1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẹ 17 tuổi: Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111: Thiên sứ cùng ma quỷ kết hợp

      Editor: thanh huyền

      "Cha tôi giết cậu, tuyệt đối giết cậu.”

      "Yên tâm, cha chết, tôi còn chưa có chết đâu.”Hạ bảo bối ôn hòa trả lời, "Đem ta buộc lại, vứt xuống biển."

      Liễu An sai người đem Triệu Phong buộc lại, Triệu Phong sợ đến thét chói tai.

      " gọi , đây là biển, ai nghe được đâu" Hạ bảo bối cười đến mê người, "Tôi có nhiều biện pháp để sống được mà chết xong, tốt nhất nên thành , cho tôi lý do giết ."

      Liễu An đem dây thừng cột vào bên hông Triệu Phong, mặt khác đoạn cột vào đuôi thuyền, Triệu Phong biết vì sao bọn họ phải làm như vậy.

      Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì.

      Trong bóng đêm, Hạ bảo bối non nớt đáng , nở nụ cười, nhưng mà, xung quanh lại chuyển động khí tức xơ xác tiêu điều, ác ma cùng thiên sứ kết hợp.

      "Cậu muốn làm gì?"

      " làm cái gì, cho vận động cực hạn, nhìn có thể chống bao lâu." Hạ bảo bối , "Đàn ông đều thích vận động cực hạn."

      Ngay lúc Triệu Phong kinh ngạc, Lý Hổ đem ta giơ lên, phù phù tiếng vứt xuống biển.

      Triệu Phong ăn mấy miếng nước biển, lại nổi lên, "Các người rốt cuộc muốn làm gì?"

      Hạ bảo bối cho ta nụ hôn gió, chợt thanh truyền đến, "Lái thuyền!"

      Du thuyền chợt mở ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, Triệu Phong bị trói ở đuôi thuyền bị ngâm ở dưới biển, du thuyền cứ như vậy kéo ở biển, đại khái km.

      Du thuyền chậm rãi ngừng.

      Sắc mặt Triệu Phong trắng bệch, chăm chú cầm lấy dây thừng hô hấp, so với người chết đuối thảm hại hơn.

      Như vậy cực nhanh, sợ hãi, làm ta chân chính cảm nhận được cái gì gọi là kề cận cái chết.

      Giống như tự do, nhưng có biện pháp giải thoát.

      "Nếu như nghĩ ra lý do để tôi giết , chỉ sợ chết ở biển.” Hạ bảo bối lạnh lùng , "Lái thuyền!"

      Thuyền lại lần nữa lái , Triệu Phong thét chói tai, tiếng hét rất nhanh được nước biển bao phủ.

      Bóng đêm mặt biển tạo ra đường trắng xóa.

      Như vậy sáu lần, Triệu Phong hôn mê .

      Triệu Phong bị sợ đến lá gan đều phải phá.

      Hôn mê lại bị người cứu tỉnh, thân thể Triệu Phong vẫn ngâm trong nước biển, trong mắt tất cả đều là sợ hãi, giống như có nửa cái mạng.

      "Tiếp xa, có đàn cá mập." Hạ bảo bối cười híp mắt , "Tôi rất chờ đợi có thể cùng cá mập múa.”

      " muốn, muốn, tôi có thể thả Hạ Thần Hi!" Triệu Phong khóc gào, cuối cùng cũng mở miệng, dám.

      Thực dám.

      Đứa này thực quá độc ác, thủ đoạn trừng phạt người quá ly kỳ, ai bị như thế hơn mười phút dự đoán đều phải dọa phá đảm.


      “Tôi tin , tôi muốn đêm nay nhìn thấy ấy.”

      "Được, tôi lập tức gọi người thả người.”

      "A, Hạ Thần Hi được thả, ai tới nhận tội.”

      "Tôi đến, tôi đến, chỉ cần cậu giết tôi.” Triệu Phong , "Tôi , là tôi có dựa theo bản thiết kế của Hạ Thần Hi thi công, chuyện liên quan đến ấy.”

      Hạ bảo bối đứng ở đuôi thuyền, áo choàng màu đen hóng gió lay động, xẹt qua khí phách, bé cao nhìn xuống nhìn Triệu Phong, " ngoan, sớm như vậy có phải tốt .”

      Ngụ ý, rất có điểm đáng tiếc.

      Hạ bảo bối khổ não vuốt cằm, hỏi Liễu An, "Tôi có vấn đề làm phiền."

      "Tiểu chủ nhân mời ."

      " ta đến bệnh viện, súng này giải thích thế nào a?" Hạ bảo bối rất có thân sĩ phong độ hỏi.

      Liễu An cười, "Hôm nay bến tàu có hắc bang chém giết, Triệu Phong qua, trúng đạn lạc."

      Hạ bảo bối bừng tỉnh đại ngộ, hỏi Triệu Phong, " hiểu chưa?"

      "Hiểu, hiểu."


      Chương 112: Ban đêm Đường đại thiếu gia xông vào đồn cảnh sát.

      Editor: thanh huyền

      Hạ bảo bối lại cười híp mắt , "Triệu Phong, tôi và cùng đến đồn cảnh sát, nếu như tôi thấy được Hạ Thần Hi ra, như vậy, tiếp theo chúng ta cũng phải là chuyện tốt như vậy, tôi cũng ôn nhu như thế ."

      "Được, được, tôi đáp ứng cậu.”

      "Lần sau lại hãm hại Hạ Thần Hi..."

      " dám, dám..."

      Hạ bảo bối gật gật đầu, tỏ vẻ trẻ dễ dạy, lại hỏi, " nhớ kỹ mặt tôi sao?”

      " nhớ."

      " đêm nay thấy tôi sao?”

      "."

      "Tôi uy hiếp sao?"

      " có!"

      Hạ bảo bối rất hài lòng, cho nên thôi, người cũng dạy dỗ, cái gì xương cứng cũng mềm nhũn.

      Lý Hổ nghĩ thầm, đứa này thực là nhân tài trời sinh hắc đạo.

      Hạ bảo bối buồn chán phất tay cái, "Hồi bến tàu."

      Lý Hổ yếu yếu hỏi, "Tiểu chủ nhân, muốn kéo ta lên sao?"

      " lên làm cái gì, cho phao ." Hạ bảo bối xán lạn cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, Triệu Phong kêu lên, Hạ bảo bối ghét bỏ nhíu mày, giống như bình thường nghe tạp .

      "Chuyến về , càng nhanh càng tốt."

      "Dạ!"

      Thế là, Triệu Phong đáng thương lại bị du thuyền kéo, ở biển du đãng.

      Trở lại bến tàu, ta có nửa cái mạng, bốn chiếc xe chống đạn đến của đồn cảnh sát, Hạ bảo bối đá Triệu Phong xuống, "Hai mươi phút thấy Hạ Thần Hi ra, chuẩn bị thấy diêm vương."

      Đùi phải Triệu Phong trúng đạn, mất máu quá nhiều. Bệnh viện cũng dám , đụng đụng ngã ngã chạy đến cảnh - xét cục.

      Hạ bảo bối xuống xe, để Lý Hổ bọn họ ở trong bóng tối chờ, mình bé đứng ở ngoài cục cảnh sát.

      Đứng được ba phút, đột nhiên chiếc Ferrari màu đen việt dã chợt dừng ở cửa cục cảnh sát, mặt đất vẽ ra dấu vết sắc bén, Đường Bạch Dạ cùng Lâm Nhiên xuống xe, Đường Bạch Dạ nhìn thấy Hạ bảo bối đứng ở cửa cục cảnh sát, có chút kinh ngạc.

      Hạ bảo bối nhìn thấy Đường Bạch Dạ cũng rất kinh ngạc, người ở nước Mỹ, vì sao nhanh như vậy trở lại ?

      Chẳng lẽ vừa nghe tin tức gấp trở về, dù cho như vậy, cũng có chuyến bay nhanh như vậy a.

      "Bảo bối..." Đường Bạch Dạ tới, hơi ngồi xổm người xuống, đột nhiên nhìn thấy Hạ bảo bối bất ngờ, tự nhiên cho rằng Hạ bảo bối là chờ Hạ Thần Hi, đứa như vậy, độc như vậy đứng ở bên ngoài cục cảnh sát.

      Tâm Đường Bạch Dạ đau .

      " đợi mẹ sao?"

      Hạ bảo bối gật đầu, Đường Bạch Dạ kiên định , "Chờ chú chút, chú nhất định đưa mẹ cháu ra.”

      Đường Bạch Dạ cùng Lâm Nhiên vào đồn cảnh sát, khóe môi Hạ bảo bối gợi lên ý cười.

      Xem ra, cha bé so với trong tưởng tượng muốn quan tâm mẹ bé.

      Bác Triệu Phong là trưởng cục công an, Triệu Phong khập khiễng tiến vào, cục trưởng giận dữ, đùi ta trúng đạn, tuy phải rất nghiêm trọng, nhưng lại bị ngâm trong nước muối, thoạt nhìn rất khủng bố, cục trưởng lập tức phái người nghĩ đưa ta bệnh viện.

      Triệu Phong lại làm cho cục trưởng trước thả Hạ Thần Hi.

      "Bác, thả ta , van người.” Triệu Phong sợ đến , chẳng sợ ở cục cảnh sát, cũng rất sợ hãi, biết, mắt đứa bé kia nhìn , nếu thả Hạ Thần Hi, có mạng.

      "Chuyện công trình, cháu phụ trách, cháu phụ trách, bác thả Hạ Thần Hi , chuyện liên quan đến ấy.”

      Hạ Thần Hi án chết, vốn chính là Triệu Phong ở sau lưng làm chủ, vốn Hạ Thần Hi cũng có chuyện gì, trong lòng cục trưởng đại nhân cũng minh bạch, là bọn họ tay ở sau lưng thao túng , bây giờ đột nhiên thả người, ông rất khiếp sợ.

      Uống lộn thuốc?
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Phụ nữ của tôi, cũng dám đánh? (1)

      Editor: thanh huyền

      "Là có người uy hiếp cháu phải hay , có bác giúp cháu chịu trách nhiệm, dù cho bác gánh nổi, còn có thị trưởng, cháu sợ cái gì?" Cục trưởng giận dữ hỏi.

      " có, có, bác, bác thả người trước.”

      "Còn dám có, cháu xem chân chút, là ai nổ súng.”

      Triệu Phong , "Cháu hôm nay bến tàu, có hắc bang chém giết, cháu trúng đạn lạc, rơi xuống biển, ai làm bị thương hết."

      Triệu Phong đột nhiên sụp đổ quát lên, "Bác, bác thả Hạ Thần Hi , cháu cầu xin bác."

      Cục trưởng coi như là ngu ngốc cũng biết trong đó có lừa gạt, nhất định có người uy hiếp Triệu Phong, nổ súng bắn Triệu Phong, nhưng ta , nếu khiếp sợ như này, có thể làm cho Triệu Phong sợ trời sợ đất sợ hãi như vậy, sợ rằng đối phương cũng tốt.

      Hai người chuyện, cảnh sát gõ cửa, "Cục trưởng, Đường đại thiếu tới, muốn gặp ngài."

      Sắc mặt Triệu Phong trắng bệch, mất máu quá nhiều muốn hôn mê, "Bác, thả Hạ Thần Hi, chuyện này cháu chịu trách nhiệm."

      ...

      Sắc mặt Cục trưởng tốt, sắc mặt Đường Bạch Dạ lại cực tối, vừa nghe tin tức, lập tức trở về, chuyến bay nhanh nhất cũng là sáng mai đến, dùng máy bay tư nhân Đường môn bay về nước, chính là sợ Hạ Thần Hi ở cục cảnh sát xảy ra chuyện gì.

      "Thả Hạ Thần Hi." Đường Bạch Dạ cũng quanh co lòng vòng, ý đồ, "Cục trưởng, người của tôi ông cũng dám bắt, ông thực là ăn gan hùm mật gấu."

      Trần Dương chỉ là tổng giám đốc WPL châu Á - Thái Bình Dương, thế lực ở thành phố S giống Đường gia thâm căn cố đế như vậy (ý là lâu đời, thế lực lớn).

      Đường gia là quý tộc thành phố S, thế lực thẩm thấu ở mỗi giai tầng, đừng cục trưởng, chính là thị trưởng cũng muốn kiêng dè ba phần, ông là thể trêu vào Đường Bạch Dạ, mặc dù Triệu Phong trúng đạn trọng thương, ông còn là cười theo.

      "Đường tổng, có ý tứ, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm..."

      Ngay từ đầu, Tưởng Tuệ cùng Triệu Phong tạo áp lực, lại oẳn tù tì, cố ý hãm hại Hạ Thần Hi, bọn họ cũng nghĩ đến nếu là Đường Bạch Dạ đến làm khó dễ liền chuyển Tưởng thị trưởng ra, công trình chất kiểm, bọn họ nghĩ là ở cục cảnh sát giết chết Hạ Thần Hi.

      Cho là phối hợp, bệnh tim tái phát nên chết.

      Chỉ là ngờ, bọn họ còn có động thủ, Đường Bạch Dạ trở lại .

      Sợ rằng Tưởng Tuệ cũng ngờ, Đường Bạch Dạ nhanh như vậy trở về, bọn họ vốn tính toán nửa đêm động thủ, muốn Hạ Thần Hi vô thanh vô tức biến mất.

      Bây giờ Triệu Phong sửa lại ý, lại có Đường Bạch Dạ tạo áp lực, cục trưởng chịu nổi.

      "Nếu là hiểu lầm, thả người!" Con ngươi Đường Bạch Dạ như ở ma quỷ, lãnh lệ tà mị, thấy trong lòng cục trưởng băn khoăn.

      cảnh sát đưa bọn họ tìm Hạ Thần Hi.

      Trong ngục tạm giam ánh đèn rất tối, Đường Bạch Dạ chỉ thấy bóng người núp ở góc, cúi thấp đầu, giống như dùng qua hình, tóc rất ướt, y phục cũng rất ướt, giày cao gót ở bên.

      bóng dáng như vậy, co ro trong góc tường.

      Lộ ra cỗ bất lực, yếu đuối, làm tâm người khác đau.

      Con ngươi Đường Bạch Dạ co rụt lại, trong lòng nổi lên cỗ gió bão, bọn họ đáng chết, vậy mà dụng hình!

      Cục trưởng khẩn trương đứng ở bên, nếu sớm biết tình thế biến hóa nhanh như vậy, ông cũng nhanh như vậy dụng hình, thực là tự tìm khổ.

      Cửa lao bị mở ra, Hạ Thần Hi rụt lui vai.

      Điều kiện này phóng ra động tác, để lửa giận Đường Bạch Dạ trong nháy mắt châm.

      Có thể nghĩ, bọn họ dùng cực hình.

      "Hạ Thần Hi, đừng sợ, là tôi." Đường Bạch Dạ , chậm rãi đến gần Hạ Thần Hi, này mới phát , mu bàn tay trắng nõn bị thứ gì đó làm bị thương, có vài vết máu.

      chân cùng cổ tay cũng có dấu vết thương.

      Hạ Thần Hi chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua mạt nghiêm nghị, lại chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, giống như dự liệu đến là Đường Bạch Dạ .

      Tóc của ướt sũng , sắc mặt trắng bệch, môi có chút máu, cổ có vết xước, hai cúc áo sơ mi bị rơi, cổ áo mở, lộ ra xương quai xanh mỹ lệ, còn có vết thương.

      Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy huyệt thái dương gân xanh nổi lên, ánh mắt Hạ Thần Hi lưu động, lại có loại cảm giác thống khổ.

      "Đáng chết!" Đường Bạch Dạ cởi áo khoác của mình, khoác ở người Hạ Thần Hi, "Đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ thương tổn ."

      Nước hoa Dior đem bao bọc, áo khoác , có nhiệt độ cơ thể, trong nháy mắt trấn an Hạ Thần Hi.

      "Chúng ta về nhà." Đường Bạch Dạ ôm .

      Về nhà?

      Trong lòng Hạ Thần Hi ấm áp, biết, lần này là bị người hãm hại.

      biết thế lực sau lưng nhiều Triệu Phong, có thể điều động toàn bộ giới chính trị, cho rằng, nhất định ngồi tù, duy nhất bỏ xuống được chính là Hạ bảo bối, mong mỏi Đường Bạch Dạ có thể tới cứu .

      biết, đến chính mình cũng có ngày cùng đường.

      Hy vọng duy nhất, lại là Đường Bạch Dạ .

      Lúc thụ hình, câu , năng lực chịu đau của vượt qua tưởng tượng, những cảnh ngục giật mình, càng hướng người kêu, nhưng chính là nghe được kêu đau, cầu xin tha thứ. Trong lòng ý niệm duy nhất là, Đường Bạch Dạ đến .

      nhất định tới.

      theo ánh mắt ác ý nhìn ra được, bọn họ là muốn mạng của , phải ngồi tù.

      Lúc cho rằng mình phải chết thể nghi ngờ, Đường Bạch Dạ tới.

      , chúng ta về nhà.

      Những lời này, mang cho nhiều chấn động, Đường Bạch Dạ sợ rằng cũng biết.

      Hạ Thần Hi ở trong nháy mắt đó, mắt hơi đỏ.

      Lúc sinh Hạ bảo bối, có chảy giọt nước mắt, Hạ bảo bối là khó sinh, cái loại đau đớn đó, giống như là thể chịu đựng được, lại khóc, bây giờ lại vì câu đơn giản của người đàn ông này.

      Có cảm giác muốn khóc.

      Hạ Thần Hi đứng lên, lảo đảo bước, lại xoay người trở về, mang theo giày cao gót của .

      Ánh mắt Đường Bạch Dạ xẹt qua cục trưởng, trầm giọng hỏi, "Ai ra tay?"

      Cục trưởng vẻ mặt đau khổ, "Đường tiên sinh... Thực chỉ là hiểu lầm."

      "Hiểu lầm?" Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, ,"Ngày nào đó tôi để ông mất mũ quan, chỉ sợ cũng là hiểu lầm.”

      Thị trưởng để vào mắt, huống chi là cục trưởng.

      Khí phách này, trời sinh có.

      Cục trưởng sợ đến sắc mặt trắng bệch, Đường Bạch Dạ nắm quyền lực, cái ghế, cẩn thận từng li từng tí mà đỡ Hạ Thần Hi lên, Lâm Nhiên ở trong phòng dạo qua vòng, lắc lắc đầu, làm thủ thế an toàn.

      Đường Bạch Dạ vén tay áo lên, bảo thạch lam ở trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khó thấy được Đường Bạch Dạ ưu nhã thân sĩ có phong độ, lại có mang theo cỗ nguy hiểm cực hạn.

      Giống như là hoa túc, càng là mỹ lệ, càng là nguy hiểm.

      Chân mày đường, cười tươi như hoa, lại lãnh lệ như đao.

      "Tôi hỏi ông, là ai ra tay?" Đường Bạch Dạ hỏi, càng lộ vẻ khí, "Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi.”

      Cục trưởng đại nhân có biện pháp, chỉ có thể đem bốn người hành hình gọi ra, Lâm Nhiên cấp tốc đóng cửa, cản trở người khác xem.

      Thân hình Đường Bạch Dạ như điện, mọi người còn chưa có ràng, đãn nắm lấy vai người đàn ông, hung hăng ném ra, trọng trọng ấn ở sàn nhà, nắm tay giơ lên, bỗng nhiên nện xuống.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114: Phụ nữ của tôi, cũng dám đánh? (2)

      Editor: thanh huyền

      Mau, ngoan, chuẩn!

      Trong bóng đêm vắng vẻ, trong cục cảnh sát nghe thấy tiếng xương sườn gãy, thanh răng rắc.

      Cục trưởng hoảng sợ, ba người đàn ông còn lại cũng hoảng sợ.

      Đường Bạch Dạ ngừng đánh, huy quyền, đập cằm hướng người đàn ông, đánh rớt mấy cái răng, người ngã ở tường, lại trở về, phun ra cỗ máu loãng. Đường Bạch Dạ cước giẫm nát mặt của ta.

      Ánh mắt lệ khí như ma.

      "Đường... Đường... Đường tiên sinh..." Cục trưởng sợ đến lắp, kinh hồn táng đảm.

      Hai người kia muốn chạy trốn, lại bị Đường Bạch Dạ tay nắm lấy, tay giơ lên, đập hướng ghế dài bên cạnh, người trong đó chạy ra hướng Hạ Thần Hi.

      Đường Bạch Dạ chân dài ngăn cản, như rác rưởi đá ra, người nọ mặt đất lăn vòng, đầu đánh vào góc bàn, máu tươi chảy ra.

      người khác sợ đến rút súng ra, vô ý thức tự vệ, bóp cò bắn về phía Đường Bạch Dạ .

      "Tiểu Lý, bỏ súng xuống!"

      Nhưng mà, còn kịp rồi.

      Bên cạnh ánh mắt Hạ Thần Hi trợn tròn, lại thấy bóng dáng Đường Bạch Dạ như quỷ mỵ, cấp tốc lên, con dao bổ về phía cổ tay của người kia, ta thiếu chút nữa bóp cò, súng lục rơi mặt đất, phát ra kêu rên.

      Đường Bạch Dạ nắm lấy cổ tay của người kia, trở tay, bẻ gãy cổ tay của người kia.

      ta trong nháy mắt bất tỉnh.

      Cục trưởng, còn có cảnh sát còn lại sợ đến thể động đậy.

      Đây là ngang nhiên đánh cảnh sát.

      Ngang nhiên đánh cảnh sát a.

      Đường Bạch Dạ cứ như vậy đơn thương độc mã ở cục cảnh sát đánh người giống như mua rau dưa ở chợ, thân thủ rất lợi hại, trong đó cảnh sát còn cầm súng, thiếu chút nữa bóp cò, đây là tốc độ bưu hãn bao nhiêu.

      Đường Bạch Dạ giải quyết bốn gã cảnh sát, đứng lên, phất phất tay áo biết có hay bụi, như nhìn rác rưởi mặt đất, người té xỉu, ba người khóc gào.

      dùng súng, Hạ Thần Hi nhìn thấy bên hông khẩu súng, biết vì sao, biết tên cây súng lục kia, Desert Eagle, súng lục chi vương, súng lục trung vương giả phong phạm.

      Nhưng cần, liền dùng loại này tranh đấu.

      Đánh ra loại bạo lực kết hợp.

      Kỳ thực, thế giới đàn ông, nắm tay là vương đạo, súng lục chỉ là công cụ giết người, thực lực chân chính, vĩnh viễn là nắm tay.

      Tốc độ, mỹ cảm.

      Đường Bạch Dạ mặc áo sơ xanh da trời, quần dài màu đen, cả người thoạt nhìn rất yuppie, ưu nhã mất sinh khí, cao to lại mất lực cảm.

      Lúc động thủ, nhất cử nhất động, đem lực tốt đẹp kết hợp cùng chỗ.

      hoàn mỹ lên cái gì gọi là bạo lực học mỹ cảm.

      Thân thủ người này, giống như có thể trở thành đặc công hoặc lính đánh thuê.

      Lâm Nhiên thổi tiếng huýt gió, nhiều năm thấy Đường Bạch Dạ động thủ, mấy năm này, ta trở nên lười , luôn luôn dùng súng, bên người cũng thường có, cực ít thấy động thủ.

      Thực nghiền.

      Thực , nhìn Đường Bạch Dạ đánh nhau, đó là loại hưởng thụ thị giác.

      Cục trưởng lau mồ hôi đầu, sợ đến sắc mặt trắng bệch, mà người này lại là Đường Bạch Dạ , ông thể trêu vào a.

      ta động đầu ngón tay, cục cảnh sát giống như con ruồi bị diệt.

      "Đường tiên sinh, Hạ tiểu thư bị thương hẳn là cần phải xử lý." Cục trưởng đại nhân dù sao thấy qua quen mặt, cuối cùng cũng ổn định lại, lúc này ông chỉ nghĩ làm sao cho đại phật rời khỏi.

      thể trêu vào, còn trốn sao?

      Đường Bạch Dạ lạnh lùng đảo qua bọn họ, "Máy theo dõi đêm nay, các người hiểu phải xử lý thế nào.”


      Chương 115: Phụ nữ của tôi, cũng dám đánh? (3)

      Editor: thanh huyền

      "Hiểu!" Cục trưởng , dám hiểu sao?

      Đường Bạch Dạ chậm rãi buông tay áo, "Tối nay tôi có tới cục cảnh sát sao?”

      "!"

      "Tôi đánh người sao?"

      "!"

      "Bọn họ thế nào bị thương?"

      "Huấn luyện bị thương."

      Đường Bạch Dạ giống như rất hài lòng, ôm ngang Hạ Thần Hi lên, lạnh giọng , "Cục trưởng, chỉ lần này, nếu là lại rơi vào tay tôi, tôi khuyên ông việc này cũng đừng làm.”

      "Dạ, dạ, dạ..."

      Cục trưởng lau mồ hôi, nhìn Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi ra cửa, cuối cùng cũng ý thức được việc.

      Hạ Thần Hi này bọn họ thể trêu vào.

      Đường Bạch Dạ phải muốn kết hôn với Tưởng Tuệ sao?

      Vì sao cùng Hạ Thần Hi dây dưa ?

      Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi ra, Lâm Nhiên là người sau người, lúc này mới thầm giật mình, Đường Bạch Dạ lần này là đùa , nghe thấy Hạ Thần Hi bị bắt đến cục cảnh sát, ta ngựa dừng vó trở về gấp.

      ta rất kỳ quái, vì sao ta quan tâm Hạ Thần Hi như vậy.

      Bây giờ nhìn Đường Bạch Dạ vì Hạ Thần Hi mà động thủ, liền biết, Đường Bạch Dạ tới là thực .

      Bằng , long trời lở đất cũng thể khiến Đường Bạch Dạ động thủ.

      Đây là chuyện gì xảy ra?

      vậy mà biết.

      Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi ra, Hạ bảo bối vẫn đứng ở bên ngoài, thấy bọn họ ra, đưa tay nhìn đồng hồ cái, "Đường tiên sinh, động tác quá chậm."

      So với bé dự tính thời gian, vượt qua ba phút.

      Đường Bạch Dạ chợt nhíu mày, Lâm Nhiên kinh ngạc, đứa này vậy mà biết bọn họ làm cái gì ở bên trong?

      Quá thần kỳ ?

      Đường Bạch Dạ chững chạc đàng hoàng giải thích, thế nào nhìn đều là thân sĩ, " có ý tứ, lâu lắm có động thủ, có chút mới lạ ."

      Hạ Thần Hi ý bảo buông , Hạ bảo bối tiến lên, trầm mặc ôm lấy Hạ Thần Hi.

      Mẹ, xin lỗi, bảo bối là chậm bước, để mẹ chịu khổ.

      Hạ bảo bối thầm nghĩ, bé vẫn là đủ mạnh, vẫn là có năng lực tốt hơn bảo vệ mẹ, nếu như bé là Đường Bạch Dạ , trước tiên tới rồi, sợ rằng ai có thể thương tổn mẹ.

      "Mẹ có việc gì." Hạ Thần Hi .

      Đau lòng xoa khuôn mặt bảo bối.

      Khuôn mặt bé lạnh, xem ra là đứng bên ngoài gió rất lâu.

      So với việc người bị thương, càng đau lòng đứa hơn.

      Đường Bạch Dạ để mẹ con họ lên xe, Lâm Nhiên lái xe, " bệnh viện."

      "Về nhà!" Hạ Thần Hi , "Tôi muốn bệnh viện."

      Đường Bạch Dạ nhíu mày, ánh mắt đảo qua mặt của , kỳ thực đều là bị thương ngoài da, cần phải bệnh viện, hơn nửa đêm , cũng thích người ở trong bệnh viện.

      Hạ bảo bối nắm tay Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ nghĩ nghĩ, lái xe đưa bọn họ về nhà trọ cảnh biển.

      Lâm Nhiên cáo từ trước, Đường Bạch Dạ đưa mẹ con hai bọn họ lên lầu.

      Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối cũng có cự tuyệt.

      Lâm Nhiên nhìn bóng lưng ba người, có loại cảm giác rất kỳ quái, thế nào nhìn đều là nhà ba người, rất hòa hợp.

      Đây là lần đầu tiên Đường Bạch Dạ đến nhà Hạ Thần Hi.

      Hơn trăm mét vuông gian được bố trí vô cùng ấm áp, là sắc điệu ấm áp, thoạt nhìn ấm áp, có cảm giác gia đình, hồi đến, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối liền nhào tới, gào khóc gọi, Đường Bạch Dạ cẩn thận quan sát cái nhà này.

      Giống như lập tức thích ở đây.

      ấm áp.

      Bình hoa bàn ăn cắm bó hoa bách hợp, phòng khách là bó hoa hồng sâm panh, hai loại hoa cùng màu sắc đem thêm cho toàn bộ căn phòng vẻ lịch tao nhã, thu dọn rất sạch , thoạt nhìn mẹ con bọn họ rất chú trọng cuộc sống.

      Hạ bảo bối đến phòng ngủ mở nước, lại cho thêm vào nước thìa muối ăn.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: Kí ức mơ hồ của Hạ tiểu thư

      Editor: thanh huyền

      Trong phòng khách, Hạ Thần Hi uống nước, Đường Bạch Dạ lấy áo khoác mình ra, ngón tay dài đẩy váy của ra, đập vào mắt là mảnh máu tụ, làn da trắng tích tụ, máu tụ như vậy nhìn vô cùng khủng bố, nhìn thấy mà giật mình.

      Đường Bạch Dạ nghiêm nghị thoáng qua, lộ sát khí.

      "Đáng chết!"

      Hạ Thần Hi kéo vạt áo mình lên, " chuyện gì, chỉ là vết thương .”

      "Bọn họ vì sao đối với dụng hình?"

      Hạ Thần Hi , "Bức tôi thừa nhận tội công trường Hằng Kim."

      Đường Bạch Dạ trầm mặc, vô cùng vui, "Triệu Phong đáng chết!"

      Hạ bảo bối ra, , "Mẹ, mẹ tắm, miễn cho người lạnh."

      Hạ Thần Hi nhìn Đường Bạch Dạ cái, tiến phòng ngủ chính, Đường Bạch Dạ ngồi ở sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, 30 tiếng đồng hồ có chợp mắt qua, mệt mỏi rã rời, lúc này chính cần nghỉ ngơi.

      Hạ bảo bối , "Đường tiên sinh, đa tạ ngài tới cứu mẹ cháu.”

      Mặc dù, Đường Bạch Dạ chưa có tới, bé cũng có thể cứu mẹ, nhưng mà, bé có cách nào ở địa bàn của bọn họ, mà giáo huấn bọn họ trận, để cho bọn họ làm thương tổn Hạ Thần Hi.

      Điểm này, Đường Bạch Dạ làm được.

      Có thù tất báo, là đặc điểm của bọn họ.

      "Ngồi!" Đường Bạch Dạ , kéo bảo bối ngồi bên người, "Chuyện này, chú cho mẹ cháu cái công đạo.”

      " cần, có người đòi công đạo, nhưng phải chú." Hạ bảo bối , ánh mắt lãnh khốc như đao.

      Nháy mắt tức thệ, lại cười đến ngây thơ chất phác.

      "Chỉ cần mẹ có việc gì là được." Hạ bảo bối lại thêm câu.

      Đường Bạch Dạ nhìn nhìn Hạ bảo bối cái, ngẩng đầu nhìn đến cái giá trong phòng khách là ảnh chụp của mẹ con bọn họ, người cũng có, nhiều là chụp chung, theo Hạ bảo bối tuổi đến bảy tuổi, hằng năm cũng có.

      Tư thế giống nhau như đúc.

      Hạ bảo bối năm bộ dáng, càng lúc càng phấn nộn đáng .

      Hạ Thần Hi vẫn có thay đổi, luôn luôn gương mặt đó, luôn luôn như vậy.

      Tươi đẹp mỹ lệ.

      "Mẹ con các người cảm tình rất tốt."

      "Đúng vậy, cháu cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cháu chỉ có mẹ, mẹ chỉ có cháu.” Hạ bảo bối , "Ở trong lòng chúa, bất luận ai đời cũng quan trọng bằng mẹ.”

      Đường Bạch Dạ đột nhiên rất hâm mộ tình cảm mẹ con bọn họ, thực rất hâm mộ.

      Từng, cũng có mẹ thương , chỉ là thời gian rất ngắn.

      Sau khi bảy tuổi, còn cảm nhận được tình .

      Thế giới của , tràn đầy cừu hận, phản bội, máu, giết chóc.

      Lại có cái khác.

      Tình cảm thành xa xỉ phẩm, hề có.

      ai , cũng người khác.

      "Đường tiên sinh, chú thích mẹ cháu sao?”Yên lặng hồi, Hạ bảo bối đột nhiên hỏi.

      Đường Bạch Dạ buồn ngủ, vô ý thức trả lời câu, "Thích."

      " để ý có tồn tại của cháu?" Hạ bảo bối lại hỏi, lâu cũng thấy Đường tiên sinh có câu , Hạ bảo bối kinh ngạc quay đầu lại, này mới phát , Đường Bạch Dạ ngủ.

      Hạ bảo bối, "..."

      Bé đem chân tay Đường Bạch Dạ để lên, so pha rộng, lại êm, , rất thoải mái, Đường Bạch Dạ ngủ đêm hẳn là thành vấn đề, Hạ bảo bối đến trong phòng ngủ lấy cái chăn ra, đắp lên người Đường Bạch Dạ.

      Hạ Thần Hi ở trong phòng tắm, lau thân thể.

      với Đường Bạch Dạ , đồn cảnh sát đãi ngộ những gì.

      Bọn họ dùng khăn mặt che miệng mũi của , hướng mặt đảo hồi, thể hô hấp, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, nước theo yết hầu vào, đau đến vô cùng khó chịu, đường hô hấp cũng bị nước ngăn chặn.



      Chương 117: Con muốn cho mẹ ngang qua thành phố S.

      Editor: thanh huyền

      So với chết chìm thảm hại hơn, ngực kịch liệt đau đớn, kịch liệt mắt hoa.

      Hoảng hốt, giống như nhìn thấy rất nhiều hình ảnh nghiền nát.

      Giống như, từng trải qua bức cung như vậy.

      Mơ hồ .

      Kế tiếp là ẩu đả, toàn thế giới đao phủ thủ đoạn, đau đớn cùng , bữa ăn sáng, cho dù là cắt ngang xương cốt, sợ rằng cũng nhíu mày chút.

      Phụ nữ khác nũng nịu, kim đâm chút cũng kêu nửa ngày.

      lại chịu được đau đớn.

      Giống như, đau đớn như vậy, trải qua vô số lần, bởi vì thói quen, cho nên nhẫn nhịn được.

      cho người nào chính là, nếu là Đường Bạch Dạ đến, nếu là lại lần nữa với hành hình, sợ rằng biết làm ra chuyện gì đến, có thể cảm giác được thân thể mình lý vẫn kiềm chế thứ gì đó sắp phun ra.

      Máu, bạo lực , nguy hiểm .

      Đây là vẫn liều mạng kiềm chế gì đó, biết từ lúc nào bắt đầu, có biện pháp kiềm chế.

      May mắn, Đường Bạch Dạ tới.

      Đường Bạch Dạ ...

      Hạ Thần Hi nhìn bóng mình mặt nước, mặt mệt mỏi rã rời, thẳng đến Hạ bảo bối ở cửa phòng tắm gõ, "Mammy, hai mươi phút , đừng lâu quá."

      Bé sợ mình mẹ ở trong phòng tắm nghĩ lung tung, cho nên gõ cửa nhắc nhở.

      Hạ Thần Hi mỉm cười, "Liền ra."

      Bảo bối nhà khi khi dễ oa oa , khả năng lần đầu tiên nhìn thấy chật vật như vậy chắc là quen.

      Hạ Thần Hi thay áo ngủ, Hạ bảo bối kêu qua, giúp sấy tóc, gió nóng nóng thổi da đầu, có loại thoải mái khôn kể, Hạ Thần Hi hỏi, "Con thế nào cùng Đường Bạch Dạ cùng nhau đến đồn cảnh sát, con gọi điện cho ta sao?”

      Hạ bảo bối , " phải, chúng ta phải cùng , mẹ, đừng hỏi, chung, có việc gì là được."

      Hạ Thần Hi nhíu mày, bảo bối thế nào xác định có việc gì .

      Ngữ khí chắc chắc như thế, có vấn đề.

      Hạ bảo bối giúp sấy khô tóc, thu hồi máy sấy, bé ngồi ở trước mặt Hạ Thần Hi, "Mẹ, con bảo đảm, những chuyện tương tự, tuyệt đối phát sinh lần thứ hai."

      "Đứa ngốc, đây là chuyện lớn, con tại sao có thể sử lý tốt, liên quan gì đến con.”

      Hạ bảo bối lắc lắc đầu, "Đương nhiên cùng con có liên quan, con là con mẹ, đương nhiên muốn bảo đảm mẹ khỏe mạnh, an toàn, vui vẻ, nếu như con làm được, con thế nào xem như là con trai.”

      "Nếu như con cùng Đường tiên sinh có rất lớn quyền lực, mẹ bị người khi dễ, con nhất định có thể lập tức mang mẹ trở về."

      "Con có thể cho toàn thành phố biết, ai muốn bắt nạt mẹ, con khiến tổ tông người đó phải đứng lên tạ tội."

      "Nhưng con làm được." Hạ bảo bối xong rất nghiêm túc, "Con cho là con đủ mạnh, nhưng phát sinh loại chuyện này, con mới biết, con đủ năng lực bảo vệ mẹ.”

      "Hạ Thiên, con rốt cuộc làm sao vậy?" Hạ Thần Hi nhíu mày, giọng điệu Hạ Thiên có chút kỳ quái, hi vọng con trai của bởi vì chuyện này có gánh nặng.

      Hạ bảo bối rầu rĩ vui, chợt nắm tay, tiểu vũ trụ hừng hực cháy, "Con còn chưa có vợ, mẹ chính là người phụ nữ của con, tại sao có thể để người đàn ông khác ở trước mặt phụ nữ của con có cơ hội thể , cho dù là cha cũng được.”

      Hạ Thần Hi, "..."

      Hạ bảo bối, con đây là có dây thần kinh nào bị làm sao?

      Hạ Thần Hi mỉm cười, "Bảo bối, mẹ có con, là phúc khí lớn nhất của kiếp này, mẹ hi vọng con khó vì mẹ, mẹ biết con có chuyện gạt mẹ, mẹ hỏi vì mẹ tin con.”
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 118: Con cố gắng leo lên bảng truy nã.

      Editor: thanh huyền

      "Mẹ cũng hi vọng con biết việc, con là đứa , con chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, có số việc, con làm được, cùng con quan hệ. Phần cứng chưa đủ cùng phần mềm quan hệ, hiểu ?"

      Hạ bảo bối bị nghe cười, gật đầu, "Biết."

      Lúc Hạ Thần Hi chính cảm thấy vui mừng, Hạ bảo bối lại thêm câu."Con nhất định cấp tốc đề cao điều kiện, để mẹ ngang qua thành phố S, ai dám chọc giận mẹ, con ném tới Thái Bình Dương."

      Hạ Thần Hi, "..."

      Hạ bảo bối nắm tay, dốc lòng, ừ, cứ như vậy !

      Hạ Thần Hi lặng yên nghiêng đầu qua bên, để ý tới con trai biến thái này.

      Hạ bảo bối lấy hộp thuốc đến, thoa thuốc cho Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến nhìn Hạ bảo bối, hỏi, "Đường Bạch Dạ trở về?"

      "Ở phòng khách ngủ."

      "Con thế nào để ta về nhà ngủ?”

      "Con còn chưa mời rời khỏi, cha liền ngủ.” Hạ bảo bối bên vừa thoa thuốc vừa , bên nguyền rủa cục cảnh sát, "Em ngươi cảnh sát nhân dân, vậy mà đối với phụ nữ lại xuống tay mạnh như vậy."

      lưng cùng ngực Hạ Thần Hi, vai, đều là vết thương, tảng lớn tảng lớn ứ máu.

      Hạ Thần Hi nhớ tới những người kia, đột nhiên cười, "Bảo bối, tin ta, bọn họ so với mẹ thảm hơn."

      Hạ bảo bối , "Đó là phải , Đường tiên sinh đánh nhau kịch liệt là nổi danh bạo lực mỹ, có cơ hội chứng kiến là lỗi của con."

      Bé hẳn là theo vào thưởng thức biểu diễn .

      Hạ Thần Hi nheo mắt lại, nghiêng đầu lại hỏi, "Xin hỏi, đường nổi danh bạo lực mỹ?"

      Hạ bảo bối ý thức được mình sai, yếu yếu , "... Hắc đạo!"

      Hạ Thần Hi cười đến tươi đẹp, thân thiện, "Lại lần nữa xin hỏi, bảo bối, con vì sao lại biết?"

      Hạ bảo bối, "... Này, kỳ thực... Cái kia. . ."

      Hạ Thần Hi lật lật cổ áo, cười đến như là cổ vũ binh sĩ phía trước tướng quân chịu chết, " , bảo bối, sức lực chịu đựng của mẹ vô cùng mạnh, chẳng sợ con cho mẹ biết, con là phần tử khủng bố, mẹ cũng chịu đựng được."

      Mắt Hạ bảo bối chuyển chuyển, thế nào nhìn lộ ra cỗ vị đạo hồ ly.

      Hạ Thần Hi , "Con tốt nhất , có con trai ngày hai bữa khiêu khích FBI như thế, hủy diệt thế giới với mẹ mà cũng phải đại gì.”

      Hạ bảo bối rất vô tội chớp chớp mắt, có ý tứ gãi gãi đầu, cười đến rất xấu hổ, Hạ Thần Hi vừa nhìn này thần sắc liền cảm thấy chấn động, thực là đủ chấn động người .

      Lúc Hạ bảo bối lộ ra nụ cười như thế, thông thường tình tiếp tiếp theo so sánh kinh điển.

      "Mẹ, kỳ thực mẹ thực rất thông minh, lời ra nghề nghiệp bảo bối!"

      "Nghề nghiệp?" Hạ Thần Hi hồi tưởng lời của mình, cái nghề nghiệp gì sao? Con vị thành niên, có thể có cái nghề nghiệp gì."

      "Mẹ, mẹ nên xem thường vị thành niên có được , tại vị thành niên nhưng lợi hại rất, con chưa là vị thành niên nhưng cũng có thể đánh nhau kịch liệt.”Hạ bảo bối nắm tay, mẹ, thể kinh bỉ chưa thành người.

      Hạ bảo bối cắn môi, vô cùng ngại ngùng nhìn mẹ mình, “ Mẹ, kì thực con chỉ là lính đánh thuê nho , lệnh truy nã quốc tế có tên của con, vậy nên có chuyện gì đâu.”

      "Chỉ là mẹ cần lo lắng cho con, con nhất định nỗ lực leo lên, làm rạng rỡ tổ tông ." Hạ bảo bối nắm tay, xong dốc lòng, mắt lộ ra tôi rất có chí khí lên.



      Chương 119: Tát Đạt Mỗ ở nhà tôi.

      Hạ Thần Hi đầu óc ngưng trệ chút, leo lên bảng truy nã quốc tế chính là làm rạng rỡ tổ tông?

      thế nào cũng biết, thế giới trở nên mạnh như thế ?

      Hạ Thần Hi ngẩn ngơ.

      Hạ bảo bối ở trước mặt Hạ Thần Hi giơ giơ, "Mẹ, hồn trở về..."

      "Cút!" Hạ Thần Hi cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, tiếng rít gào, "Đây là có chuyện gì?"

      Hạ bảo bối khổ não gãi gãi đầu, "Nghe , này cùng di truyền có liên quan."

      Bé cấp tốc thanh minh quan hệ, vô cùng thẳng thắn, mẹ , đây là vấn đề gien, mẹ tuyệt đối thể trách con.

      "Di truyền cái quỷ gì? Mẹ cũng phải lính đánh thuê, mẹ con là kỹ sư đứng đầu thế giới, di truyền cho con cái gien lính đánh thuê gì.” Hạ Thần Hi , thể cái gì cũng do di truyền, gien di truyền của rất ưu tú.

      Hạ bảo bối hướng phòng khách chỉ chỉ, nhắc nhở Hạ Thần Hi, di truyền còn có mặt khác, " ta đâu?"

      Khóe môi Hạ Thần Hi co quắp, trong nháy mắt bị nghẹn ở, ngược lại kịp phản ứng, "Đường gia là thanh thanh bạch bạch làm ăn ."

      Hạ bảo bối cảm khái, "Mẹ, mẹ quá đơn thuần.”

      "Thế giới này hỗn loạn như mẹ tưởng tượng, sau khi Đường tiên sinh bị vứt ra nước ngoài đọc sách, lúc thiếu niên toàn bộ lính đánh thuê giới khiếp sợ, lấy ám sát tướng quân Oman làm người ta nghe tin sợ mất mật, tiếp quản Đường môn. Công phu mấy năm, đưa hắc bang người Hoa ở Bắc Mỹ trở thành hắc bang đệ nhất thế giới, xưng bá toàn bộ Trung Đông, vùng Đông Nam Á ."

      "Nghe , lúc Đường tiên sinh bị vây, mình làm rơi hai chiếc máy bay trực thăng, lại giết chết 16 đặc công Trung Đông, cuối cùng thay đổi họng súng mình đấu quân doanh chính phủ."

      "Đây là đường chiến đấu có người chứng kiến, hàng năm lúc lính đánh thuê cũng đặc công giảng giải, Đường tiên sinh thế nhưng miễn."

      "Đây phải là gien lính đánh thuê bình thường."

      Hạ Thần Hi im lặng, cũng nhìn về phía phòng khách, "Con bừa , ta phải Đường đại thiếu gia sao?"

      Hạ bảo bối , "Mẹ, là ."

      "Vì sao ta có bị người FBI bắt?"

      "Mẹ, Đường tiên sinh còn nhiều biện pháp thoát thân, phải , cực ít người biết môn chủ phía sau Đường môn chính là Đường Bạch Dạ , cho nên đương nhiên là Đường đại thiếu gia." Hạ bảo bối , "Đối với con am hiểu máy tính mà , thịt người Đường tiên sinh gì gì đó đơn giản nhất ."

      Hạ Thần Hi nghe được tâm can run lên cái , đột nhiên rất hưng phấn hỏi, "Lấy tư liệu Đường tiên sinh khủng bố như thế, ta chắc đủ tư cách ở lệnh truy nã quốc tế , ta đứng thứ mấy?”

      Hạ bảo bối, "..."

      Mẹ, chúng ta quả nhiên là người nhà, mẹ quan tâm trọng điểm ở nơi nào a a a?

      "Mẹ, là như vậy, Đường tiên sinh là thuộc về hắc bang quốc tế, cũng là phạm tội đoàn thể, nhưng mà, ở đây mặt quan hệ rất phức tạp, cho nên lệnh truy nã."

      "Như thế tốn a..."

      Hạ bảo bối cảm thấy đỉnh đầu đám quạ bay qua.

      "Mẹ, lênh truy nã bình thườn là mấy đối tượng có uy hiếp đến toàn quốc gia, bình thường tiến hành hoạt động khủng bố, chúng ta cùng hắc bang mặc dù thuộc về hắc đạo, phạm trù đồng dạng như vậy."

      " thí dụ như, Đường môn buôn bán, buôn lậu châu báu kim cương, chúng ta bình thường liên quan đến. Đường môn buôn lậu vũ khí, bình thường là trung gian, chúng ta là xưởng chế tạo xưởng, có chính là nhà xưởng, có quân đội của mình, có vũ khí của mình."

      "Mấy ngày hôm trước báo quân phải , căn cứ quân FBI ở Syria lần diễn tập chết 19 người sao? Kỳ thực phải diễn tập, là bọn cùng nhóm lính đánh thuê giao thủ, cho nên tạo vậy."



      Chương 120: Nghề nghiệp có chút tỳ vết


      Editor: thanh huyền


      tới chỗ này, bảo bối chê cười, có loại cuồng ngạo, "Lính đánh thuê bên này người chết, a, có người bị đạn lạc sát qua, bệnh viện , nước Mỹ chết nhiều người như vậy, còn bị cướp máy bay, muốn bọn họ cũng nghiêm chỉnh là bại trận, nhiều mất mặt."

      Hạ Thần Hi đột nhiên có loại cảm giác, Tát Đạt Mỗ ở nhà mình cảm giác nguy cơ.

      "Xin hỏi, bảo bối, tại sao con biết phải ràng như thế?"

      Hạ bảo bối nắm quyền, "Mẹ, bởi vì con chỉ huy tham dự cuộc chiến tranh này."

      Hạ Thần Hi đầu đầy vạch đen, tự lẩm bẩm, "Cha con nhất định là Tát Đạt Mỗ, mẹ chỉ muốn nuôi đứa trẻ thông minh khả ái, lanh lợi, làm việc nhà hiếu thuận mà thôi a."

      Hạ bảo bối đầy đủ khẳng định tôn chỉ Hạ Thần Hi bồi dưỡng, "Mẹ, ngươi bồi dưỡng bảo bối thành công a, bảo bối đúng là thông minh khả ái, lanh lợi, làm việc nhà lại rất hiếu thuận a, chẳng qua là nghề nghiệp có chút hơi tỳ vết, mẹ có thể lựa chọn nhìn."

      Vừa , vừa , hHạ bảo bối rất ủy khuất hỏi, "Mẹ, chẳng lẽ mẹ thương bảo bối sao?"

      Hạ Thần Hi, "..."

      Hạ Thiên bảo bối, xin cần bày ra loại vẻ mặt biết xấu hổ này mặt được ?

      Hạ bảo bối rất mờ mịt , "Bảo bối chẳng qua là nhàm chán, kiếm ít tiền lẻ mà thôi, mẹ, mẹ thể thương con."

      Hạ Thần Hi, "..."

      Lính đánh thuê là kiếm tiền lẻ?

      kiếm phải là ngay cả mua cân cà chua cũng đủ.

      Hạ bảo bối , "Nuôi con như vậy, Thần Châu cả vùng đất ngàn năm cũng thấy có , tuyệt đối là mẹ kiếm."

      Hạ Thần Hi lại lần nữa, im lặng nghẹn ngào.

      "Mẹ cái gì cũng muốn ." Hạ Thần Hi đối với tin tức biết được tối nay, rất kiên cường chịu đựng.

      ra , biết, hạ bảo bối lựa chọn tối nay cho biết, chỉ là muốn cho biết chuyện, cho Hạ Thần Hi, bất kể xảy ra chuyện gì, bé cũng có bản lãnh giải quyết.

      Con trai của cho thêm nhiều phấn khích hơn, cho biết.

      Tất cả sau lưng đều có bé.

      Nếu , bé có thể chọn cái lấy cớ, sau đó rời là được.

      "Mẹ, rất khuya, mẹ ngủ trước , con cũng trở về phòng." Hạ bảo bối đem thuốc để vào bên, Hạ Thần Hi phất tay cái, Hạ bảo bối ra cửa, mới vừa đóng cửa lại lại đột nhiên ghé đầu vào.

      "Mẹ, vì phòng lang, muốn khóa cửa ?"

      "Phòng lang?"

      "Sắc lang a!" Hạ bảo bối như chuyện đương nhiên, phòng khách có thể có đại sắc lang đấy, nếu là hơn nửa đêm động dục làm sao bây giờ đây?

      Hạ Thần Hi ném gối đầu qua, "Cút về ngủ."

      Hạ bảo bối cười hì hì đóng cửa.

      Hạ bảo bối đến thư phòng, mở máy tính, mới vừa mở máy tính ra, đài điều khiển liền truyền đến tiếng Lục Trăn cùng Long Tứ.

      Bọn họ đều ở đây đàm luận chuyện Hạ Thiên là đứa bảy tuổi hài.

      Đặc biệt khiếp sợ.

      Đặc biệt là, Liễu An vì muốn bọn họ tin, còn gửi đoạn video qua, đúng là đoạn video du thuyền kia, mọi người thể tin, cùng bọn họ giao thiệp đích xác là đứa .

      Lục Trăn rất đau đớn , "Trẻ trung cố gắng, tại trẻ con cũng lợi hại như vậy, chúng ta là phải là đều được lão xương?"

      Đột nhiên, truyền đến tiếng kêu đau đớn, giận, "Long lão đại, đánh Lão Tử nghiện có phải hay ?"

      Lục Trăn đủ, lão bị Long Tứ đánh.

      Long Tứ , "Mẹ kiếp, gì chúng ta nơi này có người chưa thành niên, trúng, nhảy ra người chưa thành niên tới, còn là đứa trẻ bảy tuổi, mẹ ngươi”.
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :