1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 109: Bị mổ

      Lam Á Nam xoay đầu nhìn Bạch Linh Nhi cái mở miệng : “ cho cơ hội, đừng trách tôi!” xong liền quăng cái tát lên mặt Bạch Linh nhi. Từ khi còn ở học viện Lam Á Nam rất ghét Bạch Linh Nhi, cả ngày giả trang vẻ mặt vô tội cùng dịu dàng. Lam Á Nam mỗi lần nhìn thấy là muốn tẩn cho ta trận. tại đánh Bạch Linh Nhi cái tát Lam Á Nam cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

      Bạch Linh Nhi bụm mặt vẻ mặt thể tin hét vào mặt Lam Á Nam:” Lam Á Nam, dám đánh tôi?”

      “Nếu ra khỏi xe ngay chỉ là cái tát đơn giản như vậy!” Lam Á Nam cảm thấy tay có chút ngứa, muốn quyền giọng vô mặt ả này .

      ….…..” Bạch Linh Nhi ác độc nhìn Lam Á Nam, lại thủy chung dám mở miệng cái gì, dù sao tinh thần lực cùng thể thuật của ả thua Lam Á Nam. Bạch Linh Nhi hận hận nhìn Lam Á Nam cái rồi mở cửa xuống xe.

      Lam Á Nam thấy Bạch Linh Nhi ra khỏi xe tay nắm chặt thành quyền mới buông ra. Sau đó nhíu mày nhìn về toa xe phía trước bị đụng phải có chút lo lắng biết người bên trong có chuyện gì hay ?

      Bình thường nếu tự động điều khiển xe rất chú ý đến tình hình chung quanh, kết quả ngày hôm nay Bạch Linh Nhi luôn lải nhải bên tai làm chú ý tình huống đụng phải người khác.

      Kế đó Lam Á Nam liền thấy toa xe đối diện bị đụng phải ra người cùng con chim máy móc, thấy người đó Lam Á Nam liền ngây dại.

      Ngay cả người vừa xuống xe là Bạch Linh Nhi nhìn đến người ra kia cũng ngây dại.

      Duy Nhược Hề lúc bước ra khỏi xe nhìn đối diện cũng ngây ngẩn cả người.

      Tuy rằng đầu ả ta chảy máu, bên mặt còn sưng đỏ trông bộ dạng rất chật vật. Nhưng là Duy Nhược Hề vẫn nhận ra ả ta, đương nhiên đó chính là kẻ hai lần dồn vào chỗ chết, Bạch Linh Nhi.

      Bạch Linh Nhi bụm lấy vết thương, vẻ mặt ngơ ngác nhìn trước mặt từ xuống dưới.

      mái tóc đen dài mềm mại, quần áo đơn giản thoải mái làn da trắng nõn cùng gương mặt xinh đẹp. Tuy rằng biến đổi ít nhưng Bạch Linh Nhi liếc mắt cái vẫn nhận ra. Cái người xinh đẹp đứng trước mặt ả lẽ ra sớm chết, Duy Nhược Hề.

      Làm sao có khả năng, làm sao có thể là ta? ta phải chết sao? Vì sao lại đứng trước mặt ả? Bạch Linh Nhi hoàn toàn ngây dại. Thời gian trước ả đến khu Mĩ Sỉ giúp gia tộc làm vài dự án căn bản biết Viêm Hoàng xảy ra tình gì. Vừa trở về lại biết Lam Á Nam cự tuyệt hợp tác với Viêm Bân về vấn đề khai thác dự án trang viên an dưỡng. Sau đó liền chạy đến tìm Lam Á Nam, căn bản biết Viêm Hoàng có Đa Cư Khách Sạn, cũng biết ông chủ thực thụ của Đa Cư Khách Sạn chính là Duy Nhược Hề.

      tại thấy được Duy Nhược Hề Bạch Linh Nhi bị dọa ít.

      Lam Á Nam cũng sớm leo xuống xe nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi tái nhợt cảm thấy chút kỳ quái, làm sao gặp Duy Nhược Hề bị dọa thành như vậy?

      “Này, làm sao vậy?” Lam Á Nam đẩy Bạch Linh Nhi tái nhợt. phải vì Lam Á Nam lo lắng cho Bạch Linh Nhi mới hỏi chỉ là Lam Á Nam tò mò hiểu tại sao găp Duy Nhược Hề Bạch Linh Nhi giống như nhìn thấy quỷ.

      Bởi vì Bạch Linh Nhi quá mức chuyên chú nhìn Duy Nhược Hề trước mắt chú ý đến Lam Á Nam tới bên cạnh ả, tại bị Lam Á Nam đẩy cái làm cho Bạch Linh Nhi sợ hãi giật mình cái.

      Lam Á Nam cũng thèm để ý Bạch Linh Nhi nữa mà đến đối diện chỗ Duy Nhược Hề đứng chào hỏi Duy Nhược Hề. vừa vặn, Lam Á Nam định tìm Duy Nhược Hề.

      “Nhược Hề” Lam Á Nam vẫy vẫy tay với Duy Nhược Hề sau đó tới trước mặt Duy Nhược Hề ngừng lại, “ Hóa ra là toa xe của nha. Thế nào? Có bị thương ?” Lam Á Nam lo lắng nhìn Duy Nhược Hề vòng từ xuống phát Duy Nhược Hề có chỗ nào bị thương.

      Kỳ quái, xe của tính năng tốt như vậy mà vẫn còn bị thương, còn Duy Nhược Hề làm thế nào mà người chút thương tổn? Lam Á Nam có chút kỳ quái quét tới quét lui người Duy Nhược Hề vẫn phát Duy Nhược Hề tình gì mới yên lòng.

      “Tôi có sao!” Duy Nhược Hề cười cười với Lam Á Nam sau đó nhìn Bạch Linh Nhi ở phía trước dường như bị dọa . liền qua chỗ Bạch Linh Nhi, Duy Bảo Bảo cũng bay đến đậu vai Duy Nhược Hề.

      Bạch Linh Nhi thế nhưng bị dọa lùi lại mấy bước, bên trong miệng thầm ít lời kỳ quái, “ Làm sao có khả năng, làm sao có thể sống được? ta là người hay quỷ….”

      Duy Nhược Hề châm chọc nhìn Bạch Linh Nhi mở miệng :” Như thế nào? Cho rằng tôi là quỷ sao? Vẫn cho rằng tôi chết thể nghi ngờ?”

      Bạch Linh Nhi nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề mới sợ hãi rụt rè mở miệng, “ Mày là Duy Nhược Hề? Làm sao có khả năng? Mày…mày…”

      “Tôi làm sao?” Duy Nhược Hề tiến lên hai bước bình tĩnh nhìn Bạch Linh Nhi, “ Bạch Linh Nhi, tại tôi còn sống và trở lại, tính tìm cách gì làm cho tôi rơi vào chỗ chết lần nữa? yên tâm, nhờ có ban tặng mà tôi còn ngốc ngếch như trước kia.”

      “Tại sao, tại sao mày còn sống? Căn bản có khả năng, có khả năng!” Bạch Linh Nhi gào thét với Duy Nhược Hề.

      Lam Á Nam ở bên cạnh nghe rất kinh ngạc. Lần trước thấy Duy Nhược Hề về đến nhà liền tra xét chút biết được ấy thay đổi rất nhiều, biết rau dưa ở Đa Cư Quán là do ấy cung ứng. Nhưng biết nguyên nhân vì sao ấy mất tích. tại nghe được Bạch Linh Nhi cùng Duy Nhược Hề chuyện Lam Á Nam ngạc nhiên thôi. Chẳng lẽ Duy Nhược Hề mất tích cùng Bạch Linh Nhi có liên quan?

      Duy Nhược Hề chán ghét nhìn Bạch Linh Nhi rồi mở miệng:” Đừng tưởng ai cũng đem cái tên Viêm Bân kia làm bảo bối giống như . Nếu như thích ta như vậy lo mà giữ cho chặt đừng để cho ta có cơ hội đến phiền tôi, tôi căn bản muốn nhìn thấy ta.”

      Bạch Linh Nhi nghe Duy Nhược Hề mặt hồng trận, xanh trận. “ có khả năng, có khả năng ở trong căn phòng kín kia mà còn sống ra.” Bạch Linh Nhi xong thế nhưng hung tợn muốn lên đánh Duy Nhược Hề.

      Nhưng mà đợi Duy Nhược Hề đem Tinh Thần lực bao bọc lấy người bóng dáng đo đỏ lóe qua sau đó chợt nghe Bạch Linh Nhi thét chói tai, “ A…đau quá, mắt của ta. Đau quá…”

      Duy Nhược Hề thế này mới phát Duy Bảo Bảo vai của đến đối diện bay tới bay lui. Bạch Linh Nhi còn ôm con mắt ngã ngồi mặt đất, máu đỏ sẫm theo kẽ bàn tay chảy ra.

      Duy Nhược Hề giật mình nhìn Bạch Linh Nhi còn Lam Á Nam giật mình nhìn con chim màu đỏ bay tới bay lui.

      Duy Bảo Bảo vậy mà mổ con mắt của Bạch Linh Nhi? Duy Nhược Hề gì nhìn Duy Bảo Bảo.

      Mà Duy Bảo Bảo lại bực tức dùng tinh thần lực chuyện với Duy Nhược Hề, “ Mẹ ~ ta là xấu thế nhưng dám công kích người. Mẹ được phun lửa nên con liền mổ ta.”

      Duy Nhược Hề cũng chỉ bất đắc dĩ nhìn Duy Bảo Bảo, Duy Bảo Bảo là lo lắng cho mới công kích Bạch Linh Nhi căn bản thể trách Duy Bảo Bảo. Cái này cũng có thể xem như báo ứng của Bạch Linh Nhi .

      “Nhược Hề, cái này là con chim bằng máy sao? Thế nhưng có thể công kích người?” Lam Á Nam hưng phấn nhìn Duy Nhược Hề, căn bản có nhìn Bạch Linh Nhi cái nào. “A, con chim này là ba mẹ tôi làm ra, biết như thế nào mà có thể công kích người!” Duy Nhược Hề tùy tiện lý do.

      “Ah..mắt đau quá a…..” Bạch Linh Nhi còn bên tru lên.

      Lam Á Nam thế này mới nhìn qua Bạch Linh Nhi sau đó mở miệng với Duy Nhược Hề, “ thôi, vừa vặn tôi có chuyện muốn với .”

      Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi rồi do dự , “ ta làm sao bây giờ?” tại nơi này là vị trí hẻo lánh, chung quanh có lấy người qua đường.

      “Mặc kệ ta, để cho tự ta bệnh viện là được rồi, chỉ con mắt mà thôi, bác sĩ vô danh cũng có thể giúp ta khôi phục.”

      Duy Nhược Hề nga tiếng, theo Lam Á Nam rời .

      “Mẹ, con có mổ vô mắt của ta, chỉ là mổ phía con mắt tí.” Duy Bảo Bảo giải thích với Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề vừa nghe cũng có mổ vào mắt mới theo Lam Á Nam rời khỏi. Duy Nhược Hề cũng biết với y thuật tại cho dù Bạch Linh Nhi bị lấy con mắt cũng có thể cần lo lắng, các bác sĩ đem con mắt bị hỏng khôi phục lại.

      Bạch Linh Nhi dùng con mắt nhìn Duy Nhược Hề cùng Lam Á Nam xa, trong lòng từng đợt hận ý lên.

      Bởi vì toa xe của Duy Nhược Hề thể tiếp tục nữa cho nên Duy Nhược Hề đành ngồi lên xe của Lam Á Nam.

      Ngồi vào xe của Lam Á Nam Duy Nhược Hề mới biết được khác biệt giữa chiếc xe của với xe này, điểm khác nhiều nhất chính là tốc độ. Tốc độ mau đến mức làm cho Duy Nhược Hề nhịn được hét lên. Ngay cả Duy Bảo Bảo cũng dùng móng vuốt gắt gao bám lấy áo của Duy Nhược Hề. Mà Lam Á Nam vẻ mặt hưng phấn kêu xe quẹo trái, quẹ phải, siêu tốc!

      nghĩ tới nơi Lam Á Nam đến lại là Đa Cư Khách Sạn, “ Tôi ở khách sạn của đăng ký phòng bởi vì đồ ăn ở đây là ngon!” Lam Á Nam nhìn Duy Nhược Hề, cái hưng phấn khi vừa rồi điều khiển xe còn chưa có mất.

      Duy Nhược Hề cũng thấy gì ngoài ý muốn, hẳn là rất nhiều người biết khách sạn này có quan hệ với , những người có chút thế lực hẳn là biết rau dưa cung cấp cho khách sạn là từ mà ra.

      Duy Nhược Hề cũng tính giấu diếm chuyện gian dị năng. Hơn nữa Mặc Trạc muốn cùng hòa hợp thành nhất thể, người khác căn bản biết cái vòng tay như vậy.

      Lam Á Nam mang theo Duy Nhược Hề vào gian phòng, sau đó liền gọi điện thoại cho bên dưới mang đồ ăn lên.

      “Duy Nhược Hề, thực vật ở khách sạn của có hương vị rất ngon, còn có canh cá thơm ngon nữa. A nghĩ đến là chảy nước miếng!” Lam Á Nam vẻ mặt hạnh phúc hồi tưởng nồi canh cá mới được ăn hôm qua.

      Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua đầu tóc đỏ của Lam Á Nam mở miệng:” hẳn là biết được rau dưa ở khách sạn này là do tôi cung ứng ?”

      Chương 110: Con Dơi

      Lam Á Nam giống như nghĩ đến Duy Nhược Hề lại hỏi cách trực tiếp như vậy. Lam Á Nam trầm mặc hồi mới mở miệng biết, lần trước gặp tôi có chút hiếu kỳ cho nên có điều tra chút tư liệu về .”

      Lam Á Nam đến đó liền ngẩn đầu lên nhìn Duy Nhược Hề rồi lại tiếp:” hơn nữa tôi biết rau dưa ở Đa Cư Quán trước kia là do cung cấp cũng biết mấy loại rau dưa này dùng đào tạo dịch trồng ra được…Nhược Hề, trách tôi chứ?”

      Duy Nhược Hề đương nhiên có trách Lam Á Nam dù sao chuyện này cũng thể giấu diếm. Kỳ dù có muốn giấu cũng giấu được. như vậy hẳn là tại có rất nhiều người đều biết rau dưa cùng có quan hệ.

      Duy Nhược Hề trầm mặc xong mới mở miệng hỏi:” Vậy tìm tôi có chuyện gì?” Cũng nhắc tới chuyện rau dưa của từ đâu mà ra.

      “Tôi muốn cùng làm dự án. Tôi định mở trang viên an dưỡng cho nên cần cùng người khác hợp tác. Trang viên này làm người ta hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi. Các phương tiện bên trong được đơn giản hóa, khung cảnh bên trong tôi hy vọng giống như khung cảnh của ngàn năm trước, bên trong có cây có hoa.”

      Lam Á Nam biết Viêm gia hẳn là sớm biết chuyện của Duy Nhược Hề có lẽ nguyên bản Viêm Bân muốn tìm Duy Nhược Hề hợp tác. Nhưng mà biết vì nguyên nhân gì mà Viêm Bân lại đến tìm Lam gia. Nhưng mà Lam Á Nam lại thích Viêm Bân hơn nữa Lam Á Nam còn biết người thích hợp hơn.

      Tuy rằng Lam Á Nam cũng ràng lắm rau dưa từ đâu mà ra, nhưng mà có thể khẳng định rau dưa này được trồng trong đất. Lam Á Nam nhìn rất nhiều quyển cổ tịch rồi so sánh rau dưa mà cung cấp cho Đa Cư Khách sạn mới dám khẳng định rau dưa này là được trồng trong đất.

      Duy Nhược Hề trầm mặc hồi lâu sau đó mới mở miệng :” tôi cần suy nghĩ chút, nhưng mà trước mắt tôi chưa thể làm dự án này với . Chờ tôi suy nghĩ cẩn thận xong cho biết.”

      Duy Nhược Hề thấy Đa Cư Khách Sạn vừa mới vào quỹ đạo cho nên tạm thời chưa muốn hợp tác với Lam Á Nam mở trang viên an dưỡng. Nếu mở trang viên này cần lượng tài chính rất lớn, tài chính trước mắt của Duy Nhược Hề căn bản đủ cùng Lam Á Nam hợp tác mở trang viên.

      Nếu làm ra trang viên như trong lời hoàn cảnh bên trong vô cùng trọng yếu. Đất đai tại căn bản thể trồng trọt, nếu như dùng đào tạo dịch để tạo ra quang cảnh phi thường sang quý. Dù sao trang viên cũng cần ít nhất 10.000 mét vuông. diện tích lớn như vậy cần biết bao nhiêu là hoa cỏ cây cối mới đạt cầu. cần phải suy nghĩ rồi mới trả lời Lam Á Nam được.

      “Được, vậy cứ từ từ suy nghĩ .” Lam Á Nam cảm thấy chỉ cần Duy Nhược Hề trực tiếp cự tuyệt là được. Vốn Lam Á Nam định gì thêm nhưng há mồm định xuất khẩu được cuối cùng lại im lặng.

      Kỳ Lam Á Nam muốn hỏi Duy Nhược Hề là rau dưa là chuyện gì xảy ra nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn hỏi. tại với Duy Nhược Hề cũng chỉ là quen biết bình thường. Chờ khi nào Duy Nhược Hề muốn tự động cho biết vậy.

      Hai người trầm mặc hồi lâu sau đó cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa thông báo đồ ăn mang đến. Lam Á Nam từ sô pha đứng dậy đôi giày cao đến 10 phân ra mở cửa.

      Lam Á Nam gọi món canh cá cùng vài món ăn sáng khác thế nhưng còn được tặng kèm phần hoa quả. Hoa quả cũng là Duy Nhược Hề lấy từ trong gian ra. Bất quá là số lượng rất ít. Đại khái là nhân viên thấy ông chủ đến cùng vị khách bình thường mới đưa phần qua đây.

      “Nhược Hề, thế nhưng lại có hoa quả, ai, cùng đến lại có lộc ăn. Bình thường rất khó được ăn hoa quả. Hơn nữa con cá này cũng lớn hơn so với bình thường ít.” xong Lam Á Nam bưng chén canh cá lên uống, “ A, mùi vị thơm ngon.”

      Trước kia Lam Á Nam từng ăn cơm ở Đa Cư Quán. Hương vị vô cùng tốt, sau đó biết vì nguyên nhân gì mà Đa Cư Quán đóng cửa. Lam Á Nam cảm thấy tiếc nuối. Sau khi gặp Duy Nhược Hề từ lần đó lại phát Văn Minh Khu lại mới mở Đa Cư Khách Sạn, nghe tên liền biết cùng Đa Cư Quán trước kia có liên hệ. Cuối cùng khi điều tra Duy Nhược Hề mới biết được Đa Cư Khách Sạn chính là sản nghiệp của Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề bồi Lam Á Nam ăn cơm xong liền trực tiếp rời . Bởi vì xe bị đụng phải Duy Nhược Hề tìm ngươi tha xe trở về rồi sau đó đón Sỉ Hậu (Giao thông công cộng) đến chỗ Thường Trác.

      Lần này đến chỗ Thường Trác tiếp tân cũng có ngăn đón Duy Nhược Hề mà lại còn mỉm cười chào hỏi .

      Duy Nhược Hề dùng thang máy chuyên dụng của Thường Trác lên lầu 8 rồi gõ cửa phòng.

      “Mời vào!” bên trong truyền ra thanh có chút nghiêm túc của Thường Trác.

      Duy Nhược Hề đẩy cửa tiến vào. Thường Trác khoa tay múa chân đống văn bản nghe có người tiến vào ngẩn đầu lên nhìn. Sau đó ông liền vui mừng đứng dậy, “Tiểu Hề, con đến rồi. Thế nào, thân thể khỏe lên chưa? Có còn đau ở đâu ?”

      “Chú Thường, đầu sớm hết đau. tại tinh thần lực của con khôi phục toàn bộ.” Duy Nhược Hề mặt đầy ý cười nhìn Thường Trác, biết Thường Trác là tình quan tâm đến .

      ? vậy tốt quá!” Thường Trác nghe được tin tức như thế tâm treo ngược mấy ngày nay cuối cùng được thả xuống. Ông lo lắng cho Duy Nhược Hề muốn chết được, ông sợ tinh thần lực của thể khôi phục lại.

      “Vâng, .” Duy Nhược Hề xong khống chế ly trà bàn bay lên. “ Chú Thường, chú nhìn xem, khôi phục rất tốt!”

      Hôm nay tâm tình của Duy Nhược Hề rất tốt tuy rằng gặp phải Bạch Linh Nhi nhưng mà Bạch Linh Nhi lại bị Duy Bảo Bảo mổ coi như là báo ứng của ta . Bất quá Duy Nhược Hề cũng biết Bạch Linh Nhi khẳng định càng thêm hận . Chính vì vậy Duy Nhược Hề càng đề phòng Bạch Linh Nhi.

      “Vậy là tốt rồi, khôi phục lại tốt rồi!” Thường Trác để Duy Nhược Hề ngồi xuống, sau đó lại rót choDuy Nhược Hề chén nước, “ Tiểu Hề, con đợi chú lát, để chú ký xong đống văn kiện này rồi chúng ta đến Dị tổ.”

      Thói quen của Thường Trác là phải đem việc của hôm nay làm xong cho nên phải để cho Duy Nhược Hề chờ hồi, chờ ông đem đống văn kiện hôm nay làm xong hết mới có thể rời .

      Lần này Duy Nhược Hề chỉ cần chờ vài phút Thường Trác đem văn kiện phê xong sau đó cùng Duy Nhược Hề ra ngoài.

      “Tiểu Hề, thôi. Chú dẫn con gặp các thành viên của Dị tổ. Mấy ngày hôm trước bọn họ biết con đến được thiếu chút nữa nháo chết ta.” Nghĩ đến các thành viên của Dị tổ Thường Trác có chút đau đầu.

      Dị tổ có tổng cộng 58 người, trong đó 40 người là ở Hoa Hạ, Mĩ Sĩ cùng Tây Điến theo khu vực mà làm nhiệm vụ. cơ bản để gặp được đầy đủ các thành viên được vài lần. Còn lại 18 người có 10 người rời khỏi Viêm Hoàng làm nhiệm vụ, bởi vậy Duy Nhược Hề ra mắt Dị tổ cũng chỉ có thể gặp được 8 người mà thôi.

      Các vấn đề ở Dị tổ Thường Trác đều sơ qua lần cho Duy Nhược Hề nghe, Thường Trác còn cho Duy Nhược Hề biết trong Dị tổ có người tính tình đặc biệt cổ quái, bảo Duy Nhược Hề cần chú ý chút.

      Tính tình cổ quái của người này chủ yếu nằm ở phương diện vệ sinh, ta là người có tính khiết phích đặc biệt nghiêm trọng. Người này bình thường cùng người khác tiếp xúc. ngày tắm ít nhất khoản vài lần, trong phạm vi ánh mắt nhìn đến cho xuất vết bẩn. Còn những người khác tính cách rất bình thường.

      Duy Nhược Hề ngồi ở trong xe Thường Trác nghe Thường Trác kể về các thành viên của Dị. Mà Duy Bảo Bảo vai của Duy Nhược Hề ngủ ngon lành.

      “Tiểu Hề, con chim này thoạt nhìn đặc biệt.” Thường Trác nhìn lại Duy Bảo Bảo đậu vai Duy Nhược Hề vẫn cảm thấy con chim này có điểm kỳ quái, cái đầu nhìn qua tựa cái đầu gà còn bộ lông vô cùng xinh đẹp.

      “A, nó bị ba mẹ con cải trang qua cho nên nhìn có chút kỳ quái.” Duy Nhược Hề lại tiếp tục biện bạch.

      Duy Bảo Bảo ngủ vai Duy Nhược Hề nghe người ta nó kỳ quái lập tức tỉnh lại, nó khinh thường nhìn Thường Trác cái lại dùng tinh thần lực liên hệ với Duy Nhược Hề, “ Cái người này thực thiếu hiểu biết, ngay cả thần thú cũng nhận ra!”

      “Cái đó cũng thể trách bọn họ, dù sao nhân loại từ 1000 năm trước tin tưởng thần thú tồn tại. Hơn nữa nhà ngươi lại có chút !” Duy Nhược Hề cũng dùng tinh thần lực liên hệ với Duy Bảo Bảo.

      Kiếp trước, mặc kệ là trong sách hay TV hình ảnh của thần thú là rất to lớn, có thể che cả trời.

      “Con làm sao mà ? Mấy ngày nay con trưởng thành ít.” Duy Bảo Bảo kháng nghị với Duy Nhược Hề, “ Hơn nữa mỗi ngày con cũng dám ăn nhiều, sợ ăn nhiều làm cho mẹ nghèo!”

      “Phốc,” Duy Nhược Hề nghe xong cười ra tiếng.

      “Tiểu Hề, con làm sao vậy?” Thường Trác kỳ quái nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề tự động phát ra tiếng cười.

      “Dạ, con có việc gì, chỉ là nghĩ đến chuyện buồn cười trước kia.” Duy Nhược Hề cũng dám cho Thường Trác biết chuyện với con chim đậu vai mình.

      “Mẹ, hôm nay con trưởng thành hơn mấy ngày hôm trước ít!”

      nhìn Bảo Bảo bây giờ lớn hơn lần đầu tiên nhìn thấy nó ít. Hơn nữa Duy Nhược Hề thể thừa nhận khả năng thăng bằng của Bảo Bảo rất tốt, tại lớn lên rất nhiều nhưng vẫn có thể vững vàng đứng vai của .

      “Đúng rồi, Bảo Bảo, khi ngươi lớn lên có thể biến lại chút hay ?” Duy Nhược Hề nhớ rằng thần thú bình thường vô cùng lớn. Duy Nhược Hề lo lắng sau này ra ngoài mang theo con chim siêu bự tốt lắm, hơn nữa hình thể lớn của Phượng Hoàng rất dễ bị người khách nhận biết.

      “Đương nhiên có thể. Mẹ, con là thần thú nha!” Duy Bảo Bảo xong lại nhích nhích vô cọ đầu lên mặt của Duy Nhược Hề. Thường Trác ở bên cạnh nhìn xem Bảo Bảo vẫn cứ cảm thấy nó thực kỳ quái.

      Duy Nhược Hề thấy Thường Trác nhìn bọn họ mới thu hồi tinh thần lực tiếp tục chuyện với Duy Bảo Bảo.

      Duy Nhược Hề phát từ sau khi tinh thần lực của khôi phục tinh thần lực của gia tăng thêm chút ngoài ra hình như còn có chút biến hóa. Duy Nhược Hề biết tại sao có thể cảm nhận được. Chắc là do phạm vi tra xét của tinh thần lực lại rộng thêm ít. Nhưng mà Duy Nhược Hề thủy chung cảm thấy có phương diện nào đó biến hóa chỉ là biết điểm biến hóa nằm nơi nào.

      Cùng Thường Trác đến Dị tổ, Duy Nhược Hề nghĩ đến Dị tổ lại nằm ở khu hẻo lánh ở phía tây của Văn Minh Khu.

      Ngôi nhà này đăc biệt lớn. Hơn nữa nhìn từ bên ngoài trông giống tòa lâu đài phương tây mà Duy Nhược Hề từng nhìn thấy TV ở kiếp trước nhưng mà có chút cũ nát. Hơn nữa chung quanh ngôi nhà có cây cỏ gì hết làm cho ngôi nhà nhìn có chút tiêu điều cùng trầm.

      Xung quanh ngôi nhà được rào bằng vòng lưới sắt nhưng mà chỉ cao khoản thước căn bản chẳng có tác dụng gì. Rất dễ dàng tiến vào.

      Đợi Thường Trác tìm chỗ đỗ xe xong Duy Nhược Hề mới cùng Thường Trác vào nơi có chút cổ kín trầm này.

      “Lúc chọn địa điểm làm trụ sở cho Dị bọn họ đều chọn nơi này. 58 thành viên của Dị đều từng ở qua nơi này. Những khi thành viên của Dị có nhiệm vụ thường đến đây ở.” Ngay cả Thường Trác cũng hiểu tại sao bọn họ lại chọn vị trí này. Chỉ có thể giải thích suy nghĩ của những cao thủ thường bất đồng với người bình thường.

      “Vị trí này rất tốt!” Duy Nhược Hề cảm thấy chính cũng thích vị trí này, chủ yếu là phòng ở nằm ở vị trí hẻo lánh.

      vào cổng tòa lâu đài đập ngay vào mắt của người vừa tiến vào chính là hành lang dài. Hai bên hành lang chính là nguồn ánh sáng được sử dụng từ rất xa xưa, chính là ngọn nến. Khung cảnh như thế thoạt nhìn có chút ân u thâm trầm.

      Hai bên bức tường là những hình vẽ kỳ quái, Ánh sáng của ngọn nến thường có chút lay động lại gián tiếp tác động lên những hình người làm cho người ta có giác những hình vẽ này cử động. Đại khái là ở đây có người có tính khiết phích cao độ cho nên nhìn qua hành lang cũng vô cùng sạch .

      “Bọn họ đều hoạt động ở lầu, trước kia ở dưới đây cũng có phòng nhưng mà bị bọn họ sửa lại! Mỗi khi bọn họ có việc gì làm liền đem nơi này làm cho trầm khủng bố.” Thường Trác bởi vì thường xuyên đến đây cho nên sớm quen với hoàn cảnh.

      Duy Nhược Hề gật gật đầu tỏ vẻ hiểu. Hoàn cảnh chung quanh đúng làm cho người ta có chút nổi da gà.

      Hành lang đại khái dài khoản 200 thước, chung quanh có tiếng động nào khác ngoại trừ tiếng vang của bước chân Thường Trác cùng Duy Nhược Hề. thanh vang vọng như thế làm cho Duy Nhược Hề nhớ tới những cuốn phim kinh dị mà 1000 năm trước rất thích xem.

      Duy Nhược Hề chà chà lên hai cánh tay bắt đầu nổi da gà, trong lòng thầm mắng nhóm người này là ăn no rững mỡ, nhàn nhã có việc gì làm đem cái tòa nhà này đổi thành như vậy.

      “Đúng rồi Tiểu Hề, chú phải nhắc nhở con chuyện này.” Thường Trác giống như bỗng nhớ đến cái gì chuẩn bị nhắc nhở Duy Nhược Hề chút.

      “Chuyện gì ạ?” Duy Nhược Hề quay sang nhìn Trường Trác, biết ông định nhắc nhở việc gì.

      Kết quả Thường Trác còn chưa kịp mở miệng khóe mắt Duy Nhược Hề phát phía trước có bóng đen bay về phía . Duy Nhược Hề vội vàng nhìn lại mới phát bóng đen đến ngay trước mặt. Khoảng cách gần như thế mới phát hóa ra là con dơi.

      đợi Duy Nhược Hề kịp phản ứng Duy Bảo Bảo động thủ. Duy Nhược Hề thấy Duy Bảo Bảo lẽ ra đậu vai liền bay về phía trước mổ con dơi kia cái.

      Sau đó Duy Nhược Hề chợt nghe bóng đen kia kêu thảm thiết tiếng. Dĩ nhiên là giọng nam. Kế đó bóng đen liền ngã xuống mặt đất biến thành người đàn ông toàn thân mặc đồ đen.

      Duy Nhược Hề trợn mắt nhìn người đàn ông mặt đất kia, cái tình huống này là sao a? Đây chính là lần đầu tiên Duy Nhược Hề thấy con dơi có thể biến thành người nha.

      ta là người hay là dơi?” Duy Nhược Hề chỉ vào người mặc đồ đen kia hỏi Thường Trác đứng bên cạnh.

      Thường Trác thế nhưng có trả lời Duy Nhược Hề mà đỡ người áo đen đứng lên rồi quát:” La Thịnh Duệ, cậu có bệnh a? Mỗi lần tôi dẫn người mới đến đây cậu đều biến thành con dơi đánh lén người ta. tại gặp trắc trở rồi . Đáng đời!” La Thịnh Duệ bị Thường Trác sạt cho trận cũng im lặng gì. Mỗi lần Dị tổ xuất thành viên mới đều hóa thân thành con dơi hù dọa người ta.

      “Đau chết ta! Con chim này là cái gì mà cắn người đau như vậy?” La Thịnh Duệ thống khổ ôm lấy cánh tay của mình.

      Duy Bảo Bảo sau khi mổ người ta xong cũng bay trở về đậu vai Duy Nhược Hề.

      “Tiểu Hề, con sao chứ? Chú định nhắc nhở cho con cẩn thận người này nhưng mà còn chưa có xong cậu ta xuống rồi.” Thường Trác xong còn nhìn Duy Bảo Bảo vai Duy Nhược Hề cái, “Con chim này đúng là lợi hại nha!”

      Duy Nhược Hề đồng ý tiếng sau đó nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt thống khổ đối diện, “ Chú Thường, ta là người hay dơi nha?” Đối với vấn đề này Duy Nhược Hề rất là ngạc nhiên.

      “Tôi đương nhiên là người!” đợi Thường Trác trả lời cái người kêu La Thịnh Duệ kia la lên. Duy Nhược Hề chỉ chỉ La Thịnh Duệ, “ Vậy làm sao mà có thể biến thành dơi?”

      Duy Nhược Hề còn chưa từng nghe thấy người có thể biến thành động vật, “ lẽ là quỷ hút máu? Dơi hút máu người?” Đối với huyết tộc từ ngàn năm trước Duy Nhược Hề cũng từng coi TV. Nhưng mà thế giới có quỷ hút máu sao? Duy Nhược Hề cũng dám khẳng định.

      mới là quỷ hút máu, cả nhà là quỷ hút máu.” La Thịnh Duệ mang theo vẻ mặt oán hận nhìn Duy Nhược Hề, người này là kẻ đầu tiên đánh lén thành công.

      Kỷ La Thịnh Duệ cũng muốn đánh lén Duy Nhược Hề, chẳng qua là muốn dọa chút mà thôi. Ai ngờ con chim đậu vai người này lại lợi hại như vậy, tốc độ cũng nhanh ! biết kia là máy móc gì? Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua sủng vật bằng máy có thể tấn công người nha.

      Duy Nhược Hề đầu đầy hắc tuyến nhìn La Thịnh Duệ, thế này mới phát người con trai này là gầy nha. ta đại khái cũng khoản 20 tuổi. Tóc cũng có màu đen như Duy Nhược Hề, thoạt nhìn rất có tinh thần.

      “Tiểu Hề, đây là dị năng của cậu ấy, chính là có thể biến thành con dơi chứ phải là quỷ hút máu gì.” Thường Trác thay La Thịnh Duệ giải thích với Duy Nhược Hề.

      “Nga, là ngại quá, cánh tay của có việc gì ?” Duy Nhược Hề miệng lời xin lỗi nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Ai kêu muốn dọa người làm gì, tại biết lợi hại của Duy Bảo Bảo . nghĩ đến tốc độ của Duy Bảo Bảo lại nhanh đến vậy. Nghĩ nghĩ Duy Nhược Hề lại sờ đầu của Duy Bảo Bảo còn Duy Bảo Bảo cũng cọ cọ lại .

      “Đương nhiên có chuyện gì, chỉ là đổ chút máu!” La Thịnh Duệ đem cánh tay bị che lại mở ra cho hai người xem. Duy Nhược Hề cùng Thường Trác lúc này mới nhìn đến cánh tay của La Thịnh Duệ phát quần áo phía cánh tay bị xé rách lộ ra vết thương bị Duy Bảo Bảo mổ, toàn bộ cánh tay của La Thịnh Duệ đều là máu tươi.
      Last edited: 20/6/15
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 111: Dị tổ

      lấy lửa thiêu nhà ngươi là tốt lắm rồi còn dám đánh lén mẹ ta!” Thanh nãi thanh nãi khí của Duy Bảo Bảo truyền vào lỗ tai Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề muốn cười lại dám cười sợ La Thịnh Duệ hiểu lầm .

      nhanh đem miệng vết thương băng bó.” Thường Trác bên kéo La Thịnh Duệ phen, “ Ai bảo cậu thích hù dọa người mới, hôm nay bị xuôi xẻo rồi chứ gì!” Thường Trác căn bản có đồng tình với cậu. Cái người này cần có người dạy dỗ, tại bị con chim giáo huấn rồi.

      La Thịnh Duệ trừng mắt nhìn Duy Bảo Bảo cái rồi mới theo Thường Trác lên lầu, Duy Nhược Hề cũng theo phía sau.

      Cuối cái hành lang dài hơn 200 thước là cầu thang. Duy Nhược Hề vừa theo hai người bọn họ vừa suy nghĩ. ngờ thời đại này lại giữ được cái cầu thang nguyên thủy như vậy. Nơi này tổng cộng cũng chỉ có 10 tầng lầu cho nên những người ở đây chủ yếu là thang bộ rất ít thang máy.

      Duy Nhược Hề theo hai người bọn họ lên đến phòng khách ở lầu 2.

      Phòng khách nằm lầu 2 vô cùng lớn, ở bên trong những thứ gì cần thiết đều có đầy đủ và rất xa hoa. Duy Nhược Hề ngờ ở bên ngoài nhìn như tòa lâu đài rách nát thế mà bên trong lại xa hoa đến nhường này. Duy Nhược Hề cảm thấy những người ở đây đúng là nhóm người có thưởng thức rất độc đáo.

      Bên trong phòng khách có 7 người phân tán ra ngồi gồm 5 nam và hai nữ. Mấy người kia vừa thấy Duy Nhược Hề vào lập tức đứng dậy chào hỏi.

      “Xin chào, tên tôi là Vương Cường, năm nay 34 tuổi, là thành viên của Dị, am hiểu Hỏa dị năng.” Sau đó 7 cá nhân đều đến trước mặt Duy Nhược Hề nhất nhất giới thiệu chính mình.

      Duy Nhược Hề cũng lần lượt biết tên cùng tuổi của những người còn lại.

      Khúc Lượng, 24 tuổi, am hiểu băng hệ dị năng.

      Cao Chỉ, 28 tuổi, am hiểu hỏa hệ dị năng.

      Cao Thanh, 23 tuổi, am hiểu Tinh thần lực. Chính là em của Cao Chỉ.

      Trần Văn, 29 tuổi, am hiểu hỏa hệ dị năng.

      Dư Nhã Huệ, 22 tuổi, nữ tính, am hiểu thủy hệ dị năng.

      Người còn lại chính là La Thịnh Duệ, 22 tuổi, am hiểu nhất chính là biến thân sau đó hỗ trợ dò hỏi tình báo.

      “Tôi gọi là Duy Nhược Hề, về sau xin mọi người chỉ giáo!” Duy Nhược Hề mỉm cười với những người trước mặt, sau đó bọn họ đều bắt tay chính thức làm quen. Nhưng mà đến lược Trần Văn, ta thế nào cũng chịu bắt tay Duy Nhược Hề, giống như người Duy Nhược Hề có cái gì làm người ta ghê tởm.

      Chính vì vậy mà Duy Nhược Hề mới biết cái người mà ThườngTrác có tính khiết phích nghiêm trọng chính là người này. Duy Nhược Hề cũng miễn cưỡng, biết những người có tính khiết phích thích tiếp xúc với người khác, cũng thích bị người khác đụng tới.

      Thường Trác cùng với mọi người chuyện chút rồi bảo các thành viên của Dị chiếu cố Duy Nhược Hề xong liền rời .

      Cao Thanh thấy La Thịnh Duệ bị thương hỗ trợ đem vết thương cánh tay ta băng bó lại.

      “La Thịnh Duệ, lần này gặp đúng người rồi , lần trước lúc tôi vừa đến bị hù cho sợ, tại thế này xem như là báo ứng nha.” Cao Thành bên băng bó vết thương giúp bên lại trêu ghẹo.

      Bọn họ tính luôn Duy Nhược Hề là 8 người đều bị La Thịnh Duệ phục kích hù dọa. Tuy La Thịnh Duệ mới 22 tuổi nhưng mà từ lúc 15 tuổi tiến vào Dị tổ. Tính ra trong nhóm này ta là thành viên tiến vào sớm nhất.

      8 cá nhân toàn bộ bị La Thịnh Duệ trêu đùa, chẳng qua chỉ có mình Duy Nhược Hề có trúng chiêu thôi. Kỳ Duy Nhược Hề cần phải cảm tạ Duy Bảo Bảo, nếu có Duy Bảo Bảo Duy Nhược Hề cũng thoát khỏi lần đánh lén này của La Thịnh Duệ.

      “Lần này thể tôi! Nếu phải con chim bằng máy kia tôi cam đoan vẫn đánh lén thành công!” La Thịnh Duệ đối với năng lực của mình vẫn rất khẳng định. Chỉ là nghĩ đến con chim bằng máy vai Duy Nhược Hề lại lợi hại như vậy.

      Nghe được La Thịnh Duệ như vậy mọi người đều nhìn đến vai Duy Nhược Hề phát con chim kia ngoại trừ có chút kỳ quái thấy cái gì lợi hại.

      con chim máy móc bình thường có cái gì lợi hại?

      Ngay cả Trần Văn cũng nhìn thêm Duy Bảo Bảo vài lần, có ghét bỏ con chim có chút kỳ quái này.

      “Nga, con chim này được ba mẹ tôi cải trang qua, trong lúc hồ đồ hai người đem con chim sửa chút, sau đó nó liền biến thành cái dạng này!” Duy Nhược Hề nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía có chút ngượng ngùng, mở miệng đem những lời giải thích chuẩn bị sẵng sàng ra.

      Mọi người nghe Duy Nhược Hề như vậy cũng có hỏi nhiều chỉ là có chút tò mò biết ba mẹ của Duy Nhược Hề rốt cuộc là làm thế nào đem con chim bằng máy kia làm thành như vậy.

      Vài người tụ lại hàn huyên ít đề tài cuối cùng La Thịnh Duệ hỏi tinh thần lực của Duy Nhược Hề rốt cuộc là cao bao nhiêu. Đối với vấn đề này vài người cũng rất muốn biết. Trước kia Thường Trác chỉ cho bọn họ Dị tổ thêm người có tinh thần lực vô cùng cao.

      Bọn họ từ sớm rất tò mò người được Thường Trác khen ngợi như vậy rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại. ngờ người đến lại là trẻ tuổi như vậy.
      Duy Nhược Hề nhìn thấy mấy người tò mò nhìn ngay cả cái người tắm lần kia cũng ngóng lỗ tai lên nghe.

      Duy Nhược Hề nhàng nở nụ cười :” Thời điểm chú thường đem tôi kiểm tra thí nghiệm tinh thần lực lúc ấy hiển thị là cấp 25!”

      Cấp 25, mọi người ngây ngẩn cả người, tinh thần lực cấp 25? Hơn nữa lại là vô cùng trẻ tuổi. Vài người hình như thể tin đây là .

      Cao Thanh cũng mang vẻ mặt kích động nhìn Duy Nhược Hề, “ vậy chăng? Tinh thần lực có thể đạt tới cấp 25 sao?” tại tinh thần lực của Cao Thanh vẫn dừng lại ở cấp 16, rất khó để tăng lên.

      tại nghe được tinh thần lực của Duy Nhược Hề thế nhưng đạt cấp 25 cho nên muốn hỏi Duy Nhược Hề có biện pháp gì để tăng cao tinh thần lực ? Dù sao chuyện tinh thần lực có thể tăng lên là chuyện vô cùng khó.

      “Vậy có biết cách nào luyện tập làm cho tinh thần lực tăng lên ?” Cao Thanh vẻ mặt hy vọng nhìn Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ vẫn đen biện pháp tu luyện tinh thần lực của mình ra, “Mỗi buổi sáng tôi đều tu luyện tinh thần lực. Chính là đem toàn bộ tinh thần lực trải rộng ra bên ngoài sau đó làm cho tinh thần lực tiêu hao hết cho đến khi đầu óc cảm thấy có chút đau đớn mới dừng lại. Mỗi ngày cứ kiên trì như vậy.” Duy Nhược Hề cũng biết rốt cuộc là có giúp ích gì hay bởi vì đối với là có tác dụng còn người khác biết.

      Cao Thanh nghe Duy Nhược Hề như vậy lộ ra biểu tình có chút thất vọng, “ Tôi cũng tu luyện theo cách ấy nhưng mà hình như có tác dụng gì.” Phương pháp của Cao Thanh cùng Duy Nhược Hề cũng sai biệt lắm nhưng biết vì sao tinh thần lực cũng có tăng lên.

      Kỳ phương pháp của mỗi người cũng gần giống nhau chỉ là có rất ít người có thể tăng lên nhất là khi qua 16 tuổi khả năng tăng lên càng thêm khó.

      Chương 112: Thiếp mời

      Duy Nhược Hề nghe xong cũng hiểu được chút kỳ quái, chính là tu luyện như thế nhưng mà tinh thần lực vẫn tiến bộ rất nhiều. Còn về phần người khác tại sao tu luyện hiệu quả Duy Nhược Hề cảm thấy do có liên quan đến quả màu đỏ thân cổ thụ gia gia mà từng ăn có quan hệ. Có lẽ chính vì thế mà khi tu luyện tinh thần lực của dễ dàng tăng hơn những người khác nhiều.

      “Chuyện này tôi cũng ràng lắm!” Duy Nhược Hề biết cần phải trả lời Cao Thanh thế nào. Dù sao mọi người vẫn tu luyện như thế này.

      Cao Thanh cúi đầu trầm mặc , quả là tinh thần lực dễ dàng tăng lên được. Cho nên Cao Thanh cũng chỉ biết mỗi ngày vẫn tiếp tục tu luyện thôi.

      Duy Nhược Hề ở lại Dị tổ chơi khá lâu, Cao Thanh chuẩn bị cho gian phòng ,DuyNhược Hề cần. Nhưng mà Cao Thanh vẫn cứ kiên trì là cứ chuẩn bị để đó khi nào Duy Nhược Hề rãnh rỗi hoan nghênh đến đây ở vài ngày.

      Cuối cùng Cao Thanh dùng toa xe đưa Duy Nhược Hề trở về.

      Duy Nhược Hề ở nhà ngây người tháng, mỗi ngày vẫn cứ đều đặn tu luyện, rồi tiến gian chuyện cùng cổ thụ gia gia. Nếu cùng Duy Đại đến Đa Cư Khách sạn dạo vòng.

      Sáng hôm nay Duy Nhược Hề mới vừa hoàn thành tu luyện xong rồi tắm rửa chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.

      “Tiểu Hề, mau tới đây, có người gởi cho con thứ này.” Duy ba thấy Duy Nhược Hề xuống lầu liền vội vàng đưa qua phong bì mạ vàng cho Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề ngẩn người, đây là cái gì? Duy Nhược Hề tiếp nhận phong bì từ tay của Duy ba, mở ra bên trong chính là tấm thiệp mạ vàng dùng mời khách quý, cầm tay còn toát ra mùi hương thoang thoảng.

      “Đây là cái gì?” Duy Nhược Hề mở tấm thiệp ra mới phát mặt viết:” Xin chào tiểu thư Duy Nhược Hề. Rất hân hạnh được mời tiểu thư tham dự lễ đính hôn của Viêm Bân cùng Bạch Linh Nhi. Ngày…tháng…năm…..” Cũng chính là ba ngày sau.

      Duy ba thấy Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm thiệp mời mới :” Buổi sáng hôm nay quản gia của Viêm gia vừa đưa đến, hy vọng con tham gia lễ đính hôn của Viêm Bân cùng Bạch Linh Nhi.”

      xong Duy ba có chút lo lắng biết Viêm gia làm như vậy là có ý tứ gì, con ông cùng Viêm gia cũng có quan hệ gì. Hơn nữa con ông cùng Bạch Linh Nhi còn có cừu hận, Duy ba vì sao Viêm gia lại gửi thiếp mời cho con ông.

      Duy Nhược Hề nhíu mày, loại chuyện thế này hoàn toàn có hứng thú tham gia. Viêm Bân cùng Bạch Linh Nhi cả hai người đó đều là người đáng ghét. căn bản có hứng thú tham gia lễ đính hôn của hai người nọ.

      Duy Nhược Hề cũng biết gửi thiệp mời cho là ý tứ của ai, có thể hơn phân nữa chính là đề xuất của Bạch Linh Nhi kia. Duy Nhược Hề cũng biết Bạch Linh Nhi dùng cách gì mà làm cho Viêm Bân đồng ý đính hôn với ta.

      “Tiểu Hề, con chứ?” Duy ba lại hỏi con của mình lần nữa.

      “Ba yên tâm, con đối với cái này căn bản có hứng thú!” Duy Nhược Hề cười cười với Duy ba để Duy ba yên tâm, “Đúng rồi, mẹ đâu? Sao thấy mẹ ra ăn sáng?”

      “Mẹ con bận, chút mẹ con ra liền. Toa xe của con mẹ con muốn đổi thành lợi hại giống như toa xe phiên bản số lượng có hạn. Lần trước người khác tha toa xe của con trở về mẹ con bị hù muốn chết.”

      tháng trước Duy Nhược Hề tự Dị tổ trở về Duy ba cùng Duy mẹ biết gặp tai nạn, thiếu chút nữa hù chết Duy ba cùng Duy mẹ. Sau đó Duy mẹ mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu cải trang tính năng cho toa xe.

      Kết quả tháng trôi qua Duy mẹ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ. tại mới sáng sớm mà ở trong phòng thí nghiệm.

      “Ba, để con kêu mẹ ra ăn sáng.” Duy Nhược Hề xong liền lên lầu gọi Duy mẹ rời phòng thí nghiệm.

      Duy Nhược Hề kêu Duy mẹ xong vừa xuống lầu điện thoại liền vang lên, Duy Nhược Hề phát đó là mẹ của Mặc Diễm, Du Tú Ảnh.

      Duy Nhược Hề lập tức nhận kết nối, “Dạ con nghe, Dì Mặc.” Mặc Mẹ xuất màn hình giống như trẻ trung chỉ là mặt hình như có chút tức giận. Như vậy hẳn là có chuyện tốt.

      “Tiểu Hề, hôm nay con có nhận được thiếp mời của Viêm gia ?” Nhắc đến Mặc mẹ lại tức giận. Vốn dĩ bà rất ghét Viêm gia vậy mà biết tại sao bọn họ lại gửi thiếp mời đến. “Viêm gia hôm nay gửi thiếp mời đến chỗ của Dì.”

      Duy Nhược Hề nghĩ tới Mặc gia cũng nhận được thiếp mời của Viêm gia. “Dì, dì có tính dự ?”

      , đương nhiên muốn . Viêm gia mời chúng ta phải muốn đả kích Mặc Tứ sao? Hừ, dì phải cho bọn họ biết Mặc gia cũng phải là Mặc gia của của trước kia. tại bộ thể thuật của Mặc Tứ sắp luyện viên mãn căn bản sợ bọn họ!” Mặc mẹ nghĩ đến biểu tình của Viêm Kình Thương khi biết Mặc Tứ hoàn toàn khỏe mạnh liền cười trộm trong lòng.

      “Vậy đến lúc đó con với dì!” Duy Nhược Hề đột nhiên thay đổi ý định, quyết định ba ngày sau cùng Mặc mẹ đến tham gia lễ đính hôn ở Viêm gia.

      “Được, vậy quyết định như vậy . Ba ngày sau con đến đây với dì , đừng quên nhé.”
      “Vâng, tạm biệt dì!”

      “Tiểu Hề, con muốn đến Viêm gia tham dự lễ đính hôn sao?” Duy mẹ lo lắng hỏi Duy Nhược Hề.

      “Vâng, ba mẹ cần lo lắng. Đến lúc đó con cùng chú Mặc cùng dì Mặc mà.” Duy Nhược Hề sợ ba mẹ lo lắng mới vội vàng ra Mặc gia cũng nhận được thiếp mời.

      Duy ba cùng Duy mẹ vừa nghe Mặc gia cũng tham dự tâm mới được thả xuống chút.

      Duy Nhược Hề nhờ Duy Đại chuẩn bị cho bộ lễ phục đơn giản.

      Duy Nhược Hề cảm thấy trong gian nên trồng thêm ít hoa quả. Bên trongMặc Trạc chỉ có ba cây ăn quả quá ít. Hơn nữa cảm thấy nên trồng thêm tí lúa mạch bởi vì Duy Nhược Hề thích mì nên trước đây có trồng nhưng mà khách sạn lại cần. Hơn nữa cũng thấy thủy sản đưa cho khách sạn hơi ít hẳn là cần mua thêm ít con giống trở về.

      Duy Nhược Hề vào trong gian phát hồ nước bên trong lại lớn lên ít. Duy Nhược Hề bảo bọn tiểu đệ cần lại mở rộng hồ nữa. Còn lại hai cái hồ vẫn giữ nguyên trạng như cũ. Như vậy chỉ cần mua thêm ít thủy sản thả vào trong hồ là dược.
      Duy Nhược Hề nhìn chút quyết định đem cây ăn quả trồng ở phía tây của gian, biến khu phía tây trở thành vườn cây ăn quả.

      Duy Nhược Hề ra khỏi gian quyết định buổi chiều phải ra phố cây ăn quả mua ít cây về trồng.

      Buổi chiều Duy Nhược Hề cùng Duy Đại ra ngoài, phía sau còn theo Duy Bảo Bảo. Nhưng mà tại nhìn qua Duy Bảo Bảo vẫn to khoản hai bàn tay, chính là Duy Nhược Hề bắt nó biến trở lại. Trải qua hơn tháng Duy Bảo Bảo trở nên vô cùng to lớn, nó cao cở Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề ngờ Duy Bảo Bảo có thể trưởng thành nhanh như thế. Hơn nữa cũng dám để cho nó ở bản thể lớn bay loạn khắp nơi mà bắt nó biến trở lại như lúc mới sinh ra.

      Duy Nhược Hề cùng Duy Đại đến lâm phố, bởi vì toa xe vẫn chưa sửa xong cho nên trong khoản thời gian này Duy Nhược Hề vẫn giao thông công cộng.

      Duy Nhược Hề lần đầu tiên đến nơi này, con phố dài bán cây ăn quả, toàn bộ đều dùng dịch đào tạo trồng nên. Ngoài cây ăn quả còn có rất nhiều giống hoa cỏ.

      Nhưng mà mấy cây hoa cỏ đó thoạt nhìn có chút thiếu sức sống.

      Duy Nhược Hề tùy tiện dừng lại trước cửa hàng, bên trong cửa hàng này bán khá đầy đủ các chủng loại cây. Duy Nhược Hề còn nhìn thấy rất nhiều hoa cỏ mà biết tên.

      “Ông chủ, ở đây có bao nhiêu loại cây ăn quả? Tôi muốn ít cây giống.”

      Ông chủ là người đàn ông hói đầu hơn 40 tuổi, thân thể cũng rất mập mạp thêm cái bụng to đùng.

      “Tiểu thư xưng hô như thế nào?”

      “Tôi họ Duy.”

      “Xin chào Duy tiểu thư, cây ăn quả của tôi chính là đầy đủ nhất phố này. Cây ăn quả gì cũng đều có. Cây Đào, cây Lê, cây Táo, Cây Đào, Cây quýt, cây Mận, cây Óc Chó, cây Hạnh,….rất nhiều chủng loại, Duy tiểu thư muốn cây nào?” Ông chủ nhất nhất giới thiệu cho Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề tuyển được 20 giống cây ăn quả, mỗi loại khoản chừng 20 cây. Dù sao tại gian mở rộng ít, trừ bỏ ít đất đai trồng đồ ăn còn lại đều để trống.

      “Đúng rồi ông chủ, nơi này có dưa hấu cùng cây nho ?” Duy Nhược Hề vô cùng thích hai loại hoa quả này. Lúc trước Duy Nhược Hề từng mua quả dưa hấu nhưng mà phát ra chẳng có hương vị gì cả. Lúc ấy Duy Nhược Hề có ý định khi nào rãnh tìm giống để trồng.

      “Có, đương nhiên có. biết Duy tiểu thư muốn bao nhiêu?”

      Cuối cùng Duy Nhược Hề chọn hạt giống đủ để trồng mẫu dưa hấu cùng hai mầm cây nho. định trở về dựng giàn trong gian để cây nho leo lên.

      Duy Nhược Hề lại nhìn sang chậu hoa bên cạnh, “ Ông chủ, đây là hoa gì?”

      “Duy tiểu thư thích sao? Đây là Mạn Đà La. Nhưng mà nó rất khó sống. tại cái cây này cũng nhanh chết . Nếu Duy tiểu thư thích tôi đưa tặng cho .” Dù sao này cũng mua nhiều cây như thế tặng ấy chậu cây vẫn còn lời rất nhiều.

      “Vậy cám ơn ông chủ.” Duy Nhược Hề từ trước đến giờ chưa từng gặp qua Mạn Đà La.
      Chính là nghe hình như loại hoa này có chút độc. Cây hoa nhìn qua là biết rất nhanh nó chết, toàn bộ thân ngâm bên trong dịch đào tạo đều thối rữa, các lá cây cũng đều khô vàn. Những cánh hoa màu tín cũng toàn bộ đều ủ rũ.

      Chương 113: Bị ngăn đón

      Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm bồn hoa Mạn Đà La sắp chết kia, trong lòng tính toán xem có nên đem loại hoa này vào gian trồng bởi vì Duy Nhược Hề biết loại hoa này có độc tính.

      Duy Bảo Bảo từ khi vào cửa hàng này cứ bay tới bay lui lang thang khắp nơi. Còn Duy Đại vẫn luôn theo bên cạnh Duy Nhược Hề.

      “Này, con chim này nhìn kỳ quái nha!” Phía sau Duy Nhược Hề đột nhiên vang lên giọng nữ. “Hình như tôi từng nhìn thấy trong quyển sách nào đó.” Trong giọng lộ ra chút nghi hoặc.

      Nghe đến đó trong lòng Duy Nhược Hề ‘phịch’ tiếng. Sau đó Duy Nhược Hề nhìn lại phát người chính là vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài xinh đẹp, gọng kính mắt màu vàng sang trọng. người là bộ áo váy đen sang trọng kết hợp đôi giày cao gót cùng tông. Cả người tản mát ra loại tự tin cùng giỏi giang.
      Duy Nhược Hề thấy ta nhìn chằm chằm vào Duy Bảo Bảo nhanh chân dùng tinh thần lực kêu Bảo Bảo trở lại bên cạnh .

      kia thấy con chim bằng máy bay đến bên cạnh trẻ hơi có chút ngoài ý muốn mở miệng:” Con chim này là của sao?”

      Duy Nhược Hề gật dầu, “Phải!” Duy Nhược Hề có hơi chút khẩn trương, đại khái là sợ kia nhận ra Duy Bảo Bảo chính là Hỏa phượng hoàng. Vừa rồi nghe qua lời ta dường như ấy từng xem qua hình ảnh loại chim giống hỏa phượng hoàng.
      “Nó là sủng vật của ?” kia lại tiếp tục hỏi. Vì sao ta lại thấy hình như từng thấy qua con chim này ở đâu nhưng là ở nơi nào ta nhớ.

      Duy Nhược Hề lại tiếp tục gật đầu gì. Sau đó lại quay lại tiếp tục hỏi ông chủ có bán hạt giống của các loại hoa .

      Ông chủ lại hướng Duy Nhược Hề tiếp tục giới thiệu về các hạt giống hoa. Duy Nhược Hề dự định mua ít hạt giống hoa cùng vài cái chậu sau đó lấy đất từ trong gian đem ra ngoài trồng hoa trang trí ở nhà.

      Còn kia thấy Duy Nhược Hề để ý đến cổ nên nhíu nhíu mày giống như có chút bất mãng, “Con chim này mua ở đâu?”

      Duy Nhược Hề lại ngẩn đầu lên lần nữa nhìn tản ra khí thế thản nhiên :” Đây là người nhà của tôi làm ra tặng cho tôi.” Duy Nhược Hề cảm thấy kia cũng quá phiền.

      có bán sao? toàn thân trang phục màu đen ngẩn người sau đó dường như nghĩ đến cái gì lại mở miệng:” giá , tôi muốn mua con chim này.” Từ ta được mọi người nâng niu như công chúa. ta cảm thấy có cái gì mà tiền tài thể mua. Đặc biệt trước mắt lại là bình thường thế kia, ta đặc biệt xem Duy Đại đứng bên cạnh Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề rất muốn cười, gài này lẽ từ bị nuông chiều đến hỏng rồi sao? vậy còn dùng mệnh lệnh chuyện với người khác. vậy vừa mở miệng ra liền kêu ra giá.

      “Mẹ ~ con chán ghét ta!” Thanh của Duy Bảo Bảo truyền vào tai của Duy Nhược Hề. Thanh của Bảo Bảo còn cảm giác nãi thanh nãi khí nữa mà giống như giọng của đứa trẻ 7,8 tuổi.

      “Ta cũng chán ghét ta!” ta giống như nghĩ mình là người tài trí hơn mọi người. Những người như thế rất đáng ghét. “Bảo Bảo, trăm ngàn lần đừng biểu trí thông minh cùng tốc độ trước kia nhé!” Duy Nhược Hề cũng muốn chuyện giá cả gì với kia. Nhưng ngờ ta vẫn tiếp tục dây dưa với Duy Nhược Hề.
      tại Duy Nhược Hề quen với việc mỗi ngày Duy Bảo Bảo kêu là mẹ, thói quen đúng là đáng sợ.

      “Rốt cuộc thế nào? cái giá !” toàn thân đen dường như có chút kiên nhẫn, chờ Duy Nhược Hề xuất công phu sư tử ngoạm. ta nghĩ Duy Nhược Hề đến giờ vẫn chịu giá khẳng định là muốn ngoạm cái lớn.

      Duy Nhược Hề thở dài, khẳng định kia là người có tiền, hơn nữa ta quen với việc ra lệnh cho mọi người. lẽ ta nghĩ đến cái gì cũng có thể dùng tiền mua.

      “Thực xin lỗi, tôi bán. Đây là quà của ba mẹ tôi.” Duy Nhược Hề thẳng, muốn tiếp tục dây dưa với kia. Sau đó quay đầu với ông chủ:” Ông chủ, giúp tôi đem toàn bộ cây mua đến Văn Minh Khu, Hào Gia Viên 1 cho nhà của Duy Lương Thành nhé.”

      Duy Nhược Hề ngay cả xe cũng có chỉ có thể để cho ông chủ đem toàn bộ này nọ đưa đến chỗ bảo an Hào gia viên là được. Sau đó bảo an tự động đưa đến nhà của Duy Nhược Hề.

      “Vâng, Duy tiểu thư!” Ông chủ nghe được Duy Nhược Hề là ở tại Hào Gia Viên 1 lập tức lộ ra vẻ cung kính. Bởi vì chỉ cần là người địa cầu đều biết Hào Gia Viên 1 chính là nơi như thế nào. Ngay cả toàn thân đen bên cạnh Duy Nhược Hề cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Duy Nhược Hề cái. Nguyên bản ta định hỏi nữa nhưng cũng có hỏi.

      Duy Nhược Hề từ trong ví lấy ra chi phiếu thanh toán cho ông chủ rồi cùng với Duy Bảo Bảo cùng Duy Đại rời khỏi.

      Mà cái toàn thân đen kia cũng nhìn theo bóng dáng Duy Nhược Hề rời khỏi thèm chuyện.

      Duy Nhược Hề vừa về đến nhà quá 2 tiếng sau ông chủ bán cây cho người đem 400 cây ăn quả cùng hạt dưa hấu và hai mầm nho ngoài ra còn có chậu Mạn Đà La sắp chết.

      Duy Nhược Hề đem toàn bộ mấy thứ này vào gian cùng với Duy Bảo Bảo cũng theo. Vào gian Duy Bảo Bảo lập tức biến trở về nguyên bản lớn rồi duỗi cánh bay tới bay lui trong gian. Hình thể lớn nhất của Duy Bảo Bảo gần đến hai thước.
      tại tên Duy Bảo Bảo kia còn khi dễ bọn Minh Đại Vương nữa. Còn bọn Minh Đại Vương cũng còn sợ nó như trước.

      Duy Nhược Hề vào trong gian rồi cùng với bọn Minh Đại Vương đem toàn bộ cây ăn quả trồng xống. Còn hạt dưa hấu trồng ở khu đất khác. Cây nho cũng được trồng xuống, bên cạnh cây nho bọn Minh Đại Vương cũng giúp Duy Nhược Hề dựng lên cái giàn.

      Bên trong gian rau dưa chỉ cần ngày liền chín, còn cây ăn quả chỉ cần khoản nửa tháng là có thể nở hoa kết quả.

      Tính ra khoản nửa tháng sau là bên trong khách sạn có thể ăn được hoa quả rồi.
      Kế đó Duy Nhược Hề lại đem đất trong gian bỏ vào chậu hoa chuẩn bị lát nữa đem ra ngoài rồi gieo hạt cho chúng chậm rãi nảy mầm và lớn lên.

      Gốc Mạn Đà La cũng được Duy Nhược Hề trồng gốc trong gian.

      Nhờ có đám U Điềm sinh vật hỗ trợ quá bao lâu toàn bộ được trồng xong.
      Duy Nhược Hề lại nhìn bên trong hồ nước thấy bọn cua cùng cá đều sinh sôi nảy nở rất tốt. Duy Nhược Hề định mua ít thủy sản khác vào nuôi dưỡng. Chính là Duy Nhược Hề còn biết thế giới này còn có thêm ít thủy sản gì. định ngày mai nhìn chút.

      Duy Nhược Hề đem mọi chuyện trong gian hoàn thành xong liền trực tiếp ra bên ngoài rồi đem mấy bồn hoa bỏ vào phòng cha mẹ cùng phòng của chính mình.

      Duy Nhược Hề dám đem mấy chậu hoa có đất này ra bên ngoài phòng khách bởi vì nếu để cho người khác nhìn thấy biết giải thích làm sao.

      Ngày hôm sau 9 giờ Duy Nhược Hề liền mang theo Duy Bảo Bảo đến khu bán thủy sản. Duy Nhược Hề phát ra bên trong chỉ bán vài loại cá. Sau hồi tìm kiếm Duy Nhược Hề mới phát được cửa hàng bán cá, cua, tôm ngoài ra còn có ít ốc bưu. Chẳng qua là có chút .

      Duy Nhược Hề lại tuyển được ít giống cá sau đó mua hết toàn bộ tôm con và ốc bưu trong cửa hàng. Chỉ là tôm và ốc bưu tốn của Duy Nhược Hề hết 1 triệu tinh cầu.
      Bởi vì tôm con cùng ốc rất khó để trữ hàng. Thế gới này thủy sản cũng càng ngày càng ít, giá cũng càng ngày càng sang quý.

      Ốc tuy rằng có chút nhưng mà Duy Nhược Hề cảm thấy nếu bỏ vào trong gian khẳng định nó trưởng thành thêm ít. Kiếp trước Duy Nhược Hề chính là người siêu thích ăn ốc. Khi đó bên cạnh nhi viện có rất nhiều hồ nước và bên trong cũng có rất nhiều ốc. Khi đó Duy Nhược Hề thích nhất chính là cùng mấy bạn trong nhi viện bắt ốc trong hồ. Sau khi trở về nhờ Viện trưởng làm cho bọn họ ăn.
      Nghĩ đến những kỷ niệm kiếp trước Duy Nhược Hề lại thản nhiên lộ ra nụ cười môi.

      Lại mang theo Duy Bảo Bảo dạo hồi lâu phát rất khó để tìm thêm giống thủy sản mới Duy Nhược Hề mới đành cùng Bảo Bảo trở về.

      tại thủy sản địa cầu ngày càng ít, mà mặt đất nguồn động vật là tuyệt chủng hết. Có thể trong phần hẻo lánh nào đó của địa cầu còn tồn tại số ít nhưng mà giả sử còn cũng chỉ là vô cùng thưa thớt. tại mọi người muốn ăn thịt chỉ là thịt nhân tạo mà thôi.

      Về đến nhà Duy Nhược Hề liền đem tôm cùng ốc với mấy giống cá mới bỏ vào trong hồ nước. Tôm với cá bỏ vào trong hồ nước lớn còn ốc đồng bỏ vào trong hai cái hồ còn lại.

      Duy Nhược Hề tìm nhiều cửa hàng cũng chỉ được tổng cộng 10 cân tôm cùng ốc đồng. Duy Nhược Hề quyết định nếu bọn chúng sinh sôi nảy nở quá ít chỉ để lại trong nhà ăn. Chừng nào có dư mới đưa cho khách sạn ít. Số lượng càng hiếm càng quý.

      Ba ngày liền trôi qua rất nhanh, tiệc đính hôn của Viêm Bân cùng Bạch Linh Nhi đến. Duy Nhược Hề tuy rằng muốn nhưng lỡ hứa với dì Mặc cho nên thể nuốt lời. Hơn nữa Duy Nhược Hề muốn biết vì sao Viêm Bân lại đồng ý đính hôn với Bạch Linh Nhi còn chuyện nữa là từ lần Bạch Linh Nhi bị Duy Bảo Bảo mổ đến giờ mới hơn tháng, ngờ vết thương của ta lại có thể lành nhanh như thế. Mới có tháng có thể ung dung cử hành lễ.

      Duy Nhược Hề mặc vào lễ phục mà Duy Đại mua về, bộ trang phục khá đơn giản. Bộ lễ phục màu trắng có cổ làm rộ ra hai cánh tay trắng nõn, thân áo ôm sát người, làn váy mềm mại nằm đầu gối chút. chân chính là đôi giày cao gót màu bạc.

      Mái tóc dài của Duy Nhược Hề cũng được bới lên làm lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng trong. cổ của Duy Nhược Hề chính là cái vòng làm bằng bảo thạch bên trong lỏa thạch. Hoa tai cùng cùng vòng tay cũng là bộ với vòng cổ nhìn rất kiêu sa.
      Duy Nhược Hề do dự lâu mới quyết định đeo bộ vòng bằng bảo thạch này. Dù sao cũng có trang sức gì chỉ có bộ trang sức này do lần trước đem mấy cái lỏa thạch ra ngoài cầu làm thành.

      Duy Nhược Hề ngượng ngùng đến cho Mặc mẹ nhìn sau đó lại đến Mặc gia.

      Duy Nhược Hề định để Duy Bảo Bảo ở lại gian nhưng mà nó nhất định theo. Bỏ nó vào gian nó lại tự động ra cho nên cuối cùng cũng phải chịu thua đồng ý dẫn nó theo.

      Trước khi ngàn dặn vạn dò bảo nó cần phải mổ người khác. Hơn nữa mặc kệ có tình gì cũng thể khôi phục bản thể. Ngoài ra còn tuyệt đối được phun lửa. Duy Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

      đến Mặc gia Mặc mẹ vốn còn định chuẩn bị lễ phục sẵng cho nhưng thấy Duy Nhược Hề mặc lễ phục rồi mới đánh mất ý tưởng trang điểm và chọn áo quần cho . Hơn nữa Mặc mẹ phát hôm nay Duy Nhược Hề mặc bộ lễ phục này cũng phi thường xinh đẹp. Sau đó bà bảo Duy Nhược Hề ngồi trong phòng chơi chút rồi nhanh chóng chạy sang phòng của Mặc Diễm.

      Mặc mẹ vào trong phòng của Mặc Diễm liền thẳng tiến đến tủ quần áo hỗ trợ chọn lễ phục cho Mặc Diễm. Bộ lễ phục mà bà chọn chính là bộ âu phục màu trắng, nhất quyết để cho Mặc Diễm dùng bộ âu phục màu đen thay thế. Cưỡng ép hồi mới đổi lại bộ màu đen thành bộ màu trắng.

      Mặc mẹ thấy Mặc Diễm mặc tốt bộ màu trắng mà bà tuyển chọn còn bắt Mặc Diễm hứa đổi lại mới an tâm cười hì hì trở lại phòng mình.

      Chờ Duy Nhược Hề cùng Mặc mẹ ra Duy Nhược Hề liền ngây ngẩn cả người. Trong phòng khách của Mặc gia đứng người thanh niên tuấn mỹ cao ráo. thân âu phục trắng tinh cùng người đàn ông trung niên thân âu phục đen. Đó chính là Mặc Diễm cùng ba của , Mặc Tứ.

      Mặc mẹ lôi kéo tay Duy Nhược Hề đến bên cạnh Mặc Diễm cười tủm tỉm nhìn hai đứa trẻ ngốc nghếch sau đó vỗ bả vai của Mặc Diễm, “ Thế nào? Có kinh hỉ ?”

      Mặc Diễm nhìn Mặc mẹ cái hóa ra đây chính là nguyên nhân Mặc mẹ hai bắt thay đồ trắng. Lại nhìn về Duy Nhược Hề ở đối diện, ràng bộ quần áo bận rất tương xứng với bộ váy của Duy Nhược Hề. Mặc Diễm đột nhiên phát nguyên bản tham dự tiệc đính hôn này tâm tình cũng tốt rất nhiều.

      Còn Mặc Tứ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bộ lễ phục màu đen của Mặc mẹ trong đáy mắt là nồng đậm thương.

      Bốn người cùng nhau đúng 12 giờ ngồi toa xe đến địa điểm ghi thiệp mời.
      “Tiểu Hề, vừa rồi dì định hỏi con. Thế nào lại mang theo con chim bằng máy?” Lúc Duy Nhược Hề vừa đến Mặc gia Mặc mẹ liền chú ý theo sau Duy Nhược Hề có con chim to bằng hai bàn tay. Chính là con chim này lại có diện mạo khá kỳ quái nhưng mà bởi vì Duy ba cùng Duy mẹ đều nghiên cứu máy móc cho nên Mặc mẹ nghĩ con chim này là do Duy ba cùng Duy mẹ cải trang qua. Chính là bà có chút tò mò vì sao Duy Nhược Hề lại mang theo nó.

      “Con chim này được ba mẹ con cải tiến qua có chút khả năng công kích cho nên ba mẹ nhất định bắt con phải đưa nó theo!” Duy Nhược Hề lại dối.

      Duy Nhược Hề từng đọc đâu đó trong quyển sách câu rất hay” Nếu bạn ra câu dối về sau dùng rất nhiều câu dối khác để che dấu câu dối trước đó!” Duy Nhược Hề phát câu kia quả danh ngôn. Nhưng mà Duy Nhược Hề có biện pháp giải thích nào khác về Duy Bảo Bảo.

      Mặc mẹ lộ ra bộ bừng tỉnh đại ngộ mới cùng Duy Nhược Hề đến chủ đề khác.
      Bốn người cùng nhau đến địa điểm tổ chức yến hội sau đó cầm thiệp mời tay giao cho bảo an nhìn.

      Bảo an nhìn thiếp mời của bốn người nhưng chỉ cho Mặc ba, Mặc mẹ cùng Mặc DIễm tiến vào còn Duy Nhược Hề bị ngăn lại. Sau đó bảo an với Duy Nhược Hề:” Tiểu thư! Xin thứ lỗi, chúng tôi chỉ có thể cho phép tiểu thư tiến vào nhưng con chim bằng máy này được. Tất cả các sủng vật đều phải để ở bên ngoài.”

      Duy Nhược Hề nhìn bảo an gác cổng cái, quy củ này cũng có chút thái quá !
      “Quy định kiểu gì thế? phải chỉ là hôn yến sao? Tại sao lại có nhiều cầu như thế?” Duy Nhược Hề còn chuyện Mặc mẹ mở miệng trước.

      xin lỗi vị tiểu thư này, đây chính là quy củ của Viêm gia!” Bảo an hướng Mặc mẹ thi lễ sau đó quay lại với Duy Nhược Hề: “ Phiền toái tiểu thư đem con chim này gửi ở quầy bên cạnh là có thể vào.”

      Duy Nhược Hề nhíu mày, cho dù đồng ý Bảo Bảo khẳng định cũng chịu. Qủa nhiên Duy Bảo Bảo liền dùng tinh thần lực với :” Mẹ, con muốn mình phòng bên cạnh. Con muốn theo mẹ.”

      “Con này chỉ là con chim cảnh thôi cũng có gì nguy hiểm, lẽ vẫn thể vào sao?” Duy Nhược Hề quyết định nếu bảo an đồng ý cho Duy Bảo Bảo tiến vào trực tiếp về.

      “Xin lỗi tiểu thư, đây chính là quy củ.”

      Duy Nhược Hề thế này mới quay đầu nhìn Mặc mẹ cái lời xin lỗi:” Dì à, xin lỗi con vào!” Duy Bảo Bảo thể tiến vào cũng .

      “Vậy quên . Chúng ta cũng vào. Còn bằng bốn người chúng ta cùng nhau dạo phố thôi.” Mặc mẹ cũng sao cả. Bà đến chỉ mà muốn làm tức viêm gia mà thôi. Cho dù chọc tức được bọn họ bà cũng có gì vui. Ngược lại cùng người nhà dạo phố đây chính là thực vui vẻ.

      Mặc mẹ vừa ra lập tức làm cho ba người còn lại hết chỗ , hiểu tại sao Mặc mẹ lại thích dạo phố đến vậy.

      “Duy Nhược Hề?” thanh có chút khàn khàn vang lên bên tai Duy Nhược Hề.
      Duy Nhược Hề nhìn qua liền thấy Viêm Bân vẻ mặt phức tạp nhìn . Thấy Viêm Bân nhàng gật đầu cái. Còn Mặc mẹ hừ lạnh tiếng, bà ghét nhất chính là Viêm Bân này.

      “Tại sao lại đứng ở bên ngoài? Mau vào thôi!” Viêm Bân thế mới phát bọn họ vẫn đứng ngoài cửa.

      “Xin chào Viêm thiếu gia, bởi vì vị tiểu thư này mang theo máy móc sủng vật cho nên dựa theo quy củ thể để cho người mang theo các loại móc linh tinh vào.” Bảo an bên cạnh nhìn thấy Viêm Bân lập tức cung kính giải thích.

      Viêm Bân nhíu mày mở miệng:” Để cho bọn họ vào! Sủng vật cũng có thể tiến vào.”
      “Vâng, Viêm thiếu gia.”

      Sau đó bốn người cùng nhau vào đương nhiên phía sau phịch phịch Duy Bảo Bảo.
      Bảo an đứng gác cổng khi Duy Bảo Bảo bay ngang qua dường như ta thấy Duy Bảo Bảo liếc ta cái. Là bị hoa mắt sao?

      Viêm Bân theo ngay sau Duy Nhược Hề nhìn bóng lưng của thần sắc có chút phức tạp. căn bản có mời Duy Nhược Hề đến dự lễ đính hôn này nhưng mà Bạch Linh Nhi lại tự động quyết định đem thư mời cho Duy Nhược Hề.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 114: Gặp người quen

      tại Viêm Bân cảm thấy bất lực, chưa từng nghĩ đến đính hôn cùng Bạch Linh Nhi. Nhưng mà lại bị cha cưỡng chế, ông đưa tin tức đính hôn của cùng Bạch Linh Nhi tuyên bố ra ngoài sau đó gửi thiếp mời .

      Viêm Bân hừ lạnh tiếng,đính hôn thế nào? Cũng có kết hôn. Bạch Linh Nhi dám dùng thủ đoạn làm cho đính hôn với ta, đừng có mơ mộng hảo huyền. Chờ chứng minh được chuyện Duy Nhược Hề mất tích cùng ta có quan hệ, tuyệt đối để yên cho Bạch Linh Nhi.

      Viêm Bân sớm đoán được Duy Nhược Hề mất tích có liên quan đến Bạch Linh Nhi nhưng mà vẫn chưa tìm ra manh mối. lại nghĩ trực tiếp hỏi Duy Nhược Hề.

      Nhược Hề, nhất định làm cho người khi dễ em hoàn toàn có kết cục tốt. Viêm Bân ngẩn đầu lên nhìn Duy Nhược Hề ở phía trước thầm thề trong lòng. Sau đó lại nhìn thoáng qua Mặc Diễm cạnh Duy Nhược Hề tay gắt gao nắm lại thành quyền.

      Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm vào nơi tổ chức yến hội phát bên trong phi thường xa hoa, đại sảnh rộng đến 2000 mét vuông, toàn bộ đại sảnh được trải thảm đỏ, trần nhà cứ cách khoản là có bộ đèn treo bằng thủy tinh lung linh như những đóa hoa xinh đẹp.

      Duy Nhược Hề ngẩng đầu nhìn dàn đèn thủy tinh trần nhà sau đó bị những ánh đèn này làm chói mắt đến mức phải nhắm mắt lại mà mở mắt ra được.

      Duy Nhược Hề nhìn quanh bốn phía phát cơ bản đều là những người có thể xuất TV mới có mặt ở đây. Chỉ có vài người là ít xuất chút. Duy Nhược Hề biết lần yến hội này bát đại gia tộc đều phái người đến.

      “Tiểu Hề, em nghỉ ngơi chút , ra trước tiếp đãi khách.” Viêm Bân dẫn Duy Nhược Hề đến bộ sô pha để cho được nghỉ ngơi thoải mái.

      Duy Nhược Hề gật đầu sau đó yên lặng ngồi sô pha. Vốn dĩ thích những trường hợp như thế này, đến đây chỉ có thể ngồi chỗ. Cũng may bên cạnh còn có ba người nhà Mặc gia cùng ít người quen của Mặc gia chào hỏi.

      Duy Nhược Hề ngồi trò chuyện với Mặc mẹ chút đề tài có dinh dưỡng.

      “Nhược Hề, đến khi nào?”

      Nghe được thanh Duy Nhược Hề lập tức nhìn qua phát hóa ra là Lam Á Nam.

      Hôm nay Lam Á Nam mặc thân lễ phục đen, chân cũng là đôi giày cao gót đồng màu. đầu là mái tóc giả cũng màu đen nốt. Toàn thân so với bình thường thiếu phần soái khí lại thêm phần quyến rũ.

      “Nhược Hề, hôm nay xinh đẹp.” Lam Á Nam thiệt tình khen ngợi Duy Nhược Hề, làn da của Duy Nhược Hề vốn dĩ rất tốt, tại bộ lễ phục mặc lại làm tăng thêm vẻ đẹp của làn da, làm cho làn da nhìn càng thêm trong suốt sáng bóng. Bộ đồ trang sức hết sức trang nhã lại làm cho Duy Nhược Hề tao nhã hơn bình thường phần.

      cũng rất được, tóc dài khá thích hợp với .” Mái tóc dài làm cho cả người Lam Á Nam biến đổi rất nhiều.

      Lam Á Nam cười cười với Duy Nhược Hề sau đó đến bên cạnh Mặc mẹ chào hỏi.

      “Tôi đoán Bạch Linh Nhi chắc chắn mời nên tôi mới đến.” Lam Á Nam tươi cười với Duy Nhược Hề, Vốn dĩ Lam Á Nam cũng muốn đến bất quá Bạch Linh Nhi tìm cách mời Nhược Hề cho nên Lam Á Nam mới quyết định lại đây nhìn chút. Quả nhiên là nhìn thấy Duy Nhược Hề.

      “Đúng rồi, thử xem tại sao Viêm Bân lại đồng ý đính hôn với Bạch Linh Nhi? là kỳ quái!” Lam Á Nam rất cá tính của Viêm Bân, Viêm gia nhất định thể bức bách được cậu ta, chỉ khi ta đồng ý mới có thể có cuộc đính hôn lần này. Hơn nữa Lam Á Nam khẳng định Viêm Bân siêu cấp ghét Bạch Linh Nhi. Căn bản có khả năng muốn cùng chỗ với ta.

      “Tôi cũng quá ràng, đại khái là nghĩ thông suốt !” Đối với vấn đề này Duy Nhược Hề cũng muốn quan tâm. Cái quan tâm chính là bên kia có mặc lễ phục màu đỏ dựa vào người Mặc Diễm. Kết quả Duy Nhược Hề lại thấy Mặc Diễm lập tức đem ta đẩy ra.

      “Nhược Hề, chúng ta qua bên kia , tôi thấy người quen a!” Ánh mắt Lam Á Nam đột nhiên sáng bừng lên, “ thôi, nhanh lên nào Nhược Hề!” xong Lam Á Nam cũng để ý Duy Nhược Hề có đồng ý liền trực tiếp lôi kéo qua.

      Duy Nhược Hề có biện pháp, mới cho Mặc mẹ tiếng rồi qua bên kia với Lam Á Nam. Duy Bảo Bảo cũng bay theo Duy Nhược Hề.

      theo Lam Á Nam qua bên kia Duy Nhược Hề mới phát người quen của Lam Á Nam cũng biết.

      nam nữ, người nam Duy Nhược Hề gặp qua lần, ấn tượng khá sâu sắc. Còn người nữ ấn tượng càng thêm sâu sắc, dĩ nhiên là mà hai ngày trước gặp ở lâm phố muốn mua Duy Bảo Bảo.

      Người nam chính là nhị thiếu gia Phàm Dật Trì của Phàm Nghĩa Đường. Phàm Dật Trì vẫn chỉnh chu như trước toàn thân là bộ lễ phục đen quý báo. Bên cạnh chính là toàn thân váy tím thướt tha, tóc xõa mềm mại so với hai ngày trước thêm phần diễm lệ.

      khó thấy được nha, Phàm Vũ Đình, nhân vật lớn như mà cũng xuất trước mặt công chúng là khó nha, chậc chậc. Còn dẫn theo cậu em trai đơn thuần của theo nữa chứ.” Lam Á Nam thấy được hai chị em nhà này liền trêu ghẹo.

      Duy Nhược Hề nghe được Lam Á Nam như thế mới biết được gặp 2 ngày trước chính là người của bát đại gia tộc, đại tiểu thư Phàm gia, Phàm Vũ Đình.

      Bởi vì Duy Nhược Hề có để ý đến bát đại gia tộc cho nên biết người kia chính là đại tiểu thư của Phàm gia. Hơn nữa Duy Nhược Hề còn phát dường như Lam Á Nam rất giống chán ghét người của bát đại gia tộc. Lam Á Nam đối với Bạch Linh Nhi cùng Viêm Bân cũng là bộ châm chọc khiêu khích thế này.

      Còn Phàm Dật Trì kia nghe Lam Á Nam như vậy thế nhưng mặt lại đỏ bừng lên.

      Phàm Vũ Đình lạnh lùng mở miệng, “liên quan gì đến .” Sau đó ta lại nhìn qua Duy Nhược Hề đứng cạnh Lam Á Nam. Đương nhiên ta phát ra Duy Nhược Hề chính là chủ nhân con chim bằng máy mà hai ngày trước ta muốn mua.

      Phàm Vũ Đình lại nhìn Duy Bảo Bảo ở phía sau lưng Duy Nhược Hề, mặc dù thắc mắc biết con chim kia vào được đây bằng cách nào nhưng mà ta cũng gì chỉ gật đầu với Duy Nhược Hề cái.

      “Duy Nhược Hề, hóa ra là , cũng tới sao?” Phàm Dật Trì thấy bên cạnh Lam Á Nam chính là Duy Nhược Hề liền hưng phấn chào hỏi.

      Duy Nhược Hề cũng gật đầu phới Phàm Dật Trì.

      “Duy Nhược Hề?” Phàm Vũ Đình ngây ngẩn cả người, chính là Duy Nhược Hề mà Viêm Bân luôn tìm kiếm sao? Phàm Vũ Đình kinh ngạc nhìn Duy Nhược Hề trước mắt, người này cùng với người trong hình ảnh hoàn toàn giống nhau.

      chính là cái người mất tích hơn năm kia?” Phàm Vũ Đình lại tiếp tục hỏi.

      Duy Nhược Hề xấu hổ nhìn Phàm Dật Trì sau đó ngẩn đầu thừa nhận. Lần trước ở Phàm Nghĩa Đường từng cho Phàm Dật Trì là phải kia, kết quả lại trước mặt Phàm Dật Trì thừa nhận mình chính là người mà Viêm Bân tìm.


      Duy Nhược Hề cười cười xin lỗi Phàm Dật Trì, “ xin lỗi nhé, lần trước sở dĩ dám thừa nhận bởi tôi muốn để cho người khác biết mình trở về!” Người khác trong miệng của Duy Nhược Hề chính là Bạch Linh Nhi cùng Viêm Bân.

      sao hết.” Phàm Dật Trì chính là người mà người khác cái gì tin cái đó. Loại người này nếu trắng chính là ngốc!

      Đợi hai chị em Phàm gia rời Lam Á Nam lập tức lôi kéo Duy Nhược Hề về chỗ cũ tìm chỗ ngồi chuyện. Mặc mẹ cũng còn ở đó, biết đến chỗ nào.

      “Nhược Hề, làm sao mà biết bọn họ?” Lam Á Nam ngờ Duy Nhược Hề thế nhưng biết hai chị em Phàm gia. Hơn nữa Phàm Vũ Đình chính là rất khó để ở chung. Lam Á Nam ngờ Phàm Vũ Đình thế mà chủ động chào hỏi Duy Nhược Hề, phù hợp với tính cách của ta.

      Duy Nhược Hề đơn giản đem quá trình gặp được hai chị em Phàm gia ra chút lập tức làm Lam Á Nam có trận cười to, “ Phàm Dật Trì chính là tên ngốc như thế, dễ nghe chút chính là đơn thuần, còn nếu thẳng ra chính là ngu xuẩn.”

      Dường như Lam Á Nam rất thích đả kích người của Bát đại gia tộc. Ít nhất trước mặt của Duy Nhược Hề Lam Á Nam chưa bao giờ dùng từ ngữ bình thường về người của bát đại gia tộc.

      “Chậc chậc, nghĩ đến tính tình tự cao tự đại của Phàm Vũ Đình vẫn bỏ được. Qủa thực tôi thấy Viêm Bân quá sai lầm, ta kết hợp với Bạch Linh Nhi tốt chút nào. Theo như tôi thấy Viêm Bân phải kết hôn với Phàm Vũ Đình mới thích hợp, hai kẻ kia chính là hai kẻ tự đại cuồng!” Lam Á Nam ngờ Duy Nhược Hề lại nhận thức được Phàm Vũ Đình theo cách ấy.

      Lam Á Nam xong lại nhìn thoáng qua con chim máy phía sau Duy Nhược Hề. cũng biết con chim kia rất là lợi hại, lần trước Lam Á Nam tận mắt chứng kiến con chim kia mổ mắt của Bạch Linh Nhi. Chính là Lam Á Nam vì sao con chim nhắn như thế lại có khả năng tấn công vô cùng lớn. Lại càng thắc mắt máy móc nguy hiểm như vậy làm sao bảo an của Viêm gia lại cho nó vào. Chắc hẳn là có quan hệ với Viêm Bân !

      “Duy Nhược Hề! cũng dám đến, xem ra có thương tâm!” Hai người chuyện vui vẻ bỗng nhiên cái giọng nữ vang lại đây.

      Duy Nhược Hề cùng Lam Á Nam xoay lại phát người kia hóa ra là Bạch Linh Nhi. Duy Nhược Hề liếc Bạch Linh Nhi cái nhìn ánh mắt của ta dường như có vấn đề gì ngay cả chút vết sẹo cũng có lưu lại. Xem ra y học đại quá tốt.

      Duy Nhược Hề thèm để ý đến ta nhưng Lam Á Nam cũng muốn quên như vậy, “ Bạch Linh Nhi, vết sẹo vừa lành lại quên đau sao? có cái gì đáng giá cứ cố gắng mà khoe ra, chừng vài ngày Viêm Bân lại quăng !” Trong bát đại gia tộc Lam Á Nam ghét người này nhất.

      “Bạch Linh Nhi, đừng quên từng đối xử với Duy Nhược Hề như thế nào. Nếu Viêm Bân biết chuyện Duy Nhược Hề mất tích có liên quan đến chừng trước mặt mọi người lại cho cái tát.”

      Lần trước đụng phải xe của Duy Nhược Hề, theo như lời giữa Duy Nhược Hề cùng Bạch Linh Nhi Lam Á Nam đoán được chuyện Duy Nhược Hề mất tích có liên quan đến Bạch Linh Nhi. Đại khái chắc là vì Viêm Bân nên Bạch Linh Nhi mới xuất thủ với Duy Nhược Hề, ngờ Bạch Linh Nhi lại là kẻ ác độc như thế.

      Hôm nay Bạch Linh Nhi mặc bộ lễ phục dài tha thướt toàn thân trắng cùng phục trang lấp lánh làm cho ánh mắt của Lam Á Nam cùng Duy Nhược Hề được thư thái chút nào.

      Chương 115: Đánh Cuộc

      Bạch Linh Nhi nghe Lam Á Nam như vậy, nhưng cũng có thất kinh chính là xem thường nhìn Lam Á Nam cùng Duy Nhược Hề cái lại cười :” cho rằng Viêm Bân còn để ý đến vấn đề đó hay sao? Nếu ấy nguyện ý đính hôn với tôi khẳng định trong lòng ấy có tôi. Căn bản còn chú ý đến Duy Nhược Hề!”

      Duy Nhược Hề gì nhìn Bạch Linh Nhi cái, Bạch Linh Nhi kia nghĩ người ta thích là ai chứ. Cứ nghĩ ai cũng giống ta.

      “Cho đến bây giờ tôi nghĩ muốn cùng chỗ với Viêm Bân, chính là tự mình đa tâm thôi. Bạch Linh Nhi, rãnh rỗi đến đây thị uy với tôi còn bằng nhìn Viêm Bân chút !” Duy nhược Hề thản nhiên mở miệng. Cái biểu diễu võ vương oai của Bạch Linh Nhi cũng quá ràng .

      "Duy Nhược Hề đừng có tưởng rằng thích Viêm Bân tôi tin . Lúc trước vẫn thầm mến Viêm Bân suốt 7 năm đó. Đừng quên khi đó tôi chính là bạn tốt của . Lúc ấy chuyện gì cũng cho tôi biết! Đừng có tưởng giả mất trí nhớ tôi tin còn thích Viêm Bân nữa.”

      Bạch Linh Nhi căn bản tin người thầm mến người suốt 7 năm lại đột nhiên còn thích ta nữa. Chỉ là Bạch Linh Nhi ngờ Duy Nhược Hề này còn là Duy Nhược Hề trước kia nữa.

      tin tùy ! Á Nam, chúng ta qua bên kia đia, tôi muốn tìm dì Mặc.” Duy Nhược Hề đứng dậy muốn tiếp tục chuyện với Bạch Linh Nhi lại lôi kéo Lam Á Nam chỗ khác.

      Duy Nhược Hề cùng Lam Á Nam vừa mới đến chỗ dì Mặc liền thấy đôi vợ chồng từ cầu thang xuống. Người nữ Duy Nhược Hề biết, đó chính là mẹ của Viêm Bân, Trần Uyển Tâm. Như vậy người trung niên bên cạnh kia chính là ba của Viêm Bân rồi.

      Lam Á Nam dùng cánh tay huých Duy Nhược Hề :” Đó chính là ba của Viêm Bân, Viêm Kình Thường cùng mẹ của ta là Trầm Uyển Tâm.”

      Duy Nhược Hề khẽ gật đầu tỏ vẻ mình biết.

      Viêm Kình Thương cùng Trầm Uyển Tâm theo cầu thang xuống lầu, Viêm Kình Thương chào cười hỏi với mọi người sau đó mở miệng :” Xin hoan nghênh các vị quang lâm. Hôm nay chính là tiệc đính hôn của con trai tôi Viêm Bân cùng đại tiểu thư Bạch Linh Nhi. Hy vọng mọi người yến tiệc vui vẻ. tại yến hội chính thức bắt đầu. lầu có đầy đủ phòng nghỉ cùng khu ăn uống mong mọi người cứ tự nhiên và vui vẻ.” xong Viêm Kình Thường nhấc tay lên cầm ly rượu rồi theo mọi người chào hỏi.

      Sau khi Viêm Kình Thương xong có rất nhiều người lục tục hướng lầu . Duy Nhược Hề có chút tò mỏ mở miệng hỏi Lam Á Nam ở bên cạnh, “Á Nam, bọn họ lên lầu làm cái gì vậy?”

      Lam Á Nam lại kỳ quái nhìn Duy Nhược Hề chút rồi mở miệng hỏi:” Muốn nhìn chút?”

      Duy Nhược Hề thấy Lam Á Nam nhìn cách kỳ quái khỏi thêm chút tò mò biết lầu là rốt cuộc là chương trình giải trí gì. “Nếu chúng ta lên nhìn xem?” Duy Nhược Hề đề nghị .

      “Cậu muốn lên? Lam Á Nam lại hỏi lần nữa.

      “Phải.” Duy Nhược Hề càng cảm thấy thêm kỳ quái.

      “Tốt. vậy lên nhưng mà tới lúc đó cũng đừng có trách mình nha!” Lam Á Nam nghĩ đến cái gọi là giải trí kia mà Duy Nhược Hề cũng biết.

      “Tốt.”

      xong, Duy Nhược Hề liền cho Mặc mẹ biết lên lầu chút. Mặc mẹ thế nhưng cũng cảm thấy hứng thú sau đó ba người cùng chim liền thẳng tiến lên lầu.

      Lên đến lầu ba Duy Nhược Hề liền ngây dại, là nhìn lầm rồi sao? Trước mắt là mấy cái màn hình với cảnh tượng máu chảy đầm đìa, cảnh tượng rất là kích thích ánh mắt. Nguyên bản đây chính là giải trí theo lời của bọn họ? Duy Nhược Hề cảm thấy đầu óc trống rỗng, ở giữa lầu ba chính là con Đản Đản thú toàn toàn thân máu me. Đối diện với nó chính là con quái thú vô cùng ghê tởm với thân mình cao hơn hai thước toàn thân màu đen dùng móng vuốt tiếp tục công kích tới con Đản Đản thú ngay cả đứng cũng vững kia.

      Mặc mẹ ở bên cạnh hoàn toàn choáng váng, bà chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó ngay cả động cũng dám động.

      “Thế nào? Tôi hối hận mà. Đây chính là cái giới quý tộc gọi là giải trí kia.” Thanh của Lam Á Nam để lộ ra chút bất đắc dĩ. “Bọn họ đem theo các sinh vật khắp nơi thế nới đến rồi cho chúng uống thuốc kích thích. Kế đó để cho chúng quyết đấu.

      Những người đó đánh cuộc xem ai thắng ai thua. Con quái vật màu đen chính là bọn họ từ Tinh Tế tinh cầu bắt được trở về. Con quái thú này thắng được rất nhiều cuộc quyết đấu. Ngoài ra bọn họ còn truy lùng khắp nơi thế giới được nhiều nhất là mấy con Đản Đản thú, Thảo Nê Mã Thú cùng Định Thân Thú.”

      Lam Á Nam đối với loại giải trí này phi thường phản cảm nhưng mà cũng có tài cán gì để ngăn cản.

      Duy Nhược Hề bình tĩnh nhìn lại con Đản Đản thú đài kia dường như thấy trong mắt con Đản Đản thú kia mang theo khát vọng sinh tồn mãnh liệt. Duy Nhược Hề mạnh mẽ nhắm hai mắt lại sau đó tay cũng gắt gao nắm lại thành quyền.

      “Mẹ ~ bọn họ tàn nhẫn a. Cái kia giống như bọn Minh Đại Vương, con muốn nó chết. Mẹ ~ con muốn lên!” Thanh của Duy Bảo Bảo qua tinh thần lực vang lên tai của Duy Nhược Hề.

      “Khách mang theo sủng vật có thể cho lên quyết đấu được ?” giọng của Duy Nhược Hề run run. Nếu là những sinh vật khác Duy Nhược Hề có phản ứng mạnh như vậy nhưng kia chính là con Đản Đản thú cận kề với nguy cơ tử vong.

      Duy Nhược Hề sớm đem đám sinh vật trong gian kia trở thành người nhà của mình. Hơn nữa chúng là đám sinh vật rất đơn thuần. Mặc kệ người khác cho nó uống thuốc kích thích nhưng chúng nó vẫn có khát vọng chiến đấu mãnh liệt chỉ là mong muốn có hoàn cảnh sinh tồn an ổn.

      muốn cho nó lên?” Lam Á Nam nhìn thoáng qua Duy Bảo Bảo ở bên cạnh Duy Nhược Hề. Lam Á Nam đương nhiên biết con chim bằng máy kia rất lợi hại nhưng là cho dù có lợi hại cũng chỉ là con chim bằng máy mà thôi. Trước kia từng có người mang đến sủng vật máy móc cải trang qua. Chính là con quái vật màu đen kia đem con máy móc sủng vật hủy .

      “Phải!” Duy Nhược Hề mạnh mẽ mở mắt, cố gắn để chính mình tức giận, tại cần khẩn cấp đen con Đản Đản thú kia cứu ra. “Tôi muốn cho nó liền lên quyết đấu được ?”

      Lam Á Nam thấy Duy Nhược Hề tâm ý quyết, thế này mới mở miệng : " Vậy tôi giúp báo danh, muốn là cuộc quyết đấu ngay sau màn này hay là mấy trận kế tiếp nữa?” Lam Á Nam tuy rằng thích loại giải trí này nhưng là đối với loại này vẫn có chút hiểu biết.

      “Vậy giúp tôi chọn trận ngay sau màn này. Cám ơn Á Nam!”

      Sau đó Lam Á Nam qua phía sau còn Duy Nhược Hề lại giúp đỡ Mặc mẹ bị dọa đến ngây người trở xuống đại sảnh ở lầu 1 nghỉ ngơi. Xong rồi lại mang theo Duy Bảo Bảo trở lại lầu.

      quá bao lâu Lam Á Nam trở lại bên cạnh Duy Nhược Hề làm cái động tác thể thành công với Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề mới dùng tinh thần lực cho Duy Bảo Bảo chuẩn bị chút. Tốt nhất là trong chiêu làm cho con quái vật kia mất mạng.

      “Xin chào tất cả các vị quan khách, hy vọng để cho con vật cưng bằng máy móc của ấy khiêu chiến với con quái vật màu đen này. Mong quý quan khách nhanh chóng đặt cược. 5 phút sau trận đấu tiếp theo chính thức bắt đầu. Chúng ta hãy xem xem quái vật hay con chim bằng máy chiến thắng.” đài người chủ trì hưng phấn .

      đài người chủ trì cố gắng tạo khí còn phía dưới đài người xem lại cảm thấy hưng phấn gì bởi vì đối với bọn họ mà nhìn cuộc chiến sinh động mới có sức hấp dẫn. Còn trình độ của con chim bằng máy họ quá hiểu. Căn bản bọn họ có hứng thú nhìn sủng vật bằng máy bị đánh cho tan tành.

      “Á Nam, địa điểm đặc cược ở nơi nào?” Duy Nhược Hề cảm thấy cơ hội kiếm tiền tốt tại sao lại kiếm. tại trong tài khoản của có khoản 2 triệu tinh cầu, chỉ cần cái nhấc tay có thể kiếm được thêm 2 triệu tại sao lại kiếm.

      Lam Á Nam lần này có hỏi gì nhiều chỉ mang theo Duy Nhược Hề đến nơi đặc cược. Duy Nhược cầm tay cái thẻ màu bạc :” 2 triệu! tôi cược con chim bằng máy thắng.”

      Nhân viên nhận cược rất nhanh liền giảng giải cho Duy Nhược Hề nghe về cách đánh cược. ta cho Duy Nhược Hề biết, bởi vì tất cả các vị khách đều chọn con quái vật màu đen thắng cho nên khi Duy Nhược Hề mua con chim bằng máy thắng ăn tám, cũng chính là nếu Duy Bảo Bảo thắng Duy Nhược Hề có thể ăn được gấp tám lần số tiền cược.

      Bởi vì Lam Á Nam cùng phe với Duy Nhược Hề cho nên cũng đặt cược 1 triệu chọn Duy Bảo Bảo thắng.

      Sau đó, Lam Á Nam cùng Duy Nhược Hề tìm vị trí ngồi xuống, sau khi ngồi hàng ghế bên dưới đài Duy Nhược Hề chợt nghe bên cạnh truyền đến:”Người nào ngu như vậy, thế nhưng dùng con chim máy đối kháng con quái vật bá vương là buồn cười!”

      Sau khi người kia xong bên cạnh toàn bộ đều là thanh phụ họa. Duy Nhược Hề cũng thèm để ý đến chỉ là dùng tinh thần lực chú ý đến con Đản Đản thú đài. Sau đó phát nhân viên đem con Đản Đản thú tràn đầy máu kia ra ngoài vào căn phòng. Hơn nữa Duy Nhược Hề còn phát trong khu vực đó có rất nhiều U Điềm sinh vật. Ngoài ra còn có ít sinh vật khác. Mấy con sinh vật lạ đó Duy Nhược Hề nhận biết được vài loại, biết bọn chúng đều là những sinh vật thích tập kích con người.

      "Á Nam, tôi muốn toilet chút!" xong, Duy Nhược Hề liền đứng dậy, sau đó để cho Duy Bảo Bảo ở tại chỗ này, còn chuẩn bị đến chỗ kia đem con Đản Đản thú bị thương cùng đám kia u điềm sinh vật toàn bộ cứu vào trong gian.

      "Nhược Hề, có muốn mình cùng bạn ?"

      " cần, bạn giúp mình nhìn con chim chút, đợi khi trận đấu bắt đầu để nó lên!"

      "Được, vậy cậu nhanh rồi trở về!"

      Duy Nhược Hề thế mới vội vàng trực tiếp lên lầu 4, hơn nữa Duy Nhược Hề phát lầu 4 ngay cả người trông coi cũng có, Duy Nhược Hề đến căn phòng đóng cửa để con Đản Đản thú bị thương kia. Con Đản Đản thú thấy có người vào ràng run lên cái sau đó Ô ô kêu hai tiếng, trong thanh mang theo tràn ngập tuyệt vọng.

      Duy Nhược Hề cũng có nhiều thời gian để quản, trực tiếp đem nó bỏ vào trong gian. Kế đó Duy Nhược Hề nhanh chóng sang phòng khác nhốt toàn bộ mấy con U Điềm Sinh Vật.

      Mấy con U Điềm sinh vật thấy được con người cũng là sợ hãi cực kỳ nhưng mà tại toàn bộ chúng nó đều bị cột, căn bản có khả năng đánh trả. Duy Nhược Hề tranh thủ thời gian đem mấy con sinh vật bỏ hết vào gian. Bọn chúng có khoản 200 con. Cộng thêm với đám trong gian kia nữa tại gian có đến 1000 U Điềm sinh vật.

      Duy Nhược Hề lại dùng Tinh thần lực đem toàn bộ lầu 4 đều nhìn lần, phát cũng còn sót con U Điềm sinh vật nào mới vội vàng trở xuống lầu 3.

      Chương 116: Hù chết

      Trở lại lầu ba, trận đấu vừa mới vừa mới bắt đầu. Duy Bảo Bảo cũng vừa tiến lên sàn đấu.

      "Bảo Bảo, cố lên!" Duy Nhược Hề trở lại chỗ ngồi dùng Tinh thần lực cỗ vũ tinh thần cho Duy Bảo Bảo.

      "Vâng, thưa mẹ!" Duy Bảo Bảo phịch phịch hai cái cánh đài bay tới bay lui.

      "Nhược Hề, trở lại rồi sao, trận đấu vừa mới vừa mới bắt đầu, mau ngồi xuống !" Lam Á Nam thấy Duy Nhược Hề trở về mới thở dài nhõm hơi. Khi nãy Lam Á Nam sợ khi trận đấu bắt đầu biết làm sao để con chim này bay lên, kết quả còn chưa kịp đưa ra mệnh lệnh bay lên đài thi đấu mất rồi.

      Qủa Lam Á Nam chút cũng có nghĩ tới con chim máy móc này thắng, vừa rồi đặt cược triệu Tinh cầu chẳng qua là muốn cùng phe với Duy Nhược Hề thôi. tại nhìn đến sàn thi đấu kia, hình ảnh vô cùng đối lập giữa con quái vật với kích thước cao lớn và con chim bé, Lam Á Nam cảm thấy vô cùng lo lắng cho Duy Nhược Hề cùng Duy Bảo Bảo.

      Duy Nhược Hề ngồi vào vị trí xong lại tiếp tục nghe mọi người chung quanh nghị luận.

      "Ha ha, cười chết tôi. Mọi người xem, con chim máy móc bé tí. Tôi chỉ cần bàn tay liền đập nát nó, biết chủ nhân của nó nghĩ thế nào mà làm cho nó lên đối chiến với con quái vật màu đen bá Vương kia. là cười chết tôi!"

      "Đúng thế, con chim máy móc kia đủ để cho con quái vật bá vương màu đen kia nhét kẽ răng, thế nhưng chủ của nó cũng dám cho nó lên."

      "Con chim này biết lấy cái gì công kích người ta a? Cười chết ta, chẳng lẽ muốn mổ Bá Vương màu đen? Ha ha!"

      "Đúng vậy..."

      Bên cạnh liên tục vang lên những thanh phụ họa, Duy Nhược Hề cũng là để ở trong lòng, dù sao Duy Bảo Bảo là thần thú, là Hỏa phượng hoàng, đối với phương đông cổ đại thần thú truyền thuyết Duy Nhược Hề vẫn là thực hiểu biết. Cho dù Hỏa phượng hoàng cần hỏa diễm công kích địch nhân, địch nhân kia cũng tuyệt đối sợ hãi khí thế mà thần thú phát ra. Lại càng con quái thú này chỉ là sinh vật bình thường thôi, căn bản phải đối thủ của Duy Bảo Bảo.

      Duy Nhược Hề đem những lời của những người này để ở trong lòng nhưng có nghĩa là Lam Á Nam cũng thế. Lam Á Nam nghe được mọi người chung quanh nghị luận lập tức nhăn lông mày, quay đầu hướng tới những người nghị luận bên kia rống lên, "Các ngươi vừa cái gì đó? lời nào cũng có ai cho rằng mấy người là câm điếc. Cùng cái bà tám giống nhau chít chít méo mó, mấy người có thấy phiền hay a!"

      Vài người nghị luận về Duy Bảo Bảo vừa thấy kẻ rống bọn họ chính là Lam Á Nam lập tức im lặng. Bọn họ tự nhiên biết Lam gia tiểu thư Lam Á Nam, cũng biết cá tính của , nếu tại bọn họ dám cãi lại này Lam tiểu thư tuyệt đối để ý ấy mặc bộ lễ phục thướt tha mà đem bọn họ tẩn chút.

      đài thi đấu con bá vương màu đen dùng đôi mắt to như cái chuông đồng trừng trừng nhìn bóng dáng màu đỏ. Thế nhưng thân mình của con bá vương màu đen nhịn được có chút run run. Nó chính là loại thú, đương nhiên bản năng của loài thú cảm nhận rất con chim màu đỏ trước mắt chính là kẻ vô cùng lợi hại. Phía sau người huấn luyện nó ngừng thúc giục nó đem bóng dáng màu đỏ kia tiêu diệt. Nhưng mà nó nào dám tiến lên.

      Dưới đài người xem cũng còn kiên nhẫn, lớn tiếng gầm rú.

      "Như thế nào lại đứng yên như thế. Chúng nó rốt cuộc có muốn đánh a? Chúng ta tiêu tiền phải để xem hai đứa chúng nó đứng đó nhìn nhau!"

      "Đúng thế, chúng nó rốt cuộc làm sao thế này a?"

      Sau đó, đài phát sinh màn làm cho bọn họ lập tức đứng hình thể lên tiếng.

      Chỉ thấy đài thi đấu kia con quái vật màu đen càng ngày càng run lên lợi hại, nó nhịn được quỳ rạp mặt sàn trước mặt con chim rồi ô ô kêu lên. Mặc kệ huấn luyện viên ở phía sau thúc giục nó như thế nào nó cũng dám tiến lên mà lại từng bước thụt lùi về phía sau.

      "Mẹ ~, nó cũng dám đánh với con, làm sao bây giờ?" Duy Bảo Bảo dùng Tinh thần lực cùng Duy Nhược Hề câu thông, Duy Bảo Bảo còn suy nghĩ biết nên ngược đãi con quái vật màu đen trước mắt như thế nào đâu! Nhưng là, con quái vật này vừa nhìn thấy nó thế nhưng bị dọa chịu đánh với nó.

      " có quan hệ gì, chờ trọng tài tuyên bố kết quả là con có thể xuống!" Duy Nhược Hề cũng dùng Tinh thần lực an ủi Duy Bảo Bảo.

      "Này, rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ con Bá Vương màu đen thế nhưng sợ con chim máy móc này sao?" Dưới đài dường như mọi người đều có chút thể tin kia là .

      "Đúng vậy, nhìn xem con Bá Vương màu đen thế nhưng phát run, như vậy là quái dị ! Trọng tài, rốt cuộc sao lại thế này a?" Dưới đài mọi người xem đều hài lòng.

      "Đúng vậy, trọng tài, rốt cuộc sao lại thế này?"

      "Nga, mong mọi người an tâm chút chớ vội." Trọng tài căn bản cũng biết vì cái gì mà con Bá Vương màu đen thế nhưng sợ con chim màu đỏ có chút kỳ quái này. “Nếu hai đứa nó ai công kích liền phán chúng nó huề nhau là tốt rồi.”

      “Này, trọng tài hơi quá đáng , ràng là con quái vật màu đen kia sợ hãi con chim máy móc, vậy mà ông phán chúng nó ngang tay là thế nào? Ông có lầm hay a!” Duy Nhược Hề còn chưa lên tiếng Lam Á Nam bắt đầu tranh đấu vì Duy Bảo Bảo bị bất công.

      Lam Á Nam tuyệt đối hề nghĩ tới con chim bằng máy kia lại lợi hại đến mức như thế, ngay cả con quái vật Bá Vương màu đen đài kia cũng sợ hãi nó. tại nghe được trọng tài định tuyên chúng nó ngang tay đương nhiên Lam Á Nam đồng ý.

      Kết quả, đợi trọng tài thêm tiếng nào Duy Bảo Bảo đột nhiên động, tốc độ nhanh đến mức làm cho người phía dưới đài nhìn thấy. Đến lúc họ nhìn lại Duy Bảo Bảo ở sau lưng con quái vật kia.

      Sau đó mọi người cũng phát con quái vật màu đen cũng còn nhúc nhích. Trọng tài lập tức lên kiểm tra chút phát con quái thú chết. Chính giữa đỉnh đầu của con quái thú có lỗ giống như là bị con chim mổ qua.

      Mọi người đều trợn tròn mắt, con chim này là cái gì a, là lợi hại. Chỉ cần cái mổ đem con quái vật cao hơn hai thước giết chết.

      Ngay cả Lam Á Nam cũng há mồm to nhìn màn đài kia, là quá kinh người.

      "Nhược Hề, con chim của cậu thế nhưng thắng!” Lam Á Nam cực kỳ hưng phấn. Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có con chim lại lợi hại đến thế, cú mổ liền đem con quái vật màu đen giết chết.

      Ngay cả Duy Nhược Hề cũng rất ngạc nhiên, "Bảo Bảo, con làm như thế nào? Chỉ cú mổ liền làm cho nó chết?"

      "Con vốn định để yên như vậy đánh với nó nhưng mà trọng tài lại con với nó ngang tay, con đương nhiên muốn thắng. Cho nên đành phải mổ nó cái. Quả cái mổ này cũng có mạnh gì chỉ là nó bị con hù chết!” mọi người vây xung quanh đài để nhìn cho còn Duy Bảo Bảo lại dùng tinh thần lực chuyện với Duy Nhược Hề.

      "Trọng tài, ông còn đứng ngây đó làm cái gì. Con chim này cú mổ liền làm cho con quái vật màu đen chết. Ông hãy tuyên bố người thắng cuộc .” Lam Á Nam hưng phấn kêu to với trọng tài sững sờ đài. Vốn dĩ hôm nay bận lễ phục có thêm được tia thục nữ liền bị hủy hết.

      đài, trọng tài còn ngơ ngẩn mới tỉnh lại, sau đó tuyên bố Duy Bảo Bảo thắng lợi.

      Dưới đài mọi người lại bắt đầu ồn ào, kêu to, rống lớn đứng lên.

      "Oa oa, con chim này là thế nào, rất trâu bò !"

      "Đúng vậy, ở nơi nào mua được? Tôi cũng phải mua con như thế!"

      "Ông cho rằng có bán sao, là! Khẳng định là do người khác tự tay lắp ráp hoặc là cải trang qua!"

      "..."

      Duy Bảo Bảo nghe được trọng tài tuyên án nó thắng lợi mới lại chậm rì rì bay đến bên người Duy Nhược Hề.

      Lúc này đám người kia thấy con chim bay đến bên cạnh trẻ càng ngạc nhiên thôi.

      "Xin hỏi tiểu thư, con chim máy móc này làm như thế nào mà lợi hại đến vậy? biết có bán hay ? Giá là bao nhiêu?”Đây chính là nhà giàu mới nổi cộng thêm tự kỷ cuồng.
      “Đầu óc ông có vấn đề à, con chim lợi hại như thế làm sao mà bán!” Lập tức nhà giàu mới nổi bị người bên cạnh đả kích. “Tiểu thư, cho tôi biết con chim này mua ở đâu? Có phải là cải trang qua hay ? Nơi nào cải trang? vụn trộm cho tôi biết ! Tôi cam đoan cho người khác!” Đây lại thêm kẻ vọng tưởng cuồng.

      "Tiểu thư, con chim này..."

      "Tiểu thư, sủng vật này..."

      Người bên cạnh líu ríu hỏi Duy Nhược Hề làm cho Duy Nhược Hề dở khóc dở cười.

      "Uy, mau cút, đừng có nhiều lời. Lúc mới bắt đầu các người phải con chim này bị con quái vật màu đen đập nát hay sao? tại các ngươi lại ồn ào cái gì!” Lam Á Nam lập tức phát hỏ, nhóm người này là phiền.

      Sau đó, mọi người quay đầu mới phát Lam gia đại tiểu thư vẻ mặt lửa giận nhìn bọn họ thế này toàn bộ bọn họ mới lại tản ra.

      "Nhược Hề, chúng ta xuống , dù sao cũng thắng ít tiền." Lam Á Nam nghĩ tới lần này thế nhưng có thể kiếm được 8 triệu. là ngoài ý muốn thu được tài lộc.

      "Ai nha, con chim máy móc này của cậu giỏi quá!" Lam Á Nam xong, thế nhưng giơ tay ôm lấy Duy Bảo Bảo phía sau Duy Nhược Hề, sau đó bẹp cái hôn lên mặt nó.

      Duy Bảo Bảo biết Lam Á Nam chính là bạn của mẹ cho nên cũng có phản kháng gì, chỉ là sau khi bị Lam Á Nam hôn nó liền né tránh bay ra ngoài.

      "Rốt cuộc sao lại thế này? Chết tiệt, tại sao lại toát ra con chim lợi hại như vậy?” Ngay góc lầu 3 có người đàn ông thoạt nhìn trầm răng dại trọng tài vừa đứng đài thi đấu kia.

      "Quản lí, tôi cũng biết sao lại thế này. Còn có thấy ràng, con Bá Vương màu đen chết. Con chim kia tốc độ cực nhanh!” Trọng tài cũng nhìn thấy được con chim kia công kích bằng cách nào. Khi ông nhìn lại con quái vật chết.

      Tên đàn ông trầm chính là quản lý nơi này, cũng là người do Viêm gia thu mua để quản lý khu giải trí này. Dù sao cái nơi bạo lực như thế này thường xuyên có kẻ gây .

      Cái kẻ trầm đó trầm mặc nhìn về phương hướng Duy Nhược Hề sau đó lâu mới mở miệng:” Chủ nhân của con chim máy móc kia chính là khách mời của yến hội lần này. ta làm sao có thể đem con chim kia vào? Bảo an ở cổng hẳn là có khả năng cho khách mời mang theo sủng vật máy móc vào được, đặc biệt là loại sủng vật có khả năng công kích mạnh thế này.”

      Gương mặt của kẻ trầm kia thế nhưng lộ ra nụ cười.

      Trọng tài thấy người đàn ông vẻ mặt đầy ý cười mở miệng hỏi:” Quản lý, ý của là?” Tên trọng tài kia xong cũng lộ ra tia cười hiểm.

      "Chủ nhân của con chim bằng máy kia hẳn là phải người của bát đại gia tộc ? Tên quản lý trầm mở miệng hỏi.

      " phải, tuyệt đối phải người của bát đại gia trong tộc!" Trọng tài đương nhiên biết chủ ý của quản lý là gì.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 117: Tham niệm

      "Hừ, nếu như vậy con chim biết công kích kia chính là mình ta mang vào ?” Cái tên quản lý trầm hừ lạnh tiếng. “ Nếu như vậy chúng ta hẳn là có quyền lợi đem con sủng vật kia tịch thu ?”

      "Đương nhiên có thể, yến hội lần này vốn có quy định cho mang máy móc sủng vật vào, nếu vụng trộm mang vào khẳng định là có thể tịch thu được.” Trọng tài cũng phụ họa theo quản lý.

      “Nhưng mà quản lý, chủ nhân của con chim vẫn bên cạnh Lam gia đại tiểu thư, chúng ta có cần cho Viêm thiếu gia tiếng rồi mới quyết định?” Trọng tài vẫn có chút hơi cố kỵ.

      “Chuyện như vậy cần cho Viêm thiếu gia. Hơn nữa Lam gia đại tiểu thư cũng thể quản được chuyện này.”

      “Quản lý, quản…quản lý có chuyện rồi!”

      “Chuyện gì?” quản lý nhìn lại thấy người trông giữ mấy con thú lầu 4 rối loạn chạy về hướng này.

      “Quản lý…Lầu, lầu toàn bộ mấy con thú đều thấy.” Người này chính là nhân viên chuyên trông giữ những con thú tham gia quyết đấu. Kết quả vừa xuống lầu dưới nhìn trận đấu xong quay trở lên liền phát phòng chứa đầy những con thú toàn bộ còn con nào. Ngay cả con thú vừa bị thương trong trận đấu khi nãy cũng biến mất.

      " thấy?" Quản lí ngẩn người, "Như thế nào khả năng thấy bọn chúng?"

      "Quản lí là , toàn bộ mấy con thú ở bên trong phòng đều còn, ngay cả con Đản Đản thú vừa bị thương khi nãy cũng thấy.” Nhân viên trông giữ căn bản nghĩ đến có người trộm thú. ở đây làm hơn hai năm chưa từng phát sinh qua loại chuyện này.

      "Đáng chết, mày lên tìm xung quanh xem có còn sót lại con nào .” Quản lý gầm rú với nhân viên trông giữ sau đó với tên trọng tài:” , chúng ta đem con chim máy móc kia bắt lại!”

      tại tên quản lý này càng thêm muốn chiếm con chim bằng máy kia, dù sao bị thiệt hại con Bá Vương màu đen, bây giờ còn mất tích thêm mấy trăm con sinh vật lầu nữa.

      Duy Nhược Hề cùng Lam Á Nam nhìn hai người đàn ông trước mắt này, cái chính là trọng tài vừa ở đài, còn người cả hai cũng chưa từng gặp qua.

      "Có việc gì sao?" Duy Nhược Hề hỏi, hai người vừa chuẩn bị xuống đại sảnh bên cạnh toát ra hai người đàn ông này ngăn lại bọn họ.

      “Xin chào, tôi là Hồ Ngâm chính là quản lý của khu giải trí này. Tôi tìm tiểu thư chính là xin mời để con chim bằng máy này lưu lại!” Hồ Ngâm trực tiếp thẳng ý đồ với Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề sửng sốt chút, sau đó cười lạnh ra tiếng, cái kẻ này đúng là biết xấu hổ dám ra miệng cơ đấy.

      Ngay cả Lam Á Nam ở bên cạnh cũng cười lạnh, "Lưu lại? Cho các ngươi? Các ngươi tính toán tốt quá nhỉ. Chúng ta chính là để nó lưu lại đó!"

      "Lam tiểu thư, chuyện này liên quan đến . Vị này mang theo máy móc có tính công kích, vì để đảm bảo an toàn cho khách chúng tôi cần giữ con chim này để tránh thương vong đến người vô tội.”

      Duy Nhược Hề nhịn xuống tức giận trong lòng, mở miệng : "Chuyện đó liên quan gì đến các ngươi. Hai người các ngươi cảm thấy tôi bằng cách nào mà có thể thoát khỏi mắt bảo an mang nó vào?” Tên quản lý này cuối cùng là có biết dùng đầu óc hay a!

      "Chúng tôi chỉ vì an toàn của khách. như vậy là tiểu thư có biện pháp dấu giếm thông qua bảo an mà mang con chim này vào.” Hồ Ngâm hoàn toàn nghĩ xem này làm sao mà mang được con chim kia vào. Trong mắt chỉ còn nhìn thấy được lợi ích của con chim kia mang đến.

      "Cút ngay!" Duy Nhược Hề là nhịn được, những người này vì lòng tham mà muốn cướp đoạt Duy Bảo Bảo của bởi vì nhìn thấy quyền thế cho nên mới dám đánh chủ ý đến Duy Bảo Bảo sao.

      “Mong phối hợp,tôi còn khách khí là dù sao cũng là khách ở nơi này mong nhanh chóng giao con chim ra.” Hồ Ngâm nhìn Duy Bảo Bảo phía sau Duy Nhược Hề trong ánh mắt đều là tham lam. Con chim máy kia nhất định phải có được.

      “Phối hợp cái mông.” Đứng ở bên cạnh Lam Á Nam nổi trận lôi đình, Lam Á Nam chịu được nên quyền đánh qua lại bị Hồ Ngâm ở phía đối diện thoải mái né tránh.

      Thể thuật của tên Hồ Ngâm này cũng tệ lắm nếu làm sao Viêm gia cho làm quản lý khu giải trí được.

      “Nếu phối hợp đừng trách chúng tôi.” xong Hồ Ngần liền giơ tay định bắt Duy Bảo Bảo.

      Duy Nhược Hề chính là lạnh lùng nhìn Hồ Ngâm, sau đó mở miệng : "Ngươi làm như vậy được đồng ý của lão gia hay thiếu gia nhà ngươi chưa?”
      Hồ Ngâm giơ tay ra lại mạnh mẽ thu trở về sau đó nghi hoặc nhìn Duy Nhược Hề cái. nhớ là chưa từng ở bên người lão gia cùng thiếu gia gặp qua được kia. Cho nên khẳng định này chỉ là kẻ có tiền bình thường thôi.

      Hồ Ngâm nghĩ như vậy, sau đó mở miệng : "Loại chuyện này căn bản cần cho thiếu gia cùng lão gia biết. Tôi tự mình xử lý là được!"

      "Nhược Hề, chúng ta , cần để ý đến !" Lam Á Nam lôi kéo Duy Nhược Hề xoay người chuẩn bị rời . nghĩ cái tên não kia lại tiếp tục dây dưa. hoàn toàn bị lợi ích của Duy Bảo Bảo che hai mắt.

      "Lam tiểu thư có thể nhưng này thể, con chim máy móc của ấy có tính công kích rất mạnh, để lại con chim rồi sau.” Hồ Ngâm tiến đến phía trước chặn lại Duy Nhược Hề. Hôm nay nhất định phải lưu lại con chim bằng máy kia, dù sao cũng bị tổn thất quá lớn rồi.

      Hôm nay đem hết toàn bộ tài sản mua con Bá Vương màu đen thắng nhưng ngờ lại bị con chim màu đỏ trước mắt cú mổ chết. Chính vì như thế Hồ Ngâm lại càng mong ước có được con chim màu đỏ kia.

      Duy Nhược Hề cũng nhịn được, sau đó dùng Tinh thần lực cho Duy Bảo Bảo kêu nó nhất định thể nổi bão. Mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng nhất định thể khôi phục bản thể. Hơn nữa cũng nhất định thể phun lửa ở trước mặt nhiều người như vậy.

      Duy Bảo Bảo đại khái cũng biết nếu nó phun lửa hoặc là khôi phục bản thể làm cho Duy Nhược Hề gặp phiền toái, cho nên nó ngoan ngoãn đáp ứng Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề chuẩn bị dùng Tinh thần lực khống chế cái bàn bên cạnh lại đột nhiên bị thanh phía sau cắt đứt.

      "Phát sinh chuyện gì?" giọng điệu lạnh như băng vang lên.

      Dĩ nhiên là Mặc Diễm.

      Duy Nhược Hề vừa nghe thanh chỉ biết là Mặc Diễm ở phía sau.

      Mặc Diễm cũng chỉ là nghe lầu có tiết mục giải trí nên định nhìn xem. Ai biết vừa lên liền thấy Duy Nhược Hề giằng co với người đàn ông.

      Lam Á Nam cùng Duy Nhược Hề đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía Mặc Diễm.

      "Có chuyện gì vậy? Duy Nhược Hề." Mặc Diễm lại ở bên phát ra thanh lạnh như băng.

      "Có chút phiền toái , nhưng mà cần lo lắng, rất nhanh liền giải quyết." Duy Nhược Hề muốn phiền toái đến Mặc Diễm. Vốn cứu vài lần rồi. Hơn nữa Duy Nhược Hề phát , ở trong tiềm thức muốn để cho Mặc Diễm thấy là người vô dụng.

      "Rốt cuộc là chuyện gì?" giọng điệu của Mặc Diễm lại tăng thêm lần.

      "Xin chào tiên sinh. Vị tiểu thư này đem theo sủng vật có tính công kích vào yến hội, cái này hợp theo quy củ. Cho nên tôi muốn tịch thu con sủng vật của ta.”

      Mặc Diễm lạnh như băng nhìn cái tên đàn ông giả dạn trầm trước mắt, “Bắt ấy giao sủng vật cho ngươi? Nhà ngươi dựa vào cái gì?”

      Hồ Ngâm trầm nhìn Mặc Diễm tuấn tú trước mắt sau đó lại :” Dựa vào tiểu thư này làm trái với quy củ.”

      Mặc Diễm cũng thèm chuyện mà trực tiếp động thủ. Hồ Ngâm dường như nghĩ rằng Mặc Diễm lại trực tiếp động thủ nên bị quyền của Mặc Diễm đánh bay ra ngoài.

      Duy Nhược Hề há mồm to nhìn Mặc Diễm xuất thủ, ngờ Mặc Diễm lại trực tiếp động thủ như thế. Lam Á Nam ở bên cạnh thấy Mặc Diễm trực tiếp động thủ cũng hưng phấn vọt lên dùng đế giày cao gót đạp vào người Hồ Ngâm. Hồ Ngâm liền kêu lên tiếng vô cùng thảm thiết.

      Lúc này cái người vẫn đứng bên cạnh Hồ Ngâm mới phản ứng lại, nâng yết hầu kêu lên. Chỉ trong phút chốc các nhân viên bên trong toàn bộ đều chạy ra vây xung quanh Duy Nhược Hề.

      Mà những người khách ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như thế đa số liền cuống quýt chạy xuống lầu, còn số ở lại vây xem.

      Mặc Diễm cũng thèm tiếng nào trực tiếp động thủ, Lam Á Nam cũng quản là mặc lễ phục hay . Trực tiếp đem quăng cái đầu tóc giả sau đó tê cái xé mất cái đuôi váy của lễ phục.

      Duy Nhược Hề cũng ngại dùng tinh thần lực khống chế mấy cái ghế bên cạnh bắt đầu cho chúng bay đến đánh mấy người kia.

      Viêm Bân đột nhiên nhìn thấy khách khứa từ lầu chạy xuống liền kéo lại người hỏi, “ Làm sao vậy? phát sinh chuyện gì?”

      " lầu biết xảy ra chuyện gì lại có người đánh nhau."

      Viêm Bân nhíu mày, sau đó lập tức thẳng lầu . Bạch Linh Nhi ở bên cạnh thấy Viêm Bân lên lầu cũng vội vàng theo.

      Viêm Bân vừa lên đến lầu ba liền ngây ngẩn cả người, vừa vặn thấy nhân viên cầm cây đao đâm tới Duy Nhược Hề. Viêm Bân vừa định tiến lên phía trước thấy Mặc Diễm xoay người đem kẻ định đánh lén Duy Nhược Hề giải quyết.

      "Tiểu Hề, có chuyện gì?" Viêm Bân đến trước mặt Duy Nhược Hề. Có chút khẩn trương nhìn Duy Nhược Hề, "Em có bị thương chỗ nào ?"

      Bạch Linh Nhi ở phía sau thấy Viêm Bân tiến lên ân cần hỏi hang Duy Nhược Hề lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay của Viêm Bân mở miệng: “ Bân, chuyện gì vậy?” Sau đó quay đầu hỏi Duy Nhược Hề, “Duy Nhược Hề, biết hôm nay chính là lễ đính hôn của tôi với Viêm Bân sao mà còn thừa dịp gây phiền toái?”

      Duy Nhược Hề cũng lười trả lời Bạch Linh Nhi, chính là liếc Viêm Bân cái, sau đó mở miệng : "Hỏi quản lí nơi này của !" xong muốn xoay người xuống.

      Mặc Diễm cũng theo Duy Nhược Hề cùng nhau xuống. Chỉ có Lam Á Nam lúc xuống trừng mắt nhìn ViêmBân cùng Bạch Linh Nhi, “ biết nuôi dạy thuộc hạ kiểu gì, cư nhiên muốn tham con sủng vật của Nhược Hề, hừ!”

      Chương 118: Giữ lấy

      Chỉ lát sau Viêm Bân liền điều tra chân tướng. Đương nhiên quản lý Hồ Ngâm cùng tên trọng tài kia bị sa thảy. Kế đó nhân viên canh giữ cũng cho Viêm Bân biết toàn bộ mấy con thú lầu 4 đều biến mất thấy.

      Tuy rằng Viêm Bân cảm thấy mấy con sinh vật bị mất tích kia có chút lạ lưng mà cũng truy cứu. Dù sao mấy con sinh vật kia cũng đáng bao nhiêu tiền.

      Nhưng mà Viêm Bân lại hứng thú với con sủng vật của Duy nhược Hề. ngờ con chim bằng máy lại có thể mổ chết con quái vật Bá Vương màu đen.

      Viêm Bân trở xuống lầu , lúc này Duy Nhược Hề, Lam Á Nam, Mặc Diễm cùng ba mẹ của Mặc Diễm chuẩn bị rời . Duy Nhược Hề muốn ở lại trong này chút nào.

      "Tiểu Hề, thực xin lỗi, đều là sai lầm của .” Viêm Bân đứng trước mặt Duy Nhược Hề lòng xin lỗi. Bạch Linh Nhi đứng cách đó xa nhìn thấy Viêm Bân cố gắng giải thích với Duy Nhược Hề từng đợt hận ý nổi lên.

      " tại tôi muốn về xin phiền nhường đường chút!” Duy Nhược Hề chỉ biết muốn lưu lại nơi này chút nào.

      Duy Nhược Hề định bước Viêm Bân lập tức bắt được bả vai của Duy Nhược Hề mở miệng : "Thực xin lỗi, nghĩ tới phát sinh loại chuyện này."

      Duy Nhược Hề thấy Viêm Bân thế nhưng bắt được bả vai của trong lòng tức giận thôi. chuẩn bị mở miệng bên cạnh lại truyền đến thanh lạnh như băng, "Buông tay!"

      Duy Nhược Hề cảm thấy cái thanh này so với bình thường lạnh hơn đến vài phần.

      Viêm Bân nghe được thanh nhưng cũng có quay đầu, chính là tiếp tục nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề, "Tiểu Hề, kỳ chút cũng muốn cùng Bạch..." Viêm Bân còn chưa xong cảm giác bả vai bị ai giữ lại sau đó liền ‘răng rắc’ tiếng. Bả vai của Viêm Bân bị nắn cho trật khớp.

      Viêm Bân bắn đạo ánh mắt tàn khốc nhìn về phía Mặc Diễm sau đó nặn lại bả vai bị Mặc Diễm nắn cho trật khớp rồi lạnh lùng :” Mặc Diễm, đây chính là chuyện của tôi với Tiểu Hề, phiền đừng có xen vào. Cửa ở phía sau, muốn cũng ai ngăn đón .”

      "Duy Nhược Hề, chúng ta !" Mặc Diễm cũng để ý đến Viêm Bân cái gì, trực tiếp kéo Duy Nhược Hề chuẩn bị chạy lấy người.

      Lam Á Nam, Mặc ba cùng Mặc mẹ ở bên cạnh cũng gì nhìn tình trạng trước mắt. Mặc mẹ cảm thấy hết chỗ với con của bà rồi, thời điểm trước kia biết quý trọng. tại biết Duy Nhược Hề quý giá rồi chứ gì.

      Mặc Diễm cùng Viêm Bân mỗi người nắm lấy cánh tay của Duy Nhược Hề. Còn Duy Nhược Hề rối rắm hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải. Hai người kia hợp nhãn nhau làm gì lại liên lụy đến rồi.

      "Buông tay!"

      "Buông tay!"

      Cả hai người đồng thời mở miệng.

      Bạch Linh Nhi đứng cách đó xa vẫn ác độc nhìn về Duy Nhược Hề bị giằng co giữa Viêm Bân và Mặc Diễm. Sau đó ả xoay người tìm Viêm Kình Thương.

      Duy Nhược Hề nhíu mày nhìn nhìn hai người, mở miệng : "Buông tay!"

      Mặc Diễm do dự hồi, buông ra tay Duy Nhược Hề ra, Viêm Bân lại cố chấp tiếp tục lôi kéo tay Duy Nhược Hề.

      "Bân Nhi, con làm gì?" Cách đó xa bỗng nhiên truyền đến giọng nghiêm túc. Mọi người quay đầu thấy nơi xuất ra giọng dĩ nhiên là Viêm Kình Thương, bên người ông còn theo Trầm Uyển Tâm cùng Bạch Linh Nhi.

      "Bân Nhi, buông tay, con quên hôm nay là ngày gì sao?" Viêm Kình Thương đến trước mặt Viêm Bân rồi quát lớn.

      Viêm Bân lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi ở bên cạnh, mở miệng : "Con có quên hôm nay là ngàygì nhưng bởi vì con cần, ba, là người đem tin tức đính hôn của con cùng Bạch Linh Nhi tuyên bố ra ngoài. tại con làm giống như ý nguyện của ba. Người còn có cái gì hài lòng. Còn có…"

      Viêm Bân xong dừng chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Linh Nhi, thanh lạnh lùng : "Bạch Linh Nhi, cho dù tôi đính hôn với , sau này tôi cũng có cưới ! Còn việc làm ra chuyện tốt gì, tốt nhất đừng để tôi lấy được chứng cớ. Bằng , tôi ngại nháo với Bạch gia các người đâu.”

      Bạch Linh Nhi nghe Viêm Bân xong ủy khuất cúi đầu bắt đầu khóc thút thít.

      "Vô Liêm sỉ, " Viêm Kình Thương phẫn nộ quát, "Linh Nhi chính là vị hôn thê của con, làm sao con có thê như vậy?”

      "Ba, từ trước giờ con đều thực nghe lời người nhưng chuyện này con tuyệt đối đồng ý. Hôm nay con tham dự lễ đính hôn chính là cho để lại chút mặt mũi cho mọi người. Vài ngày nữa con đem hôn ước hủy.”

      Nghe được Viêm Bân như vậy Bạch Linh Nhi khóc càng thương tâm, còn Viêm Bân nghe đến thanh của ta lại càng thêm chán ghét.

      "Vô Liêm sỉ, con nghĩ cùng đừng có nghĩ. Qua năm mới tìm ngày tốt cưới Linh Nhi vào cửa !” Viêm Kình Thương xong quay sang nhìn Duy Nhược Hề mở miệng :” chính là Duy Nhược Hề?”

      “Đúng vậy, chào bác.” Duy Nhược Hề thản nhiên mở miệng đáp.

      Viêm Kình Thương lại đánh giá Duy Nhược Hề, phát thay đổi rất nhiều so với trong ảnh, khó trách Bân nhi càng ngày càng muốn bảo hộ ấy. Viêm Kình Thương thản nhiên thở dài hơi, mở miệng : "Cám ơn lần trước cứu Ngô nhi của của nhà chúng tôi.”

      có gì.” Duy Nhược Hề nghĩ tới Viêm Kình Thường hỏi đến chỉ là lời cảm tạ.

      Viêm Kình Thương lại nhìn đến cả nhà Mặc gia ở bên cạnh, “ Mặc Tứ, lâu gặp, thân thể có tốt lên chút nào ? Tuy rằng khỏi như vậy nhưng trong giọng của Viêm Kình Thương có nửa phần quan tâm.

      Mặc Tứ cũng bình tĩnh nhìn Viêm Kình Thương, sau đó mở miệng cười : " Phiền lo lắng rồi. Cơ thể của tôi hoàn toàn bình phục. tại tôi hoàn thành xong bộ thể thuật kia. Nếu làm sao biết xấu hổ mà tham dự tiệc tùng.” Mặc ba cũng dễ chọc lập tức đánh trả lại.

      Viêm Kình Thương nghe Mặc Tứ như vậy ràng ngẩn người. Điều này sao có thể, ta làm sao mà có nhiều lỏa thạch như vậy? Điều này tuyệt đối có khả năng. Dường như Viêm Kình Thương thể tin được lời củaMặc Tứ.

      Mặc Tứ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Viêm Kình Thương, cười giải thích: "Lỏa thạch chính là bạn của Diễm Nhi tặng cho, thừa thiếu, vừa vặn đủ để tôi khôi phục thân thể sau đó hoàn thành được bộ thể thuật kia.

      Mặc Tứ đương nhiên biết Viêm Kình Thương ngăn cản cho Mặc gia mua được lỏa thạch. Nguyên bản Mặc Tứ cũng phi thường thống hận 9 đại gia tộc, bởi vì nếu lúc trước có bọn họ trợ giúp người nhà của ông chết như thế.

      Nhưng mà đêm hôm đó Mặc Tứ đem toàn bộ Lâm gia 386 người giết hết. Cho nên ông còn tính toán với bát đại gia tộc còn lại. Ngay cả khi bát đại gia tộc ngăn cản ông mua lỏa thạch, ông thèm tính toán chuyện vụn vặt.

      Dù sao kẻ giết hại người nhà ông cũng là Lâm gia, Mặc Tứ tính toán kết oán với bát đại gia tộc còn lại. Chỉ cần bát đại gia tộc đánh chủ ý lên bộ thể thuật và thương tổn đến người Mặc ga ông cũng cần động đến bát đại gia tộc.

      "Chúng ta trước, quấy rầy!" Mặc Tứ xong, sau đó dẫn đầu mang theo những người liên can ra ngoài.

      Viêm Kình Thương đứng sững nơi đó nhìn bọn họ rời sau đó hỏi Viêm Bân:” Bân Nhi, con xem chuyện này là thế nào? Thị trường gần đây có lưu thông lượng lớn lỏa thạch nào ?” Nếu cái người gọi là bạn của Mặc Tứ từ đâu có nhiều lỏa thạch như vậy?

      "Ba, thị trường gần đây có lượng lỏa thạch lớn nào lưu thông. Chỉ có lần Phàm Dật Trì cho con biết Phàm Nghĩa Đường của bọn họ thu mua được hơn 200 viên lỏa thạch. Toàn bộ đều do Duy Nhược Hề nhận nhiệm vụ ủy thác!”

      Hơn 200 viên lỏa thạch? Viêm Kình Thương tại sao mà con ông thích kia lại thần bí như vậy. Có thể thản nhiên đưa ra hơn 200 viên lỏa thạch, thậm chí Viêm gia cũng tồn nhiều lỏa thạch như vậy.

      “Bân Nhi, con cho rằng người bạn kia của Mặc Diễm có phải là Duy Nhược Hề ? “ Viêm Kình Thương suy đoán đồng thời cũng có chút lo lắng, biết Mặc gia có thể tìm họ đối phó .

      “Con cũng biết có phải là Duy Nhược Hề .” Viêm Bân cúi đầu chuyện, trong lòng phiền phiền muộn thôi. Nghĩ đến hôm nay chính là tiệc đính hôn của cùng Bạch Linh Nhi càng thêm phiền muộn.

      Duy Nhược Hề theo Mặc ba rời khỏi yến hội.

      "Nhược Hề, mình về trước nhé!" Lam Á Nam hôm nay rất là vui vẻ, hôm nay đánh được trận ghiền.

      “Được, tạm biệt.”

      Nhìn Lam Á Nam xa, Duy Nhược Hề mới bước nhanh đuổi theo Mặc Diễm, Mặc mẹ cùng Mặc ba tuốt đàng trước.

      Nhìn cái người bên cạnh được lời, mặt mày cũng thể tí cảm xúc gì làm Duy Nhược Hề cảm thấy được an tâm. hiểu vì sao vừa rồi Mặc Diễm lại muốn dẫn .

      Mặc Diễm ở bên cạnh lại làm ra vẻ lãnh khí chuyện. Coi Duy Nhược Hề giống như tồn tại.

      Bởi vì Mặc mẹ muốn đưa Duy Nhược Hề trở về cho nên Duy Nhược Hề mới theo Mặc Diễm đến chỗ đỗ xe. Kết quả Mặc mẹ đột nhiên có hẹn với bạn rồi bảo Mặc Tứ cùng với bà để cho Mặc Diễm đưa Duy Nhược Hề trở về.

      Duy Nhược Hề nhìn Mặc ba cùng Mặc mẹ xa biết Mặc mẹ là tạo cơ hội cho hai người bọn họ cùng chỗ. Nhưng mà lúc chỉ còn lại cùng Mặc Diễm Duy Nhược Hề cảm thấy vô cùng khẩn trương.

      Ai, bị Mặc Diễm làm cho sắp đông lạnh! Duy Nhược Hề thở dài ở trong lòng. Sau đó ngẩn đầu nhìn Mặc Diễm tươi cười mở miệng:”Nếu tự về , cần phải đưa tôi. Tôi gọi xe xong tự trở về là được rồi.” Ai, hoài niệm gương mặt tươi cười của ta nha.Duy Nhược Hề dưới đáy lòng thầm than.

      Duy Bảo Bảo ở bên cạnh tựa hồ cũng cảm giác được lãnh khí mạnh mẽ, cho nên có nơi nơi bay tới bay lui, chính là im lặng bay theo phía sau Duy Nhược Hề.

      Mặc Diễm nghe được thanh của Duy Nhược Hề, nhưng có mở miệng chuyện, chính là đem cửa xe mở ra, sau đó nhìn Duy Nhược Hề cái.

      Duy Nhược Hề ngẩn người, đây là cái ý tứ gì a? Bảo lên xe? Hay là...

      "Lên xe." Hai chữ lạnh như băng. Duy Nhược Hề ngoan ngoãn leo lên xe. Duy Bảo Bảo cũng ngoan ngoãn theo cùng.

      Duy Nhược Hề ngồi ở trong toa xe nhìn gương mặt chút thay đổi Mặc Diễm, tâm tình càng thêm bất an.

      "Cái kia, hôm nay lúc ở lầu cám ơn !" Duy Nhược Hề phát khi chuyện cùng Mặc Diễm đều là lời cảm ơn. Nghĩ đến đây Duy Nhược Hề lại thêm phiền não.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 119: phản ứng của cổ thụ gia gia

      Tại sao mỗi lần đều vô năng như vậy, vì cái gì mỗi lần gặp phiền toái đềubị nhìn thấy. Duy Nhược Hề muốn để cho Mặc Diễm nhìn thấy lúc chật vật.

      Nghĩ như vậy trong lòng của Duy Nhược Hề càng thêm phiền. Duy Nhược Hề thậm chí cảm thấy tinh thần lực của có chút chịu khống chế bắt đầu loạn lên.

      Thầm kêu tiếng xong, Duy Nhược Hề nghĩ đến tâm tình của thể dao động quá lớn. tại tinh thần lực của còn chịu khống chế của nữa.

      Đầu của Duy Nhược Hề đổ đầy mồ hôi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình nhưng mà bình tĩnh được. Duy Bảo Bảo ở bên cạnh dường như cũng nhận ra được Duy Nhược Hề dị thường bắt đầu chíp chíp kêu lên, tiếng kêu cứ như là tiếng chuông vang.

      Mặc Diễm nghe được thanh lập tức quay đầu nhìn sang sau đó cũng phát Duy Nhược Hề dị thường, " Duy Nhược Hề! làm sao vậy?"

      Duy Nhược Hề đầu đầy mồ hôi nhìn Mặc Diễm, là ảo giác của sao? Vì cái gì lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng kia lại lên tia kinh hoảng.

      "Tinh thần lực... Tựa hồ. Có chút chịu... khống chế." Duy Nhược Hề gian nan .

      "Tinh thần lực?" Mặc Diễm cũng có chút hoảng, " thử làm cho tâm tình yên tĩnh. cần nghĩ nhiều, sau đó chậm rãi khống chế lại Tinh thần lực." Tuy rằng Tinh thần lực của Mặc Diễm Tinh có cao bằng Duy Nhược Hề nhưng vẫn biết được nguyên nhân là do tầm tình của Duy Nhược Hề dị thường nên mới trở nên như vậy.

      Bên cạnh tiếng kêu của Duy Bảo Bảo cũng càng lúc càng lớn.

      Duy Nhược Hề gật gật đầu, sau đó chậm rãi bình phục tâm tình của mình. Lại phát khi nhìn Mặc Diễm căn bản tâm tình của được yên tĩnh.

      " cần suy nghĩ lung tung!" bất tri bất giác thanh cảu Mặc Diễm cũng trở nên dịu dàng. thay Duy Nhược Hề lau mồ hôi trán.

      Duy Nhược Hề trong lòng thầm mắng chính mình, ràng biết chính thể tức giận, thể làm cho tâm tình của có dao động quá lớn. Ai biết thế nhưng lại khống chế được.

      Dường như Duy Bảo Bảo cũng càng ngày càng phiền não, tiếng kêu cũng càng lúc càng lớn, bóng dáng nho ở trong xe phịch phịch bay loạn.

      Duy Nhược Hề Bởi vì tiếng kêu của Duy Bảo Bảo nên tâm tình của Duy Nhược Hề cũng hoàn toàn thể bình tĩnh được. Duy Nhược Hề cảm giác được Tinh thần lực dao động càng lúc càng lớn.

      Dường như Duy Bảo Bảo cũng chịu được, đột nhiên phịch tiếng, khôi phục lại bản thể lớn. Đem toàn bộ thùng xe lấp đầy, ánh sáng ngũ sắc tỏa lên mặt của Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm.

      Duy Nhược Hề lúc này mới mạnh cảm giác được Tinh thần lực toàn bộ yên tĩnh lại. biết là Duy Bảo Bảo lại đem Tinh thần lực của hấp thu hết.

      Mặc Diễm trợn mắt nhìn con chim to lớn xinh đẹp ở trong xe, cảm thấy các tế bào não của mình đủ dùng.

      Duy Nhược Hề nhìn thấy Duy Bảo Bảo biến trở về nguyên hình liền thầm kêu tiếng xong, nhưng lại có cảm giác thất kinh. Đại khái là vì người bên cạnh chính là Mặc Diễm .

      Quên , trước tiên vẫn nên tiến vào gian, Duy Nhược Hề thầm than tiếng, sợ hãi người bên ngoài xe nhìn thấy Duy Bảo Bảo. Dù sao, Mặc Diễm cũng biết gian dị năng. Cho nên ở trước mặt Mặc Diễm vào trong gian Duy Nhược Hề cảm thấy có gì lo lắng.

      Mặc Diễm tiếp tục nhìn chằm chằm Duy Bảo Bảo đột nhiên biến thành lớn, giơ tay sờ sờ cái cánh của Duy Bảo Bảo phát ra ánh sáng ngũ sắc. Mà trong lúc này Duy Nhược Hề sờ bên cánh còn lại của Duy Bảo Bảo và nghĩ đến Mặc Trạc. Sau đó lóe cái Duy Nhược Hề vào gian.

      Tiến vào trong gian Duy Nhược Hề liền trợn tròn mắt. Nhìn cái gương mặt tuấn mỹ ở bên cạnh Duy Bảo Bảo kia. Đầu óc của Duy Nhược Hề trống rỗng. Vì sao Mặc Diễm cũng vào theo?

      Dường như Mặc Diễm cũng hoàn toàn ngây dại, nơi này là chỗ nào?

      "Nơi này là?" Mặc Diễm nhìn Duy Nhược Hề bên cạnh, cũng đoán được cái đại khái, biết nơi này hẳn là gian của Duy Nhược Hề. Chính là vì sao mà cũng có thể tiến vào? Theo lý thuyết gian dị năng để cho người khác tiến vào. Còn có, con chim vừa rồi ở trong xe là thế nào nữa?

      Duy Nhược Hề thở dài hơi nhưng cũng có kinh hoảng. chỉ cảm thấy có chút kỳ quái vì cái gì Mặc Diễm cũng có thể vào trong gian này. Từ rất sớm Duy Nhược Hề thử qua, thử làm cho Duy Hạo cùng tiến vào gian của mình nhưng kết quả lại thất bại.

      Duy Nhược Hề ở trong lòng thầm may mắn, may mắn hôm nay là Mặc Diễm, nếu là người khác vô cùng lo lắng . Duy Nhược Hề phát ra hề sợ bí mật của mình bị Mặc Diễm biết.

      "Nơi này chính là gian của tôi, còn về con chim mới ở xe...." Duy Nhược Hề chỉ chỉ Duy Bảo Bảo ở bản thể lớn còn bầu trời bay tới bay lui tiếp tục : "Nguyên bản của nó chính là cái trứng ở trong gian này, ngờ cuối cùng có thể nở ra.” Duy Nhược Hề chính là đơn giản giải thích chút.

      Mặc Diễm gật gật đầu, cũng hỏi thêm cái gì chính là nhìn chung quanh bắt đầu đánh giá.

      Mặc Diễm phát gian này rất lớn, hơn nữa bên trong còn trồng các loại rau dưa, bên trong gian còn có ba cái hồ nước. Ngoài ra còn có cả vườn cây ăn quả, bên phải của gian còn có ba cây ăn quả kết trái. Ở nơi này Mặc Diễm còn thấy rất nhiều con Đản Đản thú, định thân thú cùng Thảo Nê Mã thú. Mặc Diễm biết những con thú này đều ở vùng hoang vu, bọn chúng là những sinh vật còn sót lại từ cuộc chiến tranh của mấy trăm năm trước. nghĩ tới trong gian của Duy Nhược Hề lại có mấy con sinh vật này.

      Minh Đại Vương thấy Duy Nhược Hề vào được, lập tức chạy đến bên người Duy Nhược Hề chỉ nhìn Mặc Diễm cái liền xem Mặc Diễm như trong suốt. Sau đó líu ríu bắt đầu hỏi.

      "Duy Nhược Hề, chuyện hôm nay là thế nào a? Làm sao lại có nhiều đồng bào của ta tiến vào như thế?”

      Hơn 200 con U Điềm sinh vật vật kia tại còn sợ hãi như trước nữa, tuy bọn chúng đột ngột bị đưa đến nơi xa lạ nhưng khi vào gian thấy được lượng lớn đồng loại làm cho bọn chúng yên tâm. Con thú bị thương được gian chữa lành rất tốt.

      Duy Nhược Hề cùng Minh Đại Vương giải thích chút. cho Minh Đại Vương biết những con thú đó đều do cứu ra, bảo bọn Minh Đại Vương nhớ chiếu cố bọn nó. Minh Đại Vương nghe xong đầu đuôi lắc mông rời .

      Mặc Diễm ngạc nhiên nhìn thoáng qua Minh Đại Vương, lại nhìn Duy Nhược Hề hỏi, “ có thể chuyện bọn chúng sao?” biết sao. Ngày hôm nay Mặc Diễm bị kích thích rất nhiều, cũng chỉ có chút ngạc nhiên khi Duy Nhược Hề có thể chuyện được với bọn sinh vật.

      “Phải, ở trong gian tôi có thể chuyện cùng chúng nó nhưng mà khi ra bên ngoài ghe được cái gì.” Duy Nhược Hề cười giải thích, là khó thấy được biểu tình ngạc nhiên của Mặc Diễm nha.

      "Đúng rồi, ở trong gian làm sao mà có được bọn sinh vật này?” Mặc Diễm cũng rất tò mò.

      Duy Nhược Hề cũng giải thích chút sau đó đem chuyện tình người trái đất cùng nhóm U Điềm sinh vật hiểu lầm cho Mặc Diễm nghe làm Mặc Diễm ở bên thổn thức thôi.

      Mặc Diễm lại ở trong gian dạo vòng sau đó đến trước mặt ba cây ăn quả hái được trái cây thân Đào Đào.

      "Chán ghét!"

      Tay cầm quả đào của Mặc run lên chút, sau đó nhìn thoáng qua cái cây ăn quả trước mặt. Chẳng lẽ là cái cây này chuyện sao?

      " được hái trái cây người của tôi!”

      ‘Phốc!’ Mặc Diễm trực tiếp bị sặc nước miếng. Những thứ trong gian này đúng là vô kì bất hữu. Ngay cả cây ăn quả cũng có thể chuyện.
      Duy Nhược Hề cười cười, sau đó tiến lên, "Đào Đào, được ăn hiếp ấy. ấy là bạn của chị! Tên là Mặc Diễm.”

      Sau đó Duy Nhược Hề quay sang với Mặc Diễm:” Ba đứa chúng nó lần lượt là Đào Đào, Bình Bình cùng .”

      "Hì hì, " ba cái cây ăn nghe Duy Nhược Hề giới thiệu xong mới bắt đầu nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên Duy Nhược Hề dẫn người khác lại đây làm cho ba cái cây ăn quả kích động thôi.

      " là con trai ?" Đào Đào mở miệng.

      "Nhìn hình dáng của so với cách miêu tả đàn ông của chị Tiểu Hề rất giống!” Bìn Bình tiếp theo .

      "Đúng vậy, đúng vậy!" phụ họa.

      đợi Mặc Diễm trả lời, Duy Nhược Hề đứng bên cạnh mãnh liệt ho khan. Sớm biết thế này kể cho chúng nghe nhiều chuyện như vậy, tại mong chúng nó cái gì bậy bạ.

      Mặc Diễm nhìn ba cây ăn quả ở trước mặt thế nhưng lộ ra tươi cười. Lập tức làm cho ai đó bên ho khac kịch liệt ngây ngẩn cả người.

      Ngay cả ba cây ăn quả chưa từng gặp qua con trai cũng tựa hồ bì mê hoặc giống như Duy Nhược Hề. Bọn chúng chính là mãnh liệt phe phẩy nhánh cây cũng ở mở miệng chuyện.

      Mặc Diễm cầm quả đào đến bên cạnh hồ nước ngồi xuống rửa sạch lông tơ trái đào rồi ngụm cắn xuống.

      Um! Hương vị tuyệt vời, Mặc Diễm phát bản thân rất là hoài niệm hương vị này. Lúc trước khi ở Mặc gia, Mặc Diễm cũng từng ăn qua vài lần rau dưa cùng trái cây trong gian của Duy Nhược Hề. nghĩ đến bây giờ có thể vào được gian này.

      "Mặc Diễm, để tôi giới thiệu cổ thụ gia gia cho biết!” Duy Nhược Hề tại bừng tỉnh lại từ trong tươi cười của Mặc Diễm mới nhớ đến còn chưa giới thiệu đại boss cho Mặc Diễm biết.

      Mặc Diễm ăn xong trái đào mới đến chỗ của cổ thụ gia gia cùng Duy Nhược Hề. Bên cạnh hồ nước có cây cổ thụ vô cùng lớn. Mặc Diễm ngẩn ngơ, chẳng lẽ cây cổ thụ này cũng thành tinh?

      "Cổ thụ gia gia!" Duy Nhược Hề ngọt ngào cười với cổ thụ gia gia."Đây là bạn của con, biết thế nào ấy cũng theo vào được!”

      Cây cổ thụ ở bên cạnh hồ nước nhàng run lên cái sau đó biến thành ông lão râu tóc bạc phơ đứng trước mặt Mặc Diễm. Dường như cổ thụ gia gia rất kích động khi thấy Mặc Diễm.

      Mặc Diễm có chút kỳ quái khi nhìn ông lão trước mắt này, đây hẳn là hóa thân của cái cây kia . ngờ trong gian của Nhược Hề cũng có cổ thụ thành tinh.

      "Giống, là giống a!" Cổ thụ gia gia nhìn Mặc Diễm thào tự .

      "Giống cái gì a? Cổ thụ gia gia!" Duy Nhược Hề có chút kỳ quái nhìn cổ thụ gia gia dị thường kích động, tại sau khi thấy Mặc Diễm cổ thụ gia gia lại kích động như vậy.

      " có gì! Ai!" Cổ thụ gia gia thở dài hơi, chuyện.

      Duy Nhược Hề nhìn thấy cổ thụ gia gia chuyện, cũng có hỏi vì sao nữa, chính là giới thiệu Mặc DIễm cho cổ thụ gia gia nghe.

      "Uh, ta biết, con dẫn cậu ta dạo trong gian !” Dường như tâm tình của cổ thụ gia gia tốt lắm. Sau đó lóe cái rồi biến trở về hình dáng của cây cổ thụ cấm rễ bên hồ nước.

      Chương 120 : Sinh trưởng rất nhanh

      Cổ thụ gia gia rốt cuộc là làm sao vậy? Duy Nhược Hề có chút ngạc nhiên. Tại sao cổ thụ gia gia thấy Mặc Diễm lại trở nên khác thường như vậy? Với lại chân tướng trong miệng của cổ thụ gia gia là thế nào, Mặc Diễm giống ai?

      Duy Nhược Hề nhìn thấy cổ thụ gia gia muốn tiếp tục chuyện nữa nên cũng dám hỏi thêm cái gì, chính là dẫn Mặc Diễm dạo vòng trong gian.

      Đối với những chuyện nên hỏi Mặc Diễm cũng có hỏi chỉ yên lặng theo Duy Nhược Hề dạo hết gian. Mặc Diễm cũng nhận biết được bọn Minh Đại Vương sau đó cũng thu hoạch được mớ trái cây chín thân bọn Đào Đào ít. Nghe Duy Nhược Hề kể về chuyện tình trong gian tâm tình của Mặc Diễm tốt lên rất nhiều. .

      Ra khỏi gian trở lại toa xe cũng sắp đến Hào Gia Viên 1. Lần này Duy Bảo Bảo cũng theo ra ngoài, bởi vì khi Bảo Bảo hấp thu tinh thần lực của Duy Nhược Hề thể biến trở lại trong thời gian ngắn cho nên Duy Nhược Hề bắt buộc phải để nó lại trong gian.

      "Tôi về trước!" Duy Nhược Hề đứng ở cổng tiểu khu mỉm cười với Mặc Diễm ở trong toa xe. Sau khi đợi cho Duy Nhược Hề xoay người vào tiểu khu Mặc Diễm mới bảo toa xe rời .

      Ở trong toa xe Mặc Diễm tựa lưng vào ghế sau đó nghĩ lại toàn bộ chuyện tình của hôm nay. là giống như nằm mơ, hơn nữa con chim kia khi ở bộ dáng lớn giống như từng nhìn thấy ở đâu rồi. Nhưng mà Mặc Diễm cũng nhớ ra là nhìn thấy ở đâu.

      Lần này Duy Nhược Hề về nhà phát ra Duy ba cùng Duy mẹ phải ở trong phòng thí nghiệm mà ngồi sô pha chờ .

      "Tiểu Hề, thế nào? Bạch Linh Nhi có kiếm chuyện với con chứ?” Thấy Duy Nhược Hề về đến nhà Duy mẹ vội vàng đứng dậy kéo Duy Nhược Hề đến ngồi bên cạnh bà.

      "Đương nhiên có, mẹ, con của mẹ lợi hại như vậy người khác muốn khi dễ cũng khi dễ được.”

      Duy mẹ nghe được con bảo có bị người ta khi dễ mới thở dài nhõm hơi. Dù sao Bạch Linh Nhi kia chính là muốn mệnh của con bà, chính vì vậy Duy ba cùng Duy mẹ mới lo lắng.

      "Đúng rồi, Tiểu Hề. Chiếc xe kia của con mẹ cải trang tốt lắm, tại con có muốn xem ?”

      “Dạ muốn!” Mắt Duy Nhược Hề sáng lên, “ là mong chờ biết mẹ đem xe đổi thành bộ dáng gì nữa.” Trong khoản thời gian có toa xe Duy Nhược Hề đúng quen. Tuy rằng tại trong tài khoản của cũng có mười mấy triệu tinh cầu. Nhưng mà nghĩ đến thời gian tới cùng hợp tác với Lam gia mở trang viên An Dưỡng chắc cần rất nhiều tiền, cho nên Duy Nhược Hề cũng có ý muốn tiết kiệm nên bỏ qua ý định mua toa xe.

      Duy Nhược Hề theo Duy ba cùng Duy mẹ vào trong gara phía sau biệt thự. Cái gara này cũng khá chỉ khoản 80 mét vuông mà thôi.

      Sau khi Duy mẹ mở cửa gara ra Duy Nhược Hề thấy chiếc xe vô cùng phong cách. Cho dù Duy Nhược Hề có bao nhiêu đam mê với toa xe mà cũng bị chiếc xe vô cùng đẹp đẽ trước mắt mê hoặc.

      Những đường cong thanh thoát cùng với màu đỏ chói mắt rất thu hút ánh nhìn của người khác. Duy ba cùng Duy mẹ thế nhưng đem phía bên ngoài của toa xe cũng sửa lại. Nhưng mà Duy Nhược Hề rất thích chiếc xe được cải trang này.

      “Ba mẹ, rất tuyệt vời!” Duy Nhược Hề thiệt tình tán thưởng.

      "Đương nhiên, cũng nhìn xem là ai cải trang lại. Hơn nữa tính năng cũng được sửa lại rất tốt. Tuyệt đối thua gì mấy toa xe phiên bản số lượng có hạn đâu.” Duy mẹ vui vẻ cười nhìn Duy Nhược Hề cam đoan.

      Duy Nhược Hề leo lên toa xe ra ngoài dạo vòng, phát ngồi thoải mái hơn trước rất nhiều. Hơn nữa tốc độ cũng nhanh lên ít. Ngoài ra khi ngồi bên trong xe xũng có cảm giác có cái gì chấn động. Dạo qua vòng Duy Nhược Hề mới đem toa xe trở lại gara.

      Từ sau khi tham gia lễ đính hôn của Viêm Bân cùng Bạch Linh Nhi mấy ngày liên tục Duy Nhược Hề cũng ra ngoài, chỉ luôn luôn ngồi ở trong nhà đợi tinh thần lực khôi phục trở lại. suy nghĩ về sau tuyệt đối thể làm cho tâm tình có dao động quá lớn mới tốt. Nếu có Duy Bảo Bảo ở bên cạnh liền thảm rồi.

      Mấy ngày nay mỗi khi có việc gì làm Duy Nhược Hề vào trong gian. Ở bên trong gian vườn cây ăn quả trưởng thành ít, tại kết hoa. Mấy con tôm cùng ốc lần trước mua cũng trưởng thành, chỉ cần vài hôm nữa là có thể ăn được. Cái gốc Mạn Đà La kia cũng sống lại, nở rộ những bông hoa màu tím, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp và diễm.

      Duy Nhược Hề cũng thường xuyên chuyện phiếm với cổ thụ gia gia. Chính là mấy ngày nay dường như tâm tình của cổ thụ gia gia được tốt lắm, đối với Duy Nhược Hề có chút xa cách.

      Hoàn thành xong việc tu luyện trong ngày Duy Nhược Hề ăn xong bữa sáng lại chạy vào trong gian. Sau khi cùng bọn Minh Đại Vương với Đào Đào chào hỏi xong Duy Nhược Hề đến bên cạnh hồ nước định hỏi cổ thụ gia gia vì sao hôm trước khi thấy Mặc Diễm lại dị thường như vậy.

      "Cổ thụ gia gia, sớm a!" Duy Nhược Hề cùng cổ thụ gia gia chào hỏi.

      "Tiểu Hề, sớm!" Hôm nay tâm tình của Cổ thụ gia gia dường như cũng tệ lắm.

      "Cổ thụ gia gia, tại sao lần trước bạn của con có thể vào trong gian?” Đối với điểm ấy trước sau Duy Nhược Hề vẫn thủy chung . Mấy ngày nay cũng thử qua làm cho Duy ba cùng Duy mẹ cùng vào gian nhưng mà vẫn giống như trước kia cách nào dẫn hai người họ vào được.

      "Điểm ấy ta cũng ràng." Cổ thụ gia gia trầm mặc hội mới mở miệng .

      Duy Nhược Hề hơi hơi có chút thất vọng, vì cái gì mà ngay cả cổ thụ gia gia cũng biết nguyên nhân.

      "Đúng rồi, cổ thụ gia gia lần trước người người bạn kia của con giống ai?" Duy Nhược Hề đột nhiên mở miệng hỏi.

      Cổ thụ gia gia lại trầm mặc trả lời vấn đề này cho Duy Nhược Hề. Sau đó qua lúc lâu cổ thụ gia gia mới thở dài: "Tiểu Hề, chờ khi ông hiểu và suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện xong ông cho con biết cậu ta giống ai.”

      Duy Nhược Hề nghe được cổ thụ gia gia như vậy, cũng tiếp tục miễn cưỡng. Lại quay trở lại bên cạnh bọn Đào Đào sau đó dựa lưng vào Đào Đào ngồi xuống.

      “Chị Tiểu Hề, sau dẫn cái lần trước vào đây chơi?” Bọn Đào Đào vô cùng thích Mặc Diễm, dù sao cũng là nhân loại thứ hai mà bọn chúng thấy được ngoài Duy Nhược Hề. Mặc khác Mặc Diễm lại là người đàn ông đầu tiên mà chúng thấy nữa.

      " ta có việc, thể thường xuyên đến!" Duy Nhược Hề mở miệng giải thích, cũng dám cho ba cây ăn quả biết là ra sợ thái độ lạnh như băng của Mặc Diễm thôi.

      “Chị Tiểu Hề, cái lần trước vào đây á, khi ấy tươi cười nhìn thoải mái nha!” Bình Bình nhớ lại khuôn mặt tươi cười của Mặc Diễm.

      "Đúng vậy!" Mặc kệ người khác cái gì cũng phụ họa theo.

      Duy Nhược Hề tự giác cũng nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Mặc Diễm. Ai, nếu mỗi ngày ấy đều mỉm cười với tốt, cần lúc nào cũng trưng cái mặt lạnh băng kia ra.

      Duy Nhược Hề cùng bọn Đào Đào lại hàn huyên sôi nổi thời gian. Sau đó qua hồ nước nhìn xem bọn ốc đồng cùng tôm. ngờ bên trong hồ nước lại có thêm rất nhiều tôm con cùng trứng ốc. Hẳn là bọn tôm cùng ốc bắt đầu sinh sôi nảy nở. Duy Nhược Hề cao hứng bắt ít con tôm cùng ốc để buổi trưa làm ăn.

      Nhờ linh khí trong gian mà tôm cùng ốc so với kiếp trước cũng lớn hơn rất nhiều.

      Buổi trưa, Duy Nhược Hề đem ốc xử lý tốt xong làm cái ốc xào cay. Kế đó là làm thêm món tôm hấp cùng hai món rau đơn giản ăn với cơm.

      Sau khi Duy ba cùng Duy mẹ ra ngoài đối với món tôm hấp cùng ốc xào của Duy Nhược Hề khen ngợi dứt. Duy Nhược Hề cũng ăn hơn bình thường chén cơm, có biện pháp nào khác, rất thích ốc xào.

      Ăn xong cơm trưa, Duy Nhược Hề trở về phòng của mình phát bồn hoa trong phòng muốn nảy mầm. Duy Nhược Hề đem đất từ trong gian ra ngoài bỏ vào chậu hoa, và cũng chừa lại ít chậu ở trong gian. Cùng loại đất, cùng loại hạt giống nhưng mà ở trong gian chỉ cần ngày là cây hoa có thể nảy mầm và trưởng thành ra hoa rồi. Nhưng mà chậu hoa bỏ bên ngoài này đến 10 ngày mới nảy mầm.

      Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm bồn hoa vừa mới nảy mầm kia sau đó dùng tinh thần lực quan sát tình huống của gốc cây bên trong đất. thử làm cho tinh thần lực vây quanh gốc cây, trong lòng suy nghĩ biết có thể làm cho nó nhanh lớn lên được .

      Ai biết trong lòng nghĩ như vậy mà Duy Nhược Hề lại phát ra chuyện. Chỉ trong vài giây cái hạt mầm mới ló chút xanh xanh kia cao đến nửa thước. Làm cho Duy Nhược Hề sợ tới mức mà tinh thần lực bị đứt đoạn, chính vì thế cái cây mới lập tức ngừng phát triển.

      Duy Nhược Hề ngơ ngác nhìn cái cây con trước mắt cao đến nửa thước, khi nào có năng lực như vậy? lẽ là lần bị Duy Bảo Bảo hấp thu hết tinh thần lực tại văn phòng của Thường Trác sao? Sau lần đó khi tinh thần lực khôi phục lại Duy Nhược Hề liền cảm giác được tinh thần lực của tăng trưởng. lẽ cùng với việc gia tăng tinh thần lực của có quan hệ, chính vì vậy mới có khả năng làm cho thực vật tăng trưởng nhanh chóng?

      Duy Nhược Hề cố gắn làm cho tâm tình kích động bình phục trở lại, sau đó lại tiếp tục dùng tinh thần lực bao quanh gốc hoa kia. Kết quả cái cây lại lấy tốc độ nhanh chóng mà trưởng thành trước mắt Duy Nhược Hề. Kế đó cái cây lại ra đám nụ hoa và hoa bắt đầu nở ra. Đến lúc này Duy Nhược Hề cảm thấy đầu óc có chút đau đớn, biết đây chính là hậu quả của việc tinh thần lực bị tiêu hao quá độ. Duy Nhược Hề liền lập tức thu lại tinh thần lực.

      Vui vẻ quay cuồng nằm ở giường, Duy Nhược Hề lại nghĩ đến việc tinh thần lực của gia tăng lại có thể làm cho thực vật sinh trưởng nhanh hơn. Nếu như vậy với tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng cùng đất cứng đờ như nay cũng có thể gieo trồng thành công?

      Duy Nhược Hề quyết định chờ cho Tinh thần khôi phục trở lại ra bên ngoài thử nghiệm chút nhìn xem thế nào.

      Nhưng mà đem tinh thần lực tiêu hao gần hết cũng chỉ có thể làm cho gốc hoa trưởng thành mà thôi. Xem ra cần tu luyện tinh thần lực của mình nhiều hơn.

      Ngẩng đầu nhìn bồn hoa hồng nở hoa Duy Nhược Hề nhớ đến ở thế giới này có rất ít hoa hồng. quyết định chờ bồn hoa này héo tàn đem hạt giống lưu lịa sau đó vào trong gian chọn địa điểm tốt trồng hoa hồng.

      Duy Nhược Hề vui vẻ nằm ở giường nhận được kết nối từ Thường Trác. lẽ có nhiệm vụ? Duy Nhược Hề biết Thường Trác gọi có vấn đề gì. Nhận kết nối, màn hình liền xuất gương mặt của Thường Trác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :