1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Người ngốc trời sinh rất dễ bị lừa.
      “Đương nhiên có thể cam đoan, rau dưa này là do chị tôi nghiên cứu ra. Hơn nữa người khác thể nuôi trồng được. nghĩ kỹ , toàn bộ tinh cầu này chỉ có mình nhà hàng của có thôi.” Duy Hạo biết người khác có thể có gian dị năng giống chị mình hay cũng biết sao này trái đất có thể khôi phục giống như 1000 năm trước hay . Dù sao chỉ biết giáo sư Trần nghiên cứu cả đời cũng thể giúp đất đai có thể gieo trồng. Bất quá nếu nghiên cứu ra cũng sao, đó ít nhất là chuyện của vài năm nữa.

      Lí Đa Hải còn muốn suy nghĩ thêm chút nhưng vừa ngẩn đầu lại thấy vẻ mặt kiên nhẫn của Duy Hạo nên cắn răng : “ Được, 50% cổ phần 50% “Lí Đa Hải cũng biện pháp khác. Nếu vị thiếu niên này có thể cung cấp rau dưa như những gì cậu ta Lí Đa Hải dám khẳng định trong thời gian ngắn nữa mình trở thành đầu lĩnh trong lĩnh vực này.

      Duy Nhược Hề ở bên nhìn Duy Hạo giúp nàng đàm phán kinh doanh. Cảm giác có em trai tốt, nếu vừa rồi là nàng đàm phán , phỏng chừng nàng trực tiếp đem rau dưa làm rác rưởi bán cho Lí Đa Hải chứ đừng gì đến 10% lợi nhuận, cái gì 50% cổ phần công ty ..v.v.

      Chỉ chốc lát sau Lí Đa Hải đem 2 bản hợp đồng trở lại, Duy Hạo nhìn qua lại kêu Lí Đa Hải thêm vào hợp đồng cầu giữ bí mật, muốn cho mình và người nha gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Kỳ , cho dù Duy Hạo Lí Đa Hải cũng thể đem chuyện này cho người khác biết được. Đem các vấn đề linh tinh vụn vặt trong hợp đồng xử lý lượt, lại thêm vào ít điều kiện có lợi cho Nhược Hề, cuối cùng hai bên đạt được thỏa thuận. Chuyện gì Lí Đa Hải cũng đều đồng ý, có thể đồng ý sao, tại Nhược Hề và Duy Hạo chính là cây thảo dược có thể cứu mạng .
      Lí Đa Hải ký xong Duy Hạo cầm hợp đồng đưa cho Nhược Hề bảo nàng ký tên.
      “Này, Tiểu Hạo vì sao chị phải ký tên?” nàng muốn ký tên nha, từ đầu đến giờ nó với nàng đâu có quan hệ gì đâu.
      “Đương nhiên là chị ký, chị là ngươi muốn đem đồ ăn bán cho nhà hàng này.” Duy Hạo rất muốn đem đầu của chị mình mở ra, nhìn xem bên trong chứa cái gì, mỗi tháng chỉ cần ngồi chỗ liền có tiền vậy mà còn chịu ký. Đúng là đồ ngốc mà.

      Duy Nhược Hề nhăn mày chun mũi đáng :“Nhưng mà ràng là em đàm phán mà sao giờ lại bắt chị ký, cái này có quan hệ gì đến chị đâu. Chị ký!” nàng cần ký nha, cần vì cái nhà hàng này làm cho nàng mỗi ngày mệt chết.

      Duy Hạo hai mắt trợn trắng, đem ý muốn bóp chết bà chị già nhà mình nuốt xuống : “ mấy thứ đồ ăn này là của chị nha, ý tưởng đem nó bán cũng là của chị. Cho nên chị ký .”

      ký.” Tuyệt đối ký. Nàng thầm nghĩ cuộc sống của nàng mỗi ngày thức dậy ăn sáng, xem ít hoa cỏ, có việc gì lại tiếp tục ngủ, lại dạo nơi nơi chút, ôi cuộc sống nhàn nhã. Tuyệt đối cần bởi vì cái hợp đồng này liền làm cho mình cực nhọc.

      “Mau ký.” Duy Hạo đem hợp đồng đẩy đến trước mặt Nhược Hề: “cho dù chị ký sau này cũng cần làm gì, chỉ ngồi chờ đến tháng lấy tiền.”

      Duy Nhược Hề xoa đầu suy nghĩ chút, lại đem hợp đồng đẩy lại chỗ Duy Hạo “ ký” nàng sợ phiền toái nha.
      Duy Hạo lại đem hợp đồng đẩy lại,“Mau ký.”

      Nàng cũng lười đẩy lại nhưng vẫn nhất định “ ký.”...

      Lí Đa Hải nhìn hai người đem hợp đồng đẩy qua đẩy lại khóe mắt giật giật. ‘Đa Cư Quán’ là tim gan của thế nhưng bị hai người trước mặt này xem như rác rưởi đá qua đá lại. cảm thấy tự tôn của mình bị tổn thương nha.

      “chị ký .” Này cũng phải hợp đồng bán mình .

      cần, chị có hứng thú, em ký .” nên ép nàng, nàng có hứng thú với chuyện này.

      Được rồi, chị đừng trách em ra tuyệt chiêu, Duy Hạo thầm nghĩ.

      “Chị…” Duy Hạo thầm tự nhéo mình cái lại bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn rất tội nghiệp.
      Duy Nhược Hề xoay đầu qua thấy Duy Hạo nước mắt lưng tròng nhìn nàng, có chút do dự hỏi:“Tiểu, Tiểu Hạo làm sao vậy?” NhìnTiểu Hạo như vậy đáng thương, hay là đáp ứng nhỉ? Thôi quên . Tiểu Hạo như vậy nhìn đáng thương nha trông giống như chó con bị người ta vứt bỏ, muốn thương nó nha.
      “Chị!” Thoạt nhìn càng thêm đáng thương,“Chị biết ?”

      “Biết cái gì?” em làm sao chị biết!!

      “Chị, chuyện là, chuyện là,...” chuyện gì, em nhanh cho chị biết,“chuyện là,thực nhà chúng ta rất nghèo nha cho nên trước kia chỉ có thể ăn bánh dinh dưỡng mỗi ngày.”

      Duy Nhược Hề thất thần, hay giả a? cảm thấy lần trước Duy Hạo lúc mua quần áo cho nhìn rất thoải mái, đâu có giống như người có tiền nha. Trước kia nghĩ rằng tuy nhà ở khu bình nhân nhưng cũng là khu vực sáng sủa sạch đến nỗi khó khăn . Nhưng mà nghĩ kỹ lại, đúng là trước kia cả nhà chỉ ăn có bánh dinh dưỡng thôi.
      Duy Hạo biết chị mình định cái gì, lại vội vàng : “ lần trước mua quần áo cho chị vì ba mẹ nhìn chị cao thêm có quần áo mới mặc mới gom hết tiền cho em mua quần áo cho chị.” Ba mẹ tha thứ cho nha. Này là chuyện bất đắc dĩ, ai bảo hai người sinh cho bà chị ngốc làm chi.


      vậy chăng?” Duy Nhược Hề vẻ mặt thể tin được. Ô ô, ba mẹ tha đối với rất tốt, nhất định phải báo đáp bọn họ.

      “Tiểu Hạo, ba mẹ rất thương chúng ta, chúng ta nhất định phải phụng dưỡng bọn họ cho tốt.” Nhược Hề vẻ mặt kiên định .

      Duy Hạo dùng sức gật đầu, nàng ngốc sốt cuộc thông suốt. Cho nên nhanh ký .

      “Cho nên, Tiểu Hạo em ký .” Duy Hạo ngây dại! là…

      “Phụng dững cho ba mẹ cũng có phần của chị nha.” Ai, sắp điên rồi “Đúng vậy, nhưng mà chị thích làm bà chủ cho nên em ký .”


      “Nhưng mà chị à em….em…em….” Duy Hạo muốn lại thôi.

      “Cái gì...?”

      “Em... Còn chưa có trưởng thành a!”

      Duy Nhược Hề trợn tròn mắt, đúng ha, Tiểu Hạo mới 14 tuổi, nơi này mọi người tới 16 tuổi mới trưởng thành. Cho nên, chữ ký của trẻ vị thành niên có hiệu lực pháp luật.
      “Được rồi, đem hợp đồng đến đây chị ký” Duy Nhược Hề với vẻ mặt tình nguyện.

      Duy Hạo ở bên cười trộm. Đối với người vị thành niên chưa trưởng thành chỉ cần ấn dấu tay là được. cần ký tên nhưng có hiệu lực về mặt pháp luật. chỉ là lợi dụng chị mình bị mất trí nhớ ràng mọi chuyện mà lừa chút thôi.

      Quả nhiên người ngốc rất dễ bị lừa.

      Chờ Duy Nhược Hề đem hai bản hợp đồng mà Lí Đa Hải ký xong ký nốt phát Lí Đa Hải thế nhưng bị hôn mê.

      Lí Đa Hải khóc ra nước mắt, có thể ngất được sao? Mọi người đóng voi trò là biết.

      Rất nhiều năm sau này khi Lí Đa Hải thành người đứng đầu trong ngành ẩm thực toàn cầu, có rất nhiều người bội phục bình tĩnh, quyết đoán cùng gương mặt băng sơn ngàn năm đổi rất khí phách nhưng chỉ có Lí Đa Hải mới biết cái này chẳng qua là do thường xuyên tiếp xúc với kẻ ngốc trời sinh Duy Nhược Hề kia thôi.

      Đương nhiên đây là chuyện của sau này tại tạm thời đề cập đến.

      Hai người chờ Lí Đa Hải tỉnh lại sau đó cho biết nếu muốn loại rau dưa gì đưa hạt giống cho Nhược Hề là được. Tốt nhất nên tìm thêm ít cây ăn quả. Mặc khác còn phải chuẩn bị cho Nhược Hề cái máy trí năng thu gặt tốt.
      Sau đó Duy Nhược Hề liền vung tay lên, đống rau dưa liền trực tiếp xuất trước mặt Lí Đa Hải. Nhưng mà Lí Đa Hải rất bình tĩnh tiếp nhận trước mắt nha. có gì cả, chỉ là nữ sinh xinh đẹp trước mắt có đạo cụ gian thôi, có thể nuôi dưỡng ra loại rau dưa như vậy công cụ gian cũng có gì kỳ quá. Tuy rằng thế giới tại đạo cụ gian đều là giá trời lại cực kỳ hiếm có, có tiền chưa chắc có thể mua được vì là số lượng có hạn. Lí Đa Hải bình tĩnh thầm nghĩ.
      Sau, Duy Nhược Hề liền thân thủ vung lên, vì thế, nhất đống lớn rau dưa liền trực tiếp xuất ở tại lí nhiều mặt biển tiền. Nhưng là, chúng ta Lí Đa Hải đồng chí muốn phi thường bình tĩnh tiếp nhận rồi trước mắt hình ảnh.

      quan hệ, khả năng chính là trước mắt thanh tú giai nhân có gian đạo cụ thôi, có thể loại ra như vậy rau dưa kì ba có quả gian đạo cụ có gì hay kỳ lạ cổ quái. Tuy rằng, thế giới này gian đạo cụ đều là giá trời, hơn nữa thiếu muốn chỉ còn lại có vài cái. Lí Đa Hải chính là như vậy bình tĩnh thầm nghĩ.


      Chương 14: nhà hòa thuận vui vẻ

      Về nhà, Duy Nhược Hề đem bao lớn hạt giống đủ loại thượng vàng hạ cám cùng máy trí năng , có chức năng thu gặt trực tiếp vào bên trong Mặc Trạc. Loại máy trí năng thu gặt nhắn này chỉ nặng gần 40 cân (20kg) cao hơn 1 thước (1 thước = 0.23m). Lí Đa Hải đưa hạt giống cho Nhược Hề có hơn mười loại rau củ, vài ba loại cây ăn quả, còn thêm mấy hạt giống của hoa mẫu đơn. Nhược Hề ở kiếp trước rất thích hoa Mẫu Đơn vì vậy nàng luôn mong muốn có thể trồng cho mình 2 chậu hoa nhưng vì ở nhi viện có tiền cùng điều kiện để mua cây và chăm sóc nên cuối cùng thực được.

      vào bên trong Mặc Trạc phát cái cây nhắn ngày hôm qua thế nhưng lại cao lên rất nhiều, nhưng mà giống như trước kia biết đây là cây gì. Sau đó đem máy trí năng thu gặt đến trước đám lúa vàng tươi kia. 30 phút sau nhìn đống gạo to đùng bên cạnh hồ nước Duy Nhược Hề thành lời. Công nhận đầu năm nay công nghệ cao lợi hại. cái máy trí năng bé xíu trong thời gian chưa được 30 phút đem nửa mẫu lúa thu hoạch xong. Hơn nữa thành phẩm lại là gạo, may mắn là vừa rồi nàng nhanh tay để lại gói lớn lúa làm hạt giống. Còn điều nghĩ đến chỉ có nửa mẫu thế nhưng cho ra 900 cân gạo, so với 1000 năm trước là năng suất gấp đôi nha.

      Bởi vì vừa rồi Nhược Hề đem tất cả đồ ăn còn thừa lại trong gian đưa cho Lí Đa Hải, nên toàn bộ hạt giống mà Lí Đa Hải vừa cung cấp đem gieo trồng. Dù sao nhà hàng này cũng có nửa cổ phần là của , cũng coi như là nửa bà chủ rồi tuy rằng cũng muốn cái nhà hàng này cho lắm nhưng mà hợp đồng ký xong rồi. Cho nên cũng phải cố gắng đem cái nhà hàng này kinh doanh cho tốt bằng cách chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ.

      Bởi vì rau dưa giống như đám lúa kia chỉ cần máy trí năng thu gặt chỉ cần tiến về phía trước là có thể thu hoạch và gieo trồng trong chớp mắt. Mà trồng đám rau dưa này cần phải đào cái hố rồi đem hạt giống bỏ vào sau đó lấp hố lại hạt gống mới nảy mầm và mọc lên được. Tuy đất trong gian rất tơi xốp chỉ cần dùng cái xẻng xới chút là cái hố được hình thành. Nhưng nếu liên tục vài tiếng đồng hồ phải quỳ mặt đất đào hố, bỏ hạt giống xuống rồi lấp đất lại, kia phải chuyện người làm nha.
      Mấy tiếng đồng hồ trôi qua Nhược Hề mới đem hạt giống toàn bộ gieo trồng xong, nhưng biết vì sao làm lâu như vậy nhưng thấy mệt nha. Chỉ là quỳ trong thời gian lâu nên cảm thấy có chút mỏi. đem hạt giống của hoa mẫu đơn cùng mấy cây ăn quả ra trồng chỗ khác.

      Quay đầu lại thấy bên cạnh hồ nước có 10 bao gạo to, hắc hắc, đợi lát nữa còn có gạo để mấu cơm ăn. Xuyên đến đây lâu như vậy có trời mới biết Nhược Hề có bao nhiêu nhớ nhung với chén cơm trắng.

      Lấy hai bao gạo to ra, mỗi bao nặng hôn 40 cân nhiêu đây đủ cho cả nhà ăn được nửa tháng, số còn lại ngày mai đem đến ‘Đa Cư Quán’, dù sao chỉ có đồ ăn ăn ngon mà cơm vẫn giống trước kia cứng ngắt lại ngã vàng tốt lắm. còn tính xem ‘Đa Cư Quán’ buôn bán thế nào, nghe ngày mai khai trương lại. Dù sao mình cũng là nửa bà chủ thể biết thẹm mà trốn ở nhà .

      Duy Nhược Hề nhìn thời gian ước chừng mọi người sắp về nên chuẩn bị cơm. Nàng đem gạo nấu cơm trước, cái nồi cơm là lúc ‘Đa Cư Quán’ trở về Duy Hạo dẫn nàng mua, tiện đường lại mua ít gia vị tiêu dùng cùng ít củ hành, củ gừng, củ tỏi. Bởi vì củ hành, gừng, tỏi thuộc loại củ cho nên nuôi trồng khó hơn các loại cây khác nhiều nên cũng rất hiếm.

      Làm vài món đơn giản như cà chua xào trứng, salad rau diếp cùng dưa leo, nồi canh cải thìa nấu thịt, thịt là lúc ở chỗ Lí Đa Hải tiện tay lấy về, bên ngoài giá thịt rất rất cao.
      Tuy rằng thịt nhân tạo hương vị và chất lượng được tốt lắm nhưng mà nấu chung cải thìa tồi chút nào. Nhìn lại toàn bộ các món ăn hương vị cùng màu sắc tươi mới cực kỳ.


      lúc sau Tiểu Hạo là người đầu tiên trở về, “chị, canh này nhìn ngon nha, chị lấy giúp em cái chén .”
      Em trai thích nhất là món canh nên Nhược Hề nhanh chân lẹ tay vào bếp cầm ra cái chén.
      10 phút sau.

      Duy Nhược Hề trợn mắt há hốc mồm nhìn nồi canh cải nấu thịt ở bàn còn gì cả giật mình hỏi: “Tiểu Hạo, em chỉ ăn chén thôi mà.” mới vào toilet chút thôi, nồi canh còn gì cả.

      Tiểu Hạo bĩu môi, cười tủm tỉm nhìn chị : “khi nãy em là ăn ‘ bát’ thôi, cái này phải ‘ bát’ sao?” còn đặt biệt nhấn chữ nữa sợ Nhược Hề nghi .
      Đúng vậy, cái tên này ăn bát nhưng này là cái bát lớn dùng để đựng canh nha. Nhược Hề nhìn cái tô lớn kia rồi nhìn lại bụng Duy Hạo, bằng phẳng. lạ nha, tô canh khoản 7, 8 chén nó đem uống hết biết chạy chỗ nào mà cái bụng vẫn thực bằng phẳng.
      Quên , em trai thích làm thêm phần là được, có người thích đồ ăn nàng làm vui “Vậy chị nấu thêm canh chờ ba mẹ về là ăn được rồi.”
      “ Chị nấu nhiều chút nha, sợ lát nữa đủ ăn đó, em còn muốn ăn nữa. Canh chị nấu là ngon.” Phía sau truyền đến tiếng của Duy Hạo.
      “Tỷ, ở nhiều nấu điểm canh, ta sợ đợi lát nữa đủ uống, ta còn muốn uống. Tỷ tỷ nấu canh đẹp vị.” Phía sau truyền đến Duy Hạo. Duy Hạo chỉ thấy bóng lưng chị dừng lại chút rồi tiếp tục về phòng bếp.

      Nhìn tô canh siêu cấp lớn bàn Duy Hạo vừa lòng gật đầu. “Thế này mới đủ ăn, cái tô vừa rồi đủ nhét kẻ răng.”
      Duy Nhược Hề:“......” thằng em trai mình là trư bát giới đầu thai mà.
      Chỉ lát sau Duy ba cùng Duy mẹ cũng trở lại.
      “ Oa, bữa tối phong phú nha.” Duy ba cùng Duy mẹ nhìn đồ ăn bàn khoa trương kêu lên.


      “Ba, mẹ, tiểu Hạo mời cả nhà ăn cơm, mọi người ngồi xuống con lấy thêm cơm.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn người nhà của mình.

      “Cám ơn con nha Tiểu Hề.”

      Chỉ chốc lát, Duy Nhược Hề bưng cái mâm đựng bốn chén cơm ra, ba người còn lại giật mình nhìn Duy Nhược Hề :“Tiểu Hề, cơm cư nhiên là màu trắng? Ta nhớ tại cơm bình thường đều ngã sang màu vàng.”

      Duy Nhược Hề gật đầu :“Dạ, bởi vì trong gian của con là gieo trồng đương nhiên giống loại dùng Dịch để nuôi dưỡng rồi. Hương vị ngon hơn rất nhiều, dẻo mềm thơm trắng, cả nhà mình nếm thử xem.”
      Duy ba cùng Duy mẹ nếm thử cơm. Lập tức cả kinh kêu lên:“Trời ạ, Tiểu Hề, cơm này sao mà ngon như vậy nga, thiệt muốn nuốt luôn cái lưỡi.”
      “Hắc hắc, nếu ngon mọi người ăn nhiều thêm chút lở đủ con nấu thêm.”

      “Um, nga, ăn ngon a.”

      “Này uy, cái này là của em, cần tranh.”

      “Là thấy trước thế nào lại thành của em? Tuy rằng em là bà xã của nhưng cũng thể phân phải trái.”

      “......”

      Duy Nhược Hề cứ như vậy nhìn người nhà ăn bữa tối của nàng làm, trong lòng ấm áp dào dạt. Có người nhà cảm giác tốt. Kiếp trước tuy có viện trưởng thương nàng nhưng chung quy vẫn thấy thiếu thiếu cái gì.
      Nguyên lai, thiếu chính là như thế này, người nhà hoà thuận vui vẻ. Nàng thực thích loại cuộc sống ấm áp này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: nhà hòa thuận vui vẻ

      Về nhà, Duy Nhược Hề đem bao lớn hạt giống đủ loại thượng vàng hạ cám cùng máy trí năng , có chức năng thu gặt trực tiếp vào bên trong Mặc Trạc. Loại máy trí năng thu gặt nhắn này chỉ nặng gần 40 cân (20kg) cao hơn 1 thước (1 thước = 0.23m). Lí Đa Hải đưa hạt giống cho Nhược Hề có hơn mười loại rau củ, vài ba loại cây ăn quả, còn thêm mấy hạt giống của hoa mẫu đơn. Nhược Hề ở kiếp trước rất thích hoa Mẫu Đơn vì vậy nàng luôn mong muốn có thể trồng cho mình 2 chậu hoa nhưng vì ở nhi viện có tiền cùng điều kiện để mua cây và chăm sóc nên cuối cùng thực được.

      vào bên trong Mặc Trạc phát cái cây nhắn ngày hôm qua thế nhưng lại cao lên rất nhiều, nhưng mà giống như trước kia biết đây là cây gì. Sau đó đem máy trí năng thu gặt đến trước đám lúa vàng tươi kia. 30 phút sau nhìn đống gạo to đùng bên cạnh hồ nước Duy Nhược Hề thành lời. Công nhận đầu năm nay công nghệ cao lợi hại. cái máy trí năng bé xíu trong thời gian chưa được 30 phút đem nửa mẫu lúa thu hoạch xong. Hơn nữa thành phẩm lại là gạo, may mắn là vừa rồi nàng nhanh tay để lại gói lớn lúa làm hạt giống. Còn điều nghĩ đến chỉ có nửa mẫu thế nhưng cho ra 900 cân gạo, so với 1000 năm trước là năng suất gấp đôi nha.

      Bởi vì vừa rồi Nhược Hề đem tất cả đồ ăn còn thừa lại trong gian đưa cho Lí Đa Hải, nên toàn bộ hạt giống mà Lí Đa Hải vừa cung cấp đem gieo trồng. Dù sao nhà hàng này cũng có nửa cổ phần là của , cũng coi như là nửa bà chủ rồi tuy rằng cũng muốn cái nhà hàng này cho lắm nhưng mà hợp đồng ký xong rồi. Cho nên cũng phải cố gắng đem cái nhà hàng này kinh doanh cho tốt bằng cách chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ.

      Bởi vì rau dưa giống như đám lúa kia chỉ cần máy trí năng thu gặt chỉ cần tiến về phía trước là có thể thu hoạch và gieo trồng trong chớp mắt. Mà trồng đám rau dưa này cần phải đào cái hố rồi đem hạt giống bỏ vào sau đó lấp hố lại hạt gống mới nảy mầm và mọc lên được. Tuy đất trong gian rất tơi xốp chỉ cần dùng cái xẻng xới chút là cái hố được hình thành. Nhưng nếu liên tục vài tiếng đồng hồ phải quỳ mặt đất đào hố, bỏ hạt giống xuống rồi lấp đất lại, kia phải chuyện người làm nha.
      Mấy tiếng đồng hồ trôi qua Nhược Hề mới đem hạt giống toàn bộ gieo trồng xong, nhưng biết vì sao làm lâu như vậy nhưng thấy mệt nha. Chỉ là quỳ trong thời gian lâu nên cảm thấy có chút mỏi. đem hạt giống của hoa mẫu đơn cùng mấy cây ăn quả ra trồng chỗ khác.

      Quay đầu lại thấy bên cạnh hồ nước có 10 bao gạo to, hắc hắc, đợi lát nữa còn có gạo để mấu cơm ăn. Xuyên đến đây lâu như vậy có trời mới biết Nhược Hề có bao nhiêu nhớ nhung với chén cơm trắng.

      Lấy hai bao gạo to ra, mỗi bao nặng hôn 40 cân nhiêu đây đủ cho cả nhà ăn được nửa tháng, số còn lại ngày mai đem đến ‘Đa Cư Quán’, dù sao chỉ có đồ ăn ăn ngon mà cơm vẫn giống trước kia cứng ngắt lại ngã vàng tốt lắm. còn tính xem ‘Đa Cư Quán’ buôn bán thế nào, nghe ngày mai khai trương lại. Dù sao mình cũng là nửa bà chủ thể biết thẹm mà trốn ở nhà .

      Duy Nhược Hề nhìn thời gian ước chừng mọi người sắp về nên chuẩn bị cơm. Nàng đem gạo nấu cơm trước, cái nồi cơm là lúc ‘Đa Cư Quán’ trở về Duy Hạo dẫn nàng mua, tiện đường lại mua ít gia vị tiêu dùng cùng ít củ hành, củ gừng, củ tỏi. Bởi vì củ hành, gừng, tỏi thuộc loại củ cho nên nuôi trồng khó hơn các loại cây khác nhiều nên cũng rất hiếm.

      Làm vài món đơn giản như cà chua xào trứng, salad rau diếp cùng dưa leo, nồi canh cải thìa nấu thịt, thịt là lúc ở chỗ Lí Đa Hải tiện tay lấy về, bên ngoài giá thịt rất rất cao.
      Tuy rằng thịt nhân tạo hương vị và chất lượng được tốt lắm nhưng mà nấu chung cải thìa tồi chút nào. Nhìn lại toàn bộ các món ăn hương vị cùng màu sắc tươi mới cực kỳ.


      lúc sau Tiểu Hạo là người đầu tiên trở về, “Chị, canh này nhìn ngon nha, chị lấy giúp em cái chén .”
      Em trai thích nhất là món canh nên Nhược Hề nhanh chân lẹ tay vào bếp cầm ra cái chén.
      10 phút sau.

      Duy Nhược Hề trợn mắt há hốc mồm nhìn nồi canh cải nấu thịt ở bàn còn gì cả giật mình hỏi: “Tiểu Hạo, em chỉ ăn chén thôi mà.” mới vào toilet chút thôi, nồi canh còn gì cả.

      Tiểu Hạo bĩu môi, cười tủm tỉm nhìn chị : “khi nãy em là ăn ‘ chén’ thôi, cái này phải ‘ chén’ sao?” còn đặt biệt nhấn chữ nữa sợ Nhược Hề nghe .
      Đúng vậy, cái tên này ăn chén nhưng này là cái ‘chén’ lớn dùng để đựng canh nha. Nhược Hề nhìn cái tô lớn kia rồi nhìn lại bụng Duy Hạo, bằng phẳng. lạ nha, tô canh khoản 7, 8 chén nó đem uống hết biết chạy chỗ nào mà cái bụng vẫn thực bằng phẳng.
      Quên , em trai thích làm thêm phần là được, có người thích đồ ăn nàng làm vui “Vậy chị nấu thêm canh chờ ba mẹ về là ăn được rồi.”
      “ Chị nấu nhiều chút nha, sợ lát nữa đủ ăn đó, em còn muốn ăn nữa. Canh chị nấu là ngon.” Phía sau truyền đến tiếng của Duy Hạo.

      Nhìn tô canh siêu cấp lớn bàn Duy Hạo vừa lòng gật đầu. “Thế này mới đủ ăn, cái tô vừa rồi đủ nhét kẻ răng.”
      Duy Nhược Hề:“......” thằng em trai mình là trư bát giới đầu thai mà.
      Chỉ lát sau Duy ba cùng Duy mẹ cũng trở lại.
      “ Oa, bữa tối phong phú nha.” Duy ba cùng Duy mẹ nhìn đồ ăn bàn khoa trương kêu lên.


      “Ba, mẹ, tiểu Hạo mời cả nhà ăn cơm, mọi người ngồi xuống con lấy cơm.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn người nhà của mình.

      “Cám ơn con nha Tiểu Hề.”

      Chỉ chốc lát, Duy Nhược Hề bưng cái mâm đựng bốn chén cơm ra, ba người còn lại giật mình nhìn Duy Nhược Hề :“Tiểu Hề, cơm cư nhiên là màu trắng? Ta nhớ tại cơm bình thường đều ngã sang màu vàng.”

      Duy Nhược Hề gật đầu :“Dạ, bởi vì trong gian của con là gieo trồng đương nhiên giống loại dùng Dịch để nuôi dưỡng rồi. Hương vị ngon hơn rất nhiều, dẻo mềm thơm trắng, cả nhà mình nếm thử xem.”
      Duy ba cùng Duy mẹ nếm thử cơm. Lập tức cả kinh kêu lên:“Trời ạ, Tiểu Hề, cơm này sao mà ngon như vậy nga, thiệt muốn nuốt luôn cái lưỡi.”
      “Hắc hắc, nếu ngon mọi người ăn nhiều thêm chút lở đủ con nấu thêm.”

      “Um, nga, ăn ngon a.”

      “Này uy, cái này là của em, cần tranh.”

      “Là thấy trước thế nào lại thành của em? Tuy rằng em là bà xã của nhưng cũng thể phân phải trái.”

      “......”

      Duy Nhược Hề cứ như vậy nhìn người nhà ăn bữa tối của nàng làm, trong lòng ấm áp dào dạt. Có người nhà cảm giác tốt. Kiếp trước tuy có viện trưởng thương nàng nhưng chung quy vẫn thấy thiếu thiếu cái gì.
      Nguyên lai, thiếu chính là như thế này, người nhà hoà thuận vui vẻ. Nàng thực thích loại cuộc sống ấm áp này.

      Chương 15: Đa Cư Quán khai trương [1]
      Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng ngủ trong lúc đó có cảm giác như ai đó chuyện. Hình như là thanh của ba với mẹ.

      “Tiểu Mẫn, em xem từ lúc Tiểu Hề tỉnh lại tính tình hoàn toàn thay đổi giống như người khác, chuyện này có sao chứ?”

      có vấn đề gì đâu, con nó nhớ chuyện trước kia ngược lại là chuyện tốt. Chẳng lẽ hy vọng Tiểu Hề vẫn mỗi ngày theo cái tên Viêm Bân kia sao?”

      “Đương nhiên phải, nhưng mà thấy Tiểu Hề ngay cả tính cách đều thay đổi. Mất trí nhớ làm thay đổi luôn tính tình sao? Hơn nữa dị năng của Tiểu Hề lạ.” cho tới bây giờ chưa từng nghe qua dị năng kỳ quái như vậy tồn tại, cuối cùng vẫn có chút lo lắng.

      “Em lại thích tính cách của Tiểu Hề tại, sáng sủa, hào phóng, giống trước kia, trước kia Tiểu Hề rất yếu đuối. A Thành, em cũng lo lắng chuyện dị năng củaTiểu Hề. Tiểu Hề đại nạn chết, tất có hạnh phúc cả đời.”

      biết, tại Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo đều lớn, cũng còn nữa.”

      “Đúng vậy, chỉ chớp mắt mà hai đứa đều lớn, chúng ta đều già a...”

      “......”

      “khò, khò, khò...”

      Duy Nhược Hề giật mình tỉnh dậy. Trời ạ, khi nãy mình nằm mơ sao? Giấc mộng này kỳ lạ, thế nhưng lại thấy ba với mẹ chuyện của , còn mơ thấy tiếng hít thở của Tiểu Hạo.
      Này cảnh trong mơ quá chân .

      Quên , vẫn là cần suy nghĩ. Duy Nhược Hề nhìn nhìn thời gian, cũng sắp đến buổi sáng, dù sao cũng ngủ được, chỉ còn 2 tiếng nữa ‘Đa Cư Quán’ hỗ trợ khai trương. tại trước tiên vào bên trong Mặc Trạc chuẩn bị chút, tâm niệm vào bên trong Mặc Trạc, Duy Nhược Hề vào trong gian có chút mù sương kia.

      “Cổ thụ gia gia, ông tỉnh chưa?” Mỗi ngày khi Duy Nhược Hề vào trong gian liền hỏi thăm cổ thụ gia gia. Cổ thụ từ lần trước đem trái cây duy nhất người cho ăn sau đó bắt đầu thời kỳ ngủ say. Quả nhiên vẫn giống mấy hôm trước có trả lời lại với Nhược Hề. Xem ra cổ thụ gia gia có tỉnh nhanh như vậy.

      Nhìn đồ ăn mới hôm qua gieo mà hôm nay trưởng thành có thể thu hoạch được, ngay cả cây hoa mẫu đơn kia cũng kết nụ. Cây ăn quả kia cũng cao lên. Trong khoản 2 tiếng đồng hồ Nhược Hề đem đồ ăn thu hoạch.Lí Đa Hải giúp tìm các loại giống khác nhau thế nhưng có hơn mười loại có cải trắng, cà rốt, cà chua, đậu hà lan, khoai tây, bắp, khổ qua, dưa leo,... ...

      lúc lâu sau.

      Bởi vì Duy Hạo có việc, cho nên Duy Nhược Hề mình tới ‘Đa Cư Quán’, nhìn nhìn áp phích tuyên truyền trước cửa, trong tấm áp phích là hình ảnh mâm bàn màu đỏ thẫm tôn lên các đĩa đựng thức ăn màu trắng, bên trong đĩa thức ăn màu sắc tươi sáng nhìn rất hấp dẫn, nhìn vào là muốn ăn ngay.
      Duy Nhược Hề tán dương gật gật đầu, thầm nghĩ; Tốc độ này của Lí Đa Hải cũng rất nhanh a, mới có ngày mà áp phích đều chuẩn bị cho tốt.

      “A, Tiểu Hề em tới rồi.” Lí Đa Hải vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa ‘Đa Cư Quán’ nhìn Duy Nhược Hề,“Đừng đứng ngốc ở đó, nhanh vào bên trong .”

      “Ông chủ Lí, mấy cái này đều do làm?” Duy Nhược Hề chỉ chỉ mấy tấm áp phích tuyên truyền dán bên ngoài.

      Lí Đa Hải ngượng ngùng vò tóc :“Cái này là ngày hôm qua lúc tụi em sắp rời khỏi Tiểu Hạo cho biết.”
      Còn có, Tiểu Hề sau này đừng gọi là ông chủ Lí nghe xa lạ, lớn tuổi hơn em nếu chê em cứ gọi là Lí hoặc Đa Hải hay Hải gì cũng được.


      Đa Hải,” Duy Nhược Hề ngọt ngào kêu lên.

      Cùng Lí Đa Hải cùng nhau vào ‘Đa Cư Quán’, nghĩ tới mới sáng sớm thế nhưng buôn bán tốt. Bên trong đại sảnh ngồi đầy người. “ Đa Hải, mới sáng sớm thế nào lại có nhiều người như vậy?” xem ra cần gấp gáp giúp đỡ cái gì nha.

      “Đúng vậy, từ lúc Na Na đem áp phích tuyên truyền dán ra bên ngoài, khách hàng vừa nhìn thấy thức ăn màu sắc, bài trí đẹp mắt mới nhìn muốn ăn liền vào nhà hàng. Tiểu Hạo cho biết biện pháp này là đơn giản dễ làm nhất.”


      Hắc hắc, xem ra em trai có khiếu kinh doanh trời cho nha, Duy Nhược Hề thầm nghĩ.

      “Đúng rồi, Đa Hải chúng ta cùng kho hàng em có đem gạo đến đây, hôm nay khai trương, thể cho khách hàng tiếp tục lăn loại gạo giống như trước đây được.” Nghĩ đến hôm qua thu hoạch còn lại 9 túi gạo, lát nữa đều để lại nhà hàng . Dù sao ở nhà còn bao lớn đủ cho cả nhà ăn 10 ngày nửa tháng.

      “Gạo?” Lí Đa Hải kinh ngạc hỏi.“Gạo nào hương vị cũng giống nhau đâu có gì khác?” nếm thử qua rất nhiều loại gạo nhưng hương vị đều giống nhau khác gì cả.

      Đa Hải, gạo của em rất khác biệt nha, em cam đoan ăn gạo của em rồi về sau muốn ăn loại gạo khác.” đối với chuyện này rất tự tin nha.

      vào kho hàng, Duy Nhược Hề liền trực tiếp đem 9 bao gạo từ trong Mặc Trạc ra, dù sao Lí Đa Hải cũng chỉ nghĩ nàng có đạo cụ gian thôi.

      Đạo cụ gian giống như cái tên của nó là loại công cụ có thể bỏ nhiều thứ vào, được làm ra từ mấy trăm năm nay. Nhưng do chế tạo đạo cụ gian rất khó khăn mà tài liệu có hạn, cho nên mấy trăm năm nay tổng cộng chế tạo quá 10 cái. Nên người có tiền cũng mua được.

      Đa Hải, tại giúp em lấy bao gạo đến phòng bếp để nấu , đem cơm nấu bỏ hết thay bằng loại gạo này.” Duy Nhược Hề vừa vừa định đem bao gạo đưa cho Lí Đa Hải.
      Lí Đa Hải cho Nhược Hề động đến mà tự làm sau đó lại hỏi: “Nhược Hề, cơm sắp chín rồi nếu bỏ hết có quá lãng phí hay , vậy còn phải nửa tiếng nữa gạo này mới chín, sợ làm kịp.”
      sao đâu Đa Hải, chúng ta quan trọng chất lượng, chỉ nửa tiếng thôi, kéo dài thời gian đưa cơm lên chút là được. Nếu khách hàng muốn ưu đãi cho họ chút là được.”
      “OK”

      “Nga, đồ ăn này mùi vị thơm ngon.” Trong đại sảnh ‘Đa Cư Quán’ rất đông người những lời khen liên tục phát ra.
      “Đúng vậy, từ trước đến giờ tôi chưa ăn qua đồ ngon như vầy.”
      “Um, ngay cả khách sạn cao cấp chín sao củaViêm gia cũng bằng, tuyệt vời.”
      “Lúc đầu tôi thấy bên ngoài treo áp phích trông rất đẹp mắt nên muốn vào ăn thử, nghĩ lại ăn ngon thế này. Về sau mỗi ngày đến đây ăn.” Bọn họ đa số đều là kẻ có tiền ở Văn Minh Khu để ý chút tiền cơm này, chỉ cần ăn ngon là được.
      “Đúng vậy, hương vị rất ngon. Ông chủ, cho thêm bát canh ngô.”
      bán hàng, ở đây thêm phần khoai tây xào thịt.”
      ơi, ở đây…”
      ……….
      “…” bên trong nhà hàng cứ ríu ra ríu rít.

      Lí Đa Hải nhìn nhà hàng rất đông khách miệng cười đến mang tai. chỉ nghĩ đến khách hàng có lẽ nhiều hơn trước kia thôi, ngờ toàn bộ các bàn, các phòng đều chật người, bên ngoài còn có người xếp hàng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16:‘Đa Cư Quán’ khai trương [2]

      Nếu cứ tiếp tục như vậy phỏng chừng bao lâu nữa có thể trả hết nợ. quay đầu nhìn Nhược Hề, thầm cảm tạ trời đất cho gặp được , nếu chỉ có nước nhảy lầu.

      “Người bán hàng, sao lại có cơm vậy? Tuy rằng đồ ăn ngon nhưng mà ông chủ à, ông thể chỉ cho chúng tôi ăn đồ ăn .”
      “Xin lỗi quý khách! Bởi vì nhà hàng chúng tôi vừa mới đổi gạo cho nên mong quý khách chờ thêm chút ạ.” Người bán hàng giải thích với khách.
      “Các người buôn bán thế nào vậy? Sao chỉ có đồ ăn mà có cơm, khách hàng là Thượng Đế, tuy rằng thức ăn nơi này tệ nhưng mà...!$^&^%@$%&#!@#” xì xào xì xào.
      Lí Đa Hải nhìn thấy loại tình huống này vội vàng qua, cũng dám trông cậy vào Nhược Hề. Qủa nhiên, Duy Nhược Hề chỉ ngẩng đầu lên dòm qua cái rồi lại cuối đầu biết nghĩ cái gì.
      “Xin chào quý khách! Chỉ chút xíu thôi là cơm mang lên.” Lí Đa Hải cuối đầu nhìn khách hàng cười làm lành . Khách hàng là Thượng Đế tuyệt thể đắc tội nha.
      “Cậu là ai? Tôi mặc kệ gọi ông chủ ra đây, tôi muốn ăn cơm ngay bây giờ.”
      “Dạ, tôi chính là chủ chỗ này, cơm lập tức mang lên ngay.” quay đầu lại với người bán hàng : “Cậu vào phòng bếp xem cơm chín chưa, nếu chín rồi mang lên ngay.”
      Lý Đa Hải ngượng ngùng chà xát hai bàn tay : “ Rất xin lỗi quý khách, bất quá lát nữa cơm đem lên đảm bảo quý khách vừa lòng.” rất tin tưởng Nhược Hề tin rằng gạo này rất khác với loại gạo cũ.
      “Bảo đảm chúng tôi ăn vừa lòng? lẽ cơm cũng rất ngon sao?”
      “ Dạ đúng, hương vị rất ngon kém đồ ăn đâu ạ.”
      “Tôi lát nữa phải kiểm tra xem cơm này có đúng như lời ông chủ .” Vị khách này tên là Tề Dương, bình sinh có ham muống gì chỉ thích mỹ vị. Hôm nay trong lúc vô tình qua thấy nhà hàng khai trương, bản quảng cáo sống động nên muốn vào xem thử. nghĩ bản quảng cáo chắc chỉ khoa trương, nhìn thị đẹp nhưng ăn ngon lại là chuyện khác. Dù sao cũng từng ăn qua các nơi nổi tiếng ngon nhất địa cầu rồi. nghĩ tới ăn đồ ăn nơi này xong mới biết thứ mình ăn trước kia căn bản là đồ bỏ. ngờ nhà hàng nho thế này mà đồ ăn lại ngon đến vậy.
      Trước kia vẫn nghĩ ở khách sạn 9 sao của Viêm Gia, thực vật là loại tốt nhất tinh cầu, nghĩ đến vẫn thể so sánh với nhà hàng này. Nghe ông chủ cơm cũng ngon làm cũng mong chờ.
      Đợi khoản mười phút cơm được đem lên, trong thời gian đó cũng ít người thúc giục. Lí Đa Hải đều nhàng giải thích.Lí Đa Hải cho nhân viên bán hàng đem cơm đến từng bàn, mỗi bàn đều cho thêm phần.
      Tề Dương nhìn phần cơm trắng bàn có chút sững sờ. Lại có màu trắng nũa. nhớ trước kia từng ăn cơm ở khách sạn Viêm Gia cơm ở đó có chút vị ngọt. Tề Dương múc muỗng cơm cho vào miệng, lập tức hương vị ngọt ngào lan tỏa còn mang theo chút mềm dẻo. Trời ạ, so với Viêm gia tốt hơn nhiều. Nga, về sau mỗi ngày đến đây ăn là được. Tề Dương thầm tính toán.
      “Ông chủ có gạt chúng tôi, cơm này ăn rất ngon, ta chưa từng được ăn ngon như vậy.”
      Lại tiếp tục tràn khen.
      Duy Nhược Hề nhìn nhà hàng náo nhiệt, Lí Đa Hải cười thỏa mãn, nàng cảm thấy cũng giúp gì được nữa nên quyết định dạo. Nàng phát từ khi xuyên đến đây trừ lần được Duy Hạo dẫn dạo cũng được thêm lần nào nữa.
      Đa Hải, mọi người bận như vậy mà em giúp được gì nên em trước nha.”
      “ Tiểu Hề, em phải về sao? Có cần nhờ người đưa em về ?”
      Duy Nhược Hề cười : “ cần đâu, em vẫn thường ra ngoài mình, sao cả. Sáng sớm ngày mai em tiếp tục đem rau dưa qua.” tại đông khách như vậy xem chừng rau dưa ngày hôm qua đưa cho Lí Đa Hải chắc cũng còn được bao nhiêu.
      “Tiểu Hề, may mắn mới gặp được em.”
      “ Em gọi Đa Hải rồi, em xem giống như trai khách sáo làm gì nữa.”
      “Đây phải Duy Nhược Hề sao?” Duy Nhược Hề còn chưa xong bị giọng quen thuộc cắt đứt. Quay đầu lại liền thấy Viêm Bân trưng ra khuôn mặt đẹp trai giống mọi khi nhưng hôm nay lại thêm tí nghiêm túc nên trông có chút xa lạ.
      Lần này nhìn thấy Viêm Bân chỉ là cảm thấy có chút đẹp trai, ngoài ra cũng có gì bất thường, tim phải đập thình thịch, trong lòng cũng thấy đau bởi vì nàng phải là Duy Nhược Hề trước kia thầm mến Viêm Bân.
      Duy Nhược Hề nhếch miệng cười : “ là có duyên nha, đâu cũng đụng Viêm đại thiếu gia.”
      Viêm thiếu gia? Chẳng lẽ là người thừa kế Viêm gia? Lí Đa Hải có chút kinh ngạc, “ Tiểu Hề, em biết người này?”
      “Chỉ là gặp qua vài lần.”
      Viêm Bân đến trước mặt Duy nhược Hề bình tĩnh nhìn nàng : “Chỉ gặp qua vài lần? Nếu tôi nhớ lầm lúc trước biết người nào mỗi ngày cứ lẽo đẻo sau tôi, còn nghe người ta ai đó thầm mến tôi đến 7 năm.” biết tại sao khi nghe Nhược Hề bọn họ chỉ gặp qua vài lần trong lòng thấy có chút thoải mái.
      Duy Nhược Hề bình tĩnh nhìn Viêm Bân ánh mắt cũng thèm chớp cái, “Viêm thiếu gia chắc là biết tôi bị người ta đánh nên mất trí nhớ chuyện trước kia. Từ khi tôi tỉnh lại chính xác chỉ gặp qua Viêm thiếu gia vài lần.” Tên Viêm Bân này phải ghét nàng sao? Thế nào cứ kiếm chuyện với nàng, lẽ mấy kẻ có tiền đều ăn no rửng mỡ có việc gì làm.

      Chương 17:‘Đa Cư Quán’ khai trương [3]
      Viêm Bân cười :“Cho dù mất trí nhớ nhưng chuyện người nào đó thầm mến tôi suốt 7 năm lại là .”
      “Đó là chuyện trước kia.” Duy Nhược Hề đỏ mặt, cái tên này rất đáng ghét.
      Lúc này bên cạnh Viêm Bân có người con trai mặt mày nghiêm túc đột nhiên mở miệng : “Bân, ồn ào đủ chưa? Chúng ta còn có chuyện.” thanh cũng nghiêm túc giống như vẻ mặt.
      “Tôi biết rồi, Kỳ Thành, cậu đừng lúc nào cũng banh cái mặt ra như vậy, con có thích đâu, đúng Duy Nhược Hề.”
      “Hừ”, Duy Nhược Hề xoay người với Lí Đa Hải: “ Đa Hải, em trước, sáng mai em quay trở lại.” Nàng thèm để ý đến cái tên Viêm Bân này.
      Lí Đa Hải : “ biết rồi, Tiểu Hề đường cẩn thận.”
      Lí Đa Hải nhìn theo bóng lưng Duy Nhược Hề rời , sau đó xoay người đối diện : “Qúy khách ăn cơm? Xin mời vào trong.”
      Viêm Bân và Kỳ Thành theo Lí Đa Hải vào bên trong, “ biết Duy Nhược Hề?” Viêm Bân đột nhiên hỏi.
      Lí Đa Hải nhìn Viêm Bân cái, biết Nhược Hề thích người này nhưng nguyên nhân. Bất quá, khẳng định Tiểu Hề thích người này biết chuyện của , “Vâng, bởi vì Tiểu Hề là người hiền lành lại thường xuyên ăn ở đây nên chúng tôi biết nhau.”
      “ Xem ra ông chủ thích nàng ta?”
      “ Gì?” Lí Đa Hải hơi đỏ mặt : “Tiểu Hề là người đáng , ai gặp cũng thích nhưng tôi coi ấy như em .”
      “Em sao?” nghĩ đến cái đồ ngốc kia ra đường cũng có người thấy đáng , hừ, người ngốc thích người ngốc cũng xứng.
      “Đương nhiên, Tiểu Hề là em tôi.”
      “Thôi quên , tôi thấy nơi này của đông khách như vậy chắc là hương vị tệ. Vậy cho chúng tôi phòng , sau đó đem vài món chủ lực của nơi này bưng lên là được. Chúng tôi cần nhân viên tiếp đãi.”
      “Vâng” Lí Đa Hải bất đắc dĩ trợn mắt, Ngươi cho rằng đây là khách sạn Viêm gia 9 sao ư, mỗi bàn đều có nhân viên bán hàng xinh đẹp đứng hầu.
      Lí Đa Hải chọn cho 2 người kia gian phòng im lặng, bên trong bài trí đơn giản, có cái bàn quay, chính giữa để chậu dịch đào tạo nuôi cây Bạch Mã, vách tường treo bức họa sơn thủy cùng cái đèn trí năng ngoài ra còn có bộ sô pha để khách nghỉ ngơi.
      “Kỳ Thành, lần này cậu trở về tìm tôi vội vã như vậy là có chuyện gì?” Viêm Bân vừa kéo cái tên luôn nghiêm túc, từ lớn lên cùng vừa ngồi xuống vừa hỏi.
      Kỳ Thành tên gọi đầy đủ là Hiên Viên Kỳ Thành, là trong bát đại gia tộc, Hiên Viên gia. Hiên Viên gia cơ bản gần như đều là quân nhân. Hiên Viên Kỳ Thành 24 tuổi, ở quân đội là thượng tá. Bát đại gia tộc phân chia ra quản lý phạm vi nào đó, giống như Viêm gia là kinh doanh, Hiên Viên gia hầu hết làm quân nhân. Hiên Viên Kỳ Thành cả năm đều chinh chiến ở chiến trường, lần này đột nhiên trở về cũng biết có chuyện quan trọng gì mà vừa về đến tìm gấp.
      “Bân, lần này trở về tìm cậu là nhờ cậu giúp đỡ.”
      “Chuyện gì?”
      “Gần đây Quân khu 9 luôn chiến đấu cùng Mông Lãm tinh cầu, biết nguyên nhân gì mà sinh vật của Mông Lãm tinh cầu giống như biến dị. Hơn nữa trí tuệ cũng gia tăng hơn trước. Mình dẫn 20.000 người chiến đấu tại chỉ còn chưa đến 10.000. Cho nên mình muốn cậu giúp mình tìm ít người biết dị năng.
      “Nha, cũng có ngày thượng tá nhờ vả kẻ hèn này nha.” Viêm Bân vẫn còn tâm tình giỡn.
      Kỳ Thành nghiêm túc nhíu mày “Bân, đừng có giỡn, chuyện chính . Cậu giúp mình tìm 1000 người có dị năng, lại tìm thêm ít người thể thuật vượt qua cấp 10.”
      Tên này đáng chút nào hèn gì 24 rồi mà cũng có người .
      “Sức lực cùng tinh thần lực vượt qua cấp 10 cũng có thể tìm, nhưng 1000 người có dị năng? Nhà ngươi cho là gián à, tùy tiện cũng có thể bắt được.”
      “Vậy cậu giúp mình tìm 10.000 người mà thể lực hoặc tinh thần lực vượt cấp 5 , còn người có dị năng cố gắng tìm giúp mình, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Hiên Viên Kỳ Thành cũng còn cách nào khác, Quân khu 9 của bọn họ tại thể tiếp tục nhận nhiệm vụ, chỉ có thể chiêu quân thêm. Bởi vì thế lực Viêm gia rất mạnh nên mới nhờ Viêm Bân giúp đỡ.
      “Được, 10.000 người thể lực, tinh thần lực vượt quá cấp 5 vài ngày là có thể tìm nhưng người có dị năng có chút khó khăn, cậu biết đó, đa số người có dị năng đều rất cao ngạo. Dùng tiền cùng quyền đều mua được cho nên người có dị năng chắc là tìm được nhiều nha.”
      có việc gì, cậu giúp mình tìm là tốt rồi. Khoản tháng sau mình mới trở lại.”
      tại có rất nhiều sinh vật muốn tấn công trái đất sao?” biết tại có khá nhiều sinh vật trốn vào trái đất bởi vì gần đây người bị đánh lén rất nhiều.
      “Đúng vậy, bởi vì lần này quân khu 9 phòng thủ thất bại, đoán chừng địa cầu gặp số khó khăn. Sinh vật của Mông Lãm tinh cầu biến dị trở nên mạnh gấp đôi lúc trước cho nên cậu giúp mình cố gắng tìm người biết dị năng càng nhiều càng tốt.”
      “Mình biết rồi.” giờ mới biết được cái tên Kỳ Thành này dài dòng.
      Kỳ thể trách Kỳ Thành dài dòng, lần này vấn đề khó khăn, trước đây Mông Lãm tinh cầu chỉ biết ngây ngốc tấn công nhưng tại chúng có trí tuệ lại có sinh vật biết chỉ huy, bình tĩnh theo chân quân khu 9 của họ đánh lén.
      “Cốc cốc cốc” mới chỉ chút mà đồ ăn được đưa tới.
      “Xin mời quý khách dùng cơm, chúc quý khách ngon miệng.”
      “Được rồi, ra ngoài .” 2 người bọn họ ăn cơm thích có người bên cạnh hầu hạ.
      Nhìn bàn để vài món ăn gia đình đơn giản cùng phần cơm trắng tinh thơm nức. Lúc đầu Viêm Bân định ăn ở khách sạn, ngờ có việc ngang qua đây bị mấy tấm ảnh to đùng treo bên ngoài hấp dẫn cho nên mới vào đây xem.
      Cho đồ ăn vào miệng, Viêm Bân cùng Hiên Viên Kỳ Thành để ý cái gì là nhã nhặn, trực tiếp từng ngụm, từng ngụm ăn hết, đến khi bàn bừa bãi chén đĩa hai người mới vừa lòng vỗ bụng.
      “Bân, thấy thế nào?”
      phải ngon bình thường, khách sạn nhà mình cũng bằng góc.”
      “Xem ra cậu chọn quán sai. Nhưng nơi này có chút kỳ quái, cậu phát ra ?”
      “Nơi này kỳ quái?” Viêm Bân chỉ thấy đồ ăn ngon thôi ngoài ra thấy gì khả nghi.
      “Bộ cậu biết, chỉ trông vào gia vị căn bản có khả năng nấu ra món ăn ngon như vậy?” Kỳ Thành hỏi.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Khả nghi
      “Cậu biết chỉ trông vào gia vị có khả năng nấu ra món ăn ngon như vậy sao?” Hiên Viên Kì Thành hỏi.

      Viêm Bân :“Nghe cậu như vậy, dường như cũng có chút đạo lý. Bất quá nguyên nhân gì mà đồ ăn cùng cơm có thể ngon như vậy?”

      “Đương nhiên gạo và nguyên liệu nấu ăn là nguyên nhân, khi nãy mình nhìn qua đồ ăn tuy là những món đơn giản nhưng có thể thấy được màu sắc và khối lượng của nguyên liệu so với đồ bán thị trường giống nhau. Đồ tốt nhất được Viêm gia thu mua cho nên lạ ở chỗ là các nguyên liệu này được nhập từ đâu?”

      “Đúng vậy, đồ ngon đều được nhà mình mua hết mà các nguyên liệu này giống loại được Dịch Đào Tạo dưỡng lên. Màu sắc rau sặc sỡ, cơm cũng trắng bóng.”

      Viêm Bân cùng Hiên Viên Kỳ Thành như đột nhiên nghĩ đến cái gì, trăm miệng lời : “Chẳng lẽ là gieo trồng đất?”

      Viêm Bân hít hơi có chút bất ngờ. từng xem quyển sách cổ về việc gieo trồng thực vật, ràng rau dưa trong nhà hàng này giống hệt hình ảnh trong sách từng xem qua. Thuộc loại được gieo trồng trong đất giống như 1000 năm trước. Trong quyển sách đó gạo cũng có màu trắng giống như thứ vừa được ăn. kỳ lạ, nguyên liệu này từ đâu đến?

      “Kì Thành, cậu có ý kiến gì ? Hay chúng ta tìm ông chủ tới hỏi chút?” Viêm Bân rất muốn biết đồ ăn này từ đâu đến. Nếu từ trong đất gieo trồng thành công giải được bài toán khó cho địa cầu tại thiếu nguồn thức ăn nghiêm trọng. Cũng may từ mấy trăm năm nghiên cứu ra bánh dinh dưỡng nếu ....

      “Mình cảm thấy cho dù hỏi ông chủ cũng cho cậu nghe. Hơn mữa mình dám tin tưởng cái này là gieo trồng trong đất. Bởi vì có khả năng.”

      “Sao lại có khả năng?” Viêm Bân hỏi.

      “Học viện của nhà cậu mấy trăm năm qua các giáo sư đều nghiên cứu qua, giống như giáo sư Trần tại, nghiên cứu cả đời cũng chưa ra chút thành quả. Có bao nhiêu khó khăn cậu biết mà. Cho nên cẩn thận nghĩ lại thể do gieo trồng trong đất được.”

      Viêm Bân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì sau đó a tiếng :“ đến giáo sư Trần mới nhớ, mấy ngày hôm trước mình tìm ông ấy, nghe ông ấy mới phát loại nước thần kỳ, hạt giống cần xử lý qua chỉ đơn giản cho vào nước sau đó 2 ngày có thể nảy mầm, 5 ngày là thu hoạch được.”

      “Gì? Có loại nước thần kỳ như vậy? Nhớ ở cổ đại thực vật ít nhất cũng tháng mới thu hoạch được mà.” Hiên Viên Kỳ Thành có chút tò mò.

      “ Đúng vậy, mình hỏi ông ấy nước kia là phát ở đâu, thế nhưng ông ta chịu cho mình biết. Tính ông ta cậu cũng biết , thể bức được ông già kỳ quái đó.”

      biết cậu có thể lấy ít cho mình nghiên cứu được ? Xem rốt cuộc có thành phần gì bên trong.” Hiên Viên Kỳ Thành cảm thấy nguồn nước thần kỳ kia có thể áp dụng vào trong y học. Lợi dụng nó để trồng ra các loại dược liệu giúp cường thân kiện thể, đối với quân đội rất có ít. phải loại thảo dược nào cũng có thể trồng trong dịch đào tạo, mấy cái linh thảo này nọ rất kén chọn. số loại chỉ có thể trồng trong đất nên tại chúng gần như còn được thấy nữa.

      “Cậu nghĩ rằng mình nghĩ tới sao, 2 ngày trước mình tìm ông ấy xin ít, kết quả ông ta coi nó như bảo bối giọt cũng chịu cho mình. Hơn mữa, mỗi ngày đều ôm theo lọ nước kia, ngay cả ngủ cũng ôm bên cạnh.” tính trộm chút cũng được.

      “Tra ra nước kia từ đâu đưa đến sao?” Hiên Viên Kỳ Thành hỏi.

      “Tra ra, hỏi ông ấy, ông ấy cũng chịu .”

      Nếu Duy Nhược Hề ở trong này, nhất định biết người mà bọn họ đến là ai, chính là vị giáo sư già mà mấy ngày hôm trước nàng mới bố thí cho ít nước. Xem ra vị giáo sư này rất đúng mực, hề ra nàng.

      “Bân. tại mình giao cho cậu nhiệm vụ quan trọng.” Hiên Viên Kì Thành đột nhiên mở miệng .

      “Nhiệm vụ gì?” Viêm Bân có loại cảm giác tốt.

      “Giúp mình trộm ít nước chỗ giáo sư Trần mà cậu .”

      “......” Biết ngay phải chuyện tốt gì mà, “ được, ông ấy rất cố chấp.” Mỗi ngày ngủ đều ôm, làm sao mà trộm được.

      “Bân, giúp mình chút , vài giọt cũng được. Việc này rất quan trọng.”

      Viêm Bân nhíu mày: “Được rồi, mình cố gắng, nhưng nếu được cũng đừng trách mình.”

      “Được, đúng rồi cậu tính tra ra chuyện gì xảy ra với nhà hàng này sao?”

      Viêm Bân cười giảo hoạt như hồ ly, “Đương nhiên phải tra chứ, còn muốn tra ràng.” Chuyện phấn chấn lòng người như vậy đương nhiên muốn tìm hiểu kỹ.

      Duy Nhược Hề mình nhàm chán đường cái, thời đại này giống như trước kia, mọi người nhàn nhã, nàng nhớ trước kia cứ được vài bước là thấy tiệm cà phê. Mọi người lúc rãnh rỗi thích uống cà phê hay chơi cờ đánh bài gì đó. Tại đây ai cũng bận rộn, mọi người đều tất bật, vội vàng.
      Ngay cả dạo phố người ta cũng vội vàng. Nàng luôn cảm thấy khí ngột ngạt, trời các toa xe cứ bay qua bay lại, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy các tòa nhà cao lớn, rất phiền não. Lại biết vì sao hai ngày nay Nhược Hề nhìn cái gì cũng vừa mắt, thấy trong lòng rất là phiền muộn.
      Nhược Hề cứ đường tới bất tri bất giác tới phía bắc Văn Minh Khu.
      Khu bắc xây dựng khu buôn bán, toàn bộ các kiến trúc sắp sửa hoàn thành, tại ở khâu cuối cùng là trang trí. Nhưng hình như mấy ngày hôm trước có người chết ở chỗ này nên tại công trình tạm dừng.
      Toàn bộ bắc phố tại ngoại trừ mấy tòa nhà cao lớn cùng Duy Nhược Hề thấy bóng dáng ai cả.

      “Đáng chết, sao lại đến chỗ này.” Duy Nhược Hề thầm mắng mình, lại nhớ đến lời dặn của Duy Hạo mấy ngày hôm trước.

      “Nếu chị ở nhà cảm thấy buồn ra ngoài dạo. Nhưng trăm ngàn lần được đến Bắc phố Văn Minh Khu. Nơi đó mấy ngày hôm trước vô duyên vô cớ lại chết người. Cho nên tuyệt đối được chạy đến đó.”Tiểu Hạo nghĩ chị của nhát gan đến nơi đó, thế nhưng nghĩ đến trường hợp chị ngây ngô tới lui lại vô tình chạy đến Bắc Phố.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Đứa quỷ dị.

      Càng nhớ lại lời dặn của Tiểu Hạo, Nhược Hề lại càng cảm thấy kinh hãi. Lúc đầu nàng chỉ suy nghĩ muốn tìm nơi yên tĩnh để dạo chút, liền hướng đến nơi ít người mà . Kết quả lại đến Bắc phố, đúng là ngu ngốc mà.

      Nghĩ đến đây Nhược Hề liền quay đầu chạy nhanh về hướng cũ, ô..ô...Nàng cũng muốn vô duyên vô cớ lại chết ở nơi này nha. Nàng còn muốn phụng dưỡng ba mẹ, muốn chăm sóc tốt Tiểu Hạo. Tuy rằng đa số là Tiểu Hạo chăm sóc nàng.

      “Tí tách, tí tách.” Phía sau Duy Nhược Hề truyền đến thanh tí tách, tí tách nghe giống như tiếng nước giọt nền gạch. thanh đột ngột nổi lên giữa nơi yên lặng thế này thoạt nghe đáng sợ.

      Duy Nhược Hề dám quay đầu lại lần nào nhanh chóng về phía trước, ai biết quay lại phía sau thấy cái gì, nàng rất nhát gan nha. Trước kia nàng từng đọc truyện trong đó rằng, khi xa xưa loài sói ở thảo nguyên rất thông minh, khi chúng nó phát có người lạc, tiếng động mà phía sau kẻ đó, đùng cái đem móng vuốt sắt bén cào lên vai người nọ. Đợi khi họ quay đầu lại ngụm cắn đứt cổ.

      Cho nên Nhược Hề sợ khi nàng vừa quay đầu lại liền thấy phía sau cái miệng to đầy máu hướng về phía mình. Nàng cảm giác thanh tí tách phía sau là dụ dỗ nàng quay đầu lại.

      thanh tí tách vẫn gắt gao theo sau nàng, vẫn giữ khoản cách mấy thước với nàng. Bất kỳ là nàng nhanh hay chậm, thanh phía sau vận nhanh chậm bám theo nàng. Nàng có dũng khí quay đầu lại nhìn xem phía sau rốt cuộc là cái gì chỉ thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi Bắc phố.

      Đáng chết, làm sao mà từ nãy đến giờ còn ra khỏi bắc phố, nàng nhớ lúc phát nhầm đến Bắc phố chỉ là đến vành đai ngoài chưa tiến vào trung tâm. tại, nàng nhanh khoản 10 phút rồi sao mà còn chưa ra ngoài, còn cách cửa vào xa.

      Ô ô....Nàng gặp phải quỷ trong truyền thuyết . Bằng sao mà hoài vẫn đến cửa ra nha. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng sợ nhất là ma quỷ này nọ nha. So với sói còn đáng sợ hơn. Ba, mẹ, Tiểu Hạo, viện trưởng mau mau tới cứu con a, Tiểu Hề sợ a...ô ô....

      có biện pháp khác, Duy Nhược Hề chỉ có thể kiên trì dũng mãnh tiến về phía trước. Khoản nửa tiếng trôi qua, vẫn như cũ có ra khỏi Bắc Phố. Đột ngột thanh tí tách kia lại còn nữa, Duy Nhược Hề rốt cuộc thở dài nhõm hơi. Chứng tỏ cái gì đó theo nàng rồi. Chỉ là có vẻ quá im lặng nên ngã tư đường càng tiêu điều cách quỷ dị.

      “Kỳ quái, sao lại đến chỗ này.” Duy Nhược Hề thầm , bởi vì còn cái gì đó theo nên lòng của nàng mới bỏ xuống nhanh như vậy. Nhưng mà thế nào mà ra khỏi Bắc phố, vẫn như cũ ở lại vị trí ban đầu.

      Nhìn 3 con đường rộng lớn trước mặt, Duy Nhược Hề biết nên con đường nào, cả 3 con đường nàng đều thử qua. Chính là mỗi lần tới đều có thêm ngã rẽ. Nàng nhớ , lúc nàng vào bắc phố chỉ có con đường thẳng duy nhất, hoàn toàn qua ngã tư nào.

      Nhược Hề nhớ trước đây nghe viện trưởng kể chuyện xưa, nếu đường gặp quỷ phải biểu mạnh mẽ, hung dữ. Bởi vì mặc kệ người hay vật đều sợ những kẻ hung thần ác sát. Cho nên Duy Nhược Hề lập tức nhe răng, nhếch miệng, nhíu mày. Sau đó tiếp tục về phía trước, nhưng mà mỗi lần đều trở về điểm cũ.

      Viện trưởng gạt người! Duy Nhược Hề hờn giận nghĩ.

      Bỗng dưng, “Ô ô...ô ô ô ....”từng đợt tiếng khóc từ tòa kiến trúc trang hoàng dở dang truyền ra. Duy Nhược Hề thần kinh căng thẳng càng bị kéo căng thêm. Bởi vì thanh rất đột ngột cho nên tóc gáy người nàng đều dựng hết lên, da gà da vịt có bao nhiêu cũng nổi hết toàn thân.

      “Ô ô... Ô ô...” Duy Nhược Hề cẩn thận nghe lại phát này giống như tiếng trẻ con khóc. Là từ tòa kiến trúc bên cạnh phát ra.

      Lạ nhỉ, làm sao lại có tiếng trẻ con ở trong này? lẽ bị lạc mất người nhà, mình lạc đến đây? Duy Nhược Hề đoán mò .

      Ai, rốt cuộc là có nên hay nên vào xem chút. Nhưng là nàng sợ vào bên trong lại nghe được thanh tí tách vừa rồi hoặc là đụng phải ma quỷ này nọ. là rất tra tấn người nha nhưng mà kêu nàng bỏ mặc đứa tại nơi này nàng làm được. Chính nàng là nhi cho nên biết cảm giác bị cha mẹ vứt bỏ như thế nào, bị lạc mất cha mẹ đơn cùng sợ hãi ra sao. Nàng tại nghĩ đến cảnh tượng này tâm còn đau. Dù sao tại cũng ra được nơi này. Nên thôi, quyết định xem chút.

      vào tòa kiến trúc chưa hoàn thành, bên trong hỗn tạp vật tư sắt thép này nọ, lại bay ra mùi xác động vật chết vô cùng hôi thối. Bởi vì trang trí chưa hoàn thành, bên trong đồ đạc tùy ý chất đống ở trong góc, trừ bỏ vách tường bằng kim loại có thể nhìn được bóng dáng mờ mờ của nàng cũng thấy được đứa trẻ nào. Cẩn thận nghe lại tiếng khóc, dường như thanh phát ra từ lầu 2 chứ phải lầu 1.

      “Ba, ba.” Tiếng bước chân của Duy Nhược Hề vang lên trong tòa nhà cùng thanh ‘Ô ô... Ô’ của tiếng trẻ con khóc. Trong tòa nhà yên tĩnh này lại vô cùng quỷ dị.

      Duy Nhược Hề cố gắng bước chân cùng lấy tay đè ngực vì khẩn trương mà tim đập vô cùng nhanh. Càng lên mùi hôi thối càng nồng nặc. Nàng cũng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng tại trở về cũng còn kịp nữa.

      Hơn nữa nàng cảm thấy dường như có người phía sau mình. Có cảm giác như nghe được tiếng cười nhưng khi quay đầu lại cái gì cũng thấy. Ô ô, nàng cảm thấy sợ a.

      đến chỗ rẽ lên lầu 2 mùi vị càng đậm. Bởi vì lầu 2 có phân chia phòng chỉ có tầng mấy ngàn mét vuông trống trải. Đứng ở giữa tầng 2 là đứa trẻ đại khái khoản 3, 4 tuổi. Mặc nguyên bộ quần áo trẻ con màu lam.

      Đứa trẻ đứng đưa lưng về phía Nhược Hề cho nên nàng thấy mặt mày của đứa , chỉ nghe từ chỗ đứa phát ra tiếng khóc ‘Ô ô’.

      Hô, Duy Nhược Hề thở dài hơi nhõm, nàng vừa rồi thực sợ lúc lên thấy con quái vật bắt chước tiếng khóc của trẻ con. tại xem ra nàng đa nghi.
      Hít hơi, sau đó Duy Nhược Hề hướng đứa trẻ bận áo lam kia tới. Vỗ vỗ bả vai đứa , “ bạn , làm sao em lại ở mình trong này?”

      bạn , làm sao em lại ở mình trong này?.......vang vang.....” do cả tầng quá mức rộng lớn nên đem tiếng của Duy Nhược hề vọng lại, bất thình lình khiến nàng hoảng sợ. Da gà khi nãy vất vả biến mất giờ lại nổi lên.

      Đứa kia nghe được tiếng của nàng liền quay đầu lại. Đập vào mắt của Nhược Hề là cái mặt trắng nõn tròn trịa, hai con mắt to với mái tóc đen tuyền có chút xoăn. Ánh mắt bởi vì khóc mà có chút sưng đỏ, mặt còn vài giọt nước mắt nhưng vẫn ảnh hưởng đến vẻ đáng của đứa trẻ này. Cậu bạn chỉ lẳng lặng nhìn Nhược Hề cũng có trả lời.

      Oa, đứa đáng nha! Duy Nhược Hề thầm than. muốn đem bé nhéo nhéo mấy cái. Đứa so với Duy Hạo còn đáng hơn mấy phần.

      Duy Nhược Hề cười tủm tỉm :“ bạn , ba mẹ em đâu? Sao lại mình chậy đến nơi này?” Bởi vì sợ có tiếng vọng, Duy Nhược Hề chuyện lại rất nhiều.
      “Chị,...Ôm” đứa giơ hai tay về phía Nhược Hề.

      “Được rồi, chị ôm.” Duy Nhược Hề miệng cười đến mang tai. Nàng từ rất thích trẻ con, huống chi đứa này đáng như vậy lại chủ động muốn nàng ôm cái.” bạn à em tên là gì?” Nga, đứa này tắm rửa sao? Thế nào người lại có mùi hôi kinh khủng thế này.

      “Em là Lam Lam.” Đứa trẻ trả lời.

      “Lam Lam à, chị tên là Nhược Hề, em có thể gọi chị là chị Tiểu Hề nha.” Duy Nhược Hề cau cái mũi, là quá hôi.

      Lam Lam nghe được Duy Nhược Hề liền lập tức nghẹn ngào,” Ô ô... chị Tiểu Hề, ba mẹ cần em nữa.”

      Duy Nhược Hề a tiếng, thầm nghĩ làm sao lại có ba mẹ vô lương tâm như vậy. Đứa đáng như vậy cũng nỡ bỏ là đồ trời đánh. Tuy rằng người đứa rất hôi nhưng mà cũng thể để lạc mất nha. “Lam Lam khóc nào,ngoan. Chị giúp em tìm ba mẹ được ?”

      “Dạ, cám ơn chị.” Lam Lam cúi đầu nhu thuận đáp. Trong ánh mắt to lóe lên hung quang cùng khóe miệng giơ lên cách quỷ dị.

      “Lam Lam, làm sao em lại mình đến chỗ này vậy? Nơi này rất nguy hiểm nha.”

      Nhược Hề ôm Lam Lam vừa vừa hỏi. Lại phát đứa này càng ngày càng cười cách quỷ dị.

      “Ô ô, chị ơi, ba mẹ bỏ em ở giữa đường, bởi vì đường về nhà rất xa, em tìm được đường về. Ô ô.”

      “Lam Lam ngoan, khóc, khóc, chị mang em tìm ba mẹ nha. Ngoan, khóc nào.” Duy Nhược Hề vỗ vỗ đứa , an ủi . Đứa đáng như vậy sao họ có thể nhẫn tâm từ bỏ?

      ra khỏi tòa cao ốc, phát mình lại đứng ngay ngã tư đường. Này, nên như thế nào nha? Duy Nhược Hề ôm đứa bé bốc mùi hôi thối khó xử nhìn 3 con đường phía trước.
      “Chị ơi, bên này.” Đứa chỉ con đường bên trái.

      “Lam Lam như thế nào biết phải đường bên kia?” Duy Nhược Hề kinh ngạc hỏi. Nàng nhớ con đường mình đến mà còn ra được.

      “Chị, phải chỉ có con đường thôi sao?” giọng của Lam Lam vang lên bên tai Nhược Hề mang theo chút hưng phấn.

      Chỉ có con đường thôi sao? Duy Nhược Hề gì nhìn 3 con đường phía trước mặt? Chẳng lẽ đứa trẻ linh khí nặng nên bị mê hoặc?

      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :