1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ 17 tuổi: Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 177: Hạ Thiên có phải con tôi hay ? (1)

      Editor: thanh huyền

      Đường Bạch Dạ giận, cái tát đến, trực tiếp đem Trương Phi Hổ đánh nằm bò mặt đất, cước giẫm nát đầu Trương Phi Hổ, kiêu ngạo khí phách quát chói tai, "Câm miệng, ầm ĩ chết !"

      Hạ bảo bối, "..."

      Cha, cha mạnh!

      Hạ Thần Hi cùng Richard so chiêu, chiêu số có gì đa dạng hóa, tất cả đều là muốn mạng đối phương, chiêu toi mạng.

      Thân thủ Richard kém, dáng người cao lớn, trời sinh chiếm cứ ít ưu thế, Hạ Thần Hi linh hoạt, tinh xảo, hơn nữa, vô cùng xảo quyệt, nhưng cùng ta thuần túy cứng đối cứng, nắm tay chống lại nắm tay.

      Đường Bạch Dạ nhíu mày, Hạ Thần Hi đấu pháp, thực là đấu pháp muốn sống.

      Thân thể Hạ Thần Hi vẫn có chút thoải mái, lực chú ý khó tránh khỏi có chút tập trung, lúc phân tâm bị Richard giơ lên, muốn hung hăng té xuống, Hạ Thần Hi đột nhiên cầm lấy cổ tay ta, trong nháy mắt thân thể đứng chổng ngược lên, đột nhiên lộn, thủ đoạn liền dùng lực.

      Hạ Thần Hi 1m6, được 50 kg, đột nhiên đánh ngã người đàn ông 1m9, 90 kg, Richard muốn đứng dậy, khuỷu tay Hạ Thần Hi hướng lưng ta hung hăng đập.

      Xương sống lưng vỡ vụn, Richard chết .

      Đường Bạch Dạ trừng mắt nhìn, miệng Hạ bảo bối cũng thành hình chữ O.

      Mẹ, mẹ mạnh.

      Đường Bạch Dạ suy nghĩ, lão tử muốn đuổi theo người phụ nữ này, rốt cuộc bị đánh bao nhiêu lần?

      Đột nhiên, sáu chiếc xe Ferrari chống đạn cấp tốc ở bến tàu dừng lại, ánh mắt Trương Phi Hổ vui vẻ, cho là có cứu binh, ánh mắt Đường Bạch Dạ trầm xuống, lấy bọn họ tình hình, nếu là lại đến cứu binh, sợ rằng khó đối phó.

      Sáu chiếc xe Ferrari chống đạn xe dừng lại, hai mươi người huấn luyện nghiêm chỉnh xuống xe.

      Đường Bạch Dạ vừa nhìn liền biết tốt.

      Này cùng sát thủ của Trương Phi Hổ cũng cấp bậc, nhìn ánh mắt cùng động tác liền biết, đây tuyệt đối là trải qua huấn luyện hệ thống hóa, tuyệt đối là từng binh sĩ tác chiến huấn luyện.

      Nếu là đánh đơn độc, có vấn đề.

      Hạ Thần Hi cũng có vấn đề.

      Nhưng mà, quần công (ý là hơn 1 người) chỉ có bó tay chịu trói.

      Dù sao có Hạ bảo bối.

      Liễu An cùng Lý Hổ vội vã qua đây, thấy Đường Bạch Dạ nhìn cũng nhìn liếc mắt cái, cấp tốc hướng Hạ Thiên.

      "Tiểu chủ nhân, cậu sao chứ? Là muốn bắt cậu sao? Tôi giết .” Lý Hổ chỉ vào Đường Bạch Dạ , còn kém ôm bảo bối khóc lóc, đặc biệt thấy cổ bé có vết thương, đau lòng thôi.

      Hạ bảo bối ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo ta cúi đầu.

      Lý Hổ ngoan ngoãn cúi đầu, Hạ bảo bối lộ ra nụ cười ngọt ngào, chợt cái tát theo sau đầu chụp đến, " muốn giết ai?”

      "Người bắt cậu.” Lý Hổ rất vô tội, là bao nhiêu trung thành và tận tâm.

      Hạ bảo bối giận, lại chụp chưởng, "Chờ các người đến, mọi chuyện được giải quyết.”

      Liễu An cùng Lý Hổ rất ủy khuất, Đường Bạch Dạ nhíu mày, tiểu chủ nhân?

      Đây cũng là vừa ra?

      Lý Hổ rất vô tội, "Đường sá xa xôi, lại có ám hiệu, Ferrari mau nữa cũng muốn chút thời gian a, chúng ta rất nhanh, tới nửa giờ liền tới rồi."

      "Chúng ta đối phó ." Hạ bảo bối tức giận .

      Đường Bạch Dạ nhíu mày, chỉ còn lại có Trương Phi Hổ người sống, Liễu An tới, hướng Đường Bạch Dạ gật gật đầu, biết Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ biết , đem Trương Phi Hổ bắt được đến, vứt mặt đất.

      Như ném rác rưởi.

      Hạ bảo bối cười như thân sĩ, "Trương tiên sinh, còn nhớ tôi đưa cho lời khuyên ?"

      Trương Phi Hổ nhìn khuôn mặt đứa , lập tức toàn thân phát lạnh, đương nhiên nhớ, Hạ bảo bối , chuẩn bị nhiều quna tài chút.

      đúng, đích xác muốn chuẩn bị nhiều quan tài.

      "Tại sao muốn bắt tôi?"





      Chương 178: Hạ Thiên có phải con tôi hay ? (2)

      Editor: thanh huyền

      Đường Bạch Dạ so với Hạ bảo bối tò mò hơn, "Vì sao bé là con tôi?"

      Liễu An cùng Lý Hổ miệng mở to nhét vừa quả trứng, con trai? Tiểu chủ nhân là con trai của Đường Bạch Dạ, này chính là chuyện cười thế giới?

      Vương bài lính đánh thuê cùng Đường môn mấy năm này đánh cho ngươi chết ta sống ít, nếu như tuôn ra tiểu chủ nhân là con trai đường chủ Đường môn, này quá đặc sắc .

      là quá hỉ cảm .

      Trương Phi Hổ cũng là tính tình ngạnh (ngang ngược), Đường Bạch Dạ hiển nhiên tính nhẫn nại, súng lục hướng chân của ta, "!"

      Trương Phi Hổ thét chói tai, đạn rơi vào xương cốt, đau đến sắc mặt trắng bệch.

      cũng là xương cứng, chính là .

      Đường Bạch Dạ làm thôi, làm làm đến cùng, lại nã phát súng, đối với vết thương, Liễu An cảm thấy này có chút biến thái. Cùng hai quả đạn đồng thời đánh vào xương cốt, Trương Phi Hổ muốn chết tâm cũng có .

      "Có người gọi điện thoại cho tôi, bé là con trai của , muốn tôi giết bé....”Trương Phi Hổ cuối chống lại Đường Bạch Dạ lãnh khốc, khóc gào công đạo, có biện pháp, muốn chết.

      Đường Bạch Dạ nhíu mày, cước giẫm nát vết thương của ta, máu tươi róc rách, "Ai!"

      " biết!" Trương Phi Hổ hô to.

      Đường Bạch Dạ lãnh khốc cười, ở vết thương của xử dùng sức nghiền cái, "Ai!"

      " biết!"

      Trương Phi Hổ hô to, đau đến hôn mê, Hạ bảo bối , "Đường tiên sinh, thoải mái, tôi tự nhiên tra ra là ai làm , cần bạo lực như thế."

      Hạ bảo bối ưu nhã cười, cầm lấy di động Trương Phi Hổ.

      Ngày này, dãy số, gọi hai lần.

      Bé chỉ cần dãy số tra ra ràng.

      khó.

      Ánh mắt Đường Bạch Dạ hung tàn, rốt cuộc là ai Hạ bảo bối là con của , Trương Phi Hổ mới có thể mạo hiểm tới bắt bé, rốt cuộc là ai.

      Hạ bảo bối nhìn vết thương Đường Bạch Dạ, tươi cười ưu nhã nhắc nhở, "Đường tiên sinh, ngài có phải nên bệnh viện chuyến hay ?"

      Đạn bắn trúng cùng người bình thường có việc gì, cảm giác dây thần kinh đau biến mất sao?

      Lý Hổ vừa nghe Hạ bảo bối xưng hô, trong lòng thở phào cái, may mắn, bọn họ phải cha con.

      May mắn a.

      Đường Bạch Dạ chợt tới trước mặt Hạ Thần Hi, ánh mắt sáng quắc, trầm giọng hỏi, "Bé có phải con tôi hay ?”

      Mắt Hạ Thần Hi giống như có tiêu cự, biết nhìn cái gì, cả người mơ mơ màng màng , tiếng Đường Bạch Dạ lại to hơn, "Hạ Thần Hi, Hạ Thiên có phải con tôi hay ?"

      Hạ bảo bối vừa định nhắc nhở Đường Bạch Dạ ôn nhu, đột nhiên, thân thể Hạ Thần Hi mềm nhũn, ngã ở trong lòng Đường Bạch Dạ.

      Hạ bảo bối thầm nghĩ, mẹ, mẹ bắt đầu khi nào cũng giả vờ yếu ớt ? Trốn tránh vấn đề phải như vậy.

      Trải qua chuyện vừa rồi, mẹ giả bộ hơi quá.

      Nhưng mà, rất nhanh bé phát , Hạ Thần Hi phải giả trang , có tri giác.

      Đường Bạch Dạ trúng đạn, mất máu quá nhiều, so với Hạ Thần Hi nghiêm trọng hơn, nhưng mà, tỉnh hơn so với Hạ Thần Hi, kiến bến tàu có hắc đạo ẩu đả, đồn cảnh sát sớm có người xử lý.

      Đường Bạch Dạ cũng làm ghi chép, bọn họ nào dám phiền Đường Bạch Dạ, hướng là qua liền .

      Rất đơn giản.

      Hai bên cũng phải là dễ chọc, bây giờ Trương Phi Hổ thất thế, bọn họ càng muốn đắc tội Đường Bạch Dạ, cho nên, có thể trốn xa liền trốn xa.

      Đường thị đè xuống tin tức này, cho nên, trong tin tức chỉ là hình ảnh đơn giản hắc đạo giao hỏa, chỉ có thể thương tàn so sánh nghiêm trọng, có dính dấp đến công ty Đường thị, lúc Đường Bạch Dạ tỉnh, Tưởng Tuệ ở trong phòng bệnh của .


      Chương 179: Hạ Thiên có phải con tôi hay ? (3)
      Edtior: thanh huyền

      Mắt phiếm hồng, lệ chưa khô.

      "Đường, rốt cuộc tỉnh rồi, em lo lắng gần chết, thế nào trúng đạn." Tưởng Tuệ đỡ , nghĩ kêu bác sĩ, Đường Bạch Dạ mím môi, "Em tại sao lại ở chỗ này?"

      qua đêm, ngoài cửa sổ trở nên trắng.

      " trúng đạn nằm viện, em đương nhiên phải ở chỗ này chiếu cố(chăm sóc) ." Tưởng Tuệ đương nhiên , " có thấy thoải mái ở đâu ? Em kêu bác sĩ có được hay ?”

      " cần!" Đường Bạch Dạ lạnh lùng , môi mím chặt xẹt qua mạt cảm giác mát.

      Bến tàu màn, vô cùng ràng.

      Hạ Thần Hi vì sao có thân thủ lợi hại như vậy, Hạ Thiên rốt cuộc có phải là con hay , Hạ Thần Hi mất trí nhớ, rốt cuộc là hay giả, tất cả bí , muốn biết, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra.

      có dự cảm, chân tướng cũng hoàn mỹ.

      "Đường, suy nghĩ gì?" Thần sắc của lãnh lệ, giống như là người trong suốt, trong lòng Tưởng Tuệ trận hoảng loạn, Đường Bạch Dạ, rốt cuộc suy nghĩ gì, có phải hay suy nghĩ mẹ con bọn họ.

      "Em về trước ." Đường Bạch Dạ , nhìn về phía Tưởng Tuệ, xem ra, bồi đêm.

      "Em muốn ở lại chăm sóc , bị thương, Đường, đừng đuổi em .” Hai mắt Tưởng Tuệ đẫm lệ, vô cùng đau lòng, " sao có thể vì người liên quan mạo hiểm, chuyện này em nghe Lâm Nhiên , quá mạo hiểm ."

      "Hạ Thần Hi cùng con trai ta mắc mớ gì tới , tại sao muốn cứu bọn họ, biết thiếu chút nữa mất mạng ?”

      Ở trong mắt Tưởng Tuệ, Hạ Thần Hi cùng Hạ Thiên chính là tai họa, chuyên môn phá hư hạnh phúc của , hận thể cho bọn họ toàn bộ biến mất, Trương Phi Hổ có giết bọn họ, thực là đáng tiếc.

      Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, "Tưởng Tuệ, nếu bọn họ cùng quan hệ, em cùng càng quan hệ."

      Sắc mặt Tưởng Tuệ trắng nhợt, có chút thẹn quá hóa giận, "Chúng ta phải kết hôn, em là hôn thê của , thế nào đánh đồng em cũng bọn họ.”

      "Kết hôn?" Ý cười Đường Bạch Dạ lạnh hơn, bao nhiêu lần, hôn lễ này, cự tuyệt, là bọn họ tình nguyện tự rước lấy nhục, như vậy, cũng lười nhiều lời, mất mặt cũng phải .

      "Người Đường gia n, có người tới sao?" Đường Bạch Dạ lười cùng dây dưa vấn đề kết hôn, trầm giọng hỏi.

      Tưởng Tuệ nghĩ nghĩ, cắn cắn môi, " mình Phong có qua.”

      Ngụ ý, Đường lão cũng thèm để ý.

      Đường Bạch Dạ cười lạnh, ánh mắt càng lệ, Đường lão tới hay , quan tâm, như chết ở bệnh viện, chỉ làm ông vừa lòng đẹp ý, ông dù cho đến quan tâm, cũng là quan tâm lúc nào chết.

      " biết, em về trước." Đường Bạch Dạ , kéo kim tiêm mu bàn tay xuống.

      Tưởng Tuệ hô to, " làm cái gì?"

      ", muốn mình.” Đường Bạch Dạ , khẽ động vết thương vai, hơi nhíu mày, Tưởng Tuệ cắn môi, cảm thấy vô cùng nan kham, bị thương, vì sao cho chăm sóc.

      với , cứ như vậy có cũng được mà có cũng sao?

      Sau khi Tưởng Tuệ rời , có y tá tiến vào, Đường Bạch Dạ hỏi, "Hạ Thần Hi ở phòng bệnh nào?"

      " vị tiểu thu cũng sao? ấy ở lầu." y tá .

      Lầu lầu dưới đều là phòng VIP, sau khi Đường Bạch Dạ đuổi y tá rồi, lên lầu, tầng trệt rất ít người, tầng này giống như có người, mới ra thang máy liền nhìn thấy Hạ bảo bối cầm bình thủy tiến phòng bệnh.

      Ánh mắt Đường Bạch Dạ mềm nhũn, cũng theo bé vào.

      "Đường tiên sinh..." Hạ bảo bối mỉm cười cùng chào hỏi, "Cháu muốn xuống lầu nhìn nhìn ngài, vết thương của ngài thế nào?"










      Chương 180 : Hạ Thiên có phải là con tôi hay ? (4)

      Editor: lãnh lãnh
      Bate: thanh huyền

      " có gì đáng ngại." Đường Bạch Dạ , ánh mắt nhìn về phía □□ Hạ Thần Hi, sắc mặt của tái nhợt, cho dù hôn mê, ngủ cũng được được thoải mái, dường như là rất thống khổ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

      Đường Bạch Dạ nghĩ đến chuyện ở bến tàu , phía sau Hạ Thần Hi kinh khủng kia, thuật bắn súng bách phát bách trúng, trong lòng rất kinh ngạc.

      Kỹ thuật dùng súng của tuyệt đối hơn , thân thủ của nhanh nhẹn hiếm thấy .

      chú ý tới chiêu số của Hạ Thần Hi, phi thường xảo quyệt, tinh linh, công lớn hơn thủ, mỗi chiêu đòi mạng, đây là kỹ thuật của sát thủ .

      Chỉ có sát thủ, mới có thể muốn sống, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng đối phương, nhanh nhẹn, sạch .

      Hạ Thần Hi phải sát thủ, chính là lính đánh thuê.

      Phải, tuyệt đối phải nhân vật tầm thường,t hân thủ của như vậy, thuật bắn súng, tuyệt đối là người có tiếng tăm lừng lẫy.

      Trừ phi phải sống đời .

      "Mẹ con, rốt cuộc là ai?" Đường Bạch Dạ hỏi Hạ Thiên.

      Hạ bảo bối đạm đạm nhất tiếu (vui vẻ) trả lời, "Mẹ là nhân viên của WPL , gọi Hạ Thần Hi, năm nay 25 tuổi, ấy là mẹ con."

      "Con hiểu ý của chú." Đường Dạ Bạch như có điều suy nghĩ , vẫy tay, để Hạ bảo bối đến bên cạnh .

      Hạ bảo bối cũng cự tuyệt, tới, Đường Dạ Bạch vuốt ve mặt bé , trong lòng lan ra chút gì đó đầy cảm động, nếu bé thực là con trai của ,như vậy là tốt.

      Bé thông minh lanh lợi , ai cũng thích.

      Huống chi, bé lại còn hiếu thuận như vậy .

      Hạ bảo bối khôn ngoan đứng trước mắt Đường Bạch Dạ, vốn lúc Đường Bạch Dạ xuất ở bến tàu là ca, giờ lại thành vậy..

      Bé thích cha của bé.

      "Chú tại sao muốn tới cứu cháu?" Hạ Thiên hỏi.

      " ta , cháu là con chú." Đường Bạch Dạ trả lời, ánh mắt sâu nhìn Hạ bảo bối, tính toán mặt Hạ bảo bối nhìn ra ít gì.

      Hạ bảo bối nhíu mày, mỉm cười, liền hưng trí hỏi, "Đường tiên sinh, chú xác định con có phải con trai của chú hay , chú cũng nguyện ý mạo hiểm nguy hiểm tính mạng tới cứu cháu, phải sao?"

      Chính là điều này, cảm động Hạ bảo bối.

      Dù cho Đường Bạch Dạ phải của cha ruột bé , chỉ bằng điểm này, bé cũng ủng hộ theo đuổi Hạ Thần Hi.

      "Ý cháu là sao?" Đường Bạch Dạ rất thông minh, có bị Hạ bảo bối cho vào tròng .

      Hạ bảo bối lắcđầu, muốn nhiều ưu nhã có bấy nhiêu ưu nhã, "Về điểm này, con thể , kết quả ngựa đực liền là bi ai như thế a, chính mình có đứa con hay cũng biết."

      "Đường tiên sinh, chú làm cho người ta chú có cái gì tốt đâu?"

      Đường Bạch Dạ lập tức nghiến răng nghiến lợi, hổ là hai mẹ con, trong lời giống nhau như đúc sai biệt lắm .

      "Con rốt cuộc có phải hay ?"

      Hạ bảo bối , "Chú muốn hỏi mẹ con."

      Mẹ phải, chính là phải, mẹ phải, phải .

      Hạ bảo bối làm trái ý Hạ Thần Hi , chỉ cần Hạ Thần Hi muốn, bé tiếp nhận Đường Bạch Dạ, cho dù bé thực rất thích Đường Bạch Dạ , thích đến rất muốn gọi tiếng cha.

      "Mẹ con , nhớ việc trước kia." Đường Bạch Dạ , lạnh lùng hừ tiếng, "Chú có lý do hoài nghi, ấy chính là mượn cớ."

      Hạ bảo bối nhàn nhạt , "Đây phải là mượn cớ, mẹ con đích xác nhớ việc trước kia, cho nên, con có phải con trai chú hay , chỉ sợ rằng quả ai biết."

      Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, nhìn Hạ Thiên, " như vậy, chúng ta sao làm giám định ADN lần, so với ký ức của ấy , ký ức của chú, chú càng tin khoa học."

      Hạ bảo bối, "..."

      Mẹ kiếp, thế nào quên khoa học kỹ thuật vừa này.

      muốn làm giám định ADN, tất cả đều hiểu .

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 181 : Hạ Thiên có phải con tôi hay ? (5)

      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      "Cháu cự tuyệt." Hạ bảo bối , làm giám định ADN, mẹ bé nhất định đồng ý.

      Chỉ cần mẹ đồng ý , bé cũng làm.

      Đường Bạch Dạ giả vờ kinh ngạc , "Chú biết cháu có phải con chú hay , Hạ Thần Hi lại mất trí nhớ , bây giờ có người cháu là con chú, chú cũng cảm thấy cháu tám chín phần là con chú, làm giám định là cách làm nhanh nhất ."

      Ai cũng đừng nhảm, dùng số liệu chuyện.

      Đây là tác phong trước sau như của Đường Bạch Dạ .

      Hạ bảo bối bị Đường Bạch Dạ chặn câu nên nên lời, Đường Bạch Dạ toàn bộ đều có lý, bé có lý do gì phản bác, Đường Bạch Dạ nhìn nỗi khổ của Hạ Thiên, "Cháu muốn làm giám định, trừ phi chúa biết ai là cha của cháu."

      Hạ bảo bối trong lòng kêu rên, cha a, người thực là quá giảo hoạt .

      Vậy mà lời khách sáo.

      Quá giảo hoạt, quá giảo hoạt .

      "Nếu như giám định, cháu phải con của chú sao?” Hạ bảo bối dù bận vẫn ung dung hỏi Đường Bạch Dạ.

      Đường Bạch Dạ , " phải cũng phải là."

      "Làm như giỡn vậy?"

      Đường Bạch Dạ hừ tiếng, nhìn Hạ Thiên, chậm rãi , "Chú đây cho cháu biết, đời này chú tính có con, chú ghét con cái. Cho nên, chú chưa bào giờ mong có đứa .”

      "Cháu có phải con chú hay , chú muốn biết thajatm nếu như phải, tốt, chú cảm thấy cháu làm con chú sao.” (ed: nghe có vẻ miễn cưỡng ha)

      "Nếu như phải, chú cũng tổn thất, phải sao?"

      Đường Bạch Dạ người này, muốn cũng muốn ràng, muốn cũng cần ràng.

      Hạ bảo bối nghe thấy câu mong đợi đứa , đột nhiên cảm thấy chút thương tâm bắn trúng trái tim của bé, nhịn được lộ ra chút ủy khuất , bé quả nhiên là được cha chờ mong , ╮(╯▽╰)╭.

      "Cháu nguyện ý cho chú biết chân tướng sao?" Đường Bạch Dạ hỏi.

      Hạ bảo bối mím môi, nghĩ nghĩ, có chút buồn rầu , "Cháu rất nguyện ý cho chú chân tướng, đáng tiếc, cháu biết.”

      ", chúng ta lập tức làm giám định." Đường Bạch Dạ cười đến quần ma loạn vũ(*tra google cho huyền nha), nghiệt tái sinh.


      "Cười nhạo." Hạ bảo bối hừ lạnh, khí phách văng khắp nơi, "Tùy tiện có người nghĩ cháu là con của họ, kéo con làm giám định nhất định con phải sao?”
      "Lão tử rất rụt rè, rất quý ."

      "Cháu cũng phải là người tùy tiện như vậy."

      Đường Bạch Dạ, "..."

      Tiểu tử, lời này thế nào nghe ra có chút khó nghe.

      Hạ bảo bối cũng cảm giác mình kiêu ngạo, lặng yên nghiêng đầu qua bên, nắm tay, bé phải làm thân sĩ, phải làm bá vương, tuyệt đối thích đáng nghiệt, kiêu ngạo.

      Đường Bạch Dạ dở khóc dở cười nhìn mặt đứa , trong lòng mềm , giống như cái lông vũ xẹt qua, cảm giác ấm áp.

      Nếu là con của mình, tốt a.

      Đường Bạch Dạ nhớ tới dàn xe Ferrari chống đạn , nheo ánh mắt lại , cười đến thân thiện như đại sứ hòa bình, "Hạ bảo bối, cháu rốt cuộc là ai, vì sao bọn họ phải bảo vệ cháu , bọn họ là ai?"

      Hạ bảo bối biết tránh khỏi vấn đề này, nếu là cho Đường Bạch Dạ, bé là vương bài lính đánh thuê, cha bé có thể lập tức để bé bỏ lại hay , giết người diệt khẩu a, đây là rất có thể xảy ra.

      Dù sao, bọn họ là đối thủ mất còn a.

      Đường môn, vương bài lính đánh thuê cùng tập đoàn Hỏa Vân, ba chân thế chân vạc, coi đối phương như cái đinh trong mắt, nhiều năm xưa nay vẫn như vậy.

      Hạ bảo bối lộ ra rụt rè, ngượng ngùng tươi cười, như khuê nữ, Đường Bạch Dạ hung hăng trợn mắt, đứa này lộ ra nụ cười như thế, thế nào cảm thấy có chút quỷ dị.

      "Bảo bối chúng ta người gặp người , hoa gặp hoa nở, là nhiều người cướp về nhà bao dưỡng, cho nên, Đường tiên sinh, ngài hiểu ."



      Chương 182: Hạ Thiên có phải con tôi hay ?(6)

      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      Đường Bạch Dạ giữ vững thần kinh lại lần nữa.

      Hạ bảo bối vui tươi hớn hở , Đường Bạch Dạ có dự cảm chính mình có vấn đề đáp án, nhưng chịu đựng , vẫn như cũ hỏi, "Mẹ cháu đâu, lại là chuyện gì xảy ra, thế nào đột nhiên theo tiểu bạch thỏ hóa thân thành đấu sĩ ?"

      Vẻ mặt Hạ bảo bối nghiêm túc, trầm giọng , "Đường tiên sinh, tin cháu, cháu so với chú càng muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra."

      "Cháu cảm thấy, mẹ bị người cuốn vào chuyện này."

      Phía trước câu là rất nghiêm túc, phía sau câu kia chẳng ra cái gì cả .

      Đường Bạch Dạ nhìn bé, Hạ bảo bối đột nhiên nhớ tới thầy giáo của mình ở bệnh viện, "Đường tiên sinh, chú giúp cháu để ý mẹ chút , cháu xem thầy giáo."

      , nhanh như chớp thấy.

      Hạ bảo bối ra phòng bệnh, như có điều suy nghĩ, mẹ bé vì sao đột nhiên biến thân thành đấu sĩ, thực vấn đề.

      Trước đây chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, dù cho bọn họ ở nước Mỹ lúc gặp cướp, thiếu chút nữa bị người khác đánh chết, bé cũng chưa thấy được mẹ bé biến thân thành đấu sĩ.

      Bé nhớ tới lúc bọn họ sân chơi , Hạ Thần Hi bách phát bách trúng.

      Bé nhớ tới ví da của Tiêu Tề có ảnh chụp.

      Bé nhớ tới Chồn Đen.

      liên lạc lại với mẹ bé ở bến tàu kia người địch nổi .

      Hạ bảo bối trong lòng căng thẳng, đột nhiên nắm tay, bối cảnh là mảnh hỏa diễm, nếu như theo bé suy đoán là , mẹ chính là Chồn Đen, vậy quá đặc sắc .

      "Thế giới này quá rối loạn, quá hài hòa ."

      Cha bé là môn chủ Đường môn, bé là người lãnh đạo vương bài lính đánh thuê, mẹ bé là người lãnh đạo tập đoàn Hảo Vân, sát thủ giỏi nhất.

      Ba tổ chức lớn này tám năm nay càng tranh đấu đến ngươi chết ta sống, nếu bọn họ là người nhà, hóa ra lại là loạn tự được.

      Nhớ năm đó, Đường môn bị người khác công kích, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, bọn họ cũng làm ít, Đường Bạch Dạ hận nghiến răng nghiến lợi vương bài lính đánh thuê.

      Hạ bảo bối lệ rơi đầy mặt.

      .....thanhhuyen.diendanlequidon....

      Bản Kiệt Minh bị thương nặng lắm, có nguy hiểm tính mạng, về chuyện của Hạ bảo bối , cũng có hỏi nhiều, Hạ bảo bối cũng rất cảm kích, thời đại này, người hiểu chuyện tình nhiều a.

      Hai người trò chuyện hồi, Hạ bảo bối trở lại.
      Hạ Thần Hi khi tỉnh lại, trong phòng sáng sủa, ánh sáng quét phòng, ấm áp đến cực điểm, Hạ Thần Hi có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời biết mình ở chỗ nào. vừa quay đầu liền nhìn thấy Đường Bạch Dạ .

      Sau tám giờ ánh sáng rất tươi đẹp, chiếu vào người Đường Bạch Dạ , ta mặc bộ quần áo bệnh nhân , sắc mặt tái nhợt, trạng thái cũng khá lắm, Hạ Thần Hi mờ mịt nghĩ, ta làm sao vậy?

      "Tỉnh?" Đường Bạch Dạ thanh nhàn nhạt , có gì dao động.

      Đường Bạch Dạ chống thân thể đến, " tại sao ở bệnh viện?"

      Đột nhiên, mở to mắt , sắc mặt tái nhợt, "Bảo bối đâu? Bảo bối của tôi đâu?"

      "Bé rất tốt, có việc gì ." Đường Bạch Dạ , ánh mắt thâm trầm nhìn , Hạ Thần Hi thở phào nhõm, hiển nhiên là yên tâm, Hạ Thiên có việc gì, cả người cảm thấy nhõm.

      bị đạn bắn, có sao chứ?" Đường Bạch Dạ hỏi.

      " có việc gì."

      Hạ Thần Hi gật đầu, mọi người đều bình an vô , vậy là tốt nhất, chết sống Trương Phi Hổ, mới mặc kệ.

      Vừa nghĩ tới Hạ bảo bối bị treo cao như vậy, khả năng còn bị thương, Hạ Thần Hi liền cảm thấy trái tim giống như bị người nắm chặt, vô cùng thoải mái.

      Chỉ là, Đường Bạch Dạ thế nào vẻ mặt như bị táo bón .

      Cứ như ai thiếu nợ ta vậy.

      Phải, mẹ con bọn họ đích xác thiếu , mất hứng là đương nhiên , dù sao ai trúng đạn, còn là vẻ mặt cao hứng .

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 183: Hạ Thiên có phải con tôi hay ?(7)

      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      "Hạ Thần Hi, có muốn với tôi cái gì ?" Đường Bạch Dạ nghiêm nghị hỏi, thanh giống như là chữ theo kẽ răng theo phát ra ngoài, người phụ nữ này, thế nào làm như có việc gì .

      "Tôi hẳn là có cái gì muốn với sao?" Hạ Thần Hi rất mờ mịt.

      "Hạ Thiên có phải con tôi hay ?"

      Hạ Thần Hi rất kỳ quái nhìn ta, "Tôi với , tôi mất trí nhớ , nhớ, thế nào còn hỏi?"

      Đường Bạch Dạ cố nén lên, đột nhiên lạnh lùng cười, "Vậy tôi cùng Hạ bảo bối làm giám định ADN, cũng quan tâm, phải ?"

      Hạ Thần Hi trong lòng chột dạ, đương nhiên quan tâm.

      Trong lòng do dự, luẩn quẩn, có muốn hay cho Đường Bạch Dạ ?

      Thực vấn đề rất luẩn quẩn .

      “Thôi, tôi với về chuyện Hạ bảo bối nữa, kỹ thuật bắn súng của rất tốt, thân thủ cũng tốt, đây cũng là chuyện gì xảy ra?" Đường Bạch Dạ hỏi, người phụ nữ này giống như điều bí , có rất nhiều mặt, chờ người khai phá.

      vì sao lại có thể mạnh mẽ như thế , Đường Bạch Dạ rất tò mò.

      Hạ Thần Hi hiểu ra sao, mờ mịt hỏi Đường Bạch Dạ, "Cái gì thuật bắn súng, cái gì thân thủ, cái gì? Tôi nổ súng sao?"

      Đường Bạch Dạ , "... Hạ Thần Hi, đùa cũng phải có giới hạn có được ?"

      Đường tiên sinh giận.

      Hạ Thần Hi bưng đầu, nhịn được oán giận, "Đường tiên sinh, đầu tôi rất đau, cầu xin cần kêu to như vậy , lễ phép."

      Đường Bạch Dạ hơi lại thiếu chút lên, cố gắng tự chủ mới có tiến lên, hung hăng bóp chết , muốn kêu to hơn, lễ phép?

      Dựa vào cái gì mà muốn lễ phép.

      Đường Bạch Dạ đột nhiên cười nghiệt, cười đến quần ma loạn vũ (*), ngồi vào giường bệnh, bản năng Hạ Thần Hi cho biết, nguy hiểm, người này nguy hiểm, phải rời xa, Đường Bạch Dạ đầy đủ phát mình lễ phép.

      Ôn nhu đến cực điểm, giọng , "Hạ tiểu thư, nhìn mặt tôi xem, cảm thấy tôi mạo phạm sao? Nếu như cảm thấy có mạo phạm, vậy cầu xin cho tôi biết ."

      xong, Đường tiên sinh tặng kèm nụ cười ngọt ngào.

      Hạ Thần Hi quen Đường Bạch Dạ mưa nắng thất thường cùng nghiệt, đột nhiên bị ta cười như thế , trận rét run, “Muốn tôi cho cái gì?”

      Mặt Đường Bạch Dạ đầy vạch đen.

      Đột nhiên, ánh mắt chợt lóe, nhớ tới sân chơi màn kia, thấp thỏm bất an hỏi, " nhớ ở bến tàu xảy ra chuyện gì sao?"

      "Tôi nhớ a." Hạ Thần Hi , "Chúng ta cứu bảo bối, Trương Phi Hổ đánh bị thương, sau đó tôi xông tới... A, chẳng lẽ ta dùng ống tuýp đem tôi đánh ngất xỉu , cho nên mình đơn thương độc mã đem mẹ con chúng tôi cứu trở về?"

      Đường Bạch Dạ, "..."

      nhìn Hạ Thần Hi với ánh mắt như nhìn quái vật, Hạ Thần Hi nhìn ánh mắt của ta như nhìn thấy điều ngu ngốc, hai người tư duy rất hiển nhiên cùng điều, cho nên, Hạ tiểu thư khinh bỉ Đường tiên sinh, Đường tiên sinh khinh bỉ Hạ tiểu thư.

      Đường Bạch Dạ cụt hứng thở dài, thất bại cực kỳ.

      Hạ Thần Hi lại quên mất.

      Cái gì cũng quên mất còn mảnh.

      Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?

      Hạ Thần Hi thấy thất bại như thế , cũng rất mờ mịt, có phải hay quên mất cái gì?

      biết, chỉ là của ký ức đích xác dừng lại ở lúc Đường Bạch Dạ bị đánh trong nháy mắt đó, cái khác toàn nhớ .

      Hạ tiểu thư khỏi cảm thấy tiếc hận, vậy mà thấy được Đường tiên sinh oai hùng.

      là đáng tiếc, là đáng tiếc.

      Hạ bảo bối ở cửa cũng nghe được, mẹ bé cái gì cũng nhớ .

      Ai, đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu a.

      Chương 184: Hạ Thiên có phải con tôi hay ? (8-)


      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      Bé đem Tiêu Tề đuổi Mexico quả nhiên là lựa chọn chính xác, nếu Tiêu Tề tiếp tục ở lại thành phố S, biết lại xảy ra chuyện gì , bây giờ vừa lúc, Tiêu Tề rồi, đến nỗi mẹ bé có phải Chồn Đen hay .

      quan tâm, là Chồn Đen thế nào, cũng là mẹ ruột của bé .

      Hạ Thiên đẩy cửa tiến vào, Hạ Thần Hi nhìn qua, mở tay ôm ấp, Hạ bảo bối bò lên giường bệnh, nhào tới trong ngực mẹ, loại tình cảm tràn ngập ở trong lòng Hạ Thần Hi .

      cả đời này, giống như mất so với lấy được nhiều.

      Cho nên, luôn luôn tiếc nuối, luôn luôn rất quý trọng những gì mình nắm giữ trong tay.

      "Mẹ lo lắng cho con chết được." Hạ Thần Hi hôn cái hai má Hạ bảo bối , lại xoa xoa, là thoải mái, làn da đứa tốt, lại mịn lại mềm, " có việc gì là được, có việc gì là được."

      Hạ bảo bối cười híp mắt, bé có cha mẹ mạnh mẽ như thế , sao có thể có chuyện gì được.

      Đường Bạch Dạ ở bên nhìn mẹ con bọn họ thân mật như vậy , có cảm giác như bị vứt bỏ .

      "Hạ Thần Hi, vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, tôi muốn cùng Hạ Thiên làm giám định ADN." quên chuyện ở bến tàu, cũng hỏi được cái gì, quan hệ, chuyện của Hạ bảo bối , bước cũng nhường.

      Hạ Thần Hi tính tình cổ quái, đầu óc xoay chuyển đặc biệt mau, , "Tôi phản đối, tôi giáo dục bảo bối từ , chuyện của mình muốn chính mình quyết định, đây là chuyện giữa cùng bảo bối, chỉ cần bảo bối đồng ý, tùy tiện hai người."

      Hạ bảo bối trong lòng oán thầm, mẹ a, người quá giả dối .

      đem cha đá cho bé.

      nên cùng cha giao tiếp .

      Đường Bạch Dạ giống như cũng ngờ Hạ Thần Hi sảng khoái như vậy, ngẩn người, chờ Hạ Thiên cự tuyệt , Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng biết mẹ con người này rốt cuộc rất ăn ý, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi...

      Đột nhiên, lộ ra vẻ mặt rất ủy khuất .

      Hạ bảo bối cùng Hạ Thần Hi nhìn nhau, Đường Bạch Dạ lộ ra vẻ mặt ủy khuất , trừ phi thiên hạ đại loạn.

      Tuyệt đối có lừa gạt.

      Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối vô cùng cảnh giác nhìn .

      Đường Bạch Dạ , "Thần Hi, Hạ bảo bối, tôi mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đến bến tàu cứu người, bị Trương Phi Hổ đánh thương, lại bị người ẩu đả, tôi cả đời này, chưa từng bị ma-cà-bông nhục nhã."

      "Các người cho là nếu phải tôi đây cam tâm tình nguyện có thể có người đánh tôi sao?"

      "Trương Phi Hổ nghĩ nhục nhã tôi, chậm rãi dằn vặt tôi, cho nên bắn trúng vai tôi, bắn trúng trái tim, nếu là ta bắn trúng, đạn bắn trúng trái tim của tôi, tôi liền chết."

      "Bảo bối, chú là vì cháu mà chết.”

      "Thần Hi, tôi là vì cứu đứa , mới có thể đánh đánh trả, thiếu chút nữa có mạng, chẳng lẽ, tôi ngay cả quyền muốn biết cũng có sao?"

      "Các người tại sao có thể đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy ."

      "Huống chi, tôi đem mẹ con các người an toàn trở về, các người tại sao có thể nhẫn tâm đối xử với ân nhân cứu mạng hai người như vậy ."

      Đường Bạch Dạ xong ủy khuất đến cực điểm, bi thương khổ sở, chỉ thiếu chút nữa rơi lệ , vẻ mặt kia muốn nhiều thê thảm có nhiều thê thảm, muốn nhiều ủy khuất có nhiều ủy khuất, như là muốn toàn thế giới xin lỗi .

      Hạ Thần Hi vẻ mặt quấn quýt, Đường tổng, đột nhiên đường bi tình tuyến (ý là nhắc tới tình cảm), thực là làm người khác quen a .

      Hạ bảo bối thầm nghĩ, cha, cha biết xấu hổ, loại phương pháp cũng có thể dùng, khinh bỉ người, khinh bỉ người, sâu khinh bỉ người.

      "Thần Hi..." Đường Bạch Dạ tiếng Thần Hi làm cho trời đất luân chuyển, làm cho nhu tình muôn vàn, Hạ Thần Hi nổi da gà , run lên, dự đoán có thể rớt xuống đầy đất trận da gà.

      Chương 185: Máu mủ tình thâm (1)
      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      Hạ Thần Hi đương nhiên cũng nhìn ra được, Đường Bạch Dạ là dùng khổ nhục kế.

      Khổ nhục kế này là quá ràng.

      Mặc dù như vậy, ta thực a.

      ta lấy mạng mình cứu Hạ bảo bối.

      Đường Bạch Dạ là ai, giết chóc quả quyết, người qua đường chết ở trước mắt, mắt cũng chớp, người khác tùy tiện bắt cóc đứa là con của ta, bắt mình chịu chết, dự đoán ta ra mấy từ.

      Người kia tùy tiện, giết chết con tôi .

      thể mặc kệ loại chuyện này, đơn giản là vì Hạ Thiên, Đường Bạch Dạ thực mình , có bảo thêm người, là lấy mạng mình đổi bảo bối của , bị đánh thương, lại bị vây đánh.

      Bị đánh thê thảm như vậy , nhưng cũng đánh trả.

      Đơn giản là bảo bối ở trong tay bọn họ.

      Bây giờ, bọn họ đều bình an , Hạ Thần Hi nghĩ, chính mình qua cầu rút ván, thực quá phải.

      Là có điểm tàn nhẫn.

      Chẳng cần biết diễn kịch, cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn.

      "Được rồi, làm liền làm ." Hạ bảo bối , xem như là đồng ý.

      Hạ Thần Hi trợn tròn mắt, cháu trai bảo bối, cháu làm phản .

      Ánh mắt Đường Bạch Dạ sáng ngời, "Cháu đồng ý?"

      "Phải ."

      "Kia thôi." Đường Bạch Dạ thay đổi biểu tình mặt , nào có cái gì ủy khuất, nào có cái gì bi thương, lại khôi phục mặt lạnh bức người Đường đại thiếu bình thường .

      Đường đại thiếu làm việc, thích tốc chiến tốc thắng.

      Hạ Thần Hi, "..."

      Hạ bảo bối, "..."

      Mẹ con bọn họ囧 , Đường Bạch Dạ thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh , tốt xấu trong chớp mắt a.

      "Đường Bạch Dạ , mặc kệ kết quả thế nào, bé đều là con tôi."

      "Lời vô ích." Đường Bạch Dạ khinh bỉ Hạ Thần Hi, " có thể có con sao? phải con trai của chẳng lẽ bé theo đá chui ra.”

      Hai người hiển nhiên ông gà bà vịt.

      Như vậy đầy đủ biểu cảm.

      Đường tiên sinh là tên cướp.

      Tên cướp logic cần giải thích.

      Hạ bảo bối cười, theo Đường Bạch Dạ cùng làm giám định ADN.

      Hạ Thiên đáp ứng làm lần giám định ADN là bởi vì, Hạ Thần Hi thực quên, bé có phải con của Đường Bạch Dạ hay , chỉ bằng kia đoạn VCR (video truyền hình đó) cùng tướng mạo của bé, đích xác tám chín mười đúng rồi.

      Nhưng mà, làm lần giám định, thứ nhất, xác định thực, ai cũng an tâm. Thứ hai, Hạ Thần Hi có chuyện gì cũng có thể toàn bộ giao cho mất trí nhớ, Đường Bạch Dạ muốn hỏi cái gì, Hạ Thần Hi có thể , tôi mất trí nhớ, nhớ.

      Logic Hạ bảo bối cũng rất mạnh, bé cảm giác mình rất tri kỷ, đều vì bọn họ suy nghĩ.

      Đều cho bọn họ có đường lui.
      Giám định ADN làm tốt, bình thường tuần mới có thể lấy kết quả, dù cho Đường Bạch Dạ cường hãn, tạo áp lực cho bệnh viện nhanh nhất cũng phải ba ngày.

      Hạ Thần Hi co chuyện gì, cần ở bệnh viện quan sát, cùng ngày làm thủ tục xuất viện, Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối làm xong giám định ADN trở về, ngồi ở bên nhìn Hạ Thần Hi thu dọn đồ đạc.

      Như có điều suy nghĩ.

      Hạ Thần Hi rốt cuộc là quên rồi sao?

      Mặc kệ giả, thể nào cãi lại.

      Tiết Giai Vân gọi điện thoại hỏi thế nào làm, Hạ Thần Hi tìm cái lấy cớ thoải mái, Đường Bạch Dạ cho lý do giả, mọi người cũng có sinh nghi, Lâm Nhiên có đem chuyện này cho Tiết Giai Vân.

      Hạ bảo bối cùng Hạ Thần Hi sau khi trở về, Đường Bạch Dạ trở lại phòng bệnh chính mình , xem báo mới biết Hạ bảo bối cùng Bản Kiệt Minh kia có trận chiến, mặc dù là cái bóng mơ hồ, nhưng biết là Hạ bảo bối.

      Khóe môi Đường Bạch Dạ co rút .

      Hạ Thần Hi điều bí , Hạ bảo bối càng bí .

      Hai mẹ con này, người có quá nhiều chuyện bí , xem ra thân phận họ đơn giản, thế nào nhìn đều giống như là vương tử hắc đạo cải trang vi hành.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 186 : Máu mủ tình thâm (2)
      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      nhất định phải tra quan hệ trong này .

      Hạ bảo bối vẫn ở bệnh viện về nhà, trở lại chuyện thứ nhất chính là mở máy vi tính, cục giao thông đem bé và Bản Kiệt Minh ghi lại toàn bộ cắt bỏ, cách buổi tối, cục công an bên kia từng có sao lưu.

      Hạ bảo bối làm sao cắt bỏ .

      Làm tốt việc này, bé lấy di động Trương Phi Hổ ra, tra trò chuyện của ta ghi lại .

      Trương Phi Hổ chết, bé chỉ có thể ghi lại cuộc chuyện của ta .

      Lại tiếp cũng là tà môn.

      Hôm qua trận chiến ở bến tàu, sau khi người vương bài lính đánh thuê đến, bao lâu còi báo động cũng vang lên, Liễu An cùng Lý Hổ chờ người dẫn bé cùng Hạ Thần Hi trước, lưu lại Đường Dạ Bạch xử lý, Trương Phi Hổ đương nhiên bị mang đến đồn cảnh sát.

      Tà môn chính là, ta vừa tới đồn cảnh sát, vừa mới vào phòng khẩu cung, người liền chết .

      Nguyên nhân cái chết là trúng độc mà chết.

      Mười phần ly kỳ.

      Hạ bảo bối kết luận, Trương Phi Hổ nhất định là bị người diệt khẩu.

      Cũng may, bé có di động của Trương Phi Hổ .

      điện thoại di động có dãy số, Hạ bảo bối dựa theo trình tự tra, có mấy sô là người của Trương Phi Hổ gọi, chưa đủ căn cứ, khả nghi là dãy số gọi hai lần, là cùng số, là tình nghi nhất.

      là trước khi bé bị cóc gọi, là sau khi bé bị bắt cóc gọi.

      Hạ bảo bối lạnh lùng cười, bắt đầu tra dãy số này.

      Cái dãy số tra rất mất công, bởi vì là mua quán ven đường, Hạ bảo bối làm thôi, làm làm đến cùng, bấm dãy số này, bé dùng di động khác, đối phương nhận.

      " là ai?"

      Hạ bảo bối dùng biến giọng , "Tôi tìm Trương tiên sinh."

      "Xin lỗi,cậu gọi lộn số."

      " đúng, xác định đây phải là số của Trương tiên sinh sao? Tôi gọi hai lần đúng rồi , đều là dãy số này ."

      "Cậu gọi lộn số."

      " đúng, đúng..."

      Đối phương cúp điện thoại, Hạ bảo bối bên cùng ta lời vô ích đồng thời bên tra tín hiệu, chờ đủ thời gian, tín hiệu điều tra ra, Hạ bảo bối kinh ngạc nhíu mày, đột nhiên lạnh lùng cười...

      "Cha a, cha rốt cuộc có nhiều người oán a."

      Hạ Thần Hi trở về, ngủ giấc, thẳng đến chạng vạng mới tỉnh lại, lo lắng hỏi, "Bảo bối, mấy ngày nay, con học, vậy ở nhà , miễn cho lại có người xấu đến tìm con."

      Hạ Thần Hi sâu cảm giác, bảo bối lợi hại hơn nữa, cũng là đứa , người khác cầm súng ống, bảo bối làm sao bây giờ, chỉ có thể bị thương.

      "Mẹ, cần lo lắng, bảo bối có việc gì." Hạ bảo bối , thoạt nhìn rất tự tin, "Những chuyện tương tự, phát sinh lại , dự đoán bọn họ cũng có lá gan này ."

      Hạ Thần Hi nhíu mày, Hạ bảo bối ôm lấy cánh tay của , "Mẹ, nghe con."

      "Được rồi, những chuyện tương tự mà xảy ra, con nhất định chết."

      Hạ bảo bối cười mỉm, bộ dáng mười phần mê người, "Mẹ, chuyện qua, mẹ còn là nhớ ra được sao?"

      " có!" Hạ Thần Hi quyết đoán , "Thế nào đột nhiên hỏi vấn đề này."

      "Con là hiếu kỳ, cho nên hỏi câu." Hạ bảo bối , "Nghĩ ra liền nghĩ ra , quá khứ gì gì đó, cũng làm cho nó biến mất ."

      "..." Hạ Thần Hi nghi ngờ nhìn con trai, bé hình như có chuyện gì gạt .

      "Đường tiên sinh ở vienj nhiều ngày, con có thể thăm ?”

      "Đương nhiên!" Hạ Thần Hi , "Dù sao ta vì con ra sống vào chết, bị thương là vì con a."

      Đường Bạch Dạ tình nguyện mình bến tàu, người nào cũng mang, cũng báo cảnh sát, cứ như vậy mình , đem mạng của ta đến trao đổi mạng của Hạ bảo bối, đáy lòng Hạ Thần Hi nhận định, ta là cha của Hạ bảo bối .

      hề bài xích bọn họ thân thiết, cũng ngăn trở bọn họ thân thiết nữa.

      Tình cảm cha con là ngăn được .

      Hạ bảo bối vỗ tay cái, "Ngày mai nấu canh đầu cá ."

      Chương 187 : Máu mủ tình thâm (3)
      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      "Bảo bối, con tri kỷ, biết mẹ muốn uống canh đầu cá ." Hạ Thần Hi ở mặt bé chụt cái, mười phần cảm thấy mỹ mãn.

      Hạ bảo bối hai má hồng hồng , thanh nhàng chậm chạp, "Mẹ, con tính toán nấu canh đầu cá cho cha uống a."

      Hạ Thần Hi giận, chỉ vào Hạ Thiên bảo bối, "Oa, mẹ biết con làm phản , mẹ bị con vứt bỏ ."

      Hạ Thiên trăm lẻ tám lần trấn an Hạ Thần Hi, nắm tay, kiên định , "Mẹ, con nhất chính là mẹ, con cưới vợ cũng muốn mẹ , ngoan nga."

      "Hạ Thiên, mười tám năm sau, con tốt nhất còn có thể nhớ kỹ những lời này." Hạ Thần Hi hừ tiếng.

      Hạ bảo bối le lưỡi, đáng gãi gãi đầu, "Kia vợ của con, trái ôm phải ấp tốt."

      Hạ Thần Hi châm chọc, "Con quả nhiên là giống Đường Bạch Dạ."

      Hạ bảo bối cười ha ha, nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chuẩn bị ngày mai làm canh đầu cá thơm ngào ngạt mang cho Đường Bạch Dạ uống.

      Nhà cũ Đường gia, Đường lão giận dữ.

      Trương Phi Hổ vậy mà thất thủ .

      Quá đáng hận.

      Này ngu ngốc.

      Ông vốn định lợi dụng đứa , chế phục Đường Bạch Dạ, nếu là có thể giết bọn họ, xong hết mọi chuyện tốt nhất, ai biết vậy mà ra việc này , ông thậm chí biết bến tàu xảy ra chuyện gì.

      Ông chọn Phi Hổ đứng sau, Trương Phi Hổ vẫn tùy thời mà động thủ, thế lực của ta , thủ hạ trung thành và người tận tâm cũng nhiều, nửa năm này, ta bên mưu đồ lần nữa khôi phục thế lực Phi Hổ môn , bên mưu đồ giết Đường Bạch Dạ .

      Vì thế, lung lạc rất nhiều sát thủ, chính là chờ Đường Bạch Dạ có nhược điểm, giết Đường Bạch Dạ .

      Những sát thủ đó đều là thân thủ tốt, mỗi người thân thủ bất phàm, Trương Phi Hổ có người bắn tỉa, có tay đột kích, lại có sát thủ, vì sao có đứa uy hiếp Đường Bạch Dạ , nhiều người như vậy vây quanh Đường Bạch Dạ , lại vẫn để ta đem đứa mang về.

      ta chỉ là bị đạn bắn, có chút nào đáng ngại.

      Quả thực quá tức giận .

      Ông sợ Trương Phi Hổ để lộ bí mật, cho nên phái người giết ta, Đường lão ở thành phố S nhiều năm, đồn cảnh sát tự có người của ông, thả ta và Tưởng gia, quan hệ Triệu gia cũng cạn, diệt người rất đơn giản.

      Xem ra, ông phải lần nữa nghĩ biện pháp.

      Nghĩ vô vạn biện pháp, diệt trừ Đường Bạch Dạ cùng con trai của ta.

      Đường phu nhân , "Lão gia, chúng ta có nên xem cậu cả."

      " chết được, nhìn cái gì vậy." Đường lão lên tiếng , quan tâm, nếu là Đường Bạch Dạ chết , dự đoán ông gặp.

      Đường phu nhân xưa nay yên tĩnh, gây , thấy Đường lão như thế, cũng dám cái gì.

      "Thành Nam đâu?"

      "Cậu hai đánh gôn ." Đường phu nhân .

      Đường lão tức giận, "Này làm cái gì, chỉ biết ăn uống vui đùa, đem nó gọi trở về, Đường Bạch Dạ trong lúc bị thương , nó tạm thời giữ chức tổng giám đốc ."

      Đường phu nhân tìm quản gia kêu Đường Thành Nam trở về, Đường lão nghĩ nghĩ, "Chúng ta bệnh viện chuyến."

      Đường phu nhân vừa nghe, vội vội vàng vàng cho người chuẩn bị.

      Đường lão trong lòng vui, con trai, Đường Bạch Dạ thành dụng cụ, vậy mà chính mình mở thế lực hắc đạo , thành lập Đường môn, đây cũng là nguyên nhân Đường lão vẫn rất kiêng dè Đường Bạch Dạ, dám động Đường Bạch Dạ , chỉ có thể mượn đao giết người.

      Đường Thành Nam là điển hình cậu hai nhà giàu, nhị thế tổ ( ăn chơi chát táng), bị chiều hư. Bản lĩnh trái lại có, chỉ là quá tản mạn, cả ngày sống phóng túng, hợp tác để bụng, chỉ nghĩ ngồi ủng Đường thị ăn đời.

      Đường Nhất Phong xem như là Đường lão tương đối hài lòng , người rất chính kiến, nhiều, làm việc cũng chịu khó, là tổng giám đốc tài vụ Đường thị, ông đối với Đường Nhất Phong kỳ vọng cao.

      Nhưng mà, ông lại muốn chiếu cố Đường Thành Nam, bởi vì ông quý đứa con thứ hai.

      người Đường Thành Nam, ông nhìn thấy chính mình lúc trẻ tuổi .

      Ông nghĩ những thứ của mình, cho Thành Nam.

      Chỉ mong ta thua kém.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 188 : Máu mủ tình thâm (4)
      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      Bệnh viện, phòng bệnh vip.

      Tưởng Tuệ mua canh gà, lại chuẩn bị bữa ăn sáng Đường Bạch Dạ thích ăn, mang đến bệnh viện nhìn , Đường Bạch Dạ nhìn canh gà, lập tức cảm thấy ngán, có chút chán ngấy, xưa nay thích canh gà.

      Thoạt nhìn đầy mỡ ngấy .

      "Đây là gà chạy bộ , có mỡ." Tưởng Tuệ , mười phần hiền lành , "Rất ngon , đối vết thương của cũng tốt."

      "Nếu là thích canh gà, có đồ ăn sáng thích ăn , ăn chút ."

      "Bệnh viện cái gì cũng dễ ăn."
      Đường Bạch Dạ nhíu mày, ý bảo để ở bên, Tưởng Tuệ chưa từ bỏ ý định, nghĩ khuyên ăn thêm chút, Đường Bạch Dạ trầm giận, " đói."

      Tưởng Tuệ cứng lại, sắc mặt có chút trắng bệch, có chút ủy khuất.

      Đường Bạch Dạ tâm tình mười phần vui.

      ít khi nằm viện, ít ốm đau, chỉ lần vết thương đạn bắn, lẻ loi ở bệnh viện, chỉ sợ Tưởng Tuệ tới chiếu cố , đương nhiên, trông chờ người Đường gia đến nhìn , là hi vọng hai mẹ con Hạ Thần Hi đến xem .

      Kết quả, sáng sớm nhìn thấy người.

      Hạ Thần Hi vậy mà làm.

      Đường Bạch Dạ khó chịu cả sáng sớm, đem hai mẹ con vong ân phụ nghĩa Hạ tiểu thư mắng cho trận.

      Lại có Tưởng Tuệ đến phiền , Đường tiên sinh trong lòng vui.

      May mắn, Tưởng Tuệ thức thời, chuyện về Hạ Thần Hi cùng Hạ Thiên , bằng , Đường Bạch Dạ nhất định bạo phát.

      Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh thượng truyền đến hai tiếng đập vang.

      Hạ bảo bối cầm bình thủy cùng hộp thức ăn tiến vào, bé mặc bộ màu rám nắng, quần đùi, phối hợp rất tùy ý,khuôn mặt trắng nõn tràn đầy niềm vui , tâm tình Đường Bạch Dạ xấu, trở thành hư .

      "Đường tiên sinh..." Hạ bảo bối mỉm cười, lại rất lễ phép cùng Tưởng Tuệ chào hỏi, "Tưởng tiểu thư khỏe."

      Bởi vì Triệu Phong hãm hại Hạ Thần Hi, bé đối với Tưởng Tuệ có cảm tình gì, nhưng mà, dù cho có cảm tình gì, bé cũng muốn lễ phép cùng Tưởng Tuệ chào hỏi, ở trước mặt của cha , thân sĩ phong độ là muốn bảo trì .

      Bé biểu cảm đáng a.

      "Cháu tới làm cái gì?" Tưởng Tuệ vui hỏi, nhìn thấy Hạ Thiên, như nhìn vi khuẩn mười phần chán ghét, nếu phải Hạ Thiên, Đường Bạch Dạ cũng bị thương, Tưởng Tuệ đối với Hạ Thiên cũng có cảm tình gì.

      Cho nên , định luật III Newton hay, lực là tương hỗ.

      Thiện cảm hoại cảm cũng là tương hỗ .(* tra google)

      Người thích người, người kia tất nhiên cũng thích người.

      Sắc mặt Đường Bạch Dạ trầm xuống, muốn chuyện, Hạ bảo bối , "Tôi tới đưa canh cá cho Đường tiên sinh."

      " cần, ấy uống canh cá, cháu lấy , về nhà ." Tưởng Tuệ khách khí chút nào , càng xem càng cảm thấy đứa này chói mắt, nụ cười của bé cùng Đường Bạch Dạ giống như vậy , thực là ghét cực kỳ.

      "Ai tôi uống canh cá?" Đường Bạch Dạ sắc cực lạnh, trầm giọng , "Tưởng Tuệ, đây là phòng bệnh của tôi, tôi làm quyết định gì còn chưa tới phiên tới nhúng tay."

      "Đường..." Tưởng Tuệ ủy khuất, cắn môi, liền muốn khóc.

      Hạ Thiên đem canh cá lấy ra, mở hộp đựng thức ăn lấy ra, cười mỉm với Đường Bạch Dạ, "Cháu nấu canh cá rất tốt, cháu còn làm món chua cay Liên Ngẫu chú thích, cà ri thịt bò, rượu đỏ thịt gà."

      Tất cả đều là món Đường Bạch Dạ thích ăn , Hạ bảo bối đem những thứ Đường tiên sinh thích cũng là mười phần ràng, Đường Dạ Bạch biết vậy nên uất ức.

      Chẳng sợ cảm thấy canh cá phải là cho người uống, mùi tanh quá nặng, lúc này cũng cảm thấy, Hạ bảo bối làm , cái gì đều là mỹ vị .

      Tưởng Tuệ chợt hỏi, "Làm sao cháu biết Đường thích ăn cái gì?"

      Chương 189 : Máu mủ tình thâm (5)

      Editor: lãnh lãnh
      Beta: thanh huyền

      cùng Hạ Thiên mang những thứ này đến, lại giống nhau như đúc, tất cả đều là Đường Bạch Dạ thích ăn nhất .

      Sắc mặt Tưởng Tuệ cực kỳ khó coi, thậm chí có chút huyết sắc nào, bọn họ lúc nào thân mật như vậy, cho Đường Bạch Dạ, đây là con trai của Hạ Thần Hi , ràng rất kinh ngạc, lúc nào bọn họ thân như vậy ?

      "Đường tiên sinh cho cháu biết." Hạ bảo bối cười híp mắt , giọng điệu ưu nhã, "Chúng tôi ra ngoài ăn cơm, cháu hỏi người ăn cái gì, người người thích ăn cái này , cháu nhớ kỹ a."

      Bé lại quay đầu với Đường Bạch Dạ, "Mẹ , bị vết thương đạn bắn, tính tình chú lại như thế tốt, nhất định là có khẩu vị, nên để cháu chuẩn bị ít thứ chú thích ăn, chừng chú ăn nhiều chút."

      Đường Bạch Dạ im lặng, trong lòng oán thầm, Hạ bảo bối ngươi thực là quá quỷ linh, tự diễn cái lời dối cũng cần viết nháp.

      Hạ Thần Hi như thế quan tâm , trừ phi trời mưa.

      Này thực phải phong cách Hạ tiểu thư .

      Nếu như Hạ bảo bối tính toán làm đồ ăn thích ăn , Hạ tiểu thư , ta ăn cái gì cũng lãng phí, như là cho mẹ ăn, lúc này mới là phong cách của Hạ Thần Hi a.

      Nhưng mà, vừa nghĩ tới bảo bối quan tâm như thế.

      Tâm tình Đường Bạch Dạ mười phần vui sướng, cũng lộ ra ý cười hiếm thấy.

      Tưởng Tuệ có cảm giác nguy cơ, vừa nhìn Hạ bảo bối làm thức ăn, bề ngoài có điểm thích, ghét bỏ , "Đường, đừng ăn của nó, em mang đến ăn ngon, ăn của em ."

      Hạ bảo bối đem canh cá đổ ra, bưng cho Đường Bạch Dạ.

      Đường Bạch Dạ hạnh phúc uống ngụm, rất kinh ngạc phát , điểm mùi tanh cũng có, vô cùng ngon, Hạ bảo bối , "Cháu cũng ghét mùi tanh canh cá, cho nên cháu làm ra canh cá, điểm mùi tanh cũng có, uống ?"

      Đường Bạch Dạ dựng thẳng ngón cái lên.

      Hạ bảo bối cười híp mắt, muốn nhiều đáng là có nhiều đáng , thế nào nhìn giống như là hai cha con.

      Hai người coi Tưởng Tuệ là thành người tàng hình.

      Tưởng Tuệ giận dữ .

      Hạ bảo bối lại đem bữa ăn sáng mình làm bưng ra, mỗi loại cũng nhiều, chính thích hợp khẩu vị Đường Bạch Dạ , mặc dù bề ngoài được tốt lắm, nhưng xác thực cảm thấy ngon miệng , Đường Bạch Dạ ăn rất ngon miệng, rất tao nhã.

      Tưởng Tuệ nắm chặt nắm tay, Đường Bạch Dạ quay đầu, lúc này mới thấy , "Tưởng Tuệ, nếu như có việc gì, trước , cùng Hạ bảo bối có chuyện muốn ."

      nguyện ý , " cùng nó có thể cái gì em thể nghe , em ."

      Tiểu tử này cùng Đường Bạch Dạ thân chẳng quen, vì sao Đường Bạch Dạ với bé thân thiện như thế , cũng chưa từng thấy Đường Bạch Dạ lộ ra tươi cười tốt như vậy .

      Có thể , đây là ôn nhu .

      Hạ ảo bối chống cằm, ý vị thâm trường , "Bí mật của đàn ông.”

      Ngụ ý, bí mật của đàn ông, phụ nữ có thể tránh xa nên tránh xa.

      Sắc mặt Tưởng Tuệ tái xanh, tức giận .

      Đường Bạch Dạ gì, Tưởng Tuệ giậm chân cái, mang theo hộp đựng thức ăn .

      Lúc gần , hung hăng liếc mắt trừng Hạ Thiên cái.

      "Cháu ghét ta." Hạ bảo bối .

      Đường Bạch Dạ nhíu mày, "Vì sao?"

      "Thương tổn mẹ cháu, chỉ cần là quan hệ họ hàng đều ghét." Hạ bảo bối nắm tay, "Ai thương tổn mẹ cháu, cháu chỉnh chết ta, nếu như người đau lòng, tốt nhất nhắc nhở ta đừng động mẹ cháu."

      Đường Bạch Dạ chậc chậc, "Mẹ cháu khi dễ người khác tốt rồi."

      "Ý là , mẹ cháu biết ôn nhu."

      Đường Bạch Dạ bị canh cá nghẹn chút, "Cháu cảm thấy đây là chê cười sao?"

      Ôn nhu?

      Đâu ôn nhu , vừa nghĩ tới biểu ở bến tàu, Hạ Thần Hi thế nào cùng ôn nhu?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :