1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Kiếp nạn tại ngân hàng.

      “Cũng biết là rớt khi nào, đoán chừng chúng ta quay lại cũng tìm được.” Duy sờ sờ cằm cau mày .

      “Vậy làm sao bây giờ. Nếu chúng ta trở về thôi dù sao cũng chơi được nửa ngày rồi.” Duy Nhược Hề có tinh lực cảm thấy bằng về nhà sớm chút cũng tốt.

      “Như vậy sao được, vất vả mới chơi được bận, chắc chắn còn rất nhiều chỗ để chơi. Con yên tâm , chúng ta ra ngân hàng rút tiền rồi chơi tiếp.” “Trong ngân hàng chú còn nhiều tiền nha, chúng ta rút tiền thôi. Con thấy chú rất thông minh có phải .” Duy Kì cười hì hì nhìn Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề hết chỗ , người này rất tự kỷ nha. Chú quả là em trai của ba về khoản tự kỷ này rất giống.

      thôi, thôi.” Duy Kì kéo tay Duy Nhược Hề tiến về phía trước, “Hình như phía trước có ngân hàng.”

      Ngân hàng bây giờ cũng khác ngân hàng trước kia lắm, chẳng qua nhìn lớn hơn nhiều và được trí năng hóa. Đại sảnh của ngân hàng được trang trí rất đơn giản, bên trong chỉ có vài khách hàng ngồi đợi sô pha. Chắc là do sắp đến trưa nên có mấy người.

      “Tiểu Hề, con ra ghế ngồi đợi chú, chú rút tiền.”

      “Dạ.”

      Duy Nhược Hề ngồi sô pha nhìn Duy Kì làm thủ tục, nhàm chán lại nhìn ra trước cửa. Duy Nhược Hề thắc mắc biết vì sao bảo an này lại đứng thẳng và yên lặng như vậy? nhớ kiếp trước bảo vệ ở ngân hàng chỉ là bài trí thôi nhưng bảo an đứng ở cửa chẳng khác gì quân nhân cả.

      “Phanh, phanh” Hai thanh rất vang lên.

      Sau đó Duy Nhược Hề liền thấy hai bảo an đứng ở cửa ngã xuống.

      Sao lại thế này? Duy Nhược Hề từ sô pha mạnh mẽ đứng lên, mở to hai mắt nhìn, thấy từ ngoài cửa lao vào vài người, mặt còn bịt tầng vải đen, tay bọn chúng còn cầm biết là thứ vũ khí gì.

      Chưa ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy. Duy Nhược Hề kiếp trước coi phim cũng nhiều nên biết mình trong tình trạng nguy hiểm, xui xẻo đụng phải cướp ngân hàng a.

      Duy Nhược Hề cảm thấy số mai, chỉ cần dạo phố chút liền gặp chuyện phát sinh, thề lần sau thế nào cũng ra ngoài. Sau đó Nhược Hề cảm thấy tay mình bị lực mạnh kéo , nhìn lại núp ở phía sau lưng ghế sô pha.

      Duy Nhược Hề xoay đầu lại phát Duy Kì là người kéo trốn.

      “Suỵt!” Duy Kì hướng Duy Nhược Hề làm động tác im lặng.

      “Cướp!”

      “A..aaaaaaa”

      Từng đợt tiếng thét chói tai vang lên.

      muốn chết toàn bộ im lặng.” thanh thô giả giống như sử dụng máy thay đổi giọng gì đó.

      “A a ~~~ a ~~~” lại càng thêm rất nhiều tiếng thét chói tai.

      “cmn, im miệng hết cho tao.” người đầu trọc trong nhóm gầm rú, sau đó hai cái vũ khí kỳ quái hướng đến hai người bên cạnh bắn. Duy Nhược Hề chỉ nhìn thấy hai đạo ánh sáng hướng đến cánh tay của hai người kia, thế nhưng hai người nọ liền lập tức ngã xuống, con mắt trợn to lộ ra hai đồng tử cho thấy hai người đó chết.

      Lần này đám người ngay lập tức im miệng dám hé tiếng nào.

      Duy Nhược Hề cũng ngây dại, cái này là loại vũ khí gì mà chỉ bắn trúng cánh tay thôi cũng làm cho người ta chết.

      “Mạt Phấn nhanh lên, mày canh chừng đám người này còn thằng mập nhanh lấy tiền .” tên trong đám cướp chỉ tên đầu trọc ra lệnh, cũng là giọng bị chuyển đổi. lại nhắc nhở tên mập lần nữa, “thời gian còn nhiều lắm, mập mạp nhanh chân lên, chỉ còn lại vài phút thôi đó.”

      Duy Nhược Hề trốn bên trong sô pha biết phải làm sao, quay đầu nhìn Duy Kì phát vẻ mặt của chú mình cực kỳ nghiêm túc, cùng với bộ dáng cười hì hì thường ngày cách biệt trời vực.

      “Chú, chúng ta.....”

      thôi, chú nghĩ biện pháp. Chết tiệt, cửa phải có hệ thống cảnh báo phóng xạ sao? Làm sao mà bọn chúng có thể mang súng phóng xạ vào được mà còn có thể sử dụng tốt thế kia.” Duy Kì cau mày giọng lầm bầm.

      Súng phóng xạ? Duy Nhược Hề cũng ràng lắm, chỉ là khi nhìn thấy vũ khí nguy hiểm đó nằm trong tay bọn cướp toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Nếu phải có Duy Kì ở bên cạnh biết hoảng thành bộ dáng gì nữa.

      “Ô..mẹ ơi....con sợ...ô ô.” Bên cạnh Duy Nhược Hề truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ.

      “Ngoan, Tiểu Ngô đừng sợ, mẹ ở đây, con đừng khóc.”

      Duy Nhược Hề nhìn qua thấy rất đáng cùng người phụ nữ sang trọng khoản chừng 30 tuổi nhưng phi thường mỹ mạo.

      “Cmn, mày khóc cái gì mà khóc hả?” tên đầu trọc đứng bên kia nghe được động tĩnh bên này cầm súng phóng xạ tiến lại.

      “Oa oa mẹ, con sợ.......”bé thấy chú hung hãn tiến lại hướng bé càng khóc to hơn.

      “Tiểu Ngô ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Người thiếu phụ thoạt nhìn cũng bị dọa phát run lên.

      , người đẹp” Tên đầu bóng lưỡng nhìn thấy mẹ của đứa bé diện mạo xinh đẹp nhãn tình sáng lên nảy ra ý muốn đùa giỡn.

      “Mạt phấn, đừng có náo loạn, ai ồn ào phát bắn chết . Còn nữa, tại phải thời điểm đùa giỡn với phụ nữ, lấy tiền nhanh rồi chúng ta , cảnh sát tới ngay đó.”

      “Dạ, đại ca.” Mạt Phấn vừa nghe người kia xong lập tức nghiêm túc đùa giỡn thiếu phụ nọ nữa.

      “Ô ô ô......” đứa trẻ dường như cũng hiểu lời của bọn cướp cho nên còn dám lớn tiếng khóc, chỉ còn giọng nức nở. Người mẹ trẻ vỗ lưng an ủi đứa con mặc dù ta cũng phát run.

      Tên đầu trọc biết có phải vì thấy bà mẹ quá xinh đẹp hay còn hăm doạ ấy nữa mà chỉ nhìn chằm chằm ấy vài lần.

      Chết tiệt, phải làm sao bây giờ? Trong lòng Duy Kì gấp như kiến bò chảo, là quân nhân, gặp chuyện như thế này thể thờ ơ được. Nhưng mà tại đối phương có mấy người mà cũng biết, nếu tự tiện hành động sợ bị thương đến người vô tội. Hơn nữa Tiểu Hề lại ở bên cạnh, lo cho an nguy của .

      Duy Nhược Hề cũng bị dọa, động cũng dám động, muốn tiến vào gian nhưng mà thể được.

      “Đáng chết, nếu biết bọn họ có mấy người tốt rồi.” Duy Kì giọng thầm. Nếu biết có bao nhiêu người dựa vào dị năng cùng tốc độ của Duy Kì khẳng định có thể lưới tóm gọn hết bọn họ.

      Nhưng mà biết bọn họ có mấy người dễ hơn làm, tuy rằng nhìn qua chỉ thấy có 5 người nhưng bên ngoài thể có tiếp ứng. Cho nên Duy Kì dám mạo hiểm.

      Nếu biết bọn họ có mấy người tốt sao? Duy Nhược Hề nghe chú mình thế đột nhiên nhớ đến chuyện khi ngủ thường nghe tiếng người nhà chuyện có khi còn nhìn thấy bộ dáng của họ khi ngủ.

      Duy Nhược Hề khẳng định chuyện dị thường này có liên quan đến tinh thần lực, nếu tại thử chút . Duy Nhược Hề thầm nghĩ và trong lòng cũng dần dần còn sợ hãi nữa ngược lại có chút hưng phấn vì suy nghĩ của mình.

      Chương 49: Trúng đạn.

      Duy Nhược Hề nhớ lại cảm giác lúc ngủ, hít sâu hơi, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
      Duy Nhược Hề chậm rãi nhắm mắt, dần cảm thụ được hết thảy quang cảnh xung quanh mình, cố gắng làm chính mình khẩn trương, Duy Nhược Hề cố hết sức chịu ảnh hưởng của chung quanh.

      Duy Nhược Hề cảm thấy giống như hòa cùng khí xung quanh mình. Cái cảm giác này rất kỳ diệu, tựa như linh hồn rời khỏi thể xác của hòa vào cùng khí. ràng là nhắm mắt lại nhưng lại có thể thấy được nhất cử nhất động xung quanh, thấy phía sau quầy nhân viên ngân hàng cả người phát run, còn có người ngồi dưới đất ngay bãi nước màu vàng. rất thần kỳ nha.

      Nếu phải ở trong tình huống đặc thù Duy Nhược Hề muốn hoan hô lớn.

      Duy Nhược Hề đem ý thức mở rộng ra xung quanh,trong khoảng cách 500 rất ràng đều lên trước mắt . Duy Nhược Hề biết ý thức còn mở rộng ra phía trước được . Điều chủ yếu bây giờ là phải rốt cuộc có tổng cộng mấy tên cướp. Còn chuyện tinh thần lực có thể mở rộng đến cái dạng gì chờ đến khi sống ra ngoài thí nghiệm cũng muộn.

      Duy Nhược Hề phát trong ngân hàng tổng cộng có 28 nguời, gồm có 7 nhân viên ngân hàng và 6 tên cướp còn lại là khách hàng. Bên ngoài ngân hàng ngay tại ngã tư đường bình thường rất náo nhiệt tại vô cùng vắng vẻ, biết có phải mọi người biết được ngân hàng có kiếp nạn nữa. Trừ bỏ hai người đứng ở cửa cầm súng phóng xạ vừa ra khỏi cửa ngân hàng đứng ngay chỗ rẽ cũng có hai người cầm vũ khí tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn đông lại nhìn tây.

      Chậm rãi mở to mắt, Duy Nhược Hề phát ông chú Duy Kì khẩn trương nhìn .
      Duy Nhược Hề ngẩn đầu nhìn tên đầu trọc trông giữ con tin thấy tới chỗ khác vội vàng cúi đầu giọng với chú mình: “Chú, đừng lo lắng, con sao. Bọn cướp tổng cộng có 10 người, bên trong ngân hàng trừ tên đầu trọc kia có 4 người ở kho tiền, góc chết phía bên phải có 1 người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động ở đại sảnh. Ngay ngoài cửa lớn có hai người canh giữ, người đứng phía sau bồn hoa còn người kia đứng ở bên cạnh cây cột to màu bạc. Rời khỏi ngân hàng ngay chỗ ngã tư có hai người yểm trợ. Cho nên chỉ tổng cộng có 10 tên cướp. Chú phải cẩn thận.”

      Duy Kì cảm thấy bất ngờ há miệng chuẩn bị cái gì lại bị Duy Nhược Hề cắt ngang, “chú, tại đừng hỏi con cái gì hết, đợi an toàn ra ngoài rồi con cho chú nghe.” Duy Nhược Hề sợ người khác biết có tinh thần lực dị thường, bởi vì quốc gia rất coi trọng những người này, cũng coi trọng các học giả dị năng. Chẳng qua Mặc Trạc của là thần khí phải dị năng cho nên mới thể cho người khác biết. hơn nữa quốc gia đối với các nhân sĩ dị năng hết sức tôn kính, đa số bọn họ được quốc gia dùng số tiền lớn để mời về làm việc.

      “Chú, nhanh lên nếu bọn họ rời khỏi mất.” Duy Nhược Hề đẩy Duy Kì biết ngẩn ngơ cái gì.

      “Ồn ào cái gì thế.” Tên đầu trọc nghe được động tĩnh bên này liền cầm súng qua ngay.
      Lúc này bé vốn ngừng khóc thấy tên đầu trọc hướng bên này tới, bé bị dọa lại lớn tiếng tiếp tục khóc. Thiếu phụ xinh đẹp thấy con mình khóc lên lại sợ tên cướp tâm tình tốt liền hướng bé bắn phát, cho nên bà mẹ trẻ cũng bị dọa sợ chết khiếp, thân mình bắt đầu run lên bần bật.

      Tên đầu trọc lúc đầu nghe tiếng Duy Nhược Hề chuyện mới tiến lại đây, thấy đứa bé bên cạnh Duy Nhược Hề bắt đầu khóc lại hướng về bên cạnh : “khóc cái gì mà khóc, cmn phiền chết tao.” ta vừa xong liền nâng vũ khí lên hướng về phía bé bắn tới.

      Lúc đầu Duy Nhược Hề thấy tên trọc hướng về phía tới trong lòng thầm kêu ổn, nhưng sau đó vì tiếng khóc hấp dẫn liền quay sang bên kia làm cho tâm mới an tĩnh chút. Kết quả lại thấy tên cướp hướng đứa bé bắn tới, trong lòng Duy Nhược Hề lộp bộp. Nhìn gương mặt đứa bé kia liền nhớ đến người bạn trong nhi viện của , Duy Nhược Hề theo bản năng tiến ra chắn trước người đứa trẻ.

      Duy Kì trong lòng còn kinh ngạc chuyện Duy Nhược Hề ra số lượng tên cướp, vốn định hỏi chút nhưng thế cục tại nên hỏi nữa. ngờ tên đầu trọc vẫn nghe động tĩnh liền hướng phía này đến. Vốn định tìm cơ hội xuống tay ngờ lại nhìn thấy Duy Nhược Hề đứng ra chắn thương cho đứa bé, Duy Kì sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán. liền kịp nghĩ ngợi,tốc độ nhanh như ảo giác đánh về phía đầu của tên trọc kia.

      Đáng tiếc vẫn là chậm bước, trước khi tên trọc kịp ngã xuống bắn phát về phía Nhược Hề. Tuy rằng có trúng vị trí trái tim nhưng lại trúng vai Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trở thành màu đen, cảm giác nóng rực từ vai lan ra khắp nơi thân thể. tại Duy Nhược Hề biết vì sao mấy người trước chỉ bị bắn trúng cánh tay mà có thể chết.

      “A ~~~”

      “Tiểu Hề!”

      Duy Nhược Hề nghe đủ loại tiếng thét cùng tiếng kêu của chú mình, khàn khàn, run run, tuyệt giống với thanh cười hì hì bình thường. Duy Nhược Hề định an ủi chú mình chút nhưng chỉ kịp há miệng thở dốc, sau đó trước mắt mảnh màu đen, Duy Nhược Hề hoàn toàn mất tri giác.

      Trước khi Duy Nhược Hề mất ý thức chỉ cảm thấy mình hay ho chút nào, chỉ là ra ngoài chơi chuyến thế nhưng gặp phải đả kíp, còn bị thương, về sau bao giờ dạo phố nữa.

      “Tiểu Hề, Tiểu Hề, con cần dọa mẹ mà, tại sao có thể như vậy. Chỉ là xuống phố chuyến sao lại ra nông nỗi này.”Trong lúc mơ mơ màng màng Duy Nhược Hề tựa như nghe được tiếng khóc của mẹ.

      “Chị dâu, xin lỗi là em bảo vệ tốt Tiểu Hề.” Duy Kì cúi đầu, hốc mắt hồng hồng . nghĩ đến thế nhưng lại chậm bước, cứu kịp Tiểu Hề.

      “Cũng phải lỗi của em, chỉ là mệnh Tiểu Hề khổ ô ô ~~.” Duy mẹ khóc nức nở lại quay đầu nhìn bác sĩ tới. “Bác sĩ, vang cầu ông, làm ơn cứu Tiểu Hề với.”

      Bác sĩ kiểm tra vết thương vai Nhược Hề rồi : “vết thương là do súng phóng xạ gây ra?” Vừa hỏi ông vừa ngẩn đầu nhìn nam nữ trước mặt.

      Duy Kì gật gật đầu, thanh có chút nghẹn ngào,:“Là súng phóng xạ, nhưng mà vết thương còn rất mới, hơn nữa cũng trúng chổ hiểm. Bác sĩ, làm ơn cứu nó .” Duy Kì lại ngẩn đầu nhìn Duy nhược Hề nằm im giường bệnh, cảm thấy tự trách vô cùng.

      “Bác sĩ, làm ơn cứu con tôi , ô ô….” Duy mẹ biết phải làm thế nào trừ việc van cầu, bà cũng biết bị loại thương này thể cứu nhưng nhìn con nằm in thít giường bệnh kia bà đau lòng. tại, Duy ba cùng Tiểu Hạo còn chưa đến Tề Tiểu Mẫn biết làm sao.

      Bác sĩ nhíu mày :” Bị súng phóng xạ làm bị thương còn đưa đến đây làm gì. Trực tiếp chuẩn bị hậu là được.”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Em của Viêm Bân?

      “Ông làm bác sĩ kiểu gì vậy? Làm sao gắng cứu chữa lại dễ dàng buông tha như thế?” Tiếng rống giận của Duy ba từ bên ngoài phòng bệnh truyền vào, sau lưng ông là Duy Hạo với mặt mày xanh lét.

      “Ô ~, Lương Thành, đến rồi, mau vào nhìn Tiểu Hề .” Duy mẹ kéo tay Duy ba đến bên giường của Duy Nhược Hề.

      “Tiểu Hề...”

      “Chị...”

      Duy Lương Thành cùng Duy Hạo nhìn Duy Nhược Hề ở giường với sắc mặt tái nhợt hốc mắt ai nấy đều đỏ. nghĩ đến buổi sáng khi ra ngoài vẫn là đứa trẻ lanh lợi khỏe mạnh mà bây giờ lại im lìm giường bệnh thế này.

      , là do em, đều tại em hết. Nếu em ngân hàng lấy tiền Tiểu Hề phải xảy ra chuyện như vậy.” Duy Kì mang bộ dáng tự trách dám ngẩn đầu nhìn trai mình.

      “Tiểu Kì à, làm sao mà trách em được.” Duy ba rất ràng, chuyện như vậy làm sao mà đỗ lỗi cho em trai được, chỉ trách số của con mình tốt mà thôi.

      “Bác sĩ, vang cầu ông cứu con tôi .” Duy ba lại quay sang cầu xin bác sĩ , “Ông là bác sĩ làm sao chỉ bằng miệng vết thương liền kết luận con tôi sống được. Nó vẫn còn thở đấy thôi, bác sĩ hãy cứu nó .”

      Duy Kì đứng ở bên cạnh cuối đầu , biết phải với trai mình như thế nào. Từ trước đến giờ người bị súng phóng xạ làm bị thương chưa có ai tỉnh lại, Tiểu Hề e rằng dữ nhiều lành ít.

      Duy Kì là quân nhân đương nhiên đối với loại súng phóng xạ này ràng hơn ai hết. Loại súng này cùng súng bắn đạn hoàn toàn khác biệt. Trước đây súng bắn đạn chỉ cần bắn trúng vị trí trung tâm là não lấy y học đại như bây giờ ngay cả khi bắn trúng trái tim cũng có thể đem người cứu trở về. Nhưng mà đối với loại súng phóng xạ này khác.

      Khi loại súng này làm bị thương người khác nó để lại cơ thể người bị thương hai loại hóa chất đặc thù. Hai loại hóa chất này làm cho thân thể người bị thương bị chịu ảnh hưởng nặng nề của năng lượng phóng xạ, nó hủy hoại cơ thể hoàn toàn.

      Cho nên mặc kệ nó trúng đến chỗ nào cơ thể năng lượng phóng xạ đó chỉ trong vòng vài giây lan truyền khắp cơ thể, và cuối cùng lan truyền đến não phá hủy vị trí trung tâm này.

      Loại vũ khí này được chế tạo ra từ vài thập niên trước, bất quá nguyên liệu chế tạo ra loại vũ khí này vô cùng hi hữu cho nên cũng sản xuất ra được số lượng lớn. Quốc gia lúc ấy cũng mặc kệ loại vũ khí này. Cho nên nó được dùng để sử dụng trong các cuộc báo thù vì tuyệt đối làm chết người.

      Cuối cùng vũ khí này gây chết vị lãnh đạo quan trọng của địa cầu gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng nên nó bị cấm sử dụng và toàn bộ số vũ khí đều được tịch thu và thiêu hủy . Bất quá số vẫn còn lưu lạc trong giới hắc đạo cho nên loại vũ khí này cũng bị tuyệt tích.

      Kỳ lúc đó khoa học kỹ thuật rất tiến bộ, các bệnh thời xưa như xida, ung thư này nọ chỉ cần mũi tiêm, cuộc giải phẫu là có thể khỏi ngay. Nhưng mà loại phóng xạ mà vũ khí này gây ra khác hẳn các loại phóng xạ bình thường khác, nó vô cùng khủng bố, người ta nghiên cứu bao nhiêu năm vẫn tìm được phương pháp trị liệu.

      Các bác sĩ hoàn toàn thúc thủ vô sách. Đương nhiên cũng có những người năng lượng bộ não cực mạnh [cũng chính là tinh thần lực] dị thường lập tức chết ngay, nhưng sau đó giờ dấu hiệu sinh mệnh chậm rãi mất .

      Qủa nhiên, vị bác sĩ kia chính là nhíu đầu mày :” Các vị hẳn ràng loại súng phóng xạ này gây ra tổn thương lớn thế nào. Bởi vì con của các vị có tinh thần lực dị thường cho nên mới kiên trì đến bây giờ. Nhưng mà dấu hiệu sinh mệnh của ấy bắt đầu xói mòn, nhịp đập trái tim yếu dần, hô hấp cũng càng , những dấu hiệu đó là biểu sinh mệnh mất .”

      “Tại sao lại như vậy…tại sao lại như vậy a….” Duy mẹ thào nức nở, bà thể chịu nổi này, bà đứng vững nổi nữa lại té xuống đất.

      Duy ba, Duy Kì cùng Duy Hạo đều yên lặng chảy nước mắt.

      “Tôi tin,” Duy mẹ mạnh mẽ từ dưới đất đứng dậy, bà đến bên giường bệnh nắm lấy tay của Duy Nhược Hề khóc, “Tôi tin, lần trước Tiểu Hề bị đánh hấp hối, bác sĩ cũng sinh mệnh của nó chậm rãi biến mất. Nhưng mà cuối cùng Tiểu Hề vẫn tỉnh lại, cho nên Tiểu Hề chết đâu. Tiểu Hề của chúng ta nhất định khỏe lại, ô..ô….Bác sĩ, tôi van cầu ông mà, ông làm ơn nghĩ biện pháp cứu Tiểu Hề , bác sĩ….”
      Bác sĩ khó xử nhìn Tề Tiểu Mẫn khóc lóc thê thảm, lại nhìn Duy Nhược Hề sắc mặt trắng bệch nằm giường. Ông nghĩ nghĩ liền tiến hành lấy các dụng cụ, máy móc gắn người Duy Nhược Hề, sau đó lại truyền cho thêm chai dịch. Kế đó ông lại tiêm cho Duy Nhược Hề mũi dung dịch kháng phóng xạ, “ xin lỗi, tôi chỉ có thể làm đến đây thôi.”

      Bác sĩ kia lại nhìn thoáng qua các chỉ số máy móc, các số liệu đó cho thấy rằng sinh mệnh ngày càng yếu, “Bất quá, mọi người nên hy vọng gì nhiều.”

      “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn ông…” Duy mẹ còn chưa xong liền bị tiếng đập cửa ngoài phòng bệnh cắt đứt.

      xin lỗi vì quấy rầy, tôi có thể vào chút được ?” Từ ngoài cửa vang lên giọng nam dễ nghe.

      Cả nhà Duy Nhược Hề quay đầu lại, phát đứng ngoài cửa là ba người nhìn bề ngoài rất xuất sắc, người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, khoản 3,4 tuổi cùng chàng thanh niên bộ dáng cũng kém người phụ nữ kia.

      Duy Hạo vừa nhìn thấy chàng trai kia sắc mặt liền thay đổi, tiếng lạnh lùng vang lên, “ đến đây làm cái gì?”

      Chàng trai kia nhìn thấy Duy Hạo cũng có chút giật mình, nhưng mà vẫn mỉm cười : “Xin hỏi, tôi có thể tiến vào được ?” Mỹ nam tuy ngoài miệng hỏi như thế nhưng lại đợi người khác trả lời vào bên trong phòng bệnh.

      Duy Hạo hừ lạnh tiếng :“Ai cho vào, nơi này chào đón .”

      xin lỗi, ngại quá nhưng biết có phải có hiểu lầm gì ?” Người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên mở miệng :” Tôi gọi là Trầm Uyển Tâm, còn đây là con trai của tôi gọi Viêm Bân, đây là con Viêm Ngô, chúng tôi đến đây để lời cảm tạ.”

      lời cảm tạ? Mọi người vừa nghe đến biết đây là người nhà của đứa trẻ mà Tiểu Hề cứu. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia lại có con lớn như vậy mọi người có hơi chút kinh ngạc.

      “Chúng tôi đến đây là xin cảm ơn Duy Nhược Hề cứu em của tôi.”Viêm Bân kỳ cũng ngoài ý muốn, mẹ đột nhiên gọi về nhà bảo đến ngay bệnh viện. hôm nay ở ngân hàng gặp phải cướp, thiếu chút nữa là Viêm Ngô bị giết. Nếu phải tên Tiểu Hề cứu giúp Viêm Ngô chết rồi, bởi vì ấy thay Viêm Ngô cản đường bắn của súng phóng xạ. Cho nên liền gọi Viêm Bân đến bệnh viện để trước tiên lời cảm tạ, sau đó nhìn xem có thể hổ trợ được gì .

      Lúc Viêm Bân nghe tên người cứu em là Tiểu Hề cũng có nghĩ đến lại là Duy Nhược Hề. Nhưng mà khi đến đầu tiên thấy là Duy Hạo Viêm Bân liền biết người cứu em chính là người thiếu chút nữa bị bảo an nhà đánh chết, Duy Nhược Hề.
      Chương 51: Tôi muốn đem ấy về nhà.

      Viêm Bân? Duy mẹ ngẩn đầu nhìn người con trai rất đẹp trước mắt, hóa ra cậu ta chính là Viêm Bân, là người hại Tiểu Hề thiếu chút nữa bị đánh chết. nghĩ tới lần này là bởi vì con nhà bọn họ mà Duy Nhược Hề lại nằm viện lần nữa.

      Chính vì vậy mà Duy ba cùng Duy mẹ đối với bọn họ cũng có hảo cảm gì.

      cần, các người .” Duy ba nhìn ba người kia đứng đó phất phất tay, “Tôi biết tại sao Tiểu Hề lại che chắn cho Viêm tiểu thư, nhưng mà ta biết nếu Tiểu Hề biết bé là em của Viêm Bân nó nhất định làm chuyện đó. Cho nên các người . Nếu khi Tiểu Hề tỉnh lại nhìn thấy các người vui.”

      Tuy rằng Duy ba cũng biết con mình có cơ hội để tỉnh lại . Nhưng mà ông muốn khi con mình tỉnh dậy lại nhìn thấy mấy người đó.

      Viêm Bân đối với lời của Duy Lương Thành chỉ cười cười có hành động gì. Còn Trầm Uyển Tâm tò mò hết nhìn Viêm Bân lại nhìn Duy Nhược Hề nằm giường bệnh, trong lòng thầm hỏi biết con trai bà cùng kia có quan hệ gì.

      Duy Hạo từ lúc Viêm Bân vào phòng bệnh đến giờ vẫn trừng mắt nhìn ta. Nhưng mà Viêm Bân đối với ánh mắt ‘sáng ngời hữu thần’ của Duy Hạo tuyệt để ý. lại đến bên giường nhìn Duy Nhược Hề.

      Duy mẹ cau mày cúi đầu, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt. Duy Kì từ đầu đến cuối vẫn ngậm miệng lời nào, bởi vì cho tới bây giờ Duy Kì biết tình huống trước mắt là chuyện gì.

      Viêm Bân vẫn để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ đứng bên cạnh nhìn Duy Nhược Hề.

      Người con kia giống trước đây, là người nhu nhược hằng ngày theo sau , cũng là kẻ sau khi bị bảo an nhà đánh khi gặp lại mang theo ánh mắt xa lạ. dũng cảm khi cứu em để giờ yếu ớt nằm giường bệnh kia.
      giường bệnh Duy Nhược Hề bởi vì đau đớn mà sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.

      Nhưng nền màu trắng nhợt đó lại dần lên sắc đỏ quỷ dị, hẳn là do sức nóng của phóng xạ tạo nên. Lông mày bởi vì đau đớn mà trong lúc vô ý thức lại gắt gao nhăn lại, cả người thế mà thoạt nhìn đáng .

      Viêm Bân bởi vì chính hình dung của mình mà hoảng sợ, vì sao lại cho rằng Duy Nhược Hề trước mắt điềm đạm đáng . Ánh mắt phức tạp nhìn Duy Nhược Hề giường bệnh, nghĩ đến người con này thế nhưng hai lần đều bởi vì Viêm gia bọn họ mà thiếu chút mất mạng. Viêm Bân muốn cứ thế mà chết .

      “Tôi muốn đem ấy về nhà.” Viêm Vân nhìn Duy Nhược Hề bất thình lình thốt ra câu như vậy.

      “Cái gì?” Trầm Uyển Tâm, Duy Kì .

      muốn chết?” Đây là Duy Hạo.

      thể….” Đây là giọng của Duy ba.

      Tất cả mọi người đều mở miệng thốt lên.

      Viêm Bân đem ánh mắt dừng người Duy Nhược Hề dời về phía mọi người, chớp chớp lông mi chút :” Tôi muốn , tôi muốn đem ấy trở về. Cậu đánh lại tôi đâu Duy Hạo. Tôi nhất định phải đem ấy về.”

      Viêm Bân trả lời từng vấn đề của mọi người. “Chú, dì con phải đem ấy đến nhà con. Hai người cho rằng để ấy ở lại đây tốt sao? Nhà của con chuyên nghiên cứu loại phóng xạ này, nơi đó có rất nhiều chuyên gia, hơn nữa thiết bị chữa bệnh cũng tốt hơn so với nơi này. Còn nếu chú muốn để cho Duy Nhược Hề nằm ở đây chờ chết con cũng có biện pháp.”

      Duy ba cùng Duy mẹ nhìn nhau có chút do dự.

      “Ba, mẹ hai người đừng tin lời ta , trước kia đối với chị hai thế nào hai người cũng mà.” Duy Hạo nhìn ba mẹ mình có chút dao động vội vàng khuyên giải.

      “Được rồi, cậu mang Tiểu Hề về nhưng mà chúng tôi phải cùng mới được.” Duy ba cùng Duy mẹ đều thở dài. Sau đó với Duy Hạo:” Tiểu Hạo, chúng ta đồng ý như vậy cũng là muốn tốt cho Tiểu Hề, con cũng muốn chị con bình phục phải ? Cho nên cần gì nữa.”

      Duy Hạo thở ra hơi định cái gì nữa nhưng mà cậu nhìn thấy Duy Nhược Hề nằm thoi thóp giường bệnh rốt cuộc cũng thành lời. Đúng vậy, chỉ có mời chuyên gia chị mới có cơ hội tỉnh lại, tại Duy Hạo chẳng có năng lực gì cả.

      “Chí Vũ, ấy thế nào rồi?” Viêm Bân nhìn bạn tốt của kiểm tra kiểm tra lại Duy Nhược Hề, về phương viện này Vương Chí Vũ chính là chuyên gia.

      Mà cả nhà Duy gia ai nấy cũng đều khẩn trương nhìn chuyên gia liên tục kiểm tra Nhược Hề, tuy rằng chuyên gia này có chút trẻ tuổi.

      Khi Duy ba cùng Duy mẹ đồng ý để Duy Nhược Hề đến nhà của Viêm Bân đến phút đồng hồ sau toa xe xa hoa liền đứng ở ngay cửa bệnh viện. Viêm Bân chút thời gian cũng có chậm trễ nhanh chóng đem Duy Nhược Hề đến Viêm gia, mà cả Duy gia cũng đều theo đến đây, ngay cả Duy Kì cũng đến. Bởi vì từ sớm Viêm Bân liên hệ với Vương Chí Vũ cho nên Viêm Bân vừa ôm Duy Nhược Hề vào cửa Vương Chí Vũ ở trong nhà chờ sẵn.

      Vương Chí Vũ đến chỗ Duy Nhược Hề nằm liền bắt đầu cầm dụng cụ nho kiểm tra thân thể cổ. tại qua hơn mười phút mà Vương Chí Vũ cứ hồi lắc đầu hồi lại gật đầu đem mọi người phía sau lo lắng đến hồ đồ.

      “Kỳ lạ, rất kỳ lạ nha.” Vương Chí Vũ nhìn về phía bạn thân của , “ ấy từ lúc bị thương đến giờ khoản tiếng ? Lạ , tại sao vẫn chưa chết….” Vương Chí Vũ còn chưa xong liền cảm nhận từng đợt ánh mắt sắc bén bắn qua mới ngại ngùng sửa lại lời :” Kia, tôi nhầm, nếu tình huống này xảy ra người bình thường sớm chết, nếu như người có tinh thần lực cấp 10 cũng cầm cự lâu. Nhưng tại ấy ngoài hơi thở mỏng manh ra có vấn đề gì đáng ngại. là rất kỳ quái.”

      Vương Chí Vũ vuốt cằm, biểu tình cơ hồ kỳ quái, nhưng bỗng nhiên lại dường như nhớ ra cái gì lại hỏi:”mọi người lúc trước có cho ấy ăn cái gì hoặc là trị liệu gì khác ?”

      Cả nhà Duy gia vừa nghe Duy Nhược Hề tạm thời có vấn đề gì đều vui sướng muốn khóc. Vừa mới bắt đầu họ đều nghĩ Duy Nhược Hề chắc chắn phải chết, tại nghe được có việc gì thần kinh mới thả lỏng được chút.

      “Ngoại trừ khi đưa đến bệnh viện bác sĩ có tiêm cho con bé mũi dung dịch kháng phóng xạ có dùng cái gì thêm.”

      “Nếu vậy thực kỳ lạ, bình thường nếu dùng dung dịch kháng phóng xạ cho loại này chút hữu hiệu cũng có. Ai, được, được, tôi phải nghiên cứu ràng mới được. Tiểu Phong, giúp tôi lấy dụng cụ lại đây. Tôi muốn kiểm tra này kỹ càng.” Vương Chí Vũ quay đầu ra lệnh cho trợ thủ của .

      Sau đó lại nhìn mấy người trừng mắt nhìn nhếch môi :” mọi người cần khẩn trương, tạm thời ấy chết được. Nhưng mà tôi cũng cam đoan ấy có tỉnh lại được hay .”

      Nghe như vậy mọi người khẩn trương tinh thần lại càng thêm căng thẳng.

      Viêm Bân đập đầu Vương Chí Dũng phát :” Cậu đừng có mà đùa, thẳng cho chúng tôi biết ấy rốt cuộc có được hay được.”

      “Này, này, cậu là em tốt của tôi, chỗ này nhiều người như vậy mà đánh tôi, phải chừa chút hình tượng lại cho mình chứ.” Vương Chí Vũ ôm đầu kháng nghị với Viêm Bân.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Tôi muốn đem ấy về nhà.

      Viêm Bân? Duy mẹ ngẩn đầu nhìn người con trai rất đẹp trước mắt, hóa ra cậu ta chính là Viêm Bân, là người hại Tiểu Hề thiếu chút nữa bị đánh chết. nghĩ tới lần này là bởi vì con nhà bọn họ mà Duy Nhược Hề lại nằm viện lần nữa.

      Chính vì vậy mà Duy ba cùng Duy mẹ đối với bọn họ cũng có hảo cảm gì.

      cần, các người .” Duy ba nhìn ba người kia đứng đó phất phất tay, “Tôi biết tại sao Tiểu Hề lại che chắn cho Viêm tiểu thư, nhưng mà ta biết nếu Tiểu Hề biết bé là em của Viêm Bân nó nhất định làm chuyện đó. Cho nên các người . Nếu khi Tiểu Hề tỉnh lại nhìn thấy các người vui.”

      Tuy rằng Duy ba cũng biết con mình có cơ hội để tỉnh lại . Nhưng mà ông muốn khi con mình tỉnh dậy lại nhìn thấy mấy người đó.

      Viêm Bân đối với lời của Duy Lương Thành chỉ cười cười có hành động gì. Còn Trầm Uyển Tâm tò mò hết nhìn Viêm Bân lại nhìn Duy Nhược Hề nằm giường bệnh, trong lòng thầm hỏi biết con trai bà cùng kia có quan hệ gì.

      Duy Hạo từ lúc Viêm Bân vào phòng bệnh đến giờ vẫn trừng mắt nhìn ta. Nhưng mà Viêm Bân đối với ánh mắt ‘sáng ngời hữu thần’ của Duy Hạo tuyệt để ý. lại đến bên giường nhìn Duy Nhược Hề.

      Duy mẹ cau mày cúi đầu, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt. Duy Kì từ đầu đến cuối vẫn ngậm miệng lời nào, bởi vì cho tới bây giờ Duy Kì biết tình huống trước mắt là chuyện gì.

      Viêm Bân vẫn để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ đứng bên cạnh nhìn Duy Nhược Hề.

      Người con kia giống trước đây, là người nhu nhược hằng ngày theo sau , cũng là kẻ sau khi bị bảo an nhà đánh khi gặp lại mang theo ánh mắt xa lạ. dũng cảm khi cứu em để giờ yếu ớt nằm giường bệnh kia.
      giường bệnh Duy Nhược Hề bởi vì đau đớn mà sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.

      Nhưng nền màu trắng nhợt đó lại dần lên sắc đỏ quỷ dị, hẳn là do sức nóng của phóng xạ tạo nên. Lông mày bởi vì đau đớn mà trong lúc vô ý thức lại gắt gao nhăn lại, cả người thế mà thoạt nhìn đáng .

      Viêm Bân bởi vì chính hình dung của mình mà hoảng sợ, vì sao lại cho rằng Duy Nhược Hề trước mắt điềm đạm đáng . Ánh mắt phức tạp nhìn Duy Nhược Hề giường bệnh, nghĩ đến người con này thế nhưng hai lần đều bởi vì Viêm gia bọn họ mà thiếu chút mất mạng. Viêm Bân muốn cứ thế mà chết .

      “Tôi muốn đem ấy về nhà.” Viêm Vân nhìn Duy Nhược Hề bất thình lình thốt ra câu như vậy.

      “Cái gì?” Trầm Uyển Tâm, Duy Kì .

      muốn chết?” Đây là Duy Hạo.

      thể….” Đây là giọng của Duy ba.

      Tất cả mọi người đều mở miệng thốt lên.

      Viêm Bân đem ánh mắt dừng người Duy Nhược Hề dời về phía mọi người, chớp chớp lông mi chút :” Tôi muốn , tôi muốn đem ấy trở về. Cậu đánh lại tôi đâu Duy Hạo. Tôi nhất định phải đem ấy về.”

      Viêm Bân trả lời từng vấn đề của mọi người. “Chú, dì con phải đem ấy đến nhà con. Hai người cho rằng để ấy ở lại đây tốt sao? Nhà của con chuyên nghiên cứu loại phóng xạ này, nơi đó có rất nhiều chuyên gia, hơn nữa thiết bị chữa bệnh cũng tốt hơn so với nơi này. Còn nếu chú muốn để cho Duy Nhược Hề nằm ở đây chờ chết con cũng có biện pháp.”

      Duy ba cùng Duy mẹ nhìn nhau có chút do dự.

      “Ba, mẹ hai người đừng tin lời ta , trước kia đối với chị hai thế nào hai người cũng mà.” Duy Hạo nhìn ba mẹ mình có chút dao động vội vàng khuyên giải.

      “Được rồi, cậu mang Tiểu Hề về nhưng mà chúng tôi phải cùng mới được.” Duy ba cùng Duy mẹ đều thở dài. Sau đó với Duy Hạo:” Tiểu Hạo, chúng ta đồng ý như vậy cũng là muốn tốt cho Tiểu Hề, con cũng muốn chị con bình phục phải ? Cho nên cần gì nữa.”

      Duy Hạo thở ra hơi định cái gì nữa nhưng mà cậu nhìn thấy Duy Nhược Hề nằm thoi thóp giường bệnh rốt cuộc cũng thành lời. Đúng vậy, chỉ có mời chuyên gia chị mới có cơ hội tỉnh lại, tại Duy Hạo chẳng có năng lực gì cả.

      “Chí Vũ, ấy thế nào rồi?” Viêm Bân nhìn bạn tốt của kiểm tra kiểm tra lại Duy Nhược Hề, về phương viện này Vương Chí Vũ chính là chuyên gia.

      Mà cả nhà Duy gia ai nấy cũng đều khẩn trương nhìn chuyên gia liên tục kiểm tra Nhược Hề, tuy rằng chuyên gia này có chút trẻ tuổi.

      Khi Duy ba cùng Duy mẹ đồng ý để Duy Nhược Hề đến nhà của Viêm Bân đến phút đồng hồ sau toa xe xa hoa liền đứng ở ngay cửa bệnh viện. Viêm Bân chút thời gian cũng có chậm trễ nhanh chóng đem Duy Nhược Hề đến Viêm gia, mà cả Duy gia cũng đều theo đến đây, ngay cả Duy Kì cũng đến. Bởi vì từ sớm Viêm Bân liên hệ với Vương Chí Vũ cho nên Viêm Bân vừa ôm Duy Nhược Hề vào cửa Vương Chí Vũ ở trong nhà chờ sẵn.

      Vương Chí Vũ đến chỗ Duy Nhược Hề nằm liền bắt đầu cầm dụng cụ nho kiểm tra thân thể cổ. tại qua hơn mười phút mà Vương Chí Vũ cứ hồi lắc đầu hồi lại gật đầu đem mọi người phía sau lo lắng đến hồ đồ.

      “Kỳ lạ, rất kỳ lạ nha.” Vương Chí Vũ nhìn về phía bạn thân của , “ ấy từ lúc bị thương đến giờ khoản tiếng ? Lạ , tại sao vẫn chưa chết….” Vương Chí Vũ còn chưa xong liền cảm nhận từng đợt ánh mắt sắc bén bắn qua mới ngại ngùng sửa lại lời :” Kia, tôi nhầm, nếu tình huống này xảy ra người bình thường sớm chết, nếu như người có tinh thần lực cấp 10 cũng cầm cự lâu. Nhưng tại ấy ngoài hơi thở mỏng manh ra có vấn đề gì đáng ngại. là rất kỳ quái.”

      Vương Chí Vũ vuốt cằm, biểu tình cơ hồ kỳ quái, nhưng bỗng nhiên lại dường như nhớ ra cái gì lại hỏi:”mọi người lúc trước có cho ấy ăn cái gì hoặc là trị liệu gì khác ?”

      Cả nhà Duy gia vừa nghe Duy Nhược Hề tạm thời có vấn đề gì đều vui sướng muốn khóc. Vừa mới bắt đầu họ đều nghĩ Duy Nhược Hề chắc chắn phải chết, tại nghe được có việc gì thần kinh mới thả lỏng được chút.

      “Ngoại trừ khi đưa đến bệnh viện bác sĩ có tiêm cho con bé mũi dung dịch kháng phóng xạ có dùng cái gì thêm.”

      “Nếu vậy thực kỳ lạ, bình thường nếu dùng dung dịch kháng phóng xạ cho loại này chút hữu hiệu cũng có. Ai, được, được, tôi phải nghiên cứu ràng mới được. Tiểu Phong, giúp tôi lấy dụng cụ lại đây. Tôi muốn kiểm tra này kỹ càng.” Vương Chí Vũ quay đầu ra lệnh cho trợ thủ của .

      Sau đó lại nhìn mấy người trừng mắt nhìn nhếch môi :” mọi người cần khẩn trương, tạm thời ấy chết được. Nhưng mà tôi cũng cam đoan ấy có tỉnh lại được hay .”

      Nghe như vậy mọi người khẩn trương tinh thần lại càng thêm căng thẳng.

      Viêm Bân đập đầu Vương Chí Dũng phát :” Cậu đừng có mà đùa, thẳng cho chúng tôi biết ấy rốt cuộc có được hay được.”

      “Này, này, cậu là em tốt của tôi, chỗ này nhiều người như vậy mà đánh tôi, phải chừa chút hình tượng lại cho mình chứ.” Vương Chí Vũ ôm đầu kháng nghị với Viêm Bân.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52 : Tinh thần lực khủng bố.

      Vương Chí Vũ nhìn Viêm Bân muốn đánh vào đầu cái nữa vội vàng :” mình cũng ràng lắm nhưng mà tại có nguy hiểm gì đến tính mạng, chờ Tiểu Phong đem dụng cụ lại đây kiểm tra lần nữa mới biết. Viêm Bân, được đánh lên đầu mình…,cậu quan tâm Duy Nhược Hề nhiều như vậy sao? thể tin được nha.”

      Viêm Bân cùng Vương Chí Vũ là bạn bè từ cùng nhau lớn lên cho nên trước mặt nhiều người như vậy mà kiên nể gì đùa giỡn.

      Vương Chí Vũ từ lúc nhìn thấy Viêm Bân ôm Duy Nhược Hề từ bên ngoài vào rất giật mình. Bởi vì ta cũng biết này, cơ bản tất cả bạn bè của Viêm Bân đều biết Duy Nhược Hề. Lúc đó đám người bọn họ còn trêu Viêm Bân phía sau Viêm Bân mỗi ngày luôn có vợ theo, cho nên sau này Viêm Bân phải cưới người ta mới được. Nhưng mà Viêm Bân lúc đó đánh cho Vương Chí Vũ béo trận nên thân. Vương Chí Vũ vô cùng ủy khuất, ràng là người khác sao lần nào cũng đều là bị đánh.

      Sau đó lại nghe Viêm Bân trơ mắt nhìn Duy Nhược Hề bị bảo an nhà mình đánh thế nhưng có ngăn cản chút nào. Bọn nghe xong còn thấy đau lòng cho . nghĩ đến hôm nay lại thấyViêm Bân ôm Duy Nhược Hề vội vàng vào Viêm gia, lúc ấy Vương Chí Vũ còn nghĩ mình nhìn nhầm.

      Viêm Bân xoay đầu thoáng nhìn sang Duy ba cùng Duy mẹ có chút mất tự nhiên :” được bừa, Duy Nhược Hề cứu em mình mạng.”

      Vương Chí Vũ lại nhìn Viêm Bân cái hắc hắc cười gian.

      Chỉ chốc lát sau trợ thủ Vương Chí Vũ liền đem tất cả dụng cụ này nọ đến. Vương Chí Vũ cũng thu lại tươi cười, bắt đầu đem máy móc gắn đầy lên người Duy Nhược Hề bắt đầu kiểm tra số liệu.

      “Nga, tinh thần lực của ấy rất cao cho nên mới ngăn cản phóng xạ tiến đến vị trí trung tâm não.” Vương Chí Vũ ngẩn đầu nhìn mọi người cái, thần sắc rất nghiêm túc. “Tôi cũng chưa từng thấy qua tình huống như thế này, vấn đề có chút phức tạp.”

      “Vậy Tiểu Hề rốt cuộc có thể tỉnh lại được hay ?” Duy mẹ vội vàng tiến lên hỏi. tại bọn họ lo lắng nhất là việc Tiểu Hề có thể cứu chữa được hay , có thể tỉnh lại lần nữa được .

      “Tạm thời tình hình có gì nguy hiểm nhưng mà thể xác định được về sau có việc gì hay , nếu tỉnh lại được rất tốt. Lo lắng nhất là việc não rơi vào trạng thái ngủ sâu, tuy trái tim còn đập nhưng não có phản ứng bệnh nhân rơi vào tình trạng giống như người thực vật, có khả năng tỉnh lại.”

      “Kia, kia làm sao bây giờ... Ô ô..., Tiểu Hề, số của con làm sao lại khổ thế này, ô..ô…” Duy mẹ lại bắt đầu rớt nước mắt.

      “Mọi người cứ về trước nghỉ ngơi , tại ở lại đây cũng giúp được gì, ấy cần yên lặng để nghỉ ngơi. Nếu ấy có thể ngăn cản và đánh bại phóng xạ tiến đến não có thể tỉnh lại.”

      Đánh bại năng lượng phóng xạ? Mọi người nghe xong đều cảm thấy hồ đồ, chưa từng nghe qua tinh thần lực có thể đánh bại loại phóng xạ này. Duy Nhược Hề có thể tỉnh lại sao?”

      Cuối cùng cả nhà của Duy Nhược Hề vẫn trở về, họ vốn định lúc nào cũng ở cạnh Nhược Hề nhưng mà vẫn bị Vương Chí Vũ thuyết phục. rằng Duy Nhược Hề cần gian yên tĩnh, mọi người cần ở lại chiếm lấy khí của . Cho nên bọn họ cứ việc về trước hôm sau hãy quay lại xem ấy. Duy ba cùng Duy mẹ thế này mới chịu rời khỏi Viêm gia.

      Kế đó Vương Chí Vũ lại đem trợ thủ của mình đuổi .

      “Tốt, tốt đều cả rồi.” Vương Chí Vũ đột nhiên mang vẻ mặt quỷ dị gật gật đầu. Sau đó nhìn sang Viêm Bân nhếch miệng cười :” Mau mau cảm tạ mình , mình giúp cậu đuổi người hết rồi. Như thế là cậu có thể cùng vợ bé của cậu ở chung cùng chịu qua hoạn nạn nha. Hah ha cần cảm tạ mình đâu.”

      Viêm Bân liếc liếc mắt, thèm để ý đến Vương Chí Vũ, muốn nhảm với cái tên điên này, mỗi lần nhìn thấy biểu tình quỷ dị này của Vương Chí Vũ là muốn tẩn tên này trận.

      “Này, sao cậu tiếng nào thế. Cậu cứ yên tâm , Duy Nhược Hề tạm thời có vấn đề gì, hẳn là chết được. Cậu tại tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm với người ta chút. Trước kia cậu tổn thương lòng của ấy, tại cần biểu chút để vãn hồi. chừng đến khi ấy tỉnh lại liền tha thứ cho cậu.” Vương Chí Vũ dùng bả vai cọ cọ Viêm Bân. Hình như thấy sắc mặt càng ngày càng xanh của Viêm Bân mà tiếp tục lẩm bẩm. “Yên tâm , tại Duy Nhược Hề khẳng định xứng đôi với Viêm gia. Ai, tinh thần lực cao như vậy mà, hẳn là cấp 20. Cho nên mình dám cam đoan ấy khẳng định có thể tỉnh lại, về sau chắc chắc ấy tỏa sáng….”

      Viêm Bân nghe đến lại hết sực giật mình, liền nắm cổ áo Vương Chí Vũ mà hỏi:” Cậu vừa cái gì? Tinh thần lực vượt cấp 20?”

      “Này này, quần áo của mình là nhà thiết kế nổi tiếng làm ra đó, cậu nắm như thế hỏng hết. Trước tiên bỏ áo mình ra rồi chuyện.” Vương Chí Vũ nóng nảy dùng sức đem áo mình kéo ra khỏi tay Viêm Bân.

      Vương Chí Vũ sửa sang lại quần áo có chút nhăn do Viêm Bân nắm, đau lòng :” Mình vất vả lắm mới nhờ được người kia thiết kế cho bộ này, tiền công tính ra là vài tháng tiền lương đó…..” Vương Chí Vũ kêu la om sòn, nhưng nhìn lại thấy vẻ mặt của Viêm Bân ngày càng kiên nhẫn mới chịu :” Đúng vậy nha, dụng cụ kiểm tra cho thấy tinh thần lực vượt cấp 20, cậu thấy vạch kiểm tra đến dấu vạch màu hồng rồi sao. Chứng tỏ tinh thần lực vượt cấp 20. Bằng cậu nghĩ thế nào mà ấy trúng phóng xạ mà vẫn còn chống đỡ đến lúc này. Cậu đúng khờ….”

      Vương Chí Vũ nhìn Viêm Bân còn đứng ngốc ở nơi đó, giống như bị đả kích. Vương Chí Vũ nhìn hình ảnh như vậy tưởng tượng Viêm Bân giống như củ cải trắng bị người vứt bỏ.

      Viêm Bân xoay người lại cho Vương Chí Vũ quyền, “Câm miệng.” Sau đó liền tiếp tục lâm vào trầm tư. biết từ khi nào mà tinh thần lực của Nhược Hề lại biến thành cấp 20. nhớ ràng trước kia khi ở trường học kiểm tra, những người có tinh thần lực vượt qua cấp 5 đều được đăng lên thông báo. Sau đó họ được quốc gia thu dụng.

      Lúc đó tinh thần lực cao nhất là tiểu thư Lam gia, Lam Á Nam. Lúc đó tinh thần lực của Lam Á Nam là cấp 12. Còn thể thuật cao nhất chính là Viêm Bân, cấp 13. Hai người lúc đó được coi là thiên tài. Cả hai bọn họ đều được quốc gia liên hệ nhưng hai người bọn họ đều cự tuyệt. Lam Á Nam cùng Viêm Bân đều là người của bát đại gia tộc cho nên họ vì gia tộc của chính mình mà làm việc.

      Lúc ấy Duy Nhược Hề căn bản có tên thông báo, chứng tỏ tinh thần lực của Duy Nhược Hề tới cấp 5. Như vậy làm sao mà bây giờ lại đột nhiên vượt cấp 20. Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề giường có chút trầm tư thể lý giải nổi.

      Vương Chí Dũng nhìn Viêm Bân xuyên thấu qua nhìn Duy Nhược Hề giường, Vương Chí Dũng cảm thấy có chút khủng bố cho nên chào hỏi tiếng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

      Chương 53: Duy Nhược Hề, mau mau tỉnh lại.

      Vì cái gì tinh thần lực của ấy bỗng tăng nhanh như vậy, vượt qua nhiều cấp đến cấp 20. Cấp 20? khủng bố. Khoản 400 năm trước mới xuất cao nhân, tinh thần lực cực đại là Thượng Tử Lạc. Về phương diện tinh thần lực Thượng Tử Lạc được xem là tông sư. Bởi vì nhờ Thượng Tử Lạc nên tinh thần lực mới được phát triển như bây giờ. Tinh thần lực của Thượng Tử Lạc lúc đó là cấp 30. Còn tại tinh thần lực của Duy Nhược Hề ngoài cấp 20 rồi ư?
      Là do bị đánh, mất trí nhớ? Hay do nguyên nhân nào khác?

      Nếu là Duy Nhược Hề trước kia ai quan tâm nhưng với tinh thần lực giờ của ấy phải bị quốc gia cùng bát đại gia tộc tranh nhau cướp ư?

      Vậy rốt cuộc cần phải đối đãi với như thế nào đây? Giấu sao? Viêm Bân bóp bóp trán, cảm thấy đau đầu.

      Duy Nhược Hề cho đến buổi sáng của hai hôm sau vẫn có tỉnh lại. Duy ba, Duy mẹ, Duy Kì cùng Duy Hạo cứ sáng sớm chạy lại đây.

      Vương Chí Vũ cũng thường xuyên kiểm tra cho Duy Nhược Hề, phát lượng phóng xạ trong người càng ngày càng ít. Sau đó lại tiêm dinh dưỡng vào nuôi cơ thể . Cuối cùng là tìm đủ mọi lý do đuổi cả nhà Duy Nhược Hề về nghỉ.

      Người nhà Duy Nhược Hề cũng phát Duy Nhược Hề hôm sau tốt hơn hôm trước thế này mới có chút yên tâm. Sau đó nghe Vương Chí Vũ tình hình rồi rời .

      Vốn Duy mẹ còn định mang Duy Nhược Hề trở về nhà nhưng mà Vương Chí Vũ lại , Viêm gia là điều kiện tốt nhất dưỡng thương cho Duy Nhược Hề, tốt nhất là để tại đây được duy chuyển. Duy mẹ nghĩ nghĩ cuối cùng cũng đồng ý, dù sao trong nhà cũng có trang bị các máy móc đại thế này.

      Viêm Bân nhìn người nhà của Duy Nhược Hề đều rời liền với Vương Chí Vũ giữ bí mật về tinh thần lực của Duy Nhược Hề, được cho người khác biết. Vương Chí Vũ tuy có chút kinh ngạc nhưng mà cũng hỏi thêm nhiều.

      bao lâu Vương Chí Vũ cũng rời khỏi chỉ còn lại Viêm Bân cùng Duy Nhược Hề nằm giường bệnh.

      Viêm Bân đem cái ghế đến ngồi bên cạnh giường của Duy Nhược Hề, cẩn thận đánh giá .
      Viêm Bân bỗng nhớ đến luôn luôn sợ hãi, câu cũng thường phía sau . Chỉ cần có tiết học Viêm Bân liền thấy gầy yếu kia, quản trời nắng hay mưa sau giờ tan học làm cái đuôi theo sau về đến nhà. Khi vào cổng nhà xong rồi xoay người rời .

      Khi Duy Nhược Hề 10 tuổi vào học ở Viêm Học viện, kể từ đó luôn theo suốt 7 năm. Cho dù sau này Viêm Bân tốt nghiệp bắt đầu vào phụ giúp gia tộc. Vậy mà vẫn có rất nhiều lần nhìn thấy được bóng dáng của Duy Nhược Hề ở xa xa nhìn .

      Cho đến lần đó biết tại sao lại chạy vào nhà của , sau đó bị bảo an coi như trộm. Viêm Bân lúc ấy bắt gặp Nhược Hề bị bảo an đánh trọng thương, nhưng lúc đó chút ý tưởng ngăn cản cũng có. Viêm Bân đến bây giờ còn nhớ , Duy Nhược Hề cả người đầy máu tươi ánh mắt tuyệt vọng nhìn . Thời điểm ấy, khi Viêm Bân nhìn đến ánh mắt kia của biết thế nào mà trong tâm lại cảm thấy có chút đau đớn.

      Lần thứ hai nhìn thấy là ở Viêm Học viện, nghĩ đến khi ấy lại nhìn bằng ánh mắt xa lạ hỏi là ai. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Viêm Bân chính là diễn trò lừa , thậm chí ngay trước mặt rất nhiều người ra lời đả thương .

      Lần nữa chính là cùng Hiên Viên Kì Thành đến Đa Cư Quán ăn cơm đụng phải . Nhưng mà lúc ấy trong mắt của cũng còn nhìn thấy ngưỡng mộ , hoàn toàn muốn đến gần , chỉ muốn cách xa.

      Lúc ấy Viêm Bân cũng cảm thấy trái tim có chút gì đó thoải mái bởi vì ánh mắt xa cách của .

      Đến ngày hôm qua ở bệnh viện khi nhìn yếu ớt nằm giường bệnh, khắc ấy bị dọa, sợ cứ như vậy mà chết . khi ấy mới giật mình phát ở trong lòng có phân lượng như thế nào, quan tâm đến các vấn đề râu ria ở bên ngoài, quảng hình dáng đẹp xấu thế nào, chỉ biết đó là .

      Đúng vậy, theo 7 năm, làm sao có khả năng chút cũng chú ý đến. Khi nhìn thấy bị đánh bởi vì cảm thấy cần nên phải trơ mắt nhìn bị đánh mà thờ ơ.

      Viêm Bân cuối đầu nắm lấy tay của Duy Nhược Hề thào , “Duy Nhược Hề, mau mau tỉnh lại.”

      Dùng sức cầm lấy tay của Duy Nhược Hề, Viêm Bân giống như xác định chuyện gì đó, xác định đối với Duy Nhược Hề là tâm tính gì. Bởi vì xác định lắm bởi vì biết tinh thần lực của Duy Nhược Hề vượt cấp 20 mà để ý hay vẫn là nguyên nhân theo 7 năm mà để ý.

      Duy Nhược Hề cảm thấy cả người nóng rực vô cùng, giống như bị người khác bỏ vào lò hỏa thiêu.

      cảm giác trong đầu mình có cỗ nóng rực muốn tiến vào. Nhưng mà Duy Nhược Hề cảm thấy loại nóng rực này mà tiến vào đầu óc khẳng định vô cùng khó chịu. Cho nên vẫn kháng cự nó.
      Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng phát dường như trước mắt có hình bóng của người con trai, cái bóng dáng mờ mờ ảo ảo dấy lại giống như tên Viêm Bân đáng ghét kia.

      Duy Nhược Hề biết từ lúc bị thương đến giờ là bao lâu, sau đó lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

      Trong nháy mắt khi ngất , Duy Nhược Hề dường như nhìn thấy người giống như thiên sứ giọng cứng ngắt bảo rằng:” Duy Nhược Hề mau mau tỉnh lại.” Là ảo giác của sao.

      Viêm Bân có chút phức tạp nhìn Duy Nhược Hề giường bệnh, vừa rồi biết có phải ảo giác , cảm thấy khi câu đó Duy Nhược Hề dường như có chút nhíu mày.

      “Bân Nhi?” phía sau Viêm Bân truyền đến giọng nữ mềm mại êm tai.

      “Mẹ? Mẹ tìm con có việc gì sao?” Viêm Bân nhìn lại hóa ra là Trầm Uyển Tâm, bà là mẹ của Viêm Bân, người phụ nữ hơn 40 tuổi.

      Trầm Uyển Tâm là con cái của trong 8 đại gia tộc, là Trầm gia. Năm đó bà cùng ba của Viêm Bân là Viêm Bác Hóa vì liên hôn gia tộc mà cưới nhau. Bất quá cũng rất may mắn Viêm Bác Hóa cùng Trầm Uyển Tâm cuối cùng cũng thương đối phương.

      Trầm Uyển Tâm năm nay 42 tuổi, nhưng bởi vì được bảo dưỡng tốt nên nhìn bề ngoài chỉ trông khoản 30. Bởi vì bộ dáng cao gầy cùng ánh mắt hoa đào nên làm cho Trầm Uyển Tâm nhìn qua rất dụ dỗ. Cái loại xinh đẹp này làm cho phụ nữ ghen tị còn đàn ông lại thích thôi.

      Tuy Trầm Uyển Tâm là bát đại gia tộc sinh ra nhưng mà cũng có lọai tính tình tiểu thư, cũng phải là đứa bình thường trong đại gia tộc cần dã tâm. Bà chỉ lòng ở nhà giúp chồng dạy con. Là người mẹ tốt cũng là người vợ tốt.

      “Bân nhi, con ơ trong này ngồi ngày đêm rồi, ra ngoài nghỉ ngơi chút con. Mẹ giúp con trông chút cho, khi nào ấy tỉnh mẹ liền gọi con dậy, thế nào?” Trầm Uyển Tâm nhìn Viêm Bân mệt mỏi đưa tay bóp vai chút, mẹ nào mà chẳng lo lắng thân thể cho con.

      Viêm Bân cười với Trầm Uyên Tâm :” Mẹ, là Viêm gia chúng ta hại ấy, cũng là Viêm gia chúng ta nợ cổ. Con sao hết, mẹ để con ở trong này ngồi với ấy .”
      Last edited: 17/5/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Rốt cục tỉnh.

      Trầm Uyển Tâm thở dài,bà nhìn con trai mình lại quay sang nhìn Duy Nhược Hề nằm giường bệnh, “ Bân nhi, có phải con quen này? Hình như mẹ từng gặp qua bé ở đâu rồi.”

      Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề giường bệnh ánh mắt phức tạp, “ ấy là học muội của con, là người mà lúc trước mỗi ngày theo sau con đó. Mẹ cũng từng gặp qua ấy đấy.”

      Hả ? là bé kia sao? Trầm Uyển Tâm nghe Viêm Bân như vậy biết Duy Nhược Hề là ai. Trầm Uyển Tâm từng gặp qua Duy Nhược Hề vài lần. Có lần bà đến trường tìm con trai phát ở xa xa có theo Viêm Bân, giống như cái đuôi ấy. Bà lúc ấy còn trêu con mình mới tí tuổi đầu tìm được vợ. Còn sau đó vài lần cũng gặp bé ở gần nhà nhưng khi bị bà phát bé mang vẻ chấn kinh rất sợ hãi.

      , Trầm Uyển Tâm thích Duy Nhược Hề khi đó, bà cảm thấy bé quá đuối. Ngày hôm trước bởi vì vụ cướp ngân hàng, bé đó lại đứng ra cản thương cho con bà, Trầm Uyển Tâm thể nhận ra lại chính là bé ấy.

      Trầm Uyển Tâm nhận ra nằm giường bệnh là bé trước kia vẫn mỗi ngày nhu nhược theo sau con trai bà cũng phải. Bởi vì giống như hai người khác nhau, tuy rằng dung mạo có biến hóa nhiều lắm nhưng mà khi nhìn ấy tuyệt đối có cảm giác chán ghét như trước kia.

      Duy Nhược Hề trước kia bộ dáng gầy yếu sợ sệt, giống như là thiếu dinh dưỡng.

      tại Duy Nhược Hề nằm giường bệnh tuy do bị phóng xạ mặt mày trắng bệt nhưng mà gương mặt vẫn có nét hồng hào.

      Làn da rất đẹp tuyệt đối làm cho người khác ghen tị. Vóc dáng cũng cao hơn trước kia ít. Tóc tai khi đó xơ vàng còn tại mượt mà đen bóng làm cho người ta hâm . Duy Nhược Hề bây giờ dường như trở nên xinh đẹp hơn nhiều.

      tại nhìn Duy Nhược Hề, Trầm Uyển Tâm cảm thấy rất hảo cảm.

      “Bân Nhi, dường như ấy thay đổi rất nhiều.”

      “Dạ, từ sau khi lần bị đánh đó, ấy liền thay đổi. Hơn nữa toàn bộ tình trước kia ấy cũng nhớ, bao gồm cả con.” Viêm Bân cười có chút đau khổ. Việc đó hẳn là nên trách , nếu lúc ấy ngăn cản bảo an, có phải tại Duy Nhược Hề vẫn mỗi ngày theo sau . Bất quá tại thể thay đổi kết quả xảy ra.

      “Bị đánh?” Trầm Uyển Tâm có chút kỳ quái nên hỏi.

      “Vâng, lần trước biết vì nguyên nhân gì mà ấy chạy vào nhà chúng ta, sau đó bị bảo an nhà mình tưởng là trộm nên đánh trọng thương Con….”Viêm Bân đến đây bỗng nhiên dừng lại, lấy tay nắm lấy tóc chính mình, biết phải ra chuyện tàn nhẫn ấy như thế nào. “Con lúc đó chỉ đứng bên cạnh mà nhìn, trơ mắt nhìn ấy bị đánh cả người toàn thương tích.”

      Trầm Uyển Tâm nghe xong vô cùng kinh ngạc.

      “Bân Nhi, tại sao con lại hồ đồ như vậy. Con là…….” Trầm Uyển Tâm nghĩ đến con trai bà lại làm ra chuyện hồ đồ đến vậy. Bà luôn giáo dục Viêm Bân phải làn người tốt, sống phải có ích và quan trọng phải sống có lương tâm. ngờ con trai bà thế nhưng có thể trơ mắt nhìn bé vì mà bị đánh trọng thương.

      “Mẹ, con biết con sai rồi.” Viêm Bân tại nhớ lại, mới phát khi đó có bao nhiêu tàn nhẫn. Mặc dù khi đó nghĩ mình thích Duy Nhược Hề.

      “Chờ bé tỉnh lại con hãy mà xin lỗi với ấy, mặc kệ ấy có tha thứ cho con hay . Nếu, nếu con thích cố gắng mà theo đuổi , nhưng mà ấy có thể….. tha thứ cho con.”

      Trầm Uyển Tâm cũng là phụ nữ, cũng có mối tình đầu. Bà biết bị người mình thích đối đãi như vậy thương tâm đến cỡ nào.

      “Mẹ, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi , con ở trong này chăm sóc ấy là được rồi.” tại Trầm Uyển Tâm hề phản đối Viêm Bân ở lại chăm sóc Duy Nhược Hề, dù sao con bà làm tổn thương người ta như vậy. Ở trong này chăm sóc người ta cũng là chuyện đương nhiên.

      5 ngày sau, Duy Nhược Hề tuy rằng có nguy hiểm nào nhưng vẫn như cũ có tỉnh lại. Vương Chí Vũ vẫn mỗi ngày đến kiểm tra thân thể cho , rồi truyền dịch dinh dưỡng. Mà trong cơ thể Duy Nhược Hề phóng xạ muốn biến mất sạch nhưng vẫn cứ hôn mê. Ngay cả Vương Chí Vũ cũng ràng, vì sao phóng xạ biến mất mà vẫn cứ như vậy.

      Duy ba, Duy mẹ, Duy Hạo cùng Duy Kì mỗi ngày vẫn ghé lại đây thăm , hy vọng sớm tỉnh nhưng mà mỗi lần đến đây là mỗi lần thất vọng.

      Duy Kì mỗi ngày đều là tự trách, mặc dù Duy ba cùng Duy mẹ hề đỗ lỗi và trách . Nhưng Duy Kì vẫn cảm thấy nếu muốn chơi Duy Nhược Hề bị ảnh hưởng thế này. Bởi vậy, Duy Kì mấy ngày nay cũng hề rãnh rỗi, mỗi ngày đều đến các bệnh viện tìm gặp các chuyên gia, hy vọng có thể có biện pháp làm cho Duy Nhược Hề tỉnh lại.

      Viêm Bân cũng liên tục 5 ngày có nghỉ ngơi tốt, trừ bỏ mỗi ngày ra ngoài uống dinh dưỡng và sau đó ghé vào đầu giường của Duy Nhược Hề nghỉ ngơi chút 5 ngày qua có tắm rửa hay thay quần áo gì, râu ria cũng cạo. Bây giờ râu ria mặt dài ra, cả người thoạt nhìn rất suy sút và tiều tụy.

      Cả nhà Duy gia cũng thấy Viêm Bân như vậy nên cũng còn trách cứ gì nữa. Bởi vì bọn họ nhìn ra được Viêm Bân là chân thành đối xử với Duy Nhược Hề, ta cố gắng sửa chữa sai lầm.

      Trầm Uyển Tâm chiều nào cũng đến xem con mình cùng Duy Nhược Hề chút. Thấy con mình tiều tụy như vậy bà cũng cái gì mặc dù bà rất đau lòng.

      Duy Nhược Hề cảm thấy ngủ cực kỳ thoải mái. Từ hai ngày trước cái loại nóng rực khó chịu kia biến mất khỏi cơ thể . biết có phải nguyên nhân vì trong đầu luôn đối kháng với cái nóng kia mà Duy Nhược Hề cảm thấy mệt muốn chết. Cho nên khi cái loại nóng rực kia vừa mất trực tiếp ngủ đến giờ.

      Thậm chí lúc ngủ còn nằm mộng nữa nha. thấy Viêm Bân vẫn ở bên cạnh chiếu cố , còn thấy Viêm Bân xin lỗi nữa.

      Duy Nhược Hề sau khi bị thương đến ngày thứ 8 liền tỉnh lại.

      có chút mờ mịt đánh giá chung quanh, Duy Nhược Hề có cảm giác giống như vẫn còn ở trong mộng.

      Trong phòng trang trí xa hoa, giường trải ra trắng muốt, trong phòng còn có cái TV trí năng. Nhưng mà nhìn chung căn phòng này có chút lạnh lẽo.

      Ngoại trừ có chút lãnh ra căn phòng rất thoải mái, độ ấm trong phòng làm người ta cảm thấy thoải mái, rất muốn nghỉ ngơi chút. Duy Nhược Hề nhịn được muốn tiếp tục ngủ giấc.

      Bỏ cánh tay xuống ngón tay của Duy Nhược Hề động đến cái gì đó mềm mại giống như sờ tơ lụa, liền cuối đầu sau đó ngạc nhiên. Là tóc nha, tóc của người con trai ghé vào bên giường của ngủ.

      Con trai? Tóc? Phòng xa hoa? Duy Nhược Hề mạnh mẽ ngồi bật dậy. nhớ bị súng phóng bạ bắn bị thương. Cho nên đây là chỗ nào? Thiên đường hay địa ngục? Nhưng mà Duy Nhược Hề dám khẳng định nơi này tuyệt đối phải nhà của .



      Chương 55: Viêm Bân bất đắc dĩ

      Còn có, nhìn hình dáng của người con trai này có chút quen nha.

      Quen? Duy Nhược Hề lại mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ, cái người này càng xem càng giống Viêm Bân.

      Duy Nhược Hề vươn tay ra, dùng ngón trỏ chọt chọt đầu người kia.

      “Chết tiệt.” tiếng chửi từ trong miệng người đó phát ra, thanh làm Duy Nhược Hề có chút sợ.

      Viêm Bân xoa xoa chỗ đầu bị chọt, nhưng vẫn có ngẩn đầu lên mà còn có chút tức giận ,”Vương Chí Vũ, đừng có mà rờ đầu mình, rờ cái nữa mình đánh cậu thành tàn phế đó.” Thanh có chút khàn khàn.

      Viêm Bân lấy tay bóp bóp cái trán, bởi vì có nghỉ ngơi tốt mà đầu hơi đau. Sau đó Viêm Bân chậm rãi ngẩn đầu lên thất thần , “Duy Nhược Hề, tỉnh sao?” Vẻ mặt Viêm Bân lúc này rất rất vui mừng.

      Duy Nhược Hề giống như còn chưa tỉnh hẳn, vẫn cứ ngơ ngác nhìn người con trai trước mắt, lại là Viêm Bân. Vì sao ta lại ở chỗ này? Đây rốt cuộc là đâu? nhớ bị trúng đạn mà. tại rốt cuộc là chuyện gì sảy ra? Duy Nhược Hề mang theo vô số nghi vấn lại nhìn Viêm Bân nhưng biết nên mở miệng thế nào.

      Duy Nhược Hề thấy Viêm Bân nhìn rất tiều tụy nhưng vẫn hướng tươi cười. Duy Nhược Hề lại tiếp tục dụi dụi mắt, tưởng mình nhìn lầm rồi. Người này sao lại nhìn mà cười được, thể mà.

      “Kia... Cái, ...” Duy Nhược Hề do dự biết mở miệng như thế nào lại nghĩ nghĩ tiếp:” là Viêm Bân?” Bởi vì thể tin được Viêm Bân lại nhìn cười như thế.

      “Phải, là Viêm Bân.” Viêm Bân lại tiếp tục cười nhìn Duy Nhược Hề, thanh có chút cứng ngắt dường như cũng thích ứng với cảnh tượng như vậy.

      “Nga” Duy Nhược Hề thản nhiên nga tiếng.

      “A Tiểu Hề, con tỉnh rồi.” Cửa phòng đột nhiên mở ra tuyền đến thanh kinh hỉ. Đánh vỡ trạng thái trong phòng hai người kia mắt to trừng mắt .

      Duy Nhược Hề quay đầu thấy người đến lập tức cười :” Mẹ, ba, Tiểu Hạo, chú, mọi người đều tới hết rồi.”

      đứng ngay cửa phòng chính là nhà Duy gia, cả nhà bọn họ mỗi ngày việc làm đầu tiên chính là đến Viêm gia nhìn xem Duy Nhược Hề hy vọng Duy Nhược Hề có thể tỉnh lại.

      Hôm nay vừa đến Viêm gia liền phát Duy Nhược Hề ngồi ở giường trừng mắt với Viêm Bân, làm hại bọn họ lại nghĩ Viêm Bân khi dễ con nhà mình.

      “Tiểu Hề, con sao chứ, cậu ta có khi dễ con ? Con mới vừa tỉnh lại nhanh nằm xuống nghỉ ngơi , ngồi lâu tốt.” Duy mẹ tiến đến cạnh giường, hung hăng trừng Viêm Bân cái, lại vội vàng giúp đỡ con , cho thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi.

      Duy Nhược Hề dở khóc dở cười, “Mẹ, con sao, đó, tin mẹ nhìn xem. tại con cảm thấy rất tốt.” xong Duy Nhược Hề liền nhấc chăn lên. Lại cảm thấy cái chăn này rất mềm mại và vô cùng.

      Duy Nhược Hề chạy đến trước mặt mẹ xoay hai vòng cười :” Mẹ, người xem, con tốt lắm, nằm ở giường rất nhàm chán. Chúng ta về nhà thôi.” Duy Nhược Hề ôm lấy cánh tay của Duy mẹ làm nũng, “Con cảm thấy đói bụng, về nhà mẹ làm cho con cái gì ngon ngon để ăn nha.”

      Tuy rằng biết đây là nơi nào nhưng Duy Nhược Hề chắc chắn đây phải là nhà của . Cho nên phải nhanh nhanh về nhà mới tốt, có vấn đề gì cứ hỏi ba mẹ của mình. Nhất là đứng cách đó xa Duy Nhược Hề nhìn Viêm Bân cảm thấy rất kỳ lạ.

      “Được, được, về nhà, chúng ta về nhà thôi.” Duy mẹ vì vui sướng mà khóc, “về nhà mẹ làm đồ ăn ngon cho con ăn.”

      Duy ba, Duy Hạo cùng Duy Kì cũng vô cùng vui vẻ nhìn Duy Nhược Hề, nhiều ngày qua tâm tình ảm đạm đều trở thành hư , bây giờ ai cũng cảm thấy vui vẻ.

      Chỉ có Viêm Bân thần sắc phức tạp nhìn bọn họ, há miệng định cái gì lại thôi. Chỉ là tùy ý nhìn bọn họ vui vẻ rời .

      “Viêm Bân, cảm ơn cậu chiếu cố Tiểu Hề nhà tôi lâu như vậy, bây giờ Tiểu Hề có vấn đề gì nữa. Chúng tôi dẫn nó về nhà làm phiền cậu nữa, cả nhà chúng tôi rất cám ơn cậu.” Duy ba thấy Duy mẹ cùng Tiểu Hề ra khỏi phòng lúc này mới lời cảm tạ với Viêm Bân.

      Ngay mới lúc đầu Duy ba cảm thấy chán ghét Viêm Bân nhưng đến bây giờ ông nhìn thấy Viêm Bân là tình xin lỗi Tiểu Hề cũng chiếu cố Tiểu Hề rất tốt cho nên Duy ba cũng tha thứ cho lỗi lầm của Viêm Bân.

      “Oa, xém chút nữa là con đói chết rồi. Cơm mẹ nấu ngon nha.” Duy Nhược Hề lang thôn hổ yết hết ăn lại uống đồ ăn do duy mẹ làm. Bởi vì hôn mê đến 8 ngày nên chỉ được tiêm dịch dinh dưỡng để duy trì cơ thể. Cho nên bây giờ cảm thấy vô cùng đói.

      đường trở về Duy mẹ đem hết tình cho Duy Nhược Hề nghe lần. Duy Nhược Hề thế mới biết được bé mà cứu chính là em Viêm Bân, chính vì thế mới được đưa đến Viêm gia và được chuyên gia chăm sóc. Sau đó Viêm Bân ở bên cạnh cả ngày lẫn đêm chiếu cố suốt 8 ngày liên tục.

      Duy Nhược Hề nghe xong thổn thức thôi, nghĩ đến bé đáng kia lại là em của Viêm Bân. Hơn nữa lại nghĩ đến Viêm Bân thế nhưng tình quan tâm chăm sóc như vậy. Bất qúa Duy Nhược Hề đem các tượng bình thường đổ lên nguyên nhân là do cứu con nhà họ Viêm cho nên Viêm Bân mới chăm sóc như thế. Duy Nhược Hề cho rằng Viêm Bân vì thích mới chăm sóc như thế, dù sao trước kia Viêm Bân đứng nhìn Duy Nhược Hề bị đánh là .

      Duy Nhược Hề cảm thấy về sau cũng có khả năng giao tế gì với Viêm gia cho nên nghĩ nhiều nữa. Chỉ là cảm thấy rất oan. Lúc ấy biết đứa trẻ đó lại là em của Viêm Bân, khi ấy chỉ nhớ rằng nhìn đứa bé rất giống bạn nhi viện kịp suy nghĩ bay qua chắn thương cho bé. Nếu chuyện xảy ra lần nữa Duy Nhược Hề đoán rằng mình vĩ đại như vậy che chở cho người khác. Dù sao cũng vất vả mới sống lại lần có gia đình, có người quan tâm. Duy Nhược Hề dễ dàng mà từ bỏ.

      Duy Nhược Hề quyết định về sau nếu có việc gì tuyệt đối ra ngoài dạo phố. Đối với chuyện lang thang mình đường nguy hiểm.

      “Tiểu Hề, con có trách chú hay ? Nếu phải vì chú con bị thương, thậm chí thiếu chút nữa chết rồi.” Duy Kì mấy ngày hôm nay luôn luôn thấy ái náy với cả nhà Duy Nhược Hề, tại đến lúc tỉnh quay qua xin lỗi .

      “Chú à, tại sao con phải trách chú chứ, chỉ là do con ngu ngốc thôi, có việc gì tự nhiên đỡ cho người khác.” Duy Nhược Hề hề để ý đến việc đỗ tội cho ai, chỉ là Duy Kì luôn để tâm vào chuyện vụn vặt thôi.

      tốt, con có trách chú. Mấy hôm nay chú cảm thấy trong lòng rất khó chịu.” Duy Kì vuốt vuốt tóc mình, thở dài hơi nhõm. “Đúng rồi, ngày mai chú phải trở về bộ đội. Lúc trước dự định được nghỉ thêm vài ngày nữa nhưng bỗng nhiên lại có nhiêm vụ. Cho nên ngày mai chú phải trở về.”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :