1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ, đừng đùa với lửa! - Phồn Hoa Đóa Đóa (Full 171 Chương Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Ranh giới sống chết (Trung)

      Kim Vạn thấy Viêm Dạ Tước cả khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt, mu bàn tay trúng viên đạn, vẫn còn chảy máu, cách nào cầm súng, biện pháp duy nhất chính là chạy trốn, tuy nhiên cùng lúc đó, Đan Hùng mang người tới bắt được, đồng thời kẻ địch bên trong bị giết chết toàn bộ, động tác nhanh như tia chớp.

      Giờ phút này, hai người bốn mắt nhìn nhau, cặp con ngươi đen như mực vẫn lạnh lùng vô tình như cũ, ngũ quan khắc sâu, tuấn, nổi bật bất phàm, hơn nữa, người phát ra uy nghiêm, có khí thế "quần lâm thiên hạ", trong nháy mắt này Trình Du Nhiên chưa từng rung động qua!

      Lúc này, từ trong cửa nơi khúc quanh lóe ra ba bóng dáng, pằng pằng pằng ——

      nắm lấy eo Trình Du Nhiên, nhanh nhẹn lật người tránh né, tròng mắt đen đảo qua, trong nháy mắt, cánh tay dài duỗi ra, cặp mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra hung ác nồng đậm.

      Pằng pằng, hai phát chạm vào là nổ ngay, động tác nhanh đến mức khiến người nhìn ràng lắm, ba người cũng có hai người ngã xuống đất, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.

      Trình Du Nhiên bị kỹ thuật bắn vừa nhanh vừa chuẩn của làm cho ngơ ngẩn, dù thế nào cũng nghĩ ra, Viêm Dạ Tước lại xuất tại nơi này, " ——"

      "!" Viêm Dạ Tước chữ cắt đứt lời của ..., lôi kéo băng qua hành lang, phát cửa sổ cũng bị phong kín, căn bản có biện pháp ra ngoài.

      "Từ bên này ." Trình Du Nhiên hô tiếng, lúc tiến vào, ngắm nhìn tình huống chạy trốn, cho nên, nhớ rất ràng đường , nhanh chóng chạy ở trước mặt, mang theo bọn họ tiến vào đại sảnh, đưa tay đẩy cửa nội đạo.

      Chợt, chung quanh vang lên mấy giây còi báo động, ngay sau đó, thanh tích tích tích vang lên.

      thanh này vang lên ở chính chỗ cánh cửa, rất ràng, lúc Trình Du Nhiên đẩy cửa, chạm vào cơ quan.

      "Lão đại, bên trong khóa cửa cần dùng bom cảm ứng." Đan Hùng liếc mắt nhìn, .

      Trình Du Nhiên dĩ nhiên biết bom cảm ứng là đồ chơi gì, giương con mắt nhìn về phía Viêm Dạ Tước, mồ hôi trán chảy xuống, ngờ lão hồ ly gian trá khóa cửa xong cư nhiên cài đặt bom cảm ứng.

      "Đừng động!" Viêm Dạ Tước nhíu chặt lông mày, sắc mặt trầm xuống, Trình Du Nhiên chợt tiếp câu: "Biết."

      Lăn lộn ở chợ đen nhiều năm, trong lòng rất ràng, chỉ cần vừa động, trong vòng ba giây bom nổ tung, hơn nữa, lão hồ ly kia tuyệt đối đặt quả bom, bom bên trong biệt thự đều liên tiếp, chỉ cần quả phát nổ, tăng nhanh những quả bom hẹn giờ kia.

      Như vậy, cả tòa nhà này bị hủy diệt, chớ chi là bên trong nhiều người như vậy, Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước cùng Đan Hùng chút, dù thế nào cũng nghĩ ra ta tự mình đến cứu mình.

      Trầm mặc giây, Trình Du Nhiên hít hơi sâu, trầm giọng : "Chỉ cần thẳng theo nội đạo ra cảng, các người mau rời khỏi nơi này !"

      Người xung quanh nghe xong lời này ngẩn ra, sắc mặt của Viêm Dạ Tước càng thêm trầm hơn vừa rồi.

      Đan Hùng nhìn Trình Du Nhiên, ngờ như vậy, "Lão đại, thời gian nhiều lắm, nhanh ."

      Nghe vậy, vẻ mặt Viêm Dạ Tước trở nên lạnh lẽo u, trong mắt lóe ra ánh lạnh, "Đan Hùng, lập tức mang theo mọi người rời khỏi nơi này!"

      Lão đại lời này là ý bảo muốn lưu lại?

      Vẻ mặt Đan Hùng trở nên khẩn trương, ta thể để cho lão đại có chuyện, dù nhân vật quan trọng ở lại cũng nên là ta ở lại.

      "Lão đại, rời trước, nơi này giao cho em là được."

      Trình Du Nhiên cũng ngớ ngẩn trong lòng, lo lắng : "Lão đại Viêm, tại cũng phải là ——"

      "Câm miệng!" Viêm Dạ Tước gầm lên giận dữ, bỗng nhiên xoay người nhìn Đan Hùng: "Lập tức !"

      Đây là mệnh lệnh, giữa lông mày mang theo phách khí vương giả!

      Vẻ kinh ngạc trong nháy mắt thoáng qua mặt Đan Hùng, rất nhanh, khôi phục tỉnh táo trước đây, nắm chặt quả đấm, hướng thuộc hạ khoát tay áo: "!"

      Ngay sau đó, vội vã mang theo Kim Vạn rời theo hướng nội đạo.

      "Mọi người, mau lên, nhanh lên chút!"

      Mấy giây ngắn ngủn, chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, yên tĩnh khiến Trình Du Nhiên chỉ có thể nghe thấy thanh tim mình khẩn trương nhảy cùng tiếng hít thở, nhưng cố gắng bảo mình duy trì tỉnh táo, coi như mồ hôi trán xuống, tay cũng bắt đầu run rẩy, hít sâu, nhìn Viêm Dạ Tước ở lại, thản nhiên : "Sao ?"

      Giọng hết sức , sợ động tác mình mỉm cười xúc động máy tăng nhanh.

      "Đừng tưởng rằng ở lại tôi cảm ơn , tôi chỉ cảm thấy. . . . . ."

      "Đừng nhiều!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng .

      ". . . . . ." Giọng điệu của ràng rất bá đạo, lại làm cho Du Nhiên có loại cảm giác giống, nhất thời cứng họng, biết nên gì.

      Cặp con ngươi màu đen lóe ra kiên cường người nào có thể địch, cong người xuống, cánh tay bền chắc vòng qua eo Trình Du Nhiên, trầm giọng : "Muốn chết, cũng phải tự em tính toán!"

      " muốn làm cái gì! ?" Trình Du Nhiên nhíu chặt mi tâm.

      "Đừng động!" Viêm Dạ Tước chợt truyền đến tiếng quát lạnh, sắc mặt biến thành nghiêm túc, "Nghe kỹ! Tôi đếm tới ba liền lập tức buông tay!"

      "Cái gì?" Trình Du Nhiên mở to cặp mắt, chẳng lẽ ta biết buông ra, bọn họ đều bị nổ thành vụn phấn à?

      Buông tay, cái này bày tỏ bọn họ đều muốn xong đời ở chỗ này?

      " chính là ——"

      " nên nhảm, !"

      Viêm Dạ Tước đếm tới ba liền thả tay? Có thể ? Nhìn vẻ mặt trấn định của , nên tin tưởng ư?

      Trừ cái này cũng chưa có biện pháp khác, thôi! Bất cứ giá nào! Dù sao cuộc đời cũng giống như ván bạc, thua chính là thắng!

      "Ba!" thanh lạnh lẽo vang lên ——

      Mặc kệ Trình Du Nhiên có phản ứng kịp , tay ôm chặt lấy vào trong ngực, màu đen nhất thời nhô lên, nhanh chóng chạy hướng cây cột phía trước ——

      Trong lúc mới vừa chạy ra hai bước, tiếng phá hủy uy lực kinh người đột nhiên vang lên!

      Chỉ thấy cánh cửa vừa dầy vừa nặng bị nổ bay, tất cả chung quanh trong nháy mắt bị nổ thành vụn phấn, mảnh vụn bắn ra bốn phía, hỗn hợp nở rộ cùng ngọn lửa, đánh thẳng vào bốn phía ——

      Viêm Dạ Tước ôm chặt Trình Du Nhiên xông ra phía trước, mặt Trình Du Nhiên chôn ở bờ vai , mắt thấy ngọn lửa bốc thẳng phía bọn họ, khoảnh khắc muốn cháy đến lưng Viêm Dạ Tước nhảy mạnh cái, tốc độ tựa như tia chóp trong nháy mắt khéo léo lật người, ôm chặt Trình Du Nhiên nhanh chóng nhào tới hướng mặt đất sau cây cột trước mặt, thân hình cao lớn bao bọc .

      Cả đại sảnh trở thành biển lửa, mảnh vụn mang theo ngọn lửa tung tóe bay đầy trời, như sao băng rơi xuống, mấy mảnh vụn rải rác đánh vào người Viêm Dạ Tước, thế nhưng lại giống như có việc gì, bảo vệ Trình Du Nhiên dưới khuỷu tay mình.

      Tia lửa thiêu đốt đầy trời, Trình Du Nhiên áp vào lồng ngực , biết vì sao, nghe được nhịp tim của đối phương, hình như chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, mơ hồ cảm thấy tiếng hít thở phái nam đầu mình nặng nề. . . . . .

      Trong phòng chỉ có quả bom, lúc này, tất cả bom hẹn giờ bởi vì vừa chợt nổ mà máy tăng tốc!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Ranh giới sống chết (Hạ)

      Đợt nổ tung vừa rồi chặn lại lối thông ra cửa, bọn họ căn bản có biện pháp thông ra ngoài tòa nhà, đường ra duy nhất chính là. . . . . .

      "! Đến lầu chót!" Hai người nhìn chung quanh chút, ăn ý trăm miệng lời .

      Giờ phút này, cả tầng hai cùng đại sảnh đều cháy sạch hoàn toàn, nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt lên cao, trong biển lửa, Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước lôi kéo, né tránh mảnh vụn bay xuống, thông lên lầu.

      muốn chạy ra khỏi biển lửa, trần nhà, khối gỗ bốc cháy rơi xuống hướng Trình Du Nhiên, tay Viêm Dạ Tước vươn ra rồi thu lại, lôi ra sau lưng mình.

      Song thời điểm tránh thoát mảnh vụn, ánh mắt Trình Du Nhiên đảo qua bên trái, nhanh nhẹn xoay người, nhảy ra bước đứng ở bên trái Viêm Dạ Tước, hai thân hình giao thoa ở giữa, Trình Du Nhiên chợt đẩy Viêm Dạ Tước chạy ——

      Bùm! tiếng vang lớn, cây cột bị phá hủy, chấn động cực lớn làm Trình Du Nhiên bắn về phía trước, Viêm Dạ Tước vừa quay đầu, ánh mắt trầm xuống, cây cột nổ tung lần nữa, duỗi cánh tay lôi kéo, kéo Trình Du Nhiên vào trước lồng ngực của mình, linh hoạt xoay người tránh né tập kích, di chuyển đến sau cột trụ.

      "Huề nhau." Trình Du Nhiên nâng khóe miệng lên, trước cứu , tại vừa lúc huề nhau, Trình Du Nhiên chưa bao giờ cố ý giúp người để được mang ơn, cũng thích thiếu người nhân tình.

      Giờ phút này, sắc mặt tái nhợt, đau đớn tập kích thần kinh của , khối gỗ vụn bay tung tóe, cắt qua bắp đùi , máu tươi thấm vào quần, trấn định cởi quần áo ra, nhanh chóng buộc chặt bắp đùi, lúc này còn kịp khâu lại nữa, cũng chỉ có thể làm tạm vậy.

      Sau đó, giương mắt nhìn Viêm Dạ Tước, cố nén đau đớn truyền tới từ bắp đùi, : " thôi, thời gian còn nhiều lắm."

      Nhìn hình như có việc gì, ràng đau đến mức thay đổi sắc mặt.

      Viêm Dạ Tước nhăn mày lại, động tác lôi kéo mạnh, chặn ngang ôm lên, bước nhanh ra khỏi biển lửa, tiến vào hành lang an toàn, nhanh chóng chạy hướng lầu.

      Lúc sắp đến gần lầu chót, ba bóng dáng thoáng qua.

      Ngay sau đó, pằng pằng pằng ——

      Ba viên đạn xẹt qua trong nháy mắt, Viêm Dạ Tước ôm xoay người, nhanh nhẹn xoay người tránh né.

      Tròng mắt đen đảo qua, chỉ thấy mấy bóng đen thu vào trong mắt, từ động tác nhanh nhẹn lưu loát của bọn họ là có thể nhìn ra đó là sát thủ trải qua huấn luyện hiệu suất cao.

      Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lúc này, còn có người tới nơi này chặn lại, xem ra Lục Tường đúng là muốn đưa Viêm Dạ Tước vào chỗ chết, cái lão hồ ly này!

      Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh trong lòng, nhưng mà mặt lại xuất tia sợ hãi, tình huống như thế đối với sớm là chuyện thường như cơm bữa, có thể ngồi lên vị trí hôm nay, vô luận là bạch đạo hay hắc đạo, người muốn diệt trừ nhiều đến đếm hết.

      Muốn giết ? Được, muốn xem những người Lục Tường huấn luyện ra có bản lĩnh này hay !

      Nhưng tại ôm Trình Du Nhiên, trong nháy mắt, nhanh chóng lui về phía sau, ôm Trình Du Nhiên tránh né nhanh như tia chớp, sau dùng cánh cửa ngăn cản mấy phát đạn.

      "Ở lại chỗ này!" Viêm Dạ Tước ấn hai vai Trình Du Nhiên, đặt ở phía sau cửa, ngay sau đó, ngước mắt, tròng mắt đen lạnh lùng nhất thời lóe ra nồng đậm hung ác.

      giây kế tiếp, giống như báo đen đột nhiên nhô lên, tay bắt được nòng súng chỉ tới hướng , làm cho người ta còn chưa kịp phản ứng, bắt ngược lại gã đàn ông áo đen, tay giữ chặt chốt an toàn, tay khác dùng sức vặn cổ gã đàn ông đó.

      Giờ phút này, súng ở trong tay , tay giữ chặt gã đàn ông bị mất mạng, máu lạnh làm thành lá chắn che mình, đồng thời tay lưu loát đem súng lục lên cò.

      "Pằng pằng ——"

      Hai phát bắn ra, gã đàn ông khác còn chưa kịp phản ứng, cũng ngã xuống đất, thân thể run rẩy khổ sở, từng viên đạn đều đúng chỗ hiểm của , cuối cùng bắn ra, thẳng mi tâm, lập tức bị mất mạng.

      Người đàn ông cầm súng đạn trong tay bắn càn quét thành tổ ong, tay quyền, Trình Du Nhiên nhìn màn kia, ngẩn ra trong lòng.

      Ba gã khác là nhân vật lợi hại nhất, động tác nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, hơn nữa lúc lúc tựa như ma quỷ, có thể ngồi lên vị trí lão đại Viêm bang, bản lĩnh của Viêm Dạ Tước tuyệt đối thấp kém, trải qua trận đọ sức, cũng để bọn họ thương tổn được chút nào.

      Nhưng thời gian còn nhiều, phải giải quyết bọn họ trong vòng mười giây!

      Lúc này, trong lúc lơ đãng bóng đen di chuyển, trong tay nắm súng lục đất lên muốn tập kích từ phía sau.

      Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, sắc mặt Trình Du Nhiên núp ở phía sau cửa bỗng kinh ngạc, nắm vũ khí bên cạnh lên, chịu đựng đau đớn ở bắp đùi, lặng yên tiếng động lao nhanh đến, dẵm thảm tập kích người kia, hướng phía sau, hung hăng dùng vũ khí đâm cái.

      Thân là bác sỹ, cho tới bây giờ cũng chỉ cứu người, ngờ cũng có lúc tự tay giết người.

      Khóe miệng Trình Du Nhiên kéo ra nụ cười cứng ngắc, ngay sau đó khom người nắm súng vừa rồi, lấy đường cong hoàn mỹ, đem súng ném vào tay Viêm Dạ Tước.

      tại, bọn họ phải đánh nhanh thắng nhanh!

      Viêm Dạ Tước vừa lui về phía sau, tay bắt được đồ Trình Du Nhiên ném, đồng thời, bóp cò súng, nổ súng toi mạng.

      Hai cánh tay duỗi cái, chặn ngang ôm lấy Trình Du Nhiên lần nữa, thời gian đủ chỉ còn lại mười lăm giây, thông hướng lầu cuối, cửa bị phong tỏa, chỉ còn khẩn cấp chạy trốn hướng cửa sổ mái nhà.

      Vừa lúc đó, bóng người chợt thoáng qua chỗ cửa sổ——

      "Lão đại! Là tôi! lên nhanh chút!" Là giọng Phi Ưng, ta đứng ở cửa sổ mái nhà nhìn xuống, vội vã .

      "Đỡ lấy ấy." Nhìn thấy thuộc hạ Phi Ưng, Viêm Dạ Tước đem Trình Du Nhiên nâng lên hướng cửa sổ mái nhà, Phi Ưng đứng ở cửa thuận thế nhận lấy Trình Du Nhiên, nhanh chóng ôm lấy ra phía ngoài cửa sổ, sau đó, lập tức vươn tay hướng cửa sổ mái nhà, tiếp ứng lão đại.

      Viêm Dạ Tước cầm tay, tay vịn dọc theo cửa sổ mái nhà, tay linh hoạt lật chồm, đột nhiên nhảy ra cửa sổ mái nhà, chân vừa rơi xuống đất, còn chưa dừng lại giây, thuận thế ôm lấy Trình Du Nhiên, bước nhanh chạy hướng máy bay trực thăng——

      Bùm ——

      Tiếng nổ mạnh long trời lở đất, sấm vang chớp giật vang lên, khói lửa chói mắt đột ngột ra giống như là xông thẳng vào bầu trời, sau đó hóa thành quả cầu lửa, cả tòa biệt thự sang trọng nhất thời thành mảnh khói lửa, chật vật chịu nổi.

      Máy bay trực thăng cách đó xa đến gần, nghe được tin nhắn A Tạp gửi đến Tần Tử Duệ ngồi ở bên trong khoang máy, cầm ống nhòm nhìn tình huống đảo, sắc mặt trầm xuống.

      " hai, nhìn tình hình chúng ta có cách nào nhích tới gần được." Thuộc hạ mở miệng , Tần Tử Duệ giống như là nghe được, biết, vẫn còn ở đảo.

      Lúc này, bên kia ống điện thoại truyền đến thanh dồn dập của Tần Vi, " hai, thuyền chuyên chở hàng bị cướp rồi!"

      "Lập tức quay trở lại!" Dưới mệnh lệnh của hai, máy bay trực thăng nhanh chóng xoay vòng trở lại, rất nhanh, biến mất ở trung.

      Giờ phút này, quả cầu lửa càng đốt càng rực, ánh lửa kinh sợ chiếu sáng bầu trời.

      Giữa lửa khói đầy trời, chợt ra chiếc máy bay trực thăng, phá vỡ ngọn lửa hỗn tạp khói dầy đặc mà xuất ở trong tầm mắt mọi người, vệ tinh intercom truyền đến thanh hả hê.

      "An Nhẫn, lão đại bình yên vô , chúng tôi cần nơi hạ xuống!"

      Ngồi ở kế bên vị trí tài xế, Bôn Lang hướng về phía intercom truyền tới tin tức cho bên An Nhẫn, ngay sau đó lộ ra vẻ tươi cười hả hê.

      "Phía trước góc 90 độ." thanh An Nhẫn truyền đến, ngay sau đó, bản đồ tiếp đất được gửi tới.

      Viêm Dạ Tước cầm bộ đàm lên, lạnh giọng ra lệnh, "Lập tức sắp xếp chữa bệnh và chăm sóc."

      Trình Du Nhiên dựa vào thành ghế, máu bắp đùi ướt đẫm y phục buộc chặt, bắt đầu xuất trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

      biết, bởi vì chảy máu quá nhiều, hơn nữa, bản thân còn sức khâu lại rồi.

      Viêm Dạ Tước ôm chặt , trầm giọng : " có chuyện."

      "Ừ, tôi biết ." Trình Du Nhiên cố gắng gật đầu, dừng lại chút, "Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc tốt, bởi vì. . . . . ."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Ngày nghỉ

      "Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc tốt, bởi vì thằng bé. . . . . ."

      Trình Du Nhiên vốn nghĩ thầm nếu như có bất trắc gì chỉ còn mình Tiểu Nặc, chi bằng theo Viêm Dạ Tước, nhưng vẫn chưa hết, cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.

      Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, ôm Trình Du Nhiên lên máy bay trực thăng, đội ngũ y sỹ sớm chờ sẵn, Viêm Dạ Tước đặt vào trong, trầm giọng với người ở bên trong: "Nếu ấy có chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ sống."

      Mấy nhân viên cứu hộ hốt hoảng gật đầu, nhìn bóng lưng lão đại Viêm rời , lập tức đẩy xe cứu thương.

      Viêm Dạ Tước bận tâm người mình cũng bị thương, nhìn lướt qua Bôn Lang cùng Đan Hùng, hỏi: "Tình huống bên Văn Long thế nào?"

      " lấy lại hàng, có điều thấy bóng dáng Tần Tử Duệ cùng Tần Vi, Lục Tường cũng rời , con lão ta bị chúng ta bắt được."

      Viêm Dạ Tước nghe Đan Hùng , mày cau lại, lạnh lùng : "Làm cho đảo Tường Long biến mất hoàn toàn! Tiêu diệt sản nghiệp có của Lục Tường, thông báo với mấy chú, tôi muốn mở hội nghị gia tộc!"

      câu của , điều khiển phần lớn binh mã Viêm bang từ bốn phương tám hướng, đối với khu vực Tam Giác Vàng bao gồm cả Somalia, tất cả địa bàn thuộc về Lục Tường đều bị tiến hành càn quét tru diệt bốn phía, hai ngày hai đêm, ngủ nghỉ, mặc dù chạy trốn, nhưng thời kì làm thủ lĩnh hải tặc của ông ta cũng kết thúc ngay khắc này.

      Bệnh viện, Hongkong.

      Ánh sáng dìu dịu chiếu rọi vào trong phòng bệnh, Trình Du Nhiên nằm rất an tĩnh ở giường, ngủ suốt hai ngày, giống như là rất lâu có ngủ giấc tốt, ngủ thế nào đều đủ, còn muốn tiếp tục.

      Chợt, đồng hồ điện tử phát ra thanh “tích tích”, hơn nữa chấn động ở cổ tay , khiến cho nhíu nhíu mày, lúc này mới mở mắt , liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn chuyên chú nhìn , biết, mình còn sống trở về rồi, hơn nữa con trai ở bên cạnh, lần này lập tức khôi phục vẻ lười biếng.

      Tiểu Nặc chớp chớp mắt tròn trịa, thanh non nớt vui vẻ : "Mẹ, rốt cuộc mẹ tỉnh."

      "Con chơi đồ chơi này, có thể đánh thức mẹ ư?" đánh cái ngáp, còn muốn lôi kéo chăn, vẫn muốn ngủ tiếp, trải qua mấy ngày, sợ rằng ngủ nửa năm cũng đủ.

      Nhưng đôi tay bé nắm lấy chăn của , bộ dáng vẻ đại nhân , : "Mẹ ngủ hai ngày hai đêm rồi, thể ngủ nữa."

      "Chẳng lẽ con biết, bây giờ mẹ là bệnh nhân?" Trình Du Nhiên chỉ chân trái mình treo giữa trung, nhíu mày hướng con trai .

      Tiểu Nặc tặng cái xem thường, buông tay ra, : "Vậy cũng tốt, mẹ cứ ngủ tiếp , thím Vân đưa đồ tới con ăn hết là được rồi."

      xong, cu cậu xoay người, tới bên bàn , mở hộp giữ nhiệt ra, chuẩn bị ăn, cu cậu tin mẹ động lòng.

      Trình Du Nhiên là ngủ hai ngày hai đêm rồi, nhưng cũng hai ngày hai đêm có ăn cái gì!

      Mấy ngày nay, có thể tưởng tượng được thức ăn thím Vân làm, đây quả thực là hấp dẫn, hấp dẫn cực lớn. . . . . .

      Trình Du Nhiên ngồi dậy, đưa tay tháo băng ra, muốn xuống giường, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, người tới chính là Tiếu Chấn Vũ, thấy tự động xuống giường muốn di chuyển, vội vàng mở miệng : "Bác sĩ Trình, chẳng lẽ biết bây giờ mình là bệnh nhân ư? Động như vậy, đụng phải vết thương."

      Đây phải là câu mới vừa với con trai ư, quay mặt sang, cười cười, "Tôi cũng là bác sỹ, biết chừng mực."

      Trình Du Nhiên cũng có nghe theo Tiếu Chấn Vũ mà động, chân nhảy tới ghế sa lon, thận trọng ngồi xuống, đoạt lấy đôi đũa trong tay con trai, ăn, hổ là thức ăn thím Vân làm, chính là làm cho người nào có thể kháng cự.

      Tiếu Chấn Vũ cũng biết ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là như vậy cũng tốt, đây cũng chứng minh có gì đáng ngại, cuối cùng có thể báo cáo với Viêm Dạ Tước, nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói ăn đồ, cười cười, xoay người, : "Lần này lão đại cậu hỏi, cậu có thể trả lời rồi."

      Bôn Lang cùng An Nhẫn vào sau Tiếu Chấn Vũ, nhìn tướng ăn của này xong đúng là có chút đần độn, Tiểu Nặc nhún vai bất đắc dĩ, tựa hồ cho cái chú tới, chú nhìn thấy đúng là , Bôn Lang nhìn bé trai ngồi ở ghế sa lon chút, thời điểm ban đầu bắt cậu bé vẫn có chú ý, vào lúc này, ngược lại nhìn kỹ ràng xong, chợt toát ra câu : "An Nhẫn, cậu xem, thằng nhóc này thoạt nhìn có chút hơi giống lão đại. . . . . ."

      An Nhẫn đẩy mắt kính cái, : "Thời điểm lời nào, hình như có điểm . . . . . ."

      "Các chú lão đại Viêm lớn lên giống cháu sao?" Người này lớn lên giống với ai, chỉ cần Tiểu Nặc vừa nghe, tinh thần cao gấp trăm lần, lập tức mở miệng, sờ sờ cằm mình, ra dáng dấp lão đại Viêm cũng đẹp trai, vậy cậu về sau cũng đẹp trai rồi. . . . . .

      "Con nghĩ gì thế!" Trình Du Nhiên vỗ vỗ đầu con trai có ý nghĩ kỳ quái, ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Bôn Lang, : "Bát Lang, đồ có thể ăn lung tung nhưng thể lung tung được."

      Kinh nghiệm lần ở Tam Giác Vàng cùng chuyện ở Somalia, cũng muốn con trai có quan hệ gì với Viêm Dạ Tước, làm mẹ của cu cậu, chỉ muốn con trai có thể bình an, lớn lên khỏe mạnh, hơn nữa, Viêm Dạ Tước cũng căn bản nhớ , vậy tại sao phải dùng mặt nóng dán lạnh mông người ta, cho biết, sinh đứa bé cho ?

      mới cần, hơn nữa, sinh Tiểu Nặc hoàn toàn là quyết định của , Tiểu Nặc là đứa con của .

      "Chẳng lẽ các người nhìn ra, Tiểu Nặc lớn lên giống tôi sao?" đưa tay sờ sờ đầu con trai, thân thể dựa vào thành ghế, : "Các người vẫn còn ở nơi này làm gì? Cũng nên trở về chỗ các người tới, thuận tiện cho lão đại các người câu, tôi muốn xin nghỉ!"

      "Xin nghỉ?" Bôn Lang có chút kinh ngạc.

      Đôi tay Trình Du Nhiên vây quanh trước ngực, "Dù làm người hầu cũng có kỳ hạn, chẳng lẽ hắc đạo thể cho binh sĩ bị thương như tôi nghỉ ngơi ư? Dù sao gần đây tôi đâu, tôi muốn dưỡng thương tốt."

      Trong lòng nghĩ là bọn họ tốt nhất cũng đừng xuất , vậy có thể cùng con trai trở về cuộc sống yên tĩnh, tốt nhất là sống đơn thuần có việc gì, vậy ung dung tự tại ư? Nhất định muốn vào trong chiến tranh tìm chết?

      "Được rồi, tôi với lão đại." Bôn Lang thở dài hơi trong lòng, lão đại bảo ta ở lại xem thử, là khó khăn hơn so với nổ súng giết người, tính mạng của ta làm sao lại khổ như thế này.

      Ở bệnh viện nghỉ ngơi tuần, Trình Du Nhiên liền quyết định ra viện, dù Tiếu Chấn Vũ quan sát nữa, vẫn kiên trì phải về nhà, ở nơi này, quả giống như là trại tạm giam, ngày ngày bị người nhìn, về nhà thấy tự do, vì vậy, xách tốt đồ, ném cái chìa khóa xe cho Bôn Lang chở về nhà.

      Về đến nhà, hôm nay Tiểu Nặc vườn trẻ, Trình Du Nhiên chân sau nhảy ngồi ở ghế sa lon, hướng Bôn Lang : "Trong tủ lạnh có nước ngọt, tự lấy."

      xong, cầm điện thoại lên nhìn chút, là Lâm gọi điện rất nhiều, đè xuống tin nhắn thoại.

      "Cathy, tôi trở lại Newyork rồi."

      "Cathy, cám ơn cậu, tại bé con rất khỏe mạnh."

      "Cathy, sao cậu nhận điện thoại, tôi biết có nên chuyện này cho cậu biết , ba cậu hình như sắp được. . . . . ."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Có căn nhà ở Newyork

      "Cathy, sao cậu nhận điện thoại, tôi biết có nên chuyện này cho cậu biết , ba cậu giống như sắp được, sau khi tôi trở lại bệnh viện từng gặp bác ấy, sợ rằng đến bao lâu nữa, cậu nên trở lại xem. . . . . ."

      Lâm còn nhắn lại tin gì nữa, Trình Du Nhiên thể tiếp tục nghe, nhanh chóng cúp điện thoại di động, lẳng lặng ngồi ở ghế sa lon, loại an tĩnh này, hình như có điểm đúng.

      Bôn Lang uống cola ra, đặt mông ngồi ở ghế sa lon, giống như là ở nhà mình, mở ti vi, đổi kênh, phát có tiết mục gì đẹp mắt, mới thả hộp điều khiển ti vi xuống, quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên, uống hớp cola, hỏi: " làm sao vậy? Nhận cú điện thoại xong, sắc mặt liền thay đổi."

      Trình Du Nhiên gì, nhưng sắc mặt ràng rất khó coi, đứng lên, khập khh vào gian phòng, Bôn Lang thở dài cái, khỏi cảm khái thế giới này con khó dỗ, là vô cùng may mắn, ta phải dỗ dành con , hai chân tiếp tục bắt chéo nguẩy ở ghế salon xem ti vi uống cola.

      Vào lúc này ngược lại cảm thấy nhiệm vụ lão đại đưa cho ta cũng tệ lắm, rất lâu có nhàn nhã thế này.

      Trình Du Nhiên trở lại gian phòng, ngồi ở bên giường, đưa tay mở ngăn kéo ra, lấy ra tấm hình, đây là tấm mười lăm tuổi cùng mẹ Nhật Bản xem hoa đào, đảo mắt mười năm rồi, mặc dù bây giờ rời khỏi căn nhà kia, nhưng chuyện này, còn ở trong đầu , vĩnh vi bao giờ quên tình cảnh mẹ tự sát, cũng quên mình ghét hận đối với cái nhà kia và đối với bọn họ.

      từng cho là ba và mẹ , năm ấy từ Nhật Bản về đến nhà, ba lại dẫn theo người phụ nữ khác cùng đứa bé vừa sinh ra trở lại, cho biết đây là em trai , cũng xin mẹ lưu mẹ con bọn họ lại, mẹ đồng ý, chỉ vì sau khi sinh liền cách nào mang thai nữa, bọn họ là gia đình y học nổi tiếng, cần phải có người đàn ông thừa kế gia nghiệp, mà Trình Du Nhiên chỉ là con .

      Từ đó về sau, Vạn Tuyết Cầm mang theo đứa bé đến ở, cái nhà ấm áp đó liền thay đổi hẳn, mẹ đón nhận thực tế, lại trở nên buồn bực vui, còn nụ cười, hề mang du lịch nữa, cả ngày nhốt mình ở trong phòng.

      Toàn bộ căn nhà bắt đầu do Vạn Tuyết Cầm trông coi, bà ta dần dần thành nữ chủ nhân của cái nhà này, mà mẹ xem ra lại càng giống như là vợ , nhưng mẹ luôn muốn mình cần quan tâm những thứ này, đến cuối cùng thể tiếp tục chịu đựng loại khổ sở này nữa, thành bệnh tâm thần.

      Vào năm Trình Du Nhiên mười chín tuổi, mẹ mình nhảy xuống từ lầu, vĩnh vi nhớ, gió điên cuồng gào thét, mẹ đứng ở sân thượng, bà thay chiếc váy bà thích nhất, làn váy hoa yên ả tung bay theo gió.

      Trình Du Nhiên lại bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, vội vã chạy tới, "Mẹ, đừng, mẹ mau xuống đây, xuống có được ."

      Nghe được giọng của con , bà quay đầu lại, nhưng mà mặt lại có bất kỳ vẻ gì, giống như là thờ ơ với tất cả mọi chuyện, vậy mà, vẻ mặt này càng khiến Trình Du Nhiên khẩn trương thêm, ánh mắt của mẹ chưa bao giờ trống rỗng như vậy.

      Vậy mà, lúc Trình Du Nhiên muốn tiến gần kéo mẹ lại, bà lại gì, cả người nghiêng đổ, "Đừng!"

      Tiếng kêu phá vỡ bầu trời đêm, gió lạnh xuyên thấu xương, Trình Du Nhiên tận mắt thấy mẹ nhảy xuống, hung hăng quăng xuống đất, bỏ lại rời .

      Mùa đông năm ấy, ấy sao lạnh lẽo, lo xong xuôi lễ tang của mẹ, từ đó, nhà họ Mộ cũng chỉ có Mộ phu nhân, cũng gì, đêm đó rời khỏi nhà họ Mộ, lấy thứ gì, chỉ cầm tấm ảnh cuối cùng chụp mẹ cùng ở Nhật Bản, tấm hình mang theo nụ cười xinh đẹp.

      "Mẹ, mẹ nhớ bà ngoại à?" biết Tiểu Nặc vào từ lúc nào, thân thể bé bò lên giường, ôm cánh tay mẹ hỏi.

      Trình Du Nhiên thu hồi suy tư, ôm con trai vào trong ngực, : "Suy nghĩ chút chuyện, ngày mai con được nghỉ hè, chúng ta Newyork thăm bà ngoại có được ?"

      "Chúng ta Newyork sao?" Tiểu Nặc nâng đầu lên, vô cùng hưng phấn , mẹ cũng sớm muốn dẫn cu cậu du lịch, cu cậu vẫn muốn Newyork, nhưng mẹ đồng ý, bây giờ có thể , là quá tốt.

      "Xem con vui mừng kìa." Trình Du Nhiên ngắt ngắt lỗ mũi Tiểu Nặc.

      Tiểu Nặc cúi đầu nhìn qua hình trong tay mẹ, mở miệng : "Dung mạo của mẹ và bà ngoại là giống nhau."

      "Đó là đương nhiên, dù gì năm đó bà ngoại con cũng là hoa khôi khoa y của trường đại học, biết có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi bà, đặc biệt là thời điểm làm giải phẫu, rất lợi hại!" đến mẹ mình, Trình Du Nhiên luôn là bộ tự hào, bởi vì, cho dù sinh ra ở gia đình y học, từ học y, nhưng người đầu tiên dạy giơ tay cầm dao mổ, chính là mẹ .

      "Nhưng Tiểu Nặc tin tưởng, mẹ lợi hại hơn." Tiểu Nặc lớn tiếng , đúng là con Trình Du Nhiên, khẩu khí vẻ mặt chuyện cơ hồ cũng giống nhau như đúc.

      Làm ra quyết định này, ngày hôm sau Trình Du Nhiên bảo Bôn Lang chở đến bệnh viện xin nghỉ, nhiều ngày làm, bác sỹ Lưu nhất định giận dữ, xem ra, lần tốt nghiệp này lại bị nhỡ rồi.

      Xe dừng ở bãi đậu xe, Trình Du Nhiên bảo Bôn Lang chờ ở trong này còn mình khập khh vào bệnh viện.

      "Tiểu Du Nhiên, em là lợi hại!" Mới vừa vào thang máy, liền đụng phải vị Đại Vĩ có việc gì liền đến nơi bộ, ta nhíu mày, "Bộ dáng này còn tới làm, như thế nào, chân có thấy đỡ hơn chút nào ?"

      "Đa tạ quan tâm, có việc gì." Trình Du Nhiên cười cười nhàn nhạt, mà Đại Vĩ càng thêm được voi đòi tiên, lại gần : " nghĩ tới, nếu em chạy tới trợ giúp học giả khoa giải phẫu thần kinh, có cơ hội cũng giới thiệu tôi chút nhé."

      Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, có chút cho nên tạm biệt Đại Vĩ tới khoa phụ sản, mới vừa vào phòng làm việc, chỉ thấy bác sỹ Lưu Văn Hoa ngồi ở bên trong, sắc mặt trầm xuống, : "Trình Du Nhiên, rốt cuộc cũng biết tới bệnh viện rồi sao?"

      "Bác sỹ Lưu, tôi còn muốn xin nghỉ vài ngày, có. . . . . ."

      " cần xin tôi nghỉ, viện trưởng đồng ý cầu bác sỹ Tiếu, cho làm trợ thủ của ta."

      Bây giờ Trình Du Nhiên mới hiểu được lời Đại Vĩ vừa , ngờ tiểu tử Tiếu Chấn Vũ kia vẫn tính là có chút lương tâm, xin nghỉ giúp , như vậy, vừa hay có thể tốt nghiệp rồi.

      "Thu thập xong đồ, học tập tốt, nếu tiếp tục ở bệnh viện nữa, thích hợp làm bác sỹ đâu."

      Trình Du Nhiên gật đầu cái, vừa định cám ơn, liền nghe được nơi cửa truyền đến thanh của Bôn Lang, giận dữ hét hướng Lưu Văn Hoa: "Cái bà thím này gì vậy hả? !"

      Bôn Lang vào, nhìn người phụ nữ giáo huấn Trình Du Nhiên, quả chính là bà thím.

      Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm xuống hơn, hỏi " là ai, vì sao xông vào phòng làm việc?"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Chuyến đến nước Mỹ

      Sắc mặt Lưu Văn Hoa trầm hơn, hỏi " là ai, vì sao xông vào phòng làm việc?"

      "Bà thím à, nếu tôi muốn, ngay cả phòng viện trưởng tôi cũng dám, đừng phòng làm việc của bác sỹ." Bôn Lang liếc bà thím này cái, Lưu Văn Hoa hình như cũng bị bộ dáng đó làm cho tức giận, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng câu, "Vị bệnh nhân này, mời xem chữ cửa, nơi này là khoa phụ sản, tôi đề nghị nên khoa thần kinh kiểm tra xem sao, nếu , bệnh tình tăng thêm, quá tốt đối với ."

      Lưu Văn Hoa với giọng điệu chuyên nghiệp, Bôn Lang vốn còn xem thường bà thím này, muốn giúp đỡ tay, ngờ mình dọa người, cuối cùng tự mình đụng phải con cọp chân chính, còn là cọp mẹ, lần này đúng là nhất thời tiếp được.

      Trình Du Nhiên ở bên là bất đắc dĩ, Bôn Lang luôn tài ba trong đối đãi với phụ nữ, còn dám lao ra gây chuyện, thở dài cái, mở miệng : "Lời bác sỹ Lưu Du Nhiên nhớ rồi, vậy em trước."

      xong, liền lôi kéo Bôn Lang, "Vị đại ca này, đỡ bệnh nhân này à?"

      Bôn Lang hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Văn Hoa cái, cuối cùng theo Trình Du Nhiên ra ngoài, nhưng sắc mặt có chút sa sầm, giống như là trong lòng nén tức giận, Trình Du Nhiên cười trộm, tiểu tử có hình dạng này còn khó xem hơn, xem ra hổ là bác sỹ Lưu có danh xưng là thần mặt đen, quả nhiên có thủ đoạn.

      "Tôi này Bát Lang, vốn am hiểu đối xử với phụ nữ, cũng nên gây chứ."

      " cho tôi biết tên bà thím vừa nãy, tôi nhớ kỹ."

      "Lại còn thím, người ta có thể còn trẻ tuổi hơn so với đấy." Trình Du Nhiên thở dài đành chịu, bác sỹ Lưu cũng mới hai mươi lăm tuổi, chẳng qua là ăn mặc tương đối bảo thủ chút, bị tiểu tử 28 gọi thành bà thím, ai vui mừng nổi.

      Mắt Bôn Lang trợn trắng, "Tôi mới tin, ta trẻ tuổi. . . . . ."

      "Được rồi, dừng, tối nay bay, nếu như muốn lưu lại tiếp tục tìm đối phương gây phiền toái, vậy ở lại đây ." Trình Du Nhiên di chuyển chân tới hướng xe, mặc kệ người đàn ông gần đây rảnh rỗi nhàm chán.

      Hôm nay là ngày cuối cùng Tiểu Nặc học, buổi chiều trở lại, bọn họ tiến về phía Newyork, thằng nhóc kia, nhất định vui vẻ chết rồi.

      Quả nhiên, Tiểu Nặc về đến nhà vào phòng mình, từ hôm qua bắt đầu buôn bán, cũng biết cầm cái gì, khi chuẩn bị đến sân bay, cu cậu mới từ trong phòng ra, vác lưng ba lô bình thường cu cậu mang vườn trẻ, nhưng Trình Du Nhiên nghĩ cũng biết, khẳng định phải sách vở học nhất định là đồ chơi điện tử thường ngày cu cậu chơi.

      Vì vậy, hai mẹ con được Bôn Lang lái xe chạy hướng sân bay, tới ti hai mẹ con còn có Ngải Sâm, sau khi tạm thời chia tay, hai mẹ con lên máy bay bay Newyork.

      Nước Mỹ, sân bay Kennedy Newyork.

      Lối ra, hai bóng dáng xinh đẹp chiếm lấy mọi con mắt, Trình Du Nhiên lưu loát ghim tóc quăn lên, quần Jeans bạc thếch cùng T shirt màu trắng, dưới mắt kính tinh sảo là dung nhan phương Đông gần như tuyệt sắc hoàn mỹ, đường cong gương mặt dịu dàng.

      Tiểu Nặc mặc như Trình Du Nhiên, áo tay ngắn màu trắng, Vô Tà đáng , chân đôi giày Nike màu trắng, nhíu nhíu lông mày, mang theo giọng trẻ con thanh thúy: "Kem ở sân bay ăn ngon ."

      "Ăn ngon là tốt rồi, nên chạy loạn." Trình Du Nhiên cũng biết thằng nhóc này hưng phấn như vậy, chỉ sợ cu cậu đụng người, vừa định đưa tay kéo cu cậu.

      Nhưng muộn!

      Cu cậu xoay người, đầu liền đụng phải người đôi tình nhân lôi kéo phía trước, người đàn ông tùy ý mở rộng tây trang hưu nhàn, tóc màu đen xốc xếch rơi trán, vóc người tuấn cao lớn, mặc âu phục trắng như tuyết, tay nắm lấy người đàn ông buông.

      Vào lúc hai người dây dưa , Tiểu Nặc sơ ý chút, liền đụng vào, hơn nữa, bánh ngọt rời khỏi tay, vững vàng xẹt qua váy , sai lệch, vừa đúng rơi vào trước ngực , khiến cho kêu lên tiếng sợ hãi: "A! Tiểu quỷ này làm cái gì thế hả! ?"

      "Xin lỗi, thằng bé có chú ý, y phục của bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho ." Dù sao cũng là Tiểu Nặc cẩn thận làm dơ váy , Trình Du Nhiên tiến lên phía trước xin lỗi, hơn nữa dự định bồi thường.

      Nhưng dù thế nào cũng nghĩ tới này liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên cùng thằng bé, lạnh lùng khẽ hừ, : "Bồi thường? Chỉ bằng cái bộ dáng này của , có thể bồi thường nổi bộ y phục của tôi sao? có biết bộ y phục của tôi phải . . . . ."

      " cần lải nhải, thẳng bao nhiêu tiền." Trình Du Nhiên còn muốn xin lỗi, vào lúc này nhìn vẻ mặt ta như vậy, cũng có chút kiên nhẫn, nghĩ thầm nhanh chóng giải quyết rồi rời , cho nên, tức giận mở miệng.

      "Mười nghìn Đô-la, trả nổi ư?" liếc Trình Du Nhiên cái, hình như cũng bắt đầu tức giận, " là cha mẹ có dạng gì trẻ con có dạng đó, có gia giáo."

      "Này, cái kia, miệng là thối!" cậu coi như xong, còn dám mẹ cậu, đây là chán sống rồi, đưa tay liền nắm lấy làn váy kia lên, lau sạch tay mới vừa bởi vì ta có mắt đụng phải làm bẩn.

      "Cái tiểu quỷ thối này! Mày ——"

      ta muốn đánh cu cậu, Trình Du Nhiên ngăn ở trước mặt con trai, liệu đến con trai làm như vậy, cho nên, sớm lấy ba vạn tiền mặt trong túi ra, đưa tay đặt vào lòng bàn tay ta, mặt vẻ gì : "Dù sao y phục này cũng dơ bẩn, xoa tay chút cũng sao, cũng đừng nổi giận, tôi nhớ cái váy tới ba vạn, cầm mua cái nữa, nhiều hơn xem như là tôi cho tiền xe."

      Trình Du Nhiên vốn muốn lời xin lỗi và bồi thường tiền giải quyết cho xong, mồm miệng này vẫn an phận như thế, vậy cũng cần khách khí, xoay người nhìn người đàn ông cao lớn bên trái, đôi tay cắm vào túi, vẫn như người xem, "Ánh mắt vị tiên sinh này đúng là tệ, tìm cực phẩm thế này, làm ơn xem kỹ, đừng để ta ra ngoài gieo họa cho người khác."

      xong, Trình Du Nhiên kéo con trai xoay người rời , mặt Tiểu Nặc hả hê nhìn vẫn còn kinh ngạc, le lưỡi cái, bộ dáng kia hết sức đáng .

      Nhã Cầm tức giận dậm chân, bộ mặt muốn bóp chết đôi mẹ con đó, ta vất vả mặc đẹp tới đón Lãnh Triệt, lại bị họ làm rối loạn, đợi chút, Lãnh Triệt đâu?

      ta nhanh chóng thu hồi suy tư, nhìn hướng bên kia, chỉ thấy ta ra ngoài sân bay, muốn tiến lên đuổi theo, lại bị hai người vệ sỹ ngăn lại, : "Vạn tiểu thư, xin dừng bước, thiếu gia rồi, ngài ấy làm chuyện đứng đắn, xin đừng quấy rầy."

      muốn làm chuyện đứng đắn gì? Chuyện đứng đắn này nên là nhanh chóng đuổi theo mẹ con Trình Du Nhiên, tóc đen rơi, hơi thở kiềm được, cử động vừa rồi của bọn họ ngược lại đưa tới hứng thú cho , "Này, mẹ con vừa tới Newyork à? Có cần hướng dẫn viên du lịch mi phí hay ?"

      "Cho tới bây giờ tôi đều tiếp nhận phục vụ mi phí, cám ơn. Làm ơn tránh ra dùm." Trình Du Nhiên liếc người đàn ông nhàm chán kia cái, ý bảo ta tránh ra, mới đem con trai lên xe.

      "Vừa rồi làm sao vậy?" Chỗ ngồi tài xế, Bôn Lang nhìn bóng lưng người vừa ngăn hai mẹ con, hỏi.

      " có tại sao, lái xe ." Trình Du Nhiên xem thường, .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :