1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mẹ, đừng đùa với lửa! - Phồn Hoa Đóa Đóa (Full 171 Chương Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64: Gặp nạn đất tuyết (Hạ)

      Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vùng vẫy, nhưng thân thể giống như là lâm vào ao đầm, làm thế nào cũng ra được, nên làm gì đây?

      vừa lấy tay đào bới tuyết ở bên cạnh, vừa dùng đôi môi run rẩy gọi: "Viêm Dạ Tước, Viêm Dạ Tước!"

      Vào lúc này, rất hi vọng Viêm Dạ Tước có thể ở bên cạnh mình, hít thở đến mức lỗ mũi đỏ hồng, "Viêm. . . . . ."

      "Tôi nghe được!" Viêm Dạ Tước hơi tức giận, giọng chợt truyền đến từ phía trước Trình Du Nhiên, gió tuyết chặn lại khuôn mặt , nhưng có thể nhìn ra bước nhanh đến gần, cao nhìn xuống nhìn coi lùn hơn rất nhiều, nhíu nhíu mày.

      Nửa người dưới Trình Du Nhiên cóng đến sắp cứng lại, còn đứng ở nơi đó nhúc nhích, muốn trừng phạt mình vừa nãy đuổi theo bước chân của sao?

      Nhưng thể thừa nhận, quay đầu lại tìm mình, xác thực làm cho trong lòng dấy lên luồng nhiệt, giọng : "Tôi sắp chết rét rồi, nhanh kéo tôi ra ngoài."

      "Tôi kêu em đuổi theo bước chân của tôi, đừng chuyện, chờ."

      Vẻ mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, xoay người, tới cách đó xa lấy khúc gỗ, sau đó lộn trở lại, đào lỏng tuyết chung quanh .

      Trình Du Nhiên nhìn cử động của , bất tri bất giác cũng lấy tay bới tuyết đọng ở chung quanh ra, còn : "Từ đến lớn tôi chưa từng tới nơi trời băng đất tuyết, mặc đồ chơi này vào tôi thể , cho nên. . . . . ."

      Chính cũng hiểu nổi, tại sao phải giải thích, nhưng đều , sợ lạnh, cho nên ngay cả sân trượt băng, cũng qua, biết Viêm Dạ Tước muốn dẫn đến sau núi làm cái gì.

      Viêm Dạ Tước mím chặt đôi môi, gì, nghĩ thầm, đúng là có quá nhiều thứ phải học.

      bỗng túm lấy tay , kéo mạnh ra từ trong tuyết, ôm , nhanh chóng dừng lại trước ụ đá trước mặt.

      Trình Du Nhiên cảm thấy chân mình cứng ngắc, Viêm Dạ Tước chút khách khí vung xuống quyền, đánh vào đùi , Trình Du Nhiên thét chói tai, quát lớn: "Viêm Dạ Tước, muốn giết người diệt khẩu!"

      Trình Du Nhiên vừa kêu vừa dùng tay vuốt vuốt bắp đùi bị đau đớn, liếc Viêm Dạ Tước, chẳng lẽ biết ra tay rất đau sao?

      Viêm Dạ Tước chính là muốn ra tay nặng, như vậy mới có thể nhìn xem chân có phải cứng ngắc hay , có trả lời, từ trong túi áo lấy ra bầu rượu , dùng tay mở nắp bình, đưa cho Trình Du Nhiên, "Uống vào."

      Mùi rượu xông vào chóp mũi, Trình Du Nhiên biết cho mình uống cái này để làm ấm người, vì vậy, chút do dự liền lấy tới, uống hớp.

      cay, mạnh!

      nhíu nhíu mày, nhìn , hỏi: " lạnh à? Sao uống?"

      "Tôi uống rượu." Viêm Dạ Tước trả lời đơn giản, sau đó đứng lên, vươn tay hướng , ý hỏi có thể hay .

      thể , Trình Du Nhiên cũng phải nhịn, thế nào cũng phải nhanh rời khỏi đây, đưa tay kéo tay Viêm Dạ Tước, đứng lên.

      Vào lúc này, Viêm Dạ Tước thả chậm bước chân, tay vẫn dắt , về phía trong rừng cây.

      Ánh mặt trời ấm, đất tuyết lóe sáng, trong trời đất, tràn đầy an bình, hình như chỉ còn có hai người bọn họ.

      Chỗ sâu, màu sắc cây lá kim bởi vì khí hậu mà lờ mờ, cũng phải màu xanh tràn đầy sức sống, dõi mắt có thể thấy được tất cả đều là cây khô gầy đét.

      xa, Trình Du Nhiên cảm giác mình lâu, kết quả, dừng bước, nhịn được hỏi: "Rốt cuộc còn phải bao lâu? Hơn nữa, chúng ta rốt cuộc muốn chỗ nào, tại sao tôi phải với ?"

      "Từ nơi này đến sân bay, chúng ta Nga."

      chỉ vào phương hướng rừng cây, chỉ cần xuyên qua rừng cây, nơi đó chính là địa bàn của , vậy mà, người của cũng vòng quanh bên ngoài, mang Trình Du Nhiên đến gần đường, lúc chịu huấn luyện, từng bị vứt vào trong này, cho nên, nơi này đối với chính là rất quen thuộc, chưa tới nửa ngày, nhưng lấy tốc độ này của , chỉ sợ là phải bỏ ra ngày.

      " phải đợi ba ư?" Trình Du Nhiên tò mò hỏi.

      "Ông ấy ở đây chờ chúng ta." là chúng ta, điều này làm cho Trình Du Nhiên hơi kinh ngạc.

      Viêm Dạ Tước vừa mới xong, liền nghe được tiếng súng truyền đến cách đó xa, phá đổ cây bên cạnh bọn họ, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nắm chặt tay , kéo Trình Du Nhiên trợt xuống dốc , chỗ khác an toàn, khom người, vây ở giữa bộ ngực cường tráng ấm áp và cây khô.

      "Xảy ra chuyện gì?" Trình Du Nhiên tựa hồ cảm giác được thích hợp, hỏi, nhưng mắt thấy người tán loạn trong rừng cây.

      "Em chờ tôi ở nơi này, nên lộn xộn." Viêm Dạ Tước đưa tay vuốt mặt , thấp giọng .

      xong, phải xoay người rời xem tình huống, Trình Du Nhiên chợt bắt được cánh tay Viêm Dạ Tước, lắc đầu cái, kêu nên , dù sao, tại chỉ có mình , người tới hướng bên này nhất định là số lượng ít.

      Viêm Dạ Tước gỡ xuống khẩu súng lục từ bên hông, giao vào trong tay , những người này thế nhưng phát hành tung của , nếu như hai người cùng nhau, căn bản trốn thoát, rất quen thuộc nơi này, đương nhiên có biện pháp bỏ rơi bọn họ, rẽ trở lại.

      "Nhớ, nên lộn xộn! Dùng nó bảo vệ mình." Giọng Viêm Dạ Tước rất trầm thấp.

      Trình Du Nhiên nhìn ánh mắt , gật đầu cái, nắm chặt súng.

      Viêm Dạ Tước nhìn ưng thuận, nhanh chóng xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất rời , những người trước mặt muốn hướng bên này lục soát bóng dáng Viêm Dạ Tước, hô lẫn nhau: "Người ở bên kia."

      Cũng đuổi theo hướng bên kia, Trình Du Nhiên núp ở phía sau ụ đá, nhìn phương hướng bọn họ đuổi theo, trong lòng giống như là bị nhéo chặt.

      Bên kia, tiếng súng mãnh liệt, hình như có thể tưởng tượng ra tình cảnh bên đó, Trình Du Nhiên đứng ở chỗ này, nắm chặt súng, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tim khẩn trương nhảy, biết, mình lo lắng vì Viêm Dạ Tước chạy hướng đỉnh núi, chỉ là, trong lòng lại ràng hơn, qua đó, chỉ biết làm liên lụy tới .

      Vậy mà, vừa lúc đó, đỉnh núi đột nhiên nổ bùm, thanh ầm ầm truyền khắp cả dãy núi——

      Trái tim Trình Du Nhiên giống như nhảy ra ngoài, nhìn hướng bên kia, trường hợp để cho ngơ ngẩn, băng tuyết thông thiên tuôn trào ở tiếng vang phía xa, như dãy núi gào thét, muông thú gầm thét thê lương, càng ngày càng mông lung, tầm mắt của mảnh sương trắng che đậy.

      Đây là tuyết lở ư? Tới nhanh cũng nhanh, giờ khắc này, rừng núi quay về bình thản, khí tựa như đóng băng, dao động, cũng có tiếng súng. . . . . .

      Trình Du Nhiên nhìn bên kia có động tĩnh gì, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước lọt vào trong tuyết lở rồi?

      Chương 65: Viêm Dạ Tước, dám bỏ lại tôi!

      Trình Du Nhiên nhìn bên kia có động tĩnh gì, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước lọt vào trong tuyết lở rồi?

      Vốn tự với mình là phải nghe lời, ở chỗ này chờ , nhưng vào giờ phút này, thấy cảnh tượng kia, ngực buồn buồn nặng nề, như hòn đá đè ép theo tuyết lở, khó có thể thoải mái, khẽ cắn môi, cũng phải loại người ngồi chờ ở chỗ này.

      Đứng lên, liền chạy theo phương hướng Viêm Dạ Tước , căn bản thích ứng được với hoàn cảnh, bước chân càng ngày càng chậm, khí lạnh chung quanh làm run run.

      Chỗ bị tuyệt lở tập kích vừa rồi hết sức an tĩnh, trắng vô tận, ràng xác định Viêm Dạ Tước chạy tới bên này, lại thấy đâu, nhìn chung quanh, chợt, thấy cái bao tay màu đen nằm mặt tuyết, nhớ, cái này là mang ở tay.

      lảo đảo nghiêng ngã chạy như điên qua, nắm cái bao tay lên, hướng chung quanh hô hào: "Viêm Dạ Tước, Viêm Dạ Tước!"

      Trong thanh kêu to tất cả đều là lo âu, ngừng lấy tay lục tìm trong tuyết lở xung quanh, hơi thở lạnh lẽo nuốt vào cổ họng, khiến hết sức khó chịu, biết lục tìm bao lâu, nhưng thủy chung nhìn thấy Viêm Dạ Tước.

      Hai tay phát run vì bị đông cứng, chống thân thể đứng lên, hướng chung quanh tiếp tục reo hò: "Viêm Dạ Tước, mau ra cho tôi, ra ngoài mau!"

      thanh bị trận gió tuyết bao trùm, Trình Du Nhiên đón gió tuyết ngừng về phía trước, trong miệng ngừng kêu tên , vô luận kêu bao nhiêu tiếng, cũng có lời đáp lại, trong lòng càng ngày càng nôn nóng, chợt dừng bước ở rừng cây, hướng chỗ, dùng thanh lớn nhất quát: "Viêm Dạ Tước, dám bỏ lại tôi! Tôi khiến đẹp mắt!"

      "Em muốn tôi đẹp mắt thế nào?" Giọng trầm mạnh chợt vang lên.

      thanh này. . . . . .

      Trình Du Nhiên chợt quay đầu lại, ngũ quan thâm thúy như được đao khắc, tự với mình là Viêm Dạ Tước, bước chân tiến tới, tuyết người tự động chảy xuống.

      Trái tim vốn là tro tàn trong nháy mắt như sống lại, lâu rồi, đều cười nhàng ở trước mặt , nhưng giây phút này, tí ti kích động, khiến cho nước mắt xẹt qua gương mặt bùn sình, khóe miệng ra nụ cười mê người, Trình Du Nhiên kích động bước ra từng bước tới chỗ , ôm chặt lấy hông , có chuyện, vẫn tốt!

      " phải tôi bảo em chờ ở đó sao?" Giọng trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu Trình Du Nhiên, mang theo nồng nặc chất vấn cùng tức giận.

      Lấy tại bọn họ cũng có biện pháp phản kích, cho nên, phải nghĩ biện pháp gây ra tuyết sạt, muốn bọn họ giải quyết, sau đó mới trở về tìm , nhưng lại có ngoan ngoãn chờ ở đó, thế nhưng chạy tới bên này, điều này làm cho tìm cũng nóng lòng, tìm được trừng phạt.

      Nhưng ngay khắc này, thế nhưng lại chỉ mở miệng tức giận, bởi vì, vào lúc thấy nụ cười của mang theo nước mắt, giật mình.

      Trình Du Nhiên giương mắt, nhìn Viêm Dạ Tước, thấp giọng : "Tôi cho là . . . . . ."

      Cho là xảy ra chuyện, mới chạy đến, ra mình khẩn trương là vì , chính cũng nghĩ ra, nhưng những lời này, lại ra.

      Vẫn chưa có xong, bị Viêm Dạ Tước ôm lấy, xoay người núp ở phía sau cây khô, mặt lạnh lùng như cũ, giọng cảnh cáo, mắt nhìn người cầm súng qua phía trước mặt, đáng chết, còn có người sống.

      Trình Du Nhiên ngừng thở, dán lồng ngực , vào lúc này nghe lời, chỉ thấy lấy súng ra, liền bắn chết người tìm kiến hai bọn họ.

      Sau đó lạnh giọng : "Về sau, em chờ yên cho tôi!"

      Lần này Trình Du Nhiên có mạnh miệng, đem tay ôm lấy thu hồi lại, bỗng nhiên có cảm giác dinh dính, vừa nhìn thấy quần áo sau lưng bị rách, vết thương vẫn còn chảy máu, máu vết thương chảy ngừng, xuống tuyết trắng.

      "Viêm Dạ Tước, bị thương." Sắc mặt Trình Du Nhiên nhất thời tái nhợt, nhìn xem vết thương , kéo khăn quàng cổ xuống muốn xử lý vết thương cho .

      Lại bị bắt được, thản nhiên : " cần để ý đến."

      Giờ phút này, trán toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nhìn , cố ý muốn lưu ý đến đáy lòng dâng lên dòng nước ấm vì , khẩn trương vì mình, tiếp tục : "Chăm sóc tốt chính em, chớ đông lạnh, đừng tiếp tục gây ra phiền toái cho tôi."

      Nghe tiếng trách mắng, Trình Du Nhiên liếc cái, trong lòng biết lo lắng cho , nhưng tình huống bây giờ, nên lo lắng mới phải.

      "!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng ra lệnh, bàn tay bắt được tay , hai người chậm chạp chậm ở đất tuyết.

      Viêm Dạ Tước vừa chế tạo tuyết sụt nên sớm hủy diệt đường núi, nhưng Viêm Dạ Tước giống như là híp mắt cũng có thể quen thuộc con đường này.

      Trình Du Nhiên cảm thấy bước chân của càng ngày càng chậm, vết thương từ từ nhạt nhòa lực sinh mệnh của .

      "Viêm Dạ Tước, tôi xem vết thương giúp trước nhé." Trình Du Nhiên hạ thấp giọng , chỉ hi vọng là đồng ý.

      Nhưng thể lực của bắt đầu cạn kiệt, vết thương cũ thêm tổn thương mới, ngã mặt đất, Trình Du Nhiên cố hết sức đỡ ngồi xuống.

      Vậy mà, vừa lúc đó, trong tuyết cách đó xa thoát ra người, tay cầm súng, hướng sau lưng Viêm Dạ Tước nổ súng ——

      Trình Du Nhiên vừa may thấy được, chút nghĩ ngợi liền cầm súng bên hông lên, đôi tay nắm chặt, chợt bóp cò súng, thủ pháp rất nhanh rất chính xác, đối phương còn chưa kịp nổ súng, cũng bị đánh trúng trán, ngã xuống mặt tuyết.

      Trình Du Nhiên ngã ngồi xuống, chính cũng kinh ngạc vì phản ứng nổ súng của mình lại nhanh như vậy.

      "Cuối cùng cũng tiến bộ." Viêm Dạ Tước trầm thấp, nâng tròng mắt hơi mệt mỏi nhìn , rốt cuộc chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh.

      Lúc câu cuối cùng rồi hôn mê, Trình Du Nhiên ngồi xổm người xuống lo lắng kêu : "Viêm Dạ Tước!"

      có phản ứng, sắc mặt trắng bệch mà lạnh lẽo, hơi thở lãnh khốc trong ngày thường cũng dần dần biến mất, Trình Du Nhiên bắt lấy tay , khẩn trương kêu: " chuyện với đó, chuyện với đó, đừng ngủ, còn chưa có phụ trách với tôi!"

      chợt nhớ tới sáu năm trước từng phụ trách, bây giờ muốn phụ trách, muốn khỏe.

      Có điều lời của Trình Du Nhiên hình như khiến phản ứng, khiến cho nóng nảy, bắt lấy bả vai , lớn tiếng mắng: "Viêm Dạ Tước, dám bỏ lại tôi, tôi ——"

      "Tôi !" Giọng Viêm Dạ Tước có chút yếu đuối nhưng vẫn mất khí phách như cũ, chậm rãi mở mắt, thời điểm muốn phụ trách, liền nghe được, đây là lần thứ hai lời này, khiến cho giãy giụa tỉnh lại, nhìn Trình Du Nhiên : "Em thẳng dọc theo con đường này, rất nhanh thấy biệt thự, tìm bọn Phi Ưng tới đây."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Chết cũng bỏ lại

      "Em thẳng dọc theo con đường này, rất nhanh thấy biệt thự, tìm bọn Phi Ưng tới đây."

      Viêm Dạ Tước giọng bị gió tuyết thổi tan, nhưng ràng tiến vào trong lỗ tai Trình Du Nhiên, sắc mặt trầm xuống, bão tuyết làm cóng đến cứng ngắc, trong lúc nhất thời ra lời, chỉ có thể lắc đầu ngừng, cần , nếu bỏ Viêm Dạ Tước ở nơi này, hôn mê bất tỉnh, có người tới làm thế nào?

      Trình Du Nhiên cong người xuống, tay ôm lấy bên eo , muốn đỡ dậy.

      Viêm Dạ Tước thấy lại đẩy ra, lạnh giọng ra lệnh: "!"

      Trình Du Nhiên bị đẩy, tìm được trọng tâm liền té xuống mặt tuyết, Viêm Dạ Tước dựa vào cây khô, lạnh lùng nhìn , cố sức : "Em liên tục đứng vững, còn muốn mang theo tôi ? Vậy chỉ trở thành gánh nặng cho tôi thôi! !"

      thanh của càng ngày càng thấp, dưới trời băng đất tuyết, lại tiêu hao thể lực, cho nên, có lẽ thể tranh cãi những thứ này với nữa.

      Chớ chi là còn có thể bảo vệ , chỉ có trước, chừng còn có thể cứu hai người.

      Trình Du Nhiên làm sao có thể nghe ra ý tứ trong lời Viêm Dạ Tước, nhanh chóng bò dậy trong đất tuyết, cũng có tức giận bởi vì lời của , mà tới trước mặt , môi cóng đến cứng ngắc, kiên nghị : "Tôi !"

      Mặt Viêm Dạ Tước tức giận, biết quật cường, nhưng bây giờ cũng phải là lúc quật cường.

      Song chuyện Trình Du Nhiên quyết định, cũng thay đổi, ngồi xổm xuống, nhìn mặt tái nhợt, từng chữ từng câu: " bỏ lại tôi, tôi cũng vậy, chết cũng bỏ lại! Cho nên, hoặc là chúng ta cùng ra khỏi đây, hoặc là chúng ta cùng nhau ở chỗ này!"

      kiên định khiến mặt Viêm Dạ Tước cứng đờ trong nháy mắt, tâm ngẩn ra, bất đắc dĩ khạc ra: " cố chấp."

      "Đây chính là học theo ." Trình Du Nhiên kéo ra nụ cười đẹp mắt, nhưng biết, lời của ..., cười, trong nháy mắt hòa tan người đàn ông lạnh lẽo, ấm áp chưa bao giờ có dâng lên ở đáy lòng, Viêm Dạ Tước vươn tay, theo thói quen bao trùm đỉnh đầu của , trầm giọng : "Em cũng chỉ biết học những thứ này?"

      "Yên tâm, về sau tôi học nhiều hơn." Trình Du Nhiên đưa tay nắm lấy tay , tay để ngang sau lưng , hỏi: "Có thể đứng lên chứ?"

      Viêm Dạ Tước gì, dưới chống đỡ của chậm rãi đứng lên, nhưng nhìn lại cố hết sức, Trình Du Nhiên nhìn , muốn mở miệng hỏi.

      "." thanh trầm thấp cắt đứt lời muốn hỏi, gật đầu cái, tiếp tục tới phía trước mặt.

      Bầu trời, tuyết lại bắt đầu rơi, vốn là bầu trời mây xanh thẳm, phủ tầng trắng mờ mịt, đỉnh núi trở nên vắng vẻ, tất cả hình như hỗn độn.

      Trình Du Nhiên gian nan đỡ Viêm Dạ Tước, càng ngày càng lạnh, nhưng lại tự với mình phải sợ.

      "Viêm Dạ Tước, có khỏe ?" Trình Du Nhiên dời ý nghĩ của mình chỗ khác, hỏi .

      "Ừ." trầm thấp trả lời ở bên tai , thanh càng ngày càng thấp.

      Điều này làm cho Trình Du Nhiên lo lắng, vội vàng : "Viêm Dạ Tước, chúng ta chuyện lát, ngàn vạn lần đừng ngủ."

      "Em muốn gì?" thanh mang theo tia suy yếu.

      "Hãy về , chuyện muốn làm nhất là gì?"

      " có." Viêm Dạ Tước rất bình thản, xác thực, từ đến lớn cũng có cái gì phải làm, chỉ có bọn họ muốn làm.

      "Trả lời có việc làm, đúng là kỳ quái." Trình Du Nhiên , nhưng bởi vì đỡ nên bước chân càng ngày càng nặng nề.

      Hô hấp của Viêm Dạ Tước cũng trở nên hơi yếu, là ý chí chống đỡ , quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên, : "Vậy em về mình ."

      "Tôi? Tôi muốn nhất chính là cầm bằng tốt nghiệp." cũng tin tà ma, tất cả mọi người cho là lấy được bằng tốt nghiệp, nhất định phải cầm tấm bằng hồng thông đỏ đó cho bọn họ nhìn coi, hừ, hậu quả xem thường Trình Du Nhiên rất nghiêm trọng.

      "Cái này tôi giúp em, mười bản có đủ hay ?" Viêm Dạ Tước nghiêm trang.

      Trình Du Nhiên thiếu chút nữa liền bị lời làm cho tức chết, lại tin mình, Trình Du Nhiên liếc cái, : "Chớ xem thường tôi...tôi muốn tự mình lấy."

      "Ừ." Viêm Dạ Tước ừ, Trình Du Nhiên lập tức kêu lên: " thể ngủ, tôi còn chưa xong việc tôi muốn làm."

      "Còn có cái gì?"

      "Chính là học Trung y, tốt nhất tôi có thể di giống như tivi, chợt gặp gỡ ông lão thâm sơn, truyền thụ y thuật Hoa Đà cho tôi." Từ học sở trường dùng dao, nhưng vẫn rất thích Trung y, bác đại tinh thâm, đây cũng là mẹ từng với mình, vẫn nhớ.

      "Còn gì nữa ?"

      "Chính là ăn được, ngủ được, còn có chính là mang Tiểu Nặc du lịch." Những thứ này đều là cuộc sống Trình Du Nhiên muốn nhất vì cần lo lắng, dĩ nhiên, thể thiếu con trai bảo bối, Trình Du Nhiên quay đầu nhìn , : "Còn có chính là. . . . . . Viêm Dạ Tước, làm sao vậy?"

      vốn còn muốn , nhưng lại thấy Viêm Dạ Tước dần dần khép mắt lại, kinh hoảng kêu tiếng: "Viêm Dạ Tước."

      "Trình Du Nhiên, cho tôi biết. . . . . ." Giọng Viêm Dạ Tước càng ngày càng thấp, nhìn Trình Du Nhiên, hỏi: "Ba Tiểu Nặc là ai?"

      "Vậy mở mắt, tôi liền cho biết, tuyệt đối bất ngờ!" Trình Du Nhiên bị thân thể nặng nề của áp đến, té ngã ở đất tuyết, nhanh chóng bò dậy, ngừng lay bả vai Viêm Dạ Tước, gương mặt tuấn tú trắng bệch, lạnh lẽo, mặt mày mất kiên quyết dọa người ngày xưa.

      Trình Du Nhiên khẩn trương thôi, sờ sờ mặt , cảm thấy mất nhiệt độ cực nhanh, tiếp tục như vậy, sinh mạng sợ rằng khó giữ được.

      Nên làm cái gì? Trình Du Nhiên vừa gọi , vừa nằm người , lục lọi bình rượu mạnh: "Viêm Dạ Tước, tỉnh lại, phải muốn biết ba Tiểu Nặc là ai sao?"

      tìm được bình rượu trong túi , lập tức mở nắp ra, cẩn thận đem rượu nước đổ vào trong môi .

      "Viêm Dạ Tước, nhanh uống chút." đem rượu rót vào trong miệng , làm thế nào cũng vào được, đưa tay ngừng lau dịch rượu chảy ra khóe miệng.

      Nước mắt ở khóe mắt rơi xuống, xuống tuyết, thế nhưng chảy nước mắt.

      Trình Du Nhiên đổ rượu vào trong miệng mình, hôn đôi môi lạnh như lưỡi dao, mớm từng giọt cho , cho đến khi tất cả chất lỏng trong môi đưa vào cổ họng của , mới thở dài hơi, lặp lại động tác đút rượu, nhưng vẫn thấy có dấu hiệu ấm áp.

      Đôi tay bưng lấy mặt Viêm Dạ Tước, có chút run rẩy, ngay cả thanh cũng trở nên run rẩy: "Viêm Dạ Tước, tỉnh , tỉnh lại tôi cho biết ba Tiểu Nặc là ai? Có được hay ?"

      có động tĩnh, Trình Du Nhiên xoa xoa khuôn mặt lạnh băng của , mang theo tiếng nghẹn ngào, : " thể có chuyện, bởi vì, chính là ba Tiểu Nặc, chính là, sáu năm trước. . . . . ."

      Chương 67: Thương thế của , tôi tới trị

      " thể có chuyện, bởi vì, chính là ba Tiểu Nặc, chính là, sáu năm trước. . . . . . Viêm Dạ Tước! tỉnh !"

      Trình Du Nhiên lắc lắc bả vai Viêm Dạ Tước, ngừng gọi, gió lớn, bão tuyết thổi tan tiếng kêu gọi, cũng rót vào cổ họng , để cho ho hai tiếng, đưa tay thử thăm dò hơi thở của , còn có hơi thở, xem ra hôn mê.

      "Tôi bỏ lại , tôi dẫn cùng ."

      tại càng thể ném ở chỗ này, phải mang theo , Trình Du Nhiên hạ quyết tâm, bất cứ giá nào.

      Trình Du Nhiên đỡ ngồi, từ cổ gỡ xuống khăn quàng cổ, buộc kỹ vết thương sau lưng trước, cổ truyền đến từng trận gió lạnh lẽo, làm lạnh phát run, lắc đầu, để cho mình thèm nghĩ tới cái rét lạnh.

      Sau đó, nắm lấy hai cánh tay , muốn nâng lên lưng mình, nhưng quá nặng, mấy lần đều làm cho cùng mình ngã ở đất tuyết, tuyết lạnh lẽo rót vào thân thể , nhanh chóng bò dậy, gian nan đỡ , tới hướng con đường .

      là bác sỹ, biết nhất định phải nhanh mang rời khỏi đây, nếu , chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.

      Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên quát lớn tiếng, bước nhanh hơn, hướng trước mặt.

      vài bước, bụp, cả người ngã xuống lần nữa, tựa như có lẽ còn hơi sức, nhìn Viêm Dạ Tước nằm ở trong tuyết, còn gọi mấy tiếng, hi vọng có thể tỉnh lại.

      Vào lúc này, thủy chung nhúc nhích, cứu được , ngay cả mình cũng chỉ có thể chờ chết, muốn bỏ lại sao?

      Trình Du Nhiên thể làm ra chuyện như vậy, dù sao mang mình nơi này muốn mang theo tránh né những thứ nguy hiểm kia, những thế bọn Bôn Lang còn đường nguy hiểm hơn.

      Điểm này biết, nhưng tình hình tại chính là thích đối nghịch với , gây khó dễ cho .

      "Viêm Dạ Tước, tỉnh lại có được hay . . . . . ."

      "Lão đại!" Vào lúc gần như sắp tuyệt vọng, nơi xa truyền đến thanh quen thuộc.

      lập tức lau nước mắt bên khóe mắt, chợt đứng lên từ trong đất tuyết, tìm kiếm chỗ phát ra thanh, ra sức chạy hướng bên kia.

      "Bôn Lang! Bôn Lang! Tôi ở nơi này, chúng tôi ở chỗ này!" Vừa chạy vừa hô to, còn ngừng giơ cánh tay lên hi vọng bọn họ thấy được.

      Bông tuyết càng lúc càng lớn, Trình Du Nhiên mơ hồ nhìn thấy bóng người bên kia chạy tới, chỉ sợ để vuột mất bọn họ, hô to, ngã nhào, bò dậy, cho đến khi nhìn bọn họ tới hướng bên này, mới ngừng lại, ngồi dưới đất, mặt hình như thở phào nhõm.

      "Viêm Dạ Tước ở bên kia, phải lập tức dẫn ấy trở về làm giải phẫu, mau." vẫn chưa yên tâm kêu tiếng.

      Bôn Lang thấy lão đại bị thương ngã xuống mặt tuyết, nóng nảy chạy tới hướng bên kia, bọn Phi Ưng cũng chạy tới rất mau, nhanh chóng mang theo bọn họ tới tòa thành sâu trong núi tuyết.

      ngờ trong nơi trời băng đất tuyết, còn có tòa thành cổ xưa, mà ở trong đó, mới chính thức là địa bàn của Viêm Dạ Tước, nhưng nhìn tình huống, mọi người cũng gặp phải tập kích, rất nhiều người bị thương, thấy việc lần này cũng có đơn giản, bởi vì, con đường có người biết lại có người mai phục.

      Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở đại sảnh tòa thành, Phi Ưng cùng Bôn Lang hợp lực đem Viêm Dạ Tước vào, Trình Du Nhiên có chút mệt lả theo ở phía sau, tay vẫn ấn vết thương sau lưng , đôi tay phát run, hi vọng ngàn vạn lần được xảy ra chuyện.

      Lúc này, Tiếu Chấn Vũ cũng trong tòa thành, mang theo cái bao tay trừ độc chạy tới, nhìn vết thương sau lưng Viêm Dạ Tước, nhíu nhíu mày, đúng là sâu, mà cũng chậm trễ thời gian, hơn nữa, vết thương cũ bả vai cũng rách ra, chảy ra tia máu.

      "Tôi tới!" Trình Du Nhiên tới trước mặt Tiếu Chấn Vũ, đôi tròng mắt trấn định nhìn về phía ta, trong tay mang bao tay, cầm lấy công cụ trong tay Tiếu Chấn Vũ, thấp giọng : " băng bó vết thương bả vai giúp ấy là tốt rồi."

      biết vì sao, chỉ muốn tự mình động thủ xử lý vết thương này cho , bất luận kẻ nào đều yên lòng, dù tại cũng có chút suy yếu, tay có chút run rẩy.

      Tiếu Chấn Vũ nhìn tay có chút run rẩy, lo lắng hỏi: " có thể ? Để tôi làm ."

      "Đừng nhảm! Thương thế của ấy, tôi tới trị!" Trình Du Nhiên lạnh lùng quát lớn, khiến cho Tiếu Chấn Vũ dám chuyện, trong ánh mắt của mang theo kiên định, tựa hồ cho ta cùng tất cả mọi người biết, bọn họ phải tin tưởng , có thể làm được, nhất định có thể làm được.

      Mà bọn họ cũng chỉ có tin tưởng , Phi Ưng và Bôn Lang đều ở bên cạnh nhìn.

      Trình Du Nhiên cư nhiên nhắm hai mắt lại, ngừng khiến mình tĩnh tâm, đây là phương pháp lúc còn rất mẹ kêu làm trước khi giải phẫu hoặc là thời điểm gấp rút, , nhất định phải để cho mình lắng xuống trước, dần dần, hình như chỉ có thể nghe được hô hấp của mình, có chút nhanh, nhưng lại bình tĩnh.

      "Chỉ số sinh mạng bao nhiêu, nhịp tim bao nhiêu?" nhàn nhạt hỏi hai vấn đề, Tiếu Chấn Vũ trả lời, mới hít sâu hơi, : "Tùy thời báo."

      xong, tay rơi xuống dao giải phẫu, cắt vết thương, cẩn thận lấy vật sắc ở bên trong ra, phải rất chính xác thể đụng phải bất kỳ dây thần kinh nào, giờ khắc này, mọi người cơ hồ đều ngừng thở, nhìn, dám lời nào.

      Chỉ có thanh Tiếu Chấn Vũ hồi báo chỉ số sinh mạng, Trình Du Nhiên nhìn chằm chằm màn đầm đìa máu tươi trước mắt.

      Ngay sau đó, loảng xoảng tiếng, hơi sức thuận lợi lấy ra, đánh rơi vào trong mâm phát ra thanh thanh thúy, mọi người mới thở dài hơi.

      Trình Du Nhiên cũng yên tâm thở ra hơi, từ tay Tiếu Chấn Vũ cầm lấy kim, bắt đầu khâu lại vết thương, từng động tác đều rất lưu loát mau lẹ, nhưng trán Trình Du Nhiên đều là mồ hôi, đâu đau nhức, sắc mặt càng tái nhợt.

      Rốt cuộc, cầm kéo lên cắt bỏ sợi chỉ, giải phẫu hoàn thành!

      Trình Du Nhiên mới thở phào nhõm, hai chân nhất thời cảm giác vô lực, đưa tay vịn bên giường.

      Tiếu Chấn Vũ tiến lên đỡ , lúc này mới phát ra thân thể của run rẩy, hơn nữa run rẩy kịch liệt, Tiếu Chấn Vũ đưa tay sờ sờ cái trán .

      Trời ạ! Nóng như vậy, còn phát sốt cao, cũng còn có thể làm giải phẫu, căn bản tiêu hao thể lực rồi.

      "Còn lại liền giao cho ." Trình Du Nhiên nhìn Tiếu Chấn Vũ, cười cười nhàn nhạt, cả người liền hôn mê bất tỉnh, đem tất cả hơi sức hoàn thành cuộc giải phẫu, lần nữa chứng minh là Vua Y chợ đen danh bất hư truyền, cũng chứng minh lời thề ngày đó: "Thương thế của , tôi tới trị."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68: Dịu dàng thoáng qua

      Ban đêm, tuyết bay rơi tán loạn, gió lạnh gào thét.

      Vậy mà, phía trong tòa thành, ngọn lửa lò sưởi trong tường bùng cháy, từng đợt ấm áp bao phủ phần yên tĩnh này, chợt, tiếng bước chân dồn dập đánh vỡ trầm tĩnh.

      Vào lúc này đến phiên Bôn Lang trông chừng lão đại, mới vừa ăn xong, hơi trễ, vì vậy, dồn dập chạy hướng căn phòng của lão đại, ở tại cửa ra vào, còn nghĩ lão đại ngủ ở bên trong, muốn nhàng chút, nhưng đến gần, ta nhàng đẩy cửa ra trong nháy mắt đó. . . . . .

      Ah? giường tại sao trống , lão đại đâu? ta vội vàng vào, liền bắt gặp người ta muốn tìm mặc quần áo trước tủ treo quần áo.

      "Lão đại, tỉnh!" Bôn Lang trợn to con mắt, nhìn người lão đại còn quấn băng, thế nhưng, thoáng cái tỉnh, nuốt ngụm nước bọt, đây là thần tiên, chỉ là, lão đại của ta vẫn luôn chiếm cứ vị trí này ở trong lòng ta.

      Vào lúc Bôn Lang vẫn còn giật mình, Viêm Dạ Tước khoác áo sơ mi đen lên, xoay người, : "Thông báo xuống, lập tức họp."

      Giọng Viêm Dạ Tước rất bình thản, lại mang theo kiên quyết quen có.

      Bôn Lang lập tức phấn chấn tinh thần, giơ tay lên làm thủ thế OK, ta đương nhiên biết lão đại gấp gáp họp là vì nguyên nhân gì, những người này, muốn động thủ đầu thái tuế, cũng cần phải trả giá lớn, dĩ nhiên, khi động đến đầu Bôn Lang này, cũng phải có giá cao.

      Viêm Dạ Tước nhìn Bôn Lang ra ngoài, cài nốt nút cuối cùng lại, xoải bước ra khỏi phòng, thời điểm hành lang, tự tay đẩy cửa phòng bên cạnh ra, liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy có người nằm giường, trong mắt nhất thời có từng ánh sáng đứt đoạn khác thường.

      Rất nhanh, đóng cửa lại, xoải bước hướng thư phòng, có số việc, phải xử lý trước, rồi tới xử lý cái người an phận này.

      lâu sau, Bôn Lang và Phi Ưng nhanh chóng tới thư phòng, mặt đều mang tia thâm trầm, hơn nữa còn mang theo người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt.

      vào thư phòng, chỉ thấy bóng dáng cao thẳng đứng nghiêm ở trước cửa sổ, tầm mắt lạnh lùng trông về cảnh sắc phía xa ngoài cửa sổ, mặt mang theo bất cứ tia cảm tình nào, chợt xoay người, dạo bước đến ghế dựa, ngạo nghễ ngồi xuống, ngước mắt nhìn người trung niên trước mắt.

      Người trung niên gọi là La Nghiêm, là người phụ trách khu vực này, kẻ địch chui vào dưới mắt cũng có thấy, ngược lại làm cho người ta tập kích nửa đường.

      Mặc dù lão đại gì, La Nghiêm nhìn con ngươi băng lãnh kia, sau lưng bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo, so với trời băng đất tuyết phía ngoài còn phải lạnh bức người hơn, ông ta đương nhiên biết chuyện này làm ông ta phải xong đời rồi, nuốt ngụm nước bọt, : "Lão đại, là người của Lục Tường, biết từ lúc nào, lão ta lại xây cái bẫy ở đây."

      " biết?" Giọng Viêm Dạ Tước rất là bình tĩnh, nhưng loại an tĩnh này tựa hồ tỏ , gió bão sắp tới.

      La Nghiêm ngẩn ra, dám nhìn ánh mắt lão đại, hốt hoảng : "Lão đại, tôi biết sai rồi, chuyện này là tôi nhất thời sơ sót, mới để cho Lục Tường có cơ hội lợi dụng, lão đại, ngài cho tôi thêm cơ hội, tôi nhất định cầm mạng Lục Tường tới chuộc tội với ngài."

      "Bằng ông?" Sắc mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng như cũ, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

      Lúc này, Bôn Lang bên tiến lên bước, nhíu mày : "Lão đại, chuyện này bằng giao cho tôi."

      "Hơn nữa, tôi nghe Lục Tường có cuộc buôn bán ở nước Pháp, tôi cắt đứt bọn họ, muốn lão ta nước xa cứu được lửa gần!" Đan Hùng cũng trầm mặt, lần này, ta cũng bụng tức giận, Lục Tường này, bọn họ sớm muốn giải quyết sạch .

      Viêm Dạ Tước nghe bọn họ mở miệng, gật đầu, vẫn luôn rất yên tâm đối với mấy tên thuộc hạ, nhưng đối với những người nhà họ Viêm, đều yên tâm hoàn toàn, lúc này, ánh mắt rơi vào người La Nghiêm, chỉ thấy La Nghiêm run run, cũng dám chuyện, chỉ là lẳng lặng, thận trọng.

      Ai biết, khi ông ta cho là lần này xong đời, Viêm Dạ Tước chợt đứng lên, ra bên ngoài.

      Trời ạ, lão đại trở nên thiện lương ư?

      Nếu như ông ta nghĩ như vậy sai lầm rồi, bắt đầu từ hôm nay, La Nghiêm xuất mảnh đất này, đây chính là phương thức trục xuất xua đuổi người nhà họ Viêm.

      Viêm Dạ Tước xử lý tốt việc này, tại, cũng nên xử lý người an phận kia rồi.

      vào phòng ngủ ấm áp, Tiếu Chấn Vũ tiến lên, trầm giọng hỏi: "Người ấy thế nào?"

      "Vẫn còn sốt cao, phải đợi hết sốt mới được." Tiếu Chấn Vũ nhìn ràng, hổ là Vua Y chợ đen, lúc ấy sốt cao mà vẫn còn dùng hơi sức cuối cùng làm giải phẫu cho , khắc kia, chính ta cũng kinh hãi, nhưng vết thương của Viêm Dạ Tước cũng nặng, sao lúc này tỉnh lại rồi.

      "Tước, thương thế của ——"

      "Các cậu cũng ra ngoài trước." Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo cắt đứt lời ta, bước chân tới hướng giường, cũng nhìn người nào đó bên cạnh, dù sao, sau lời của , nơi nàysẽ có khả năng có những người khác.

      Rất nhanh, người làm kể cả Tiếu Chấn Vũ cũng quay người ra khỏi gian phòng, toàn bộ gian trong cũng chỉ còn lại có Viêm Dạ Tước cùng người nằm giường.

      đôi con ngươi sắc tới, Trình Du Nhiên vẫn nằm giường, chăn gấm mềm mại che nửa thân thể, theo ngực phập phồng, trán đều là mồ hôi lớn như hạt đậu, chậm rãi đến gần, bàn tay sờ sờ ở trán , xác thực bỏng đến dọa người.

      Vì vậy, ánh mắt rơi vào y phục bên cạnh, là người làm mới vừa ra ngoài muốn thay cho Trình Du Nhiên, bởi vì, quần áo mặc ướt đẫm toàn bộ.

      Viêm Dạ Tước dựa vào đầu giường, mười ngón tay vuốt ve tóc , hai mắt nhìn mặt mũi tái nhợt, sắc mặt mặc dù nhìn ra, nhưng cũng có thể thấy tia ấm áp từ trong tròng mắt lạnh lẽo của .

      Sau đó, cẩn thận di động thân thể , giúp thay áo ướt mồ hôi, chuyện này với là khó khăn, mặc dù từ phải là sống an nhàn sung sướng, nhưng chưa bao giờ phục vụ người khác, cho nên, tay vừa động, hình như vừa vặn quẹt qua da thịt mềm mại của .

      "Ưmh. . . . . ." Phát ra thanh rất , xem ra mình làm đau .

      Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, tận lực thả tay lần nữa, thận trọng giúp thay áo ngủ to lớn của mình.

      Đêm khuya, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, hình như gian phòng ấm áp căn bản cách nào ấm áp người giường, chỉ thấy ngừng phát run.

      Viêm Dạ Tước chậm rãi nằm xuống, nghiêng người ở bên cạnh , ánh mắt của nhất thời trở nên thâm trầm, hơi thở phái nam vừa nồng vừa nặng phát ra từ mũi, bàn tay đưa ra, nhàng đem đầu vùi vào trong cánh tay mình, hình như muốn làm ấm áp hơn. d@đ#l@q#đ

      Ôm thân thể mềm mại, trong óc của ngừng thoáng qua tình cảnh bọn họ ở trong gió tuyết, biết sợ lạnh, cho nên bảo rời trước, nhưng lại , hừ, cái này đúng là Trình Du Nhiên, vẫn phải là người an phận, giống như là ở trong đống tuyết gọi , tâm nguyện của .

      Bằng tốt nghiệp? Vô tình gặp gỡ thần y? Cũng chỉ có đầu mới nghĩ ra được, nhưng còn nhớ sâu câu kia: "Viêm Dạ Tước, tỉnh lại, phải muốn biết ba Tiểu Nặc là ai à. . . . . ."

      Chương 69: Tôi có lời muốn hỏi em

      Cả đêm gió tuyết rốt cuộc ngừng lại ở lúc tờ mờ sáng, vạn dặm quang đãng, mặt trời chậm rãi dâng lên, cách cửa sổ bám đầy băng tuyết, đem từng ánh mặt trời ấm áp vào.

      Làm con mèo lười, đặc biệt là mèo lười vô cùng sợ lạnh, thời tiết như vậy đánh chết Trình Du Nhiên cũng rời giường, nắm chặt "gối ôm" trong ngực, lại dùng đầu vùi vào bên trong lông mềm như nhung.

      Ah, "gối ôm" này thế nào cảm giác có chút giống bình thường, chẳng lẽ là thím Vân đổi?

      nhịn được khụt khịt cái mũi, hơi thở đặc biệt chui vào, tư vị rất quen thuộc!

      Như làm trộm khẽ mở con mắt ra, lại phát đôi mắt đen như mực con nhìn chằm chằm mặt , bị sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy ngừng.

      Xong rồi xong rồi, tại sao ngủ cả đêm ở trong ngực , còn bày ra tư thế mập mờ như vậy?

      Chỉ là giấc ngủ này rất thư thái, quả chính là giấc ngủ thoải mái nhất trong đời !

      " tỉnh rồi hả?" thanh trầm mạnh vang lên bên tai, cánh tay kia cũng mau nhanh chóng rời dưới đầu , sau đó dùng sức lắc, hình như thời gian dài có hoạt động nên mỏi.

      " có!" Trình Du Nhiên tức giận đáp, hai cha con này đúng là cao thủ khuấy mộng, Tiểu Nặc như vậy, Viêm Dạ Tước cũng như vậy, thể để cho ngủ giấc ngon lành sao!

      Bàn tay xù xì chợt nhấn cái ở trán , lại lần nữa nhét về trong chăn gấm, bình thản : "Vậy em tiếp tục ngủ."

      Viêm Dạ Tước thẳng tắp lưng đứng lên, đôi tay lật, áo khoác tự động khoác ở người, muốn xoay người rời .

      Trình Du Nhiên hận tại thể xuống giường đạp hai chân , như vậy mà còn có thể ngủ có thể thành tiên.

      "Đợi nào...!" Trình Du Nhiên vèo ngồi dậy, kêu tiếng.

      Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nhưng vẫn dừng bước, quay đầu lại tìm hiểu xem người ngồi ở giường kêu lên, lên tiếng, tựa hồ chờ chuyện.

      Trình Du Nhiên ngước mắt nhìn Viêm Dạ Tước, : " phải nơi nào? Thay thuốc trước."

      "Em chăm sóc tốt cho chính mình rồi ." Nhàn nhạt trở về câu, cũng bệnh thành ra như vậy rồi, còn an phận, nghĩ đến phát sốt còn thay mình làm giải phẫu, nhíu nhíu mày.

      Chân chính nên cau mày là Trình Du Nhiên chứ, tốt bụng cứu , lại còn bảo trọng thân thể của mình, vết thương kia nghiêm trọng thế nào, ràng lắm, nhưng đây là bác sỹ ngược lại rất ràng.

      "Lão đại Viêm, coi như bây giờ là lão đại, nhưng tôi là bác sỹ, bây giờ là bệnh nhân của tôi, phải nghe theo lời tôi đấy!"

      Viêm Dạ Tước gì, xoay người muốn tiếp tục rời , Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, rống lên tiếng: "Được, đổi đúng , từ hôm nay trở , tôi đều mặc kệ!"

      xong, ngã đầu chuẩn bị ngủ tiếp, thời điểm đắp chăn, chợt bị bàn tay to bắt được, thanh lạnh lẽo truyền đến từ phía : "Phải đổi, động tác nhanh chút!"

      tốt bụng đổi thuốc cho mà lại còn ngông cuồng!

      Trình Du Nhiên liếc , nhưng vẫn cầm cái hòm thuốc lên, đổi thuốc cho , bởi vì, lo lắng thương thế của ác hóa.

      Thuần thục đem băng gạc mở ra, rửa sạch, trừ độc, bôi thuốc, làm liền mạch: "Lão đại, làm xong!"

      Viêm Dạ Tước nhìn thuần thục ra dấu tay, trong đầu rất là hỗn loạn, vẫn mình nghe được lời lúc ở trong tuyết, Tiểu Nặc là con trai của ? Đầu trống rỗng, Tiểu Nặc. . . . . .

      "Tước." Tiếu Chấn Vũ ở ngoài cửa gõ cửa : "Ông cụ phái người tới muốn gặp , bị tôi ngăn cản!"

      "Coi chừng ấy, tôi ngay bây giờ!" Chung quy cũng là muốn gặp mặt, trốn tránh được.

      Trong thư phòng, Viêm Lệnh Thiên híp mắt, nằm ngửa ở ghế dựa gỗ lê phủ da hổ trắng, thỉnh thoảng phát ra tiếng than thở đối với tươi đẹp bên cạnh xoa bóp, đối với thuộc hạ hồi báo lại chẳng hề câu, giống như ông chỉ là người đứng xem, chỉ ở trong lúc lơ đãng trong tròng mắt lóe ra tinh ranh, bộc lộ ra diện mạo của ông ở hắc đạo.

      lúc này, người làm vội vã vào, ở bên cạnh ông rỉ tai mấy câu, nhất thời để cho ông lên tinh thần, phất tay cái khiến thuộc hạ cùng tươi đẹp xuống, lúc này mới nhìn người làm gật đầu cái.

      "Tới rồi?" Viêm Lệnh Thiên đưa lưng về phía cửa, thản nhiên .

      "Ông tìm tôi?" Đối với người đàn ông trước mắt này, Viêm Dạ Tước đương nhiên có sắc mặt tốt, thanh lạnh lẽo, thậm chí nhìn ông cái.

      "Lần này bị thương hả?" Giọng Viêm Lệnh Thiên biến đổi, giống như là chất vấn.

      Viêm Dạ Tước lạnh lùng : "Cái này cần ông quan tâm."

      " cần?" Viêm Lệnh Thiên quay đầu, gương mặt giễu cợt: "Tôi nhớ kể từ khi kết thúc huấn luyện cũng rất ít bị thương, tại sao như vậy?"

      Viêm Dạ Tước quay đầu: "Tôi còn rất bận, nếu như chuyện khác tôi trước."

      "Đứng lại!" Viêm Lệnh Thiên quát, mấy bước sải tới, sắc mặt tái xanh nhìn : "Đừng cho là tôi cái gì cũng biết, bây giờ là người chuyện Viêm bang, phụ trách vì cả Viêm bang, lãnh khốc lúc trước của đâu hết cả rồi?"

      Viêm Dạ Tước rốt cuộc ngẩng đầu lên, chút yếu thế nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương: "Nếu như ông cảm thấy tôi thích hợp, có thể thay đổi người!"

      " có thái độ gì?" Sắc mặt Viêm Lệnh Thiên đỏ bừng, hiển nhiên bị những lời làm cho giận .

      "Chuyện của tôi, có bất kỳ người nào có thể làm chủ, ông cũng giống vậy!" Viêm Dạ Tước xong, xoay người tới phía cửa, kéo cửa phòng ra, đột nhiên lạnh lùng lần nữa: " cần cố gắng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, ấy, người nào động người đó phải chết!"

      giường giằng co nửa ngày, Trình Du Nhiên cuối cùng phát có ngủ được tiếp, sốt cao vừa lui, thân thể cũng thoải mái rất nhiều, nhanh và gọn mặc quần áo xong, vừa nghĩ tới băng tuyết bên ngoài lạnh lẽo khiến lờ mờ phát giác ra, lần nữa túm ra hai chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo bao ở người.

      "Du Nhiên, che phủ tựa như bánh chưng là muốn làm gì?"

      Hôm nay cuộc sống của Tiếu Chấn Vũ trôi qua có tư có vị, dùng cách của Trình Du Nhiên, tối thiểu so với lần đầu tiên nhìn thấy mập năm cân.

      "Bát Lang đâu?" Trình Du Nhiên cũng có thời gian để ý tới phần tử này, lay lay thân mình xuyên qua từ bên cạnh ta.

      Tiếu Chấn Vũ kinh ngạc : "Tước sắp xếp ta làm nhiệm vụ, sao hả?"

      "Bà ngoại ơi, bởi vì thấy hình bóng nên hỏi!" Lẩm bẩm lảm nhảm, Trình Du Nhiên cất bước ra ngoài cửa.

      "Em đâu vậy?" thanh lạnh lẽo u, thời điểm muốn bước ra bước cuối cùng, gắt gao giữ tại chỗ, đôi tay này chính là Viêm Dạ Tước, xách theo , lạnh lùng : "Cùng tôi vào, tôi có lời muốn hỏi em."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 70: Ba của Viêm Dạ Tước (Thượng)

      Tiếu Chấn Vũ nhất thời cảm nhận được khí quỷ dị trong phòng, lúc này cũng chừng bị ánh mắt Viêm Dạ Tước giết chết, vì vậy, cười gượng hai tiếng: "Tôi còn có chuyện, các người tán gẫu, tôi ra ngoài trước."

      xong, trước khi vị em này , vẫn quên cho Trình Du Nhiên ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

      Trình Du Nhiên muốn bóp chết vị bác sỹ tự xưng là nổi tiếng khoa giải phẫu thần kinh, thở dài trong lòng, vào lúc này Viêm Dạ Tước tìm là có chuyện gì?

      phải lần đó ở đất tuyết đều nghe được hết chứ? Đây là muốn đoạt quyền nuôi dưỡng Tiểu Nặc với ?

      Hay trước vẫn hỏi ràng rồi , nghĩ thế, vào trong phòng, ho hai tiếng, chỉ vào cái ghế trước mặt, : "Lão đại có vấn đề gì, ngồi xuống trước rồi hãy ."

      Mặc dù mình cũng bệnh, nhưng cũng là bác sỹ, có thể biết thân thể của mình tốt hơn nhiều, nhưng vị trước mắt này còn là bệnh nhân bị thương, bệnh nhân căn bản cũng biết chăm sóc mình.

      Tuy nhiên, Trình Du Nhiên quay người lại chuẩn bị đến cái ghế đối diện ngồi xuống đàm phán với , liền bị tay Viêm Dạ Tước bắt được, cả người ngã ngồi vào trong lòng .

      Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, " ——"

      Lời chưa dứt, giọng lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước cắt ngang lời , "Làm ở chợ đen bao lâu rồi?"

      có việc gì hỏi chuyện làm ở đấy làm gì, với phong cách làm việc của , phải sớm phái người thăm dò mình ràng rồi ư? Lúc này chạy tới hỏi , đúng là hết sức kỳ quái.

      Trong đầu Trình Du Nhiên suy tư lung tung, Viêm Dạ Tước thấy như vậy, nhíu nhíu mày, tay thu lại ôm chặt bên eo , "Trả lời."

      thanh này bình tĩnh, lại mang theo khí phách xông về phía , nhưng hồi hồn cũng do tay ôm khư khư bá đạo, Du Nhiên giật giật thân thể, : " phải sáu năm, chính là bảy năm, tôi làm sao nhớ ràng, tóm lại chính là lớn hơn so với tuổi Tiểu Nặc."

      dĩ nhiên nhớ lần đầu tiên mình làm giải phẫu chợ đen chính là làm cho , khi đó còn chưa có Tiểu Nặc, tính như vậy có phải nên lớn hơn so với số tuổi Tiểu Nặc hay .

      "Sáu năm trước chúng ta từng gặp nhau?" Giọng Viêm Dạ Tước càng ngày càng bình tĩnh, giống như là có cái gì muốn bộc phát.

      Mà Trình Du Nhiên nghe đến đó, thân thể nhất thời cứng đờ, cười cái : "Lão đại, phải là mất trí nhớ chứ, chuyện tình sáu năm trước của phải chính nên ư? Tại sao chạy tới hỏi tôi." Chẳng lẽ muốn cho biết, lão đại, sáu năm trước tôi cứu ... còn cưỡng bức tôi, đây chính là lần đầu tiên của tôi, nhất định phải phụ trách.

      Trình Du Nhiên mới ra những lời này, đánh chết cũng , dù thế nào nữa chính làm gì chính nhớ, nếu quên mất còn gì để nữa.

      "Trừ khi còn bé tôi gặp em, chúng ta cũng chưa từng gặp lại." Viêm Dạ Tước khẳng định, điểm này có thể khẳng định, dù trước có tìm được , nhưng sau mới biết chính là nhóc gặp khi còn bé, Cathy thoa thuốc cho .

      Từng gặp khi còn bé? cũng nhớ, cũng muốn truy cứu cái này, nhưng gì, bọn họ chưa từng gặp nhau, sáu năm trước cũng có?

      " cho tôi biết, tại sao em Tiểu Nặc là con trai tôi?" Viêm Dạ Tước ngắm nhìn Trình Du Nhiên suy tư, trong giọng tràn đầy chất vấn, cũng vơi bớt lãnh khốc thường ngày, cứ mải miết nhìn người trong ngực.

      Trình Du Nhiên ngước mắt nhìn , quả nhiên, quả nhiên, đúng như nghĩ, muốn tranh Tiểu Nặc cùng mình!

      "Lão đại, nghe lầm thôi." Trình Du Nhiên cười gượng, nhưng vẫn cẩn thận nhìn Viêm Dạ Tước, rất muốn thấy cái gì từ trong mắt , nhưng lại thu hoạch được gì.

      Viêm Dạ Tước theo thói quen tay bao trùm đầu , : "Đừng nghĩ cho có lệ."

      thể nào nghe lầm, điểm này rất khẳng định, song phải hỏi ràng chuyện này.

      "Tôi có qua loa, đáp án chính phải tự tìm, đừng hỏi tôi, dù sao tôi cũng muốn gì hết!" Trình Du Nhiên cũng chịu khuất phục, tóm lại, đánh chết cũng , tại sao người ta căn bản cũng có đem chuyện năm đó coi là quan trọng, mình còn muốn dán cái mông lạnh lên người khác. "Tôi nghe lầm chính là nghe lầm, thích nghĩ như thế nào cứ nghĩ như thế đó, còn nữa, lão đại, cũng thể ngược đãi tôi...tôi phát sốt buổi tối, cũng đói bụng lắm, tại muốn bổ sung thức ăn."

      Viêm Dạ Tước dĩ nhiên biết cái người này trừ ăn chính là ngủ, ngủ dậy nhất định phải tìm thức ăn, vì vậy, buông tay ra, thản nhiên : "Quẹo trái xuống lầu quẹo phải là phòng ăn."

      Trình Du Nhiên vốn định ra gian phòng, nghe vậy, bước chân chợt dừng lại, muốn cái gì, nhưng cuối cùng vẫn , liền nhanh chóng rời .

      Viêm Dạ Tước nhìn rời , trầm mặc ngồi xuống ghế, ánh mắt càng ngày càng tối, nhìn ngoài cửa sổ, khẳng định, nghe lầm, hơn nữa, thời điểm đến gần , cũng có cảm giác quen thuộc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

      Lúc này Trình Du Nhiên nghe Viêm Dạ Tước , rốt cuộc xuống lầu dưới, khỏi cảm khái, nơi này như mê cung,

      Vậy mà, đến phòng ăn, mặt bàn sớm bày xong bữa ăn sáng, Tiếu Chấn Vũ thản nhiên ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm, giương mắt thấy Trình Du Nhiên, nhạo báng : "Ơ, vẫn còn rất hoàn hảo, tôi còn tưởng rằng có nhanh như vậy đấy."

      Trình Du Nhiên gì, chỉ tặng ta cái xem thường, kẻ có lương tâm, vừa nãy bỏ lại , nghĩ vậy, Trình Du Nhiên tới ngồi xuống, nhìn nhiều món ăn ngon, sờ bụng cái, đúng là rất đói.

      Vì vậy, chút khách khí, đối với Trình Du Nhiên , ăn cũng là chuyện siêu cấp hưởng thụ cuộc sống, đặc biệt là thím Vân làm, nhưng bây giờ có, trước hết chấp nhận, ăn thôi, Tiếu Chấn Vũ để dao nĩa xuống, cười : " từ từ hưởng dụng, tôi còn có chuyện làm."

      " nhanh làm , đừng làm tôi chậm trễ ăn điểm tâm." Trình Du Nhiên vừa ăn vừa .

      Tiếu Chấn Vũ lắc đầu cái, xoay người rời phòng ăn, Trình Du Nhiên tiếp tục ăn quên mình, đặc biệt là cái đĩa salad trái cây, ở lại, nhìn người làm bưng lên, liền tay cầm qua, sắc mặt người làm tái nhợt muốn ngăn cản, quá chậm, vừa định mở miệng đâu phải là của .

      Bị bàn tay nâng lên ý bảo sao cả, để cho ăn trước, người làm gật đầu cái, đem ly sữa tươi đưa cho ông chủ, liền xoay người rời .

      Vậy mà, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên ăn salad trái cây nhìn thấy cái tay cầm ly sữa tươi, liền cho rằng là cho , lập tức vươn tay: "Cám ơn."

      Muốn cầm sữa tươi uống hớp, vào lúc này, thế nào đều thể lấy từ trong tay đối phương, nhíu nhíu mày, có chút vui ngẩng đầu lên. . . . . .

      Chương 71: Ba của Viêm Dạ Tước (Hạ)

      Người làm trong tòa thành cổ này ăn mặc đúng là gọn gàng, nhìn qua hẳn là hàng hiệu.

      Đợi chút, người này nhìn thế nào cũng giống là người làm, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén, tùy ý ngồi ở chỗ đó, khí thế uy nghiêm giận tự uy.

      Thoạt nhìn ngược lại khá quen mắt, hơn nữa trong tròng mắt còn lộ ra hơi thở nguy hiểm, người này rốt cuộc là ai? Có lẽ là khách nơi này hoặc là có chuyện liên quan với Viêm bang, nghĩ vậy, Trình Du Nhiên buông tay ra, nhếch miệng, : "Lão tiên sinh, đừng nhìn tôi như vậy, ông muốn uống..., tôi nhường ông."

      Thiệt là, phải là ly sữa tươi thôi ư, Trình Du Nhiên mới hẹp hòi.

      Viêm Lệnh Thiên nhìn trước mắt nhíu mày chuyện, ông sớm nghe qua, cũng biết trước mắt là ai, Trình Du Nhiên, xuất thân từ nhà họ Mộ y học, có tay y thuật tốt, trước đây lâu cứu Văn Tĩnh.

      Viêm Lệnh Thiên cúi đầu nhìn qua, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ông về phụ nữ, dáng dấp ngược lại cực phẩm, có tư thế trung thượng, nhìn dáng dấp cũng thể là người Viêm Dạ Tước con ông có thể nhìn trúng, nhưng tất cả cũng ngoài dự liệu của ông, từ cuộc chiến đảo Tường Long, bữa tiệc đính hôn nhà họ Lãnh, Hội nghị Ngũ đại gia tộc. . . . . .

      Ông luôn tốn ý định lo lắng phương diện tình cảm của con trai Viêm Dạ Tước, nhưng chút chuyện xảy ra ở nơi này càng quái dị, chẳng những số lần bị thương tăng nhiều, còn nhiều lần bởi vì , xảy ra xung đột cùng các thế lực lớn, chuyện này với ông cùng Viêm bang mà , phải là chuyện tốt đẹp gì.

      Đối với ông mà , Viêm Dạ Tước là công cụ để ông chiếm lấy lợi ích, càng thêm là quân cờ quan trọng để duy trì nhà họ Viêm có thể tiếp tục thịnh vượng, cho nên, ông tuyệt đối có khả năng để thân phận phá hư kế hoạch của ông, càng thể nào để người chưa lập gia đình chửa trước, có con của người khác tiến vào nhà họ Viêm.

      Viêm Lệnh Thiên mỉm cười, hình như cũng hề để ý đối với chuyện vừa rồi, nhìn như chút để ý hỏi” " tên là Trình Du Nhiên? Nghe y thuật của vô cùng cao minh, biết sau này có dự định gì ?"

      Trình Du Nhiên nhìn ông, cảm giác giống như là thấy được con cáo già, ngay cả nụ cười kia, cũng làm cho có loại cảm giác rét mà run.

      Dời ánh mắt , vừa ăn salad vừa : "Tôi làm việc chưa bao giờ tính toán, thuận theo tự nhiên."

      Nghĩ làm bộ trước mặt , nghĩ cùng đừng nghĩ, dẫu sao cũng lăn lộn lâu cùng A Tư là thành viên đám chó săn, điểm này vẫn có thể hiểu được.

      Viêm Lệnh Thiên nhìn dáng vẻ nhàng bình thản như mây gió, ngồi xuống, lại : " vẫn cứ muốn lưu lại ở bên người Viêm Dạ Tước? Có mục đích gì?"

      "Lão tiên sinh, lời này của ông sai rồi, phải là tôi muốn lưu lại bên cạnh ấy, mà là ấy giữ tôi lại." biết lão già này rốt cuộc muốn hỏi cái gì, tại sao lại nhắc đến Viêm Dạ Tước, còn e dè kêu tên của .

      " sao? Đó chính là , chỉ cần nó giữ lại, tự rời ?" Viêm Lệnh Thiên rất có tính nhẫn nại, nhìn Trình Du Nhiên hỏi.

      "Lời này của ông, hình như rất muốn tôi rời khỏi Viêm Dạ Tước?" Trình Du Nhiên lấy miếng táo bỏ vào trong miệng, nhíu mày, tiếp tục : "Muốn tôi đương nhiên được, tôi cũng thèm ngày ngày nổi giận phát cáu, ông có bản lĩnh khuyên Viêm Dạ Tước?"

      Hôm nay sau khi Viêm Dạ Tước hỏi vài chuyện, cũng có ý nghĩ này, trở về bình thường thôi, Tiểu Nặc cũng có thể an tâm học, lớn lên tốt.

      Viêm Lệnh Thiên chỉ cười cười, lại : "Nếu như muốn , tôi liền có biện pháp, hơn nữa bảo đảm và con trai cuộc sống bình thường."

      Lão già này xác thực là rất hấp dẫn, nhưng Trình Du Nhiên cũng phải là có đầu óc, ngước mắt nhìn lão hồ ly này, cũng thể tùy tiện bị lừa.

      "Ông là ai?" Trình Du Nhiên cảnh giác hỏi.

      Viêm Lệnh Thiên nhấp ngụm sữa bò, vẻ mặt cũng biến thành lạnh lẽo hơn, chậm rãi : "Tôi là ai, cần thiết biết, chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi."

      Trình Du Nhiên nghe giọng điệu của ông ta, trong bụng nặng trĩu, thế giới này, sợ rằng trừ Viêm Dạ Tước, cũng chưa có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp .

      Vậy mà, vừa lúc đó, thanh lạnh lẽo vang lên.

      " ấy chỉ có thể ở bên cạnh tôi." Lời lạnh lẽo, Trình Du Nhiên cần quay đầu lại cũng biết là giọng người nào, trừ vị lão đại Viêm lạnh lùng kia ra còn ai vào đây, cũng may tới đúng lúc, tránh đối mặt với lão già kỳ quái.

      Viêm Dạ Tước tới phía sau , theo thói quen đem bàn tay bao trùm đầu , nhìn người ba trước mắt, : "Tôi rồi, đừng đụng ấy."

      "Giọng điệu này của chuyện với ba mình ư?" Viêm Lệnh Thiên nhàng đặt cái ly xuống, thản nhiên .

      Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, trách được nhìn có chút quen thuộc, bọn họ, bọn họ là cha con.

      Viêm Dạ Tước gì, kéo tay ý bảo đứng dậy rời cùng , mà lúc này đây, Viêm Lệnh Thiên giương con mắt, mang theo nụ cười nhàn nhạt, : "Tước, phải biết nhà họ Viêm là kiểu gia tộc gì, cần có thân phận như vậy."

      Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh trong lòng, bá đạo ôm chầm eo Trình Du Nhiên, gắt gao đem đè ở trong ngực mình: " ấy là của tôi."

      Lời này tựa hồ cho ba đại nhân của biết, thân phận của Trình Du Nhiên chính là của Viêm Dạ Tước !

      Ông có lẽ quen với việc con trai đối mặt với mình thế này, cười cười, : " phải nhớ, nhà họ Viêm chắc là thừa nhận ta."

      Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh, sắc mặt thâm trầm, thản nhiên : "Tôi cần bất luận kẻ nào tới thừa nhận."

      xong, nắm tay Trình Du Nhiên, kéo rời phòng ăn, Trình Du Nhiên cũng hơi sửng sốt, nhưng nghe bọn họ chuyện, cho nên, vào giờ khắc này mới có thể ngây ngốc nhìn Viêm Dạ Tước, nhìn người đàn ông mạnh mẽ.

      Viêm Dạ Tước : "Về sau tôi có ở đây, cần mình gặp người kia."

      cũng có gọi ông ta là ba, mà dùng từ ngữ xa lạ, người kia.

      Trình Du Nhiên bĩu môi, : "Cũng phải là tôi đặc biệt gặp ông ta." ràng chính là ăn điểm tâm ở đó, chính ông ta tới, rốt cuộc và ba là quan hệ gì? Xem ra kỳ quái, nhưng lại cảm thấy Viêm Dạ Tước muốn bảo vệ mình, trong lòng nhất thời ấm áp, nhìn gò má của , chỉ thấy lạnh lùng : " được tôi đồng ý, em thể rời ."

      "Tôi chưa muốn rời , chỉ suy nghĩ chút mà thôi." Trình Du Nhiên cười cười nhàn nhạt, Viêm Dạ Tước chợt quát lớn: "Nghĩ cũng được!"

      Bởi vì, còn chưa tìm được đáp án người Trình Du Nhiên, nhất định phải tìm được đáp án.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72: đâu, tôi đó

      Bởi vì, còn chưa tìm được đáp án người Trình Du Nhiên, nhất định phải tìm được đáp án, cho nên, thể để cho rời xa mình.

      Chỉ là, trước đó, phải xử lý chút chuyện quan trọng hơn, tính toán nợ nần với Lục Tường sáu năm rồi, cũng nên đến lúc kết thúc.

      "Tối nay, em hãy cùng Tiếu Chấn Vũ về Newyork trước." Bàn tay Viêm Dạ Tước bao trùm ở đầu Trình Du Nhiên, trầm giọng .

      Trình Du Nhiên nghe lời , giương mắt, dường như cảm giác có chút ít kỳ quái, trước kia muốn đều muốn theo, lần này lại muốn rời trước, nghe đến đó, mở miệng tò mò hỏi: "Tôi trở về Newyork, muốn nơi nào?"

      "Tôi có chút chuyện phải làm, em tốt nhất ở nhà, chớ rời ."

      Giọng điệu của mang theo ra lệnh, tựa hồ cảnh cáo , nếu như khi trở về, lại biết chuồn đến chỗ nào, vậy nhất định khiến khó coi.

      Trình Du Nhiên liếc Viêm Dạ Tước cái, luôn dùng loại giọng điệu này uy hiếp , nhưng lần này muốn làm việc, tại sao mang theo mình , trong lòng ngược lại có chút kỳ quái, chẳng lẽ có chuyện nguy hiểm? Chẳng lẽ biết người mình còn có thương thế nặng sao?

      Trình Du Nhiên nghiêng đầu né tay , đón nhận ánh mắt của , nhìn , kiên định mà ra: "Tôi rời , đâu, tôi cùng với ."

      Canh chừng ánh mắt , biết vì sao làm cho Viêm Dạ Tước nhớ tới ánh mắt kiên định của ở trong đống tuyết chịu bỏ lại rời , chuyện lần này hơi nguy hiểm, đây chính là nguyên nhân muốn ở Newyork chờ , nhưng ngược lại có thể hiểu quật cường.

      "Em chắc chứ?" hỏi tùy ý.

      Trình Du Nhiên gật đầu cái, : "Rất xác định, trước lúc vết thương của khỏi hẳn, đâu, tôi đó."

      Trong lòng Trình Du Nhiên rất khẳng định điểm này, nhiều lần đều bị thương vì mình, tuyệt đối mặc kệ thương thế của .

      Viêm Dạ Tước liếc mắt nhìn , thu hồi ánh mắt, xoay người, "Vậy lập tức chuẩn bị, năm phút sau lên đường."

      Trình Du Nhiên cười cười, lần này làm khó được , cần dọn dẹp cùng chuẩn bị, dù sao thời điểm tới hai tay trống trơn, lúc dĩ nhiên cũng nhiều rồi, ở chung với Viêm Dạ Tước lâu, ngược lại học được lên đường đơn giản.

      Nhưng trước sau ngờ, mấy giờ sau, để cho hối hận đến mức có muốn bóp chết vọng động của mình.

      Mấy giờ sau xe chạy ở trong núi tuyết, tại mặt biển mênh mông bát ngát.

      Trình Du Nhiên lớn ngần này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tàu chiến nguy nga, khổng lồ mà khí thế hào hùng, phá vỡ mặt biển yên ả, giống như là con ưng khổng lồ bay lượn, làm cho người ta khiếp sợ.

      Vào giờ phút này Trình Du Nhiên có tinh thần thưởng thức chiếc tàu chiến chỉ có thể thấy trong ảnh, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong khoang thuyền, từ lúc lên tàu chiến đến bây giờ, biết nôn ọe bao nhiêu lần, nếu như phải là gần đây có làm chuyện xấu gì, đúng cho là mình lại mang thai.

      ra , cũng phải là như thế, , Trình Du Nhiên, sợ chó sợ sói, ngoài kỹ thuật bắn rách nát ra, chính là say tàu.

      "Chị dâu, chị còn ói ở đây nữa, em cũng sắp phun rồi." Bôn Lang nhún nhún vai bất đắc dĩ, ngờ chị dâu lái xe hạng nhất lại say tàu, luôn nhìn chạy tới chạy lui toilet, mình cũng cảm giác sắp bị lây bệnh, "Dầu gì cũng là bác sĩ, thể nghĩ biện pháp cho mình sao?"

      Nếu có thể có biện pháp giải quyết, có thể ói ở chỗ này à?

      Trình Du Nhiên che ngực, liếc Bôn Lang, trong lòng ngừng hối hận, có chuyện gì làm lại muốn theo, lần này xong rồi, đem mình tiến vào cái hố.

      Sớm biết là ngồi thuyền, chẳng trông nom Viêm Dạ Tước bị thương, chung quy lại mình phải chịu tội.

      Lúc này, oán trách ở trong lòng có người vào khoang thuyền, mặt Viêm Dạ Tước có bất kỳ biểu tình tới bên cạnh Trình Du Nhiên, tay đưa cho tách trà.

      Trình Du Nhiên nhìn tách trà còn bốc hơi nóng, đưa tay đón lấy, uống hớp, vuốt ngực, hi vọng say tàu nữa.

      Vậy mà, sau khi uống ngụm trà, Viêm Dạ Tước đem viên thuốc bỏ vào miệng , lạnh giọng : "Ở đây, có người có thời gian chăm sóc em."

      Lời lạnh lẽo còn mang theo trách mắng, nhưng lại nghe ra bất cứ tức giận nào, như là cho biết, nên chăm sóc mình tốt, dù sao cũng chính là muốn theo.

      Trình Du Nhiên gì, nuốt thuốc xuống, hình như cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

      Lúc này, Phi Ưng vội vã vào, : "Lão đại, chúng ta tiến vào vùng biển Sicili rồi."

      Sắc mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, hướng Bôn Lang : "Chú ý cảnh giới."

      Bôn Lang vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm lão đại, có tôi ở đây, tuyệt đối xảy ra vấn đề gì đâu!"

      xong, Bôn Lang liền cùng Phi Ưng rời khỏi khoang thuyền, Viêm Dạ Tước liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên, : " theo tôi...tôi đâu, em hãy cùng tôi đó."

      Lần này giọng Viêm Dạ Tước mang theo kiên quyết, như là tiếp đó có chuyện gì xảy ra, Trình Du Nhiên để tách xuống, nhanh chóng đứng lên.

      Kỳ thực lần này bọn họ vội vã rời khỏi Thụy Sĩ tuyết bay đầy trời, tới vùng biển Sicili thuộc Italy, trừ muốn nhìn thấy người ba kia ra, chính là còn có việc nhất định phải xử lý.

      Sáu năm qua, Lục Tường vẫn luôn đối nghịch với Viêm bang, những có liên minh với Viêm bang, trước đó hủy diệt đảo Tường Long xong, bây giờ lại còn cấu kết với Mafia Italy.

      Lần này, phải làm cho thế lực của Lục Tường tan rã hoàn toàn!

      Mà ở nơi đây, bất cứ lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm, chỉ có ở trong phạm vi tầm mắt của mình, có thể bảo vệ được .

      Viêm Dạ Tước mang theo Trình Du Nhiên tới boong thuyền, gió thổi mát lạnh làm sắc mặt Trình Du Nhiên tê dại, tuy nhiên vào lúc này tốt hơn nhiều, muốn nôn, ngờ thuốc Viêm Dạ Tước cho là có hiệu quả.

      Song vừa lúc đó, quay đầu, liền nhìn thấy sóng mặt biển dâng lên, hai chiếc tàu chiến nhanh chóng chạy đến mắt Trình Du Nhiên nhất thời trợn to, bắt lấy cánh tay hỏi: "Viêm Dạ Tước, đó là kẻ địch hay người mình?"

      Chương 73: Khoe khoang đồng minh

      Trình Du Nhiên vừa mới xong, liền nhìn thấy nơi xa có hai chiếc tàu chiến khổng lồ có trọng tải đến ngàn tấn, đột nhiên như hai con rồng phá vỡ mặt nước, mạnh mẽ lái tới, nơi qua, sóng lớn lăn lộn, sương trắng ngập trời.

      Bề ngoài tráng lệ, khí thế uy vũ, thanh hùng tráng, trong nháy mắt làm Trình Du Nhiên bái phục, hai hình ảnh trong đầu từ từ hợp lại, trong giây lát Trình Du Nhiên trợn to hai mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn về phía mặt nước, đáy lòng rất ràng hai chiếc phía trước là đồ chơi gì.

      Tàu bảo vệ cấp Công Tước, trong mười tàu bảo vệ cấp nhất thế giới, mặc dù có danh tiếng, làm thế nào cũng có chứa bốn chữ "Số mười cấp", uy lực tuyệt đối phải xét!

      Viêm Dạ Tước trả lời thắc mắc của Trình Du Nhiên, ngẩng đầu lên, lạnh lùng : "Dừng thuyền."

      Vào lúc tàu chiến của bọn họ dừng lại, hai chiếc tàu chiến ai bì nổi đột nhiên phát ra tiếng ré dài, dừng lại tại chỗ, đúng lúc người chịu trách nhiệm tầm bắn bên mình vào chỗ, giống như là sớm tính toán tốt lắm.

      Chợt, rầm rầm rầm ——

      Tiếng gầm rú chấn động ở vùng biển Sicili vang dội bầu trời, tựa như tiếng sét san bằng đất, tất cả chim nhất thời bị sợ đến đổi đường bay, cá bơi lội lặn mất tăm.

      Vậy mà, pháo đạn cũng có rơi vào tàu chiến của bọn họ, thậm chí căn bản cũng có rơi xuống, quả pháo nhiều màu lần lượt nổ tung ầm ầm ở trời, dù là ban ngày, ánh sáng cũng lấp lánh chói mắt.

      Bắn súng chào? Lại dùng bắn súng để tiếp khách, hóa ra Viêm Dạ Tước bảo người dừng thuyền, bởi vì hai chiếc tàu chiến trước mặt đón chào .

      Trình Du Nhiên thở ra hơi, vừa nãy còn tưởng là kẻ địch, xem ra là tự mình nghĩ nhiều, có điều lễ pháo này có phải quá nhiều rồi .

      Liên tục vang lên 21 tiếng vang, coi như Trình Du Nhiên hiểu, nhưng lấy kinh nghiệm những lần nhìn thấy, phải biết đây chính là 21 tiếng vang, chỉ có nguyên thủ quốc gia mới được đãi ngộ đó.

      Vậy mà, như vậy nghi thức hoan nghênh còn chưa kết thúc, phía sau tàu bảo vệ cấp Công Tước, ba điểm đen chạy nhanh đến, đợi phục hồi tinh thần lại, điểm đen lớn bằng tàu bảo vệ cấp Công Tước, đồng thời còn ngừng tăng.

      Trình Du Nhiên nhất thời trợn to hai mắt, hóa ra cấp Công Tước chỉ là chút thức khai vị ăn, đồ tốt chân chính vẫn còn ở phía sau, lại là F—100.

      Bởi vì Tiểu Nặc thường nghiên cứu những tài liệu này, cho nên biết, tàu bảo vệ F—100 cấp Châu Âu là tác phẩm kinh điển nhất của cường quốc hải quân Tây Ban Nha ở thế kỷ 21, thế giới loại đầu tiên được chế tạo ráp hệ thống tàu bảo vệ "Aegis combat system" đẹp nhất, đồng thời cũng là tàu bảo vệ tính năng phòng mạnh nhất ở Châu Âu.

      Mạnh mẽ ỷ thế, có phải hơi cường điệu quá rồi , Trình Du Nhiên thở dài cái, biết đối phương là người nào, thích khoe khoang như vậy.

      Nhưng ngờ càng thêm khoe khoang vẫn còn ở phía sau, tiếng gầm rú so với trước càng cường vang lên lớn hơn, chiếc tàu khu trục Đế Vương khổng lồ sáng chói ngược gió mà đến, trước mắt là tàu khu trục hỏa ti Burke-class tân tiến nhất nước Mĩ.

      [​IMG]

      Tàu khu trục hỏa ti Burke-class tiếp tục lái tới phía trước, năm chiếc tàu bảo vệ phía sau như sao vây quanh trăng, nhất trí trong hành động chậm rãi cùng phía sau.

      "Tước, đối với ngạc nhiên tôi đưa đến cho cậu có cảm giác như thế nào?" thanh từ tính vang lên từ trong thiết bị điện tử, chỉ thấy màn ảnh xuất bóng dáng tóc vàng mắt màu xanh dương, khóe môi nhếch lên cười tà mị.

      ra là cái người khoe khoang của là Daniel, cái này cũng kỳ quái, song có phải đại ca này chơi quá lớn rồi .

      Daniel nhướng lông mày tuấn dật, nhìn về phía Trình Du Nhiên trong ánh mắt tràn đầy nụ cười: "Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta lại gặp mặt!"

      Trình Du Nhiên nhìn nụ cười của ta, trong lòng thở dài lần nữa, ngay sau đó liền bị cơn buồn nôn cắt đứt cuộc chuyện, ngoan ngoãn đến phía sau nôn ọe, vừa nãy vẫn có say tàu, hẳn là bị tình cảnh lớn dọa sợ, tại bình tĩnh lại, lại tới.

      Daniel nhìn Trình Du Nhiên cứ nôn ọe, mở miệng nhạo báng: "Ơ, Tước, hai người nhanh như vậy . . . . . ."

      "Chuyện gì xảy ra?" Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo cắt đứt lời nhạo báng của Daniel.

      "Tôi cũng Russia mới biết, lần buôn bán súng ống này bị người động tay động chân, trừ Lục Tường cùng Kim gia ở Viêm bang giở trò quỷ sau lưng ra, quan trọng hơn là Shawn theo dõi giao dịch cùng quân đội Russia, ra tại ta bị gia tộc Clovis nhét làm người cầm lái, khối thịt béo như thế có thể phân miếng!"

      "Có liên quan gì đến Shawn?" Sắc mặt Viêm Dạ Tước tốt lắm, cũng hoài nghi lời Daniel , chỉ là mối nguy hiểm bị lên cao, nếu như chỉ có và thuộc hạ chính là các em coi như xong, mà bây giờ. . . . . .

      "Nên sai được!" Vẻ mặt Daniel nghiêm túc gật đầu, sau đó lại lộ ra bộ áy náy: "Đám lão già trong gia tộc kia bảo tôi nên nhúng tay, sau lưng hiển nhiên chính là nhân vật khiến bọn họ sợ hãi ba phần, ở cả Italy thậm chí Châu Âu, tôi nghĩ ra trừ Shawn còn có người nào nữa!"

      Viêm Dạ Tước vỗ vỗ bờ vai ta: "Cậu làm nhiều rồi."

      "Tước, vậy cậu chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào?" Daniel luôn cảm thấy tự mình làm đủ bạn chí cốt, hi vọng vô luận như thế nào cũng có thể giúp chút gì: "Shawn hẳn là đáng sợ hơn nhiều so với Lục Tường."

      "Sáu năm rồi, chuyện kia nhất định phải chấm dứt." Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, trong tròng mắt bắn ra ánh lạnh.

      Daniel khẽ nheo mắt lại, hình như cũng lộ ra vẻ ác độc: "Lần này rất nhanh màn kịch vui rồi!"

      "Tích tích. . . . . ." ra đa tàu khu trục hỏa ti Burke-class đột nhiên truyền đến còi báo động liên tiếp vang lên, ngay sau đó thanh từ phòng điều khiển bên kia truyền đến: "Thiếu gia, phát hai mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu bay tới hướng tới chúng ta, xin chỉ thị!"

      Đồng thời, Viêm Dạ Tước ngồi chiếc tàu chiến này cũng phát ra thanh báo động, Trình Du Nhiên vốn còn muốn ói bỗng xoay người, nhìn màn ảnh, chỉ thấy, bầu trời xanh thăm thẳm, từng chiếc máy bay chiến đấu phát ra tiếng gầm rú khổng lồ, giống như dã thú cắn người, kéo ra răng nanh hung tàn, nhào tới hướng đoàn tàu chiến. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :