1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 179: Toàn thấy hết!

      Duy bảo bảo nghe được mụ mụ nó kêu Tiểu Bạch bằng Bạch xà tiểu thư trắng dã mắt ra. Quả nhiên mẹ nó thế nhưng tra ràng tiểu bạch là giới tính gì liền gọi bậy.

      Kỳ Duy Nhược Hề cũng biết vì cái gì mà mở miệng gọi bạch xà bằng tiểu thư, có lẽ là cảm giác được bạch xà trông xinh đẹp . cảm thấy thân hình, màu sắc cùng ánh mắt của bạch xà là đẹp nhất trong tất cả các con rắn mà từng gặp, vì thế Nhược Hề lại khăng khăng cho rằng bạch là giống cái.

      Còn thời điểm mà bạch xà nghe được Duy Nhược Hề gọi nó bằng Bạch xà tiểu thư giật mình sau đó nhìn thẳng vào Duy Nhược Hề và khè lưỡi ra.

      Duy Bảo Bảo biết rằng Tiểu Bạch biểu như thế là sinh khí cho nên chạy nhanh với Nhược Hề, “Mụ mụ, Tiểu Bạch là giống đực.”

      Tiểu Bạch là giống đực, là giống đực, trong đầu Nhược Hề chỉ còn lại bao nhiêu đó thông tin.

      “Mụ mụ, mụ mụ....” Bảo Bảo phải kêu lên vài tiếng Nhược Hề mới hồi thần trở lại. lấy lại tinh thần nhìn vào Tiểu Bạch rồi , “Ngươi là công sao?”

      Bạch xà nghe thế trước mắt Nhược Hề chợt lóe lên sau đó cảm giác được phía trước xuất cái bóng.

      Là cái gì vậy? Duy Nhược Hề nhìn kỹ lại, ngay chỗ Tiểu bạch khi nãy bây giờ xuất đôi chân trắng nõn như ngọc xích lõa dẫm đám cỏ xanh tốt.

      Duy Nhược Hề ngốc rớt ra sau đó từ từ nhìn lên , cái bóng dáng đó càng ngày càng ràng và phát ra quang mang. Tiếp tục nhìn lên, đôi bắp chân dài xinh đẹp, Duy Nhược Hề vẫn cứ tiếp tục từ từ nhìn lên, kế đó là cặp đùi thon dài xinh đẹp, rồi sau đó....sau đó Duy Nhược Hề ngốc rớt ra tại nơi này.

      Qua hồi lâu Duy Nhược Hề mới mạnh mẽ bưng kín lại ánh mắt và bắt đầu thét lên, “Aaaaaaaaaaaaa..Ngươi....ngươi tại sao có mặc quần áo aaa......aaaaaaa!”

      Người thanh niên trước mắt hừ lên tiếng sau đó đem Duy Nhược Hề ngồi chồm hổm dưới đất vớt lên rồi hề để ý chút nào chuyện hề mặc quần áo sầm mở miệng:” tại xác định ta là công sao?” Liền cái địa phương kia cũng xem rồi nếu nữ nhân này còn dám là giống cái là mẫu liền ngụm đem nàng nuốt.

      “A a aa...aaa ta thấy gì cả, aaaa ta thấy gì cả.” Duy Nhược Hề giống như có nghe thấy người trước mắt cái gì chỉ biết che mắt lại.

      Duy Bảo Bảo bên phập phập vỗ cánh bay tới bay lui vừa bay vừa la lên, “ A, xong rồi, xong rồi. Mẹ đem Tiểu Bạch hoàn toàn xem hết, xong rồi, xong rồi mẹ phải chịu trách nhiệm với Tiểu Bạch. Xong rồi! Xong rồi!”

      “Câm miệng, cẩn thận ta đem lông ngươi nhổ xuống hết!” Tiểu Bạch nhìn Bảo Bảo lấp la lấp lánh ánh sáng kỉ kỉ tra tra yên ở bên cạnh mắng. Bị mắng Bảo Bảo lập tức im lặng, ô ô Tiểu Bạch so với nó lợi hại hơn, nó đánh lại nha.

      Sau đó Tiểu Bạch lại bước đến gần nữ nhân đứng ngốc kia. Duy Nhược Hề càng thấy gương mặt tuấn tú dần ra trước mắt.

      “Nga, là đẹp mắt nga.” Duy Nhược Hề vừa xong liền hối hận, ràng là định là suất nhưng mà thế nào phát ra thành đẹp nha.

      Tiểu Bạch lại nghiến răng nghiến lợi quát: “Đừng có nghĩ người của ngươi có mùi của Dạ là ta dám ăn ngươi!” Thế nhưng dám dùng từ đẹp mắt hình dung . ràng là nam nhân. Tiểu Bạch quả muốn ngụm nuốt luôn cái người này.

      Duy Nhược Hề ngẩn người, ăn ta? Chẳng lẽ người này là Bạch xà?

      “Ngươi...ngươi là Bạch xà?”

      Người kia cắn răng nghiến lợi gật đầu.

      Duy Nhược Hề nghi hoặc nhìn người trước mắt, vì sao con rắn kia lại biến thành người?

      Chẳng lẽ bạch xà thành tinh? Rồi biến ảo thành người? Vừa nghĩ như vậy Duy Nhược Hề chợt nghe Bảo Bảo : “Mụ mụ, Tiểu Bạch sống rất nhiều năm, cũng sớm biến ảo thành người.”

      “Rất nhiều rất nhiều năm?”

      Duy Bảo Bảo bay lên đậu vai Tiểu Bạch: “Đúng vậy, Tiểu Bạch sống từ thời kỳ hồng hoang đến bây giờ.”

      “Tiểu Bạch, cậu ta kêu Tiểu Bạch sao?” Duy Nhược Hề cảm thấy kỳ quái, làm sao mà Bảo Bảo biết được người kia kêu Tiểu Bạch đâu? Với lại Bảo Bảo làm sao ràng Tiểu Bạch xuất từ lúc nào?

      Duy Bảo Bảo đương nhiên biết trong lòng Nhược Hề nghĩ cái gì, sau đó nó lại giúp Nhược Hề giải đáp nghi vấn trong lòng, “Mụ mụ, trong trí nhớ truyền thừa của ta có , còn biết kêu là tiểu Bạch!” Mỗi thần thứ nhận được truyền thừa trí nhớ từ đời trước. Mỗi thế hệ dùng tinh thần lực đem mấy trí nhớ này phong ấn vào thế hệ tiếp theo. Cứ thế mỗi con thần thú được sinh ra phần ký ức từ cha mẹ để lại.

      Người kia nghe Bảo Bảo xong quay đầu nhìn lại Bảo Bảo hỏi: “Ngươi là Phượng Minh đời tiếp theo?” Tiểu Bạch nhớ Phượng Minh trước khi chết đem trứng của nó phong ấn nghĩ tới tại nở ra.

      Duy Bảo Bảo trầm mặc gật đầu, nó đương nhiên biết Phượng Minh là ai. Người đó chính là mẹ ruột của nó, chẳng qua sau khi sinh nó ra cùng Dạ chết .

      Phượng Minh? Là mẹ của Bảo Bảo sao? ngờ Bảo Bảo cũng niên đại lâu như thế. Bạch xà cũng sống từ thời hồng hoang đến giờ nhưng mà làm sao nó lại to cở cánh tay thôi? phải thần thú càng sống lâu càng có thân hình vĩ đại sao?

      Cái người nam nhân kia khinh bỉ nhìn Duy Nhược Hề cái: “Ngươi ngây thơ, ai với ngươi càng sống lâu bản thể càng lớn? có kiến thức.”

      Duy Nhược Hề nghe thế trừng mắt nhìn người kia cái sau đó vội vàng đẩy ra rồi che mắt lại hét to: “A....A, ngươi có thể đem quần áo mặc vô được hay a.” Duy Nhược Hề vừa nhìn lại trông thấy hết, biết mắt sau này có bị đỏ hay đây.

      Tiểu Bạch phiên cái xem thường, phải chỉ có trần truồng chút thôi sao. Này nữ nhân cũng làm quá lên. Sau đó biến ảo bộ quần áo ra.

      “Xong rồi!” Tiểu Bạch lại vỗ vỗ cái người còn lấy tay che mắt kia.

      Duy Nhược Hề lúc này mới chậm rãi mở mắt ra rồi hé ra kẽ tay phát người kia mặc xong quần áo mới bỏ tay xuống. Nhưng mà vì sao quần áo mặc người của ta càng nhìn càng quen mắt? Sau đó Nhược Hề mới phát rằng đồ người này mặc so với bộ đồ mặc giống nhau như đúc, chẳng qua có chút lớn hơn mà thôi.

      Cái người kia dường như cũng biết Nhược Hề nghĩ cái gì cho nên lại hé miệng: “Trong này có người nào khác mặc quần áo cho nên ta chỉ có thể huyễn ra bộ giống bộ quần áo mặc.”

      Biến ra? Quần áo cũng có thể biến ra sao? Vậy biết nếu sờ lên quần áo đụng là quần áo hay là trực tiếp đụng đến thân thể? Nghĩ như thế Nhược Hề lập tức đỏ mặt, thực muốn cấp cho mình bạt tay, biết thế nào cứ nghĩ ba cái chuyện lung tung.

      Còn cái người kia giống như biết được Nhược Hề suy nghĩ cái gì sắc mặt lại càng thêm khủng bố.

      Sau đó Duy Nhược Hề có chút mất tự nhiên mở miệng: “Tiểu Bạch tiên sinh, biết ngươi có thể giúp ta việc hay ?” Nhược Hề nhớ lục Tiểu Bạch còn là bạch xà vẫn hay giúp đỡ .

      Tiểu Bạch, cái tên này cũng khó kêu nha, biết ai lại đặt cho cái tên kỳ cục thế này.

      Tiểu Bạch lại nghiến răng : “chính là chủ nhân của này đặt cái tên ngu ngốc như vậy đó.” Tiểu Bạch đương nhiên cũng thích cái tên của nhưng mà Dạ lại cái tên này vô cùng phù hợp với nó cho nên nhất định phải kêu tên này.

      “Ngươi có thể giúp ta ?”

      “giúp ngươi tìm linh thảo?” Dùng đầu ngón chân nghĩ Tiểu Bạch cũng biết Nhược Hề đánh cái chủ ý gì.

      Duy Nhược Hề nhìn Tiểu Bạch rồi gật đầu. Tiểu Bạch hừ lạnh tiếng: “ giúp! Tự mình tìm !” Vừa dứt lời lại biến ảo trở về hình dạng bạch xà.

      Duy Nhược Hề thấy vậy cũng gì chỉ là nhìn Bạch xà cái rồi buồn bực tiếp tục tiếp lên phía trước tìm kiếm linh thảo. Vừa vừa oán, “Tiểu Bạch đáng chết, xấu bụng như vậy.”

      Duy Bảo Bảo bay ở đằng sau lại mở miệng : “Mẹ thể trách Tiểu Bạch được. Bởi vì cũng biết linh thảo ở nơi nào.” Chính là bản thân Duy Bảo Bảo cũng cảm nhận được vị trí của linh thảo. Còn điều nữa mà nó chính là linh thảo vô cùng khó khăn hái được.



      Chương 180: Bị hôn


      Duy Nhược Hề cùng Bảo Bảo lại bắt đầu tiến lên, vừa được hai bước lại quay đầu nhìn lại phát bạch xà biết đâu mất. nhớ vừa rồi mình xem hết sạch bạch xà khỏi đỏ bừng khuôn mặt. Nhưng mà Tiểu Bạch quả nhiên trắng vô cùng, làn da trơn mịn dáng người cũng tệ lắm, cơ bắp đều đầy đủ…..

      Duy Bảo Bảo bay ở phía sau vô lực nhìn xem mẹ mình, nó phát lão mẹ càng ngày càng trở thành sắc nữ.

      Duy Nhược Hề cùng Bảo Bảo ở trong dãy núi tìm cả ngày trời nhưng cũng có tìm được linh thảo.

      Duy Nhược Hề bất đắc dĩ phải cùng Bảo Bảo trở ra bên ngoài để ngày mai tiếp tục trở lại tìm. Ra bên ngoài trời tối, Duy mẹ tại phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, thấy Nhược Hề ra bà vội vàng kéo Nhược Hề sang bên hỏi thăm.
      “Tiểu Hề thế nào? Có tìm được con?” Duy mẹ vừa hỏi vừa nhìn lại hai tay của Nhược Hề phát cái gì cũng khẽ thất vọng.

      Duy Nhược Hề lắc đầu mở miệng :” Dạ, hôm nay còn chưa tìm được, diện tích trong gian quá lớn cho nên hẳn là cần đến vài ngày. Mẹ đừng lo lắng quá, con nghĩ trong gian hẳn là có linh thảo.” Nhược Hề tin tưởng như thế, mặc trạc vốn là thần khí được hình thành từ thời hồng hoang khẳng định trong dãy núi kia có tồn tại linh thảo, việc tìm ra được nó chỉ là sớm muộn mà thôi.

      Duy mẹ nghe thế gật đầu, chẳng qua bà có chút lo lắng: “Tiểu Hề, thực có hy vọng tìm được linh thảo sao?” Em của bà ngày nay ở nhà đều trông mong, bà nhìn thấy em như vậy cũng xót xa theo.

      Nhược Hề cười : “Mẹ, hẳn là có thể tìm được chỉ cần thời gian thôi, à mẹ đợi con chút.” Nhược Hề bỗng nhớ đến cây nhân sâm còn để quên trong gian chạy nhanh lấy gốc nhân sâm ra giao cho Duy mẹ.

      Duy mẹ nhìn thom lom gốc nhân sâm sắp thành hình người kia dám tin tưởng đây là , “Tiểu Hề, cái này...này là nhân sâm?” khi nãy Duy mẹ cũng nghe Nhược Hề quay trở lại gian để lấy nhân sâm nhưng mà nghe là chuyện còn nhìn thấy là chuyện khác. Trước đây TV hay sách báo bà vẫn nhìn thấy nhưng mà cho đến tận bây giờ mới chứng kiến gốc nhân sâm thế này mà còn là gốc nhân sâm sắp thành hình người nữa chứ.

      Duy Nhược Hề cười: “Mẹ, cái này là nhân sâm chỉ là con biết tuổi thọ của nó là bao nhiêu. chút nữa mẹ cắt thành lát mỏng rồi hầm canh cấp cho dượng uống. Nhưng mà mẹ nhớ là chỉ cần lát mỏng thôi nhé.” Nhược Hề đoán tuổi thọ của gốc nhân sâm này hẳn là rất cao cho nên thể trực tiếp lần ăn nhiều lắm, bởi vì bổ quá thành hư cho nên chỉ cần lát mỏng là đủ rồi.

      Duy mẹ nghe xong kích động gật đầu, bởi vì bác sĩ cũng nếu Nghiêm Liêm thường xuyên ăn nhân sâm ngàn năm tình hình bệnh tật cũng được cải thiện.
      “Mẹ, để con tiến gian bắt thêm con gà ra.” Trong gian của Nhược Hề bây giờ dưỡng khá nhiều tiểu động vật như là gà, thỏ, vị trời, hơn nữa gà còn đẻ trứng. Nhược Hề đem chúng nó ấp ra thêm đám gà con. Chính vì vậy mà tại Nhược Hề căn bản thiếu thịt để ăn. Và điều đương nhiên rằng thịt trong gian ăn ngon hơn ngàn lần so với thịt nhân tạo được bày bán ở bên ngoài.

      Duy mẹ gật đầu rồi cao hứng cầm gốc nhân sâm tiến thẳng phòng bếp.

      Lúc từ trong gian trở ra Nhược Hề lại phát phòng khách có thêm người vừa tiễn Duy Hạo trở lại, chính là Cẩn Du.

      “Nhược Hề!” Cẩn Du mỉm cười chào hỏi sau đó lại tiếp nhận con gà trong tay .

      “Tiểu Hạo trở lại đến bộ đội rồi sao?”

      Cẩn Du gật đầu, “Lúc nãy vừa mới lên phi thuyền.” Buổi sáng cùng Duy Hạo lượn vòng và tán gẫu chút sau đó Duy Hạo lại nhờ nhớ chiếu cố giúp Nhược Hề. Đương nhiên là Cẩn Du vô cùng đồng ý.

      vào phòng bếp thôi, tôi giúp giết gà.” Cẩn Du lôi kéo Nhược Hề. Phòng bếp nhà Nhược Hề vô cùng lớn, ở bên trong Duy mẹ cắt mỏng lát nhân sâm, thấy Cẩn Du tiến vào bà lại càng vui vẻ.

      hồi mọi thứ được làm xong, các món ăn cho buổi tối vô cùng phong phú. Món gà hầm nhân sâm cùng táo đỏ bưng lên cho Nghiêm Liêm xong mọi người bắt đầu ăn tối.

      Tề Tiểu Mỹ thấy bàn tràn đầy thưc ăn nước mắt lại chảy ra, “Dì biết phải cảm ơn Tiểu Hề thế nào,nếu có con chỉ sợ đời này Nghiêm Liêm hội tàn tật suốt đời.” Tề Tiểu Mỹ đương nhiên biết giá trị của gốc nhân sâm kia. Nếu có Nhược Hề khẳng định thể mua nổi gốc nhân sâm như vậy.

      “Dì út, chúng ta là người nhà cần gì lời cảm tạ.” Duy Nhược Hề thấy dì út đỏ hồng đôi mắt biết tại sao lại có cảm giác lần bị thương này của dượng có liên quan đến bản thân , cái ý tưởng này càng ngày lại càng mảnh liệt.

      “Nhược Hề đúng đó Tiểu Mỹ, từ em vô cùng thương Duy Hạo cùng Nhược Hề bây giờ Nhược Hề giúp đỡ em được chút tính cái gì, chúng ta đều là người nhà cả.” Duy mẹ cũng an ủi Tiểu Mỹ.

      “Dạ, em biết rồi.”

      “Nào mọi người ăn cơm, Cẩn Du, Tiểu Tâm ăn nhiều chút....” bởi vì gà nấu nhân sâm cũng nấu khá nhiều cho nên ai cũng có phần nhằm bồi bổ thân thể.
      Ăn cơm xong Nhược Hề cho Duy mẹ nghe có thể cắt lát nhân sâm thành từng sợi rồi cho dượng ăn luôn cả xác, như vậy có thể giúp bồi bổ nguyên khí.

      Trò chuyện lúc Nhược Hề lại lấy xe chở Cẩn Du trở về dị tổ ngờ vừa mới ra cổng khu lại đụng phải Mặc Diễm.

      Mặc DIễm vừa nhìn thấy Nhược Hề vội vã tiến lại, thân quần áo đen cùng khuôn mặt tuấn lãnh dưới ánh đèn lên tầng thần bí giống như tinh linh trong đêm tối. Nhìn thấy như vậy Nhược Hề cảm thấy hô hấp trở nên khẩn trương hơn nhiều.

      Mặc Diễm đến xe Nhược Hề thấy bên trong còn có Cẩn Du bỗng dưng trở nên lạnh lùng rồi nhìn Nhược Hề cái.

      Nhược Hề lại chẳng hiểu cái gì, vừa rồi ràng khi nhìn thấy rất ôn hòa kia mà, hiểu tại sao bỗng dưng thời tiết thay đổi nha.

      Bị Mặc Diễm trừng Nhược Hề cảm thấy chút tự nhiên sờ sờ cái mũi lại hỏi, “Mặc Diễm, sao lại ở chỗ này?”

      “Có việc.” Kẻ mặc lạnh nào đó phun ra được hai chữ rồi lại nhìn thấy ánh mắt Nhược Hề bộ mê mang thầm than tiếng rồi tiếp tục phun thêm hai chữ, “Tìm .”

      “Chuyện gì?”

      Mặc Diễm nghe xong cũng trả lởi chỉ là nhìn xem Cẩn Du, Cẩn Du cũng trả lại cho cái mỉm cười nhưng cũng chuyện.

      “Hai người chuẩn bị nơi nào?” Mặc Diễm nhíu mày hỏi.

      “Hôm nay Cẩn Du đến tiễn Tiểu Hạo về bộ đội xong quay lại nhà tôi ăn cơm, bây giờ tôi phải đưa ấy trở về.” Nhược Hề cũng hiểu tại sao phải giải thích dài dòng như thế cho Mặc Diễm nghe. Chỉ có điều Nhược Hề có chú ý đến khi giải thích với Mặc Diễm trong mắt Cẩn Du lên tia đau xót.

      “Vậy trước tiên đưa cậu ấy trở về .” xong Mặc Diễm cũng theo lên xe.

      Nhược Hề nga tiếng sau đó khởi động xe đường trầm mặc đem Cẩn Du trở lại ổ của Dị tổ.

      Đến nơi rồi Cẩn Du bộ ôn nhu : “Nhược Hề, tôi vào trước, đường cẩn thận nhé.”

      Nhược Hề gật đầu, “Có thời gian nhớ ghé nhà tôi ăn cơm nhé.”

      “Được!” Cẩn Du ngụm đáp ứng sau đó lại hành động vô cùng nhanh đến trước mặt rồi hôn lên trán Nhược Hề.

      Nhược Hề lập tức ngây dại còn Cẩn Du lại cười cười, “Đây là nụ hôn tạm biệt, tôi vào trước nhé Nhược Hề.” xong quay người quan tâm đến vẻ mặt của Nhược Hề cùng Mặc Diễm.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 181: Bị đánh

      Duy Nhược Hề ngơ ngác, vừa rồi Cẩn Du hôn ? Nhược Hề cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng và cũng hề nhìn thấy Mặc Diễm ở bên cạnh có biểu tình lạnh như băng.

      Phải qua lúc Nhược Hề mới nghe được thanh từ bên cạnh truyền đến “ rồi!”

      Nghe được thanh Nhược Hề mới từ bên trong tỉnh lại sau đó quay nhìn Mặc Diễm, lại phát gương mặt biểu cảm gì cả.

      về thôi.” Mặc Diễm nhàng ra, chỉ là biết thế nào mà Nhược Hề lại có ảo giác rằng giống như vừa nghe được tiếng thở dài.
      Hai người lên xe cùng trở lại Duy gia.

      Đến Duy gia Mặc Diễm cũng ghe được mọi người về tình trạng của Nghiêm Liêm.

      tại Nghiêm Liêm nằm giường còn Tề Tiểu Mỹ chuẩn bị thay băng gạc giúp ông. Lúc nhìn thấy được miệng vết thương Mặc Diễm đột nhiên , “Xin đợi chút!”

      Tề Tiểu Mỹ nghe thế dừng lại động tác sau đó mọi người đều ngây ngốc nhìn về phía Mặc Diễm.

      “Mặc Diễm, sao vậy?” Duy Nhược Hề nhìn thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Mặc Diễm. Chẳng lẽ miệng vết thương của Nghiêm Liêm có vấn đề sao chứ? Nhược Hề cảm thấy tia bất an.

      Mặc Diễm dường như cũng biết mọi người lo lắng sau đó lại tiếp tục :” Đừng lo lắng, miệng vết thương có vấn đề gì cả chỉ là con cảm thấy miệng vết thương có chút kỳ quái.”

      Mọi người lại ngẩn ra, miệng vết thương kỳ quái?

      Mặc Diễm nhìn Tề Tiểu Mỹ hỏi: “Có thể cho con nhìn miệng vết thương của Chú Nghiêm được ?”

      Tề Tiểu Mỹ thoáng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Nghiêm Liêm rồi gật đầu.
      Mặc Diễm ngồi xuống kiểm tra kỹ càng miệng vết thương sau đó nhíu mài : “Miệng viết thương của chú Nghiêm giống như bị ngộ thương!”
      Mọi người nghe thế ngẩn ra, sau đó Tề Tiểu Mỹ lại vội vàng hỏi:” phải bị ngộ thương là ý gì?” Chẳng lẽ là bị người khác cố tình gây thương tích? Nhưng mà là ai chứ? Chồng của có kẻ thù sao?

      “Mặc Diễm, chẳng lẽ là có người cố tình tạo ra vết thương như vậy sao?” Duy Nhược Hề cũng mở miệng hỏi, trong lòng lại bất an, chẳng lẽ giống như suy nghĩ của sao?

      Mặc Diễm lại tiếp tục:” vết thương của chú Nghiêm là do người có thể thuật vô cùng lợi hại gây nên. Dấu hiệu của độ nông sâu cùng miệng vết thương đều là nhát gây nên. đùi của chú Nghiêm cũng thể, cũng là quyền nện xuống làm gãy xương. Với thủ pháp thế này người thường cách nào tạo được.”

      Mọi người nghe xong toàn bộ ngây dại, Tề Tiễu Mỹ cũng thất thần tựa hồ dám tin run rẩy hỏi: “Ý của con là Nghiêm Liêm bị thương là có người cố ý gây nên cũng phải là trong lúc vô ý mà bị thương?”

      Mặc Diễm gật đầu.

      Duy Nhược Hề ở bên cạnh cảm giác đại não trống rỗng, quả nhiên là dượng bị người khác cố ý tổn hại nhưng mà theo như lời dượng ông ấy có cừu nhân cho nên việc này hẳn là cùng có quan hệ. Nhưng mà rốt cuộc là ai? Nhươc Hề càng nghĩ càng đau đầu, các cảm giác bắt đầu hết thảy mơ hồ.

      Nghiêm Liêm ở giường đột nhiên lại mở miệng: “Mọi người đừng lo lắng quá, mặc kệ là vô tình hay có người cố ý gây thương tổn tại có nhân sâm của Nhược Hề rồi. Chỉ cần chút thời gian tôi khan phục trở lại thôi.” Sau khi bị thương Nghiêm Liêm quyết định đợi cho thương thế tốt hơn đem công ty chuyển cho người khác quản lý còn ông thư thư phục phục cùng người nhà an ổn qua cả đời cần chạy từ đông sang tây từ bắc xuống nam suốt ngày như thế nữa. cùng vợ và con vui vẻ với nhau. Trải qua chuyện lần này ông biết bản thân cần cái gì nhất.
      Mọi người nghe Nghiêm Liêm xong cũng bình tĩnh trở lại, ngẫm lại cũng đúng, dù sao vết thương hẳn là có cơ hội hoàn toàn khang phục so với cái gì cũng quan trọng hơn. Nhưng chỉ có mình Duy Nhược Hề nghĩ như vậy, cần phải tra ràng việc này rốt cuộc là ai làm. Nếu sợ lần tới chính là bản thân ba mẹ .

      Mặc Diễm dường như phát ra Nhược Hề dị thường cho nên đem kéo trở về phòng.

      Nhờ có Mặc Diễm kêu goi mà Nhược Hề mới chậm rãi khôi phục trở lại.
      “Tinh thần lực của so với người khác bất đồng cho nên thể để cho tâm tình biến động quá lớn.”

      Duy Nhược Hề nghe Mặc Diễm xong mới sợ hãi gật đầu. Vừa rồi tâm tình của biến động quá lớn thiếu chút nữa khống chế được. May mắn Mặc Diễm gọi .

      Mặc Diễm lúc này mới phát trong phòng Nhược Hề có hai chậu hoa hồng đặt ngay cửa sửa, hai chậu hoa thời kỳ rực rỡ, kết đầy các đóa hoa.
      Mặc Diễm đứng trước hai bồn hoa rồi nhìn thấy bùn đất bên trong lại mở miệng: “Dùng đất bên trong gian gieo trồng hay sao?”

      “Ân” Duy Nhược Hề gật đầu.

      “Đúng rồi, khi nãy tìm tôi có việc gì sao?” Nhược Hề nhớ lúc nãy khi ngoài cổng tiểu khu Mặc Diễm là tìm có việc.

      “Mẹ tôi muốn ăn đồ ăn chỗ cho nên tôi tìm tới định lấy ít trở về.” Mặc mẹ biết Nhược Hề có nguồn cung cấp thức ăn rất ngon nhưng là cũng biết gian bởi vì Mặc Diễm cũng hề qua.

      “......”

      Sau đó Mặc Diễm lại muốn cùng Nhược Hề tiến vào gian lấy đồ ăn thế là hai người lại vào trong.

      Vào đến gian Mặc Diễm vội lấy đồ ăn mà lại dạo chút chung quanh trước rồi sau đó mới hái đồ ăn rồi bỏ vào nhẫn gian đem về cho Mặc mẹ. Kế đó lại bắt thêm gà vị, tôm, cá mỗi thứ ít cũng thu vào.

      Nhược Hề phía sau phát khi thu động vật sống vào trước đó từ bàn tay xuất đám sương mù màu lam rồi trong khoảnh khắc mấy thứ tôm cá kia bị cấp đóng băng hết.

      Duy nhược hề:"......"

      Rời khỏi gian thời gian cũng còn sớm Mặc Diễm lại chào hỏi mọi người ra về. Duy mẹ bắt Nhược Hề phải đưa đoạn nên cũng cùng Mặc Diễm đến cổng tiểu khu.

      Lúc Nhược Hề chuẩn bị vào Mặc Diễm lại gọi , “Nhược Hề, trong khoản thời gian này phải cẩn thận chút, giống như có ai đó giám thị nhà .” Bởi vì thường xuyên săn lùng quái vật cho nên Mặc Diễm khá mẫn cảm với loại theo dõi này. Hôm nay bước vào Duy gia bỗng nhiên phát ra giống như có người rình coi mọi hoạt động diễn ra trong Duy gia.

      Duy Nhược Hề cũng bất ngờ khi biết việc này, có người giám thị nhà ? Vì cái gì lại hề có cảm giác?

      “Tôi về trước, trong khoản thời gian này nhớ chú ý chút.” Mặc Diễm xong xoay người rời chỉ còn lại mình đứng ở cổng tiểu khu biết nghĩ cái gì.

      Đến lúc sau Nhược Hề lấy lại tinh thần cũng dùng tinh thần lực điều tra chung quanh nhưng chẳng có phát gì.

      thu hồi tinh thần lực thầm nhíu mày, chẳng tra được gì cả. Người giám thị nhà rốt cuộc ở nơi nào?

      Sáng sớm hôm sau Nhược Hề rời giường lại cùng Bảo Bảo vào gian tìm linh thảo.

      Nhược Hề đến vị trí ngày hôm qua rồi bắt đầu từ đó tìm tiếp.
      Đến nơi Nhược Hề lại phát giống như dẫm lên cái gì đó mềm mềm, trơn trơn thế là toàn thân nổi hết da gà, da đầu cũng bắt đầu run lên.


      Chương 182: Hiệu Qủa.

      “Này!” Duy Nhược Hề đột nhiên nghe được thanh từ dưới chân truyền ra, thanh vô cùng quen thuộc.

      Nhược Hề lấy tay lau mồ hôi ào ào chảy xuống sau đó cuối đầu, quả nhiên là Bạch xà.

      “A, thực xin lỗi Tiểu Bạch, ta cố ý a.” Nhược Hề lập tức hô lên, thực sợ Tiểu Bạch lại biến thành tên lỏa nam ra hù dọa .

      Tiểu Bạch lại hừ tiếng sau đó uốn éo trườn mất. Nhược Hề lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm linh thảo cùng Bảo Bảo nhưng là sau ngày cũng có thu hoạch gì. Nhưng là hôm nay thu hoạch cũng khá tốt, tìm được vài gốc nhân sâm. Cũng giống như gốc nhân sâm lúc trước, Nhược Hề vẫn đoán được tuổi của nó, bởi vì ngốc nhân sâm ở nhà vẫn chưa ăn xong cho nên Nhược Hề chỉ nhớ lại vị trí mà nhổ lên, đợi ăn xong gốc nhân sâm kia hãy nhổ tiếp còn muộn.

      Ngoài ra ngày hôm nay còn tìm được ít thảo dược trân quý và cả linh thảo nữa nhưng tiếc rằng phải loại linh thảo mà Nhược Hề cần.

      Hai ngày rất nhanh trôi ...

      Rồi lại ba ngày.....nhưng vẫn như trước tìm được linh thảo mà Nhược Hề cần. Thẳng cho đến ngày thứ tư, tại mảnh đất khô ráo Nhược Hề thấy được gốc cây trông giống như hải tảo.

      “A, Hải linh thảo!” Nhược Hề nhìn gốc thực vật nho màu xanh biếc cách đó xa kích động lên tiếng. Rốt cuộc có thể tìm thấy gốc linh thảo có thể chữa trị cho dượng cho nên Nhược Hề vô cùng kích động. Mấy ngày liên tục ở trong gian loạn chuyện, chân mọc biết bao nhiêu vết phồng rốt cuộc cũng tìm được thứ cần thiết.

      Duy Bảo Bảo nhìn nhìn gốc linh thảo rồi chuẩn bị mở miệng đánh tỉnh Duy Nhược Hề, kết quả nó còn chưa ra Duy Nhược Hề vọt lên phía trước.
      Nhược Hề tiến lên chuẩn bị động thủ hái gốc linh thảo bỗng cảm giác tay truyền đến từng trận đau đớn. Sau đó lại tiếp tục thấy cái lá cây màu xanh biếc phóng tới chỗ .

      Sao lại thế này? Nhược Hề lăng lăng nhìn miệng vết thương tay? Ai công kích ? Nhược Hề lại thoáng nhìn gốc linh thảo trước mặt...? Di? Linh Thảo? Hải Linh Thảo? Sao lại thấy?

      Nhược Hề xoa xao ánh mắt tựa hồ dám tin gốc linh thảo lại cánh mà bay.

      “Mụ mụ...nó ở bên kia!” Thanh của Duy Bảo Bảo truyền vào trong đầu óc của Nhược Hề.

      Nhược Hề theo bản năng nhìn lại phát bên trái gốc Hải Linh thảo lẳng lặng đứng ở đó, nhìn kỹ lại phát nhan sắc cùng độ lớn hệt gốc vừa rồi nhìn thấy.

      Thế nào lại chạy đến bên kia? Nhược Hề trừng mắt mà nhìn, chẳng lẽ nó biết chạy sao chứ?

      “Mụ mụ, nó là gốc Hải Linh Thảo khi nãy, vừa rồi mụ mụ dọa nó sợ.” Bảo Bảo biết gốc Hải Linh Thảo này thành tinh, hoàn toàn có khả năng hành tẩu trong đất.

      “Nó từ bên kia chạy sang bên này sao?” Nhược Hề cho nên phải dùng tinh thần lực cùng Bảo Bảo câu thông, lại sợ dọa đến gốc linh thảo kia nữa.

      “Mụ mụ, nó thành tinh cho nên biết chạy cũng là chuyện bình thường, gốc Hải linh thảo này có được bản thân ý thức cho nên mụ mụ muốn bắt lấy gặp chút khó khăn.”

      “Vậy ta nên làm sao bây giờ?” Duy Nhược Hề tiếp tục giương mắt nhìn gốc hải linh thảo kia, sợ chỉ chớp mắt cái là nó chạy mất.

      “Mụ mụ hãy liên hệ với nó sau đó dụ dỗ nó hiến cho mụ mụ bộ phận thân thể. Gốc Hải linh thảo này có đến mấy ngàn năm cho lên chỉ cần ít lá là có thể chữa khỏi bệnh cho Nghiêm thúc. Hơn nữa linh thảo rất tìm bởi vì nếu chúng thành tinh cũng có linh thú ở bên cạnh bảo hộ rất khó lấy được. bằng mụ mụ liên hệ rồi làm bạn với nó, sau này cần cũng dễ tìm hơn.”

      Duy Nhược Hề gật đầu sau đó chậm rãi ngồi xuống, phát gốc linh thảo kia run thân mình cách kịch liệt. Xem ra gốc linh thảo này lá gan nha.

      Lộ ra nụ cười tươi sau đó Nhược Hề dùng tinh thần lực chậm rãi cảm thụ tư tưởng của gốc linh thảo trước mắt. Qua lúc lâu cuối cùng Nhược Hề cũng cảm nhận được tia ý thức của gốc thực vật này.

      “Oa ao.... cái gì đáng sợ a! Trước giờ vẫn chưa gặp qua a....oa oa....” Hải linh thảo run thân mình cách lợi hại khi phát Duy Nhược Hề ở trước mặt nó.

      Còn Duy Nhược Hề lúc này đầu đầy hắc tuyến khi nghe được ý thức của gốc linh thảo kia. có đáng sợ vậy ?

      làm sao là cái gì chứ? ràng phải là cái gì được . Phi phi phi... ràng là con người làm sao là cái gì được chứ.

      “Oa oa... mình có cần phải chạy trốn hay , cái gì kia rất là khủng bố.”

      Nghe được ý tưởng của gốc hải linh thảo Nhược Hề khỏi cảm thấy xấu hổ. đâu có khủng bố vậy chứ. Kế tiếp Nhược Hề lại tập trung tinh thần lực để câu thông với gốc linh thảo kia.

      “Chào ngươi, ta là Duy Nhược Hề, ngươi có thể đem vài phiến lá cây người cho ta được ?” Duy Nhược Hề tự nhận cười lên là vô cùng ôn nhu.
      Hải linh thảo lại tiếp tục run lên, “Oa oa.....quái vật cũng biết chuyện!”

      “... ...”

      Duy Nhược Hề bất đắc dĩ nhưng vẫn nhẫn nại tiếp tục câu thông, “Ngoan, ta phải quái vật nga, ta là nhân loại, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Hề, hoặc là gọi Duy Nhược Hề cũng được. Đương nhiên nếu ngươi nguyện ý gọi ta là Tiểu Hề tỷ tỷ cũng được. Cho nên ngươi có thể nguyện ý cấp tỷ tỷ hai cái lá cây được ?” Duy Nhược Hề giống như dụ con nít. Mặc dù gốc linh thảo này được mấy ngàn năm nhưng mà trí tuệ lại tương đương với trẻ con ba bốn tuổi cho nên gọi bằng tỷ tỷ cũng có việc gì.

      “Nhân loại? Hải linh thảo nghi hoặc, “Nhân loại là cái gì?”

      “Nhân loại phải là cái gì”, nhân loại là nhân loại thôi, cùng các ngươi giống về chủng loại. “Này, cho ta hái cái lá cây người của ngươi nha.” Nhược Hề nhịn được định đưa tay bắt lấy.

      “Lá cây? Cho ngươi? Vì cái gì phải cho ngươi?” Hải linh thảo lại rơi vào mê hoặc. Cái nhân loại này là kỳ quái.

      Duy Nhược Hề lại nhếch miệng cười, “Bởi vì nơi này chính là gian của ta.” Cái gốc linh thảo này vì sao lại phiền toái như vậy chứ, cứ tiếp tục thế này còn bằng cường đoạt .

      “Oa oa....bại hoại, nơi này ràng là nhà của ta nha!” Hải Linh thảo mặc kệ.
      Đầu của Duy Nhược Hề lại bắt đầu đau lên, tay cũng càng ngày càng gần gốc linh thảo kia, “Đem hai cái lá cây cho ta !” Nếu nó chịu đáp ứng lát nữa Nhược Hề nhất định bạt hết lá của nó.

      Hải Linh Thảo lắc lắc thân mình, “Vậy ngươi cho ta cái gì ăn ! người của ngươi có mùi của đồ ăn.”

      Đồ ăn? Duy Nhược Hề nghi hoặc? Nó muốn ăn cái gì? Với lại gốc cây làm sao có thể ăn được a? Nhược Hề cảm thấy bản thân bị gốc cây lừa dối.

      “Mụ mụ, nó có lừa dối người, nó muốn ăn chính là tinh thần lực của mụ mụ, mụ mụ có thể đem tinh thần lực quán chú đến thân nó là được.” Bảo Bảo giải đáp nghi vấn giúp Nhược Hề.

      Lúc này Duy Nhược Hề mới giật mình hiểu ra sau đó vội vàng đem tinh thần lực quán gốc linh thảo, lập tức Nhược Hề chợt nghe gốc linh thảo kia bắt đầu thoải mái lên tiếng, “Oa... là thoải mái nha, ăn ngon....nhiều chút...nhiều chút.....”

      “Oa..nấc...no rồi!”

      Duy Nhược Hề vừa nghe được gốc linh thảo bảo no lập tức thu hồi tinh thần lực. Trong lúc thu hồi tinh thần lực Nhược Hề còn nghe thấy gốc linh thảo phát ra tha thanh , “Ăn no tốt, phải chi lúc nào cũng được thế này.”

      “Được rồi, tại có thể cho ta vài miếng lá cây được chưa.”

      Hải linh thảo lúc này lắc lắc thân mình lớn tiếng : “Ân, cho thêm vài cái lá cây nữa cũng có vấn đề gì.”

      Duy Nhược Hề phen cái xem thường sau đó xoát xoát lấy vài cái lá cây thân nó.

      Hái lá cây xong Nhược Hề liền mang theo Bảo Bảo trở về. Lúc chuẩn bị về trong đầu còn lên thanh của Hải Linh Thảo, “Tiểu Hề tỷ tỷ, lần sau nhớ đến tìm ta nha.”

      Nghe được thanh kém chút nữa là Nhược Hề bị rớt từ lưng Bảo Bảo xuống đất. Xem ra vài cái lá cây là có ảnh hưởng gì đến gốc linh thảo kia.
      Sau khi trở về Nhược Hề đem linh thảo đưa cho Duy mẹ đưa cho Tề Tiểu Mỹ. Bởi vì bác sĩ có thể trực tiếp ăn cho nên Nhược Hề cùng Duy mẹ tiến vào phòng của Nghiêm Liêm.

      Bỗng lúc này Nhược Hề cảm thấy cỗ kỳ dị năng lượng dao động, chẳng qua trong nháy mắt nó liền biến mất vô ảnh vô tung. Duy Nhược Hề ngốc lăng, sao thế này? Khẳng định phải là ảo giác.

      Xem ra Mặc Diễm sai, quả có người giám thị Duy gia, hơn nữa lúc nãy vừa xuất ra linh thảo chuẩn bị cho dượng dùng. Duy Nhược Hề cười thầm, trong lòng giật mình hiểu ra, xem ra hết thảy đều hướng về linh thảo mà đến.
      “Liêm, thế nào? Có cảm giác gì hay ?”

      Trong lúc Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ xem ai giám thị nhà chợt nghe bên cạnh giọng của dì, phát cho dượng ăn xong linh thảo.
      Nghiêm Liêm cười cười , “Tiểu Mỹ, vừa mới ăn, thuốc tiên cũng có nhanh đến vậy.”

      “Bởi vì nó là linh thảo nha, cho nên ta mới nghĩ hiệu quả xuất liền.” Bởi vì có Linh Thảo cho nên giọng của Tề Tiểu Mỹ cũng vui vẻ hẳn lên.

      “DI”. Nghiêm Liêm chợt la lên tiếng, “giống như có cảm giác.”

      “Cảm giác gì?” mọi người vội vàng tiến lên phía trước muốn nhìn miệng vết thương của Nghiêm Liêm xem có cái gì biến hóa.

      “Cảm giác miệng vết thương nong nóng, nhột nhột nhưng lại thoải mái thấy đau nữa.” Cảm giác rất kỳ diệu, Nghiêm Liêm cũng ràng lắm.

      Duy Nhược Hề nghe xong thầm thở dài hơi, xem ra dượng ăn linh thảo xong bắt đầu sinh ra dược tính, xem ra chỉ cần vài ngày là thương tật của dượng hoàn toàn tốt lên.

      Cho nên vấn đề lo lắng nhất tại là xem ra rốt cuộc ai giám thị Duy gia, ai đem dượng làm thành nông nỗi này.
      Tôm Thỏlunalovegood thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :