1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ của đứa trẻ đừng chạy - Tâm Đào ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100: Ăn Vạ


      “Đến rồi, vậy mình trước đây, hẹn gặp lại.” Kính Huyễn thấy Mật Nhu dừng xe trước cửa nhà Diêm gia, trực tiếp tự mở cửa xe xuống.

      “Bái bai! Nghỉ ngơi tốt.” Mật nhu sau khi xong liền lái xe quay ra, Kính Huyễn cũng chỉ có thể khẽ thở dài, lúc này mới từ từ móc ra cái chìa khóa tiến vào.

      “Diêm Hỏa vẫn chưa về sao? Cũng trễ thế này, biết đâu nữa?” Kính Huyễn mở cửa nhìn bóng tối trong nhà, tay thăm dò bên cạnh cửa tìm nút bấm mở đèn, nhìn chung quanh phòng lượt, cũng thấy bóng dáng của Diêm Hỏa.

      “Kỳ quái, nên xen vào nhiều chuyện như vậy.” Kính Huyễn lắc đầu cái, ý bảo mình nên suy nghĩ nhiều, cầm áo ngủ tắm rửa cái thân thể đều là mùi mồ hôi, hôm nay cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy, là mệt chết được, tại Kính Huyễn chỉ muốn nhanh chút lên giường nghỉ ngơi.

      Kính Huyễn mặc áo ngủ thoải mái nằm giường, vốn muốn ngủ giấc, lại bị tiếng xe bên ngoài từ từ lái tiến vào làm ồn, sau đó là tiếng bước chân tiến vào. Nhưng tại sao lại cứ nhấn chuông hoài chịu dừng, rốt cuộc là muốn như thế nào, chẳng lẽ muốn để cho người ta ngủ hay sao.

      “A, tức chết mình mà.” Cuối cùng Kính Huyễn nhịn được thở phì phò xuống giường, từ từ xuống lầu mở cửa.

      “Đừng có nhấn chuông nữa, thúc giục, thúc giục cái gì.” Kính Huyễn kêu to mà , tiếng chuông cửa làm cho thấy bực mình, bịt lấy lỗ tai muốn kháng cự tiếng chuông kêu inh ỏi.

      “Diêm Hỏa? Chẳng phải có mang chìa khóa theo sao? Thế nào vẫn nhấn chuông cửa, bệnh thần kinh.” Kính Huyễn thấy người vẫn ngừng nhấn chuông cửa chính là Diêm Hỏa, lần này hỏa khí càng lớn, có chìa khóa chịu mở cửa, có chuyện gì làm quấy rầy giấc ngủ của nữa hả.

      “Kính Huyễn, làm sao em lại ở chỗ này? Xem ra là do uống nhiều quá.” Diêm Hỏa nhìn người giúp mở cửa là Kính Huyễn, cư nhiên tự giễu cười ngây ngô, Kính Huyễn phải theo Mật Nhu rồi sao? Làm sao có thể ở chỗ này.

      phải tôi là ai, nhà này cũng chỉ còn lại có hai người chúng ta, mau vào, đừng đứng ở bên ngoài.” Kính Huyễn mất hứng trợn mắt nhìn Diêm Hỏa vẫn cười khúc khích , thấy Diêm Hỏa có dáng vẻ muốn vào cửa, thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ kéo Diêm Hỏa vào.

      “A, là em à? Hay là nằm mơ?” Diêm Hỏa mơ hồ mở mắt nhìn Kính Huyễn nổ lực muốn đem mình kéo vào trong phòng, bàn tay đưa tới sờ mặt của Kính Huyễn, muốn xem ràng đến cùng có phải là Kính Huyễn hay .

      “Trời ơi, nhìn gầy như vậy, nhưng sao lại nặng dữ vậy, rốt cuộc là uống bao nhiêu.” Kính Huyễn cật lực cõng Diêm Hỏa, bộ dáng như vậy xem ra là có hơi sức đỡ lên lầu hai được rồi, Kính Huyễn thể làm gì khác hơn là đem Diêm Hỏa đặt ghế sa lon.

      “Nặng chết được, tay của tôi cũng muốn rớt luôn, đều là do làm hại.” Kính Huyễn thở hổn hển ngồi bên cạnh Diêm Hỏa , vỗ cánh tay đau nhức, oán trách đánh Diêm Hỏa cái, kẻ ngủ say như chết, nhưng sức lực cũng rất .

      “Nước, khát quá, nước.” Diêm Hỏa bởi vì cổ họng rất khô, muốn đứng dậy tìm nước uống, lại phát mình có chút hơi sức để có thể đứng lên, cho nên chỉ có thể mực la muốn uống nước.

      “Biết rồi, từ từ, tôi lấy nước cho uống.” Kính Huyễn nhanh chóng từ bàn rót ly nước cho Diêm Hỏa, đem nước đưa đến miệng Diêm Hỏa.

      “Kính Huyễn, Kính Huyễn là em sao? cần có được hay .” Diêm Hỏa dường như nghe được thanh Kính Huyễn, nóng nảy nắm tay Kính Huyễn bưng nước cho uống, chịu để cho Kính Huyễn rời .

      “Tôi , trước hết bỏ tay tôi ra, tôi giúp nấu canh giải rượu.” Kính Huyễn bất đắc dĩ nhìn bộ dạng say rượu của Diêm Hỏa, thể làm gì khác hơn là đứng lên nấu canh giải rượu.

      cần, nhớ em rời , em đừng rời khỏi có được .” Diêm Hỏa nắm chặt tay Kính Huyễn để cho rời , dường như là nắm chặt bảo bối gì đó, bộ dạng đầy lo sợ.

      “Tôi có rời , là nấu canh giải rượu cho .” Kính Huyễn cau mày muốn rút tay ra khỏi bàn tay Diêm Hỏa nắm chặt, thấy uống đến say như vậy, nhưng hơi sức cũng .

      “Có ? Em rời khỏi chứ.” Diêm Hỏa mắt đầy nước mắt nhìn Kính Huyễn, vẻ mặt dường như là bị vứt bỏ, Kính Huyễn nhìn mà toàn thân cũng muốn nổi da gà, rốt cuộc là Diêm Hỏa uống bao nhiêu mới có thể biến thành cái bộ dáng này?

      .” Kính Huyễn thuận theo Diêm Hỏa, Diêm Hỏa khi có rượu vào khác xa so với Diêm Hỏa bình thường rất nhiều.

      “Vậy em hôn cái, tin tưởng lời em .” Diêm Hỏa lại tiếp tục , ngón tay chỉ bờ môi khêu gợi của mình, kêu Kính Huyễn hôn xuống.

      đừng có là thấy tôi như vậy là được voi đòi tiên.” Nhất thời mặt Kính Huyễn có hơn ba đường hắc tuyến, hoài nghi rốt cuộc bây giờ Diêm Hỏa có say hay , ngay cả uống say mà còn thỉnh cầu hôn, nếu phải ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc người , biết là uống say Kính Huyễn lập tức liền chạy lấy người.

      “Xem đó, ra là em gạt , em muốn vứt bỏ tìm người khác, em cũng muốn .” nghĩ tới là, Diêm Hỏa nghe Kính Huyễn trả lời, cư nhiên giống bộ dạng đứa trẻ khóc lóc ăn vạ, bộ dáng kia quả khác chút nào.

      lập tức ngừng cho tôi, đừng khóc, rốt cuộc có thấy bẽ mặt hay hả.” Kính Huyễn nổi giận hướng Diêm Hỏa rống, đột nhiên cảm thấy Diêm Hỏa bình thường là tốt hơn nhiều, giống tại như vậy ăn vạ.

      “Oa ô, em còn rống , nhất định là em quan tâm mới như vậy.” nghĩ tới Diêm Hỏa bị Kính Huyễn la như vậy, cư nhiên nước mắt đua nhau chảy xuống, còn khóc lớn hơn.

      “Nếu như muốn như vậy, rốt cuộc muốn như thế nào.” Kính Huyễn cảm thấy thay đổi quá bất ngờ, lời của Diêm Hỏa lúc này giống lời diễn viên hài kịch thích hợp hơn, sao bây giờ lại biến thành , chẳng khác nào liền trở thành người phụ nữ ác ôn đàng hoàng rồi hả?

      muốn hôn hôn, chính là muốn thân ái.” Diêm Hỏa kiên trì nhất định bắt Kính Huyễn hôn mình, mà lúc này Kính Huyễn cũng bị Diêm Hỏa nằm ăn vạ làm cho muốn điên lên rồi, hạ quyết tâm, phải là chỉ cái hôn thôi sao, cũng chả mất miếng thịt nào.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101: Dao động


      “Vậy có phải hôn cái buông tôi ra phải ?” Kính Huyễn nghĩ tốt nhất trước tiên nên hỏi chút, nếu như lại muốn ăn vạ, chẳng phải rất thua thiệt sao.

      “Hôn hôn! muốn thân ái.” Diêm Hỏa nghe Kính Huyễn , cười khúc khích chỉ đôi môi mình, ý tứ ràng, chính là muốn Kính Huyễn hôn môi của mình, mà phải mặt.

      “Vậy buông tay tôi ra trước, sau đó tôi hôn .” Kính Huyễn nhìn thấy vẫn nắm chặt tay của mình, khách khí kêu Diêm Hỏa buông ra.

      , em hôn trước.” Diêm Hỏa chịu buông vẫn nắm chặt tay Kính Huyễn, kiên trì muốn Kính Huyễn hôn trước.

      “Hôn hôn, chẳng lẽ sợ sao.” Kính Huyễn thấy kế hoạch của mình thất bại, thể làm gì khác hơn là nhắm chặt hai mắt, ở trong lòng thầm động viên, trời ạ, làm sao có thể làm được, là khó, đúng rồi, coi ta như bí đỏ là được? Kính Huyễn ở trong lòng từ chối lâu, cuối cùng quyết định đem Diêm Hỏa trở thành bí đỏ.

      Nhưng, gương mặt tuấn như vậy, làm sao lại nghĩ thành bí đỏ được? Kính Huyễn đỏ mặt nhìn Diêm Hỏa, bởi vì say rượu mà gương mặt có chút hồng hồng, nếu coi là con còn có thể, bởi vì là đẹp, muốn suy nghĩ biến thành bí đỏ dường như quá khó khăn.

      “Rốt cuộc muốn thân ái à?” Diêm Hỏa nhìn Kính Huyễn vẫn cứ như vậy nhìn mình, cũng chút ý tứ muốn hành động, bĩu môi mất hứng hỏi Kính Huyễn.

      “Biết rồi, phiền phức.” Kính Huyễn hạ quyết tâm, xong toàn bộ có cảm giác lãng mạn, dùng tốc độ nhanh nhất lướt qua môi của Diêm Hỏa, như chuồn chuồn lướt mặt nước, sau đó liền nhanh chóng rời ra khỏi khuôn mặt Diêm Hỏa, thừa dịp Diêm Hỏa còn ngẩn người, liền rút tay ra khỏi bàn tay bị Diêm Hỏa nắm.

      “Ăn gian, cái này căn bản phải hôn.” Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn lui ra cách mình khoảng, vui lên án hành động Kính Huyễn.

      “Wey wey Wey, nên chuyện lung tung, bản tiểu thư chịu hôn , còn mở cờ trong bụng, mà còn tôi ăn gian, , để ý tới , tôi nấu canh giải rượu.” Kính Huyễn nỗ lực muốn lấy tay quạt cho mặt bớt nóng, nhưng vừa nhìn thấy Diêm Hỏa, càng hồng đến lợi hại, cuối cùng chỉ có thể nhếch nhác vài câu sau đó chạy vào phòng bếp.

      “Rốt cuộc là mình làm sao vậy, sao mà tự nhiên tim lại đập nhanh, thảm thảm, nhất định là tên Diêm Hỏa, gương mặt họa thủy của ta làm hại, sau này tốt nhất là nên giữ khoảng cách.” Ở trong phòng bếp nấu giải rượu canh Kính Huyễn vỗ vỗ ngực mình, trong lòng giống như nai con nhảy loạn lên, tim đập nhanh, suy đoán đó nhất định là gương mặt tuấn kia của Diêm Hỏa, nên mới như vậy, trong lòng tự nhắn nhủ bản thân mình, về sau nên giữ khoảng cách với .

      Sau khi nghĩ thông suốt, Kính Huyễn nấu xong canh giải rượu, mang ra ngoài ghế salon cho Diêm Hỏa, rồi thét lên: “Này, đứng lên, uống canh giải rượu.” Kính Huyễn đem canh thổi cho nguội, sau đó đặt bàn bên cạnh sofa, kêu Diêm Hỏa tự mình đứng lên uống.

      cần, đầu là đau, để cho ngủ .” Diêm Hỏa cảm kích , cái tay khoác lên trán của mình, chân mày nhíu chặc, dường như đầu rất đau, chút ý tứ muốn đứng lên uống canh.

      là kẻ phiền toái, lần sau mà còn như vậy, tôi trực tiếp mang tới phòng vệ sinh mà tưới nước lạnh đó.” Tâm Kính Huyễn cam lòng, tới bên người Diêm Hỏa, múc từng muỗng, từng muỗng canh đến khóe miệng Diêm Hỏa, cũng may Diêm Hỏa phản đối cũng uống vào, nếu Kính Huyễn nổi đóa lên.

      “Đầu heo, ngủ , tôi cũng muốn ngủ.” Kính Huyễn xoa lấy bàn tay mệt rã rời, mở miệng ngáp, quay đầu nhìn thấy áo sơ mi của Diêm Hỏa vì chảy mồ hôi mà dính vào người, bộ dáng kia ngủ nhất định rất thoải mái?

      “Thôi, ai kêu lòng mình thiện lương, giúp giúp cho trót.” Kính Huyễn động tác rất nhanh liền đem áo sơ mi người Diêm Hỏa cởi bỏ, nhìn thấy bụng, ngực Diêm Hỏa có nhiều vết máu ứ đọng, chứng tỏ Tiêu xuống tay rất nặng.

      “Xuống tay nặng như vậy, nhất định là rất đau?” Kính Huyễn nhìn máu ứ đọng ngực Diêm Hỏa, khỏi cảm giác đau lòng, có thể ngay cả chính bản thân cũng phát giác ra rằng bởi vì Diêm Hỏa bị thương mà trong lòng cảm thấy khó chịu.

      Kính Huyễn vội vàng tìm cái hòm thuốc, thận trọng đem dược cao bôi lên vết thương của Diêm Hỏa, trong lòng nhịn được thầm trách cứ Tiêu, có chuyện gì sao lại xuống tay nặng như vậy, cũng may là có di chứng gì, nếu biết làm như thế nào.

      “Ai! cũng là may đó, nếu như tôi bị Diêm phu nhân gọi quay về, chắc bây giờ vẫn còn ở bên ngoài nhấn chuông cửa, sau đó ngủ luôn ở bên ngoài, đúng là biết thương quan tâm đến bản thân mình gì hết.” Sau khi Kính Huyễn bôi thuốc cho Diêm Hỏa xong, liền nằm bên cạnh Diêm Hỏa, nhìn gương mặt ngủ say của , lầm bầm lầu bầu vừa Diêm Hỏa.

      biết nhìn bao lâu, rốt cuộc mí mắt thể chịu đựng được nữa, mà cũng còn hơi sức để lên lầu nghỉ ngơi, nên cứ như vậy nằm ngủ cạnh ghế salon.

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào gương mặt tuấn tú của Diêm Hỏa, khiến vươn tay ra cản trở ánh mặt trời chói mắt, Diêm Hỏa muốn ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, ngoài ý muốn thấy Kính Huyễn an tĩnh nằm bên cạnh ngủ thiếp , áo sơ mi của cũng được cởi ra, nhìn lên bàn cái hòm thuốc cùng chén, cũng biết tối hôm qua là Kính Huyễn chăm sóc mình, nhưng chẳng phải là Kính Huyễn đến ở nhà Mật Nhu sao? Làm sao lại chạy đến nơi đây?

      Chẳng lẽ tất cả những việc ngày hôm qua phải là mộng, mà là ? Kính Huyễn hôn mình, mà mình giống đứa bé khóc lóc nằm ăn vạ? Lúc này Diêm Hỏa quả muốn khóc lên, tại sao lại làm ra nhiều chuyện mất mặt như thế kia, sao mà nhìn mặt Kính Huyễn.

      muốn suy nghĩ nhiều như vậy, Diêm Hỏa tận lực đánh thức Kính Huyễn, động tác nhàng từ ghế salon xuống, ngồi chồm hổm xuống dễ dàng đem Kính Huyễn từ mặt đất bế lên: “ ngốc nghếch này, có biết là ngủ đất rất dễ bị cảm lạnh hay hả, ngốc nghếch.” Diêm Hỏa nhìn Kính Huyễn nhíu chân mày, đau lòng dùng thanh nhất với .

      Kính Huyễn dường như cảm nhận được lồng ngực Diêm Hỏa, trong giấc mộng Kính Huyễn vô thức đem thân thể nhích tới gần Diêm Hỏa hơn, còn thoải mái phát ra tiếng rên mềm mại, Diêm Hỏa bật cười nhìn bộ dáng đáng của Kính Huyễn, lắc đầu cái đem Kính Huyễn ôm lên lầu hai vào phòng nghỉ ngơi.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 102: đối chọi gay gắt sáng sớm


      “Ôi, eo mình đau quá.” Kính Huyễn từ từ tỉnh lại, muốn ngồi dậy, lại phát hông của mình thế nào đau nhức như vậy.

      “Hả! Sao tự nhiên mình lại nằm giường? Chẳng lẽ mình bị mộng du? Tự leo lên giường ngủ?” Tinh thần Kính Huyễn trở lại bình thường, mới phát ngủ ở giường, gõ đầu suy nghĩ rốt cuộc bò lên giường như thế nào.

      “Mùi gì vậy? Ah! Thơm quá nha.” Kính Huyễn vẫn lầm bầm lầu bầu, ngửi thấy được mùi thơm thổi qua mũi của mình, tức thời bụng kêu lên, hai lời, Kính Huyễn lập tức bò xuống giường tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm.

      “Dậy rồi àh, vậy nhanh rửa mặt rồi ngồi xuống ăn .” Diêm Hỏa thay quần áo, cả người xem ra sạch nhàng khoan khoái, còn bộ dạng dơ dáy như tối hôm qua, trong bếp nhìn thấy bộ mặt thèm thuồng chảy nước dãi của Kính Huyễn, chằm chằm nhìn thức ăn, Diêm Hỏa nén cười kêu Kính Huyễn.

      “Được, lập tức .” có bất kỳ phản đối, mặc dù Kính Huyễn cái chân bị thương, nhưng vì thức ăn ngon chờ , nên động tác vô cùng nhanh chạy về phòng, sửa soạn chút.

      “Leng keng leng keng”.” Kính Huyễn mới vừa vặn sửa soạn xong bước xuống lầu, tiếng chuông cửa liền vang lên.

      “Sao mới sáng sớm có người tới nhấn chuông cửa nữa? Là ai.” Kính Huyễn tùy tiện tới mở cửa, lớn tiếng hỏi rốt cuộc là ai sớm như vậy tìm tới cửa?

      “Là bọn mình, nhanh mở cửa.” Phía ngoài Mật Nhu đáp trả Kính Huyễn, thấy theo phía sau còn có mấy người, Mật Nhu đau khổ suy đoán nếu như Kính Huyễn mở cửa thấy được, biết có vẻ mặt như thế nào đây.

      “Sao mọi người đều tới đây? Mật Nhu, có thể cho mình biết, có chuyện gì xảy ra sao?” Kính Huyễn nhìn phía sau Mật Nhu là Tiêu, Húc Nhật, cùng Dương Lịch, hiểu tại sao sáng sớm, tất cả mọi người lại cùng nhau xuất trước cửa nhà.

      “Kính Huyễn, là ai tới vậy?” Diêm Hỏa biết là ai, mà Kính Huyễn vẫn cứ nữa đóng nữa mở, cho người ta vào, tò mò hỏi Kính Huyễn.

      “Ặc, tất cả các người vào .” Kính Huyễn lúng túng biết làm sao trả lời câu hỏi của Diêm Hỏa, thể làm gì khác hơn là cho từng người từng người tiến vào.

      “Tại sao là các người?” Diêm Hỏa nhíu chặt mày nhìn mấy kẻ vừa tiến vào, hoàn toàn tùy tiện coi nơi này như là nhà mình, hiểu rốt cuộc là muốn biểu diễn cái gì.

      “Tại sao thể là chúng tôi, vốn là chúng tôi muốn đến nhà Mật Nhu tìm Kính Huyễn, lại may mắn đường gặp nhau, nghe Kính Huyễn ở chỗ này, đương nhiên là muốn đến xem.” Tiêu thân nhàn nhã ngồi sofa phòng khách, khóe miệng mang theo ý cười xem xét kỹ lưỡng trong phòng trang hoàng, có nhìn Diêm Hỏa liền .

      như vậy là sợ Kính Huyễn bị tôi ăn hay sao?” Diêm Hỏa nhướng lông mày , hoài nghi bọn người này cố ý tới phá đám buổi sáng tốt đẹp của .

      “Đúng vậy, tôi nghĩ là như vậy, phải là rất đần sao.” Tiêu hoàn toàn sợ lửa giận của Diêm Hỏa, dù sao tại hai người là vừa thấy mặt nhau là cãi vả, hành động hoàn toàn ưa đối phương.

      “Nếu như đến đây tra xét, có thể rời , nơi này hoan nghênh tới.” Diêm Hỏa nghe lời cố ý của Tiêu, cả khuôn mặt cũng rét lạnh, thanh lạnh lùng kêu Tiêu ra ngoài.

      “Tôi rời , có thể làm gì tôi.” Tiêu nhìn Diêm Hỏa có vẻ tức giận, còn lưu manh, khí thế nhìn Diêm Hỏa thêm, dường như làm cho Diêm Hỏa nổi giận bừng bừng, cam tâm.

      “Đáng chết, dám chọc giận tôi, lập tức ra ngoài cho tôi.” Diêm Hỏa nhìn Tiêu, gương mặt lửa nóng bừng bừng, chỉ thiếu là xông vào đạp cho kẻ kia mấy đạp, đấm mấy cái, liền đặt đồ ăn xuống, chuẩn bị muốn đem Tiêu quăng ra ngoài.

      “Ai nha, Tiêu, nên như vậy, tới đây rồi nên đối chọi gay gắt với nhau, Diêm Hỏa chẳng lẻ muốn cùng ta so đo phen, dáng vẻ hai người là.” Kính Huyễn thấy tình thế hay, vội vàng giữ Diêm Hỏa trong phòng bếp muốn ra dạy dỗ Tiêu, bất mãn nhìn, ràng là Tiêu khiêu khích khiến tức Diêm Hỏa giận.

      đối chọi gay gắt sao, chỉ là ra mà thôi.” Tiêu xong còn bày ra bộ mặt liên quan đến mình, tới bàn ăn ngồi xuống muốn ăn đồ ăn Diêm Hỏa tự tay chuẩn bị bửa sáng cho Kính Huyễn.

      “Đây phải là dành cho ăn, nên biết điều chút.” Diêm Hỏa nhanh chân, nhanh tay cướp lại bữa sáng dấu mà tự làm, đem cho Kính Huyễn, tới trước mặt Tiêu, muốn Tiêu lui ra khỏi bàn.

      “Làm sao cậu lại dễ nổi giận như vậy, khách quý tới nhà gà cũng vịt, vậy cậu còn cho khách ăn, còn có biết đạo lý này hay ?” Tiêu thấy ăn được còn bị giành lại, nhìn thấy gương mặt đầy địch ý của Diêm Hỏa còn muốn đuổi mình, da mặt dày gọi mình là khách quý muốn Diêm Hỏa lấy chút đồ ăn cho mình nữa.

      cũng được coi là khách quý sao? Có được khách quý như các người, đúng là hiếm thấy.” Diêm Hỏa lạnh lùng như cũ nhìn Tiêu cợt nhã, dùng giọng điệu tràn đầy châm chọc mà .

      “Các người thôi , nếu muốn ở lại chỗ này, tất cả đều im lặng cho tôi, được gây thêm nữa, bằng tôi đuổi người đó ra.” Kính Huyễn nhìn hai người, vừa nhìn mặt đối phương khó chịu với nhau, ý tứ ràng muốn ngồi xuống chuyện phiếm, thể làm gì khác hơn là dùng thanh mạnh mẽ, hù dọa hai người bọn họ an tĩnh chút.

      “Nhưng mà bọn bữa sáng còn chưa có ăn, chỉ muốn ăn chút thôi, nhưng nghĩ tới có kẻ hẹp hòi ích kỷ như vậy.” Tiêu vô tội , đem toàn bộ tội lỗi đẩy hết cho Diêm Hỏa, bên kia Diêm Hỏa giận đến phát run tay nắm chặt thành đấm, muốn đánh cho tên kia trận mới hả dạ.

      “Nhà của phải mở nhiều quán ăn như vậy sao, sao lại bảo là có bữa sáng để ăn.” Kính Huyễn chịu nổi tặng Tiêu cái liếc mắt, quá hiểu con người , cần thiết ở trước mặt giả dạng làm cái bộ dáng này.

      “Nhưng vì mới sáng sớm tìm em, cho đến bây giờ giọt nước cũng chưa kịp uống nữa là, làm phiền, có thể chia sẻ cho chút bữa sáng hay .” Tiêu giả làm bộ dáng đáng thương, mục tiêu chính là đoạt lại ít đồ ăn bị Diêm Hỏa cướp lại, khi muốn cho ăn càng muốn ăn, nhưng có người kiên quyết đồng ý.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 103: Tìm bạn trai đầu bếp


      được, đây là tôi làm cho Kính Huyễn, có phần của các người.” Diêm Hỏa đồng ý Kính Huyễn đem thành quả của mình cho tình địch ăn, Tiêu cố ý tới chính là muốn khiêu chiến kiên nhẫn của .

      “Tất cả mọi người đều đói bụng, làm nhiều hơn chút được sao, xem như bọn họ là khách quý tới nhà vậy.” Kính Huyễn nhìn Diêm Hỏa biểu tình như đứa trẻ sợ bị giành giật mất kẹo trong tay, hiểu vì sao làm như vậy.

      “Nhưng mà đó là làm cho em ăn, tại sao phải cho bọn họ ăn, hơn nữa còn là kẻ đặc biệt, chuyên môn gây đối ngịch với .” Diêm Hỏa quỷ dị nhìn Tiêu, nhìn tươi cười mặt ta, trong lòng của khó chịu muốn đánh người rồi.

      “Bằng tôi tới giúp , tôi cũng biết làm chút.” Vẫn ai lên tiếng, Dương Lịch đề nghị, thấy Kính Huyễn trong tình thế khó xử, Dương Lịch nhịn được bèn đứng ra muốn giúp đỡ.

      cũng biết, có chắc phải chỉ vì sĩ diện chứ?” Diêm Hỏa tin tưởng nhìn người Dương Lịch chút, cuối cùng lắc đầu cái, đồng ý.

      “Ừhm, trước kia ba bữa cơm của Kính Huyễn đều do tôi phụ trách, đối với tôi mà đó chỉ là chuyện .” Dương Lịch so đo cái nhìn tin tưởng của Diêm Hỏa, trước kia vì dụ dỗ Kính Huyễn ăn cơm, nên Dương Lịch cố ý học nấu ăn, , mỗi ngày nấu mỗi món, đa dạng làm cho Kính Huyễn ăn.

      “Chúng tôi cũng biết, chỉ là nấu cơm thôi chẳng có gì là to lớn làm được cả.” Húc Nhật cùng Tiêu cam chịu yếu thế lên tiếng , Kính Huyễn cùng Mật Nhu nghe được, hai người mặt cũng tràn đầy hắc tuyến, tại là như thế nào, chẳng lẽ thịnh hành người đàn ông đều vào bếp sao ? Còn so đo giành nấu với nhau.

      “Ha ha! Nếu các người liền tranh tài với nhau chút người nào làm tốt nhất, có muốn hay .” Mật nhu hưng phấn hướng bốn người đàn ông mà , tranh tài, hơn nữa có thể ăn được nhiều món ăn ngon.

      được, như vậy phiền toái, cũng phải là chuyện gì lớn.” Kính Huyễn chút hưng phấn như Mật Nhu, lo lắng bốn người này thi nhau tranh tài phá hư cái phòng bếp này, tốt chút nào.

      phiền toái, tôi chấp nhận.” Diêm Hỏa lên tiếng đầu tiên, sau khi xong còn khiêu khích nhìn Dương Lịch cái, chắc chắn thế nào cũng bại dưới tay người đàn ông từng thương Kính Huyễn.

      “Vậy tôi cũng tiếp nhận.” Dương Lịch suy tính liền chấp nhận lời khiêu chiến của Diêm Hỏa, cũng thua ta.

      “Chúng tôi cũng chấp nhận, ha ha nhất định là cuộc thi đầy thú vị.” Tiêu cần thông qua đồng ý của Húc Nhật , lại còn giúp Húc Nhật báo danh, gương mặt hưng phấn cùng dạng giống với Mật Nhu, bộ dạng dường như cao hứng.

      “Các người tính làm cái gì, mọi việc êm đẹp tốt lành sao tự nhiên chuyển thành so tài. Tiêu, chẳng phải mới vừa rồi là đói bụng sao? Vậy nên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cái này là được, tất cả các người nên ồn ào náo loạn như vậy.” Kính Huyễn nhìn ai nấy đều có vẻ mặt hưng phấn, đầy sát khí, vội vàng muốn kêu ngăn cản bọn họ dừng lại.

      tại đói bụng nữa rồi, nếu muốn so tài, vậy phải chuẩn bị đồ, giờ sau mọi người chuẩn bị đem tất cả đồ đưa đến đây, ai muốn nấu cái gì mua cái đó.” tại Tiêu có thời gian để ý tới Kính Huyễn, bộ dáng háo hức chỉ mong được lập tức xuất phát, khuôn mặt cười đến rực rỡ, kêu mọi người chuẩn bị đồ giờ sau quay lại.

      “Đồng ý.” Ba người đàn ông đồng thanh mở miệng, lúc này bọn họ cũng rất ăn ý chuyện, tất cả đều tông cửa xông ra, tìm đồ cần mua.

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đều là do cậu, có gì sao lại so tài.” Kính Huyễn nhìn thấy biểu hưng phấn của bọn họ trước khi rời khỏi nhà, đứng nguyên tại chỗ duy trì trừng mắt, liếc nhìn oán trách kẻ đầu sỏ Mật Nhu.

      có chuyện gì, tài nấu nướng của bốn người họ rất khá, bây giờ so tài với nhau, chẳng phải là có thể thưởng thức được nhiều món ngon hơn nữa sao. Trời ơi, mình chỉ mới nghĩ đến thôi mà cũng chảy nước miếng rồi.” Mật Nhu có chút khẩn trương như Kính Huyễn, trong lòng chỉ ảo tưởng đến thức ăn ngon bọn họ làm, vẫn luôn thích thưởng thức món ăn ngon, đây chẳng phải là chuyện vô cùng tốt hay sao.

      “Cậu lúc nào cũng nghĩ đến ăn, cậu sợ bọn họ gây ra chuyện gì sao, phải làm sao bây giờ.” Kính Huyễn thấy bộ dạng Mật Nhu nước miếng cũng muốn sắp chảy xuống, trừng mắt liếc Mật Nhu.

      cần lo lắng, cậu hạnh phúc, quen biết bốn người đàn ông đều có tài nấu nướng, cậu hạnh phúc, mình ngưỡng mộ cậu lắm luôn đó.” tại Mật Nhu mong chờ được thưởng thức món ăn, sau khi xong hai mắt như sáng rực lên, hâm mộ nhìn Kính Huyễn.

      “Cầu xin cậu, nên nghĩ đến thức ăn ngon cậu liền thay đổi biến thành con sói đói khát được , mình cũng muốn nổi cả da gà, người biết còn tưởng rằng cậu làm gì đó.” Kính Huyễn chịu được nhìn Mật Nhu, ai biết bộ mặt khác của Mật Nhu, nhược điểm của chính là thức ăn ngon, hoàn toàn bất lực chút đề kháng chống lại cám dỗ của nó.

      “Cậu hiểu được sức quyến rũ của nó đâu, mình hi vọng, sau này tìm được người biết nấu nướng tốt quá. Như vậy ngày ngày đều có món ngon để ăn.” Mật Nhu càng càng hưng phấn, sau đó vẻ mặt như kiên định, quyết định lời vừa .

      “Vậy cậu nên tìm bạn trai làm đầu bếp , cũng rất dễ dàng tìm, như vậy cậu muốn ăn cái gì ta đều làm cái đó cho cậu.” Kính Huyễn chẳng thèm để ý tới bộ dạng ngây dại mơ tưởng của Mật Nhu, ăn thức ăn Diêm Hỏa làm cho , nếu chờ đến khi bọn họ tranh tài làm xong, chắc có lẽ chết vì đói trước.

      cần, đầu bếp mỗi ngày đều nấu nướng người toàn là mùi khói dầu, chút cũng tốt, mình cần, mình chỉ muốn tìm kiếm người đàn ông biết làm món ăn ngon thôi.” Mật Nhu cẩn thận suy nghĩ ‘đề nghị’của Kính Huyễn. Cuối cùng cau mày xóa bỏ suy nghĩ đó trong đầu, mặc dù đầu bếp rất tốt, nhưng người toàn là mùi của khói với dầu, cũng thích.

      “Mình vậy mà cậu cũng tưởng là ?” Kính Huyễn nhìn dáng vẻ Mật Nhu ngu ngốc, cũng chỉ tùy tiện ra thôi, mà nha đầu ngốc này lại cho là , rồi còn suy nghĩ cẩn thận đến như vậy.

      “Đó là cậu tìm bạn trai làm đầu bếp, người ta liền suy nghĩ tới, như vậy cũng được hay sao.” Mật Nhu khổ sở , suy nghĩ cẩn thận đến như vậy cũng đúng sao?

      “Ha ha! Mật Nhu, là nhắc đến ăn, cậu đần độn, vấn đề này kẻ ngu ngốc như cậu cũng muốn.” Sau khi Kính Huyễn nghe Mật Nhu giải thích, nhịn được cười to, làm cho mặt của Mật Nhu càng lúc càng đỏ. Rốt cuộc thích người nào? “Cậu được nữa, được cười, còn cười nữa mình khách khí nha.” Mật Nhu bị tiếng cười khoa trương của Kính Huyễn làm cho đỏ mặt tía tai, từ từ duỗi hai tay về phía Kính Huyễn, muốn dùng gãi nhứa mà Kính Huyễn sợ nhất mà uy hiếp.

      “OK, OK, cười, cười nữa, cậu lấy tay ra , nếu mình kìm chế mà bật cười.” Kính Huyễn nhìn Mật Nhu nhanh tay đưa tới bên hông mình, vội vàng khoát tay bảo Mật Nhu dời tay , cố gắng ngăn lại tiếng cười.

      “Hừ, xem cậu còn dám cười mình nữa , sao bọn họ còn chưa quay lại, chẳng phải gần qua giờ rồi sao.” Mật Nhu thấy Kính Huyễn cười nữa, liền theo Kính Huyễn ngồi ghế sa lon, nhìn đồng hồ treo tường, phát giác thời gian gần qua giờ rồi, mà sao vẫn chưa thấy có người tới.

      “Cậu vừa mới , có người xuất , là trùng hợp.” Kính Huyễn vốn còn muốn chờ thêm chút nữa, lại thấy Dương Lịch từ bên ngoài từ từ tới, tay xách túi đồ.

      mua những cái gì? Em xem tí.” Thái độ bây giờ của Mật Nhu đối với Dương Lịch còn lạnh lùng như trước, nguyên nhân chủ yếu là do hôm nay làm thức ăn ngon, lý do như vậy làm cho người ta nghe là có chút đổ mồ hôi.

      “Ừh, đều là món Kính Huyễn thích ăn, chút đồ hải sản, còn nữa..., chuẩn bị làm bánh ngọt.” Dương Lịch mỉm cười giới thiệu những thứ mình mới mua, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn về phía Kính Huyễn, nguyện ý tham gia cuộc so tài này là vì Kính Huyễn chỉ cần có thể ăn món mà tự tay nấu cho , hy vọng có thể nhìn thấy Kính Huyễn vì được ăn ngon mà nở nụ cười rực rỡ, đáng.

      hồi yên tĩnh, bị Dương Lịch vừa như thế, Mật Nhu lúng túng biết cái gì cho phải, Kính Huyễn cũng , biết là nên tức giận, hay là nên vui vẻ.

      “Mình lên lầu trước.” Kính Huyễn nhìn Dương Lịch chút, hốt hoảng biết đáp lại thâm tình của Dương Lịch như thế nào, chột dạ muốn lên lầu.

      “Kính Huyễn.” Dương Lịch muốn Kính Huyễn ở lại, nghĩ muốn gì đó với , trong lòng đấu tranh, cuối cùng lắc đầu cái, : “ có gì, em nên nghỉ ngơi chút.”

      “Ừhm.” Kính Huyễn quay đầu lại liền lên lầu, trốn vào trong phòng.

      “Kính Huyễn, có phải cậu vẫn còn tình cảm với Dương Lịch?” Mật Nhu vào phòng Kính Huyễn, thấy Kính Huyễn ngơ ngác ngồi giường, biết nghĩ cái gì?

      “Mình cũng mơ hồ, hiểu, ràng là mình nên hận ấy, nhưng khi ấy đều mua những thứ mình thích ăn, nhìn thấy ấy mỉm cười về sở thích của mình, có lẽ là, từ lúc đó mình còn ác cảm với ấy!” tai Kính Huyễn rất là mơ hồ, hiểu lòng mình đến cùng có còn hận Dương Lịch hay , có thể , nhìn thấy khắc kia của , còn hận nữa.

      “Có lẽ sau này cậu hiểu , mình muốn cậu cho mình biết, cậu có cảm nhận gì về Diêm Hỏa?” Mật Nhu thở dài, tới bên cạnh cùng ngồi giường với Kính Huyễn, hỏi vấn đề mà bản thân vẫn thắc mắc.

      “Diêm Hỏa? mình cũng biết, lúc mới đầu rất ghét ta, bởi vì ta là loại người mà mình chán ghét nhất, nhưng sau khi sống chung thời gian, mình phát , ta còn có nhiều mặt mà mình chưa từng thấy.” Kính Huyễn tới chỗ này, nhớ lại tối ngày hôm qua, bộ dạng sau khi Diêm Hỏa uống say, giống đứa bé hờn dỗi đòi hôn, khỏi bật cười, bây giờ suy nghĩ lại buồn cười.

      “Thảm rồi, thảm rồi, xem cậu ngu ngốc như vậy, tám phần là thích tên kia, xem ra Kính Huyễn của chúng ta rồi, xem ra Dương Lịch có hy vọng gì.” Mật Nhu nghe Kính Huyễn xong, cảm thấy quái lạ, bộ mặt khoa trương thống khổ nhìn Kính Huyễn.

      “Cậu cái gì, mình chỉ là cảm nhận sao vậy thôi, cậu cần suy diễn sâu xa như vậy, chịu nổi.” Kính Huyễn thừa nhận điều Mật Nhu , mất hứng phản bác lại, chỉ là nghĩ sao vậy thôi, sao có thể là thích.

      “Có quỷ mới tin, xem mặt cậu cười đến rạng rỡ như hoa thế kia, đây là vẻ mặt thưởng thức.” Mật Nhu khách khí móc Kính Huyễn.

      “Hai người mau xuống đây, bọn chuẩn bị xong.” lúc Kính Huyễn tìm được lời nào để phản bác, Diêm Hỏa đứng trước cửa kêu Kính Huyễn, bảo hai người xuống lầu, nhất thời giúp Kính Huyễn bị Mật Nhu công kích cấp cứu ra ngoài.

      “Được, chúng tôi lập tức xuống.” Kính Huyễn xong trước, cho Mật Nhu ở phía sau bất kỳ cơ hội chuyện nào.

      “Em chậm chút, đừng quên, chân của em còn bị thương.” Diêm Hỏa cau mày nhìn Kính Huyễn, giống như thấy cái gì muốn nhanh chóng chạy xuống lầu, lo lắng nhìn chân bị thương của Kính Huyễn, mặc dù bình phục, nhưng vẫn phải chú ý chút.

      cần lo lắng, ngược lại nhanh lên chút tranh tài, bọn em cũng mau chết đói rồi.” Mật Nhu nhìn dáng vẻ lo lắng của Diêm Hỏa, bảo cần lo lắng cho Kính Huyễn, ngược lại bụng đói đến mức kêu ùng ục rồi, nên mau chóng tranh tài.

      “Còn chờ hai người, nhanh xuống .” Diêm Hỏa hướng Mật Nhu gật đầu cái, sau đó xuống lâu, ba người đứng sếp hàng trong phòng bếp. Hoàn hảo phòng bếp Diêm gia khá lớn, cái gì cũng đầy đủ hết, cho nên chuẩn bị đồ cũng chỉ có chuẩn bị thức ăn, cái gì khác đều cần chuẩn bị, tiết kiệm ít thời gian.

      “Vậy có thể bắt đầu được chưa, cầu cuộc tranh tài là giờ làm bốn món mặn món canh, có cái gì khó khăn chứ?” Mật nhu lấy tay chống cằm, nhìn bốn người đàn ông đứng trước mặt mình, làm chỉ biết ăn ai khác là Mật Nhu, đó là nhiệm vụ đơn giản nhất.

      thành vấn đề.” Bốn người đàn ông ăn ý trả lời tiếng, sau tất cả đều nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp làm ra tác phẩm mình đắc ý nhất, mà hai nữ chính tốt nhất nên giúp cái gì, an vị ở phòng khách, vừa chuyện phiếm vừa xem ti vi, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khoa trương, hoàn toàn bị dây vào khí khẩn trương trong phòng bếp.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Chỗ thần bí


      “Thơm quá, Kính Huyễn, mình đói đến bụng lép kẹp luôn rồi, rốt cuộc cũng sắp hết tiếng dồng hồ.” Mật nhu ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng bếp truyền đến, hình tượng nằm dài ghế salon, tại cả tâm tư của đều nằm ở thức ăn ngon trong phòng bếp.

      “Cậu cứ rên rỉ từ lúc mà họ vừa mới bắt đầu cho đến bây giờ, cậu thấy mệt mỏi sao, cầu xin cậu yên tĩnh ngồi xuống chờ bọn họ.” Kính Huyễn nhìn dáng vẻ Mật Nhu đứng ngồi yên, bất đắc dĩ kêu ngồi yên chút.

      “Nhưng mà bụng của mình cứ kêu ùn ục từ nãy giờ, mình đói đến hoa cả mắt luôn rồi.” Mật Nhu uất ức sờ sờ bụng, nhìn chằm chằm Kính Huyễn than thở.

      “Đáng đời, là do cậu thôi, mình bảo cậu ăn trước điểm tâm Diêm Hỏa làm, cậu chịu, còn là nhất định phại đợi thành quả so tài mà bọn họ làm ra cậu mới chịu ăn. Bây giờ đói bụng liền oán trách.” Kính Huyễn nhịn được hành động ngu ngốc của Mật Nhu liếc cái, ăn trước chút cũng chết, còn bảo nhất định phải đợi đến lúc bọn họ làm xong mới ăn, phải gọi là đáng đời, còn kêu la cái gì ?

      tại ăn, chờ lát nữa mình ăn được nhiều hơn, việc đơn giản như vậy mà cậu cũng hiểu.” Bây giờ là ngược lại, Mật Nhu đồng ý với ý kiến của Kính Huyễn, việc để bụng đói là hành động rất đúng.

      “Vậy cậu cần oán than đói bụng với mình, nếu còn than thở với mình nữa, cậu có đáng đánh đòn hay ?” Kính Huyễn mất hứng nhìn chằm chằm Mật Nhu, nghe thấy Mật Nhu oán trách, lỗ tai Kính Huyễn cũng sắp chịu nổi rồi, vậy mà còn được cái lý do ngớ ngẩn kia nữa.

      “Đó mà cũng gọi là oán than sao, chỉ là thôi.” Căn bản Mật Nhu cũng để ý Kính Huyễn phát giận, còn giải thích lý với lẽ.

      “Được rồi được rồi, mình xem tivi còn tốt hơn.” Kính Huyễn còn nhẫn nại để chuyện với Mật Nhu, bèn quay qua xem tivi, lười biếng để ý đến nữa.

      “Hai người tới đây, tất cả đều làm xong.” Diêm Hỏa cùng bọn họ đem tất cả những món ngon mà chính tay mình làm bày biện lên bàn cơm, kêu kính Huyễn cùng Mật Nhu tới nếm thử chút, xem ai là người làm tốt nhất.

      tốt quá, mình chờ đợi chính là giờ khắc này, tuyệt, mau mau, mình sắp chết vì đói rồi.” Mật Nhu lật đật vọt tới trước, kịp chờ đợi, liền cầm đũa lên, chầm chậm nhìn cái bàn đầy ắp thức ăn, biết nên bắt đầu gắp món nào trước mới phải.

      “Xem ra tất cả đều ngon, vậy chúng tôi cũng khách khí, các người cũng ngồi xuống ăn , nên khách khí.” Kính Huyễn khó được thấy nhiều thức ăn ngon thế này, cũng muốn nhanh chút ăn, kêu bốn người người đàn ông đứng bên cạnh cùng nhau ngồi xuống ăn.

      “Bọn muốn em ăn thử xem món của ai ngon hơn. Nhanh lên, cho bọn kết quả.” Tiêu bất mãn nhìn dáng vẻ của Mật Nhu ăn như hổ đói, bộ dáng đó mà gọi là thưởng thức, chính xác phải đó là bị bỏ đói lâu ngày nên chỉ biết ăn cho đầy bụng.

      “Ân Ân! ngon, những món các làm, đều ăn rất ngon.” Mật Nhu miệng đầy ắp thức ăn, còn cười mụ mị giúp Kính Huyễn kêu bọn họ ngồi xuống cùng ăn.

      đừng ăn nhiều như vậy, Kính Huyễn còn chưa kịp ăn ăn muốn hết nữa rồi, nhìn nổi.” Tiêu nhìn Mật Nhu dùng tốc độ cực nhanh bàn ăn, nóng nảy bắt lấy cánh tay của Mật Nhu hướng về phía gắp thức ăn, kêu nên ăn nhiều như vậy.

      , bụng của tôi rất đói, Kính Huyễn lại cần ăn nhiều như vậy.” Mật Nhu giống như bộ dạng đứa trẻ tức giận , sau đó dùng sức đẩy tay Tiêu giữ cánh tay mình, tiếp tục lao vào gắp thức ăn, thèm để ý đến ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người.

      “Tôi chỉ có thể , các đều bị Mật Nhu lừa, các xem bộ dạng này của ấy, có giống là từ từ thưởng thức sau đó phê bình, đưa ra kết quả hay ? Chính là ấy muốn các làm ra món ăn ngon nhất cho ấy ăn thôi. Nếu các còn ngồi xuống ăn, đảm bảo còn cái gì để ăn nữa, vì ấy ăn sạch hết toàn bộ.” Kính Huyễn tốt bụng hướng về phía bọn họ còn đứng nhìn ngây ngốc , điều này cũng khó trách, bình thường Mật Nhu khả ái đoan trang thế kia mà bây giờ lại như thế này, ai lại có thể ngạc được chứ.

      “Mật Nhu, em phải là người mẫu sao? sợ dáng vẻ mảnh mai của mình trở nên béo hay sao?” Tiêu tò mò hỏi Mật Nhu, kẻ giống như hổ đói ăn vồ vập, nghĩ thầm người phụ nữ xinh đẹp phải quan tâm nhất dáng người sao, huống chi là người mẫu nổi danh.

      cần lo lắng, em là loại người ăn mập, các cần ăn có phải , vậy em giúp các ăn hết.” Mật Nhu tự hào , trời cao đối với quá tốt, cho dáng người vĩnh viễn ăn bao giờ mập, cho nên mới bận tâm ăn cứ ăn.

      Nghe Mật Nhu , ngoại trừ Kính Huyễn ra, bốn người đàn ông đều bộ dạng ngây người, cuối cùng bị Kính Huyễn kêu to mới hoàn hồn trở lại, mới biết phải nhanh lên chút ăn, bằng bị Mật Nhu quét sạch. Nhưng, vốn là cuộc tranh tài nấu nướng, thế nào cuối cùng lại biến thành cuộc so tài giành ăn?

      “A, mình ăn ngon quá, Kính Huyễn, chúng ta chơi được .” Rốt cuộc Mật Nhu cũng ăn uống thỏa mãn, rời khỏi bàn ăn, tự nhiên liền giao nhiệm vụ dọn dẹp cho bốn chàng kia, kêu Kính Huyễn cùng mình chơi.

      “Được, nhưng mà đâu chơi, hay là mình trượt băng , lâu rồi mình , hoài niệm.” Kính Huyễn chợt nghĩ đến rất lâu mình trượt băng, nhất thời liền muốn , vui vẻ kêu Mật Nhu cùng .

      “Cậu có bị ngốc , quên là chân cậu bị thương hay sao? Chờ khi nào chân cậu bình phục lại, đến lúc đó cũng chưa muộn.” Mật Nhu nghe Kính Huyễn hưng phấn nơi mình muốn , giọng điệu lạnh lùng, liền dội cho Kính Huyễn gáo nước lạnh.

      “Xui xẻo, vất vả muốn , nhưng bây giờ lại được? Thôi, may là vẫn còn có công việc để làm, chân bị thương đúng là cái gì cũng làm được.” Tâm tình Kính Huyễn như cơn sóng , bởi vì tại thể trượt băng, nên chỉ muốn vào phòng làm việc.

      thể chơi trượt băng, chẳng lẽ có thứ khác để chơi sao? Mình dẫn cậu đến chỗ rất hay, có muốn ?” Mật Nhu đành lòng thấy bộ dạng Kính Huyễn như đưa đám, nghĩ đến nơi mà mấy ngày trước qua, kêu Kính Huyễn cùng với mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :