1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ, đừng đùa với lửa! - Phồn Hoa Đóa Đóa (Full 171 Chương Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: có thù lao, làm!

      Đoàn xe đường lái vào căn cứ, khắp nơi đều bố trí người canh gác, vai đeo súng liên thanh, tiến lên kiểm tra tình hình lát, cung kính hướng về phía xe Viêm Dạ Tước chào, sau đó, đoàn xe mới chậm rãi tiến vào căn cứ địa.

      Trước kia Trình Du Nhiên đều chỉ cho rằng vào ở những nơi rừng sâu núi thẳm, bộ lạc trong đó lạc hậu, song trước mắt thấy lại hoàn toàn giống, phong cảnh trước mắt tuyệt đẹp kiến trúc cao vút giống như là người độc lập trong xã hội, xuất của bọn họ rước lấy vô số ánh mắt chú ý.

      Đoàn xe qua sân rộng ở trung tâm, theo về phía Đông, dừng lại trước cửa sắt cao lớn đồ sộ, xung quanh được quân đội hùng hậu canh giữ, Đan Hùng hướng bọn họ chào hỏi, mới thấy có người nhấc ống điện thoại, đôi câu tiếng Thái, cánh cửa vừa dầy vừa nặng từ từ mở ra.

      Xe theo phân tán rời , chỉ có đám người Viêm Dạ Tước ngồi ở ba chiếc xe lái vào trong cổng sắt, vòng qua giữa sân có tượng suối phun, ngừng lại trước bậc thang của biệt thự, Bôn Lang cùng Phi Ưng đều xuống xe, hai bên bậc thang trái phải đều có quân đội đứng canh giữ.

      "Sững sờ cái gì, xuống xe!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng bỏ lại câu, thân thể cao lớn từ trong xe ra ngoài, hai bên bậc thang trái phải lập tức chào kiểu quân đội.

      Trình Du Nhiên theo sau lưng Viêm Dạ Tước ra khỏi xe, ở đường tới đổi lại thân trang phục dã chiến tư thế oai hùng thoải mái, tóc dài cột lên, có vẻ hết sức nhàng khoan khoái, đương nhiên đám đàn ông ở nơi này mặc đồng phục, vì thế rước lấy ít ánh mắt.

      Đặc biệt là người đàn ông tiến lên nghênh đón Viêm Dạ Tước, ánh mắt lao thẳng đến nhìn chằm chằm Trình Du Nhiên, xác thực bị chấn động, biết Viêm Dạ Tước vài chục năm, cũng chưa bao giờ thấy mang bất kỳ nào ở bên người, vậy mà, vào giờ phút này, đứng bên cạnh chính là thứ thiệt.

      "Nhìn đủ chưa?" Viêm Dạ Tước mở miệng lạnh lùng, người đàn ông nhếch miệng cười gian, nếu lão đại mở miệng thể chuyện rồi, ta cũng lập tức im tiếng, có điều ta lại thể dừng lòng hiếu kỳ, chờ sau này phải tìm cơ hội dò hỏi kỹ mới được.

      Vậy mà, người đàn ông có cái mặt tươi cười gian kia tên là Văn Long, con nuôi của lão Văn, lão Văn chính là nhân vật hàng cha chú của Viêm bang, cũng là người hết sức ủng hộ Viêm Dạ Tước, lúc còn rất Văn Long được lão Văn nhận nuôi, trở thành bạn tốt của Viêm Dạ Tước, tại lão Văn bị bệnh, buôn bán của Tam Giác Vàng cũng do ta quản lý.

      Tuy nhiên, Viêm bang của bọn họ buôn bán cũng phải ma túy, Tam Giác Vàng trừ nguồn gốc là ma túy, còn là nguồn gốc của vũ khí đạn dược hàng đầu.

      Ban đầu, Tam Giác Vàng chỉ sản xuất túc, trở thành hãng ma túy toàn thế giới, trải qua nhiều năm giao dịch, giao dịch ma túy càng làm càng lớn, rất nhiều thế lực đen thành lập quân đội của mình, vì vậy, vũ khí đạn dược bắt đầu thịnh hành từ đó, thông qua ma túy lấy được vũ khí đạn dược thượng hạng nhất, vì vậy, nơi này càng ngày càng buôn bán nhiều vũ khí, trở thành thị trường trung tâm của vũ khí đạn dược ở Châu Á.

      Cho nên, chú Văn vẫn luôn đóng quân chấn giữ Tam Giác Vàng, gắng sức chèo chống Viêm bang, tuy nhiên tại do Văn Long phụ trách.

      Văn Long thu hồi ánh mắt nhìn Trình Du Nhiên, hỏi: "Tước, tiểu tử Chấn Vũ kia chưa tới à? Vậy phẫu thuật cho ba nuôi tôi do ai đảm nhiệm?"

      "Do ấy phụ trách giải phẫu cho lão Văn." Trình Du Nhiên còn thưởng thức bài trí, lòng than thở hết sức đặc sắc, bị câu của Viêm Dạ Tước làm thu hồi suy tư, trái lại chỉ mình, hóa ra mang theo tới đây là muốn làm giải phẫu cho người ta?

      Được rồi, nếu đối phương biết thân phận của , cũng nhiều: "Phải biết, tôi làm giải phẫu rất quý, hơn nữa trước phải giao ——"

      Lời đột nhiên dừng lại, nhìn song mắt lạnh lùng của Viêm Dạ Tước, nuốt ngụm nước bọt, sợ sao? Tại sao phải sợ, người muốn cầu cạnh , bộ dạng làm gì phải như làm sai việc gì, nghĩ tới đây, lồng ngực chợt thẳng tắp, cứng rắn : " có thù lao, đánh chết tôi cũng giải phẫu!"

      Đây là lần đầu tiên có người thẳng với lão đại, lấy tính tình của lão đại, tuyệt đối chết vô cùng thảm.

      Lần này chết chết, chết cũng phải có tôn nghiêm, làm việc vốn có quy củ của , vươn tay hướng Viêm Dạ Tước: "Trả thù lao trước."

      Người đứng xung quanh thể hít vào hơi, này, là quá được đằng chân lân đằng đầu, nhưng chuyện càng làm cho bọn họ rớt mắt kính là ở giây đồng hồ sau đó.

      " muốn thù lao là cái gì?" Viêm Dạ Tước xoay người, ngưng mắt nhìn trước mắt bộ chịu lui về phía sau, trầm giọng .

      Cái gì! Lão đại lại đáp ứng cho thù lao!

      Ngay cả Trình Du Nhiên cũng ngẩn ngơ, thế nhưng đồng ý, nhưng lại biết mình muốn cái gì, con mắt đảo lòng vòng, : " tại tôi tạm thời chưa nghĩ ra, trước cứ nợ việc là được rồi, lão đại Viêm, cũng nên lời giữ lấy lời."

      Trình Du Nhiên đụng lỗ mũi cái, nhếch miệng cười đẹp mắt, sau đó mới hướng vị Văn Long kia : "Vị đại ca này, phải muốn tôi cứu người ư? Còn dẫn đường?"

      Văn Long thoáng nhìn sắc mặt của Viêm Dạ Tước, chỉ thấy khẽ gật đầu, ta mới mang theo Trình Du Nhiên vào trong phòng, cũng hoài nghi này có có bản lĩnh hay , bởi vì, người có thể làm Viêm Dạ Tước mang đến cứu ba nuôi, tuyệt đối phải bác sỹ bình thường.

      Chỉ là, này mặc quân phục trái lại rất thú vị, như thế này mà to gan uy hiếp Viêm Dạ Tước, đúng là muốn biết thù lao mà ấy cho nợ là cái gì, có điều, trước mắt ta ngược lại còn có cảm giác hứng thú hơn, "Này, biết Tước thế nào?"

      " quản giáo tôi sao? Nhớ, tên của tôi gọi là này." Trình Du Nhiên liếc Văn Long cái, mặc tốt tất cả, cầm lấy bệnh án từ bác sỹ bên cạnh.

      Văn Long nhìn , : "Ba nuôi tôi liền giao cho ."

      " yên lòng có thể tìm bác sỹ khác." Trình Du Nhiên ném câu , vào phòng.

      Văn Long thở dài cái, giọng điệu của này đúng là cứng rắn, bất đắc dĩ nhún nhún vai, bước nhanh tới hướng phòng nghị .

      Song ở bên Viêm Dạ Tước, tiếng giẫm giày da ở sàn nhà bằng gỗ vang vọng lộc cộc, khí phách bước nhanh xuyên qua hành lang.

      Đẩy cửa vào, bóng dáng cao thẳng tới trước cửa sổ, tầm mắt lạnh lùng trông về cảnh trí phía xa ngoài cửa sổ, thu hồi ánh mắt, khí lạnh rơi mỗi người ngồi bên bàn làm việc, mang theo bất cứ tia tình cảm nào, lạnh lùng : "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! ?"
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: máu lạnh

      câu của Viêm Dạ Tước khiến cho gian phòng nhất thời đóng băng, thuộc hạ ngồi đều dám tiếng, dù sao lần này hàng bị cướp đoạt giá trị vài tỷ, vận chuyển qua Somalia bị cướp, bất cứ người nào ngồi đều có trách nhiệm.

      Văn Long vẫn dựa vào thành ghế, chợt nghiêng về phía trước, : "Tước, tôi tra ra, chỗ chúng ta xuất nội gián, dẫn người vào !"

      Dứt lời, thuộc hạ sau lưng ta xoay người ra khỏi phòng họp, sau đó cửa chính vừa mở, chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi hoa bị áp giải vào, đôi tay bị sợi dây trói chặt, mặt bị vết thương bao trùm, cũng ràng nhìn ra ta hốt hoảng, sợ đến mức đầu cũng dám ngẩng, bị đưa đến nơi này, ta đúng là biết số mạng phía sau . . . . . .

      Lúc này, Trình Du Nhiên kết thúc giải phẫu, nhìn lão già ngủ say giường, thời điểm ở Newyork, có nghe qua tích của vị lão Văn này, chỉ có huy hoàng, cũng là người có tính tình quái dị, ông ta phục tùng bất luận kẻ nào, nhưng lại cam nguyện làm việc thay Viêm Dạ Tước, ngay cả bệnh nghiêm trọng như thế cũng chịu rời khỏi nơi này.

      Bởi vì ông ta biết , Văn Long vẫn thể nắm giữ Tam Giác Vàng hoàn toàn, nếu ông ta rời , nơi này nhất định đại loạn, cũng liên lụy đến vị trí của Viêm Dạ Tước.

      May mà cuối cùng cũng kịp, khối u ở não bộ có đè ép thần kinh, Trình Du Nhiên thở dài cái, khoát tay áo, ý bảo nhân viên cứu hộ đưa ông ta trở về phòng, mình cởi áo blouse xuống, rửa tay, ra khỏi phòng giải phẫu, đến đại sảnh.

      Quản gia chuẩn bị bữa ăn cho , để cho ăn tạm vài thứ, sờ bụng cái, ngược lại đói bụng, vì vậy, chút khách khí ngồi ăn ở trước bàn ăn.

      Cúi đầu đem thức ăn nhét vào trong miệng của mình, còn chưa nuốt vào ——

      Pằng! Pằng! Hai tiếng vang kịch liệt phá rách cả biệt thự.

      ngốc, biết đó là tiếng súng, nhanh chóng dùng sức đem thức ăn nuốt vào cổ họng, hỏi: "Xảy ra cái gì ——"

      Còn chưa xong, loạt tiếng súng dọa người truyền đến từ thư phòng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      Trong miệng Trình Du Nhiên còn ngậm miếng thịt, hoàn toàn có suy tư liền đứng lên, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước xảy ra chuyện gì? Nghĩ tới đây, phải tới thư phòng, quyết định xem ngọn ngành.

      Người làm ngăn lại, dùng tiếng Thái : "Tiểu thư, thể đến gần phía trước."

      Lải nhải cái gì đây, câu đều nghe hiểu, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, cuối cùng nuốt thịt xuống, trước mắt đem người chướng mắt đẩy ra, là đáng ghét, đến nơi này, bọn họ đều nghe , gay go !

      Người làm ngăn được Trình Du Nhiên, nhưng thời điểm đến gần phòng họp, cửa lớn vốn đóng chặt chợt mở ra, suy nghĩ vẫn còn buồn bực vì bọn họ những gì đều nghe hiểu quay đầu liền thu hết hình ảnh trong phòng họp ——

      Viêm Dạ Tước cầm súng, còn bốc lên khói mù mới vừa nổ súng, chỉ thấy người đàn ông nằm đất, trong nháy mắt đỉnh đầu phun ra máu, máu tươi nhiễm đỏ chung quanh.

      Mà Viêm Dạ Tước vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ, gương mặt tuấn tú hẳn là vẻ lạnh nhạt, cứ như vậy máu lạnh kết thúc sinh mạng, là bác sỹ, mặc dù phải là bác sỹ chân chính cứu sống, nhưng ràng chỉ có mình khổ cực cỡ nào, nhưng người bị giết chết lại dễ dàng như này.

      Viêm Dạ Tước vừa quay mặt sang, tròng mắt đen vô tình đúng lúc giao nhau với mắt Trình Du Nhiên, sau đó tiện tay đem súng vừa bắn giao cho Phi Ưng phía sau, lạnh lùng bỏ lại câu: "Người bán đứng Viêm bang, tôi tuyệt đối dễ dàng tha thứ, Đan Hùng, dọn dẹp sạch ."

      Sau mệnh lệnh, liền thấy bóng dáng cao lớn của giẫm lên vũng máu, lạnh lùng ra phòng họp, mặt có vẻ gì, tròng mắt đen bắt được vẻ mặt của , bàn tay bao trùm đầu , trầm giọng : "Thế nào? Sợ?"

      Trình Du Nhiên nghe lời của , liếc mắt nhìn người đàn ông khát máu, khi tất cả mọi người cho rằng sợ nên mới có vẻ mặt như vậy liếc thi thể mặt đất cái, bất đắc dĩ buông lỏng vai, " thú vị."

      Lưu lại ba chữ, xoay người tiếp tục tới hướng bàn ăn, là lãng phí thời gian, còn bằng tiếp tục dùng cơm tối.

      Sắc mặt Viêm Dạ Tước thay đổi chút nào, tới bàn ăn, Văn Long kinh ngạc lần nữa, mặt nâng lên nụ cười, ngồi xuống trước bàn ăn, người làm lập tức đưa bữa ăn tối lên.

      Văn Long vừa ăn vừa : "Vũ khí đạn dược kia vẫn còn ở tay hải tặc, bọn chúng muốn dùng vũ khí đạn dược đổi thành ma túy, hơn nữa còn muốn lớn."

      "Lão đại, tôi cảm thấy phải nhanh chóng hành động."

      "Đúng, dám đụng đến gì đó của Viêm bang chúng ta, đám hải tặc kia cũng thể sống!" Bôn Lang hung dữ, mấy người đều đem ánh mắt nhìn về phía lão đại, chờ đợi lên tiếng, giống như là phải có cuộc đại chiến, Trình Du Nhiên cũng bị cuốn hút theo, khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Viêm Dạ Tước.

      Trầm mặc chốc lát, Viêm Dạ Tước để dao nĩa xuống, hơi giương con mắt, trầm giọng : "Tối nay lập tức lên đường."

      "Dạ, tôi chuẩn bị." Phi Ưng cũng để dao nĩa xuống, đứng lên, chỉ thấy Viêm Dạ Tước nhìn về phía Trình Du Nhiên, "Cậu lưu lại đến khi thân thể lão Văn có gì đáng ngại, Văn Long, cậu triển khai, trở lại đưa ấy tụ họp cùng tôi."

      "Được." Văn Long uống xong hớp rượu đỏ, nhếch miệng lên cười gian, ngờ Tước đem này giao cho mình, xem ra, ta ngược lại có thể dò thăm chút rồi, "Tôi nhất định chăm sóc ấy tốt, hơn nữa đưa ấy đến an toàn."

      Trình Du Nhiên tặng Văn Long cái xem thường, mới cần ta chăm sóc, có điều Viêm Dạ Tước có bên người, có phải có thể chạy trốn đường hay ? Ừ, đây là ý kiến hay, nhưng thể thực hành, bởi vì Tiểu Nặc vẫn còn ở chỗ của , cũng biết bị đưa đến nơi nào, hơn nữa, máu lạnh, hôm nay được nghiệm chứng .

      "Lão đại Viêm, trước khi đến , sau khi tôi trở về đem Tiểu Nặc trả lại cho tôi." Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước, .

      "Làm xong việc nên làm, tôi dĩ nhiên giữ lời." Viêm Dạ Tước lãnh khốc ra, bên Văn Long còn biết Tiểu Nặc là ai.

      Trình Du Nhiên “được”, đứng lên, rời bàn ăn, Văn Long nhanh chóng đuổi theo, hỏi: "Ba nuôi tôi thế nào?"

      "Quan sát buổi tối ổn định sao."

      "Xem ra y thuật của tồi." Văn Long nhíu mày, "Vừa rồi Tiểu Nặc là ai vậy?"

      " em, cái này có liên quan đến à? Được rồi, chớ phiền tôi, nhanh xem ba nuôi , tôi muốn ngủ giấc!" Trình Du Nhiên ngáp cái, liền tới hướng gian phòng, nhưng có ngủ, đứng ở bên cửa sổ, nhìn tình hình dưới sân.

      Viêm Dạ Tước rảo bước ra, tiến vào xe, đoàn xe mới vừa đưa tiến vào rời khỏi đại viện, hàng dài khí thế hào hùng thẳng tắp chạy theo quốc lộ. . . . . .
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Gặp mai phục trong rừng

      Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu từ bệ cửa sổ vào gian phòng, dụng cụ xung quanh phát ra thanh tích tích, lão già nằm giường lớn màu đen chậm rãi mở mắt.

      "Ba nuôi, ba cảm thấy thế nào?" Văn Long nhìn ba nuôi tỉnh lại, lập tức tới bên giường, thận trọng đỡ ba nuôi dậy.

      Lão Văn nhìn chung quanh rồi hỏi: "Tước tới?"

      "Đúng, vị bác sỹ này được ấy mang tới, Trình Du Nhiên." Văn Long vẫn tà khí như trước, chỉ vào Trình Du Nhiên đứng ở mép giường , lão Văn gật đầu hướng Trình Du Nhiên, Trình Du Nhiên đặt bệnh án cầm trong tay xuống, bộ dáng vẻ bác sỹ, mở miệng : "Lão Văn, u trong não bộ của ông loại bỏ, nhưng cần tĩnh dưỡng tốt."

      Trình Du Nhiên , còn đợi lão Văn chuyện, liền đem ánh mắt nhìn về phía Văn Long, : "Này, người còn gì đáng lo nữa, có phải nên hộ tống tôi rời khỏi nơi này rồi ?"

      "Đại tiểu thư của tôi ơi, vội vã gặp Tước đến thế sao?" Văn Long trêu đùa câu, sau đó với ba nuôi: "Ba nuôi, ba ở chỗ này nghỉ ngơi tốt, buổi trưa con xuất phát tụ họp với Tước."

      "Ừ, chuyện lần này nhất định phải giải quyết, nếu biết những cha chú trong Viêm bang lại muốn gì." Vẻ mặt lão Văn nghiêm nghị, hoàn toàn giống như người mới vừa làm xong giải phẫu, trong mắt quét qua tia lạnh lẽo.

      "Ba nuôi, xin yên tâm ạ." Văn Long “dạ”, sau đó nhìn Trình Du Nhiên, : "Có hay ?"

      Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, xem ra mình vào ổ sói, trong ngoài nơi này, từ xuống dưới, hai đều ác độc như lão đại của bọn họ.

      Vẫn nhanh chóng rời xa hơn, bước chân ra, sau lưng vang lên thanh: "Vị này là bác sĩ Trình nhỉ, tôi còn chưa tiếng cám ơn với ."

      "Tôi thu tiền làm việc mà thôi." Trình Du Nhiên hời hợt, bây giờ mặc dù còn chưa thu tiền, nhưng món nợ này tuyệt đối tiện nghi cho Viêm Dạ Tước.

      Lão Văn hình như nhìn thấu khó chịu mặt , : "Như vậy mong lần sau chúng ta gặp lại, tôi cám ơn tốt."

      "Tôi nghĩ, ông đừng bảo là lần sau gặp mặt tôi, thấy bác sỹ cũng hay đâu." Trình Du Nhiên xong, quay người ra khỏi gian phòng, cũng muốn đến nơi này lần nữa, cho nên, gặp mặt lại mi , lão Văn nhìn bóng lưng tiếu sái, tự chủ cười cười.

      Giữa trưa, mặt trời lên cao.

      Trình Du Nhiên theo Văn Long xuất phát lên đường tụ hợp với Viêm Dạ Tước, mười chiếc xe quân dụng nhanh chóng xuyên qua rừng cây, xem ra, lần này Somalia rất nhanh bắt đầu náo nhiệt.

      chỉ là náo nhiệt, Trình Du Nhiên thấy, còn có chuyện nguy hiểm hơn, muốn chết, nếu có thể, muốn mình rời , nhưng con trai vẫn còn ở tay Viêm Dạ Tước, . . . . . .

      Lúc này, đồng hồ tay chợt phát ra hai tiếng tích tích, đó cũng phải đồng hồ điện tử bình thường, là Tiểu Nặc lấy được từ chỗ Ngải Sâm đưa cho , có thể nhắn tin tức như điện thoại, khi tiến vào căn cứ địa, vẫn luôn có tín hiệu, giống như tại chút tín hiệu, thanh này, hẳn là có tin tức.

      đè xuống chốt nhấn, thấy màn ảnh nho xuất phụ đề: mẹ, bọn họ đưa con về nhà rồi.

      " làm gì vậy?" Văn Long quay mặt sang hướng Trình Du Nhiên hỏi.

      Trình Du Nhiên lập tức thu tay lại, thản nhiên : "Nhìn thời gian, được à?" Viêm Dạ Tước phái người đưa Tiểu Nặc về nhà rồi, coi như người đàn ông này có chút lương tâm.

      "Tiểu thư, cũng cần gấp gáp muốn gặp được Tước như thế, tôi vẫn tò mò, có quan hệ như thế nào với Tước!" Văn Long có việc gì liền hỏi cái này, có thể có quan hệ thế nào cùng ta, chút cũng có, nếu phải bị ta ép tới nơi này, mới tới loại rừng hoang núi sâu, chừng bất cứ lúc nào cũng bị người giết chết cũng biết ——

      Chợt, tiếng nổ mạnh kịch liệt xẹt qua chân trời, Trình Du Nhiên ngẩn ra, bị mình trúng chứ!

      " Long, có mai phục!"

      Lời này vừa dứt, mấy hàng ngũ tiến đến chỗ bọn họ, chỉ thấy người cầm đầu ra dấu tay, nhất thời, tiếng súng mãnh liệt, mưa đạn quét ngang.

      là quạ đen, gì tới nấy, mắt thấy người hướng nổ súng, Văn Long ấn đầu , tay trái bóp cò súng, viên đạn lập tức kết thúc tính mạng đối phương.

      Vào giờ phút này, mặt của ta còn bộ dáng hi hi vừa rồi, khôi phục vẻ nghiêm túc, mang theo đội người tiến lên phản công, triển khai cuộc dã chiến máu tanh.

      Rừng cây vốn an tĩnh nhất thời nổi lên tiếng súng, đạn vô tình xuyên phá khí, tay chân Trình Du Nhiên linh hoạt theo bọn họ, lúc này, thông minh chút, chỉ sợ ngay cả mạng cũng còn.

      Chung quanh, người ngừng nhập vào trong vũng máu, tiếng đạn nổ tung, tiếng người kêu thảm thiết, trong mắt Văn Long tối tăm, lấy ra khẩu súng từ thân kiên quyết thả vào lòng bàn tay Trình Du Nhiên.

      " bảo vệ tốt cho mình, chiếc xe trước mặt kia, nghĩ biện pháp rời trước."

      Kẻ địch đông đảo, vô số đạn bắn càn quét ngăn cản bọn họ tới, Văn Long thể làm gì khác hơn là tìm vị trí tốt nhất, nắm súng bắn tỉa lên, tiến hành ngăn chặn tầm xa, giúp đỡ người còn lại dẫn bộ phận hỏa lực ra, giờ phút này, ngay cả bom cũng bắt đầu ném ra, tình hình chiến đấu mãnh liệt giống như là chiến trường——

      "Hộ tống bác sĩ Trình rời !" Văn Long ra lệnh, rất ràng đây là mai phục, như vậy thấy rằng trong bang phái còn có nội gian, nhưng ta đồng ý Tước, dẫn ấy rời an toàn.

      Tay Trình Du Nhiên nắm lấy súng, nhíu nhíu mày, có thể coi là có sở trường dao thuật, kêu cầm đồ chơi, đúng là biết làm sao, mặc kệ, rời trước rồi , còn phải trở về đoàn tụ với con trai !

      Lúc này, hai người yểm hộ băng qua rừng mưa đạn, tới trước xe.

      "Bác sĩ Trình, lái xe theo hướng quốc lộ, về phía trước an toàn." Hai người đem vật cầm trong tay sau chỉ đường cho Trình Du Nhiên, giao phó xong, lập tức lấy Laser Gun từ xe xuống, quay đầu lại trợ giúp Long của bọn họ.

      Trình Du Nhiên lên xe, đây là cơ hội tốt, có thể rời khỏi nước Thái trở về Hồng Kông, nghĩ tới đây, muốn nổ máy xe, liền gặp tình cảnh chiến đấu kịch kiệt sau lưng, hai người mới vừa đưa mình tới đều trúng đạn ngã mặt đất.

      chiếc xe tải lái tới, két tiếng, cửa xe hàng mở ra ——

      Bên trong vô số người đứng, tay cầm súng máy, sắc mặt ngông cuồng nhìn bọn họ, hôm nay đường ra duy nhất của bọn họ chính là địa ngục!

      Địa ngục? Trình Du Nhiên cũng có đồng ý!

      Trình Du Nhiên hạ quyết tâm, dùng miệng cắn khẩu súng, nổ súng, cái này cũng đại biểu thể phản kích, đạp chân ga, bánh xe cấp tốc xoay tròn, thuần thục ngăn cản, chân phải chợt giẫm, gia tăng chân ga, bánh sau xoay tròn như tốc độ ánh sáng, cùng mặt đất cọ sát ra làn bụi mù, khéo léo quay đuôi về, két tiếng ——
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Chạy ra khỏi ổ sói lại vào hang hổ

      Xe như thoát súng ra đạn, chạy hướng xe hàng. Trình Du Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, mắt cũng chớp cái nào, ở bên trong tròng mắt đen lộ ra hơi thở tự tin.

      Văn Long nhìn Trình Du Nhiên quay đầu xe vọt tới hướng bên này, nhíu mày kiếm, muốn làm gì.

      Trình Du Nhiên chợt chuyển tay lái, chỉ thấy xe lái hướng xe hàng, muốn đụng nhau với xe hàng, trong nháy mắt chợt thay đổi tay lái, đạp cần ga, tiếng động cơ cùng bánh xe ma sát mặt đất đồng thời vang lên thanh, đuôi quét ngang hướng chiếc xe với đường cong hoàn mỹ, giống như cây chổi, đem xe chạy như bay quét qua, mạnh mẽ đụng ngược, xe hướng xe hàng, màn này làm cho người ta khiếp sợ!

      Xe cùng xe hàng chạm vào nhau, hấp dẫn chú ý của kẻ địch, hai người mới vừa hộ tống Trình Du Nhiên cùng lúc đó thoát khỏi cảnh khốn cùng.

      Văn Long nhìn màn này, nhìn lại chiếc xe tải kia, hình như hiểu muốn làm cái gì, lập tức giơ tay lên quát: "Lui về phía sau!"

      nên làm làm xong, còn dư lại có quan hệ với , có thể !

      Trình Du Nhiên lấy súng cắn ngoài miệng xuống, lui về phía sau khẽ ném, đổi ngăn cản, xe lùi lại phía sau cực nhanh, mặt tinh sảo nâng lên nụ cười nhạt ——

      Bùm! tiếng vang lớn, vạc dầu lúc trước bị đụng vỡ đúng lúc ma sát đụng nhau với xe, xảy ra nổ tung, long trời nở đất, khói mù bốc cháy nồng nặc, khóe miệng Trình Du Nhiên cười tự tin, dừng lại, xe cua 180 độ, như tên dây cung, xuyên qua tuyến lửa, nhanh chóng rời ——

      Song cùng lúc đó, bóng người nhanh như tia chớp nhảy vào trong xe của , khẩu súng chĩa về phía cái ót của , vang lên thanh từ tính: "Vị bác sỹ này, kỹ thuật lái xe của cũng tệ lắm, tiếp tục lái xe!"

      Nếu mở miệng gọi là bác sỹ, chẳng lẽ bọn họ biết?

      tay Trình Du Nhiên cầm tay lái, tay lục lọi chung quanh, chỉ thấy người đàn ông kia đùa giỡn, : "Súng tìm chĩa vào đầu ."

      Ở thời điểm người đàn ông nhảy lên liền chớp lấy thời khắc nhất thời buông lỏng bỏ súng qua bên, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, : "Vị đại ca này, có lời gì từ từ ——"

      Lời của còn chưa xong, trước mặt bỗng tối sầm, ngất , tại những người này chỉ thích bắt cóc người sao?

      Tần Tử Duệ nhanh chóng lật người, động tác mau làm cho người ta thấy , tay nắm lấy tay lái, tay đem người hôn mê vứt xuống chỗ cạnh tài xế, lái xe rời .

      Cây cổ thụ tươi tốt che tất cả ánh mặt trời trong trời đất, đập vào mắt là mảnh xanh biếc, Trình Du Nhiên chậm rãi mở mắt, sau hồi hôn mê, tìm được suy nghĩ, mới phát ra tay chân mình đều bị trói, lại bị người bắt, gần đây đúng là phạm Thái tuế, chỉ là, tại người tóm đúng là bằng trước, lại trói chặt .

      Lúc này, tiếng kêu vang lên: "Nhị ca, người bắt tỉnh!"

      Tiếng bước chân đến gần, tất cả đều là ủng quân nhân, phía đầy bùn đất, người cũng dính bùn đất, Trình Du Nhiên giương mắt nhìn người đàn ông ở trước mắt, ủng quân nhân, quần lính, giống những người khác là người mặc T shirt màu đen, da thịt màu đồng, mặt thâm thúy, con ngươi màu nâu nhìn mình.

      Khi Trình Du Nhiên thấy gương mặt này, mới nhớ tới người này từng gặp, vào cái đêm bị bắt đó, bọn họ tiêu diệt quan viên chính phủ, là ta để mình .

      "Tôi đúng là xem thường rồi." Tần Tử Duệ ngồi xổm người xuống, đưa tay nắm cằm , ngày đó giết Lưu Châu vẫn cho rằng cũng chỉ là bác sỹ bình thường, mới thả , nghĩ tới này đúng là gạt người.

      Cằm Trình Du Nhiên bị bóp đến đau đớn, trong lòng hít vào hơi, vào lúc này cũng thể chuyện, bởi vì bị bắt lại, gì đều vô dụng, còn bằng đừng lãng phí môi lưỡi, Trình Du Nhiên liếc ta cái, liền dời ánh mắt .

      " ngờ nhị ca còn bắt được em đẹp thế này." Vừa chuyện là Tam đệ Tần Vi, thân thể bắp thịt rắn chắc, giữa eo treo dao găm, tay nắm súng máy, tới, nhìn mặt Trình Du Nhiên xinh đẹp, có chút kinh ngạc, đem súng lắc bả vai, " bằng cho làm vợ của em."

      " có lệnh của tôi, ai cũng thể động ta, dẫn ta về đảo!" Tần Tử Duệ nhếch miệng tươi cười, tiện tay hất ra, đứng lên, cùng người chung quanh thương lượng cái gì, Tần Vi hứng thú mười phần nhíu mày, lời này ra từ trong miệng Nhị ca, chỉ ta kinh ngạc, chừng cho đại ca, cũng đều như vậy.

      Đôi tay Trình Du Nhiên bị buộc chặt, bị ta đẩy hơn nửa ngày vào trong rừng hoang núi sâu, sau đó gặp nhóm người tiếp ứng bọn họ, ngồi mấy giờ xe, mắt thấy sắc trời dần dần tối, biết mình ở địa phương nào, chỉ biết đổi xe sang ngồi thuyền, cuối cùng đến hòn đảo.

      Trong lúc thuyền sắp cập bờ, vô số tuyến hồng ngoại bắn tới hướng bên này, con thuyền chợt ngừng lại, Trình Du Nhiên bị Tần Tử Duệ kéo ở phía sau, lên mũi thuyền làm thủ hiệu, những tuyến hồng ngoại vốn ở người mới biến mất.

      ra những thứ này đều là ám tiêu nhập cảng vào đảo, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, những người này xem ra rất nghiêm mật, nhất định là nhóm người có lai lịch , điểm này sớm nên nghĩ đến, nếu là lai lịch , làm sao dám xúc phạm người có quyền thế như Viêm Dạ Tước.

      Thuyền tiếp tục chạy, cập bờ dừng lại, bên bờ mấy chiếc xe jeep sớm chờ, Trình Du Nhiên bị cưỡng chế đẩy lên xe, lướt qua ám tiêu núp hai bên, xe chạy hướng bên trong đảo, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Trình Du Nhiên đại khái cũng hiểu, tại ở gần Somalia, trong truyền thuyết Somalia nổi tiếng với hải tặc, vài năm qua càng thêm có ít hải tặc hợp thành nhóm người lớn mạnh, khiến cho thuyền bè ngang qua vùng biển đều bàng hoàng.

      Nhưng quan sát đường, biết nơi này cũng phải quốc gia Somalia, như vậy, cách khác bây giờ cái đảo nào đấy biết tên Ấn Độ Dương.

      Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên cau lông mày lại, sớm biết thế này trực tiếp , cũng nên trả thù mà quay đầu trở về đụng xe tải kia, làm cho người ta chú ý tới mình, lúc này mới khiến cho bản thân mới vừa chạy ra khỏi ổ sói, liền bị kéo vào hang hổ, hơn nữa, còn phải đối mặt với đám hải tặc, , ghét nhất chính là ngồi thuyền, cũng biết lái thuyền, lần này muốn chạy trốn cũng đơn giản rồi.

      Lần này nên làm thế nào cho phải, có người nào tới cứu người vô tội là hay đây. . . . . .

      "Còn nhanh lên! Đàn bà chính là kì kèo mè nheo." gã đàn ông lực lưỡng dùng sức đẩy Trình Du Nhiên, khiến cho thiếu chút nữa đứng vững té ngã, hung hăng trợn mắt nhìn người lực lưỡng kia, tiếp tục hướng trước mặt, cũng biết kế tiếp đối mặt với cái gì. . . . . .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Thân vùi lấp trong ổ hải tặc

      Đây là nơi gần kề Somalia, cái đảo ở Ấn Độ Dương, Trình Du Nhiên nhìn đồng hồ điện tử chút tín hiệu, lần này đúng là kêu trời trời biết kêu đất đất chẳng hay.

      Trình Du Nhiên bị đẩy thô lỗ xuống xe jeep, màn đêm xuất khu xây dựng theo kiến trúc bầy, cây cối chung quanh mọc thành bụi, hoàn toàn tưởng tượng ra được, hình ảnh này có thể thấy ở đảo quái gở.

      "Ơ, thế nào lại mang về nàng xinh đẹp thế này." đám động vật giống đực nhìn thấy Trình Du Nhiên đều nhìn đắm đuối.

      Người đàn ông vạm vỡ A Tạp vẫn đẩy nhìn sang đám sắc quỷ vừa thấy liền khó chịu thôi cảnh cáo: "Đây chính là phụ nữ của nhị ca, nếu ai động vào cọng tóc gáy của ta, cẩn thận nhị ca chém ngón tay của các người."

      Xác thực lúc A Tạp ra lời này, đám đàn ông kia cũng dám nhích tới gần, có thể đoán, địa vị nhị ca Tần Tử Duệ ở trong lòng bọn họ, mặc dù dám tiến lên trước, nhưng hai đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, đều kinh ngạc vì nhị ca có phụ nữ.

      A Tạp mang theo Trình Du Nhiên rất nhanh, tới sân độc lập, ném vào gian phòng, sau đó xoay người rời , ngay cả cửa phòng cũng khóa, giống như là đoán trước thể nào chạy trốn khỏi đây.

      Dĩ nhiên, trong lòng Trình Du Nhiên cũng rất ràng, tạm thời thể rời bỏ nơi này, bởi vì nơi này là cái đảo ở trong biển, chỉ biết lái thuyền, hơn nữa ngồi thuyền còn có thể ngất, còn có điểm quan trọng nhất, chính là từ con vịt lên cạn*.

      * Chỉ người biết bơi.

      Cho nên, ý tưởng trốn chạy bị tiêu diệt trong đầu, xoay người nhìn gian phòng, gian phòng có bật đèn, tia sáng rọi vào từ ngoài cửa sổ cũng có thể thấy ràng, cả căn phòng đều được chạm trổ bằng gỗ, có gì cả, rất ràng, theo cách bài trí, nơi này là chỗ bọn đàn ông thường ngày gọi đến hưởng dụng.

      Chỉ có điều, ra, cái giường này đúng là lớn, xem ra còn rất mềm. . . . . .

      Lúc này, cửa phòng chợt bị mở ra, mặc váy dài phong cách Bohemia vào, trong tay còn cầm xấp y phục cho tắm rửa, nhìn Trình Du Nhiên rồi lộ ra nụ cười, tới trước bức tường, đưa tay đẩy cái.

      Bây giờ Trình Du Nhiên mới phát , đây phải là tường, mà là kiểu cửa, bên trong là gian phòng tắm, khói mù ngập tràn, phòng tắm này hết sức đặc biệt, trung tâm có thùng lớn làm bằng gỗ, nơi ống nước ngừng chảy nước nóng xuống, hướng làm thủ hiệu mời, sau đó câu Trình Du Nhiên thế nào cũng nghe hiểu rồi lui xuống.

      Mặc dù nghe hiểu, ngược lại Trình Du Nhiên cũng hiểu, ý của ta là bảo mình tắm rửa, đưa tay chạm vào nước trong thùng, nghĩ cũng có nghĩ, liền cởi bỏ y phục người, chuẩn bị tắm, giày vò hai ngày qua làm cảm giác mình vừa mọc ra từ trong đất.

      Ngồi ở trong thùng gỗ, tẩy rửa thân bùn đất, trong đầu bắt đầu tính toán, nên làm thế nào mới có thể chạy khỏi nơi này, những người này mai phục Văn Long ở nửa đường, như vậy rất có thể là kẻ địch của Viêm Dạ Tước, chừng Viêm Dạ Tước đến san bằng nơi này, đến lúc đó vừa hay có thể chạy . . . . . .

      Đợi chút, có chuyện gì làm hay sao mà nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, chờ ta, chừng sớm thành thức ăn của tên Tần Tử Duệ gì gì kia rồi, được, phải tự mình nghĩ biện pháp mới được, có điều, như qua, bọn họ rốt cuộc có đụng chạm gì với Viêm Dạ Tước đây?

      Tắm xong, Trình Du Nhiên mặc bộ trang phục dã chiến sạch , tóc dài ướt nhẹp xõa lưng, đứng lát trước cửa sổ, cảm thấy mình đúng là mệt mỏi, quay đầu lại nhìn tấm giường lớn, "Giường thư thái như vậy, ngu sao mà ngủ!" Trong miệng tự lẩm bẩm câu, dù sao cũng bị bắt tới đây rồi, vậy chỉ có thể sống ở đâu yên ở đấy, trước hay ngủ lát rồi tính.

      ngáp cái, muốn tới hướng giường, chỉ thấy cửa được mở ra, gã đàn ông bắt được vào.

      Trình Du Nhiên nhúc nhích nhìn người đàn ông này, trong ánh mắt có quá nhiều sợ hãi, ngược lại thoạt nhìn rất trấn định, rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục tới hướng giường.

      Cử động đó khiến Tần Tử Duệ nhếch miệng, mang theo vài phần gian tà, lại làm cho người ta nhịn được tim đập dồn dập, tới trước mặt Trình Du Nhiên, mở miệng : "Tôi họ Tần, tên Tử Duệ."

      ta tiếng Trung rất hay, sau khi rửa mặt sạch xem thế nào cũng giống thổ phỉ trong núi hoặc là hải tặc hoành hành biển.

      Trình Du Nhiên xoay người, quan sát ta, khóe miệng giương , hời hợt : "Trình Du Nhiên."

      Đứng đổi tên ngồi đổi họ, sợ cái gì, Trình Du Nhiên, người quả nhiên như tên.

      Nụ cười khóe miệng Tần Tử Duệ càng thêm sâu, nhìn cử động của vốn là muốn lên giường: " định ngủ."

      "Sớm như vậy, ngủ cái quái gì." Trình Du Nhiên liếc ta cái, dù tại mệt mỏi như muốn gục xuống, cũng thừa nhận mình muốn ngủ, mới cho ta câu: vậy ngủ chung cùng tôi nhé, hừ, coi Trình Du Nhiên dửng mỡ sao?

      " đường xa thế, mệt mỏi à?" Tần Tử Duệ nhíu mày hỏi tiếp.

      Người này rắc rối, Trình Du Nhiên tức giận trả lời: " mệt, tôi vô cùng có tinh thần, tôi còn có thể chạy Marathon."

      "Vậy rất tốt!" Tần Tử Duệ phát bắt được cổ tay , Trình Du Nhiên cả kinh trong lòng, "Tôi rồi, tôi mệt, tôi ——"

      " có tinh thần như vậy, hãy cùng tôi tham gia bữa tiệc tối nay ." Tần Tử Duệ lôi kéo ra bên ngoài, Trình Du Nhiên muốn tránh thoát, nhưng sức lực của người đàn ông này quá lớn, thể làm gì khác hơn là bị ta kéo ra phía ngoài, ai ngờ, Tần Tử Duệ thuận tay nắm thắt lưng .

      Người xung quanh nhìn bọn họ lôi kéo, còn tưởng rằng bọn họ liếc mắt đưa tình, khỏi lộ ra nụ cười mập mờ.

      "Nếu như muốn làm phụ nữ của tôi, vậy là của bọn họ thôi." Tần Tử Duệ giọng mà ra ở bên tai .

      Lúc này, Tần Vi tới, "Hai người dù là liếc mắt đưa tình cũng nên trở về phòng chứ."

      Trình Du Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn Tần Vi, ta mà liếc mắt đưa tình, Tần Tử Duệ cười cười, : "Nơi này dường như còn có tình cảm hơn."

      Tần Vi rất kinh ngạc, quên : "Chớ tình cảm, nhị ca, Lục gia cũng trở về, còn dẫn theo người trở lại, bảo chúng ta cùng đến đại sảnh, các em tụ họp."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :