1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ, đừng đùa với lửa! - Phồn Hoa Đóa Đóa (Full 171 Chương Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 142: Cháu cố ý

      Nhìn người dối trá trước mắt, nhìn thế nào đều cảm thấy vừa mắt, Tiểu Nặc hơi hơi nhăn lỗ mũi, chỉ vào bàn cạnh bên : "Mẹ, con muốn ăn bánh ngọt."

      Giọng non nớt truyền đến, trong nháy mắt phá vỡ tình thế giương cung bạt kiếm, Viêm Hạo Thừa chấn động trong lòng, thầm nghĩ những lời đứa này vừa , chỉ bởi vì nó thích ăn bánh ngọt, hay là tính làm như vậy, nếu như là vế sau, đó cũng quá nghiệt?

      trách được Viêm Lệnh Thiên coi trọng nó như vậy, chừng nó rất nhanh có thể trở thành Viêm Dạ Tước tiếp theo, thậm chí kinh khủng hơn, nhìn chằm chằm Tiểu Nặc, trong mắt Viêm Hạo Thừa thoáng qua sát khí, giữ lại đứa này rất nguy hiểm!

      Mặc dù chỉ là thoáng, nhưng vẫn bị Viêm Dạ Tước bắt được, Viêm Hạo Thừa thế nhưng nổi lên sát tâm đối với con trai , quả biết sống chết.

      Hừ lạnh tiếng, mặt Viêm Dạ Tước tràn đầy lãnh khốc, hòa lẫn sát khí lạnh lẽo mãnh liệt đánh về phía Viêm Hạo Thừa, tựa như con sư tử giận dữ, lúc nào cũng có thể khởi xướng kích trí mạng, hơi thở bá đạo ràng cho đối phương biết, nên có bất kỳ chủ ý nào, nếu lập tức đổ máu tươi tại chỗ.

      Cảm nhận được lão đại tức giận, Bôn Lang và Đan Hùng đều tiến vào trạng thái chiến đấu, đôi tay rời đến đặt ở gần vị trí để súng, chỉ cần lão đại ra lệnh, lập tức khiến bữa tiệc này biến thành địa ngục.

      Viêm Hạo Thừa thể nghĩ đến đưa tới phản ứng lớn như vậy, trong lòng cũng hối hận vì kích động vừa rồi, đứa bé mà thôi, cho dù trưởng thành cũng là chuyện của mười năm sau, khi đó Viêm Dạ Tước sớm bị mình giải quyết, làm sao có thể còn tồn tại uy hiếp, xem ra Viêm Lệnh Thiên coi trọng nó là lừa gạt.

      Nghĩ thông suốt những thứ này, mặt Viêm Hạo Thừa nhất thời trở nên ấm áp, tràn đầy mến : "Muốn ăn bánh ngọt gì cứ việc , cháu tên là Tiểu Nặc đúng , tôi là cả của cha cháu, lại cháu còn phải gọi tôi tiếng bác cả đấy." xong, chuẩn bị đưa tay sờ đầu Tiểu Nặc .

      Tiểu Nặc lại càng hoảng sợ, mặc dù cu cậu biết sát khí kia là gì, chỉ là ánh nhìn của Viêm Hạo Thừa khiến hô hấp của cu cậu đột nhiên dừng lại, chờ sau khi lão đại ra hiệu cu cậu mới phản ứng kịp, bây giờ lại còn muốn sờ đầu tôn quý nhất của cu cậu, để cho bác ta sờ sau này cu cậu cũng cần lăn lộn nữa.

      Kể từ ngày mẹ theo lão đại cu cậu thường dùng đến cái đầu này, trong lòng cu cậu, nếu lão đại là hắc đạo, về sau cu cậu cũng nhất định phải hắc đạo.

      Vèo cái, thân thể nhanh nhẹn nhảy ra, hoàn toàn cho Viêm Hạo Thừa mặt mũi tới bàn bên cạnh, coi như bác ta căn bản tồn tại.

      Viêm Dạ Tước hừ lạnh lần nữa, cặp mắt lạnh lùng quét người Viêm Hạo Thừa, mới lôi kéo Trình Du Nhiên theo.

      Viêm Hạo Thừa tức giận hận thể trực tiếp rút súng, chỉ là cuối cùng ta vẫn phải nhịn xuống, đừng ta chưa chắc có thể giết được Viêm Dạ Tước, coi như có thể giết chết tại cũng thể giết, nhắm mắt ngay sau đó rất nhanh mở ra, mặt trong nháy mắt thay bằng nụ cười thân sĩ, bưng ly rượu đỏ bên cạnh lên, tới chỗ khách phía dưới.

      Hai phe tiếp xúc mặc dù chỉ dùng thời gian hơn phút đồng hồ, nhưng cơ hồ tất cả các thế lực lớn đều chú ý tới, mặc kệ Viêm Hạo Thừa muốn làm gì, quyết định của Viêm Dạ Tước bọn họ cũng thể sao lãng, chờ hai phe tách ra, trong lòng bọn họ mới thở phào cái, có điều mặt cũng lộ ra tia lo lắng, rượu tối nay quả dễ uống.

      "Tiểu Nặc, chào con, ăn cái này." . Lâm mỉm cười tới, đem cái khay tay đưa cho Tiểu Nặc, nhìn hai người sau lưng : "Tước, Du Nhiên, hai người cũng tới."

      Trình Du Nhiên cười đáp lại, Viêm Dạ Tước vẫn gương mặt lạnh lùng như cũ, biết chuyện Lâm lợi dụng Trình Du Nhiên, nổi giận coi như là tệ.

      Lâm biết nếu như bây giờ được Viêm Dạ Tước tha thứ, chờ lát chừng hiểu lầm sâu hơn, giọng : "Tước, trước tôi lợi dụng Du Nhiên để ổn định gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, là tôi đúng, chỉ cần bỏ qua, tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào."

      Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ vốn bởi vì chuyện ma túy lúc trước mà tổn thương sinh lực nặng nề, tại Lâm mới vừa xác nhận vị trí người chuyện, tuyệt thể có kẻ địch mạnh như Viêm Dạ Tước.

      Nhìn bạn tốt khó xử, Trình Du Nhiên lặng lẽ đẩy Viêm Dạ Tước, lôi kéo cánh tay Lâm : "Chuyện này tôi sớm quên mất."

      Thấy Trình Du Nhiên vẫn còn ngu ngơ tin tưởng người khác, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, sau đó mới dùng giọng uy hiếp : " có lần sau."

      "Dĩ nhiên." Thấy Viêm Dạ Tước rốt cuộc tha thứ, Lâm rốt cuộc thở phào trong lòng, càng thêm kinh ngạc về địa vị Trình Du Nhiên ở trong mắt , nhìn dáng vẻ vừa nãy của hiển nhiên muốn bỏ qua, nhưng chỉ bằng câu của Trình Du Nhiên, liền trực tiếp bỏ qua, về sau nhất định phải thân càng thêm thân với bạn tốt, chừng lúc mấu chốt còn có thể cứu gia tộc Hoắc Bối Nhĩ mạng.

      Trong lòng suy nghĩ, lập tức giới thiệu lần hai người với khách.

      nghĩ tới khách trong bữa tiệc lần này chỉ là nước Mĩ, Canada, Columbia còn có rất nhiều người châu Nam Bắc Mỹ cũng đến tham dự, hơn nữa đa số người tới đều là người trong Hắc bang, xem ra Viêm Hạo Thừa kịp chờ đợi muốn phát triển thế lực của mình.

      Đúng lúc này, già trẻ đột nhiên xuất ở cửa, lão già ước chừng hơn sáu mươi tuổi, mặt đỏ lừ lừ, tóc ngắn trán mặc dù có mấy sợi màu đen, bước lại tràn đầy uy nghiêm. Người thanh niên bên cạnh có gương mặt lãnh khốc, cặp mắt u ám ngừng lướt qua người ở trong, phàm là bị ta nhìn chằm chằm đến bất luận có phát hay , cũng khỏi tự rụt cổ cái.

      "Vì sao bọn họ lại tới?" Tina vẫn còn ở cửa, cau mày hỏi Lãnh Triệt bên cạnh, hai người này thể đối phó với Tước, Viêm Hạo Thừa quả nhiên yên lòng.

      Mặc dù Viêm bang là bang phái cấp thế giới, nhưng đỉnh cao thực là huyết thống gốc Hoa, đây cũng là trong những quy định của gia tộc họ Viêm, mà lão già vừa vào, chính là nhân vật hết sức quan trọng trong Viêm bang, Đường Nghiêu, Văn Tĩnh, Tiêu Vọng Hải cùng Trần Tung được coi là Tứ đại trưởng lão của Viêm bang.

      Tiêu Vọng Hải quan tâm đến chuyện trong bang phái, Trần Tung đáng tin cậy phục tùng Viêm Lệnh Thiên, cũng có uy hiếp đối với những khác người, chỉ có Văn Tĩnh và Đường Nghiêu, ủng hộ Viêm Dạ Tước, ủng hộ Viêm Hạo Thừa, năm đó Viêm bang chọn người chuyện kế tiếp nhiệm, hai người ủng hộ phe mình, cuối cùng trực tiếp động thủ, nếu như phải là Viêm Lệnh Thiên phản ứng nhanh, sợ rằng lúc ấy Viêm bang tổn thương nặng nề.

      Sau Viêm Dạ Tước ngồi lên vị trí người chuyện, Đường Nghiêu càng chống đối ở mọi phương diện, bằng vài năm nay, sớm tiếp quản thế lực Viêm bang.

      Người thanh niên bên cạnh, chính là con trai độc nhất Đường Ngự Phong của Đường Nghiêu, khát máu thô bạo, ta là người duy nhất có thể đấu ngang tay với Viêm Thế Kiêu, đan phương độc đấu, dù Viêm Dạ Tước cũng phải là đối thủ.

      Hai người kia đột ngột xuất , hiển nhiên là chuẩn bị ở phe Viêm Hạo Thừa.

      Lãnh Triệt nhíu mày sao cả, tùy ý : "Đây là chuyện của nhà họ Viêm, cũng có quan hệ gì tới chúng ta, tối hôm nay chúng ta chỉ cần uống rượu xem kịch vui là được." qua bưng ly rượu lên giơ giơ hướng Tina.

      "Làm sao có thể như vậy chứ?" Tina đoạt lấy ly đặt lên bàn, chống eo thon , thở phì phò : " Tước là. . . . . . tôi đấy, Trình Du Nhiên lại là bạn , hai người này và Viêm Hạo Thừa ràng là có ý tốt, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp ấy mới được."

      "Đại tiểu thư, em váng đầu hả?" Lãnh Triệt tiện tay nắm ly rượu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị: "Viêm Dạ Tước là ai, sáu năm trước có ai có thể lật đổ, tại thực lực tay ta tăng biết bao nhiêu lần, mặc dù Viêm Hạo Thừa có năng lực rất mạnh, nhưng ở trước mặt ta cũng đáng kể."

      "Hơn nữa" Nắm ly rượu nữa, nhét vào tay Tina, cụng cụng ly : "Đừng quên trước lúc tới Cố lão tiên sinh dặn dò, nhân vật chính của hôm nay cũng phải là chúng ta."

      "Coi như giải thích đúng." Tina liếc ta cái, quả mình có phần lỗ mãng, nhàng nhấp ngụm, khuôn mặt hơi cáu cười lên.

      "Ông Đường, tôi còn tưởng rằng ông trễ chứ, nghĩ tới nhanh như vậy đến." Có Đường Nghiêu tới đây, trong lòng Viêm Hạo Thừa bình tĩnh, nhiệt tình cười nghênh đón, : "Còn có người em Ngự Phong, lâu thấy lại tráng kiện hơn rất nhiều, chỉ sợ ngay cả em ba ủa tôi cũng phải là đối thủ."

      Thân là thuộc hạ, Đường Ngự Phong lập tức trầm giọng : "Ngự Phong ra mắt thiếu gia."

      "Sao Ngự Phong còn khách sáo như vậy." Viêm Hạo Thừa lên ôm bả vai Đường Ngự Phong, : "Ông Đường là trưởng bối của tôi, chúng ta cứ gọi nhau là em, về sau thấy tôi gọi là được."

      Đường Nghiêu thấy thiếu gia chuyện vẫn giọt nước lọt, biết mình ban đầu có nhìn lầm người, cười cười ha ha : "Thôi, tính Ngự Phong chính là như vậy, chuyện nó nhận định làm sao cũng đổi được, cậu nên ép nó, trong nội tâm hiểu ràng là tốt rồi."

      "Ông Đường đúng lắm." Viêm Hạo Thừa cũng kiên trì, lôi kéo Đường Ngự Phong : ", trước uống hai chén với tôi, bắt được lần cũng dễ dàng."

      Hai người có thể hài hòa như thế, chính là kỳ vọng của Đường Nghiêu, quay đầu tìm tòi trong đám người, thấy Viêm Dạ Tước cũng đến, giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh.

      Thấy Đường Nghiêu xuất , Lâm cảm thấy đến đến lúc ràng vịêc, khẽ với Viêm Dạ Tước: "Tước, hôm nay bọn họ có thể gây bất lợi cho , ngày hôm qua biết Đường Nghiêu gì với gia chủ, hôm nay khi tôi tới, gia chủ phân phó, mặc kệ Viêm Hạo Thừa gì, gia tộc Hoắc Bối Nhĩ chúng tôi đều phải ủng hộ, cho nên --"

      Viêm Dạ Tước ngẩng đầu liếc nhìn, thấy lúc Lâm chuyện mặt cũng có làm bộ, nhìn dáng dấp quả có chút làm khó, mặc dù lãnh khốc, nhưng phải là người biết lý lẽ, lạnh lùng : "Tôi biết rồi."

      Tiểu Nặc ăn bánh ngọt ở bên, mới vừa rồi cực kỳ tức giận Viêm Hạo Thừa kia, ông lão vừa đến cũng cùng phe với bác ta, mà thù trả người ông lão này, có thù oán báo cũng phải là tác phong của Tiểu Nặc cậu.

      Bưng khay bánh ngọt, lảo đảo nghiêng ngả hướng chạy đến bàn người khác, ngang qua Đường Nghiêu " cẩn thận", cả khay bánh ngọt trực tiếp đổ lên áo ông ta, lập tức ngượng ngùng : " xin lỗi ông, cháu cố ý." xong, đôi tay muốn gạt bơ xuống, đảo mắt thoa khắp tây trang sạch .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 143: Ông có bệnh

      Cho tới bây giờ Tiểu Nặc đều phải là người chịu thua thiệt, đặc biệt là người tốt với cu cậu, cu cậu nhất định có biện pháp để cho đối phương tốt hơn. Trước đó Viêm Hạo Thừa chẳng những dùng ánh mắt ấy nhìn cu cậu, còn tìm đến lão già đối phó với lão đại, mặc dù cu cậu còn chưa gọi lão đại là cha, nhưng thế nào lão đại cũng là người mình, đối phương dám đánh chủ ý lên người của mình, chính là đối chọi với Tiểu Nặc cậu.

      Đừng nhìn ông lão ăn mặc dạng chó hình người, lập tức cho ông ta biết kết quả đắc tội với mình!

      Chỉ đem bánh ngọt đổ lên quần áo ông lão, Tiểu Nặc còn thấy chưa đủ, miệng xin lỗi, tay chút hoang mang bôi lung tung ở quần áo ông ta, cái áo quý, đảo mắt thành vải hoa.

      "Ồn ào --" vài người biết Đường Nghiêu nhất thời ồn ào bàn tán, mới vừa rồi thấy dáng vẻ ông ta như lão đại lão nhị cảm thấy tức giận, nghĩ tới nhanh như vậy bị báo ứng.

      Đầu tiên là bánh ngọt đột nhiên tới khiến Đường Nghiêu ngẩn ngơ, rất nhanh mặt đỏ giận đến xanh mét, tây trang bị bơ bôi nhìn ra màu sắc ban đầu, lần này ông ta đặc biệt tới trợ uy cho Viêm Hạo Thừa, tại uy còn chưa giúp, thế nhưng trước náo loạn thành chuyện cười, mặc quần áo hoa hòe hoa sói này, nếu tất cả mọi người đều biết ông ta có thân phận trưởng lão Viêm bang lực uy hiếp cũng giảm xuống rất nhiều.

      Tiểu quỷ đáng chết này rốt cuộc là từ đâu tới?

      " xin lỗi ông, cháu cố ý." Tiểu Nặc chớp chớp cặp mắt ngây thơ, nâng đầu lên , làm bộ đáng , đây chính là sở trường của cu cậu.

      Nhìn vẻ mặt vô tội của đứa bé trước mắt, tức giận của Đường Nghiêu nhất thời rất nhiều, nhìn dáng dấp đứa này cũng phải là cố ý, lại lần này ông ta tới cổ vũ, thể vì chuyện này mà hư kế hoạch của Viêm Hạo Thừa.

      đúng! Đường Nghiêu đột nhiên phát , đứa bé này tựa hồ đưa mắt đến nơi nào đó, đột nhiên phát tới bên Viêm Dạ Tước, nhất thời hiểu ra, đây phải là đứa con riêng ư, chẳng lẽ do sắp xếp?

      Ông ta còn chưa kịp gì, chỉ thấy bóng đen đột nhiên vọt tới, tốc độ nhanh và tràn đầy sát khí.

      Đường Ngự Phong bị thiếu gia kéo ngồi xuống, thấy cha bị người ta nhục nhã như vậy, nghe thiếu gia giới thiệu, lửa giận vụt lên đốt tới ngực, ta còn chưa tìm Viêm Dạ Tước gây phiền phức, đối phương thế nhưng tìm tới cửa, nếu như vậy, ta ngại cho đối phương dạy dỗ sâu sắc. Khẽ chống cánh tay ở bàn, chân phải tàn nhẫn trong nháy mắt đá về phía Tiểu Nặc đứng.

      Đường Ngự Phong và Viêm Thế Kiêu có thể coi là cao thủ đánh ngang tay, hôm nay cước kia dùng tới tám phần hơi sức, chỉ cần đá trúng Tiểu Nặc, coi như chết cũng ít nhất tàn phế cả đời.

      Trong phòng khách nhất thời an tĩnh lại, chỉ có tiếng xé gió vọng về, đảo mắt, mạng Tiểu Nặc bị cước đó đọat .

      Đúng lúc này, bóng dáng gầy đột nhiên xuất ở trong sân, mặc dù người nọ ra tay muộn hơn so với Đường Ngự Phong, tốc độ lại chậm, Tiểu Nặc đột nhiên bị lôi kéo, cự ly gần trong gang tấc lập tức lại xa hơn rất nhiều.

      Cùng lúc đó, bàn chân đột nhiên từ bên cạnh đá tới, hai chân hung hăng đụng vào nhau, ngay sau đó truyền đến hai tiếng kêu rên.

      Trình Du Nhiên lao đến ôm Tiểu Nặc vào trong ngực, mới vừa rồi dọa , nếu phải khả năng chạy bộ giỏi của , sợ rằng bây giờ Tiểu Nặc thi thể, hơn nữa nếu như phải là Viêm Dạ Tước xuất kịp lúc, cước kia đá trúng chính là .

      Viêm Dạ Tước lạnh lùng nhìn về phía Đường Ngự Phong, trong hai tròng mắt tràn đầy khí lạnh, trong lúc giao thủ vừa rồi, so với , Đường Ngự Phong lui hơn bước, hơn nữa nhìn bộ dáng của đối phương hình như còn dư lực, vậy thế nào, dám ra tay với con , quả chán sống!

      "Lão đại." Hai giọng đồng thời vang lên bên cạnh Viêm Dạ Tước, làm thuộc hạ trung thành nhất của lão đại, mặc dù Bôn Lang và Đan Hùng phản ứng chậm chút xíu, nhưng lập tức vọt tới, bốn khẩu súng lục đồng thời chỉ hướng Đường Nghiêu cùng Đường Ngự Phong, chỉ cần đối phương dám lộ ra bất kỳ chút động tác bất lợi nào đối với ba người nhà lão đại, tuyệt đối vô tình bắn chết bọn họ.

      "Tìm chết." Đường Ngự Phong cũng lập tức chĩa súng nhằm hướng đối phương, Đường Nghiêu theo sau lưng và mấy tên thuộc hạ cũng đồng thời rút súng.

      Chỉ trong nháy mắt, thế cục trong sân lại liên tục xảy ra mấy lần biến đổi lớn, khiến rất nhiều người chưa kịp phản ứng, chờ bọn họ phản ứng kịp, bảy tám khẩu súng xuất ở giữa sân. Bọn họ là hắc đạo, rút súng ở trong bữa tiệc, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa trong lúc giằng co hai phe đều là nhân vật ngưỡng mộ bọn họ.

      Đường Nghiêu vẫn gì, ngẩng đầu nhìn Viêm Dạ Tước, cười lạnh : "Viêm Dạ Tước, là thủ đoạn." Ông ta nhận định, lần tập kích bánh ngọt này chính là do Viêm Dạ Tước sắp xếp.

      Bóng dáng cao lớn che chở mẹ con Trình Du Nhiên ở sau lưng, mặt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước mang theo chút tình cảm, trầm giọng : "Ông còn chưa xứng."

      " lặp lại lần nữa." Đường Nghiêu cắn răng nghiến lợi , ông ta đường đường là trưởng lão Viêm bang, dù là Viêm Lệnh Thiên cũng dám chuyện với ông ta như vậy, có điều ông ta biết, đây đều do tiểu Nặc tự ý làm, căn bản liên quan đến Viêm Dạ Tước, nếu quả muốn đối phó với ông ta, tuyệt đối đơn giản như vậy.

      "Em năm, thế nào ông Đường cũng là trưởng lão của Viêm bang, lần này chú có lỗi trước, chú mau nhận lỗi với ông Đường ." Giọng Viêm Hạo Thừa nhanh chậm, lại tràn đầy thuyết phục, nhưng mà ta biết Viêm Dạ Tước tuyệt đối cúi đầu, như vậy cũng chỉ là đẩy trách nhiệm mà thôi.

      " cả hổ là có phong độ thân sĩ, nhất quyết tha đứa bé." Phát Tiểu Nặc có việc gì, Trình Du Nhiên mới yên tâm, ra từ sau lưng Viêm Dạ Tước, nhàng .

      " chính là người phụ nữ phá hư hợp tác giữa nhà họ Viêm và gia tộc La Nhĩ Đức?" Đường Nghiêu làm sao có thể để câu của Trình Du Nhiên làm khó Viêm Hạo Thừa, trực tiếp sang chuyện khác: "Xem ra cước vừa rồi của con tôi cũng có đá sai, nhà họ Viêm cũng phải là chỗ ai cũng có thể tiến vào, cũng biết là đào từ đâu ra con đứa hoang."

      Rồng có nghịch lân, chạm đó hẳn phải chết, dám ở trước mặt đám đông lên tiếng vũ nhục Du Nhiên và con , phải trả giá lớn.

      Pằng tiếng, Viêm Dạ Tước chút do dự nổ súng hướng Đường Nghiêu, vũ nhục người của , giác ngộ bằng cái chết.

      Đường Nghiêu thân là trong tứ đại trường lão của Viêm bang, mặc dù tuổi tác lớn, nhưng năng lực phản ứng cũng khá, chứng kiến Viêm Dạ Tước rút súng cũng cảm thấy ổn, lập tức ngã xuống hướng bên cạnh, chỉ là thương pháp của Viêm Dạ Tước vừa nhanh vừa chính xác, coi như ông ta sớm có chuẩn bị, vẫn bị đạn sát thương cánh tay, máu tươi theo cánh tay chảy xuống, âu phục có nhiều màu sắc lại tăng thêm sắc thái.

      "Viêm Dạ Tước, mày tự đâm đầu vào chỗ chết." Đường Ngự Phong ngờ Viêm Dạ Tước lại dám trực tiếp nổ súng, hơn nữa còn đả thương cha ta, nhất thời tức giận nổi trận lôi đình, đưa tay sờ súng lục bên hông, chỉ là, lúc súng ống, ta còn kém xa so với Viêm Dạ Tước.

      Súng lục mới rút ra từ bên hông, đầu bị họng súng đen ngòm chỉ vào, đôi tay Viêm Dạ Tước dùng súng, khẩu súng khác chỉ vào Đường Nghiêu, lạnh lùng : "Cử động cái thử xem."

      "Thả lão gia và thiếu gia ra." Mấy tên thuộc hạ Đường Nghiêu mang tới lập tức chĩa súng nhằm hướng Viêm Dạ Tước, lớn tiếng kêu lên, bọn họ có năng lực phản ứng nhanh như vậy, chỉ có thể đem họng súng nhắm ngay Viêm Dạ Tước để uy hiếp .

      "Chỉ bằng chúng mày?" Bôn Lang cười nhạo cùng Đan Hùng song song ngăn ở trước người lão đại, bằng hai người bọn họ, giải quyết mấy người này, tối đa cũng chỉ bị thương mà thôi.

      Bữa tiệc vốn náo nhiệt trong nháy mắt biến thành chiến trường, mấy người trong sân còn chưa hiểu gì, khách chung quanh cũng định rời , người trong hắc đạo vô cùng quý trọng sinh mạng.

      "Tiểu Nặc, đưa cái bánh ngọt cũng chú ý, lần sau nhất định phải coi chừng đấy." Trong phòng khách yên tĩnh, đột nhiên xuất giọng nữ cực kỳ trong trẻo, Tina giẫm ủng ngắn, thèm để ý lướt qua khẩu súng lục, tới trước mặt Tiểu Nặc ngồi xổm xuống, nắm khuôn mặt nhắn của cu cậu .

      Đưa bánh ngọt? Sắc mặt Viêm Hạo Thừa tối sầm lại, mới vừa rồi trong nháy mắt ta kích động khiến Viêm Dạ Tước giết chết Đường Nghiêu, vô duyên vô cố giết chết trưởng lão trong bang, cho dù Viêm Dạ Tước chết, vị trí người chuyện Viêm bang cũng ngồi được nữa, mặc dù tại ta cũng chưa chuẩn bị xong, nhưng nếu như Viêm Dạ Tước xuống, ta có lòng tin tuyệt đối nắm lấy vị trí người chuyện, chỉ là ngờ, lúc này nàng nhà họ Cố lại vọt ra, nhìn dáng dấp ràng cho thấy muốn con đường với Viêm Dạ Tước.

      "Người Hoa bang?" Đường Nghiêu khinh miệt câu, lại nhìn mắt nhìn Lãnh Triệt theo sau lưng Tina hỏi: "Đây chính là quyết định của các người?"

      Mặc dù tâm Tina hướng về Tước, nhưng biết chuyện trong nhà phải có thể làm chủ, tới đây chỉ là hy vọng Tước xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi, làm bộ như nghe hiểu : "Ông Đường gì Tina nghe hiểu, nhưng Tiểu Nặc đúng là đưa bánh ngọt đến cho tôi, có phải Tiểu Nặc?"

      Những người Tiểu Nặc trêu cợt qua ngay cả chính cu cậu cũng đếm hết, lúc này thấy có người phối hợp, lập tức ngẩng đầu lên : "Chị Tina sai, cháu muốn đưa bánh ngọt cho chị ấy, ai biết đụng phải ông, làm bánh ngọt bị rơi, ông chẳng những bồi thường cháu, còn muốn giết người diệt khẩu." Khuôn mặt nhắn đầy đau khổ.

      Đường Nghiêu thiếu chút nữa tức chết, thằng nhóc này quả láo cần viết nháp, ông ta đường đường là trưởng lão Viêm bang, miếng bánh ngọt mà giết người diệt khẩu?

      Chỉ là hình tượng Tiểu Nặc có vẻ vô tội, hơn nữa còn là đứa bé sáu bảy tuổi, thế nào Đường Nghiêu đều được, chỉ tức giận nhìn cu cậu, đôi mắt cũng có thể như đèn cầy.

      "Nếu là vô tâm, tất cả mọi người thu súng lại thôi." Tina xuất , hai bên có cách nào đánh nhau, Viêm Hạo Thừa cũng chỉ có thể mượn cơ hội này làm người hai bên thu tay lại, nếu bữa tiệc của hoàn toàn bị nhỡ.

      "Cha --" Nghe thiếu gia thế nhưng hạ mệnh lệnh như vậy, Đường Ngự Phong muốn phản bác theo bản năng, lại thấy Đường Nghiêu đột nhiên trừng mắt liếc ta cái, ta và Viêm Thế Kiêu khác nhau duy nhất là e ngại người, người đó chính là cha ta.

      Thấy đám người Bôn Lang động, Viêm Hạo Thừa tức giận trong lòng, lại cũng chỉ có thể mang theo nhạo báng : "Tước, nếu là hiểu lầm, bảo thuộc hạ của chú thu súng lại , tránh cho khách bị hù chạy."

      Viêm Dạ Tước hừ lạnh tiếng, đem súng lục thả lại trong ngực, đồng thời phất phất tay hướng hai người Bôn Lang, mặc dù tất cả khẩu súng đều biến mất, trong phòng khách vẫn tràn đầy khí giương cung bạt kiếm.

      Lúc này, Trình Du Nhiên đột nhiên chỉ vào Đường Nghiêu : "Lão già, ông có bệnh."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 144: Liên minh

      " cho rằng tôi dám giết ?" Giọng trầm giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục, lao thẳng về phía Trình Du Nhiên.

      Lần này Đường Nghiêu có sát tâm, ban đầu bị súng, có thể đè xuống lửa giận tạm thời truy cứu đến cực hạn của ông ta, ngờ đối phương lại khiêu khích ông ta nữa, coi ông ta là quả hồng mềm mà bóp, nếu như Trình Du Nhiên thể cho ông ta câu trả lời hài lòng, cho dù là phụ nữ của Viêm Dạ Tước, ông ta cũng giết tha.

      Lời của Trình Du Nhiên chỉ khiến đám người Đường Nghiêu tức giận bốc khói đầu, ngay cả Viêm Dạ Tước cũng hơi nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh bị nét mặt khối băng thay thế.

      "Tước, phụ nữ của chú hình như có chút biết phép tắc, có muốn tôi dạy dỗ giúp chú tay hay ?" Giọng của Viêm Hạo Thừa mặc dù thân sĩ trước sau như , lại chỉ thẳng chỗ hiểm của Viêm Dạ Tước, nếu bọn họ tới quấy rối, ta cũng cần khách khí với bọn họ nữa.

      ta gì, muốn dạy dỗ chị dâu? Bôn Lang và Đan Hùng cười lạnh, đồng thời tiến lên trước bước, dám thế với chị dâu, dù đối phương là Thừa thiếu gia cũng được.

      Trong hai tròng mắt lạnh như băng của Viêm Dạ Tước tản ra lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Viêm Hạo Thừa, trầm giọng : " sai." Tuy rằng có chút bất mãn đối với Trình Du Nhiên, nhưng là phụ nữ của , bất luận gì, cũng ủng hộ.

      Nghe Viêm Dạ Tước như vậy, Trình Du Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe miệng nâng lên, lộ ra nụ cười thiên sứ, chỉ vào Đường Nghiêu tiếp tục : "Ông có bệnh."

      Phốc! Bôn Lang há mồm phun ngụm nước miếng, ngửa mặt cười ngửa tới ngửa lui, chị dâu hổ là chị dâu, chuyện rất có lực sát thương, cùng câu hai lần, mặt Đường Nghiêu xanh mét rồi.

      Vào lúc Đường Nghiêu sắp bùng nổ, giọng trẻ con tức giận vang lên: "Ông lão, cháu thấy ông là ngu đần, mẹ cháu là bác sỹ, mẹ ông có bệnh ông nhất định có bệnh."

      Mặc dù Tiểu Nặc năng vô lễ, nhưng đám người Viêm Hạo Thừa cũng giật mình, mới vừa rồi chỉ lo tức giận, quên mất Trình Du Nhiên còn có thân phận Vua y, nếu như , vậy mình cũng nên cẩn thận, ông Đường là thuộc hạ quan trọng nhất của ta, xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta khóc cũng có chỗ, chỉ là ta có chút , những năm này ông Đường đắc tội với Viêm Dạ Tước, tại sao còn ra ngoài, chẳng lẽ đây chính là đạo đức nghề nghiệp?

      Cẩn thận nhìn Trình Du Nhiên cái, Viêm Hạo Thừa giọng hỏi: "Bác sĩ Trình ?" Mới vừa rồi còn kêu gào muốn dạy dỗ Trình Du Nhiên, tại lại gọi là bác sỹ, quả hổ là tiếu lý tàng đao.

      Trình Du Nhiên cười lạnh tiếng gì, là người đều sợ chết, đặc biệt là người giống như Đường Nghiêu, coi như ông ta có bản lãnh ngang trời, cũng sợ, hôm nay, thắng chắc!

      Sắc mặt Đường Nghiêu biến đổi thất thường, tại ông ta cũng cách nào nắm chặt lời Trình Du Nhiên hay giả, thân phận Vua y sớm khiến nổi tiếng bên ngoài, hơn nữa nghe mấy ngày trước còn được sách thuốc gia truyền nhà họ Mộ, chừng người mình quả có chút bệnh gì đó.

      Chỉ là lấy thân phận của ông ta dĩ nhiên thể nào hỏi Trình Du Nhiên, chỉ hừ lạnh tiếng thêm gì nữa, sinh mạng vĩnh vi đều quan trọng hơn so với bất kỳ vật gì.

      "Bác sĩ Trình" Tình huống tại như thế, Viêm Hạo Thừa cũng thể cúi đầu, nho nhã lễ phép : " biết rốt cuộc ông Đường bị bệnh gì, có nguy hại đến thân thể ?"

      Trình Du Nhiên nhíu mày, mặt lộ ra nụ cười nhàng: " cả phải là chưa nghe quy định của tôi chứ, muốn biết cũng được, trước hết bảo lão già này xin lỗi con trai tôi." tại cầu xin , dĩ nhiên dễ dàng bỏ qua cho Đường Nghiêu, uy hiếp cũng thôi, còn muốn gây bất lợi cho Tiểu Nặc, làm mẹ thế nào cũng phải đòi lại cho con trai.

      " --" Đường Nghiêu hận đến cắn răng nghiến lợi, bảo ông ta ở trước đám đông xin lỗi với đứa bé, còn bằng giết ông ta, tức giận quay đầu , cùng lắm trở về tìm mười bác sỹ đứng đầu kiểm tra cho ông ta, bác sỹ trong thiên hạ cũng chỉ có mình Trình Du Nhiên.

      Nghe Trình Du Nhiên thế nhưng lên cầu xảo trá như vậy, Viêm Hạo Thừa nhíu nhíu mày, chỉ là vì vị trí người chuyện, ta cố nén tức giận : "Ông Đường là người có tuổi, bằng để tôi lời xin lỗi với Tiểu Nặc."

      qua đợi Trình Du Nhiên đồng ý, quay đầu hướng Tiểu Nặc : "Tiểu Nặc, mới vừa rồi là chúng tôi hung dữ với cháu, để ý chứ?" Giọng giống như là dỗ đứa bé, dĩ nhiên Tiểu Nặc quả cũng chỉ là đứa bé, đáng tiếc là phải đứa bé bình thường.

      Nâng khuôn mặt nhắn tuấn lên, Tiểu Nặc bày ra dáng vẻ người bị hại : "Cháu mi cưỡng đón nhận lời xin lỗi của bác, nhưng còn ông ta?" Nét mặt giả bộ, Tiểu Nặc cũng tương đối lành nghề.

      Trình Du Nhiên theo sát : "Ngay cả tiểu Nặc cũng các người có thành ý, còn muốn chữa bệnh, các người vẫn nên mời cao minh khác."

      Trình Du Nhiên hết đoạn văn này, hai mẹ con đồng thời tay cầm tay, sau đó xoay người, nghênh ngang tới hướng bàn gần đó, chút khách khí gắp thức ăn lên, lại quả có chút đói bụng.

      Đúng là hai mẹ con đáng giận! Viêm Hạo Thừa hận thể trực tiếp ném hai người ra ngoài, song người ta mới vừa lấy thân phận Vua y chợ đen , quy định của mọi người đều biết, thậm chí lão đại Hắc bang trong phòng bữa tiệc cũng có vài người từng được cứu chữa qua, cho nên ta căn bản thể mượn đề tài này để chuyện của mình.

      Tina nhìn Trình Du Nhiên diễu võ dương oai ở trước mặt Viêm Hạo Thừa, nhất thời tức giận cùng chung mối thù tâm tư, vội vàng đuổi theo hỏi: "Lão già kia có bệnh? Bệnh gì vậy, có thể chết sao, nếu như chết quá tốt." Xem ra Đường Nghiêu cũng thích ta.

      Trình Du Nhiên đứng chiến đấu với cá rán, nghe Tina hỏi như thế, mơ hồ : "Ách, hẳn là có?" Nhưng mà trong nội tâm lại đầm đìa, mới vừa như vậy thực tế chỉ vì xả giận thay Tiểu Nặc, Đông y xem vọng, văn, vấn, thiết, có thể từ bề ngoài nhìn ra đối phương có bệnh hay , nhưng học Đông y mới bảy ngày, còn là kiêm học, chuyên chức là bị sói đuổi theo học bơi lội, dù là thần y cũng có khả năng lớn như vậy.

      " là. . . . . . Ông ta căn bản bệnh?" Tina làm sao nghe ra ý của Trình Du Nhiên, mặt kinh ngạc hỏi, đùa bỡn trưởng lão Viêm bang và con trưởng nhà họ Viêm trong lòng bàn tay, đúng là có gan lớn, chỉ là giày vò như vậy, hình như chơi vui.

      "Ai biết được, chừng còn chưa ra cửa chấn thương sọ não liền over." báo thù cho Tiểu Nặc, những thứ khác có quan hệ gì với , tại nhiệm vụ quan trọng nhất là ăn nhiều chút, tránh cho lát gây ra chuyện gì.

      Lúc Trình Du Nhiên điên cuồng ăn, vừa xoi mói thức ăn, đột nhiên cảm thấy bên cạnh hình như xuất đám mây đen, đen ngòm che chút ánh sáng ở bên cạnh , ngẩng đầu nhìn lại, cặp mắt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước nhìn chằm chằm .

      Trình Du Nhiên kéo cái ghế bên cạnh, khách khí : "Viêm Dạ Tước, cũng tới rồi, cùng nhau ngồi xuống ăn chút ." biết tại sao Viêm Dạ Tước đến tìm , cho nên trước lấy lòng .

      Viêm Dạ Tước hừ tiếng ngồi xuống, lạnh lùng : " có mệnh lệnh của tôi, từ nay về sau đàng hoàng ngây ngô." phiền toái này cho là mình có mấy cái mạng, trắng trợn tìm Đường Nghiêu gây phiền phức, may mà đối phương nhất thời có kịp phản ứng, nếu người chết đầu tiên chính là .

      "Biết." Cùng Viêm Dạ Tước mạnh miệng tuyệt có kết quả tốt, Trình Du Nhiên vô số lần dùng bài học kinh nghiệm xương máu chứng minh, cho nên ngoan ngoãn đồng ý, về phần về sau như thế nào, đến lúc đó lại .

      Cánh tay Đường Nghiêu bị thương, cần băng bó chút, còn có quần áo đầy bơ cũng cần đổi, may mà khách sạn cao cấp nên cái gì cũng dự trù, tìm chỗ xử lý chút là được.

      Chờ Đường Nghiêu trở lại, Viêm Hạo Thừa vứt bỏ tất cả tâm tư, bước nhanh đến phía phòng khách, mỉm cười giơ ly rượu lên, ôn tồn nho nhã : "Cảm ơn mọi người dành ra chút thời gian tới tham gia tụ hội nho của tôi, kính mọi người, tôi xin cạn trước." xong, ưu nhã đem rượu đỏ đổ vào trong miệng.

      Những người phía dưới cũng có mạnh như Viêm Dạ Tước, rối rít mở miệng : "Đại thiếu gia khách khí rồi."

      Đem ly rượu giao cho người bồi bàn, Viêm Hạo Thừa cười tươi rói, làm cho người ta cảm giác tắm gió xuân, nhìn vòng quanh phòng khách, ta mới chậm rãi : "Lần này tôi nhận nhờ vả của gia tộc, tới Newyork cải thiện vài vấn đề của Viêm bang, sau thương lượng với ông Đường, rốt cuộc nghĩ tới vấn đề có lợi cho Viêm bang, lại có lợi cho mọi người, cho nên muốn mượn bữa tiệc lần này ra, xin mọi người tham khảo chút."

      Cũng chỉ là tới hiệp trợ Viêm Dạ Tước, thế nhưng thành cải thiện vấn đề Viêm bang, miệng Viêm Hạo Thừa đúng là phải bình thường, nhưng mà ta có chuẩn bị rồi đến, biết Viêm Dạ Tước có ứng đối thủ hay ?

      thầm cười lạnh tiếng, Trình Du Nhiên nhìn Viêm Dạ Tước bên cạnh, lại thấy hình như nghe thấy ngồi yên, thân thể nghiêng về phía sau, căn bản để Viêm Hạo Thừa ở trong mắt, nghĩ thầm cũng đúng, mặc dù căn bản có chủ động thiết kế người khác, nhưng thủ đoạn thấy chiêu phá chiêu cũng phải là người bình thường có thể so sánh, mình căn bản cần lo lắng.

      "Biện pháp đại thiếu gia nghĩ tới nhất định là ý kiến hay, cũng đừng để cho chúng tôi đoán mò, hãy ra để mọi người cùng nhau vui mừng." chuyện là lão đại bang phái ở nước Mỹ, quan hệ lâu với Viêm Hạo Thừa, lúc này dĩ nhiên lập tức nhảy ra cổ động.

      Có người kéo, nhất thời đều đồng ý, mặc dù Viêm Dạ Tước là người chuyện Viêm bang, nhưng dù sao phải do mình định đoạt, hơn nữa nếu so với Viêm Hạo Thừa dễ chuyện hơn nhiều, lần này lại phụng lệnh gia tộc mà đến, có thể mượn cơ hội này nhờ vả chút quan hệ với Viêm Hạo Thừa, cũng là chọn lựa tồi.

      Chỉ có vài bang phái lớn từ đầu đến cuối gì, điều này ràng là hai em nhà họ Viêm bắt đầu tranh đoạt quyền thao túng Viêm bang, lúc này tham dự vào, đơn thuần là tự mình chuốc lấy cực khổ, trước nghe xem Viêm Hạo Thừa muốn làm cái gì rồi .

      Thu biểu đám đông vào đáy mắt, Viêm Hạo Thừa lại cười tiếng, tự tin : " tháng trước, thuộc hạ tôi may mắn phát minh loại ma túy kiểu mới, loại phương pháp này chẳng những đơn giản dễ học, hơn nữa lượng sản xuất cao, cho nên tôi muốn hợp tác cùng mọi người, cùng chung khai phá hạng mục này, cũng thành lập liên minh buôn bán, về sau thị trường thuốc phiện ở châu Mỹ, bao giờ xuất chút tranh cãi đáng có, mọi người cảm thấy đề nghị của tôi thế nào?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 145: Buông tôi ra

      Giao dịch ma túy, mặc dù chỉ nắm giữ trong tay rất ít người, cũng phải lũng đoạn hành nghề, phần lớn đều là nhà sản xuất, sau đó cung ứng lượng lớn cho mấy bang phái.

      Đề nghị của Viêm Hạo Thừa khiến rất nhiều người nhíu mày, người trong Hắc bang, mặc dù chú trọng đạo nghĩa, nhưng tình huống đen ăn đen thể tránh được, ta làm như vậy, hiển nhiên là chặt đứt tiền tài của rất nhiều người, hơn nữa khống chế ngọn nguồn ma túy, ta tương đương có cả thị trường châu Mỹ, dã tâm thể bảo là lớn.

      Lật tay làm mây úp tay làm mưa, Viêm Hạo Thừa đột nhiên ra chiêu thức này, quả thông minh hơn nhiều so với đám người Viêm Kinh Vũ.

      Trong đám người, Lâm cắn chặt môi, máu tươi rỉ ra tại khóe miệng, nhưng ta vẫn như cũ, nụ cười mềm mại trở nên trắng bệch, tại ta rốt cuộc hiểu tại sao gia chủ muốn bảo ta làm vậy, khác với gia tộc khác, ma túy là sản nghiệp chính của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, nếu như đồng ý với Viêm Hạo Thừa, như vậy chờ ta trang bị buôn bán xong, bị đánh thẳng vào nghiêm trọng nhất chính là nhà ta, nhưng nếu như đồng ý, sao ta có thể đối mặt với bạn cũ và Viêm Dạ Tước?

      "Nếu đại thiếu gia cho chúng tôi con đường tiền tài, chúng tôi thể biết cất nhắc, chỉ là --" lão đại Nam Mỹ dùng tiếng Latinh đặc sệt : "Nếu đại thiếu gia đây là kỹ thuật mới, làm sao có thể xác định có bao nhiêu thị trường, ngộ nhỡ làm hư hại, đại thiếu gia có tổn thất gì, chúng tôi đều phải hát gió tây bắc*."

      *Hát gió tây bắc: ăn khí.

      Giọng mặc dù rất khách khí, lại ra tiếng lòng của rất nhiều người, mỗi ngày Hắc bang đều cạnh tranh ở giữa thị trường với nhau, khi nguồn cung cấp có vấn đề, thị trường giữ được, có thị trường, chỉ bằng vào đánh đánh giết giết cũng nuôi sống được đám thuộc hạ.

      "Lão đại Khuê Xà cần lo lắng điểm này." Viêm Hạo Thừa sớm nhớ tất cả bang phái ở trong lòng, ưu nhã cười tiếng, nhàng hóa giải chất vấn nóng nảy của đối phương, thẳng thắn : "Tôi nhận được từ chỗ nghiên cứu ra loại, gần đây nội bán ra tại thành phố ở Newyork, muốn biết hiệu quả gì, mọi người hoàn toàn có thể xem, tại thị trường, ma túy truyền thống sớm bão hòa, mặc dù chúng ta xen lẫn hắc đạo, thực cũng muốn sửa cũ thành mới, nếu sớm muộn gì cũng bị người khác thôn tính, lão đại Khuê Xà, ngài cảm thấy thế nào?"

      "Nếu như có thể xác định chất lượng ma túy, bang Khuê Xà có ý kiến gì." ra ngoài lăn lộn, trừ hoành hành ngang ngược ra, chính là vì lợi nhuận lớn đem bó lớn tiền, tại Viêm Hạo Thừa cung cấp đường tiền lớn, hoàn toàn có thể thử lần, huống chi bang Khuê Xà cũng chỉ là trong những bang phái ở khu Nam Mỹ, căn bản có cách nào so với nhà họ Viêm.

      "Tôi nghĩ như lão đại Khuê Xà, chỉ cần có thể kiếm tiền, tính thêm tôi." Có bang Khuê xà mở đường trước, những bang phái vốn nghiêng về Viêm Hạo Thừa đều rối rít đồng ý.

      "Đại thiếu, biết ích lợi chia thế nào?" người trung niên bộ mặt thổ phỉ lên tiếng hỏi, cây trượng trong tay ngừng xoay tròn mặt đất, ôngta là trong những thế lực lớn ở Nam Mĩ, hợp tác cùng người đầu tiên đều chú trọng mình có thể kiếm bao nhiêu.

      "Tôi cũng nhúng tay vào ích lợi giữa các bang phái." Viêm Hạo Thừa cười cười, giữ vững phong độ thân sĩ trước sau như : "Bảng giá thực tế tạm thời tiện tiết lộ, nhưng bảo đảm mọi người hài lòng."

      Người ngồi trong đây, cũng phải tất cả mọi người đều tham gia lần hợp tác này, ta cũng ngu ngốc đến mức đem giá tiền báo ra trước, hơn nữa như vậy, càng khiến mọi người thấy thú vị.

      Vài bang phái lớn trước sau đưa ra vài nghi vấn, Viêm Hạo Thừa đều đáp lại, lúc này, Morgan của gia tộc Neo rốt cuộc cũng ngồi yên, liếc mắt nhìn hướng Viêm Dạ Tước, lại phát đối phương hình như nhúc nhích, rốt cuộc vẫn quyết định hỏi ràng.

      "Viêm tiên sinh, biết liên minh buôn bán do ai đầu?"

      Năm gia tộc lớn từng hợp tác qua với Viêm bang, hơn nữa đều do Viêm Dạ Tước cầm đầu, hôm nay đột nhiên nhảy ra Viêm Hạo Thừa, đến lúc đó có gì bất đồng rốt cuộc phải nghe ai, ông ta cũng muốn đắc tội với người nên đắc tội, đến lúc đó giống như tên Diehl ngu ngốc kia thiếu chút nữa khiến toàn gia tộc đều Game Over.

      "Nếu đại thiếu , đương nhiên nên do đại thiếu đầu."

      " đúng lắm, chế tạo ma túy kiểu mới là do vài thuộc hạ nghiên cứu ra, có đại thiếu phụ trách cả liên minh, về sau gặp phải chuyện gì đều xử lý dễ dàng."

      "Mendellin chúng tôi ủng hộ đại thiếu."

      Viêm Hạo Thừa mượn thế lực Đường Nghiêu từng bước thân, tiếng hô Viêm Hạo Thừa cũng càng ngày càng to, hơn nữa chỉ từ liên minh tính chất mà , ta quả cũng là người chọn lựa thích hợp nhất.

      Ánh mắt hả hê của Viêm Hạo Thừa lóe lên rồi mất ở phía Viêm Dạ Tước, khóe miệng nâng lên nụ cười sáng lạn : "Thành lập liên minh, chỉ vì muốn mọi người có nhiều cơ hội phát tài hơn, để điều chỉnh thị trường hỗn loạn nay, cần thiết xác lập những thứ này, nếu mọi người cùng nhau hợp tác, nếu quả có vấn đề gì, ngồi chung chỗ khiến đại gia chủ lấy công đạo là được."

      phải Viêm Hạo Thừa nghĩ ra, chỉ là vị trí kia căn bản tồn tại, lão đại các bang phái đều cương quyết bướng bỉnh, ai hi vọng đầu mình nhiều hơn kẻ nữa, ta lấy lui làm tiến, nhìn như bỏ qua tranh đoạt, thực tế kỹ thuật khống chế trong tay ta, đến lúc đó muốn làm cái gì, còn phải là bằng câu của ta ư.

      Rất nhiều bang phái bắt đầu thầm thảo luận chi tiết phương diện đó, Lâm vẫn lời, vì bạn bè, ta quả nên đồng ý Viêm Hạo Thừa, nhưng hôm nay ta là người chuyện của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, Viêm Hạo Thừa đưa ra thị trường ma túy kiểu mới, tất nhiên tạo thành kích mạnh đối với sản nghiệp gia tộc, có thị trường thuốc phiện, gia tộc giảm hơn nửa.

      Khải Tát chết rồi, quan hệ giữa ta và gia tộc Hoắc Bối Nhĩ càng thêm mờ nhạt, nhưng ta còn có đứa bé, nếu như mất vị trí người chuyện, chỉ sợ ngay cả gia tộc cũng có cửa ra, cũng thành vật hy sinh, vì đứa bé, ta phải làm ra lựa chọn.

      Nghĩ tới đây, ta đột nhiên ngẩng đầu lên : "Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ cũng đồng ý với đề nghị của Viêm tiên sinh."

      Giọng Lâm tựa như cục đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, chung quanh nhất thời vang lên tiếng bàn tán xì xào, tại quan hệ giữa ta và Trình Du Nhiên tất cả bang phái đều biết, hôm nay cư nhiên công khai ủng hộ Viêm Hạo Thừa, cũng rất nhiều người hoài nghi, có phải Viêm Dạ Tước sắp ngã hay .

      "Em nghe được." Giọng lạnh lùng của Viêm Dạ Tước vang lên bên tai Trình Du Nhiên, lại nhắc nhở, Lâm phải là người bạn mấy năm trước của , nếu như còn ngây thơ như vậy, sớm muộn cũng bị bán đứng.

      "Nghe được." Trình Du Nhiên thản nhiên , lúc Viêm Dạ Tước cho là bị đả kích rất lớn, đột nhiên : "Chỉ là ấy vẫn là bạn em."

      Mặt Viêm Dạ Tước liền biến sắc, đợi chuyện, Trình Du Nhiên tiếp tục : "Nếu như ấy gây bất lợi đối với em hoặc là cho , hoàn toàn có thể đồng ý Viêm Hạo Thừa, về sau lại dùng dáng vẻ đáng thương cho chúng tôi biết ấy bị buộc, đến lúc đó muốn hãm hại chúng ta chẳng phải là càng thêm dễ dàng? ấy giấu giếm em, em dĩ nhiên vẫn là thẳng thắn với ấy, bạn bè, cũng phải là bởi vì chút ích lợi là có thể tách ra."

      này, đúng là ngây thơ, nghĩ thế, trong lòng Viêm Dạ Tước cũng tức giận, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Trình Du Nhiên hỏi: "Em theo tôi, cũng bởi vì cái này?" muốn xác định xem rốt cuộc có thương hay , nếu như phải bởi vì có con , có địa vị hôm nay, chỉ là trải qua lui tới như vậy, còn theo hay .

      "Có lẽ." Trình Du Nhiên lười biếng ngáp cái, xác định .

      "Là có phải hay ?" Viêm Dạ Tước nắm bàn tay , lạnh lùng hỏi.

      "Đúng, được chưa!" Trình Du Nhiên bất đắc dĩ, có lúc Viêm Dạ Tước như đứa bé, chuyện gì đều muốn hỏi ràng, liếc cái, trong miệng giọng lầm bầm: "Luôn bá đạo như vậy, cũng dịu dàng chút."

      Trình Du Nhiên vốn cho là Viêm Dạ Tước làm bộ như nghe được, hoặc là lạnh lùng liếc nhìn cái, ngờ lại nhìn chằm chằm ánh mắt của , đợi cũng cảm thấy xấu hổ, mới nghe được giọng : "Tôi biết."

      phải chứ, khối băng Viêm Dạ Tước lại ra lời này, hồ nghi trừng mắt nhìn, lại thấy Viêm Dạ Tước sớm xoay đầu hướng về phía trước, chỉ chừa cho nửa gương mặt góc cạnh ràng, nhịn được cười khúc khích, Tiểu Nặc bên cạnh nhìn mà lắc đầu, mẹ hoàn toàn rơi vào tay giặc.

      Đa số bang phái quyết định tham dự vào đề nghị của Viêm Hạo Thừa, dù sao ai cũng chẳng muốn bị những bang phái khác chiếm thị trường, thấy kế hoạch hoàn thành hơn phân nửa, coi như Viêm Hạo Thừa lộ vui mừng, cũng khá hài lòng, đột nhiên thấy Lãnh Triệt và Tina vẫn có động tĩnh, mở miệng hỏi: "Tại sao Tina tiểu thư chuyện, biết ý Cố lão tiên sinh của Hoa bang thế nào?"

      Biết Tina quan hệ tốt cùng Viêm Dạ Tước, Viêm Hạo Thừa mới cố ý nhắc tới Cố lão tiên sinh, nhắc nhở ta lấy lợi ích gia tộc làm trọng.

      Tina nhìn vẻ mặt dối trá của Viêm Hạo Thừa liền muốn nôn, cũng quan tâm cha dặn dò trước khi tới, há mồm muốn cự tuyệt, ai biết Lãnh Triệt đợi ta chuyện, ở bên nhanh chóng : "Người Hoa bang và Viêm bang cùng tiến lùi."

      Nghe Lãnh Triệt như thế, Tina nhất thời tức giận cắn răng nghiến lợi, giương múa vuốt muốn bấm cánh tay của ta, Lãnh Triệt làm hoa hoa công tử nhiều năm, đối phó chiêu này cũng là quen việc dễ làm, trở tay trực tiếp nắm tay bé của Tina ở trong tay, giọng : "Đừng có gấp, tôi rất có đạo lý."

      "Đạo lý cái đầu !" Tina cũng mặc kệ những thứ này, lời Lãnh Triệt mặc dù chính là lời cha dặn trước lúc tới, nhưng nếu như ngay cả người Hoa bang đều đứng về bên Tước, chờ tên khốn kiếp Viêm Hạo Thừa này phát triển, Tước nguy hiểm, được, coi như mất mặt người Hoa bang, ta cũng thể để cho Tước mình chiến đấu hăng hái.

      Lãnh Triệt thấy Tina còn muốn lên tiếng, nóng lòng đột nhiên lôi kéo, trực tiếp kéo ta vào trong ngực mình, nhàng ở bên tai ta: "Trước cần , kịch hay thực tới."

      Từ Tina được nuông chiều, lòng muốn gả cho Tước, trừ Tước ra ta để cho ai đụng, nhưng cho tới bây giờ Tước khối băng cũng để cho ta đến gần, hôm nay bỗng nằm trong ngực người đàn ông, bên tai và cổ truyền tới hơi thở ấm áp nhất thời khiến cả người ta làm gì được, tính khí đại tiểu thư còn sót lại chút gì, đỏ mặt run giọng : "Buông tôi ra."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 146: Kịch hay thực

      Thằng nhóc giỏi, có tiền đồ! Trình Du Nhiên sờ cằm, mặt lộ ra nụ cười hết sức quỷ dị.

      Người khác có lẽ chú ý tới, có lẽ vừa bắt đầu Trình Du Nhiên nhìn chằm chằm họ, vốn có lòng tác hợp hai người, tại thấy Lãnh Triệt và Tina mờ ám, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên hướng Lãnh Triệt, chỉ là bên trong dường như cũng có thành phần hả hê.

      Tính tình Tina có chút tương tự , chuyện nhận đúng coi như đụng bể đầu chảy máu cũng muốn làm, cho nên cũng hi vọng Tina có thể mau sớm ra từ trong bóng ma, chỉ là về sau thằng nhóc Lãnh Triệt này phải xui xẻo, xem sau này ta có còn có dám dùng ánh mắt đáng ghét đó nhìn lại hay .

      Tina cho Bôn Lang biệt danh là sói con, biết sau này biệt danh của Lãnh Triệt là cái gì, tiểu Lãnh? . Tiểu Triệt?

      Nghĩ đến Lãnh Triệt nghe thế có vẻ mặt khổ qua, Trình Du Nhiên bật cười khanh khách.

      Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Em cười cái gì?" Viêm Hạo Thừa hao hết tâm lực mở bữa tiệc, hai người căn bản để ở trong mắt, chỉ là ngắm phong cảnh, xem phong cảnh người.

      " có gì." Vừa mới dứt lời, thấy khe rãnh trán Viêm Dạ Tước lại sâu hơn, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, chỉ chỉ hướng hai người Tina.

      "Mẹ, có phải mẹ có mục đích thể cho ai biết hay ?" Đôi tay Tiểu Nặc ôm ở trước ngực, khuôn mặt nhắn trắng nõn treo nụ cười tà, trong giọng tràn đầy tự tin, từ lúc vừa bắt đầu xuống xe, cu cậu phát mẹ có vấn đề.

      Trình Du Nhiên nghi hoặc nhìn con trai, trừ muốn nhìn Lãnh Triệt xui xẻo, thuận tiện giúp Tina tìm chỗ dựa vào ra, hình như có ý gì khác, đây đều là chuyện tốt.

      Lại thấy Tiểu Nặc nghiêm trang : "Chị Tina và Lãnh Triệt ở chung chỗ, về sau mẹ phải sợ lão đại bị đoạt mất."

      "Mẹ sợ à, là chuyện cười thế giới?" Trình Du Nhiên đột nhiên cất cao giọng hơn rất nhiều, nhất thời khiến rất nhiều người chung quanh liên tiếp ghé mắt, chỉ là vừa tiếp xúc với hai tròng mắt lạnh như băng của Viêm Dạ Tước, mọi người giống như là bị điểm huyệt, sau lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai xoay đầu trở lại, có thể xoay cổ hay cũng để ý tới, người sát thần này cũng phải là người bọn họ có thể chọc nổi, mọi người thầm hạ quyết tâm, cho dù sau lưng bom nổ tung, bọn họ cũng tuyệt quay đầu trở lại.

      Hình như mình có phần hơi quá kích động, Trình Du Nhiên liếc nhìn con trai, dựa phía sau, tìm vị trí thoải mái nằm ở ghế, mới tiếp tục lười biếng : "Ai muốn giành cứ giành, mẹ tuyệt đối hỏi tới." Trong giọng tựa như Viêm Dạ Tước là món đồ chơi mà ai cũng có thể sử dụng.

      Tiểu Nặc thở dài bất đắc dĩ, mẹ chính là con vịt, chuyện ràng đặt ở trước mắt còn mạnh miệng chịu thừa nhận, chỉ là, dường như mẹ gặp phải phiền toái --

      Trình Du Nhiên vừa mới dứt lời, chỉ cảm thấy bóng đen dán tới, vội quay đầu nhìn lại, gương mặt như được điêu khắc đột nhiên xuất ở trước mắt , còn mang theo khí lạnh, dọa nhảy dựng, vui : "Viêm Dạ Tước, có biết người dọa người dọa người chết khiếp hay ?"

      Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc đối thoại, Viêm Dạ Tước nghe rất ràng, trước với , chỉ thuộc về mình, ngờ này lại dám như vậy, nhất định phải nhắc nhở .

      "Tôi cho phép em có ý nghĩ khác." Giọng bá đạo mang theo cho cự tuyệt, tựa như ban đầu muốn vĩnh vi mang sợi dây chuyền kia, chỉ là nếu như những người khác nghe được lời này phát ra từ trong miệng vương giả hắc đạo máu lạnh nhất định trở thành tin tức nổi bật nhất trong hắc đạo.

      Trình Du Nhiên phục tùng nhìn chằm chằm, muốn tranh lấy chút quyền lực của mình, nhưng cuối cùng vẫn thua trong bá đạo dịu dàng của , theo bản năng gật đầu cái, đợi phản ứng kịp mới phát ra mình vừa thỏa hiệp.

      Tất cả mọi người đều náo loạn, trước mặt Lãnh Triệt cũng gặp phải nguy cơ, lần đầu tiên Tina gần kề với đàn ông, mới có phản ứng như vậy, đợi tính khí đại tiểu thư của bộc phát, nhất thời giận đến cắn răng nghiến lợi, Lãnh Triệt lại dám vô lễ với mình, giáo huấn ta ta biết tại sao hoa hồng như vậy.

      Cánh tay trắng noãn đột nhiên đưa ra, căn cứ nguyên tắc nhanh chuẩn độc, nhanh chóng chuyển tới bắp đùi Lãnh Triệt, ngay sau đó ngón tay dựa vào hướng lòng bàn tay, bắp thịt bị chộp vào trong tay.

      Hít --

      Lãnh Triệt khỏi hít hơi khí lạnh, bắp thịt hai chân tính phản xạ co rúc lại, chỉ là cứ như vậy, đùi càng đau đớn hơn, trước kia ta chỉ nghe qua danh hiệu ma nữ Tina, hôm nay mở to con mắt, chỉ là giá cao này hình như lớn chút, đoán chừng bắp đùi sắp sưng lên.

      Hả hê nhìn sắc mặt trắng bệch của Lãnh Triệt, Tina le lưỡi, mở to mắt : "Xem có buông tôi hay ."

      Mùi thơm mê người đập vào mặt, khiến Lãnh Triệt mê say, may mà đau đớn đùi nhắc nhở ta, vội vàng buông Tina, trì hoãn nữa cái chân mất tri giác.

      Nhíu mày, Tina vẫn chưa thỏa mãn thu hồi tay ngọc làm ác, cậu nhóc Lãnh Triệt này vừa nhìn biết chưa trải qua rèn luyện tương tự, vừa lúc đầu hàng.

      Ngồi thẳng người, Tina mới nhớ tới mới vừa rồi Lãnh Triệt giành lời , lập tức mặt lạnh chất vấn: "Mới vừa rồi tại sao để cho tôi cự tuyệt Viêm Hạo Thừa, tôi cho biết, nếu như cho tôi đáp án hài lòng, tôi nhất định tha cho ." Vừa vừa giơ tay ngọc lên, chỉ cần đáp án hợp lý bấm.

      Lãnh Triệt rụt cái chân, làm xong tư thế phòng ngự mới cười híp mắt : "Ông cụ dặn thế nào?"

      "Tôi biết đây là cha tôi dặn, nhưng Viêm Hạo Thừa là tên khốn, sao có thể giúp ta?" Tina mở trừng hai mắt, muốn tiếp tục xuống tay lại phát thể thừa cơ, chỉ có thể nhăn lỗ mũi thở phì phò : " đấng mày râu, thậm chí ngay cả chút can đảm này cũng có, là con quỷ có can đảm."

      Lãnh Triệt tùy ý nhún vai cái, thực tế, ta đem sửa lại lời của ông cụ, chỉ là có nghe ra mà thôi, chính vì ta biết Viêm Dạ Tước cái gì, mới có thể như vậy, so sánh với Viêm Hạo Thừa, hợp tác với Viêm Dạ Tước tốt hơn.

      Lấy được trả lời chắc chắn của người Hoa bang, Viêm Hạo Thừa đem ánh mắt chuyển sang những phương hướng khác, cũng có chú ý tới hai người Tina thầm mờ ám, chờ mấy gia tộc lớn khác đều bày tỏ, căn bản kế hoạch định cục, ta ưu nhã bưng giơ ly rượu đỏ lên, giơ giơ 360 độ hướng chung quanh, cao giọng : "Vô cùng cảm ơn các vị có thể tham dự hợp tác với Viêm bang chúng tôi --"

      còn chưa dứt lời, giọng lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Viêm bang tiếp tục tham gia bất cứ giao dịch thuốc phiện nào."

      Giọng Viêm Dạ Tước vang vang có lực, mang theo phong cách đặc hữu lạnh lẽo của , trong nháy mắt cuốn lấy toàn trường, cả phòng tiệc trong nháy mắt thanh, tất cả mọi người đưa mắt tới đây, Viêm Dạ Tước rốt cuộc ra tay!

      Giọng hùng dũng bị cắt ngang, Viêm Hạo Thừa cũng biểu bất mãn, tại ta phải lập tức thành lập vương quốc buôn bán thuộc về mình, sau đó mượn những lực lượng này gây áp lực ngược lại hướng Viêm bang, lúc này Viêm Dạ Tước đứng ra, chứng minh hoảng hốt, đây chính là mục đích muốn hạ thiệp mời.

      "Em năm" Viêm Hạo Thừa mỉm cười nhìn Viêm Dạ Tước, trong ánh mắt tràn đầy tình thân, bộ mặt chân thành : "Tôi biết chuyện này để tôi tổ chức, trong lòng chú có chút thoải mái, cho nên mới đặc biệt mời chú đến tham gia bữa tiệc này, hy vọng có thể mở khúc mắc cho chú, bất luận thế nào, chúng ta đều là suy nghĩ đến tương lai nhà họ Viêm."

      Viêm Hạo Thừa xong, lúc mọi người nghe hoàn toàn hợp tình hợp lý, thậm chí khiến mọi người cảm thấy, chững chạc như vậy mới là tác phong của Gia chủ, so sánh mà , chỉ hiểu được thủ đoạn sắt máu của Viêm Dạ Tước, kém quá xa.

      Viêm Dạ Tước bị bề ngoài dối trá của ta mê hoặc, khóe miệng mang theo tàn bạo: " tháng trước, tôi từng trong hội nghị của năm gia tộc lớn, Viêm bang chấm dứt giao dịch ma túy."

      Cách Viêm Dạ Tước xa, Lãnh Triệt mang theo nụ cười tà mị nhìn về phía Tina: "Như thế nào?"

      Tina bị ta nhìn sững sờ, đối với dặn dò lúc trước của cha, rốt cuộc ta hiểu mưu quỷ kế của Lãnh Triệt, khoan hãy , cậu nhóc này hổ là hoa hoa công tử, tâm địa gian xảo thấp, dùng sức vỗ bả vai ta, thẳng thắn : "Cậu nhóc , được đó."

      Cố lão tiên sinh dặn dò, Lãnh Triệt chỉ sửa lại chữ, chính là đem nhà họ Viêm trước đó đổi thành Viêm bang, chữ này lại nhất định người Hoa bang hợp tác cùng Viêm Hạo Thừa, bởi vì Viêm Hạo Thừa có lẽ lấy được ủng hộ của nhà họ Viêm, nhưng Viêm Dạ Tước là người chuyện Viêm bang, đồng ý, tương đương với người Hoa bang đồng ý.

      Hơn nữa Lãnh Triệt làm như vậy, Viêm Hạo Thừa cũng tìm ra bất kỳ điểm lỗi gì, coi như trong lòng ta hoài nghi cũng làm gì được, dù sao trao đổi đối ngoại nhà họ Viêm là dùng Viêm bang.

      Như vậy cũng đắc tội Viêm Hạo Thừa, cũng tham gia kế hoạch của ta, còn có thể báo cáo với ông cụ, phương thức giải quyết hoàn mỹ như vậy tuyệt đối trực tiếp hơn so với Tina cự tuyệt.

      Lão đại ngồi trong cũng có người nghĩ tới những thứ này, Lâm chính là trong số đó, ta có chút hâm mộ nhìn về phía Tina, nếu như bên cạnh có người bày mưu tính kế, mình cũng cần mệt nhọc liều mạng, đồng ý Viêm Hạo Thừa đồng nghĩa với đắc tội Viêm Dạ Tước, cũng biết về sau ta dùng thủ đoạn gì đối đãi với gia tộc Hoắc Bối Nhĩ.

      Nhìn sắc mặt của mọi người, Viêm Hạo Thừa biết chuyện ổn, dù thế nào ta cũng nghĩ ra Viêm Dạ Tước cho ta luống cuống, rút củi dưới đáy nồi, quả nhiên lợi hại, Viêm bang ủng hộ, coi như kỹ thuật tay ta chất thành núi, có đủ tiền bạc cũng là uổng phí.

      Quả đấm của siết chặt dưới bàn rượu, ngoài mặt Viêm Hạo Thừa vẫn nở nụ cười như cũ: "Em năm, chế tạo ma túy kiểu mới đối với người nào cũng là hạng mục kiếm tiền, coi như em là người chuyện, cũng thể đại diện toàn quyền Viêm bang chứ?" Chỉ cần ta còn có trưởng lão Đường Nghiêu, coi là thua.

      "Tôi thể thay bề ngoài." Viêm Dạ Tước lạnh lùng nhìn chằm chằm Viêm Hạo Thừa, trong giọng trầm muộn đại biểu vương giả tuyên bố: "Nhưng nó có thể."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :