1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mặt trắng nhỏ đứng sang một bên - Vân Cát Cẩm Tú (49c + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 39: MUỐN RƠI LỆ


      * * *

      Mái tóc đen xõa ra chiếc giường trắng, chăn đệm lộn xộn bừa bãi, chỗ hõm vào chỗ rơi xuống đất.

      Động tác của gần như thô lỗ đến điên cuồng khiến đau, trần trụi hung dữ chiếm giữ làm cảm thấy xấu hổ và giận dữ, há mồm miệng muốn cắn lên vai để mình phát ra bất cứ thanh rên rỉ nào, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể như thể điều khiển, từng đợt sóng khoái cảm lan tràn khiến tự chủ đáp lại động tác của ...

      "Chúng ta là chia cắt được, Dương Dương, thân thể em thể quên ." cúi đầu bên tai , bên dưới lại gia tăng độ mạnh yếu.

      cắn mạnh lên vai , từng đợt sóng triều ùn ùn kéo tới, nhịn được hét lên, kèm theo tiếng rên rỉ động lòng người. © . sung sướng kích thích ấy cũng dằn vặt người ta, vừa đau lại vừa sướng, lúc tới được cao trào, nghĩ, thứ tình này, cả cuộc đời chỉ cần lĩnh hội lần là đủ, quá mệt mỏi, quá giày vò người ta.

      Trong bóng tối, đôi mắt như ánh sao lóe sáng bầu trời, hai người nhìn nhau trong đêm, mãi chô đến khi mệt mỏi hết sức mới chìm vào giấc ngủ, mà vẫn còn ở trong cơ thể .

      Trước đây từng đọc qua quyển sách, đôi tình nhân cãi nhau rồi lại làm lành, sau đó liền thuê khách sạn, cả ngày lẫn đêm chỉ biết "", lúc ấy chỉ coi như câu chuyện hài mà thôi, nhưng ngờ việc này lại có ngày xảy ra người . © .Ngày thứ hai bọn họ cũng làm, phần lớn thời gian chính là giành ở giường, "" hết lần này tới lần khác, mặt trắng dường như dùng phương thức này để chứng minh việc -- vẫn còn thuộc về !

      Hoa nở hoa tàn, khi mà đợt sóng triều tan , gục xuống người thở nặng nhọc, những lúc hít thở lại ngửi thấy mùi hương sữa tắm của lại khiến trái tim xao động: "Chúng ta tiếp tục ." Sau đó mặt chôn sâu vào cổ , hưởng thụ hương vị từ người toát ra.

      nằm yên, hai gò má đỏ ửng, bộ ngực phập phồng, lúc lâu, mới giơ tay lên cắm vào trong mái tóc , kéo vào sát mình hơn. © . rất đúng, bọn họ phân ra, chỉ cần thấy đối phương ở cùng người khác, ngọn lửa ghen tỵ thiêu đốt chính bản thân thành tro tàn.

      Thế là hai người lại cùng nhau, Dương Dương có quay về nhà , nhưng buổi tối thường chạy qua chỗ .

      Bánh răng thời gian vẫn quay đơn điệu, trả nhẫn lại cho Cố Phương Văn, cũng cự tuyệt tất cả lời mời của Hác Đình. © .Hai người dường như trở về trước kia như chưa từng cãi nhau, tủ lạnh còn đồ tích trữ, cùng siêu thị mua đồ; ngày nghỉ hai người cùng dắt tay nhau xem phim, tất cả tựa hồ trở về như cũ, nhưng có những thứ lại giống nữa, ra, có nghĩa là có.

      Đàn ông kỳ thực còn thích ghen hơn cả phụ nữ, hơn nữa càng để bụng vấn đề bị cắm sừng, chỉ là ngoài mặt tiện phát tác, nhưng phát tác có nghĩa là chẳng quan tâm, bọn họ bình thường kỳ quái bóng gió xung quanh đề tài kia, sau đó làm bộ vô tình hỏi, là, chỉ muốn biết thôi cũng tức giận đâu, bạn bất đắc dĩ lay chuyển được "chấp nhất" ấy của cho nên ra mọi chuyện, lúc này quên cái câu tức giận kia , quan hệ của hai người lại ầm ĩ lần nữa, khéo chính là, mặt trắng chính là trong số đó.

      "Dương Dương, đêm hôm đó sau khi bỏ , em có phải rất đau lòng ?"

      liếc , thương tâm mới là lạ đấy!

      " sai rồi, đừng tức giận nữa mà." rồi cọ cọ vào người .

      "Biết rồi, đừng có làm như vậy nữa, buồn nôn." đẩy ra, tiếp tục xem ti vi.

      Mặt trắng há có thể bị xua đuổi dễ dàng như vậy? Ôm vào trong lòng, lấy cằm ma sát mái tóc , ra đủ thứ chuyện tạp nham, sau đó hỏi, "Sau khi bỏ em làm gì?"

      để tâm đến ti vi nên cũng nghĩ nhiều, "Còn có thể làm gì, khóc xong ngủ thôi."

      "Sau đó sao?"

      "Cái gì mà sau đó, mau tránh ra , đừng có cản trở em."

      "Cũng xem đến mấy lần rồi, sao mà em vẫn còn muốn xem thế?"

      "Ai cần lo!"

      "Nào, cho biết , hôm sau em đâu?"

      "Ở nhà , sau đó cùng Mộc Mộc uống rượu... © . rốt cuộc muốn biết cái gì?" Chợt ngừng lại, cũng xem ti vi nữa.

      bỗng im lặng, dám nhìn vào mắt .

      " muốn biết em và Cố Phương Văn giường thế nào chứ gì?" cười nhạt.

      tiếp tục im lặng, sau đó hút thuốc, khói thuốc lan tỏa khắp nơi, hết điếu này đến điếu khác, trước đây có hút thuốc trước mặt .

      Dương Dương cười lạnh nhìn , thu dọn đồ đạc quay về phòng ngủ, cửa phòng còn chưa kịp đóng, liền theo vào, lời nào đẩy ngã lên giường, cúi người gặm mút cổ , vào những lúc này, động tác của liền trở nên rất thô lỗ, rất mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác, phảng phất như bao giờ muốn ngừng lại. © .Thế nhưng lúc tiến vào thân thể , tựa hồ mới có cảm giác bọn họ thuộc về nhau, nghĩ, ý nghĩ này chỉ thuộc về mình , cũng có thể như vậy, cho nên mới hết lần này đến lần khác đặt lên người ấn ký của riêng .

      , chính là nhà tù, giam giữ hai trái tim, có nên mở cửa lao để trả cho nhau tự do, hay là tiếp tục giày vò lẫn nhau, tiếp tục , tiếp tục đau?

      Lúc mà ra thực với , chỉ đen mặt lại lời nào, gân xanh cổ nổi hết lên, tay siết chặt lại.

      đau, cũng đau, rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ.

      Gai đâm vào thịt, nếu nhổ sớm rất có thể thành chai, cảm tình kỳ thực cũng giống vậy, nếu như trong lòng có những cái ra, vậy trái tim thấy thoải mái.

      Rốt cục có ngày nhịn được, Lỗ Tấn hay, phải bạo phát trong im lặng chính là chết trong im lặng, cho nên hôm nay bạo phát.

      Lúc đó bọn họ tản bộ trong công viên, tới lui, trong lúc bất chợt lại đề cập tới chuyện này, dừng lại, hất tay ra.

      "Phan Thừa Hi, chúng ta vẫn nên chia tay ." Cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng vẫn có thể phát cuối run rẩy.

      "Vì sao? Em có biết em cái gì ?"

      "Ạnh còn hỏi em là vì sao ư?" bất đắc dĩ cười nhạt.

      liền im lặng, đốt điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, chân mày chau lại, trong khoảng thời gian này hút thuốc rất thường xuyên.

      "Đừng hút nữa " Vứt điếu thuốc của xuống dẫm lên, " thể chấp nhận chuyện này vậy chúng ta chia tay, cho đôi bên được tự do, em hi vọng sau này em sống với mà trong lòng vẫn còn cây gai, nếu cứ sống trong ghen tỵ ấy có ngày lấy chính cái ghai ấy đâm vào tim em, cuộc sống như thế em chịu đủ rồi, đau khổ, em cũng khổ, nếu thể quên, vậy chia tay, em trách , đổi lại là em, em cũng thể coi như có chuyện gì xảy ra cả, chúc tìm được người con thuần khiết hơn em." xong xoay người bỏ , chính lúc ấy những giọt nước mắt liền rơi xuống tí tách, cả người run lẩy bẩy như bị rơi vào hầm băng.

      Phan Thừa Hi có đuổi theo, mặt trời chiếu lên người , bóng lưng trông đơn làm sao, đôi vai gầy yếu đuối run run, nhưng vẫn di động nửa bước.

      Đúng vậy, ghen, đố kị tới sắp điên rồi, có thể so đo quá khứ trước đây của bọn họ, nhưng thể chấp nhận được việc khi chưa chia tay mà cùng người đàn ông khác cho đội nón xanh, mỗi lần nhớ tới ở bên dưới rên rỉ cũng như trong lòng người đàn ông khác, ngọn lửa ghen ghét như đốt thành tro, mà lúc này tựu khống chế được chính lời lạnh nhạt trào phúng , dằn vặt , cũng dằn vặt bản thân.

      biết như vậy là sai, nhưng khống chế được bản thân, đốt điếu thuốc khác rít hơi sâu, chán nản ngồi dưới tàng cây, mình ngồi rất lâu ghế băng ở công viên mới quay về.

      Ngày thứ hai, liền cầm đồ đạc của mình quay về nhà.

      Nhìn bóng lưng quen thuộc của qua cửa sổ, bóng lưng ấy sau này còn thuộc về nữa, nước mắt liền chảy ra, biết, giờ đây, bọn họ là thực chia tay, bọn họ thực cách nào trở lại như trước được nữa...

      Chúng ta có còn quay lại nữa đây

      Cho dù từng có được hạnh phúc hoàn mỹ của mình

      Trái tim liệu có còn trở về ...

      Cho dù từng có được hạnh phúc hoàn mỹ của mình

      Trái tim có còn trở về

      Người muốn còn là em

      Chúng ta liệu có quay về được

      Bỏ mặc để cho lòng đầy hối hận vì ...

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      QUYỂN THỨ NĂM: THÍCH EM RẤT VUI

      CHƯƠNG 40: TÌNH NHƯ MÂY KHÓI (THƯỢNG)


      * * *

      Mặt trắng rồi, lần này bọn họ chia tay chính thức rồi. © .Có câu ca từ như này, gặp lại bằng hoài niệm, vẫn cho rằng hai người sau khi chia tay có khả năng "gặp lại vẫn là bạn bè", chí ít làm được.

      Cho nên mỗi lần gặp nhau ở công ty đối với đó là chuyện rất đau khổ, nếu có thể tránh chút do dự né tránh, có cách nào đành cố gắng bình tĩnh mà mang dáng vẻ hớn hở vui tươi nhưng trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Vu Lỵ , trong khoảng thời gian này Hác Đình mực chủ động tiếp cận mặt trắng , lúc tặng cái này, lúc tặng cái kia, hơn nữa còn mượn cớ công tác để tìm .

      chỉ nhếch miệng cười nhạt, "Chúng ta đừng nhắc tới bọn họ nữa có được vậy?" Nếu chia tay, có quyền lợi chọn ở cùng với bất kỳ ai, tuy rằng tim vẫn còn đau, cứ như là bị kim đâm vậy, dẫn tới cái chết nhưng tới những lúc đêm khuya trở thành vết thương dằn vặt trái tim.

      Vu Lỵ nhìn vài lần thức thời ngậm miệng.

      Nửa năm sau khi vào Hoa Tinh, cương vị công tác của và Hác Đình chính thức được định ra, xuất phát từ vấn đề nhân thủ và công việc mà Hác Đình ở lại khóa hai, còn ở khóa , Vu Lỵ thấy đáng thay , thành tích của hè kém so với Hác Đình, ngược lại thấy sao cả, dù sao bây giờ Trương Doanh cũng nhằm vào , cho nên bộ môn nào cũng sao cả.

      Vu Lỵ mắng giả vờ thanh cao cũng kiếm được tiền, cười, như vậy em còn có thể làm sao, chẳng lẽ phải tìm Mary Lý lý ư? Nhưng mà hữu dụng ? Còn phải khiến bản thân khó khăn hơn? Lúc này mới chặn miệng Vu Lỵ lại.

      Hác Đình mấy ngày này có thể là đường làm quan rộng mở, mặt đầy gió xuân. © .Hôm đó vào thứ Hai, vào thang máy mới phát Hác Đình cũng ở bên trong, vốn muốn né tránh nhưng lại cảm thấy quá ràng, nếu là đồng nghiệp cùng công ty, gặp nhau như thế này còn nhiều lắm, lẽ nào muốn né tránh cả đời? Huống hồ cũng có làm sai chuyện gì.

      liếc mắt, gật đầu coi như chào hỏi, nhưng mà lại tò mà là Hác Đình để tóc uốn xoăn, kiểu tóc như những sợi mì xoăn tít, bớt phần diêm dúa, sinh ra vài phần thanh thuần, người đẹp quả nhiên chịu thiệt, để kiểu tóc gì cũng đều đẹp.

      Hác Đình tựa hồ cũng ý thức được chú ý của Dương Dương, đôi môi đỏ mọng mân mê quay qua cười khiêu khích, vừa bực mình vừa buồn cười, đây là ý gì? Phụ nữ giữa nhau với nhau chẳng lẽ thể thành bạn bè, chẳng lẽ cứ phải ở bất cứ mặt nào cũng phải trở thành đối thủ cạnh tranh sao? Khẽ cười tiếng quay đầu nhìn ta nữa, suy nghĩ xem công tác tháng này.

      Nhưng lúc ra thang máy lại nghe được tiếng Hác Đình, "Tôi cũng thích kiểu tóc xoăn, nhưng mà A Hi , phụ nữ phải để tóc thẳng mới đẹp, cho nên..."

      Dương Dương nghe tiếp nữa mà bước nhanh ra ngoài, mặt trắng thích tóc thẳng dài, phụ nữ như vậy rất có hương vị, cho nên khi đó muốn cắt kiểu đầu Bob thịnh hành lại bị phản đối, cứng trước mềm sau, các chiêu số gì cũng tuôn ra hết mà vẫn thay đổi được , vậy thôi.

      "Dương Dương, MS Trương gọi em tới phòng làm việc kìa."

      Dương Dương mới từ trong ký ức quay lại tại, thấy là Tiểu Cốc liền cảm ơn .

      "Dương Dương, hay là em xin MS Trương cho nghỉ ? Lấy lí do nào đó cũng được, phụ nữ phải biết quý trọng bản thân mình mới được." Đây cũng phải là lần đầu tiên thấy ngẩn người trong phòng làm việc, kỳ thực bội phục , bề ngoài nhìn như rất nhu nhược, nhưng nội tâm rất kiên cường, đổi lại là , cũng chưa chắc có thể giả như lạnh nhạt đối diện với đối phương, hai người ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp, hơn nữa tên Phan Thừa Hi kia biết làm cái quỷ gì nữa, thái độ với Hác Đình rất mơ hồ, chấp nhận cũng cự tuyệt, và Lâm Viễn cũng tiện cái gì.

      " cần đâu, cám ơn , em gặp MS Trương đây, gặp lại sau." Hơi chút sửa sang lại quần áo, cười vào, cần người khác đồng tình, nhưng mà rất tán thành câu kia của Tiểu Cốc, phụ nữ phải biết quý trọng bản thân, cho dù có người nào đó , cũng phải bản thân, chỉ có chính mình mới phản bội mình, những lời này trước đây thường treo miệng Lý Ninh, Lý Ninh rất biết quý bản thân, mặc kệ là dưỡng phẩm hay là quần áo và đồ dùng hàng ngày, ấy cực kỳ ưu đãi bản thân, nhất là sau khi công tác, nhưng như vậy cũng cách nào vượt qua được cánh cửa tình cảm.

      Nghĩ xong cũng tới trước cửa phòng Trương Doanh, gõ vài cái, bên trong liền đáp lại, đẩy cửa vào, gương mặt Trương Doanh giờ như cái bánh mì nướng, chỗ xanh chỗ vàng, trang điểm cực kỳ ổn, mỹ phẩm chính là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, trang điểm được còn bằng đừng làm nữa.

      " đến rồi, ngồi xuống ."

      Dương Dương ngồi xuống đối diện, Trương Doanh tính tình từ trước đến nay được tốt, biết lần này gọi tới là có chuyện gì đây? Trong lòng suy đoán Trương Doanh lên tiếng.

      "MS Dương, tới Hoa Tinh cũng được nửa năm, biết có cảm nhận gì với công ty chúng ta?"

      sửng sốt, còn tưởng rằng trận mắng nhiếc, nghĩ tới lại là câu hỏi như vậy, bất quá nếu lãnh đạo hỏi, cũng trả lời tốt, Trương Doanh liên tiếp gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời này.

      "Thành , lúc ban đầu hai người các cùng vào, tôi còn có coi trọng lắm, cũng đừng trách tôi, xã hội này chính là như vậy, mặc kệ tới chỗ nào làm việc, có bản lĩnh, tự nhiên tất cả mọi người coi trọng , có bản lĩnh, ngay cả bảo an cũng cho chút sắc mặt nào cả." đến đây, Trương Doanh tựa hồ rất có cảm khái, thở dài, sau khi nhấp hớp trà tiếp tục phun nước, "Hác Đình này, bản thân ta rất khôn khéo, hơn nữa kinh nghiệm công tác hơn nhiều , đối nghịch với ta, tự nhiên là so đo được rồi."

      Dương Dương muốn rằng chưa từng muốn đối nghịch với ta, nhưng Trương Doanh ra hiệu phải lên tiếng.

      "Tôi biết muốn cái gì, nhưng hôm nay tôi phải cùng thảo luận vấn đề này, mặc kệ có muốn đối nghịch với ta hay , nhưng cạnh tranh giữa các vẫn tồn tại, tôi trước vẫn muốn Hác Đình qua bên này giúp tôi, sau lại có biện pháp, mới lựa chọn . © .Tôi vốn nghĩ có thành tích gì lớn lắm, nhưng ngờ vận may của rất tốt, cũng chịu liều, nỗ lực của chúng tôi đều thấy . © .Phó tổ trưởng Ms Lâm khóa chúng ta nộp đơn từ chức , cuối tháng này rời cương vị công tác, cho nên tôi và Mary Lý thương lượng cho ngồi lên vị trí này, biết ý của thế nào?"

      Dương Dương kinh ngạc thôi, tin tức Ms Lâm phải mọi người đều nghe được, bên dưới ai ai cũng nghị luận ầm ĩ, xem ai được ngồi lên vị trí này, có người bảo là Hác Đình được chọn, quản lý nhân tựa hồ từng qua với Mary Lý, nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán, chẳng qua mặc kệ là ai làm, trăm triệu lần nghĩ được lại là !

      "Thế nào, muốn sao?" Trương Doanh nhướng mày hỏi.

      Đôi lông mày Trương Doanh như bức tranh đều, nhưng lúc này trong mắt Dương Dương lại trở nên rất đẹp, lộ ra nụ cười tươi rói, " phải, tôi đồng ý."

      "Vậy là tốt rồi, tạm thời đừng với người khác, việc này chúng tôi an bài thỏa đáng trước khi tuyên bố ra." Trương Doanh hôm nay dường như rất uể oải, biết là bị bệnh hay là gì khác, ngược lại bớt chút tính khí nóng nảy của ngày thường.

      "Còn nữa, mặc dù chỉ là Phó tổ trưởng, nhưng muốn ngồi ở vị trí này cũng dễ dàng, ở bộ môn tiêu thụ này tất cả dựa vào công trạng, hẳn là ràng, tôi cũng nhiều, về trước , quan sát kỹ, người tuổi trẻ, chỉ cần bằng lòng liều bằng lòng học, thời cơ rồi đến."

      "Vâng, cảm ơn MS Trương."

      Dương Dương đóng cửa ra ngoài, người ta thường , tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý, đổ như vậy rồi, công việc tại được đắc ý cũng coi như bồi thường . Trái tim nhảy nhót ngớt, rất muốn tìm người nào đó để chia sẻ cái tin tức tốt này, thế là gọi điện thoại cho Mộc Mộc, hẹn ấy tối nay cùng ăn cơm.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 41: TÌNH NHƯ MÂY KHÓI (HẠ)


      * * *

      Mộc Mộc sau khi nghe được tin Dương Dương sắp được thăng chức cũng rất là vui vẻ thay cho .

      Sau khi tan việc, Dương Dương liền đến quán cà phê ở phố thương mại chờ Mộc Mộc, giờ tan ca của Mộc Mộc trễ hơn tới nửa tiếng so với cho nên mỗi lần đề cập tới là Mộc Mộc có thể mắng chửi tới cả giờ liền.

      "Ai nha, con bé chết bầm, nhìn ra cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, tớ còn tưởng cậu là loại phụ nữ ngực to mà óc bằng quả nho cơ, ha ha..." Mộc Mộc đôi giày cao gót 9 phân vừa ngồi xuống lại bắt đầu tổn hại .

      Dương Dương tâm tình rất tốt nên cũng chấp nhặt với ấy, đáp trả cho ấy câu con tóc dài mà kiến thức ít, Mộc Mộc tức giận gào hét, giương móng vuốt chộp tới Dương Dương, Dương Dương kêu to, nach kẹp lấy móng vuốt của Mộc Mộc, hai người liền loạn xà ngầu lại với nhau.

      "Tớ van cậu đấy, muốn chơi cũng phải xem chỗ, chơi nữa." Ở cái chỗ này mà làm mấy cái động tác này phục ấy luôn.

      "Ha ha, lâu rồi có nắm nha, trưởng thành ít đó..." Mộc Mộc cười dâm đãng.

      Dương Dương mắt trợn trắng, lời này ra ngoài muốn mập mờ bao nhiêu có bấy nhiêu, đúng lúc ngước mắt nhìn thấy hai người bàn bên cạnh khinh bỉ với tò mò nhìn hai người bọn họ, kéo kéo a! Lại còn bị bắt kéo kéo ngay tại nơi công cộng nữa!

      Đầu Dương Dương to ra gấp đôi, Mộc Mộc tinh thần lại còn tăng tiến, kiên trì tha, dám là bắt được mới buông ra mất, nét mặt lại càng mập mờ hơn, "Dương Dương, có phải cậu lại lớn hơn Cup phải ? Xem ra mặt trắng xoa bóp cực kỳ hữu hiệu ha?" Còn quên nháy mắt ra hiệu nữa, theo Dương Dương thấy, cực kỳ khó coi, có bản lãnh cũng đừng có học người khác nháy mắt.

      Dương Dương nghe được câu sau giật mình sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên có chút mất tự nhiên, Mộc Mộc lúc này mới phát mình sai, bật người tự tát vào miệng, kéo tay Dương Dương để lên cup của mình, "Ai nha, tớ lắm lời, lại lung tung, đến đây , để bồi thường cho cậu, tớ cho cậu nắm đấy."

      "Bớt , Mộc Mộc, cậu ngồi đàng hoàng lại cho tớ, nhắc chuyện cup của tớ là tớ cho cậu từ cup B về cup A luôn đấy!" xong mới phát lời này Lý Ninh từng uy hiếp , tại lại chỉ còn lại có hai người các , bất giác cảm thấy có phần cảnh còn người mất.

      Mộc Mộc cũng bị lây tâm tình của , nhất thời yên tĩnh trở lại, hai người ngơ ngác ngồi chỗ.

      "Ai, chúng ta những cái này, hôm nay là ngày lành, chúng ta phải hảo hảo chúc mừng mới được." Dương Dương là người đầu tiên bình tĩnh lại

      "Đúng thế, hôm nay là ngày cậu thăng quan, tới, chúng ta chúc mừng phen."

      "Bản tiểu thư đêm nay phụng bồi tới cùng." cũng hào sảng , rất có hương vị đại tỉ giang hồ, đến chính bản thân cũng thấy thế.

      " bằng chúng ta phao , say về thế nào?" Mộc Mộc là điển hình của ngụy trang thục nữ, bản thân chính rối loạn đến đỡ nổi, bình thường có rượu là high cả đêm.

      "Ngày mai chúng ta còn phải làm đấy." Dương Dương bật người bác bỏ đề nghị của , chút ý kiến xây dựng cũng có!

      "Vậy cũng đúng, ừ... A..." Mộc Mộc suy nghĩ chút bỗng chợt kêu lên , "Nếu đêm nay chúng ta thuê hai Ngưu Lang, mỗi người chàng, thoải mái chút, thế nào?"

      Dương Dương nhìn trời thở dài, miệng chó quả nhiên mọc được ngà voi! Nhưng Mộc Mộc lại rất nghiêm túc, lại còn thò tay lấy cái đại lý danh thiếp mà nhận được hôm xem mắt về đại lý Ngưu Lang, Dương Dương dứt khoát phớt lờ, đột nhiên nhớ tới sáng sớm thấy kiểu tóc của Hác Đình, trong lòng cảm thấy khó chịu, thế là với Mộc Mộc: "Tớ thấy chúng ta cũng nên phao đâu, cũng cần tìm Ngưu Lang gì đó nữa, chúng ta tới thẩm mỹ viện Mỹ Dung , làm đẹp chút, thế nào?"

      ", Dương Dương chúng ta rốt cuộc biết bản thân rồi ha, , đêm nay tớ liền liều mình bồi quân tử." Mộc Mộc câu hào khí ngất trời luôn a, tới lúc trả tiền quẹt thẻ —- bội chi lâu, bị đình chỉ! Dương Dương gì nhìn trời, Mộc Mộc lại rất tự nhiên lấy ngay thẻ của , tự nhiên như của mình ấy, Dương Dương thiếu chút nữa khống chế được bóp chết .

      Hai người ở ăn xong bữa cơm liền cùng tới Salong Mỹ Dung nổi danh nhất thành phố S, Mộc Mộc chọn spa toàn thân, mà Dương Dương chọn thay đổi kiểu tóc.

      "Cắt giúp tôi kiểu đầu Bob ."

      " nghĩ kỹ rồi chứ?" Nhà tạo mẫu tóc vẫn khen mái tóc óng ả của , tại rất khó gặp được mái tóc như thế, cắt bỏ là đáng tiếc.

      "Cứ cắt , cũ mới tới mà." cười . lời hai ý nghĩa, chuẩn bị tâm lý để say goodbye với quá khứ.

      Nhà tạo mẫu tóc cái gì nữa, căn cứ theo khuôn mặt của Dương Dương mà thiết kế ra kiểu đầu Bob phù hợp, vừa thời thượng lại mang chút phong cách tây phương.

      Thông qua cắt sửa khéo léo, mái tóc với độ dài ngắn đều, tạo cho tóc có lớp lang ràng, cho thấy kiểu tóc thời thượng, mang tới sức quyến rũ kỳ lạ, sau cùng, nhà tạo mẫu tóc còn nhuộm thêm màu vài cho mái tóc của Dương Dương, đen xen lẫn màu vàng chói mắt nhưng lại mang tới vẻ đẹp tồi.

      Dương Dương vốn chịu nhuộm màu, nhà tạo mẫu tóc liền phát huy ba tấc lưỡi, với năm 09 cả thế giới bị khủng hoảng kinh tế, mọi người thích có tính cách dịu dàng ấm áp mà lại nhiệt tình, chứ phải u ám lạnh băng vậy, mà màu vàng là màu được chú ý nhất năm 09.

      thể làm gì khác hơn là gật đầu, nhìn phần tóc nhuộm trong gương, trong lòng cảm thấy may mắn là chỉ nhuộm ít, bằng cả cái đầu toàn màu vàng nấm, là có chút chịu nổi. © .Mộc Mộc vừa spa xong ra, nhìn thấy là lập tức tấm tắc la lên.

      "Trời ạ, quả nhiên là phật dựa vào kim trang, người dựa vào quần áo, nghĩ tới cậu chỉ thay đổi kiểu tóc thôi mà khí tức lập tức được để cao thêm mấy phần đó nha " sau đó quay ra với nhà tạo mẫu: "Nhà tạo mẫu tóc, tôi cũng muốn có kiểu tóc này."

      Nhà tạo mẫu tóc ngẩng đầu nhìn hồi, thành : "Tôi kiến nghị nên cắt kiểu tóc này bởi vì mặt là mặt ba góc, mà này là khuôn mặt trứng ngỗng, cho nên mới có thể làm nổi bật rất tốt khí chất thuần khiết và ưu nhã của ấy, về phần , tôi kiến nghị là nên giữ kiểu tóc bây giờ của mình thôi."

      Mộc Mộc nghe xong mặt liền trầm xuống, mắt trợn trắng ngồi xuống ghế, Dương Dương nghẹn cười đến nội thương, Mộc Mộc kiêng kị nhất người khác mặt hình ba góc, cho nên biết lúc này trong lòng Mộc Mộc nhất định hỏi han tổ tông 18 đời của nhà tạo mẫu kia rồi.

      Hai người ra khỏi phòng cắt tóc liền tiếp tục con đường phá sản, dưới chỉ đạo của Mộc Mộc, Dương Dương hơi mua mấy bộ váy.

      "Chân cậu vừa dài vừa đẹp như vậy, đương nhiên là phải lợi dụng tốt, ngốc! Cả ngày toàn mặc mấy cái bộ quá đầu gối, tớ là đàn ông nhìn cũng mất hứng thú, có tư cách đó, cũng đừng lãng phí, con bé chết bầm, cậu biết là có bao người ao ước có được vóc dáng như cậu đâu!" Mộc Mộc vừa làm cố vấn vẫn vừa tổn hại .

      "Được, từ hôm nay trở , Dương Dương thực thi chính sách của lãnh đạo Mộc Mộc, kiên quyết ủng hộ phương châm "ba mặc": váy ngắn quá đầu gối mặc, quần áo lộ mặc, có nhãn hiệu mặc." làm bộ thành thành những lời này cũng khiến cho Mộc Mộc tức cười.

      Hai người túi lớn túi bước ra khỏi cửa hàng fashion, muốn gọi taxi mà chờ mãi cũng có, đột nhiên chiếc xe dừng ngay trước mặt bọn họ.

      Mộc Mộc phát người bên trong xe nhìn Dương Dương, liền lấy cùi chỏ húc Dương Dương cái, "Này, bên kia có đẹp trai dường như nhìn cậu đấy."

      Dương Dương nhìn theo hướng chỉ, sửng sốt chút rồi cười tươi, chủ động tới, "Sao lại ở đây?"

      "Vừa xong được project về, Dương Dương, các muốn đâu, có cần tôi đưa ?" Thích Thiên cũng cười hỏi.

      "Được đó, chúng ta lo đón được xe này." lời này phải Dương Dương, mà là Mộc Mộc, Mộc Mộc tương vốn đeo đống vai liền thả hết xuống, lộ ra nụ cười điềm mỹ.

      Dương Dương mắt trợn trắng, lại nữa rồi, lại bắt đầu điệu bộ thục nữ rồi!" ấy là bạn tôi, cứ gọi Mộc Mộc là được, Mộc Mộc, đây là Thích Thiên, khách hàng lớn đầu tiên của tớ."

      Thích Thiên cười chào hỏi với Mộc Mộc, nụ cười tươi dưới ánh mặt trời của Mộc Mộc khiến cho ba hồn bảy vía của đều bay mất, Dương Dương trong lòng cầu khẩn Thích Thiên tự cầu phúc, Mộc Mộc vẫn rất thích nụ cười tươi như thế dưới ánh mắt trời tạo ra sức sát thương cực mạnh với đàn ông.

      Từ lần trước sau khi cự tuyệt , bọn họ liền rất ít liên hệ, bây giờ gặp lại , dường như khác trước, thành thục ít, cả người tản ra khí chất giống với trước kia, đây chính là chuyển biến từ cậu bé thành người đàn ông thành thục.

      Thích Thiên nghe Mộc Mộc , lập tức xuống xe mang đồ các xếp ra cốp, rất lịch mở cửa xe cho hai , Mộc Mộc hưng phấn vóe cái ở hông của Dương Dương, còn ngừng tăng lực, Dương Dương liên tục kêu khổ, thầm véo trở lại, sau mới phát thịt eo bị véo đến đỏ ửng, con bé này độc !

      Thích Thiên tiễn Mộc Mộc quay về, sau đó mới đưa về, lúc muốn lên nhà Thích Thiên gọi lại.

      * * *

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 42: DÂY DƯA (THƯỢNG)


      * * *

      "Dương Dương. . © .." Thích Thiên gọi lại ngay khi Dương Dương muốn lên nhà.

      "Làm sao vậy?" quay lại, thấy Thích Thiên do dự, có vẻ muốn lại thôi, ánh mắt lộ ra vẻ hiểu.

      "Dương Dương, tôi có lời muốn với ."

      "Vậy à, thế tới nhà tôi uống ly cà phê , tôi còn phải cám ơn đưa tôi về a." Dương Dương cười .

      Thích Thiên gật đầu theo, rất tự nhiên nhận lấy đồ đạc từ , Dương Dương hiểu ý cười, Thích Thiên chàng trai tốt.

      "Muốn uống gì ?" Vào cửa, bảo Thích Thiên đặt đồ lên ghế salon rồi hỏi.

      "Co¬ca." cũng khách khí.

      Dương Dương từ trong tủ lạnh lấy ra lon pepsi ném cho , mình rót ly cà phê.

      "Trễ vậy còn uống cà phê, sợ đêm ngủ được sao?"

      "Thích Thiên, tôi phát tiếng Trung của tiến bộ thần tốc đó nha, bây giờ mà chú ý nghe còn tưởng là người Trung Quốc chính gốc nữa chứ!" nhún vai đáp phi sở vấn (hỏi đằng trả lời nẻo), kỳ thực uống cũng ngủ được, cho nên mới sao, đương nhiên những lời này chỉ ở trong lòng thôi.

      cũng tìm căn nguyên vấn đề, gãi đầu cười, hàm răng trắng trông dễ nhìn: "Vậy cũng có phần công lao của nữa mà."

      "Đúng nha, làm tôi quên mất, xem, phải làm sao để cám ơn giáo này đây?" cũng theo cười.

      "Lấy thân báo đáp thế nào?"

      "Lấy thân báo đáp để tôi bao dưỡng? Ý kia chính là tôi phải nuôi ? được được, ngay cả bản thân tôi còn nuôi nổi, đâu có tiền mua mặt trắng nữa hả." có hơi xấu hổ, làm bộ nghe hiểu ý , cũng làm bộ nhìn thấy cảm tình nóng bỏng trong mắt , mắt cứ nhìn chằm chằm ly cà phê trong tay, khuấy liên ục, nụ cười có hơi cứng nhắc.

      "Vậy để nuôi em."

      "A? Cái gì?"

      " là để nuôi em, Dương Dương, " Thích Thiên bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc, cứ như cậu bé xấu hổ khi phải đối mặt với mình thích, mặt đỏ hồng, "Kỳ thực thích em lâu rồi, em có thể cho cơ hội được , để chăm sóc cho em?"

      Thích Thiên thẳng, lúc này hối hận dâng lên trong lòng Dương Dương, sớm biết thế để bắt đầu để mà tại xấu hổ, cúi đầu, khuấy mạnh ly cà phê trong tay làm cho chúng nổi đầy bọt trắng xóa.

      Bầu khí trong phòng khách liền trở nên rất vi diệu, yên tĩnh đến lạ kỳ.

      Dương Dương biết ngày hôm nay trốn thoát, ánh mắt nóng như lửa của Thích Thiên như thiêu đốt , khiến muốn làm đà điểu cũng được, hít sâu hơi, điều chỉnh lại hô hấp, muốn thương tổn người con trai thưởng thức mình như vậy, phụ nữ mà, luôn khoan dung với người thích mình, huống chi bất kể là công hay tư, Thích Thiên đều là người bạn đáng để kết giao, hy vọng bởi vì mình cự tuyệt mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, cho nên lên tiếng trước, những lời cân nhắc rất lâu trong lòng.

      "Thích Thiên, chàng trai tốt, người đàn ông cực kỳ ưu tú, nếu em sớm gặp em chấp nhận , nhưng là bây giờ em có chuẩn bị tâm lý, cũng biết em cũng vừa chia tay ấy lâu, nhớ ấy là giả, tuy thể trở lại quá khứ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn trong lòng vẫn thể buông ra được, có hiểu ?"

      Thích Thiên nghe xong cúi đầu im lặng, bầu khí càng trở nên xấu hổ. Nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, gật đầu với Dương Dương, " hiểu, gần nhất đọc quyển sách có câu như này, hình như là: Đúng thời điểm, gặp được đúng người chính là hạnh phúc, đúng thời điểm mà gặp sai người chính là đau khổ, sai thời điểm mà gặp được đúng người chỉ biết thở dài, sai thời điểm lại gặp sai người bất đắc dĩ. © .Như và em hẳn là thuộc về tình huống thứ ba hả?"

      chàng trai như vậy có ai có thể thương được, trong sát na đó thôi mà muốn đổi ý lên tiếng chấp nhận , thế nhưng ràng, căn bản mình thương , nếu chỉ vì cái này mà chấp nhận công bằng với , mà tiếp tục như vậy kết quả chỉ có thể là ngày nào đó mất tình bạn với , đây là điều muốn thấy nhất.

      "Cám ơn , Thích Thiên. Em mong tiếp theo đây, chúng ta đều có thể ở đúng thời điểm, gặp được đúng người, tìm được hạnh phúc của chính mình."

      Thích Thiên gật đầu, hai người bèn nhìn nhau cười.

      Lúc sau hai người hàn huyên tới những chuyện khác, lâu sau Thích Thiên liền đứng dậy cáo từ, Dương Dương cũng giữ lại, biết trong miệng ngại, nhưng trong lòng vẫn dễ chịu, dù sao ai thích bị người khác cự tuyệt cả.

      Như Thích Thiên , đêm đó quả nhiên mất ngủ, nhìn căn phòng trống trải cảm thấy độc, đêm tối vô biên ù ù kéo đến tựa hồ muốn nuốt chửng , biết ngủ lúc nào, ngày thứ hai tỉnh lại, mắt liền vào hàng động vật được quốc gia bảo vệ.

      Dùng trứng gà đắp lên cho đỡ thâm, sau đó hừng hực làm, thuận tiện ghi vào sổ nhắc nhở sau khi tan việc mua lọ kem bôi mắt Chante¬caille mà lần trước Lý Ninh giới thiệu. Tuổi tác tăng lên, phụ nữ càng thể rời khỏi mỹ phẩm dưỡng da.

      Tất cả mọi người đều khen tóc rất đẹp, rất hợp với khuôn mặt , cả người thoạt nhìn có khí chất hơn.

      Tâm tình của cũng tốt theo, ai mà lại thích được người khác khen chứ? Vốn cả ngày tâm tình đều tốt, nhưng sau khi tan việc, Mary Lý gọi qua chuyến. © .Lúc về, biết nghĩ chuyện gì cứ cúi đầu , vừa ra khỏi thang máy va phải lồng ngực.

      "A. © .. . Xin lỗi xin lỗi." lập tức áy náy.

      Đối phương ôm cái hộp rất lớn, cũng có chú ý tới phía trước, hai người va chạm đồ trong hộp liền rơi ra.

      " sao cả. © .. . Dương Dương?" Người kia bỗng nhiên xác định hô lên tiếng.

      sững sờ, giọng này quá quen thuộc, đến nỗi cần quay đầu lại cũng biết là ai.

      Qua hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười chuyên ngành: "Chào , Phan tiên sinh."

      Phan Thừa Hi nhìn như nhìn thấy quỷ, trong lòng bởi câu "Phan tiên sinh" này mà dấy lên lửa ngập trời, chờ tới khi thấy được mái tóc kia của , ngọn lửa càng giống như được đổ thêm dầu.

      "Em cắt tóc hả?" Giọng nghe vào rất áp lực, có chút lạ lùng.

      "Đây là chuyện riêng của tôi, tôi nghĩ hai chúng ta cũng phải rất quen thuộc, tôi cần phải... © .báo cáo gì với Phan tiên sinh chứ hả?" mặt thủy chung vẫn duy trì nụ cười lễ phép mà xa lánh ấy.

      Trong lòng ngẩn ra, lúc này mới ý thức được bọn họ chia tay, ngọn lửa trong lòng vẫn cách nào khống chế được, thái độ ấy của lại càng làm ngọn lửa bùng phát, nhưng có cách nào với , sắc mặt cũng càng thêm khó coi.

      Dương Dương cười, nhặt đống đồ mặt đất lại, sau đó ngẩng đầu bước , muốn có quá nhiều tiếp xúc với .

      "Em đừng !" Thấy Dương Dương hoàn toàn đếm xỉa tới mà cứ thế , lòng Phan Thừa Hi càng thêm khó chịu, cầm lấy cánh tay cho , vẻ mặt thất bại.

      "Xin hỏi Phan tiên sinh còn có cái gì chỉ giáo?" Dương Dương muốn rút tay mình về, lại bị nắm chặt hơn, người qua lại tò mò nhìn bọn họ.

      * * *

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 43: DÂY DƯA (TRUNG)


      * * *

      "Xin hỏi Phan tiên sinh còn có cái gì chỉ giáo?" Dương Dương muốn rút tay mình về, lại bị nắm chặt hơn, người qua lại tò mò nhìn hai bọn họ.

      "Chúng ta chuyện chút ." Phan Thừa Hi kiên quyết buông tay.

      "Tôi cảm thấy cần thiết, xin buông tay, bằng tôi gọi người tới đó!" Dương Dương cũng nhượng bộ, kiên quyết cho mặt mũi, cái tên này rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chia tay phân chia triệt triệt để để , bóng lưng bỏ ngày đó kiên định bao nhiêu nay cũng cương quyết bấy nhiêu!

      Hơn nữa cũng đoán ra tên mặt trắng này muốn làm gì, nếu chia tay, vậy cắt tóc liên quan gì tới đâu chứ?

      "Dương Dương..." Phan Thừa Hi biết lúc này mạnh bạo là được, tính cách Dương Dương là thích ăn mềm ăn cứng, tình nguyện chọn lưỡng bại câu thương cũng thỏa hiệp, cho nên thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

      "Thả tay ra!" có chút biểu lộ gì cả.

      "Dương Dương..." lại gọi lần nữa, giọng mềm mỏng nhu hòa như nước.

      Lòng Dương Dương run lên, bắt đầu mềm nhũn, sức tay cũng còn lớn nữa, Phan Thừa Hi vui vẻ liền muốn kéo lại.

      Nhưng vào lúc này, Dương Dương lại thấy được bóng dáng yểu điệu cao gầy, mái tóc thẳng dài, liền cứng đờ lại, hất mạnh tay ra, "Phan tiên sinh, xin tự trọng!"

      Sau đó quay đầu nghênh ngang bỏ , để lại Phan Thừa Hi mờ mịt đứng đó biết chuyện gì xảy ra, nhưng rất nhanh liền biết.

      "Thừa Hi, ở đây làm gì vậy?" Hác Đình đương nhiên là biết chuyện gì xảy ra, vừa từ ngã rẽ ra thấy được bọn họ nắm tay nhau, biết, trong lòng Phan Thừa Hi vẫn bỏ được Dương Dương, đây cũng là điểm tức giận nhất, có chỗ nào so ra kém Dương Dương chứ? Luận bề ngoài, luận bằng cấp, luận năng lực, luận bối cảnh, mọi thứ đều tốt hơn ta, , vì sao người đàn ông này lại nhớ ta như thế!

      Phan Thừa Hi trả lời , vẫn thất bại nhìn phương hướng Dương Dương bỏ , nghĩ thầm, này cũng tuyệt a, liền ngay, quay đầu lại cũng có nữa! thở dài, ngồi chồm hổm xuống nhặt đồ về.

      "Để em giúp ." Hác Đình cũng ngồi xuống theo, váy mặc người vốn rất ngắn, ngồi xuống như thế đôi chân dài trắng nõn lộ ra thể nghi ngờ.

      này lại dám cắt tóc ngắn! Trong lòng Phan Thừa Hi vẫn để ý tới chuyện đó, ngoại trừ cái này, nét mặt bình thản cùng dáng vẻ của khiến kinh ngạc, cho rằng hai người chia tay đều khổ sở, đều "Vì y biến mất mà tiều tụy", nhưng vì cái gì khí sắc còn hồng nhuận khỏe mạnh như vậy? Vì sao chút đau lòng, dằn vặt vì cũng có? Lại còn cắt bỏ mái tóc đen thích nhất, ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy! Đây là để ai xem hả?

      càng nghĩ càng bực, sau khi chia tay mấy ngày liên cơm nước ngon, ăn vô, ngủ nổi, vừa nhắm mắt liền nghĩ đến những ngày hai người sống chung với nhau, trong lòng như có hàng vạn con kiến cắn xé, rất là khó chịu, bắt được, gãi xong, nó cứ sinh sôi dằn vặt người ta đến chết.

      Xa nhau hơn nửa tháng, cảm giác mình bị hành hạ đến còn giống người nữa, cho là khó chịu giống như , cũng ăn ngủ được như , vì mà bị giày vò, nhưng theo như bây giờ, sai rồi, người bị giày vò vì tình chỉ có mình mà thôi.

      "Hi, nghĩ cái gì thế?" Hác Đình thấy rơi vào trầm tư, làm như thấy mỹ sắc trước mắt, có hơi tức khí, thế là kéo váy lên cao nữa, áp sát vào người Phan Thừa Hi, đôi chân dài ma sát với chân .

      "Hác tiểu thư, xin tự trọng!" Phan Thừa Hi nhặt hết đồ xong đứng lên, khách khí mà xa lạ tặng cho câu mà Dương Dương vừa ném cho , xong rồi cũng quay đầu lại bỏ .

      Lưu lại Hác Đình miệng há hốc đứng đó biết phản ứng thế nào, may là Hác Đình thấy được lúc Phan Thừa Hi xoay người còn nhếch miệng, nếu tức giận hơn.

      Bên này, Dương Dương thở phì phò trở lại phòng làm việc, ngồi xuống, uống hết mấy cốc nước mới bình tĩnh lại nhưng chỉ chốc lát, điện thoại di động liền vang lên.

      nhìn xem, dĩ nhiên là mặt trắng , chút suy nghĩ tắt .

      Phan Thừa Hi ở bên kia đầu điện thoại sửng sốt, sao cũng nghĩ tới này ngay cả điện thoại của mà cũng nhận, tiếp đúng ? Được thôi, vậy gọi, cũng tin nhận!

      Dương Dương chuyển điện thoại sang chế độ rung, vứt qua bên, nhưng mà ngay cả tiếng rung cũng chán ghét, dứt khoát tắt máy, thu dọn đồ đạc tan tầm.

      dùng điện thoại riêng gọi cho Mộc Mộc, hẹn ấy cùng ăn bữa cơm, nhưng Mộc Mộc lại thần thần bí bí , được người ta hẹn, còn lâu mới để ý tới cái đứa độc thân công hại như đâu.

      Ngày hôm qua lại mới vừa cự tuyệt Thích Thiên, bây giờ cũng tiện gọi điện thoại cho . © .Phan Thừa Hi tới phòng làm việc tìm , mới phát ấy chỉ tắt điện thoại, hơn nữa người cũng sớm bỏ .

      mình mục đích cứ tới lui đường, tới ăn tô mì thịt bò, cho vào đống ớt, cay đến nỗi miệng như muốn bốc khói, ruột cũng nóng bừng cả lên..

      Từ cửa sau quán ra ngoài, vẫn cứ mục đích, nhìn dòng người vội vã, dường như mình chỉ là người đứng xem, ngước mắt nhìn thượng đế ở quan sát chúng sinh bách thái, tới quảng trường rộng, mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế.

      Mãi cho đến khi sắc trời tối lại, gió đêm lạnh thổi qua người, cả người nổi hết da gà, hai tay ma sát với nhau, lúc này mới đứng lên về nhà.

      Trở lại tiểu khu, lúc lên Tiểu Lưu - nhân viên quản lý gọi lại.

      "Dương tiểu thư a, sao bây giờ mới về? Bạn trai đợi lâu lắm rồi đó!"

      Bạn trai ? có bạn trai lúc nào? " là bạn trai?"

      Lời vừa ra khỏi miệng cảm thấy đúng rồi, phải người bạn nam giới nào đó mới đúng, quả nhiên, nhìn sắc mặt tiểu Lưu kìa, rất là mập mờ a, nhưng cũng lười giải thích, đâm lao phải theo lao thôi.

      "Chính là Phan tiên sinh mà có thời gian ở đây đó."

      "Ồ, vậy à, cám ơn ." hựu tới làm gì? hồn tiêu tan. Dương Dương thầm mắng, lên , thiên tư bách tự, tâm tình càng bực bội, vào thang máy, cứ xoay qua xoay lại, "Đinh", thang máy mở ra.

      Do dự rất lâu, cửa thang máy cứ đóng đóng mở mở, phỏng chừng lúc này nếu có người nào đó chờ thang máy nhất định chửi ầm lên.

      "Mình sao phải sợ ta chứ, tử mặt trắng !" Sau khi tranh đấu hồi lâu, mắng bản thân câu liền ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi thang máy.

      Ra ngoài rồi liền nhìn thấy mặt trắng tay cầm bó hoa bách hợp to màu trắng tựa người tường, nghe được tiếng giày cao gót gõ lên mặt đất liền ngẩng đầu lên, cau mày nhìn .

      Dương Dương để ý tới , cứ như có người nào lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa vào, lại chặn cửa lại cho đóng.

      "Phan tiên sinh, xin hỏi có gì ?"

      "Em đâu? Vì sao đến bây giờ mới về nhà?" Hơn nữa điện thoại di động vẫn trong trạng thái tắt máy, hại cả buổi tối gọi cho , cả đêm như thằng ngốc tới lui trước cửa nhà , đoán xem chỗ nào? Có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì ? Hay là cùng gã nào đó thưởng hoa ngắm trăng, độc xà ghen tị hộc ra lưỡi, cảm giác trái tim mình như bị hành hạ.

      "Phan tiên sinh, tôi nghĩ còn chưa có ràng đâu hả? Chiều nay tôi rất là, tôi cần phải giải thích hay báo cáo hành tung của tôi với , xin buông tay ra, tôi phải nghỉ." Tên này tính toán cái gì thế, cũng chia tay rồi, dựa vào cái gì mà mang cái bộ dạng ghen tuông ấy.

      " là bạn trai em!" tức giận lên tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn , hận thể ăn tươi nuốt sống .

      " thiếu chữ: trước kia, là Ex-boyfriend, đó chính là chúng ta bây giờ có bất cứ quan hệ gì, cho nên tôi lập lại lần nữa, xin thả tay ra, bằng tôi gọi nhân viên quản lý tới đó."

      Giữa hai người là yên tĩnh đến chết người, Dương Dương lạnh lùng, mà Phan Thừa Hi lại tức giận thở phì phò, " có chính miệng chia tay với em, cho nên thể tính. Em đúng là tim phổi, ích kỷ bạc tình!"

      Dương Dương thiếu chút nữa bật cười, tên này cũng quá đanh đá , lấy hết đồ bỏ mà bảo tính nữa sao? "Cảm ơn ca ngợi của Phan tiên sinh, còn quên mất điều, tôi rất hẹp hòi, hay mang thù, cho nên ." muốn hất tay ra, lại bị mạnh mẽ nắm lấy

      "Buông tay ra, nếu trước đây chọn buông ta đừng nên quay đầu lại, Phan Thừa Hi, có chút tiền đồ có được hay ?" thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ xé bộ mặt lạnh lùng xuống.

      "Dương Dương, " Phan Thừa Hi nhãn tình sáng lên, nhìn dáng vẻ tưởng rằng có thể chuyển biến, "Dương Dương, chúng ta hãy quên quá khứ , làm lại từ đầu, có gì là thể quên được."

      cười nhạt, cười đến mức đắng chát, " có gì là quên được? Nếu trước đây quên được cũng dày vò tôi cũng dày vò như thế, chính quên được, cho nên mới cầm độc châm đâm tôi, sau rồi cả hai đều chịu thiệt, Phan Thừa Hi, quên được, tôi cũng quên được, tôi quên được cự tuyệt và lạnh lùng lúc bỏ , quên được thái độ của , thực quên được."

      "Dương Dương, có thể, em cũng có thể, chúng ta hãy làm lại từ đầu , " Phan Thừa Hi vội vàng giải thích: "Chúng ta hãy bắt đầu lại lần nữa, quên chuyện trước kia, cùng nhau sống tốt."

      "Xin lỗi, tôi thể quên được, tôi làm tổn thương , nhưng còn ? đưa những tổn thương tôi cho quay lại công kích tôi, hết lần này tới lần khác, có biết như vậy rất đau hay ?" cắn môi, viền mắt đều đỏ hết lên, toàn bộ ủy khuất mấy ngày nay ùa về, "Cái cảm giác đó giống như xát muối lên vết thương vậy, vết thương của tôi, chẳng những băng bó cho nó, còn muốn xé nó ra, xát muối lên rồi bỏ , xem, tôi có quên được ?"

      im lặng, hai mắt mắt tiêu cự nhìn .

      Dương Dương đẩy mạnh ra, " , nếu chia tay rồi, tôi quay về, ngay từ thời khắc xong, xong hết rồi!"

      "Rầm!" Ngay sau đó cửa đóng sầm lại.

      "Dương Dương, em mở cửa , em mắng , đánh đều được hết, sai rồi, khi đó chỉ lo cho cảm nhận của mình, chỉ cảm thấy mình bị em làm cho đau đớn, cho nên... © .Nhưng bây giờ biết sai rồi, cho thêm cơ hội nữa , để bù đắp cho em, có được hay ?" Phan Thừa Hi đập liên tục vào cửa .

      Lưng tựa vào cửa, Dương Dương cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể cứ như bị hàng vạn cân đá nghiền nát vậy, gân cốt cứ rào rạo mềm nhũn, " , nhân viên quản lý sắp tới rồi đấy."

      "Dương Dương..."

      mở đèn phòng khách, trực tiếp vào phòng, tắm qua rồi lên giường ngủ, biết lúc nào, cũng biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết là cả đêm đều nằm mơ, ngày hôm sau thức dậy, mũi tắc tịt cả lại, đầu choáng váng, bị cảm rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :