1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Duy gia ân oán [2]

      dám tìm bác. Bình thường vào giờ này bác giúp việc đều có mặt làm vệ sinh. Duy Nhược Hề có thể nhờ bà giúp việc pha sữa bột cho Tiểu Hạo. Nhưng mà hôm nay bà giúp việc xin nghỉ phép, bé chỉ còn cách năn nỉ ông nội pha giúp bé.

      Duy Mạnh Hạnh chơi vui vẻ nào có quản cháu trai nhà mình uống sữa hay uống sữa, lại thấy cháu ở bên cạnh phiền mình. Liền phen đem cháu đẩy ra, “Tránh chỗ khác, mau tìm bác của ngươi đừng có đứng ở đây làm phiền ta.”

      Duy Nhược Hề mới 3 tuổi bị Duy Mạnh Hạnh dùng sức lớn như vậy đẩy ra nên bị té, mông đặt xuống đất mạnh, “Ông nội, đau, ô ô.....” Duy Nhược Hề chậm rãi bò dậy xoa xoa cái mông bị té đau.

      ra ngoài, đừng có đứng đây khóc lóc, là phiền chết người.” Duy Mạnh Hạnh hung hăng trừng mắt nhìn Duy Nhược Hề mới 3 tuổi, “Ngươi còn đứng đây khóc ta liền đem người cùng Tiểu Hạo ném ra bên ngoài.”

      Duy Nhược Hề nghe Duy Mạnh Hạnh xong liền vội vàng bưng kín miệng, chỉ dám chảy nước mắt phát ra thanh nào nữa. Bé sợ ông nội đem bé ra bên ngoài, bé chỉ là sợ ông nội đem Tiểu Hạo ra bên ngoài.

      Duy Nhược Hề khẳng định ông nội quản bọn họ, nhưng là, Tiểu Hạo lại đói đến khóc, bé cũng biết nên như thế nào, bé lại biết cách pha sữa bột, chỗ để nước nóng cũng rất cao, bé thể với tới.

      Xem ra chỉ có cách tìm bác, nhưng là, bé rất sợ phải gặp bác, có đôi khi bé bị nhéo nổi lên mấy cái dấu hồng hồng bé cũng dám kể cho mẹ nghe. Bởi vì bác nếu để cho người khác biết liền đem dấu Tiểu Hạo bỏ bên ngoài, cho nên bé dám kể cho ai nghe.

      Duy Nhược Hề đến phòng của bác nhàng gõ cửa.

      “Ai a?” Duy Lam thanh từ bên trong truyền ra.

      “Bác, bác, là con, con, con là Tiểu Hề.” Duy Nhược Hề sợ hãi rụt rè đứng ở cửa, dám lớn tiếng.

      Cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra, Duy Lam nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề đứng ở cửa, lạnh buốt :“con kia tìm tao làm cái gì?”

      Duy Nhược Hề mếu máu sợ hãi nhìn Duy Lam cái, :“Bác, tiểu, Tiểu Hạo đói, nó muốn uống sữa.”

      “Chuyện đó có liên quan gì đến tao. tìm ông nội , nhìn thấy mày tao liền cảm thấy phiền, mau cút .”

      “Ông nội đánh bài bảo con tìm bác giúp.” Duy Nhược Hề giọng .

      Duy Lam hừ lạnh tiếng :“ đem sữa bột lấy đến đây, ta giúp mày lấy sữa bột, sau đó tự tìm nước nóng đổ vào, đừng có đến phiền ta.”

      Nhiều năm sau sữa bột vẫn như cũ cần nước để pha.

      Duy Lam cũng quản Duy Nhược Hề có lấy được nước sôi để ở bàn hay , cũng quản đứa mới 3 tuổi có thể bị nước sôi làm bỏng. Tốt nhất là bị phỏng chết , Duy Lam thầm nguyền rủa.

      Duy Nhược Hề nho đứng do dự ở đó biết phải làm sao. Bé với tới bình nước sôi, làm sao bây giờ? Duy Nhược Hề lại ngẩng đầu nhìn bác mình cái, “Bác, con...”

      “Mày còn nhanh đem sữa bột lại đây còn đứng đó bác cái gì..... nhìn phiền.”
      Duy Nhược Hề cắn cắn môi, sau đó xoay người lấy sữa bột cùng bình sữa của Tiểu Hạo đến.

      “Bác, sữa bột đây.” Duy Nhược Hề đem bình sữa cùng sữa bột đưa cho Duy Lam , Duy Lam dùng khóe mắt liếc Duy Nhược Hề cái,“Tay chân chậm chạp.”

      Duy Lam đem cái bình bỏ sữa vào trả cho Duy Nhược Hề “Đừng có chạy đến phiền tao nữa.” Dứt lời liền đem cửa đóng rầm lại.

      Duy Nhược Hề cầm sữa bột trong cái chai, nhìn nước sôi bàn, bé với tới a. Nhưng là, ông nội cùng bác căn bản giúp bé.

      Duy Nhược Hề từ phòng khách kéo theo cái ghế trở lại, sau đó chân leo lên cái ghế, vươn tay ra ôm lấy bình nước nóng, mở nắp bình ra chuẩn bị đổ vào bình sữa.

      “Duy Nhược Hề.” tiếng thét kinh hãi vang lên phía sau, Duy Nhược Hề giật mình, tay nắm chặt cái bình trượt ra, bình nước bị đổ ra, toàn bộ nước sôi đều đổ lên người Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề lại tiếp tục từ ghế té xuống.

      Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy trận đau đớn ập tới,“A, mẹ mẹ, đau, đau quá, ô ô...” tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên.

      Duy Lam mắt lạnh nhìn Duy Nhược Hề ôm thân thể lăn lộn mặt đất kêu thảm thiết, “Hừ, cho phỏng chết luôn , tao kêu có tiếng mày hoảng cái gì.”

      Duy Mạnh Hạnh nghe được tiếng kêu, vội vàng chạy từ lầu xuống, nhìn thấy cháu nằm mặt đất, nhíu mày hỏi:” Lam , sao lại thế này?”

      “Nó làm đổ bình nước, sau đó từ ghế té xuống.”

      Duy Mạnh Hạnh quăng cái lên mặt Duy Lam , hừ lạnh :“ Nó mới 3 tuổi, mày bắt nó lấy nước sôi? Còn nhanh ôm đến bệnh viện. Đứng ở chỗ này làm gì.” Tuy rằng Duy Mạnh Hạnh thích đứa cháu này, nhưng mà dù sao cũng là con của con mình.

      Duy Lam bụm mặt, vẻ mặt thể tin nhìn ba mình,“Ba, bà vì con đáng chết này mà dám đánh con?”

      “Cái gì mà con đáng chết, cho dù con ghét em trai mình cùng Tề Tiểu Mẫn, Tiểu Hề cũng là cháu của ngươi. Nếu phải vì con đột nhiên hét lên, làm sao nó lại giật mình rồi bị phỏng nước sôi. Hừ, đừng tưởng ba là kẻ điếc.”

      Duy Mạnh Hạnh ở lầu nghe con hét lên tiếng ‘Duy Nhược Hề’ sau đó làm cho cháu giật mình mới sinh ra tình này.“Nhanh đưa Tiểu Hề đưa đến bệnh viện, hừ.”

      , là tự mình nó làm, liên quan đến con, muốn ba tự đưa .” Duy Lam oán hận trừng mắt nhìn Duy Nhược Hề khóc thê thảm mặt đất.

      Duy Mạnh Hạnh oán hận trừng mắt nhìn con mình , sau đó ôm cháu nằm mặt đất nhanh đưa đến bệnh viện.

      “Ba, con phải nhờ ba chiếu cố Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo chút sao? Như thế nào chuyện này lại xảy ra?” Tề Tiểu Mẫn kích động hỏi Duy Mạnh Hạnh. Nàng nghĩ tới mình mới làm vài ngày phát sinh loại tình này, Tiểu Hề bình thường thực ngoan, căn bản vô duyên vô cớ lấy nước sôi.

      Duy Mạnh Hạnh hừ lạnh tiếng,“Nó là con của , chính chiếu cố tốt, bây giờ còn đến trách ta. Ta dựa vào cái gì phải giúp trông con .”

      Duy Lương Thành nhìn con mằn giường bệnh rồi quay qua nhìn vợ cùng ba mình, mở miệng ;“Ba, Tiểu Mẫn phải có ý kia, chỉ là lo lắng cho Tiểu Hề. Nhưng mà vì sao Tiểu Hề lại bị phỏng nước sôi?” Duy Lương Thành nhìn con đau đớn nằm giường bệnh, trong lòng nóng nảy.

      “Làm sao mà ta biết được, còn phải nghịch ngợm phá phách hay sao?” Duy Mạnh Hạnh có chút chột dạ .

      Tề Tiểu Mẫn biện giải :“Ba, Tiểu Hề bình thường thực ngoan, căn bản vô duyên vô cớ cầm bình nước sôi.”

      có ý tứ gì? Ý của bởi vì ta, Tiểu Hề mới có thể bị phỏng sao?”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Duy gia ân oán [3]

      “Ba, Tiểu Mẫn phải ý tứ này. Tụi con chỉ muốn hỏi chút nguyên nhân Tiểu Hề bị phỏng thôi.” Duy Lương Thành thay vợ mình giải thích, “Tiểu Hề bình thường rất ngoan, có khả năng con bé phá phách.”

      “Hừ, chính nó tự ý lấy nước pha sữa choTiểu Hạo uống, mới bị phỏng như vậy.” Duy Mạnh Hạnh còn đường chối cãi nữa mới ra nguyên nhân Tiểu Hề bị phỏng, nhưng mà ông ta ra nguyên nhân có quan hệ đến Duy Lam , dù sao cũng là con mình.

      “Ba, Tiểu Hề mới 3 tuổi, sao ba giúp nó pha sữa cho Tiểu Hạo, ba , ba...ai.” Duy Lương Thành vừa nghe Tiểu Hề pha sữa cho Tiểu Hạo mới bị phỏng, khỏi trách cứ cha mình.

      “Ta làm sao? Còn phải do hai vợ chồng các người bắt lão già như ta chiếu cố hai đứa trẻ, ta làm sao mà trông nổi.” Duy Mạnh Hạnh có chút thẹn quá hóa giận.

      “Quên , Lương Thành đừng nữa, chỉ trách em, tại em muốn làm mới chăm sóc tốt bọn , để cho Tiểu Hề đến nông nổi này. Chỉ thương cho Tiểu Hề đứa ngoan như vậy. Ô..ô...”Tề Tiểu Mẫn vừa vừa lau nước mắt. Con cái là khúc ruột trong lòng cha mẹ, tại thấy con mình như thế trong lòng Tề Tiểu Mẫn biết có bao nhiêu đau xót.

      “Ba, cám ơn ba đưa Tiểu Hề đến bệnh viện, ba về trước nghỉ ngơi .” Tề Tiểu Mẫn thanh có chút lạnh lùng, quay đầu lại với chồng mình: “Lương Thành, về nhà trước nhìn xem Tiểu Hạo thế nào rồi. Để nó mình ở nhà em rất lo lắng, Tiểu Hề ở trong này có em chăm sóc là được rồi.”

      Duy Lương Thành đau lòng nhìn vợ và con gật đầu : “Đươc rồi, cùng ba về trước, em ở lại cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi.”

      Nhìn Duy Mạnh Hạnh cùng Duy Lương Thành ra phòng bệnh, Tề Tiểu Mẫn hít mạnh hơi. Bởi vì công tác nên bỏ bê Tiểu Hề, tại công việc vừa ổn định Tiểu Hề phải nằm viện, biết phải làm thế nào chỉ có buông tha công việc chăm sóc tốt cho Tiểu Hề. Thấy con nằm giường bệnh Tề Tiểu Mẫn cảm thấy làm mẹ thất bại.

      Cầm bàn tay bé của con trong lòng Tề Tiểu Mẫn vô cùng tự trách, “Tiểu Hề, mẹ thực xin lỗi con, cũng đều tại mẹ tốt mới làm cho con phải nằm ở đây. Thực xin lỗi....”
      Duy Nhược Hề đứng trong phòng bếp nghe Duy mẹ kể lại chuyện trước kia, trong đầu lại có cảm giác các hình ảnh chợt lóe qua. Ông nội thẹn quá thành giận, bác mắt lạnh nhìn xem, ba mẹ lo lắng cầm tay nàng giường bệnh. Đối với chuyện xảy ra lúc 3 tuổi tự nhiên hết thảy đều ràng.

      Bên tai Huy Nhược Hề vang lên giọng của mẹ, từng lời từng lời cứ mơ mơ hồ hồ truyền đến, trong đầu càng ngày càng nhiều hình ảnh lên.

      Duy Nhược Hề được 4 tuổi, Duy mẹ lo lắng chuyện phỏng lần trước lại lần nữa phát sinh, nên dùng tiền lương của chính mình tìm tới bảo mẫu để chiếu cố Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo.

      Bảo mẫu được mời tới là bác khoản 50 tuổi tính tình trung thực hiền lành, họ Lan. Bình thường, Duy ba cùng Duy mẹ đều gọi bà là dì Lan, Tiểu Hề chỉ gọi là bà.

      “Tiểu Hề, con nhìn Tiểu Hạo giúp bà chút. Bà làm thức ăn cho tụi con ăn. Đừng cho Tiểu Hạo nhanh quá.” Bà Lan rất thích chị em hai đứa trẻ này.

      Tiểu Hạo vừa học được bao lâu nhưng cả ngày cho ai ôm, luôn ở mặt đất nghiên qua ngả lại tự mình . Mà Tiểu Hề lúc nào cũng cẩn thận theo bên cạnh em trai, cho em mình bị ngã.

      “Dạ, con xem chừng Tiểu Hạo, bà cứ ạ.” Duy Nhược Hề nhu thuận đáp.
      Nhìn bóng dáng của bà biến mất ở góc, Duy Nhược Hề mới cẩn thận dắt tay Tiểu Hạo, sợ sơ suất té ngã.

      Duy Nhược Hề nắm Tiểu Hạo chậm rãi hướng phía trước tới, chỉ lo nhìn đường dưới chân, có nhìn đến phía trước, rồi đột nhiên đụng vào cái gì đó cứng rắn. Duy Nhược Hề ngẩng đầu, lại phát ra vẻ mặt xanh mét của Duy Lam đứng trước mặt của nàng.

      Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy cả người run lên, càng thêm nắm chặt tay Tiểu Hạo.

      “Chị, đau đau.” Tiểu Hạo mới 2 tuổi có chút hiểu vì sao chị lại nắm tay bé mạnh như vậy.

      Duy Nhược Hề nghe được tiếng Tiểu Hạo kêu lên đau đớn, mới nhanh nhanh giảm bớt lực cầm tay của Tiểu Hạo,“Bác, bác, thực xin lỗi, con, con phải cố ý đụng vào người của bác.” Duy Nhược Hề càng ngày càng sợ bác mình, lần trước sau kiện nước sôi, bé tận lực lựa chọn tránh bác mình, hôm nay, bé cũng là thấy bác ra khỏi cửa mới dám dẫn Tiểu Hạo ra đại sảnh đùa giỡn, nghĩ tới bác lại trở về nhanh như vậy, hơn nữa bé còn đụng trúng bác.

      “Hừ” Duy Lam hừ lạnh tiếng,“ tay chân lóng ngóng như mày sao nhanh chết .”

      “Bác, cho con xin lỗi.” Thanh của Duy Nhược Hề muốn mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng chỉ là thanh quá ràng. Bé hiểu bác là người thân sao lại chán ghét bé như vậy.

      “Hừ, tránh ra.” Duy Lam cước đá đến người Duy Nhược Hề, Duy Nhược Hề đứng vững, té lăn đất, bàn tay cũng bị cứa rách da, toát ra tia tơ máu.

      Duy Nhược Hề bậm chặt môi, dám khóc thành tiếng, tay cũng cảm thấy vô cùng đau rát.

      Duy Lam trước khi rời còn hung hăng nhìn qua Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo.

      Tiểu Hạo ngơ ngác nhìn cái người xấu kia xa, bé thấy người đó đánh chị, trong ánh mắt trong suốt lộ ra mê mang dần dần bị hơi nước làm mờ .

      Khi bà Lan quay lại thấy Duy Nhược Hề mặt đầy nước mắt ngồi dưới đất còn Duy Hạo cũng sụt suỵt khóc theo.

      “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy con?” bà Lan vội vàng đỡ Nhược Hề từ dưới đất đứng lên.

      “Bà ơi, ô ô, đau quá.”

      “Sao vậy con? Bà mới vào có chút nào sao mà ngã đến thế này a. có việc gì, đừng khóc, bà bôi thuốc cho con nhé.”

      Duy Hạo bên cạnh đột nhiên kéo góc áo bà Lan, “Bà...bá.” Duy Hạo mới 2 tuổi phát có chút chuẩn.

      “Bác ..bác ...đá chị.” Tiểu Hạo đứt quãng đem chuyện tình kể ra, “ hư...”

      Bà Lan nhíu mày, bà biết con lớn nhà này thích Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo, cho nên vẫn luôn tránh cho hai đứa xuất trước mặt nàng. nghĩ tới mới vừa rời khỏi chút liền xảy ra chuyện.

      “Tiểu Hề. , bà dẫn con bôi thuốc.” Bà Lan tay dẫn Tiểu Hề khóc tay ôm Tiểu Hạo. Bà Lan cũng biết có nên chuyện này cho khách hàng của bà là Tề Tiểu Mẫn nghe . Nghĩ nghĩ vẫn là nên thôi , dù sao cũng là chuyện tình của nhà người ta. Bà là người ngoài xen vào tốt lắm, chỉ cố gắng về sau để ý tụi nhiều chút.

      Buổi tối, Tề Tiểu Mẫn về nhà liền nhìn thấy con trai cùng con vui ngồi ở trong phòng.

      “Tiểu Hề, Tiểu Hạo, mẹ trở lại.” Tề Tiểu Mẫn phen ôm lấy Duy Hạo, lại tay nắm tay Duy Nhược Hề.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Duy gia ân oán [4]

      “Tiểu Hạo ở nhà có ngoan nha? Làm sao vậy? Như thế nào lại mang vẻ mặt mất hứng này a?”

      “Mẹ, Tiểu Hạo ở nhà thực ngoan, bà hai đứa con là hai đứa hiểu chuyện.” Duy Nhược Hề nhu thuận xong.

      “Mẹ. Mẹ, bác, xấu xa... Đá chị.” Tiểu Hạo lại đứt quãng kể lại chuyện mình mất hứng cho mẹ nghe.

      “Cái gì... Sao?” Tề Tiểu Mẫn ngạc nhiên,“Tiểu Hề, con như thế nào cho mẹ biết?” Đem Tiểu Hạo buông ra, Tề Tiểu Mẫn vội vàng xem xét Duy Nhược Hề người có hay bị thương.

      “Mẹ, con sao.” Duy Nhược Hề lùi về phía sau lại bị Duy mẹ giữ chặt hai tay.

      “Còn có việc gì? Con xem tay mình , thành như vậy.” Tề Tiểu Mẫn liếc mắt cái liền nhìn thấy vết thương tay con .

      , theo mẹ tìm bác của con, đồ đàn bà xấu xa.... ai, mẹ chỉ nghĩ ta thích con, nghĩ đến ta dám động thủ đánh con.”

      “Mẹ, con sao, cần tìm bác, được ?” mỗi khi nghĩ đến bác há mồm trợn mắt, Duy Nhược Hề liền cảm thấy sợ hãi.

      Tề Tiểu Mẫn liếc mắt cái liền thấy được vẻ mặt hoảng sợ của con mình,“Tiểu Hề, có phải hay bác thường xuyên đánh con?”

      Tề Tiểu Mẫn phải biết Duy Lam thích chính mình cùng Tiểu Hề, Tiểu Hạo, nàng chính là nghĩ tới Duy Lam thế nhưng đối Tiểu Hề xuống tay. Nàng thậm chí biết trước kia có phải Duy Lam thường xuyên khi dễ Tiểu Hề.

      Duy Nhược Hề chính là cúi đầu, dám nhìn ánh mắt của Duy mẹ.

      Tề Tiểu Mẫn hít sâu hơi, vừa thấy biểu tình củaTiểu Hề chỉ biết Duy Lam cái người đàn bà xấu xa trước kia chắc ít lần khi dễ Tiểu Hề, chính là, đáng thương cho Tiểu Hề, cái gì cũng dám cho nghe, làm mẹ rất thất bại, con bị người ta khi dễ, làm mẹ mà chẳng hay biết gì.

      “Tiểu Hề, con ở đây trông chừng Tiểu Hạo, đừng cho em ra ngoài, mẹ ra ngoài chút.” Nếu đánh Duy Lam chút, phải họ Tề.

      quá hồi, Duy Nhược Hề nghe tiếng thết chói tai từ phòng khách truyền đến, “A, Tề Tiểu Mẫn, con đàn bà điên này, mày làm gì dám đánh tao?”

      “Duy Lam , tôi vì cái gì dám đánh ? dám đánh con tôi, nếu tôi đem đánh cho mặt mày nở hoa tôi họ Tề.” Chính là giọng của Duy mẹ.

      “Ba” Lại tiếng tát tai,“A, Tề Tiểu Mẫn, mày cái đồ biết xấu hổ, quyến rũ em trai tao, thế nhưng còn dám đánh đánh vào mặt tao, tao liều mạng với mày.”

      Tiếp theo Duy Nhược Hề chợt nghe thanh hỗn tạp bùm bùm cùng tiếng đàn bà thét chói tai vang lên.

      “Các ngươi làm cái gì?” Là tiếng rống giận của Duy ba .

      “Duy Lương Thành, mày xem con vợ tốt của mày, nó dám đánh tao thành bộ dáng thế này này. Tề Tiểu Mẫn mày cái xxxxx.” Duy Lam thét chói tai tức giận mắng.

      “Tiểu Mẫn, phát sinh chuyện gì? Em như thế nào lại đem chị cả đánh thành cái dạng này.” Duy ba nhìn mặt chị cả toàn bộ là dấu tay. Bên trái vệt, bên phải vệt, thêm khóe miệng còn rỉ ra ít tia máu. Mà vợ mình ngoại trừ đầu tóc có chút rối loạn người hoàn hảo bị thương.

      “Chị cả tốt của , dám khi dễ đầu Tiểu Hề, ta cả ngày trừng mắt há mồm đối với tôi, tôi mặc kệ, nhưng mà dám động thủ người Tiểu Hề. Tiểu Hề mới 4 tuổi, vào nhìn Tiểu Hề thử xem, vừa nghe đến tiếng ta liền cả người phát run. Lỡ như, lỡ như, Tiểu Hề về sau... Ô ô...” Duy mẹ chưa xong liền khóc lên. sợ Tiểu Hề về sau tâm lý có bóng ma.

      “Chị cả, Tiểu Mẫn có phải là hay ?” Duy Lương Thành nhìn chằm chằm vào mắt Duy Lam .

      Duy Lam bị em trai mình nhìn chăm chú có chút chột dạ,“Tao... Tao chỉ là cẩn thận đá đến nó, tao biết nó yếu ớt như vậy, đụng chút liền ngã.”

      “Ba...”

      “Duy Lương Thành, mày cũng dám đánh tao?” Duy Lam che mặt, vẻ mặt thể tin.“Tốt, tốt lắm, vợ chồng các người hợp lại khi dễ tao. Tao tìm ba phân xử, hai đứa mày đợi đấy.”

      “Đều ở đây làm cái gì?” Duy Mạnh Hạnh vừa vào cửa liền thấy con trai, con cùng con dâu đứng ở phòng khách trừng nhau.

      “Ba, Duy Lương Thành thế nhưng cùng người ngoài hợi lại khi dễ con. Ba xem mặt con này, đều là hai đứa nó đánh thành như vậy. Ba phải làm chủ cho con.” Duy Lam ác nhân cáo trạng trước.

      “Ba, tụi con vì cái gì đánh Duy Lam , hẳn là ba rất ràng .” Tề Tiểu Mẫn nhìn thẳng Duy Mạnh Hạnh,“Ba, đừng với chúng con rằng ngài biết Duy Lam thường xuyên khi dễ Tiểu Hề.”

      Duy Mạnh Hạnh quay đầu trừng mắt nhìn Duy Lam cái, lại hướng Tiểu Mẫn sắp xếp hợp lý :” Duy Lam như thế nào cũng là chị , là trưởng bối của hai người. Hai đứa các ngươi thể đánh nó thành cái dạng này được.”

      “Ba, Duy Lam cũng là trưởng bối của Tiểu Hề ? Vậy ấy đối với Tiểu Hề như thế nào? Ba, như vậy, kiện nước sôi lần trước hẳn là cũng cùng Duy Lam có liên quan ?” Tề Tiểu Mẫn đoán , nàng vẫn cảm thấy con bị phỏng nước sôi có chút kỳ quái...

      Duy Mạnh Hạnh lần này chính là trầm mặc lời nào, Duy Lam lại vội vàng giải thích :“ liên quan đến tao, tao chỉ kêu nó tiếng, là tự nó cẩn thận, nắm chắc bình nước sôi mới làm mình bị phỏng.”

      Duy Mạnh Hạnh nhìn thoáng qua con , thầm than đúng là ngu xuẩn, đánh tự khai.

      Tề Tiểu Mẫn mạnh mẽ xoay người cái, giáng lên mặt Duy Lam cái tát,“ còn có mặt mũi , Tiểu Hề khi đó mới 3 tuổi, mà có thể ác tâm như vậy hại nó, có còn là con người ?”

      Duy Lam bị đánh sắp hôn mê, nghĩ tới Tề Tiểu Mẫn dám ở trước mặt ba ả mà đánh ả. Chờ khi bừng tỉnh lại, liền lập tức chạy qua đánh nhau với Tề Tiểu Mẫn.

      “Đủ rồi, đừng có đánh nữa.” Duy Lương Thành lúc này rống giận la lên, đem mấy người ở đây đều dọa đến.

      “Ba, con hỏi người, có phải hay bởi vì chị cả nên Tiểu Hề mới có thể bị phỏng nước sôi? Có phải ba sớm biết chuyện này hay ?” Duy Lương Thành chất vấn Duy Mạnh Hạnh.

      Duy Mạnh Hạnh lại chính là cúi đầu lời nào.

      “Ba, Tiểu Hề dù sao cũng là cháu của ba a, ba...ba....ba làm sao có thể hồ đồ như vậy a......ai.” Duy Lương Thành thiên ngôn vạn ngữ cũng thể thốt thành lời chỉ than tiếng thở dài. Cho dù ông đối với con mình tốt nhưng dù sao ông ấy cũng là ba ông, ông có thể như thế nào đây.

      “Làm sao lại liên quan đến ta? Tại chúng mày chiếu cố con cái tốt nhờ ta hỗ trợ. Nếu muốn ở đây nữa dọn ra ngoài.” Duy Mạnh Hạnh thẹn quá thành giận gầm rú .

      “Được, được, chúng con dọn ngay.” Duy Lương Thành giận quá hóa cười.

      biết trong hai đứa con trai ba vẫn thương em trai hơn nhưng em trai suốt ngày trong bộ đội, có thời gian về thăm nhà. Cho nên thể chăm sóc cha già. Vì vậy mới muốn cùng nhà với cha để ông bớt hiu quạnh. Nhưng mà dự đoán được, ba căn bản muốn gia đình 4 người họ ở lại nơi này, bây giờ còn kêu bọn dọn nhà . Nguyên lai chỉ có bên đơn phương tình nguyện thôi.

      Duy Lương Thành nắm tay vợ đứng ngốc ở đó, xoay người vào phòng, thu thập đồ đạc chạy lấy người.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Xóa bỏ?

      Duy Nhược Hề đứng đó nghe mẹ kể về ông nội về bác về bà Lan các hình ảnh lại tiếp tục lên.

      “A, đầu... Đau quá.“Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, nhịn được gọi ra tiếng.

      “Tiểu Hề, Tiểu Hề... con làm sao vậy? có việc gì ? Lương Thành, Tiểu Hạo, mau tới đây, Tiểu Hề té xỉu.”

      Duy Nhược Hề ngất xỉu trong nháy mắt, chỉ nghe Duy mẹ truyền đến tiếng kêu sợ hãi cùng hình ảnh Duy ba cùng Tiểu Hạo hoang mang rối loạn chạy nhanh vào phòng bếp.

      Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng, trong mộng nàng thấy mình lúc 3 tuổi bị tiếng thét chói tai của bác làm giật mình phỏng nước sôi, ánh mắt của ông nội lạnh nhạt nhìn xem.....

      “Lương Thành, mí mắt của Tiểu Hề hình như giật giật.” Duy Nhược Hề mơ mơ hồ hồ nghe tiếng chuyện êm tai của Duy mẹ.

      “Di, có chút động, Tiểu Hề có phải hay con tỉnh a? Tiểu Hạo nhanh đem chén nước lại đây.”

      Sau đó lại mơ mơ màng màng nghe tiếng mở cửa.

      “Tiểu Mẫn, em ở phòng bếp chuyện gì với Tiểu Hề? Sao con nó lại ngất xỉu?” Duy ba giọng hỏi Duy mẹ.

      “Ai” Duy mẹ thở dài hơi,“Đều trách em, Tiểu Hề cho em biết hai ngày trước nó gặp Duy Lam , sau đó hỏi em chuyện trước kia. Em nghĩ sớm hay muộn gì Tiểu Hề cũng biết cho nên đem toàn bộ chuyện trước đây kể cho con nghe. Nghe xong nó than đau đầu rồi ngất .”

      Duy ba nhíu nhíu mày,“Tiểu Mẫn, cảm thấy nên cho Tiểu Hề chuyện trước kia. Con nó chính vì chuyện trước kia cho nên tính cách mới hướng nội như vậy. tại mất trí nhớ mới sáng sủa lên chút. Em tại kể hết chuyện cũ cho con nghe. Lỡ như,.... sợ...”

      “Làm sao bây giờ? Em lúc ấy nghĩ được nhiều chỉ nghĩ Tiểu Hề sớm muộn gì cũng biết bằng tại cho con nghe. Bây giờ phải làm sao đây?”

      vội, Tiểu Mẫn, chờ Tiểu Hề tỉnh lại nhìn xem biết. Mặc kệ thế nào, Tiểu Hề vẫn là con của chúng ta....... Di, Tiểu Hề tỉnh.” Duy ba , phát Duy Nhược muốn mở mắt.

      “Tiểu Hề, thế nào? Đầu còn đau con?”

      “Ba, mẹ, con sao, thực xin lỗi, làm cho hai người lo lắng.” Duy Nhược Hề cũng nghĩ tới, khối thân thể này thế nhưng vẫn còn giữ lại trí nhớ trước kia, xem ra, Duy Nhược Hề đối tình của Duy gia trước đây vẫn canh cánh trong lòng.

      “Tiểu Hề, vì sao vừa rồi con đột nhiên té xỉu? Hù chết mẹ.” Duy mẹ đem nước Tiểu Hạo vừa mới đưa tới đút cho Duy Nhược Hề,“Uống nước, Tiểu Hề.”

      Duy Nhược Hề tiếp nhận ly nước :“Con cũng biết sao lại thế này, chính là nghe được mẹ kể lại tình trước kia, cảm giác trong đầu rất nhiều hình ảnh, sau đó, đầu đau, liền ngất thôi.”

      “Kia Tiểu Hề, con nhớ tình trước kia sao?” Duy ba có chút do dự hỏi.

      “Nhớ tới chút chuyện trước đây, còn biết nguyên nhân vì sao chúng ta rời khỏi Duy gia.”

      “Tiểu Hề, thực xin lỗi, nếu phải bởi vì ba mẹ chiếu cố tốt cho con, khiến con phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

      “Ba, mẹ, con sao mà, Tiểu Hề chỉ cần ba mẹ cùng Tiểu Hạo chỗ là rất vui vẻ rồi. Chuyện trước kia qua rồi cho qua . Con để ý.”

      Duy Nhược Hề lúc những lời nàng cảm thấy chính mình thực dối trá, bởi vì nàng vốn phải là Duy Nhược Hề , tự nhiên cũng để ý tình trước kia.

      Yên tâm, tuy rằng ta chiếm cứ thân thể của , nhưng là, đối với bác của , tôi giúp hoàn trả lại tất cả ngược đãi mà từng phải chịu. Duy Nhược Hề dưới đáy lòng thầm nghĩ.

      “Tiểu Hề, con có thể quên tình trước kia sao?” Duy ba, Duy mẹ nghe xong Duy Nhược Hề , trong lòng thầm thở dài nhõm hơi, bọn họ đúng là sợ Tiểu Hề lại nhớ tới chuyện trước kia rồi trở về bộ dáng như cũ.

      “Vâng, ba, mẹ, bất kể trước kia chuyện gì xảy ra, chỉ cần...về sau bác tìm con phiền toái, con sao cả.” Nếu bác tìm đến gây phiền toái, giống như trước đây đứng yên cho bà ta muốn làm gì làm. “Vài ngày nữa con cùng ba đến lễ mừng thọ của ông nội.”

      “Cám ơn con, Tiểu Hề, ba vừa rồi thực sợ khi con biết chuyện trước kia tha thứ cho ông nội con nữa.”

      “Ba, con làm vậy. Trước kia ông nội cũng có thương tổn con cho nên con tuyệt đối hận ông.” Ông ta chính xác có gây tổn hại đến , chỉ là thờ ơ lạnh nhạt thôi, Duy Nhược Hề thở dài trong lòng.

      “Vậy Tiểu Hề nghỉ ngơi , ba cùng mẹ con ra ngoài trước. Tiểu Hạo con cũng ra ngoài cho Tiểu Hề yên tĩnh chút, con đừng có mãi ở đây quấy rầy chị nghỉ ngơi.”

      “Dạ” Duy Hạo bất đắt dĩ phải đồng ý, còn định hỏi chị rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Duy Nhược Hề bỏ chăn ra đem ống quần vén cao lên, nhìn về phía vết sẹo bên chân trái mờ .

      Nhược Hề trước kia vẫn tò mò, người im lặng, nhu nhược như ‘Duy Nhược Hề’ trước đây như thế nào lại có vết sẹo lớn người. Đến tại mới biết được nguyên nhân là do trận phỏng lần đó. Cũng biết có phải do ăn được trái cây của cổ thụ gia gia hay mà vết sẹo người càng ngày càng , càng lúc càng mờ nhạt . Đoán chừng bao lâu nữa vết sẹo này biến mất thấy.

      Nằm trở lại xuống giường, đem chăn đắp người. Duy Nhược Hề hơi có chút sững sờ cảm thán.

      Kiếp trước Nhược Hề tuy rằng có ba mẹ nhưng vẫn còn viện trưởng thương cùng các bạn nhi viện chơi đùa, cũng cảm thấy đơn hay khó chịu gì. Chưa từng có giống ‘Duy Nhược Hề’ trước kia. Có hận thù khắc cốt. Bởi vì từng bị bác ngược đãi, ông nội mắt lạnh quan tâm làm cho ‘Duy Nhược Hề’ tạo ra tâm lý tự bế có lấy người bạn. Nhưng sau đó vì thích Viêm Bân cho nên mới tốt lên được chút.

      Duy Nhược Hề vừa rồi nhớ chuyện trước đây, biết nguyên nhân vì sao cơ thể lại run lên khống chế được, hiểu cái cảm giác sợ hãi, cừu hận muốn giết chết Duy Lam của ‘Duy Nhược Hề’.

      Nhưng khi nãy với ba, chuyện trước kia cứ thế cho qua đồng nghĩa với việc đem cừu hận này xóa bỏ. Nếu như vậy ‘Duy Nhược Hề’ chân chính rất cam lòng.

      “Thực xin lỗi, tôi chiếm cứ thân thể . Chiếm lấy ba mẹ cùng em trai lại chiếm luôn cả tình thương của họ dành cho . Giờ lại còn đem cừu hận của nhàng xóa bỏ như vậy. chắc là rất hận tôi phải ?” Duy Nhược Hề thầm tự . “Nếu tôi giúp chiếu cố tốt người nhà dối trá phải ? Được rồi, tôi chính là kẻ dối trá như vậy. Tôi chiếm lấy tất cả của . Gia đình của giờ chính là gia đình của tôi, tôi tự bản thân bảo vệ bọn họ vì tôi thương bọn họ. Còn những người làm khổ sở, yên tâm , tôi hứa từ từ trả lại cho bọn họ những gì mà trải qua. Đó là thứ duy nhất tôi có thể làm cho thôi.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Thọ lễ

      biết có phải do hôm qua bị ngất hay mà Duy Nhược Hề hôm nay ngủ đến giữa trưa. Nếu Duy mẹ kêu dậy ăn cơm Duy Nhược Hề nghĩ rằng nàng còn có thể ngủ thêm.

      Chậm chạp rời giường Duy Nhược Hề cảm thấy mình như bị say. Sau khi ngất xỉu ngày hôm qua nàng cảm giác tinh thần được tốt lắm.

      “Tiểu Hề, sao rồi? Đầu còn đau con?” Duy mẹ nhìn tinh thần Duy Nhược Hề tốt lắm, lo lắng hỏi.

      “Dạ, có việc gì đâu mẹ, chắc là do con ngủ nhiều quá cho nên đầu còn có râm ran ê ẩm, chắc lát khỏi thôi, mẹ đừng lo.” Duy Nhược Hề xoa xoa hai bên thái dương rồi nhìn căn phòng vòng hỏi: “Mẹ, ba với Tiểu Hạo đâu rồi sao thấy ở nhà?”
      Bình thường lúc ăn cơm, ba cùng Tiểu Hạo tuyệt đối vắng mặt. Hôm nay đột nhiên thấy bọn họ là chuyện kỳ lạ nha.

      “Vài bữa nữa là đến đại thọ của ông nội con. Ba con với Tiểu Hạo chọn quà cho ông rồi.” Duy mẹ xong liền bưng bát cơm cho Duy Nhược Hề.

      “Chọn lễ vật?” Duy Nhược Hề ngồi ở ghế để ý gắp cọng rau xanh, dường như nghĩ đến chuyện gì.

      Duy mẹ ngồi ở đối diện thấy Duy Nhược Hề giống như an lòng hỏi: “Tiểu Hề sao vậy con? Có phải con muốn đến nhà ông nội?” Tề Tiểu Mẫn dám khẳng định hỏi.

      “A?” Duy Nhược Hề lấy lại tinh thần,“Dạ phải đâu mẹ, con chỉ nghĩ nên biếu quà gì cho đại thọ của ông nội thôi.”

      “Tiểu Hề, con ngại chuyện trước kia sao? tha thứ ông nội cùng bác của con sao?”

      Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ :“Mẹ, chuyện trước kia có liên quan gì đến ông nội, ông chỉ là thờ ơ lạnh nhạt thôi, cũng có ác ý với con. Nhưng còn bác, con biết bác ấy có khó xử con , nếu còn giống như trước con tha thứ cho bà ấy.” Cho dù bà ta gây khó dễ cho , cũng cho bà ta ít giáo huấn nho . Duy Nhược Hề trong lòng bỏ thêm câu.

      Duy Mẹ thở dài nhỏm hơi :” Tiểu Hề, con biết ? Mẹ lo lắng con tiếp tục ghi hận Duy Lam . Trước khi con mất trí nhớ lúc nào cũng oán hận Duy Lam . Bởi vì ta mà con còn tự bế mình, ngay cả người bạn cũng có. Hơn nữa chưa bao giờ con tự động chuyện với ba mẹ.

      “Kỳ mẹ muốn con hận Duy Lam , bởi vì hận người cũng tự hủy hoại chính mình. tại thấy con như vậy mẹ vui.”

      Duy Nhược Hề nhìn Duy mẹ an tâm mỉm cười, “Mẹ, mẹ yên tâm. Tất cả đều là chuyện qua. Còn bác tại xem như người xa lạ là được.” Nguyên Lai trước kia ‘Duy Nhược Hề’ oán hận Duy Lam ngay cả Duy mẹ cũng có thể nhìn thấy.

      “Chắc trước kia ông nội với bác hay làm khó mẹ lắm đúng ? lẽ mẹ hề hận bọn họ?” Duy Nhược Hề có chút tò mò hỏi.

      Tuy ngày hôm qua trí nhớ chỉ lên từng đoạn ngắn nhưng Nhược Hề nhớ rất ràng. Duy mẹ cùng bác hung hăng đánh nhau trận, hơn nữa còn làm cho bác chiếm được chút tiện nghi nào.

      Duy mẹ cười cười : “ phải mẹ đánh trận với bác con sao. Mẹ còn nhớ lúc đó đem bác con đánh thành đầu heo, đánh xong tất cả các oán khí đều tiêu tan hết.” Sau này, mỗi khi nghĩ đến bộ dạng của Duy Lam khi đó tâm tình của Duy mẹ đều tốt hơn.

      “Xích.” Duy Nhược Hề cũng cười ra tiếng, nghĩ đến hình ảnh trong trí nhớ,
      Bộ dạng của bác quả rất chật vật. Phỏng chừng sau trận đó Duy Lam cũng cảm thấy sợ mẹ, nếu với tính cách của bà ta chắc chắc tìm đến tận cửa để gây .
      “Nhanh ăn , ăn nhiều chút, con nhìn lại mình xem, ốm như con khỉ con rồi.” Duy mẹ ra sức gấp đồ ăn bỏ vào bát của Duy Nhược Hề.

      Mẹ này là, có ai con mình nhìn giống con khỉ bao giờ đâu.

      Hai mẹ con chậm chạp ăn xong bữa trưa, Duy Nhược Hề lại tranh rửa bát với mẹ. Xong xuôi hết ba với Tiểu Hạo còn chưa có trở về, cũng biết bọn họ mua lễ vật gì mà lâu như vậy?

      “Tiểu Hề, đầu còn đau con? Nếu con vào phòng nghỉ lát . Mẹ ở đây chờ ba với em con về, khi bọn họ về đến mẹ gọi con dậy được ?” Duy mẹ nhìn con ngồi sô pha chờ đợi đau lòng .

      “Dạ, vậy con nghỉ trước, khi nào ba với Tiểu Hạo về mẹ nhất định phải gọi con dậy nhé. Con muốn nhìn xem hai người mua quà gì mừng thọ ông nội.” Duy Nhược Hề đỡ cái trán rồi nhàng đứng dậy từ sô pha. biết vì sao đầu càng ngày càng đau, phải chỉ nhớ lại ít ký ức thôi ư? Sao lại để lại di chứng nghiêm trọng như thế này được.

      Dùng cả hai tay để bưng lấy cái trán, DuyNhược Hề chậm rãi trở lại phòng mình, ngoan ngoãn leo lên giường nằm. tại Duy Nhược Hề bị đau đầu kinh khủng, chuyện gì cũng thể làm được. Lúc nãy định vào gian xem chút nhưng cũng được.

      Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ, đến lúc mở mắt ra lại là buổi tối rồi.

      Giấc ngủ khi nãy của Duy Nhược Hề cũng rất an ổn, có mơ thấy chuyện gì đáng sợ chắc là do tâm tư xảy ra ít biến hóa. Chắc là vì cảm thấy thua thiệt cho ‘Duy Nhược Hề’ chân chính nên nghĩ cách bồi thường nàng .

      Duy Nhược Hề vào phòng khách, phát ba cùng Tiểu Hạo đều trở lại, dọn bàn chuẩn bị ăn tối. Duy ba thấy Duy Nhược Hề ra ngoài, nét mặt đầy ý cười : “Tiểu Hề tỉnh dậy rồi hả con, ba định vào gọi con dậy ăn cơm con ra tới rồi.”

      Duy Nhược Hề nhìn ba mình đứng trước mắt thở dài liên tục. Ngày hôm qua có chút trí nhớ thấy trong ký ức ba nhìn rất chính khí, rất nghiêm nghị. hiểu sao tại lại có vẻ mặt rất đáng khinh nhìn là muốn đánh đòn thế này.

      “Tiểu Hề đứng đó làm gì, lại đây ăn cơm con. Khi nãy thấy con ở trong phòng ngủ say quá nên mẹ nỡ gọi con dậy.” giọng của Duy mẹ gọi tỉnh lại thần trí chu du ở nơi nào đó của Duy Nhược Hề.

      “Dạ” Duy Nhược Hề thu hồi vẻ mặt ngơ ngác nhanh đến hỗ trợ dọn bàn. Mỗi khi suy nghĩ đến vấn đề gì nàng liền ngẩn người.

      “Đúng rồi, hôm nay ba cùng Tiểu Hạo chọn quà cả ngày cuối cùng chọn được cái gì ạ?” Duy Nhược Hề rất tò mò biết cuối cùng đó là vật gì.

      “Tiểu Hề muốn biết? Ha ha, Tiểu Hạo, con đem lễ vật mua được lúc chiều ra cho chị con xem chút .”

      Di, đây là cái gì, Duy Nhược Hề trợn trừng mắt nhìn vật mà Tiểu Hạo vừa lấy từ trong hòm ra. cái kim đào mừng thọ, bằng vàng nha.

      Duy Nhược Hề nhịn được xem thường, lễ vật này phải là tục khí bình thường. nghĩ đến lại là cái kim đào mừng thọ, là tục mà.

      “Tiểu Hề, thế nào? Cái này là do ba cùng Tiểu Hạo phải vào vài tiệm trang sức mới tìm được nha.” Duy ba cười hì hì hiến vật quý cho Duy Nhược Hề.

      “Dạ, màu sắc khá đẹp, rất…..chói mắt. Qủa đào cũng…..rất lớn. Duy Nhược Hề dám đả kích niềm tin của ba mình.

      Chương 38: Kim đào mừng thọ xứng quả đào.

      “Tiểu Hể cũng đồng ý đem kim đào mừng thọ tặng cho ông nội trong lễ thọ là tốt nhất phải ?” Duy ba ánh mắt trong suốt nhìn Nhược Hề, “Vậy mà mẹ con tặng kim đào mừng thọ là rất tục khí. Còn rằng đến lúc đó khẳng định có nhiều người tặng giống như thế này. Tiểu Hề, con thấy sao?”

      Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ :“Con cảm thấy hẳn là nên tặng thứ khác lạ so với người ta chút.”

      Duy Nhược Hề mạnh mẽ nghĩ đến cây đào bên trong gian, hai ngày nay còn chưa có vào trong đó xem, lấy tốc độ thu hoạch nhanh chóng trong gian khẳng định cây đào chắc sắp kết quả rồi. Khoản hai ngày nữa là có thể hái xuống được.

      Đến lúc đó lấy 79 quả đào cùng Kim đào mừng thọ của ba vào nữa vừa vặn đủ 80 quả. Như vậy xem như lễ vật cũng khá đặc biệt . Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.

      Duy ba có chút đăm chiêu,“Cần khác lạ chút sao? Vậy mua thêm quả kim đào mừng thọ nữa cho vừa đủ đôi, được Tiểu Hề?”

      Ba người còn lại đều xem thường suy nghĩ của Duy ba, thầm nghĩ có phải là kết hôn đâu mà cần có đôi có cặp. có ý tưởng gì hết.

      “Ba, chuyện quà mừng thọ này ba giao cho con , hai ngày nữa con cho ba xem là lễ vật gì, đến lúc đó khẳng định là làm cho ba vừa lòng còn có điểm độc đáo nữa.”

      “Được. Vậy chuyện quà mừng này liền giao cho con. Ánh mắt của Tiểu Hề bảo đảm tốt hơn ba của con nhiều.” Duy mẹ vừa cười vừa nhìn Duy ba cái.

      Duy ba cũng cười nhìn lại Duy mẹ, vì thế hai người cứ như vậy trước mặt hai đứa liếc mắt đưa tình rồi cùng nhau đứng lên.

      Duy Nhược Hề nhìn hình ảnh hạnh phúc trước mắt của ba và mẹ lơ đãng nghĩ đến bóng dáng với ánh mắt màu lục.

      Duy Nhược Hề hết sức ngây dại, vì cái gì nhìn cảnh hạnh phúc của ba mẹ lại nghĩ đến kia chứ. được,....Duy Nhược Hề xua đuổi hình ảnh trong đầu. khẳng định là nguyên nhân là do Mặc Diễm là ân nhân cứu mạng của nên mới nghĩ đến . Trong lòng Duy Nhược Hề tự an ủi chính mình.

      “Chị, lúc ăn cơm lại phát ngốc cái gì vậy?” Duy Hạo ngồi bên cạnh Duy Nhược Hề lắc lắc .

      có gì.” Duy Nhược Hề lấy lại tinh thần vội vàng cuối đầu ăn cơm để che vẻ mặt hồng hồng mất tự nhiên kia.

      “Nga, hôm nay mẹ làm đồ ăn ngon.” Duy Nhược Hề chột dạ xong lại tiếp tục cuối đầu ăn.

      “Chị”

      “Tiểu Hề”

      “Tiểu Hề”

      “Có chuyện gì sao?” Duy Nhược Hề mờ mịt ngẩng đầu nhìn ba người trước mắt .

      “Con/chị ăn tỏi đó, con/chị ghét nhất là cái mùi vị đó mà.” Cả nhà cùng lúc 3 miệng lời .

      “Di,” Duy Nhược Hề ngẩn ngơ, trong miệng truyền đến hương vị nhàn nhạt của tỏi.

      “Tiểu Hề, con lo lắng chuyện gì thế? Có phải con sợ người khác biết được con có gian dị năng ?” Duy mẹ lo lắng hỏi.

      phải, con…”

      “Con ngốc, đừng lo lắng, chúng ta là người thân, người nhà. Ba mẹ và em trai con để cho người khác biết con có thể tiến vào dị gian gì đó.”

      “Di.” Duy Nhược Hề ngây ngẩn cả người “Ba mẹ làm sao mà biết được……”

      “Đồ ngốc, gian dị năng của người khác chỉ có thể chứa đựng vật dụng này nọ thôi. Nhưng mà gian của con những có thể chứa đồ mà con còn có thể vào, thậm chí trồng trọt này nọ cũng phát triển rất nhanh. Cho nên chúng ta đoán con có thể tiến vào gian có linh khí gì đó.” Duy mẹ tuy rằng đoán chính xác lắm nhưng cũng có sai biệt nhiều.

      ngờ ba mẹ sớm biết chuyện gian của . Nếu ba mẹ dễ dàng biết được như vậy, chẳng phải Viêm Bân dễ dàng đoán ra khi phát rau dưa ở ‘Đa Cư Quán’ do nàng cung cấp. Duy Nhược Hề thể buông bỏ la lắng.

      Trước kia Viêm Bân có thể vô tình nhìn bị bảo an nhà đánh, quan tâm hay để ý gì đến sống chết của . người tàn nhẫn vô tâm như vậy nếu biết chuyện có Mặc Trạc như thế nào. Duy Nhược Hề dám tưởng tượng Viêm Bân đối với thế nào.

      “Nhưng mà Tiểu Hề đừng lo lắng, chỉ cần con để người khác biết đồ ăn trong gian của con phát triển với tốc độ thần kỳ là được. Người ta đoán ra được chuyện gì sảy ra. Bởi vì bình thường ở trước mặt chúng ta con che giấu cho nên chúng ta mới đoán được chuyện gì xảy ra bên trong gian của con.” Duy ba an ủi Duy Nhược Hề.

      ra là thế, xem ra về sau phải càng thêm cẩn thận hơn, bằng nếu để cho mọi người biết được có Mặc Trạc. Khẳng định thể đối phó được còn liên lụy đến người nhà của mình. Xem ra phải giải quyết chuyện tinh thần lực trước tiên, phải làm cho mình cường đại hơn mới bảo vệ được bản thân cùng người nhà. Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.

      “ Tiểu Hề mau ăn nhanh con, đừng suy nghĩ nữa. Thức ăn nguội ăn ngon. Con nhanh ăn xem thử tay nghề của mẹ thế nào?”

      “Dạ” Duy Nhược Hề bưng bát cơm lên quyết định nghĩ nhiều nữa.
      “Nga, mẹ nấu cơm ngon, con rất thích.” Duy Nhược Hề ăn cơm của mẹ nấu cảm thấy thỏa mãn.

      Duy mẹ ra sức gấp đồ ăn bỏ vào bát Nhược Hề. “Nếu ngon ăn nhiều chút.”
      “Mẹ bất công nha, chỉ gấp đồ ăn cho chị mà quên con rồi.” Duy Hạo ngồi đó giở trò ganh tỵ với chị của mình.

      “Chị của con được khỏe, ngày hôm qua còn ngất cho nên phải cố gắng ăn nhiều chút, trong bát của con phải còn đống đồ ăn sao.”

      Cả nhà cười vui vẻ ăn xong bữa cơm chiều. Bởi vì đầu của Duy Nhược Hề còn đau cho nên trở về phòng nghỉ ngơi trước. Còn Duy ba, Duy mẹ cùng Tiểu Hạo vẫn ở lại phòng khách xem TV.

      Duy Nhược Hề nằm giường cảm thấy nhàm chán, tuy rằng đầu còn có chút đau nhưng ngủ cả ngày cho nên tại thể tiếp tục ngủ được nữa.

      Lăn qua lăn lại cũng cảm thấy chán, Duy Nhược Hề liền lắc mình vào trong gian.

      Nhược Hề phát hạt giống của của Lí Đa Hải đưa cho mấy hôm trước đều nở hoa. Trong đó có gốc cây nở ra hoa màu trắng mang theo chút phớt hồng, xem ra hình như là cây táo. Nhưng cũng chắc lắm. Còn gốc khác nữa Duy Nhược Hề biết, hoa cũng có màu trắng. cây còn lại biết , chính là cây đào. Cây đào ra quả, kết thành tầng trái dày đặc thân cây. Nhưng mà những trái này vẫn còn xanh chưa ăn được. Duy Nhược Hề nhìn nhìn đoán chừng khi đến đại thọ của ông nội mấy trái này lớn rồi. cũng cần lo lắng nữa.

      Bên cạnh cây đào là vài cành mẫu đơn, Duy Nhược Hề cũng tính ngắt lấy chúng nó, để cho chúng nó cứ tươi tốt trong gian cho nhìn ngắm thỏa mãn là tốt rồi.
      Bởi vì trong gian hoa và cây ăn quả nở rộ nên toàn bộ khí tràn ngập hương hoa, làm cho đầu óc Duy Nhược Hề cảm thấy thư thái phần nào còn choáng váng nữa.

      tại trong gian còn rau dưa bởi vì tất cả rau dưa đều được Nhược Hề đưa hết đến ‘Đa Cư Quán’ chỉ còn lại ít để trong nhà ăn. Duy Nhược Hề đến bên cạnh hồ nước nhìn nhìn. phát bên trong hồ nước tại có rất nhiều cua con. Nhược Hề thầm giật mình, năng lực sinh sản của con cua dũng mãnh nha.

      Hôm trước Nhược Hề bán rất nhiều cua, trong hồ nước chỉ còn lại gần 100 con, thế nhưng mới vài hôm để ý đến, bọn chúng sinh sôi nảy nở nhiều thế này. Tốt, rất tốt nha, chỉ cần vài ngày nữa lại có cua để ăn thoải mái.

      Duy Nhược Hề tại cảm thấy rất thõa mãn với cộc sống nhàn nhã này. nửa cổ phần ở ‘Đa Cư Quán’ nên căn bản cần lo lắng đến việc đủ tiền dùng. Hơn nữa trong gian rau quả cũng lớn rất nhanh, hồ nước lại có con cua cũng cần lo lắng đến đến vấn đề ăn uống.

      Cuối cùng nhìn qua nhìn lại có việc gì làm Nhược Hề lại quyết định ở trong gian ngủ chút nữa. Cuộc sống có ăn có uống như thế này nhàn nhã. Nhưng Nhược Hề cũng biết cuộc sống thế này chỉ là vẻ bên ngoài. Nếu sơ sẩy chút để cho người khác phát ra Mặc Trạc chỉ có mình gặp nguy hiểm mà người nhà cũng bị liên lụy.

      Chương 39: Cây ăn quả.

      Duy Nhược Hề đem tấm thảm lông màu đen đặt dưới cây đào, nhưng mà cây đào kết trái rồi, muốn vừa nằm vừa ngắm hoa nên kéo tấm thảm đến gần dưới cây Táo. Vừa nằm vừa ngắm hoa táo trắng trắng hồng hồng rất là thú vị nha.

      Nằm nghỉ lưng tấm thảm mềm mại lại ngắm hoa táo đỉnh đầu, ngửi hương thơm thoang thoảng của hoa, mí mắt Duy Nhược Hề bắt đầu kéo xuống. Nhược Hề cảm thấy rất buồn ngủ và hình như cũng quên kiện lần trước ngủ trong gian kia.

      Duy Nhược Hề cảm thấy ánh mắt càng ngày càng trầm, thôi quên , ngủ giấc ngon ngay chỗ này trước . Duy Nhược Hề cảm thấy khi ngủ trong gian hoàn toàn mê mệt, vẫn có chút cảm giác. Mơ mơ hồ hồ suy nghĩ sau đó hai mắt Duy Nhược Hề hoàn toàn nhắm lại, ra tư thế ngủ say.

      “Đào Đào, cái người này …ngủ… rồi sao?” Trong gian yên tĩnh đột nhiên vang lên thanh non nớt có chút đứt quãng giống như tiếng đứa vừa mới học .

      “Này Bình Bình, giọng chút, người này tinh thần lực dị thường, cẩn thận kẻo ấy nghe được chúng ta chuyện.” cũng như giọng vừa rồi, thanh này cũng là của trẻ con, bất quá chỉ là chuyện lưu loát hơn giọng khi nãy. Thanh có bị đứt quãng

      “Đào….Đào, …ấy.” cái giọng cuối cùng này là đứt quãng nhiều nhất.

      , cậu chưa được cần , kẻo đem ấy đánh thức bây giờ.” Đào Đào chỉ dạy cho .

      Nếu lúc này có người nhìn thấy, khẳng định phát 3 giọng này chính là do 3 cái cây bên cạnh chỗ Duy Nhược Hề nằm vang lên.

      “Đào…Đào, lần trước….cậu…đè lên..cổ… ấy. lại… thấy. Sao..giờ lại…đến.” là thanh đứt quãng của Bình Bình.

      “Mình đâu có bóp cổ ấy. Chẳng qua là lúc đó mình còn có học được lực khống chế, mới cẩn thận làm bị thương đến cổ ấy mà.” Đào Đào giải thích, lúc đó nó chỉ tò mò mới dùng cành sờ sờ người này. Ai biết được biết điều chỉnh khống chế lực đạo nên cẩn thận làm bị thương ấy.

      “Đào Đào, cậu…. Chúng ta vì sao… chuyện được a?” Bình Bình mở miệng hỏi Đào Đào. Bình Bình này chính là cây táo kia.

      “Đúng...... A, Đào Đào, vì cái gì...... Chúng ta...” Là giọng của nhưng mà chưa nó xong bị cắt đứt.

      , cậu đừng chuyện, cậu chưa biết rành mà thanh lại còn rất lớn. Lỡ như đem người này đánh thức làm sao?” Đào Đào lại ngăn tiếp tục .

      “Còn chuyện vì sao chúng ta có thể , mình cũng biết, theo lý thuyết chúng ta là cây thể tiếng người. Nhưng mà từ khi chúng ta nở hoa dường như có ý thức còn có thể chuyện. Chuyện này mình cũng thấy rất kỳ quái.”

      “Đào Đào, chúng ta…ba người, cậu…sớm nhất có…ý thức. Sao nơi này…chỉ có người a? Đây…rốt cuộc…là chỗ nào? Vì sao…chỉ 3 …chúng ta cùng cái cây..bên kia?”Bình Bình đứt quãng hỏi.

      “Cậu hỏi mình, mình hỏi ai bây giờ? Làm sao mình biết được đây là nơi nào, mình chỉ có ý thức trước cậu vài ngày thôi. Hơn nữa mình cảm thấy cái cây bên cạnh hồ nước rất lạ.”
      “Là lạ…?” Bình Bình theo bản năng hỏi ngược lại.

      bên gật đầu, kết quả tất cả các nhánh cây đều lay động kêu xào xào hồi.

      đừng có gật đầu loạn, cẩn thận ầm ỹ làm người kia tỉnh lại.” Đào Đào vội mở miệng ngăn lại.

      “Nga... Nga”

      “Đào Đào... Người này. Nhìn... Kỳ quái.”

      “Cái gì kỳ quái, tất cả con người đều có hình dạng như thế này. lẽ cậu cho rằng bộ dáng phải giống chúng ta sao? biết gì hết.”

      “Đào Đào... Nếu, về sau... trái cây người chúng ta bị hái. Chúng ta có…bị chết hay ?

      “Chắc là sao, chỉ cần đem chúng ta chặt chúng ta sao cả.” Đào Đào cũng có chút mờ mịt, ở phương diện này Đào Đào cũng ràng lắm.

      “Đào Đào...” ba cái cây cứ như vậy gọng ríu rít trò chuyện.

      Duy Nhược Hề cảm thấy ngủ được yên. Mặc dù ở trong gian trí óc hoàn toàn hôn mê. Nhưng mà biết có phải mình nằm mơ hay mà luôn nghe được tiếng chuyện nào là Đào Đào, Bình Bình còn cái gì nữa. Mấy giọng cứ ríu ra ríu rít làm phiền ngủ được.

      “A....Phiền chết người ta a....sao mà cứ rầm rì hoài thế. Còn để cho người ta ngủ.” Duy Nhược Hề trong lúc vô ý thức hô lên.

      Ngay lập tức ba cây ăn quả lập tức yên tĩnh lại còn tiếp tục cãi nhau.

      Lại qua hơn nữa ngày, ba cái cây mới phát người phía dưới chân chúng ngủ yên trở lại.

      “Đào Đào,..... ấy tỉnh....vẫn ngủ...” Bình Bình cẩn thận hỏi.

      “Im lặng nào, để mình kiểm tra xem ấy có ngủ hay .” Đào Đào giong .

      Đào Đào dùng nhánh cây người nó gãy gãy lên mặt Duy Nhược Hề.
      Ùm, có phản ứng gì.

      “Chắc là ấy ngủ rồi, mình khều ấy nửa ngày mà cũng thấy có phản ứng gì. Khẳng định là ngủ say.” Đào Đào rất chắc chắn Duy Nhược Hề ngủ rất sâu.

      “Chúng ta... . như vậy... ây..... như thế nào còn nghe được a?” Bình Bình chuyện cũng càng ngày càng thông thuận rồi.

      biết nữa, chúng ta cũng thể chuyện lớn tiếng được, bằng ấy nghe được tốt lắm.” Đào Đào đề nghị với hai đứa còn lại.

      “Được.”

      Duy Nhược Hề sáng sớm liền tỉnh dậy, cảm thấy ngủ trong gian rất thoải mái, đầu cũng còn thấy đau nữa.

      Chỉ là dường như đêm qua gặp mộng. giấc mộng kỳ quái, Duy Nhược Hề mờ mịt nhìn ba cây ăn quả trước mắt. nhớ nghe ba cây ăn quả có thể chuyện với nhau.

      Duy Nhược Hề đứng lên, thực cẩn thận nhìn chằm chằm ba cái cây trước mắt, nhưng mà nhìn nhìn lại Duy Nhược Hề cũng chỉ phát đây là ba cây ăn quả bình thường có gì khác lạ.

      Trong gian có mặt trời vĩnh viễn đều là sương mù bao phủ. Thỉnh thoảng có chút gió chuyển động cho nên cành lá của ba cây ăn quả có ít xao động. Thậm chí có khi còn quét qua mặt Duy Nhược Hề. Cảm giác giấc ngủ thoải mái Duy Nhược Hề đứng dậy vươn vai.

      “Xem ra đúng là nằm mơ, chắc mình suy nghĩ quá nhiều. Cây cối làm sao có khả năng biết , chúng nó thể giống như cổ thụ gia gia ở trong này ngây ngốc mấy ngàn năm nên mới thành tinh. Cho nên khẳng định chúng tuyệt đối thể chuyện, chỉ do mình nằm mơ.” Duy Nhược Hề cúi đầu lẩm bẩm.

      Duy Nhược Hề có phát , khi cuối đầu ba nhánh cây ăn quả kia di động với tần suất lớn hơn nhiều, giống như thở dài hơi giống nhau.

      Duy Nhược Hề ngẩng đầu, lại nhìn chằm chằm ba cây ăn quả kia lần nữa. Cũng phát chút khác thường lại càng khẳng định là nằm mơ.

      Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ, chuẩn bị ra ngoài, nhưng là, biết do nguyên nhân gì sai khiến Duy Nhược Hề lại mở miệng kêu tiếng:” Đào Đào!”

      “Hả?” giọng non nớt trả lời vang lên trong gian yên lặng.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :