1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Trái cây chín.

      “A, chú phải nhanh như vậy sao?” Duy Hạo có chút ngạc nhiên, nghĩ đến Duy Kì nhanh như vậy, cậu còn muốn nghe thêm ít chuyện ở quân đội nha.

      “Phải, bộ đội đưa tin tức đến, là có nhiệm vụ cho chú làm, bảo chú phải nhanh chóng quay về.” Duy Kì cười tủm tỉm giải thích. giờ Duy Nhược Hề tỉnh cho nên tâm tình của Duy Kì rất tốt.

      “Tiểu Hạo, còn Tiểu Hề nữa các con có nhớ bộ thể thuật chú dạy hai đứa , phải cố gắng luyện tập cho tốt nha, nó đối với thân thể của các con rất có lợi đó.”

      “Nga, đúng rồi......” Duy Kì bỗng nhiên nhớ tới việc. “Tiểu Hề, ngày đó ở ngân hàng rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy con?”

      Ngày đó ở ngân hàng Duy Nhược Hề chính xác số lượng cùng vị trí bọn cướp cho Duy Kì nghe. Cũng bởi vì thông tin do Duy Nhược Hề cung cấp cho nên Duy Kì mới có thể trong khoản thời gian ngắn đem bọn cướp tiêu diệt hết. Duy Kì đến giờ vẫn rất tò mò biết làm sao mà Duy Nhược Hề lại biết được.

      “Trời, nếu chú nhắc đến con cũng quên mất.” Duy Nhược Hề đình chỉ động tác cuối đầu uống canh, ngẩn đầu lên suy nghĩ. “Ngày đó cũng biết ràng xảy ra chuyện gì, bởi vì bình thường tinh thần lực của con có chút dị thường cho nên khi con an tĩnh và nhắm mắt lại chậm rãi có thể cảm nhận được mọi việc diễn ra xung quanh.” Duy Nhược Hề nhớ lại tình hình ngày đó liền cảm thấy kỳ diệu vô cùng.

      “Tinh thần lực sao?” Duy Kì nghe xong cực kỳ kích động, tinh thần lực biết cấp cao bao nhiêu mới đạt đến cảnh giới như vậy. “Tiểu Hề, tinh thần lực của con là cấp bao nhiêu?”

      Duy ba, Duy mẹ cùng Duy Hạo cũng cảm thấy kỳ lạ, khi nào Tiểu Hề có thể có năng lực như vậy? Chẳng lẽ do tinh thần lực vô cùng cao hay sao? Nhớ lần thí nghiệm tinh thần lực kia tinh thần lực của Tiểu Hề chỉ đạt đến cấp 3, làm sao lại đột ngột tăng cao như vậy.

      Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ lại :” Con cũng biết tinh thần lực của mình rốt cuộc cao bao nhiêu, ở mạng chỉ tìm được đến đặc thù của tinh thần lực cấp 10, nhưng cũng có phù hợp. Cho nên con tinh thần lực của mình rốt cục là cấp bao nhiêu. Cũng biết là chuyện gì xảy ra.

      Duy Nhược Hề ở mạng tra xét rất lâu nhưng cũng tra ra được cái gì, còn định đến trường học của Tiểu Hạo nhìn chút, nghe chút về tinh thần lực nhưng mà chưa kịp xảy ra tai nạn.

      “Chú bình thường chỉ có hứng thú với Thể thuật còn đối với Tinh thần lực căn bản có nghiên cứu gì nhiều. Cho nên chú cũng biết loại tình huống của con là gì. Nhưng mà chú khẳng định tinh thần lực của con vượt qua cấp 10.” Duy Kì là người có thể thuật lợi hại, am hiểu về tốc độ. Nhưng với tinh thần lực hoàn toàn biết gì cả.

      “Cho nên, con định vài ngày nữa đến trường của Duy Hạo dự thính chút về môn tinh thần lực.”

      Duy Hạo học là máy móc cùng thực vật cho nên đối với tinh thần lực cũng hiểu.

      Duy ba và Duy mẹ cũng chỉ là chuyên gia về máy móc, cũng hiểu biết gì.

      “Được, vậy vài ngày nữa em giúp chị đăng ký lớp học chuyên về tinh thần lực.” Ở trường của Duy Hạo cũng có nhiều người đăng ký học dự thính. Những người này đa số là tốt nghiệp rồi nhưng bởi vì có chút vấn đề hiểu nên đăng ký học lại.

      Duy Nhược Hề ăn xong canh bổ mẹ nấu liền bị đuổi về phòng nghỉ ngơi. Mẹ bảo mới vừa tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Duy Nhược Hề suy nghĩ chút, cảm thấy thời gian dài vào trong gian nên tiến vào Mặc Trạc xem chút, cũng là vào an ủi ba cái cây kia, biết chúng ầm ĩ thành cái dạng gì rồi.

      vào phòng Duy Nhược Hề đem cửa phòng khóa trái, sợ Duy Kì tiến vào thấy phiền toái. Tuy rằng tại biết chú mình là người như thế nào nhưng mà càng ít người biết càng tốt tránh chuyện phiền phức.

      “Oa, chị Tiểu Hề, mấy ngày nay chị đâu? Em, Bình Bình cùng lo lắng co chị nha.” Đào Đào vừa thấy Duy Nhược Hề vào liền lo lắng mà hỏi.

      Đào Đào, , và cả Bình Bình vừa thấy Duy Nhược Hề cành lá liền khua ầm ĩ.

      “Đúng vậy, chị Tiểu Hề, chị làm tụi em lo lắng muốn chết.” giọng của nãi thanh nãi khí vang lên. Vài ngày thấy giọng của vô cùng lưu loát.

      “Chị Tiểu Hề, em nhớ chị a.” Bình Bình có chút nghẹn ngào cất giọng.

      “Chị biết, mấy ngày nay chị có chút việc nên thể vào đây chơi với các em. Chị cũng rất nhớ mấy đứa.” Duy Nhược Hề cười nhìn ba cây ăn quả cất lên lời dối thiện ý.

      Chúng nó mới chuyện được, giống với cổ thụ gia gia có thể đọc được tâm tư của . Hơn nữa Duy Nhược Hề phát khả năng dối của càng ngày càng lưu loát, lúc dối mặt cũng đỏ tim cũng còn đập hổn hển nữa.

      “Nha, trái cây người tụi em đều chín cả rồi sao?” Duy Nhược Hề lúc này mới chú ý trái cây người ba đứa đều hái được rồi, chín đỏ rực. Cách đó xa rau dưa cũng đều lớn. Lần này các loại rau dưa nhiều hết mức. Nào là cải thảo, khoai tây, cà rốt, củ cải trắng, súp lơ, ớt chuông, cải xà lách, đậu hòa lan, cà tím, dưa leo, dây mướp, bí đỏ, rau muống…., lúa cũng thu hoạch được, vàng tươi mảnh, thoạt nhìn cảm thấy thoải mái vô cùng.

      Duy Nhược Hề khi còn bé mới gặp qua cảnh tượng xinh đẹp như vậy, cảm thấy thoải mái. Trước kia nhi viện trồng rất nhiều rau và lúa mạch, khi vừa đến mùa thu mảnh hoa cải dầu vàng rực xinh đẹp cực kỳ.

      Sau khi lớn lên ngoại trừ nhi viện xung quanh đều mọc lên các nhà cao tầng. Kể từ đó Duy Nhược Hề có gặp qua cảnh đẹp như vậy.

      tại trong chính gian của mình lại thấy được cảnh sắc tươi đẹp này lần nữa, tuy rằng diện tích lớn nhưng mà khi nhìn thấy tâm tình thả lỏng, thư thái.

      Duy Nhược Hề tiện tay ở người Đào Đào, Bình Bình cùng đều hái được ít trái cây làm hại ba cái cây trận hoảng loạn.

      Đem trái cây đến bên cạnh hồ nước rửa sạch, Duy Nhược Hề dựa dưới gốc cây nhàng cắn quả đào, kết quả mới cắn ngụm mà nước đào chảy tới bên trong miệng, nước đào hương vị ngọt ngào, Duy Nhược Hề nhàng hút hết nước . Duy Nhược Hề thế mới cảm thấy thỏa mãn chút. “ là ngon.”

      Lại cắn trái táo, thơm thơm ngọt ngào, bên trong Duy Nhược Hề còn ngậm quả đào, toàn bộ đều là mỹ vị. Duy Nhược Hề cứ thế trái cắn miếng táo, phải ăn quả đào cho đến no.

      no nha, no đến mức thể đứng dậy được. Hương vị tốt hại ta nhịn được lại tiếp tục ăn thành bây giờ.” Duy Nhược Hề lau lau cái miệng lại xoa xoa cái bụng thể chứa thêm nổi cái gì rồi nhìn ba cây ăn quả :” Đáng tiếc, các em có miệng bằng các em cứ ăn thử trái cây người mình biết, đáng tiếc.”

      Chương 57: Bộ phận thanh độc.

      Ba cái cây ăn quả ràng run lên, sau đó bọn chúng đều tưởng tượng thấy cảnh chính mình ăn trái cây thân chúng, ba cái cây đều nhịn được cành lá run rẩy.

      “Oa, chị Tiểu Hề xấu, làm cho chúng em cảm thấy sợ hãi.” Đào Đào kháng nghị với Duy Nhược Hề.

      “Phải, phải.” cùng Bình Bình cũng đều phụ họa theo.

      “Chúng em mặc kệ, Chị Tiểu Hề, chị kể chuyện xưa cho chúng em nghe , bồi thường cho việc chúng em bị tổn thương tâm hồn.”

      Duy Nhược Hề cảm thấy ngạc nhiên, mới đó mà biết đưa ra điều kiện rồi, ba cái cây này học là mau nha. Duy Nhược Hề trước mặt chúng nó chỉ chuyện bị tổn thương tâm hồn có lần mà ba đứa có thể học được. Còn có thể suy ra ba.

      “Được rồi, vậy tụi em muốn nghe chuyện gì?” Duy Nhược Hề nghĩ lâu gặp liền thỏa mãn nguyện vọng của bọn chút, vừa kể chuyện vừa thuận tiện thu hoạch đồ ăn là được.

      “Em muốn nghe chuyện ngược, còn vô cùng ngược, bất quá phải kết cục hoàn mỹ nha.” Đào Đào đem ý muốn ra.

      được, em muốn nghe thể loại này, em muốn nghe chuyện tình lãng mạn giống như bé lọ lem á.” Bình Bình kháng nghị.

      “Em cũng giống Bình Bình muốn nghe chuyện lãng mạn.” ở bên cạnh nãi thanh nãi khí lên tiếng. Trong chuyện này bé về phe Bình Bình.

      Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ bắt đầu kể chuyện xưa. “Trước kia có nàng công chúa xinh đẹp tên là Bạch Tuyết. Nhưng bà mẹ kế độc ác.....”

      Duy Nhược Hề bên kể chuyện công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn bên thu hoạch rau dưa. Khi thu hoạch để lại phần làm giống để sau này cần mua hạt giống nữa.

      “Khi công chúa ăn quả táo mà hoàng hậu độc ác giả trang bà lão đem đến xong liền hôn mê....” Duy Nhược Hề tiếp tục kể chuyện xưa nhưng động tác tay hề ngừng.

      Chờ kể xong chuyện xưa Duy Nhược Hề cũng thu hoạch được phần đồ ăn.

      Ba cái cây ăn quả đều trầm mặc, đại khái là mỗi lần kể chuyện xưa xong bọn chúng yên lặng thời gian chưa khôi phục lại kịp. Duy Nhược Hề cần quản chúng nó tiếp tục dùng máy thu gặt để thu hoạch lúa.

      “Ai....truyện rất hay, công chúa Bạch Tuyết bị ngược thảm a.....” chờ Duy Nhược Hề đem lúa thu hoạch xong Đào Đào mới thở dài tiếng. Từ trong câu chuyện tỉnh lại.
      Bình Bình cùng cũng lần lượt hồi hồn, hy vọng công chúa và hoàng tử có cuộc sống hạnh phúc.

      Duy Nhược Hề vừa nghe mấy cây ăn quả cảm thán vừa đem đám lúa thu hoạch xong. Nhìn hai đống gạo bên cạnh Duy Nhược Hề phát sầu, lần trước đưa gạo qua bên ‘Đa Cư Quán’ hẳn chưa dùng hết nếu Lí Đa Hải gọi cho rồi.

      Duy Nhược Hề thấy nhiều như thế này suy nghĩ biết có nên tặng cho người khác ? Nhiều như thế này mà dùng hết nếu để lâu quá biết có bị hỏng , nếu để cho hỏng hết lãng phí.

      Thôi quên , cứ để tiếp bên trong gian vậy. Chờ ngày mai chú Duy Kì rồi hỏi ba mẹ chút xem nên xử lý thế nào.

      Duy Nhược Hề dành cả buổi chiều ở bên trong Mặc Trạc để thu hoạch đồ ăn.

      Sáng ngày hôm sau cả Duy gia đều dậy sớm tiễn Duy Kì, Duy Hạo cứ lưu luyến mãi rời cho nên Duy Kì phải hứa lần sau xin nghĩ phép về tiếp. Duy Hạo lúc này tâm tình mới tốt lên chút.

      Vốn dĩ Duy ba cùng Duy Kì cho Duy Nhược Hề đưa tiễn nhưng Nhược Hề có việc gì cho nên cuối cùng vẫn cùng với mọi người .

      Sau khi tiễn Duy Kì cả nhà Duy Nhược Hề đều trở về nhà. Duy Nhược Hề chút cũng muốn ở bên ngoài dạo vì chỉ cần dạo phố là thế nào cũng có chuyện bất trắc xảy ra.

      Duy Kì trở lại bộ đội chuyện đầu tiên cần phải làm là đến phòng thử độc để kiểm tra.

      Mặc kệ là tân binh, lão binh hay cái gì quân nhân cao cấp sau khi nghỉ phép trở lại bộ đội chuyện đầu tiên phải đến báo cáo thượng cấp mà phải đến phòng khử độc, kiểm tra thân thể. Xem trong cơ thể của quân nhân có bao nhiêu ô nhiễm. Sau đó người ở phòng độc dùng phương pháp thích hợp với lượng độc trong cơ thể mà an bài việc thanh độc cho quân nhân đó.

      “Ủa, Duy Kì, sau cậu trở lại nhanh vậy? phải là xin phép nghỉ đến 20 ngày sao?” chuyện là cao gầy đầu tóc vàng óng xinh đẹp.

      “Hóa ra là Liên Na mỹ nhân, lâu gặp. Tôi nhớ muốn chết.”Duy Kì cợt nhả cùng Liên Na đùa giỡn.

      Liên Na là đội trưởng của bộ phận thanh độc, dáng người cao gầy khuôn mặt lãnh diễm. Ở đầu là mái tóc xoăn vàng óng. Liên Na thuộc dạng người nếu lời nào là bộ dáng làm cho người ta cách xa ngàn dặm còn khi mở miệng rồi bạn thấy nhiệt tình như lửa, thuộc dạng người tính cách và diện mạo hoàn toàn trái ngược. Bởi vì tính cách như tên con trai cho nên ở quân đội nhân duyên của Liên Na rất tốt.

      Liên Na liếc Duy Kì cái, cười mắng:” Cả ngày chỉ biết chọc tức em, lát nữa đợi đến khi kiểm tra độc, em phân vào mức độ ô nhiễm nghiêm trọng bây giờ.”

      Duy Kì nghe Liên Na xong bỗng rùng mình cái giọng thầm:” Qủa , độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.”

      ……cái gì?” Liên Na hạ lông mi, được nha, dám ác độc, lát nữa cho chịu tội.

      Duy Kì lập tức thay đổi gương mặt tươi cười lấy lòng :” Liên Na là đại mỹ nhân, người gặp người thích hoa gặp hoa nở.” đừng tưởng người này là phụ nữ yếu ớt, ấy có thể đem bạn chơi đến hỏng đấy.

      Liên Na lúc này mới vuốt cằm :” Như vậy mới được, tại theo em đến phòng kiểm tra, nghe hôm nay cũng có vài người nghỉ phép quay trở lại. Aha đợi lát nữa cho bọn họ nếm chút đau khổ mới được.”

      Duy Kì theo phía sau Liên Na, thấy cười trong lòng run sợ, nghĩ đến việc ở trong nhà trai ăn vô số đồ ăn, mặc dù nghe toàn bộ đều là đồ ăn sạch có ô nhiễm nhưng mà thế giới này làm gì còn rau quả ô nhiễm chứ.

      Trời ạ, sớm biết cố gắng ăn ít chút, nghĩ đến chuyện lát nữa phải chịu đựng tra tấn Duy Kì cảm thấy muốn trốn mau.

      “Duy Kì, mau vào , phải là mấy ngày nghỉ ở nhà ăn nhiều ‘rác rưởi’ ?” Liên Na vẻ mặt cười xấu xa .

      có….chỉ ăn chút thôi..” Duy Kì cũng cảm thấy lời của mình có tính chân .

      Quả nhiên, Liên Na nghe xong lập tức tiếp tục cười xấu xa.

      cơ bản, những người nghỉ phép về nhà đều ăn chút thực phẩm bị ô nhiễm, dù sao khi ở quân đội chỉ có thể mỗi ngày uống dịch dinh dưỡng, khi trở về thấy được các món ăn ngon nhịn được mà ăn lấy ăn để.

      “A aaa đau chết ta, về sau khi về nhà ta thề ăn mấy thứ đồ ăn đó nữa.”

      Trong phòng thanh độc truyền ra từng đợt tiếng kêu la thống khổ.
      Kem ĐáTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: ô nhiễm

      Duy Kì càng nghe tim càng kêu bùm bùm, xong rồi xong rồi. lát thể nào cũng giống như người kia kêu la thê thảm cho coi.

      “Mau vào thôi.” Liên Na thấy Duy Kì cứ đứng mãi ở cửa tiến vào hỗ trợ đẩy vào.

      “Được rồi, nằm lên đó .” Liên Na bắt Duy Kì nằm mặt phẳng sau đó cắm lên người đống dây nhợ kết nối với mấy cái màn hình đầy số liệu.

      Thôi thôi, phải trước kia chưa từng bị tra tấn qua. Cố gắng chịu đựng chút thôi. Duy Kì tim đập oành oành cắn răng nằm ngã lên giường để mặc Liên Na giúp làm kiểm tra.

      Qua nửa ngày!

      “Này, lạ .” giọng của Liên Na vang lên đỉnh đầu của Duy Kì. Duy Kì cảm thấy lạ lại nhìn đến Liên Na biết cái gì kỳ lạ.

      “Nhích người chút, nằm nghiên lại.”

      Duy Kì , bình thường thấy mọi người kiểm tra có cần xoay tới xoay lui thế này đâu. Nhưng mà Duy Kì vẫn ngoan ngoãn xoay người theo ý muốn của Liên Na.

      kỳ lạ, làm sao lại có khả năng này?” Liên Na dùng tay chọt chọt khắp người Duy Kì, xong lại tiếp tục sờ sờ, “Sao lại thế này, có khả năng nha, lẽ dụng cụ bị hư rồi. Duy Kì, ngồi dậy , xong rồi đứng lên cho em.”

      Liên Na vừa dứt lời liền đem Duy Kì kéo qua bên rồi nhìn chăm chú các số liệu màn hình. màn hình là biểu đồ ô nhiễm từ cấp 1 đến cấp 5.

      Liên Na thể tin nhìn dụng cụ, “ lẽ bị hỏng rồi? Thế nào lại thể kiểm tra được mức độ ô nhiễm?.....Duy Kì sang kia đợi chút.”

      Sau đó lại cho quân nhân khác tiến vào thử cường độ ô nhiễm. Kết quả người kia bị ô nhiễm ở mức độ thấp nên Liên Na :” Mức độ ô nhiễm thấp, lấy thuốc uống là được rồi.”

      Người nọ nghe Liên Na như vậy liền hớn ha hớn hở vui mừng chạy lấy thuốc uống.

      Duy Kì thấy như thế vẻ mặt hâm mộ nhìn.

      “Ai ai ai, sao lại thế này? Duy Kì, trở về nhà rốt cuộc ăn cái gì mà chút ô nhiễm cũng có? Tra thế nào cũng thấy.” Liên Na trừng mắt nhìn Duy Kì, cảm thấy buồn bực nha. Vốn định cười nhạo chút vì trước đây mỗi lần được thả ra thế nào Duy Kì cũng ăn uống đủ thứ kết quả đến chỗ này chịu tội.

      Ai ngờ bây giờ chút ô nhiễm cũng tra được.

      Duy Kì lại ngạc nhiên, dường như có chút tin tưởng kết quả như vậy. nhớ ăn rất nhiều, ngày nào cũng cắm cúi ăn. Chẳng lẽ…Duy Kì trợn mắt, lẽ những gì Duy Nhược Hề đều là , rau quả mà ăn hoàn toàn là rau xanh, rau sạch có ô nhiễm sao? Cho nên kết quả kiểm tra mới như thế này.

      Nhưng mà tại trái đất làm gì có khả năng có rau sạch hoàn toàn bị ô nhiễm. ràng là nghiên cứu mấy trăm năm cũng nghiên cứu được. Vì sao tại lại có loại thực vật này? Duy Kì thể lý giải nổi.

      “Kì lạ , ít nhất cường độ ô nhiễm cũng là cấp thấp, chưa từng gặp qua trường hợp hề bị chút ô nhiễm như thế này. là quái dị…” Liên Nha cứ lẩm bẩm mà .

      Duy Kì trong lúc Liên Na lảm nhảm mà biến ra ngoài rồi cho nên cái gì cũng nghe. Duy Kì quyết định lần sau có trở về phải hỏi cháu nhà mình chút. Bởi vì Duy Kì luôn cảm thấy Duy Nhược Hề có cái gì đó gạt .

      Duy Nhược Hề từ sau ngày tiễn Duy Kì vẫn mỗi ngày ngoan ngoãn ở trong nhà ra ngoài nửa bước. Trừ bỏ lần đưa đồ ăn đến ‘Đa Cư Quán’ mà thôi. Còn lại thời gian đều ở nhà ngốc hoặc vào trong gian ngồi ngốc. Mỗi ngày vào trong gian tâm với ba cây ăn quả, ở trong gian lại có đủ loại đồ ăn cùng hương thơm hoa cỏ cảm thấy tiêu dao khoái hoạt.

      Cho nên vui vui vẻ vẻ như thế mà Duy Nhược Hề quên luôn chuyện muốn đến trường học dự thính.

      Các loại hoa quả trong gian của Duy Nhược Hề cả nhà đều được nếm qua. Đều được mọi người ưa thích thôi, vì vậy mà mỗi ngày phải hái chút trái cây cho mọi người ăn tráng miệng.

      Hơn nữa biết có phải vì do ba mẹ luôn ăn đồ ăn trong gian mà các nếp nhăn mặt Duy ba cùng Duy mẹ đều biến mất thiệt nhiều. Khí sắc cùng làn da của hai người đó cũng đẹp lên trông thấy.

      Hôm nay Duy ba cùng Duy mẹ làm, vốn chỉ phân nửa cổ phần ở ‘Đa Cư Quán’ đủ cho cả nhà sống vô cùng thoải mái cho nên Duy Nhược Hề muốn ba mẹ nghỉ ngơi cần phải làm nữa. Nhưng mà Duy ba cùng Duy mẹ rằng họ cùng với máy móc giao tiếp vài chục năm rồi. tại bọn họ cảm thấy cuộc sống thể thiếu vắng mấy thứ kia, nếu làm việc với máy móc hai người cảm thấy toàn thân khó chịu. Cho nên Duy ba cùng Duy mẹ vẫn mỗi ngày đúng giờ làm.

      Duy Hạo đến trường, chỉ có mình Duy Nhược Hề ngồi trong gian chuyện vui vẻ với ba cái cây.

      “Leng keng, leng keng.”Duy Nhược Hề ngồi trong gian ghe được tiếng chuông cửa ở bên ngoài. Sau đó liền tạm biệt ba đứa kia lắc mình ra ngoài mở cửa.

      Khi vừa mở cửa ra Duy Nhược Hề liền ngây ngẩn cả người, sao lại là ta?

      Ngoài cửa đứng người, chính là kẻ mà mấy hôm trước chăm sóc Duy Nhược Hề, Viêm Bân.

      “Tại sao lại tìm đến đây? Có việc gì sao?” Duy Nhược Hề lạnh lùng mở miệng . cảm thấy người này mà tìm chắc chắn có chuyện tốt gì. Dù sao Duy Nhược Hề cũng muốn cùng Viêm gia có liên hệ gì.

      có việc gì tới tìm em được sao?” Viêm Bân dường như cũng chú ý đến thái độ xa cách của Duy Nhược Hề, cười tủm tỉm nhìn Duy Nhược Hề chớp chớp mắt.

      Cái người này đổi tính rồi sao? Như thế nào lại đối với phóng điện loạn xạ như vậy? Duy Nhược Hề kinh ngạc nhìn Viêm Bân trước mắt so với khi xưa hoàn toàn khác biệt.

      Nghĩ đến trước kia người này còn châm chọc khiêu khích , mỗi khi ta nhìn đến là giống như nhìn cái gì đó ghê tởm. Còn tại đối với cười dịu dàng như vậy là có ý gì?

      có việc gì tôi liền đóng cửa lại.” Duy Nhược Hề nhìn nổi người trước mắt tươi cười, làm cho người ta cảm thấy kỳ dị. Vừa xong Duy Nhược Hề liền lập tức đem cửa đóng lại.

      Viêm Bân vừa thấy định đóng cửa, nghĩ ngợi liền lòn dưới cánh tay chui vào, tốc độ mau làm cho Duy Nhược Hề muốn choáng váng.

      Chuyện này là sao nha, cái người này hôm nay biết có uống lộn thuốc gì nữa. Duy Nhược Hề tâm trạng tốt liền bị Viêm Bân làm cho mất hết, “ rốt cuộc muốn thế nào? Nhà của tôi rất chứa nổi nhân vật lớn như đâu, phiền ra khỏi nhà tôi ngay.” Duy Nhược Hề lại đem cửa mở rộng ra. Kèm theo bộ dáng ‘nơi này chào đón ’.

      “Em quên hết chuyện trước kia sao?” Viêm Bân nghi ngờ hỏi. tin người có thể thích liền 7 năm mà lại dễ dàng quên mau như thế.

      “Đúng vậy, toàn bộ đều quên hết cho nên cần phải đến đây thêm lần nào nữa. Nếu đến là vì muốn cảm ơn tôi cứu em cần thiết. cho biết tôi lúc ấy cũng chút ý nghĩ nào muốn chắn thương cho bé, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cho nên cần đặc biệt đến đây cảm tạ.” Duy Nhược Hề hơi xong, cũng khẳng định rằng Viêm Bân đến đây chủ yếu là cảm tạ .

      Chương 59: Thảo nhân ghét Viêm Bân [1]

      Viêm Bân thấy Duy Nhược Hề bộ dáng cách xa , có phải là khủng bố đâu. Tại sao Duy Nhược Hề lại tránh né như tránh mãnh thú vậy.

      ra Viêm Bân cũng biết tất cả đều là lỗi của , dù sao cũng do trước kia lãnh huyết tuyệt tình với như vậy. Kỳ còn chuyện Viêm Bân biết nữa là, Viêm Bân biết mình thích Duy Nhược Hề là do theo đuổi 7 năm, làm cho quen tồn tại của Duy Nhược Hề hay bởi vì do tinh thần lực của Duy Nhược Hề đột ngột vượt cấp 20 làm cho nhịn được muốn thu . Nhưng mà cần quản nguyên nhân, nhất định phải làm cho Duy Nhược Hề trở lại thích như trước kia.

      phải đến lời cảm ơn.” Viêm Bân muốn ngồi ở phòng khách của Duy gia lâu hơn nữa nên lại tiếp, “Thực ra đến đây là để đem cái này cho em.” Viêm Bân giơ ra thứ cầm trong tay.

      “Đó là cái gì vậy?” Duy Nhược Hề nhíu mày, cảm thấy đứng cùng phòng với người này thoải mái. Viêm Bân là người luôn làm cho người khác cảm thấy nguy hiểm.

      phải em muốn Viêm Học viện làm học sinh dự thính sao? Đây là giấy chứng nhận cho em vào lớp.” Viêm Bân xong lại bước gần đến chỗ Duy Nhược Hề đưa giấy chứng nhận cho .

      Vẫn là sáng sớm hôm nay Viêm Bân Viêm Học Viện, trong lúc vô ý thấy giáo sư cầm xấp giấy chứng nhận để bàn, vô tình thấy được liền tự tay cầm lại đây cho Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề nhăn mặt nhăn mày tiếp nhận tờ giấy trong tay Viêm Bân tức giận :” Cái này là tôi nhờ Tiểu Hạo làm tại sao lại là mang đến đây?” Hừ, khẳng định là ta ỷ mình là chủ nhân của Viêm Học Viện cho nên mới tùy ý động tay động chân đến giấy tờ của .

      Viêm Bân để ý đến bất mãn trong giọng của Duy Nhược Hề, lại tự nhiên cầm tay của :” thôi, hôm nay là có thể học được rồi. Vừa vặn cũng có chuyện muốn ghé ngang trường học.” Lần trước ở ‘Đa Cư Quán’ Viêm Bân đáp ứng Hiên Viên Kỳ Thành lấy ít nước quý của giáo sư Trần, lúc này phải thực đây.

      Tính thời gian cũng hơn tháng kể từ ngày Viêm Bân đáp ứng Hiên Viên Kỳ Thành tìm được vạn người có tinh thần lực cao, nhưng mà học giả dị năng có được bao người.

      Duy Nhược Hề lạnh mặt, dùng sức thoát khỏi tay cầm của Viêm Bân. biết ôn thần này thế nào mà trở nên khác lạ như vậy, dịu dàng đến đáng sợ nha.

      thôi, vừa lúc có thể cùng em đến học viện. Em vào thay đồ trước , chờ.” Viêm Bân xong lại nhìn Duy Nhược Hề từ xuống dưới, mặc người bộ áo ngủ, phía có in hình con thỏ màu hồng, cái mặt giống như Duy Nhược Hề lúc rối rắm nhìn rất đáng .

      Viêm Bân thầm nghĩ biết vì sao trước kia lại phát ra bé này đáng như vậy chứ.

      Duy Nhược Hề vừa ngẩn đầu thấy Viêm Bân nhìn chằm chằm rốt cuộc nhịn được trở về phòng thay quần áo. Quên , vẫn nên cùng Viêm Học Viện, bằng ai biết người này có ở lì trong nhà của chịu hay . Đợi đến khi Tiêủ Hạo trở về phát ở trong này đánh mới lạ.

      Thay đồ xong Duy Nhược Hề cùng Viêm Bân đến Viêm Học viện, hai người cùng toa xe của Viêm Bân. Duy Nhược Hề chị có thể dùng bốn từ để hình dung: Vô cùng xa hoa. Toàn bộ đều dùng trí năng khống chế mà tốc độ lại cực kỳ nhanh nhưng lại làm cho Duy Nhược Hề hề cảm thấy choáng váng chút nào cả.

      Sau khi cùng Viêm Bân đến Viêm Học Viên lại bị mọi người vây xem.

      “Là Viêm thiếu gia đó nha.”

      “Oa là Viêm đại thiếu gia, rất soái nha. Này, người bên cạnh ấy là ai vậy, từ trước đến giờ hình như chưa gặp qua con đó bao giờ.”

      “ Đúng vậy, ta cũng phải là Bạch Linh Nhi, mấy ngày nay biết tại sao mà Bạch Linh Nhi theo Viêm Bân, điều này là lạ nha.”

      “Mọi người thử xem nếu như Bạch Linh Nhi kia biết bên cạnh Viêm Bân có người khác nổi giận thành bộ dáng gì nha?”

      “Khẳng định vô cùng điên, giống bộ dáng thục nữ hằng ngày trương ra cho người ta xem.”

      “Đúng vậy, nhưng mà kia cuối cùng la ai? Con kia lớn lên được tốt lắm, ngay cả ta còn đẹp hơn.”

      “……”

      đám con líu ra líu ríu nghị luận ngớt. Duy Nhược Hề cảm thấy con bây giờ là, biết kiềm chế chút nào, mê trai dễ sợ. Mà còn nhiều chuyện kinh khủng.

      Viêm Bân bày ra vẻ mặt kiên nhẫn lôi kéo Duy Nhược Hề vào thang máy.
      Khi thang máy đóng cửa lại trong nháy mắt Duy Nhược Hề nghe được tiếng thét chói tai của con ở bên ngoài “Aaaaa Viêm đại thiếu cầm tay của kia....”

      Khi vào trong thang máy Duy Nhược Hề cảm thấy choáng đầu dễ sợ, đây là lần thứ 2 vào Viêm học viện. Học viện tại giống kiếp trước của , chỉ có mấy trăm mét vuông và kiến trúc giống như trang viên. Mà nơi này rất rộng, cả trăm cả triệu mét vuông mà còn cao kinh khủng toàn bộ được làm từ kim loại. Nhưng mà mấy thứ như sân bóng rổ, sân vận động này nọ vẫn thiếu. Lần trước đến phòng thí nghiệm của giáo sư Trần tại tầng 108 hy vọng lần này đến thính giảng cần gặp quái lão nhân kia. Duy Nhược Hề ở trong lòng cầu nguyện.

      Leng keng, cửa thang máy mở ra là tầng 85. Môn học tinh thần lực được dạy ở tầng này.

      “Em cứ nghe giảng , hết tiết đến đón em.” Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề rời khỏi thang máy mở miệng .

      Duy Nhược Hề nghe như thế tiến về phía trước bỗng dưng lảo đảo. Cái tên đáng chết này, nguyền rủa ăn cơm bị nghẹn chết.

      Cái gọi là học sinh dự thính chính là những người tốt nghiệp hoặc chưa có tốt nghiệp mà học ngành khác cùng nghe giảng với các học viên của chuyên ngành này.

      Duy Nhược Hề bước vào phòng học giáo sư sắp bắt đầu giảng bài.

      tại học sinh học đều rất tự do, tùy tiện tìm chỗ ngồi là được, hơn nửa nếu ngồi thoải mái có thể đứng nghe cũng được. hiểu cứ mạnh mẽ mà hỏi. Còn nếu cảm thấy giáo sư giảng đúng cứ tự do mà biện giải. Phương thức học tập tốt hơn trước kia rất nhiều.

      Nhớ tới kiếp trước khi làm xong bài tập, đọc hết sách giáo khoa bạn thảm. Đương nhiên Duy Nhược Hề từng trải qua thời kỳ đó.

      “Cái gọi là tinh thần lực, đơn giản là nó chính là ý niệm, do các tế bào não sản sinh ra loại năng lượng thể nhận ra. cách khác, mặc kệ là hoa cỏ cây cối, động vật cùng con người đều có ý niệm chỉ là mạnh yếu khác biệt mà thôi.” Giáo sư vừa vừa chỉ vào màn hình cực lớn vách kim loại. Màn hình lên là kết cấu bên trong bộ não của con người.

      “Tinh thần lực từ vị trí này sản sinh ra.” Giáo sư chỉ vị trí màn hình. “Nơi này là não hạch cũng là nơi quan trọng nhất, chỉ cần não hạch bị phá hỏng con người chết.”
      Kem ĐáTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: Thảo nhân ghét Viêm Bân [2]

      “Tốt lắm, hôm nay chúng ta học lý thuyết đến đây là được rồi. Chúng la tìm bạn học ở phía dưới lên làm mẫu cho đặc thù của tinh thần lực cấp 8. Được rồi, bạn Từ Lý, mời bạn lên làm mẫu cho mọi người xem.”

      Ngay sau đó người ngồi gần chỗ của Duy Nhược Hề đứng lên, là nam sinh có vẻ mặt đỏ bừng hướng lên bục giảng chỗ giáo sư .

      Duy Nhược Hề lúc này mới phát ra, ở trong lớp này các học sinh từ 10 đến 15 tuổi đều đủ cả, còn có ít người khoản hơn 20 tuổi, phỏng chừng cũng giống như Duy Nhược Hề đều là học sinh dự thính.

      “Các..các bạn học xin chào, mình xin làm mẫu về đặc thù của tinh thần lực cấp 8...cho các bạn xem.” Đứa trẻ này đại khái chỉ 12 tuổi, vóc dáng cao tầm mét sáu, đầu tóc nâu ngắn có hơi xoăn, làn da vô cùng trắng chắc là con lai. biết có phải vì thẹn thùng hay mà thanh có chút .

      Duy Nhược Hề thấy đứa trẻ Từ Lý này nhìn chằm chằm quyển sách bàn. Sau lúc lâu quyển sách kia thế nhưng bay lên. Bạn Từ Lý còn dấu giếm hai câu cho mọi người nghe về bí quyết giải phóng tinh thần lực.

      “Tâm tình nhất định phải bình tĩnh, hơn nữa phải trải qua thí nghiệm nhiều lần. Lúc vừa mới bắt đầu rất khó làm. Nhưng mà khi quen khống chế dễ dàng, chúng ta có thể vừa sử dụng tình thần lực vừa cùng người khác chuyện.” Khi Từ Lý về tinh thần lực thao thao bất tuyệt, thanh cũng càng ngày càng lớn hơn, tuyệt giống như lúc đầu đứt quảng giọng. Thậm chí cậu ta còn khống chế quyển sách cho bay đến trước mặt bạn học làm học sinh phía dưới có trận cười.

      Duy Nhược Hề lúc này mới hết hồn, cậu học sinh kia điều khiển tin thần lực rất thuần thục. Duy Nhược Hề ở bên cạnh tra xét chút biết nếu điều khiển tinh thần lực thuần thục được như Từ Lý phải luyện tập ít nhất là 3 năm.

      Duy Nhược Hề ở nhà cũng từng thử qua khống chế ít vật phẩm. Theo lý thuyết, lần trước ở ngân hàng Duy Nhược Hề nhắm mắt lại có thể nhìn tình huống xung quanh thế nào di động chút vật chắc cũng dễ dàng. Nhưng mà biết vì sao Duy Nhược Hề thí nghiệm thiệt nhiều lần mà cũng thành công. Làm hại Duy Nhược Hề mỗi khi nghĩ đến chuyện ở ngân hàng đều tưởng là ảo giác.

      “Tôi cho mọi người ở phía dưới biện pháp đơn giản. Khả năng có rất nhiều người bên dưới cấp độ tinh thần lực có thể di chuyển đồ vật nhưng mà biết tại sao lại thử thành công ?” Từ Lý giống cậu trai thẹn thùng lúc ban đầu. Nhắc đến tinh thần lực đứa trẻ xinh đẹp này liền thay đổi. “Bất quá phương pháp của tôi được biết đến từ rất xa xưa, nó cùng với tính ngưỡng phật giáo của mấy ngàn năm trước có chút liên quan. Trong phật giáo các sư mỗi ngày đều ngồi thiền. Chính là làm cho người ta cần suy nghĩ vội vã cái gì, cần nhìn chằm chằm vào vật thể thí nghiệm. Trước tiên các bạn cần tĩnh tọa, sau đó chậm rãi cái gì cũng muốn. Như vậy rất dễ dàng tập trung tinh thần lực, sau đó lại mở mắt ra thử động vật thể. Như thế mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.”

      Duy Nhược Hề ngồi phía dưới nghe giảng rất chăm chú, cảm thấy cậu học sinh này giảng dạy cực kỳ hữu hiệu, quyết định khi về nhà nhất định phải thử tập chút.

      “Tốt lắm tại sắp hết thời gian học. Các bạn học sinh khi về nhà có thể làm giống như lời hướng dẫn của bạn Từ Lý mà thử chút. Phương pháp của bạn ấy rất tốt.” Giáo sư lại tiến lên bục giảng chút rồi thu thập mấy thứ bàn và ra khỏi lớp.

      Duy Nhược Hề lúc này mới quyến luyến rời đứng lên khỏi chỗ ngồi. cảm thấy học ở giảng đường này rất tốt, luyến tiếc khi đến giờ tan học. Nhưng mà bên ngoài đoán chừng có tên Viêm Bân chờ . Duy Nhược Hề nghĩ đến chuyện chạy trốn, muốn thấy mặt chút nào.

      Mới vừa ra đến cửa phòng học Duy Nhược Hề liền thấy Viêm Bân tà tà đứng dựa vào vách phòng học chờ . Mái tóc màu đen óng mược lõa xõa ít cọng ở trước trán, ánh mắt nhìn về phía xa xa biết là nghĩ ngợi chuyện gì. Hai bàn tay của cắm trong túi quần. Duy Nhược Hề lúc này mới phát Viêm Bân mặc cái áo màu trắng đóng thùng trong cái quần có màu rám nắng.

      Duy Nhược Hề lúc này mới than thở trong lòng, thảo nhân rất ghét thằng nhãi này. cái túi da tốt hấp dẫn biết bao nhiêu người.

      Duy Nhược Hề định thừa dịp Viêm Bân nhắm mắt lén lút bước qua rồi chạy , kết quả vừa cúi thắt lưng chuẩn bị chạy nghe Viêm Bân mở miệng.

      “Tan học rồi sao? chờ em từ nãy đến giờ. Thời gian học của mọi người hôm nay là lâu.” Nha đầu kia lẽ tưởng ngủ muốn trước mắt mà lén lút chạy sao? Viêm Bân nhìn thắt lưng còn chưa có thẳng lên của Duy Nhược Hề khẽ cười ra tiếng.

      Duy Nhược Hề ngượng ngùng đứng ngay lại, tức giận liếc Viêm Bân cái, “ có việc gì sao? có việc gì tôi trước. cần Viêm thiếu gia phải đưa về.”

      thôi.” Viêm Bân gì thêm, chính là dắt tay Duy Nhược Hề chuẩn bị đưa Duy Nhược Hề về nhà.

      Duy Nhược Hề lập tức nổi giận đùng đùng. dùng sức thoát khỏi tay của ta. Chết tiệt, ghét nhất là mấy người cuồng vọng, tự đại như thế này. “ nghe thấy sao? Tôi là tự tôi trở về cần phiền đến . Còn nữa, đồng ý của người khác mời được tùy tiện nắm tay họ. Có biết ?”

      Cái tên đáng chết này phát điên cái gì biết, Duy Nhược Hề tình nguyện đối xử với giống như trước kia, như thế còn tốt hơn thế này nhiều.

      “Em tức giận sao? Vì cái gì?” Viêm Bân nhìn chằm chằm vào mắt của Duy Nhược Hề tựa hồ ta biết mình làm sai chỗ nào. ta là Viêm đại thiếu gia, cho tới bây giờ đều là con xếp hàng theo đuổi , mà chưa từng có lần nào chủ động nắm tay con . Viêm Bân cho rằng Duy Nhược Hề trước kia thích nhiều như vậy tại thể nào đối với chút tình cảm cũng có.

      Nhưng mà có điều ta biết, Duy Nhược Hề tại phải là Duy Nhược Hề trước kia.

      Duy Nhược Hề cảm thấy nếu người phía trước này chịu buông tay ra khó trách cho quyền vào mặt. Cho đến bây giờ còn chưa thấy tên nào lại tự kỷ như vậy. tiếc cho Duy Nhược Hề trước kia đối với có hảo cảm như vậy.

      “Tạm biệt nhé Viêm Thiếu gia.” Duy Nhược Hề cảm thấy ở cùng Viêm Bân vô nghĩa nên bỏ của chạy lấy người là được. Duy Nhược Hề tin ban ngày ban mặt mà đường đường Viêm đại thiếu gia lại dám giở trò đem bắt .

      Duy Nhược Hề chà chà tay của mình, gân xanh trán cũng nổi lên, chưa từng có cảm giác khống chế được như thế này. Duy Nhược Hề ngẩn đầu nhìn cái toa xe xa hoa đỉnh đầu nhịn lại cảm giác khó chịu. Trong đầu nảy ra ý muốn toa xe ngay lập tức có toa xe dừng lại.

      “Viêm Bân, rốt cuộc muốn cái gì?” ngẩn đầu nhìn toa xe Duy Nhược Hề bực mình :” có thể đường mà chạy hoặc bay chỗ khách nhanh , cứ ở đầu tôi lượn tới lượn lui làm gì?”

      Khi nghe xong còn bay đầu Duy Nhược Hề nữa mà dịch qua bên cạnh.

      Duy Nhược Hề mặt chút thay đổi. Được muốn so nghị lực với sao, thử xem.


      Chương 61: Sao lại thế này?

      Sau đó dọc theo đường tượng rất kỳ quái. toa xe có chạy hay bay nhanh mà vẫn luôn theo , có lơ lửng ngay đầu mà dịch qua bên cạnh chút.

      Sau đó Duy Nhược Hề cứ như vậy, mặt chút thay đổi đường thẳng về nhà thậm chí cũng quên gọi giao thông công cộng để trở về. [ Giao thông công cộng cũng giống như tên của nó. Chính là toa xe mọi người sử dụng. Ai cũng có thể gọi được nó. Duy Nhược Hề bình thường rất thường xuyên nó. Cứ đến ngay trạm và cầu toa xe đến là được.]

      Duy Nhược Hề bộ hơn giờ đồng hồ mới về đến nhà. Cái toa xe xa hoa kia cũng lờ đờ bên cạnh cũng chừng thời gian ấy. Duy Nhược Hề về đến nhà liền trực tiếp đóng cửa lại, cũng thèm nhìn xem toa xe đỉnh đầu cái.

      Còn lại Viêm Bân ngồi trong toa xe rất sững sờ, biết vì sao lại biến thành cái dạng này. ngờ tính cách của Duy Nhược Hề lại quật cường như vậy, so với trước kia giống chút nào. cũng biết chính làm sai cái gì? lẽ bởi vì ‘ Thực Xin lỗi’ với Duy Nhược Hề sao? Viêm Bân lại quyết định ngày mai xin lỗi Duy Nhược Hề.

      Sau đó Viêm Bân ngẩn người ngồi trong toa xe trước cửa nhà Duy Nhược Hề vài giờ rồi mới chịu rời .

      Nguyên bản Duy Nhược Hề còn muốn thực hành bài giảng ở trường chút nhưng khi thử tập trung tinh thần lực lại phát ra luôn nghĩ đến bộ dáng của Viêm Bân khi theo tâm của Duy Nhược Hề còn an tĩnh nữa.

      Thôi quên , vào gian chuyện với mấy cây ăn quả còn có ý nghĩa hơn và thoải mái nữa, thế là Duy Nhược Hề lắc mình vào trong gian.

      Ở trong gian tâm tình với ba cây ăn quả nửa ngày Duy Nhược Hề cũng đồng thời ăn thiệt nhiều trái cây cho nên tâm tình của mới tốt lên chút. Nhìn lại hồ nước Duy Nhược Hề nhớ đến ý định của lần trước là đào thêm cái hồ nữa để chứa nước uống. ngay lập tức Duy Nhược Hề liền bắt đầu hành động, Duy Nhược Hề ra ngoài tìm mãi mới thấy dụng cụ đào cuối cùng lại tìm được cái xẻng .

      Nhìn cái xẻng tay Duy Nhược Hề nhăn mặt chút, thôi đành vậy tốt xấu gì nó cũng là cái xẻng, tạm chấp nhận sử dụng vậy. Cùng lắm là chịu khó hơn chút là được.

      Duy Nhược Hề vừa làm vừa cùng ba cây ăn quả chuyện phiếm, mãi lo đào hố thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Sau 3 giờ Duy Nhược Hề chỉ đào ra được cái hố có đường kính khoảng thước. Nhìn kiệt tác của chính mình Duy Nhược Hề vừa lòng gật đầu cảm thấy cũng đến nỗi nào. Quả nhiên là khi làm việc có thể phát tiết được cảm xúc.

      Buổi tối khi cùng cả nhà ăn cơm xong Duy Nhược Hề liền về phòng trước. làm theo lời hướng dẫn của bạn Từ Lý, trước tiên an tĩnh ngồi thiền rồi sao đó mới tập trung tinh thần lực.

      Đối với tiêu chuẩn nhập thiền này Duy Nhược Hề rất quen thược, lúc trước ở nhi viện từng có vị đại sư đến thăm. Theo như lời đại sư kia là do chùa miếu quá mức cũ nát nên ông đành xuống núi hóa duyên tu miếu. Lại nghĩ đến mới vừa đủ tiền xây miếu bị người cướp , còn bị bọn cướp đánh bị thương nặng, cho nên ông ở nhờ chỗ nhi viện nghỉ ngơi thời gian. Viện trưởng lúc ấy rất tin phật cho nên vui vẻ đồng ý cho vị đại sư kia ở lại chữa thương. Khi đó mọi người có việc gì làm liền đến phòng của đại sư, vị đại sư kia cũng có trách cứ bọn họ. Muốn làm chuyện gì cứ việc làm, mỗi lần bọn họ đến phòng của đại sư đều thấy ông ngồi thiền, thế nên cũng nhờ đại sư kia chỉ cho cách ngồi thiền.

      Qua hơn giờ Duy Nhược Hề cảm thấy đầu trống rỗng, biết như thế này có thể tập trung tinh thần lực được , mở mắt nhìn chén nước để bàn, trong đầu chỉ có ý niệm ‘lại đây’ , ‘lại đây’ chén nước kia vậy mà mạnh mẽ bay về phía Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề nhìn chén nước kia bay về phía mình hoảng sợ, tinh thần lực buôn lỏng ra lập tức chén nước rớt mặt đất.

      Di, cái này xem như thành công ? Duy Nhược Hề ngơ ngác nhìn cái chén rơi mặt đất, tuy rằng kêu đến nhưng mà cũng xem như là thành công .

      Duy Nhược Hề thử nghiệm rất nhiều lần cũng có khá nhiều lần thành công, càng về sau xác xuất thành công lại càng cao.

      Sáng sớm hôm sau Duy Nhược Hề trường học nghe giảng bài, bởi vì sợ gặp lại Viêm Bân cho nên Duy Nhược Hề phải ra khỏi nhà từ rất sớm, quả nhiên sau khi rời khỏi nhà có thấy người nào theo.

      Nhưng mà sao tiết học Duy Nhược Hề lại phát Viêm Bân đứng ở cửa chờ , vừa thấy Duy Nhược Hề ra Viêm Bân định tiến lại muốn cái gì với . Nhưng mà Duy Nhược Hề cho Viêm Bân cơ hội, trực tiếp nhấc chân lên chạy lấy người.

      “Duy Nhược Hề đứng lại, có chuyện muốn với em.” Viêm Bân định giơ tay giữ chặt Duy Nhược Hề lại nhưng mà nhớ đến ngày hôm qua Duy Nhược Hề rất ghét những người nào chưa được đồng ý của mà nắm tay cho nên Viêm Bân đành ngượng ngùng thu tay lại sau lưng Duy Nhược Hề cùng vào thang máy.

      “Duy Nhược Hề xin lỗi, em tha thứ cho được ?” Viêm Bân theo Duy Nhược Hề ra thang máy vào đại sảnh lầu 1 của Viêm Học viện vừa .

      tại là giờ tan học nên đại sảnh lầu tập trung rất nhiều học sinh tụm năm tụm ba chuyện. Có những nhóm học sinh tuổi cũng có những nhóm trưởng thành là học sinh dự thính còn số ít còn lại là giáo viên của trường.

      biết vì nguyên nhân gì, hay chăng tiếng của Viêm đại thiếu gia quá mức độc đáo mà đại sảnh ồn ào bỗng dưng im lặng và tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.

      Duy Nhược Hề cảm thấy nếu bây giờ có cái hố dưới đất chui xuống ngay, cái người này sao lúc trong thang máy mà bây giờ mới , khẳng định là ta cố ý. Muốn cho xấu mặt phải ? Người này mỗi ngày theo chắc chắn có ý tốt gì mà.

      Duy Nhược Hề thèm nghĩ ngợi nhiều, xoay người hướng ra cửa bước , nếu ở lại cho người ta xem sao. Duy Nhược Hề dám khẳng định rằng sau kiện này chắc chắn trở thành ‘địch’ của nữ sinh trong học viện.

      Viêm Bân giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Duy Nhược, nghĩ ngợi nhiều lập tức kéo tay của Duy Nhược Hề :” xin lỗi, làm ơn cho cơ hội được ? biết chuyện trước kia đều do sai, bù đắp lại sai lầm của mình mà.” Viêm Bân vội vàng khẩn cầu.

      Đám người xem náo nhiệt bên cạnh trợn tròn mắt, này rốt cuộc là ai? Như thế nào có khả năng làm cho Viêm đại thiếu gia tha thiết xin lỗi , xem ra người này hình như định tha thứ cho Viêm thiếu gia.

      “Trời ạ, ta là ai? Có thể làm cho chính Viêm đại thiếu mở miệng xin lỗi?”

      thể tin được. Viêm thiếu của tôi, sao có thể xin lỗi với người khác, huhuhu em thương tâm nha.”

      “Cái gì mà Viêm thiếu của ? Muốn chết sao? Cẩn thận Bạch Linh Nhi nghe được đem băm ra.”

      “Aiiiii , Viêm thiếu gia a, Viêm thiếu gia của chúng ta a...”

      “... ......”

      Duy Nhược Hề nghe được mấy lời kia hận thể cho Viêm Bân cái tát mạnh.

      Sau đó ‘baaaa’ thanh vang lên lớn trong đại sảnh học viện, đám người om sòm bỗng dưng im phăng phắc, ai có thể tin cảnh tượng như thế xảy ra trước mắt họ.

      Duy Nhược Hề cũng ngơ ngác nhìn lại tay phải của mình. Ách, có cố ý nha, chỉ là muốn tát ta thôi chứ định ra tay. Như thế nào lại đánh ta rồi?

      tại đánh cái tát, cơn giận có mất ? Như vậy có thể tha thứ cho chứ?” giọng điệu của Viêm Bân rất thản nhiên giống như tuyệt đối có tức giận vì cái tát của Duy Nhược Hề chút nào.

      “A.... xin lỗi, tôi cố ý muốn đánh .” Duy Nhược Hề là chỉ suy nghĩ thôi chứ muốn đánh . “Được rồi tôi tha thứ cho ...như vậy tôi có thể rồi chứ?” dù sao cũng muốn dính dáng đến ta cho nên có tha thứ hay cũng sao cả.

      “Được, đưa em về.” Viêm Bân xong liền nắm tay Duy Nhược Hề ra ngoài trước đám ánh mắt sắp lồi ra của mọi người.

      Chờ hai người họ ra ngoài rồi đám ánh mắt mới nhìn lại chỗ cũ.

      “Mình vừa rồi có nhìn nhầm chứ? Viêm thiếu bị đánh? Thế nhưng cũng có giận mà bộc phát. Trời ạ, trời ơi, cậu nhéo mình cái xem, có phải là mình nằm mơ?....a, đau quá, cậu nhéo chút được sao?”

      “Là cậu kêu mình nhéo chứ bộ.”

      “...”

      Duy Nhược Hề chỉ lo rời nên thấy ánh mắt vô cùng độc ác bắn về phía .

      “Duy Nhược Hề, tao muốn mày được chết tử tế...” Trong đại sảnh ngay tại chỗ ngoặc thanh được rít qua kẽ răng vô cùng lạnh lẽo vang lên.

      Do Duy Nhược Hề đánh Viêm Bân cái tát cho nên thấy hơi ái náy với ta, chính vì vậy cũng có phản kháng mà ngoan ngoãn để cho Viêm Bân đưa về nhà.

      Hai người đường câu cũng với nhau, còn Viêm Bân khi đưa về đến nhà cũng liền rời .

      Bởi vì xảy ra kiện ‘bàn tay’ đó mà mấy ngày liên tục Duy Nhược Hề cũng dám học, chỉ cả ngày ở nhà ngây người, rất sợ đến trường liền bị người ta nhận ra nha. Mỗi ngày Duy Nhược Hề ở nhà đều cố gắng luyện tập khống chế tinh thần lực.

      nghĩ đến mới chỉ có vài ngày mà Duy Nhược Hề rất quen thuộc khống chế ít vật phẩm .

      Đại khái tiếp tục qua vài ngày, Duy Nhược Hề cảm thấy mọi người có thể nhớ nữa nên liền chuẩn bị ít tài liệu đến trường nghe giảng. còn có số vấn đề cần phải biết nha.

      Ra đến cửa, Duy Nhược Hề liền trực tiếp quyết định ra chỗ chờ ‘Sỉ Hậu’ (Sỉ Hậu chính là xe công cộng) đến Viêm học viện. Cũng biết có phải nhận được lời tha thứ của Duy Nhược Hề mà liên tục mấy ngày nay Viêm Bân có đến phiền toái Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề cảm thấy rất buồn cười, nếu biết sớm chỉ cần tha thứ cái người kỳ cục kia còn bám theo nữa phỏng chừng sớm tha thứ cho rồi.

      Duy Nhược Hề hôm nay con đường tắt đến bến chờ, bởi vì con đường này ít người biết đến cho nên có chút vắng vẻ trầm. tiếp tục tới Duy Nhược Hề nghe mùi hoa rất lạ.

      biết là mùi hoa gì, tò mò...” Duy Nhược Hề biết tại sau lại có chút choáng váng, rất muốn ngủ chút.

      Sao lại thế này...?

      Trong lúc Duy Nhược Hề bị choáng mơ hồ thấy bóng dáng mỏng manh hướng về phía tới.
      Kem ĐáTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62: Bị trói?[1]

      Duy Nhược Hề trong cơn đau đầu rốt cuộc tỉnh lại. Thế này là thế nào?

      Duy Nhược Hề chậm rãi ngồi dậy, phát xung quanh mảnh tối đen, tay chân cũng bị người ta trói nốt. Dường như đầu cũng từng bị đánh cho nên tại Duy Nhược Hề cảm thấy rất đau. Duy Nhược Hề cảm thấy mặt vẫn còn có chút lạnh do khi nãy tiếp xúc với mặt sàn. lấy tay sờ sờ, dường như là kim loại, đương nhiên cứng rắn và vô cùng dày.

      Duy Nhược Hề biết vì sao lại phát sinh loại tình này, nguyên nhân là như thế nào? Duy Nhược Hề cảm thấy cảnh giác của quá kém. Đời trước ràng nghe rất nhiều việc liên quan đến mê dược, thế mà vừa rồi nghe có mùi lạ mà chú ý cảnh giác chút nào. còn nhớ lúc chuẩn bị ngất xỉu thấy bóng dáng mỏng manh gầy yếu hướng về phía . Duy Nhược Hề khẳng định bóng dáng đó là của phụ nữ.

      Duy Nhược Hề dám khẳng định có đắc tội với người phụ nữ nào, trừ bỏ mấy ngày trước đánh Viêm Bân cái tát. lẽ là do Viêm Bân trả thù. Duy Nhược Hề đoán lung tung nhưng lại chậm rãi làm tia sỡ hãi trong lòng giảm .

      Duy Nhược Hề lại mơ mơ màng màng tiếp tục hôn mê bất tỉnh, qua ít thời gian sau lại bị đói mà tỉnh lại. Lúc tỉnh lại lần hai chung quanh vẫn như cũ là mảnh tối đen. Cũng biết tại là giờ nào. Duy Nhược Hề cảm thấy toàn thân chút khí lực, cổ tay bị trói lại cảm thấy vừa tê vừa nhức lại vô cùng khát nước.

      Chết tiệt, biết là kẻ nào đem đến nơi này? tại cũng nên lộ ra rồi chứ. lẽ định để cho đói chết sao? Duy Nhược Hề cảm thấy rùng mình, người nào lại ác độc như vậy, định bỏ đói chết ở trong này. Duy Nhược Hề biết có phải là Viêm Bân làm hay ? Tuy rằng làm chán ghét nhưng lẽ lại có thể ác độc như thế sao. Nhưng Duy Nhược Hề lại nhớ đến kiện thấy ‘Duy Nhược Hề’ bị bảo an đánh mà thèm lên tiếng, đối với người dám ra tay đánh khẳng định dám có thể lại ghi thù trong lòng lắm.

      Nhưng mà Duy Nhược Hề cũng chắc chắn.

      Ai, là khát nha, Duy Nhược Hề cảm thấy mồm miệng khô khốc. Bụng cũng bắt đầu sôi lên, là đói.

      Di, đói? Khát? Duy Nhược Hề giật mình tỉnh lại. Sau đó cái mặt ngu ngốc cười rộ lên, Duy Nhược Hề cũng tự biết mình ngốc, làm sao có thể quên chuyện quan trọng như vậy. bị ngốc gọi là gì.

      Duy Nhược Hề vừa nghĩ đến Mặc Trạc vào bên trong.

      thế lại đem thứ hộ mệnh của mình quên , chỉ cần thành thành ở lại bên trong Mặc Trạc cam đoan chết đói chết khát. Đợi cho người tiến vào thấy sau đó nghĩ cách ra ngoài.

      Mặc Trạc là thần khí, phải gian dị năng, cho nên ở tại nơi nào vào Mặc Trạc lúc ra vẫn tại chỗ ấy, vị trí như cũ thay đổi chút nào.

      Cho nên Duy Nhược Hề muốn ra khỏi cái phòng đen tối đó phải đợi cho người ta mở cửa cái . Duy Nhược Hề vốn định dùng tinh thần lực xem xét tình huống chung quanh chút, thế nhưng biết vì nguyên nhân gì mà thể làm giống như lần ở ngân hàng.

      Duy Nhược Hề biết tại là giờ nào nhưng mà dựa theo khả năng đói của Duy Nhược Hề đoán chắc là ngày rồi. Cái người bắt cóc lẽ muốn chết đói ở trong này sao?

      Duy Nhược Hề tiến vào Mặc Trạc liền đón nhận ngạc nhiên của ba cây ăn quả, “Chị Tiểu Hề. Chị làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như thế chứ? Lại còn bị cột dây nữa?”
      “Chị Tiểu Hề, chị bị sao chứ?”

      Ba cái cây ăn quả rất quan tâm đến Duy Nhược hề, dù sao chúng nó cũng coi Duy Nhược Hề như người thân của mình mà.

      “Chị sao.” Duy Nhược Hề lắc lắc đầu tỏ vẻ ngại, chỉ là cảm thấy người mền nhũn, có lẽ là vì đói. “Các em nhìn xem có thể giúp chị tháo sợi dây này ra được ?” Duy Nhược Hề chính là chỉ thuận tiện hỏi bọn chút thôi.

      “Chắc là được. Để em thử xem.” Là tiếng của Đào Đào, lần trước kẻ lấy nhánh cây đem bóp cổ Duy Nhược Hề chính là bé.

      Duy Nhược Hề đưa lưng về phía Đào Đào, bởi vì hai tay bị trói ngược ra phía sau.

      Đào Đào dùng nhánh cây của nó giật giật . Đến lúc sau Duy Nhược Hề cảm thấy cánh tay của mình buôn lỏng được chút và thoát khỏi trói buộc.

      Duy Nhược Hề xoa xoa lên chỗ cổ tay bị trói, lại xoay xoay hoạt động chút. Bị trói thời gian dài nên toàn bộ cánh tay của Duy Nhược Hề đều bị cứng ngắc.

      “Chị Tiểu Hề, chị gặp phải chuyện gì thế? Làm sao lại bị buộc lại như vậy?” Đào Đào lo lắng hỏi.

      Duy Nhược Hề cười cười :” Các em yên tâm, chị có việc gì đâu, các em xem, tại phải chị rất tốt sao?” Duy Nhược Hề nghĩ muốn làm ba đứa cây lo lắng. “A, chính là chị có chút đói bụng, các em trích ít trái cây người cho chị chút . Chị bị đói sắp chết rồi.”

      Lần này ba cái cây ăn quả giống như mấy lần trước, trước kia khi Duy Nhược Hề hái trái cây người bọn chúng bọn chúng phải lay động hơn nữa ngày .

      Còn hôm nay chính là tùy ý Duy Nhược Hề hái bao nhiêu cũng được, rên tiếng. Dường như bọn chúng cũng biết hôm nay Duy Nhược Hề gặp phải chuyện tốt.

      Hái được ít trái cây, Duy Nhược Hề đến bên cạnh hồ nước rửa sạch, liền cắn cái. hơi Duy Nhược Hề liền ăn 3 quả đào, 2 quả táo cùng đống lớn đào mới cảm thấy no.

      Ngồi xuống phía dưới gốc cây đào, Duy Nhược Hề cảm thấy lo lắng. tại chắc là Duy ba, Duy mẹ cùng Tiểu Hạo trở về rồi, chắc là tại phát ra mất tích. Cả nhà chắc chắn là rất lo lắng, biết phải đâu tìm rồi.

      Ba cây ăn quả thấy Duy Nhược Hề chuyện cũng im lặng theo để cho suy nghĩ.

      Nằm ở dưới cây đào Nhược Hề nhớ đến Duy ba, Duy mẹ cùng Tiểu Hạo lại bất tri bất giác ngủ mất.

      Trong mộng thấy mình bị người ta chôn sống, bị bỏ đói chết, sau đó ba mẹ cùng Tiểu Hạo khóc thương tâm, đến cảnh ấy Duy Nhược Hề giật mình tỉnh lại.

      Duy Nhược Hề ngẩn đầu nhìn phía gian, ai, biết là lúc nào, chỉ là mảnh thiên , căn bản phân biệt ngày và đêm. người Duy Nhược Hề, đồng hồ, thông tin liên lạc cái gì cũng có, chắc là bọn bắt cóc tịch thu hết rồi.

      Duy Nhược Hề cũng biết người bắt cóc có trở lại đây hay nên quyết định từ bên trong gian xem động tĩnh bên ngoài chút. Nếu tại còn có người đến liền trực tiếp ra ngoài nhìn xem có đường trốn thoát .

      Đại khái khoản mười phút sau, bên ngoài có động tĩnh gì. Duy Nhược Hề chuẩn bị ra ngoài lại đột nhiên nghe được thanh mở cửa, liền ngừng lại bước nữa.

      “Chết tiệt, người đâu?’ giọng nữ có chút quen thuộc. “ phải bảo các ngươi ở bên ngoài trông chừng sao? Vậy con đó chạy đâu rồi?”

      “Sao lại thế này? Tôi cùng Đại Ba luôn canh ở ngoài cửa mà, làm sao bây giờ thấy?” giọng đàn ông thô cuồng vang lên.

      “Đúng vậy, Bạch tiểu thư, tôi cùng Tiểu Ngũ luôn canh giữ ngoài cửa, căn bản có rời .” thang nghe có vẻ rất bỉ ổi .

      Bạch tiểu thư? Bạch Linh Nhi? Làm sao lại là ta? Duy Nhược Hề cảm thấy ngạc nhiên. vì sao lại là Bạch Linh Nhi, phải ta cùng ‘Duy Nhược Hề’ trước kia là bằng hữu sao? Thế nào lại cho người bắt cóc đến đây? Xem ra ta muốn sống sót rời rồi.

      “Vậy hai người các ngươi muốn là con đó tự dưng biến mất thấy?” Bạch Linh Nhi trong giọng có chút tốt.

      “Bạch tiểu thư, chúng tôi biết chuyện gì xảy ra cả.” Hai tên kia chắc là cảm thấy bọn chúng rất oan. biết vì nguyên nhân gì mà đứa con kia lại vô duyên vô cớ thấy nữa. Cái phòng này chỉ có cửa ra duy nhất. Mà bọn chúng luôn trấn thủ ở đó, có thấy ai ra đâu, sao giờ lại thấy người?
      Chương 63: Bị trói [2]

      Duy Nhược Hề ở trong gian cau mày lại suy nghĩ, là rốt cuộc làm sao có thể đắc tội người này, làm cho ả ta lại ra tay với ngoan độc như vậy. Trước kia nhìn thấy người này vẫn rất dịu dàng nhã nhặn ngờ khi ra tay lại có thể ngoan tuyệt đến thế. lẽ bởi vì Viêm Bân?

      Duy Hề phỏng đoán, nhớ trước kia người này cũng giống như thường xuyên theo Viêm Bân, cho nên ả này với cùng Duy Nhược Hề làm bằng hữu. Chính vì vậy ả ta thấy cùng Viêm Bân chỗ cho nên giờ người này muốn đem giết ?

      đúng, độc nhất là lòng dạ đàn bà...., Duy Nhược Hề dường như cũng quên chuyện, chính cũng là phụ nữ.

      Duy Nhược Hề tiếp tục nghe bên ngoài chuyện.

      “Hừ, Duy Nhược Hề đừng có ý định muốn trốn , cho dù hôm nay mày có chạy được tao cũng tìm ra mày. Tao dùng cách tàn khốc nhất mà tra tấn mày.” Bạch Linh Nhi còn giọng ôn nhu như trước mặt người khác nữa mà là thanh rít qua kẽ răng rất chói tay.

      “Bạch Tiểu thư, bây giờ phải làm sao? Vẫn phải tiếp thục phụ cận nhà ta xem xét sao?” Chính là giọng của cái tên kêu Đại Ba.

      Bạch Linh Nhi trầm mặc lúc sau đó mới :” Khoan hãy . Đợi chút, hai người các ngươi tìm dung dịch hàn kín lại đây, nhớ tìm nhiều chút.” Bạch Linh Nhi dứt lời, sau đó Duy Nhược Hề nghe được tiếng bước chân ra ngoài.

      Hỗn hợp dung dịch hàn kín chính là loại hóa chất mà công dụng của nó cũng giống như tên. Nó làm liền lại các kẽ hở của kim loại, chừa lỗ hỏng nào. Duy Nhược Hề cảm thấy Bạch Linh Nhi tìm thứ kia lại đây khẳng định có chuyện tốt gì, biết ả ta muốn dung dịch đó để làm cái gì mữa.

      Bạch Linh Nhi nhìn chung quanh vòng lại lầm bầm lầu bầu : “Duy Nhược Hề, tao tin mày có thế ra khỏi gian phòng này. Tốt nhất bây giờ thân , ít nhất còn có thể chưa chết được. cách khác lát nữa mày mới chết được. Ha ha chờ bọn chúng đem dung dịch lấy lại đây, ta liền làm kín lại các khe cửa. Mày yên tâm, phòng này trừ cái cửa ra xung quanh còn khe hở nào khác. Hơn nữa phòng này tuyệt đối là cách rất tốt. Bên trong chuyện, bên ngoài thể nghe thấy được, cho nên....” cái người ở bên ngoài được cho là có tri thức và lễ nghĩa kia dừng chút rồi cười khẽ ra tiếng. “Cho nên nếu mày có ở bên trong đừng có trách tao.”

      Duy Nhược Hề nghe được kinh hồn tán đảm, thể tưởng tượng được. ngờ ta vậy mà muốn chết ngạt trong cái buồng này.

      Bạch Linh Nhi ở bên ngoài bắt đầu lầm bầm lầu bầu :” Duy Nhược Hề, mày vì sao lại cùng tao giành Viêm Bân. đáng tiếc, lần trước dụ mày đến Viêm gia mà số mày cũng may mắn, bị đánh chết mà chỉ bị mất trí nhớ. Mất trí nhớ rồi cách xa Viêm Bân chút, vậy mà mày lại dựa vào đó mà tiếp cận Viêm Bân. Cho nên, đừng có trách tao. Viêm Bân là của tao ai giành cũng được.”

      Duy Nhược Hề nghe xong tức đến phát run, khi nào giành Viêm Bân với ả hả? Ai mà cần cái tên Viêm Bân đáng ghét kia, ta chịu trông cho kỹ, để rãnh rỗi chạy tới phiền . Duy Nhược Hề rơi lệ trong lòng, đem cái tên Viêm Bân kia bằm thành ngàn mảnh.

      “Bạch tiểu thư, đem dung dịch đến rồi ạ.” Là tiếng của Đại Ba.

      “Được, để ở đó , ra bên ngoài chờ tôi.” Bạch Linh Nhi phân phó hai tên bắt cóc kia. Hai người này do ả dùng số tiền lớn mời đến. Bạch Linh Nhi cũng sợ hai người kia tiết lộ bí mật của ra ngoài. Bởi vì chính là Bạch gia đại tiểu thư, những người này cho dù có lá gan lớn cũng dám ra ngoài gì.

      “Duy Nhược Hề, mặc kệ mày có ở trong này hay , tại tao cho mày cơ hội, ra ngoài mau. Còn cứ chờ chết .” Kỳ Bạch Linh Nhi cũng biết Duy Nhược Hề có ở bên trong hay , ả thể biết được tại sao người lớn như vậy lại đột nhiên thấy. Cho nên chỉ có thể khẳng định là Duy Nhược Hề có thể dùng biện pháp nào nó mình.

      Duy Nhược Hề ở trong gian suy nghĩ biết có nên ra ? tại ra ngoài biết Bạch Linh Nhi dùng biện pháp gì giết . Còn nếu ra ta giống như trong lời , bịt kín phòng này lại cho chết ngạc . Duy Nhược Hề biết phải làm thế nào nữa.

      Có nên ra ngoài hay ? Duy Nhược Hề do dự.

      Duy Nhược Hề cuối cùng vẫn quyết định là ra, ra ngoài chắc chắn chết, còn ở trong gian bị chết đói. Bây giờ chỉ lo lắng cho người nhà của mình.

      “Duy Nhược Hề, tao đếm đến ba, nếu mày còn ra tao niêm phong cửa lại.” Bạch Linh Nhi gọng thâm trầm vang lên.

      “…1…”

      “…2…”

      “…3…” Duy Nhược Hề, mày đừng có trách tao.

      Bạch Linh Nhi tiêu sái ra khỏi phòng, mày cũng nhăn lại chút. Ả ta vói Đại Ba cùng Tiểu Ngũ:” Hai người các ngươi dùng dung dịch đem cửa che kín lại.”

      “Cái gì?” Đại Ba cùng Tiểu Ngũ cũng ngẩn ngơ, người này thế lại muốn nêm phong cửa.

      Thực phải dạng độc ác bình thường a.

      Đại Ba cùng Tiểu Ngũ kỳ cũng biết Duy Nhược Hề trốn thoát bằng cách nào.
      ràng đây là phòng kín chỉ có cửa ra, bọn họ luôn ở bên ngoài trấn thủ, có rời nửa bước. Như vậy kia làm sao lại biến mất.

      Đại Ba cùng Tiểu Ngũ tuy rằng bên ngoài quậy phá ăn chơi nhưng mà cũng biết có số ít kỳ nhân dị sĩ. Cho nên suy nghĩ chút bọn chúng cũng khẳng định Duy Nhược Hề còn bên trong phòng. Chỉ là biết làm cách nào mà bọn chúng thể thấy.

      tại Bạch Linh Nhi đem cửa phòng làm kín lại, kia khẳng định phải chết thể nghi ngờ. Bọn chúng cũng thuộc loại người tốt lành gì nhưng mà giống Bạch Linh Nhi làm cho người ta chết cực khổ như vậy, quả vô cùng độc ác.

      Vốn lúc ban đầu bọn họ định đem Duy Nhược Hề làm cho hôn mê sau đó Bạch Linh Nhi tự tay giết. Nhưng mà biết tại sao cuối cùng Bạch Linh Nhi lại thể để cho chết tử tế được. Lúc bọn họ nghe như thế trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi Bạch Linh Nhi.

      Hai người nghĩ thầm trong lòng nhưng động tác tay có dừng lại chút nào. Bọn chúng đổ dung dịch lên khe cửa, chỉ lát sau toàn bộ dung dịch cứng lại, niêm phong toàn bộ cái phòng này, chừa khe hở nào cả. Bởi vì cái phòng này là toàn bộ bằng kim loại đúc thành. Chỉ có cái cửa duy nhất. tại ngay cả cái cửa cũng bị dung dịch làm cho kín lại, đoán chừng chút nữa trong phòng còn dưỡng khí.

      Đại Ba cùng Tiểu Ngũ nhìn nhau cái sau đó lại nhìn cái phòng bị đóng kín kia. đáng tiếc cho bên trong. Bọn họ biết rất Bạch Linh Nhi, đại tiểu thư của bát đại gia tộc ai mà biết được chứ. Bọn họ cũng biết Bạch Linh Nhi thích Viêm Bân nhưng mà trong phòng kia lại dây dưa với Viêm thiếu gia cho nên mới bị Bạch Linh Nhi ra tay tàn độc như vậy.

      “Tiền tôi gửi cho hai người rồi. Hai người cho xa .” Bạch Linh Nhi lạnh lùng cũng nhìn bọn họ cái. Ở trong mắt của Bạch Linh Nhi những người này chỉ so với con kiến, căn bản xứng được lọt vào trong ánh mắt của ả.

      “Cám ơn Bạch Tiểu thư,” Đại Ba cùng Tiểu Ngũ hưng phấn bắt tay vào làm. Ở trong mắt bọn họ tiền là thứ quan trọng nhất, Bạch Linh Nhi cho bọn chúng số tiền lớn như vậy nên chút đồng tình kia với Duy Nhược Hề bây giờ như mây bay.

      “Ah, quên nữa.” Bạch Linh Nhi hơi xoay người lại nhưng cũng thèm nhìn bọn cười khẽ . “ Chuyện này phải giữ bí mật. Sống để bụng, chết mang theo.”

      “Đó là chuyện đương nhiên ạ. Hai chúng tôi để lộ nửa lời.” Đại Ba cùng Tiểu Ngũ lén nhìn Bạch Linh Nhi cái. Mặc dù có khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia nhưng có cho bọn họ thêm mười lá gan nữa họ cũng dám đắc tội.

      “Duy Nhược Hề, lần trước mày chết được nhưng mà lần này để xem. Hừ, tao tin lần này mày còn sống để trở về. Cứ chậm rãi ở bên trong chờ chết .” Ả cũng tin Duy Nhược Hề có thể chạy thoát khỏi gian phòng này. “Xem xem lần này mày tranh Viêm Bân với tao bằng cách nào. ở nơi hoang vu này ngay cả thần tiên cũng tìm được mày.”
      Kem ĐáTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 64: Cái tình huống này là gì?

      Duy Nhược Hề đứng bên trong gian nghe tiếng niêm phong căn phòng của bọn họ trong lòng có chút lo lắng.

      Qua hồi lâu khi bên ngoài còn tiếng động nào nữa Duy Nhược Hề mới tiến ra khỏi gian. Vẫn như trước, bên trong căn phòng là mảnh tối đen thấy được cái gì.

      Duy Nhược Hề chậm rãi sớ vách tường trong phòng xem có thể tìm được chốt mở gì . Bằng ngay cả ở địa phương nào cũng biết.

      Vách tường trơn tru lạnh lẽo chắc hẳn là kim loại. Sờ soạng nửa ngày cuối cùng ở vách tường Duy Nhược Hề cũng đụng đến cái gì đó, nhàng ấn xuống cái.

      “Tách” Căn phòng sáng bừng lên, mắt Duy Nhược Hề tạm thời thích ứng được nên phải nhắm lại mở ra.

      Châm rãi mở mắt ra Duy Nhược Hề phát cái phòng này giống như chưa hoàn công, toàn bộ được làm bằng kim loại, bên trong có trang trí cái gì, phía dưới sàn cũng là kim loại, bên trong để lung tung ít tạp vật.

      Duy Nhược Hề phát nơi mình đứng trở thành gian kín. Đây thể gọi là phòng được, ngay cả cửa đều được dung dịch niêm phong chặt chẽ, khe cũng có.

      khe hở cũng có? Duy Nhược Hề choáng váng, nếu như vậy có dưỡng khí sao?

      Bạch Linh Nhi này ác độc, nếu Duy Nhược Hề muốn ra ngoài trước tiên phải quay lại trong phòng này. Nếu dưỡng khí đủ bi kịch, chỉ có thể cả đời trốn trong gian.

      Ủ rũ quay trở về gian, Duy Nhược Hề dám lãng phí số dưỡng khí ít ỏi trong phòng. Cái tại cần làm chính là luyện tập, ở trong gian đem tinh thần lực luyện tập cho tốt, cần phải luyện tập và phát huy giống như lần ở ngân hàng. Như vậy mới có thể dùng tinh thần lực xem xét chung quanh. Có như vậy mới có thể có hy vọng tìm cách ra ngoài.

      Ở trong gian ngồi tĩnh tọa hồi lâu Duy Nhược Hề liền thử dùng tinh thần lực hái đào người Đào Đào, nghĩ đến lại thành công. Duy Nhược Hề tiếp tục thử người cùng Bình cũng giống như trước rất thuận lợi. Duy Nhược Hề nhớ khi ở bên ngoài thử mười lần mới được 1 lần. lẽ nguyên nhân là do linh khí trong gian sao? nhớ cổ thụ gia gia từng linh khí trong gian rất tốt cho cơ thể, chắc là vì nguyên nhân đó mà giúp cho Duy Nhược Hề khống chế tinh thần lực được tốt hơn.

      Nhưng mà khi nhắm mắt lại dùng tinh thần lực xem xét chung quanh cũng được. Duy Nhược Hề mấy ngày liên tục luôn ở trong gian luyện tập. Cho đến bây giờ vẫn biết tinh thần lực của mình là cấp bao nhiêu.

      “Chị Tiểu Hề, sao mấy ngày hôm nay chị toàn ở trong này ra ngoài vậy?” Đào Đào lo lắng hỏi.

      Duy Nhược Hề cũng biết ở trong gian này ngây người bao lâu. Bằng cảm giác của mình đoán chắc khoản 3 ngày rồi. Ba ngày luôn luôn luyện tập mà vẫn lần thành công. Mấy ngày nay Duy Nhược Hề ngây ngốc ở bên trong gian, đói liền ăn ít rau quả cùng trái cây còn khát cứ ra hồ nước mà uống.

      Nước là uống ở cái hố mà mấy hôm trước mới đào. nghĩ đến tại lại có thể dùng. Bên trong cái hố đầy nước, trong suốt nhìn thấy đáy, nước uống bên trong cũng rất ngọt chút mùi bùn đất.

      “Chị Tiểu Hề ở trong này tu luyện tinh thần lực, các em cần lo lắng cho chị đâu.” Duy Nhược Hề cười cười nhìn ba cây ăn quả mà an ủi.

      Ba cây ăn quả đều trầm mặt mà lời nào, mấy ngày nay Duy Nhược Hề ở trong gian chỉ chăm chú luyện tập, tính ra cả ngày chỉ ngủ được 3,4 giờ, ba đứa chúng nó đều đau lòng.

      Duy Nhược Hề nhủ thầm trong lòng phải mau mau tu luyện tinh thần lực, tại ba mẹ cùng Tiểu Hạo khẳng định rất lo lắng. Duy Nhược Hề oán hận cắn trái táo, đem trái táo thành Bạch Linh Nhi ra phát tiết. Nhưng mà từ lúc phòng bị bịt kín đến giờ cũng mấy ngày, tức giận của Duy Nhược Hề cũng phai nhạt .

      tại Duy Nhược Hề đặt hết hy vọng vào tinh thần lực, phải nhanh chóng thuần thục mới có cơ hội ra ngoài.

      Ăn no bụng, suy nghĩ cũng thông suốt, Duy Nhược Hề lại bắt đầu tĩnh tâm luyện tập tinh thần lực. ngờ lần này lại thực thành công, Duy Nhược Hề cảm giác được ràng hết thảy bên trong, thậm chí tâm tình khó chịu của ba cây ăn quả cũng cảm nhận được. Cố gắng áp chế tâm tình kích động, Duy Nhược Hề thử lời nào mà dùng tinh thần lực liên hệ với ba cây ăn quả.

      “Đào Đào…Đào Đào..” Duy Nhược Hề trong đầu nghĩ kêu Đào Đào sau đó liền cảm giác được tâm tình nghi hoặc của nó.

      “Chị Tiểu Hề, chị kêu em phải ?” Đào Đào nghi hoặc mà hỏi, vừa rồi hình như thấy chị Tiểu Hề mở miệng nha.

      Duy Nhược Hề rất vui sướng, cuối cùng thành công. có thể dùng tinh thần lực liên hệ với người khác, cơ hội được cứu càng cao.

      Mấy ngày nay Duy Nhược Hề dám từ gian bước vào phòng bởi vì sợ cẩn thận lại dùng hết dưỡng khí bên trong. Đến khi hết dưỡng khí cũng có khả năng nín thở. Nếu hô hấp thuận lợi làm sao tập trung được tinh thần lực.

      Kỳ khi Bạch Linh Nhi đến chuyện niêm phong Duy Nhược Hề nghĩ đến biện pháp liên hệ bằng tinh thần lực này. Nguyên nhân Duy Nhược Hề biết đến chuyện này cũng bởi vì lần trước ở Bắc phố Duy Nhược Hề nghe Mặc Diễm chuyện mà thể thấy ở đâu, chắc là do dùng tinh thần lực liên hệ.

      Cho nên Duy Nhược Hề mới đánh cuộc phen, cuối cùng thắng. tại có thể dùng tinh thần lực liên hệ với Đào Đào như vậy cũng có thể cùng người bên ngoài liên hệ được.

      Lại ở bên trong gian luyện tới luyện lui nhiều lần, Duy Nhược Hề cuối cùng cũng thành công. Đến ngày Duy Nhược Hề cảm thấy mạnh lên được chút. Hôm đó lắc mình rời khỏi gian ra cái phòng bị phong kín kia, sờ soạng đem đèn mở lên.

      Duy Nhược Hề đem tinh thần lực xuất ra, có thể là vì gian quá kín cho nên lần đầu tiên Duy Nhược Hề cũng có thành công.

      Duy Nhược Hề hít sâu ngụm, với chính mình rằng ba mẹ cùng Tiểu Hạo lo lắng ở nhà, nhất định phải cố gắng. Duy Nhược Hề bắt đầu tĩnh tâm lại sau đó hít sâu thêm mấy hơi nữa, Duy Nhược Hề bình tĩnh rất nhiều, sau đó để cho tinh thần lực từ từ phóng ra.

      Hình ảnh đầu tiên mà Duy Nhược Hề thấy chính là diện mạo của toàn bộ gian phòng.

      Sau đó......sau đó, Duy Nhược Hề trợn tròn mắt.

      Cái này.....chuyện này.....rốt cuộc là tình huống gì a....?
      Kem ĐáTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :