1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mặt trắng nhỏ đứng sang một bên - Vân Cát Cẩm Tú (49c + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 49: ÁC GIẢ ÁC BÁO


      * * *

      Bó hoa cưới cầm tay : Đôi uyên ương hồng

      Cuộc sống có đôi lúc làm cho người ta khó hiểu, nó cho bạn quả ngọt lại có thể làm bạn ăn đến hỏng răng, phải chịu đựng nổi khổ bị đau răng; nó cho bạn quả đắng, lại có thể là thuốc hay lợi cho miệng, ích lợi cuối cùng giành cho bạn nhiều hơn, ai cười đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng.

      Sáng sớm khi tỉnh lại, Dương Dương thấy được người bên cạnh, nhiệt độ ấm áp cùng hương vị quen thuộc từ người , cơ hồ lập tức bỏ qua hết những thương tổn cũng như tùy hứng trước đây của bọn họ. "Thánh Kinh" có : Hai người dù sao cũng tốt hơn người, bởi vì hai người cùng gian khổ càng có hiệu quả hơn. Nếu ngã, người này có thể nâng người kia dậy; nếu đơn độc bị ngã, ai có thể kéo được dậy, vậy người này có họa. Hơn nữa, hai người cùng ngủ ấm áp hơn mình ngủ nhiều.

      Áp sát , nhìn ngũ quan khi ngủ, đôi lông mày đậm, nhưng mất phần thanh tú, cái mũi cao ngất, đôi môi mỏng, rất gợi cảm, nhưng có người môi mỏng là người bạc tình, nghĩ vậy, gật đầu, tựa hồ là có điểm như thế, nhưng quên , ai lại chưa từng có lúc như thế?

      Lòng tràn đầy vui vẻ, yên lòng thở dài, sát nữa, lại sát hơn nữa, đặt tay mình lồng vào khuỷu tay rồi ôm , thừa dịp trước khi dậy hưởng thụ thời khắc này, tâm lập tức tràn đầy.

      Ôn hương đầy cõi lòng, Phan Thừa Hi ngay khi tới gần tỉnh lại, thế nhưng vẫn nhắm mắt như cũ, muốn xem xem rốt cuộc ấy muốn làm gì, cảm giác được ngón tay lướt qua mặt , rất nhàng, có chạm vào, chỉ khe khẽ như cẩn thận chạm phải rồi lập tức tránh ra, rất sợ đánh thức , ngay lúc đó, trong trái tim tràn đầy hình bóng ấy, cũng chỉ có hình bóng mà thôi.

      Làm bộ có ý thức gác tay lên ngực , ôm chặt lấy , thừa dịp trước khi dậy chiếm cứ hồi. Loại cảm giác khi tỉnh lại có ở bên cạnh rất chân , rất là tốt, lần đầu tiên ý nghĩ vĩnh viễn muốn được như vậy, kết hôn? Có lẽ là ý kiến hay.

      Sống hòa thuận vui vẻ, cuộc đời khó ai có được mấy lần như thế, sau khi phạm sai lầm còn có thể tha thứ cho , hơn nữa còn chiều ý nữa?

      Thân thể Lý Ninh tốt hơn nhiều, Xa Minh Vũ liên hệ được chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ cho Lý Ninh rồi, ngày phẫu thuật cũng định, nếu có gì ngoài ý muốn, qua mấy tháng nữa bọn họ trở về.

      Dương Dương lần thứ hai mừng đến chảy nước mắt, Lý Ninh rốt cục khổ tẫn cam lai.

      Đối với việc hợp lại của và mặt trắng , Mộc Mộc giơ hai chân hai tay tán thành, lại vẫn còn tổn hại , muốn gặp được người đàn ông như mặt trắng , nhất định là kiếp trước làm nhiều việc tốt mới có thể gặp được vận may đó, như ấy, nhất định là kiếp trước làm toàn chuyện xấu, cho nên tới giờ vẫn chưa tìm được bạch mã vương tử, ấy còn oán thêm câu, cưỡi ngựa trắng phải vương tử mà là Đường Tăng, trời có thiên sứ mà chỉ toàn người chim!

      Dương Dương trêu chọc ấy, "Tớ có biện pháp này, chỉ cần dựa theo cái này làm, tuyệt đối có thể tìm được hoàng tử ếch."

      Mộc Mộc khinh miệt: "Tớ cần con cóc để làm gì chứ?"

      "Cậu cũng chớ xem thường con cóc này, dù sao bây giờ ngay cả cóc mà cậu cũng chẳng sờ tới được."

      "Cái con bé chết bầm kia, ngứa da đúng ? Ba ngày đánh chịu được hả? Xem "miêu trảo thập bát trảo" của tớ đây" .

      "Này này này ~~~~ cẩn thận khuôn mặt ngọc ngà của tớ chứ~~~~" Dương Dương sợ đến rút lui.

      "Vậy xem, cậu có đề nghị gì, được bản tiểu thư tha cho cậu!"

      "Ba năm bảy cậu giả vờ đáng , hai bốn sáu giả làm thục nữ, chủ nhật quay lại bản sắc chanh chua, như vậy cậu ~~~ cậu có thể ~~~~~ a ~~~~~~ Mộc Mộc, tớ để yên cho cậu đâu! ! !"

      "Tớ đây mới là người để yên cho cậu này, tớ muốn nguyền rủa cậu, nguyền rủa cậu thành "Phụ nữ ba tâm" ! !"

      Dương Dương ngây ngẩn cả người, hỏi, "Như thế nào là "Phụ nữ ba tâm" ?"

      "Muốn biết?" Mộc Mộc cười xấu xa.

      Dương Dương gật đầu. .

      " cho cậu!"

      Dương Dương nổi giận, tiếp chưởng, nắm lấy họng Mộc Mộc, Mộc Mộc cũng tỏ ra yếu kém, bộp phát vào trán , hai người xoắn lấy nhau, cuối Dương Dương lấy ra hắc dương công, mới ép Mộc Mộc vào khuôn khổ, cái gọi là phụ nữ ba tâm chính là người phụ nữ ở nhà đau bụng (phóng tâm), nghĩ tới thương tâm, nhìn thấy ác tâm.

      = =

      Sau lần thứ hai hòa hợp, cả hai đều quý trọng đoạn tình cảm có được dễ này, đối với chuyện lúc trước tất cả đều hề truy cầu ai đúng ai sai, ngày ngày sống trong hạnh phúc ngọt ngào. Mà mọi người ở công ty phần lớn đều chúc mừng cho hai người, chỉ có người, mắt lạnh nhìn , từ nay về càng hận thấu xương hơn, có người , chiến tranh giữa phụ nữ là do đàn ông mang lại, vậy cuộc chiến ấy còn lợi hại hơn, lâu sau đó mới biết được, ra trước khi vào Hoa Tinh Hác Đình gặp được mặt trắng , tình thầm nảy nở, cho nên mới bỏ việc ở công ty trước tới đây làm, tưởng rằng cận thủy lâu đài có thể tới được mặt trăng, nghĩ tới lại bại bởi Dương Dương - "ba " mà ta vẫn xem thường, cho nên mới ghi hận trong lòng, khi làm việc luôn cùng đối nghịch.

      Về phần Cố Phương Văn, từ sau đêm đó, Dương Dương rất lâu liên lạc với , ngẫu nhiên nghe được vài tin tức liên quan từ người khác, giống như nghe tin của người xa lạ nào đó, chỉ cười cho qua, mãi cho đến hai năm sau, bọn họ lại gặp phải nhau ở thành phố S, thời gian có thể lưu lại rất nhiều thứ, cũng có thể xóa rất nhiều thứ, bao gồm cừu hận, lúc đó rất tức giận với Cố Phương Văn, thế nhưng cừu hận là tự giày vò mình, nhất là khi đem nó đặt trong lòng, thế là rất ngu, theo thời gian trôi qua, còn hận Cố Phương Văn, hai năm, 830 ngày, dài cũng dài, nhưng ngắn cũng ngắn, ngay cả có thâm cừu đại hận gì cũng quên , cho nên khi hai người gặp nhau đều bình tĩnh ngồi xuống từ từ chuyện phiếm, qua cuộc đối thoại này mới biết, ly hôn với vợ, hơn nữa bởi lần sai lầm đầu tư, sinh ý bị hủy, hầu như táng gia bại sản, tại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tất cả đều bắt đầu lại. Nghe thế, Dương Dương thổn thức ngớt, hàn huyên sau đó lâu, Cố Phương Văn nghe điện, hình như có việc gấp, Dương Dương liền đứng dậy cáo từ, sau này tới vài chục năm hai người cũng gặp lại nhau, chỉ là nghe việc làm ăn sau này của khá hơn, tuy rằng có bằng huy hoàng trước đây, nhưng coi như là có chút thành tích, cũng tái hôn, dâu là rất trẻ, mới tốt nghiệp đại học, kia có cái tên rất đáng , gọi là Lâm Dương Dương.

      Đương nhiên cái này sau.

      **************************************

      Tình phải toàn bộ cuộc sống, phiền não trong công việc cũng cứ thế nhào tới, mãi cho tới khi khiến người ta hít thở thông.

      Trải qua lần trước giáo huấn tư liệu bị "nhặt" trước, Dương Dương từ đó đều làm tốt các biện pháp "Bảo vệ" với văn kiện và tài liệu của mình, văn kiện nào cần, dù chỉ là phần quan trọng trong tài liệu quá hạn, cũng lo lắng xác nhận xem máy nghiền giấy xé hết chưa còn xót lại gì , hoặc là trực tiếp xé nó , miễn cho lại bị rơi vào trong tay người có ý đò. Đối với Hác Đình, Dương Dương muốn truy cứu, tin tưởng thiện ác đều có báo, nếu báo, chỉ là thời gian chưa tới, người làm quá nhiều chuyện xấu tố, có ngày ăn phải quả đắng do mình trồng, cái này phải mê tín, mà là tin tưởng thế giới này có tường nào lọt gió, trừ chính bạn ra, bạn vĩnh viễn cũng thể bảo chứng người khác bán đứng bạn, cho nên vội, chờ nhìn kết quả, chỉ có người cười đến cuối cùng mới thực là người thắng!

      Chẳng qua là nàng ngờ báo ứng này tới nhanh như vậy. Ngày đó, mọi người ngồi trong phòng làm việc, đột nhiên, phòng Mary Lý truyền ra trận động tĩnh, đón đó tiếng của Mary Lý, Mary Lý tại chức vài chục năm, rất nhiều mưa gió đều trải qua, Dương Dương vào công ty mấy tháng nay, chưng từng thấy ấy phát tác lớn đến thế.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều hiếu kỳ bên trong xảy ra chuyện gì, lâu sau từ người ra, mọi người vừa nhìn, dĩ nhiên là Hác Đình!

      Lúc này Hác Đình sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt chớp lên ánh sáng , môi cắn chặt, ta sau khi ra khỏi phòng làm việc của Mary Lý liền chạy thẳng tới toilet.

      Tất cả mọi người ngồi trao đổi ánh mắt, xảy ra chuyện!

      Ai ai cũng cúi đầu làm chuyện của mình, có chuyện lập tức xử lý, có chuyện gì cũng giả bộ vội vàng, chung lúc mà lãnh đạo phát tác, tốt nhất là đừng gây ra sai lầm gì, bằng liền có thể làm kẻ chết thay.

      Hôm ấy, tất cả mọi người đều bàng quan, đều muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng muôn hỏi, thế là đủ loại suy đoán sinh ra, các loại phiên bản đều có.

      Mà sắc mặt Hác Đình cả ngày vô cùng tái nhợt, bộ dạng yên lòng.

      Ngày thứ hai, mọi người rốt cuộc biết chuyện gì xảy ra. ra CASE tay Hác Đình xuất vấn đề, cụ thể xuất chuyện gì, phiên bản có rất nhiều, thế nhưng đều có điểm giống nhau, đó chính là bởi Hác Đình sơ xuất và lơ là, dẫn tới công ty phải bồi thường số tiền lớn, uy tín cũng bị đả kích, mà bản case này do Hác Đình phụ trách, tại vấn đề đương nhiên là do Hác Đình phụ trách.

      Dương Dương khỏi cảm khái thôi, nếu như trước đây phải Hác Đình "Vô ý" lượm tư liệu của , trước đoạt khách hàng của , vậy tại người gặp chuyện may phải sao?

      Cuộc sống có đôi lúc làm cho người ta khó hiểu, nó cho bạn quả ngọt lại có thể làm bạn ăn đến hỏng răng, phải chịu đựng nổi khổ bị đau răng; nó cho bạn quả đắng, lại có thể là thuốc hay lợi cho miệng, ích lợi cuối cùng giành cho bạn nhiều hơn, ai cười đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng.

      kinh ngạc đồng thời trong lòng có chút hả hê vui mừng vì mình nhân họa đắc phúc, thực là "Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc" a.

      Trước công ty bồi thường bao nhiêu tiền, chí ít Hác Đình phải phụ trách phần trong đó, có người cũng may nhà Hác Đình tương đối có tiền, chút tiền ấy vẫn còn chịu được. Nhưng có người lại , tiền ta bồi thường đủ, thế nhưng mặt mũi ta cũng đâu còn

      Hác Đình luôn là người tranh cường háo thắng, hơn nữa bản thân có chút tư sắc, vẫn mực sống trong tán dương của người khác nên bị làm hư, cho nên muốn thấy người khác tốt hơn mình, tốt nhất là người cùng phái phải quỳ dưới váy thần phục ta, mà người khác phái vĩnh viễn bị ta dẫm dưới chân, cả đời chỉ có thể ngước nhìn ta, từng làm thủ hạ bại tướng dưới tay ta, ngày nào đó lại vượt qua ta, có thể ngồi ngang hàng với mình, vậy khẳng định thể trở thành bạn hoặc đồng bọn, mà chỉ có thể thành địch nhân, Dương Dương chính là trong số những địch nhân của ta.

      Đối với lần này, Mary Lý làm ra xử phạt tương ứng với Hác Đình. Từ đó về sau, khí thế của Hác Đình thu liễm rất nhiều, còn gây nữa, Dương Dương nhất thời còn thích ứng được thay đổi của ta, nhất là còn dùng mũi nhìn , là có chút quen.

      Qua hai tháng sau, Hác Đình gửi đơn xin từ chức, hôm ta , Dương Dương ra ngoài làm nghiệp vụ, sau khi trở về mới nghe được người khác ta , khỏi có phần vô cùng kinh ngạc và hậu tri hậu giác, nghĩ lại kể từ sau chuyện kia, Hác Đình đích thực là "Phong quang bất tái" ( còn ánh sáng nữa) , làm việc cũng có tích cực như trước, trái lại có phần nông nổi, nhiều lần đều làm sai chuyện bị cấp vạch ra, bây giờ nghĩ lại, ta chắc là muốn từ lúc đó.

      Lúc ngang qua vị trí của ta, người - nhà trống, trong lòng chợt có cảm giác là lạ, thầm mắng mình ngu ngốc, chẳng lẽ nghiện bị ngược đãi rồi à? ai là quen với người đối đầu gay gắt với bản thân!

      lắc đầu cười quay về vị trí của mình, hướng về sau của Hác Đình, cũng ràng, chỉ nghe ta đổi nghề, còn có thể lăn lộn, nghĩ điều này cũng bình thường, tranh cường háo thắng như Hác Đình, chắc là cho phép bản thân thất bại.

      Hác Đình lâu sau, công ty lại bắt đầu tuyển thêm người, đây chính là thế giới này, địa cầu bởi vì bất luận kẻ nào ngừng quay, công ty cũng bởi vì nhân viên rời công tác mà đóng cửa, thế giới này cũng ai là được.

      Người tới phỏng vấn đám, so với lúc trước tham gia nhiều hơn, mỗi ngày quay về công ty đều gặp đám người, khẩn trương, tự tin, uể oải, biểu tình gì cũng có, chúng sinh bách thái, ở chỗ này ra hết, khỏi nhớ lại năm trước mình mới tới công ty, nhìn tại, có thể kiêu ngạo với mọi người, trưởng thành, còn là thái điểu vô tri ấu trĩ lúc mời ra khỏi trường, tuy còn chưa đủ khôn khéo, linh hoạt, thế nhưng Dương Dương bây giờ tuyệt đối phải con thái điểu!

      Để kỉ niệm năm vào Hoa Tinh, cao hứng bao phòng KTV, mời hết đám hồ bằng cẩu hữu, hào khí thông thiên tuyên bố với mọi người, bây giờ còn là ba nữa, thực bốn đại hóa của tổ quốc, trở thành "Tứ lập": Tư tưởng độc lập, năng lực tự lực, giao thông độc lập, kinh tế độc lập.

      Mặt trắng lập tức khinh bỉ , em giao thông độc lập ở chỗ nào chứ? Mỗi ngày đều ngồi xe làm, Dương Dương cười quyến rũ, ôm lấy cổ mặt trắng hà hơi, : "Em giao thông độc lập chỗ nào chứ? Mỗi ngày em đều có BMWs làm đưa đón, hơn nữa còn có tài xế miễn phí cho em, đây phải giao thông độc lập là gì?"

      Mọi người cười ha ha, mặt trắng sắc mặt như muốn làm khó dễ, thuận thế ngậm vành tai , mặt Dương Dương thoáng cái thành con tôm luộc, đỏ từ tai tới cổ, mọi người lại càng trêu ghẹo hai người bọn họ, cười cả đám, Dương Dương ngượng ngùng tức giận nhìn , Phan Thừa Hi ngược lại rất đắc ý, còn tự nhiên biểu thị cám ơn với mọi người, Dương Dương vỗ chưởng tới, tiếp được, thuận thế ôm vào lòng, để ngồi đùi mình, đại diễn tiết mục ân ái, mọi người cười mắng ngớt, ai cũng da gà rớt đầy đất.

      Lý Ninh phẫu thuật rất thành công, tình huống khôi phục cũng cực kỳ tốt, vết sẹo do tai nạn bây giờ hoàn toàn nhìn ra, Dương Dương và Mộc Mộc nghe xong đều cực kỳ cao hứng, mua rất nhiều thứ chờ ấy trở về.

      Ba tháng sau Lý trở về nước, ba người bạn ngày xưa sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy lại ôm nhau khóc.

      Kỳ thực giữa Lý Ninh và Xa Minh Vũ vật lộn rất lâu, đó là lộ trình cực kỳ gian nan. Khi đó, sau khi Lý Ninh tỉnh lại thời gian dài đều tự sa ngã, đồng thời hoàn toàn tiếp thụ Xa Minh Vũ, trong thời gian đó, ấy ăn uống, Xa Minh Vũ cũng ăn uống gì theo, Dương Dương và Mộc Mộc còn cả mấy người Phan Thừa Hi vội muốn chết, bọn họ hầu như mỗi ngày đều gọi điện thoại tới, bọn họ thậm chí dự định hai người còn dằn vặt nhau thế nữa, bọn họ chuẩn bị qua Mỹ mang hai người về, có chết cũng nên chết đất nước mình, cũng may sau Lý Ninh lại tương thông, đương nhiên thiếu được khuyên bảo của mấy người bọn họ, còn cả trợ giúp của bác sĩ tâm lý, mà chấp nhận Xa Minh Vũ lần nữa cũng là trải qua cả quãng thời gian lo lắng và dằn vặt nhau mới làm ra quyết định, như Mộc Mộc , Lý Ninh là cực kỳ phóng khoáng, ở bất cứ chuyện gì, bỏ là bỏ, vứt là vứt, vô cùng sảng khoái, thế nhưng duy chỉ có trong tình coi được, ngã đến phân thân toái cốt, quay đầu, vết thương lành, tiếp tục , tiếp tục đau, cả đời đau, cả đời .

      Đối với quyết định của Lý Ninh, Dương Dương có biểu thị ủng hộ, cũng có phản đối, đúng sai đều tốt, đó là lựa chọn của Lý Ninh, có người , tình giống như thuốc phiện, người nhau là những đứa ngốc tình nguyện trúng độc, và đau, hết thảy đều là lựa chọn của bọn họ.

      Mặc kệ Lý Ninh trở thành ra sao, mặc kệ ấy có lựa chọn thế nào, Dương Dương chỉ biết là, Lý Ninh là bạn tốt của , người bạn tốt cả đời!

      Cuộc sống vì bất kỳ ai mà dừng lại, vô luận hài lòng hay bi thương, theo thời gian trôi qua, trái đất vẫn quay, mặt trời ngày thứ hai vẫn mọc lên, câu chuyện của bọn họ còn chưa kết thúc, vẫn còn tiếp tục, có hài lòng cũng có uể oải, có ngọt ngào cũng có tranh chấp, giống như thiên thiên vạn vạn người bên cạnh chúng ta, cuộc sống bình thường nhưng lại độc nhất vô nhị.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 50: CON RỂ XẤU CUỐI CÙNG CŨNG GẶP CHA MẸ VỢ (1)


      * * *

      Ads6 bước trang trí hộp quà hình chim cú thông minh

      Vợ xấu cuối cùng vẫn gặp bố chồng, thế nhưng Dương Dương còn chưa được thấy bố chồng, mẹ kịp chờ muốn gặp con rể, Dương Dương lay chuyển được bà, thể làm gì khác hơn là đáp ứng, cùng mặt trắng thương lượng chút.

      Tối hôm đó, lúc Dương Dương chuẩn bị ngủ với , thế nhưng mặt trắng ngồi xuống lại muốn động thủ động cước muốn làm chuyện xấu.

      "Muốn ?" Phan Thừa Hi tay đặt vai, tay để ở ngực , miệng cọ cọ vào mặt .

      "Bớt , buồn nôn quá đấy, ngồi xuống, em có chuyện muốn ."

      "Em cũng muốn !" "rưng rưng" lên án.

      "Em tại sao phải muốn chứ." Dương Dương ác hàn, trắng mắt, có cái ý nghĩ gì tốt, hai người cùng làm cùng nhau tan tầm (lúc này còn có từ chức ở Hoa Tinh), cùng công ty lại cùng làm dưới mái hiên, chán chết là tốt rồi, lại còn nhớ, phải đàn ông quấn người sao? Thế nào mà ở người lại khác hẳn, đơn giản là thuốc cao bôi da chó, quá dính người!

      " là bạn trai em, em muốn muốn ai? ! Cái tên gian phu kia là ai? giết nó!"

      "Gian phu chính là Phan Thừa Hi, tốt nhất nên đánh cho ta ba ngày cũng được."

      "Em độc ác!"

      "Đáng ghét quá, này. . . Lấy móng vuốt của ra ngay."

      "Dương Dương, chúng ta làm vận động trước ." hoàn toàn thấy bạch nhãn của , tiếp tục công thành đoạt đất, đột nhiên giật cổ áo ra, ngón tay đè lên vết ứ màu hồng ở cổ, cười có ý tốt.

      Dương Dương chưởng vỗ khai : "Đừng có táy máy, ngồi trò chuyện , lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện buồn nôn này, tinh trùng sung não a!"

      "Ai, phụ nữ chính là thích khẩu thị tâm phi, hôm qua biết ai kêu ấy nhỉ. . ." trêu chọc.

      "Phan Thừa Hi!" Dương Dương nhớ tới tối hôm qua . . . Ách. . . hôn toàn thân , kể cả chỗ tư mật nhất, hôn đến như muốn tan ra, bọn họ tương hợp như thế. . . thể còn muốn!

      Phan Thừa Hi dường như đoán được nghĩ gì, cười càng thêm đắc ý, lấn người tiến lên, dán sát vào , đem ôm ngồi lên đùi mình, cho chân cuốn lấy eo, tay bừa bãi vươn vào bên trong áo ngủ.

      "Này, lại tới! . . ."

      "Em thích?"

      "Đừng ồn ào! Em có lời muốn với . . . Đừng. . . Đừng chạm vào chỗ đó. . ." run rẩy mắng, giọng yếu ớt ngược lại như làm nũng.

      "Em cứ , chúng ta có thể vừa thương lượng vừa vận động, đó là hai việc khác nhau nên xung đột." nhìn cắn đôi môi, lại nhịn được sợ run, cười đến rất bỡn cợt.

      " bảo em làm sao được chứ!" Động tác của càng ngày càng nóng, sở trường nện cái đầu nghiêng qua bên. Phan Thừa Hi cười càng thêm đắc ý, ôm ngang lên, chuyển dời trận địa tới phòng ngủ. thở dài, thời gian bọn họ ở phòng ngủ tương đối nhiều.

      Việc này kéo dài đêm, mãi cho đến khi mẹ tuyên bố muốn mua sầu riêng qua thăm , Dương Dương mới bất đắc dĩ ra, vốn tưởng muốn, ngờ là lập tức đáp ứng, hôm sau liền lôi kéo mua đồ, là muốn tặng quà cho ba mẹ vợ.

      Sớm biết cam tâm tình nguyện như thế, cũng cần do dự lâu như vậy. Mặt trắng và mẹ hưng phấn như nhau, cách cuối tuần còn có bốn ngày, kịp chờ đợi kéo dạo mấy cửa hàng, mua cái này mua cái kia, mệt nhưng cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

      "Tiểu Bạch, mua đủ rồi chứ, chỉ là gặp mẹ em thôi mà, cần thiết phô trương lãng phí như vậy."

      "Vậy cũng được, đây là gặp ba mẹ vợ tương lai, sao có thể mua ít đồ cho bọn họ, đây chính điều then chốt mà có thể từ tình nhân ngầm trở thành ông xã của em." nửa nửa giả nhạo báng.

      "Em xin , lấy hay lấy chồng là do em, có quan hệ gì với ba mẹ em đâu, em muốn gả cho , lấy lòng bọn họ cũng vô dụng." hầm hừ.

      "Lẽ nào còn chưa đủ sức lấy lòng em sao?" cười xấu xa, mắt liếc tới chỗ khăn lụa cổ .

      Dương Dương tức giận vỗ , tên này xấu quá rồi! Cái gì cũng dám ! Cũng xem đây là ở đâu nữa!

      "Ừ?" Thấy xấu hổ rất hăng hái, cố ý truy đến cùng: "Chưa ra sức đủ? Vậy xem ra đêm nay phải. . ."

      "Này!" hận đến giậm chân, cười càng sáng lạng, lén hôn lên mặt cái, sau đó trước khi nổi bão vào biển người cuồn cuộn, ở trong mắt người khác, bọn họ chính là đôi hạnh phúc.

      Ngày trở về, sáng sớm bọn họ liền lên đường, ngồi chiếc BMW của mặt trắng về nhà. Lúc đầu Dương Dương còn muốn khoe khoang như vậy, nhưng mặt trắng cứng rắn muốn tự mình lái xe, rằng tiện hơn, hơn nữa cao tốc rất nhanh, có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian.

      Dương Dương lay chuyển được , vốn còn có chút lo lắng mình lái xe quá mệt mỏi, lái xe cần tinh thần tập trung cao độ, khó được nghỉ ngơi, hy vọng để được nghỉ ngơi, thế nhưng bởi vậy ầm ĩ đến đen cả mặt, muốn người bạn trai này làm việc vì , dở khóc dở cười, nếu thích làm chuyện khổ sai thế , mà cướp đoạt sở thích của người ta, vậy rất thất đức.

      Cảnh sắc đường cao tốc rất đơn điệu, xa lộ thẳng tắp về phía chân trời, vô cùng vô tận, rất khiến người ta thấy vô vị, Dương Dương với được mấy câu liền bắt đầu buồn ngủ, dứt khoát nghiêng đầu qua bên ngủ thiếp , Phan Thừa Hi ở bên thấy mà nghiến răng, bắt đầu hối hận, sớm biết thế tự mình lái xe, khổ cực , còn phải nhìn kia ngủ thoải mái như heo, nếu như ngồi xe về, vậy lúc mà ngủ ngả vào người , có thể ăn chút đậu hũ, bây giờ chỉ có thể nhìn mà thể chạm, lại còn phải dốc hết tinh thần tập trung lái xe, thất sách thất sách a!

      Dương Dương ngủ đủ liền dậy, thấy sắc mặt mặt trắng có phần mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn chớp mắt chăm chú lái xe, ngược lại mình ngủ chảy cả nước miếng, thực là có hơi xấu hổ.

      "Tiểu Bạch, có mệt hay ? Nếu chúng ta nghỉ chút rồi ?"

      "Có thể mệt được sao? Vừa chuyện lại vừa mỏi eo đau lưng, em rất thoải mái ha." Giọng có vị chua mười phần.

      Cũng là tự tìm! mắng thầm , nhưng thấy vẻ mệt mỏi gương mặt ấy, vẫn có chút đau lòng, đến gần bên cạnh hôn cái: " tại thế nào?"

      "Ừ. . . Tốt hơn rồi, nếu có thể được hôn thêm mấy cái càng tốt hơn nữa." được tấc lại muốn tiến thước.

      bật cười ngớt, tên này lại nhân cơ hội mượn gió bẻ măng! Điển hình của lưu manh mà! Nhưng mắng mắng, vẫn như mong muốn hôn mấy cái, lúc này mới vui vẻ ra mặt, ngâm thơ : "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

      quở trách câu, hỏi có khẩn trương hay , ngược lại rất tự tin, : "Có gì mà phải khẩn trương chứ, lẽ nào em biết cha mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng vui sao."

      liếc mắt, quyết định chuyện với cái tên tự kỷ cuồng như vậy nữa.

      Khoảng chừng qua hơn giờ, liền tới nhà .

      Mẹ Dương Dương từ sáng sớm bắt đầu oanh tạc điện thoại di động của , hỏi lúc nào đến, điện thoại di động của cũng sắp hết sạch điện rồi! Xe vào tiểu khu nhà thấy ba và mẹ đứng chờ ở cửa, xe dừng lại xong, xuống xe muốn nhào vào trong lòng mẹ, dù sao hơn hai tháng gặp, rất là nhớ bọn họ, thế nhưng. . . Thế nhưng mẹ lại chỉ liếc cái, đại khái 3 giây, sau đó vòng qua , hai tay mở ra, lao thẳng tới trước mặt mặt trắng , nét mặt vui tươi như đóa hoa, kéo tay mặt trắng , quan sát từ xuống dưới : "Đây hẳn là mặt trắng ?"

      Phan Thừa Hi có hơi xấu hổ, trừng mắt Dương Dương, Dương Dương làm bộ phát , quay đầu lại ôm ba , ba ra rất vui vẻ khi về, chỉ là bà xã mình gặp được thanh niên mà thành cái bộ dạng này. . . Thái mất mặt!

      "Cháu chào bác , cháu là Phan Thừa Hi."

      "A a, ra gọi là tiểu Hi hả, Dương Dương nó chưa từng cho bác biết tên cháu, lúc nào cũng gọi mặt trắng mặt trắng , hại bác suýt nữa tưởng cháu tên là Tiểu Bạch Kiểm." Dương thị cười ha ha ngừng, đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên người Dương Dương.

      Dương Dương ở sau lưng siết chặt tay, gian tế! Gian tế! Đôi mắt đẫm lệ nhìn ba, hai người lời nhìn nhau, / ông tại sao có thể có người mẹ/ bà xã như thế?

      " thôi, chúng ta vào rồi ."

      "Vâng ạ, cám ơn bác , à, đúng rồi, bác trai bác , cháu có mua cho hai bác chút quà đây ạ." rồi từ sau xe lấy ra túi lớn túi lễ vật.

      Dương Dương nhìn mang trước mang sau, lái xe, công chuyên chở, chịu mệt nhọc, đây hết thảy chỉ là vì lấy lòng , nếu như cảm động, đó là gạt người, con người là da thịt , sao có thể cảm động? từng có người hỏi: Lập gia đình rốt cuộc là gả cho người có tiền hay là người có tiền mới tốt? Kỳ thực bất kể là có tiền vẫn là có tiền, gả cho người đàn ông nguyện ý tiêu tiền vì mới là chính xác! Có tiền hay quan trọng, quan trọng là tấm lòng đối với , người đàn ông nguyện ý đối tốt với , chính là người đàn ông đáng để gả nhất!

      "Ai nha, cái này. . . Thực là quá khách khí, cháu đến thôi là được rồi, sao lại khách khí vậy chứ?"

      "Chỉ là chút lễ vật thôi, xin bác trai bác nhận ạ."

      ". . . Vậy bác cám ơn a! Nga soàn soạt soàn soạt. . . Lão Dương à, mau tới giúp con rể tương lai mang đồ vào nhà này." Dương thị quay đầu lại chỉ lão Dương đồng chí đứng bên.

      Lão Dương đồng chí rơi lệ, cực kỳ ủy khuất nhìn Dương thị, bằng gì mà bố vợ phải giúp con rể bê đồ a, sợ tháng sáu có sương, bị trời phạt hả!

      " cần đâu ạ, bác , việc nặng vậy nên để cháu làm, có thể nào phiền phức bác trai chứ." Phan Thừa Hi vội vàng chối từ, lão Dương đồng chí lập tức bị câu như vậy thu mua, tức khắc thích đứa con rể tương lai này, Dương Dương cực kỳ khinh bỉ nhìn , hừ, quả nhiên là nghiệt đầu thai, nam nữ già trẻ đều ăn!

      "Được được được, thực là biết làm người a, người tuổi trẻ vừa đẹp tra vừa hiểu chuyện như thế giờ thấy nhiều nữa." Dương thị vui vẻ vỗ tay Phan Thừa Hi, sau đó quay đầu quát dẹp đường với Dương Dương: "Con à, còn qua đây mang đồ vào, tìm được người bạn trai như vậy là phúc khí con tu luyện cả đời đấy, đây chính là con cóc leo lên thiên nga a! Còn ngớ ngẩn đấy làm gì, bạn trai con mệt mỏi phải thế nào đây?"

      Dương Dương triệt để hết chỗ với mẹ , tưởng rằng lần này Phan Thừa Hi còn có thể chối từ như trước, thế nào mà lại có! Còn dùng mắt cổ vũ cùng cầm đồ, cảm động mới đây lập tức bốc hơi sạch, căm giận bất bình qua cầm đồ giúp , thừa dịp ba mẹ để ý, giọng bên tai : "Đêm nay mới tính sổ với em."

      Mặt lập tức tái nhợt ngơ ngẩn tại chỗ, bàn tay hoa run rẩy, trời làm bậy có thể sống, tự làm bậy, đáng đời a! dẫn theo nghiệt trở về! Làm bậy a!

      Phan Thừa Hi rất hài lòng khi thấy nét mặt của , lướt qua, cầm lễ vật, dụ dỗ hai vị lão nhân gia vào nhà, Dương Dương đứng bên ngoài hồi lâu mới vào nhà, sau khi vào liền nghe thấy tiếng cười ngừng của ba người từ trong phòng khách, dĩ nhiên phát ai quan tâm tới việc chưa có vào nhà!

      mắt lạnh nhìn ba người bọn họ, tức giận đóng cửa, đem mấy thứ đồ nặng nề đặt hộc tủ, tức giận rửa mặt.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 51: CON RỂ XẤU GẶP ĐƯỢC CHA MẸ VỢ(2)


      * * *

      Dương Dương mình ở trong toilet càng nghĩ càng tức giận bất bình, có cha mẹ như bọn họ sao? Cũng nghĩ xem ai mới là con ruột bọn họ nữa!

      Lúc này Phan Thừa Hi chui vào theo, đẩy đẩy người , tức giận đẩy : "Cút sang bên, đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ."

      "Ghen tị?" cố ý hà hơi bên tai , khiến cho ngứa ngáy khó chịu.

      "Mắc mớ gì tới ?"

      "Chuyện này tự nhiên liên quan tới , nhưng mà đêm nay còn muốn tính sổ với em!"

      "Tử mặt trắng ! . . ." hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng.

      Câu XXX của Dương Dương còn chưa kịp xuất khẩu, Dương thị vừa vặn tới liền thấy màn này, có thể nghĩ, Dương thị khiếp sợ a, lại có thể tưởng tượng ra, Dương Dương chết thảm nhiều lắm.

      "Dương Dương! Con làm cái gì hả? ! Có đứa con như con sao? Nhìn con bây giờ còn ra thể thống gì nữa, cứ như mụ đàn bà chanh chua vậy, truyền ra ngoài người ta còn tưởng nhà chúng ta có gia giáo! Vẫn còn trừng hả, còn thả tay xuống cho mẹ!"

      Trong lòng Dương Dương uất nghẹn, rất là ủy khuất, rất là phục, nhưng thể đối nghịch với Dương thị, thứ nhất Dương thị là mẹ , thể mắng càng thể đánh bà, có đánh cũng chỉ có mình bị đánh; thứ hai so với công lực của Dương thị, vẫn chỉ là con chim non mới ra đời, chim non mà muốn so đấu với lão ư? Đó là biết lượng sức, ngại mệnh quá dài!

      Trái với biểu tình buồn bực của Dương Dương, người nào đó trông sáng lạng, ngay cả mắt cũng híp tịt cả lại, vui tươi hớn hở ôm lấy vai Dương thị : "Bác , kỳ thực Dương Dương bình thường ấy cũng rất dịu dàng, chính là mỗi tháng lại có mấy ngày rất nóng nảy, việc nhà hay gì đó cháu đều dám để ấy làm, chỉ là ấy cũng có lúc mắng người, lại còn đá người ta, như thế cũng khiến người ta có chút khó khăn."

      "Cái gì, Nó đánh cháu? Đánh chỗ nào? Xuất thủ có nặng hay ? Còn đau ? Con rể tương lai đáng thương của bác, cái đứa con nên thân của bác lại dám khi dễ cháu, trách được gầy như vậy, bóp ra cũng được hai cân thịt, ra là cả ngày bị người ta khi dễ. . ."

      " có chuyện gì cả đâu bác , cháu còn có thể chịu được." Mặt trắng khoe mẽ .

      Dương Dương phát lạnh nhìn hai người bọn họ diễn trò bên cạnh, sắp phát điên rồi phát điên, cầm lấy cái bàn chải đánh răng, cho rằng lợi khí đè vào cổ mặt trắng : "Tiểu dạng, có thể giả bộ thương cảm hơn chút được !"

      "Dương Dương, con phải muốn phản sao? Con nếu dám làm tổn thương con rể bảo bối của mẹ, mẹ để yên cho con đâu!"

      "Mẹ, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ thế? !" giậm chân, cào tường.

      Dương thị tựa hồ lúc này mới ý thức được mới là con ruột của bà, mặt lên vẻ tự trách, ách, đại khái còn 3s sau, hai tay mở ra, rất xin lỗi: " sai, con là ruột của mẹ, nhưng mà mẹ cũng nhìn gương mặt tròn trĩnh này của con hai mươi bốn năm, 24 năm đó, con à, là ai cũng mệt mỏi về thị giác, cho nên mẹ mới còn cảm tình gì với con, đây cũng là chuyện có biện pháp, con hãy nén bi thương, đương nhiên con có thể chọn tiếp tục chống án, nhưng mà mẹ kiến nghị con nên phẫu thuật thẩm mỹ mới khá hơn được chút đó."

      Tiếp đấy lại chuyển sang mặt trắng , mặt cười như hoa cúc, lời lẽ dịu dàng đến chảy cả nước (lão Dương đồng chí kháng nghị: Bà nương này cả đời còn chưa từng như thế với tôi! Dương thị: Kháng nghị vô hiệu! Bác bỏ): "Con rể bảo bối, chúng ta tới phòng khách uống nước ăn hoa quả , đừng chấp nhặt với nó nữa làm gì, nó tới thời kì mãn kinh ấy mà, lần sau mà nó còn dám đánh cháu đá cháu, cháu chỉ cần với bác , xem bác thu thập nó thế nào, đối phó với tiểu tính tình này của Dương Dương phải hận, tuyệt, gian, đợi cơm nước xong, bác dạy cháu mấy chiêu. . ."

      Mẹ mới tới kỳ mãn kinh, cả nhà hai người đều tới kỳ mãn kinh! Dương Dương ở sau lưng bọn họ cào tường, sai, vậy phải bản thân cũng đem vào nguyền rủa sao? A a a. . . Đừng cản , muốn giết người muốn giết người!

      Phan Thừa Hi cảm giác phía sau truyền tới hàn ý và sát ý mãnh liệt, rùng mình cái, Dương thị cho là lạnh, vội vàng gọi lão Dương đồng chí bật điều hòa lên cao nhất.

      ở trong toilet hồi lâu mới ra ngoài, sau khi ra ngoài dĩ nhiên có thể ăn cơm, khỏi phiền muộn lần thứ hai, trước kia về nhà vô số lần, trừ lễ mừng năm mới ra, có lần nào được ăn bữa cơm thịnh soạn như vậy, từ rất lâu mẹ coi ba với thành động vật hoang dại nuôi thả, tâm tình tốt cho đồ ăn, tâm tình tốt cơm cũng đừng hòng! Rất nhiều lần và ba chỉ có thể ngâm Khang sư phụ ăn! Nhìn bây giờ xem, quả thực vượt qua cả đãi ngộ của Từ Hi thái hậu, còn mãn hán toàn tịch nữa!

      "Nào nào nào, con rể tương lại, gắp thức ăn gắp thức ăn, ăn nhiều chút, cứ coi như ở nhà, sau khi ăn xong bác nấu súp cho cháu ăn bồi bổ thân thể, ." Dương thị xong còn quên phi đao cắm thẳng vào ngực Dương Dương, xem con biến con rể tương lai thành ra thế này, xem mẹ phi chết con, phi chết được! Sau đó làm bộ kinh ngạc: "Dương Dương sao con còn sững ra như thế? ăn cơm hả, ăn dẹp , nào, con rể tương lai, nếm thử món "Khương Thông Kê" ( biết món này) này, đây chính là chuyên môn của bác, nào, ăn nhiều ."

      Khương thông kê! Dương Dương cơ linh, chạy nhanh tới, đáng tiếc muộn! Đập bàn, hai cái chân bị bỏ vào trong bát mặt trắng .

      "Em muốn ăn hả?" Cảm giác được ánh mắt "Như mê như say" của , lặng lẽ qua bên cạnh, giọng hỏi.

      liên tục gật đầu, đáng thương nhìn , mong muốn Phan đại nhân có thể thi ân chia cho nửa.

      Phan Thừa Hi phong tình vạn chủng cười, cầm lấy cái đùi gà, đảo qua trước mặt , Dương Dương vội vã cầm chén đón, thế nhưng cái chân kia lại bay qua khu vực của , dừng lại rồi rơi xuống mà rơi vào trong bát cha : "Bác trai, bác ăn cái đùi gà này ." Sau đó lại gắp cái đùi gà khác đặt vào bát Dương thị, "Bác , cái này bác ăn , cháu ăn cánh gà là đủ rồi."

      "Hảo hảo hảo, lão Dương a, chúng ta thực là quá may mắn, đứa con rể này đúng là có lòng đó . ." "Con rể tương lai" trực tiếp tăng lên thành "Con rể", khuôn mặt như cây hoa cúc của Dương thị cũng thăng cấp thành hoa hướng dương, muốn rực rỡ bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Hừ, Dương Dương hừ lạnh, mặt trắng trắng trợn thông đồng với người cầm quyền, hành vi dựa thế, vuốt mông ngựa cực kỳ xem thường!

      Quay đầu lại thấy Dương Dương tức giận đến mức như con thỏ trắng bé trừng to mắt tức giận, Phan Thừa Hi cười "dịu dàng", Dương Dương toàn thân nổi da gà, chỉ thấy chiếc đũa của đưa về phía mâm, cầm lên thứ gì đó huyết nhục mơ hồ đặt vào bát , dịu dàng : "Dương Dương, em cũng ăn nhiều ."

      Lão Dương đồng chí cũng hài lòng liên tiếp gật đầu, con rể này rất tồi đâu , quan tâm lão nhân, lại chăm sóc con , Dương Dương gả cho người như vậy, nhất định rất hạnh phúc!

      Hừ, coi như có chút lương tâm, Dương Dương gắp miếng thịt lên định ăn, thế nhưng càng nhìn càng thấy hợp, miếng thịt này thế nào lại trông giống như bộ vị nào đó? Lại nhìn thêm lần nữa, a. . . muốn giết người, mặt trắng chết tiệt này lại dám gắp phao câu cho ăn!

      Dương Dương muốn đặt cái phao câu lại, thế nhưng Dương thị phát , đưa tới ánh mắt uy hiếp, tiểu dạng, con dám ăn thử xem, xem mẹ thu thập con thế nào! Dương Dương nhìn lại, mẹ à, mẹ cho con biết , cha mẹ ruột con ở đâu, con lập tức tìm bọn họ. Dương thị tái ném trở lại, con ăn mẹ cho con biết. Chuyện cho tới bây giờ, Dương Dương chỉ có thể rưng rưng ăn cái phao câu đầu tiên trong đời người, thuận tiện nguyền rủa mặt trắng mấy vạn lần trong lòng, sau khi ăn xong, rưng rưng lần thứ hai nhìn Dương thị, có thể được rồi chứ mẹ? Này, này, này. . . Dương thị từ đó giao lưu bằng mắt với nữa, cả buổi tối thấy bà, Dương Dương hai mắt đẫm lệ lưng tròng, gì hỏi trời xanh. . .

      Sau khi ăn cơm tối xong, Dương thị và lão Dương đồng chí lôi kéo Phan Thừa Hi hỏi han, bao nhiêu tuổi, trong nhà có bao nhiêu em, ba mẹ làm gì, dù sao chính là phương thức tra hỏi ba đời, chỉ kém hỏi tổ tông người ta vào đời Thanh làm cái gì thôi. Dương Dương xanh mặt liều mạng nhét hoa quả vào miệng, muốn che giấu cái cảm giác vừa nãy ăn phao câu gà, thế nhưng nhìn vẻ mặt gian nhân đắc ý của mặt trắng , nàng lại muốn cào tường.

      Ăn hoa quả xong, tắm, sau khi tắm xong dậy nổi nữa, nằm ở giường xem phim Hàn, mặt trắng biết lúc nào vào, ở sau lưng ôm hôn loạn, giận chỗ phát tiết.

      " là cái tên mặt trắng đáng ghét có lương tâm, dâm tặc, buông tay! Đừng có đụng vào em!"

      buông! Chính là ôm chặt lấy , cọ cọ lung tung người , hơi thở phả ra bên cạnh: "Dương Dương, em phải bởi vì mẹ em tốt với mà ghen đấy chứ?"

      Dương Dương tức giận : " là mặt trắng đáng ghét có óc, còn dám , em để yên cho !" Dương Dương xoay người, cưỡi lên người , quyền đấm cước đá, hơn nữa còn xé, đập, cắn, chà đạp trận.

      Phan Thừa Hi la oai oái, Dương Dương giết người a, bác , Dương Dương muốn giết cháu này.

      khẩn trương nhào tới, gắt gao chặn miệng lại, " dám gọi mẹ em đến, hôm nay em liền hi sinh "tình dục" sau này của mình, biến thành công công!"

      cười nghiệt, hôn lòng bàn tay , khiến chỉ có thể thả tay ra, lại thuận thế đặt bên dưới, trêu chọc : "Em bỏ được sao?"

      "Này, ở nhà em được táy máy tay chân." né tránh "Tập kích" .

      ", em có bỏ được hay ? Hử. . . ?" kéo dài cuối, dây dưa ngừng.

      "Được rồi được rồi, phan quan nhân, thiếp sai rồi, sai rồi, thiếp khẩu thị tâm phi, thiếp cam lòng mà cũng nỡ bỏ ngài, ngài tha thiếp , để mẹ thiếp thấy là hai chúng ta bị nhốt trong chuồng heo đấy keng, keng keng keng. . . Coong!" Dương Dương tùy tiện hát hí kịch.

      cười đến ngửa tới ngửa lui, ở giường hừ hừ lăn qua lăn lại, sau đó lại cọ cọ, ôm hôn lâu, sau đó nhàng bóp mũi : "Cho dù bị nhốt chuồng heo quan nhân ta cũng nguyện ý, tiểu nương tử nàng trốn thoát được đâu, lần đầu tiên gặp quan nhân ta chọn trúng tiểu nương tử nàng, kiếp này thề phải lấy được tiểu nương tử nàng về nhà."

      rồi miệng liền vươn tới, trốn, liền theo sát, đôi môi ấy như mật ngọt, luyến tiếc buông ra, là có biện pháp, nhiều lần hôn đến đầu óc choáng váng, ngay cả việc báo thù đều quên hết.

      Ở nhà ở buổi tối, chiều hôm sau bọn họ liền trở về, bởi vì còn phải làm nên thể ở lại lâu hơn, hành động con rể gặp mặt cha mẹ vợ này, toàn gia Dương gia đều hết sức hài lòng (ngoại trừ Dương Dương, ai care ý nghĩ của , cho nên mọi người trực tiếp bỏ qua), mà Phan Thừa Hi cũng cực kỳ thoả mãn, đạt được mục đích hai nước trao đổi hữu hảo, hoàn toàn thu phục được ba mẹ vợ tương lai, toàn quốc sắp thống nhất.

      Dương Dương cảm thấy thập phần biệt khuất, thập phần khó chịu, thập phần muốn đánh người! Trước khi lên xe, mẹ còn cố ý kéo tới góc dạy bảo.

      "Con à, về sau đừng bảo người làm mẹ này có nhắc nhở con, chỉ với cái dáng vẻ, tư thái, bề ngoài, đầu óc, giá cả thị trường, tuổi tác như con mà có thể có được người có khuôn mặt, vóc dáng đẹp trai lại có tiền, bản thân biết quan tâm săn sóc, chỉ có nhà mà còn có xe như mặt trắng , con phải biết quý trọng đấy, cãi nhau ầm ĩ có thể, nhưng mà huyên náo quá mức cũng đừng nên." Mẹ hơi giảng giải dừng lại, sau đó hít hớp khí, tiếp tục: "Ngược lại cậu ấy với con là dư dả, con phối với cậu ấy còn kém cả mảng lớn, có thể tìm tới người như vậy, con nên sớm tới miếu nguyệt lão cảm tạ, con cóc ỷ lại vào thiên nga, con còn muốn thế nào? Cậu ấy ghét bỏ con là đủ rồi. Còn nữa, sau này con đừng có đánh con rể của mẹ, bằng mẹ để yên cho con đâu."

      "Mẹ à, cha mẹ ruột của con rốt cuộc là ai? !" Dương Dương nhịn được hỏi.

      Dương thị đặc biệt khinh thường , liếc cái, "Mắt mù rồi sao? Mẹ con chính đứng sờ sờ trước mặt đây này?"

      cười ngất, nổ tung, lên xe.

      Dương Dương lúc lên xe điện thoại reo lên, vừa nhìn, có tin tức, mẹ : Cho dù thực nhịn được muốn đánh, vậy cũng đừng đánh mặt, đánh chõ mẹ thấy là được.

      Dương Dương quát to tiếng, tắt máy.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      CHƯƠNG 52: TIẾN HÀNH KẾT HÔN


      * * *

      Tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, theo như lời Mộc Mộc, quan hệ giữa hai người bọn họ như chuột với gạo, Dương Dương đắc ý, rốt cục có người cho là mình tốt hơn tên mặt trắng kia, Mộc Mộc thấy như vậy, uống hớp nước rồi tiếp: "Cậu là con chuột, ấy là gạo trắng tinh, bị cậu hèn mọn xóa hết tinh quang!"

      Dương Dương nổ tung! Mộc Mộc ở phía sau cười, con chuột, cậu chừng nào cùng với gạo cho ra cứt chuột đây (Thuyết pháp của Mộc Mộc: Con chuột ăn gạo,ra ngoài đương nhiên là phân chuột. )

      Dương Dương tức giận bạo tẩu, tay bóp cổ Mộc Mộc, chúng tớ sinh cứt chuột hai người có thể tốt hơn chỗ nào, sinh ra ngựa vằn hả? (Mộc Mộc và Thích Thiên nhìn nhau, đương nhiên Dương Dương vẫn tin tưởng Thích Thiên là bị lừa gạt, Mộc Mộc lớn lên rất trắng, mà da Thích Thiên như mạch nha, cho nên Dương Dương cho rằng bọn họ sinh ra con nhất định như ngựa vằn, chỗ trắng, chỗ đen. ) Mộc Mộc hoàn thủ, ngựa vằn còn mạnh hơn cứt chuột! Hai người lại xoắn xuýt vào nhau.

      Thế nhưng hôm nay, Dương Dương gọi điện thoại cho Mộc Mộc, "Mộc Mộc, cậu bình tĩnh a, bình tĩnh nghe tớ tiếp này."

      "Có chuyện mau, có cái gì thả!"

      "Mộc Mộc, tháng sau tớ kết hôn rồi."

      "A."

      Dương Dương nhìn đồng hồ, , hai, ba, tứ. . Đầu dây bên kia rốt cuộc truyền tới thanh sợ hãi.

      "Con bé chết bầm, cậu cái gì? !"

      "Tớ sắp kết hôn rồi, ngày 1 tháng sau, cách tại chỉ còn 20 ngày lẻ 12 tiếng."

      " thể nào thể nào, cậu sao đáp ứng ta nhanh vậy, ta cầu hôn thế nào, cậu bị khuất phục dưới phương thức cầu hôn lãng mạn nào? Radio đưa tình (lợi dụng đài phát thanh nổi tiếng để cầu hôn), màn ảnh làm mai mối (lúc xem phim, sau khi kết thúc màn hình xuất dòng chữ: XXX, gả cho nhé? ), cạnh biển nức nở (ở bờ cát đốt vô số ngọn nến hồng, tạo thành trái tim, xoay người lại quỳ xuống, XXX, gả cho ), hay là tình cảnh sát (có phương pháp tìm cảnh sát , sau đó bảo nhà lái xe, chạy đến nơi cảnh sát nhảy ra cản bọn họ lại, lấy ra "Hóa đơn phạt cầu hôn" ), quá lãng mạn, quá kích động, Dương Dương, các cậu rốt cuộc là cái nào, này. . . Này này. . . Dương Dương. . . Dương Dương, con bé chết bầm này lại cúp điện! Cậu cứ chờ coi!"

      Dương Dương vừa cúp máy, vùng lông mày vo thành nắm, nện bàn, căn bản có tỏ tình qua radio, cạnh biển nức nở, màn ảnh làm mai mối hay tình cảnh sát gì gì đó, toàn bộ cũng có, có! Nện bàn cào máy tính!

      bị lừa, quá trình bị lừa hoàn toàn có thể đưa vào phim là trẻ bị mặt trắng gian áo lừa vào bẫy rập, cảnh cáo các trẻ phải luôn cảnh giác thủ đoạn lừa gạt này, thực chỉ có biết tự khóc thầm, thiên lý khó chứa, người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ a!

      Ách, ngày đó là như vậy.

      Đêm hôm đó, bọn họ cứ theo lẽ thường ăn xong cơm tối, sau khi xem ti vi xong lại bị lừa lên giường chơi trò chơi, bình thường mặt trắng tử cũng rất mãnh mẽ, cũng biết ngày đó vì sao, rất tốt, mạnh mẽ hơn, quá trình make love thực là tiêu hồn thực cốt, làm cho dục tiên dục tử, cứ phiêu phiêu dục tiên muốn chết, thể xác và tinh thần đồng loạt đạt được tối hưng phấn cao nhất, lại ngừng lại, bên tai , nếu như đồng ý gả cho , tiếp tục, bằng , bây giờ liền qua phòng bên cạnh ngủ.

      Thực là quá tàn nhẫn, là tà ác, đây quả thực là vô nhân đạo, uy hiếp trắng trợn! Bạn xem lúc này sao có thể nửa người trở lui chứ? Đây phải là muốn mạng già của sao? Kết quả là, trong lúc bay bổng lâng lâng, gật đầu đáp ứng, đầu vừa gật xong cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào ngón áp út của , rất vừa vặn, trong khi lâng lâng thấy được ánh sáng bạc như chào hỏi với .

      Chờ tới hôm sau tỉnh lại chậm, toàn thế giới đều biết đồng ý gả cho , cha mẹ cùng thông gia thương lượng mở bao nhiêu bàn tiệc, mời bao nhiêu người, tuần trăng mật định đâu.

      coi như xong a, ruột cũng bị hủy, ý chí sao có thể dao động như thế? Qua loa liền đáp ứng , hơn nữa phương thức cầu hôn muốn dâm đãng tà ác bao nhiêu có bấy nhiêu, lãng mạng , mà căn bản thể ra miệng được, cho nên Mộc Mộc vừa hỏi , liền cúp điện thoại, sao có thể cái đấy ra được chứ!

      Cho dù muốn đổi ý, cũng nghiêm chỉnh với người ta rằng bị lừa cưới dưới tình huống nào, mặt trắng , điên rồi!

      Hãy nghe

      Tay trong tay chúng ta cùng

      Đem cuộc đời em trao cho

      Ngày hôm qua nên quay đầu lại

      Ngày mai phải đến đầu bạc

      Ngày hôm nay em phải gả cho

      Ngày kết hôn, tất cả đều loạn.

      Tối hôm qua Dương Dương cùng Mộc Mộc còn cả Ninh ba người ở nhà Ninh cử hành party cáo biệt đời độc thân, Mộc Mộc hô to: Đếm ngược thời gian lễ cưới, nắm chặt thời gian độc thân sau cùng.

      Ba người rất high, uống thất điên bát đảo, tới hơn bốn giờ, bị mẹ gọi điện đánh thức, lúc này mới chạy trở về cấp tốc thay đồ trang điểm.

      Quá trình lễ cưới có phần rườm rà, mặc áo cưới, hoá trang, làm tóc. . . đống chuyện nhưng lại làm được, Dương Dương sau có với mặt trắng , cả đời kết hôn lần là đủ rồi, quá mệt mỏi. Mặt trắng nghe xong trợn to hai mắt , phải kết hôn lần chẳng lẽ em lại muốn mấy lần?

      Oan uổng a, chỉ nghĩ vậy thôi mà, hơn nữa phải chỉ kết lần thôi sao, nhưng mà người nào đó cũng nghĩ như vậy, dám muốn như lau mật mới đem mặt nạ Bao gia gia xé xuống.(bản thân cũng hiểu câu này luôn --")

      vất vả mới chuẩn bị tốt mọi thứ, chú rể tới đón dâu theo thường lệ phải trải qua phen "Làm khó dễ", sau cùng nhiều câu chúc bà ngoại chị khỏe đẹp, rồi dâng lên lì xì to, Phan Thừa Hi lúc này mới gặp được dâu.

      Lúc mà gặp được Dương Dương, ngây dại, dâu đẹp như vậy là vợ sao? Áo cưới màu trắng, yểu điệu thục nữ, chính mạch mạch hàm tình nhìn .

      Chiếc áo được cắt may bó sát vóc người lồi lõm của , áo cưới dài chấm đất, làn váy xòe ra như cây dù, đường viền hoa màu trắng ưu nhã, áo cưới lại càng khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ lại càng tăng thêm sức mạnh, phô bày ra hết ưu điểm của dâu.

      Lúc bốn mắt nhìn nhau, Dương Dương nhịn được cười, mặt trắng như con cún tiểu bạch đáng , mặc dù ngày sau vẫn phủ nhận mình nhìn đến mê mẩn, ghê tởm hơn chính là còn ngụy biện suy nghĩ của mình, từ hôm nay, lừa được bé ngốc này về, từ nay về sau hát bài ca nô lệ vùng lên, làm hoàng đế!

      Phan Thừa Hi tới, vươn tay ra

      Cặp mắt Dương Dương đỏ lên, đặt tay mình vào tay , giao ra hạnh phúc cả đời của bản thân.

      Sau này Dương thị cực kỳ vui, Dương Dương lúc nào khóc khóc, lại chọn thời điểm quan trọng như vậy mà khóc, là ngốc quá (Dương thị cho rằng phải giao tay cho ác, khóc cái lông a! ), đương nhiên đây là sau này.

      Khi lên xe đầu Dương Dương cẩn thận đụng vào cửa xe, hét thảm tiếng, nước mắt lại rơi lần nữa.

      Phan Thừa Hi biết đụng nặng lắm, nhưng thấy đau đến nước mắt ra hết ngoài, lập tức khẩn trương đưa tay tới kiểm tra, hoàn hảo có máu, chỉ là vết sưng nho , thế là lúc này mới thả lỏng người, có phần tức giận lỗ mãng, thế là cau mày giọng mắng, vốn ngốc nghếch, tại hay rồi, đụng cái này, về sau chỉ số thông minh của đứa bé càng gặp trục trặc.

      nghe vậy liền nổi giận, lau nước mắt lên người , khóc , chê em ngốc, vậy tự mà sinh a.

      buồn cười nhìn lễ phục đổi màu sắc , thể làm gì khác hơn là ôm , dụ dỗ : "Được rồi được rồi, là sai, sai được chưa, đừng khóc, vốn xấu rồi, giờ trang điểm xong lại khóc tí còn xấu hơn nữa đấy."

      "Phan Thừa Hi!"

      "Được được được, sai, nên đánh nên đánh." cầm tay đánh vào mặt mình.

      hừ tiếng cố ý để ý tới .

      "Đau lắm hả?" tới gần, nhàng xoa giúp .

      " đụng thử xem là biết liền." nhăn mặt liếc trắng , nhưng sắc mặt dễ coi hơn nhiều.

      "Được." Dương Dương còn chưa kịp phản ứng, Phan Thừa Hi liền đụng vào cửa sổ xe, sợ đến mức mở to hai mắt nhìn. (lúc này ở phía trước bạn lang và tài xế toàn thân nổi da gà rớt tròn ba tầng, gì hai mặt nhìn nhau, quả nhiên "Những người đều ngu ngốc" những lời này tuyệt giả, chuyện lí trí như thế mà Phan thiếu cũng làm được à! Chỉ là vì sao phải để bọn họ làm bóng đèn, thoáng cái rớt nhiều da gà như vậy số vào chẳng bằng số ra!

      " sao đần thế!" thực còn gì để với , có muốn cũng chơi với gỗ thôi, ai lại đập đầu mình vào kính thủy tinh như vậy! Nhưng trong lòng vẫn có vui sướng và cảm động nên lời, trái tim rất ấm áp, cứ như bị cái gì bao quanh.

      "Bị em truyền nhiễm đấy."

      "Cái gì?" hít hơi, cúi người xem đầu , may là chỉ sưng mà thôi.

      " có gì, giờ tức giận nữa chứ?" nhàng véo lỗ mũi , để khuôn mặt nhìn thẳng vào mình.

      "Ngu ngốc." cố ý mua sổ sách của

      "Có can đảm em lập lại lần nữa?" nhãn thần lạnh lẽo, uy hiếp .

      "Phan Thừa Hi là đại ngu ngốc. . ."

      Nghe được lời này, ấn mạnh vào vết sưng của cái, Dương Dương đau đến hét lên, bảo bỏ tay, thế nhưng người nào đó lại buông tha , cứ chọc chọc chọc!

      tránh khỏi, thể làm gì khác hơn là dùng chính sách ai binh cộng thêm dỗ ngọt cầu xin : "Phan Thừa Hi là đại ngu ngốc, Dương Dương là tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc đại ngu ngốc."

      lúc này mới thoả mãn thu tay lại, chuyển thành nhàng xoa bóp, lại còn hôn lên vết thương cái, hưng phấn : "Lập lại lần nữa."

      cũng thuận, tức giận nghiêm mặt, học dáng vẻ của khi chọc vết sưng mới đụng vào thủy tinh, "Hừ, ai bảo dám khi dễ em, xem chiêu!"

      cũng ngăn cản , cười tùy ý để đâm đâm mình, dù sao mình cũng đau, đâm tới mệt, cũng thấy nhàm chán, gục đầu người , đùa bỡn cái nơ của .

      Phan Thừa Hi quay đầu, nhìn người bên cạnh, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, tiếu ý truyền tới trong ánh mắt, cảm giác toàn tâm toàn ý cưng chiều cười rất tồi.

      cảm giác có lúc đầu mình như bị hư, rất thích thấy khi bị mình chọc cho kêu la oai oái, thấy tức giận gò má đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại có biện pháp với , cảm thấy thể xác và tinh thần đều vô cùng sung sướng. Trước khi cầu hôn với , chăm chú suy tính lâu, tự cho mình lý do, người ngốc như ấy, nếu thả ra ngoài là hành vi vô trách nhiệm với xã hội, cho nên căn cứ theo tinh thần hi sinh vĩ đại vì đảng và nhân dân, quyết định lấy về nhà, để mình mình chịu tàn hại thôi là đủ rồi.

      Còn có nếu như vạn nhất có ngày lại có người thích khi dễ như , đây chẳng phải là rất phiền phức, cho nên vẫn là lấy người về, nhốt lại trong phạm vi của mình, muốn khi dễ thế nào khi dễ, cũng cần cả ngày chờ đợi lo lắng có người đoạt với .

      Khi bọn họ tay trong tay lên thảm đỏ, mọi người đều chúc phúc mỉm cười, ngay lúc ấy Dương Dương cảm giác mình là quá hạnh phúc, bên cạnh đều là người thân và bạn bè , đứng bên cạnh chính là người chồng cùng suốt cả cuộc đời, tuy lần đầu tiên giày cao gót, chân như ngâm nước, rất đau, tuy rằng trang điểm có thay đổi, sau lại bị Mộc Mộc soi hình chụp vành mắt thâm đen xì, thế nhưng rất là hạnh phúc, rất hạnh phúc!

      Tiệc cưới rất náo nhiệt, rất nhiều người, đơn giản là nhiều lắm, Dương Dương ở trong lòng căm giận, hại cứ phải đôi giày cao gót 10cm mời rượu, cười đến cứng đờ cả quai hàm, thảm nhất là trò chơi trêu chọc dâu chú rể, Mộc Mộc chơi đến cực kỳ phấn khích trong đó, Dương Dương nghiến răng nghiến lợi phát thệ trong lòng, Mộc Mộc, mười năm Hà ĐÔNG, mười năm Hà Tây, cậu tốt nhất là đừng kết hôn, bằng ngày trêu chọc dâu chú rể ấy cậu cứ chờ tiếp chiêu .

      trò chơi gọi là "Thần giao cách cảm", trắng ra là dùng đủ các vấn đề khảo vấn dâu chú rẻ, trước kéo dâu vào căn phòng chuẩn bị trước đó, sau đến lượt chú rể, vấn đề giống nhau, nếu như đáp án nhất trí, có thể cần bị phạt, nếu như đáp án đồng nhất phải làm theo cầu của ai đó.

      Những vấn đề kia chỗ nào có, tỷ như: Lần đầu tiên gặp mặt ở đâu, nụ hôn đầu tiên ở đâu, lần đầu tiên khắc khẩu là gì, lần đầu tiên nhau là ai chủ động? Lúc ai công ai thụ? Những cái này tuy dính tới tư , nhưng coi như tương đối dễ dàng trả lời, hai người trả lời nhất trí cũng cần bị phạt, thế nhưng những vấn đề kế tiếp càng ngày càng ngoại hạng, hồi cao trung đối phương học ban nào? Năm thứ ba tiểu học người ngồi cùng bàn đối phương tên gì? Quần lót đầu tiên mà đối phương mua màu gì= =|||?

      Dương Dương kêu to cứu mạng, những vấn đề sau càng đáp sai liên tục, miệng cũng sưng hết cả lên, ai biết được năm thứ ba người ngồi cùng bàn tên gì chứ? ! Cho dù cũng nhớ được nổi người qua đường giáp như thế.

      Bị ầm ĩ thế cả buổi, đêm động phòng hoa chúc xuân tiêu khắc hai người đều còn sức đâu mà , ngã xuống giường liền ngủ, trong mộng, cảm giác có cánh tay vòng qua , ôm chặt vào lòng, đêm đó, ngủ rất ngon.

      Nghe tiếng chuông lễ đường

      Chúng ta dưới chứng kiến của thượng đế cao

      tại kết làm duyên vợ chồng

      Chớ quên mọi thứ thần thánh cỡ nào

      Con có nguyện ý dù sống hay chết vui hay buồn đều luôn ở bên cạnh ấy

      quý tôn trọng ấy

      Dỗ dành bảo vệ ấy

      Hai người đồng tâm thành lập gia đình mỹ mãn

      Con có nguyện ý làm như vậy

      yes i do!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :