1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Quái vật.

      “Này, người phía trước, nghe lời tôi, muốn chết nhanh tay đem quái vật tay vứt bỏ.” giọng nam có chút trầm thấp, lãnh khốc vang lên phía sau Duy Nhược Hề.

      “Cái gì... Sao.?” Duy Nhược Hề ngơ ngác xoay người, thấy có người con trai mặc toàn đồ đen, đôi mắt màu lục nhìn rất tuấn mỹ đứng cách đó xa. Toàn thân bộ quần áo màu đen nhìn có vẻ lãnh khốc vô cùng. Khuôn mặt vốn ôn nhu tuấn tú cũng vì ánh mắt lạnh lùng mà nhìn có chút cương nghị.

      “Đem con quái vật ôm tay vứt ngay.” chàng đẹp trai vẻ mặt kiên nhẫn . này khôi hài, đường theo nàng thấy nàng hồi mếu máu, hồi nhe răng nhếch miệng, có khi lại nhíu mày. Sau đó lại chạy lên lầu 2 của tòa cao ốc ôm con quái vật nửa ngày cũng biết. Lại đứng ở chỗ này chuyện phiếm với con quái vật, đúng là đồ ngốc mà. Chưa thấy qua ai ngốc như này, thân tinh thần lực dị thường cao cũng biết dùng.

      “Cái gì... Sao?. Quái. Quái... Vật?” Quái vật tay? Duy Nhược Hề vẻ mặt dại ra. đẹp trai này nàng tay ôm quái vật? Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đầu óc đống hỗn độn. Sau đó chậm rãi nhìn đứa trẻ ôm tay. Nhưng là...

      Nơi đó biết là con gì hé mồm to hướng phía Nhược Hề. Bởi vì khoản cách gần, thậm chí có thể nhìn bên trong cái mồm đầy máu đó có những cái răng đen vàng lẫn lộn, hơi thở tuôn ra làm cho Nhược Hề ghê tởm muốn ói.

      ràng vừa nãy là ôm đứa , tay vẫn có cảm giác đứa mềm mại, vật liệu may mặc mịn màng, mà tại là cảm giác cứng rắng làm cho tay của Nhược Hề cảm thấy đau.

      Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì sao đứa trẻ lại biến thành quái vật?

      Nhìn cái miệng máu ngày càng gần, trước mắt Nhược Hề biến thành màu đen, chân nhũn ra. Nàng sắp chết sao? Sắp bị quái vật cắn chết sao? Nhưng mà nàng còn chưa sống đủ nha, nàng muốn chết, làm sao bây giờ?

      Nhanh quăng con quái vật ra khỏi người, đầu óc Nhược Hề phát ra tín hiệu như vậy. Nhưng mà cánh tay thể cử động được, hoàn toàn nghe mệnh lệnh của não bộ. Nhìn mình sắp bị cái mồm đầy máu nuốt chửng, Duy Nhược Hề tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

      “Xích.” thanh xuyên qua khí vang lên bên tai Duy Nhược Hề. cảm thấy cổ hàn khí sượt qua mặt mình, cũng dám mở mắt ra.

      “Này, còn đem con quái vật ôm làm gì?” thanh lạnh lùng vang lên cách đó xa.

      “Hả, cái gì... Sao?” Duy Nhược Hề từ từ hé mắt, phát đầu con quái vật mình ôm đầu bị lệch qua bên, đỉnh đầu nó có cái lỗ, chảy máu ra bên ngoài và nó chết. Duy Nhược Hề lúc này mới cảm thấy toàn thân còn mềm nhũn, cánh tay cũng còn cứng ngắc nữa, vội vàng ném con quái vật ra xa.

      Đứng xa xa nhìn con quái vật chết kia, Duy Nhược Hề cảm giác dạ giày từng đợt quay cuồng. Con quái vật cả người có màu lam. Cái đầu cực lớn, thân mình lại ngắn , miệng rộng bằng 2/3 cái đầu, cái miệng có cục bứu to nhìn xấu xí đến buồn nôn.
      Ô ô, đợi lát nữa về nhà nhất định phải tắm rửa vài lần, nàng thế nhưng ôm con quái vật ghê tởm như vậy vòng.

      “Con quái vật là giết sao? Cám ơn cứu tôi.” Duy Nhược Hề cẩn thận . Người thanh niên này bộ dáng lạnh như băng, thực sợ bị làm đông lại thành khối băng nha.

      ngu ngốc.” Thanh lạnh lùng trả lời, “Chưa thấy ai ôm quái vật chờ chết.”

      Duy Nhược Hề mặt đỏ bừng, ngập ngừng :“Cái này thể trách tôi. Tay tôi lúc đó thể cử động được mà.” Nga, mất mặt mà, thế nhưng bị đẹp trai này thấy được màn xấu hổ. Chính mình lại đem con quái vật xem thành đứa dễ nhìn, khó trách lúc đó cảm thấy người đứa có mùi hôi khó chịu.

      “Hừ” chàng tuấn mỹ hừ lạnh tiếng, để ý đến Duy Nhược Hề, trực tiếp đến cạnh con quái vật kia. Bên trong giày ta lấy ra cây đao, đối với con quái vật kia khoa tay múa chân hồi. đao từ giữa đỉnh đầu quái vật cắt xuống, sau đó từ trong đầu con quái vật lấy ra vật thể trong suốt màu lam, là tảng đá dáng hình bất quy tắc rất xinh đẹp.


      tảng đá màu lam thế nhưng chút máu cũng có, lại tỏa ra chút ánh sáng màu lam nhạt.

      “Đây là cái gì?” Duy Nhược Hề tò mò hỏi.

      Người đàn ông Tuấn mỹ nhíu mày, “ cũng hiểu,” này ngay cả quái vật cũng ôm.

      “Cám ơn cứu tôi.” Duy Nhược Hề lại lời cảm tạ. Đây là ân nhân cứu mạng của nàng, thôi xem thái độ của ta là được.

      cần cảm ơn.”

      “Con quái vật này sao có thể biến thành hình dáng của đứa trẻ?” Duy Nhược Hề xem thanh lãnh khí của người kia, mang dáng điệu kẻ dưới ngại học hỏi.

      nhìn thấy là đứa ?” Chàng trai có chút kinh ngạc, tinh thần lực của ấy cao như vậy như thế nào lại nhìn ra ảo thuật của Mê Huyễn quái vật.

      Duy Nhược Hề nghe được thanh của chàng mặt lạnh lập tức hưng phấn : “Đúng vậy, tôi nghe được tiếng trẻ con khóc, sau đó lầu 2 tìm thấy đứa trẻ bận toàn đồ lam.” xong còn chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh.

      “Tinh thần lực của cấp mấy?”

      “Tinh thần lực?” Tinh thần lực là chuyện gì? “ lắm, cho tới bây giờ tôi chưa có kiểm tra qua.”

      Người thanh niên mắt giựt giựt, thế nhưng tinh thần lực của mình là bao nhiêu cũng biết. này đúng là đại ngốc mà. Khó trách bị loại quái vật cấp thấp này mê hoặc.

      “Đúng rồi, làm sao biết đây là quái vật? Như thế nào giết chết nó?” Duy Nhược Hề hỏi. Nàng nhớ lúc quái vật chết ta ở đằng xa nha.
      Người thanh niên để ý đến Duy Nhược Hề, xoay người bước .

      “Này, này, gì ơi khoan , đợi tôi với.” Duy Nhược Hề vội vàng đuổi kịp, nàng cũng muốn tiếp tục mình ở lại nơi khủng bố này. Nghĩ đến con quái vật màu lam kia da đầu nàng liền run lên.

      “Vì sao địa cầu lại có loại quái vật này a?” phải là giống như đại quân xâm nhập địa cầu ? Duy Nhược Hề miên man suy nghĩ.

      “Bình thường”

      Bình thường? Địa cầu thường xuất loại sinh vật này sao? Nàng cảm thấy bình thường nha. Nàng nghĩ đến các tinh cầu khác có quái vật, nghĩ đến địa cầu cũng có.

      “Này, Vì sao tôi lại thấy hình thái của quái vật là đứa trẻ ?”

      “ Tôi phải gọi là ‘Này’, nhớ kỹ, tên tôi là Mặc Diễm. Bởi vì tinh thần lực của cao như vậy mà biết dùng. Cho nên mới bị loại quái vật cấp thấp này mê hoặc.”

      Người thanh niên từ trong miệng truyền đến thanh lạnh như băng lại mang theo tia trào phúng.

      “Tinh thần lực? Tinh thần lực của tôi rất cao sao?” Nhưng mà nàng cũng cảm thấy có cái gì dị thường nha. Chính là giống như cảm thấy người nhà khi chuyện thanh lớn hơn rất nhiều, xung quanh rất ồn ào nên gần đây nàng thực phiền toái.

      Người thanh niên lại chỉ lo phía trước, để ý đến Duy Nhược Hề.

      Chương 21: Duy Nhược Hề lải nhải.



      “Này, Mặc. Mặc Diễm, chờ tôi với, đừng có nhanh như vậy.” Duy Nhược Hề chân ngắn cố gắng theo sau Mặc Diễm, Mặc Diễm cao mét tám mươi mấy, người cao chân dài, bước bằng hai bước của Duy Nhược Hề. Cho nên Duy Nhược Hề chỉ có nước chạy theo.

      “Mặc Diễm, tại sao biết tinh thần lực của tôi cao? Vậy tinh thần lực của tôi thuộc cấp mấy?” Nhược Hề nghe Tiểu Hạo tinh thần lực cấp 10 là người rất giỏi rồi.
      Mặc Diễm thèm để ý đến nàng, vẫn như trước chỉ lo tiến về phía trước.

      Duy Nhược Hề tiếp tục ngại học hỏi, “Tinh thần lực cao bị loại quái vật này mê hoặc sao?”

      Mặc Diễm vẫn vậy…. thèm để ý đến nàng.

      Duy Nhược Hề tiếp tục.“Mặc Diễm, là người có dị năng phải ? Khi nãy tôi thấy từ xa mà có thể giết chết quái vật, cái đó là dùng dị năng phải ?”

      Duy Nhược Hề:“Mặc Diễm, tại sao lại xuất ở nơi này?”

      Duy Nhược Hề:“Đúng rồi, đúng rồi, vừa rồi lấy cái gì từ trong đầu của con quái vật ra vậy?”

      Duy Nhược Hề:“Mặc Diễm, sao trả lời tiếng nào vậy? Có phải khát nước hay …?”

      Duy Nhược Hề:“......”

      Mặc Diễm nuốt cơn tức giận xuống, xoay người lại.

      Bởi vì Mặc Diễm đột ngột xoay người nên Duy Nhược Hề chạy phía sau kịp tránh mà nhào vào lòng Mặc Diễm.

      “Ngô, đau quá.” Duy Nhược Hề xoa xoa cái mũi bị đụng vào. “Đau nha, vì sao đột nhiên dừng lại?” Ngẩng đầu liếc nhìn Mặc Diễm đứng trước mặt nàng, phát gương mặt đẹp trai kia trầm đáng sợ.

      Duy Nhược Hề rụt cổ lại, “. làm sao vậy?” sắc mặt thoạt nhìn dọa người a.
      Mặc Diễm nhìn chầm chầm Duy Nhược Hề, sau đó chưởng đổ vai nàng. Duy Nhược Hề nghĩ tới đẹp trai này lại đánh nàng nên bị động đặt mông ngồi xuống đất.

      “Sao lại đánh tôi?” Duy Nhược Hề nước mắt lưng tròng nhìn Mặc Diễm.

      Mặc Diễm nghiến răng nghiến lợi, “Đứng cách xa tôi ra chút, còn nữa, cần tiếp tục theo tôi.”

      “Cái kia, tôi phải cố ý theo , con đường này tôi hoài mà ra.” Ô ô, nàng phải cố ý theo ta.

      “Hừ.” Mặc Diễm hừ lạnh tiếng “Cách xa tôi 5 thước, đừng có hỏi thêm cái gì nữa.” Dứt lời, liền xoay người về phía trước.

      Kỳ , nàng cũng rất muốn có cốt khí xoay đầu bước . Nhưng mà, nàng sợ gặp phải quái vật nha. Bây giờ nàng vẫn còn nhớ ràng cái miệng đầy máu há to đầy mùi xác chết. Nhớ đến lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

      theo sau Mặc Diễm đại khái khoản gần 10 phút cuối cùng nhìn thấy cửa ra khỏi Bắc Phố. Sau đó Mặc Diễm hướng phía bên phải , thể theo, đường về nhà nàng nằm hướng bên trái.

      “Mặc Diễm, cám ơn cứu tôi, tên tôi là Duy Nhược Hề.” Duy Nhược hề hai tay làm thành cái loa hướng về phía Mặc Diễm xa hô lớn.

      Mặc Diễm giống như là có nghe thấy, cước bộ vẫn tiếp tục có dấu hiệu dừng lại chút nào.

      “Hừ, đồ mặt lạnh.” Duy Nhược Hề cứ như vậy đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng Mặc Diễm càng lúc càng xa.

      “Ngô, thối nha, mùi gì thế biết?” Bên cạnh có người đường bắt đầu chỉ trỏ.
      “Đúng vậy, mùi gì kỳ quái thế?”

      “Dường như là mùi xác chết.” Vị này lợi hại, ngay cả mùi xác chết cũng biết.
      “Di, phải mùi này từ người phát ra .” Có người phát Duy Nhược Hề, bắt đầu hướng nàng chỉ trỏ.

      Duy Nhược Hề nhanh như chớp chạy về nhà, mùi người nàng thối. Khó trách vừa rồi tên mặt lạnh Mặc Diễm kia cho nàng tới gần . Nguyên lai là ghét bỏ mùi hôi người nàng.

      “Ta tắm rửa, làn da mịn úc úc úc úc úc.” Trong phòng tắm Duy gia truyền đến tiếng ca ngũ đầy đủ, “Chà chà chà chà chà …..chà chà.” Đến lúc sau ngay cả ca từ cũng có.

      Người này đúng là người vừa mới ôm quái vật vòng, đại nạn chết Duy Nhược Hề, tại ba mẹ làm, Tiểu Hạo học. Cho nên nàng tuyệt đối xấu hổ hát ca khúc của 1000 năm trước. Cũng sợ bị hàng xóm nghe được.

      Mặc áo ngủ xong Duy Nhược Hề nhảy lên giường, “Tắm rửa xong là thoải mái.”

      Nàng ở người tắm tắm lại vài lần mới đánh bay được cái mùi xác chết.

      Duy Nhược Hề nằm ở giường bao lâu, liền ngủ, có biện pháp, vừa rồi trải qua chuyện kinh tâm động phách, đến giờ vẫn còn thấy khẩn trương. tại tắm giặt sạch toàn thân thư thái nên lên giường liền ngủ.

      Duy Nhược Hề nằm mộng, giấc mộng rất ký quái, trong mộng nàng nhìn thấy người vừa mới cứu nàng, Mặc Diễm, thế nhưng đối với nàng dịu dàng ôn nhu, còn cười tủm tỉm kể chuyện xưa cho nàng nghe. Nhưng mà hồi sao Mặc Diễm lại biến thành quái vật màu lam sau đó nhằm nàng cắn cái.

      “A” Duy Nhược Hề hét lên tiếng, mạnh mẽ từ giường ngồi dậy. Ô ô, rất khủng bố, sao lại nằm mơ thế này, thấy mỹ nam cứu nàng biến thành quái vật.

      Duy Nhược Hề ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, là 2 giờ chiều, ngủ được tiếng. Thôi quên , vào gian thu hoạch đồ ăn, để ngày mai đem hết đến ‘Đa Cư Quán’ đồ ăn mới đưa hôm qua chắc đến ngày mai còn nữa. Dù sao ‘Đa Cư Quán’ cũng có phòng bảo quản giữ tươi, sợ đồ ăn bị hỏng. Như vậy là có thể 10 ngày nửa tháng mới lần, nàng cũng có thể vài ngày mới thu hoạch đồ ăn lần, thoải mái hơn rất nhiều.

      vào bên trong Mặc Trạc, từng đợt mùi hoa, mùi rau dưa thơm ngát, cùng mùi đặc trưng của đất ào ạt xông tới. Duy Nhược Hề vốn tâm tình phiền não cũng hồi phục lại rất nhiều, đầu óc trở nên thanh tĩnh hơn.

      Nhìn lại phát nụ hoa mẫu đơn ban sáng sắp nở rồi, cây ăn quả lại cao thêm chút, mấy loại rau dưa cũng thu hoạch được rồi.

      Có đến gần mẫu rau dưa, Duy Nhược Hề đem tay áo vén lên, nhiều đồ ăn như vậy biết đến lúc nào mới có thể thu hoạch xong. Cho nên lo làm sớm cho xong.

      Hơn 2 tiếng sau:

      Duy Nhược Hề nằm mặt đất, nhìn đống rau bên cạnh, thở ra hơi. Ai, biết ngoài kia có bán người máy có trí thông minh nữa. Nếu có tốt rồi, sau này nàng hoàn toàn cần tự mình thu hoạch đồ ăn.

      Nghỉ ngơi khoản nửa giờ, Duy Nhược Hề đến hồ nước bên cạnh rửa tay cho sạch bùn đất, lại ngồi ngay bên cạnh hồ nước nhìn cổ thụ.

      “Cổ thụ gia gia ông tỉnh chưa?” đợi nửa ngày cũng thấy cổ thụ trả lời. Duy Nhược Hề bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

      “Cổ thụ gia gia trái cây màu đỏ mà ông cho con ăn dường như làm tinh thần lực của con có biến hóa. Người khác con có tinh thần lực rất cao thế nhưng ngay cả ít mê hoặc của Mê Huyễn quái vật cũng nhìn ra.”

      “Cổ thụ gia gia, hôm nay con Bắc Phố cẩn thận đụng quái vật, thế nhưng con còn ôm con quái vật kia vòng, ông xem con ngốc lắm đúng . Nhưng mà con lại được người tên là Mặc Diễm cứu nga.”

      “Cổ thụ gia gia, Mặc Diễm kia lớn lên dễ nhìn, so với Viêm Bân còn đẹp hơn, nhưng mà ta lạnh lùng, lúc nào cũng banh cái mặt ra. ta còn cười nhạo con bị con quái vật cấp thấp như vậy mê hoặc.”

      “Cổ thụ gia gia sao đến giờ ông cũng chưa tỉnh lại a? Tiểu Hề luôn cảm thấy tâm tình của mình ổn, luôn rất dễ phiền não. biết có phải vì ăn trái cây kia ?”

      “Cổ thụ gia gia,......” Duy Nhược Hề mình ngồi bên hồ nước lầm bầm.

      Lại qua n thời gian, Duy Nhược Hề đứng dậy vỗ vỗ bùn đất người, hô,đem phiền muộn người chút cho cổ thụ gia gia nghe nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Sau đó lại định lấy đồ ăn ra nấu bữa tối. tại ba mẹ cùng Tiểu Hạo còn ăn bánh dinh dưỡng nữa mà mỗi ngày trở về chỉ ăn cơm do nàng nấu.

      đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên nàng nhìn lại.

      Di, đây là cái gì?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Con cua

      Duy Nhược Hề khóe mắt nhìn bóng dáng nho quen thuộc. Bên ngoài
      có màu xanh nhạt, có 4 cặp chân, còn có hai cái càng to, hướng bên cạnh bò . Dĩ nhiên là con cua nha, còn là con cua rất lớn nữa.

      Duy Nhược Hề cẩn thận nắm hai bên mép lưng con cua màu xanh nhạt, lật bụng nó nhìn lại, cái yếm của con cua hình bầu dục, xác định là con cua cái. Duy Nhược hề cầm con cua tay ước lượng cân nặng, cừ ,thế nhưng nặng khoản 7,8 lạng.

      Duy Nhược Hề kiếp trước, khi còn thường xuyên ăn cua nhưng mà những con cua khi đó cũng có lớn thế này . Mấy con cua khi ấy phải mua, đương nhiên cũng phải trộm. Mà là bên cạnh nhi viện lúc ấy có cái hồ, nước ở đó trong suốt. Nàng cùng các bạn trong nhi viện thường ra đó bắt ít tôm cua cá.

      Nhưng là, từ khi bên cạnh nhi viện mở nhà xưởng. Cái hồ trong suốt trước đây còn nữa, mà chỉ là cái hồ chết tràn đầy rác rưởi, tản mát ra mùi tanh tưởi. Tôm cá đều chết hết, chẳng con nào sống nổi trong cái hồ nước đen ô nhiễm đó.

      Đó là đoạn thời gian đau buồn của Duy Nhược Hề. Lúc đó mọi người đều ký đơn tố cáo nhà xưởng kia, nhưng nhà xưởng kia lại đút lót các cơ quan, nên chẳn ai xem đến đơn tố cáo của bọn họ. Và đương nhiên chẳng cơ quan nào quan tâm xem cái hồ ô nhiễm ra sao.

      Quay trở lại tại, trong cái hồ nước này sao lại có con cua? Cũng biết còn con nào nữa ? Duy Nhược hề cố nhìn bên trong hồ nước. Hồ nước phải rất lớn, chỉ có 100 mét vuông, dưới đáy hồ là tầng đá cuội màu xanh nhạt, nước trong hồ thực trong suốt.

      Nhìn Kỹ lại, Duy Nhược Hề thế mới phát , dưới đáy hồ có rất nhiều con cua, con nào con nấy to. Bởi vì màu sắc của con cua cùng lớp đá cuội dưới đáy hồ gần giống nhau, cho nên Nhược Hề lấy nước nhiều lần như vậy nhưng hề phát ra con cua.

      Nếu phải hôm nay có con cua từ trong hồ nước bò ra ngoài, phỏng chừng nàng cũng biết trong hồ nước có nhiều cua đến vậy.Cũng biết con cua này sao mà bò ra được.

      Nghĩ đến kiếp trước từng ăn con cua, hương vị tươi mới. Nàng thích nhất là ăn cua hấp, lúc hấp cho ít giấm vào nước rồi bỏ thêm vào đó vài lát gừng, rồi sắt sợi gừng rắt lên con cua, lúc ăn có mùi rất thơm. Nhắc đến làm nước miếng Nhược Hề chảy ròng ròng.

      Tối nay nàng làm cua, làm món cua hấp cho cả nhà ăn.

      Duy Nhược Hề vọt vào phòng bếp, cầm cái thùng, bởi vì chậu cạn lòng nên con cua bò ra được, còn thùng đựng nước rất sâu chúng nó bò loạn ra được.

      Sau đó nàng tìm cái túi lưới, thanh kẽm, cùng cái gậy. Tự chế cái vợt bắt cua.

      Nàng quay trở vào gian, chạy đến bên cạnh hồ nước, bắt đầu công cuộc mò cua. Nhưng mà mấy con cua này bắt thực dễ dàng nha, bởi vì hồ nước rất nhiều cua. biết trước kia thế nào lại phát ra, Nhược Hề trong lòng thầm than tiếc.

      “Hôm nay là ngày tốt, là lá la la.....la la lá là.” Ngũ đều đều hòa cùng tiếng ca, nhớ lời chỉ dùng là lá la để thay thế, Duy Nhược Hề bên bắt cua bên vui sướng hát.

      Đếm lại mấy con cua trong thùng, sai biệt lắm có khoản 20 con. Con nào cũng đều to. Duy Nhược Hề nhớ con cua của kiếp trước to được như thế này. biết có phải nguyên nhân do nước trong gian đặc biệt tốt hay . Con cua có hai cái càng rất lớn, bụng có màu trắng, nhìn con cua rất tròn đầy. Vừa nhìn là biết thịt cua rất nhiều, gạch cua cũng nhiều.

      “20 con, chia ra mỗi người được 5 con, chắc là đủ ăn ?” Duy Nhược Hề lẫm bẫm. “Quên , chắc phải bắt thêm mấy con, sợ lại đủ ăn cả nhà lại bắt nàng mò thêm, đến lúc đó lại phiền phức, thôi bắt lần luôn cho tiện.”

      Duy Nhược Hề quyết định mò thêm 10 con nữa mới thôi. Thuận tiện cầm ít rau dưa. Sau đó lóe cái nàng trở về đến phòng.

      Nàng lấy cái bàn chải đánh răng mới đem đến phòng bếp bắt đầu chà cua. Chà lưng này, chà hai bên hông này, rồi chà đến bụng này, chà..... Sau đó nhúng con cua vào rượu cho bớt mùi tanh. Đem cua sạch để qua bên.

      Vì 30 con cua quá lớn nàng phải phân làm 3 lần hấp mới hết. Tiếp tục xào cải thìa, nấu canh cà chua, cho gạo vào nồi cơm điện nấu, lại làm thêm ít mắm gừng. Thế là hoàn công. Chỉ còn chờ mọi người về ăn cơm.

      Duy ba, Duy mẹ cùng Tiểu Hạo rất ngạc nhiên khi thấy ba đĩa bàn lớn đựng đầy cua, trời ạ, đây là cái gì a?

      “Tiểu Hề, đây là con gì a?” Duy mẹ đem nghi vấn của mọi người hỏi ra.

      “Mẹ, đây là con cua. Con phát hồ nước trong gian có cua nên bắt ra cho mọi người thưởng thức.”

      “Con cua? Ba nhớ từng được nhìn thấy con cua nhưng lớn như thế này nha. Con cua của con làm sao mà lớn như vậy?” Duy ba rất ngạc nhiên.

      “Con cũng biết, chắc là do nước trong gian tốt nên nuôi dưỡng mấy con cua thành phì nhiêu như vậy.”Nhược Hề biết thế giới này con cua rất , hơn nữa khi nuôi dưỡng khả năng sống rất thấp. Đại khái chỉ có mấy nhà vô cùng quyền thế cùng phi thường có tiền mới ăn nỗi. Người bình thường ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua.

      “Chị, ở phòng thí nghiệm của giáo sư Trần em từng được nhìn thấy con cua nhưng chỉ bằng phân nửa của chị. Con cua của chị cũng quá lớn .” Tiểu Hạo khoa tay múa chân chút.

      “Hắc hắc, chị cũng thấy nó rất lớn. nghĩ tới trong gian lại có. Đến đến, Ba mẹ, Tiểu Hạo mau mau ngồi xuống ăn. Mấy con cua này rất ngon nha.” Lúc hấp cua Nhược Hề ăn thử con. So với hương vị của kiếp trước còn ngon hơn nhiều.

      Duy Nhược Hề đem cua chia cho 4 người sau đó hướng dẫn cả nhà cách ăn như thế nào.

      “Trước tiên đem mấy chân con cua cùng hai cái càng bẻ ra, sau đó bỏ cái yếm dưới bụng của con cua , tách con cua làm hai bằng cách lột cái mai lưng cua ra. Dùng muỗng múc gạch cua ăn trước,......” Duy Nhược Hề bên làm mẫu chỉ mọi người bên giảng giải.

      “Ngô, rất rất ngon.”

      “Đúng vậy, Tiểu Hề, hương vị thực phải tươi mới bình thường.”

      “Chị, ăn ngon quá. Sau này mỗi ngày em đều muốn ăn.” Tiểu Hạo miệng đầy gạch cua .

      được, thứ này ăn ít tốt nhưng thể ăn nhiều, tháng chỉ được ăn vài lần. Con cua có tính hàn rất cao. Cho nên thể ăn nhiều.” Nhược Hề chặt đứt mộng tưởng được ăn cua mỗi ngày của Tiểu Hạo.

      “Chị, chị thử xem nếu em đem con cua này cho giáo sư Trần, có hay ông ấy bị điên?” Lần trước chị cho giáo sư trần bình nước, ông ấy liền xem như bảo bối mang bên người. Người khác nhìn chút cũng được.

      Chương 23: Dì út tới chơi.

      “Vẫn là đừng nên đem đưa giáo sư Trần, bằng ông ấy lại hỏi đông hỏi tây.”

      “Leng keng, leng keng” Có tiếng chuông cửa.

      “ Tiểu Hạo, con ra mở cửa, nhìn xem là ai tới” Duy mẹ với Tiểu Hạo.

      “Dạ”

      “A, con chào dì út, mẹ, dì út tới chơi này.” Tiếng Duy Hạo từ trong phòng khách truyền vào.

      Dì út, đó phải em của mẹ sao? Nhược Hề thầm nghĩ. Hóa ra mẹ cũng có em a.

      Kỳ , Nhược Hề biết trái đất tại cùng 1000 năm trước rất khác nhau. Ngày xưa do dân số đông nên nơi nơi đều khuyên kế hoạch hóa gia đình. Nhưng địa cầu tại trải qua vô số cuộc chiến tranh khốc liệt nên nhân khẩu giảm cách kinh khủng cho nên tại đều đề xướng việc sinh nhiều con.

      “Tiểu Mĩ, sao em lại tới đây?” Dì út của Duy Nhược Hề tên là Tề Tiểu Mĩ.

      Duy ba cùng Duy mẹ đứng dậy phòng khách đón Tề Tiểu Mĩ. Duy Nhược Hề cũng theo sau ba mẹ mình.

      Duy Nhược Hề cảm thấy tốt. Kiếp trước có lấy người thân, tại nàng chỉ có ba mẹ cùng em trai mà còn có thêm dì nữa. biết có còn ông cậu nào .

      “Chị, em là đến thăm Tiểu Hề, biết Tiểu Hề bị thương từ mấy hôm trước nhưng vì bận quá mà qua được, đến hôm nay mới tới thăm đứa .”

      Phòng khách đứng người phụ nữ khoản hơn 30 tuổi, có chút giống với Duy mẹ, thuộc loại thục nữ, nhìn qua rất hiền từ.

      “Tiểu Hề, con có việc gì chứ?” Người phụ nữ vừa nhìn thấy Nhược Hề liền lập tức mỉm cười, nhàng hỏi?

      Duy Nhược Hề có chút biết phải làm sao, vốn nàng phải là’Duy Nhược Hề’ , tại nhìn người phụ nữ hiền hậu, gương mặt tươi cười này, nàng biết phải trả lời như thế nào.

      “Tiểu Mĩ, Tiểu Hề bị mất trí nhớ, chuyện gì cũng đều quên, lúc vừa mới tỉnh dậy, ngay cả chúng ta là ai cũng biết.” Duy mẹ thay Duy Nhược Hề giải vây.

      “Tiểu Hề, con mau gọi dì út , đây là dì của con. Trước đây con thường xuyên quấn lấy dì.”

      “Dì út.” Duy Nhược Hề nhu thuận gọi.

      “Tiểu Hề của dì đáng thương.” Tề Tiểu Mĩ nghe Duy Nhược Hề nhớ chuyện gì, lập tức vẻ mặt đau lòng ôm Duy Nhược Hề.

      “Tên Viêm Bân đáng chết, dám khi dễ Tiểu Hề của dì như vậy. Nguyền rủa ra ngoài bị xe rớt trúng chết.”Tề Tiểu Mĩ tức giận .

      Ngạc nhiên nha, Duy Nhược Hề còn tưởng rằng dì hung giữ giống như mẹ, mà chắc hẳn là người có khí chất thanh cao, dịu dàng, bất ngờ nha.

      Rất giống với Duy mẹ, vài câu liền lòi ra. Vừa tức giận lên chút hết thảy cái gì ôn nhu cũng đâu mất, lộ ra ngay bộ dáng người đàn bà chanh chua.

      “Tiểu Hề, tại đầu còn đau con?” Tề Tiểu Mĩ sờ sờ đầu Nhược Hề.

      “Cám ơn dì út quan tâm, Tiểu Hề tại khỏe lên nhiều rồi ạ.”

      “Ừ, khỏe lên là tốt rồi. Mấy ngày nay dì lo lắng muốn chết, tại nhìn thấy con có việc gì là dì an tâm.”Tề Tiểu Mĩ dừng chút lại :“Tiểu Hề, con nghe lời dì , đừng chỉ vì cái cây mà bỏ cả khu rừng.” Cái cây kia chính là Viêm Bân.

      “Dì à, con biết, với lại con cũng nhớ Viêm Bân cho nên còn thích đâu.”

      ? Vậy tốt biết mấy, dì giới thiệu cho con vài người tốt. Tuyệt đối so với Viêm Bân tốt hơn gấp trăm lần, , phải ngàn lần.”

      Duy Nhược Hề:“......”

      “Khụ, đều ngồi ở phòng khách làm gì, , cả nhà vào ăn cơm, Tiểu Mĩ chắc còn chưa ăn cơm ?” Duy ba giúp Duy Nhược Hề giải vây, “Tiểu Mĩ, đến nếm thử đồ ăn do Tiểu Hề làm nào.”

      “Ngô, thơm quá, em vừa vào cửa nghe mùi rồi.” Tề Tiểu Mĩ tuyệt có khách sao, quen cửa quen nẻo đến phòng ăn.

      “Oa, đây là cái gì? Sao lại có con cua lớn như thế này?” Tề Tiểu Mĩ kinh ngạc chỉ ba cái đĩa cua to đùng bàn.

      “Haha, lúc đầu chị cũng bị dọa, đây là cua do chính Tiểu Hề nuôi được.” Duy ba có tiết lộ chuyện Duy Nhược Hề có gian dị năng.

      “Tiểu Hề lợi hại, thế nhưng nuôi được con cua to thế này.” Tề Tiểu Mĩ tán thưởng .

      “Dì bình thường ăn cua hơn so với con này nhiều.” Tề Tiểu Mĩ gả cho người phi thường phi thường có tiền mà người kia còn vô cùng thương Tiểu Mĩ.

      Duy Nhược Hề phòng bếp lấy thêm bát, muỗng cùng cái kềm để dì Tiểu Mĩ cùng ăn cua.

      “Nha, Tiểu Hề, con cua của con nuôi chỉ có lớn mà hương vị cũng tốt hơn nhiều.” Tề Tiểu Mĩ khách khí giải quyết nhanh con cua.

      “Ăn ngon ăn nhiều thêm chút, chỗ Tiểu Hề còn. Lát nữa em cũng mang về ít con cho Nghiêm Liêm cùng Tiểu Tâm nếm thử.” Duy mẹ .

      Nghiêm Liêm là chồng của Tề Tiểu Mĩ còn Nghiêm Tiểu Tâm là con , năm nay mới 8 tuổi.

      “Hắc hắc, chị như vậy lát nữa em cũng khách khí.” Tề Tiểu Mĩ biết con cua này có tiền cũng nhất định có thể mua được, ngay cả ông chồng nhà nàng cũng thể. Nàng cũng hỏi Tiểu Hề làm sao nuôi ra được con cua này, dù sao mỗi người cũng có bí mật riêng của mình. Chỉ cần có ăn tốt rồi.

      “Ngô ngô, ta ăn hai con rồi đó, hương vị tuyệt.”

      “Tiểu Mĩ, ăn thử rau dưa này , cũng là Tiểu Hề dưỡng nên.” Duy mẹ gắp ít rau dưa đặt trong bát Tề Tiểu Mĩ.

      Tề Tiểu Mĩ ăn ngụm là ‘Di’ cái, “ trời ơi! So với đồ ăn ta từng ăn ngon gấp trăm lần.”

      “Tiểu Hề, con buồng trong lấy ít rau dưa cùng cua để chuẩn bị lát dì con mang về.”

      “Vâng ạ” Duy Nhược Hề biết mẹ kêu nàng buồng trong là muốn nàng vào gian bắt ít con cua cho dì.

      “Duy Nhược Hề ở bên trong hồ nước bắt ra thêm 30 con cua nữa, lại lấy thêm thiệt nhiều rau dưa đem ra. Cũng dám chậm trễ, làm xong liền nhanh chóng ra ngoài.

      Trở lại phòng ăn thấy ba, mẹ cùng dì chuyện vui vẻ.

      “ Tiểu Mĩ, sao dẫn Tiểu Tâm cùng qua đây?”

      “Tiểu Tâm cùng ba địa khu khác, vài ngày nữa mới trở về.”

      “Đúng rồi, chị cùng rễ làm ở phòng nghiên cứu máy móc của quân đội lâu như vậy, trong nhà dư dả có thừa. Làm sao vẫn chịu dọn đến Văn Minh Khu ở? tại khu bình dân thực loạn.”

      “Tiểu Mĩ, phải em biết, chị cùng rễ em thích cái gì xa hoa cả, chỉ thích những thứ đơn giản. Nơi này rất tốt.”

      “Chị, hay là chị dọn đến nhà em ở , dù sao phòng trống cũng rất nhiều, Nghiêm Liêm cũng thường xuyên vắng nhà, ở đó chỉ có mình em với Tiểu Tâm. Có chị ở bên cạnh chúng em cũng đỡ đơn buồn chán.

      “Tiểu Mĩ, em đừng khuyên chị nữa, chị chỉ thích như tại thôi, cuộc sống bình thản như vậy là tốt rồi.”

      “Được rồi, em biết rồi.”

      Duy Nhược Hề trừng mắt nhìn Duy Hạo, tên tiểu quỹ này phải điều kiện trong nhà rất khó khăn sao? Như thế nào nàng ngồi nghe nội dung chuyện phiếm giữa mẹ và dì, căn bản lại phải như vậy. Tên tiểu quỷ này dám lừa nàng.

      Duy Hạo bị Duy Nhược Hề trừng có chút được tự nhiên, khụ, cũng phải cố ý, ai bảo chị ngốc, mỗi tháng ngồi chờ lấy tiền cũng muốn.

      Cơm nước xong cả nhà cùng Tề Tiểu Mĩ ngồi lại chuyện phiếm nửa ngày. Toàn những chuyện có dinh dưỡng. Đều là chuyện tìm bạn trai cho Tiểu Hề hoặc chuyện con cua ăn ngon.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Nằm mơ? ?

      “Tiểu Mẫn, ai.., kỳ phải quên chuyện bọn họ đối đãi với Tiểu Hề như thế nào. Nhưng mà mấy ngày hôm trước biết chị cả làm sao mà tìm được . cho biết là ba đại thọ, muốn gặp lại chúng ta.” Duy Lương Thành đến giờ vẫn còn nhớ bộ dáng châm chọc khiêu khích của chị .


      “Hừ, đừng có với em, ngày mai tự với Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo, có đáp ứng hay là chuyện của bọn .” Duy mẹ xoay lưng thèm chuyện với Duy ba.

      “Tiểu Mẫn, đừng nóng giận mà, bà xã, đừng có giận mà.” Duy ba hướng Duy mẹ dụ giỗ.

      Duy Nhược Hề duỗi thân người, ngủ là thoải mái a, ngoại trừ việc buổi tối nghe được tiếng ngáy của Tiểu Hạo cùng thanh chuyện của ba mẹ.
      Kì lạ , mấy ngày nay Nhược Hề đều gặp các giấc mộng kỳ lạ.

      “Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, “Tiểu Hề, Con dậy chưa? Ba đây.”

      “Có việc gì ba?” Duy Nhược Hề đứng dậy mở cửa nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, bình thường Duy ba lúc sáng sớm quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

      Tất cả người ở Duy Gia đều hận thể để cho Duy Nhược Hề ăn, ngủ, nghỉ ngơi cho tốt để thành con heo. Trước lúc Duy Nhược Hề bị thương, vì tính cách quá yếu đuối cho nên ba mẹ Nhược Hề cho nàng ra ngoài làm việc.

      Cho nên từ khi Duy Nhược Hề tốt nghiệp vẫn ngày ngày ngây ngốc ở nhà. Trước kia Duy Nhược Hề cũng rất ít chuyện với ba mẹ.

      Nhược hề mở cửa mời ba vào phòng ngồi.

      “Có chuyện gì vậy ba?” Duy Nhược Hề hỏi, nàng thấy Duy ba muốn mở miệng nhưng lại ngại ngùng.

      “Nhược Hề, ba muốn thương lượng với con chuyện này.”

      “Ba cứ .” Bình thường Nhược Hề chuyện với ba mẹ rất gần gũi nhưng cũng rất lễ phép.

      “Nhược Hề, vài ngày nữa chính là đại thọ 80 tuổi của ông nội con. Cho nên ba muốn hỏi con có nguyện ý cùng ba đến lễ mừng thọ của ông nội con ?”

      Nghe Duy ba xong Duy Nhược Hề ngây dại, lạ , tại sao chuyện cũng gần giống như trong mộng của nàng.

      Nhược Hề nhớ buổi tối nằm mơ, chính là cuộc chuyện của Duy ba và Duy mẹ về chuyện đại thọ của ông nội. Sau đó mẹ sinh giận kêu Duy ba tự kiếm mình và Duy Hạo chuyện. nghĩ đến sáng sớm giấc mộng đêm qua giờ lại là , chuyện này rất quỷ dị nha.

      Như vậy chuyện đêm qua nàng nghe phải mộng mà là . Nàng nghe được.

      “Tiểu Hề, con sao chứ?” Duy ba lắc lắc Duy Nhược Hề ngồi ngẩn ra. Ai, đứa này sao khi mất trí nhớ chuyện gì cũng tốt chỉ là thường xuyên ngồi ngẩn người. Cũng biết có phải là di chứng của việc bị đánh vào đầu nữa.


      “Ba, con sao.” Duy Nhược Hề hồi thần , “Ba, là đại thọ 80 tuổi của ông nội sao?”

      “Tiểu Hề, con gọi ông nội sao?” Duy ba vẻ mặt vui sướng nhìn Nhược Hề.

      “Chuyện trước kia con đều quên hết rồi, đương nhiên bao gồm cả chuyện ông nội đối xử với con như thế nào.” Nhớ mang máng đêm qua nàng nghe mẹ ông nội đối xử với họ tốt, trước kia còn ngược đãi Nhược Hề nữa.

      “Cho nên về sau chỉ cần bọn họ đối với chúng ta tốt, con tự nhiên trách bọn họ.”

      “Nhược Hề, vậy con hứa với ba vài ngày nữa dự đại thọ cùng ba phải ?” Duy ba tại tâm tình vô cùng tốt, biết con tâm địa rất thiện lương.

      Tiểu Hạo dễ thu phục rồi, chỉ cần Tiểu Hề khẳng định theo. Chỉ cần hai đứa đều chắc rằng bà xã theo. Duy ba tại muốn cười to vài tiếng.

      “Dạ, vậy vài ngày nữa chúng ta cùng .”

      “Tốt, tốt tốt, Tiểu Hề, con ngủ thêm chút nữa , ba quấy rầy con nữa.” Dứt lời, Duy ba liền vui vẻ ra ngoài tìm Tiểu Hạo chuyện.

      “……mình có phải là heo đâu, tỉnh lại rồi còn ngủ nữa làm gì.”

      Ai, lát nữa còn phải đem đồ ăn sang ‘Đa Cư Quán’, phỏng chừng hôm nay đồ ăn ở đó hết rồi. Mình đúng là trời sinh lao lực mà. Duy Nhược Hề trong lòng thầm rên.

      Vừa bước ra cửa liền nhìn thấy tòa nhà chọc trời màu bạc, đúng phải cao lớn bình thường mà, nghe tòa nhà này vừa vặn đem khu bình dân cùng Văn Minh Khu chia làm hai. Duy Nhược Hề đứng ở cửa nhà nhìn tòa cao ốc bằng bạc kia, dòm hoài mà thấy đỉnh, có thể thấy được cái đó có bao nhiêu cao.

      Leo lên toa xe, vài phút sau đến ‘Đa Cư Quán’ mới sáng sớm mà ta khách đông kinh khủng. Đúng là nhân duyên buôn bán tốt.

      “Ai nha, Tiểu Hề, cuối cùng em cũng tới.” Đứng ở cửa ‘Đa Cư Quán’ Lí Đa Hải vừa nhìn thấy Duy Nhược Hề liền tiến lên đón.

      “Nếu thấy em chắc điên mất, phòng bếp tại chỉ còn vài rỗ rau dưa, em mà tới kịp chắc chỉ có nước đuổi khách.”

      “Nga, chúng ta đến phòng giữ tươi , lần này nhiều đồ ăn hơn hôm qua, chắc cũng đủ được khoản thời gian.”

      “Được”

      Duy Nhược Hề theo sau Lí Đa Hải đến phòng giữ tươi của ‘Đa Cư Quán’, phòng bảo quản thức ăn này rất lớn, đại khái khoản 100 mét vuông. Duy Nhược Hề vung tay bé lên, đống rau dưa xanh tốt liền xuất trước mặt Lí Đa Hải.

      Đa Hải, em thấy nhiêu đây có thể sử dụng khoản vài ngày, nếu đủ cứ gọi cho em, em đưa đồ ăn lại.”

      “Được rồi, Tiểu Hề, em lưu lại thông tin liên lạc của ,rồi cho vào danh sách bạn thân, đến lúc đồ ăn hết gọi cho em.”

      “Dạ được” Duy Nhược Hề thấy di động tại thần kỳ, cần dãy số, chỉ cần tên người, vân tay, chức vụ có thể liên lạc được. Nếu lưu thông tin vào danh sách bạn thân điện thoại thông minh, cho thông cách nhanh chóng.

      Điện thoại thời này là dùng trí năng điều khiển. Nó rất gọn, màn hình liên lạc cho thấy hình ảnh của nhau tự động trước mặt bạn.

      “Tiểu Hề, đây là hạt giống tìm được.” Lí Đa Hải xong đem ra bọc , bọc lớn hạt giống, đại khái có khoản hơn 20 loại. “Còn nữa, Tiểu Hề, em đem thông tin tại ngân hàng cho , để mỗi ngày kế toán kết sổ xong, lập tức đem tiền chuyển cho em.”


      “567234299312115868” Duy Nhược Hề đọc ra chuỗi số, đừng hỏi sao mà số tài khoản dài như vậy liền có thể đọc ra ngay. Vì tại, số tài khoản có thể chứng minh thân phận bạn. Nó cùng với số chứng minh chính là . tại có nhiều ngân hàng như ngày xưa, chỉ có cái Tinh Tế ngân hàng, có chi nhánh khắp nơi địa cầu.

      “Tốt, nhớ kỹ rồi.”

      Đa Hải, vậy em trước nha.”

      “Tiểu Hề, ăn miếng điểm tâm rồi hãy .”

      cần đâu Đa Hải, hồi sáng trước khi ra khỏi nhà em ăn rồi.”

      “Được rồi, em đường cẩn thận nha.”

      “Dạ”

      “Ra đến cửa ‘Đa Cư Quán’ thấy mặt trời có chút chói mắt. Duy Nhược Hề hiểu được, ràng đây là nắng sớm, theo lý thuyết, phải nhìn thấy ánh sáng dịu sao lại thấy chói mắt thế này, khí vẫn là sao ấy. thể giải thích được.

      Duy Nhược Hề đứng ngốc ở cửa ‘Đa Cư Quán’ dường như nàng có chổ để . Mỗi ngày cứ ngây ngốc ở nhà cũng có ý nghĩa gì, muốn ra ngoài dạo nhưng chỉ có mình rất nhàm chán. Hơn nữa ngày hôm qua phát sinh kiện quái vật kia. Nàng cũng còn tâm tình dạo.


      Duy Nhược Hề trong lòng cũng thấy kỳ lạ, nhân duyên của nguyên chủ thân thể này cũng kém, bị thương khoản thời gian dài như vậy, thế nhưng người bạn thăm cũng có, biết có bạn bè nào hay là do ai biết nàng bị thương. Phỏng chừng khả năng đầu cao hơn.

      “Này, Phải Duy Nhược Hề sao?” nữ bén nhọn vang lên bên tai Nhược Hề.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Cực phẩm Bác.

      Duy Nhược Hề xoay người thấy phụ nữ khoản hơn 40 tuổi, mặt trác phấn dày, chỉ cần gương mặt hơi động chút là có thể nhìn thấy bụi phấn bay bay. Trời sinh bộ mặt hung dữ, cao khoản thước sáu mấy nhưng nặng khoản 140 cân. đống hàng hiệu mặc người lại trông như hài kịch.

      Người phụ nữ thấy Duy Nhược Hề ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt ả, cả giận : “Nhìn cái gì vậy con kia.”

      Người đàn bà này là ai? Khi nàng nhìn đến liền cảm thấy khó chịu trong lòng, Duy Nhược Hề còn cảm giác thân mình có chút run, giống như rất sợ hãi người đàn bà này. Duy Nhược Hề dám khẳng định đây phải là phản ánh của nàng mà là thân thể tự chủ được.

      “Bà là ai? Chúng ta biết nhau sao?” Duy Nhược Hề tay nắm thành quyền, khống chế được việc cơ thể run lên.

      Người đàn ba kia hừ lạnh tiếng,” Duy Nhược Hề, mày đừng có giả vờ biết tao.”

      Duy Nhược Hề kiên nhẫn xem thường, nàng gần đây cảm thấy hay ho chút nào, biết thế nào toàn gặp chuyện vui.
      “Thực xin lỗi, tôi biết bác là ai. Chuyện trước kia tôi đều quên hết, nhớ gì cả.”

      Người đàn bà kia lại bắt đầu cười lạnh, vẻ mặt trát phấn trắng bệt theo nét cười kéo thành những cái rãnh sâu. Bà ta nhìn Duy Nhược Hề run như cầy sấy.

      Duy Nhược Hề im lặng lui về phía sau hai bước, nàng sợ mấy cái bụi phấn kia bay đến người nàng.

      “Chẳng lẽ ngươi bị bảo vệ Viêm Gia đánh đên ngu rồi, ngay cả bác của mình cũng biết.” Người đàn bà kia thấy Duy Nhược Hề lui về sau hai bước, sắc mặt liền giận giữ, châm chọc khiêu khích.

      “Duy gia có đứa con như mày hay ho chút nào, làm ra chuyện mất mặt, mỗi ngày mặt dày mày dạn vác mặt theo sau con trai. biết xấu hổ.”

      Duy Nhược Hề nổi giận, cmn, thế nào mà bị bảo vệ nhà Viêm Bân đánh người người đều biết. Nếu dì út biết có sao vì dì đối với nàng rất tốt, có thể mẹ muốn dì đến xem nàng nên mới cho dì biết. Nhưng mà vì sao bà bác nàng biết cũng có lui tới cũng biết chuyện.

      Duy Nhược Hề cũng cho rằng nhà mình cho bà bác này biết chuyện được.

      “Tôi cũng nghĩ tới bác cũng là người như vậy.”

      Người đàn bà kia lập tức nổi giạn thét to: “Con giáo dưỡng kia, tao là cái dạng người gì, mày cho a.”

      Duy Nhược Hề : “Bác biết cháu mình bị thương, nhưng mà xem chút cũng , ba tôi tâm địa tốt, nghĩ đến chị của ba giống chút nào.”

      Ý tứ chính là Duy ba tâm địa tốt, còn chị của ông ác độc. Hừ, thiệt nghĩ nàng giống trước kia là Duy Nhược Hề yếu đuối.

      Người đàn bà kia hướng nàng nhổ ngụm :” Mày tưởng là mày quý giá lắm sao? Còn muốn người ta thăm. Cái đồ con biết xấu hổ do con đàn bà biết xấu hổ sinh ra. Mày với mẹ mày giống nhau, đều là đồ sao chổi. Mỗi ngày cần mặt mũi theo người ta.”

      Duy Nhược Hề giận run cả người, người này mắng nàng sao cũng được, nhưng mà dám mắng mẹ của nàng, thể nhẫn được.

      “Bác? Bà cũng xem như người lớn, cũng biết người lớn có thể làm ra chuyện này, ở đường cũng dám nhục nhã cháu cùng em dâu.”

      “Ai bảo các người biết xấu hổ.” Duy Lam giật mình, trong ấn tượng của bà ta, Duy Nhược Hề yếu đuối vô năng, biết từ khi nào lại miệng mồm lại lợi hại như vậy.

      Duy Lam ngẩn đầu nhìn ‘Đa Cư Quán’ phía sau trào phúng : “Như thế nào? Muốn vào trong ăn cơm sao? Mày có tiền ư? Hừ, ở trong này ăn chút cũng tốn khoản mấy chục ngàn tinh cầu nha.”

      Duy Lam cũng là hôm qua mới đến nhà hàng này ăn cơm, nghĩ đến lại phi thường ngon. Bởi vì vài ngày tới là đại thọ của ba bà, cho nên hôm nay tính lại đây để đặt tiệc rượu. nghĩ tới vừa đến cửa ‘Đa Cư Quán’ lại thấy con của Duy Lương Thành đứng ở cửa nhà hàng ngẩn người.

      Duy Nhược Hề nhíu mày, nàng khi nào muốn vào trong ăn cơm nga. Bà này cũng là cực phẩm . Dựa vào cái gì liền khẳng định nàng ăn nổi đồ ăn bên trong. ‘Đa Cư Quán’ có nửa là của nàng nha.

      Duy Lam thấy Duy Nhược Hề nên lời, nghĩ đến con đó bị bà đúng rồi, “Như thế nào trả lời? bị tao trúng rồi phải , có tiền trở về nhà ngồi ngốc , đừng có chạy loạn khắp nơi, cẩn thận bị người ta đánh cho choáng váng.”

      Duy Nhược Hề há miệng thở dốc, thể chuyện với bà bác cực phẩm này được.

      Duy Lam giống như chưa trào phúng đủ, lại tiếp tục : “Bất quá, ngươi cần lo lắng. Vài ngày lại là đại thọ ông nội ngươi, ngươi có thể đến ăn miễn phí. Đồ ăn rất tốt, phải loại bình thường. Ở nhà mày thường ăn bánh dinh dưỡng , đến lúc đó ráng ăn cho nhiều chút. Cơ hội như vậy cũng nhiều.”

      “Nga, chính là bình thường bác luôn cảm thấy ăn ngon quá cho nên mới trở thành ‘Đầy đặn’ như vậy nha.” Duy Nhược Hề phản kích . Nàng muốn cho bà này biết ‘Đa Cư Quán ‘ nửa là của nàng để tránh phiền toái, còn hai là đoán chừng nàng bà ta cũng tin. chừng còn châm chọc thêm.

      “Mày cái gì? con đáng chết kia.” Duy Lam giận dữ, tiến lên bước, cái tát giáng đến mặt nàng. Chết tiệt, ả ta hận nhất người nào ả béo.


      Duy Nhược Hề ngây dại, nàng bị đánh? Người đàn bà cũng thèm tiếng thế nhưng dám đánh nàng. Duy Nhược Hề kịp nghĩ ngợi, theo bản năng lại đánh trả lại cái tát.

      Duy Lam ngây ngẩn, Duy Nhược Hề cũng ngây ngẩn.

      “Con đĩ , mày dám đánh tao?” Duy Lam nổi giận, ả ta cho tới bây giờ nghĩ đến Duy Nhược Hề dám đánh lại ả. Bà ta nhớ trước đây thường xuyên đánh Duy Nhược Hề, khi đó Duy Nhược đừng là dám đánh lại, tiếng cũng dám phát ra, im lặng cho ả đánh.

      “Ta, ta...” Duy Nhược Hề biết giải thích cùng bà này thế nào, dù sao cũng phải cố ý.

      Duy Lam nắm cổ áo Duy Nhược Hề, chuẩn bị gián cái tát xuống mặt Nhược Hề, cánh tay bà ta giơ lên, Duy Nhược Hề theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng mà cái tát kia chậm chạp có giáng xuống mặt nàng.

      Duy Nhược Hề mở to mắt, thấy cổ tay của Duy Lam bị 5 ngón tay thon dài giữ lại, theo cánh tay nhìn lên nàng nhìn thấy, mái tóc màu đen bóng, hai mắt hẹp dài cất chứa con ngươi màu lục, như có như tia cười nhạo, dĩ nhiên là Mặc Diễm. Người mà ngày hôm qua mới vừa cứu nàng tay quái vật.

      “Vì cái gì mà mỗi lần thấy , toàn thấy cảnh đứng nơi đó chờ người ta khi dễ?” Vẫn là thanh lạnh lùng lên tiếng.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26: Về tinh thần lực [1]

      Duy Nhược Hề lập tức đỏ bừng mặt, thực dọa người a, vì sao mỗi lần như vậy đều bị ta nhìn thấy. “Cám ơn ” Duy Nhược Hề lẩm bẩm, thanh cực .

      cần cảm ơn.” Mặc Diễm xoay người nhìn thoáng qua Duy Lam : “Bà còn chưa cút?”

      Duy Lam oán hận trừng mắt nhìn Mặc Diễm cái, lại quay đầu nhìn về phía Duy Nhược Hề :“Hừ, quả biết xấu hổ, mấy ngày hôm trước còn cùng Viêm Bân thông đồng, tại liền xoay đầu hướng đứa con trai khác ôm ấp....”

      Duy Nhược Hề hết chỗ rồi, nàng khi nào cùng Viêm Bân thông đồng? Khi nào lại quay đầu hướng người khác ôm ấp, cái người này đúng phải là cực phẩm bình thường.

      Duy Lam liếc nhìn Mặc Diễm thấy ánh mắt lạnh như băng nhìn bà ta, liền dám cái gì, lập tức vào trong ‘Đa Cư Quán’.

      “Cái kia, cám ơn .” Duy Nhược Hề lại thêm lần nữa.

      Mặc Diễm để ý đến nàng, chỉ nhìn nàng cái liền xoay người rời .

      Duy Nhược Hề quen việc trầm mặc ít , chỉ nhìn Mặc Diễm xoay người rời , sau đó dường như cũng có tâm tình gì, chuẩn bị trở về lên mạng tìm hiểu chút về tinh thần lực.

      “Này, người bán hàng, ta muốn tìm ông chủ của các người.” Duy Lam vào bên trong ‘Đa Cư Quán’ thẳng ý đồ của mình, chuẩn bị tìm ông chủ bàn định tiệc rượu.”

      “Vâng ạ, xin mời quý khách chờ chút.” Người bán hàn dứt lời liền xoay người tìm ông chủ.

      Lí Đa Hải nhìn người đàn bà mập mạp trước mắt, cảm thấy chán ghét, vừa rồi đều nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, định ra ngoài giúp Duy Nhược Hề phen, lại thấy chàng thanh niên lãnh khốc tuấn mỹ giúp Duy Nhược Hề mới ra ngoài.

      “Xin chào! tìm tôi có chuyện gì?” Lí Đa Hải kiên nhẫn hỏi.

      “Cậu là ông chủ nơi này?” Duy Lam bộ dáng vênh váo tự đắc, giống như nàng ta đến nhà hàng này ăn cơm là cho ông chủ nhiều mặt mũi lắm.

      Lí Đa Hải nhịn xuống dục vọng muốn đánh người đàn bà này : “Phải, tôi là ông chủ ở đây. Xin cho hỏi có chuyện gì?”

      “Vài ngày nữa là đại thọ của ba tôi, cho nên tôi muốn đặt tiệc rượu ở nhà hàng này. Duy gia tuy phải là gia tộc gì rất quyền thế. Bất quá cũng là tiểu gia tộc tồn tại mấy trăm năm, có chút buôn bán, cũng thiếu tiền dùng.

      “Xin lỗi, chỗ này dự định nhận tiệc rượu.” Lí Đa Hải lạnh lùng , cho dù vừa rồi thấy người này làm khó Nhược Hề, cũng cho người này mở tiệc rượu ở nhà hàng. Bởi vì khẩu khí của người này quá vênh váo, tự đắc. Giống như ả ta trời sinh cao sang hơn người khác.

      “Cậu cái gì?” Duy Lam đột nhiên đề cao thanh, ít khách hàng ăn cơm cũng nhìn lại đây. “Cậu sợ tôi có tiền sao? Hừ, tôi cũng giống kẻ ăn mài khi nãy, chỉ dám ở ngoài cửa nhìn lén, có tiền ăn cơm.”

      “Ăn mài?” Lí Đa Hải nghi hoặc, trước cửa ‘Đa Cư Quán’ khi nào có ăn xin?

      Duy Lam thấy Lí Đa Hải ngẩn ngơ nên nghĩ có hứng thú lại vội vàng :“Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi ngoài cửa có đứa con ăn nổi đồ ăn nơi này nên đứng ngoài cửa nhìn lén, cuối cùng còn thông đồng với tên con trai khác……..”

      Nữ? thông đồng với con trai? Lí Đa Hải manh mẽ trừng lớn, đáng chết, mụ đàn bà béo trước mắt kẻ ăn mài đó phải Nhược Hề sao? “Cút, nơi này chào đón bà đến, bà có thể được rồi.”

      “Ngươi... Ngươi cái gì?” Duy Lam thiếu chút nữa thể thở được, như thế nào mà ông chủ nơi này bắt ả cút?

      “Tôi bà cút , về sau nơi này chào đón bà, mời bà về sau cần đến đây. Đến đây có người tiếp đãi bà.”

      “Ngươi. Ngươi... Ngươi...” Duy Lam ở nơi này ‘Ngươi’ nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng nên lời, vì sao bà ta bị đuổi .

      Lí Đa Hải lại :“ Ngươi cái gì ngươi, nhanh cút , ta gọi bảo vệ đưa ra ngoài.”

      Duy Lam nhấc chân bước nền gạch trắng lại phát ra thanh chói tai,”Hừ, cậu cho là mở cái nhà hàng là tốt lắm sao, bộ chỉ có mình nhà hàng này sao. Tôi đến chỗ khác còn tốt hơn của cậu cho xem. Cùng con sao chổi kia giống nhau, đều tự cho là đúng…

      Lí Đa Hải vừa nghe, nổi giận, người đàn bà này làm sao mà đáng ghét như vậy chứ, “Bảo vệ…”

      Duy Lam vừa thấy Lí Đa Hải kêu bảo an, vội vàng nhanh chân tiêu sái ra ngoài, vừa vừa hướng bên phun nước bọt.

      Duy Nhược Hề về nhà liền trực tiếp đến thư phòng, chuẩn bị lên mạng tra chút về tinh thần lực, Duy Nhược Hề cảm giác được tinh thần lực của mình có chút dị thường. Ví dụ như mỗi buổi tối có thể nghe được tiếng chuyện của ba mẹ cùng tiếng thở của Duy Hạo. Hơn nữa, Mặc Diễm cũng qua tinh thần lực của nàng khác hẳn với người thường cho nên, nàng cần tìm hiểu kỹ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Mở máy tính ra, máy tình tại cùng sách vở giống nhau đều dùng trí năng tìm hiểu. Hỏi nó tự động trả lời.

      “Tra tìm mọi vấn đề liên quan đến tinh thần lực.” Duy Nhược Hề mở miệng . Vâng, cần hoài nghi, chính là mở miệng .

      “Xin chào ngài, tổng cộng tìm được hai mươi ba nghìn năm trăm bốn mươi bốn tin tức.” Máy tính trí năng trả lời. gian trước mặt Duy Nhược Hề liền ra vài điều về tinh thần lực và tin tức. “Xin hỏi, có cần đọc tất cả hay ?”

      Khoa học kỹ thuật của 1000 năm sau quả nhiên cường đại. Chỉ cần ra máy tính có thể tự phục vụ bạn.

      cần đọc hết, giúp ta tra ra tinh thần lực xuất sớm nhất khi nào?”

      “Tra tìm xong, tìm được tin tức. Bắt đầu đọc, “Chỉ cần tìm tin tức nào đó máy liền đọc ra.

      “Tinh thần lực sớm suất ở công nguyên năm 2020, là người phụ nữ tên Tất An San phát ra. Bởi vì hỏa hoạn, con của nàng mới 1 tuổi bị nhốt trong tầng 5 của tòa nhà. Tất An San vì nóng lòng lo lắng cho an nguy của con mà kích phát não bộ toát ra tinh thần lực. Kết quả, dùng tinh thần lực đem con của nàng chuyển ra khỏi tòa nhà. Tinh thần lực di động vật thể là biểu của tinh thần lực cấp 10. Từ đó về sau lục tục phát tinh thần lực dị thường của con người.”

      Năm 2020? Nàng nhớ trước khi nàng xuyên qua là năm 2010, cũng chính là 10 năm sau mới phát ra tinh thần lực. Bất quá tin tức này ràng, đối với nàng tác dụng nhiều lắm.

      “Tra tìm tinh thần lực từ cấp 1 đến cấp 10 có đặc thù hoặc đặc tính gì?”

      “Tra tìm xong, tìm được 1 tin tức giống, tinh thần lực từ cấp 1 đến cấp 10 có đặc thù vì: Tầm nhìn so với trước kia sáng tỏ hơn nhiều, giác quan thứ 6 tăng mạnh.”
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :