1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mặt trắng nhỏ đứng sang một bên - Vân Cát Cẩm Tú (49c + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 19: ĂN CANH RẮN



      * * *

      Sau khi tới công ty TB, Thích lão tiên sinh bảo Thích Thiên gọi đồ ăn về, Thích Thiên cười ngay.

      " , cho ông biết, nếu ông và công ty các cháu hợp tác có chỗ tốt gì, cho ông biết vì sao ông phải chọn công ty của các cháu, nếu cháu có thể thuyết phục ông, mai ông bảo Thích Thiên tới công ty cháu ký hợp đồng."

      kích động, chờ thời khắc này bao lâu rồi? Ngay cả chính cũng , từ lúc vào Hoa Tinh cho tới giờ, cũng đều ao ước được thời khắc này, hắng giọng, bình tĩnh lại, sau đó ra những nội dung mà mình sớm thuộc lòng, lúc nhìn thấy Thích lão tiên sinh cười gật đầu, biết thành công phân nửa, cũng chính việc này khiến càng có lòng tin ra.

      Sau khi xong mắt sáng long lanh nhìn Thích lão tiên sinh.

      Thích Uy chỉ cười mà gì cả.

      "Ông nội, Dương Dương, ăn cơm nào." Giọng vui vẻ của Thích Thiên truyền vào.

      "Suốt ngày chỉ biết có ăn, cháu có thể có chút tiền đồ được hay hả?"

      "Ông nội, phải ông kêu con chuẩn bị đồ ăn sao?" Thích Thiên phục nhảy dựng lên.

      "Có sao? Dương Dương cháu có nghe thấy thế ?" Thích Uy cậy già lên mặt nháy mắt với Dương Dương.

      lập tức hiểu ý, hai ông cháu này đúng là hài hước mà.

      "Đúng, Dương Dương lời công đạo ." Thích Thiên chạy tới bên cạnh Dương Dương.

      "Tôi có thể bảo trì im lặng được hả?" hơi bị khó xử.

      " thể!" già trẻ đồng thời la lên.

      khó xử nhìn bọn họ, cái này nên thế nào mới tốt đây? Nhìn vậy, Thích lão tiên sinh cầm văn kiện của phe phẩy, lập tức đổi giọng: "Tôi nghe thấy."

      "Được lắm, nhất định là bị ông nội thu mua!" Thích Thiên phục la oai oái.

      "Đó cũng là do ông lợi hại nên mới có thể mua chuộc con bé a." Thích Uy cười ha hả, nhớ tới cả đời ông tân tân khổ khổ gây dựng nghiệp, lại có được hưởng chút phúc từ con cái, con dâu bỏ mình trong vụ tai nạn xe cộ, để lại đứa con mới chỉ 10 tuổi, Thích gia chỉ còn lại đứa bé là Thích Thiên, ông già rồi, việc có thể cho đứa bé này gia đình ấm áp cũng có hạn, ông hi vọng trước khi mình về trời, Thích Thiên có thể lập gia đình, nghĩ vậy, ánh mắt sắc nhọn lại đảo tới người cười vui vẻ với cháu nội ông. Ông 16 tuổi xông xáo bên ngoài xã hội, tròn 60 năm, duyệt qua vô số người, tuy là thể là có đôi hoả nhãn kim tinh, nhưng với "duyệt nhân thuật" [Thuật nhìn người] này vẫn có lĩnh hội ít nhiều, trước mắt, tuy phải rất đẹp, cũng tính là thông minh nhanh nhạy, nhưng đẹp ở chỗ thẳng thắn vô tư, về Hoa Tinh, trước ông có ý hợp tác với bọn họ rồi, nhưng bởi ít chuyện mà bị trễ nãi, về mọi thứ của Hoa Tinh ông cũng cho cấp dưới thu thập ít tư liệu, cho nên nếu bé kia có chút thổi phồng hay giấu giếm ông chút do dự bảo Thích Thiên tiễn khách, nhưng bé rất thành thực, ở cái xã hội nay, trung thực càng ngày càng ít, nhưng bởi vì vậy mà nó càng đáng quý khó có được.

      Ba người cười đùa ăn xong bữa cơm, Thích lão tiên sinh vẫn kiên trì giữ lại dạy tiếng Trung hơn tiếng cho Thích Thiên, rồi mới bảo Thích Thiên tiễn về, lúc quay về nhà trọ Lý Ninh, xương cốt cả người như rụng rời hết cả ra, nhưng vất vả cũng có giá trị, Thích lão tiên sinh đáp ứng , thứ hai bảo Thích Thiên tới Hoa Tinh thương thảo chuyện ký hợp đồng, nghĩ tới đây, miệng cười đến mức khép lại được.

      Mở cửa ra trong phòng là mảnh tối om.

      Ninh ra ngoài rồi

      Mở đèn, mọi thứ vẫn giống như trước khi , bữa sáng chuẩn bị cho Lý Ninh vẫn ở bàn, mở phòng Lý Ninh ra, tàn thuốc vẫn bừa bãi đầy đất, tủ quần áo mở, quần áo bừa bãi.

      Gọi phím tắt 1, hi vọng nghe được câu "should it matter", nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến "Số điện thoại của quý khách bận, xin hãy gọi lại sau."

      Tắt điện thoại, buông túi xuống, bắt đầu động thủ dọn dẹp khu nhà, sau khi làm xong thuận tiện tắm rửa, dòng nước ấm áp khiến thấy rất thư thái, có thể là do quá mệt mỏi nên ngủ thiếp , lúc tỉnh dẫn cũng là do bị nước lạnh làm tỉnh, nhìn đồng hồ cũng hơn 2h sáng, hắt hơi cái, vội vàng lau khô người mặc quần áo ngủ.

      Lại gọi cho Lý Ninh nhưng đầu dây bên kia vẫn bận, hắt xì mấy cái, đầu hơi có cảm giác nặng, sau khi sấy khô tóc liền ngã xuống giường ngủ.

      Ngày thứ hai khi tỉnh lại là buổi trưa, đầu rất nặng, sổ mũi liên tục, kiểm tra nhiệt độ cũng tới 38.5, có hơi sốt rồi.

      Sau khi uống thuốc cảm rồi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp , dường như thấy Lý Ninh trong đám sương mù, muốn chạy đuổi theo, thế nhưng đuổi thế nào cũng kịp, hét lên, Lý Ninh xoay người lại mang theo hai hàng lệ, sau đó cười thảm thương, tiếp tục tới trước, hình ảnh lại thay đổi, Hác Đình đắc ý kéo mặt trắng tới trước mặt , "Tôi sớm rồi, dù là chức vụ hay là người đàn ông này, tôi đều phải có được, đấu lại tôi đâu." nhìn về phía mặt trắng , nhưng mặt trắng lại chỉ nhìn Hác Đình, sau đó hai người hạnh phúc lên thảm đỏ. Mục sư cười hỏi: "Phan Thừa Hi, con có đồng ý lấy Hác Đình làm vợ, mặc kệ..."

      Phan Thừa Hi lấy ra cái nhẫn, nhìn Hác Đình : "Con đồng..."

      chạy đến, đừng mà!

      "Đừng sao? Vậy cho tôi lý do để tôi đồng ý ? tôi sao?"

      ư? ư?

      "Ngay cả chính cũng ra, vì sao lại muốn ngăn cản tôi tìm hạnh phúc chứ? cho cùng, chỉ là người ích kỷ, rốt cuộc coi tôi là gì?"

      rốt cuộc coi là gì? Đúng vậy, coi như cái gì đây? Bỗng nhiên mọi người vây quanh chất vấn . muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại như bị đổ chì thể động đậy được, "A..."

      Mắt chợt mở ra, vẫn là trần nhà trắng như tuyết cùng cách bày biện quen thuộc, ra là nằm mơ, sờ lên người mới thấy cả người đầy mồ hôi lạnh. Cả người mệt mỏi, nằm giường mà nghĩ lại giấc mộng kia, tự chủ cầm lấy điện thoại.

      "Tôi kiếm tiền..." Chuông điện thoại đúng lúc ấy vang lên, là dãy số xa lạ.

      ấn nút nghe, "A lô..." Giọng có hơi khàn khàn rồi.

      "Dương Dương?"

      "Ừm?"

      "Là Dương Dương sao? Tôi Thích Thiên đây, sao vậy? Sao nghe giọng lại dường như còn khí lực nào hết vậy."

      "A, là Thích Thiên à," Tối qua về mà lại quên lưu số Thích Thiên lại, "Ừ, bị cảm chút thôi."

      "Bị cảm hả, ông nội còn bảo tôi đón cùng ra ngoài chơi này."

      "Chỉ sợ tôi được rồi." Thích lão tiên sinh đúng là ông cụ trẻ con a, nghĩ bên kia Thích Thiên gì đó với Thích lão tiên sinh.

      "Ông nội hỏi uống thuốc chưa? Có doctor chưa?"

      Đầu dây bên kia truyền tới tiếng kêu thảm của Thích Thiên, cười, cứ như tận mắt thấy tay của Thích lão tiên sinh gõ đầu Thích Thiên.

      "Uống rồi, tốt hơn nhiều." Cả người ra đầy mồ hôi, đầu cũng còn nặng nữa, chỉ là giọng hơi khàn thôi.

      Sau đó vài câu rồi cúp điện thoại.

      vẫn nằm giường, muốn động đậy chút nào hết, gọi vào số Lý Ninh vẫn được, bắt đầu thấy bất an, từ sau khi dọn tới đây, khi đâu các đều báo cho đối phương tiếng, lần này ấy lại lâu như thế, nghĩ lại trước khi , nước mắt mặt Lý Ninh khiến tim như bị bóp chặt.

      biết qua bao lâu, chuông cửa vang lên, mê man đứng dậy mở cửa, lại thấy Thích Thiên mặt đầy mồ hôi xuất ở cửa, trong tay còn cầm theo đống đồ.

      "Sao lại tới đây?" nghiêng người để vào, cứ tưởng là hai ông cháu bọn họ lên núi cắm trại.

      "Tôi tới thăm ." Thích Thiên giơ đồ tay lên, "Ông nội ... © .Ha ha..." được nửa liền thôi, che miệng dám nữa.

      cũng truy cứu, sau khi tiếng với Thích Thiên liền vào phòng thay quần áo.

      "Uống chút gì ? Coca?"

      "Everything will do." Thích Thiên cũng rất dễ phục vụ.

      cũng tùy ý cầm lấy hai lon coca ra, ngồi xuống đối diện Thích Thiên.

      Có người cùng chuyện thời gian trôi qua dường như nhanh, hai người cứ trò chuyện hết cả ngày, ngày thứ hai Thích Thiên lại tới, kỳ thực bệnh tốt lên rồi, nhưng Thích Thiên yên lòng cho nên vẫn ở lại nhà chăm sóc cho .

      Đến buổi chiều cùng Thích Thiên tới sân đánh bóng rổ của tiểu khu, Thích Thiên hổ là cầu thủ NBA trờ về từ Mỹ, cứ ngơ ngẩn chạy vòng vòng đến thua thảm hại, lúc tối khi ăn cơm chuyện này với Thích lão tiên sinh, Thích lão tiên sinh đột nhiên lại gõ chưởng vào đầu cháu trai, mắng to có phong độ đàn ông, nhường con người ta. Thích Thiên ủy khuất bảo con Mỹ cần con trai nhường, nếu là coi thường bọn họ. © .Thích lão tiên sinh lại mắng, đây là Trung quốc, China a! Cầm cây gậy gõ "cộp cộp" xuống sàn.

      Lý Ninh vẫn có tin tức, Mộc Mộc cũng có liên lạc với ấy, lo lắng nên cũng quên mất luôn chuyện mặt trắng .

      đêm chợp mắt, hôm sau tỉnh dậy làm với đôi mắt gấu mèo.

      Ở thang máy gặp được mặt trắng , nhìn nhưng chỉ liếc rồi quay ra chuyện với người bên cạnh, cứ như là thấy được vậy, muốn giải thích với nhưng ngại nhiều người nên tiện mở miệng, chỉ chốc lát sau tới tầng 7, qua người , từ đầu tới cuối thèm liếc thêm lần nào nữa.

      chợt buồn, cảm giác chưa từng thử qua khiến mũi có hơi ê ẩm.

      Chỉ chốc lát sau cũng lên tới tầng 15, vào văn phòng, những người khác chỉ liếc cái, trừ Tiểu Cốc chào hỏi ra những người khác đều bận bịu, người của phòng làm việc này quả nhiên rất thiếu đoàn kết.

      Tới 10h, người bên dưới gọi lên báo có người họ Thích tới tìm , xuống đón ngay.

      lần đầu tiên thấy Thích Thiên mặc âu phục, Thích Thiên hỏi, tôi trông thế nào?

      , chỉ đúng chữ.. "đẹp trai" (soái).

      Thích Thiên cười ha ha, lại muốn gãi đầu, ngăn tay lại còn gãi đầu nữa rối hết, Thích Thiên liền gãi nữa. Ngẩng đầu lại thấy mặt trắng và Hác Đình sóng vai tới chỗ bọn họ, Hác Đình cười lẳng lơ, mặt trắng vẫn mực nhìn cái tay bắt Thích Thiên của .

      lập tức rút tay lại để ra sau, tiếp đó lại cảm thấy đúng, làm gì sai, với lại cũng phải cùng xà tinh đấy sao? Bốn người gặp thoáng qua cũng có bắt chuyện.

      Chuyện tiến hành rất thuận lợi, Thích Thiên ra cụ thể thủ tục cùng bàn với Thích lão tiên sinh, Thích lão tiên sinh mọi chuyện đều do phụ trách là được, sau đó liền nhanh chóng ký hợp đồng. Sau khi ký xong báo cáo chuyện này cho Trương Doanh, Trương Doanh tin nhìn , lát sau mới nhảy cỡn lên, chạy lại nắm lấy tay hỏi người phụ TB kia ở đâu.

      giới thiệu Trương Doanh với Thích Thiên, Trương Doanh liên tục khoe Dương Dương là nhân viên tiêu thụ rất tài giỏi, cực kỳ có tiền đồ, là trợ thủ đắc lực của ta.

      Sau khi Thích Thiên lâu, toàn bộ bộ tiêu thụ đều biết đến việc này, mọi người nhao nhao qua chúc mừng , sau này muốn chiếu cố tới nhiều hơn, cười gật đầu đánh Thái Cực.

      Lúc tới giờ cơm trưa, Phạm Tĩnh và vài người khác qua cùng ngồi, muốn cùng ăn cơm.

      "Dương Dương lợi hại đó nha, tôi mà, Dương Dương chính là hắc mã đó, lên tiếng thôi, gáy tiếng ai nấy đều kinh ngạc a."

      "Đúng vậy, ngay cả thế hệ trước cũng thể giải quyết công ty TB vậy mà làm được, khiến người ta khâm phục đó."

      "Tôi cũng phải ghen tị đấy, ngay đơn hàng đầu tiên là 1 triệu rồi, dù mấy tháng có đơn hàng cũng phải băn khoăn nữa."

      cười khiêm tốn, trong lòng lại cười lạnh, mấy ngày trước mọi chuyện còn ràng ngay trước mắt, hôm nay thay đổi lớn, cuộc sống luôn thất thường a.

      "Tôi Dương Dương nhà chúng ta là lợi hại nhất mà." Vu Lỵ khoe khoang với mấy người kia, tiếng rất lớn, còn quên liếc sang bên phải.

      Bàn bên phải là Hác Đình cùng vài người khác, người trong đó là mặt trắng , chợt có dũng khí nhìn sang đó, vui sướng trong lòng cũng tan nhiều.

      "Dương Dương, chị hỏi em, em thành khai báo cho chị." Vu Lỵ đột nhiên nghiêm mặt .

      "Chuyện gì thế?" nghi hoặc.

      "Em có phải có cái kia với chủ tịch tương lai công ty TB hả?" Vu Lỵ dùng khuỷu tay huých .

      "Ai cơ?" Kỳ thực thấy vẻ mặt mập mờ của Vu Lỵ cũng biết ấy ám chỉ cái gì, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ nghe hiểu.

      "Cái kia đó, em ngốc thế, "điện giật" ấy."

      "Cái gì cơ, chị đừng có lung tung, bọn em chỉ là quan hệ khách hàng thôi." mắng, tiểu đề tử này lung tung cái gì đấy hả, vừa xong có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén giết người bắn sang từ bên phải, lại càng có can đảm nhìn qua.

      "Cái gì mà bừa, có người hai người rất thân mật đó..." Vu Lỵ bỏ qua, mấy người kia lập tức ồn ào lên.

      trăm miệng khó cãi, thể làm gì đành mời mọi người ăn cơm để chuyển dời câu chuyện.

      "Vậy ăn cái gì mới ngon đây?" Mọi người suy nghĩ cuối tuần nên đâu để chém khoản.

      "Ăn canh rắn ." Vu Lỵ chợt hét lớn, xong còn quên nháy mắt với .

      Dương Dương cười, cái người này! Hai người các đều vụng trộm coi Hác Đình là xà mỹ nhân, Vu Lỵ có đôi khi tức lên ngày ấy lột da ta để làm canh rắn.

      Những người khác biết thâm ý của Vu Lỵ, nhưng đều sôi nổi tán thành, thế là nghiên cứu để đâu ăn.

      Thế giới này bỗng nhiên trở nên tốt đẹp hơn, toàn bộ người của bộ tiêu thụ đều đối với tốt hẳn lên, gặp mặt còn gật đầu qua loa mà trò chuyện hai ba câu, ngay cả Lâm Phong cũng tiếc mình nhìn sai, đánh mất bảo bối, chỉ có Mary Lý là gì nhiều, chỉ là bảo tiếp tục cố gắng.

      Hác Đình và còn chưa chính thức giao phong, hơn nữa hai người ở cùng phòng làm việc, chỉ là từ chỗ Vu Lỵ có được thông tin bát quái có người ở toilet nghe được tiếng kêu của Hác Đình.

      lắc đầu cười, cảm thấy khả năng lớn, Hác Đình tức giận đúng là có thể, nhưng tuyệt biểu ra ở nơi công cộng, mà làm ra hành động ấu trĩ vậy phải là Hác Đình.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, gần tới giờ tan tầm, Thích Thiên gọi tới muốn mời ăn cơm, vốn muốn cự tuyệt bởi vừa mới hẹn với Vu Lỵ xong, nhưng nghĩ lại, người ta vừa cùng ký hợp đồng lớn như vậy, lẽ ra nên mời người ta ăn, bây giờ ngược lại mời , sao có thể cự tuyệt chứ?

      Thế là đáp ứng, Thích Thiên ở bên dưới đợi , xong liền gọi tình hình với Vu Lỵ.

      Vu Lỵ mắng to dị tính mà có nhân tính, điển hình của việc thấy sắc quên bạn.

      liên tục xin lỗi rồi bảo lần sau mời ấy bữa tiệc lớn.

      Vu Lỵ lúc này mới tha cho , lỡ hẹn cũng được, nhưng phải cho ấy biết quá trình hẹn hò.

      bất đắc dĩ đáp ứng.

      Lúc tan tầm, Thích Thiên đúng giờ xuất ở bên dưới cao ốc Hoa Tinh.

      "Thích lão tiên sinh đâu rồi?" Lúc điện thoại cũng 3 người cùng mà.

      "Ông nội đến lúc này lại có việc được."

      "ách" tiếng rồi cũng suy nghĩ nhiều.

      "Lên xe ." Thích Thiên có xuống xe, cúi người mở cửa xe ra.

      "Được."

      "Dương Dương!" Vừa muốn lên xe, tay lại bị người khác nắm lấy, quay lại là mặt trắng !

      " làm gì thế?" Cổ tay bị bóp đau, nhưng biểu tình mặt dọa người.

      "Đừng !"

      Thiết, bảo sao, thế chẳng phải là mất mặt ư? "Tôi muốn!"

      "Em!" Phan Thừa Hi giận dữ, mặt càng đen hơn, mặc kệ giãy dụa phản kháng, kéo tay .

      " buông tôi ra, làm tôi đau." Mặt trắng đáng ghét,sao dùng sức lớn vậy chứ.

      " buông Dương Dương ra!" Thích Thiên chạy xuống xe, ngăn đường của bọn họ.

      "Nếu tôi buông sao?" Hai người nhìn nhau, lại là người này! Phan Thừa Hi mắng trong lòng câu, tên ABC chết tiệt, bọn họ có duyên đấy, lúc lần đầu tiên gặp mặt hình như cũng trong tình huống này.

      "Vậy cũng đừng trách tôi khách khí." Thích Thiên hoạt động gân cốt, may là thay âu phục, bằng động thủ bất tiện.

      "Vậy tới ." kéo Dương Dương ra sau lưng, xắn tay áo lên.

      "Các làm gì thế hả?" chen vào giữa hai người, kỳ thực lúc này rất muốn học Dương Nguyệt trong "Ô Long Nữ Ngỗ Sai" chạy , nhưng sợ hai người kia đánh nhau , ai, vẫn là Dương Nguyệt tiêu sái a.

      "Em đứng sang bên ." Phan Thừa Hi lại muốn kéo ra sau, nhưng Thích Thiên lại nắm lấy tay kia của Dương Dương.

      " thả tay ra!" Phan Thừa Hi cả giận .

      " thả tay ra!" Thích Thiên cũng tỏ ra yếu kém!

      "Tất cả im miệng! Buông tay hết cho tôi!" giãy dụa hét lên.

      Hai tên con trai đồng thời thả tay, quay đầu liền.

      "Dương Dương..." Thích Thiên ở sau lưng gọi , muốn đuổi theo lại bị Phan Thừa Hi ngăn cản.

      "Sau này đừng gặp mặt ấy nữa."

      "Why?"

      "Bởi vì ấy là của tôi, Dương Dương là của Phan Thừa Hi này!" Phan Thừa Hi sau khi tuyên bố quyền sở hữu liền rảo bước đuổi theo.

      Thích Thiên nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo, nhún nhún vai, nhìn bóng lưng bọn họ lẩm bẩm: "Chỉ cần ấy đồng ý gả cho , tôi vẫn có cơ hội."

      Sau đó quay vào xe về.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      QUYỂN 3: TÌNH MÔN VẬT LÝ HỌC

      CHƯƠNG 20: LẦN ĐẦU NẮM TAY

      * * *

      "Dương Dương... © .Dương Dương..." Phan Thừa Hi vừa đuổi theo vừa gọi, trong lòng lại nhịn được nghĩ, này trông bề ngoài nhắn xinh xắn thế mà sao chạy nhanh vậy?

      tăng tốc, đôi giày cao gót quen cũng có thể bước như bay. Hừ, da mặt tên này đúng là dày! Cái gì mà Dương Dương là của Phan Thừa Hi? đáp ứng chưa chứ? Người có da mặt dày gặp nhiều rồi nhưng dày đến vậy cũng là lần đầu tiên gặp được đó! Nhưng mà... Nhưng mà sao khi nghe được cái câu rất biết xấu hổ ấy lại cảm thấy vui vui chứ ??

      "Dương Dương!" Phan Thừa Hi rốt cục đuổi kịp , chạy vượt lên trước chặn lại.

      Mặt tối sầm, mắt trừng lên, hừ tiếng, sau đó lách sang bên trái, nhưng sớm chuẩn bị kỹ càng, cũng theo sang trái, sang phải cũng sang phải, xoay người chuẩn bị chạy, tôi chọc nổi chẳng lẽ lại trốn được?

      Lại muốn chạy? Đâu có dễ thế! Tình cũng đâu phải chạy như chạy Ma-ra-tông thế này a! duỗi tay ra, kéo lại.

      "Bịch", đứng vựng liền đập đầu vào ngực .

      "Đau chết mất, làm gì mà ngực cứng thế chứ?" xoa trán, bỉu môi khó chịu , thuận tiện nện lên ngực mấy cái nhưng lại phát làm vậy tay mình cũng chịu tội.

      oan ức, xoa xoa ngực, "Nếu ngực mà mềm chẳng phải thành phụ nữ á?"

      nhịn được "phì" tiếng, sau đó thấy mặt trắng cười nhìn , lại thấy thích hợp, lập tức xệ mặt xuống.

      "Đau lắm hả?"

      " thử !" tức giận.

      "Được thôi." rồi làm bộ đụng vào ngực .

      "Tử sắc lang!" Đánh nhát, lớn tiếng mắng.

      " phải em kêu thử đó sao?" ra vẻ oan ức.

      trợn trắng mắt lườm .

      lấy lòng xoa giúp , nhàng xoa bóp, có cảm giác nha. Cảm giác rất tốt đó, hèn chi mọi người đều phụ nữ là nước, sờ lên làn da này đúng là tồi nha, Phan Thừa Hi cứ từ từ mà sờ, xoa, lại nghĩ rằng động tác của mình băn bớt trở thành chiếm tiện nghi của Dương Dương.

      "Đáng ghét, buông ra, có người nhìn kìa." đẩy tay ra.

      "Có sao đâu chứ, chúng ta làm chuyện của chúng ta, lão tiền bối Lỗ Tấn , con đường của mình, cứ để kẻ khác [1]."

      " có học thức! Đó phải Lỗ Tấn !" cười mắng, nhưng nụ cười này kéo cái mặt nhăn nhó xuống.

      " phải ư? nhớ ông từng câu danh ngôn có liên quan tới đường mà, chẳng lẽ nhớ lộn rồi?" Kỳ thực phải nhớ lộn mà là cố ý vậy, như thế, vậy có thể khiến ấy cười sao? nhìn hai cái xoáy lê cũng cười theo, này lúc nóng giận khó đối phó, xem ra sau này lúc lừa được vào tay phải cẩn thận hơn, bằng chắc khó sống mất thôi.

      "Vậy cũng nhớ lộn, đúng là đồ học thức! Với cả câu ấy giờ cũng quá hạn rồi." xì mũi coi thường.

      "Quá hạn? Vậy phải thế nào mới thời thượng đây? Dương Dương tiểu thư có thể dạy tôi đây, tôi cũng vừa mới lên thành phố thôi." giả bộ thà lương thiện.

      cười khì khì, "Phải là, đường của ngưu B, cứ để ngốc B [2]."

      "À há, vậy mới bị coi là ngốc B, tôi hiểu rồi."

      che miệng cười khanh khách, thực ra sao lại biết vì chọc mới cố tình sai chứ? Nhưng lời thoại giữa những người nhau ngây thơ vậy mà lại mang tới ngọt ngào, người ? bị ý nghĩ này làm sợ hết hồn, thấy mặt trắng còn nhìn , sợ biết ý nghĩ của mình, lập tức quay mặt sang bên cạnh ngắm phong cảnh, tai đột nhiên nóng lên.

      "Tôi đây là tên nông dân có học thức, cho nên Dương tiểu thư cũng đừng tức giận với tôi, có được vậy?" xoay người qua đối mặt với , cúi đầu hỏi.

      Lông mi rất dài, nhìn từ khoảng cách này dường như còn dài hơn, y như mấy cánh bướm vậy, chớp chớp, lông mi con trai sao có thể dài vậy nhỉ? Da sao cũng tốt thế chứ? Mịn màng trắng nõn khiến phụ nữ phải ghen tị.

      " nhìn cái gì thế?" Cái chất giọng trầm thấp của vang lên, dường như rất vui vẻ khi thấy được vẻ say mê của này lúc nhìn .

      "Ai cần lo!" Hai người ở quá gần, cũng có thể cảm giác được hơi thở của sát mặt, sắc mặt đỏ hồng đẩy ra, " làm gì mà tới gần như vậy?"

      " xin lỗi em mà, tha thứ cho có được , Dương Dương tiểu thư..." Phan Thừa Hi lắc lắc tay áo , đúng kiểu như rất tủi thân, đôi mắt xinh đẹp lóe lên, lông mi chớp động liên tục.

      " có làm gì sai hà tất xin tôi tha lỗi chứ?" muốn giựt lại tay áo nhưng lại nắm rất chặt.

      "Có mà, lần trước nên lớn tiếng với Dương Dương tiểu thư, nên phớt lờ Dương Dương tiểu thư rồi bỏ . © .Tha thứ cho nhé... © .Nhé? Nhé, có được ?"

      " sao vô lại thế hử? Đúng là biết dơ!" Người đường vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, người đàn ông lại nhõng nhẽo đường, có biết xấu hổ thế hử? Chỉ là lúc đó vẫn còn chưa hiểu được, người đàn ông chịu vì mát vứt thể diện như thế là bởi vì thực rung động, như người đàn ông đồng ý thắt cổ chết cái cây vậy, cũng là do người đó quá ghê gớm nên mới có thể làm vậy.

      "Người ta có vô lại, ba là con cháu của Phan An, con cháu của đệ nhất mỹ nam trong lịch sử, cho nên vô lại." đắc ý .

      "Có mà xú mỹ ấy." [xú = xấu] xì mũi.

      "Chị Dương Dương giận em nữa ư?"

      "Bỏ ngay cái kiểu giả vờ đáng 38 [3] ấy ." mắng, mắng xong lại cười.

      "Người ta phải 38, người ta là đàn ông, có cũng phải là giả vờ đáng tử bát công [?]." tiếp tục mặt dày .

      rốt cục nhịn được cười phá lên, sau đó ôm bụng cười sặc sụa, cuối cùng cười đến đau cả bụng, ngồi xổm hẳn xuống.

      Môi cong lên nhìn , vươn tay kéo dậy, cười đến mức cả người mất hết sức lực, cơ hồ là mặc đỡ dậy.

      chưa bao giờ biết ra mình vậy mà có thể bao dung đến thế, vậy mà cũng biết dỗ con , vì mà giả vò đáng thương, lại còn giả vờ dễ thương nữa chứ, cái này mà để cho Minh Vũ thấy chắc cười đến bể bụng luôn mất, nghĩ vậy, nhìn bốn phía, thấy có người quen mới thở phào nhõm. © .Chả trách lại phụ nữ như cọp, gặp phải chạy, tiếc là lúc phát ra cũng lọt vào "hố" rồi, cũng như hút thuốc vậy, cho dù nó tốt cho cơ thể nhưng cũng muốn bỏ, bởi vì "".

      Qua hồi lâu, mới phát đặt tay ở eo , mà cả người cơ hồ được ôm hết, bên cạnh có hai cụ già qua, gật gù thở dài với cái hành vi "đồi phong bại tục" giữa ban ngày ban mặt ngày càng nhiều này, lúc này mới hốt hoảng đẩy ra, đỏ mặt cứ nhằm thẳng phía trước mà .

      Đèn đỏ sáng lên thế nhưng Dương Dương lại cúi đầu vọt thẳng, có chú ý đèn xanh chuyển sang đỏ.

      chiếc xe lao tới, mắt thấy sắp va chạm, lúc sau phát ra muộn. Hơn nữa còn hoảng sợ đứng đờ người ra đó. Trong cảnh chỉ mành treo chuông ấy, tay Phan Thừa Hi kéo tay lại, kịp thời lôi về lề đường.

      Tài xế ló đầu ra mắng tiếng " muốn sống nữa hả" rồi tiếp tục phóng xe , hai người bọn họ đứng ở bên đường thở hồng hộc, mặt trắng nhợt, sắc mặt còn trắng hơn cả .

      " ra đường mà nhìn là xảy ra tai nạn chết người đó biết hả! Em cho em là mèo có tới chín cái mạng sao hả?" Môi trắng bợt, với lại nhịn được còn run rẩy.

      ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của , trán vậy mà có hàng mồ hồi xuất , bức tường nào đó trong tim cứ vậy mà sụp đổ, đau lòng khiến muốn khóc, nhưng nước mắt lại ra, ấy vậy mà cười khì khì.

      "Em còn cười?" nghiêm mặt dữ tợn, mày kiếm dựng thẳng.

      "Người ta phải mèo, là cẩu cẩu." tự biết đuối lý, cũng còn lớn lối như vừa rồi mà cúi đầu thấp, bộ dáng rất giống như dâu .

      "Cẩu cẩu?"

      "Bởi vì người ta là snoopy mà." làm mặt quỷ, lần đầu tiên cười chủ động chấp nhận cái tước hiệu này.

      "Em... © .Ha ha..." Nhìn cái mặt vậy nên cũng giận được nữa, "Nhưng được phép có lần sau nữa."

      "Ừm ừm..."

      "Ngoan." sờ đầu , nhíu mũi cọ cọ, y hệt con chó con, lắc đầu nở nụ cười.

      Đèn xanh sáng lên

      " thôi."

      "Ừ." Đáp xong lại phát tay của mình vẫn còn ở trong tay của , mà dường như có ỵ́ buông ra, thử rút lại thấy nắm chặt.

      Muốn thả tay ư? có cửa đâu! càng giãy dụa, càng nắm chặt, rốt cục sau vài lần từ chối, bất động, mặc nắm lấy.

      "Còn lại tới đèn đỏ đấy." xong đợi phản ứng liền kéo băng qua đường.

      cứ vậy bị lôi , trong lúc cúi đầu nhịn được nhìn cái tay nắm lấy tay kia, tay rất thon dài, rất lớn, lại ấm nữa, nắm vào rất thoải mái, trái tim được khêu gợi nhàng, hé miệng cười, ngẩng đầu lại thấy nhìn , lập tức cúi đầu, nhưng giấu được niềm vui sướng cùng hạnh phúc ngọt ngào tràn đầy trong lòng.

      cười, khóe mắt cong cong.

      Hai người sóng vai cùng , bàn tay to nắm bàn tay , tay phải nắm tay trái, bên tay phải của là tay trái của , dòng suối ngọt ngào tuôn chảy trong lòng hai người.

      Trong cửa hàng bán hoa bên đường vang ra tiếng nhạc, là "Tứ Diệp Thảo" của Lý Dịch Phong:

      là người bảo vệ cỏ bốn lá

      ...

      Trong truyền thuyết người nào tìm được cỏ bốn lá được ban cho niềm sung sướng vô tận

      ...

      Tình là màu gì nếu như u buồn là màu xanh nhạt

      Hạnh phúc là màu gì, nếu như đơn lạnh lẽo là màu xám tro;

      Bầu trời là màu gì, nếu như đại dương mênh mông là màu xanh nhạt;

      Tôi bầu trời cũng là màu xanh nhạt, bởi vì đây đó hai bên nhau

      ...

      Trong suốt là màu gì, nếu như gió là hạnh phúc;

      Mắt lá cây là trong suốt, trái tim là hạnh phúc

      ...

      *Chú thích*

      [1] con đường của mình, cứ để kẻ khác : Là câu danh ngôn trong kiệt tác trường ca "Thần Khúc" của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri.

      Lỗ Tấn : mặt đất vốn làm gì có đường, người ta mãi thành đường thôi.

      [2] ngưu B: ~ trâu bò

      ngốc B: ~ đầu đất, ngốc nghếch...

      [3] 38 - tam bát:

      + Tục ngữ Đài Loan: từ chuyên môn dùng để mắng phụ nữ, ý là " này cử chỉ lỗ mãng, làm việc thô lỗ, điên điên khùng khùng, đứng đắn

      + Tục ngữ Mân Nam: câu tục ngữ mắng người, ý là chỉ những hành vi đứng đắn, ngôn từ hợp lễ nghi, quy phạm đạo đức.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 21: CÁI KIM TRONG TRÁI TIM



      * * *

      Người từng đều biết, cảm giác lần đầu tiên nắm tay rất ngọt ngào, giống như được ăn mật vậy, vị ngọt chảy xuôi vào tận trong tim.

      Hai người tay nắm tay đường được lúc.

      rốt cục nhịn nổi, "Chúng ta đâu đây?" Chân mỏi nhừ hết cả, người giày cao gót đều biết, lâu chân rất đau, đau chút cũng có sao, nhưng trọng điểm là căn bản biết bọn họ đâu nữa!

      dừng lại, ngẩn ra lúc mới cúi đầu cười nhìn , " dẫn em tới nhà hàng Tây ăn, đồ ăn nơi đó rất ngon."

      "a" tiếng rồi có lên tiếng nữa, nhưng kỳ quái là hai gò má của mặt trắng dường như mất tự nhiên ửng hồng, càng nhìn màu càng hồng hơn.

      "Thấy thế nào?" cười hỏi, khóe mắt cong cong.

      "Cái gì mà thế nào?"

      " thấy bạn trai em rất đẹp trai đó?"

      "Xú mỹ, da mặt đúng là đệ nhất thiên hạ đó a?" cười mắng.

      "Đó đúng là đệ nhất thiên hạ, đệ nhất tốt hơn đệ nhị nhiều." Nắm lấy tay chặt, sau đó qua đường vào nhà hàng, ra ... ra vừa rồi cũng nghĩ tới nên đâu, lúc mà nắm được cái tay kia, cả người liền lâng lâng, chỉ biết thẳng tới trước, hoàn toàn nghĩ là phải đâu, bị ấy hỏi vậy, mới nhớ tới, xe còn ở công ty, nhưng cũng thể thừa nhận! Bằng về sau này lấy chuyện này mà cười , phải rất nguy đó sao? Đàn ông con trai cũng phải giữ lại chút mặt mũi, lại còn như vậy nữa địa vị còn đâu? Thế là gặp nguy loạn, nhớ lại gần đây có nhà hàng gia đình, nhưng mà hương vị rất bình thường, đương nhiên cho biết điều này.

      Đèn hoa rực rỡ, cảnh vật chung quanh ưu nhã, nhưng người ăn cơm ở đại sảnh nhiều lắm.

      "Ăn nhiều chút, sao ăn ?"

      "À." Cầm dao nĩa cắt tùy tiện mấy cái, xiên miếng bỏ vào trong miệng.

      " ngon sao?" Nhìn khuôn mặt nhắn của nhăn nhíu hết lại, cố nín cười, nhưng vẫn làm bộ quan tâm.

      "Cũng phải ngon." Là rất ngon đó! bĩu môi khó chịu, nhưng lại tiện phát tác, là ai mấy món ăn trong nhà hàng rất ngon? tuyệt thấy thế! Lần trước và Lý Ninh cùng tới nhà hàng châu Úc, thịt bò nơi đó mới đúng là thịt bò, mặc dù chín ba phần, nhưng lại thấy được máu.Bên ngoài màu nâu xinh đẹp, lại được tưới nước thịt ngon ngọt, khiến người ta vừa nhìn liền thèm. © .Sau khi cắt ra thành lát cũng có màu đỏ tươi, mà giống như màu hồng của đôi má trắng mịn của Baby, càng thần hơn là đạt tới mức độ hòa tan tức , chỉ cần nhàng nhấm nuốt miệng đầy hương thơm, dư vị vô cùng vô tận.Còn ở đây, thịt bò ràng chín sáu phần, nhưng lại vừa cứng vừa dai, căn bản nhai chả được, ăn xong còn dính vào kẽ răng!

      "Vậy ăn nhiều chút ." Mượn cớ rót giúp ly rượu đỏ để tránh mình cẩn thận bật cười.

      "Vậy sao ăn?"

      " ăn đây." có gọi thịt bò, chỉ gọi phần pasta, thực ra cái này cũng thể trách được, nhắc ấy chớ ăn thịt bò, nhưng vẫn khăng khăng gọi món ấy.

      bữa này ăn rất rầu rĩ, mặt trắng đáng ghét cứ liên tục bảo ăn nhiều chút, thế nhưng vẫn có ăn được bao nhiêu, cũng phải kén chọn, mà là thức ăn rất khó nuốt. © .Dám để ăn mấy món khó nuốt như thế, nhất định lúc về cho nắm tay nữa.

      Thế nhưng đạo cao thước ma cao trượng, snoopy - tay mơ trong tình trường có thể nào thắng được quyết tâm muốn ăn đậu hủ của mặt trắng đâu chứ?

      cho nắm tay, được thôi! Vậy đổi thành ôm eo chắc được nhỉ, thế là tay duỗi thẳng tới eo , chỉ thấy cả người run lên, giật mình xoay lại, ha ha, muốn giãy sao, vậy càng ôm chặt hơn! Hai người đường cứ xoay qua xoay lại, sau mấy hiệp đấu lớn, lúc mà đậu hũ của snoopy bị ăn sai biệt lắm rốt cục biết được được đầu chữ sắc có cây đao - vì để ăn được đậu hũ, chết cũng vui lòng! Vậy là từ chối nữa.

      Mặt trắng rất là đắc ý, rốt cục cũng ôm được cái eo thon kia rồi!

      Hai người cứ uốn éo với nhau vậy mà về, Phan Thừa Hi tiễn tới cửa, vừa mới chuẩn bị cái kiss goodbye, còn chưa chạm được vào liền đẩy cái, sau đó lại lại nháy mắt thêm mấy cái, "rầm" tiếng đóng cửa lại, mà vẫn còn đứng bên ngoài.

      lắc đầu bật cười, này của xấu hổ đây mà, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn rồi vào thang máy.

      Ba giây sau, nhận được tin nhắn: bắt đầu nhớ em rồi đó .

      hé miệng cười, ôm gối che mặt lăn lộn ghế salon, hồi lâu lại bỏ ra, gò má lên hai áng mây hồng, biết Lý Ninh các ấy lúc biết tiếp nhận mặt trắng thế nào đây nhỉ, trước đây còn thề son sắt mình chọn tên mặt trắng làm bạn trai, đời người là rất khó , giờ mà còn chưa tiếp nhận?

      Đứng lên mới phát trong phòng Lý Ninh sáng rỡ, vui vẻ, chẳng lẽ Lý Ninh về rồi? chạy nhanh tới.

      "Ninh, cậu về rồi?" Kêu mấy tiếng mà cũng có người đáp lại, biết Ninh tới rồi lại , gặp được, vặn mở cửa, quả nhiên, cả căn phòng trống , chỉ có tủ quần áo còn mở chứng tỏ có người động vào.

      Thở dài, lại gọi cho ấy, vậy mà lại thông, nhưng đó là máy ghi của điện thoại.

      "Xin chào, tôi là Lý Lâm! Tôi giờ thể nghe điện thoại của bạn được, sau khi có tiếp "bíp" hãy để lại lời nhắn, tôi gọi lại sau." Đầu dây bên kia truyền tới giọng rất dứt khoát với hơi khàn khàn của Lý Ninh.

      Ngơ ngẩn lúc, trong điện thoại bắt đầu ghi , bất đắc dĩ thở dài, "Ninh, là tớ đây, tớ rất lo cho cậu, cậu chừng nào về vậy, về cũng gọi điện cho tớ nhé - cậu mãi là bạn tốt nhất của Dương Dương."

      Đặt điện thoại xuống, quay lại phòng lấy quần áo tắm, tắm xong ra ngoài lấy cái khăn lông lau tóc, lúc xem điện thoại thấy có ba cuộc gọi nhỡ, hơn nữa còn là cùng người!

      do dự, vẫn nên gọi lại, đợi lúc đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nam rất có từ tính.

      "Là Dương Dương sao?" Giọng của Xa Minh Vũ những dễ nghe lại còn rất đặc biệt, khiến người ta nghe qua lần liền rất khó quên.

      "Ừ, là tôi." xong câu này cũng biết nên tiếp thế nào nữa, dù sao bọn họ chỉ gặp nhau hai lần, tuy hai lần đều là cứu , nhưng trong lòng vẫn luôn có giọng cho biết, người này rất nguy hiểm, tốt nhất là nên chọc.

      "Sao vậy, có chuyện gì muốn với tôi sao?"

      Cho tôi xin, hình như là gọi tới trước mà! "À, đúng rồi, vừa gọi cho tôi?"

      "Ừ."

      Cứ ừ thôi sao? còn muốn nghe nữa, sợ nhất là chuyện phiếm với người mà chả biết gì, khí rất kỳ quái, "Có chuyện gì ?" " có chuyện gì thể gọi cho sao?"

      "Hì hì, ý tôi phải vậy..." gãi đầu.

      "Dương Dương..." Xa Minh Vũ cúi đầu gọi.

      Tim như ngưng lại, cái giọng này có sức quyến rũ đó!

      "Dương Dương..." lại gọi, thanh nghe rất mệt mỏi, rất vô lực.

      "Ừ, tôi đây, giờ ở đâu?"

      "Tôi ở bệnh viện."

      "A?" ngờ được.

      "Tôi giờ trong bệnh viện."

      " xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc ban đêm yên tĩnh này, giọng có vẻ rất ưu thương.

      "Có chút xíu ngoài ý muốn ấy mà." cười khẽ.

      "Vậy giờ sao rồi chứ?"

      " sao nữa, chỉ là có hơi đói bụng, đồ ăn trong bệnh viện lại rất khó nuốt."

      " ở bệnh viên nào? Tôi mua đồ ăn khuya mang đến cho." nhìn đồng hồ, 9h15, vẫn tính là muộn.

      "Bệnh viện nhân dân thành phố S."

      "Vậy muốn ăn gì?" Bệnh viện nhân dân thành phố S cách nhà xa, thuê xe chỉ khoảng nửa tiếng là tới, mặc dù muốn có dính líu nhiều với , nhưng thế nào Xa Minh Vũ từng cứu hai lần, hơn nữa đều là trước những tình huống nguy cấp, cho nên giờ mua đồ ăn khuya cho coi như là đền ơn , huống hồ phim chụp X-quang lần trước còn chưa lấy, thuận tiện lần này cầm về.

      "Cháo thịt , tên Cao Khả kia hôm nay phải tăng ca, bằng cũng cần làm phiền ." dường như giải thích.

      " phiền đâu, nửa giờ sau tôi đến đó."

      "Được." Cúp điện thoại, nhìn giờ, khóe miệng nở nụ cười, nụ cười kia chính cũng thấy, nhưng cũng biết nó khó coi và bất đắc dĩ đến thế nào.

      Cúp điện thoại xong, lập tức thay bộ quần áo thường, cầm túi, trước tới Phì Vượng Ký mua bát cháo thịt và bát canh gà, sau đó đường ngăn chiếc taxi lại.

      Buổi tối giao thông khá thông suốt, có trễ nãi, rất nhanh đến nơi rồi gọi cho Xa Minh Vũ.

      Do dự đứng trước phòng 305, giơ tay lên gõ cửa.

      "Vào , cửa có khóa."

      đẩy cửa vào, là phòng bệnh rất rộng rãi và sang trọng, Xa Minh Vũ nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, đầu quấn vải trắng.

      "Nhanh vậy sao."

      "Giao thông lúc này rất thông thoáng." đặt đồ ăn lên bàn bên cạnh, lấy canh với cháo ra cho , nhận nhưng cũng uống ngay.

      "Sao uống ngay khi còn nóng?"

      "Rất nóng, để lát nữa ." rồi nhàng nhìn xuống, "Làm phiền rồi, đây là kết quả phim chụp X - quang của , lúc chiều tôi bảo Chu Khả lấy giúp ."

      nhận rồi lấy ra nhìn, cũng hiểu lắm, ngước mắt hỏi .

      cười khe khẽ, "Chu Khả có vấn đề gì, có lẽ chỉ tụ huyết chút thôi, cho nên lấy ít thuốc nước cùng với thuốc mỡ cho , cứ theo đó mà dùng là được."

      "Ừm, cảm ơn ." Người này rất có tâm, chính cũng bận mà quên mất luôn, làm khó còn nhớ .

      Đôi môi mỏng của kéo ra thành đường trông đẹp.

      cũng hé miệng cười.

      Trong hành lang xa xa truyền tới tiếng "cộp cộp", là tiếng giày cao gót, ban đêm vắng vẻ nên có vẻ rất lớn, từ thanh mà nghe có vẻ rất gấp.

      giãy dụa ngồi dậy lại cẩn thận làm đổ ly nước, nước đổ xuống bàn bắn tung tóe lên chăn đệm, nước còn rất nóng, chỉ chốc lát sau tay liền đỏ lên, Dương Dương "a" tiếng vội vàng chạy tới, cầm khăn tay hốt hoảng lau.

      "Lại phiền cho rồi."

      " sao sao, nhưng tay ..." đưa khăn cho , nhận rồi lau khô, nhưng tay vẫn đỏ hồng lên.

      "Trong ngăn kéo có thuốc mỡ." ngược lại rất bình tĩnh.

      Lúc lấy thuốc mỡ ra, tay Xa Minh Vũ duỗi tới trước mặt , do dự 3s, cầm tay nhàng thoa thuốc mỡ lên.

      có thể cảm giác được ánh mắt của Xa Minh Vũ vẫn đặt ở mặt mình, cố gắng để mình tập trung vào tay , khoảng cách của hai người hơi gần, lúc hô hấp tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nghĩ vậy lại lặng lẽ lui về sau.

      Tiếng giày cao gót trong hành lang càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, cửa chi nha tiếng, muốn quay lại xem ai tới, đầu lại bị người kéo, cả người nhào tới, miệng dán lên vật thể rất lạnh lẽo!

      "Nhắm mắt lại." nhàng .

      vẫn mở to mắt, ý nghĩ bị trì trệ, lúc này, mặt trước mặt , môi bọn họ dính nhau! Kinh hách quá lớn, ngây ngốc mấy giây mới nhớ phải đẩy ra, nhưng muộn.

      "Hai người làm gì? !" giọng lạnh lùng khàn khàn truyền tới.

      Giọng này như sấm sét giữa trời quang, là của Lý Ninh! Bị màn hù dọa, rốt cuộc có phản ứng, đẩy ra, xoay lại, ngây người.

      Lý Ninh mặc quần bó sát người, cổ áo chữ V, mái tóc che khuất mảnh tuyết trắng mà cổ áo lộ ra, đôi mắt phượng nuốt giận trừng lên, ra ánh sáng màu xanh nhạt, tin nhìn chằm chằm hai người trước mắt.

      "Tôi hỏi hai người làm cái gì?" Đôi môi tô đỏ diễm lệ cắn chặt.

      "Ninh..." chạy lại muốn kéo tay ấy, nhưng Lý Ninh lại đẩy ra.

      "Dương Dương là cậu sao? Người bạn tốt nhất của tôi cùng bạn trai tôi lại hôn nhau trong bệnh viện, là tôi nằm mơ? Hay là hoa mắt nên nhìn lầm?" Lý Ninh dịu dàng êm dịu cười tiếng, nhưng trông nó lại khó coi.

      tình nguyện để ấy mắng, cũng đừng nên cười vậy, "Ninh, phải như cậu thấy đâu."

      "Vậy là như thế nào? cho tôi biết , Dương Dương, cho tôi biết ."

      "Tớ..." phải thế nào, ngay cả chính cũng trong sương mù.

      " ra sao?" ấy tiến sát từng bước.

      "Ninh..." lui về sau từng bước, Lý Ninh như vậy nhìn rất khủng bố, đều phụ nữ khi gặp phải tình cảm đều mất lý trí, Lý Ninh lúc này xem ra cũng còn bao nhiêu lý trí, hơn nữa người ấy toàn mùi rượu, ấy hẳn uống rất nhiều, "Ninh, cậu tỉnh táo lại chút, tớ và Xa tiên sinh có gì hết."

      "A, có gì, được! Tôi tin cậu, Dương Dương, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, vậy cậu cho tôi biết, hai người vừa rồi làm cái gì? Vì sao trễ như vậy rồi mà cậu còn ở đây?"

      lui về sau bước, có chú ý tới cái băng đằng sau, để ý liền ngã ngửa về sau, Dương Dương theo phản ứng mà nhắm mắt lại.

      "Dương Dương cẩn thận!" Lý Ninh hoa dung thất sắc kêu lên, do dự lúc mới đưa tay ra kéo Dương Dương, nhưng cũng chậm, Dương Dương ngã xuống cái băng, sau đó cả người theo đó ngã thẳng xuống đất.

      Mắt thấy sắp phải kiss với mặt đất, cơ thể dày rộng chặn ở bên dưới.

      " sao chứ?"

      "A, sao, cảm ơn." có nhận được cơn đau, Dương Dương mở mắt ra, may là Xa Minh Vũ kịp thời đỡ , bằng đầu vô cùng có khả năng bị chấn động, chỉ là tư thế hai người lúc này rất mập mờ. Cả nửa người cơ hồ vùi trong ngực , tay đỡ lấy vai , tay kia nắm ở eo, đúng lúc ngước lên nhìn Lý Ninh với đôi mắt tràn đầy đau đớn, cả kinh, cố đẩy người ra sau đứng dậy, "Ninh, bọn tớ có gì hết."

      "Lâm, đừng trách Dương Dương, muốn trách là do gọi tới."

      "A, đúng, đây là đáp án cho em, đây là lựa chọn của ! Nhưng vì sao lại là Dương Dương? Tại sao lại là Dương Dương!" Lý Ninh lên, giơ tay "ba" tiếng, tiếng bạt tai vang lên thanh thúy trong phòng.

      "Ninh..."

      Cảm giác bị người bạn tốt nhất và bạn trai phản bội là đau đớn nhất, cảm giác này kéo dài suốt đời, giống như cây kim cắm trong tim, kéo nó ra làm cả người đau nhức! xoay lại bỏ , nước mắt trong lúc xoay người lại rơi từng giọt xuống sàn, tạo nên bản nhạc tan nát cõi lòng.

      Hàng lang lại vang lên tiếng giày cao gót, so với trước càng gấp gáp hơn, sửng sốt mấy giây mới đuổi theo, lúc chạy tới cửa lại xoay lại, nhìn Xa Minh Vũ, má trái của dấu bàn tay màu đỏ, tạo thành đối lập với vẻ trắng xanh bên má phải.

      "Tôi biết tại sao lại làm vậy, tôi cũng muốn biết lựa chọn của là gì, nhưng tôi có thể cho biết, lựa chọn của tôi là Lý Ninh, vĩnh viễn là ấy." xong cho cơ hội giải thích liền chạy .

      Trong căn phòng trống rỗng chỉ vang lên tiếng chi nha của cánh cửa, Xa Minh Vũ chán nản ngồi giường bệnh, tay ôm đầu, lệ rơi chiếc ra giường trắng tinh, hai giọt rồi ba giọt...

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 22: XẢY RA CHUYỆN


      * * *

      "Ninh..." vừa chạy vừa gọi, cả người Ninh toàn mùi rượu, ấy rốt cuộc uống bao nhiêu, tửu lượng Ninh tuy tồi nhưng cũng là sâu rượu, bình thường luôn chọn những loại có nồng độ rất cao.

      Lúc chạy tới cửa bệnh viện cũng vừa lúc thấy Lý Ninh lái xe ra ngoài.

      "Ninh..." đuổi theo, nhưng sao có thể so được với xe thể thao bốn bánh? Lý Ninh từ trong xe nhìn cười quyến rũ, miệng mấp máy như gì đó, chỉ là nghe được, rồi sau đó lại thấy hai hàng nước mắt lăn dài má Lý Ninh.

      Chiếc xe vẫn dừng lại, gió thổi qua tung bay tóc , nước mắt cũng tuôn ra, lưỡng lự thêm chặn ngay chiếc taxi lại.

      "Bác tài, có thể nhanh hơn được ?" Chiếc xe Ninh lái chạy như bay trong gió, còn tiếp tục vậy rất dễ xảy ra tai nạn! Lòng bàn tay toát mồ hôi nhưng cũng chỉ có thể thúc giục tài xế.

      " à, nhìn đồng hồ số , rất nhanh rồi đó, còn nhanh nữa tôi bị ghi giấy phạt đấy. © .Lão Phó tôi lái xe được 20 năm rồi còn chưa có nhận được giấy phạt nào đâu!" Bác tài vừa khoe khoang mình vừa an ủi .

      Chỉ là lúc này đâu còn tâm tư mà nghe nhiều? Tim còn người Ninh, chiếc xe cứ vọt xiêu vẹo như người say rượu, mấy lần thiếu chút nữa đụng vào xe khác, tim cũng trào lên tận cổ, "Bác tài, xin hãy lái nhanh lên nữa được , đuổi theo chiếc Audi màu đen trước mặt đó, xe là bạn tôi, ấy uống rượu lại bị kích thích, tôi sợ ấy nghĩ quẩn trong lòng."

      "Cái gì? !" Bác tài lại càng hoảng sợ, lập tức trở nên rất nghiêm túc, "Tự tử? khủng khiếp, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đừng sợ, tôi tăng tốc đuổi theo, ngồi ổn rồi chứ?"

      "Vâng!" nắm chặt giây an toàn, gật mạnh đầu.

      "Vậy chúng ta thôi!" Ông chú tài xế đạp môtơ phát ra tiếng va chạm chói tai, chiếc xe bay nhanh về trước!

      Tuy xe chạy nhanh nhưng tốc độ Lý Ninh cũng tăng nhanh, mắt thấy sắp vượt qua cực hạn, ấy liều mạng mà! Cầm di động gọi, có chuông nhưng lại ai nghe.

      Mộc Mộc từng , Ninh là loại người thà làm ngọc vỡ làm ngói lành, đừng thấy bình thường ấy rất xem thường tình , kỳ thực người như thế khi rất đáng sợ!

      Ba bình thường hay với , uống rượu chỉ uống say sáu phần, ăn cơm chỉ ăn no bảy phần, mọi việc đều có mức độ.

      Lúc uống rượu, chỉ uống đến sáu phần say là tốt nhất, lúc này cơ thể có thể được thả lỏng, nếu còn tiếp tục uống, rất có khả năng bị đau đầu theo đó là loạt bệnh tật của việc say rượu. Chỉ ăn no bảy phần là thoải mái nhất, trong miệng giữ lại mùi thơm của thức ăn, nếu tiếp tục ăn rất có thể khiến dạ dày được khỏe cùng với việc béo phì, gây hại tới sức khỏe thân thể.

      Cho nên mẹ cũng , dù con có người thế nào, cũng đừng nên cả 10, chỉ cần 8 phần là đủ rồi, nhiều quá đánh mất bản thân, đối phương cũng phải chịu quá nhiều áp lực mà thở nổi.

      Bác tài xế ra sức đạp chân ga nhưng xe chỉ là Santana 3000, vô luận nhấn ga thế nào vẫn có cách nào bắt kịp chiếc Audi A8 của Lý Ninh! Bác tài cũng gấ quá toát mồ hôi lạnh, " à, lão Phó tôi sợ rằng có lòng mà có lực a!"

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Trong lúc bất chợt, nhớ tới mặt trắng , đầu vừa nghĩ đến tay cũng gọi cho rồi.

      Chuông vang lên lúc có người nhận, "Sao vậy, còn chưa ngủ à? Có phải nhớ ?" Giọng Phan Thừa Hi nghe vào rất vui vẻ.

      "Tiểu Bạch, xảy ra chuyện..." biết vì sao vừa nghe được giọng , mọi ủy khuất đều dâng lên.

      "Xảy ra chuyện gì?" giật mình, lập tức nghiêm chỉnh lại, kỳ thực vừa mới tắm xong lâu, lau tóc còn ướt rồi chợt nhớ tối nay ấy ăn được bao nhiêu, trong lòng lo lắng ấy liệu có đói bụng , muốn mua cho ấy mấy thứ đồ ăn khuya, nghĩ tới ấy lại gọi tới, chỉ là giọng nức nở nghẹn ngào.

      "Ninh, Lý Ninh xảy ra chuyện, ấy xe mà như đua vậy, em lo lắm..." Nước mắt trào dâng, ngẩng đầu lên để cho nước mắt rơi xuống, bây giờ phải là lúc khóc lóc!

      "Em đừng vội, em giờ ở đâu? lập tức tới đó." để ý tới việc thay quần áo khác, tùy ý khoác thêm cái áo, cầm chìa khóa rồi chạy ra cửa.

      "Em cứ bảo bác tài theo, sắp tới rồi, đừng sợ, có đây, có chuyện gì đâu." Ngồi vào chiếc Ferrari 599 màu đỏ, nhanh chóng chạy tới đường cao tốc.

      "Bọn em ở đâu?"

      " đường cao tốc Đào Kim, nhưng bọn em sắp mất dấu rồi, Ninh quá nhanh, bọn em theo kịp... © .Tiểu Bạch làm sao bây giờ, Ninh liệu có xảy ra chuyện gì đây?" Tiểu Bạch là cái tên hai người đặt ra lúc ăn cơm chiều, gọi là Snoopy, lại vui, cho nên gọi là mặt trắng , sau đó ngẫm lại vẫn còn thua thiệt, nhớ tới cái bút sáp mầu Tiểu Tân có hình con chó trắng sủa, thế là như Columbus phát đại lục mới kêu lên.

      đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận lại cười, , hoa chiêu của em cũng nhiều , trước là mặt trắng , giờ lại thành tiểu Bạch rồi, nhưng mà nghe vậy cũng hay. © . , vì sao vậy mà cũng hay? , em là Snoopy, là tiểu Bạch, hai người đều là chó, chó với chó mới xứng đôi... © . mắng, mới là chó ấy! Sau đó cũng cười theo, hết hận cứ kêu Tiểu Bạch Tiểu Bạch liên tục, đối với hành vi thất thường của , chỉ cười mà .

      "Vậy thế này , bọn em dừng lại trước, ở gần đó rồi." Chỉ chốc lát, liền thấy cạnh đường đậu chiếc Santana 3000.

      vừa xuống xe, Dương Dương liền chạy tới nhào vào ngực .

      ôm , phát trong ngực run rẩy, trái tim có hơi đau, tay cũng ôm chặt hơn.

      "Chúng ta tìm Lý Ninh trước ." cựa quậy trong ngực ,

      "Em sao chứ?" Tay vẫn còn run rẩy, mắt đỏ hồng, tim như dây cung bị kéo căng, đời này, này, chỉ sợ buông tay được rồi.

      Dương Dương kiên cường cười cười tỏ ý bản thân có sao, mặc kệ thế nào, giờ bọn họ cũng nên chịu đựng, mọi việc cứ để tìm được Ninh trước rồi sau.

      Hai người chần chờ thêm nữa, lập tức lên xe tìm theo hướng Lý Ninh lái .

      "Tiểu Bạch, Ninh xảy ra chuyện chứ?" Tim vẫn nhảy loạn liên tục, luôn cảm thấy xảy ra chuyện, tính cách của Ninh hiểu rất , Ninh rất coi trọng tình nghĩa, tuy bên ngoài nhìn như rất dữ, nhưng ấy điển hình là loại người miệng như đao mà tim như đậu hũ, đối với bạn bè còn tốt hơn bản thân. Thế nhưng cha mẹ của Ninh lại vì người thứ ba mà ly hôn, từ bé ấy rất hận kẻ thứ ba, ấy , nếu phải kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, vậy ấy cũng tuổi thơ rất hạnh phúc, mặc dù sau khi ly dị mẹ ấy lại tìm được hạnh phúc, nhưng trong lòng Ninh vẫn rất ghét kẻ thứ ba, nhưng tối nay ấy lại cho rằng , Dương Dương, người bạn tốt nhất của ấy lại ở cùng bạn trai mình! Hai người mà ấy quan tâm nhất lại "phản bội", cho dù là ai cũng chịu nổi điều đó!

      Vì sao? Vì sao Xa Minh Vũ lại làm vậy đây? Bây giờ nghĩ lại, từ lúc gọi đến cho đến việc hôn môi, mọi chuyện đều là sắp đặt trăm phương ngàn kế của ! Mà lại ngu ngốc rơi vào bẫy, trở thành đồng lõa làm tổn thương người bạn tốt nhất của mình! Nghĩ tới đây, hận thể trói Xa Minh Vũ lại mà đánh , lại tát mình hai cái, vì sao ngu ngốc vô dụng như vậy!

      "Dương Dương, em làm gì thế?" Phan Thừa Hi thắng mạnh xe, bánh xe phát ra tiếng chói tai rồi dừng lại, hai tay nắm lấy cái tay tự đánh vào đầu mình của .

      "Em hận bản thân, là em đẩy Ninh vào tình cảnh thống khổ như vậy, nếu có em, ấy cũng thống khổ như thế."

      "Ngốc à, phải lỗi do em, Lý Ninh hiểu và nghĩ ra thôi, ấy giờ rối loạn nên có hiểu được, để ấy yên tĩnh lại có lẽ hai ngày nữa ấy sao đâu." Ôm vào lòng, nhàng vuốt ve mái tóc vừa bị làm rối bù, lông mày cũng nhíu lại. Thực ra còn chưa hiểu chuyện xảy ra, nhưng lúc này cũng rất rối loạn nên chỉ có thể đôi câu lý giải, Lý Ninh hiểu lầm , cho nên mới chạy xe, chưa từng gặp Lý Ninh nhưng này nghe qua, bình thường luôn nghe nhắc tới này, câu cửa miệng mà thích nhất là "Ninh ", từ trong lời của biết cảm tình giữa bọn họ rất tốt, có đôi khi cũng phải ghen tị, chỉ là nhìn lúc này, cái hiểu lầm này dường như rất nghiêm trọng!

      " có chuyện gì ư?" ngẩng đầu lên, đáng thương trông hệt như bé cún con bị người ta vứt bỏ.

      "..." Lời còn chưa hết liền nghe thấy tiếng vang lớn, dường như thứ gì đó va chạm, tiếp đó "bùm", khoảng chừng 5km bên ngoài xuất ...

      Hai người sững sờ, trong lòng đều cùng xuất bốn chữ: Xảy ra tai nạn xe cộ! Sau đó Dương Dương hét lên: "Ninh!"

      lập tức phục hồi tinh thần lại, khởi động xe: "Mau gọi 120 báo cảnh sát!"

      run rẩy cầm điện thoại bấm vài lần mới thông.

      " sao đâu, phải Lý Ninh, phải ấy đâu." nắm lấy tay , ngừng an ủi, chỉ là trong lòng cũng dấy lên dự cảm .

      "Đúng, phải là Lý Ninh, Lý Ninh ấy là tai họa, mà tai họa sống ngàn năm, xảy ra chuyện gì hết!" theo, dường như cứ vậy có việc gì, thế nhưng nước mắt vẫn rơi, giống như sợi chỉ giữ những hạt châu bị cắt đứt, từng giọt rơi xuống.

      " sao đâu..." Lời còn chưa dứt, liền dừng lại, trước mắt là ánh lửa khắp bầu trời, hai chiếc xe bốc cháy, thế lửa rất lớn.

      "Ninh! !" Dương Dương hét lên, giựt khỏi tay lao ra ngoài xe, chạy thẳng tới chỗ hai chiếc xe.

      "Dương Dương, em thể qua đó!" sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng chạy đuổi theo , kéo lấy Dương Dương lúc này như con bò điên vậy.

      " thả em ra, đó là xe Ninh, Ninh ở bên trong đó! Em phải cứu ấy!" liều mạng giãy dụa, móng tay cào, cấu nhưng Phan Thừa Hi tránh né, mặt bị cào xước, vết máu thấm ra ngoài, những vết xước chẳng mấy chốc sưng lên.

      "Em bình tĩnh lại ! Em có qua cũng vô ích thôi!" Thế lửa rất lớn, ấy cứ tới như thế chẳng phải là chịu chết sao? níu chặt lại, ôm vào lòng, mặc cho móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng buông ra, rất ích kỷ, cách nào nhìn chịu chết!

      " thả em ra , em phải cứu Ninh, thả em ra, cái tên mặt trắng chết tiệt! mau thả em ra..." hét, chợt ngọn lửa bổ tới chỗ bọn họ, người bị mặt trắng đẩy cái cùng té mặt đất.

      "Bùm!" Chiếc xe nổ tung!

      "Ninh..." nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, kiệt sức kêu lên tiếng, cặp mắt trắng nhợt, ngã vào ngực .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 23: CƯỚP CỦA AI



      * * *

      "Ninh -!" bật dậy, phát mình ở trong căn phòng xa lạ, nằm mơ, mơ thấy Ninh trong biển lửa, sau đó chiếc Audi của nổ tung dọa cả người túa mồ hôi, nhấc tay lau mặt lại phát mặt mũi đều là "mồ hôi".

      "Em tỉnh rồi?"

      "Tiểu Bạch? Đây là đâu, sao em lại ở đây? Tiểu Bạch, em vừa nằm mơ, em mơ thấy Ninh xảy ra tai nạn xe cộ."

      gì, tới bên cạnh kéo vào lòng, "Dương Dương, phải mơ đâu, là ."

      "Tiểu Bạch, gạt em đúng ?" Khẩn trương níu lấy tay , nước mắt lại như gió bão tuôn ra.

      "Dương Dương... © ." Việc có thể làm bây giờ là ôm vào lòng.

      "... © . đâu, Ninh thế nào rồi? ấy thế nào rồi?"

      "Em bình tĩnh lại , Dương Dương, em bình tĩnh lại, Lý Ninh giờ trong phòng cấp cứu." kéo loạn cả lên, sắc mặt cũng ảm đạm, lúc mà xe cấp cứu chạy tới, chiếc xe hoàn toàn bị đốt trụi, chủ xe chiếc xe va chạm với Lý Ninh cũng bị thiêu đến biến dạng, tử vong ngay tại chỗ. © .Khi mà lửa được dập tắt cũng thấy Lý Ninh ở trong xe, mà tìm được ấy ở khu vực cách xe mười thước, chắc hẳn sau khi va chạm ấy cũng có bất tỉnh, sau đó tự bò ra ngoài, chỉ là khoảng cách mười thước quá gần, đầu Lý Ninh chỉ va đập nghiêm trọng mà người cũng bị bỏng nhiều chỗ, cũng có chút biến đổi, nhưng may mắn là còn thở, lúc này bàn mổ, 4 tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa có ra.

      "Có nghiêm trọng ? ấy thế nào?"

      Phan Thừa Hi lắc đầu trả lời, Dương Dương giãy khỏi tay chạy tới phòng cấp cứu.

      lập tức theo.

      chạy lảo đảo, bên trong gian phòng phát ra tiếng khóc thê lương, ban đêm yên tĩnh như này lại càng chọc lòng người, lúc chạy tới phòng bệnh, dưới ánh đèn thấy người đàn ông nằm ở giường bệnh, nhiều chỗ người băng bó trông như xác ướp, tay vô lực rơi xuống khung giường, hiển nhiên sinh mệnh người trôi ...

      Tiếng khóc của thân nhân càng khiến kinh hoảng mệt mỏi, cả người run lẩy bẩy như chiếc lá rụng trong gió thu.

      hành lang vắng vẻ yên ắng khiến cho người ta có cảm giác thở nổi, chỉ có ánh đèn ở phòng cấp cứu vẫn còn tỏa ra ánh hồng quang.

      Hai mắt vô thần nhìn hồng quang u ám, trước đây vẫn cảm thấy màu đỏ là sinh mạng, nhưng giờ lại thấy màu đỏ ấy như tượng trưng cho địa ngục, là màu của máu sợ hãi và đỏ tươi.

      Hồng quang u ám chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt của Dương Dương làm cho sắc mặt càng trở nên khó coi, thể vào nên chỉ có thể áp sát vào cánh cửa, nhìn xuyên qua ô cửa thủy tinh để thấy được những đường phập phồng lên xuống màn ảnh điện tâm đồ.

      giường bệnh, má phải Lý Ninh là tảng thịt cháy, hai mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, mặt trắng còn chút máu, hai tay ấy buông lỏng, màu đỏ thẫm móng tay tạo thành đối lập nét với sắc mặt tái nhợt.

      Bên trong phòng cấp cứu, mọi người rất vội vã.

      "Bác sĩ Lâm, tình huống người bệnh rất ổn định, nhịp tim rất yếu!"

      "Huyết áp cũng có tăng."

      "Tiểu Hoàng, liên lạc với khoa lâm sàng với kho máu, tiểu Trương, chuẩn bị kích điện!"

      "Vâng, bác sĩ Lâm."

      Bác sĩ Lâm cầm bản kích điện lên, "Được, chuẩn bị, 100." Sau đó đè lên ngực Lý Ninh.

      "Bịch - -!", thân thể Lý Ninh bắn lên cao.

      Nhưng huyết áp vẫn hạ thấp, nhịp tim cũng có mạnh lên, điện tâm đồ cứ "tít tít -" ngừng.

      "200 Jun!" Bác sĩ Lâm lại hô.

      "Bịch - -!", thân thể Lý Ninh lại bật lên cao, sau đó ngã xuống vạc giường.

      Nhưng mọi thứ vẫn có chuyển biến tốt lên.

      "300 Jun."

      "Bịch - -!"

      "Mau tiêm vào 3 mg atropin!"

      Bên trong phòng cấp cứu vẫn rất loạn.

      Dương Dương cắn môi dưới, cắn đến mức còn huyết sắc nhưng vẫn ức chế được nước mắt, nắm chặt hai tay, hai chân cứ run rẩy ngừng, trượt xuống co người lại, hai tay ôm đầu, ôm chặt lấy mình.

      Mạng sống sao lại mỏng manh tới vậy? việc sao lại trở nên thế này? Lý Ninh chết, Lý Ninh chết đâu! Các cùng kết hôn, cùng sinh con, sau đó nếu cùng là nữ hoặc cùng là nam để chúng kết nghĩa, còn nếu là nam nữ cho bọn chúng kết thân, các còn , cuối năm nay Lý Ninh và Mộc Mộc cả ba người cùng Pa-ri xem tháp Eiffel, mua cái danh bài thế giới, mọi thứ các còn chưa có làm, Lý Ninh sao có thể chết được?

      cuộn mình run rẩy, trong mắt , lúc này giống như đứa bé bị lạc mất phương hướng.

      Phan Thừa Hi tới gần, ngồi xuống ôm lấy hai vai , nhàng ôm .

      "Đừng khóc, có chuyện gì đâu, có chuyện gì đâu, Ninh ấy có chuyện gì hết."

      "Tiểu Bạch, em sợ, em sợ lắm, đều là em hại ấy, đều là lỗi của em, nếu ấy..." ngẩng đầu lên, sâu trong đôi mắt lộ ra tự trách và tuyệt vọng, nước mắt tí tách rớt xuống, rơi vào người .

      nhàng lau nước mắt mặt , tim của cũng đau đớn, "Có đây, có chuyện gì đâu." nhàng ôm , ngồi băng ghế, vỗ về che chở như đứa bé, vuốt đôi tay cho đến khi ngừng khóc.

      "Em ở đây chờ , mua đồ uống rồi về."

      gật đầu.

      Phan Thừa Hi có chút lo lắng nhìn rồi mới , nhưng nghĩ tới mới phút thôi mà lúc về thấy người đâu!

      ********

      " là ác ma giết người! mau mở cửa cho tôi!" gắng gượng tới tận đây, sau đó giơ tay đập cửa phòng 305.

      Xa Minh Vũ mở cửa, trong tay cầm điếu thuốc.

      " là ác ma, mau trả Ninh lại cho tôi, trả Ninh lại cho tôi!" kéo lấy áo, đánh loạn xạ.

      , cũng có động, cứ mặc cho đánh.

      " sao phải làm vậy? Vì sao?"

      vẫn động.

      "Lẽ nào biết Ninh rất quan tâm tới sao? muốn chia tay ấy cũng đừng kéo tôi xuống nước chứ, Ninh rất quan tâm tới bạn bè, bạn tốt lại cùng bạn trai phản bội ấy, ấy sao có thể chịu đựng được cái đả kích này! Là , là hại chết ấy!"

      " vừa cái gì?" Nghe được câu này, như mô-tơ điện đột nhiên tỉnh lại, bắt lấy tay , kinh ngạc hỏi.

      "Là hại chết ấy, bây giờ hài lòng chưa, ấy giờ còn nằm bàn mổ, có khả năng vĩnh viễn tỉnh lại nữa!" Nghĩ đến Ninh vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, lại chịu nổi ngã xuống đất.

      Sấm sét giữa trời quang! Xa Minh Vũ đứng đực ra đó, thấy té xuống đất cũng có đỡ, sau đó chạy ra ngoài.

      Phan Thừa Hi nôn nóng chạy quanh tìm , gọi điện cũng ai nghe, tìm quanh đây cũng thấy bóng người, Lý Ninh còn chưa ra ngoài nên chắc xa, tưởng toilet, đợi hồi lâu mà cũng thấy người ra, đành phải quay lại, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy đúng, lo lắng có nên báo án Xa Minh Vũ lại chạy tới, người cũng mặc đồng phục bệnh nhân, mặt cũng có mấy vệt máu ràng, những vết sước ấy còn có hơi sưng lên.

      "Minh Vũ, sao cậu lại ở đây, cậu bị sao vậy?" Thấy sắc mặt hoảng hốt của Xa Minh Vũ, dường như cũng khá hơn chút nào.

      "Hi, cậu cũng ở đây sao, người bên trong là ai? Là Lý Lâm ư?"

      " phải, là người tên là Lý Ninh." và Xa Minh Vũ quen biết nhiều năm nhưng chưa từng thấy vẻ mặt này của , gần như đau đớn tuyệt vọng.

      Đẩy Phan Thừa Hi ra, Xa Minh Vũ vội vã chạy đến cửa phòng cấp cứu, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, sau đó khuôn mặt lên tuyệt vọng và hối hận, dường như trời sập xuống rồi vậy.

      muốn tới đỡ Xa Minh Vũ lại thấy Dương Dương từng bước từng bước trở về, do dự, trực tiếp tới cạnh đỡ lấy .

      "Em đâu vậy?" Ôm lấy , lại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong tay lần nữa, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Làm sao mà Minh Vũ cũng kéo vào chuyện này?

      hành lang chợt truyền tới loạt tiếng vang, tiếp theo là loạt tiếng bước chân chạy tới hướng này.

      nam sinh dưới 20 tuổi ở cuối hành lang lảo đảo chạy tới, bên cạnh phụ nữ tới 50, người cao gầy, chỉ là lúc này tóc tai rối bời, người mặc đồ ngủ, bên ngoài chỉ khoác có cái áo khoác, khuôn mặt còn lên nước mắt chưa khô.

      "Lâm Lâm, con của mẹ..."

      Dương Dương đẩy Phan Thừa Hi ra bước lên gặp, "Dì Quyên, Ninh còn chưa có ra."

      Người phụ nữ được gọi là dì Quyên kia là mẹ của Lý Ninh, nghe như thế, bà nhìn đèn đỏ phòng cấp cứu, nước mặt lại hung cuồng chảy ra, nắm chặt lấy cánh tay nam sinh bên cạnh đỡ bà, run rẩy cơ hồ đứng vững.

      "Dương Dương, Lâm Lâm nó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      "Đúng vậy, chị Dương Dương, chị em xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra tai nạn xe cộ cơ chứ?" chuyện là Tương Bình, em trai cùng mẹ khác cha của Lý Ninh, bình thường cảm tình giữa hai người cũng tệ lắm.

      "Dì Quyên, Ninh..."

      "Người kia là ai?" Lâm Quyên để Dương Dương tiếp, tay run rẩy chỉ người ngồi trước cửa phòng cấp cứu.

      "Mẹ, lại là tên họ Xa!"

      Mà lúc này Xa Minh Vũ cũng nghe được thanh bên này, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Quyên và Tương Bình, hiển nhiên, bọn họ quen biết nhau.

      "Lâm Lâm chúng tôi rốt cuộc làm ra tội lỗi gì, vì sao lần rồi hai lần xảy ra chuyện đều liên quan tới nhà họ Xa các người? Cậu trả lại con cho tôi..." Lâm Quyên dường như mất lý trí, chạy tới xé rách áo Xa Minh Vũ.

      Xa Minh Vũ vẫn như trước, hề động đậy, mặc cho bà ấy đánh, Tương Bình cũng chạy ra nện quyền lên mặt , Xa Minh Vũ ngã xuống đất, máu mũi lập tức chảy ra.

      Phan Thừa Hi chạy tới ngăn cản bọn họ tiếp tục đánh, Dương Dương cũng kéo lấy Lâm Quyên kích động.

      "Dương Dương, con buông dì ra, dì chỉ biết Lâm Lâm cuối cùng ngày bị hủy trong tay họ Xa bọn họ thôi, dì..."

      Đèn đỏ phía phòng cấp cứu chợt tắt, cửa "chi nha" tiếng rồi mở ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :