1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27: Về tinh thần lực [2]

      “Tinh thần lực từ cấp 6 đến cấp 7 có đặc thù, khi nhắm mắt lại có thể cảm thụ được vật thể xung quanh cách 2 mét.”

      “Tinh thần lực cấp 8 đến cấp 9 có thể di động được vật thể như bút, sách vở, chén bát..v.v….”

      “Tinh thần lực cấp 10 có thể di động vật thể khoản 20 kg.”

      Duy Nhược Hề gãy gãy cái mũi, mấy thứ này cũng phù hợp với nàng, sau khi nàng ăn trái cây của cổ thụ gia gia, tầm mắt có thể nhìn xa hơn, làn da hồng hào hơn nhưng mà mấy cái này giống đặc thù của tinh thần lực. Nhưng buổi tối có thể nghe được thanh cách vài gian phòng, rất kỳ lạ. Hơn nữa Mặc Diễm tinh thần lực của nàng khác hẳn người thường, cái này là ý gì?

      “Tra tìm đặc thù của tinh thần lực cấp 10.”

      tìm kiếm…..thực xin lỗi, tinh thần lực cao hơn cấp 10 phải chức vụ thượng úy trở lên mới có thể xem xét, thỉnh ngài cho kiểm tra vân tay ngay tại góc trái màn hình.”

      “......” Vì sao tinh thần lực vượt cấp 10 thuộc diện giữ bí mật?

      Duy Nhược Hề biết rằng cấp 10 tinh thần lực thuộc loại rất cao, trong thế giới tại, tinh thần lực cấp 10 được quốc gia hoặc quân đội bỏ số tiền lớn ra cam kết, mà tinh thần lực cao hơn cấp 10 là những người có thể đếm đầu ngón tay.

      “Tra xem tinh thần lực được chia làm bao nhiêu loại?”

      “Tìm được tin tức giống, tinh thần lực được chia làm hai loại: loại là tinh thần lực do bộ não phát ra, loại kia là tinh thần lực do trái tim phát ra.”

      Di, sao lại chia làm não bộ với trái tim? “Tra tìm não bộ tinh thần lực và trái tim tinh thần lực có gì khác nhau?”

      “Tra tìm tin tức giống, não bộ tinh thần lực chính là ý niệm, não bộ phóng thích ra loại sóng tác động lực lượng lên vật thể. Tinh thần lực não bộ có cảm giác với ngoại giới.

      Mà tinh thần lực trái tim còn gọi là tu luyện trái tim, tăng cường khả năng linh hoạt của cùng cường ngạnh của cơ thể, còn gọi là thể thuật hay thể lực.”

      Duy Nhược Hề cuối cùng ràng, ra tinh thần lực cùng thể thuật cái là tinh thần lực não bộ, cái là tinh thần lực trái tim. Vậy của nàng rốt cuộc là tinh thần lực não bộ hay là tinh thần lực trái tim? Duy Nhược Hề cũng có cảm giác được thân thể mình có linh mẫn hay khí lực lớn chút. Nàng đoán tinh thần lực của mình có thể là tinh thần lực não bộ. Nhưng cụ thể là cấp mấy lắm.

      Xem ra ở mạng tra được cái gì, tra nửa ngày cũng ràng tinh thần lực của nàng thuộc cấp mấy. Đóng máy tính lại, Duy Nhược Hề biết thế nào. Nếu mạng tìm được tinh thần lực vượt cấp 10 phỏng chừng đến thư viện cũng tìm được tin tức hữu dụng.

      Nhìn máy tính nằm cạnh sách vở bàn, Duy Nhược Hề đầu óc vừa động, hắc hắc, tại có biện pháp xem thử tinh thần lực của nàng thuộc cấp mấy. Duy Nhược Hề cảm thấy tinh thần lực của nàng hẳn là cấp 5. Bởi vì lần trước gặp quái vật, nàng có thể cảm thấy nơi đó bình thường, mà vừa tra giác quan thứ 6 nhạy bén có điểm giống tinh thần lực từ cấp 1 đến cấp 5.

      Duy Nhược Hề hít sâu hơi, sau đó nhìn chầm chầm sách vở bàn, trong đầu nghĩ đến “bay lên, bay lên, bay lên…” Đây chính là biện pháp Duy Nhược Hề vừa mới nghĩ ra để kiểm tra tinh thần lực của nàng thuộc cấp mấy.

      “Bay lên, bay lên, bay lên…” Duy Nhược Hề trong đầu cứ nghĩ đến như vậy, nghĩ, nghĩ, nghĩ đến nửa ngày quyển sách vẫn như vậy, nằm nguyên chỗ cũ. động chút nào. Ai, Duy Nhược Hề tập trung tinh thần nửa cả nửa ngày, vẫn vô dụng như cũ, chẳng lẽ tinh thần lực của nàng chỉ có cấp 5 thôi sao? Duy Nhược Hề thầm nghiền ngẫm.

      Nhưng mà tại sao trong lúc ngủ mơ lại nghe được tiếng chuyện của người nhà? Hơn nữa trong lúc ngủ mới có thể nghe? Thực hiểu . Duy Nhược Hề bóp trán có chút đau.

      Quên , vẫn là chờ Duy Hạo trở về hỏi xem ở trường học có tin tức về vấn đề này ? So với chính mình người ở trong này ngây ngốc thử nghiệm đến mệt tốt hơn nhiều.

      Ngại nhàm chán, nhưng Duy Nhược Hề biết nên làm cái gì, nàng mỗi ngày cần làm, trường học cũng sớm tốt nghiệp, ngoài việc mỗi ngày vào gian dạo vòng. Hôm nay vừa mới đưa đồ ăn đến ‘Đa Cư Quán’ chắc bên đó dùng cũng cỡ mười ngày nửa tháng cho nên tại nàng cần vội vã tiến vào gian, chuẩn bị 2 ngày nữa mới đem hạt giống gieo trồng.

      Phát chính mình thực nhàm chán, thế nhưng có việc gì làm. Nàng nghĩ nghĩ nên chạy đến phòng khách đem tivi mở lên, tại cần nhanh chóng quen thuộc với chuyện tình ở thế giới này. Cho nên xem tivi là tôt nhất.

      vào phòng khách, đem tivi mở lên. tại tivi đều là toàn bộ tin tức cùng hình ảnh. Tuy nhà nàng sử dụng loại tivi cấp thấp nhất nhưng hình ảnh rất sống động giống như người đứng trước mặt nàng mà phát biểu, cảnh tượng giống như bạn ngay tại nơi đó, rất chân .

      tại tivi có phim truyền hình dài tập này nọ giống như 1000 năm trước, cơ bản toàn bộ đều là tin tức, cùng ít lý luận về khoa học kỹ thuật, gieo trồng và máy móc này nọ. Địa cầu tại giống như trước kia. Trước kia trái đất khi chiến tranh chỉ là chiến tranh nhân loại.

      Còn tại giống. tại nhân loại có chiến tranh mà lại chiến tranh với các sinh vật của tinh cầu khác. So với chiến tranh của 1000 năm trước biết kịch liệt hơn biết bao nhiêu lần.

      Cho nên con người đem thời gian cho phim truyền hình dài tập nhàm chán. Mà bỏ thời gian cho học tập phát triển các loại máy móc, khoa học kỹ thuật, học tập hết thảy mới có thể làm cho gia đình cường đại. Bất quá lý luận này làm cho đầu óc Duy Nhược Hề choáng váng. Mấy cái lý luận này nọ nàng nghe hiểu, Duy Nhược Hề chuyển sang xem tin tức.

      “Tin tức mới nhất, sáng nay ở Văn Minh Khu bắc phố lại phát khối thi thể, yết hầu có vết cắn ràng, cơ thể máu tươi đều bị hút khô, nguyên nhân tử vong được điều tra làm . Mong mọi người sắp tới cần ở khu phụ cận dạo…”

      Duy Nhược Hề nhìn TV thấy có đám người vây xem, xem ra thói quen của người địa cầu so với 1000 năm trước cũng thay đổi. Bên cạnh còn có ít cảnh sát duy trì trật tự. Xem ra cảnh sát tại với 1000 năm trước hình thức vẫn giống nhau, khác biệt lắm.

      Ở chính giữa nằm người, bởi vì thi thể có mang giày cho nên có thể thấy chân người nọ hoàn toàn khô héo, còn nhìn thấy chút thịt, chỉ còn lại có tầng da bao bọc xương cốt.

      Duy Nhược chỉ liếc mắt cái sau đó cũng dám nhìn nữa. Ngẫm lại ngày hôm qua nếu có Mặc Diễm, nàng liền cùng người chết kia giống nhau, thành khối thi thể khô. Nghĩ lại nàng tự giác rùng mình cái.

      Nhìn lại TV, vẫn như trước có đám người vây xem, số lượng chỉ tăng thêm chứ giảm. Cảnh sát vẫn tiếp tục công việc của họ. Lúc này Duy Nhược lại phát , nằm trong góc chết của màn hình có bóng dáng màu lam chợt lóe qua. Tốc độ rất nhanh chỉ thấy vệt màu lam lướt qua thấy hình ảnh.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28: Gặp lại Mặc Diễm

      Bóng dáng màu lam? Đó là cái gì vậy? Duy Nhược Hề mở to hai mắt nhìn, lúc này, cùng vị trí khi nãy cũng có bóng màu lam tiếp tục lóe qua.

      Màu lam? Chẳng lẽ là Mê Huyễn quái vật giống như lần trước nàng gặp? Trời ạ, đến tận 2 đứa, chúng nó quang minh chính đại ngay sau lưng phóng viên chạy loạn chứ? Nhìn đám đông cùng cảnh sát xung quanh, hình như ai phát ra bọn chúng.

      lẽ bọn họ nhìn thấy? Duy Nhược Hề cảm thấy kỳ quái suy nghĩ.

      Duy Nhược Hề còn suy nghĩ, đột ngột lại phát thêm cái bóng màu lam nữa. Tốc độ vẫn như cũ làm Nhược Hề cảm thấy hoa mắt. Nhưng Duy Nhược Hề biết chắc chắn nàng hề hoa mắt. Nếu lần còn có thể hoa mắt nhưng mà, có đến mấy cái bóng liên tiếp thể nào hoa mắt được.

      nghĩ tới lại thêm cái bóng chạy qua nữa, có tới 4 đứa. Chúng nó rốt cuộc muốn làm gì? tại người đông như vậy, chúng nó sao lại chọn địa phương như vậy xuất ? Chẳng lẽ, Duy Nhược Hề mạnh mẽ đứng lên, chúng nó thế nhưng muốn vây nhiều người lại tập kích lượt?

      Duy Nhược Hề có chút vội vàng xao động ở trong phòng tới lui, nên làm cái gì bây giờ? tại bắc phố người xem đông như vậy, nếu quái vật muốn đánh lén giống như mình suy nghĩ thương vong lớn.

      Nên làm cái gì bây giờ? Nếu biết Mặc Diễm ở đâu tốt rồi. Đột nhiên Duy Nhược Hề nghĩ đến Mặc Diễm, người hôm trước cứu nàng.

      lẽ giờ bắc phố sao? Nhưng mà chính mình đến bắc phố cũng giúp được gì. Cho dù mình đến bắc phố cho người khác nghe có quái vật ở đó, phỏng chừng họ cũng tin. Duy Nhược Hề trong lòng gấp gáp giống như kiến bò chảo nóng.

      Quên , vẫn là đến bắc phố trước rồi tính, Duy Nhược Hề quyết định đến bắc phố xem qua tình huống.

      Cưỡi toa xe qua vài phút đên bắc phố, tới nơi mới thấy ở đây thoạt nhìn còn nhiều người hơn so với TV. Người vây xem tầng lại tầng còn có rất nhiều cảnh sát. Phóng viên vẫn tiếp tục ở lại phỏng vấn xem bọn họ có ý kiến gì .

      “Tôi nghĩ có thể là cương thi, người xem xem, cổ xác chết có dấu cắn lớn, máu toàn thân đều bị hấp thu hết, nên đoán chắc là cương thi.” người dân hét lên.

      “Tôi cảm thấy quá giống cương thi, có khả năng là kẻ thù giết chết, trước tiên là tạo hai cái lỗ giống vết cắn cổ xong rồi đem máu rút ra ngoài nhằm làm rối loạn suy nghĩ của chúng ta.” Vị này chắc là thích xem tiểu thuyết trinh thám.

      “Có thể là quái vật hay , tại địa cầu an toàn như trước kia, có số quái vật biết như thế nào lọt qua vòng kiểm soát bên ngoài chạy tới được địa cầu.”

      “Đúng vậy......” nhiều thanh cũng đồng ý với ý kiến .

      “......” Líu ríu, xì xào.

      Duy Nhược Hề lo lắng ở bên cạnh tới lui cũng chen được vào giữa. Duy Nhược Hề lại cảm giác nghe lại được cái thanh ‘Tí tách’ ‘tí tách’.

      “Duy Nhược Hề”. thanh trầm thấp có chút lạnh vang lên bên tai Duy Nhược Hề.

      Là giọng của Mặc Diễm, Duy Nhược Hề cảm thấy vui mừng, phát thanh lạnh băng kia phát ra ở phía sau mình.

      “Mặc Diễm.” Duy Nhược Hề kích động cầm tay người thanh niên tuấn mỹ này. Duy Nhược Hề cảm thấy khi nàng cầm tay Mặc Diễm cả người chàng thanh niên này trở nên cứng ngắt.

      “Buông tay.” thanh trầm trầm có chút tức giận.

      “Nga.” Duy Nhược Hề ngượng ngùng sờ soạng cái mũi của mình, nàng như thế nào lại quên Mặc Diễm thích thân cận với người khác. Bất quá, lần này cũng có giống như lần trước đem nàng đẩy ra. “Mặc Diễm tôi phát có quái…..”

      Duy Nhược Hề còn chưa hết câu liền bị cắt ngang. “Lại đây .” Mặc Diễm về phía trước vài bước rời xa đám người.

      “Được” Duy Nhược Hề theo sát ở phía sau Mặc Diễm, lúc tôi xem tin tức phát góc bên kia có quái vật màu lam xuất , nhưng phải chỉ con.”

      xem thấy?” Mặc Diễm hỏi, còn tưởng nương này là tới giúp vui chứ.

      “Đúng vậy, tôi ở TV nhìn thấy. Chúng ta tại cần phải làm cái gì bây giờ?”

      thấy được, như vậy cũng có phần trách nhiệm của . Cho nên, phụ trách đem nhóm người này dẫn ra khỏi bắc phố, ta biết cụ thể đàn quái vật này chỉ tập trung tại bắc phố công kích người.”

      “......” Duy Nhược Hề quay đầu nhìn nhìn đám đông đông nghịt kia, hoàn toàn hết chỗ .

      “Nhanh , chúng ta chỉ có khoản 10 phút, đám quái vật kia có kiên nhẫn lâu như vậy.” Thanh của Mặc Diễm lộ ra nồng đậm tia kiên nhẫn.

      “Nhưng mà tôi phải dẫn đám người này ra chỗ khác bằng cách nào?” Duy Nhược Hề trong mong đứng trước mắt Mặc Diễm chờ đợi, chờ chỉ giáo cho nàng biện pháp tốt.

      “Đó là chuyện của .” Mặc Diễm bày ra vẻ mặt quan tâm, làm bộ như phát biểu tình của Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề vẫn đứng tại chỗ, nửa ngày chịu .

      “Nhanh .” Thanh lạnh như băng lại vang lên.

      “Cái kia, tôi đem bọn họ dẫn , chỉ có mình đối phó với mấy con quái vật có việc gì chứ?” Duy Nhược Hề lo lắng hỏi.

      Mặc Diễm tựa hồ giật mình,“Tôi có việc gì.”

      “Nga, vậy tôi đây, phải cẩn thận chút nha.” Duy Nhược Hề lề mề dặn dò.

      Duy Nhược Hề đến đám người bên cạnh, đám người kia vẫn cứ như trước nhiệt liệt thảo luận xem người nọ là chết như thế nào, giống như chút muốn rời .

      Duy Nhược Hề ở bên cạnh gấp muốn xoay vòng vòng, chỉ có 10 phút, làm sao mà dẫn họ nha.

      Di, có rồi, Duy Nhược Hề ra bên cạnh mở di động lên.

      “Liên hệ người tên Lí Đa Hải.”

      liên hệ, liên lạc được, thỉnh chuyện.”

      Thanh của máy trí năng vang lên trong đầu Nhược Hề, hình ảnh Lí Đa Hải xuất trước mắt . Nhìn bối cảnh thoạt nhìn giống như ở phòng bếp ‘Đa Cư Quán’.

      “Tiểu Hề, tìm có chuyện gì?” Hình ảnh vừa lên Lí Đa Hải bắt đầu chuyện.

      Đa Hải, em cần giúp đỡ chuyện.”

      “Cứ , nhất định giúp em.”

      “Như thế như thế, như vậy như vậy......” Líu ríu, líu ríu.

      Tắt kết nối, Duy Nhược Hề lại tránh ở nơi có người nhìn thấy, lắc mình vào bên trong Mặc Trạc, thấy công cụ bắt cua ngày hôm qua vẫn còn ở đó, nhanh nhẹn mò được 10 con cua, dùng cái túi lưới bỏ vào rồi nhanh ra ngoài.

      Duy Nhược Hề làm bộ như vô giúp vui bình thường, dùng sức hướng phía trung tâm . “Ai, cho qua, cho qua , chuyện gì vậy? Sao lại nhiều người như thế này?”

      Người qua đường giáp quay đầu nhìn Duy Nhược Hề liếc mắt cái,“Này, nương này từ đâu tới? chen cái gì mà chen, bên trong là người chết đó, cẩn thận kẻo bị dọa.”

      Duy Nhược Hề làm bộ như hứng thú, “Chết như thế nào, làm sao mà chết vậy? Tôi thấy bên này vây quanh đống người liền tới xem.”

      “Tôi làm sao mà biết người này chết như thế nào nha. thấy nhiều cảnh sát kiểm tra sao.”

      “Vậy hả, cám ơn .” Duy Nhược Hề vừa dứt lời, lại cố gắng đưa con cua lên cao. Người qua đường ất nhìn thấy liền hứng thú hỏi, “ nương này, xin cho hỏi mua cái này ở đâu? Thoạt nhìn giống con cua a.”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29:

      Duy Nhược Hề lo lắng Duy Nhược Hề lập tức hưng phấn gật đầu,“Đúng vậy, đúng vậy, đại ca, đây là con cua.” Hắc hắc, con cá mắc câu.

      Người qua đường giáp:“ , con cua mua lớn nha.” từng nhìn thấy con cua nhưng cũng có lớn như vậy.

      “Đúng vậy, con cua này có khoản 7,8 lạng lận. So với con cua bình thường lớn hơn rất nhiều.”

      , con cua này mua ở đâu thế? Chắc là rất đắt phải ?”

      đắt, đắt chỉ cần 500 tinh cầu có thể mua được 1 con.” tại 500 tinh cầu mua được 1 con cua thể tiện nghi hơn.

      “Cái gì? 500 tinh cầu 1 con cua?” Người qua đường giáp hét lên. Chuyện này là hay giả vậy? này láo .

      Lúc này những người quay quanh cổ thi thể nghe được người qua đường giáp thét chói tai đều nhìn lại đây.

      “Ông kêu cái gì mà lớn tiếng như thế chứ.” Người qua đường ất bất mãn .

      Lúc này, những người còn vây xem cổ thi thể kia nghe được người qua đường giáp thét chói tai đều nhìn qua đây.

      “Kêu la cái gì a? Còn lớn tiếng.” Người qua đường ất bất mãn .

      “Di, này , cầm tay là con cua sao? Như thế nào lại lớn như vậy?” Người qua đường bính phát con cua.

      “Oa, , như thế nào lại lớn như vậy? con thoạt nhìn hẳn là nặng khoản 7,8 lạng .”

      , mua ở đâu thế ? Như thế nào lớn như vậy?”

      “Vừa mới lúc nãy dường như nghe vị kia kêu to 500 tinh cầu con?” Lúc này, mọi người đều bị con cua tay Duy Nhược Hề hấp dẫn nên bắt đầu quay quanh .

      “500 tinh cầu 1 con. Nằm mơ sao?” Người nào đó cười nhạo vị ất vừa kêu to lên.

      “Chính tai tôi nghe được, tin cứ hỏi này xem.”

      , con cua này mua ở đâu? Giá bao nhiêu thế?” Người vây xem đều hỏi.

      Lúc này đám phóng viên cũng nghe được tình huống bên này đều chạy lại đây.

      Sau đó còn có phóng viên phỏng vấn Duy Nhược Hề,“ Xin chào, chúng tôi là phóng viên của tòa soạn xx, xin hỏi cầm tay là con cua sao?”

      Duy Nhược Hề cảm thấy đau đầu, chỉ định dụ giỗ đám người này đến ‘Đa Cư Quán’ thôi, vì cái gì mà đám phóng viên này cũng vô giúp vui.

      “Này là con cua.” Duy Nhược Hề có chút biết nên như thế nào đối mặt với màn ảnh.

      “Xin hỏi, mua con cua này ở đâu?.”

      “Con cua này là hôm nay tôi ngang ‘Đa Cư Quán’ mua được, nghe ‘Đa Cư Quán’ lần nữa khai trương, cho nên đặc biệt giảm giá, 500 tinh cầu mua được 1 con cua. Hơn nữa mỗi người giới hạn mua được 10 con.”

      “500 tinh cầu 1 con?” Phóng viên kinh hãi, cái giá này quá tiện nghi , con cua tại đều hơn thế này nhiều mà giá bán 10.000 tinh cầu. Vậy mà con cua lớn thế này chỉ bán 500. “ , gạt chúng tôi chứ?”

      “Tôi có gạt mọi người, chỉ cần 500 tinh cầu là mua được 1 con cua, bất quá số lượng có hạn. Hơn nữa đồ ăn ở ‘Đa Cư Quán’ rất ngon”. Thuận tiện thay nhà hàng của mình quảng cáo chút.

      “Trời ạ, chỉ cần 500 tinh cầu? Rất tiện nghi ...”

      “Đúng vậy, kia gạt chúng ta ?” Có người căn bản tin.

      “Làm cho này này dẫn nhóm chúng ta xem chẳng phải biết sao?”

      “Tốt, nương, dẫn chúng ta xem .”

      Đám phóng viên kia cũng vì chuyện thi thể báo cáo xong nên cũng theo Duy Nhược Hề đên ‘Đa Cư Quán’ xem chút, dù sao con cua lớn như vậy cũng chưa có người nhìn qua. Mà đám cảnh sát kia sau khi mọi người rời cũng sai biệt lắm liền đem thi thể nạn nhân đến bệnh viện chờ thân nhân nhận.

      Chỉ lát sau, bắc phố người cũng thấy. Toàn bộ bắc phố im lặng có thể nghe tiếng ‘tí tách, tí tách’ quỷ dị cách đó xa.

      Lí Đa Hải đứng ở cửa ‘Đa Cư Quán’, từ rất xa liền nhìn thấy đám người tới, thế nhưng còn có cả phóng viên nữa.

      “Phía trước chính là ‘Đa Cư Quán’.” Duy Nhược Hề dẫn đám người vào ‘Đa Cư Quán’, sau đó đám phóng viên liền hướng Lí Đa Hải đứng ở cửa ‘Đa Cư Quán’ chụp ảnh liên tục.”

      Lí Đa Hải mang Duy Nhược Hề kéo qua bên hỏi: “Tiểu Hề, sao lại nhiều người như vậy?”

      Đa Hải khoan hãy hỏi, khi nãy em gọi cho chuẩn bị tốt chưa?“ “Chuẩn bị tốt rồi.” Lí Đa Hải vẫn có chút kỳ quái, biết Duy Nhược Hề bảo chuẩn bị này nọ làm cái gì.

      Đa Hải, đợi lát nữa em đem con cua ra, nhớ kỹ, con cua giá 500 tinh cầu, hơn nữa mỗi người giới hạn chỉ mua được 10 con. Nếu đến lúc đó đủ cua dẫn mấy người này vào ăn cơm, toàn bộ ưu đãi 5% biết ?” Lí Đa Hải ngạc nhiên,“Tiểu Hề,500 tinh cầu con cua?”

      Lí Đa Hải mở nhà hàng đương nhiên biết con cua quý như thế nào, bình thường nhà hàng có cua để bán. Ngay cả khách sạn 9 sao của Viêm gia, mỗi ngày chỉ có ít để cung ứng, cho thấy con cua trân quý biết bao nhiêu. Thế nhưng tại Nhược Hề chỉ bán 1 con cua giá 500 tinh cầu, giá này cũng quá rẽ .

      Đa Hải, trước hết cứ làm theo lời em . Bất quá, em cũng có bao nhiêu con cua. Chúng ta bây giờ là đẩy mạnh việc tiêu thụ của nhà hàng. tại có phóng viên, em đến phòng giữ tươi trước, đợi lát nữa cho người vào lấy cua là được rồi.”

      “Được, tin tưởng em.”

      Duy Nhược Hề nhìn Lí Đa Hải trước mắt, chút lo lắng tín nhiệm mình, bỗng nhiên Duy Nhược Hề có chút hổ thẹn. Lúc điện thoại nàng chỉ nhờ Lí Đa Hải giúp nàng chuẩn bị này nọ. Cũng cụ thể cho Lí Đa Hải là chuyện gì xảy ra. tại nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của Lí Đa Hải nàng bỗng nhiên cảm thấy như mình lợi dụng Lí Đa Hải.

      Ai, bất quá, tại cũng có biện pháp gì, ngay cả phóng viên cũng đều đến đây. Duy Nhược Hề đành phải đem con cua lấy ra bán. Nhưng như vậy cũng thuận tiện đem danh ‘Đa Cư Quán’ khai hỏa cũng tốt.

      Chỉ sợ đến lúc đó có người tra được đến chỗ nàng, dù sao rau dưa của ‘Đa Cư Quán’ đột nhiên ngon hơn những chỗ khác nhiều khẳng định khiến nhiều người chú ý. tại Viêm gia đứng đầu trong lĩnh vực ẩm thực. Nhược Hề khẳng định Viêm gia phái người thăm dò nguồn nguyên liệu của ‘Đa Cư Quán’ từ đâu mà đến. Phỏng chừng bao lâu nữa tìm đến nàng.

      Ngay từ khắc đầu tiên hợp tác với Lí Đa Hải nàng đoán được, gian dị năng của nàng che giấu được bao lâu.

      Chỉ là biết cái tên Viêm Bân kia khi phát ra đối với nàng như thế nào. Duy Nhược Hề lo lắng nhất phải sợ người biết được rau dưa ở ‘Đa Cư Quán’ là nàng cung cấp, người ta chỉ cho rằng nàng có gian dị năng thôi. Nàng chỉ sợ có người biết gian dị năng này là ngụy trang, sợ người ta phát ra Mặc Trạc. Đến lúc đó cả nhà chắc bị liên lụy.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Mặc Diễm chuyện .

      Duy Nhược Hề làm cho Lí Đa Hải ứng phó phóng viên chút, sau đó nàng liền vào phòng giữ tươi để vào Mặc Trạc bắt cua.

      Vào phòng giữ tươi mới thấy Lí Đa Hải chuẩn bị này nọ cho nàng tốt lắm. Ngay cả dụng cụ bắt cua cũng chuẩn bị thêm. Sau đó trực tiếp đem dụng cụ Lí Đa Hải chuẩn bị vào Mặc Trạc. Dù sao cái dụng cụ Lí Đa Hải chuẩn bị cũng tốt hơn cái nàng tự làm.

      Bởi vì sợ Lí Đa Hải chờ nóng nảy, hơn nữa hồ nước trong gian cũng có sâu lắm nên chốc lát liền mò được mấy thùng liền trực tiếp ra ngoài.

      Vừa ra ngoài liền có người đến gõ cửa, “Tiểu Hề, chuẩn bị xong chưa?” Lí Đa Hải hỏi.

      Đa Hải, đều xong hết rồi.” Duy Nhược Hề đem cửa mở ra liền thấy Lí Đa Hải mặt mày lo lắng đứng ở cửa.

      “Tiểu Hề, chúng ta nhanh lên thôi.” Lí Đa Hải ở bên ngoài thiếu chút nữa bị mấy tên phóng viên góp vui phiền chết.

      “Dạ, Đa Hải, đây là con cua, chỉ có mấy thùng, nhiều lắm.” Duy Nhược Hề đem cua trong hồ nước bắt khoản nửa. Còn nửa còn lại chuẩn bị để người nhà ăn từ từ.

      Lí Đa Hải vừa nhìn thấy con cua liền thất thần, sao, như thế nào có con cua lớn như vậy,“Tiểu, Tiểu Hề, con cua của em cũng lớn quá , con cua giá 500, này phải tiện nghi bình thường mà là vô cùng tiện nghi. Kỳ , con cua này của em có thể đem bán đấu giá nha.” Bình thường, con của chỉ nặng khoản 3 lạng thôi, con này là quá lớn. Hoàn toàn có thể đem đấu giá.

      “Chỉ có 500 tinh cầu con thôi Đa Hải, em với người ta rồi. Nếu muốn ăn, lúc nào em cũng có thể đem lại đây cho . Nhưng mà để cho nhà hàng bán được vì em có bao nhiêu.”

      “Em cần đùa nữa. Chúng ta đem cua này ra ngoài .” Lí Đa Hải mị mị nhìn Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề gật gật đầu :“ Đa Hải, đem mấy thùng cua này ra ngoài , cho bọn họ chỉ có nhiêu đó thôi. Còn nữa, lát nữa em từ cửa sau ra ngoài, cần tìm em.” Nàng cũng muốn người khác thấy nàng cùng ông chủ ‘Đa Cư Quán’ chỗ.

      “Được rồi, sau phòng bếp có thông đạo, em trực tiếp ở đó ra ngoài là được.”
      “Vậy Đa Hải, em trước nha.”

      Lí Đa Hải nhìn bóng dáng Duy Nhược Hề biến mất ở chỗ rẽ, mới bảo người bán hàng đem mấy thùng cua ra ngoài. Lí Đa Hải biết Duy Nhược Hề muốn bị bại lộ là nửa chủ nhân của ‘Đa Cư Quán’, cũng muốn cho người khác biết rau dưa ở đây là do nàng cung cấp. biêt Duy Nhược Hề có bí mật cho nên cũng hỏi con cua này từ đâu đến.

      Nhưng mà Lí Đa Hải cũng biết , bí mật này bảo đảm, chỉ cần người có chút thế lực là có thể tra ra ngay. Duy Nhược Hề chắc cũng biết chuyện này. Nhưng nếu tại nàng muốn cho người khác biết liền giúp nàng giấu diếm là được. Lí Đa Hải cũng biết Viêm gia sớm muộn gì cũng tìm tới nàng, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

      Duy Nhược Hề đường cái, cảm thấy có chút áy náy, nàng cũng biết trực tiếp đem con cua cho Lí Đa Hải, làm đối mặt với phóng viên có chút đạo đức.
      Nhưng mà nàng cũng còn biện pháp nào nha.

      Duy Nhược Hề có chút hơi giật mình đứng ngốc ở đó, nhất thời biết phải làm sao. Nàng muốn Bắc phố nhìn xem Mặc Diễm thế nào, lại sợ mình rồi tìm được Mặc DIễm ngược lại bị quái vật đánh lén thực thảm. Cho nên nàng do dự, rốt cuộc là muốn về nhà hay là vẫn bắc phố tìm Mặc Diễm.

      Nàng đại khái là cảm thấy lo lắng cho Mặc Diễm nhiều hơn nên quyết định Bắc phố nhìn xem thế nào. Duy Nhược Hề có chút ràng lắm, trong lòng nàng cảm thấy rất lo lắng, phi thường lo lắng cho Mặc Diễm. Duy Nhược Hề cho rằng loại lo lắng này là do Mặc Diễm cứu nàng nên nàng lo lắng lại cho ta cũng bình thường.

      Vừa mới tiến hai bước vào Bắc phố, Duy Nhược Hề liền cảm giác như mình bị cái gì nhìn thẳng, có loại cảm giác dựng tóc gáy.

      Duy Nhược Hề tại muốn khóc, nàng như thế nào liền như vậy vào, biết chính mình sợ quái vật, còn cố tình hướng nơi này . tại tôt rồi, vừa tiến vào liền bị theo dõi, Mặc Diễm kia cũng biết chạy đâu mất.

      Vừa định xoay người liền rời khỏi bắc phố, kết quả, Duy Nhược Hề quay người lại liền nghĩ đến cửa ra ngay phía sau lưng. Thế nhưng lại giống như lần trước, có đến 3 con đường lớn.

      Ô, tại nên làm cái gì bây giờ a? Duy Nhược Hề khó xử xem xét tình huống trước mắt, xong rồi, xong rồi, nàng lại bị mê hoặc.

      “Mặc Diễm, Mặc Diễm, ở nơi nào?” Duy Nhược Hề cẩn thận hướng bốn phía hỏi.

      Chung quanh im ắng, chỉ có cách đó xa ‘Tí tách, tí tách’ thanh .

      Dù sao cũng là lần thứ 2 đụng đến tình huống này, Duy Nhược Hề cũng khẩn trương lắm. Nàng quyết định địch bất động, nàng động, sau đó vững vàng đứng ngay tại chỗ. Duy Nhược Hề đứng đó vài phút cũng phát thêm chút động tĩnh nào. Sau đó nàng lại do dự, có nên hay nên . Nhưng mà nếu càng càng xa, đến lúc đó nếu gặp được Mặc Diễm nàng khẳng định là chết chắc.

      Mặc Diễm, Mặc Diễm, ở nơi nào, ở nơi nào a, Duy Nhược Hề yên lặng trong lòng thầm. Mặc Diễm trăm ngàn cần có việc a.

      ‘Tí tách, tí tách’ thanh đột nhiên ở sau người vang lên, Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn. Chết tiệt, quái vật đến rồi. Duy Nhược Hề dám quay đầu lại nhìn quái vật, sợ vừa quay đầu lại liền bị nó cắn cổ.

      “Tiểu Hề,” Phía sau truyền đến giọng của Mặc Diễm.

      “Mặc Diễm” Duy Nhược Hề kinh hỉ định quay đầu lại, lại phát thanh dường như có chút thích hợp, giọng của Mặc Diễm sao hôm nay lại ôn nhu như vậy. Duy Nhược Hề nhớ , từ lúc đầu cho tới bây giờ Mặc Diễm chuyện với nàng đều mang bộ dáng lạnh như băng, có bao giờ khẩu khí lại ôn nhu như vậy đâu?

      Thảm, khẳng định phải Mặc Diễm, mà là quái vật biến ra. Duy Nhược Hề đứng yên ngay tại chỗ, động cũng dám động.

      “Tiểu Hề, là Mặc Diễm đây. Tại sao em lại chạy đến chỗ này?” Như trước, vẫn là giọng ngọt ngào có thể chảy nước.

      Mình mà qua chết là cái chắc, Duy Nhược Hề dưới đáy lòng thầm nghi. Bất quá, giọng dễ nghe dịu dàng thế này so với giọng của Mặc Diễm lạnh lùng kia dễ nghe đến đòi mạng, làm hại Duy Nhược Hề luôn nhịn được muốn quay đầu.

      “Này, uy, ngươi nhanh , ta quay đầu.” Hừ, thế nhưng muốn dùng mỹ nam kế làm cho nàng quay đầu lại.

      “Tiểu Hề, làm sao vậy. là Mặc Diễm a, quái vật đều bị giết hết rồi. Chúng ta tại trở về .” là ngọt ngào a.

      Ô, ngươi nhanh , ta quay đầu, Duy Nhược Hề ngay cả tâm tư khóc đều có, thầm nghĩ nên thoát khỏi đây như thế nào.

      “Tiểu Hề, chúng ta thôi.” thanh kia vẫn triền miên mê hoặc Nhược Hề. Làm hại nàng phải vô cùng cố gắng mà trấn định lại.

      “Tiểu Hề, Tiểu Hề, mau tới đây a.” Thanh kia vẫn kiên trì ngừng chờ Duy Nhược Hề quay đầu.

      Duy Nhược Hề tựa hồ có chút thể nhịn được nữa, vừa mới chuẩn bị xoay người, lại phát thanh thân thiết nhưng lạnh lùng tryền qua,” Duy Nhược Hề, nếu muốn chết cứ quay đầu . tại, lập tức tĩnh tâm của lại. Chậm rãi bình tĩnh, cái gì cũng muốn, sau đó nhắm mắt, từng bước tiến về phía trước.

      “Mặc Diễm, là sao?” Duy Nhược Hề kinh hỉ kêu lên tiếng.

      “Ngu ngốc, đừng lên tiếng, nghe lời tôi , bình tĩnh lại, nhắm mắt, chậm rãi về phía trước, chỉ cần vài bước là có thể ra ngoài. Còn nữa, ra ngoài rồi đừng vào nữa. mình tôi có thể ứng phó được.” thanh này giống như phía sau lưng nàng truyền đến, lại giống như từ bốn phương tám hướng truyền lại, ngay cả Duy Nhược Hề cũng nghe nó được truyền từ đâu.

      Chương 31: Vết bầm.

      “Còn nữa, cần lo con quái vật phía sau , tại chỉ cần tĩnh tâm.”

      Duy Nhược Hề cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe Mặc Diễm nhiều như vậy. Hơn nữa dường như Mặc Diễm có chút lo lắng.

      Duy Nhược Hề theo hướng dẫn của Mặc Diễm, hít sâu hơi, sau đó chậm rãi thử làm cho đáy lòng yên tĩnh lại, lại nhắm mắt, chậm rãi hướng về phía trước ra ngoài. Đại khái được vài bước, Duy Nhược Hề liền cảm thấy chung quanh khí còn quỷ dị cùng im lặng, thế này mới mở to mắt, phát ra khỏi bắc phố.

      Quay đầu lại nhìn vào bên trong Bắc phố , trừ bỏ khúc đường phía trước mặt hoàn toàn thấy gì, chỉ thấy các tòa nhà cao tầng, biết Mặc Diễm thế nào rồi, Duy Nhược Hề thầm nghĩ.

      Duy Nhược Hề bởi vì sợ Mặc Diễm đối phó được nhiều quái vật như vậy, cho nên nàng vẫn đứng ở cửa Bắc phố chờ xem có thể nhìn thấy Mặc Diễm hay .

      Khoản mười phút trôi qua, Duy Nhược Hề chờ đợi có chút lo lắng, có chút sợ hãi, sợ Mặc Diễm lại xảy ra chuyện gì. , nhất định có chuyện gì, Duy Nhược Hề tự vã miệng mình.

      “Phi, phi, phi,sao lại nghĩ đến chuyện xấu, Mặc Diễm có chuyện gì.”

      Duy Nhược Hề lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên bên cạnh vang lên thanh có chút lạnh lùng, “Như thế nào? nghĩ tôi gặp chuyện may?”

      Là giọng của Mặc Diễm , Duy Nhược Hề kinh hỉ quay lại nhìn, “Mặc Diễm, sao chứ?” Dứt lời liền xoay Mặc Diễm hai vòng, phát phía sau lưng vết thương, cái áo màu đen bị xé rách, lộ ra màu da màu đồng bên trong, đó có vết rách.

      như thế nào bị thương? Có nặng lắm ?” Duy Nhược Hề nhíu lại cái mày, cảm giác ngực có chút rầu rĩ, cũng biết có phải hay bởi vì thấy Mặc Diễm bị thương nên mới vậy.

      Mặc Diễm lại hừ lạnh tiếng, nếu này bị thương. nghĩ đến này thế nhưng lại ngốc, nghĩ nàng rồi ngờ nàng quay trở lại. bên dùng tinh thần lực chuyện cùng nàng, bên lại ứng phó quái vật nên mới bị thương.

      Duy Nhược Hề dường như sợ thanh lạnh lùng của , kéo kéo áo Mặc Diễm hỏi:” Có cần bệnh viện hay ? Cái này là do quái vật cào bị thương sao? Có nguy cơ bị nhiễm bệnh gì ?”

      Mặc Diễm lạnh lùng nhìn Duy Nhược Hề cái,“ cần.”

      Duy Nhược Hề còn rối rắm chuyện bị thương, chú ý ánh mắt Mặc Diễm ngày càng lạnh,” cần bệnh viện sao? Nếu để tôi băng bó chút cho .” Duy Nhược Hề còn nhìn vết thương chảy máu của Mặc Diễm.

      “Đều cần. Còn có, đừng theo tôi.” Mặc Diễm lạnh lùng , ghét nhất là có kẻ ngốc bám phía sau nha.

      Duy Nhược Hề thế này mới phát chính mình bất tri bất giác theo Mặc Diễm đoạn rất xa rồi,“Ngạch, nga, cái kia, tôi theo , trở về tốt nhất đem miệng vết thương lưng rửa qua cồn i-ốt chút, nếu vết thương bị nhiễm trùng mất.”

      Mặc Diễm ngay cả đầu cũng có quay lại, để lại bóng lưng cho Duy Nhược Hề rồi trực tiếp rời .

      Duy Nhược Hề hai ngày gần đây rất nhàn rỗi, có việc gì làm, đồ ăn ở ‘Đa Cư Quán’ vẫn còn nhiều, cần gấp. Cho nên Duy Nhược Hề trong hai ngày này có trồng hay thu hoach rau dưa gì cả, chỉ chờ đến đại thọ của ông nội, bất quá hai ngày này là nhàm chán.

      Duy Nhược Hề rất thích vào trong Mặc Trạc, bởi vì nàng vẫn cảm thấy khí bên trong so với bên ngoài thoải mái hơn nhiều, hơn nữa ở trong gian tâm tình của nàng có phiền muộn gì cả.

      Duy Nhược Hề tại liền nằm ở bên trong Mặc Trạc, phía dưới lót cái thảm lông màu đen. Nàng nằm ở dưới gốc cây hoa đào nở rộ ngủ giấc.

      Đến hôm trước Nhược Hề mới biết được đây là cây đào, nghĩ đến hôm nay nở hoa rồi, chắc khoản hai ngày nữa kết quả.

      Duy Nhược Hề nằm ở thảm lông, nghe bên cạnh mùi thơm của hoa mẫu đơn nở rộ, nhìn đỉnh đầu hoa đào nở đặc cả cành cây, cảm giác buồn ngủ lại tăng thêm.
      “Tiểu Hề” Là giọng của Mặc Diễm, chẳng qua, quá mức ôn nhu.

      Duy Nhược Hề nghe được thanh lập tức quay đầu lại, phát Mặc Diễm chính là vẻ mặt ôn nhu đầy ý cười nhìn nàng.

      Khóe môi giơ lên, tạo thành nụ cười, khi Mặc Diễm cười rộ lên thế nhưng so với tên Viêm Bân càng giống thiên sứ hơn. Duy Nhược Hề khỏi ngây người.

      Đây mới là bộ dáng nàng thích, ôn nhu, nho nhã, tuấn mỹ. giống lúc trước, lúc nào cũng banh cái mặt ra.

      “Mặc Diễm” Duy Nhược Hề đáp lại. Nhìn Mặc Diễm ôn nhu như vậy, Duy Nhược Hề giống như quên hết mọi thứ.

      “Tiểu Hề, nguyên liệu ở ‘Đa Cư Quán’ là cung cấp sao?” Trước mắt, Mặc Diễm vẻ mặt ôn nhu hỏi Duy Nhược Hề.

      Bị sắc đẹp làm mụ mẫm đầu óc Duy Nhược Hề chỉ lo gật đầu, tựa hồ quên vừa rồi Mặc Diễm hỏi nàng vấn đề gì.

      Bỗng nhiên sắc đẹp trước mắt đột nhiên thay đổi, Viêm Bân vẻ mặt dữ tợn nhìn Duy Nhược Hề,“Duy Nhược Hề, thừa nhận ‘Đa Cư Quán’ rau dưa là cung cấp phải ?”

      Duy Nhược Hề ngây dại, vì cái gì Mặc Diễm ôn nhu lại biến thành vẻ mặt dữ tợn của Viêm Bân.

      Duy Nhược Hề liền ngơ ngác nhìn Viêm Bân trước mắt dùng cả hai tay bóp cổ nàng.
      “Khụ, buông tay.” Duy Nhược Hề nhịn được kinh hô ra tiếng.

      mau, rau dưa ở ‘Đa Cư Quán’ là cung cấp phải ?” Trước mắt, vẻ mặt của Viêm Bân càng ngày càng dữ tợn.

      “A, ngươi buông tay, đồ điên.” Duy Nhược Hề dùng sức kéo hai tay của Viêm Bân ra khỏi cổ nàng.

      Đột ngột, Viêm Bân trước mắt lại biến thành bà bác lần trước Nhược Hề gặp ở ‘Đa Cư Quán’.

      Bác dùng cả hai tay bóp cổ Duy Nhược Hề, bên dùng sức, bên kêu lên:“Con xấu xí, cho mày tao đầy đặn, cho mày dám tao béo...”

      “A” Duy Nhược Hề mạnh mẽ bừng tỉnh lại, chết tiệt sao lại gặp ác mộng.

      Duy Nhược Hề trong lòng vẫn còn sợ hãi, sờ sờ cái cổ vừa bị bóp trong mộng. Có chút kỳ lạ, vừa rồi là nằm mộng như lại cảm giác rất chân , cái cảm giác bị người ta bóp cổ, lúc đó cách nào thở được, giống như từng trải qua, mộng thể nào chân đến vậy.

      Di, chân ? Duy Nhược Hề sờ sờ cần cổ của mình, thế nhưng lại cảm thấy có chút đau đớn. Đau? Duy Nhược Hề thất thần, sao lại thấy đau?

      Duy Nhược Hề đứng dậy, sau đó ngay cả thảm lông cũng có thu xếp gọn gàng liền rời Mặc Trạc, trực tiếp trở lại phòng, sau đó lấy gương ra soi.

      Duy Nhược Hề ngây dại, nhìn vào trong gương mới phát cổ mình thế nhưng có vệt xanh tím.

      Như thế nào ngủ lại có vết bầm? Duy Nhược Hề cảm thấy khó tin. Nàng ngủ trong gian nằm mơ lại có vết bầm. Nàng nhớ rất ràng dấu vết này lúc nàng tắm hoàn toàn thấy. Như thế nào ngủ mơ lại có vết bóp cổ thế này?

      Duy Nhược Hề cảm thấy thể hiểu nổi. Nàng tin tưởng việc thấy ác mộng lại để lại dấu vết , như vậy chỉ có khả năng, khi nàng ngủ trong gian bị bóp cổ. Nhưng mà trong gian chỉ có mình nàng mới có thể vào, cổ thụ gia gia còn chưa tỉnh lại nên có khả năng là ông. Như vậy rốt cuộc vết bầm cổ nàng là ai làm?

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Duy gia ân oán [1]

      Duy Nhược Hề nhìn nhìn thời gian, liền chạy vào trong gian, đến nằm tấm thảm lông kia nhìn hoa đào đỉnh đầu. Duy Nhược Hề khỏi cảm thấy chút hồ đồ, chẳng lẽ là do cây đào đỉnh đầu gây ra?

      “Xích, làm sao có thể do cây đào gây ra được, có chuyện đáng ngạc nhiên như vậy được.” Duy Nhược Hề tự giễu .

      Nằm ở nơi đó, Duy Nhược Hề cũng dám ngủ tiếp, chỉ sợ tiếp tục nằm thấy ác mộng, chỉ nằm đó rồi mở to hai mắt hình cành đào đỉnh đầu rồi ngẩn người, nghĩ đến mấy ngày hôm trước ở ‘Đa Cư Quán’ đụng phải người tự nhận là bác của nàng.

      Duy Nhược Hề cảm thấy lạ, làm sao khi nàng nhìn bà bác này lại cảm thấy cực kỳ chán ghét cùng sợ hãi như vậy? Đợi Duy mẹ trở lại phải hỏi mẹ chút mới được.

      Buổi tối sau khi cơm nước xong, Duy ba cùng Tiểu Hạo ngồi ở phòng khách xem TV, Duy mẹ trong phòng bếp rửa chén nàng thuận tiện lẻn vào trò chuyện với mẹ, để xem rốt cuộc nhà mình cùng gia đình của ba quan hệ thế nào mà đến nông nỗi này. “Mẹ, mẹ để con rửa cho.” Duy Nhược Hề vào đến phòng bếp, cười hì hì nhìn Duy mẹ. Duy mẹ nhìn Nhược Hề cái rồi :” Con có chuyện gì muốn hỏi mẹ phải ? Bình thường cơm nước xong con chưa bao giờ vào phòng bếp nha. con, định hỏi mẹ chuyện gì?”

      Duy Nhược Hề tiến về phía trước, từ phía sau ôm lấy Duy mẹ cười :” Mẹ của con thông minh, giống như bà tiên dự đoán vậy, con nghĩ cái gì cũng biết, mẹ của con quá lợi hại.”

      “Đừng có cười hì hì mãi, nhanh cho mẹ biết chuyện gì nào.” ra Duy mẹ đoán được Duy Nhược Hề muốn hỏi chuyện gì rồi. Tuy rằng tại Duy Nhược Hề nhớ tình gì nhưng là chuyện ân oán trước đó của Duy gia, sớm hay muộn gì Duy Nhược Hề cũng biết.

      “Mẹ, hai ngày trước con gặp người phụ nữ, bà ta bà ta là bác của con.” Duy Nhược Hề biết có nên cho mẹ biết hay chuyện bà ta đánh cái tát, và cũng đánh trả lại cái.

      Duy mẹ có chút ngoài ý muốn, “Tiểu Hề, con gặp phải bác sao? Bà ta có làm khó làm dễ con hay ?” Duy mẹ có chút lo lắng, con giống trước kia khi gặp bác toàn bị khi dễ đến khổ.

      Người kia đánh còn phải trở về gặp có khó xử hay a? “ có ạ, chỉ đống chuyện gì đâu thôi ạ.” Duy Nhược Hề vẫn quyết định cùng Duy mẹ tình, dù sao cả nhà cũng phải trở về.

      Duy mẹ nga tiếng,“Cho nên, con muốn hỏi ở nhà của ba con trước kia xảy ra chuyện gì đúng ?”

      “Đúng vậy, mẹ, mẹ cho con trước kia nhà mình cùng bác phát sinh tình gì được ? Mẹ ngọn nguồn cho con biết .”

      Duy mẹ rửa sạch tay, bình tĩnh nhìn Duy Nhược Hề :” Con rất muốn biết chuyện trước kia sao? Nếu con biết rồi có khả năng muốn cùng ba trở về nhà ông nội tham gia tiệc mừng thọ.”

      “Mẹ cứ việc cho con biết , con sao đâu, tình con rất muốn biết.” Nghĩ đến ngày đó mới vừa nhìn thấy bác, cả người nàng đột nhiên tự chủ mà phát run lên, nàng thích cái cảm giác này, cho nên nàng cần phải biết nguyên do, mới có thể điều chỉnh tâm lý sửa lại chứng sợ hãi đến phát run của cơ thể này.

      “Được rồi, để mẹ cho con chuyện trước kia. Nghe chuyện xong rồi có nhà ông nội hay là do con quyết định.”

      18 năm trước, Duy gia là tiểu gia tộc, bởi vì gia tộc được hình thành từ rất xa xưa cho nên Duy gia cũng bị mấy đại gia tộc thôn tính.

      Nhưng mà tuy rằng bị các đại gia tộc thôn tính nhưng cũng bị các tiểu gia tộc khác liên hợp chèn ép.

      Muốn gia tộc của mình thêm lớn mạnh mà bị các gia tộc khác chèn ép chỉ có cách là liên hôn giữa các gia tộc là biện pháp hiệu quả và dễ dàng nhất.

      Lúc ấy đứng đầu Duy gia chính là ông nội của Duy Nhược Hề, Duy Mạnh Hạnh. Mà bà nội của Duy Nhược Hề chết bệnh trước đó vài năm. Năm ấy Duy Nhược Hề còn chưa có sinh ra.

      Duy Mạnh Hạnh lúc ấy muốn cho ba của Duy Nhược Hề là Duy Lương Thành liên hôn cùng con của tiểu gia tộc khác. Nhưng mà khi đó Duy Lương Thành cùng chỗ với Tề Tiểu Mẫn cho nên nguyện ý kết hôn cùng người khác. Duy Mạnh Hạnh chỉ còn cách đem đứa con là Duy Lam gả đến tiểu gia tộc kia, mà Duy Lương Thành cưới Tề Tiểu Mẫn.

      Nếu cả hai gia đình đều được hạnh phúc đoán chừng có nhiều chuyện xảy ra như thế này.

      Duy Lam lúc ấy gả cho nhà họ Tiền, chồng của Duy Lam kêu là Tiền Văn Dương. Tiền Văn Dương này chỉ là kẻ hoa tâm mà còn là con nghiện cờ bạc.

      Duy Lam cả ngày thấy bóng dáng của chồng đâu, khi xuất trước mắt bà chính là mở miệng đòi tiền. Duy Lam muốn đem tiền đưa cho , ta thượng cẳng tay hạ cẳng chân với vợ mình. Cứ như vậy Duy Lam cùng Tiền Văn Dương cả ngày nếu cãi nhau đánh nhau. đến 2 năm sau tất cả gia sản của họ Tiền đều bị Tiền Văn Dương thua bạc hết. Duy Lam vì thế cùng Tiền Văn Dương ly hôn.

      Sau khi ly hôn Duy Lam trở lại Duy gia. Kỳ ngay cả Duy Mạnh Hạnh cũng nghĩ đến Tiền Văn Dương là tên như vậy, cho nên con bỏ chồng về nhà cũng gì.

      Duy Lam trở lại Duy gia, nhìn em trai cùng em dâu hạnh phúc, lại nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình bi thảm đến vậy cho nên bất tri bất giác liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Tề Tiểu Mẫn. Bà ta cảm thấy nếu phải bởi vì Tề Tiểu Mẫn em trai bà cưới con nhà họ Tiền, bà ta cùng phải gả cho cái tên khốn kiếp Tiền Văn Dương kia, tại ra nông nỗi thế này.

      Bởi vì bà ta hận Tề Tiểu Mẫn cho nên tự nhiên đem con của Tề Tiểu Mẫn là Duy Nhược Hề cũng hận theo. Khi đó, Duy Nhược Hề vừa mới được 1 tuổi cũng còn chưa biết .

      Vừa mới bắt đầu Duy Lam cũng có hành động quá đáng nào chỉ là khi nhìn Tể Tiểu Mẫn cùng Duy Nhược Hề chỉ ném ra cái sắc mặt tốt thôi.

      Duy Mạnh Hạnh lại mở con mắt, nhắm con mắt, Mặc kệ chuyện của bọn họ, bởi vì Duy Mạnh Hạnh thương nhất chính là đứa con lớn này. Cho nên quản bà ta cùng lão nhị có chút mâu thuẫn.

      Chậm rãi đến khi Duy Nhược Hề được 3 tuổi, Duy Hạo cũng 1 tuổi. Duy mẹ cùng Duy ba bởi vì công tác bận rộn cho nên đủ thời gian chiếu cố hai chị em bọn họ. Chính vì thế Duy Nhược Hề mới 3 tuổi phải cố gắng chiếu cố em trai 1 tuổi là Duy Hạo.

      Duy gia cũng phải là đại gia tộc gì, bởi vậy cũng có mời bảo mẫu, chỉ có người giúp việc theo giờ. Cho nên Duy mẹ cùng Duy ba nhờ Duy Mạnh Hạnh rãnh rỗi nhìn xem 2 đứa cháu. Duy mẹ biết Duy Lam thích nàng cho nên cũng nhờ Duy Lam trông giúp. Nhưng mà Duy mẹ lại nghĩ đến, Duy Lam thế nhưng ngược đãi đứa con của mình. Mà bố chồng của bà thế nhưng bảo vệ hai đứa lại mở con mắt nhắm con mắt.

      Duy Nhược Hề 3 tuổi nhìn ông nội chơi mạt chược, “ ông nội ơi, Tiểu Hạo muốn uống sữa.”

      Duy Mạnh Hạnh phất phất tay,“Đừng đến phiền ta, mau tìm bác của ngươi. A, hồ, hồ, mau đưa tiền, trả tiền đây nào...”

      Duy Nhược Hề nho nhìn về phía ông nội biết lúc ông nội đánh bài chịu đâu hết. Nhưng mà bé dám tìm bác, mỗi khi nhìn bé mắt của bác đều trợn trắng lên. Có khi còn lén nhéo bé, bé rất đau và rất sợ bác cho nên dám tìm bác giúp đỡ.

      “Ông nội, tiểu hạo khóc, nó đói bụng rồi nên muốn uống sữa.” Duy Nhược Hề về phía trước vài bước rồi nắm góc áo ông nội kéo.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :