1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Cây ăn quả có thể

      Duy Nhược Hề trừng mắt to, cảm thấy hoàn toàn choáng váng, cảm thấy hơi giật mình khi nhìn ba cây ăn quả trước mắt.

      Mà ba cây ăn quả trước mắt Duy Nhược Hề cũng toàn bộ ngây người. Nguyên bản có gió làm cành lá lay động nhưng mà giờ đây ba cái cây hoàn toàn bất động giống như bị người ta bấm nút tạm dừng vậy.

      “Kia... Cái...” yết hầu Duy Nhược Hề giật giật,“Là các ngươi chuyện sao?”

      phải!” vẫn là thanh non nớt vừa rồi vang lên.

      Đào Đào hận thể cắn đầu lưỡi của mình.

      “Xì.” Duy Nhược Hề cười ra tiếng, ba cái cây này đáng nha, còn có thể trợn mắt dối như thế.

      “Đêm qua lúc tôi ngủ cũng là các người chuyện phải ?” Duy Nhược Hề tiếp tục hỏi.

      có cái cây nào để ý đến .

      “Làm sao lại trả lời?” Duy Nhược Hề vẫn tiếp tục hỏi.

      Ba cái cây ăn quả hạ quyết tâm phải giả chết, tuyệt đối thể mở miệng chuyện. Vạn nhất cái người này biết chúng có thể chuyện đối xử với chúng thế nào đây? Nghe nhân loại hay cắt bọn chúng ra làm thí nghiệm.

      “Di, chẳng lẽ vừa rồi là ta nghe lầm?” Duy Nhược Hề lẩm bẩm, bất quá, ánh mắt vẫn còn nhìn chầm chầm ba cây ăn quả trước mặt.

      “ Chắc là nghe lầm rồi, chờ quả cây các ngươi đều lớn hết ta hái hết bọn chúng sau đó chặt bỏ ba cái cây các ngươi. Gỗ ba cây này chắc tốt lắm.” Duy Nhược Hề vừa vừa lén nhìn.

      “Ai, dù sao mình cũng thích ăn trái cây hay là chặt luôn ngay bây giờ , để chúng ở chỗ này vướng đường .”

      ... ... cần. A.”

      “Bình Bình, ai cho cậu lên tiếng, người này lừa gạt chúng ta. Chắc chắn ấy lấy dao mà chặt chúng ta . Cậu sao mà dễ dàng mắc mưu như vậy nha. Đúng là ngốc mà.” Đào Đào bực mình mà giáo huấn Bình Bình.

      ”Mình…làm sao biết nha, vừa rồi ràng là bạn lên tiếng trước. Vậy mà bây giờ còn mình ngốc, cậu mới ngốc.” Bình Bình tức giận phản bác. Hừ, bé thích người khác bé ngốc nha.

      “Cậu ngốc, là cậu ngốc.”

      “Cậu mới ngốc…cậu mới chính là đồ ngốc.”

      “Cậu ngốc.”
      …………..
      “Đào Đào, Bình Bình, hai bạn…. đừng có cãi nhau …..nữa mà.” bên cạnh nhìn được cũng lớn tiếng khuyên giải.

      Duy Nhược Hề buồn cười nhìn ba cái cây ăn quả lớn tiếng qua lại. Thanh của ba đứa vẫn còn rất non nớt giống như tiếng trẻ con. Chính xác là giọng của đứa trẻ 4,5 tuổi.

      khuyên giải hồi chính bé cũng gia nhập cuộc chiến.

      “Này, ba đứa yên lặng, nếu ta chặt hết cả ba đó.” Duy Nhược Hề banh ra cái mặt hù dọa chúng nó.

      Ba cái cây lập tức liền yên lặng.

      “Bây giờ chị hỏi các em câu các em trả lời câu có được ?”

      “Dạ” ba đứa rầu rĩ vui trả lời. Cái người này rất hung dữ nha, hư.

      “Các em khi nào có t hể chuyện? Đào Đào trả lời chị.” Duy Nhược Hề hỏi Đào Đào vì hai đứa còn lại chuyện quá chậm còn bị đứt quãng nữa.

      “Lúc nở hoa bắt đầu có ý thức, sau đó lâu chuyện được.”

      “Vậy các em có biết tại sao mình lại trở thành như vậy hay ?” Duy Nhược Hề hỏi nhưng cũng biết chúng nó hẳn là cũng biết do nguyên nhân gì.

      lắm.”

      “Ba đứa tên gọi là gì?”

      “Em là cây đào tên Đào Đào, bên cạnh là cây táo kêu Bình Bình, kế nữa là cây đào kêu .” Đào Đào rất lưu loát trả lời câu hỏi của Duy Nhược Hề. Thuận tiện trong lòng còn khi dễ chút, cái người này vấn đề đơn giản thế cũng hỏi.

      tại chị hỏi các em vấn đề cuối cùng.” Duy Nhược Hề ngước mắt nhìn ba cây ăn quả, “lần trước là ai bóp cổ chị?”

      “Là Đào Đào.” Hai đứa còn lại trăm miệng lời .

      “Này này, hai cậu có nghĩa khí, sao lại khai ra mình. Hừ.” Sau đó Đào Đào giải thích:” Hôm đó em có cố ý làm chị bị thương, chỉ là định sờ thử chị chút.

      Nhưng mà khi đó em còn chưa biết khống chế được lực đạo cho nên mới cẩn thận làm chị bị thương. Em có cố ý.” Đào Đào khi ấy mới vừa có ý thức, đối với nhân loại rất tò mò. Khi đó nó thấy Duy Nhược Hề ngủ cho nên định dùng cành cây sờ thử xem, ngờ lại vô ý làm bị thương cổ Nhược Hề

      ra là thế, Duy Nhược Hề lúc ấy còn cảm thấy thực kỳ quái về vết bầm xanh tím cổ mình. Suy nghĩ cả nữa ngày cũng ra lại là do vô ý của cái cây.

      Duy Nhược Hề thể hiểu được, cổ thụ gia gia là do sống trong gian mấy ngàn năm nên hấp thu linh khí mới chuyện được. Còn ba cái cây ăn quả này mới trồng được bao lâu lại có thể chuyện. tiếc, lúc này cổ thụ gia gia lại ngủ, nếu cổ thụ gia gia có ở đây khẳng định ông biết chuyện gì xảy ra.

      “Chị trách em sao?” tiếng của Đào Đào truyền đến bên tai Duy Nhược Hề.

      “Lần này sao, nhưng có lần nữa chị tính sổ với em.” Duy Nhược Hề tâm tình tốt nên vui đùa cùng bọn Đào Đào.

      “Đúng rồi, quên giới thiệu, chị tên là Duy Nhược Hề, các em hơn chị nên sau này cứ gọi chị là ‘chị Tiểu Hề’ là được.”

      “Chị Tiểu Hề.” ba cái cây ăn quả cứ thế líu ríu gọi rồi chuyện với Nhược Hề.

      “Chị Tiểu Hề, con người đều có bộ dáng giống chị sao?”

      “Chị Tiểu Hề, đây….chỗ nào nha?...vì sao chỉ….bốn cái cây?”

      “Chị Tiểu Hề, sao ở đây … có người nào khác ngoài chị?”

      “Chị Tiểu Hề…..”
      ……..
      Ba cái cây ăn quả cứ líu ríu hỏi các vấn đề mà chúng tò mò.

      Duy Nhược Hề tâm tình vui vẻ cũng nhẫn nại trả lời bọn chúng.

      “Con người đều có bề ngoài khác chị là bao nhiêu, đều có 2 mắt, cái mũi, cái miệng, hai lỗ tai. Nhưng mà cũng hoàn toàn giống lắm. Ánh mắt, làn da, chiều cao, mập béo khác nhau.”

      “Nơi này là gian của chị, gốc cây bên cạnh hồ nước kia sống vài ngàn năm. Sau đó chị mới trồng vào ba đứa trong thời gian gần đây, cho nên chỗ này chỉ có bốn cái cây.”

      Duy Nhược Hề kiên nhẫn trả lời các vấn đề của chúng nó.

      Ba cái cây đều đáng , ngoan ngoãn. Đào Đào có chút nghịch ngợm, Bình Bình nhu thuận, dịu dàng .

      Duy Nhược Hề trong gian hàn huyên với chúng nó hơn nửa ngày mới chậm rì rì ra ngoài đánh răng rửa mặt.

      Duy mẹ làm sẵng bữa sáng tình cho , Duy ba cùng Duy mẹ làm còn Tiểu Hạo cũng học.

      Chương 41: Đại thọ [1]
      Ba ngày sau, rốt cục cũng đến ngày đại thọ của ông nội Nhược Hề, sáng sớm Nhược Hề vào trong gian chuẩn chị này nọ.

      Duy Nhược Hề vừa vào gian Đào Đào lớn tiếng gọi. “Chị Tiểu Hề, sao mấy ngày nay chị vào chuyện với tụi em, tụi em ở trong nàng buồn chán muốn chết.”

      “Đúng vậy chị Tiểu Hề, tụi em muốn nghe chuyện xưa. Mấy ngày hôm trước chị kể chuyện ‘ Bé Lọ Lem’ chúng em muốn nghe lại. Chị Tiểu Hề chị ở lại đây kể chuyện xưa cho tụi em nghe .” Bình Bình chuyện ngày càng lưu loát.

      …..cũng muốn nghe.” Chỉ có còn chút đứt quãng.

      “Hôm nay chị có thời gian kể chuyện xưa cho mấy đứa. Hôm nay chị vào là định lấy ít quả đào thân của Đào Đào.”

      Duy Nhược Hề đưa ánh mắt nhìn lại, trái người của Đào Đào đều thu hoạch được, đám trắng trắng hồng hồng dày đặc đầu. Những trái đào này rất lớn hình dạng đồng đều to khoảng ba nắm tay của con . Duy Nhược Hề thuận tay hái trái, ước lượng trái đào này nặng khoản chừng cân.

      người Bình Bình cùng cũng bắt đầu kết quả.

      “Chị Tiểu Hề, chị đem trái cây người Đào Đào hái , liệu Đào Đào có thể chết hay a?” giọng của Đào Đào vang lên mang theo chút bất lực.

      Mà bên cạnh tiếng của cùng Bình Bình ríu ra ríu rít cũng trở nên trầm mặc theo.

      Đúng vậy, chúng nó chỉ là gốc cây ăn quả thôi. Sinh ra là để cho người ta hái quả thân chúng , chờ khi chúng nó già rồi còn cho quả nữa bị chặt làm củi đốt, chúng cũng dám oán hận gì. Ba cái cây biết mười mấy năm sau chúng nó già có phải cũng bị chặt làm củi đốt như đồng loại của chúng ?

      Duy Nhược Hề nhìn ba cái cây đột nhiên trầm mặt : “Các em nghĩ đâu vậy. Cho dù chị hái các trái này xuống chúng cũng tự chín rồi rơi xuống. có ảnh hưởng gì đến em đâu. Em bị chết. Yên tâm , chị Tiểu Hề cam đoan đến lúc đó các em đều vui vẻ.”

      Sau đó Duy Nhược Hề lại giải thích này nọ cho chúng nửa ngày, cuối cùng ba cái cây này mới tíu tít náo nhiệt trở lại.

      Duy Nhược Hề đem trái đào đến bên cạnh hồ nước rửa lại rồi ‘răng rắc’ cắn cái to.

      Hương vị ngọt ngào thơm thơm chút chua chát nào, ăn rất ngon. Lâu lắm rồi mới được ăn trái cây, chỉ trong chốc lát đem trái đào nặng cả cân ăn hết.

      Duy Nhược Hề nhớ đến kiếp trước khi còn ăn trái đào cảm thấy hương vị rất ngon. Nhưng mà khi lớn lên ăn còn thấy ngon như lúc nữa. những trái đào lúc sau này hoàn toàn có mùi vị gì cả. Làm hại là người thích ăn đào cũng còn muốn ăn nữa. Kỳ chỉ trái đào mà táo, lê, đào này nọ cũng đều giống nhau, chúng còn ngon như lúc còn bé.

      Nhưng mà những trái đào khi ăn lúc cũng lớn và ngon như trái thân Đào Đào.

      Khi ăn trái đào trồng trong gian hương vị so sánh với thời bé của lúc trước ngon hơn nhiều.

      Duy Nhược Hề hái khoản trăm trái đào mới dừng lại, trong lúc đó cũng ăn thêm nhưng mà mới ăn có hai trái rất no rồi.

      Ra khỏi gian Duy Ba, Duy mẹ cùng Tiểu Hạo chờ ở phòng khách.

      “Tiểu Hề, con chuẩn bị quà tặng, cuối cùng chuẩn bị tốt chưa?” Duy mẹ hỏi.

      “Dạ, chuẩn bị tốt hết rồi mẹ.”Duy Nhược Hề phất phất tay đống đào lớn liền xuất trước mắt người nhà. “Ba, Mẹ, Tiểu Hạo mấy trái đào này là con trồng trong gian, mọi người nếm thử xem hương vị thế nào.”

      Dứt lời, Duy Nhược Hề đem ba trái đào rửa còn ba người còn lại nhìn chầm chầm đống đào kia.

      “Trái đào này lớn nha.”

      “Còn phải , trong gian của Tiểu Hề sản xuất ra cái gì cũng lớn.”

      “Ba, mẹ, Tiểu Hạo ăn thử xem.”Duy Nhược Hề đem cho mỗi người quả ăn thử. “Ba, mẹ hai người cảm thấy con đem đống đào này làm quà mừng thọ cho ông nội thế nào?”

      “Di, là ngọt, quả đào là thơm, rất ngon nha.” Duy ba cắn cái rồi gật đầu.

      “Ba cảm thấy tặng mấy quả đào này cho ông nội con rất tốt, Tiểu Mẫn, em thấy sao?”

      Duy mẹ cũng cắn cái, “ ngon, nhưng mà trái cây này bên ngoài có. Sợ đến lúc đó ông nội hỏi trả lời thế nào? Chỉ sợ có thêm phiền phức.”

      Duy mẹ lại nhìn Duy ba tiếp tục :” Đến lúc đó mọi người hỏi trái đào mua ở đâu khó mà , thị trường cũng có bán trái đào nào to thế này.”

      “Gần đây nhất giáo sư Trần nghiên cứu mấy thứ này, nếu mọi người con mua từ trường học về, đây là giống mới vừa được nghiên cứu ra.” Duy Hạo vừa ăn đào vừa .

      như vậy có vấn đề gì chứ?” Duy mẹ nhìn Duy ba vẫn có chút lo lắng.

      “Hẳn là có việc gì đâu, ba cũng quan tâm đến vấn đề này.” Duy ba cảm thấy có khả năng, hôm nay là đại thọ của ông ấy. Ông ấy quan tâm chút vấn đề này, hơn nữa ông ấy chắc cũng để ý nhóm người bọn họ.

      Đem các quả đào làm quà mừng trang trí cho đẹp xong cả nhà Duy Nhược Hề liền leo lên toa xe đến nhà tổ của Duy gia.


      Duy gia nằm ở phía nam Văn Minh Khu, vị trí có chút xa xôi giống ở trung tâm của Văn Minh Khu phồn hoa. Cả nhà Duy Nhược Hề toa xe mất khoản nửa tiếng.

      Toa xe hạ xuống Duy Nhược Hề liền thấy cái cổng có kiến trúc cổ xưa cùng tòa nhà, tòa nhà cùng sân vườn trải rộng diện tích khoản 2000 mét vuông. Ngôi nhà lớn lắm mà diện tích cái sân chiếm đa số, nó rộng gấp 3,4 lần tòa nhà.

      Đứng từ cổng nhìn vào thấy trong sân có chút trống trải, chỉ có hòn núi giả, bên cạnh có trưng bày mấy bồn dịch đào tạo nuôi dưỡng cây trúc. biết có phải vì thời gian dài được chăm sóc tốt hay mà mấy cái cây có vẻ héo rũ, lá có chút vàng vàng. Cái tòa nhà làm cho người ta sợ hãi trong trí nhớ mơ hồ của Duy Nhược Hề còn tồn tại, giờ còn lại chỉ là lạnh lùng cùng tĩnh mịch.

      Duy ba cùng Duy mẹ nhìn nhau,”vào thôi Tiểu Hề.”

      Duy Hạo nhìn chị và ba mẹ của mình có cảm giác bọn họ đối với nơi này đều là tình cảm mâu thuẫn giống nhau. Duy Hạo từ lúc 2 tuổi rời khỏi nơi này nên đối với nơi đây chút ấn tượng cũng có. Cho nên cũng nhớ ràng chuyện trước kia.

      “Dạ, chúng ta vào thôi.” Duy Nhược Hề nhàng .

      .” giọng nam trung dễ nghe vang lên bên tai Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề mờ mịt quay đầu lại, nhìn người đàn ông này biết là người nào.

      Đứng ở trước mặt Duy Nhược Hề là người đàn ông tuấn lãng rạng rỡ như ánh mặt trời, cắt đầu đinh. thân người mặc bộ lễ phục màu đen, chỗ tay áo bị kéo lên lộ ra làn da màu đồng khỏe mạnh, vẻ mặt đầy ý cười nhìn cả nhà Duy Nhược Hề.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Đại thọ [2]

      “Tiểu Kì?” Duy ba vẻ mặt vui sướng nhìn người đàn ông cao to trước mắt. “ còn tưởng em vẫn ở quân đội về được.”

      Tiểu Kì? Duy Kì chẳng lẽ đây là người chú ở trong quân đội mà ba thường nhắc đến ư? Duy Nhược Hề trong lòng thầm suy đoán.

      , hôm nay là đại thọ của ba em làm sao mà trở về được, em xin nghỉ phép 20 ngày để trở về.” Duy Kì vẻ mặt tươi cười nhìn trai. “, em chúng ta tính ra cũng khoản mười mấy năm gặp rồi.”

      “Đúng vậy, mười mấy năm, chỉ chớp mắt mà em lớn thế này rồi. còn nhớ khi em đăng ký gia nhập vào quân ngũ khi mới 15 tuổi. Khi đó Tiểu Hề vừa mới sinh ra.” Duy ba than thở.

      “Đây là tiểu Hề phải ? Mới đó mà lớn thế này rồi, khi chú con mới bé như thế này này.” Duy Kì nhìn Duy Nhược Hề điệu bộ miêu tả .

      “Con chào chú.”Duy Nhược Hề tâm cam lòng nguyện gọi tiếng, chú của nhìn lớn hơn bao nhiêu tuổi Duy Nhược Hề gọi quen.

      “Có phải là tình nguyện kêu chú hay ? Chú lớn hơn con tới 15 tuổi lận nha.” Duy Kì cười hì hì nhìn Duy Nhược Hề. Hôm nay Duy Kì 32 tuổi nhưng lại có gương mặt trẻ con nên thoạt nhìn chỉ giống như cậu trai mới vừa 20 tuổi.

      “Đây là Tiểu Hạo phải ? Thằng nhóc giống em trước kia trẻ tuổi xinh đẹp.”

      “Thôi, đừng đứng ngoài này nữa, Cả nhà vào trong thôi, vào trong hãy chuyện.”

      Vào phòng khách của Duy gia, bên trong vẫn là bộ dáng như cũ cơ bản có gì thay đổi.

      Duy Mạnh Hạnh ngồi sô pha phòng khách nhìn con trai, con dâu cùng cháu vào. Trong đôi mắt lên vẻ ái náy cùng tự trách sâu.

      “Ba!” Duy Kì phía trước hai bước,” Ba, con cùng hai trở lại.”

      “Về là tốt, trở về là tốt rồi.” Duy Mạnh Hạnh được Duy Kì đỡ dậy, sau đó nhìn con trai lớn há miệng thở dốc được tiếng nào.

      “Ba, con, Tiểu Mẫn, cùng Tiểu Hề và Tiểu Hạo trở về thăm người ạ.” Duy ba vừa vừa bước đến đỡ lấy Duy Mạnh Hạnh, tại Duy Mạnh Hạnh già rất nhiều thành ông lão, cho dù năm đó có xảy ra ân oán cùng mâu thuẫn gì tại cũng tan thành mây khói.

      “Tốt, Lương Thành. Ba..ba…” Duy Mạnh Hạnh do dự biết phải mở miệng giải thích với con mình thế nào.

      “Ba, người là ba con, chuyện trước kia qua rồi, trước kia là con đúng ba đừng để trong lòng.” Duy ba mở miệng với ba ông.

      Duy Mạnh Hạnh quay đầu nhìn cháu Duy Nhược Hề, “Tiểu Hề…”

      “Ông nội.” Duy Nhược Hề cười cười nhìn Duy Mạnh Hạnh.

      “Tiểu Hề, ông nội thực xin lỗi con.” Duy Mạnh Hạnh giải thích, người nên xin lỗi nhất chính là Duy Nhược Hề. Duy Mạnh Hạnh tại là lão ông, quay đầu ngẫm lại chuyện trước kia mới cảm thấy mình thế nhưng tàn nhẫn với cháu .

      “Ba, ba xin lỗi nó cái gì?” từ cầu thang truyền đến giọng nữ bén nhọn cao vút,” Ba, ba sai cái gì mà phải xin lỗi nó chứ.”

      “Duy Lam , ngươi….” Duy Mạnh Hạnh quay đầu tức giận nhìn Duy Lam đứng cầu thang, “Con đủ chưa, đến bây giờ mà con còn thấy mình sai lầm rồi sao? Con đem toàn bộ bất hạnh của mình đều đổ lên đầu em dâu con sao? Nó đâu có làm gì sai với con vậy con hận nó cái gì còn hận sang cả Tiểu Hề.”

      “Chẳng phải đều do bọn họ tạo thành sai? Nếu năm đó Lương Thành cưới con nhà họ Tiền con đâu thành ra cái dạng này. Tất cả đều là lỗi của bọn nó.” Duy Lam thét lên với Duy Mạnh Hạnh, ánh mắt oán hận nhìn về cả nhà của Duy Nhược Hề. tại Duy Mạnh Hạnh bắt đầu hướng về cả nhà họ nên Duy Lam càng thêm thống hận.

      “Con còn có mặt mũi chuyện này? Năm đó ta bảo Lương Thành cưới con nhà họ nhưng nó đồng ý nên ta ép buộc. Sau đó ba đem con gả cho Tiền Văn Dương con có phản đối ? Năm đó ba có ép buộc đứa nào ? Lúc đó con cho rằng nhà họ có tiền nên con mới đồng ý, từ đầu đến cuối con hề phản đối tại con lại trách ai. Muốn trách con hãy tự trách mình năm đó ham mê gia sản của họ Tiền.”

      “Nếu năm đó Lương Thành cưới con họ Tiền tự nhiên con gả cho Tiền Văn Dương, tất cả đều là lỗi của bọn họ.” Duy Lam đến giờ vẫn đỗ hết lỗi cho người khác, ả ta chẳng qua là kẻ bị hại thôi.

      Duy Nhược Hề ở bên cạnh nghe được khỏi cười lạnh liên tục, nguyên lai Duy Lam hận nhà nhiều năm như vậy hoàn toàn chút nguyên nhân nào do lỗi lầm của mẹ mà toàn bộ đều là do bà ta tưởng tượng ra. Tất cả đều do lòng tham của bà ta mà ra vậy mà đều đổ hết lỗi lên đầu mẹ . Thậm chí còn làm cho ‘Duy Nhược Hề’ sinh ra tâm lý sợ hãi.

      “Đủ rồi, đừng có nhãm nữa. Con lại đây xin lỗi Tiểu Hề , người con có lỗi nhất chính là Tiểu Hề đó.”

      “Muốn con xin lỗi nó? có khả năng đâu.” Duy Lam .

      “Ông nội, cần đâu. Con cần bác xin lỗi.” vốn phải là ‘Duy Nhược Hề’ cho nên căn bản để ý đến lời xin lỗi kia.

      “Đúng vậy, ba, hôm nay là ngày đại thọ của ba nếu Tiểu Hề quên cần truy cứu đến chuyện vui trước kia nữa.” Duy ba khuyên giải.

      Duy Kì cùng Duy mẹ cũng đứng ra khuyên nhủ, Duy Kì vốn cũng thân thiết cùng chị mình vẫn là cùng Duy Lương Thành thân thiết hơn. vốn chỉ nghĩ tính tình của chị tốt do nuông chiều quá, ngờ chị lại làm ra chuyện độc ác như vậy. Gây thương tổn cho cháu nhiều như thế.

      Mà Duy mẹ tuy rằng thích Duy Lam nhưng hôm nay là ngày đại thọ của Duy Mạnh Hạnh nên cùng so đo với Duy Lam .

      “Lam , nếu Tiểu Hề truy cứu nữa quên . Nhưng nếu về sau con còn làm chuyện tổn thương đến Tiểu Hề nữa ba trục xuất con ra khỏi nhà này.” Duy Mạnh Hạnh lạnh giọng .

      “Ba, đây là quà mừng thọ chúng con tặng ba, cái này là Tiểu Hề tự tay chuẩn bị.” Duy Lương Thành đưa quà tặng đến trước mặt Duy Mạnh Hạnh.

      “Nga, là Tiểu Hề tự mình chọn lựa sao? Ông nội phải xem cháu tặng cái gì cho lão già này nha.” Duy Mạnh Hạnh tiếp nhận lễ vật. “Di, đây là kim đào mừng thọ? Được, sai, sai.” Kim đào mừng thọ tuy rằng quý trọng nhưng thể coi là lễ vật tỉ mỉ lựa chọn.

      “Ba còn nữa, ba mở ra xem chút.”

      “Đây là... Quả đào?” Duy Mạnh Hạnh mở mấy cái tráp ra phát đều là quả đào.

      “Hừ, phải chỉ là vài trái đào thôi sao? Có cái gì kỳ lạ đâu. Ba, nếu ba muốn ăn con mua là được.” Duy Lam ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.

      Duy Mạnh Hạnh để ý đến Duy Lam , từ bên trong hòm cầm ra trái đào, “Trái đào này giống mua ở bên ngoài ?”

      “Đúng vậy ông nội, cái này là giống mới mà giáo sư của Tiểu Hạo vừa nghiên cứu ra, bởi vì số lượng rất ít nên có bán thị trường.” Duy Nhược Hề dựa theo ý của Tiểu Hạo nghĩ ra mà giải thích.
      Chương 43: Đại thọ [3]

      “Hừ, chỉ là vài quả đào mà cũng có thể lấy ra tặng quà sao?” Duy Lam bên vẫn cứ tiếp tục khiêu khích.

      Duy Nhược Hề động tĩnh liếc xem thường Duy Lam , biết có phải Duy Lam này có bệnh gì hay mà lúc này còn kiếm chuyện. lẽ bà ta biết gây lúc này khiến nhiều người tức giận sao?

      Duy Lam liếc thấy Duy Nhược Hề đứng đối diện trợn mắt với ả lập tức thét chói tai. “Duy Nhược Hề mày liếc gì? Tao xem thường lễ vật của mày nên mày nhìn vừa mắt hả?”

      “Bác nhìn nhầm rồi.” Duy Nhược Hề thản nhiên thèm để ý đến Duy Lam .

      “Duy Lam , đủ chưa, có phải muốn làm cho tôi tức chết phải ?” Duy Lương Thành hét lên giận dữ.

      “Ba, nó dám trợn mắt nhìn con, là nó kiếm chuyện với con trước, liên quan đến con.” Duy Lam đem cặp mắt ti hí hung hăng nhìn Duy Nhược Hề.

      “Bác, bác đừng có chọc giận ông nội, hôm nay là đại thọ của ông mà.” Duy Nhược Hề khuyên giải Duy Lam .

      Duy Lam bị chọc tức đến phát run, trước kia Duy Mạnh Hạnh mặc kệ chuyện giữa ả và cả nhà Duy Nhược Hề, nghĩ đến tại ba của ả cũng thiên vị Duy Nhược Hề. Duy Lam cảm thấy càng thêm hận Duy Nhược Hề chỉ hận làm cho Nhược Hề chết .

      Dựa vào cái gì mà Duy Nhược Hề được nhiều người quan tâm đến vậy. Còn ả lại thê thảm, chỉ ly hôn cùng chồng mà tại ba ả cũng còn thương ả. Duy Lam trước mắt chỉ nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Duy Nhược Hề chỉ hận thể tiến lên cào nát mặt .

      Duy Lam càng nhìn Duy Nhược Hề thấy khóe miệng nhếch lên cười ả. Ả lại nghĩ đến mấy hôm trước bị Duy NhượcHề khi dễ nên kịp nghĩ ngợi lập tức hướng về phía Duy Nhược Hề ra tay.

      “Baa.” tiếng tát tai thanh thúy vang lên trong phòng khách.

      “Mày….mày dám đánh tao.” Duy Lam thể tin, mặt dấu vết 5 ngón tay ràng đứng nơi đó nhìn Duy Nhược Hề, bàn tay của ả chỉ còn cách mặt Duy Nhược Hề vài cm.

      Sau đó Duy Lam lập tức nổi trận lôi đình, “Duy Nhược Hề, mày còn dám đánh tao?”

      “Là bác động thủ trước.” “Nếu phải con nhanh tay bị bác đánh rồi.”

      Vừa mới bắt đầu Duy Nhược Hề chú ý đến Duy Lam , sợ ả ta giống như lần trước, rằng tự dưng bay vô đánh . Quả nhiên Nhược Hề phát ra sắc mặt Duy Lam càng ngày càng dữ tợn, bỗng nhiên bà ta giơ tay lên tiến đến chỗ Duy Nhược Hề, cũng may nhanh tay đánh bà ta trước mới bị ăn cái tát oan uổng.

      tại Duy Nhược Hề cảm thấy các tế bào toàn cơ thể của đều kêu gào, cái loại cảm giác này thư thái và sung sướng, nhìn vẻ mặt của Duy Lam bị ăn thiệt Duy Nhược Hề cảm thấy tâm tình rất tốt.

      “Con đĩ , mày do con đĩ lớn sinh ra, toàn là đồ biết xấu hổ …….., mày cũng dám đánh tao. Duy Lam tao liều mạng với mày.” Duy Lam mắt long sòng đỏ lên dường như mất lý trí. Sau đó ả ta xông đến chỗ Duy Nhược Hề nhưng Duy Nhược Hề lại né tránh. Duy Nhược Hề tránh ra rất nhanh nên Duy Lam phản ứng kịp, ả ta theo quán tính té mặt đất.

      Phòng khách mảnh im lặng.

      Ngay cả Duy Nhược Hề cũng cảm thấy người đàn bà này lớn lên có não, hôm nay là ngày vui mà bà ta cũng nháo lên được, biết đem não giấu đâu rồi.

      “Duy Lam , chửi cái gì?” Tề Tiểu Mẫn nhìn Duy Lam , ngay cả Duy Kì, Duy Lương Thành, Duy Hạo cùng Duy Mạnh Hạnh đều tức giận nhìn Duy Lam .

      “Các người nhìn tôi làm cái gì? Là nó đúng. Tôi bị nó đánh mà các người còn trừng mắt nhìn tôi.” Duy Lam từ dưới đất ngẩn đầu lên gầm rú.

      “Duy Lan , cút ra ngoài cho tôi.” Duy Mạnh Hạnh nhìn chằm chằm Duy Lam , “Tôi muốn nhìn thấy nữa.”

      “Ba, ba vì con biết xấu hổ này mà đuổi con ra ngoài sao?”

      “Đồ ngu xuẩn, cút cho tôi.” Duy Mạnh Hạnh nóng giận.

      Duy Lam nhìn Duy Mạnh Hạnh giống giỡn mới kích động ôm đùi ông khóc lên:” Ba, đừng đuổi con ra khỏi nhà mà. Con còn chỗ nào để , ba, xin ba đừng có đuổi con mà.”

      Trong phòng, mọi người liên quan đều thèm để ý đến ả.

      “Tiểu Kì, em cầu xin ba giúp chị với, ba rất nghe lời e, cầu ba đừng đuổi chị ra ngoài .”
      “Chị, chị biết mình sai ở chỗ nào sao?”

      “Ta sai ở chỗ nào, hết thảy đều là lỗi của bọn họ, đều là lỗi của bọn họ.” Duy Lam đến giờ vẫn chịu nhận sai.

      “Duy Lam , ba lần thôi, nếu con xin lỗi Tiểu Hề mọi chuyện dừng ở đây.
      Còn nếu con muốn xin lỗi hôm nay rời khỏi nhà , từ nay về sau ta muốn gặp con nữa.” Duy Mạnh Hạnh nhìn Duy Lam bất lực . Duy Mạnh Hạnh cũng muốn thấy kết quả như vậy. Nhưng mà con ông cứ tìm Duy Nhược Hề phiền toái. Ngay ở trước mặt cả nhà mà còn hung dữ kiếm chuyện với Duy Nhược Hề như vậy. Duy Mạnh Hạnh cũng xin lỗi Duy Nhược Hề.

      “Ông nội, con sao, cần bác phải xin lỗi, hôm nay là đại thọ của ông nội, ông đừng đuổi bác , bác chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.” Duy Nhược Hề hảo tâm khuyên giải. Nhưng trong lòng nhịn được càn rỡ cười, Duy Nhược Hề biết khi mình khuyên như vậy Duy Mạnh Hạnh càng bắt Duy Lam xin lỗi.

      được, Duy Lam con phải xin lỗi Tiểu Hề, bằng như ta , con đừng trở lại nữa.”

      Duy Lam oán hận nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề, hận thể lập tức đem Nhược Hề thiên đao vạn quả.

      “Xin lỗi.” Duy Nhược Hề, ngày nào đó tao trả tất cả lại cho mày. Tao nguyền rủa mày được chết tử tế. Duy Lam trong lòng thầm rủa.

      Duy Nhược Hề nhìn Duy Lam ở trước mặt tuy xin lỗi nhưng ánh mắt mang theo cừu hận. Duy Nhược Hề khẳng định Duy Lam trong lòng thầm rủa , người này từ bỏ ý đồ mà.

      Mọi người thấy Duy Lam xin lỗi, cũng thèm để ý đến ả nữa mà bắt đầu vây quanh Duy Mạnh Hạnh chuyện. Còn Duy Lam yên lặng đứng lên trở về phòng của ả.

      “Ba, để con đem trái đào rửa sạch cho mọi người cùng nhau ăn.” Duy ba mang theo trái đào tiến vào phòng bếp.

      “Nha, trái đào này ăn ngon nha, lại còn rất thơm nữa.” Duy Kì cầm lấy quả đào chưa rửa, chà chà lên liền cắn cái to.

      “Ai, mỗi ngày ở trong quân đội đều uống dịch dinh dưỡng, bây giờ mỗi lần thấy nó là muốn ói ra.”

      “Trong bộ đội có ăn gì khác chỉ uống dịch dinh dưỡng thôi hả chú?” Duy Nhược Hề cảm thấy ký quái nên hỏi.

      “Đương nhiên thể tùy tiện ăn những thứ khác.” Duy Kì giải thích cho Duy Nhược Hề, “nhiều nhất chỉ có thể ăn bánh dinh dưỡng thôi. Bởi vì tiêu chuẩn với cơ thể của quân nhân rất nghiêm khắc. tại như con thấy đa số thực vật đều có ít ô nhiễm cho nên thể cung cấp cho quân nhân ăn được.

      Trong quân đội chút thực vật cũng có, chỉ có mỗi ngày uống dịch dinh dưỡng để nuôi cơ thể. Bây giờ chú ăn quả đào này đến khi trở lại bộ đội phải trình diện để kiểm tra. Quân nhân khi rời khỏi doanh trại nghỉ phép, trở lại phải đến phòng xử lý độc giao thân xác ra để người ta tiến hành thanh lý độc chất trong cơ thể.

      Duy Nhược Hề đầu đầy vạch đen, cái này cũng quá khoa trương . Trong bộ đội chút rau quả cũng được ăn. Nhưng mà quả đào của hẳn là có ô nhiễm . Rau quả trong gian của là loại xanh, sạch chút ô nhiễm nha.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44: Duy Kì cùng Duy Hạo

      “Qúa thơm.” Duy Kì lại tiếp tục khen, vừa xong lại ‘răng rắc, răng rắc’ tiếp tục xử lý quả đào.

      “Chú, cái này còn chưa rửa mà, sao đợi ba con rữa xong hãy ăn.” Duy Nhược Hề nhìn chú mình định lấy tiếp trái nữa vội vàng . Cho dù trái đào này rất sạch và bị ô nhiễm nhưng mà quả còn lông nha, rửa sạch rồi mới ăn được chứ.

      Duy Kì ha ha cười :“Mỗi ngày trong quân đội toàn uống dịch dinh dưỡng rất khó chịu rồi. Lâu lâu mới được ăn tái cây ngon như vầy nên chú phải tranh thủ ăn nhiều chút, đợi ba con được.”

      “Chú, trong quân đội như thế nào?” Duy Hạo ngồi phía sau Duy Nhược Hề đột nhiên lên tiếng hỏi.

      mặt Duy Hạo mang theo vẻ tò mò cùng hứng thú.

      Hứng thú? Duy Nhược Hề ngây ngẩn cả người, lẽ Tiểu Hạo muốn gia nhập vào quân đội làm quân nhân sao?

      “Như thế nào? Tiểu Hạo cảm thấy hứng thú với quân đội sao?” Duy Kì cười nhìn Duy Hạo, “Làm quân nhân phải chuyện đùa, lúc nào cũng có khả năng chết chiến trường.”

      “Cũng có lúc phải nhìn thấy chiến hữu thân thiết của mình hy sinh ngay trước mặt mình.” Trong thanh của Duy Kì mang theo chút thản nhiên cùng bi thương.

      khí mang theo chút sầu bi làm cho mọi người đều trở nên trầm mặc.

      “Xong rồi đây, trái đào rửa xong rồi đây, mọi người cùng tới ăn nào.” Giọng của Duy ba phá vỡ khí đột nhiên trầm mặc của mọi người.

      “Lại ăn đào thôi, mấy trái đào này là ngon, đáng tiếc thể mang trở về quân đội.” Duy Kì có chút tiếc nuối .

      Tiệc mừng thọ của Duy Mạnh Hạnh được tổ chức tại nhà, bởi vì Duy Lam đặc nhà hàng cho nên thuê người đến nhà chuẩn bị.

      Sân của Duy gia rất lớn hơn nữa thân hữu cũng có nhiều lắm, đại khái chỉ mời dưới trăm người bởi vậy cũng có phiền toái lắm.

      Trang trí yến tiệc đều là cả nhà Duy Nhược Hề cùng Duy Kì làm, thảm được trải từ ngoài vào đến cửa chính, hai bên thảm được đặt vài cái bàn. Mỗi cái bàn như thế được phủ những tấm trải bàn màu trắng. Yến tiệc này cũng thuộc loại gia đình, rau quả được mua về rồi thuê đầu bếp đến chế biến là được.

      Duy Nhược Hề cũng tính đem ít rau dưa còn sót lại trong gian ra, sợ khiến người khác chú ý. Hơn nữa Duy Lam bên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào nên Duy Nhược Hề cũng có thời gian vào trong gian lấy đồ.

      Duy Mạnh Hạnh đem phần lớn các trái đào mà Nhược Hề mang đến toàn bộ ra đãi khách. Duy Mạnh Hạnh răng ông yếu rồi nên cắn đào được, ăn hai quả tốt nhưng nhiều hơn thể được.

      Đào bưng lên đều được ăn hết sạch, thế nhưng còn có người đến hỏi có còn , Duy Mạnh Hạnh trả lời rằng hết, ít đào này là ông vất và lắm mới tìm được.

      Duy Mạnh Hành ngồi sô pha nhìn khí náo nhiệt của đám người bên dưới trong mắt lên chút mù mịt . Bởi vì trước đây ông sai lầm nên đánh mất thứ quý giá là tình thân nhưng tại con cháu tha thứ cho ông, ông liền cảm thấy tốt. Duy Mạnh Hạnh cảm thấy ông còn gì tiếc nuối nữa, trừ bỏ có chút lo lắng cho con trai út là Duy Kì ở quân đội thường đối mặt với nguy hiểm ông yên tâm mà dưỡng lão rồi.

      Cả nhà Duy Nhược Hề cùng Duy Kì ngồi chuyện phiếm, Duy Kì giảng giải chuyện tình trong quân đội cho bọn họ nghe, Duy Hạo ngồi nghe chăm chú. Xem ra Duy Hạo đối với quân đội rất có hứng thú.

      Duy Nhược Hề có chút lo lắng cho Duy Hạo, lo sợ Duy Hạo hứng thú làm quân nhân. Q uân nhân tại có cầu rất cao, tinh thần lực cùng thể phải từ cấp 5 trở lên. Quân nhân bây giờ giống quân nhân thời bình ở kiếp trước của Nhược Hề chỉ có diễn tập thôi mà tại, quân nhân cần nhất là thực lực. Nếu có thực lực thể bảo vệ tốt tính mạng được, sống chết ở nơi này chỉ trong gang tất.

      Bởi vì Duy Kì được nghỉ phép đến 20 ngày nên Duy ba mời Duy Kì đến nhà chơi vài ngày, mà Duy Kì cũng vui vẻ đồng ý. Duy Hạo nghe xong việc Duy Kì đến mà mình chơi liền vô cùng cao hứng, chỉ có Duy Nhược Hề có chút rầu rĩ vui. Duy Nhược Hề sợ Duy Hạo nghe chuyện kể của Duy Kì nhất thời nổi hứng, sau khi tốt nghiệp liền chạy làm quân nhân.

      Tạm biệt Duy Mạnh Hạnh, Duy Kì cùng cả nhà Nhược Hề đến ngôi nhà của Duy gia.
      Vừa về đến nhà Duy Hạo liền lôi kéo Duy Kì vào thư phòng, cũng biết bọn họ vào đó làm cái gì. Duy Nhược Hề buồn bực tới lui trong phòng của mình.

      tới lui mãi cũng có chuyện gì làm Duy Nhược Hề liền vào trong Mặc Trạc trồng rau và lúa.

      “Chị Tiểu Hề, Đào Đào nhớ chị muốn chết.” Vừa vào trong gian Đào Đào lại hô to gọi .

      “Chị Tiểu Hề, em cùng cũng rất nhớ chị nha.” Vẫn là Bình Bình có vẻ ổn trọng chút.

      Vào trong gian nghe được giọng của ba cái cây tâm tình Duy Nhược Hề mới tốt lên được chút.

      “Chị Tiểu Hề, chị ngồi xổm ở đó làm gì a?” Đào Đào nhìn Duy Nhược Hề ngồi xổm đất đào ra cái hố .

      “Chị gieo trồng nha, lúc trước tụi em cũng được trồng ra như vậy.” Duy Nhược Hề làm thỏa mãn quan tâm của Đào Đào cùng hai đứa còn lại.

      “Khi chúng nó lớn lên cùng tụi em chuyện sao?”

      chuyện?” Duy Nhược Hề khó xử ”rau dưa trước kia chị trồng đều được.” Nếu rau dưa mà được dám ăn đâu.

      “Vì cái gì mà tụi em chuyện được mà cây hoa mẫu đơn ở bên cạnh lại thể được?”

      Vấn đề này quá thâm ảo, Duy Nhược Hề biết nên trả lời như thế nào,“Cái kia, chờ cổ thụ gia gia tỉnh lại các em hỏi ông là được, cổ thụ gia gia biết nhiều hơn chị.” Ùm, đem vấn đề giao cho cổ thụ gia gia .

      Trước kia Duy Nhược Hề trồng loạn thất bát tao có thứ tự gì cả nhưng bây giờ các hạt giống được phân loại sẵng, cho nên Nhược Hề đem mẫu đất chia làm mười phần , mỗi phần như thế Nhược Hề trồng loại rau dưa, như thế về sau khi thu hoạch được thuận tiện chút lại còn có thể để lại ít rau dưa chờ chúng già để lấy hạt giống. Mặc dù chuyện lấy hạt giống có chút phiền toái nhưng cũng thể mỗi lần mỗi mua hạt giống được. Khi mua hạt giống, vấn đề tiền bạc gì nhưng mà nếu có người cố ý tìm hiểu có thể tra ra được đến chỗ của nên để tránh bớt chút phiền phức Nhược Hề phải tự thân vận động thôi.

      Vừa vặn gieo xong mười loại hạt giống rau dưa, Duy Nhược Hề lại đem hạt thóc lần trước lưu lại rải đều mẫu đất bên cạnh.

      Chờ mọi việc xong xuôi Duy Nhược Hề mệt đến sắp chết, bận rộn suốt hơn 5 giờ mới gieo hết đống hạt giống, chuyện này phải cho người làm mà.

      Duy Nhược Hề thề nhất định phải mua người máy trở về làm việc này mới được. Nếu sớm muộn thế nào cũng có ngày mệt mà chết .

      Duy Nhược Hề nằm dài ra cạnh hồ nước, định lấy nước uống. Nhưng mà vừa nhìn xuống lại thấy mấy con cua trong hồ bò qua bò lại, Duy Nhược Hề liền quên cái dục vọng muốn uống nước của mình rồi. Trước kia Nhược Hề biết bên trong hồ có con cua cho nên mới thoải mái uống nước bên trong. Nhưng mà tại biết bên trong hồ nước còn có sinh vật khác sinh sống, Duy Nhược Hề quả dám uống nước ở đó nữa. Xem ra phải đào thêm cái ao nước mới được để về sau lúc nào cũng có thể uống nước. Vạn nhất khi có chuyện gì khó khăn xảy ra còn có thể trực tiếp trốn vào trong gian cũng sợ bị đói hoặc khát mà chết.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45: Duy Nhược Hề lo lắng.

      Chờ Duy Nhược Hề ra khỏi gian, liền phát Duy Hạo cùng Duy Kì ngồi ở sô pha trong phòng khách chuyện vui vẻ.

      “Chú, chiến tranh chắc là giống trong TV đều ở bên trong phi thuyền mà đánh sao?” Duy Hạo đối với chuyện bên trong quân đội rất tò mò, từ lúc Duy Kì vào nhà đến giờ liền quấn quýt hỏi đông hỏi tây. Mà Duy Kì lại rất kiên nhẫn trả lời những câu hỏi đặt ra của Duy Hạo làm thõa mãn quan tâm của cậu.

      “Đúng vậy, đều là ngồi ở bên trong phi thuyền mà thao tác, bộ con tưởng giống như chiến tranh cả ngàn năm trước sao, cầm súng hay đại pháo gì đó mà bắn nhau. Những cái đó đều lỗi thời rồi chẳng có tác dụng gì.”

      “A, chú kể toàn chuyện thú vị, con muốn nhìn phen.” Duy Hạo rất quan tâm đến các vấn đề này.

      Còn mặt của Duy Nhược Hề tại trở thành màu đen, xong rồi, xong rồi, em trai bị chú dụ dỗ đến quân đội rồi.

      Duy Kì đả kích Duy Hạo,“Con động tâm cũng vô dụng, tại cầu đối với thân thể của quân nhân vô cùng nghiêm khắc, tinh thần lực hoặc thể thuật của con phải qua cấp 5 cùng với thân thể phải tốt. Nếu tinh thần lực cùng thể thuật của con vượt qua cấp 5 mà thân thể có vấn đề cũng được. Nhưng nếu tinh thần lực hoặc thể thuật vượt qua cấp 10 các quân khu tranh cướp con về.”

      cầu nghiêm ngặt nha.” Duy Hạo hé ra khuôn mặt đau khổ, “Sau này còn học phải cần nghiên cứu chút, bây giờ con còn chưa biết tinh thần lực cùng thể thuật của mình là cấp mấy nữa.”

      “Tiểu Hạo, em muốn làm quân nhân sao?” Duy Nhược Hề đột nhiên mở miệng hỏi.
      “Di, chị ngồi ở đây từ khi nào vậy?” Duy Hạo đến giờ mới nhìn thấy chị của cậu, biết chị cậu ngồi bên cạnh từ khi nào.

      Câu hỏi này làm cho Duy Nhược Hề thực thương tâm nha, ngồi ở đây cả nửa ngày mà hai người bọn họ chỉ lo chuyện vui vẻ có phát ra .

      Duy Kì liền cười ‘Xì’ thành tiếng:” chị con ngồi ở đây lâu như vậy mà con có phát .”Duy Kì ngay từ đầu nhìn thấy Duy Nhược Hề nhưng mà chỉ gật đầu chào cháu cái thôi cũng có mở miệng chuyện.

      “Chị à, em chỉ đối với quân nhân có chút hơi hứng thú thồi còn chưa có ý định tòng quân đâu.”

      Vừa nghe Duy Hạo như vậy Duy Nhược Hề liền thấy tốt hơn. Nguyên lai là thằng có ý định tòng quân.

      Duy Hạo khi nãy thấy sắc mặt chị tốt nên tiếp tục giải thích:” em muốn tòng quân, chút ý định cũng có, chị cần hiểu lầm a.”

      Nhưng mà Duy Hạo càng giải thích Duy Nhược Hề ngược lại càng cảm thấy Duy Hạo muốn nên sắc mặt lại tái nhợt.

      “Tiểu Hề , con đừng lo lắng, Duy Hạo đối với quân đội cảm thấy hứng thú nhưng mà nhất định là nó tòng quân, hơn nữa con cho là vào quân đội dễ lắm sao. Vừa rồi con cũng nghe thấy đó, điều kiện được tòng quân rất là nghiêm khắc.” Duy Kì cũng vội vàng an ủi cháu mình.

      Duy Hề cũng thầm nghĩ, biết cầu của quân nhân rất cao và vô cùng nghiêm khắc nhưng mà Tiểu Hạo mỗi ngày ăn đồ ăn trong gian cho nên về phương diện thân thể khẳng định là đạt cầu, có thể lo lắng sao? Nhược Hề cảm thấy vất vả mới có được người nhà nên muốn mất họ.

      “Dạ, con biết ạ.” Duy Nhược Hề có chút mất mát, “con phòng bếp giúp ba mẹ, chú và Tiểu Hạo cứ tiếp tục chuyện .”

      Duy Kì cùng Duy Hạo nhìn Duy Nhược Hề vào phòng bếp liền hai mặt nhìn nhau. Bọn họ chuyện về quân đội như thế nào mà Nhược Hề lại mang vẻ mặt mất mát thế này.
      “Ba mẹ nấu món gì thế? Để con phụ hai người tay.” vào phòng bếp Duy Nhược Hề đổi thành vẻ mặt tươi cười. sợ Duy ba cùng Duy mẹ lo lắng.

      “Tiểu Hề, con tới đúng lúc, mẹ định vào phòng gọi con đây. Con vào gian bắt cho mẹ ít cua mang ra đãi chú, chú con khó khăn lắm mới đến chơi được.” Duy mẹ xong đưa cho Duy Nhược Hề cái vợt và cái thùng đựng cua.

      “Dạ.” Duy Nhược Hề cầm lấy dụng cụ rồi tiến vào gian, Duy ba cùng Duy mẹ có thói quen nhìn Duy Nhược Hề đột ngột biến mất.

      Duy Nhược Hề đến bên hồ nước trong gian mò cua lại thuận tiện hái ít quả đào rước lấy trận hô to gọi của Đào Đào, cuối cùng phải kể xong câu chuyện xưa ba đứa mới thả ra ngoài.

      Quay trở lại phòng bếp Duy ba cùng Duy mẹ đem xử lý đám cua rồi hấp còn Duy Nhược Hề hỗ trợ dọn bàn ăn. bàn ăn chỉ bày vài món ăn gia đình đơn giản cộng thêm đĩa cua hấp lớn.

      “Tiểu Kì, Tiểu Hạo lại đây ăn cơm.” Duy mẹ nấu nướng xong gọi Duy Kì cùng Duy Hạo vào ăn.

      ! Đây là con cua phải ? Như thế nào lại lớn như vậy?” Duy Kì nhìn đĩa cua bàn cơm vẻ mặt ngạc nhiên.

      “Đúng vậy, đây là con cua của Tiểu Hề đấy.” Nhờ Tiểu Hề mà cả nhà còn mỗi ngày phải ăn bánh dinh dưỡng nữa. “Nào, Tiểu Kì, ăn thử xem hương vị thế nào.”

      Duy Kì cầm lên con cua ăn thử, “Trời! Ngon đấy làm con sâu trong bụng em lại lên cơn thèm ăn, Tiểu Hề dưỡng ra nhiều thứ tốt như vậy đáng tiếc em dám ăn nhiều, nếu khi trở lại bộ đội ở trong phòng khử độc chịu tội lâu.”

      Duy Kì từng trong quân đội khi quân nhân xin về nghỉ phép đến khi trở lại bộ đội cơ thể được kiểm tra xem có ăn vào vật ô nhiễm hay . Nếu phát có độc tố tiến hành loại bỏ độc ra khỏi cơ thể. Quá trình loại bỏ độc này là việc tra tấn vô cùng thống khổ.

      Cho nên khi quân nhân trong thời kỳ nghỉ phép về nhà mặc dù rất thèm nhưng vẫn dám tham ăn. Kỳ khi tân binh mới nhập ngũ cũng bị kiểm tra qua, cơ thể bị thanh trừ độc tố rồi sau đợt huấn luyện 3 tháng mới chân chính là tân binh và có thể tham chiến.

      Duy ba cùng Duy mẹ lo lắng nhìn Duy Nhược Hề biết mình có phải lắm miệng hay , tuy rằng Duy Kì là em trai của Duy Lương Thành là chú Duy Nhược Hề nhưng mà cứ thế mà ra con cua là do Nhược Hề nuôi được biết Tiểu Hề có tức giận .

      Duy Nhược Hề cũng biết ba mẹ nhìn sợ tức giận. ra cũng muốn để cho chú mình biết chuyện gian, dù sao nếu càng nhiều người biết nguy cơ Mặc Trạc bị phát càng cao.

      Hơn nữa Duy Nhược Hề chỉ mới tiếp xúc cùng chú thôi, cũng biết nhân phẩm của người chú này thế nào, nếu lỗ mãng cho chú nghe chuyện gian dị năng khẳng định là được.

      “Chú! Rau dưa cùng con cua là con mua từ nhà hàng của bạn con. Con mua cua về rồi nuôi trong thời gian để giành ăn từ từ thôi. Cũng biết bạn con mua ở đâu mà nghe rằng rau dưa cùng con cua đều là thức ăn sạch hoàn toàn có ô nhiễm nên chú có thể yên tâm, ăn nhiều cũng có vấn đề gì.” Duy Nhược Hề muốn cho chú mình biết chuyện gian, biết ba mẹ có trách hay ? Và cũng biết họ có tự trách bản thân mình nữa. Dù sao càng nhiều người biết việc càng dễ phơi bày.

      Duy Nhược Hề lại hướng Duy ba cùng Duy mẹ thể ánh mắt xin lỗi.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Cởi bỏ gút mắc trong lòng


      Duy ba nhàng thở ra, xém chút nữa ông lỡ miệng rồi. Kỳ Duy ba cùng Duy mẹ cảm thấy Duy Nhược Hề che giấu như vậy là rất được dù sao càng ít người biết chuyện gian càng tốt. Bọn họ chút nữa là mắc sai lầm rồi.

      Duy mẹ hướng Duy Nhược Hề cười cái tỏ vẻ có gì.

      “Rau xanh ô nhiễm?”Duy Kì có hứng thú với chuyện Duy Nhược Hề ở đâu mua được mà lại cảm thấy vô cùng hứng thú với việc thức ăn sạch ô nhiễm.

      Duy Kì có chút hoài nghi đối với việc rau xanh ô nhiễm này. Cả ngàn năm trước còn chưa có rau sạch ô nhiễm nha tính chi đến tại hoàn cảnh kém như vậy.

      “Dạ, con nghe bạn con thế đấy, ta còn dùng máy kiểm tra nữa còn chút ô nhiễm cũng có.” Chuyện này Duy Nhược Hề sai chút nào.

      Duy Kì nhìn đồ ăn bàn có chút do dự, ta sợ tại ăn nhiều đến lúc quay trở lại bộ đội trong cơ thể lại mang theo nhiều ô nhiễm, muốn tra tấn chính mình. Nếu trong cơ thể có ít ô nhiễm có thể chịu đựng được nhưng nhiều quá nó trở thành cuộc tra tấn tàn khốc. Cái loại đau đớn khủng bố đó cực kì bi thảm.

      “Tiểu Kì, nhanh ăn nhiều chút , khó khăn lắm mới trở về chuyến cứ ăn thoải mái , nhìn em gầy kìa!” Duy ba gắp nhiều đồ ăn bỏ vào chén của Duy Kì.

      Duy Kì nghe Duy ba thế lại nhìn lại chính cơ thể của mình, bộ dáng tốt như vậy gầy chỗ nào nha. trai có thay đổi, mỗi lần muốn ăn nhiều là lại chư vậy. Nhìn lại đồ ăn chất cao như núi trong chén, Duy Kì cắn răng, thôi quên đồ ngon trước mắt cứ ăn thoải mái cái , cùng lắm ráng lần chịu trận tra tấn khi thanh độc vậy. Duy Kì ăn được vài đũa con sâu tham ăn trong bụng lại thức tỉnh.

      “Ân, ăn ngon, ăn ngon.” Duy Kì mãnh liệt ăn sạch đồ ăn trong chén lại cầm lên con cua “cảm giác ăn được đồ ngon tốt.” Ăn đến cuối cùng Duy Kì cảm thấy nếu lúc đầu trai bảo ăn nhiều hồi cũng tự động ăn.

      Cơm nước xong, Duy Kì liền bị Duy Hạo lôi kéo thư phòng, chắc lại là chuyện trong quân đội. Còn Duy Nhược Hề lại vào phòng bếp hỗ trợ rửa chén.

      “Tiểu Hề, hình như con được vui?” Duy mẹ thấy con của bà bộ sầu mi khổ nhãn nên nhịn được mà hỏi.

      có việc gì đâu mẹ, chỉ là con nghĩ đến ít vấn đề thôi.”

      có việc gì sao? Duy mẹ nhìn Duy Nhược Hề vài lần. Dường như từ khi Duy Kì theo đến đây con của bà được vui vẻ lắm, “Tiểu Hề, con thích chú Duy Kì của con phải ?”

      “Đương nhiên có, chú rất tốt.” Chỉ là sợ chú làm Tiểu Hạo động tâm muốn tòng quân. Nhưng ý nghĩ này dám cho mẹ biết.

      “Tiểu Hề là lo lắng cho Duy Hạo mới rầu rĩ vui phải ?” giọng của Duy ba đột nhiên vang lên từ cửa phòng bếp. Xem ra Duy ba rất hiểu con của mình.

      “Lo lắng cho Duy Hạo?” Duy mẹ lại cảm thấy hồ đồ.

      “Đúng vậy, Tiểu Hề lo lắng Duy Hạo bị Duy Kì kể chuyện động tâm mà muốn tham gia quân ngũ?” Duy ba lại muốn hỏi Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề ngạc nhiên, “Ba, ba làm sao mà biết được?” Chẳng lẽ biểu ràng đến vậy sao?

      “Lúc ăn cơm con cứ nhìn chằm chằm Duy Kì cùng Duy Hạo. Đặc biệt là lúc Duy Kì kể chuyện trong quân đội con thiếu chút nữa đem đầu đũa cắn nát rồi.”lúc ăn cơm Duy ba thấy Duy Nhược Hề kỳ lạ, cứ nghe chuyện trong quân là dùng sức cắn đũa.

      Duy mẹ lại nhìn chiếc đũa cầm trong tay :” Hèn gì khi mẹ rửa chén lại thấy có hai chiếc đũa đầu bị nát ra.”

      “Tiểu Hề, con muốn Duy Hạo tham gia quân ngũ sao? Có phải vì con sợ…..” chết chiến trường, nửa câu sau này Duy ba dám ra thành lời.

      “Ba, lẽ ba lo lắng sao?” Duy Nhược Hề nhìn Duy ba thắc mắc.

      “Ai,” Duy ba thở dài tiếng, “Nó là con trai của ba làm sao ba lo lắng cho được. Nhưng mà giờ đây con cùng Tiểu Hạo lớn rồi. Các con đều có suy nghĩ của chính mình, mong muốn làm chuyện gì cứ việc làm ba mẹ mặc dù lo lắng nhưng phản đối mà ủng hộ các con. Duy Hạo muốn theo quân tuy ba lo lắng nhưng ngăn cản nó. Vì đó là lựa chọn của Duy Hạo.”

      Duy Nhược Hề nghe Duy ba như vậy mới phát tâm ý của quá bé, kỳ chỉ cần Tiểu Hạo thích là được rồi. tin tưởng Tiểu Hạo phải chỉ chút hứng thú tùy tiện tham gia quân ngũ, trừ khi Tiểu Hạo vô cùng thích.

      Suy nghĩ thông suốt, Duy Nhược Hề còn buồn rầu nữa, ba người lại tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn cả ngày Duy Nhược Hề hôm nay ngủ sớm.

      Sáng sớm thức dậy Duy Nhược Hề phát Duy Kì cùng Duy Hạo ở trong phòng khách tập bài thể dục rất kỳ quái.

      “Tiểu Hạo, sau hôm nay chịu khó vậy, sáng sớm chăm chỉ tập thể dục.”

      “Chị, em khinh bỉ chị, ai đây là bài thể dục. Đây là bài tập thể thuật trong quân đội, cái này do chú chỉ cho em đó, chị có muốn học ? Tuy cái này tuy thể trở thành võ lâm cao thủ gì đó nhưng có thể nâng cao chút thể lực.” Duy Hạo vừa vừa tự nhiên thực động tác khó.

      “Đúng vậy, Tiểu Hề, con có muốn học hay , chú chỉ cho con.” Duy Kì cũng vừa hỏi vừa lưu loát làm ra loạt động tác thoạt nhìn rất khó.

      Duy Nhược Hề cũng thấy động tâm, ngày hôm qua Duy ba giải tỏa gút mắc trong lòng của nên bây giờ cũng có cảm giác đặc biệt gì với Duy Kì nữa. Chỉ là nhìn Duy Kì có vẻ mặt trẻ chênh lệch với bao nhiêu mà phải kêu bằng chú được tự nhiên cho lắm.

      “Dạ được, chú cũng chỉ cho con với.” dù sao cũng lúc nhàm chán, hơn nữa có thể giúp cho thân thể khỏe mạnh chút cớ gì lại làm.

      “Đầu tiên, bộ thể thuật này là giúp chúng ta cường thân kiện thể, nhưng mà có khả năng chỉ trông cậy vào bộ thể thuật này mà trở thành cao thủ gì đó.” Duy Kì chậm rãi giải thích.


      “Bộ thể thuật này chỉ có bảy bảy bốn mươi chín động tác, lúc mới bắt đầu chỉ cần đem 49 động tác này hoàn thành là được. Chờ khi thành thục rồi mỗi ngày đem ra rèn luyện vài lần.” Vừa Duy Kì vừa đem mỗi động tác chậm rãi làm mẫu cho Duy Nhược Hề xem.

      Duy Nhược Hề cũng phải thiên tài gì, Duy Kì phải dạy vài lần, mới nhớ cách thức vận hàng từng động tác. Nhưng mà nhớ kỹ với việc đem toàn bộ 49 động tác thực hành lưu loát là chuyện khác.

      Khoản hai giờ sau Duy Nhược Hề đem động tác tiêu chuẩn học thuộc xong. Lúc đầu Nhược Hề còn tưởng rằng chỉ cần qua loa làm giống là được rồi nhưng mà Duy Kì mỗi động tác phải thực đúng tiêu chuẩn bằng cũng có hiệu quả gì. Cho nên Nhược Hề mới cắn răng làm chính xác từng động tác.

      Chương 47: Công viên trò chơi

      Chờ Duy Nhược Hề làm đúng tiêu chuẩn toàn bộ các động tác của bộ thể thuật Duy mẹ đem bữa sáng làm xong, bữa sáng đơn giản chỉ là cơm trắng ăn cùng với khoai tây xào và ít rau xanh. Nhưng mà nhìn vô lại làm cho người ta muốn ăn.

      Duy Kì cũng quản ô nhiễm hay ô nhiễm, dù sao hôm qua ăn nhiều như vậy rồi cho nên có ăn thêm nữa cũng sao cả. Kết quả liền lúc ba chén cơm đầy.

      Ăn xong bữa sáng, Duy Kì cảm thấy muốn dạo vì khó khăn lắm mới được nghỉ phép cho nên muốn chơi cho nhưng mà Duy Hạo phải học nên chỉ có Duy Nhược Hề cùng ra ngoài.

      Duy Nhược Hề bởi vì mỗi lần ra ngoài đều gặp chuyện may cho nên cũng muốn nhưng ba mẹ đều khuyên nên ra ngoài nhiều chút, cuối cùng cũng phải theo ông chú nhìn chỉ lớn hơn mình vài tuổi ra ngoài dạo.

      “Tiểu Hề, con muốn đâu?” Duy Kì cùng Duy Hạo ngồi lên toa xe đến Văn Minh Khu.

      “Chú muốn chơi ở đâu? Bình thường con thường xuyên ra ngoài cho nên cũng biết chỗ nào để .” ràng là chú muốn chơi sao giờ lại hỏi ngược lại nha.

      Duy Nhược Hề luôn cảm thấy có cái gì đó đúng, tuy rằng đây là chú nhưng nhìn bề ngoài chỉ hơn có vài tuổi. Cho nên sợ người khác nhìn thấy họ chung đem hai người bọn họ trở thành tình nhân nha. Duy Nhược Hề quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của chú mình liền cảm thấy người này sao mà 32 tuổi được, chính là đứa trẻ còn ham chơi.

      “Tiểu Hề, chúng ta công viên trò chơi , trước đây chú có qua lần rồi sau này cũng còn được nữa, nhớ đến những trò chơi mạo hiểm thực kích thích nha.” Duy Kì nhìn Duy Nhược Hề .

      Duy Nhược Hề còn lời nào để , tốt xấu gì cũng gần 18 tuổi rồi làm sao mà giống như đứa trẻ công viên trò chơi được chứ.

      Vốn Duy Nhược Hề định cự tuyệt nhưng nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của chú mình nhẫn tâm nên đành thỏa hiệp, “....”

      đến công viên trò chơi, Duy Nhược Hề thầm than thở, cảm thấy công nghệ đời sau vĩ đại, nhìn thấy tàu lượn cao đến tận trời đó những chiếc xe chạy như bay, có rất nhiều vòng quay còn rất nhiều trò khác mà biết nữa, những trò chơi nguy hiểm đòi hỏi tinh thần cao. Đương nhiên cũng có những trò chơi đơn giản có gì đáng sợ lắm như vòng quay ngựa gỗ chẳng hạn, nhưng mà mấy cái đó chỉ có con nít 2,3 tuổi chơi.

      Nhìn những trò chơi tốc độ, nguy hiểm xây dựng cao kia Duy Nhược Hề thà chơi trò ngựa gỗ còn hơn.

      cơ bản chỉ có vài đứa chơi trò vòng quay ngựa gỗ còn lớn hơn chút khiêu chiến các trò có cầu cao hơn. Vốn Duy Nhược Hề tưởng rằng trong công viên trò chơi chỉ có trẻ con nhưng vào rồi mới biết có rất nhiều người lớn nha, đa số vẫn là các cặp tình nhân. Cho nên Duy Nhược Hề quay qua nhìn chú út ở bên cạnh lại phát vẻ mặt của chú tự tại.

      “Tiểu Hề, chúng ta chơi trò tốc độ kia , cái đó nhanh hơn nhiều so với toa xe, nhìn kích thích a.” Duy Kì vẻ mặt hưng phấn nhìn Duy Nhược Hề ní, sau đó quản Duy Nhược Hề có nguyện ý hay liền lôi kéo mua vé.

      “Chú à, con chơi đâu, mình chú . Con dám chơi đâu.” Nhìn cái độ cao kia mà xem cùng với tốc độ kia nữa, mà ngồi lên chỉ có nước hôn mê thôi, vốn sợ độ cao mà.

      được, vất vả mới chơi lần, con phải ngồi lên chút thử xem.” Duy Kì mặc kệ Duy Nhược Hề phản kháng, lôi kéo lên chỗ ngồi rồi còn săn sóc cài dây an toàn. Sau đó liền ngồi ngay bên cạnh lo sợ Duy Nhược Hề chạy trốn.

      “Chú à, con muốn leo xuống a.” Duy Nhược Hề vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. rất sợ nha, nếu đến lúc đó mà hôn mê mất mặt.

      Duy Kì nhìn Duy Nhược Hề bày ra đau khổ, thầm nghĩ biết có quá phận ? Tiểu Hề muốn còn lôi kéo cho bằng được. Duy Kì thấy vậy cũng đành định để cho Nhược Hề leo xuống trò chơi cũng bắt đầu khởi động.

      “Tiểu Hề, xem ra con xuống được rồi.” Duy Kì vẻ mặt xin lỗi nhìn Duy Nhược Hề.
      Quên quên , nhắm mắt vài phút là trôi qua thôi. Duy Nhược Hề cắn chặt răng chuyện.

      Duy Nhược Hề biết suy nghĩ của sai lầm rồi, vốn chỉ nghĩ trò chơi này có vài phút thôi nhưng ai biết chỉ vài phút này lại kinh khủng thế này. Tốc độ làm cho Duy Nhược Hề muốn ngất xỉu nhưng vẫn cố gắng chống đỡ vì sợ người khác cười chê.

      Lúc mới đến thế giới này Duy Nhược Hề khi ngồi toa xe cũng thấy chút khó khăn, tuy tại tốt lên ít nhưng mà đụng phải cái này phỏng chừng vài ngày tới cũng dám xe. Bằng liền ngất .

      vất vả trò chơi này mới ngừng lại và Duy Nhược Hề có thể xuống. Lúc ở đó kiên trì kêu thành tiếng nhưng xuống đất rồi liền kiên trì được nữa mà ói rối tinh rối mù lên.

      “Khụ, Tiểu Hề, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi chút .” Duy Kì cũng nghĩ tới Duy Nhược Hề lại có phản ứng mạnh như vậy.

      Duy Nhược Hề chút sức lực để chuyện cũng có, chỉ có thể nhờ Duy Kì đỡ đến chỗ nghỉ ngơi.

      “Này, Tiểu Hề uống nước con.” Duy Kì biết từ đâu lấy ra chai nước đưa cho Duy Nhược Hề, nghĩ tới cháu nhà mình lại có tình trạng nghiêm trọng kinh khủng thế này, trò chơi khi nãy làm cho mặt Tiểu Hề còn giọt máu nào.

      Nghĩ ngơi cả nửa ngày sắc mặt Duy Nhược Hề mới tốt lên chút, Duy Kì giống như còn chưa chơi đủ lại tiếp tục khiêu chiến các trò mạo hiểm khác. Còn Duy Nhược Hề ngồi ở phòng chờ nghỉ ngơi đợi chú của mình.

      “A, kích thích chết ta, quá kích thích a.” Duy Kì trở lại phòng nghỉ với tinh thần tốt. “Tiểu Hề, bây giờ chúng ta lại đâu chơi tiếp?”

      Duy Nhược Hề là bội phục người chú này, 32 tuổi rồi mà còn là quân nhân nữa thế nhưng khác gì đứa . “Chú, con cảm thấy hơi mệt dù sao bây giờ cũng trưa rồi hay chúng ta ăn cơm .”

      “Được, vậy chúng ta đâu ăn?” Duy Kì sờ sờ bụng cũng cảm thấy đói, nhưng mà nhất định buổi tối phải trở về nhà ăn bởi vì đồ ăn ở nhà trai rất ngon nha.

      Duy Nhược Hề định mang Duy Kì đến ‘Đa Cư Quán’ , bởi vì Duy Kì cần phải ăn đồ ăn có ô nhiễm mới được nếu quay trở lại bộ đội liền thảm. Dù sao đồ ăn ở đó do cung cấp nên bảo đảm chất lượng rồi.

      Hai người cùng nhau rời khỏi công viên trò chơi, Duy Kì bỗng sờ sờ túi tiền rồi thất thần nhìn Duy Nhược Hề :” Tiểu Hề, ví tiền bị mất rồi.” vừa rồi lúc mua vé còn mà thế nào bây giờ thấy nữa.

      “Mất ví rồi? Chắc khi nãy chú chơi quên trời đất nên cẩn thận làm rớt chứ gì.” Duy Nhược Hề nhìn nhìn chung quanh bận xem có thấy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :