1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Giáo sư Trần


      Lầu 108, phòng thí nghiệm giáo sư Trần

      Phòng thí nghiệm của giáo sư Trần có khoản vài trăm mét vuông, bài trí có chút hỗn độn, bên có vài cái giá kim loại đó chất đống các ống nghiệm đựng các dung dịch màu sắc sặc sỡ, góc khác treo các giá sách, bàn trải đầy sách. ở giữa phòng để bàn thí nghiệm dài khoản 5 thước rộng 2 thước đứng bên cạnh đó có ông bác đầu tóc hoa râm, cầm cái bình soi dưới kính hiển vi. Cái bình đó do Duy Họa cùng Duy Nhược Hề mang đến.

      Lâu lắm rồi nha. Duy Nhược Hề thấy mỏi lén kéo góc áo Duy Hạo hỏi:” Tiểu Hạo, giáo sư Trần nhìn cũng hơn 2 tiếng rồi, rốt cuộc muốn nhìn bao lâu nữa nha?” nàng vừa hồi phục nha cảm thấy được thoải mái cho lắm.


      Duy Hạo bên tai Duy Nhược Hề:“suỵt! giáo sư Trần lúc làm việc thích người khác chuyện.”

      Trời ạ, còn bắt mình chờ bao lâu a, chân mỏi nha, vì cái gì mà lão già kia có có tinh thần với cái lọ kia, phải chỉ là hạt giống nảy mầm thôi sao. Tuy rằng có hơi nhanh chút nhưng mà chỉ có nảy mầm chút thôi có phải ra hoa luôn đâu. biết trong gian hạt giống nảy mầm đến đâu chắc cũng giống như thế này vậy là vài ngày nữa mình có thể có rau xanh ăn nha. Ai bánh dinh dưỡng phải là cho người ăn mà. Nghĩ đến việc có thể có rau dưa ăn thèm nha, Duy Nhược Hề chẹp miệng nuốt nước miếng. Sau đó có cảm giác có 2 ánh mắt nghiêm khắc bắn về phía mình.

      Khụ, bất quá chỉ là thất thần chút thôi cần dung ánh mắt đó xem nàng nha.” Cái dung dịch kia nghiên cứu xong chưa? Tôi có thể ?” nàng định dạo xung quanh xem địa cầu 1000 năm sau như thế nào nha.

      được.” Hai thanh đồng thời .

      Cái ông bác đầu hoa râm kia đến trước mặt Duy Nhược Hề dùng cặp mắt bé như hạt đậu nhìn chầm chầm Nhược Hề.

      “giáo sư Trần, người nhìn con làm gì?” Nhược Hề sờ mặt mình có cảm giác mặt mình mọc lên mấy bông hoa nên bị người bị người ta dòm như vậy.

      “loại dịch này là ngươi chế tạo ra?” tiếp tục nhìn chằm chằm.

      “cứ coi như vậy .” tình có là gì nha chỉ là đem hạt giống bỏ vào dịch đào tạo rồi bỏ ít ước trong Mặc Trạc vào thôi.

      Mắt đậu xanh của giáo sư Trần lóe lên:“hạt giống là hôm qua con bỏ vào dịch đào tạo ?”

      “dạ, đúng vậy.” biết sao thấy ánh mắt của giáo sư càng ngày càng khủng bố, giống như muốn ăn thịt người vậy.

      “đến buổi sáng liền phát hạt giống nảy mầm sao ?”

      phải, là Tiểu Hạo phát ” nữ học sinh vô tội trả lời, lão giáo sư khóe mắt giật giật.

      “Dịch đào tạo phải có màu xanh sao? Làm thế nào biến thành trong suốt?”

      Nữ học sinh nhìn chung quanh” cái này con cũng biết.”

      Lão giáo sư tiếp tục hỏi:” phải là bỏ thêm cái gì vào nên làm cho dịch đào tạo biến dị tiếp tục làm hạt giống nảy mầm mau sao?”

      Nữ học sinh tiếp tục nhìn chung quanh:“, có cho thêm cái khác vào ạ.”

      “Ô ô, Tiểu Hề ah con làm ơn cho ta biết con bỏ thêm cái gì vào .” Ông nghiên cứu cả đời mới nâng cao chất lượng dịch đào tạo chút rút ngắn được chút thời gian trồng. ngờ đứa trẻ này tùy tiện bỏ chút gì đó vào làm cho hạt giống trong đêm có thể nảy mầm, làm sao mà gấp cho được.

      “......” Duy Nhược Hề kinh nhìn giáo sư Trần trở mặt còn nhanh hơn lật sách hoàn toàn hết chỗ .

      “Tiểu Hề con thương lão già ta chút làm cho ta biết con bỏ cái gì vào ” giáo sư Trần vẻ mặt đáng thương tiếp tục ăn vạ.

      “......” nương nào đó tiếp tục gì.

      Duy Hạo ở bên đầu đầy hắc tuyến nhìn lớn mở miệng : “ chị rốt cuộc bằng cách nào hạt giống nảy mầm nhanh như vậy chị cho giáo sư Trần nghe .”

      “đúng vậy, Tiểu Hề con liền cho ta biết .” Chớp chớp mắt.

      “nhưng mà ta biết a.” Đánh chết nàng cũng có thể cho người khác biết chuyện nàng có Mặc Trạc, cho người nhà biết chỉ là mong đem đến tai nạn gì cho họ thôi.

      “Như vậy , Tiểu Hề con chỉ cần cho ta biết con bỏ gì vào là có thể DỌN đến Văn Minh Khu ở, hộ khẩu cũng chuyển đến Văn Minh Khu, biệt thự kiểu nào tùy con chọn lựa được ?” giáo sư già bắt đầu thay đổi chiến thuật dụ dỗ.

      được.” ở Văn Minh Khu cùng ở tại khu bình dân đối với nàng có gì khác nhau, biệt thự cùng căn nhà của nàng dường như cũng bao nhiêu khác biệt. Dù sao, nàng là cảm thấy sao cả .

      “Về sau có thể ăn được, mặc, ở cũng cần tiếp tục dùng bánh dinh dưỡng có vị gì.” Lại tiếp tục dụ dỗ

      được.” Mặc Trạc của nàng vài ngày nữa là có rau dưa ăn.

      Giáo sư Trần bỗng nhiên hai mắt trắng dã, hai chân cứng đờ cứ thế bị Duy Nhược Hề làm cho ngất rồi.

      Duy Nhược Hề nhàng dùng chân đá đá giáo sư Trần hôn mê, nhìn về phía Duy Hạo : “giáo sư hôn mê?”

      “đúng”

      “bị chị làm cho hôn mê?”

      “ùm,”

      “vậy chuyện gì ?” vẫn lo lắng nha, lẽ đưa đến bệnh viện sao? Nhược Hề thấy Duy Dạo có dáng vẻ gấp gáp gì.

      có việc gì, hồi giáo sư tỉnh cần lo.”

      “......”

      Quả nhiên, lát sau giáo sư Trần liền tỉnh rồi tự mình đứng dậy, sau đó ngồi bên cạnh Nhược Hề cùng Duy Hạo .

      Hắc, bác trai này thế nhưng tính tình như trẻ con nha, Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.

      “giáo sư, dịch đào tạo này tặng cho người, con cùng chị về trước.” Duy Hạo thèm để ý đến giáo sư Trần, định cùng Nhược Hề ra ngoài dạo, chị ở nhà nhiều ngày rồi nên ngoài cho khuây khỏa chút.

      “Hừ” giáo sư Trần hừ tiếng xem như trả lời.

      “Tiểu Hạo, để giáo sư ở lại nơi này mình có vấn đề gì sao?” vẫn là nữ sinh có tâm địa thiện lương nha.

      “Yên tâm , có vấn đề gì đâu, Đúng rồi rốt cuộc là chuyện gì sảy ra với Dịch đào tạo vậy?

      Duy Nhược Hề có chút do dự :“Tiểu Hạo, chị tại thể cho Tiểu Hạo biết, đợi thời gian nữa nhất định chị được ?”

      Duy Hạo vỗ vỗ vai của chị mình:” em biết, chị sợ có chuyện gì ảnh hưởng đến gia đình mình đúng , mặc kệ có chuyện gì phát sinh em cùng ba mẹ vẫn luôn bên cạnh ủng hộ chị, ai bảo chúng ta là gia đình kia chứ.”

      “Tiểu Hạo tốt chị thương em nha.” Duy Nhược Hề thể tình cảm buồn nôn hướng về phía Tiểu Hạo.
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      Kem Đá thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: nguyên nhân bị đánh

      Duy Hạo dẫn Duy Nhược Hề vào khu buôn bán gần đó, bởi vì cách Viêm Học viện xa nên chỉ cần tốn vài phút. Nơi này kiến trúc có màu bạc trang hoàng xa hoa nhưng thực làm Duy Nhược Hề thấy vừa mắt, toàn bộ khu buôn bán ngay cả chút xíu màu xanh cũng có so với việc khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ nàng hy vọng có cảnh sắc giống như 1000 năm trước non xanh nước biếc tốt rồi.

      “nhân dịp chị vừa khỏi bệnh, có muốn gì em tặng chị nha.” Duy Hạo ra vẻ nếu như chị bị ốm trận còn lâu em mới tặng quà cho chị nha.

      Duy Nhược Hề muốn hỏi chút vì sao nàng bị thương mới tặng quà cho nàng nha.

      “ùm vậy dẫn chị mua vài bộ quần áo .” thể trách Nhược Hề đưa ra cầu này, thân thể này trước đó chỉ cao có 157cm, tại biết vì nguyên nhân gì sao khi bị thương lại cao được 165cm quần áo bận trước kia liền bị ngắn , còn chiều cao tại làm thực vừa lòng còn tự ti về chiều cao giống như trước kia.

      Duy Hạo từ xuống dưới đánh giá Duy Nhược Hề vài lần :“em phát hình như người chị cao lên chút.” Kỳ lạ nha, bà chị nhà bị đánh chút thế nhưng lại cao thêm, biết có nên hay cần bị đánh thêm vài lần nữa.

      “đúng vậy nha, Tiểu Hạo cũng phát sao?” Duy Nhược Hề hưng phấn.

      Duy Hạo khinh thường nhìn Duy Nhược Hề:” phải vẫn thấp hơn em cái đầu sao, người lùn.”

      Duy Nhược Hề nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Duy Hạo,“ sao em cứ xấu chị mình vậy.” Tiểu Hề có thằng em trai rất thích khi dễ chị.

      “em sai nha, toàn .” Duy Hạo phát từ khi chị tỉnh lại so với trước kia thay đổi rất nhiều, thích Tiểu Hề tại, thích cãi nhau với chị, thấy vẻ mặt bị chọc tức của Tiểu Hề vui vẻ nha.

      “Hừ, bởi vì em là con trai tự nhiên cao hơn con .”

      “vậy chị lớn hơn em 3 tuổi sao lại cao bằng em?”

      “Hừ...” để ý tới , ràng mới có14 mà trông như người lớn tính cách còn già dặn nữa. phỏng chừng là duy truyền từ ba mẹ .

      “chị, đến rồi.” Nhược Hề bị kéo đến bên trong gian hang, đưa mắt nhìn xung quanh ước chừng khoản 300 mét vuông trong phòng trang hoàng đơn giản nhưng vẫn có cảm giác sang trọng, thực thoải mái. hề có cảm giác ấm ách khó chịu như bên ngoài. Nơi này quần áo cũng có vài chủng loại phân theo khu vực, quần áo mặc hang ngày, lễ phục……

      “xin chào quý khách” người bán hang thấy có người tiến vào liền vui vẻ ra chào “ xin mời quý khách cứ xem tự nhiên” người bán hàng có theo sát Nhược Hề mà đứng cách bọn họ khoản 5 thước.

      Oa oa, các bán hàng trông dễ nhìn nha.

      “ chị chọn vài món em tặng chị.” Tiểu Hạo .

      Duy Nhược Hề giá cả thầm líu lưỡi, quý giá nha, cái áo mặc bình thường thế mà mất 10.000 tinh cầu ( tại trái đất xài chung loại tiền gọi là tinh cầu)

      Tiểu Hề lén kêu Tiểu Hạo qua bên hỏi :” quần áo ở đây rất đắt phải ? Hay là chúng ta ra chỗ khác mua .”


      Duy Hạo bất đắc dĩ nhướng mắt,“chị phải cho rằng nhà chúng ta ở khu bình dân liền nghĩ nhà chúng ta nghèo có tiền .” Tiểu Hạo thấy ý tưởng của chị mình buồn cười.

      “hả, chẳng lẽ đúng sao?” Tiểu Hề nghĩ những người ở khu bình dân là những người đối với trái đất có cống hiến gì và những người có tiền mới ở lại nơi đó.

      “Đương nhiên phải, quên , cần suy nghĩ nhiều chị cứ an tâm chọn vài bộ quần áo mặc là được.” Tiểu Hạo liếc mắt thấy người làm cậu ta cảm thấy thoải mái đó là Bạch Linh Nhi. ta là bạn thân của chị bên ngoài ta dịu dàng nhưng Tiểu Hạo cảm thấy người này có chút lạ, biết người thế nào mà lại đồng ý làm bạn của chị .

      “ Tiểu Hề hết bệnh rồi sao?” nữ từ phí sau Nhược Hề vang lên.

      Duy Nhược Hề quay đầu phát người con đẹp chạy vội về phía . Đến gần liền ôm cổ Nhược Hề “Tiểu Hề, bạn có việc gì thực mừng, biết bạn bị đánh xém hù chết mình, thực xin lỗi đều là lỗi của mình.”

      Duy Nhược Hề nhàng đẩy ta ra, người này vừa nhìn thấy liền ôm lấy, ở chỗ đông người như vậy mắc cỡ nha “ người đẹp à chúng ta biết nhau sao?”


      Nữ sinh xinh đẹp nhìn Nhược Hề vài giây, xác định hỏi:“Tiểu Hề, bạn làm sao vậy? Bạn nhớ mình sao? mình là Linh Nhi a.”

      Linh Nhi? Chính là người trước đây cùng Duy Nhược Hề theo đuổi Viêm Bân, là thanh mai trúc mã của Viêm Bân đồng thời là bạn tốt của Tiểu Hề?

      “Linh Nhi a, thực xin lỗi, sau khi bị thương, rất nhiều việc tôi nhớ” Duy Nhược Hề vẻ mặt có lỗi nhìn Bạch Linh Nhi.

      Bạch Linh Nhi lập tức mờ mịt nhìn ,“Tiểu Hề, thực xin lỗi, đều là lỗi của mình, thực xin lỗi.”

      Duy Nhược Hề xua tay :“ liên quan đến bạn là tự tôi chạy đến Viêm gia nên mới bị đánh. Bạn cần giải thích.”

      Bạch Linh Nhi có chút do dự nhìn Duy Nhược Hề liếc mắt cái,“Tiểu Hề, bạn nhớ sao? Ngày đó là mình rủ bạn đến Viêm gia tìm mình. Chính là, sau đó mình lại có việc đột xuất nên phải rời . nghĩ đến lại làm cho bạn bị đánh. Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Bạch Linh Nhi hai mắt đẫm lệ làm cho Nhược Hề là con cũng đành lòng trách cứ.

      Duy Nhược Hề nhíu nhíu mày, cuối cùng chính vì nguyên nhân này Nhược Hề trước kia mới chạy tới Viêm gia, cho nên mới bị đánh. biết vì cái gì trong lòng có cảm giác bài xích người này. cảm thấy người này giống như vẻ dịu dàng bên ngoài.

      có việc gì, tôi trách .”

      “Cám ơn bạn, Tiểu Hề.” Bạch Linh Nhi ngẩng đầu dịu dàng nhìn Duy Nhược Hề, Duy Nhược Hề biết vì cái toàn thân nổi da gà.

      “Bạch Linh Nhi, nếu có việc gì tôi cùng chị tôi trước.” thanh của Duy Hạo ngoài ý muốn có chút lạnh.

      Duy Hạo thích Bạch Linh Nhi sao? phải con trai thấy loại con này đều thích sao? Duy Nhược Hề có chút khó hiểu.

      “chị chọn vài bộ quần áo .” Duy Hạo xong thèm nhìn Linh Nhi cái, xem ả ta giống như tồn tại .

      “biết rồi, Tiểu Hạo đợi chị chút.” Dứt lời, Duy Nhược Hề cũng nhìn xem Bạch Linh Nhi đanh mặt. biết có phải hay bị Tiểu Hạo chọc tức .

      Duy Nhược Hề coi như phát vẻ mặt của Bạch Linh Nhi, dù sao, ta là bạn tốt của Duy Nhược Hề trước kia nhưng tại cùng nàng liên quan, dù sao Tiểu Hề cũng thích người này.

      Chương 8: Có thể thu hoạch.


      “Duy Nhược Hề?” Cách đó xa truyền đến tiếng con trai hơi kinh ngạc.

      Duy Nhược Hề vừa nghe đến thanh này, cả người lập tức nổi da gà. phải sợ mà là thấy phiền.

      Chết tiệt, đúng là ôn thần đâu cũng gặp. Quay đầu lại thấy kẻ mang vẻ mặt thiên thần tiến lại gần Nhược Hề yên lặng lùi ra xa mấy thước. Nhất định phải cách xa tên này chút.

      Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề yên lăng rời xa mấy thước, khóe miệng hơi giơ lên, hổ con đáng , thế nhưng còn bảo trì khoản cách với .

      “Duy Nhược Hề, có thể mặc được quần áo nơi này sao?” Viêm Bân nhìn vài bộ quần áo tay Nhược Hề, ý tứ có mặc long bào cũng thành thái tử.

      Duy Nhược Hề oán hận nhìn cái, “tôi mặc được hay quan gì đến ?” đúng là đồ ăn no rửng mỡ mà.

      Nhược Hề thử đồ xong ra ngoài xem gương. Viêm Bân nhịn được lắc đầu : ” tôi thấy nên bận quần áo rộng rãi chút.” Ý chê Nhược Hề có vòng 1 nên bận đồ rộng chút để che lại.

      Duy Nhược Hề nghiến răng trèo trẹo, cái đồ đáng chết này tự cách xa ta 10 thước rồi ”Viêm thiếu gia, tôi biết mình lọt được vào mắt ngài nên tôi đây ngài chậm rãi ở lại chơi, quấy rầy.” xong liền lôi kéo Duy Hạo ra quầy tính tiền.

      “Bân, xem em bận có đẹp ?.” Bạch Linh Nhi vừa thấy Duy Nhược Hề xa lập tức lại gần Viêm Bân hỏi .

      Viêm Bân liếc nhìn Bạch Linh Nhi lạnh lùng : “Bạch Linh Nhi, là kêu Duy Nhược Hề đến nhà của tôi?”

      Bạch Linh Nhi vẻ mặt ủy khuất nhìn Viêm Bân, “Bân, làm sao vậy? cho rằng em cố ý sao?”

      Viêm Bân lạnh nhạt : “Có phải cố ý hay trong lòng nhất. Đừng cho là tôi biết làm ra chuyện tốt gì, chuyện trước kia tôi quan tâm nhưng tại tốt nhất đừng đánh chủ ý lên đầu Duy Nhược Hề.”

      Bạch Linh Nhi cuối đầu cắn chặt môi trong ánh mắt lên tia ngoan độc, khóc : “Bân, sao lại vì người khác mà thương tổn em? Em thương nhiều như vậy.”

      Viêm Bân chán ghét đẩy Bạch Linh Nhi ra,“ về sau trước mặt tôi đừng có đề cập đến chuyện đương, so với Duy Nhược Hề tôi càng thêm chán ghét ”. Ít nhất tại còn thấy chán ghét Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề về nhà liền đem cửa phòng khóa lại, vào trong Mặc Trạc, cảnh tượng bên trong Mặc Trạc làm sợ ngây người .

      Đập vào mắt đập vào mắt là cảnh tượng rau quả xanh đỏ xen lẫn nhau. mảng rau xanh cùng cà chua đập vào mắt Nhược Hề. Trời ạ, chỉ có đêm thôi mà toàn bộ rau quả đều có thể thu hoạch được rồi, thực kinh ngạc. Hơn nữa nhìn qua còn trông ngon và đẹp hơn rau quả của 1000 năm trước.

      “Cổ thụ gia gia, vì sao cây cối nơi này lại phát triển nhanh như vậy?” còn tưởng rằng so với bên ngoài bất quá nhanh hơn vài ngày thôi. nghĩ tới chỉ trong ngày toàn bộ lại có thể thu hoạch được, quá nhanh .


      “Đây là thần khí, vòng tay là do chủ nhân của ta tạo ra có thể nuôi được các loại linh thảo dược thần kỳ huống chi loại cây nông nghiệp bình thường này. Thanh cổ thụ gia gia hiền từ được truyền lại từ hồ nước.

      “Nga, nguyên lai là như vậy a,” Duy Nhược Hề thuận tay hái quả cà chua, cắn vào ngọt hương vị lan tỏa trong miệng lại ngon so với cà chua của 1000 năm trước ngon hơn biết bao nhiêu lần. Hơn nữa đây là rau sạch nha có phân bón với thuốc trừ sâu bị nhiễm độc nha. Nhược Hề giải quyết liên tục 3 trái cà chua. Lại lang thôn hổ yết ăn thêm vài loại khác nữa đến khi no căng bụng mới thôi.

      “Haizz ăn no” sau khi ăn no cảm giác là thoải mái, từ khi xuyên qua đến giờ luôn phải ăn bánh dinh dưỡng, tại ăn được ít cà chua cảm giác hạnh phúc. biết lát nữa có nên hay đem ra ngoài cho ba mẹ cùng Tiểu Hạo ăn? Nhưng nếu họ hỏi đến phải trả lời thế nào?

      Bình thường cả nhà đều ăn bánh dinh dưỡng mùi vị, còn rau dưa bên ngoài cũng có bán nhưng giá cả trời hơn nữa màu sắc ,mùi vị cùng khối lượng so với 1000 năm trước cũng bằng nửa. Nếu đem ra ngoài ba mẹ hỏi đến trả lời làm sao. thể mình trồng được đoán chừng ra mọi người cũng tin. Ai đau đầu nha.

      “Cổ thụ gia gia, ông xem con có thể cho người nhà biết chuyện của Mặc Trạc ?” Nhược Hề cảm thấy khó xử nên hỏi ý kiến của cổ thụ gia gia.

      “Ta cảm thấy bọn họ cũng tệ lắm, là những người có thể tin cậy. Tuy rằng con đến cái thế giới này được bao lâu. Nhưng mà xem ra bọn họ lòng thương con.”

      Đúng vây, cổ thụ gia gia rất đúng, tuy rằng vào thế giới này bao lâu, còn chiếm lấy thân thể con của họ. Nhưng họ đối với Nhược Hề thương, hơn nữa thích Tiểu Hạo cùng ba mẹ. Nếu là người nhà có bí mật. Cho nên lát nữa đem rau dưa ra ngoài rồi nó cho bọn họ biết là được.

      Bởi vì lần trước Duy Hạo cung cấp hạt giống nhiều lắm cho nên lần này cũng có nhiều cà chua và rau xanh cho lắm, đại khái chỉ có khoản 20 cây rau xanh cùng vài cây cà chua. Mỗi cây cà chua có khoản vài chục trái lớn . Nhược Hề hái khoản 20 quả cà chua cùng mấy cây rau xanh chuẩn bị đem ra ngoài cho ba mẹ cùng Tiểu Hạo nếm thử.

      Duy Nhược Hề lại chạy đến hồ nước bên cạnh uống ít nước, dù sao cổ thụ gia gia nước này đối với cơ thể rất tốt. Vừa quay đầu lại thấy cành cao của cổ thụ gia gia có trái cây tròn đỏ tươi ngon, nhớ lúc đầu là do nàng muốn ăn trái này cổ thụ gia gia mới chuyện với nàng. Bất quá tại nhìn lại trái này vẫn rất muốn ăn nha, dục vọng còn mãnh liệt hơn lần trước.

      “đứa này làm sao vậy? Có phải muốn ăn hay a?”

      Duy Nhược Hề ngượng ngùng cười hắc hắc,“Cổ thụ gia gia, sao người ông chỉ có trái này thôi?” ngại nhìn rất muốn ăn nha.

      Cổ thụ gia gia :“trái này là cả ngàn vạn năm mới kết thành quả, cũng là tinh hoa ở chỗ ta. Nếu con muốn ăn ta đưa cho con dù sao ta lưu lại cũng có chỗ dùng, đợi đến lúc nó hư thối lãng phí.”

      Duy Nhược Hề hoảng sợ, “Mấy ngàn vạn năm mới kết quả? Vậy cổ thụ gia gia quả này phải từ thời kỳ hồng hoang đến bây giờ mới kết trái sao? Con làm sao dám ăn?” kinh ngạc nha, nhưng mà vẫn rất muốn ăn nó nha.

      “A, đứa ngốc nghếch này, có việc gì , cho dù cho con ăn, đến thời điểm nó cũng tự rụng rồi hư thối thôi.”Cổ thụ gia gia xong, trái cây kia thế nhưng tự động bay đến trước mặt Duy Nhược Hề. Còn chuyện nữa con phải nhanh nhanh ăn luôn, ăn ở tại đây. Nếu con đem ra ngoài trái này hỏng ngay.
      Last edited by a moderator: 14/10/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: gian dị năng?

      Duy Nhược Hề ngơ ngác nhìn trái cây đỏ tươi bay về phía mình hỏi:“Cổ thụ gia gia, ông đem nó cho con rồi có ảnh hưởng gì đến ông ?” Nhược Hề nhớ trước kia xem tiểu thuyết đều nếu linh vật đem kim đan người mình cho người khác mất hết tu vi hoặc có khi chết. Trái này chắc là giống như kim đan của cổ thụ gia gia. Nàng thể ăn được.

      “A, đứa ngốc, đây phải là kim đan của ta, ta đem trái cây này cho con đối với ta hoàn toàn có tổn thất gì. Hơn nữa, này trái cây ở chỗ ta có công dụng gì đợi thời gian nữa nó hư thôi, nhưng nếu nó ở chỗ con đối với con rất tốt nha.”

      “Ưu việt?” Duy Nhược Hề kinh ngạc . Nhìn trái này chỉ thấy ăn rất ngon thôi, biết có giống trong tiểu thuyết ăn trái này vô có thể lên trời xuống đất nữa, thể làm.

      “Nào có khoa trương như vậy, bất quá con ăn trái này vào đối với cơ thể con có rất nhiều tác dụng.”

      Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm trái cây tay mình sao đó đưa lên miệng cắn cái. nghị trái này khi đưa vào miệng lập tức tan ra. Nhược Hề cảm thấy dòng nước ấm áp chảy qua yết hầu rồi đến dạ dày. Chép chép miệng trừ bỏ trong bụng có cảm giác ấm áp còn lại chẳng có cảm giác gì.

      “Cổ thụ gia gia, cám ơn trái cây của ông. Ăn ngon .” Duy Nhược Hề cười hì hì .

      lát sau lại truyền đến tiếng của cổ thụ gia gia,“Tiểu Hề, sau khi đem trái này cho con ta ngủ say khoản thời gian.”
      “Ngủ say khoản thời gian?” Duy Nhược Hề kinh ngạc hỏi.“ cổ thụ gia gia ông có việc gì sao?”

      có việc gì, con cần lo lắng cho ta .”

      “Thực xin lỗi cổ thụ gia gia.”

      có việc gì mà, cái đứa này. Lúc trái này rụng xuống ta cũng ngủ say cho nên việc này chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

      Chờ Duy Nhược Hề ra ngoài đến giờ cơm chiều, Tiểu Hạo sắp tan học, ba mẹ cũng sắp làm về. Tuy rằng trong nhà có nấu nướng gì những cũng may có ít gia vị đơn giản, cũng biết tại sao mà có mấy thứ này.

      Chờ Duy Hạo cùng ba mẹ Duy Nhược Hề về đến nhà liền thấy bàn ăn mâm rau trộn xanh tươi cùng cà chua với vài cái bánh dinh dưỡng.

      “ba, mẹ, Tiểu Hạo mọi người về rồi sao?” Duy Nhược Hề bưng phần cà chua và rau xanh từ phòng bếp ra.

      “Này, Tiểu Hề, mấy thứ này đều do con làm ? Thoạt nhìn thơm nha.” Tề Tiểu Mẫn cầm lấy canh trong tay Nhược Hề rồi đặt bàn. Tề Tiểu Mẫn chính là mẹ Duy Nhược Hề còn ba nàng là Duy Lương Thành. “Nhưng mà rau dưa này chắc rất đắt tiền, là con mua sao?”

      “đúng vậy nha, chị à đồ ăn này thoạt nhìn đẹp nga” Duy Hạo xong liền nhanh tay cầm trái cà chua nếm thử, woaa là ngon nha, tốt hơn nhiều so với bánh dinh dưỡng, lại có hương vị muốn ăn nữa. Nhưng có thắc mắc biết chị mình ở đâu mà có loại cà chua ăn ngon như vậy, trước giờ Tiểu Hạo chưa được ăn quả cà chua nào ngon như vầy. Đầu vừa suy nghĩ tay lại nhanh lấy thêm vài quả nữa tiếp tục ăn “ ngon nha!”

      Tề Tiểu Mẫn cùng Duy Lương Thành nhìn Duy Hạo liếc mắt cái, ăn ngon lắm sao? Bọn họ trước kia cũng từng nếm qua mấy thứ này nhưng mà hương vị thực nhạt nhẽo có ngon lành gì. Vì thế liền gấp miếng cà chua cho vào miệng, sao đó liền giống Duy Hạo mở to hai mắt “ là tuyệt vời nha, Tiểu Hề, con mua ở đâu vậy?”Hương vị tuyệt vời thế này đắt chút cũng sao cả. Bởi vì trước kia mua rất đắt nhưng khi ăn lại chả có hương vị gì nên cả nhà cũng thèm ăn rau dưa nữa.

      “Đúng vậy, chị mua cái này ở đâu thế, ăn rất ngon nhưng kỳ lạ là dường như giống loại được nuôi trồng từ Dịch Đào Tạo vì màu sắc nhìn đẹp và đậm hơn, khối lượng cũng lớn hơn nhiều.” Duy Hạo cảm thấy kỳ quái nên hỏi. Bởi vì ở trường học là nghiên cứu nuôi trồng thực vật cho nên vừa nhìn qua là có thể biết thứ này thể do Dịch Đào Tạo dưỡng thành.

      Duy Nhược Hề cười :“Tiểu Hạo, bị em phát ra rồi, kỳ thực mấy thứ này phải chị mua ở bên ngoài.”

      “vậy ở đâu ra?” ba người ba miệng lời hỏi.

      Duy Nhược Hề ngang ngẩng đầu lên, tự hào :“ phải mua, mà là do con tự trồng ra.”

      ?,” Ba người đồng thời nhìn Duy Nhược Hề vẻ mặt nếu chúng ta tin ngươi đúng là kẻ ngốc.
      Duy Nhược Hề bĩu môi, biết ngay là họ tin tưởng mà.

      “Tiểu Hề, gạt người phải là đứa trẻ ngoan.” Ba Duy cùng mẹ Duy ra vẻ giáo dục Nhược Hề.

      “con lừa mọi người, tin mọi ngươi xem” xong, Duy Nhược Hề liền đưa tay vào Mặc Trạc sao đó lấy ra cây rau xanh.

      Ba người mở to hai mắt nhìn, giật mình nhìn Duy Nhược Hề giống như làm ảo thuật đột nhiên biến ra gốc cây rau xanh“Tiểu Hề, con biết ma thuật?”

      “...... con phải biết ma thuật,” Duy Nhược Hề suy nghĩ biết phải thế nào cho cả nhà hiểu “ sau khi thương thế của con lành, con phát trong đầu đột nhiên xuất nơi có hơn 1000 mét vuông, bên trong đất đai tươi xốp có thể trồng rau. Ai biết có thể dọa cả nhà nữa.

      “Di,” Ba người nhìn nhau “ phải Tiểu Hề có gian dị năng chứ?

      “Dị năng?” Lúc này đến phiên Duy Nhược Hề giật mình .

      “Đúng vậy, lẽ ngay cả dị năng chị cũng quên luôn rồi”. Duy Hạo nhìn nhìn Duy Nhược Hề tiếp tục :“ trái đất từ gần ngàn năm qua cùng cách tinh cầu lớn khác chiến tranh liên miên cho nên con người cũng bị bứt bách tiến hóa. Có rất nhiều người tinh thần lực cùng thể lực cực cao, người bình thường tinh thần lực cùng thể lực nằm trong khoản từ cấp 1 đến cấp 5. Ngoài ra còn có số ít người vượt qua khỏi cấp 10, thậm chí có người có cả dị năng, loại này của chị có thể coi là loại dị năng nha.” Tuy rằng cho đến tại chưa bao giờ nghe qua loại dị năng này.

      “Đại, đại khái vậy, dù sao con cũng biết là chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên phát mình có cái gian kia.” Hô, nghĩ tới, nan đề lập tức được giải quyết . Còn lo lắng mọi người trong xem nàng như quái vật.

      “ chị, trong gian của chị có hình dáng như thế nào?” Duy Hạo tò mò hỏi ngờ còn có loại gian dị năng như thế này.

      “Có chút mù sương , đại khái có khoản 3 mẫu đất. Hơn nữa chị còn có thể vào.” xong, Duy Nhược Hề liền vào bên trong Mặc Trạc.

      Ba người giật mình nhìn Duy Nhược Hề biến mất ở tại chỗ, cái này cũng quá thần kỳ , loại này dị năng đúng là có thể đứng hàng thư nhất.

      Từ bên trong Mặc Trạc ra nhìn cả nhà 3 người miệng có thể ngậm quả trứng vịt thần kỳ nha.”
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      Kem Đá thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Tiêu chảy

      “chị, em có thể vào ?” Duy Hạo tò mò hỏi.

      biết, chúng ta thử chút ” Dứt lời, Duy Nhược Hề liền nắm tay Duy Hạo nghĩ vào Mặc Trạc. Chờ Nhược Hề vào đến mới phát chỉ có mình mình vào được sao đó lại chạy ra ngoài.

      “Tiểu Hạo à được rồi, dường như chỉ có vật chết mới có thể vào, lần chị hỏi xin em hạt giống chính là đem vào trồng trong gian nếu đem vào được mình cũng có rau ăn đâu.”

      “Cái gì? Ngày hôm qua chị xin em hạt giống mà hôm nay có rau và cà chua ăn?” Tiểu Hạo vẻ mặt thành lời tiếp tục hỏi:”vậy hạt hống hồi sáng nảy mầm cũng liên quan đến chị?”

      Duy Nhược Hề ngượng ngùng :“chị đem nước trong gian bỏ vài giọt vào trong dịch đào tạo, nghĩ tới ngày hôm sau nó liền nẩy mầm .”

      Duy Hạo cười hì hì nhìn Nhược Hề :“chị cho em chút nước trong gian để em cầm đến trường học nghiên cứu chút được ?” Nếu sao đó biết được chất gì bên trong nước đối với việc gieo trồng có bước đột phá rất lớn.

      “ùm, ngày mai chị cho em còn bây giờ ăn cơm thôi chị sắp chết đói rồi.” Dứt lời Nhược Hề liền lôi kéo cả nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm. Kế đó lại hỏi:” nếu dị năng của con bị người khác phát biết có chuyện gì ?” nếu bị cắt nghiên cứu phải làm sao đây? sợ nha.

      “ Đương nhiên có chuyện gì hết chẳng qua nếu bị quốc gia biết bọn họ hợp tác với con.”

      Di, còn có chuyện như vậy sao? Bất quá, Nhược Hề có quyết định này, chỉ muốn cùng cả nhà vui vẻ sống cùng nhau, hy vọng cùng người mình thích sinh hoạt cùng nhau ở nơi thế ngoại đào nguyên. đến bây giờ cũng có dã tâm gì. Cho dù có trong tay thần khí cũng muốn dựa vào thần khí mà phát tài. Chỉ mong muốn mình cùng người nhà được ăn ngon chút mà thôi. Với như thế là vui vẻ lắm rồi. Nhưng nếu nghĩ lại chuyện này dường như thể có khả năng, trái đất tại có lấy ngọn cỏ nên thế ngoại đào nguyên gì gì đó quên . Ai, lại thất thần.

      Duy Nhược Hề làm mâm rau xanh, mâm cà chua cùng phần canh, chỉ trong phút chốc bị 4 cá nhân tiêu diệt hết. Sau đó mấy người lại bắt Duy Nhược Hề lấy thêm tí nữa mới miễn cưỡng làm cho 3 người nọ ăn no. Cả nhà lại cho Nhược Hề biết hy vọng sau này bọn họ được ăn đồ ăn nấu còn bánh dinh dưỡng gì đó thiệt ăn vô nữa bởi vì đồ ăn Nhược Hề nấu có đầy đủ cả sắc, hương, vị ngon.

      Chỉ có đồ ăn, có cơm, Duy Nhược Hề nhờ Duy Hạo giúp tìm hạt giống lúa nước. Vốn dĩ thế giới tại cũng có rất nhiều loại đồ ăn nhưng bởi vì thể trồng trong đất mà phải do dịch đào tao trồng ra nên chỉ có hương vị kém mà còn rất có giá trị. Người bên Văn Minh Khu ăn bữa sáng tiền đó đủ cho người bên khu bình dân ăn đủ tháng. Duy Hạo cũng hứa ngày mai tìm thêm ít hạt giống rau dưa và lúa nước cho Nhươc Hề.

      Sau đó, cả nhà lại ríu ra ríu rít vây quanh bàn luận cả nửa ngày về gian Mặc Trạc của .

      Duy Nhược Hề ngủ thẳng nửa đêm bị đau bụng làm tỉnh giấc. Đáng chết, dường như bị tiêu chảy, phải là lâu quá ăn rau dưa này nọ làm tràng vị thích ứng nên bị tiêu chảy . Duy Nhược Hề cả đêm chạy vào WC 3 dến 4 lần. Hơn nữa, vô cùng hôi thối, ô ô, may mắn người nhà đều ngủ bằng mất mặt. Nhưng sau đó cả người có mệt mỏi như bị tiêu chảy bình thường mà lại cảm thấy cơ thể cực kỳ khỏe mạnh, tinh thần sảng khoái.Nghĩ đến cổ thụ gia gia từng uống nhiều nước trong gian thủy đối cơ thể bọn họ rất có lợi, cho nên có việc gì làm liền đổi hết toàn bộ nước uống trong nhà thành nước trong gian. Đến khi gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ lại.

      Buổi sáng tỉnh Duy Hạo liền thấy bàn trong phòng khách có lọ nước lớn cùng tờ giấy nhắn:“Tiểu Hạo, lọ này là nước trong gian. Nước uống trong nhà chị đổi thành nước trong gian, nếu nhiêu đó đủ em có thể lấy thêm. Còn nữa, đừng có gọi chị dây nha. Còn chuyện nữa là nhớ lấy hạt giống đem về, chị thương em, mooaaaa!” Mặt tờ giấy còn vẽ cái mặt phim hoạt hình.

      Duy Hạo nhìn về phía phòng của Duy Nhược Hề ánh mắt rất dịu dàng, thầm thề : “em bảo vệ chị, để cho chị bị thương tổn.”

      Duy Nhược Hề ngủ đến trưa mới dậy cảm thấy tinh thần tốt, trước kia mỗi lần ngủ trễ cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi, hơn nữa dường như thị lực của tốt hơn nhiều, nhìn mọi thứ rất ràng rành mạch. Hơn nữa hình như hôm nay hơi ồn ào nha. Đến lúc rửa mặt nhìn vô gương phát khí sắc tốt hơn vài ngày trước rất nhiều, trước đây đôi mắt có chút đỏ tại còn thấy nữa, ngay cả làn da cũng trắng hồng ra. Xem ra là công lao của trái cây người cổ thụ gia gia, đợi sau ngày cổ thụ gia gia tỉnh lại phải đặc biệt cảm ơn ông mới được.

      Buổi tối, Tiểu Hạo trở về mang theo vài bao hạt giống cũng túi hạt thóc cho Nhược Hề. đây là giáo sư Trần cho Nhược hề ở nhà nghiên cứu, nếu đủ đến chỗ ông lấy thêm là được.

      “Tiểu Hạo, giáo sư Trần biết?”

      có, em chỉ trong lúc vô tình chị phát được ít nước này, sau đó giáo sư ôm lọ nước rồi cho em hạt giống mang về cho chị.” Nhớ lại buổi sáng giáo sư Trần biết hạt giống nảy mầm được là nhờ lọ nước kia, ông nhìn chầm chầm lọ nước như nhìn khỏa thân nên dọa Duy Hạo trận, phải cầm hạt giống chạy trối chết.

      Cơm chiều có trứng chiên cà chua, đĩa rau xào, tô canh cà chua đều là tô đĩa đặc biệt lớn. Buổi chiều Nhược Hề ra ngoài mua trứng là trứng nhân tạo, nhưng do hương vị của cà chua đặc biệt tốt nên món này ăn vẫn rất ngon.

      Chỉ có vài món ăn đơn giàn nhưng cả ngồi chỗ ăn khẩu vị vô cùng tốt.

      Sau bữa cơm chiều Nhược Hề vào Mặc Trạc, lần này còn cầm theo cái xẻng để giống như lần trước tay toàn bùn đất. Duy Hạo cho vài loại hạt giống trừ bỏ lúa nước mấy bao hạt giống còn lại là gì cũng biết. Bởi vì rau dưa cùng lúa nước là 2 loại khác nhau nên đem mẫu đất chia làm hai. bên trồng lúa nước bên trồng rau dưa. Hạt thóc vừa đủ trồng được nửa mẫu đất. Bởi vì đây là lúa nước của tại nên so với lúa của 1000 năm trước giống nhau, 1000 năm trước hạt thóc cần phải được ươm rồi nẩy mầm gieo mạ này nọ rồi mới cấy xuống nhưng tại như ngày xưa. Lúa tại trực tiếp bỏ vào dịch dinh dưỡng là được cho nên Nhược Hề trực tiếp gieo xuống rồi cần quản nữa, đợi nó lớn là được rồi.

      Ùm, ngày mai có cơm ăn rồi, trắng tươi thơm dẻo thèm.

      Cho đến 1, 2 giờ đêm Nhược Hề mới hoàn thành xong công việc, ngã xuống giường liền ngủ.

      Chương 11 : Sản lượng cao cũng sầu a

      nghĩ tới ngày hôm qua 2 giờ sáng mới ngủ mà hôm nay mới sáng sớm Duy Nhược Hề tỉnh. Rất bình thường, trước kia nhất định mặt trời lên cao mới có thể dậy nổi, hôm nay thế nhưng mới sáng sớm liền thức dậy. Đánh răng, rửa mặt xong có việc gì làm Nhược Hề liền vào trong Mặc Trạc xem tình hình bên trong thế nào rồi. nghĩ đến bên trong rau củ gần như trưởng thành hết có thể thu hoạch được rồi. Trời ạ, chỉ cần đêm mà lại chín hết rồi tốc độ này quá thần kỳ .

      Lần này rau dưa có nhiều loại hơn rất nhiều, có dưa leo, rau diếp, cà chua, cải thìa, mấy cây ngô, lẫn lộn trong đó còn có gốc cây nho biết có phải cây ăn quả , nếu đúng tốt biết mấy, về sau có hoa quả ăn tuyệt. Nhưng mà nhìn nửa mẫu rau dưa cùng nửa mẫu lúa đúng là phát sầu . Cả nhà chỉ có bốn người ăn làm sao cho hết nha, còn có lúa này làm sao thu hoạch bây giờ?

      Lúc ra khỏi Mặc Trạc cũng sắp đến lúc Tiểu Hạo trở về.

      “Tiểu Hạo, trong gian đồ ăn chín hết làm sao bây giờ?” Duy Nhược Hề khó xử nhìn Duy Hạo.

      “GÌ?” ngụm nước theo miệng Tiểu Hạo phun ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Duy Nhược Hề,“mới đây mà chín hết rồi?” Rất khoa trương nha.

      Duy Nhược Hề gật đầu :“đúng thế, nghĩ tới thế nhưng vèo cái toàn bộ chín hết rồi, còn tưởng rằng ít nhất cũng vài bữa mới trưởng thành hết , ai biết, đêm liền chín.” Thực lo nha nhiều thế này ăn sao cho hết nha.

      “Có rất nhiều sao?” Duy Hạo hỏi. nghĩ tới, tại vấn đề sản lượng quá cao lại thành chuyện đáng lo nha.

      “Đồ ăn rau dưa có nửa mẫu, nửa mẫu lúa cũng chín vàng hết rồi, hơn nữa nửa mẫu lúa này phải thu hoạch bằng cách nào?” lẽ đem cái máy suốt to đùng vào gian? Rồi còn phải xay xát thế nào làm thành gạo?

      có việc gì, lúa dùng máy trí năng thu gặt được rồi, có rất nhiều loại máy nhắn đa năng. Chính là đồ ăn cùng lúa quá nhiều phải giải quyết như thế nào mới tốt?” cũng biết có thể bán ?, Tiểu Hạo giống với Nhược Hề đối với tiền tài có dục vọng gì.

      “Hay chúng ta số lượng còn lại bán ?” Duy Nhược Hề hỏi ý kiến Duy Hạo. tại chỉ cần muốn ăn lúc nào cũng có thể.

      bán?” Duy Hạo ngẫm lại :“ nếu chúng ta đem ra ngoài bán sợ làm rung động cả tinh cầu!”

      Duy Nhược Hề vẻ mặt ngốc ngốc ,“Khoa trương như vậy sao?” muốn cả ngày bị người ta theo dõi rồi chụp ảnh nha.

      Duy Hạo :“Đương nhiên rồi, đồ ăn của chị trồng ra so với loại dùng Dịch Đào Tạo nuôi dưỡng nên hương vị đúng là trời vực.” đem ra ngoài bán kinh động cả địa cầu mới lạ.

      “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Nếu chúng ta liền trực tiếp chào hàng nhà hàng , sau đó bắt cho bọn họ giữ bí mật tốt rồi.”

      Duy Nhược Hề :“nhưng nếu bọn họ giữ được bí mật làm sao bây giờ?”

      Duy Hạo nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề ngu ngốc ” làm sao mà bọn họ giữ bí mật được, nếu biết rau dưa của chị ngon như vậy, liền cầu chị chỉ bán cho họ còn cầu chị đừng bán cho người khác nữa.” Làm sao mà có thể đem miếng thịt béo trong miệng nhường cho người khác.

      “Ùm , vậy lát nữa chị đem đồ ăn thu hoạch hết, chỉ có lúa có chút phiền toái.” Ngẫm nghĩ lại :” Tiểu Hạo, nhà hàng ở đây chắc toàn bộ đều là sản ngiệp của bát đại gia tộc?”

      Duy Hạo gật đầu :“Đúng vậy.”

      “ Nhưng mà Tiểu Hạo, chị muốn đem rau dưa cho bọn , chị muốn tìm nhà hàng của người khác.” muốn cùng bát đại gia tộc dây dưa , nhất là vì cái tên Viêm Bân kia nên Nhược Hề đối với bát đại gia tộc có hảo cảm.

      “Dạ.” Duy Hạo biết chị của mình lo lắng cái gì, nguyên nhân vì sao lại chán ghét bát đại gia tộc, dù sao Tiểu Hạo cũng muốn chị mình có quan hệ đến bát đại gia tộc.


      Lí Đa Hải gần đây cảm thấy thực phiền.

      Gia tộc của là đầu bếp truyền đời, ba , ông nội , ông cố , ông sơ ,…. Truy về mấy ngàn năm trước toàn bộ đều làm đầu bếp. Theo như lời ba , tổ tiên của từ ngàn xưa là ngự trù trong hoàng cung. Cứ thế tay nghề của tổ tiên toàn bộ truyền cho đời sau.

      nghĩ rằng dựa vào tay nghề của mình trong thế gới ẩm thực có thể tùy tiện sống yên ổn. Cho nên lúc ban đầu Viêm gia, gia tộc chuyên kinh doanh khách sạn lớn nhất, nơi mà mọi đầu bếp đều muốn tiến vào. Nghĩ đến thân tay nghề đại trù của mình tùy tiện cũng có thể vào làm chức đầu bếp. Nhưng mà nghĩ đến vào bên trong làm việc lại bị đầu bếp trưởng chèn ép, cuối cùng vì nóng giận quá đên đánh trận với đầu bếp trưởng, xong việc thế là bị sa thải.

      Sau đó liền tự mình mở nhà hàng tên gọi là ‘Đa Cư Quán’. Nhưng mà kinh doanh khó khăn, đầu tiên là nguyên liệu thức ăn, tại rau dưa đều là Dịch đào tạo nuôi dưỡng thành nên cực khan hiếm. cơ bản gần như toàn bộ bị bát đại gia tộc đặt hàng hết, căn bản đến tay vì phía sau có gia tộc có bối cảnh. Rau dưa sau khi bị bát đại gia tộc chọn lựa xong mới đến tay bọn tư nhân như , giá cả cao mà chất lượng lại tệ vô cùng.

      Nhưng chủ yếu vẫn là có khách hàng, biết nguyên nhân là do mới khai trương hay còn nguyên nhân nào khác mà nhà hàng của vắng khách đến đáng thương. Giống như tại ngay lúc giữa trưa là giờ ăn mà người khách cũng thấy.
      vay tiền mới mở được nhà hàng này, nếu nhà hàng bị đóng cửa phỏng chừng phải nhảy lầu nha.

      ‘Đa Cư Quán’ bài trí rất tao nhã, hào phóng tiếc tại người khách cũng có, chỉ có vài nhân viên buồn bả ỉu xìu tựa bàn. Lí Đa Hải cũng ủ rũ buồn bả ngồi ngay ở cửa nhà hàng.

      “nhà hàng này có bán cơm ?” giọng nữ nhàng lọt vào tai Lý Đa Hải ngồi ngẩn ngơ tại cửa. Lí Đa Hải ngẩng đầu lên liền thấy mặt mày thanh tú đáng cùng cậu thiếu niên tuấn mỹ tóc đen đứng ngay trước mặt . vẻ mặt tươi cười nhìn , Lý Đa Hải có cảm giác mặt mình nóng lên.

      là chủ ở đây?” Nhược Hề nhìn người thanh niên tuấn tú lịch nhưng vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình. mặt mình có cái gì sao?

      “Đúng vậy, xin mời quý khách vào.” Lí Đa Hải nhanh lấy lại tinh thần dẫn Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo vào bên trong nhà hàng. Ai, hôm nay hai người này là hai người khách đầu tiên nha.

      Duy Nhược Hề đánh giá ‘Đa Cư Quán’ thấy bài trí bên trong rất tốt. Rồi nhìn ra ngoài sảnh hỏi:” nơi này sao lại vắng khách như thế?” sao đó là vẻ mặt ý cười tự nhiên nhìn Lí Đa Hải.

      Lí Đa Hải nhìn nhìn nữ sinh thanh tú này, biết vì cái gì cảm thấy này trong khẩu khí dường như cao hứng, cao hứng cửa hàng của người khách cũng có,“Đúng vậy, bởi vì cửa hàng mới khai trương nhiều người biết cho nên có khách.” Kỳ cửa hàng này mở cửa gần tháng.

      Duy Hạo đẩy Duy Nhược Hề cái, nhắc nhở nàng đừng bày ra vẻ mặt vui vẻ như vậy dễ dẫn đến hiểu lầm, làm cho người ta tưởng vui sướng khi người gặp họa. Tuy rằng gương mặt này do trời sinh đáng ngây ngô vui cười thôi.

      Duy Hạo kéo Duy Nhược Hề tìm cái bàn gần bên cửa sổ ngồi, lại với Lí Đa Hải bên cạnh: “ông chủ, giúp chúng tôi làm đĩa rau xanh , con cá, phần thịt kho tàu là được.” Bọn họ chính là thử xem đồ ăn ở nhà hàng này hương vị thế nào.
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      Kem Đá thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Gian thương trời cho

      “vâng, có ngay, mang lên ngay.” Lí Đa Hải dứt lời liền xoay người vào phòng bếp.

      “Tiểu Hạo, em cảm thấy ông chủ ở đây thế nào? thấy người thanh niên này nhìn thuận mắt. mặt biểu tình giống như nàng tìm người hợp tác nhưng người này phải trông đẹp mắt mới được.

      “Em cảm thấy rất được nha, hơn nữa nơi này lại còn buôn bán ế ẩm.” Bọn họ tìm người hợp tác cũng tìm nhà hàng nào đó buôn bán ế ẩm để dễ dàng đàm phán nha. biết vì sao 2 người bọn họ đều có cảm giác vui sướng khi người gặp họa

      Duy Nhược Hề :“ùm, ta cũng thấy nơi này rất tốt, ông chủ thoạt nhìn cũng phải người xấu.”

      Chỉ vài phút sau đồ ăn bọn họ chọn được dọn lên, hai người nếm thử qua, hương vị bình thường, so với đồ ăn của nàng thua kém rất nhiều. Rau xanh màu sắc nhợt nhạt được tươi lại có vị ngọt nào. chút đồ ăn hương vị đều có. Vị thịt cũng tốt, vì trái đất tại chỉ có thịt nhân tạo mấy thứ như thịt gà, thịt vịt, heo, bò, dê gì đó toàn đều là nhân tạo hết. Hương vị so sánh với đồ của 1000 năm trước kém rất xa.

      Lí Đa Hải sau khi bưng đồ ăn lên liền nhìn chầm chầm Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo, lo lắng mình làm đồ ăn hợp khẩu vị của bọn họ, “Qúy khách, xin cho hỏi đồ ăn thế nào? Hương vị ra sao?

      Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề nhìn nhau, Duy Hạo hỏi:“ Ông chủ xưng hô như thế nào?”

      “Tôi tên là Lí Đa Hải, biết đồ ăn này như thế nào?” ngộ nha, có cần thiết phải biết tên của sao?

      Duy Hạo :“ với ông chủ, đồ ăn của nơi này thực bình thường.”

      Lí Đa Hải vừa nghe đến lời này lập tức yên lặng, nghĩ đến theo ba học nhiều năm như vậy nhưng vẫn được. Chẳng lẽ thực thích hợp làm đầu bếp. lẽ phải trơ mắt nhìn ‘Đa Cư Quán’ đóng cửa. Nhưng nơi này là tâm huyết của , toàn bộ tiền của đều đổ hết vào đây. Nếu ‘Đa Cư Quán’ đóng cửa chỉ có đường chết, lúc trước vay mấy trăm ngàn tinh cầu để thành lập ra mơi này. Nếu đóng cửa tìm đâu ra tiền trả cho người ta.

      Duy Nhược Hề nhìn Lí Đa Hải cuối đầu ủ rũ thầm nghị, em trai mình lợi hại chỉ vài câu đả kích được người khác, làm cho người ta muốn chết nha.

      Duy Hạo nhìn Lí Đa Hải mang vẻ mặt muốn nhảy lầu, tiếp tục :“ Ông chủ cần hiểu lầm, tôi phủ nhận tay nghề của , kỳ tay nghề nấu nướng thế này vô cùng tốt nhưng có vấn đề .”

      Lí Đa Hải vừa nghe, lập tức ngẩng đầu hỏi:“ vấn đề gì?” nằm mơ cũng muốn cho người khác biết được tay nghề của . Nhưng là cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng. tìm được nguồn nguyên liệu tốt biết làm sao bậy giờ.

      “ Nguyên nhân là do đồ ăn của tốt, chất lượng có nên thể trách tay nghề của ông chủ được.”

      Lí Đa Hải vừa nghe nguyên nhân là do nguyên liệu cười khổ:” phải ta muốn mua nguyên liệu tốt chút nhưng mà rau dưa tốt nhất đều bị bát đại gia tộc chiếm hết, với bối cảnh và thân phận của tôi chen vào được.”

      Duy Hạo cười lạnh tiếng :“đồ ăn của bọn họ làm sao mà được gọi là phẩm chất tốt.” so với đồ ăn của chị chỉ coi như rác rưởi.

      Lí Đa Hải ánh mắt sáng lên, hỏi:“Chẳng lẽ cậu học sinh này có nguyên liệu tốt sao?” xem ra vị thiếu niên này mới 14, 15 tuổi vậy chắc là học .

      Duy Hạo cười :“Đương nhiên, hơn nữa đồ ăn của chúng tôi về chất lượng so với loại mà bát đại gia tộc thu mua được tốt hơn chỉ 10 lần.” Chủ yếu là đồ ăn của chị chút ô nhiệm nào, tuyệt đối 100% là rau xanh, rau sạch.

      Lí Đa Hải ánh mắt trừng lớn, cả kinh kêu lên:“ có khả năng!” tại rau dưa đều do Dịch Đào Tạo nuôi dưỡng nên, biết thế nào chứ thành phần bên trong dịch đều là các chất hóa học, nuôi dưỡng nên rau dưa tự nhiên có chút ô nhiễm. Cho nên cậu học sinh này cậu ấy có rau dưa sạch bị ô nhiễm tuyệt đối tin.

      Duy Hạo nhìn Lí Đa Hải :“Lúc trước tôi cũng tin nhưng mà tôi có lừa .” đem rau dưa của chị trồng kiểm tra qua, dĩ nhiên là đạt tiêu chuẩn trăm phần trăm.

      Lí Đa Hải thào lẩm bẩm:“làm sao có khả năng, chuyện gạt người.”

      Duy Hạo đột nhiên biết ở đâu lấy ra gốc rau xanh đưa cho Lí Đa Hải :“ có thể nhìn xem.”

      Lí Đa Hải kinh ngạc cầm lấy gốc rau xanh tay Duy Hạo, đây là rau xanh sao? từ cho đến giờ chưa thấy qua cây rau nào lớn như vậy, chưa thấy cây nào được xanh như vậy, chỉ có các loại có màu xanh nhợt nhạt thôi. Lí Đa Hải run run xách rau xanh lên ngắt miếng bỏ vào miệng. Nhất thời, chút ngọt ngào, cùng với hương vị rau xanh tươi mới hòa quyện lan tỏa trong miệng.

      Lí Đa Hải thể tin kêu lên:“trời ạ, ta sống hơn 20 năm thế nhưng chưa từng ăn qua cây rau nào ngon nghư này.” Trước kia ăn rau sống đều có vị hăng hăng chua sót, đến bây giờ mới biết được những cái mình ăn trước kia đều là rác rưởi.

      Duy Nhược Hề nhìn Duy Hạo cái, dùng thanh chỉ có 2 người bọn họ nghe : “Tiểu Hạo, lúc trước vẻ mặt của em cũng như thế á.” Toàn là khuôn mặt gặp quỷ nha.

      Duy Hạo khinh thường nhìn Duy Nhược Hề giọng :“em nào có ngốc như vậy.”

      Quả nhiên, Lí Đa Hải chính là ngơ ngác nhìn chằm chằm cây rau kia, cũng biết suy nghĩ cái gì. Lại đột nhiên đứng lên chạy vào bên trong, chỉ chốc lát liền thấy cầm cây rau trở lại cùng các số liệu kiểm tra, đo lường đặt mạng lên bàn. Lần đầu tiên nhìn thấy số liệu mở mắt to nhìn nhìn lại mấy lần mới xác định có nhìn nhầm. cư nhiên là trăm phần trăm đạt chất lượng, rau này chút ô nhiễm cũng có.

      Lí Đa Hải đến chỗ đám nhân viên lười biếng của mình :” hôm nay toàn bộ nghỉ, ngày mai làm lại.”
      Sau khi thông báo, vài phút sao đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại 3 người Duy Nhược Hề, Duy Hạo cùng Lí Đa Hải.

      Lí Đa Hải thấy mọi người đều rời khỏi, vẻ mặt kích động nhìn Duy Hạo :“Xin hỏi, cậu tên gì?”kinh doanh buôn bán với nhau thể ngay cả cái tên của đối tác cũng biết.

      Duy Hạo cười : “Tôi gọi là Duy Hạo, bên cạnh là chị của tôi tên Duy Nhược Hề.”

      “Duy thiếu gia, Duy tiểu thư, xin hỏi rau dưa này của hai người có bán hay ?” Đừng trách đề cập thẳng vấn đề, rất kích động, sợ chính mình nằm mơ, nếu tỉnh mộng cũng chỉ có nước nhảy lầu.

      “Ông chủ Lý muốn rau dưa này?” Duy Hạo cười tủm tỉm .

      Nha nha, bản tính gian thương trời cho nha, Duy Nhược Hề ở bên cạnh nhìn em trai mình, thầm nghĩ.

      Lí Đa Hải dùng sức gật gật đầu, đương nhiên muốn, ai mà muốn rau dưa tốt như vậy chứ, muốn chính là đồ ngu ngốc.

      “Rau dưa của chúng tôi tốt như vậy và có thể cung cấp với số lượng lớn, ông chủ Lý định đưa ra giá mua như thế nào?”
      Lí Đa Hải nghĩ nghĩ :“ Tôi trả gấp đô giá trị thị trường, mặc khác mi64 tháng tôi trích 10% lợi nhuận từ cửa hàng cho 2 người, thế nào?”

      Duy Hạo lắc đầu :“10% quá ít, tôi muốn 50% cổ phần của công ty.”

      được,” Lí Đa Hải ngụm từ chối,“50% quá nhiều.” tại là thương nhân, vì chính mình lợi ích của mình mà lo lắng, lấy 2 lần giá thu mua rau dưa lại đưa thêm cho Duy Hạo 50% cổ phần của công ty, mệt chết mớ lạ.

      Duy Hạo cười :“Ông chủ Lý, trước hết nghe tôi hết , mỗi tháng chúng tôi cung cấp rau dưa miễn phí cho , chỉ cần tìm hạt giống giúp chúng tôi và đem 50% cổ phần giao cho chúng tôi là được.”

      Lí Đa Hải trầm tư :“Nếu là như vậy còn có thể chuyện được, nhưng mà 50% quá nhiều, 40% tôi chấp nhận.”

      “ 50% thể bớt, hơn nữa tôi cam đoan rau dưa chỉ cung cấp cho mình , thế nào?" Động tầm rồi . Kỳ thực chuyện 50% cổ phần Duy Hạo chỉ vừa mới nghĩ đến. Chị vừa nhìn liền biết là người ngốc, tuy rằng cả nhà bọn họ đối với tiền tài và quyền lợi có dục vọng gì. Nhưng mà tại thay đổi suy nghĩ muốn tranh thủ ít cho chị mình.

      Lí Đa Hải mạnh mẽ đứng lên, trợn tròn mắt trông như tròng sắp rớt ra ngoài : “Duy Hạo cậu xác định chỉ cung cấp cho mình tôi?” Nghĩ lại mà xem, toàn thế giới chỉ có nhà hàng của có hương vị tuyệt vời như vậy, rau dưa xanh, sạch, hề bị ô nhiễm. Nếu như vậy lâu nữa Lí Đa Hải trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực ẩm thực. “Còn chuyện nữa tôi muốn hỏi cậu làm sao cam đoan rau dưa chỉ cung cấp cho nhà hàng của tôi?”
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      Kem Đá thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :