1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ 17 tuổi: Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 155: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (1)

      Editor: thanh huyền

      Đường Bạch Dạ bảy tuổi, cũng phấn phấn nộn nộn là như thế, ưu nhã thân sĩ, thoạt nhìn rất giống đứa có giáo dưỡng. (giáo dục – nuôi dưỡng)

      Bọn họ chính là khuôn mẫu in ra .

      Đường Nhất Phong cũng kinh ngạc.

      "Trời ạ..."

      Sắc mặt Đường lão trầm xuống, "Đây là tiết mục truyền hình trực tiếp, gọi điện thoại thăm dò bối cảnh đứa bé này, muốn tỉ mỉ, mau!"

      "Cha, nếu quả là con của Đường Bạch Dạ, chúng ta phải làm sao?"

      Ánh mắt Đường lão hung ác nham hiểm, Đường Nhất Phong như có điều suy nghĩ, điều này sao có thể, chẳng lẽ đại ca ở bên ngoài có con, này cũng bất khả tư nghị.

      Còn là đại ca giấu tốt?

      Đường Nhất Phong nhíu mày, bởi vì là tiết mục trường học, lại truyền hình, tra đến đặc biệt tiện.

      "Lão gia, tra được, bé gọi Hạ Thiên, mẹ là Hạ Thần Hi, đều là quốc tịch Mỹ, có cha." Trợ lý Đường gia cung kính trả lời, chỉ là cú điện thoại, tư liệu bối cảnh của Hạ Thiên có.

      "Mẹ nó là Hạ Thần Hi?" Đường Thành Nam kêu lên, lửa giận công tâm.

      " biết?" Đường lão nghiêm túc hỏi.

      "Cha, cha còn nhớ người phụ nữ chúng ta gặp ở sân golf ? ta chính là Hạ Thần Hi." Đường Thành Nam , "Xem ra, Đường Bạch Dạ cùng tiện nhân này đùa giỡn ám chiêu, ta biết rất ràng gia quy Đường gia, vậy mà ở bên ngoài sinh đứa con trai."

      " ta còn giấu giếm nhiều năm như vậy, cho chúng ta biết. Người phụ nữ kia là kỹ sư, ngày đó bọn họ xuyên tình lữ đánh gôn, khẳng định quan hệ mật thiết, Hạ Thiên khẳng định là con của Đường Bạch Dạ, sai được."

      "Vô liêm sỉ!" Đường lão nắm lên ly trà, ném bay ra ngoài, đập nát bấy.

      Sợ đến vài người phòng khách sởn tóc gáy, cực ít nhìn thấy Đường lão phát giận lớn như thế.

      "Cha, cha trước đừng giận, có lẽ trong đó có nguyên nhân khác." Đường Nhất Phong khuyên.

      Đường Thành Nam tính tình so sánh , "Còn hỏi cái gì hỏi, nhất định là con của bọn họ, đứa bé kia dự đoán biết được con, cho nên cố ý thả chó cắn con, cha, khẳng định là ý của Đường Bạch Dạ, nếu đứa có thể có cái tâm tư này, vậy mà làm ra chuyện ác độc như vậy."

      Tay Đường lão cầm quải trượng, Đường Nhất Phong , "Cha, chuyện này hỏi đại ca trước, người có người giống người rất bình thường, chừng chỉ là hiểu lầm."

      "Hiểu lầm, cậu xem gương mặt Đường Bạch Dạ hồi bé chút, này là hiểu lầm sao?" Đường lão giận.

      Đường Nhất Phong cũng biết nên cái gì, hiểu lầm đích thực là gượng ép.

      nghĩ đến Hạ Thần Hi đến công trình Đường thị làm, trong lòng cũng rất nghi hoặc, chẳng lẽ Hạ Thần Hi cùng đại ca thực có quan hệ, nếu như vậy, cũng giấu giếm được quá tốt.

      Cha có thể cho phép Đường Bạch Dạ phong lưu hoa tâm, lại cho phép có đứa sinh ra, cho nên, phái người mật thiết quan tâm tất cả tình nhân Đường Bạch Dạ, bao gồm Tưởng Tuệ. Năm đó Lâm Tình từng có thai, Đường lão phái người tới động tay, Lâm Tình từ cầu thang ngã xuống, có đứa .

      Cha của tuyệt đối cho phép Đường Bạch Dạ có con.

      Nếu , chỉ sợ dung dưới đứa này.

      "Đường Bạch Dạ thực là ăn gan hùm mật gấu, vậy mà bằng mặt bằng lòng." Sắc mặt Đường lão trầm, "Được, tốt!"

      Đường Nhất Phong còn muốn điều gì, Đường lão đứng dậy thư phòng.

      Tiết mục Hạ bảo bối thu xong, theo lao sư ( thầy giáo) rời khỏi.

      Tổ tiết mục là chọn mấy thành phần học sinh tiểu học, trường học hạ bảo bối chỉ có mình Hạ bảo bối tham gia, dẫn bé tham gia tiết mục chính là nam giáo viên, tiếng Trung lưu loát.

      "Bảo bối nhi, thầy đưa con về nhà.” Bản Kiệt Minh cười , ca ngợi bé, "Hôm nay biểu rất lỗi."
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 156: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (2)

      Editor: thanh huyền

      Hạ bảo bối cũng cảm giác mình biểu tệ, hai người cùng những lão sư trường học khác, bọn chào hỏi liền ra, hai người mới ra đài truyền hình, Hạ Thần Hi điện thoại tới, Bản Kiệt Minh trước lấy xe, Hạ bảo bối nghe điện thoại.

      "Bảo bối, mẹ xem qua tiết mục, bảo bối đẹp trai nhất, bảo bối thông minh nhất, siêu cấp vô địch." Hạ Thần Hi cười mỉm , "Mẹ thế nào sinh ra con ưu tú như vậy."

      Ngữ khí vô cùng thỏa mãn.

      Hạ bảo bối , "Mẹ, lần đầu tiên biểu diễn tiết mục, phải muốn kinh diễm a."

      "Có người tìm con chụp quảng cáo ngàn vạn đừng cự tuyệt, con muốn bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình ."

      Hạ bảo bối , "Mẹ, phần tử khủng bố tiến quân giới giải trí, đó làm người ta cười rụng răng đó, là tổn hại uy danh."

      "Uy danh là vật gì, kiếm tiền so sánh quan trọng hơn."

      Hạ bảo bối cười ha ha, "Mẹ, con về nhà trước, đêm nay nấu canh, mẹ kêu Đường tiên sinh tới.”

      Hạ Thần Hi lại có loại cảm giác bị vứt bỏ độc, "Bảo bối, con làm phản ."

      " bậy, con mẹ nhất, hôn cái, cúp máy nha." Hạ bảo bối cúp điện thoại, đột nhiên nheo mắt lại, bé theo trong gương của ột chiếc xe con nhìn thấy hai người, quần đen, mang kính râm.

      Hạ bảo bối lập tức có loại cảnh giác, xong, chẳng lẽ bản lĩnh Tiêu Tề lớn như thế, biết bé là ai?

      Hạ bảo bối có kinh hoảng, chậm rãi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, Hạ bảo bối vội vội vàng vàng chạy về phía trước, Bản Kiệt Minh vừa lúc lấy xe ra, thấy có người truy đuổi bảo bối, đem xe dừng lại.

      "Các người làm cái gì?" Bản Kiệt Minh đem Hạ bảo bối kéo đến bên cạnh.

      người áo đen , "Cút sang bên, chớ xen vào việc của người khác, đem đứa này cho chúng ta."

      "Cười nhạo, bảo hộ học sinh là trách nhiệm của tôi, các người muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát." Bản Kiệt Minh lấy điện thoại ra, gã khác cấp tốc đánh rớt điện thoại di động của , huy quyền lên, tính toán đánh Bản Kiệt Minh.

      Ai biết, Bản Kiệt Minh đón nhận quyền, tránh được, nắm lấy cánh tay ta tới quá vai, ngã như đồ chơi.

      khinh miệt cười, "Này là to sai biệt."

      Thân là người Âu Mỹ - Bản Kiệt Minh tiên sinh vóc dáng 1m9, thân là người đông phương chiều cao chưa đủ 1m7, quả nhiên là vấn đề to .”

      Hạ bảo bối ở bên rất đạo đức cười.

      Người Mỹ chính là cực kỳ hài hước.

      người khác đột nhiên từ trong ngực rút ra cây dao, Bản Kiệt Minh bổ nhào tới, đem gục ở bên, Hạ bảo bối giống những hài tử khác kém như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới, nhặt dao mặt đất lên.

      Bản Kiệt Minh huy động nắm tay, đập vài quyền, đem đập ngã.

      Hạ bảo bối xoay chuyển ánh mắt, ám đạo tốt, bên ngoài mặt đường đài truyền hình ngừng năm chiếc xe, gã khác bị đánh nằm bò cũng bắt đầu lấy dao ra, đếm xỉa phải là trường hợp công chúng, Bản Kiệt Minh cước giẫm nát cổ tay ta.

      Hạ bảo bối đem vũ khí người té xỉu cầm lấy, có mấy đồ sạc. Bé lại chạy tới, đem súng ống của người bất tỉnh lấy , vũ khí trang bị cũng lấy.

      khẩu súng cho Bản Kiệt Minh.

      Bản Kiệt Minh nhìn súng trong tay, kinh ngạc nhìn bảo bối, bảo bối , "Đừng xem, nhanh lên chút ."

      Bên ngoài dừng xe, cửa sổ xe đột nhiên bị hạ xuống, lộ ra họng súng đen thùi, Bản Kiệt Minh cũng nhìn thấy, ngồi lên xe máy, Hạ bảo bối ngồi lên .

      Hai người theo mặt con đường khác cấp tốc chạy như bay rời khỏi.

      .



      Chương 157: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (3)

      Editor: thanh huyền

      Tiếng súng ở phía sau bọn họ vang lên, nơi bọn họ vừa trải qua loạt dấu vết đạn.

      Năm chiếc xe cấp tốc đuổi theo.

      Bản Kiệt Minh giận, "Bảo bối, ai muốn bắt trò?"

      "Người xấu!" Hạ bảo bối .

      Bản Kiệt Minh giận, lời vô ích, đương nhiên biết là người xấu.

      Hạ bảo bối lên đạn, Bản Kiệt Minh nghe lưu loát như thế nổi giận, nhịn được còn sợ hãi hỏi, "Trò nổ súng?"

      " dùng qua súng." Hạ bảo bối bình tĩnh trả lời.

      Bản Kiệt Minh thiếu chút nữa châm chọc.

      dùng qua súng?

      dùng qua súng? Bảo bối, trò phấn nộn như thế, là lúc nào sờ qua súng, lại là dưới tình huống nào nổ súng a.

      "Kỹ thuật lái xe tốt ?” Hạ bảo bối hỏi, lúc này cũng coi Bản Kiệt Minh là lão sư bé .

      "Lời vô ích, từ đến lớn khởi động máy xe, chạy như bay cũng có vấn đề gì, thế nào tốt?" Bản Kiệt Minh trả lời, hỏi lại, "Kỹ thuật nổ súng của trò tốt ?”

      " thế nào tốt." Hạ bảo bối , bé theo sách dạy, ở máy xe xoay người, đưa lưng về phía Bản Kiệt Minh, dùng lực đàn hồi đem thân thể hai người buộc cùng chỗ cố định.

      Bản Kiệt Minh đột nhiên có loại cảm giác nguy cơ, run rẩy hỏi, "Bảo bối, trò muốn làm gì?"

      "Diệt bọn họ." Tiếng Hạ bảo bối lãnh khốc, khí phách văng khắp nơi, "Mẹ kiếp, vậy mà phái người như vậy tới, khinh bỉ ta là vị thành niên sao?”

      "Lão tử liền để cho bọn họ nhìn kết quả khinh bỉ vị thành niên!”

      Bản Kiệt Minh, "..."

      Năm chiếc xe phía sau càng ngày càng gần, Hạ bảo bối thầm nghĩ, may mắn phải xe chống đạn, đường là bốn chiếc xe của bọn họ, cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, có người xe lộ ra cái đầu.

      Hạ bảo bối nhắm vào, nả phát súng, đầu người nọ lùi về.

      Hạ bảo bối đạo, "Lái nhanh chút, lên cao tốc."

      Bản Kiệt Minh đạo, "Bảo bối, máy xe thể lên cao tốc."

      "!" Hạ bảo bối cả giận , "Lập tức! Chỗ nào nhiều xe, hướng chỗ đó."

      Bản Kiệt Minh cắn răng cái, cấp tốc nhấn ga, hướng cao tốc, năm chiếc xe phía sau theo đuổi bỏ, kỹ năng lái xe Bản Kiệt Minh quá quan, cấp tốc hướng cao tốc , chuyên môn chọn nơi có nhiều người , cao tốc nhiều xe, mấy chiếc xe phái sau chạy vận tốc 130, sớm vượt qua hạn tốc.

      Cầu vượt xe nhiều, năm chiếc xe kia lái nhanh, gặp ít phiền phức, cuối cùng lại là bọn họ đuổi kịp tốc độ, lúc này, ưu thế máy xe liền thể ra.

      Xe , tốc độ nhanh, linh xảo.

      Thấy khoảng trống liền tới, bỏ qua năm chiếc xe ở phía xa.

      "Bảo bối, chúng ta tới đồn cảnh sát .”

      " cho phép!" Hạ bảo bối "Nhìn tư thế bọn họ như thế, đồn cảnh sát chúng ta phải chết là nghi ngờ.”

      Đồn cảnh sát thành phố S cùng hắc đạo là thân quen, đồn cảnh sát khẳng định chết, như ở đường đua xe, tự mình đem bọn họ giết chết.

      Đột nhiên, bang bang phanh...

      Ba phát hướng bọn họ phóng tới, chỉ bắn ở phía sau xe máy, thiếu chút nữa liền bắn tới bánh xe, Bản Kiệt Minh nhấn ga, Hạ bảo bối cấp tốc quyết định, " xuống, chúng ta xuống"

      Cao tốc dòng xe cộ nhiều, tốc độ bọn họ nhanh, bọn họ cũng mau, thể quay đầu, có biện pháp giải quyết bọn họ, Hạ bảo bối nheo mắt lại, xoay chuyển ánh mắt có kế hoạch tỉ mỉ. Bản Kiệt Minh xuống giao lộ gần đây rời khỏi cao tốc.

      "Quẹo trái!" Hạ bảo bối trầm giọng , "Tốc độ nhanh chút."

      "Đèn đỏ a, bảo bối."

      "Xông a, người đều phải chết, ai quản đèn xanh đèn đỏ." Hạ bảo bối giận, quay đầu thiếu chút nữa đập chết .

      Bản Kiệt Minh cấp tốc quẹo trái, chính là cao tốc, hai dòng xe cộ tương đối, xoay qua chỗ khác, Hạ bảo bối cấp tốc hướng bên tay trái nổ súng, bang bang phanh, ba phát, bắn vỡ kính thủy tinh, có người bị bắn trúng.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 158: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (4)

      Editor: thanh huyền

      Hạ bảo bối bắn ba phát vô cùng mau, điểm tạm dừng cũng có, Bản Kiệt Minh thầm nghĩ, đứa này thực nổ súng?

      Trời ạ, đứa thiên triều thế nào kinh khủng như thế, bảy tuổi liền nổ súng a a a a...

      Người phía sau nổi giận, đuổi ở phía sau bọn họ, cách gần đây chiếc xe kia đột nhiên người đến, xốc lên chỗ ngồi phía sau, theo ghế ngồi đứng lên, cầm súng lục trong tay, hướng Hạ bảo bối xạ kích.

      Bản Kiệt Minh theo kính chiếu hậu nhìn thấy, thân mồ hôi lạnh.

      Thế là, máy xe ở dòng xe cộ tính ít xe chạy theo hình chữ S, quả thực xoay như con rắn.

      thấy chỗ trống liền tới, thế là, đường cao tốc đặc sắc.

      Có mấy chiếc xe tốt, đột nhiên có cỗ máy xe lẻn đến phía trước, còn có đứa phấn nộn, cầm khẩu súng, đằng đằng sát khí nhìn về phía trước, toàn thể bọn họ bị chấn động.

      Bức được bọn họ thể phanh lại, thế là xe theo sát ở phía sau cũng theo phanh lại.

      "Con mẹ nó, hiểu lái xe hay ."

      "Mẹ kiếp, ai đem máy xe chạy đến cao tốc, muốn chết sao?"

      "Muốn chết a, mẹ kiếp..."

      đường cao tốc vỡ thành mảnh, có mấy chiếc xe bị đạn bắn trúng, chủ xe gào khóc kêu to.

      Đạn toàn đánh hụt .

      viên đạn xẹt qua tai Bản Kiệt Minh, giống như lưỡi dao sắc bén bay qua, nóng rực đau.

      Bản Kiệt Minh bên hùng dũng oai vệ chạy như bay, bên rống giận, "Lão tử chỉ là giáo viên nhân dân mà thôi a a a a, vì sao lại bị đuổi giết a a a a a..."

      "Câm miệng!" Hạ bảo bối đánh chút.

      Bản Kiệt Minh nắm tay, hừng hực cháy, vô cùng kiên định tuyên thệ, "Bảo bối, lão sư nhất định bảo vệ trò."

      Năm chiếc xe phía sau lại kiên nhẫn đuổi theo, Hạ bảo bối thấy phía trước có cỗ Landrover, vỗ vỗ Bản Kiệt Minh, "Lão sư, lại đến kỹ năng lái xe, đâm chết bọn họ."

      "Bảo bối ngồi vững vàng ."

      Bản Kiệt Minh đầu tiên phanh xe, niết ly hợp, chờ xe phía dưới đuổi theo, chiếc xe phía trước muốn bắt bảo bối, dù sao lĩnh mệnh tới bắt sống, có thể nổ súng nổ súng.

      Xe máy đột nhiên gào thét phía trước, người mặc đồ đen giận, cấp tốc giẫm chân ga đuổi theo, máy xe Bản Kiệt Minh chui vào phía trước Landrover, Hạ bảo bối giơ súng lên, đối với chủ xe Landrover...

      Chủ xe Landrover vừa nhìn có cỗ máy xe đột nhiên chạy đến trước mặt , vô cùng kinh ngạc, đột nhiên lại thấy Hạ bảo bối phấn nộn nộn dùng họng súng đen thùi chỉ vào , chủ xe Landrover kinh hãi, tay lái hướng bên phải chút, phanh lại.

      Xe đuổi theo phía sau, phanh tiếng vang lớn, đánh lên Landrover.

      chiếc khác đánh lên Landrover việt dã, tốc độ xe quá nhanh, toàn bộ xe lật, cuồn cuộn vài quyển, trực tiếp rơi xuống đường xe chạy bên cạnh, áy náy bạo tạc, tạo ra đóa hoa lửa, tiếp theo là bang bang phanh vài tiếng nổ.

      Tai nạn xe cộ liên hoàn phát sinh, đường đối diện xe chạy chen thành đoàn, xe con vỡ thành đống sắt vụn, giao thông sụp xuống.

      Bản Kiệt Minh dám dừng lại, tiếp tục tới, máy xe rất nhanh.

      Hạ bảo bối dơ lên ngón cái, "Lão sư, làm tốt lắm!"

      "Bảo bối chỉ huy được."

      chiếc xe báo hỏng , phía sau còn có bốn chiếc xe đuổi theo bỏ, hình như có người báo cảnh sát, bởi vì cao tốc phát sinh tai nạn xe cộ liên hoàn, giao lộ phía trước bị ngăn chặn, dòng xe cộ rất nhiều, kẹt xe . Mắt thấy bốn chiếc xe phía sau liền muốn đuổi theo đến.

      Bản Kiệt Minh trầm giọng , "Bảo bối ngồi vững vàng , lão sư muốn biểu diễn kỹ thuật chạy như bay chút.”




      Chương 159: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (5)

      Editor: thanh huyền

      Hạ bảo bối tay cầm súng lục, tay giữ lấy máy xe, Bản Kiệt Minh đột nhiên dừng lại, máy xe phát ra tiếng vang ầm ầm, bốn chiếc xe đuổi theo phía sau, Hạ bảo bối vặn vẹo cười, đột nhiên hướng tới bánh xe chiếc xe phía trước nổ súng.

      Vừa mới nả phát súng, hình như bắn trúng, xe cấp tốc hướng bọn họ đụng qua đây, mắt thấy phải đụng vào, Bản Kiệt Minh đột nhiên giẫm chân ga rời khỏi, xe máy ở cao tốc chạy như bay, đột nhiên đầu xe vừa nhấc.

      Hạ bảo bối vô ý thức dừng thẳng lưng, máy xe toàn bộ bay lên, ở giữa trung tạo ra đường pa-ra-bôn hoàn mỹ, rít gào mà qua, rất khí phách rơi vào thân chiếc Santana, đầu xe lại cấp tốc nâng lên, rơi vào thân chiếc Honda.

      Kỹ thuật biểu cao như vậy, vô cùng mạo hiểm, hơi lơ là cắm ở giữa hai xe.

      Bản Kiệt Minh cứ như vậy liên tục xông qua, điểm chướng ngại có, chỉ là lục phủ ngũ tạ bảo bối đều phải nhảy ra.

      Mẹ kiếp, quá mạo hiểm .

      Quá kích thích.

      Cả người Bảo bối hưng phấn.

      ngờ giáo viên nhân dân này cũng là nhân tài bối xuất a.

      Cứ như vậy ở dòng xe cộ chen chúc, lúc toàn tuyến kẹt xe, Bản Kiệt Minh bưu hãn theo mui loạt xe riêng mở đường, đột nhiên Bản Kiệt Minh rống to hơn, "Mẹ kiếp, bảo bối, phía trước là xe cảnh sát a a a..."

      "Nghiền qua, xe cảnh sát cũng chiếu luân lầm."

      "Thượng đế a..." Bản Kiệt Minh hô tiếng thượng đế, kiên quyết vừa nhấc đầu xe, máy xe rơi vào xe cảnh sát, bi kịch , xe cảnh sát sụp...

      Hạ bảo bối, "..."

      Bản Kiệt Minh, "..."

      Còi báo động ngừng, cảnh sát giao thông bên cạnh cũng kinh ngạc cực kỳ, nhìn xe cảnh sát, xe máy hai người lớn , đột nhiên phía sau truyền đến tiếng súng, bang bang phanh...

      Là đừng khắc nổ súng, chủ xe các xe chen ở bên, sinh sôi bài trừ con đường lộ.

      Bảo bối , "Chạy mau!"

      Mẹ kiếp, đàn trâu người cũng là sợ chết .

      Bản Kiệt Minh nhấn ga, nặng máy xe theo xe cảnh sát luân xuống, rơi mặt đất, tạm dừng có, cấp tốc nhấn ga, chạy trốn.

      "Hôm nay là ngày đến Trung Quốc kích thích nhất."

      "Theo bảo bối hỗn, mỗi ngày rất kích thích." Hạ bảo bối bình tĩnh an ủi giáo viên nhân dân.

      Giáo viên nhân dân “....”.

      Bốn chiếc xe theo dòng xe đông đúc chen tới, vừa lúc đụng với hai cỗ xe cảnh sát muốn đuổi theo Bản Kiệt Minh cùng Hạ bảo bối, từ phía sau đánh lên xe cảnh sát, trực tiếp đem xe cảnh sát đánh bay hai bên, hai cỗ xe cảnh sát toàn bộ đánh lên an toàn lan báo hỏng .

      Bốn chiếc xe gào thét mà , hướng Bản Kiệt Minh cùng Hạ bảo bối đuổi theo.

      Cảnh sát giao thông khóc ra nước mắt.

      "Quẹo phải, thẳng ." Hạ bảo bối chỉ huy , bọn họ phản, dòng xe cộ quá ít, có biện pháp lợi dụng dòng xe cộ ngăn bọn họ, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật, này là cứng đối cứng .

      Xe máy gào thét mà qua, phía sau cũng gào thét mà đến, theo đuổi bỏ, Hạ bảo bối đột nhiên bóp cò, đạn.

      Đột nhiên, theo Kerry lại đứng lên người, cầm súng lục trong tay xạ kích.

      Bọn họ bắt bảo bối, vốn tưởng rằng là chưa thành người, chỉ là đứa , có gì dậy nổi, cho nên cũng trang bị vũ khí, nếu là biết bảo bối này mạnh như thế, bọn họ hận thể đem súng máy theo.

      Hạ bảo bối cấp tốc thay đổi đồ sạc, song phương đối bắn, Bản Kiệt Minh lại bắt đầu đihình chữ S , đạn ngừng ở vang lên bên tai, Hạ bảo bối đột nhiên nhìn cặp chính mình, bé quên mất.

      Cái cặp sách của bé có bảo bối.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 160: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (6)

      Editor: thanh huyền

      Đây là ở Mỹ, có lần bé và Hạ Thần Hi gặp gỡ nguy hiểm, may mắn bị thượng, Hạ bảo bối có cảm giác nguy cơ, để Lục Trăn đem vũ khí đưa cho, bé vẫn mang theo phòng thân, theo cặp sách lấy vũ khí ra.

      Cho nên , thời điệm mấu chốt, trang bị là rất quan trọng, thua cái gì cũng thể thua ở trang bị.

      Hạ bảo bối là dự định trước người lãnh tụ.

      Đó là vũ khí thiết kế hình cung tên, Hạ bảo bối mở, đối với phía sau chạy như bay mà đến, chợt bóp cò, phảng phất là trận mưa tên bắn ra, thực che phía trước cửa xe.

      Ba giây đồng hồ sau, nổ lớn tiếng lớn.

      “Oa...” Hạ bảo bối thổi tiếng huýt gió, đây là cung tên hình phá đạn, xe mục tiêu lại to, rất dễ bắn trúng, chiếc nổ, xe phía sau cũng gặp xui xẻo, tay lái đảo, xe ở cao tốc đảo quanh, như trôi , lại phía sau chạy đến phanh lại kịp đụng vào, hai chiếc xe liên tiếp cùng chỗ, toàn bộ đụng ngã lăn.

      Trước hết lật chiếc xe kia, Hạ bảo bối lạnh lùng cười, bóp cò, hướng chân ga nả phát súng.

      “A...” Lật lên chiếc xe kia, mảnh bắn ra bốn phía, bị nó đè nặng chiếc xe kia cũng chỗ nào , trong nháy mắt cũng đốt, cũng nổ, tiếng vang nổ kịch liệt xe phụ cận đều dừng lại, hiếu kỳ xem.

      Cuối cùng chỉ còn lại có chiếc, Hạ bảo bối làm thôi, làm làm đến cùng, phải người chết, chính là ta vong, lại lần nữa bóp cò hướng chiếc xe cuối cùng kia xạ kích, ai biết cung tên bắn ra.

      Chỉ có phát.

      “Shit!”

      Hạ bảo bối nguyền rủa Lục Trăn, Lục chết chắc rồi.

      Kỳ thực Hạ bảo bối thực trách oan Lục, bé dù sao quá , có thể cẩn thận nghiên cứu tác dụng cung tên này, kỳ thực nhiều tác dụng lắm, hủy diệt hoàn toàn thành vấn đề.

      Đây là nhiều chức năng cung tên thương, có thể tương đương súng lục, có thể đánh ra súng ngắm hiệu quả, cũng có thể đánh ra phá thương hiệu quả, nhưng phải hiểu được thế nào cắt, Hạ bảo bối hiển nhiên còn chưa có nghiên cứu tốt.

      Thế là, Hạ bảo bối chỉ có thể đem bảo bối này trả vào trong lao.

      Cuối cùng mấy người đàn ông kia cho là mình chết chắc rồi, kết quả ai biết cung tên kia có tác dụng, ba người trong xe, nổi giận, thề muốn đuổi giết bé đến chân trời góc biển.

      Vì đuổi giết bé, tổn thất ít huynh đệ.

      “Bản Kiệt Minh, mau!” Hạ bảo bối rống giận, Bản Kiệt Minh vội vội vàng vàng lại lần nữa lái xe, đây là ra khỏi thành lộ, dòng người nhiều, rất trống trải, chiếc xe máy cùng chiếc xe khác chạy vội.

      Tiếng súng ngừng.

      Có rất nhiều phát đạn mạo hiểm bắn về phía xe máy, Hạ bảo bối nhìn thấy vết đạn.

      Bé cau mày, tuyệt đối thể chết được.

      “Lão sư, rời khỏi cao tốc, chúng ta đường ở nông thôn.” Đúng lúc là vùng ngoại thành, dù sao hẻo lánh, đúng lúc là mùa hoa đào nở, khắp nơi đều là chốn đào nguyên, mía viên, Bản Kiệt Minh sớm lạc đường.

      Chỉ biết cũng kịp, tìm được con đường, rời khỏi cao tốc, hướng nông thôn tới.

      Mặc dù là ở nông thôn, nhưng mặt đường cũng rất rộng, phía sau đuổi theo bỏ, Hạ bảo bối rất khổ não, đột nhiên nhanh trí khẽ động, “, chúng ta đến rừng cây , cũng tin, có thể lái được đến trong rừng cây .”

      “Cũng có tính toán này.”

      Bản Kiệt Minh hô tiếng ngồi vững vàng, xe cấp tốc lẻn đến trong rừng cây, khoảng giữa hai cây rất ngắn, ô tô căn bản lái vào được, Bản Kiệt Minh đoạn, đem xe dừng lại.

      “Oh yeah!” Giáo viên nhân dân tìm được đường sống trong chỗ chết, vô cùng hưng phấn.

      Hạ bảo bối cũng cười.

      Này lão sư rất có ý tứ.


      Chương 161: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (7)

      Editor: thanh huyền

      Đường rừng mặc dù dễ , vô cùng sóc nảy, Bản Kiệt Minh còn là dựa vào kỹ thuật cường hãn, ở trong rừng cây qua lại ngớt, đầy lát ra khỏi rừng cây, là cái lối , Bản Kiệt Minh hỏi, “Bảo bối, thấy lạc đường.”

      có ý tứ, trò cũng lạc đường.” Hạ bảo bối .

      Hạ bảo bối tính toán phương hướng, “Hướng phía đông .”

      Bản Kiệt Minh là người nước ngoài, bình thường cũng đến vùng ngoại ô, căn bản biết phương hướng, Hạ bảo bối vừa mới về nước, cũng biết phương hướng, chỉ là bằng cảm giác, thể , bọn họ vận cứt chó. (đen đủi)

      Hai người mới vừa ra đoạn, liền nhìn thấy chiếc xe kia dừng ở trước mặt.

      Bản Kiệt Minh trong nháy mắt có loại cảm giác chết chắc.

      muốn quay đầu xe, Hạ bảo bối chợt xoay người lại, rống giận, “ cho phép quay lại, chống lại, đụng vào!”

      “Này muốn chết người!”

      “Đụng!” Hạ bảo bối rống to.

      Bản Kiệt Minh giận, “Lão tử liều mạng!”

      Này là đường chiều, trước mặt mà đến, tốc độ nhanh, hiển nhiên cũng có muốn đem bọn họ đâm chết tâm, Bản Kiệt Minh cũng cấp tốc đem tốc độ đề tới tối cao, tốc đọ cao nhất.

      Mắt Hạ bảo bối mở rất lớn.

      So với ai khác càng sợ chết?

      Đến đây , nhìn nhìn ai cường hãn hơn!

      chiếc ô tô, chiếc xe máy, con đường này, cứ như vậy hung mãnh, tốc độ cao nhất đụng nhau qua đây.

      Cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hai bên đều là muốn sống người, ai cũng có tránh, đối diện đạn ngừng bắn về phía, Bản Kiệt Minh cũng dừng lại, cứ như vậy đụng vào.

      Bên kia kinh hãi, mắt thấy muốn đụng vào, cấp tốc đánh tay lái, Bản Kiệt Minh đem đầu vừa nhấc.

      Theo xe vẽ ra đường pa-ra-bôn đẹp, rơi vào đường , Hạ bảo bối thiếu chút nữa rơi xuống.

      Ô tô có may mắn như thế, tay lái đánh quá nhanh, đường lại , trơn trượt, rơi xuống khe suối, toàn bộ thân xe ở gốc cây, vô cùng thê thảm, người bên trong chết cũng trọng thương.

      Bản Kiệt thở phào nhõm.

      Trời ạ, cuối cùng là tránh được kiếp.

      “Bảo bối, ai muốn giết trò?” Bản Kiệt Minh hỏi, “Đây cũng quá kích thích.”

      biết, ngay cả bảo bối đáng như thế cũng muốn giết, thực là rất xấu rồi.” Hạ bảo bối , xoay người xuống, lật cặp sách, lấy điện thoại di động của mình ra, gọi cú điện thoại cho Lục Trăn.

      “Lục Trăn, Tiêu Tề đâu?”

      Lục Trăn hiển nhiên ngủ, nhịn được kêu rên tiếng, “Thời sai, thời sai, bảo bối, cậu thực là muốn lăn qua lăn lại tôi chết, tôi vừa tới Oman, vừa mới ngủ được giờ đâu.”

      Hạ bảo bối sâu xét lại mình hồi, “Tôi bị người đuổi giết.”

      Lục Trăn ngữ khí thấy gì là lạ, “Bị người đuổi giết có cái gì rất giỏi, Lục ba ngày bữa bị người đuổi giết.”

      Lục...” Hạ bảo bối cắn răng, Lục Trăn cấp tốc theo trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, “ còn có nhàn hạ thoải mái cùng Lục chuyện, có gì đáng ngại, ừ, có tiền đồ, chờ tôi tra chút.”

      Điện thoại bên kia truyền đến thanh bàn phím, Hạ bảo bối lắc lắc đầu, Lục Trăn thực là tức chết người a.

      “Chúc mừng cậu, Tiêu Tề giờ trước lên phi cơ, Mexico.” Lục Trăn , xoa mi tâm , “Tối hôm qua Long Tứ phái người làm thất bại giao dịch của ta, tổn hại tới 40 triệu đôla, dự đoán Tiêu Tề muốn đòi lại.”

      Hạ bảo bối kinh ngạc, ngồi ở bờ trượng, hơi nhíu mày, “Tiêu Tề Mexico, ai đuổi giết tôi?”

      “Bảo bối, có lẽ Tiêu Tề biết cậu là ai, lưu lại đội người thu thập cậu, dù sao chuyện Mexico khẩn cấp, ta trở về xử lý cũng là hợp lý, cậu tốt nhất liên hệ Liễu An cùng Lý Hổ bảo hộ cậu.” Lục Trăn , “Nếu có chuyện, tôi xử lý tốt chuyện Oman liền chuyến.”


      Chương 162: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (8-)

      Editor: thanh huyền

      “Vừa lúc Lục đối với cậu hứng thú vô cùng.”

      Hạ bảo bối cuống quít , “Được, đừng đến thêm phiền.”

      “Bảo bối, như vậy thương tổn tình cảm của tôi, tôi thế nào làm loạn thêm?” Lục Trăn ngáp cái, Hạ bảo bối nhìn là khốn, cũng tốt lại , “Tôi trước treo, về nước lại .”

      Hạ bảo bối cúp điện thoại, Bản Kiệt Minh ở bên nhìn Hạ bảo bối, chỉ vào Hạ bảo bối, gào khóc gọi, “Trò rốt cuộc là ai a, bảo bối.”

      Ngữ khí Hạ bảo bối chuyện, nội dung chuyện, này là đứa bé phấn nộn bảy tuổi sao.

      Quá thành thục, quá kinh sợ.

      Hạ bảo bối theo bờ ruộng đứng lên, cười đến ưu nhã phấn nộn lại mê người, “Lão sư, chúng ta về thành phố trước.”

      Bản Kiệt Minh vô cùng phiền muộn, vẻ mặt cầu xin, “Bảo bối, lão sư hôm nay chạy như bay lâu như vậy, lại mang trò chạy thoát thân, thiếu chút nữa bị bắn chết, trò phải cho lão sư cái công đạo a a a...”

      Hạ bảo bối, “...”

      Hạ bảo bối vô cùng thống khổ , “Lão sư, đại loại nhìn con có tiền, nên muốn bắt cóc.”

      Bản Kiệt Minh, “... Bọn họ muốn bắt cóc, kết quả mười mấy người toàn cúp?”

      Hạ bảo bối thấm thía , “Cho nên, chuyện này giáo dục chúng ta, nên xem thường chưa thành nhân.”

      Bản Kiệt Minh lặng yên đem đầu xoay sang bên cạnh.

      “Xong, xe máy hết xăng.” Bản Kiệt Minh , đua xe quá điên cuồng, hao tổn xăng, hao tổn xăng....

      Hạ bảo bối bình tĩnh , “Vừa rồi chúng ta qua trạm xăng dầu, phải rất xa, cố lên.”

      Bản Kiệt Minh cấp tốc , “Trò trả tiền.”

      Hạ bảo bối ưu nhã cười, “Hẳn là.”

      Hạ bảo bối xoay người ngồi ở xe máy, Bản Kiệt Minh gì nhìn bé, “Trò làm cái gì vậy?”

      “Thầy đẩy xe, dù sao cũng là đẩy, bảo bối lại nặng.”

      Bản Kiệt Minh, “...”

      vô cùng tốt, vì học sinh này so với lão sư còn muốn lớn hơn....

      Thế là, đường , giáo viên nhân dân vất vả đẩy chiếc xe máy, xe đứa trẻ, hai người hướng đường cái lên, Hạ bảo bối do dư có muốn gọi điện thoại cho mẹ hay .

      Bé nghĩ nghĩ, quên .

      Miễn cho mẹ lo lắng.

      Nhưng mà, hai người mới vừa lên đường cái, Hạ bảo bối lập tức có loại dự cảm tốt.

      Vốn đường ngoại ô dòng xe cộ nhiều, có loạt xe chống đạn, tổng cộng tám cái, tất cả đều là chống đạn, hiển nhiên so với bốn chiếc xe vừa rồi cao cấp hơn, tại vùng ngoại ô người thưa thớt, nhìn thấy chiếc xe chống đạn.

      là hiếm thấy.

      Chớ chi là, tám chiếc.

      Hạ bảo bối cùng Bản Kiệt Minh nhìn nhau, nhìn thấy tin tức nguy hiểm.

      Tám chiếc xe cấp tốc vây quanh bọn họ, bánh xe cùng đường cái ma sát ra thanh chói ta. Hạ bảo bối buồn chán nghĩ, sớm biết vất vả như vậy diệt bọn họ, nguyên lại chỉ là tay cao thủ ở sau lưng.

      Hạ bảo bối cấp tốc theo tầng ngoài cặp sách lấy ra thứ như là MP3 gì đó nhét vào phía sau quần jean, vừa mới thi đấu tốt, cửa tám chiếc xe đồng loạt mở ra, hơn mười người mặc đồ đen từ xe bước xuống.

      Xơ xác tiêu điều, giỏi giang.

      Vừa nhìn chính là thân kinh bách chiến bảo tiêu.

      Trong đó hai người dùng súng chỉ vào bé và Bản Kiệt Minh, “ cho phép nhúc nhích!”

      Bảo bối thở dài, hắc đạo Trung Quốc có gì hay, chính là tác chiến binh pháp học được tốt, bọ ngựa khoe khoang trước mặt phượng hoàng.

      Cha, xem cha, có cứu được bảo bối .
      Last edited by a moderator: 2/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 163: Đứa nhân vật ngoan

      Editor: thanh huyền

      Chiêc xe chống đạn cuối cùng có người đàn ông xuất , trung niên, mặt chữ điền, bộ dáng rất ngay ngắn, cười tùy tiện, mặc âu phục màu đen, mang theo kính râm, mang đồng hồ vàng, ngón út đeo chiếc nhẫn vàng, dây chuyền vàng treo khối ngọc lục bảo Quan .

      Bản Kiệt Minh che chở Hạ bảo bối, người đàn ông tháo kính râm xuống, ánh mắt lợi hại nhìn Hạ bảo bối, căn bản nhìn Bản Kiệt Minh tồn tại, "Cậu chính là Hạ Thiên."

      "Chú, chú hoảng hốt như vậy tới bắt cháu, cháu là ai cũng biết sao? hội liên ta là ai cũng biết sao?" Hạ bảo bối ưu nhã cười, có hứng thú hỏi, "Cháu trái lại hiếu kỳ, là ai phái chú tới giết cháu?”

      Trương Phi Hổ khinh miệt nhìn bọn họ, chỉ vào Bản Kiệt Minh , "Giết ta, mang đứa này .”

      "Chờ chút!" Hạ Thiên theo cặp sách lấy ra cây đao , chỉ vào cổ của mình, "Dám động lão sư của tôi chút, tôi để cho các người cái gì cũng lấy được.”

      Trương Phi Hổ cười lạnh, hiển nhiên sợ Hạ bảo bối uy hiếp, "Lão tử tung hoành hắc đạo mười mấy năm, hận nhất người khác uy hiếp."

      ta đoạt lấy súng, hướng Bản Kiệt Minh nả phát súng, Bản Kiệt Minh bản năng trốn, đạn bắn trúng bờ vai của , máu tươi róc rách chảy ra, Bản Kiệt Minh ngã sấp xuống bên, xe máy cũng theo ngã xuống.

      Hạ bảo bối quyết đoán ở cổ chút, máu tươi chảy ra.

      Mọi người tất cả đều cực kỳ kinh ngạc, bao gồm Trương Phi Hổ.

      "Bảo bối..." Bản Kiệt Minh bưng vết thương, đau lòng hô bảo bối, giáo viên muốn gặp nhất đứa chịu tội, đặc biệt là học sinh của mình.

      Hạ bảo bối chân mày cũng nhăn chút.

      Ngươi ngoan, ta so với ngươi ác hơn.

      "Tôi cũng hận nhất người khác động người của tôi." Ánh mắt Hạ Thiên lãnh lệ như đao, khí phách bức người, ép động tác tự sát, bé chắc chắc, Trương Phi Hổ tạm thời để cho bé chết, " nghĩ ràng."

      Trương Phi Hổ cho rằng, Hạ bảo bối chẳng qua chỉ là đứa , cho nên phái ít người tới bắt Hạ bảo bối, ai biết thuộc hạ hồi bẩm, đứa này là tiểu ác ma, vô cùng ngoan (ý ác độc đó), làm hỏng mấy chiếc xe của bọn họ.

      quá sợ hãi, cấp tốc dẫn người tới.

      đứa bảy tuổi, thoạt nhìn chính là học sinh tiểu học, có gì đặc thù, lực uy hiếp gì, thậm chí cảm thấy, dùng đầu ngón tay có thể bóp chết bé.

      Nhưng mà, hướng Bản Kiệt Minh nả phát súng, đứa này mắt cũng chớp, hướng cổ mình rạch đao.

      Đứa này là nhân vật ngoan.

      Nhân vật vô cùng ngoan.

      Trương Phi Hổ cuối cùng cũng hiểu, vì sao thủ hạ của toàn bộ trận vong để đứa cùng lão sư chạy trốn.

      Hạ bảo bối biết bọn họ phải người của Tiêu Tề, nếu là người của Tiêu Tề, vậy tốt nhất, giết mình, nếu là bé chết, tại phát có thể giải quyết bé, cho nên, bé mới có lợi thế đến cùng Trương Phi Hổ đàm phán.

      Hạ bảo bối người này trừ mẹ, có gì có thể làm cho bé có lòng trắc , nhưng mà, lão sư dù sao dẫn bé đường chạy trốn, nếu như có lão sư, bé chỉ sợ sớm bị bắt, hoặc là tử vong.

      Mặc dù bây giờ như nhau, nhưng Hạ bảo bối thể mở mắt trừng trừng nhìn lão sư của mình ở trước mắt bị giết.

      Bé biết, thế nào đàm phán có lợi.

      Hạ bảo bối lại đâm vào điểm, "Chú, chú nghĩ cái gì lâu như vậy.”

      "Nhiều hơn nữa giây, tôi để mang hai cỗ thi thể ."

      Trương Phi Hổ nguy hiểm nheo mắt lại, "Thả ta !"

      Hạ bảo bối vẫn như cũ để dao cổ của mình, hướng Bản Kiệt Minh , "Lão sư, mau."

      ", lão sư bỏ lại trò, ..."




      Chương 164: Hạ bảo bối bị bắt

      Editor: thanh huyền

      "!" Hạ bảo bối lãnh lệ vừa quát, " cần có người chôn cùng."

      Trương Phi Hổ cười lạnh nhìn màn này, Bản Kiệt Minh cắn răng cái, thúc máy xe , Trương Phi Hổ sở dĩ thả Bản Kiệt Minh , đó là bởi vì, biết thả Bản Kiệt Minh, ta cũng là cái gì.

      d người nước ngoài, ở địa bàn thành phố S có thể có cái gì, cục cảnh sát có người của bọn họ, báo cảnh sát cũng vô ích.

      Xác định Trương Phi Hổ để cho Bản Kiệt Minh chạy, Hạ bảo bối mới buông lỏng tay, cổ vết thương tinh tế, máu chảy ra nhiều, bé cắt đến động mạch.

      " hổ là của Đường Bạch Dạ, đủ mạnh!" Trương Phi Hổ hừ lạnh, thô bạo nắm tóc Hạ bảo bối, "Tôi muốn nhìn, lần này còn có thể thế nào hoành, đem nó mang !"

      người thô bạo đem Hạ Thiên .

      Xe gào thét mà .

      Hạ bảo bối mím môi, trong lòng thầm giật mình, vì sao biết bé là con trai Đường Bạch Dạ, ai ?

      Chuyện này ngoại trừ bé cùng mẹ, ai biết.

      Tâm tư Hạ bảo bối thay đổi nhanh, chẳng lẽ ta bắt bé, phải là mệnh lệnh Tiêu Tề.

      Cặp sách Hạ bảo bối bị người cướp , vứt xuống phía sau xe, bé cũng nhàn rỗi quản, hỏi, " vì sao bắt tôi?"

      "Tôi muốn Đường Bạch Dạ chết!" Trương Phi Hổ trầm giọng , "Con của ta ở trong tay tôi, tôi muốn mạng của ta, dễ như trở bàn tay."

      "Ai cho biết, tôi là con của ngài ấy?" Hạ bảo bối giật giật cổ của mình, rất khí phách buộc khăn tay lên cổ, "Tôi chỉ có mẹ, có cha."

      "Cha cậu phải Đường Bạch Dạ?" Trương Phi Hổ nheo mắt lại.

      Hạ bảo bối cười đến tiểu thân sĩ, "Xem ra, bắt lầm người."

      " có khả năng!" Trương Phi Hổ , "Có phải nhận sai hay , hồi biết, chung, tôi tuyệt đối buông tha.”

      Hạ bảo bối bỏ ý cười, khí phách văng khắp nơi, "Vậy tôi muốn cho câu lời khuyên."

      "Cái gì lời khuyên."

      "Chuẩn bị nhiều quan tài!" Hạ bảo bối chậm rãi , chút cũng giống đứa bị bắt cóc, giống như du sơn ngoạn thủy .

      Trương Phi Hổ giận dữ , cái tát đánh qua.

      Dáng người Trương Phi Hổ cao lớn, lại to lớn như vậy, cái tát qua, khóe môi Hạ bảo bối máu tươi lập tức tràn ra, hai má sưng lên, Hạ bảo bối nheo mắt lại, mặc dù đau.

      Bé lại tiếng nào, nhịn xuống tát này.

      "Tao bóp chết mày, so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn." Trương Phi Hổ cả giận , "Mày tốt nhất hợp tác chút."

      Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối cúp điện thoại, định tiếp tục chỉnh lý số liệu, phòng làm việc tổng giám đốc điện thoại tới, Đường tổng muốn Hạ tiểu thư đem số liệu sơ bộ công trình cảnh biển lên, Hạ Thần Hi đem số liệu chỉnh lý tốt lên, đến phòng làm việc tổng giám đốc.

      Thư kí tổng giám đốc có tám người, mỗi người cao gầy mỹ lệ, thoạt nhìn có khả năng khôn khéo, thuần sắc trình độ minh tinh, có thể thấy phẩm vị Đường tổng thực là lấy mỹ làm trọng, sau khi thư kí chủ tịch thông báo, Hạ Thần Hi cầm đống tài liệu tiến phòng làm việc tổng giám đốc.

      Đường Bạch Dạ ngồi ở sau bàn làm việc chính, cúi đầu nhìn văn kiện, kí tên.

      là lần đầu tiên đến phòng làm việc tổng giám đốc ở tầng 50, cửa sổ sát đất to như vậy, có thể nhìn xuống quang cảnh toàn thành phố S, đây chính là khu tài chính nổi tiếng nhất thành phố S, xung quanh đều là nhà cao tầng, đội đất lên, vô cùng có khí thế.

      Phòng làm việc lấy ánh sáng rất sáng sủa, tường có ti vi tinh thể lỏng, bên cạnh treo bức tranh phong cảnh, đối diện bàn làm việc có bức tượng nữ thần nửa thân trần, vô cùng tinh xảo mỹ lệ.

      Sau bàn làm việc có giá sách, giá sách có đủ các loại sách kinh doanh, tầng giá sách có màu sắc sặc sỡ, thoạt nhìn rất diễm lệ, như thế giới , giống như mang từ các nơi thế giới về.

      Toàn bộ phòng làm việc rất đơn giản, rất có phong cách cá nhân.

      Vô cùng ràng.
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :