1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ của đứa trẻ đừng chạy - Tâm Đào ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 115: Người kiên cường


      “Này, đây phải là nha đầu Kính Huyễn sao, đúng đúng, là phiên bản thu của Kính Huyễn, Hạo, cậu xem tại sao có chút phản ứng.” Linh trợn to hai mắt nhìn Hoan bảo bối cười vui vẻ trong hình, hiểu tại sao Hạo thấy tấm hình này lại có chút phản ứng, cũng hề tỏ vẻ kinh ngạc.

      “Tôi cần biểu tình gì.” Hạo bưng cà phê để bàn lên uống, lười nhìn Linh cái, nhìn chằm chằm cà phê trong ly, làm bộ hiểu hỏi Linh, ngữ điệu ra vẫn lạnh lùng như thường.

      “Chẳng lẽ cậu nhớ Kính Huyễn chút nào? Vậy sao cậu lại để hình Kính Huyễn trong phòng, có ý gì?” Linh hiểu thái độ của Hạo, điệu khỏi đề cao chút, đầu bị kinh ngạc đến hôn mê, ra bí mật trước giờ muốn ai biết của Hạo.

      Linh thấy dáng vẻ kinh ngạc của mấy tiểu đệ đứng cạnh, mới biết mình lời nên , Linh xệ mặt xuống lạnh lùng thét lên với mấy tiểu đệ giọng với nhau bên cạnh.

      “Mấy người có việc gì khác để làm sao? Tất cả đều rời khỏi đây cho tôi, có mệnh lệnh của tôi cho phép mấy người vào.” Linh hung dữ với mấy tiểu đệ giọng bên cạnh, làm mấy lính mới sợ hãi lập tức ra khỏi phòng, chỉ còn lại có Lôi gia, Hạo và Linh.

      cần như vậy, cũng bị cậu ra rồi, có gì lớn, cậu ngồi xuống rồi tiếp.” Lôi gia thấy Linh tức giận, lại nhìn Hạo vẫn tỏ vẻ gì, hiểu giờ phút này rốt cuộc là tức giận, hay có cảm giác, kêu Linh ngồi xuống rồi .

      “Lão già, ông nhận lời khách, vậy ông tự với ta, chúng ta nhận nhiệm vụ này, bảo hai người chúng ta bắt cóc con của Kính Huyễn, bị Kính Huyễn biết còn bị lột da à.” Linh khiển trách, vừa nghĩ tới nếu như bị Kính Huyễn bình thường nhìn như lịch vô hại biết mình bắt cóc con của ấy, đúng là lo lắng lập tức hóa thân thành Mẫu Dạ Xoa để giáo huấn mình.

      “Tôi hủy bỏ, cho nên tôi muốn hai người làm, hai cậu nên biết phải làm sao mới đúng.” Lôi gia nhìn hai người đàn ông xuất sắc ngồi trước mặt mình, , ông nghĩ hai người họ đều phải kẻ ngốc, nên biết tại sao mình muốn làm vậy?

      “Chẳng lẽ ông muốn , chúng tôi ngoài mặt là bắt cóc hai tiểu tử kia, thực tế là bảo vệ bọn họ?” Linh xoay chuyển rất nhanh, lập tức nghĩ ra ý trong lời của Lôi gia. Nếu như vậy, vậy vừa có thể kiếm tiền, còn có thể thuận tiện bảo vệ tốt hai tiểu tử kia, công đôi việc.

      “Xem ra tôi nhìn lầm cậu, còn chưa ở trong đám phụ nữ đến mức bị đần, nếu như mà chúng ta bỏ nhiệm vụ này, ta tìm người khác, sao để chúng ta nhận.” Gừng càng già càng cay, những lời này đúng, nghe Lôi gia vậy, Linh biết suy nghĩ của mình là đúng.

      “Tài liệu.” Mồ hôi, câu tiết kiệm thể tiết kiệm hơn, cần suy nghĩ cũng biết là ra từ trong miệng Hạo, lạnh lùng với Lôi gia, mọi người nên hiểu lầm, ra Hạo đối với mỗi người đều lạnh nhạt như vậy, phải chỉ lạnh lùng với người có thù.

      “Đây, tôi tra ra được, hai đứa bé, đứa tên là Bạch Đình, đứa tên là Bạch Hoan, chút xuống máy bay, ở phi trường XX, bây giờ là 12 giờ, bây giờ hai người mới kịp.” Lôi gia đưa tư liệu vừa điều tra được cho Hạo xem, còn đơn giản giới thiệu, những tài liệu này đều do đường dây đặc biệt tra được, nhưng mà đối với với người chuyên nghiệp như họ mà , căn bản là gì.

      “Ah, hai đứa bé cho tới nay đều là mình Kính Huyễn nuôi sao? Ngay cả họ cũng theo họ của Kính Huyễn, chỉ là trong tài liệu lại là theo ba mẹ và bà nội nhà họ Diêm về nước, chuyện gì xảy ra?” Linh cầm tài liệu Lôi gia đưa cho lên xem, lại kinh ngạc lần nữa. Kính Huyễn này, mới bao nhiêu năm chưa gặp mặt, sao thay đổi nhiều như vậy, dường như cái gì cũng thay đổi.

      “Dạ, năm năm qua Kính Huyễn đều nuôi con mình, cha mẹ Kính Huyễn bỏ mạng trong tai nạn xe cộ mấy năm trước, chỉ là biết vì sao, có kết hôn với tiểu tử Dương Lịch kia, lại bỏ đến nơi này với Mật Nhu, xem ra, nhiều năm chúng ta gặp mặt, tựa hồ bỏ lỡ rất nhiều chuyện.” Lúc ấy Lôi gia thấy trong tài liệu viết điều này, trong lòng tràn đầy cảm thán, ngờ luôn vui vẻ cư nhiên trải qua nhiều chuyện như vậy sau khi bọn họ rời .

      “Mật Nhu, tại Kính Huyễn còn ở chung với Mật Nhu sao?” Vừa đến Mật Nhu, ánh mắt của Linh tự chủ được liền tràn đầy dịu dàng, nghĩ đến khi còn bé luôn là Mật Nhu bảo vệ Kính Huyễn, trong lòng Linh cảm thấy buồn cười, muốn nhanh chóng nhìn thấy luôn tràn đầy tình nghĩa đó.

      “Uh, là Mật Nhu dẫn Kính Huyễn tới chỗ này, hai người vẫn luôn chăm sóc nhau, ngờ Mật Nhu vẫn luôn chỉ biết tham ăn và tràn đầy tinh thần trọng nghĩa còn là người mẫu cấp quốc tế, ngờ.” Lôi gia nghĩ tới khi còn bé luôn để tóc ngắn, thường xuyên cầm theo đồ ăn, tại lại biến thành xinh xắn như vậy.

      “Đừng nhảm nhiều vậy, Hạo, nhanh chút, tôi muốn nhanh chóng gặp nha đầu Mật Nhu kia.” Linh vừa xong, người chạy ra ngoài, bộ dáng thể chờ đợi được làm cho người ta thấy đều cho rằng muốn làm chuyện gì rất hưng phấn.

      Hạo có phản đối, sau Linh, ngồi lên xe Linh, trái với tâm tình tốt của Linh, Hạo hề bị lây nhiễm, vẫn là gương mặt lạnh băng có thể làm người ta chết rét, Linh nhìn cũng chịu được.

      “Sắp gặp được Kính Huyễn rồi, chẳng lẽ cậu vui chút nào?” Linh hiểu, sắp có thể nhìn thấy người mình thích rồi, tại sao Hạo còn là bộ dạng để ý.

      có.” Hạo có nhìn về phía Linh, chỉ trả lời vấn đề của Linh rất đơn giản, mắt vẫn nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 116: Hoan bảo bối bị dọa phát khóc


      “Còn , nhìn bộ dạng này của cậu chẳng có tí nào vui vẻ, làm ơn , đừng cả ngày bày ra cái bộ mặt đưa đám đó nữa, sợ Kính Huyễn nhận ra à?” Linh hưng phấn nhìn bộ mặt cau có của Hạo khó chịu, sắp gặp người trong mộng từ thủa bé, tại sao cậu ta chẳng có tí vui mừng nào.

      “Cậu cứ nghĩ linh tinh”. Hạo hề thay đổi, có ý định thay đổi bộ mặt vui vẻ cho Linh nhìn, ánh mắt vẫn ở ngoài cửa sổ.

      “Haizz, được rồi được rồi, lúc này bảo cậu cười cậu cũng chẳng cười được, ngồi cho vững, mình tăng tốc đây.” Linh thấy lời mình như đàn gảy tai trâu, ý tứ câu rồi đạp ga để xe thể thao lao đường cao tốc.

      “Bà nội, bà bảo con làm thế này mẹ có thích ?” Hoan bảo bối tay cầm chiếc túi , bên trong đựng hộp quà tặng xinh xắn, theo mẹ Diêm lo lắng hỏi.

      “Nhất định mẹ thích, Hoan bảo bối giỏi, còn học được cách nặn tượng đất, còn làm đẹp như vậy, mẹ nhất định cảm động. Mẹ Diêm khích lệ Hoan bảo bối, vốn chỉ định đưa hai bảo bối chơi, ngờ Hoan bảo bối lại có hứng thú với việc nặn tượng như vậy, hơn nữa còn làm rất đẹp.

      “Tốt quá, con mong nhanh được gặp mẹ, vui quá.” Hoan bảo bối vui vẻ cười , ai thấy khuôn mặt đáng này cũng nhịn được cười theo.

      “Đình bảo bối, con định tặng quà gì cho mẹ, cho bà nội xem chút được ?” Mẹ Diêm nhìn Hoan bảo bối hưng phấn như vậy, xoay đầu lại hỏi Đình bảo bối cùng chồng mình, cậu bé này vẫn ở trong phòng thậm thụt làm gì cho bà biết, khiến mẹ Diêm càng thêm tò mò.

      “Chờ con đưa cho mẹ bà biết ngay mà. Bây giờ biết rồi còn gì ngạc nhiên nữa, con muốn mẹ nhìn thấy quà tặng đầu tiên.” Đình bảo bối trông vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt vụt sáng, nhìn cũng biết cậu cũng hưng phấn kém gì Hoan bảo bối.

      “Quỷ hẹp hòi này, cho bà xem chút cũng được sao?” Lần này mẹ Diêm cũng mất hứng, chu mỏ như trẻ con hậm hực nhìn Đình bảo bối, ai biết lại tưởng mẹ Diêm bị Đình bảo bối bắt nạt.

      “Bà này, đừng bực bội với Đình bảo bối nữa, cháu muốn cho con dâu biết trước là việc tốt mà.” Diêm Lịch đứng bên này nhìn thấy vợ nghịch ngợm bĩu môi, cũng biết là chiêu đối phó với Đình bảo bối, cho nên ông cao thượng ôm hông vợ, cưng chiều với mẹ Diêm.

      “Rốt cuộc ai mới là vợ ông a, sao ông lại bênh Đình bảo bối, đồ phản bội này, tôi chỉ cần Hoan bảo bối là được rồi, hai người đàn ông các người tránh ra.” Mẹ Diêm thấy chồng giúp mình thỏa mãn trí tò mò, mất hứng cần chồng, quay về hướng Hoan bảo bối.

      “Bà này, đừng như vậy, tài xế tới rồi, chúng ta lên xe trước ” Diêm Lịch nhìn thấy tài xế đỗ xe ở cửa chính sân bay chờ, kêu bà vợ vẫn còn giận dỗi.

      “Hạo, cậu có nhìn thấy , chính là hai đứa kia.” Linh dừng xe xa xe của tài xế Diêm Lịch, chỉ vào hai đứa trẻ đằng sau cho Hạo Nhìn.

      “Ừ, hành động ”. Hạo liếc mắt nhìn, tỉnh táo với Linh.

      “Ha ha, vậy phải xem bản lĩnh của cậu có bị rơi dọc đường .” Linh xong liền tăng tốc, quay tay lái cái điêu luyện khiến mọi người đều kinh sợ lùi lại cho an toàn.

      “Á, bà nội” Hoan bảo bối cùng Đình bảo bối còn kịp thêm câu gì bị Hạo nhanh chóng tóm vào trong xe, Hạo mỗi tay ôm đứa dễ dàng đem hai đứa trẻ .

      Diêm Lịch nghe tiếng kêu của Hoan bảo bối toan giơ tay ra túm lại nhưng lại bị chiếc phi tiêu phóng tới làm ông bất đắc dĩ rụt tay trở về, trơ mắt nhìn hai tiểu bảo bối bị đưa ngay trước mặt, tức giận hai tay nắm chặt quả đấm.

      “Ông xã, làm sao bây giờ, hai bảo bối bị đưa rồi, huhu” Mẹ Diêm sợ quá, tựa vào ngực Diêm Lịch, khóc thảm thiết.

      “Tiên sinh, cái này hình như là giấy do bọn cướp để lại.” Tài xế còn chưa hoàn hồn chỉ chiếc phi tiêu còn cắm xe cho Diêm Lịch nhìn, bắt cóc kiểu này ông chưa thấy bao giờ.

      Dù sao, đối với những nhà có tiền, bọn cướp nhắm mục tiêu vào những đứa trẻ có khả năng kháng cự, nhưng chuyện này cũng kỳ quái, tại sao bọn cướp lại dùng chiếc xe chói mắt như vậy, ràng là muốn cho bọn họ biết ai là người bắt cóc.

      “Lấy xuống cho tôi xem nào”. Diêm Lịch vừa dịu dàng an ủi vợ, vừa đưa tay cầm tờ giấy tài xế đưa cho. Lúc đọc xong, trong mắt ông còn lo lắng, ôm vợ, bảo tài xế đưa về nhà.

      , huhu em sợ quá”. Hai bảo bối ngồi ngay gần cần số, sóc nảy lên, nhìn khuôn mặt lạnh lùng chút biến đổi, Hoan bảo bối sợ hãi ôm ngực , muốn tìm chút cảm giác yên tâm.

      “Đừng sợ, đừng sợ, có đây”. Đình bảo bối rất ra dáng trai, mặc dù trong lòng cũng sợ nhưng vẫn ra vẻ tỉnh táo an ủi Hoan bảo bối, nếu mình cũng sợ sệt chẳng phải bảo vệ được Hoan bảo bối hay sao?

      Ngồi ở ghế trước, Hạo rất thích thú với biểu của Đình bảo bối nhưng biểu ra mặt, thuận tay cầm khăn giấy đặt ở đằng trước định đưa cho Hoan bảo bối sợ hãi, nghĩ rằng động tác đó của mình lại khiến Hoan bảo bối tưởng sắp bị đánh, càng khóc to hơn.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 117: Hoan bảo bối khóc to


      “Oa, ông được đánh tôi, ơi” Hoan bảo bối vừa nhìn thấy động tác của Hạo, càng sợ khóc toáng lên, theo bản năng sà vào ngực Đình bảo bối, tìm nơi an toàn.

      “Ngoan nào, ở đây, phải sợ, này, ông quay đầu chỗ khác , gương mặt lạnh lùng của ông dọa Hoan bảo bối của tôi rồi.” Đình bảo bối khách sáo với Hạo, mặc dù trong lòng cũng sợ khuôn mặt như băng đó nhưng lúc này Hoan bảo bối sợ, thân là trai phải bảo vệ em .

      “Ha ha Hạo, nghĩ được lại có đứa bé nhìn mặt cậu mà khóc, ha ha” Linh lái xe nghe được những lời chút sợ sệt của Đình bảo bối vui vẻ phá lên cười.

      “Im ”. Hạo bị Đình bảo bối như vậy, so với trời đông đầy tuyết còn lạnh hơn, chỉ có điều thằng bạn từ lớn lên cùng mình lại cười ngông cuồng, nể mặt mình tí nào.

      phải, mình thể nhịn được, ha ha, cậu thấy buồn cười à?” Linh căn bản dừng nổi, nghĩ rằng con Kính Huyễn lại can đảm như thế.

      “…” Hạo lời nào, thô lỗ ném hộp khăn giấy cho Đình bảo bối, sau đó mất tinh thần, đờ người, khí trong xe phút chốc trầm hẳn, lúc này có muốn cũng cười nổi.

      “Ha ha. cười thôi, nhóc này, chú này chỉ muốn cầm khăn giấy lau cho em cháu, có ác ý gì, cháu cần lo lắng”. Linh thấy khí có vẻ ngột ngạt, cười ngông cuồng nữa còn tốt bụng giải thích giúp Hạo.

      “Hơ, cầm khăn giấy cũng cần phải bày ra khuôn mặt lạnh như thế, làm người ta sợ, mà các chú tốt nhất nên đối xử tốt với chúng tôi, nếu làm chúng tôi bị thương đừng hòng sờ đến tiền.” Đình bảo bối khó chịu trừng mắt nhìn Hạo, thấy ánh mắt lạnh như băng của thông minh lựa chọn chuyển ánh mắt sang người dễ chuyện hơn là Linh.

      “Này, cháu gì? Cháu từng nghe về bọn cướp bắt cóc tống tiền rồi à?” Nghe Đình bảo bối Linh rất có hứng thú, nhưng làm việc này lâu, chưa từng nghe qua chuyện nào như thế.

      “Ông suy nghĩ , các ông bắt cóc chúng tôi phải là mấy đứa bé bình thường đâu, nhà tôi tài lực hùng hậu, nếu các ông đối xử tốt với chúng tôi nhận được nhiều tiền hơn.” Đình bảo bối kiên định giải thích, nỗ lực bảo vệ an toàn cho mình và em .

      phải phiền toái như vậy, nếu bọn ta muốn, việc khó khăn đến mấy cũng xong, cần phải chăm sóc bọn tiểu quỷ các ngươi. Nếu đưa tiền, chúng ta giết con tin, cả hai bên đều chẳng tốt gì.” Linh mặc dù trong lòng rất thích thú với gan dạ sáng suốt của Đình bảo bối, nhưng cũng khiến có hứng thú trêu chọc, ra lời đe doạ với cậu bé.

      “Các ông đều là người xấu, mẹ tôi người xấu có báo ứng gì tốt, huhu.” dọa được Đình bảo bối lại làm cho Hoan bảo bối càng thêm sợ, thân thể bé xíu núp trong ngực Đình bảo bối, chỉ ngón tay bé xíu trách Linh rồi lại tiếp tục khóc.

      bạn , rất thông minh, chúng ta phải là người xấu, chẳng lẽ là người tốt?” Vì lời của Hoan bảo bối, Linh suýt bật cười, nhưng vẫn cố nhịn, xác định trêu chọc bọn trẻ.

      trai” Hoan bảo bối nghe những lời đó, dũng khí tức giận vừa dâng lên liền biến mất, đáng thương núp trong ngực Đình bảo bối, dùng ánh mắt buồn bã nhìn Linh, sợ dám gì.

      “Thế nào, biết sợ chưa, bạn thể đắc tội người xấu, nếu nhóc bị đưa nơi khác, còn nhìn thấy mẹ nữa.” Linh cảm thấy dọa nạt chưa đủ, càng dọa nạt thêm, Hoan bảo bối vốn tính nhát gan càng khóc to.

      trai, em muốn mẹ, mẹ ơi”. Hoan bảo bối khóc rống lên, trong xe chật hẹp, tiếng khóc của Hoan bảo bối chói tai, vừa khóc vừa gọi mẹ, khuôn mặt ngàn năm đổi của Hạo cũng phải nhíu mày.

      “Câm miệng.” Giọng Hạo lớn , cũng thành công ngăn tiếng khóc của Hoan bảo bối, nhưng chỉ được vài giây sau đó càng khóc to hơn, dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ của Hạo.

      “Ui da, cháu đừng khóc nữa, chú chịu nổi rồi, làm ơn, chú chỉ dọa cháu chút thôi, bán cháu chỗ khác, làm ơn đừng khóc nữa.” Linh vừa lái xe vừa lấy lòng Hoan bảo bối, ra trẻ con khóc làm người ta nhức đầu đến thế, trong lòng Linh hối hận muốn chết, tự nhiên lại chọc cho bé khóc, làm chính mình thêm phiền toái.

      “Oa oa, ông là hư, người ta sợ như vậy ông còn dọa người ta, huhu” Hoan bảo bối nghe thấy lời giải thích càng khóc khổ sở, nước mắt rơi lã chã, Đình bảo bối ngồi bên cạnh chẳng biết làm gì hơn là lau nước mắt cho em.

      “Hoan bảo bối đừng khóc, khóc nhiều thành mặt mèo mà em ghét nhất, như vậy trở nên xấu xí, mẹ nhận ra em, cho nên ngoan ngoãn đừng khóc nha.”

      Những lời này làm cho người ta được an ủi, ngay cả Linh nghe thấy cũng nở nụ cười, căn bản tin khiến cho Hoan bảo bối dừng khóc, ngay cả Hạo cũng nhịn được nhíu mày, nhưng là Hoan bảo bối lập tức lau nước mắt.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118: Rơi vỡ quà tặng của bảo bối


      ? Bộ dạng em bây giờ xấu lắm sao? Giúp em lau sạch nhanh , nếu mẹ gặp lại nhận ra Hoan bảo bối làm sao?” Hoan bảo bối gấp gáp vuốt mặt nhìn Đình bảo bối, bộ dạng khóc lóc ầm ĩ vừa rồi nhanh chóng biến mất.

      đâu, em nín khóc xấu nữa rồi, giúp em lau nước mắt, em đừng khóc nữa nhé” Đình bảo bối rất săn sóc rút khăn giấy lau nước mắt cho Hoan bảo bối, đối với Hoan bảo bối còn trong sáng như tờ giấy trắng, Đình bảo bối có rất nhiều biện pháp dụ dỗ.

      “Quả là tài tình, đơn giản như vậy dỗ nín được rồi” Linh cũng kinh ngạc trợn mắt nhìn Hoan bảo bối nở nụ cười.

      “Ông gì cũng ai nghĩ ông bị câm đâu, giống như quạ đen làm chim chích chán ghét.” Đình bảo bối nể mặt Linh. Có lẽ nhìn hay cười nên làm cho Đình bảo bối có cảm giác sợ, giống cái người kia… cảm giác như cách người vạn dặm.

      “Thằng nhóc này gì, đừng tưởng thấy chú dễ dãi mà khinh rẻ nhé, cẩn thận chú cho đao xem còn như vậy được .” Linh thấy mình có tí mặt mũi nào trước mặt Đình bảo bối, bày ra bộ mặt hung ác với cậu bé.

      “Ôi, ơi, ông này hung dữ quá.” ngờ là dọa được Đình bảo bối lại làm cho Hoan bảo bối vừa mới nín lại tiếp tục khóc, nhất thời nhận lấy ánh mắt chết rét khiến Linh ngồi như bị gai châm.

      “Này, cháu đừng khóc, chú chỉ đùa chút thôi, đừng tưởng .” Linh vội vàng giải thích với Hoan bảo bối, tại sao lại tự làm khổ mình thế này, muốn chọc cho thằng nhóc này khóc mà thành ra mình muốn phát khóc.

      “Huhu” Hoan bảo bối nghe giải thích xong khóc to nhưng vẫn nức nở, trong lòng Linh càng thêm bối rối vì ánh mắt coi chừng của Hạo, có cần thiết phải thế ? Mình chỉ là trêu chọc đứa bé thôi mà.

      “Này. Trong tay các cháu cầm cái gì đấy? Cho chú xem chút được ?” tìm được đề tài gì thấy hai bảo bối từ lúc lên xe đều giữ khư khư vật gì đó rời khiến an tò mò.

      liên quan đến ông”. Hoan bảo bối ôm chặt món đồ vào ngực, như sợ Linh giật mất, nhưng chính động tác này càng khiến Linh thêm hứng thú.

      phải giận dữ như thế, đưa cho chú xem nào.” Linh lái xe vào khuôn viên ‘Tuyệt đối hoàn mỹ’, tay rảnh rang duỗi thẳng ra dễ dàng lấy được túi quà Hoan bảo bối cầm chặt trong tay.

      “Ông buông tay ra, đừng lấy của tôi, bỏ ra” Hoan bảo bối kêu toáng lên phản đối Linh được cướp túi quà của mình.

      “Cháu keo kiệt quá, chú chỉ nhìn cái thôi, làm hỏng đâu”. Linh chính là loại người càng muốn nhìn, càng thèm, cho nên nếu cho càng ham muốn, nhất định chịu buông tay lấy bằng được của Hoan bảo bối.

      cho ông xem, đây là quà của mẹ tôi” Hoan bảo bối và Linh cứ dùng dằng xe như thế đến khi cái túi bị kéo rách, hộp quà tặng bên trong rơi ra ngoài.

      “Tượng đất dẻo của em bị hỏng rồi, trai, làm thế nào bây giờ, quà tặng mẹ bị hỏng rồi, huhu.” Hoan bảo bối mắt đỏ lựng, lần này lại kỳ lạ khóc toáng lên mà tiếng khóc như bị chặn ở cổ họng, nước mắt vẫn rơi lã chã, hốt hoảng nhặt cục đất lên.

      sao, chúng ta về nặn lại là được rồi, đừng khóc, nếu mẹ thấy đau lòng, ngoan nào, trai giúp em nhặt lại vào túi.” Đình bảo bối ngồi xuống theo Hoan bảo bối nhặt cục tượng đất, đau lòng nhìn em .

      “Nhưng mà, người ta muốn làm cho mẹ vui, giờ bị hỏng rồi!” Hoan bảo bối rất uất ức, trong lòng vô cùng khó chịu.

      “Oạch, xin lỗi nha, chú cố ý làm hỏng túi của cháy, đây là quà để tặng mẹ sao?” Hai bảo bối cũng chẳng thèm nhìn Linh, bận rộn nhặt cục đất dẻo khiến Linh thấy đau lòng.

      “Ông câm miệng , bây giờ chúng tôi muốn nghe ông chuyện, đồ người xấu.” Hoan bảo bối biết lấy đâu ra dũng khí, đôi mắt to xinh đẹp đầy sức sống nhìn Linh trừng trừng.

      “Cháu đừng tức giận, nếu chú làm lại cho cháu cái, được , đừng khóc.” Linh ôn tồn , lúc này hối hận muốn chết, hiểu sao lại muốn quan tâm như vậy, đúng là tò mò hại chết mèo.

      “Đây là do Hoan bảo bối tự làm, ông có làm ra bao nhiêu cái cũng bằng được cái này.” Đình bảo bối cũng rất tức, bình thường cũng hay chọc Hoan bảo bối khóc thút thít nhưng bây giờ thấy người đàn ông này chọc em khóc nhiều lần như vậy, có thể tức giận sao?

      “À, chú biết là như thế, hay là lúc mẹ cháu đến chú tự giải thích có được .” Linh nhức đầu tự hỏi ông trời, tại sao lại sơ ý làm hỏng món quà mà tự tay làm, tràn đầy vui mừng muốn tặng cho mẹ như vậy.

      Bây giờ mới nghĩ nếu bị Kính Huyễn biết, mình nhất định tránh khỏi bị quở trách, biết ấy có tức giận mắng mình làm tổn thương con của ấy , Mật Nhu biết có vì thế mà ghét mình ?

      “Xuống”. biết Hạo ở đây từ lúc nào, ra ngoài mở cửa xe kêu Hoan bảo bối khóc cùng Đình bảo bối tức giận xuống xe.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119: Đây là “vui mừng” ư?


      ”. Hoan bảo bối quật cường nhìn thẳng Hạo, lại tiếp tục nhặt bức tượng bị vỡ thành nhiều mảnh lên.

      Hạo thấy Hoan bảo bối có ý định xuống xe, trực tiếp vác bé xuống khiến lại lần nữa hét chói tai.

      “Ông buông tôi ra, đồ khốn, buông ra.” Hoan bảo bối giùng giằng, chân tay đạp loạn xạ giữa trung, chịu thỏa hiệp. Đình bảo bối nhìn em sốt ruột muốn bảo vệ, còn để ý đến bức tượng bị rơi hỏng, nhảy xuống xe muốn giành lại bé.

      “Ông buông Hoan bảo bối ra, nó thích ông” Đình bảo bối cao chưa đến bụng Hạo nhưng ra sức nắm cánh tay Hạo muốn ‘cứu’ Hoan bảo bối khỏi gã đàn ông này.

      “Hai người làm gì đây, nhanh lên , Hạo, bỏ con bé ra.” Lôi gia vừa nhận được tin báo Linh và Hạo trở lại, kích động muốn nhanh nhanh xem hai bảo bối đáng của Kính Huyễn thế nào, ngờ lại thấy cảnh tượng này.

      “Các cháu sao chứ, Hạo, Linh, hai người làm cái trò gì, sao để con bé khóc như vậy?” Lôi gia nhìn nước mắt còn chưa khô mặt Hoan bảo bối, nhíu mày hỏi Linh vừa xuống xe và gương mặt lạnh lùng của Hạo.

      “Các người đều là người xấu, khốn kiếp, chúng tôi vào cùng với các người.” Hoan bảo bối xong lại chui vào xe, tiếp tục nhặt nhạnh những phần tượng đất bị vỡ.

      “Có ai cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì , gọi các cậu mang đứa bé tới đây cũng khiến tôi phiền toái, Linh, cậu làm chuyện gì?” Lôi gia nhìn Hoan bảo bối vừa khóc vừa nhặt cái gì, nổi giận hỏi Linh đứng bên cạnh.

      “Lão già, ông thông minh, đúng là tôi làm”. Linh muốn thừa nhận cũng được, chỉ có và Hạo đón hai tên tiểu tử này, ai nhìn cũng biết phải là Hạo làm, vậy chỉ còn mình, mà cũng chỉ có mình mới gây ra mấy cái chuyện vớ vẩn này.

      “Tiểu tử thối, xem cậu làm ra cái trò trống gì, chờ chút nữa tôi hỏi tội, bây giờ cậu dỗ cho con bé vui vẻ, nếu tôi chặt đầu.” Lôi gia đột nhiên cảm thấy nhức đầu, hối hận tại sao lại sai Linh làm chuyện này.

      “Lão già, ông đùa ạ, tôi sao dỗ được đứa bé này, ông bảo người khác làm được ?” Linh nghe Lôi gia cười nổi, làm sao mà dỗ nó cười được, nếu bảo dọa cho nó khóc còn làm được.

      “Tôi quan tâm, cậu nhanh nhanh dẫn bọn trẻ vào, ả kia cũng sắp tới rồi.” Lôi gia để ý lời cầu khẩn của Linh, giao nhiệm vụ làm Hoan bảo bối vui vẻ, coi như cho bài học, xem sau này còn dám tùy tiện chọc cho trẻ con khóc nữa . Ông cứ vào nhà trước , chờ Linh mang hai đứa vào.

      …………………………………………….

      “Kính Huyễn, em vẫn chưa làm xong à? Mấy giờ rồi? Lúc này ba mẹ chắc phải về rồi.” 12h trưa, Diêm Hỏa đến phòng làm việc của Kính Huyễn, giờ này vẫn còn làm, thấy khó chịu rồi.

      “Sắp xong rồi, chờ tôi chút.” Kính Huyễn thèm ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú nhìn mớ số liệu, kiểm tra xem có sai sót gì , sau khi thấy có nhầm lẫn gì mới duỗi cái chân cứng đơ.

      “Em làm việc nhiều quá, sắp ngủ gật rồi.” Diêm Hỏa vẫn nhìn Kính Huyễn lẳng lặng làm việc, ngồi đợi ghế sofa mà muốn ngủ quên. Kính Huyễn nghiêm túc làm việc cũng chẳng để ý có người đợi mình.

      “Đừng nữa… về trước , xem hai tiểu bảo bối có gì vui mừng cho tôi, cũng muốn nhanh nhanh gặp hai đứa rồi.” Kính Huyễn nghĩ lại mấy tháng nay được gặp con, tự nhiên cảm thấy vui vẻ, quên mất sáng nay gây với Diêm Hỏa, lúc này chỉ muốn nhanh trở về.

      “Vậy thôi, thưa tiểu thư chỉ biết làm việc.” Diêm Hỏa tới hào phóng ôm vai Kính Huyễn ra khỏi phòng làm việc, bây giờ ở công ty, mọi người thấy bộ dạng thân mật của hai người như thế cũng trách được, bởi vì Diêm Hỏa tung tin khắp nơi muốn cưới Kính Huyễn làm vợ.

      Cho dù Kính Huyễn cố gắng giải thích thế nào cũng ai muốn tin, ngược lại còn bị bọn họ cho là khoe khoang câu được rùa vàng, cho nên cũng tự nhủ, giải thích đồng nghĩa với che giấu, còn hơn.

      “Mọi người về rồi, cửa chính đóng, chắc tìm chúng ta.” Kính Huyễn xuống xe nhìn cửa Diêm gia khóa, vui vẻ chạy vào bên trong tìm kiếm hai tiểu bảo bối, nhưng chỉ thấy mẹ Diêm ngồi ôm hộp khăn giấy ngừng lau nước mắt nước mũi, người đàn ông ngồi cạnh ngừng an ủi mẹ Diêm nhưng cũng có hiệu quả.

      “Mẹ Diêm, mẹ sao vậy? Hai tiểu bảo bối có phải về mệt quá ngủ lầu ?” Kính Huyễn đầu đầy nghi vấn, thận trọng hỏi mẹ Diêm khóc, chẳng lẽ cái này gọi là ‘vui mừng’ sao?

      “Ba cũng về rồi à, mẹ sao vậy?” Diêm Hỏa vào chậm hơn chút cũng nghi ngờ hỏi Diêm Lịch, hiểu ở đây có chuyện gì, lại còn vung vãi khăn giấy khắp nơi, sợ người khác biết bà khóc sao?

      “Kính Huyễn, huhu, hai tiểu bảo bối, tiểu bảo bối bị huhu ta ra được, ông xã ông .” Mẹ Diêm khóc nức nở, đứt quãng được mấy chữ, cuối cùng vẫn được cái từ kia, biết phải làm sao đành đá bóng sang Diêm Lịch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :