1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ của đứa trẻ đừng chạy - Tâm Đào ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120: Mật Nhu kích động la hét


      “Hai tiểu bảo bối làm sao, mẹ Diêm, mẹ cho con biết , hai đứa phải ngủ ở lầu sao?” Kính Huyễn nóng nảy nhìn bộ dạng khóc đỏ hai mắt của mẹ Diêm, giống như giả vờ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Ba, rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Diêm Hỏa tương đối tỉnh táo, nhíu mày, hỏi Diêm Lịch ngồi bên cạnh mẹ Diêm.

      “Ở sân bay, chúng ta định về hai bảo bối bị bắt cóc rồi”. Diêm Lịch lúc rất tỉnh táo như hề lo lắng, nhưng Kính Huyễn và Diêm Hỏa vừa nghe xong sợ hết hồn vía.

      “Bác cái gì, hai bảo bối bị bắt cóc, sao lại thế được.” Kính Huyễn vừa , nước mắt tràn mi, người lảo đảo như muốn ngã xuống, may sao Diêm Hỏa đứng ngay bên cạnh kịp đỡ.

      “Sao ba mẹ ngay cho chúng con biết, để còn sớm tìm biện pháp.” Diêm Hỏa rất bực mình , nhìn Kính Huyễn sắp ngã xuống đau lòng.

      “Kính Huyễn, con xem tờ giấy này, có lẽ con biết, hai tiểu tư kia có chuyện gì.” Diêm Lịch đưa tờ giấy bị găm ở phi tiêu cho Kính Huyễn để đọc được tờ giấy ghi gì.

      “Việc này, hãy theo dõi tên là Y Na, tìm thấy hai tiểu tử, Hạo”. Kính Huyễn đọc tờ giấy, thấy cái tên cuối cùng mới yên tâm thở ra hơi.

      “Chẳng lẽ là Y Na làm? Nhưng sao lại thế được, chúng ta vừa gặp buổi sáng, sao đến chiều hai bảo bối bị bắt cóc, hơn nữa bọn bắt cóc này cũng kỳ cục quá?” Diêm Hỏa nghe Kính Huyễn đọc xong, rất nghi ngờ tin lại có bọn bắt cóc thế này.

      “Ai bảo có dáng dấp gây họa như vậy, khắp nơi câu kéo phụ nữ, bây giờ làm liên lụy hai tiểu bảo bối rồi.” Kính Huyễn tức giận tặng thêm chút khinh thường cho Diêm Hỏa.

      “Em đừng vậy, biết Y Na lại kích động như thế, thế em có biết cái tay Hạo đó là ai ?” Diêm Hỏa thảm hại, hình tượng trước mặt Kính Huyễn bị phá hủy, đành đáng trống lảng.

      “Tôi biết, nhanh nhanh phái người theo dõi cái Y Na đó, tôi gọi điện cho Mật Nhu hỏi có số của Hạo , tôi đổi số mất số của ta rồi.” Kính Huyễn xong nhìn đến bộ mặt uất ức của Diêm Hỏa, cầm điện thoại gọi cho Mật nhu.

      “Kính Huyễn, cậu gọi điện có việc gì thế?” Mật Nhu ở phòng ăn cùng Tiêu thấy điện thoại của Kính Huyễn hiểu giữa trưa gọi có việc gì.

      “Mình muốn hỏi cậu có số của Hạo , hoặc Linh cũng được?” Kính Huyễn có thời gian nhảm với Mật Nhu, rất vội, chỉ muốn nhanh nhanh tìm thấy hai bảo bối.

      “Có có, nhưng cậu hỏi số của hai người họ làm gì?” Mật Nhu nghi ngờ hỏi Kính Huyễn, hôm nay tự dưng lại muốn gọi mấy người bao lâu rồi gặp, lại còn vội vội vàng vàng biết là có chuyện gì.

      “Hai tiểu bảo bối bị bắt cóc rồi, hai người họ biết ở chỗ nào, cậu đưa số của họ đây nhanh lên.” Kính Huyễn vội vàng , trong tay cầm sẵn giấy bút để ghi.

      “Cái gì, cậu hai tiểu bảo bối bị bắt cóc?” Mật Nhu nghe Kính Huyễn vậy thất kinh hét lên, khiến Tiêu và mọi người trong nhà ăn phải quay lại nhìn, ý thức được luống cuống của mình, mới từ từ giọng lại.

      “Cậu đùa gì thế, hai tiểu bảo bối phải là bị mẹ Diêm Hỏa mang Newyork rồi à? Sao lại bị bắt cóc được?” Mật Nhu thận trọng hỏi, Tiêu nhàn nhã ăn thịt bò cũng phải nhìn , chờ đợi câu trả lời của Kính Huyễn.

      đấy, mình rảnh đến mức mang hai tiểu bảo bối ra đùa giỡn? Cậu rốt cuộc có đưa số điện thoại cho mình hay ?” Kính Huyễn cũng muốn điên tiết rồi Mật Nhu còn hỏi mình mấy chuyện vớ vẩn như vậy.

      “À ,ừ, mình lập tức cho cậu, số là xxxxxxx, nhưng mà rốt cuộc là Hạo có can dự gì?” Mật Nhu nghi ngờ hỏi, nghĩ được hai tiểu bảo bối bị bắt cóc liên quan gì đến Hạo lâu gặp.

      “Cậu tới đây trước mình từ từ , mình muốn gọi điện cho Hạo trước .” Kính Huyễn xong chờ Mật Nhu phản ứng liền cúp điện thoại, làm Mật Nhu nhìn chằm chằm màn hình như muốn rơi con ngươi.

      “Chuyện gì thế, hai tiểu tử bị bắt cóc hả?” Tiêu thể tin được Mật Nhu.

      có ý gì? Chẳng lẽ tôi lại lôi hai tiểu tử ra đùa giỡn với ”. Mật Nhu rất mất hứng, để ý đến Tiêu, xách túi lên muốn lập tức chạy đến chỗ Kính Huyễn hỏi cho ràng.

      “Em đừng tức giận, với em.” Tiêu thấy Mật Nhu giận , cũng gì liền đứng dậy cùng với đến chỗ Kính Huyễn.

      “Kính Huyễn, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao hai tiểu bảo bối lại bị bắt cóc?” Mật Nhu vừa vào đến nhà Diêm Hỏa lo lắng chạy đến trước mặt Kính Huyễn hỏi, suốt dọc đường cảm thấy lòng đầy bất an.

      “Mình bây giờ gọi điện cho Hạo, Diêm Hỏa cũng phái người theo dõi Y Na, cậu đọc tờ giấy này khắc biết.” Kính Huyễn đưa tờ giấy Diêm Lịch vừa đưa cho mình cho Mật Nhu còn mình tiếp tục gọi cho Hạo, làm sao lúc quan trọng thế này lại tắt máy.

      “A….” Mật Nhu đọc xong tờ giấy, trong nháy mắt kích động hét toáng lên, khiến mọi người đều vội vàng nhìn , ngờ lại có chuyện khiến kích động như vậy.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 121: Hai kẻ nên xuất


      “Bị sao đấy!” Trăm miệng lời cùng được thốt ra từ miệng 5 người, như được luyện tập, mọi người đều nghi ngờ hỏi Mật Nhu bị kích động mạnh, ngay cả mẹ Diêm cũng quên cả khóc, Kính Huyễn quên cả gọi điện, cứ như vậy chờ Mật Nhu trả lời.

      “Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, tại vì tôi thấy chữ viết giấy là chữ của Hạo nên mới kích động như thế.” Mật Nhu lúng túng nuốt nước bọt nhìn mọi người, trong tay vẫn nắm chặt tờ giấy, mặt cũng đỏ bừng cả lên.

      “Mật Nhu.” Giọng Kính Huyễn bùng nổ, trong lòng lo lắng lắm rồi còn thêm kẻ ngu ngốc như Mật Nhu phát ngôn bừa bãi, muốn bổ đầu ra xem bên trong chứa cái gì.

      “Đây, gọi cái gì”. dám nhìn thẳng khuôn mặt bừng bừng lửa giận của Kính Huyễn, yếu ớt giơ tay lên.

      “Còn gọi gì nữa, cậu có ngốc cũng chọn thời điểm giúp mình , người ta đủ lo lắng cho hai bảo bối rồi, cậu còn làm mình sợ như thế nữa.” Kính Huyễn xong bật khóc.

      “Ây ui, cậu đừng khóc nữa, mình biết mình sai rồi, đừng lo lắng, để mình gọi điện giúp cậu, xem bọn họ có nghe .” Mật Nhu vội vàng an ủi Kính Huyễn.

      “Này, ai.” Đúng là kỳ tích, vừa gọi bên kia Linh nhấc điện thoại, điều này quả khiến Kính Huyễn ngừng khóc.

      “Là tôi Mật Nhu đây, có phải cậu và Hạo đưa hai tiểu tử kia ?” Mật Nhu quanh co, hỏi thẳng vào vấn đề.

      “Mật Nhu, oa, ngờ cậu còn gọi điện cho mình, dạo này cậu có khỏe ? Nghe cậu trở nên xinh đẹp, lại làm người mẫu, lúc nào chúng ta cùng uống 1 chén nhé.” Linh nghe được là Mật Nhu, hứng khởi luyên thuyên khiến cau mày.

      “Đừng lảm nhảm nữa, tôi hỏi cậu có phải mang hai bảo bối của Kính Huyễn , đừng sang chuyện khác.” Mật Nhu hề khách sáo quát lên, mấy cái thứ dịu dàng thục nữ gì cũng vứt hết.

      “Há há, cậu tức giận rồi, chúng ta dẫu sao cũng bao năm gặp, mình đương nhiên phải ôn lại chuyện cũ.” Linh có vẻ miễn dịch với lửa giận của Mật Nhu, cho nên có tức giận đến mấy vẫn ra sức cợt nhả.

      “Rốt cuộc cậu có hay ?” Mật Nhu bị mấy lời này làm cho lông mày nhướn lên, chưa kịp nổi giận bị Kính Huyễn cướp di động.

      “Linh, các cậu giờ ở đâu, có bảo vệ hai bảo bối của tôi , mau địa chỉ, chúng tôi lập tức đến đó.” Kính Huyễn giọng đầy lo lắng.

      “Là Kính Huyễn à?” Linh chắc hỏi lại, sao Kính Huyễn giọng lại kỳ cục như thế?

      “Ừ, các cậu rốt cuộc ở đâu.” Giọng Kính Huyễn vì vừa mới khóc trở nên khàn khàn, khó trách Linh nghe ra.

      “Bọn mình ở XXX, hai tiểu tử của cậu được chăm sóc rất tốt, yên tâm , cậu nhanh đến đây trước khi cái Y Na gì đó tới.” Linh ngoan ngoãn ra địa chỉ của mình, còn dặn dò Kính Huyễn nhanh chân.

      “Ừ, chúng tôi lập tức ngay, các cậu chăm sóc hai bảo bối cho tốt, bằng chết với tôi.” Kính Huyễn trước khi cúp điện thoại quên câu có ý uy hiếp cho đến khi nghe tiếng cười cất lên từ đầu bên kia.

      “Sao rồi, thực là bọn họ bắt hả?” Mật Nhu hỏi ngay lập tức, trong lòng quyết định phải dạy dỗ cái tên tiểu tử thúi Linh kia trận, sao đưa bọn trẻ đến đây luôn còn khiến bọn họ phải lo lắng.

      “Ừ, chúng ta nhanh lên đón hai tiểu bảo bối, chắc hai đứa sợ lắm nhất là Hoan bảo bối.” Kính Huyễn vừa vừa ra cửa, vì quá sốt ruột mở cửa ra mà nhìn thấy ai, đập ngay mũi vào người khác, đau muốn rớt nước mắt.

      “Kính Huyễn, em sao chứ.” Vừa định ấn chuông cửa Húc Nhật bị Kính Huyễn hùng hổ ra đâm phải, mặc dù ngực mình cũng rất đau nhưng vẫn lo lắng cho Kính Huyễn.

      “Tại sao lại là , sao ở đây?” Kính Huyễn kinh ngạc nhìn Húc Nhật.

      nghe Tiểu Tiểu em làm, gọi điện thoại thấy bận suốt, ấy sợ em xảy ra chuyện gì nên tìm đến chỗ hỏi xem có gặp em , với Dương Lịch liền chạy đến đây.” Húc Nhật bình tĩnh, Dương Lịch đứng sau vẫn im lặng gì.

      “Được rồi được rồi, tại em có thời gian, các về trước , hôm nay em xin nghỉ, về công ty báo nghỉ giúp em, xin lỗi, xin nghỉ suốt.” Kính Huyễn vội vàng xong bọn Mật Nhu từ phía sau cũng tới.

      “Mẹ, mọi người cũng cần theo, chúng con nhất định đưa hai đứa nhóc về. Ba, ba chăm sóc cho mẹ .” Diêm Hỏa thấy mẹ Diêm vẫn khóc lóc đòi theo liền khuyên giải giao cho ba Diêm.

      “Ừ, các con cẩn thận chút.” Diêm Lịch vẫn ôm chặt mẹ Diêm trong ngực, tay ngừng cầm giấy ăn lau nước mắt cho bà.

      “Vâng”. Diêm Hỏa xong cũng theo Tiêu ra ngoài, lại đụng phải hai người muốn gặp nhất.

      “Các đến đây làm gì, thôi, lúc này có thời gian tán gẫu, Kính Huyễn, thôi.” Diêm Hỏa cũng muốn so đo với hai kẻ nên xuất , muốn đưa ngay Kính Huyễn tìm hai đứa con.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 122: Chỉnh đốn kẻ ác.


      “Kính Huyễn, em phải đâu, bọn cùng.” Dương Lịch rất thành khẩn nhìn , tâm nguyện muốn cùng viết mặt.

      cần, đây là chuyện riêng của tôi, cần quan tâm”. Kính Huyễn tỏ thái độ lấy gì làm hào hứng với Dương Lịch, bây giờ có cách nào có thể vui vẻ đâu với .

      “Có phải có chuyện gì xảy ra , tại sao mọi người đều vội vàng như vậy?” Húc Nhật quen Kính Huyễn nhiều năm, mỗi động tác của đều hiểu rất .

      “Kính Huyễn, mọi người nhanh lên chút, lên xe tiếp, đừng có dây dưa thế.” Ở trong xe đợi được, Mật Nhu thò đầu ra cửa hét lên với Kĩnh Huyễn, cũng muốn để Húc Nhật và Dương Lịch cùng nghe.

      “Mật Nhu đúng đấy, chúng ta lên xe rồi em xem có chuyện gì, biết đâu bọn có thể giúp tay.” Dương Lịch rất vui vẻ , đợi Kính Huyễn cự tuyệt liền trước.

      “Mật Nhu, cái mồm quạ của cậu.” Kính Huyễn bực mình mắng Mật Nhu, lại cái câu khó nghe này.

      “Thôi đừng so đo nữa, nhanh lên đón hai con về.” Diêm Hỏa căn bản cũng còn hứng thú đấu khẩu với Dương Lịch nữa, chỉ muốn nhanh nhanh đưa các con an toàn trở về.

      “Ừ”

      “Này, các ngươi bắt được hai đứa nhóc chưa?” Y Na lẳng lơ móc điện thoại trong túi hàng hiệu ra gọi tới số của “Tuyệt đối hoàn mỹ” với giọng điệu vô cùng khinh bỉ.

      tóm được bọn chúng, nhớ mang tiền đến đây bằng chúng tôi giao người.” Lần này nghe điện thoại phải là Lôi gia mà là Linh, giọng điều hết sức khinh khỉnh hề nể mặt Y Na.

      “Tôi chuẩn bị xong, địa chỉ .” Y Na nghiến răng nghiến lợi, bọn xả hội đen mà cũng dám dùng cái giọng chuyện chảnh như thế khiến rất bực.

      “Đia chỉ ở XXX, nhanh lên, đừng quên mang theo tiền, bằng đừng mong nhìn thấy người.” Tâm tình Linh lúc này rất tệ, cho nên giọng điệu hề nể nang, với lại cũng chẳng cần phải dùng những lời tốt đẹp gì với ả Y Na này.

      Ai bảo cái con người ngu xuẩn này muốn bắt cóc ai muốn lại bắt cóc con Kính Huyễn, hại làm cho Hoan bảo bối khóc, bây giờ vẫn um xùm làm sao dỗ được, ta lại còn gọi đúng lúc này bảo sao nổi điên.

      “Được rồi, cũng chỉ là tiền.” Y Na cũng tỏ ra khinh thường, cho Linh thêm cơ hội châm chọc liền cúp máy.

      “Tiện nhân đáng chết, lại dám cúp điện thoại của mình, chán sống rồi chắc.” Linh nổi giận quát lên với cái điện thoại vô tội, Lôi gia ngồi bên cạnh uống trà cũng nuốt trôi.

      “Đưa đây, đừng có rống lên với điện thoại bảo bối của tôi như thế, cậu mà làm hỏng lo bồi thường cho tôi.” Lôi gia bất mãn đoạt lại điện thoại từ trong tay Linh, còn ra vẻ xem xét xem có bị hỏng , khiến Linh bụng bực tức.

      cái điện thoại đáng mấy đồng, cùng lắm tôi trả cho ông, cần gì mà phải xem như bảo bối thế.” Linh hung hăng nhìn cái điện thoại, như chỉ muốn quăng luôn, là tức điên.

      “Cậu vẫn còn thời gian mấy điều này, tôi khuyên cậu nhanh mà dỗ dành bảo bối của Kính Huyễn , đứa nhóc kia đến bây giờ vẫn khóc ngừng, ngay cả trai nó cũng hết cách, nếu làm cho công chúa này vui vẻ, lát nữa Kính Huyễn đến cậu chờ mà lĩnh cái chết .” Lôi gia châm chọc, hung hăng đâm vào trái tim rất “mong manh” của Linh.

      “Ông cần phải nhắc nhở tôi, trong lòng tôi cũng đủ lo lắng rồi, nhưng dùng mọi biện pháp mà công chúa kia vui lên tôi còn biết làm sao.” Khuôn mặt tuấn tú trông rất khổ sở, chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Kính Huyễn khiến đau đầu rồi.

      “Tự lo mà giải quyết , tôi cũng có cách nào, ai bảo cậu ngày nào cũng ra vẻ ta đây, bây giờ chịu báo ứng, ông trời quả có mắt.” Lôi gia hề thấy đồng tình chút nào với Linh, còn đổ thêm dầu vào lửa.

      được, tôi thể ở đây để Kính Huyễn tóm được, tôi muốn trốn, ấy đến bảo tôi có ở đây.” Linh rất sợ Kính Huyễn nổi giận, chỉ thấy lúc này tốt nhất nên trốn, chưa xong toan bỏ chạy.

      đâu.” Quả nhiên, người xui xẻo làm gì cũng xui xẻo, tự dưng Hạo xuất ở cửa chặn lại Linh, thậm chí còn túm cổ áo sừng sộ hỏi.

      “Oạch, có đâu đâu, mình định ngồi đây mãi cũng chán, ra ngoài hít thở khí chút thôi mà.” Linh chột dạ xong, trong lòng khóc ra nước mắt, bình thường vận khí của mình tốt như vậy, hôm nay thế nào bằng con rệp.

      “Vậy à?” Hai chữ vô cùng nghi hoặc phát ra từ miệng Hạo, nghe thế nào cũng thấy vô lý, chắc chắn là có mùi mưu, chỉ có điều cái giọng điệu này làm cho ý định chạy trốn của Linh hoàn toàn biến mất.

      phải phải, chẳng phải mình vẫn ở đây sao? Ở đây cũng tương đối tốt, có điều hòa, lại có đồ uống…, lúc này bên ngoài nắng nóng như vậy, ở đây lại lạnh quá, chắc cẩn thận bị trúng gió rồi.” Linh thông minh lựa chọn chạy trốn, bởi nếu bị Hạo tìm ra, chẳng tốt hơn tí nào, cho nên người thông minh phải làm những việc thông minh.

      phải hả, tưởng cậu vừa muốn chạy trốn mà? Còn sợ Kính Huyễn đến tính sổ với cậu, chẳng lẽ tôi già rồi nên hồ đồ à?” Lôi gia cũng muốn bỏ qua cơ hội chỉnh đốn kẻ ác như vậy, xin lỗi ông trời rồi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 123: Đình bảo bối bị đánh


      “Cậu còn lời gì để ?” Đây là câu dài nhất ngày hôm nay của Hạo, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Linh chột dạ.

      “Lão già thúi, ông hươu vượn cái gì thế, tôi chưa hề là muốn chạy trốn, Hạo, mình với cậu giao tình nhiều năm như vậy, cậu đừng tin cái lão già đầu óc mê sảng này, phải tin tưởng mình mới đúng chứ.” Linh vội vã thanh minh, giờ phút này biết mắng Lôi gia bao nhiêu lần.

      “Tôi tin Lôi gia”. Hạo kiên định với Linh, ràng tin lời bậy của .

      “Cậu thấy chưa, đúng là mầm tai họa, đừng mong người khác tin tưởng.” Lôi gia tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nhìn bộ dạng kìm nén của Linh trong lòng vô cùng dễ chịu.

      “Lôi gia, có bên ngoài muốn gặp ông.” Bị Linh sai đứng ngoài canh, tiểu đệ gõ cửa vào báo cáo.

      “Cho ta vào.”

      “Hai đứa nhóc kia đâu? Tiền tôi mang đến rồi đây.” Y Na tỏ vẻ kiêu ngạo sau tên tiểu đệ, chưa vào đến nơi hỏi hai đứa , còn giơ cao túi tiền, vứt lên bàn.

      cần gấp thế chứ, chúng tôi phải kiểm tra tiền rồi mới thả người được, thể nóng vội được.” Thấy người tới, Linh còn ý dịnh chạy trốn, nhảy ra ngồi trước mặt Y Na.

      “Là ? làm nghề này sao?” Y Na kinh ngạc nhìn Linh với bộ dạng chẳng thua kém Diêm Hỏa là mấy, nghi ngờ hỏi.

      “Sao, được à…, tôi biết là dáng vóc mình rất đẹp, nhưng cũng cần phải ngưỡng mộ đến thế.” Linh chán ghét với Y Na vẫn nhìn mình chằm chằm. Đối diện với ánh mắt của loại phụ nữ như vậy, Linh thường thể khó chịu, ngoại trừ Y Na, người phụ nữ nham hiểm như vậy chỉ thấy buồn nôn.

      “Thôi , cho rằng tôi muốn nhìn à. ngồi ngay trước mặt tôi thể nhìn, đây là tiền mà các muốn, xem .” Y Na cũng nhìn Linh kém phần chán ghét, chẳng qua cũng chỉ là kẻ buôn bán người hạ lưu thối nát, cần phải kiêu ngạo thế chứ.

      “Ờ, vấn đề gì, cậu, mang hai tiểu tử kia đến đây cho tôi.” Linh chỉ tiểu đệ đứng bên ngoài đưa hai bảo bối vào, trong lòng thắc mắc Kính Huyễn đáng ra phải đến rồi chứ.

      “Vâng”. Tiểu đệ cung kính trả lời rồi vào phòng đưa hai tiểu tử khiến người ta nhức đầu ra ngoài, trong lòng còn buồn bực nghĩ chẳng phải đây là hai đứa con của ông chủ hay sao? Sao lại giao cho người đàn bà này.

      “Hai đứa mày, ra ngoài.” Tên tiểu đệ vừa mở cửa nhìn về hai đứa nhóc quát lên, làm Hoan bảo bối nức nở càng sợ khóc to lên.

      “Tôi muốn, các ông đều là người xấu, .” Hoan bảo bối trốn đằng sau Đình bảo bối, ló cái đầu ra với tên tiểu đệ.

      “Tao quan tâm mày muốn hay , đều ra cho tao.” Tên tiểu đệ nhịn được, lo lắng nếu để cho Linh chờ lâu, biết trách mắng thế nào, ra lúc này Linh mong đưa hai đứa trẻ ra chậm chậm chút.

      , chúng tôi ra ngoài với ông.” Đình bảo bối quật cường , đôi tay chắn trước mặt Hoan bảo bối, để người kia mang được hai đứa ra ngoài.

      nhanh lên, nếu để cho đại ca Linh tức giận, tao cho mày cái bạt tai, xem mày còn dám lề mề .” Tiểu đệ khách khí vào phòng mỗi tay lôi đứa muốn xách ra ngoài.

      “Tôi , lỗ tai của ông có điếc đấy.” Bị nhấc bổng, hai chân Đình bảo bối khua khoắng, chẳng may làm vỡ chiếc chén mà Mật Nhu tự tay làm tặng sinh nhật cho Linh.

      “Chết cái thằng nhóc này, mày có biết làm vỡ cái gì ? Lần này mày chết chắc, ngay cả tao cũng khó sống được, có phải mày cố ý ?” Tiểu đệ bộ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Đình bảo bối, mắt lại sợ sệt nhìn cái chén bị vỡ, biết phải bồi thường thế nào.

      “Tôi cố ý, ông tin hay tùy.” Đình bảo bối mặc dù rất sợ bộ mặt kinh khủng của cái tên tiểu đệ còn xách mình, nhưng bản tính kiêu ngạo khiến cậu nhóc để lộ ra mặt, vì nếu mình mà tỏ ra sợ Hoan bảo bối càng sợ hơn.

      “Mẹ nó, mày đừng có lằng nhằng, chính mày giãy giụa làm loạn cả phòng lên.” Tiểu đệ hung hăng ném hai bảo bối xuống đất, thương tiếc cho Đình bảo bối đạp văng vào cạnh giường, Hoan bảo bối hoảng sợ ngẩn mặt nhìn trai.

      “Khụ khụ, ông phải hối hận vì đá tôi.” Đình bảo bối cả gan kiên trì đứng lên, mặc dù ngực rất đau, nhưng cái tính kiêu ngạo trời sinh cho cậu gục ngã trước kẻ địch.

      “Xem mày mạnh mồm, tao đánh chết mày phải họ Vương nữa, xem mày sau này còn dám to mồm nữa .” Tiểu đệ lúc này còn lý trí, thấy Đình bảo bối ngoan cố chỉ muốn đánh, hoàn toàn nghĩ đó chỉ là đứa bé, biết có chịu nổi mấy cái đấm đá của mình .

      “Hừ, tôi sợ ông, tôi giống khụ khụ loại người nhát gan như ông.” Thông minh như Đình bảo bối làm sao biết loại người chỉ vì cái chén vỡ mà đánh mình là gì, cậu thề, chỉ cần thoát được, bất kể dùng biện pháp gì, cần bao nhiêu lâu, nhất định phải khiến cho hối hận vì đắc tội mình cộng với làm cho Hoan bảo bối khóc.

      “Cái gì, mày tao nhát gan.” Tiểu đệ khuôn mặt vô cùng dữ tợn nhìn trừng trừng Đình bảo bối, lặp lại lời cậu vừa chửi, lại muốn dơ chân lên cho cậu bé phát trí mạng ngờ đại bị Hoan bảo bối đột nhiên đứng lên xô ngã lăn ra đất.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124: Căn phòng hoành tráng


      cho ông ức hiếp trai tôi, người xấu”. Hoan bảo bối rốt cuộc hồi phục tinh thần, thấy cái tên tiểu đệ kia định giơ chân đá trai mình, biết lấy đâu ra dũng khí, lập tức xông lên xô ngã lăn ra đất, còn mình lại đỡ Đình bảo bối lúc này sắp ngã xuống đất.

      “Tốt lắm, hổ danh là em , nhưng bây giờ nhân lúc bị thương, chạy , chạy được càng xa càng tốt, đừng để bọn chúng bắt được, sau đó tìm mẹ.” Đình bảo bối tỉnh táo với em , mình bây giờ mí mắt rất nặng, toàn thân còn hơi sức, thể làm gì đành đem hi vọng đặt vào Hoan bảo bối, ít nhất còn có thể chạy tốt.

      được, em muốn chạy cùng với , Hoan bảo bối bỏ trai lại mình.” So với Đình bảo bối, thái độ của bé còn kiên quyết hơn, kéo tay Đình bảo bối mặt đất vắt lên vai bé của mình, muốn đưa trai chạy ra ngoài.

      “Em đừng ngốc thế, nhanh , tức giận.” Đình bảo bối vô cùng cảm động với em , nhưng thực tế là thực tế, thể vì mình bị thương mà trì hoãn cơ hội chạy thoát của Hoan bảo bối.

      , á” Hoan bảo bối còn muốn cự tuyệt, lại bị tên tiểu đệ tỉnh dậy túm lấy chân hét lên, Y Na vốn sốt ruột ngồi chờ trong phòng khách nghe thấy, nhịn được tự mình đứng lên tìm hai đứa nhóc.

      “Chuyện gì xảy ra thế? Các người còn ở đây làm gì, nhanh xem , hình như là tiếng kêu của đứa nhóc kia.” Lôi gia kinh hãi thúc giục Linh và Hạo, xem bộ dạng hai đứa cứ như liên quan, trong lòng ông rất tức giận.

      “Đồ khốn, bỏ tôi ra.” Hoan bảo bối nóng nảy thét lên với tiểu đệ nắm chân mình, dùng cái chân còn lại đạp vào tay .

      “Khá lắm, mày lại dám làm tao bị thương, to gan nhỉ.” Tiểu đệ cười lạnh từ mặt đất đứng lên, khẽ dùng sức nắm tay Hoan bảo bối, đau đến mức bé phát khóc, Đình bảo bối nhìn thấy rất đau lòng.

      “Bỏ cái tay lợn của ông ra, đừng động đến em tôi.” Đình bảo bối cả gan dơ chân lên nhắm ngay bộ hạ của tiểu đệ đạp hết sức, lần này có gan lì đến mấy cũng đành buông tay, nằm tại chỗ lăn lộn.

      nhanh lên, đừng ở đây nữa.” Đình bảo bối tay ôm bụng, thúc giục Hoan bảo bối chạy , cậu bé cũng thấy mình sắp chịu nổi, mí mắt rất nặng như muốn lăn ra ngủ rồi.

      trai, trai, Đình sao vậy, đừng làm em sợ, đứng lên , đừng làm em sợ, trai.” Hoan bảo bối kinh ngạc nhìn Đình bảo bối ngã trước mặt mình, sợ quá phát khóc, trong lòng ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, nhưng nước mắt thể kìm được cứ tuôn ra, có cách nào để chúng ngừng lại.

      “Khụ khụ, ngoan nào, sao, chỉ buồn ngủ thôi, em để cho ngủ rồi ra ngoài nhanh lên.” Đình bảo bối lúc này thở ra nhiều, hít vào ít, cậu cảm thấy ngực rất khó chịu rất buồn nôn.

      phải, phải là buồn ngủ, trai, dối, ngực chảy máu, em phải đưa tìm mẹ.” Hoan bảo bối sợ hãi nhìn ngực áo trắng của Đình bảo bối bê bết máu, biết nếu đưa ra ngoài bây giờ có động phải vết thương của .

      “Cộp, cộp” Tiếng giày cao gót tiến gần đến, lần này Đình bảo bối thể nóng nảy, nhất định là chủ của bọn bắt cóc tới, mà Hoan bảo bối còn làm gì cứ lượn lờ trước mặt mình.

      “Hoan bảo bối, em đóng cửa lại nhanh lên, khóa lại luôn.” Đình bảo bối cân nhắc, trong phòng chỉ có tên bị mình đánh ngất, bên ngoài chắc chắn nhiều người hơn nên quyết định tốt nhất là khóa cửa lại.

      “Ừ” Hoan bảo bối trả lời xong liền khẽ khàng khóa ngay cửa lại, Y Na vừa lên đến tầng, nhìn dãy phòng đều đóng cửa, biết phòng nào chứa hai đứa nhóc.

      Y Na mở từng phòng , đến phòng thứ 4 thấy bị Hoan bảo bối khóa rồi, xoay xoay lại nắm cửa mấy lần cũng mở được, nghi ngờ đập cửa.

      “Tao biết là chúng mày ở bên trong, mở cửa ngay ra, nếu đừng trách tao khách khí.” Y Na dùng giọng lớn ra lệnh cho hai tiểu bảo bối trong phòng. Hoan bảo bối rùng mình cái, bất lực đưa ánh mắt về phía Đình bảo bối nằm sàn nhà.

      “Suỵt” Đình bảo bối đặt ngón tay lên môi, ý bảo em đừng lên tiếng, nhưng hai em lại dường như quên mất trong phòng còn có người nữa.

      “Bọn chúng ở đây, gọi người tới mở cửa .” Tiểu đệ bộ hạ bị thương, chỉ biết hắng giọng kêu lên, hai bảo bối đồng thời kinh ngạc quay đầu lại nhìn tên tiểu đệ, rồi lại quay ra nhìn cánh cửa bị đập ngày càng to.

      “Hai người các nhanh lên mở cửa ra cho tôi, hai tên tiểu quỷ ở bên trong, các vô dụng, đến người của các cũng bị hai đứa nhóc bắt lại.” Y Na châm chọc với Hạo và Linh chạy tới, Linh lui sang bên móc chìa khóa ra mở cửa.

      “Hừ, rất hoành tráng đấy.” Y Na bước vào gian phòng, thấy xung quanh bị quăng ném loạn cả lên, giọng điệu còn châm chọc hơn so với khi ở ngoài, nhìn bộ dạng Linh như bị nghẹn trứng gà, cùng Hạo với khuôn mặt ngàn năm đổi cũng nhíu mày.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :