1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ, đừng đùa với lửa! - Phồn Hoa Đóa Đóa (Full 171 Chương Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Thịnh yến (Thượng)

      xong, Tần Vi lại gần bên tai nhị ca hỏi cợt nhả: "Nhị ca, nàng này có tư vị thế nào?"

      Tần Tử Duệ chỉ cười đáp, xoay người, nhếch miệng lên cười gian, đưa tay nắm bên eo : "Bảo bối, thôi, dẫn em mở mang kiến thức, thịnh yến của đám hải tặc chúng tôi."

      Trình Du Nhiên thiếu chút nữa bị hai chữ bảo bối buồn nôn của ta làm cho phun ra, nhưng tiếp đó, cũng là tăng thêm ít kiến thức, cũng ràng, mình bị người đàn ông này nắm , vẫn tính là an toàn, đường tới vườn hoa tiệc rượu, những em kia đều kinh ngạc huýt sáo, hai đều hướng quăng tới ánh mắt mập mờ, Trình Du Nhiên nhìn chút đám bọn họ có cực ít bọn con , thịnh yến hải tặc, vĩnh vi giống như là tiệc rượu mê hoặc.

      Vườn hoa, bốn phía đều dấy lên đống lửa, chiếu lên mảnh sáng trưng như ban ngày, mấy chục cái bàn tròn sắp xếp ngay ngắn, phía để thịt cá, trong ao bên cạnh, đám đàn ông vây quanh mấy người phụ nữ tiến hành trò chơi thân thiết.

      Nhìn cảnh phồn hoa, sống đến hai mươi sáu tuổi, Trình Du Nhiên thể cảm khái trong lòng.

      Tần Tử Duệ nắm lấy eo tính nắm cả mặt hướng người đàn ông ngồi ở ghế chào hỏi tiếng: "Đại ca."

      Đại ca Lục Hạo mặc hết sức khốc, quần lính cùng ủng quân nhân, người mặc áo ba lỗ màu đen, ra hơi thở nam tính, bắp thịt rắn chắc, bên cạnh ôm mỹ nữ chỉ mặc bikini, bàn tay xanh đen bao trùm ở trước ngực , khiến cho ưm tiếng.

      Lục Hạo nâng khuôn mặt cương nghị lên, nhìn ôm, nhíu mày, thô thanh: "Tiểu tử, cậu cũng thông suốt!"

      "Đại ca, chế nhạo em à?" Tần Tử Duệ cười cười, càng thêm nắm chặt vào bên mình.

      " bậy, đại ca cậu đây là kinh ngạc, xem ra nàng này tệ, hưởng thụ như thế nào?" Lục Hạo bỏ qua bên cạnh, đứng lên, cầm ly rượu lên đưa cho Tần Tử Duệ, .

      Bởi vì bọn họ tiếng Trung cho nên Trình Du Nhiên nghe ràng, những người này, gặp mặt chỉ biết hỏi cái này thôi ư?

      Chợt truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Ha ha, hai em các con uống rượu thế nhưng quên cha."

      Trình Du Nhiên tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ông lão tới hướng bên này, mặc giống người nơi này, trang phục Đường màu xanh đen, nhìn qua hơn 50 tuổi, nhưng tóc cũng hoa râm, hơn nữa còn mình, con mắt bị che kín, nhưng từ chung quanh xem ra là vết sẹo dài tấc, chắc từng chịu tổn thương.

      Lục Hạo nghênh đón, cười : "Cha, chúng con làm sao có thể quên cha."

      "Lục gia." Tần Tử Duệ cung kính hành lễ, tay thủy chung buông eo Trình Du Nhiên ra.

      Đây chính là Lục gia mà bọn họ vừa , có thể nhận thấy, ông ta là nhân vật lớn nhất ở nơi này, lúc Trình Du Nhiên nhìn Lục gia, Lục gia nhìn thẳng vào , vỗ vỗ bả vai Tần Tử Duệ : "Tử Duệ, này dáng dấp ngược lại tệ."

      "Đa tạ Lục gia khích lệ, nhặt được đường." Tần Tử Duệ hời hợt, giống như là cẩn thận ngang qua nhìn thấy lưu lạc.

      Trình Du Nhiên khẽ hừ lạnh trong lòng, cũng có phủ nhận, tình huống tại, im lặng là vàng, bảo vệ tính mạng rơm rạ.

      Lục gia cười cười, lại nhìn ra ông ta nghĩ cái gì, : "Được rồi, mọi người vào chỗ ."

      Tần Tử Duệ mang theo Trình Du Nhiên ngồi xuống chỗ chủ bàn, tất cả mọi người vào chỗ, duy chỉ thấy Tần Vi, nghe vị khách tới, ta phải đón người.

      Lúc này, Lục gia bưng ly rượu đứng lên, hướng các em lớn tiếng : "Mọi người lần này làm rất tốt, cũng làm cho Viêm bang xem thực lực của chúng ta, tôi cạn các em ly, rất nhanh, chúng ta có thể chân chính thành đất nước của mình."

      Lục gia câu, làm cho các em hoan hô, rối rít giơ cao ly rượu, sảng khoái uống cạn.

      "Lục gia, mấy năm này chúng tôi khổ đủ rồi, thế nào cũng phải trả lại cho Viêm bang sắc mặt tốt để xem chút!"

      "Đúng vậy, Viêm bang tính là gì? !"

      Trình Du Nhiên nghe bọn họ , hóa ra bọn họ muốn đối phó với Viêm bang, giữa bọn họ rốt cuộc có thù gì, mặc kệ thù gì, những người trong đạo này, phải là có vô số kẻ thù đếm hết sao? ở thời điểm suy tư, Trình Du Nhiên liếc mắt nhìn Tần Tử Duệ, chỉ thấy ta cũng nhìn mình, nhếch miệng lên cười, hướng Lục gia : "Lục gia, Tử Duệ cũng kính cha ly."

      "Tốt! Đều là em tốt." Lục gia cười hét lớn, khoát tay áo hướng bên kia, : "Tôi dẫn theo cho các em, mọi người vui đùa thỏa thích."

      xong, liền thấy hai ba mươi bị mấy tên đàn ông vạm vỡ đẩy tới, người còn có bùn đất, xem ra là bị bắt tới, mang lên cái đảo này, thời điểm xuất , chung quanh vang lên tiếng huýt sáo, như là chó sói tiến lên nhắm bắt mồi.

      Những kia đều giống như nai con bị hoảng sợ, bị sợ đến chạy trốn bốn phía, những gã đàn ông kia tựa như diều hâu bắt gà con, phát ra tiếng cười ha hả, mà bị bắt được ngừng thét chói tai, tiếng cười, tiếng kêu thê thảm giao nhau ở trong thịnh yến.

      Trình Du Nhiên luôn luôn mặc kệ chuyện kẻ khác bỗng thấy tình cảnh như thế, nhíu nhíu mày, nắm chặt quả đấm ở dưới mặt bàn, trong nháy mắt kia, hi vọng Viêm Dạ Tước xuất , giết chết toàn bộ loại người kia, giết chết!

      xê dịch thân thể, lại bị đôi tay Tần Tử Duệ nắm chặt, giống như kìm sắt thu hẹp, khiến cho đau, mặt tuấn nâng lên nụ cười tà, "Bảo bối, cả ngày chưa ăn gì, ngoan ngoãn ăn chút gì đó, nếu buổi tối làm sao có sức?"

      Trình Du Nhiên gì, vất vả rút tay mình ra từ trong tay ta, nắm lấy chiếc đùi gà, Tần Tử Duệ câu nhắc nhở , chỉ có ăn no mới có hơi sức rời khỏi đây.

      Tần Tử Duệ nhìn ngoan ngoãn, cười cười hài lòng, muốn vươn tay lau chùi hết mỡ đông ở bên miệng , lại bị nhanh hơn bước tránh ra, sau đó đưa tay mình chà lau, cả người khôi phục bình tĩnh trước sau như .

      " này Tử Duệ, ngờ chú đối xử với con dịu dàng như thế, làm vậy làm hư họ, có muốn dạy dỗ tay giúp chú hay ?" tay Lục Hạo phủ lên người phụ nữ của mình, nhíu mày hướng Tần Tử Duệ.

      Sắc mặt Tần Tử Duệ thay đổi, vẫn cười đứng đắn như cũ, còn chưa chuyện, nghe Lục gia mở miệng trước: "Nếu ta là phụ nữ của Tử Duệ ai cũng đừng động cọng tóc gáy, cẩn thận cha cũng khách khí!"

      "Cám ơn Lục gia." Tần Tử Duệ cung kính cám ơn, Lục gia chỉ cười : "Được rồi, cha có lời muốn , tối nay, cha còn mang vị khách đến, đợi lát nữa con và Lục Hạo trông thấy, lần này có thể đoạt lại đống hàng, nhờ có vị bạn già này."

      Lời vừa dứt, chỉ thấy chiếc xe cách đó xa hướng bên này, ngồi ở vị trí kế bên tài xế chính là người khách Tần Vi bến tàu đón. . . . .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Thịnh yến (Hạ)

      Xe jeep ngừng lại ở cửa tiệc rượu, động tác của Tần Vi lanh lẹ nhảy xuống xe, giữa eo treo súng, xoay người lễ phép với người ngồi sau xe: "Kim gia, mời."

      Lục gia nhìn Tần Vi dẫn người tiến vào, cười : "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tử Duệ, tới đây, cha giới thiệu với con."

      Lúc này Tần Tử Duệ mới buông Trình Du Nhiên ra, hướng A Tạp cho ánh mắt, chỉ thấy A Tạp nhanh chóng tới bên cạnh Trình Du Nhiên, sau đó, ta mới về phía trước.

      "Lão Kim, mong mỏi ông đấy!" Lục gia hào khí tiến tới đón, hai người bắt tay, "Con tôi, Lục Hạo, con nuôi của tôi, Tần Tử Duệ."

      Kim Vạn nhìn người phía sau Lục Tường chút, cười : "Ông đúng là hưởng phúc, có mấy con trai siêu quần bạt tụy*."

      * Nổi bật, nổi tiếng.

      "Lão Kim, lời này ông có thể lầm rồi, hưởng phúc, là chuyện của tất cả chúng ta, lần này nếu có ông, chúng tôi làm sao có thể làm lớn như vậy, đến đây, chúng ta nhất định phải uống ly!" Lục Tường nhận lấy hai ly rượu thuộc hạ đưa tới, đưa ly cho Kim Vạn, .

      Kim Vạn ngửa đầu uống hớp, muốn buông ly xuống, thời điểm muốn chuyện, chợt nhìn thấy bóng người, sắc mặt trầm xuống, " kia. . . . . ."

      Trình Du Nhiên dường như cũng thấy người đàn ông trung niên xưng là Kim gia, đây cũng phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lần trước là ở căn cứ Tam Giác Vàng, mặc dù chỉ nhìn thoáng cái, nhưng lại nhớ , đó phải là người Viêm bang sao? Chẳng lẽ ông ta chính là nội gián đó?

      Khẳng định ông ta cũng nhận ra , thôi xong, lần này vào ngõ cụt rồi.

      "Tại sao kia lại ở chỗ này?" Kim Vạn tới phía Trình Du Nhiên, sắc mặt càng lạnh, ông ta nhớ này, là người bên cạnh Viêm Dạ Tước, ta ở chỗ này, tuyệt đối phải là chuyện tốt đẹp gì.

      Lục Tường nhìn sắc mặt Kim Vạn biến chuyển, lập tức nhìn về phía vừa rồi vốn để ở trong lòng, "Lão Kim, làm sao vậy?"

      " ta là người của Viêm bang!"

      Lời này vừa dứt, vài chục đầu súng máy đồng thời chỉ vào đầu Trình Du Nhiên, sắc mặt mọi người trầm, giống như là thấy kẻ thù, khiến cho Trình Du Nhiên sợ hết hồn, lớn thế này cũng chưa từng thử bị nhiều súng chỉ vào như thế, nếu bọn họ đồng thời nổ súng, đầu nở hoa, trời ạ, nghĩ tới đây, có chút hoảng hốt.

      " này là bác sỹ Viêm Dạ Tước mang tới phủ Chiang Rai, chính ta chữa bệnh cho lão Văn, ta ở chỗ này nhất định có mục đích!" Kim Vạn luôn cho là đàn bà có triển vọng gì, bởi vì ả đàn bà mà có phản ứng lớn thế, nhưng lần này giống, ông ta biết , xuất bên cạnh Viêm Dạ Tước luôn luôn có đàn bà, ta là người đầu tiên, nguyên nhân gì ông ta cũng ràng lắm, nhưng ông ta có thể khẳng định, ta tuyệt đối là kẻ nguy hiểm.

      Gì mà là người Viêm bang, chạy chữa bệnh cho lão Văn, cái gì mà tới đây có mục đích, Trình Du Nhiên còn là oan uổng hơn so với họ đậu, chỉ là bác sỹ ở chợ đen, hoàn toàn chẳng có quan hệ nào với Viêm bang, nếu phải Viêm Dạ Tước ép buộc , nước Thái? nước Thái, có thể bị người đàn ông tà ác đó bắt đến cái đảo chó má biết tên này , là. . . . . .

      Tuy nhiên cùng lúc đó, bên eo bị gắt gao ngăn lại, Tần Tử Duệ bước nhanh thẳng tới đây, trầm giọng hướng bọn họ: " ấy là con muốn, Lục gia, ấy được con mang theo tới đảo, chẳng lẽ con cũng là người Viêm bang ư?"

      Giống như là tuyên bố quyền sở hữu, thái độ có vẻ tà ác, giọng cường thế mà bá đạo, mắt lạnh quét qua những em giơ súng, chỉ thấy tay cầm súng của bọn họ hơi chần chờ.

      "Tử Duệ, dù sao đó cũng chỉ là phụ nữ, cần gì đả thương hòa khí em?" mặt Lục Hạo mang nụ cười, chỉ vào những trước mặt : "Chú muốn phụ nữ, đại ca cho chú trăm, nhưng này lai lịch , thể lưu!"

      xong, sắc mặt ta trầm xuống, đem súng lên cò, chỉ hướng huyệt thái dương của Trình Du Nhiên, tay Tần Tử Duệ nắm lấy nòng súng, vừa muốn chuyện, thanh trong trẻo của Trình Du Nhiên vang lên.

      "Người nào tôi lai lịch !" Trình Du Nhiên quay đầu, dùng cái trán chĩa vào đầu súng, : "Tôi chính là bác sỹ chợ đen, bị người ta bắt tới nơi này, làm sao lại giải thích được thành người Viêm bang, nếu như muốn người Viêm bang, vậy vị Kim gia này phải à? Các người đảm bảo ông ta xuất ở nơi này có mục khác?"

      Trình Du Nhiên chỉ vào Kim Vạn, hừ, ông ta mới là nội gián, có thể bán Viêm bang, tại sao thể bán bọn họ.

      "Bác sỹ chợ đen?" Lục gia nhìn Trình Du Nhiên lát, hình như tin tưởng lời rằng là bác sỹ chợ đen.

      Tần Tử Duệ nhìn Trình Du Nhiên chút, mở miệng : "Con có thể chứng minh lời ấy , ấy là ‘Vua Y’ trong chợ đen tiếng tăm lừng lẫy mấy năm nay, Lục gia, bốn năm trước, cha phẫu thuật, chính là ấy làm cho cha."

      "Nhị ca, ấy chính là ‘Vua Y’ vóc dáng thấp đeo mắt kính gọng đen?" Tần Vi hỏi có chút kinh ngạc.

      Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, vẫn biết ăn mặc như thế còn bị người ta lấy cái tên này, dĩ nhiên, mấy năm nay nhận nhiều đơn buôn bán, có vài người lai lịch , nào có tâm tư nhớ những người này, trách được lúc nhìn thương thế ở mắt Lục gia cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc.

      Song năm đó chỉ làm giải phẫu cho Lục gia, còn cứu Tần Tử Duệ, năm đó tiểu tử thân chịu trọng thương mang theo mặt nạ, đường hộ tống bệnh nhân đến chỗ , lúc ấy nhìn đành lòng, liền tặng kèm thêm giải phẫu, lúc ấy tên tiểu tử kia mang theo mặt nạ, thế nào cũng chịu lấy xuống, chẳng lẽ ta chính là. . . . . .

      Trình Du Nhiên nhìn về phía Tần Tử Duệ, chính là người bốn năm trước tốt bụng tặng người đàn ông trước mắt ơn, thế giới này, đúng là phải bình thường.

      Khóe miệng Tần Tử Duệ khẽ nâng lên, bộ dạng lúc ấy là cam lòng tình nguyện làm giải phẫu cho mình, khắc sâu ở trong lòng, ở lúc giải phẫu kết thúc, rời , chạy đuổi theo, lại thấy cởi tóc ngắn cùng kính mắt xuống, mình cũng bị khiếp sợ, hóa ra "Vua Y" trong truyền thuyết chợ đen lại là con , còn là xinh đẹp.

      "Cũng biết ‘Vua Y’ chợ đen chỉ thu tiền làm việc, ấy xuất ở nước Thái, cũng phải là chuyện kỳ quái gì." Tần Tử Duệ nắm chặt tay, từ khi đó trở , cũng , nếu có ngày như vậy, để trở thành người phụ nữ của mình, cho nên, nhiều năm qua, mới ở trước mặt bọn họ, thoạt nhìn là gần nữ sắc, " ấy chỉ là người phụ nữ của tôi, còn từng cứu mạng tôi, hôm nay ai muốn động ấy, cũng đừng trách tôi khách khí!"

      "Nhị ca, em giúp !" Tần Vi khiêng súng máy, chẳng lẽ nhị ca có mình, lại , nếu như này, chừng trai ta sớm mất mạng.

      Lúc này, sắc mặt Lục gia vừa rồi còn chìm xuống bỗng phát ra tiếng cười, " ra vị này chính là Vua Y năm đó giải phẫu cho tôi, là thất kính thất kính, được rồi, được rồi, tất cả mọi người để súng xuống, nên làm cái gì làm cái đó, lão Kim, chuyện này kết thúc tại đây, , chúng ta uống rượu."

      xong, ông ta nhìn Kim Vạn tới hướng chủ bàn, chuyện này kết thúc dưới câu của ông ta, dù sao, Lục gia cũng ràng, mạng của mình có thể còn, cũng là nhờ giải phẫu năm đó.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Chiến đội cực mạnh (Thượng)

      Mới vừa rồi vài chục khẩu súng chĩa về phía đầu , hình ảnh giật gân đó vẫn còn ở trong đầu, hình như vẫn tồn tại kinh sợ, thở dài cái, nguy hiểm .

      Tần Tử Duệ nhanh chóng mang theo trở lại trong phòng, hai lời liền đẩy lên giường, sắc mặt Trình Du Nhiên trầm xuống, vừa muốn mở miệng: " ——"

      Liền bị tay ta bụm chặt miệng, hai người cùng nhau ngã lên giường, khiến cho Trình Du Nhiên thể nào động đậy được, chỉ nghe thanh trầm thấp vang lên ở bên tai: "Muốn giữ được mạng của em đừng động."

      thanh của ta rất , lại nghe rất ràng, Trình Du Nhiên quả nhiên bất động, bởi vì, rất ràng tình huống bây giờ, Tần Tử Duệ là cây cỏ cứu mạng , cũng là người phải cẩn thận, vì vậy, cả thân thể cứng ngắc.

      Chung quanh đen lại, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của ta, sau đó : "Tôi đụng em, cho nên, em an tâm ngủ cho tôi, ngày mai tỉnh ngủ, liền dẫn em rời khỏi nơi này, đưa em trở về."

      Muốn an tâm ngủ cũng cần cho hoàn cảnh tốt mới phải, trong tình huống tại mà có thể nằm được đó mới là kỳ tích, nhưng lúc nghe được đối phương bảo ngày mai đưa trở về, ngược lại thở ra hơi, được rồi, bất cứ giá nào, tự với mình, chỉ cần qua tối nay là tốt rồi. . . . . .

      Vậy mà ở ban đêm khắp trời đầy sao này, biển rộng mênh mông bát ngát, chiếc tàu thủy khổng lồ ngược gió mà đến, người nhìn vào, giống như chiếc thương thuyền, nhưng nhìn kỹ, lại phát phía canh phòng nghiêm ngặt, mang theo luồng sát khí, giống như cá mập khổng lồ, đánh vỡ mặt biển yên ả, dâng lên tầng tầng bọt sóng, lâu, ngừng lại, an tĩnh trôi lơ lửng ở mặt biển đen nhánh.

      Lúc này, sao lốm đốm đầy trời đêm chợt truyền đến tiếng cánh quạt xoay tròn, thanh phá vỡ tầng mây, cuốn lên hồi gió , càng ngày càng lẫn vào mùi biển, cho đến ở gần phía tàu thủy dừng lại, máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, dừng ở boong thuyền, khi cánh quạt dần dần ngừng chuyển động, cửa máy bay mở ra ——

      Viêm Dạ Tước xuống từ trong cửa, sau lưng có hai người đàn ông cao lớn mặc trang phục dã chiến theo, bọn họ theo thứ tự là Phi Ưng cùng Bôn Lang.

      Viêm Dạ Tước ở phía trước, tuấn khôi ngô, khí thế lỗi lạc, đường cong cương nghị khuôn mặt cao quý, ngũ quan nguội lạnh cương nghị tựa như đao khắc, vẻ mặt lãnh khốc cao ngạo, khí thế giống như sư tử hung mãnh làm cho người ta sợ hãi, hai chân thon dài xoải bước mà , đôi tay cắm vào túi quần, trong lúc phất tay để lộ ra khí phách vương giả, lúc tới, nơi cổ áo loáng thoáng có thể thấy hình xăm kinh người.

      "Lão đại." Đan Hùng thân trang phục màu đen, giữa eo treo hai khẩu súng lục, lên trước cung kính mở miệng.

      Viêm Dạ Tước thẳng tới hướng phòng họp, sắc mặt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm, thoáng nhìn hình ảnh xuất tường.

      Lúc này, Văn Long vào, ngực trái cùng cánh tay còn quấn băng vải, rảo bước vào, " tra ra nội gián là ai, là Kim Vạn của Tả Long Đường."

      Lần này hành trình bọn họ xuất phát chỉ cho mấy vị trong bang biết, căn bản có người biết, Văn Long dẫn người ra căn cứ địa cùng thời điểm Tước bị mai phục phố khiến cho bọn họ có đầu mối tiếp tục điều tra xuống.

      "Lần này, vừa lúc có thể diệt trừ đồng bọn của Kim gia!" Bôn Lang cọ xát quả đấm, hưng phấn .

      Gương mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng tia tình cảm, quay mặt sang, nhìn chút, lại phát bóng dáng Trình Du Nhiên, ánh mắt lập tức rơi vào mặt Văn Long: " ấy đâu?"

      " biết tung tích." Ngày đó sau khi chuyển xe trở về xác thực giúp bọn họ đại ân, khi cho là tìm người tiếp ứng , chờ bọn họ giải quyết xong chuyện, mới biết thấy, trong lòng Văn Long rất ràng, chuyện này biết là lừa được, "Hẳn là ấy tự mình rời ."

      " người ấy có mang thiết bị điện tử truy tìm, tiếp nối đến máy tính của con trai ấy, truy tra vị trí của ấy." Viêm Dạ Tước lạnh lùng hướng thuộc hạ .

      "OK!" An Nhẫn ngồi ở trước màn ảnh lập tức xoay người, mười ngón tay đánh bàn phím, tầng tầng hình ảnh ra, hình như bị vây ở trong Fire Wall (tường lửa) ra vào được, hơn nữa còn phải cẩn thận máy vi tính của mình bị hách, ngờ máy vi tính của đối phương lại khó công kích thế, đây cũng khiến An Nhẫn nhíu mày hỏi: "Đây thực là máy vi tính của đứa bé à?"

      "Chẳng lẽ còn làm khó cậu?" Bôn Lang vỗ vỗ bả vai An Nhẫn, .

      An Nhẫn đưa tay đẩy kính mắt, lạnh nhạt : "Chuyện cười, làm sao có——" Có thể còn chưa ra ngoài, trong máy vi tính rọi ra hình ảnh thế nhưng đen thùi, có gì cả, sau đó nghe được thanh gõ chữ, màn ảnh màu đen xuất hàng chữ: đây là vị trí của mẹ, làm phiền mang mẹ cháu về.

      Sau khi phụ đề biến mất, lập tức biến thành tọa độ hình ảnh, mặc dù tín hiệu quá ràng, chợt lóe lóe, mà cái vị trí kia chính là cái đảo ở Ấn Độ Dương, An Nhẫn nhìn màn ảnh máy vi tính, nghĩ tới đối phương chính là đứa bé, hết sức gợi ra hứng thú của ta, kích động muốn gặp lần.

      "Lão đại, vị trí mới vừa chớp sáng, chính là hang ổ của Lục Tường." Phi Ưng .

      Trình Du Nhiên cũng hề rời , mà bị người bắt lên đảo, thuộc hạ biết thân biết phận như vậy, cũng nên để cho xuất xứ chịu đau khổ, nhưng Viêm Dạ Tước cũng rất ràng, nếu bị Lục Tường biết là người của Viêm Dạ Tước, tuyệt đối xuống tay lưu tình.

      Mặt Viêm Dạ Tước vẫn bất động như cũ, chỉ lạnh lùng xoay người, hướng Đan Hùng : "Thông báo xuống, bảo bọn họ tập hợp, đến lúc gặp lại Lục Tường rồi!"

      "Vâng" Đan Hùng gật đầu, xoay người gấp gáp phòng nhân viên chiến đội.

      Rất nhanh, boong thuyền, 30 người đàn ông mặc quân trang chỉnh tề đứng thành hai hàng, bọn họ theo thứ tự là Phi Ưng, Bôn Lang cùng Đan Hùng dẫn dắt, hợp thành chiến đội cường thế nhất của Viêm Dạ Tước, từng người thề nguyện trung thành với Viêm Dạ Tước, trung hai!

      Gió biển thổi qua, bọn họ vẫn chút cử động, đeo xong các loại vũ khí, khí thế ngàn vạn.

      Vẻ mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng, giống như Chiến thần sắp tràn vào chiến trường, tựa như điểm binh ở sa trường, nhìn lướt qua tinh binh của mình, lạnh lùng : "Trời vừa sáng động thủ, tôi muốn bắt sống Kim Vạn."

      "Dạ! Lão đại!" thanh vang dội, hòa lẫn thanh của sóng biển, vang dội phía chân trời.

      Khóe miệng Bôn Lang giương , : "Rốt cuộc có thể lấy ‘bà xã’ tôi ra ngoài rồi, tay tôi ngứa lâu."

      Các tinh binh khí thế sục sôi, Văn Long tới bên người Viêm Dạ Tước, mở miệng hỏi: "Tước, ấy sao? bằng tôi tìm ấy."

      "Cậu ở lại chỗ này, chặn bọn họ vận chuyển hàng hóa." thanh lạnh lẽo mang theo bất cứ tia cảm tình nào, lại làm cho Văn Long nghe được rất ràng, Tước có ý tự mình cứu Trình Du Nhiên? Trong lòng Văn Long kinh ngạc hồi, nhưng vẫn gật đầu, "Được, nhóm hàng này bị mất ở tay tôi, tôi nhất định cầm về toàn bộ."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Chiến đội cực mạnh (Hạ)

      Tối nay đặc biệt đen, ngay cả trăng sáng cũng hình như cảm thấy hơi thở nguy hiểm, núp ở sau đám mây.

      đảo, thủ vệ tuần tra qua lại, cầm vũ khí trong tay, khẩn trương nhìn bốn phía, Đan Hùng dẫn đội núp cách tường Long đảo bên cạnh vùng biển, cố sức giới hạn giám sát của họ, họng súng cũng vặn lên ống giảm thanh, thừa dịp đêm tối, mang người lặn xuống nước, được đêm tối che đậy, vô số nòng súng lạnh lẽo đều nhắm ngay người tuần tra biển, hơn nữa truyền tin tức đến hơn mười chiếc ca nô trôi nổi xa.

      " Lang, Hùng, bên kia truyền đến tin tức, tuần tra biển gần trăm người, ba mươi giây liền giải quyết toàn bộ."

      Bôn Lang “ờ”, ngồi xuống, cái chân gác lên vị trí đối diện, lau chùi "bà xã" trong tay, gương mặt hưng phấn, rất lâu có mang theo tác chiến thân mật của , đều sợ rỉ sắt, nâng cánh môi lên, hướng ống nghe : "Lão đại dặn chuẩn bị ổn thỏa xong, chờ chính là trời sáng!"

      Chỉ cần trời sáng đối phương vận chuyển hàng hóa ra khỏi đảo, cũng chính là thời điểm bọn họ ra tay, hi vọng vị tiểu thư Trình Du Nhiên kia có thể chống đỡ được. . . . . .

      Mắt thấy trời cũng sắp sáng, ngoài cửa sổ vang lên thanh chim hót, Trình Du Nhiên luôn luôn thích ngủ lại ngủ cả đêm, mang theo mắt con gấu bị Tần Tử Duệ lôi kéo ra khỏi phòng, nhưng trong lòng ngược lại kích động, ta muốn dẫn rời , rất tốt, tiểu tử này cuối cùng cũng tìm thấy lương tâm.

      Phía sau núi có bến tàu cạnh biển, sóng biển đánh thẳng vào đê đập, Trình Du Nhiên ngồi ở xe, cảm thụ gió biển thổi tới mặt, nhìn ra được bến tàu chỉ có thông qua phòng vệ trước mặt mới có thể tiến vào, nhìn thấy ba chiếc tàu thủy bến tàu, từng chiếc xe jeep vận chuyển hàng hóa được người chia ra lái vào khoang thuyền, xuất dấu vết ba đường bánh xe đè lăn qua, thấy rất dấu vết giữa sâu.

      Trình Du Nhiên nhíu mày, xem ra bọn họ biết Viêm Dạ Tước nhất định có hành động, mới đồng thời lái ba chiếc tàu thủy làm thủ thuật che mắt người khác, nhìn sang chiếc tàu thủy ở giữa.

      "Nhìn cái gì? Còn xuống xe?" thanh của Tần Tử Duệ vang lên ở bên tai , lập tức thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ, dù sao cũng có thể rời , còn quản chuyện kẻ khác, sau đó, nhanh chóng xuống xe, người chung quanh nhìn chằm chằm , trừ Tần Tử Duệ, ánh mắt của bọn họ thoạt nhìn có cái gì đúng.

      " thôi." Tần Tử Duệ kéo muốn tới tàu thủy ở giữa, chỉ cần lên chiếc thuyền này, là có thể được Tần Tử Duệ mang theo rời khỏi đảo Tường Long gì đó.

      Lúc này, A Tạp bước nhanh tới, gì đó bên tai Tần Tử Duệ: " Duệ, Lục gia nhận được tin tức Kim gia lấy được, người của Viêm bang bắt đầu có hành động rồi."

      "Đúng dịp, chúng ta lại gặp người của Viêm bang lát!" Tần Vi nhíu mày, khiêng súng máy, .

      Chỉ có Tần Tử Duệ nhíu nhíu mày, ý bảo Tần Vi chuẩn bị trước, A Tạp lại : "Lục gia rồi, vì để cho phân tâm, giữ Trình tiểu thư lại, đợi ngày mai ngài ấy tự mình mang Trình tiểu thư tụ hợp với , Lục gia , ngài ấy biết nghĩ gì, nhất định chăm sóc tốt cho Trình tiểu thư."

      Tần Tử Duệ được Lục gia nuôi lớn, cho nên rất tin tưởng Lục gia, hơn nữa nếu như lần này muốn đánh nhau với người của Viêm bang ở biển, mang tốt lắm, suy nghĩ chút, bảo A Tạp qua bên chuyện với , "A Tạp, chú cần lên thuyền theo tôi, chú ở lại bảo vệ ấy, ngày mai mang ấy tụ hợp với tôi, nhớ coi chừng ấy."

      A Tạp dĩ nhiên nghe theo Duệ, ngờ Duệ quan tâm vị Trình tiểu thư này như vậy, thận trọng gật đầu, " Duệ yên tâm, A Tạp dùng tính mạng bảo đảm."

      Tần Tử Duệ vỗ vỗ bả vai A Tạp, xoay người nhìn về phía Trình Du Nhiên, : "Em tạm ở lại đảo với A Tạp, tối nay rời ."

      "Tại sao? Tôi muốn ở lại." Phản ứng đầu tiên của Trình Du Nhiên chính là phản đối, nếu có cây cỏ cứu mạng Tần Tử Duệ, có dự cảm, ở chỗ này nhất định gặp nguy hiểm, "Tần Tử Duệ, dẫn tôi rời ."

      "Em nghe lời, vẫn có thể rời , A Tạp bảo vệ em, tối nay dẫn em rời đảo." Tần Tử Duệ giống như là trấn an đứa bé cứng đầu cứng cổ, Trình Du Nhiên nghe đến đó, rất ràng, phải ở lại, cũng nữa, Tần Tử Duệ liếc mắt nhìn A Tạp, xoay người tới bến tàu.

      "Trình tiểu thư, yên tâm , Duệ cặn dặn tôi bảo vệ , mời tới bên này." A Tạp lễ phép mở miệng, Trình Du Nhiên thở dài cái, dù sao hiên tại cũng ở dưới mái nhà người khác, chỉ có thể cúi đầu xem tình hình.

      Vậy mà thời điểm xe jeep xuyên qua rừng cây, đám người xuất chặn cùng A Tạp lại.

      "Các người làm cái gì vậy?" Gương mặt A Tạp lạnh lùng, cầm súng trong tay, nhìn người bỗng nhiên xuất , "Đại ca, là. . . . . ."

      "Lục gia rồi, dẫn ta chỗ Lục gia." Dáng vẻ Lục Hạo hung ác, .

      Trong lòng A Tạp tựa hồ cảm giác hợp lý, từ trước đến giờ ta chỉ trung thành với Duệ, " Duệ dặn dò, muốn đưa Trình tiểu thư về gian phòng, tối nay hộ tống ấy rời đảo tụ hợp với Duệ——"

      Lời của ta còn chưa xong, mấy khẩu súng chỉ vào ta, chỉ thấy Lục Hạo cười cười, ngạo nghễ lên trước, "Rốt cuộc cái đảo này là nghe Duệ hay là nghe ba tôi!"

      "Đương nhiên là nghe Lục gia." A Tạp xong, bị mấy người lấy được khẩu súng.

      tay Lục Hạo bắt được Trình Du Nhiên, phân phó thuộc hạ: "Các người dẫn A Tạp !"

      xong, đem Trình Du Nhiên lên xe của mình, đường hướng biệt thự màu xám tro, Lục Hạo nhìn này, sờ sờ cằm : " đáng tiếc cho người đẹp."

      Lúc này, xe đến biệt thự, Trình Du Nhiên bị áp giải vào gian phòng đen nhánh, thuộc hạ lập tức tiến lên, giọng : " Hạo, xong rồi, nửa đường A Tạp chạy mất!"

      "Đám rác rưởi này! Trông chừng chỗ này." Sắc mặt Lục Hạo trầm xuống, cầm súng ra bên ngoài.

      Trong lúc ta được bao lâu, Lục gia vào, mặt vẫn cười như cũ, chẳng qua là nụ cười vào lúc này xem ra nhiều ác độc hơn, nhìn người bị trói chặt.

      Trình Du Nhiên giãy giụa, chỉ hơi hơi giương con mắt, chỉ thấy ông ta phát ra tràng cười trầm: "Quả nhiên là ‘Vua Y’, mặc dù từng cứu mạng tôi, nhưng cũng đại biểu tôi cần mạng ."

      Cái lão hồ ly giảo hoạt này, Trình Du Nhiên khẽ hừ lạnh trong lòng, nếu ngay cả con nuôi của ông ta mà cũng lừa gạt, tất cả chuyện làm tối ngày hôm qua, xem ra cũng chỉ là di trò.

      "Lão Kim, này giao cho ông, tùy ông xử trí!"

      Dứt lời, chỉ thấy cửa mở ra lần nữa, Kim Vạn vào, Lục Tường xoay người, vỗ vỗ bả vai Kim Vạn, sau đó ra ngoài.

      Trong lòng Trình Du Nhiên ngẩn ra, xem ra lần này trốn thoát hang hùm rồi ư?

      Lúc này, đến gần cái đảo, hết sức bình tĩnh, mặt trời mới vừa lộ ra tia sáng từ đám mây.

      Chợt, pằng pằng pằng ——

      Tiếng súng nặng nề trong nháy mắt vang lên, mỗi viên đạn đều lãng phí, thủ vệ tuần tra ngừng ngã xuống, hải tặc ở cửa mới vừa phản ứng kịp, muốn rút khẩu súng bên hông ra ngã xuống đất.

      tay chống mép thuyền, nghiêm chỉnh huấn luyện nhảy lên thuyền, phát giải quyết người còn lại, nâng tay giơ lên cao, làm tư thế OK.

      "Rốt cuộc cũng đến chúng ta! !"

      Bôn Lang nhận được ám hiệu, tiện tay ném ống nhòm, ca nô nhanh chóng tiếp ứng, tiếp đó, bọn họ ràng thấy, chiến đội cực mạnh lợi hại của Viêm bang!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Ranh giới sống chết (Thượng)

      Theo mặt trời chậm rãi lên cao, máu tươi đúng là đưa cho sáng sớm vui mừng lớn nhất, chém giết, giết hại tàn nhẫn bắt đầu trong nháy mắt!

      nghe được tiếng súng, trạm gác ngầm ở bến tàu trong nháy mắt đổ xuống, vô số tia tử ngoại lóe lên, thời điểm muốn ra tay ở cửa trạm gác ngầm, bỗng nhiên bị người xuất phía sau che miệng lại, cổ ngẹo, ngã xuống ——

      Thời gian ngắn ngủi, Bôn Lang mang người bên ngoài xông lên đảo, để cho kẻ địch ứng phó kịp, 33 người mang tuyệt kỹ như sứ giả của địa ngục, xuyên qua rừng súng mưa đạn, từng bước tiến tới gần khu trung tâm, mang theo sát khí nồng nặc.

      Cửa mở ra, hải tặc đếm hết bừng lên từ bốn phương tám hướng, Đan Hùng mai phục đội bắn tỉa sớm hướng ngay mỗi kẻ, người vừa ra tới cửa bị chặn lại, vậy mà Bôn Lang mang theo thuộc hạ, dưới yểm trợ của Đan Hùng, nhanh chóng giết tới bên trong, trong nháy mắt làm rối loạn tầng phòng ngự của bọn họ.

      Lúc này, bầu trời cuồn cuộn gió biển nổi lên, máy bay trực thăng chia làm ba đội xuất bầu trời, ở giữa có Phi Ưng điều khiển máy bay trực thăng dừng ở vị trí bọn Bôn Lang chiếm lĩnh, vạch ra tầng tầng cát bay, thân thể cao lớn của Viêm Dạ Tước ra từ máy bay trực thăng, thẳng tắp tới hướng lầu gác.

      Tay cầm gì, nhưng người có thể đến gần , cho tới bây giờ, đều tràn đầy tin tưởng đối với thuộc hạ của mình!

      "Vị trí của ấy!" thanh lạnh lẽo vang lên trong chiến hỏa, Phi Ưng truyền tọa độ An Nhẫn tìm cho lão đại, Viêm Dạ Tước nhìn chút, lại thông qua ống nhòm tìm được vị trí chính xác, lạnh lùng : "Hấp dẫn chú ý của bọn họ, làm nổ toàn bộ nơi này!"

      "Cái này đơn giản!" Sau khi Bôn Lang nhận được mệnh lệnh, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, từ trong túi lấy ra trái bom, lấy đường cong hoàn mỹ, trong nháy mắt ra, ném hướng trong lầu gác, bước ra bước, quay lưng lại, che lỗ tai ——

      Nhất thời, ánh lửa bắn ra bốn phía, kiến trúc vốn được xem là bền chắc trong nháy mắt hủy diệt, bị hỏa hoạn bao trùm ——

      "CMN, ‘người tình’ của tôi tuyệt!" Hắc Báo lắc đầu, vỗ vỗ lỗ tai, hướng về phía Đan Hùng : " được! Trước định thần rồi ."

      xong, lấy ra ống khói, đốt lên hít hơi, nhìn ngoài mặt rất sợ, nhưng đôi mắt kia lừa gạt được người, so với ai khác cũng trấn định hơn, loại này nổ tung quả chính là nhi đồng. Huống chi vật thể bị ta kêu là "Người tình" cũng được ta chế luyện.

      Đan Hùng nhìn nổi, đoạt lấy khói trong tay ta, ném lên mặt đất, dùng chân tiêu diệt, Bôn Lang trừng mắt liếc , quát lớn: "Này, cậu quản cũng quá rộng ——"

      "Chăm sóc tốt trước mặt cậu!" Đan Hùng ngắt lời của ta, Bôn Lang nghiêng đầu nhìn cái, nhìn người xông ra phía trước mặt, lập tức tháo súng máy hạng nặng bả vai xuống, đụng lỗ mũi cái, "Cho chúng mày xem lợi hại của ‘bà xã’ tao!"

      Giờ phút này, tiếng súng mãnh liệt, mưa đạn quét ngang.

      Viêm Dạ Tước gì, chỉ nâng tay, làm mấy dấu tay, toàn bộ thuộc hạ hiểu ý tứ của , chia làm ba đội công kích.

      Bôn Lang cùng Đan Hùng nhìn thẳng vào mắt nhau giây, gật đầu cái, nhất thời đem người mang tới chia làm hai đội, Bôn Lang dẫn đội người bảo vệ lão đại, Đan Hùng theo sát mình.

      Cả hành động có hiệu suất hỏa tốc, nhìn người của đối phương càng tới càng nhiều, Bôn Lang sớm còn là mặt nhí nhố lúc trước, khôi phục vẻ nghiêm túc, mang theo đội người tấn công.

      Lúc này, trong thư phòng lầu ba, Lục Tường ngồi ở ghế sa lon, chợt nghe tiếng nổ bên ngoài, Lục Hạo vốn bắt A Tạp cũng trở lại, khẩn trương : "Cha, người của Viêm bang tấn công tới, hỏa lực quá lớn, sợ rằng chống nổi!"

      Lục Tường chợt đứng lên từ ghế salon, sắc mặt càng ngày càng tối, mặt mang tia đùa giỡn.

      Dù sao cũng là địa bàn của mình, dáng vẻ Lục Hạo kích động, tiếp tục : " đến nước này, cũng đừng nghĩ rời ! Con tập hợp người của chúng ta!"

      " tập hợp người của chúng ta, chuẩn bị rút lui, bọn họ rất nhanh tới biệt thự, mở cơ quan ra, đưa bọn họ nhốt vào bên trong!" Lục Tường luôn luôn nhìn xa trông rộng, mặc dù biết tình cảnh bên ngoài, nhưng Viêm bang có thể trực tiếp công lên đảo, vậy nhất định có ít người, dù sao ban đầu bọn họ định vận chuyển hàng hóa xong , bỏ cái hòn đảo này, tại hàng hóa ra khỏi đảo, cho nên, cũng thích hợp đối đầu, bằng thừa cơ hội rút lui.

      "Cha, vậy phải là chúng ta sợ bọn họ rồi!"

      Mặt Lục Tường nghiêm túc, " tại, con chỉ cần làm theo lời cha ! Nhanh !"

      Lục Hạo thể làm gì khác hơn là đáp tiếng, xoay người ra ngoài, nhưng mặt tất cả đều là phục, cơ hội tốt như vậy, tại sao cho bọn chúng xem thực lực của bọn họ!

      " phái người báo cho Kim gia tiếng, lập tức rời !" Lục Tường có vẻ hết sức trấn định, xoải bước rời biệt thự, hơn nữa còn phân phó thuộc hạ.

      "Dạ!" Thuộc hạ nhanh chóng chạy hướng lầu ba.

      Mà giờ khắc này, trong tay Kim Vạn cầm khẩu súng, chỉ vào cái trán Trình Du Nhiên, lạnh lùng cười ra tiếng: "Thả trở về? Thả trở về cho Viêm Dạ Tước?"

      Trình Du Nhiên cũng cảm giác ngôn ngữ của mình có vấn đề gì, xem ra là đối phương nghe , thể làm gì khác hơn là phải lần nữa, "Sao muốn tôi cho ta biết, tôi cũng phải là thuộc hạ của ta, bẩm báo cái gì cho ta? Ông có phải nội gián hay , có quan hệ phân tiền với tôi à?"

      " lừa gạt bọn họ nhưng lừa được tôi." Ông ta nhìn , bên cạnh Viêm Dạ Tước chưa bao giờ có đàn bà, ta thế nhưng có thể lưu lại, chính là giống nhau, cho nên, ông ta nhất định phải giết , vậy Viêm bang biết là người nào bán đứng bang phái.

      Trong lòng Trình Du Nhiên những gì ông ta nghĩ, lạnh lùng cười tiếng, "Ông cho rằng giết chết tôi rồi, cũng ai biết ông là nội gián sao? Vậy ông ——"

      Lời còn chưa hết, súng ở cái trán của giật giật, gương mặt Kim Vạn lạnh lùng, muốn bóp cò súng, song vào lúc đó, bỗng có người đẩy cửa ra, vội vã vào, : "Kim gia, Lục gia bảo ngài lập tức rời , ngài ấy ở phía sau núi ti ngài rời ."

      " xảy ra chuyện gì? Tiếng nổ mạnh vừa rồi là . . . . ."

      "Là người Viêm bang, Lục gia phải lập tức rút lui." Người đàn ông thông báo xong toàn bộ, đưa tay ra hiệu xin mời, muốn Kim gia nhanh rời .

      Kim Vạn vốn muốn đè xuống cò súng chợt dừng, bả nhấc Trình Du Nhiên lên, mang theo cùng , đây là đối sách để ngừa vạn nhất, nếu như rời có chuyện gì, giết sau cũng muộn.

      Đôi tay Trình Du Nhiên bị trói ra sau lưng, bị kéo mạnh xuyên qua hành lang, chợt ngừng lại, tựa vào bên tường, ngừng thở: "Tôi được."

      Thân thể dán lên tường, đôi tay sau lưng chợt bắt được miếng sắt bệ cửa sổ, xem ra phải tự nghĩ biện pháp cứu lấy mình.

      Kim Vạn mặc kệ mệt , khẩu súng chĩa về phía , ý bảo mau, Trình Du Nhiên lấy được miếng sắt, nhíu mày, tiếp tục được áp giải , tay bị trói chặt động, dây thừng bị cắt mở.

      " mau!" Kim Vạn lôi kéo tới khúc quanh, muốn vào bên trong, Trình Du Nhiên đột nhiên đẩy tay ông ta ra, lấy tốc độ của , có thể trong hai giây cua quẹo trốn được.

      Nhưng thế nào cũng nghĩ ra kỹ thuật bắn của Kim Vạn nổi tiếng, nhanh chóng giơ súng bóp cò ——

      Pằng tiếng ——

      Trúng đạn phải , mà là người muốn nổ súng hướng !

      Trong nháy mắt xoay người, viên đạn nhanh như tia chớp bay qua trước mắt , vững vàng bắn trúng tay cầm súng của Kim Vạn, súng lục rơi xuống đất.

      Trình Du Nhiên vừa quay đầu, đôi tay hết sức thon dài có kỹ thuật bắn nhanh hơn Kim Vạn, chủ nhân của đôi tay này chính là —— Viêm Dạ Tước!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :