1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ, đừng đùa với lửa! - Phồn Hoa Đóa Đóa (Full 171 Chương Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 122: chỉ muốn em

      Nếu như là trước kia, mọi người nhất định xì mũi coi thường lời của Lâm, đừng Trình Du Nhiên còn chỉ là vợ hữu danh vô thực của Viêm Dạ Tước, dù chính Viêm Dạ Tước tới, tiền bối trong hắc đạo cũng coi ra gì, nhưng gần đây thủ đoạn của Viêm Dạ Tước thực quá tàn nhẫn, trong lúc phất tay liền diệt cả gia tộc nổi danh, chớ đừng chi là mấy lần hành động lớn vì Trình Du Nhiên.

      Mọi người cũng quản Trình Du Nhiên là hay giả, tựa như thương lượng xong, đầu vừa nghiêng sang chờ Bảo Lý Tư quyết định, mặc dù khẳng định cách nào kéo người chuyện tạm thời xuống ngựa, chỉ là con trai bị giết, làm cha lại giải vây cho hung thủ, trong lòng sinh ra khúc mắc là thể nào.

      "Gia chủ, có điện thoại khẩn cấp!"

      Thuộc hạ tới cũng khéo, Bảo Lý Tư muốn tìm cớ rời , nghe ta vậy lập tức : "Chuyện này sau này hãy ." Dứt lời, bỏ lại mọi người, theo tên thuộc hạ kia rời .

      Hai chữ khẩn cấp, ở gia tộc Hoắc Bối Nhĩ cũng phải là tùy tiện có thể dùng đến, cho nên Bảo Lý Tư rời là hợp tình hợp lý, về phần về sau là lúc nào, cũng chỉ có trời mới biết.

      Gia chủ rời , mọi người cũng biết tuồng này thể hát nổi nữa, vội theo sát người rời , còn Lâm lại nhíu mày, tên thuộc hạ mới vừa rồi tới hiển nhiên phải do Bảo Lý Tư sắp xếp tốt trước đó, cách khác gia tộc quả xảy ra chuyện lớn, nhưng tại sao lại tìm gia chủ, mà phải người chuyện là ta?

      có đầu mối gì, Lâm tạm thời đè xuống nghi vấn, mới vừa rồi ta lại xin phép Trình Du Nhiên mượn thế của Viêm Dạ Tước, thế nào cũng phải xin tha thứ.

      Nhưng ta còn chưa mở miệng, Trình Du Nhiên liền khoát tay áo : "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tôi biết hại tôi, ngược lại tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, cứu được Khải Tát." Vô luận như thế nào, Khải Tát vẫn chết ở trong tay .

      Nghe Trình Du Nhiên nhắc tới Khải Tát lần nữa, trong mắt Lâm lại biến thành chán nản, lắc đầu : "Chuyện này thể trách cậu, lại tại như vậy rồi, dù sao cũng hơn là nằm đó chịu khổ."

      xong những lời này, Lâm lại khôi phục bộ dáng lão luyện, lạnh giọng phân phó: "Bị thương lập tức băng bó trị thương, những người còn lại xử lý viện sạch , thi thể Uy Liêm trực tiếp vứt xuống biển làm mồi cho cá." Hại chết chồng mình, cho dù chết rồi, ta cũng bỏ qua.

      "Khải Tát. . . . . . Cậu quyết định làm thế nào?" Suy nghĩ chút, Trình Du Nhiên vẫn tiến lên hỏi.

      "Tạm thời để đó, chờ thêm mấy ngày nữa với Gia chủ." Lâm thở dài, lúc này chừng trong gia tộc có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vị trí này, ta chỉ có thể để Khải Tát chịu uất ức mấy ngày, ngay sau đó : "Rất lâu có tán gẫu với cậu, ngại theo tôi lát chứ?"

      Trình Du Nhiên biết lúc này tâm tình ta tốt, gật đầu đồng ý, tới rừng cây bên cạnh.

      Phòng viện trưởng bệnh viện nhà họ Mộ, Vạn Tuyết Cầm mỉm cười nhìn người phụ nữ trong kính tràn đầy sức quyến rũ, da thịt trắng nõn phát ra ánh sáng cám dỗ, mặc dù thanh xuân xinh đẹp giống như thời điểm hơn 20 tuổi, nhưng lại càng trở nên thành thục phong tình vạn chủng, tại tùy tiện đứng ở đường, cũng có thể mê đảo đám đàn ông, suy nghĩ lại năm đó, vì lấy được tất cả mọi thứ của tại mà bỏ lỡ tuổi thanh xuân, bà ta cũng hối hận chút nào.

      Hơn mười năm trước, bà ta chỉ là sinh viên của đại học y khoa, điều kiện gia đình cũng phải kém bình thường, cha mẹ qua đời từ rất sớm, chỉ để lại bà ta và em sống dựa vào nhau, khi đó bà ta liền thề, chỉ cần có cơ hội, bà ta bao giờ quay lại cuộc sống của người bình thường này nữa, chỉ là bà ta ngờ, cơ hội lại tới nhanh như vậy.

      Mẹ Trình Du Nhiên - Trình Oánh là giáo sư danh dự của đại học y khoa, thường xuyên đến trường học giảng bài, cũng từng là hoa khôi của trường đại học y khoa, đồng thời là bác sỹ nổi tiếng khoa ngoại, lập tức thành đối tượng mà Vạn Tuyết Cầm muốn nịnh bợ, chỉ cần trở thành người dưới tay bà, muốn trở nên nổi bật cũng nhanh.

      Chỉ là bà ta ngờ, mặc dù trong sinh hoạt bình thường Trình Oánh vẫn chăm sóc chị em họ, nhưng ở trong y học, trong mắt đều nhiễm hạt cát, chỉ cần đạt cầu, tuyệt đối cho bà ta cơ hội tốt nghiệp, điều này làm cho bà ta luôn ghi hận trong lòng.

      Sau đó, bà ta biết chồng Trình Oánh, Mộ Vi Chi - tổng giám đốc bệnh viện nhà họ Mộ, đồng thời cũng thấy được cái gì gọi là xã hội thượng lưu chân chính, mà vào lần vô tình, bà ta nghe quy định nhà họ Mộ cùng với tin tức Trình Oánh thể sinh con nữa, nhất thời khiến cho bà ta dâng lên hi vọng tiến vào nhà hào môn, chỉ cần có Mộ Vi Chi, bà ta hoàn toàn có nắm chắc việc trở thành nữ chủ nhân mới của nhà họ Mộ.

      Có ý nghĩ như vậy, về sau bà ta ở trước mặt Trình Oánh cũng có vẻ nhẫn nhục chịu khó, chỉ ở phương diện học tập, bình thường có việc gì cũng thường đến nhà bà giúp tay, tìm hiểu tin tức, bà ta chuẩn bị vì kế hoạch sau này.

      Rốt cuộc có ngày, Trình Oánh phải đến nước Mĩ thăm con vẫn còn học của bà, bởi vì thân thể Mộ Vi Chi tốt, nhờ bà ta bình thường đến chăm nom, điều này làm cho bà ta rốt cuộc mở răng nanh ra.

      Mộ Vi Chi là bác sỹ rất có năng lực, cho nên trực tiếp bỏ qua suy nghĩ hạ thuốc, chỉ là cũng may, Mộ Vi Chi mê rượu, hơn nữa còn là loại uống được mấy chén liền gục, trước đó Vạn Tuyết Cầm vất vả chuẩn bị chai rượu ngon, nửa bình rượu xuống bụng, ông ta hoàn toàn say, nhưng biết đồng thời với say chẳng những thay đổi số mạng nhà họ Mộ, đồng thời cũng là nguyên nhân thực khiến Trình Oánh tự sát.

      đêm trôi qua, Vạn Tuyết Cầm cũng để cho Mộ Vi Chi phụ trách, lúc này ra, ông ta nhất định hoài nghi mình có động cơ, mà trực tiếp biến mất năm.

      năm sau, bà ta hỏi thăm được tin tức nơi Mộ Vi Chi xuất , sớm ôm đứa dạo ở đó, chế tạo ra cuộc gặp nhau "ngoài ý muốn", mà kết cục dĩ nhiên là tất cả đều vui vẻ, Mộ Vi Chi có con trai, Vạn Tuyết Cầm bước chân vào hào môn.

      Vào lúc bà ta hả hê về mưu của mình, chuông điện thoại phá vỡ bà ta trầm tư, ấn nút tiếp nghe, giọng thư ký truyền đến: "Tổng giám đốc, người ngài đợi đến."

      "Mời ta vào." Trong lòng Vạn Tuyết Cầm hưng phấn, hơn mười năm trước bà ta bước ra bước đầu tiên, có thành quả hôm nay, nhưng Trình Du Nhiên xuất khiến bà ta cảm thấy có chút sợ, cho nên, bà ta nhất định phải nhổ hết cái gai này, mà người rút ra hôm nay tới.

      Rất nhanh, thư ký liền dẫn người đàn ông vào, vóc người khôi ngô khiến bà ta cấm dục nhiều năm nay tim đập thình thịch, ngay cả cà phê cũng gọi, trực tiếp phất phất tay bảo thư ký xuống.

      Thư ký vừa mới , Viêm Kinh Vũ sắc mị hoặc tới, thành thục ôm bà ta vuốt ve hồi, ta vốn tới bang cả ở Newyork làm việc, ai biết mấy ngày trước nhận được cuộc điện thoại xa lạ, lúc ấy cả có ở đây, ta liền thay cả ứng phó, ai biết thế nhưng để cho ta phát cơ hội tự lập phe phái, nếu như phải là tang lễ của Mộ Vi Chi, chỉ sợ lúc ấy ta tìm tới cửa rồi.

      "Đừng nặn nữa, em sắp chịu nổi." Vạn Tuyết Cầm nũng nịu tiếng, sắc mặt ửng đỏ đẩy Viêm Kinh Vũ ra, trong đầu cũng rất ràng, trước khi lấy được thứ bà ta cần tìm, bà ta tuyệt đối cho người khác tiện nghi.

      Đây chính là cơ sở để ta vùng lên, Viêm Kinh Vũ làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta như vậy, dựa vào thân thể cường tráng của ta lại ôm Vạn Tuyết Cầm vào trong ngực lần nữa, ghé bên tai bà ta : " sao, chẳng lẽ làm tốt sao?"

      "Nhưng cũng phải đợi người ta chuyện xong chứ?"

      Giọng hờn dỗi của Vạn Tuyết Cầm giống như là thiếu nữ, phối hợp sức quyến rũ thành thục giờ của bà ta, nhất thời làm cho cặp mắt Viêm Kinh Vũ nhìn đăm đăm, lại hung hăng chiếm tiện nghi người bà ta lúc, ta vẫn chưa thỏa mãn : "Được rồi, làm chính trước, chờ lát nữa để em nếm thử chút lợi hại của ."

      Vạn Tuyết Cầm cười quyến rũ, chỉnh sửa quần áo của mình chút mới lên tiếng: "Tin tức Trình Du Nhiên trở về tin rằng cũng biết, cầu của em chỉ có , ta nhất định phải chết!" Mặc dù mặt vẫn nở nụ cười, trong giọng lại tràn đầy sát khí.

      "Nếu em tìm tới nhà họ Viêm, cũng có thể biết địa vị của Trình Du Nhiên ở trong lòng Viêm Dạ Tước, tùy tiện giết ta, sợ rằng hậu hoạn vô cùng." Viêm Kinh Vũ khẽ mỉm cười, tràn ngập thâm ý nhìn về phía Vạn Tuyết Cầm.

      Tên khốn kiếp này, trước đó vẫn từ chối ở trong điện thoại, bây giờ lại còn dùng cớ này, phải là muốn chỗ tốt sao? Mặc dù trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, Vạn Tuyết Cầm vẫn tươi cười : "Nếu như phải là chuyện khó, em cũng tìm tới , chỉ cần sau khi chuyện thành công, em có thể cho ba phần cổ phần nhà họ Mộ."

      Ba mươi phần trăm cổ phần, đối với bệnh viện nhà họ Mộ trải rộng toàn cầu mà là tương đối lớn, Vạn Tuyết Cầm có thể lấy ra ngần này, đủ để nhìn ra quyết tâm bà ta muốn giết Trình Du Nhiên.

      Nhưng Viêm Kinh Vũ tựa như nghe thấy lời bà ta , tiện tay nắm lấy quả đào trong khay bàn nhét vào trong miệng : "Hương vị trái cây cũng thực tồi."

      Ba mươi phần trăm cổ phần ta cũng chút cử động, khiến Vạn Tuyết Cầm tức giận hận thể trực tiếp đuổi ta , nhưng vừa nghĩ tới Viêm Dạ Tước kinh khủng thế nào, bà ta kịp chờ đợi muốn giết Trình Du Nhiên, hơn nữa chuyện này để Viêm Kinh Vũ biết tuyệt đối thể tìm thêm người thứ hai, vì muốn phiền muộn nữa, lần này bà ta chỉ có thể chơi lớn!

      "Bốn phần, chỉ cần chuyện làm gọn gàng, Viêm tiên sinh có thể lấy được bốn mươi phần trăm cổ phần nhà họ Mộ, đây là cái giá chót rồi, nếu Viêm tiên sinh cảm thấy thích hợp, em chỉ có thể nghĩ biện pháp khác."

      Viêm Kinh Vũ cười cười, ở trong hội nghị gia tộc mặc dù ta thể ra, nhưng ta cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám con em nhà họ Viêm, chỉ là bị hào quang của đám người Viêm Dạ Tước che giấu mất mà thôi, nhìn chằm chằm ánh mắt của Vạn Tuyết Cầm, Viêm Kinh Vũ từng chữ: " muốn bất luận tài sản gì của nhà họ Mộ, thậm chí còn có thể đầu tư, chỉ muốn thứ mà thôi."

      "Cái gì?" Trong mơ hồ trong lòng Vạn Tuyết Cầm cảm giác có chút ổn, bật thốt lên hỏi.

      " chỉ muốn em!"

      " phải Viêm tiên sinh đùa chứ?" Biểu mặt Vạn Tuyết Cầm có chút tự nhiên, để cho ta chiếm tiện nghi hai lần, bà ta đều có thể sao cả, nhưng trực tiếp trở thành phụ nữ của ta, đừng bên ngoài thấy thế nào, cho dù chính bà ta cũng thấy quá, dù sao vì tiến vào hào môn bà ta tốn trăm phương ngàn kế, nhưng bây giờ muốn chắp tay đưa người ta, điều này bà ta làm sao có thể làm ra?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 123: Hai phần máu

      "Em thấy giống như là đùa sao?" Viêm Kinh Vũ cười lạnh, bước nhanh đến ngồi xuống trước mặt Vạn Tuyết Cầm, nắm cằm bà ta hỏi.

      " thể nào!" Vạn Tuyết Cầm hét lên tiếng, đưa tay muốn đẩy bàn tay to của ta ra, nhưng chút hơi sức của bà ta sao có thể đẩy được, da thịt trắng nõn lưu lại những dấu đỏ.

      tránh thoát được, trong lòng Vạn Tuyết Cầm càng gấp, lớn tiếng quát lớn: "Buông tôi ra, nếu tôi gọi người."

      "Em cứ tiếp tục kêu !" Viêm Kinh Vũ giống như tìm được thú vui, mặt cười tà : "Tốt nhất có thể khiến tất cả mọi người tới đây, để cho bọn họ xem tổng giám đốc phu nhân của họ rốt cuộc là loại phụ nữ gì, chồng mới chết mấy ngày kịp chờ đợi bắt đầu tìm đàn ông."

      "Đừng." Nghe Viêm Kinh Vũ như vậy, Vạn Tuyết Cầm nhất thời giống như là bị bắt chặt xương sườn mềm, cầu khẩn: "Viêm tiên sinh, nếu như hài lòng đối với giá tiền này, chúng ta còn có thể bàn lại, mời buông tôi ra trước có được hay ?" Trả giá tất cả cũng làm, bà ta thể thất bại trong gang tấc vào lúc mấu chốt.

      biết Viêm Kinh Vũ đột nhiên có ý định thương hoa tiếc ngọc, hay lời Vạn Tuyết Cầm nhả ra có tác dụng, Viêm Kinh Vũ buông tay ra, ngã ngửa người về phía sau, nằm ghế sa lon : "Em muốn giải quyết tôi trước rồi lại tìm người khác chứ gì?"

      Vạn Tuyết Cầm cả kinh trong lòng, ngờ ta chỉ liếc cái nhìn thấu tâm tư mình, xem ra lần này rất khó bỏ qua, mặt bứt ra nụ cười cứng ngắc : "Làm sao có thể, trước lúc đàm phán thành công với Viêm tiên sinh, tôi làm sao dám tìm người khác."

      " biết nếu như mà tôi đem chuyện này cho Viêm Dạ Tước như thế nào?" Viêm Kinh Vũ chút khách khí đem hai chân mình gác lên cặp đùi đầy đàn hồi của Vạn Tuyết Cầm, cười híp mắt hỏi: "Tuy em phải là người trong hắc đạo, cũng có thể biết lợi hại của Viêm Dạ Tước, tôi còn có thể mi phí tặng em tin, thời gian trước trong hội nghị gia tộc nhà họ Viêm, Viêm Dạ Tước thiếu chút nữa trở mặt với cả gia tộc."

      Nghe Viêm Kinh Vũ như vậy, con ngươi Vạn Tuyết Cầm đột nhiên co rụt lại, Vạn Tuyết Cầm vốn muốn rút ra hai chân lại nhịn xuống, gương mặt tràn đầy mị hoặc hơi trắng bệch, nhưng mà vô cùng xác định : "Viêm tiên sinh làm như vậy."

      "Tôi xác thực làm như vậy." Viêm Kinh Vũ có phản bác, ngược lại có chút hăng hái : "Em là người phụ nữ rất thông minh, nên biết chuyện này ngoại trừ tôi làm được ra, cũng chỉ có cả tôi, nhưng nếu như cả biết em tìm tôi trước như thế nào?"

      Viêm Hạo Thừa tiếu lý tàng đao, trước kia bà ta cũng nghe Mộ Vi Chi qua, nếu để cho ta biết chuyện này, coi như trực tiếp cự tuyệt, sau đó nhất định bù lại, chẳng lẽ chỉ có con đường nương nhờ vào ta sao?

      Bóp bóp nắm tay, Vạn Tuyết Cầm chưa từ bỏ ý định : "Nhưng nếu như mà tôi theo , Trình Du Nhiên chết vì tai nạn chẳng lẽ Viêm Dạ Tước hoài nghi ư, còn nữa, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, sao tôi còn có thể nắm trong tay nhà họ Mộ?"

      "Tôi muốn em làm người tình bí mật của tôi, cần công khai." Dẫu cho có những lý do này của Vạn Tuyết Cầm, Viêm Kinh Vũ cũng muốn bà ta trở thành vợ mình, mặc dù nhà họ Viêm cưới mấy vợ cũng hề gì, nhưng tác dụng ở chỗ Vạn Tuyết Cầm hơn nhiều ở đồ chơi ở nhà họ Viêm.

      Nhếch khóe miệng lên, Viêm Kinh Vũ lấy phần tài liệu sớm chuẩn bị tốt từ trong túi ra, : "Bệnh viện tiếp tục do em quản lý, cần tiền cùng người cứ việc , chỉ là lúc tôi cũng cần bệnh viện em phải đưa ngay."

      "Đừng vọng tưởng có ý định gì." Hoàn toàn cho Vạn Tuyết Cầm có thời gian suy nghĩ gì khác, Viêm Kinh Vũ tiện tay lấy hợp đồng chuẩn bị xong trước đó từ trong túi ra bỏ bàn: "Ký nó, nguyện vọng của em được thực ."

      Chữ tài liệu cũng nhiều, đại ý là bắt đầu từ hôm nay, vật Vạn Tuyết Cầm sở hữu bao gồm bản thân bà ta đều thuộc về mình Viêm Kinh Vũ.

      Về mặt pháp luật hợp đồng này hoàn toàn là tờ giấy lộn, ở tay Vạn Tuyết Cầm lại nặng nghìn cân, bà ta rất ràng, chỉ cần bà ta ký tên lên nó, cho dù sau này bà ta tìm được núi dựa lớn hơn nữa cũng vô ích, thứ đồ này, ở trong hắc đạo chính là luật pháp.

      "Chẳng lẽ sợ cả biết ư?" Viêm Hạo Thừa Newyork, đây là điểm cuối cùng có thể chấn nhiếp đến Viêm Kinh Vũ, đáng tiếc --

      "Cái này cũng cần em suy tính thay tôi." Viêm Kinh Vũ ngồi dậy, giọng tràn đầy kiêu ngạo mang theo cho cự tuyệt: "Em , em có lựa chọn nào khác."

      Thân thể Vạn Tuyết Cầm căng cứng, dù thế nào bà ta cũng nghĩ ra, nhiều năm khổ tâm như vậy thế nhưng để cho người khác sử dụng, Trình Du Nhiên! Nghĩ đến cái tên này, mặt Vạn Tuyết Cầm lên oán hận trước nay chưa có, nếu phải là muốn mưu đoạt gia sản, mình cũng bị bức đến nông nỗi bán mình làm nô, mình bị khổ, phải khiến trả lại gấp mười lần!

      Nghĩ tới đây, Vạn Tuyết Cầm cũng có gì thể buông tha được nữa, quay mặt lại cười lạnh : "Tôi có thể ký tên ở phía , nhưng điều kiện phải sửa đổi, Trình Du Nhiên phải bắt sống, để tôi xử trí, nếu dù là lưới rách cá chết, tôi cũng để cho được như ý."

      "Thành giao." Viêm Kinh Vũ muốn bà ta cam tâm tình nguyện, mặc dù như vậy khó khăn tăng lên rất nhiều, nhưng tương tự, về sau bà ta cũng chết tâm sập đất theo mình.

      Lần này Vạn Tuyết Cầm tiếp tục từ chối, chút do dự ký tên mình ở hợp đồng, từ đó về sau, bà ta và con trai bà ta, bao gồm cả bệnh viện nhà họ Mộ cũng là vật phẩm riêng của Viêm Kinh Vũ.

      "Công xong, tại nên tiếp tục chuyện vừa nãy chúng ta còn chưa làm xong." Đem hợp đồng bỏ vào trong túi, trong mắt Viêm Kinh Vũ tràn đầy cuồng dã và tham muốn giữ lấy, lúc Vạn Tuyết Cầm duyên dáng kêu to, tiện tay ném bà ta lên ghế sofa, đôi tay xé ra, quần áo giá trị vài chục vạn trực tiếp bị ta xé thành hai nửa, lộ ra mảng da thịt trắng noãn. . . . . .

      Mà giờ phút này, trong phòng viện trưởng **, cửa phòng đông lạnh lại yên tĩnh đến cả thanh cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tiểu Vương ở phòng trực ban híp đôi mắt vẫn chưa tỉnh, hết ăn lại nằm, ta có thể tìm công việc thanh nhàn như vậy quả dễ, nếu như phải là ta thường nịnh nọt ở trước mặt Vạn Nhã Cầm, chỉ sợ sớm bị đuổi ra bệnh viện. Đúng lúc này, hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

      "Tiểu Vương, lập tức lấy gì đó số 115 khu C cho tôi, đây là biên lai lấy ra."

      Tiểu Vương sợ hết hồn, còn tưởng rằng cấp của mình đến, vội bày ra bộ dáng tìm cái gì , ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng mới thở phào nhõm, mặc dù bác sỹ Lâm cũng là trong Phó viện trưởng của bệnh viện, nhưng ngay từ sáu, bảy năm trước ông ta cũng quan tâm chuyện của bệnh viện, lần này nếu như phải là bệnh tình của tổng giám đốc nghiêm trọng, chỉ sợ ông ta cũng xuất , tuy vậy, cũng thể giữ được mạng của tổng giám đốc.

      "Lập tức lấy cho ngài." Bất luận như thế nào, ông ta cũng là trong người có chỗ đứng của bệnh viện, ngộ nhỡ tâm tình ông ta hôm nay được, vị trí của mình có thể giữ được, vội nhận lấy biên lai tay ông ta, nhìn cũng chưa từng nhìn liền lấy thứ ông ta muốn tìm.

      "Tư cách tốt như vậy cũng biết lợi dụng, nếu tôi có bản lĩnh này, sớm cả ngày ăn chơi đàng điếm rồi." Nhìn bóng lưng bác sỹ Lâm rời , tiểu Vương lắc đầu thào, vẫn chưa tới năm mươi tuổi, xem ra như ông cụ, đầu đầy tóc bạc, gương mặt đó từ lúc ông ta vào bệnh viện cũng chê cười qua.

      Trong tay là hai túi máu ướp lạnh, phía cũng có khác gì chất lỏng trong tủ lạnh, chỉ là ở nhãn chia ra là F và là Z.

      Xác định là thứ trước đó mình đặt vào, bác sỹ Lâm càng khẩn trương, chuyển qua khúc quanh, thấy khắp mọi nơi có người nào, mang tương máu bỏ vào trong túi hồ sơ sớm chuẩn bị tốt, phong kín bên ngoài, xác định có vấn đề gì, mới như trộm hướng phòng làm việc của mình.

      Mỗi Phó viện trưởng đều có phòng làm việc riêng, mặc dù rất nhiều người năm đều chưa chắc dùng tới lần, nhưng trừ vài thiết bị đặc biệt lớn, tất cả dụng cụ cũng khá đầy đủ, bác sỹ Lâm thận trọng đóng cửa lại, lại xem túi hồ sơ, lúc này mới coi như là thở phào nhõm.

      Mở phòng làm việc ra, kiểm tra loại máu, kiểm tra DNA và dụng cụ kiểm tra SNP cũng mở ra, tại ông ta chỉ cần đem hai phần máu tay hòa tan sau đó kiểm tra đo lường, là có thể biết suy đoán dấu kín trong lòng ông ta.

      Bác sỹ Lâm và mẹ Trình Du Nhiên - Trình Oánh là bạn học, từng là trong những người theo đuổi bà, đáng tiếc bản thân ông ta tương đối đần độn, cuối cùng hoa rơi vào nhà họ Mộ, lúc ấy đầu óc ông ta nóng lên, cũng theo tham gia ứng tuyển vào bệnh viện nhà họ Mộ, từ đó thành thành viên trong bệnh viện nhà họ Mộ, chờ đợi đến gần ba mươi năm, ông ta có ý khác, chỉ cần có thể nhìn người phụ nữ mình thích hạnh phúc là đủ rồi.

      Chỉ là Trình Oánh cũng hạnh phúc, hơn mười năm trước, Mộ Vi Chi lấy lý do bà thể sinh con nữa, mang về đôi mẹ con, điều này làm cho ông ta tức giận vô cùng, tuy Trình Oánh gì, người ngoài như ông ta càng khó , cho nên chỉ có thể tận tình khuyên bảo bà.

      Sau mấy lần ông ta đến nhà họ Mộ cũng cảm giác có cái gì đúng, đặc biệt là chứng kiến đứa trẻ đó, cứ có cảm giác giống như sót cái gì, nhưng lúc đó chỉ lo khuyên bảo Trình Oánh, thời gian dài cũng quên mất chuyện này.

      Sau trong mấy năm này, bởi vì cần học tập và trao đổi học thuật, căn bản ông ta tiếp tục đến biệt thự nhà họ Mộ, chờ sau này lại nhìn thấy đứa trẻ năm đó lần nữa, ông ta rốt cuộc phát chỗ đúng trong đó, đứa bé này lại bị chỉnh dung! Mặc dù chỉ ở chỗ dễ dàng bị phát , hơn nữa dấu vết rất , nhưng mà vẫn bị ông ta phát ra, điều này làm cho ông ta cảm thấy thể tưởng tượng nổi, đứa trẻ mới mấy tuổi cũng bắt đầu làm chỉnh dung, chẳng lẽ bọn họ sợ tạo thành tổn thương gì đối với đứa trẻ sao?

      Ngày hôm sau, khi ông ta muốn đem chuyện này cho Trình Oánh, lại nghênh đón tin dữ, Trình Oánh nhảy lầu tự sát.

      Vào lúc ông ta vô tri vô giác tham gia tang lễ của Trình Oánh, đột nhiên thấy hôm nay mặt Mộ phu nhân Vạn Tuyết Cầm lộ ra nụ cười hả hê, điều này làm cho ông ta hận thể lên quất cho bà ta cái tát, nhưng lại thấy cậu bé 5, 6 tuổi bên cạnh bà ta đột nhiên to gan phỏng đoán: chẳng lẽ đứa này căn bản cũng phải là của Mộ Vi Chi hay sao?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 124: Em có tin

      Ý nghĩ đột nhiên tới khiến ông ta cũng giật mình, nếu phỏng đoán như vậy chỉ là vì tức giận Vạn Tuyết Cầm hại Trình Oánh tự sát, nhưng chờ ông ta hiểu được mới phát , suy đoán này thậm chí có hơn nửa cơ hội là , dù sao gia quy nhà họ Mộ là thừa kế nghiệp cha, Trình Oánh thể sinh con, Mộ Vi Chi muốn đứa con trai hoàn toàn có thể thoải mái đến, mà phải lén lút chờ đứa bé ra đời mới mang về nhà.

      Chỉ là đối với nhà họ Mộ mà , ông ta thủy chung chỉ là người ngoài, tay cũng có chứng cớ hữu hiệu nào, cũng thể chạy đến trước mặt Mộ Vi Chi với ông ta, đứa này có thể phải của ông ta, lời như vậy sợ rằng đợi ông ta giải thích cũng bị người làm nhà họ Mộ đánh đuổi, cho nên bắt đầu từ ngày đó, ông ta dựa vào trước mộ Trình Oánh thề, nhất định phải báo thù cho bà.

      Muốn chứng minh là phải cha con ruột thịt vô cùng đơn giản, xét nghiệm máu, kiểm tra DNA bao gồm cả kiểm tra SNP mới phát minh cũng có thể làm được, nhưng lấy được mẫu máu lại làm cho ông ta gặp phiền toái lớn, bệnh viện nhà họ Mộ lớn cấp thế giới, Mộ Vi Chi ngã bệnh đều dùng bác sỹ Đông y gia đình, dùng phương pháp bình thường căn bản lấy được, ông ta chỉ có thể từ từ chờ đợi cơ hội, nhưng lần đợi liền trợn mắt nhìn đến sáu năm.

      Trước khi Mộ Vi Chi qua đời, rốt cuộc vẫn phải nhắn nhủ mọi người đón bác sỹ Tây y tới trị liệu, mà bác sĩ chủ trị chính là bác sỹ Lâm, nhưng vì để ngừa ngộ nhỡ, trước khi thí nghiệm ông ta dùng danh nghĩa hàng mẫu để cất máu, đều có người chú ý đến, ông ta mới thận trọng lấy ra ngoài.

      Mặc dù Mộ Vi Chi chết rồi, nhưng chỉ cần ông ta đem báo cáo xét nghiệm giao cho Trình Du Nhiên, ông ta tin tưởng có biện pháp.

      Oánh nhi, tôi lập tức có thể báo thù cho em rồi! Bác sỹ Lâm bóp bóp nắm tay, lấy ra vài giọt máu bắt đầu kiểm tra đo lường đâu vào đấy.

      Phòng đông lạnh, trong phòng trực ban, tiểu Vương chép chép miệng cảm thán nửa ngày, tiếp tục muốn ngủ, cảm giác đầu đột nhiên đè lên cái gì, cúi đầu xem xét, cũng là biên lai bác sỹ Lâm mới vừa nhắc tới, muốn cất , mắt liếc qua nhật kỳ cất giữ đột nhiên ngây ngẩn cả người --

      Phân khu đông lạnh vô cùng nghiêm khắc, ví dụ khu A cất lấy trong ngày, khu B cất giữ trong tuần, mà khu C ít nhất cũng phải tháng trở lên, bác sỹ Lâm cất vật này thế nhưng tới tuần lấy , điều này làm cho ta nhàm chán nhất thời thấy hứng thú, có cần tới xem chút rốt cuộc là cái gì hay ?

      Bản thân bác sỹ Lâm là đề tài rất hot ở trong bệnh viện, nếu có thể đào ra tư liệu gì từ người ông ta, vậy mình có tư cách thổi phồng với mấy em y tá rồi, chừng đến lúc đó còn có thể có ái mộ gì đó.

      Nghĩ tới đây, tiểu Vương cũng ngồi yên nữa, ở trước cửa phòng trực lập tức úp cái bảng, lập tức hướng phòng làm việc của bác sỹ Lâm, lúc này chính là thời điểm bệnh viện tương đối nhàn nhã, dọc theo đường thế nhưng có gặp được mấy người, chờ ta tới cửa phòng làm việc càng thêm mừng rỡ, bác sỹ Lâm thậm chí ngay cả cửa cũng đóng.

      Nhìn chung quanh cái cũng phát người nào, cẩn thận dựa vào tường nhìn vào trong phòng làm việc, cũng có phát bác sỹ Lâm ở bên trong, sau đó nhàng đẩy cửa ra, đem nửa cái đầu vươn vào bên trong nhìn, để cho ta thất vọng chính là bác sỹ Lâm lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm dụng cụ.

      Chẳng lẽ là ta đoán sai? ta thất vọng, muốn rời , bỗng nghe bác sỹ Lâm bên trong kêu lên: "Thằng bé quả nhiên phải con trai của Mộ Vi Chi!"

      Giọng nhất thời vang lên khiến tiểu Vương sợ hết hồn, còn chưa có lùi về đầu đụng vào cửa, đau làm ta nhe răng trợn mắt, mà ở trong phòng làm việc bác sỹ Lâm cũng đột nhiên tỉnh ngộ lại, nghe thanh phía bên ngoài nhất thời quát lên: "Ai đấy?"

      Nghe được có người hỏi, tiểu Vương làm sao còn dám nán lại, để ý lỗ mũi chảy máu, nhanh chân mà bỏ chạy, mắt thấy muốn chạy ra hành lang còn cần khoảng thời gian, tiểu Vương cắn răng cái, cũng quản phòng làm việc bên cạnh rốt cuộc là của ai, mở cửa liền vọt vào.

      Bác sỹ Lâm gấp gáp xông ra cửa, cũng có phát được người nào, có điều ông ta nghe rất thanh vừa rồi, biết bí mật bị lộ, cũng quan tâm dụng cụ chưa dừng lại, đem biên lai và máu còn dư lại bỏ vào trong túi, lập tức rời khỏi bệnh viện.

      Mà lúc này, tiểu Vương cho là tránh thoát kiếp càng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ đến trợn mắt hốc mồm, nam nữ lại đại chiến trần truồng ở ghế sa lon, từ góc độ của ta nhìn, nữ ràng từng là Mộ phu nhân, nay là tổng giám đốc Vạn Tuyết Cầm!

      Tiểu Vương ngu ngơ, Vạn Tuyết Cầm phát dục nên có phát , Viêm Kinh Vũ lại luôn luôn duy trì cảnh giác, thấy đột nhiên có người vào kích tình mặt nhất thời biến mất sạch , thay vào đó là gương mặt sát khí, mượn thân thể Vạn Tuyết Cầm khẽ chống đứng lên, cũng mặc quần áo, tiện tay lấy ra cây súng lục trong túi đặt ở bàn chỉ vào đầu tiểu Vương.

      "Sao vậy?" Vạn Tuyết Cầm cấm dục nhiều năm, tiến nhập vào hoàn cảnh tốt Viêm Kinh Vũ đột nhiên rời , nhất thời bất mãn duyên dáng kêu to tiếng, đợi bà ta đứng lên từ ghế salon mới chú ý tới tồn tại của tiểu Vương, nhất thời bị sợ đến sắc mặt đại biến, vội nắm lấy quần áo bị xé hư che chắn ở người.

      Phá vỡ chuyện tốt của tổng giám đốc, tiểu Vương bị sợ đến gần như trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, mồ hôi lạnh khiến quần áo ta ướt nhẹp, nhìn họng súng đen ngòm, trong óc tiểu Vương đột nhiên lóe lên ý nghĩ, tình hình trước mắt phải vừa lúc báo lại chuyện bác sỹ Lâm ư, vội lớn tiếng kêu lên: "Đừng giết tôi...tôi có tin tức quan trọng muốn bẩm báo với tổng giám đốc."

      Mười mấy năm qua, ở bên ngoài Vạn Tuyết Cầm vẫn luôn là hình tượng hiền thê lương mẫu, nào nghĩ đến bị nhân viên bệnh viện phát ra, trong lòng nhất thời có manh động giết người diệt khẩu, nhìn vẻ mặt của người nọ giống như là trì hoãn thời gian, lạnh lùng hỏi: "Tin tức gì?"

      Da thịt Vạn Tuyết Cầm trắng noãn, khiến tiểu Vương nhìn trợn trắng mắt, may mà ta biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ tính mạng của mình, gian nan nuốt ngụm nước bọt : "Chuyện ngày hôm nay tôi thấy gì cả, nếu như mà tôi đem tin tức cho ngài biết, ngài có thể tha tôi mạng chứ?"

      "Chết đến nơi rồi còn dám cò kè mặc cả." Viêm Kinh Vũ hừ lạnh tiếng, liền muốn tiến lên giết ta.

      "Hãy nghe ta ." Nhìn Viêm Kinh Vũ cười cười, Vạn Tuyết Cầm mới nghiêm mặt : "Nếu như hữu dụng đối với chúng tôi, tôi có thể thả , chỉ là về sau thể xuất ở đây."

      "Nhất định xuất , nhất định xuất ." Dù sao Tiểu Vương vẫn chưa đủ kinh nghiệm, làm sao có thể là đối thủ của Vạn Tuyết Cầm, vừa nghe mạng sống có hi vọng, đợi bà ta hỏi nữa lập tức : "Mới vừa rồi chính tôi ở cửa phòng bác sỹ Lâm, nghe ông ta câu thằng bé quả nhiên phải con trai của Mộ Vi Chi."

      Tiểu Vương vừa dứt lời, sắc mặt Vạn Tuyết Cầm lập tức trở nên vô cùng khó coi, chuyện này giấu kín trong lòng bà ta hơn mười năm, ngờ Mộ Vi Chi chết rồi lại có người tra xét ra chuyện này, vội hỏi: "Còn có người nào biết chuyện này?"

      "Hẳn là có người nào khác." xong, tiểu Vương đem đầu đuôi việc lần, đến cuối cùng còn hi vọng Vạn Tuyết Cầm lời giữ lời, bỏ qua cho mình, ta nào biết, từ lúc ta bắt đầu vào cái cửa này, cũng còn đường sống để ra.

      "Tình của em đúng là ít, ngờ tôi còn phải là người đầu tiên khiến Mộ Vi Chi cắm sừng." Viêm Kinh Vũ cười lạnh, ở trong ánh mắt hoảng sợ của tiểu Vương trực tiếp bóp gãy cổ của ta.

      "Đứa bé kia là do em bỏ tiền ra mua, nếu là của em, em cũng độc ác đến mức hàng năm làm chỉnh dung cho nó." Chuyện cho tới bây giờ, Vạn Tuyết Cầm cũng có gì để giấu diếm nữa, đem tính toán hơn mười năm của mình lần, bà ta có lựa chọn khác, nếu bởi vì bà ta thẳng thắn mà đắc tội với Viêm Kinh Vũ, bác sỹ Lâm đem chuyện phơi bày ra, bà ta hoàn toàn xong đời.

      "Tôi đúng là xem thường em, hóa ra dã tâm của em lớn như thế này." Viêm Kinh Vũ cười tà, tiến lên nắm lấy cằm Vạn Tuyết Cầm, : "Chẳng qua tôi chỉ thích người có dã tâm."

      Vạn Tuyết Cầm cũng để ý đến cái tay này mới vừa bóp gãy cổ của tiểu Vương, vội vàng : " tại quan trọng nhất là giết chết cái kẻ khốn kiếp xen vào việc của người khác, nếu để cho chạy cho Trình Du Nhiên, chúng ta xong đời."

      "Chỉ sợ sớm ."

      Ở phương diện này, Vạn Tuyết Cầm cũng như Viêm Kinh Vũ, cuống quít thay quần áo tới phòng làm việc của bác sỹ Lâm, dĩ nhiên sớm người nhà trống.

      Đầu tiên là bị Viêm Kinh Vũ dọa đến ký khế ước bán thân, tiếp lại đụng phải tình hơn mười năm qua bị phơi bày, tất cả chủ ý của Vạn Tuyết Cầm cũng biến mất còn bóng dáng, cứ kéo cánh tay Viêm Kinh Vũ hỏi: "Làm thế nào?"

      Viêm Kinh Vũ khẽ mỉm cười: "Bây giờ em quan tâm bị loạn, theo tôi thấy, điều này cũng chưa chắc là chuyện xấu."

      " là sử dụng để dẫn Trình Du Nhiên ra ngoài?" Nếu có thể sử dụng việc mua đứa bé trêu đùa Mộ Vi Chi hơn mười năm, trí khôn của Vạn Tuyết Cầm dĩ nhiên phải là thấp, mới vừa rồi là do bí mật người nào biết bị vạch trần, bây giờ nghe Viêm Kinh Vũ , nhất thời phục hồi tinh thần lại, bà ta hoàn toàn có thể thừa nhận đồ tay bác sỹ Lâm, Mộ Vi Chi chết, căn bản là chết đối chứng.

      "Nhưng nếu như ta đem Viêm Dạ Tước tới làm thế nào?"

      "Phụ nữ ngốc." Viêm Kinh Vũ lần nữa đụng ngã bà ta, tiếp tục nghiệp mới vừa rồi vẫn chưa xong, ngoài miệng hàm hồ : " đến phải , muốn Viêm Dạ Tước bất lợi, cũng chỉ là mình tôi."

      Trong biệt thự gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, bởi vì yên lòng, cho nên mấy ngày nay Trình Du Nhiên vẫn luôn rời , may mà Lâm phải là đa sầu đa cảm như trước kia, rất nhanh khôi phục trở lại, cũng mượn cơ hội này đạt được quyền lực lớn hơn.

      Cùng lúc đó, Trình Du Nhiên chờ được tin tức tốt của Tần Tử Duệ, đám người bị ném ở đảo hoang đói ra hình dáng rồi, thấy em trai xui xẻo, Dean nín ba ngày, cuối cùng vẫn nhịn được, đồng ý cầu của Tần Tử Duệ, chỉ là trước đó, Trình Du Nhiên còn có việc phải làm.

      Ngón tay khẽ gõ ở bàn phím, rất nhanh liền bấm mã số, nghe giọng bên trong : "Tiểu Nhiên Nhiên, tôi rốt cuộc đợi được điện thoại của em, chuyện lần trước --"

      " câm miệng cho tôi." Chó săn chính là chó săn, chuyện gì đều muốn truy hỏi kỹ càng, bây giờ còn có chuyện quan trọng phải làm, cũng có thời gian lải nhải: "Hỏi vấn đề, ở trong phạm vi thế giới, có người cùng ngành tương đối thân quen ?"

      "Em có tin?" A Tư nhất thời bắt được ý trong lời của , phách lối : "Người Bắc Cực người Nam Cực người vũ trũ, chỉ cần là nơi có người, tôi đều có người cùng ngành!"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 125: Trình Du Nhiên phản kích

      đảo hoang, chờ đám thuộc hạ bị ném bỏ đói còn hơi sức gì nữa, gia tộc La Nhĩ Đức bắt tay vào trận chiến đấu căn bản cũng có chuẩn bị dư thừa thức ăn, dĩ nhiên tàu chiến chìm mất, lái lái , cho dù có bọn họ cũng có cơ hội lấy.

      Lúc Trình Du Nhiên vừa tới còn có cây dừa ăn, nhưng sau trận đại chiến, thảm thực vật đảo gần như cũng bị gieo họa hết sạch, cây dừa cũng chỉ còn dư lại mấy cây xiên vẹo, mà ở đảo có hơn trăm người, ngay cả nhét kẽ răng cũng đủ. Bọn họ cũng có tài nghệ gì, căn bản là ở đảo chờ chết.

      Mặt tiểu đội tiều tụy ngồi ở bên vách núi, cặp mắt mơ hồ rơi sâu vào trong hốc mắt, lúc ban đầu rất muốn báo thù rửa hận, đến mong mỏi người trong gia tộc nhanh đến, cho đến bây giờ oán hận sâu tận xương tủy đối với Angela, em bọn họ nhiều năm phục vụ gia tộc La Nhĩ Đức như vậy, coi như có công lao cũng có khổ lao, nhưng hôm nay lại bị gia tộc vứt bỏ, quăng ở đảo riêng biệt tự sinh tự diệt.

      "Tốt nhất nên để cho tôi về đến gia tộc, nếu tôi nhất định khiến họ đẹp mắt!" Cũng quan tâm vệ tinh gia tộc có còn tiếp tục khóa ở hòn đảo này nữa hay , Ban dùng hơi sức cuối cùng ngửa mặt lên trời gầm thét.

      "Thiếu gia, ăn chút trước ." Có giọng vô lực từ phía sau truyền đến, người đến là hai em thuộc hạ huấn luyện ra, mặc dù phải họ La Nhĩ Đức, nhưng lúc này vẫn trung thành và tận tâm đứng ở bên cạnh Ban, tay cầm con hải âu mới vừa bị bắn chết, ở trong hoàn cảnh này tốc độ loài chim nhanh, ta tiêu hao hết tất cả đạn mới giết hạ được con.

      "Những người khác đâu?" Ban cũng có khách khí, nhận lấy liền nuốt vào, lúc này để ý tới mùi máu tanh khó ngửi, có ăn cũng tệ rồi.

      Vẻ mặt thuộc hạ có chút ảm đạm, : "Mấy em ra biển xem có thể tìm được đường ra hay , những người khác ở bên bờ biển nhặt chút cá tôm." Mặc dù trước khi Tần Tử Duệ cho nổ xe thủy bộ và ca nô bờ biển, nhưng chung quy còn có chiếc may mắn chút tổn hại, chỉ là chỗ này do Angela tự mình chọn, thể lưu lại cơ hội chạy trốn, chừng mấy em ra cũng về được.

      Ban thở dài trong lòng, lúc này gì đều vô dụng, chỉ đưa mắt nhìn về phía mặt biển.

      "Thủy triều rồi." giọng kinh hoảng từ bờ biển vang lên, nhất thời kéo ánh mắt Ban kéo trở lại, sóng lớn ngập trời cuồn cuộn mà đến, thu hẹp phạm vi đảo lại, rất nhanh nuốt sống phần ba đất liền, nhưng thấy nước biển có ý dừng lại.

      Bao phủ? Sắc mặt Ban đại biến, lập tức hướng về phía dưới hô: "Toàn bộ đến bên vách núi." Nơi này mặc dù cũng bị bao phủ, nhưng ít ra còn có thể kéo dài thêm lát.

      Đúng lúc này, thuộc hạ vội vàng hấp tấp xông lên kêu lên: "Có thuyền!"

      Hai chiếc tàu chiến lướt sóng mà đến, rất nhanh đến bên vách núi, nước biển tăng lên khiến tàu chiến gần như có thể trực tiếp lái đến vách đá, boong thuyền, đứng giữa mấy chục người, người đàn ông da trắng đứng ở phía trước.

      Ban kêu lên thất thanh: " cả?" tại cũng hơi hoài nghi có phải mình nằm mơ hay , cả vốn bị bắt chẳng những có việc gì, hôm nay cư nhiên còn chung sống hòa bình với Tần Tử Duệ, phải là Binh Đoàn Dong HT cũng muốn hợp vào gia tộc La Nhĩ Đức chứ?

      "Đừng nhiều nữa, có chuyện gì lên rồi ." Dean cười khổ trong lòng, Tần Tử Duệ bắt được xương sườn mềm của ta, thỉnh thoảng truyền tin tình hình đảo hoang cho ta, nếu như phải là biết hôm nay hải đảo bị bao phủ, chỉ sợ bây giờ ta vẫn hạ được quyết tâm, nhưng chỉ bằng điều này, sợ rằng bọn họ hoàn toàn trở mặt với Angela.

      Sắp xếp người đoạt lại vũ khí đám Ban, Tần Tử Duệ cười : "Dean tiên sinh, hợp tác vui vẻ."

      Kho báu hải tặc, vẫn luôn bị người đời chú ý, ở nơi này ngày, tin tức nặng ký nhanh chóng truyền khắp toàn thế giới, Gia tộc La Nhĩ Đức ở dưới hiệp trợ của Binh Đoàn Dong HT, thế nhưng tìm được kho báu của hải Tặc Kidd giàu có nhất trong truyền thuyết, hơn nữa tin tức có thể tin tính đạt 90% trở lên, bởi vì tin tức này vốn đến từ người tìm kiếm lần này, thành viên quốc hội gia tộc La Nhĩ Đức - Dean.

      Tin tức lần này tới đột ngột, tốc độ truyền bá cũng nhanh trước nay chưa từng có, các tờ báo lớn thế giới gần như đều ở vị trí dễ thấy nhất, tiếng Trung, tiếng , tiếng Nga, tiếng Pháp. . . . . . Các loại ngôn ngữ nhanh chóng truyền khắp thế giới, gia tộc La Nhĩ Đức và Binh Đoàn Dong HT trong nháy mắt trở thành đối tượng được mọi người chú ý.

      "Hừ." Nặng nề hừ tiếng, Angela vứt tờ báo mặt đất, trong mắt mang theo sát khí nồng đậm, ngờ ta đúng là xem thường Tần Tử Duệ, dùng phương thức này tới hồi báo mưu của ta, tại chẳng những Binh Đoàn Dong HT hoàn toàn nổi danh, ta cũng sắp có phiền toái đếm hết, chuyện kho báu truyền , khẳng định rất nhiều gia tộc lớn cũng để ý, nhưng ta nào tìm được kho báu kia?

      "Đều là Dean đáng chết phá hỏng chuyện lớn của tôi." Angela nhấc chân hung hăng đạp hai chân lên hình Dean ở báo.

      Tuy nhiên sợ rằng ta nghĩ tới chính là, trong này tuyệt đại đa số đều là chủ ý cùi bắp do Trình Du Nhiên xuất ra, Tần Tử Duệ chỉ phụ trách hoàn thiện mà thôi.

      Lúc Dean cứng rắn, liền suy tính làm sao để ghê tởm Angela, có thù oán báo cũng phải là tác phong của , Dean dễ dàng bị thuyết phục, nhưng nhược điểm của ta người Ban, nếu như Trình Du Nhiên dùng giết chết Ban tới uy hiếp, có lẽ ta có chút động tĩnh nhưng tuyệt đối phản bội Angela, nhưng làm bác sỹ, Trình Du Nhiên hiểu hơn so với người khác là làm như thế nào mới có thể khiến người ý chí kiên định thay đổi chủ ý.

      Cho nên lúc Dean chịu nổi hành hạ tinh thần này thỏa hiệp, lập tức liên lạc với A Tư, muốn cho tất cả mọi người thế giới đều biết gia tộc La Nhĩ Đức lấy được kho báu, như vậy chẳng những làm cho HT nổi tiếng, còn có thể ghê tởm gia tộc La Nhĩ Đức, họ dùng kho báu đối phó mình, mình cũng dùng kho báu đối phó ta, đến lúc đó vì cứu vãn mặt mũi gia tộc, Angela nhất định phải nghĩ hết biện pháp thu góp vật phẩm giả mạo kho báu, sợ rằng khiến ta bận tối mặt.

      Chỉ là cái này cũng quan trọng, mục đích cuối cùng của Trình Du Nhiên, là muốn gia tộc La Nhĩ Đức bồi dưỡng chi có thể đối kháng lực lượng với Angela, giống với những gia tộc khác thế giới và Hắc bang, huyết thống gia tộc La Nhĩ Đức cao hơn tất cả, cho nên coi như Angela là phụ nữ, trong gia tộc cũng có ai chống lại ta, cho nên cần tìm người bị ta ngáng chân.

      Báo cáo vừa ra, sau này Angela và Dean còn cơ hội kết hợp, hơn nữa vì mặt mũi gia tộc, ta chẳng những thể tiêu diệt hết những nguy hiểm ngầm, còn phải chịu đựng tức giận khi bọn họ ngợi khen, như vậy địa vị Dean tăng lên lần nữa, về sau mới có thể ủng hộ Tần Tử Duệ, Angela càng ngày càng bị động.

      Dĩ nhiên, lấy thực lực của Dean và Ban, đối phó với Angela mưu này hiển nhiên thế nào đáng tin, nhưng đây cũng phải là vấn đề Trình Du Nhiên nên suy tính, dù sao bất luận kết quả như thế nào, gia tộc La Nhĩ Đức cũng có nội chiến, đây mới là việc muốn nhìn nhất.

      "Như thế nào, thấy báo hôm nay chưa?" Lười biếng nằm ở ghế dựa trong sân, trong điện thoại di động của Trình Du Nhiên truyền tới giọng tà mị.

      Mặc dù Tần Tử Duệ thấy được, con mắt Trình Du Nhiên trợn trắng : "Người là tôi tìm đến được , làm sao có thể vang dội toàn thế giới."

      "Được rồi, vậy em lợi hại." Tần Tử Duệ khẽ cười, tiếp tục : "Đáng tiếc em nhìn thấy tình cảnh tôi đưa bọn họ trở về gia tộc La Nhĩ Đức, cái người phụ nữ tên Angela đó, mặc dù gương mặt tươi cười, nhưng tôi có thể thấy trong mắt hận thể cắt tôi thành tám khúc, lăn lộn nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên cảm giác thoải mái như vậy."

      "Đúng rồi" Tần Tử Duệ đột nhiên : "Bây giờ em là lão đại của Binh Đoàn Dong chúng tôi, xem bước kế tiếp nên làm như thế nào?"

      "Mi , lần này nếu phải là mực bổ trợ, tôi còn biết làm chức này có nhiều chỗ tốt như vậy." Muốn hao phí trí nữa, chớ hòng mơ tưởng: " phải vẫn muốn kinh doanh tốt Binh Đoàn Dong ư, tại danh tiếng cũng có, Angela cũng tìm gây phiền toái nữa, cứ phát triển , đúng rồi, chuyện cần tìm tôi, chuyện lớn tìm tôi cũng vô dụng, tóm lại tôi chỉ là danh nghĩa."

      Người này đúng là lười, cúp điện thoại, Tần Tử Duệ cười khổ, cần nhìn, ta cũng có thể đoán được tại Trình Du Nhiên khẳng định mi cưỡng nằm ở chỗ nào đó, nếu như phải là mình gọi điện thoại cho , sợ rằng bây giờ ngủ thiếp , mặc kệ thế nào, dù sao mục đích của mình cũng chỉ là muốn thông qua mối liên hệ này tới bảo vệ .

      Cùng lúc đó, góc nào đấy ở thành phố New York, người bác sỹ mặc đồng phục màu trắng ngừng vòng tới vòng lui mặt đất, điện thoại lần lượt thông qua, nghe được chung quy lại là thanh nhắc đối phương bận, trán ông ta mồ hôi đầm đìa, tựa như mới vừa rửa mặt, rốt cuộc, biết ông ta gọi bao nhiêu lần, điện thoại bên kia truyền tới giọng vui: "Ai đấy?"

      Cũng trách giọng Trình Du Nhiên tốt, vừa chuyện điện thoại với Tần Tử Duệ xong, vừa định ngủ bù, lại bị số điện thoại lạ lẫm quấy rầy, hơn nữa nhìn lịch sử điện thoại di động, thế nhưng đối phương gọi trăm lần, hoài nghi đối phương là phải cố ý quấy rối.

      " là ai?" Bác sỹ Lâm run giọng hỏi, mặc dù ông ta biết đây là điện thoại của Trình Du Nhiên, nhưng tình liên quan rất quan trọng, ông ta phải xác nhận ràng.

      "Đầu óc ông có vấn đề chứ, gọi điện thoại cho tôi còn phải hỏi tôi là ai, tôi cúp đây."

      "Đừng đừng" Gọi thông lần dễ dàng, hơn nữa chừng tại Vạn Tuyết Cầm biết chuyện này, tìm người bắt ông ta, bác sỹ Lâm vội vàng : "Chú là bạn học mẹ con, nếu con là Trình Du Nhiên, mới có thể đoán được chú là ai."

      Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, bộ dáng của đối phương giống như quả có chuyện lớn gì, chỉ là bạn mẹ căn bản gặp qua mấy người, coi như biết cũng 6-7 năm gặp, vậy đoán thế nào.

      Bỗng nhiên, nghĩ tới cái tên, xác định hỏi: "Chú là chú Lâm?"

      " sai, chính là chú." Nghe đối phương đoán ra, tảng đá trong lòng bác sỹ Lâm rơi xuống đất, kịp chờ đợi : "Du Nhiên, bây giờ có thời gian ra ngoài hay , chú có chuyện khá quan trọng muốn cho con, càng ít người biết càng tốt!"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 126: Cạm bẫy

      Cúp điện thoại di động, Trình Du Nhiên theo thói quen nhíu mày, nâng cằm lên nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi, chú Lâm là bạn mẹ thời đại học, từng dạy mình y thuật, nhưng bình thường chú ấy rất ít chủ động tìm người chuyện, đặc biệt là sau khi mẹ qua đời, gặp mình cũng là dáng vẻ hờ hững, sao hôm nay đột nhiên tìm tới?

      Hơn nữa chú ấy chuyện quan trọng, thần thần bí bí?

      Lắc lắc đầu, quên những thứ hỗn loạn, hình như có chút dùng não quá độ, cực kỳ thích loại cảm giác này, dù sao rất nhanh có thể thấy, vẫn nên bỏ bớt tế bào não thôi.

      Bò dậy từ ghế nằm, trở về phòng thay bộ quần áo chỉnh tề, Trình Du Nhiên chạy liêu xiêu ra cửa.

      Còn chưa có ra cửa, vừa lúc Lâm từ bên ngoài trở lại, thấy dáng vẻ Trình Du Nhiên hỏi: "Cậu phải ra ngoài?" Chuyện mấy ngày này đặc biệt nhiều, bạn chí cốt vốn đến bồi , lại bị gạt sang bên.

      Vốn còn muốn trước khi tiếng, ngờ đụng phải ở chỗ này, Trình Du Nhiên gật đầu cái: "Ừ, mới vừa nhận được điện thoại, ra ngoài dạo."

      Lâm theo bản năng hỏi: "Viêm Dạ Tước tới?"

      Nghe ấy như thế, Trình Du Nhiên mới phát , hình như chính mình vẫn thuộc phạm nhân lẩn trốn, Viêm Dạ Tước thế nhưng cũng đến tóm , là ly kỳ. . . . . . đúng, tại sao phải nghĩ như vậy, có tự do của mình, nhất định là nguyên nhân hơi nhớ Tiểu Nặc.

      " phải ấy, trưởng bối gọi điện thoại tới muốn ôn chuyện với tôi."

      Vì an toàn bạn tốt, cũng vì cho Viêm Dạ Tước ấn tượng tốt, Lâm vội vàng : "Tôi sai người đưa cậu nhé?"

      " cần." Trình Du Nhiên khoát tay áo, vốn phải là người ra cửa cần ủng hộ rầm rộ, huống chi chú Lâm càng ít người biết càng tốt, "Tự tôi có thể , mỗi đường ở Newyork tôi nhắm mắt lại cũng có thể tìm được." Năm đó học lái xe, cơ hồ xuyên qua phố lớn ngõ của Newyork, nơi chú Lâm hẹn mặc dù vắng vẻ, đối với vẫn có khó khăn gì.

      Lâm cũng cưỡng cầu, từ trong túi móc ra chiếc chìa khóa xe đặt vào tay , mỉm cười : "Cậu lái chiếc xe kia , có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi, hễ kêu là tới."

      Cảm nhận được nụ cười chân thành tha thiết của ấy, Trình Du Nhiên cười cười, chút khách khí nhận lấy, chiếc xe kia có dấu hiệu của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, ở Newyork vẫn có thể tiết kiệm ít chuyện, ít nhất lúc qua mặt xe cũng có ai quản.

      Rất nhanh, Trình Du Nhiên chạy tới địa phương trong điện thoại, đó là khách sạn rất , nhìn từ bên ngoài, giống như là lúc nào cũng có thể đóng cửa.

      Mặc dù tại chính là giờ cơm, trong tiệm cũng vị khách ăn cơm, chỉ ở bên trong góc, bác sỹ áo trắng tóc bạc trắng đưa lưng về phía Trình Du Nhiên uống rượu.

      Liếc mắt nhìn bốn phía, Trình Du Nhiên hoài nghi người nọ phải ngồi lộn chỗ, ở trong ấn tượng của , mặc dù chú Lâm đần độn, nhưng bình thường đều chỉnh chu vô cùng sạch , coi như mấy năm gặp, cũng thể biến thành cái bộ dáng này, tới xác định hỏi: "Chú Lâm?"

      "Con rốt cuộc tới." Tay bác sỹ Lâm đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đụng đổ ly rượu cầm.

      Nhìn chính diện mặt chú Lâm, nhất thời khiến Trình Du Nhiên sợ hết hồn, đây có còn là người đàn ông trẻ tuổi nhiều tiền , tại có người chú ấy bảy tám chục tuổi, hoàn toàn tin tưởng, ban đầu gương mặt đẹp trai hôm nay giăng đầy nếp nhăn, đầu tóc bạch kim tìm ra sợi màu đen, đôi mắt đục ngầu bởi vì uống rượu mà trở nên ửng hồng.

      Nhíu nhíu mày, Trình Du Nhiên giọng hỏi: "Chú Lâm, mấy năm thấy, sao chú biến thành cái bộ dáng này?"

      "Ngồi ." Bác sỹ Lâm trả lời, chỉ chỉ cái chỗ ngồi đối diện chú ấy, thở dài : " giống mẹ con lúc còn trẻ."

      Đối với việc này, Trình Du Nhiên chỉ có thể im lặng lên tiếng, chuyện tình giữa chú ấy và mẹ, biết từ lâu, có lúc thậm chí cảm thấy nếu như mẹ cùng với chú ấy có lẽ cũng xảy ra việc ngoài ý muốn.

      "Con xem cái này trước rồi ." Bác sỹ Lâm đưa túi hồ sơ sớm chuẩn bị tốt tới.

      Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhưng mà vẫn nhận lấy túi hồ sơ, bên trong là mấy hạng mục chỉ tiêu y học thường gặp khi kiểm tra đo lường, tùy ý mở ra, tài liệu xem rất ràng, chỉ là biết ý của chú Lâm.

      "Con nên nhìn ra được, đây là phần giám định báo cáo DNA." Giọng bác sỹ Lâm trầm thấp truyền đến, cặp mắt đục ngầu tản mát ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, từng chữ từng chữ : "Mộ Vi Chi và Mộ Quân Nhiên."

      Làm sao có thể? Trình Du Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, mang theo giọng cho phản bác hỏi: "Chú chắc chắn chứ?"

      Câu hỏi này đối với trưởng bối mà vô cùng khách khí, nhưng bác sỹ Lâm cũng có tức giận, mà cực kỳ khẳng định : "Thiên chân vạn xác." Ngay sau đó đem chuyện lúc trước lần.

      Nắm lấy ly rượu bàn, cũng quan tâm có phải là nhãn hiệu mình thích hay liền trực tiếp rót vào trong miệng, chuyện này làm cho người ta kinh hãi, Mộ Quân Nhiên ở nhà họ Mộ ngây người hơn mười năm, thế nhưng phải con trai ruột của ba, Vạn Tuyết Cầm đùa bỡn tất cả mọi người.

      Đường đường là gia đình Đông y, thậm chí ngay cả con trai cũng nhận lầm, cái này quả thực là châm chọc lớn.

      Hơn nữa nếu chuyện này quả như những gì chú ấy , mẹ mình chết cũng phải là có liên quan đến bà ta?

      Nghĩ tới đây, sắc mặt Trình Du Nhiên trở nên càng ngày càng khó coi, báo cáo giám định bị vo thành cục, trong đầu ngừng thoáng qua hình ảnh đêm mẹ nhảy lầu, ánh mắt trống rỗng của mẹ!

      Vốn còn muốn tạm thời động đến bệnh viện nhà họ Mộ, xem ra tại động trễ rồi!

      Dù sao theo Viêm Dạ Tước thời gian ngắn, Trình Du Nhiên rất nhanh khống chế được cảm xúc chuẩn bị bùng nổ, trong giọng tự nhiên mang theo uy nghiêm: "Chuyện này còn có ai biết?"

      Tán thưởng nhìn Trình Du Nhiên cái, bác sỹ Lâm giọng ra: "Lúc mới ra kết quả kiểm tra đo lường, hình như có người xuất ở cửa, chỉ là chờ chú đuổi theo ra người nọ thấy, cho nên chú mới --"

      Pằng --

      Bác sỹ Lâm còn chưa dứt lời, thanh viên đạn thoát khỏi nòng súng vang lên từ ngoài cửa sổ, viên đạn phá vỡ cửa sổ thủy tinh bắn thẳng vào ngực ông ta, máu trong nháy mắt nhuộm đồng phục màu trắng thành đỏ ngầu.

      Đáng chết, Trình Du Nhiên thầm mắng tiếng, nghĩ tới nhanh như vậy có người tới giết người diệt khẩu, xem ra Vạn Tuyết Cầm cũng tìm được núi dựa tốt, vội dìu bác sỹ Lâm muốn ra ngoài, mặc dù bên ngoài càng thêm nguy hiểm, nhưng chỉ cần lên xe vẫn có cơ hội chạy trốn, ở bên trong tuyệt đối để người ta bắt rùa trong hũ.

      "Cầm đồ bàn!" Bác sỹ Lâm cật lực kêu tiếng, sắc mặt vốn già nua biến thành trắng bệch.

      "Khốn kiếp, mới vừa rồi là phế vật nào nổ súng?" Bên ngoài khách sạn, trong khắp ngõ ngách cách đó xa, người đàn ông lực lưỡng da đen hướng về phía trong bộ đàm quát, thiếu gia lệnh bắt sống, ngờ chính mình còn chưa có ra lệnh, có người muốn cướp công lao.

      Núp tất cả người đàn ông lực lưỡng ở các góc đều hiểu ra sao, bọn họ cũng biết chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi còn cho là lão đại tạm thời đổi chủ ý, lúc này trong bộ đàm đột nhiên truyền ra giọng : "Lão đại, vừa nãy phải em chúng em nổ súng, hình như có người có ý đồ với bọn họ."

      Người đàn ông lực lưỡng da đen vừa nghe nhất thời căng thẳng trong lòng, hai người này khá quan trọng đối với thiếu gia, đặc biệt là đó, lỡ như chuyện làm hư hại mình cũng thiếu chút nữa xong đời, cắn răng, cũng quan tâm chung quanh đến cùng có bao nhiêu kẻ địch, lớn tiếng kêu lên: "Xông lên, trước tiên bắt đó tới."

      Cùng lúc đó, Trình Du Nhiên nhanh chóng đỡ bác sỹ Lâm tới trước xe, coi như đỡ người tốc độ bộ cũng nhanh, chỉ là ngờ sau khi ra thế nhưng có ai nổ súng.

      Tình thế để nghĩ nhiều như vậy, mở cửa xe, đem bác sỹ Lâm đặt vào vị trí kế bên tài xế, sau đó lập tức nhảy lên xe, đạp cần ga, xe giống như mũi tên nhanh chóng chạy hướng xa.

      "Đuổi theo!" Người đàn ông lực lưỡng da đen ngờ hai người chạy ra ngoài nhanh như vậy, chỉ là thấy người bị thương hình như là người áo trắng, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, tại chỉ cần bắt được đó là hoàn thành nhiệm vụ.

      tay Trình Du Nhiên đặt lên tay lái, tay khác đẩy bác sỹ Lâm kêu lên: "Chú Lâm, chú làm sao vậy?"

      Nghe được tiếng kêu, bác sỹ Lâm cố sức mở mắt, đứt quãng: "Hồ sơ. . . . . . Túi hồ sơ?"

      "Ở chỗ này." Trình Du Nhiên mang túi hồ sơ đưa tới, trong lòng có chút hối hận, nếu như lúc đồng ý để người của Lâm theo, chừng chú Lâm cũng trúng đạn.

      "Ở đây là tốt rồi." Bác sỹ Lâm cười cười, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng buông lỏng: "Nhiều năm như vậy, chú rốt cuộc làm được, tại chết cũng đáng giá."

      "Chú Lâm đừng như vậy, con lập tức tìm chỗ an toàn chữa trị cho chú." Trình Du Nhiên đem chân ga tối đa, điên cuồng lao ở đường.

      "Con cũng là bác sỹ, đối với sinh tử sớm nên nhìn thấu." Bác sỹ Lâm giống như giải thoát, cười cười: "Còn dư lại. . . . . . Liền giao cho con, nhất định phải. . . . . ." còn chưa dứt lời, bác sỹ Lâm nghiêng đầu, có động tĩnh, đạn bắn vào trong tim, có thể kiên trì được thời gian dài như vậy rất dễ dàng.

      "Đáng chết, sao chạy nhanh như vậy!" Phía sau, thấy xe cách Trình Du Nhiên càng ngày càng xa, người đàn ông lực lưỡng da đen mắng tiếng, hướng về phía ống điện thoại quát: "Lập tức bắn thủng bánh xe sau của ta."

      thanh pằng pằng dứt, cũng thể thương tổn được người trong xe, còn phải chạy băng băng để bắn nổ bánh xe, đây đối với cả đám thuộc hạ mà đúng là khảo nghiệm lớn vô cùng, nhưng cũng may, nhiều người sức mạnh lớn, sau khi đuổi theo mấy cây số, bánh xe bên trái rốt cuộc bị bắn thủng.

      tại tay có súng, hơn nữa cho dù có súng cũng làm được gì, tuy nhiên Trình Du Nhiên hổ là cao thủ chơi xe, nỗ lực đánh tay lái, đem sức nặng của xe điều hướng bên kia, tiếp tục phóng tới phía trước, chỉ cần vào khu náo nhiệt, có biện pháp bỏ rơi người phía sau, nhưng cứ như vậy, tốc độ xe lập tức giảm bớt ít, cách người phía sau cũng càng ngày càng gần.

      Đúng lúc này, năm chiếc xe xếp thành hàng phía trước, chạy hướng bên này, hơn nữa nhìn giá thế của đối phương, hình như cũng xông tới chỗ !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :