1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 100: Vũ khí

      Cẩn Du là bạn cùng ký túc xá với Duy Hạo cũng là chiến hữu với Duy Hạo. Hai người trải qua đoạn thời gian gần năm ở chung trở thành bạn tốt. Lần này hai người đều được phái tiếp viện Bắc Lâm Thành, trong lúc làm nhiệm vụ Cẩn Du để ý dùng tinh thần lực khống chế phi đao kia. ngờ lại biết đó chính là chị của chiến hữu, liền lập tức nhờ Duy Hạo dẫn lại đây làm quen với Duy Nhược Hề. Ai biết lại nhìn thấy được tình cảnh này.

      Cẩn Du vào quân đội sớm hơn Duy Hạo hai năm nhưng mà trước sau vẫn như củ chỉ là sĩ quan nho . Duy Hạo cũng thể thuật của Cẩn Du cao hơn cấp 10 hơn nữa tinh thần lực cũng cực cao thế nhưng hai năm kia chỉ lăn lộn ở chức sĩ quan.
      Qua gần năm ở chung Duy Hạo mới biết được tính tình của Cẩn Du. người vô cầu đối với chuyện gì cũng thờ ơ. Mỗi ngày Cẩn Du chỉ thích đọc tiểu thuyết và vòng vòng dạo chơi.

      Lúc Duy Hạo mới được phân đến cùng phòng với Cẩn Du, hai người suốt 10 ngày chuyện với nhau. Ở quân doanh thường là hai người phòng , lúc đó có người ở cùng Cẩn Du biết vì sao lại chuyển sang phòng khác cho nên Duy Hạo mới được phân vào.

      Lúc mới đến Duy Hạo thấy Cẩn Du nằm giường xem quyển tiểu thuyết. Sau này Duy Hạo mới biết được bản tiểu thuyết kia là bản võ hiệp đơn lẻ từ 1000 năm trước lưu lại.

      Lúc đó Cẩn Du thoạt nhìn phi thường nhàn nhã tia khẩn trương của quân nhân. Lúc Duy Hạo lên tiếng chào hỏi Cẩn Du nhưng mà Cẩn Du chỉ ngẩn đầu nhìn Duy Hạo chút sau đó cái gì cũng . Duy Hạo lúc đó nghĩ ở chung với người này tốt sau đó suốt thời gian mười ngày Duy Hạo cũng thêm câu nào với Cẩn Du nữa.

      Kế đó trong lúc vô ý Duy Hạo mới nghe người khác bạn cùng phòng của cậu là người câm. Duy Hạo thế mới biết vốn cậu hiểu lầm ta cho nên bắt đầu chậm rãi chuyện với Cẩn Du.

      Lúc mới bắt đầu Cẩn Du chỉ là ngẩn đầu lên nhìn Duy Hạo chút cũng có quan tâm gì ngay cả mỉm cười cũng thấy. Nhưng mà Duy Hạo vẫn cứ cố chấp mỗi ngày cùng Cẩn Du chuyện thế rồi từ từ Cẩn Du mới bắt đầu chào đón Duy Hạo, chẳng qua là dùng ngôn ngữ của người câm điếc mà thôi. Vừa mới đầu Duy Hạo cũng hiểu thứ ngôn ngữ này nhưng mà lúc sau được Cẩn Du dạy rồi trải qua gần năm chung sống hai người trở thành bạn tốt.

      Trải qua thời gian Duy Hạo cũng chậm rãi hiểu được Cẩn Du, biết ta đối với chuyện tình gì đều quan tâm, ta tòng quân chính là được đồng ý của người nhà. Bởi vì thèm quan tâm đến chuyện gì cho nên đến bây giờ Cẩn Du cũng chỉ là sĩ quan. Duy Hạo từng hỏi qua nguyên nhân vì sao thể chuyện Cẩn Du chỉ là trầm mặc trả lời.

      Sau chuyện ngày hôm qua ở Bắc Lâm Thành, Cẩn Du liền chú ý đến Duy Nhược Hề, Duy Hạo mới cho biết người đó là chị cậu. Ai biết Cẩn Du lại vô cùng vui mừng vừa trở lại Nam Lâm THành liền bắt Duy Hạo dẫn gặp mặt Duy Nhược Hề. Chính vì vậy sao khi trở lại quân doanh báo danh hai người liền trực tiếp đến phòng của Duy Nhược Hề. Vừa tiến đến lại thấy được màn này.

      Duy Nhược Hề biết được người thanh niên thoạt nhìn rất thoải mái trước mắt này lại là người câm hơi ngại ngùng ngẩn đầu nhìn cái người kêu là Cẩn Du kia rồi lại nhìn sang Duy Hạo, tại phải giải thích như thế nào nha? Duy Nhược Hề cảm thấy khó xử.

      “Này... Này...” Duy Nhược Hề nghẹn nửa ngày, sau đó mới :“Cùng nhau ngồi xuống ăn !”

      “......”

      Cẩn Du ngẩng đầu nhìn Duy Hạo, sau đó lại nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề, thế nhưng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, sau đó cười sáng lạn với Duy Nhược Hề sau đó làm vài dấu hiệu của người khuyết tật.

      Duy Nhược Hề mờ mịt nhìn thoáng qua Duy Hạo, chờ Duy Hạo hỗ trợ giải thích đây là ý gì.

      ấy khách khí, bảo chúng ta ngồi xuống cùng ăn .” Duy Hạo hỗ trợ giải thích.



      Người này đúng là khách khí!“Duy Hạo, ta sợ thực vật bị ô nhiễm sao?” Duy Nhược Hề biết bình thường quân nhân dám đụng vào mấy thứ này, bởi vì khi ăn trong cơ thể có ô nhiễm.

      ấy cái gì cũng sợ.” Duy Hạo tự nhiên ràng cá tính của Cẩn Du, ấy tuyệt đối quan tâm đến thức ăn này có bị ô nhiễm hay . Hơn nữa mấy thứ này hoàn toàn hề bị ô nhiễm. Nhưng nếu Duy Nhược Hề tự mở miệng giải thích là thực vật này hoàn toàn sạch Duy Hạo cũng cần thêm.

      Cẩn Du nghe được thanh của Duy Nhược Hề, ngẩng đầu lên cười với Duy Nhược Hề cái, sau đó khách khí cầm lấy con cá nướng cắn.

      Cắn ngụm xuống mắt của Cẩn Du đột nhiên sáng lên, sau đó giơ ngón cái lên với Duy Nhược Hề. là vô cùng mỹ vị nha. Cẩn Du nhanh chóng tiêu diệt xong con cá nướng. Ngay cả vấn đề vì sao bên trong quân doanh lại có những thứ này cũng thèm hỏi… sau đó lại lấy con cua ăn, sai nha, mùi vị thơm ngon rồi lại tiếp tục ăn.

      Cẩn Du liên tục giơ ngón tay cái lên đối với Duy Nhược Hề, xem ra hôm nay đến đung lúc, là có có lộc ăn. Duy Hạo thấy Cẩn Du liên tục ăn ngừng lôi kéo Duy Nhược Hề mất phương hướng ngồi xuống cùng ăn. “Chị, nhanh đến ăn , nếu nhanh lên lát nữa còn phần của chị đâu.”

      Duy Nhược Hề còn chưa lấy lại Tinh thần bị Duy Hạo Lôi kéo ngồi xuống, sau đó Duy Hạo giúp gắp thức ăn bỏ vào chén. Duy Nhược Hề vẫn cứ mờ mịt ăn đồ ăn, tại nên làm cái gì bây giờ? Vạn nhất người này hỏi đến phải làm sao? Cho dù ta hỏi chắc cũng cảm thấy chuyện này kì quái . Duy Nhược Hề trong lòng lộn xộn cho nên vốn dĩ đồ ăn rất ngon cũng cảm thấy giống như ăn sáp.

      Ăn xong cơm Cẩn Du lại cầm lên quả táo cắn lấy, còn lộ ra tươi cười với Duy Nhược Hề. Duy Hạo bất đắc dĩ nhìn chiến hữu của mình cái mở miệng :” Muốn hỏi cái gì hỏi .”

      “Um chỉ là có chút tò mò nhưng mà đây là bí mật của chị cậu nếu ấy tôi nghe.” Cẩn Du dùng tay làm số động tác.

      Duy Hạo bất đắc dĩ thở dài,“ là!”

      “Tiểu Hạo. ta cái gì?” Duy Nhược Hề hoàn toàn hiểu Cẩn Du muốn điều gì.

      “Cẩn Du nếu như chị muốn ấy chăm chú lắng nghe.” Duy Hạo biết người bạn này của cậu phải là người nhiều chuyện, tuy rằng ấy hỏi chị cậu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn có chút tò mò.

      Duy Nhược Hề tự nhiên với người vừa mới biết bao lâu chuyện của tuy rằng ta là bằng hữu của em trai nhưng mà biết ta cho nên mở miệng.

      Cẩn Du sao cả nhún vai. Dù sao có ăn là được còn về phần tại sao trong quân doanh có những thứ này và hương vị tốt hơn rất nhiều ở bên ngoài, tuy rằng rất tò mò nhưng mà biết cũng sao. Tính cách của Cẩn Du chính là như vậy, đối với chuyện gì cũng thờ ơ.

      Duy Nhược Hề ngồi đó lời nào với Cẩn Du cùng Duy Hạo. Nếu trong này chỉ có mình Duy Hạo Duy Nhược Hề có đủ chuyện để nhưng mà trong này lại thêm người con trai quen biết đúng là thích hợp để tâm .

      Duy Nhược Hề trầm mặc nhìn Cẩn Du ngồi ở đối diện, tại người này ăn đào mà lấy từ gian ra. tia ngượng ngùng, cũng tia mất tự nhiên, giống như Duy Nhược Hề là người nhà của .

      Duy Nhược Hề rốt cục nhịn được mở miệng,“ ăn nhiều như vậy sợ lúc đến thơi điểm kiểm tra độc bị kiểm tra ra ô nhiễm sao?”

      Trong quân đội cứ mỗi tháng là có cuộc kiểm tra thân thể của quân nhân lần bao gồm kiểm tra độc chất. Nếu kiểm tra ra cơ thể phù hợp với cầu bị khai trừ quân tịch. Còn nếu kiểm tra ra ô nhiễm phải đến phòng giải độc thanh trừ. Nếu những thứ Cẩn Du ăn là đồ ăn bán thị trường khẳng định bị xếp vào mức ô nhiễm nghiêm trọng.

      Cẩn Du cười cười, làm vài động tác.

      Duy Hạo hỗ trợ giải thích,“ ta sợ!” Duy Hạo có chút xấu hổ, sau đó tiếp tục giải thích,“Chị. Mức độ ô nhiễm nghiêm trọng đối với ta mà đáng kể chút nào, ta quả thực vốn có cảm giác đau đớn!”

      Duy Hạo người này có cảm giác đau đớn hơi chút khoa trương, Duy Hạo nhớ từ lúc quen thuộc với Cẩn Du mỗi tháng hai người đều cùng kiểm tra độc chất. Cứ mỗi lần như vậy Cẩn Du đều là trọng độ ô nhiễm rồi sau đó bị tiến hành thanh độc. Chuyện này cũng tính là gì mà là khi tiến hành thanh độc ai cũng kêu la đau đớn ngừng còn Cẩn Du lại là vẻ mặt vân đạm phong khinh. Có lúc còn cười với Duy Hạo khi bị thanh độc.

      Cái bộ dáng đó quả thực làm cho Duy Hạo nhịn được cảm thấy quá trình thanh độc căn bản có gì đáng sợ. Mỗi lần xong Duy Hạo đều hỏi Cẩn Du là thanh độc có đau sao? Mỗi lần như thế Cẩn Du đều trả lời hoàn hảo.

      Duy Hạo cũng từng hỏi qua tại sao Cẩn Du có thể chịu được loại đau đớn như thế nhưng mà Cẩn Du cũng gì.

      Duy Nhược Hề nghe Duy Hạo như vậy cũng bắt đầu tò mò đối với người này. biết tại sao ta có thể chịu được loại tra tấn như vậy.

      Cẩn Du bắt gặp Duy Nhược Hề nhìn làm cái thủ thế, Duy Hạo hỗ trợ phiên dịch:“Chị, ảnh , mấy thứ đồ ăn của chị mùi vị thơm!”

      Duy Nhược Hề cười gật gật đầu với Cẩn Du, gì.

      Bởi vì Cẩn Du cho nên Duy Hạo cũng biết xấu hổ mà tám chuyện với Duy Nhược Hề liền chuẩn bị trở về. Duy Nhược Hề cũng chỉ chuyện với Duy Hạo vài câu sau đó Duy Hạo liền mang theo Cẩn Du khỏi.

      Sáng sớm ngày hôm sau Duy Hạo đến gõ cửa phòng của Duy Nhược Hề đương nhiên còn dẫn theo Cẩn Du. Cẩn Du sau khi biết được Duy Hạo đến chỗ Duy Nhược Hề cũng xin theo.

      Duy Nhược Hề cũng rời giường sớm đem hoàn thành xong buổi tập luyện vào lúc sáng cũng ở trong gian chuẩn bị bữa ăn.

      Nghe được tiếng đập cửa, Duy Nhược Hề liền mở cửa ra ở bên ngoài cửa chính là Duy Hạo cùng Cẩn Du. Duy Nhược Hề lần này nhìn thấy Cẩn Du cũng thấy có gì ngoài ý muốn, trực tiếp né qua bên cho hai người bọn họ vào xong lại trực tiếp đem cửa khóa lại.

      Duy Hạo cùng Cẩn Du nhìn đến bữa sáng bàn cũng khách khí. Trực tiếp ngồi xuống ăn. đống đồ ăn đều bị ăn sạch. Duy Nhược Hề chỉ ăn chén , còn lại đều bị Duy Hạo cùng Cẩn Du giải quyết.

      là thoải mái!” Duy Hạo còn đánh cái nấc. Cẩn Du cũng ăn được rất nhiều ngồi ở chỗ kia muốn nhúc nhích.

      “Chị, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài chơi chút !” Duy Hạo đề nghị ,“Mấy ngày trước bị phái ra Bắc Lâm Thành. Hôm nay cần phải ra ngoài chơi chút mới được!”

      “Được!” Dù sao luôn ở bên trong quân doanh ngốc cũng quá nhàm chán cho nên Duy Nhược Hề cũng tính cùng Duy Hạo ra ngoài tham quan chút.

      Đem bát đĩa bàn đều thu thập tốt Duy Nhược Hề liền trực tiếp cùng Duy Hạo ra ngoài, đương nhiên Cẩn Du cũng theo bọn họ.

      Nơi đến chính là nơi phồn hoa nhất của Nam Lâm Thành. Dọc theo đường Cẩn Du luôn sau Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo. Duy Nhược Hề cũng gì dù sao người này thoạt nhìn rất thoải mái cùng chung vậy.


      Duy Nhược Hề đối với trang phục cũng phải thực hứng thú, bởi vậy nơi bọn họ vào đều là những chỗ bán chút đồ cổ quái. Còn Duy Hạo cùng Cẩn Du đều là con trai cho nên đối với trang phục cũng cảm thấy hứng thú.

      Duy Nhược Hề dừng lại trước cửa cửa hàng binh khí. Duy Nhược Hề nhìn có chút tò mò, biết bên trong có bán loại vũ khí gì. Nơi đây là thời đại cho nên cửa hàng như thế này là vô cùng hiếm.

      Hơn nữa, Duy Hạo cùng Cẩn Du đối với cửa hàng này cũng phi thường hứng thú thế là cả ba người cùng tiến vào bên trong.

      Duy Nhược Hề vào liền phát , cửa hàng này trang trí theo phong cách rất xa xưa, nhưng ra cùng với các mặt hàng bày trí nhìn lại rất xứng đôi. Bên trong trưng bày ít binh khí như phi đao, bảo kiếm, đại đao, roi sắt, kích….rất nhiều thứ. Những thứ này đều là vũ khí mà Duy Nhược Hề thấy trong phim kiếm hiệp từ 1000 năm trước.

      Duy Nhược Hề kinh ngạc, nghĩ tới ở ngàn năm sau thế nhưng có thể thấy được những vật từ rất xa xưa kia.

      Duy Hạo cùng Cẩn Du vừa tiến vào liền trực tiếp lật xem các loại binh khí, ngay cả Duy Hạo là người có hứng thú với vũ khí đại cũng thấy thích thôi với các binh khí này.

      “Hoang nghênh quý khách.” thanh già nua vang lên bên tai ba người.

      Ba liền quay đầu lại nhìn thấy ông lão vẻ mặt đầy nếp nhăn đứng phía sau bọn họ. Ông lão thoạt nhìn rất lớn tuổi nhưng còn rất minh mẫn.

      “Mọi người cứ tùy tiện xem, nơi này bình thường rất ít người đến. Niên kỉ bây giờ sợ là rất ít thích loại vũ khí như thế này.” Lão nhân mang theo chút mất mát, giống như là nhớ lại chuyện gì đó.

      Duy Nhược Hề cũng biết là có phải thích mấy thứ này chỉ là muốn mua ít vũ khí phòng thân. đối với mấy loại vũ khí năng lượng này nọ hề có hứng thú hơn nữa nếu phải là quân nhân cùng cảnh sát thể mang theo súng năng lượng.

      Cẩn Du cười cười với ông lão sau đó lại khoa tay múa chân chút. Duy Hạo bất đắc dĩ nhìn chiến hữu của mình cái rồi lại phiên dịch, “Ông lão à, bạn của con rất thích mấy vũ khí này.” Người bạn này của cậu hoàn toàn ta là người khuyết tật mà tự ti.

      Ông lão lại cười cười với Cẩn Du cùng Duy Hạo, “Thích là tốt rồi. Mọi người cứ thoải mái nhìn và lựa chọn.”

      Duy Nhược Hề đánh giá cái phi đao tay mở miệng :” Ông lão, mấy thứ vũ khí này là hơn ngàn năm trước sao?” Duy Nhược Hề rất ngạc nhiên biết mấy thứ này có phải có từ xa xưa .

      Ông lão cười cười :“Đương nhiên phải, mấy thứ này đều do chính tay ta tạo nên, được căn cứ từ các bản võ hiệp lưu lại mà tạo thành.”

      Tiểu thuyết từ ngàn năm trước sau? Đừng là tiểu thuyết kiếm hiệp nha. Duy Nhược Hề ngạc nhiên thôi, ngờ trải qua 1000 năm mà còn tồn tại loại tiểu thuyết này.

      “Ông lão, ông là sách võ hiệp từ ngàn năm trước sau? Giống như là bộ Tiểu Lí Phi Đao sao?”

      Ông lão nghe đến Tiểu Lí Phi Đao tựa hồ ngẩn người, ngay cả Cẩn Du cũng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Duy Nhược Hề.

      “Tiểu Lí Phi Đao a! Đây chính là cổ tịch từ ngàn năm trước. tại khả năng tìm ra bản đơn lẻ cũng thấy!” Ông lão vẻ mặt mất mát,“ nghĩ tới trẻ thế nhưng còn biết loại sách này, chỉ sợ có rất nhiều người căn bản biết cái gì nha!”

      Duy Nhược Hề cười cười, có chút chột dạ, vốn là người của ngàn năm trước nha đương nhiên biết mấy cái tiểu thuyết võ hiệp này. Nhớ năm đó rất mê Kim Dung, mỗi lần ra tiểu thuyết mới đều phải xem qua.

      “Trước kia từng xem qua quyển sách cổ nên mới thấy được.” Duy Nhược Hề lại nối dối.

      còn biết ít sách cổ sao?” Ông lão dường như rất rất thích mấy thứ như thế.
      “Ha, con cũng chỉ nhìn qua quyển thôi. Cũng biết nhiều lắm.” Duy Nhược Hề cũng dám cho ông lão biết biết rất nhiều bộ sách thể loại này.

      “Ai, là đáng tiếc. Nếu phải bởi vì cuộc chiến mấy trăm trước có thể bảo tồn được nội dung các quyển sách kia.” Ông lão thở dài .

      Ông lão đến chính là cuộc chiến tranh của nhân loại cùng sinh vật của U Điềm tinh cầu. cuộc chiến tranh là cho địa cầu tê liệt, có rất nhiều thứ bị mất trong cuộc chiến kia bao gồm mấy quyển sách kiếm hiệp.

      Duy Nhược Hề cũng trầm mặc chuyện.

      Cẩn Du kỳ quái nhìn Duy Nhược Hề cái, ngờ người con này cũng biết bộ sách kia, Cẩn Du là người phi thường thích các tiểu thuyết võ hiệp. bỏ ra số tiền rất lớn để tìm mua các bản tiểu thuyết đơn lẻ.

      Duy Hạo đối phương diện này có nghiên cứu gì, chỉ là tùy ý lật xem mấy thứ binh khí.

      Duy Nhược Hề tuyển ba cái phi đao vừa rồi nhìn trúng, rất thích loại phi đao này hơn nữa còn có thể dùng để phòng thân. Hôm qua ở Bắc Lâm Thành chỉ có thể dùng mấy con dao gọt trái cây làm vũ khí.

      Cẩn Du cuối cùng cũng tuyển được hai thanh phi đao, nhưng mà hình thức có chút khác với phi đao của Duy Nhược Hề, thân đao cũng lớn hơn ít. Ngay cả Duy Hạo cuối cùng cũng chọn lựa phen.

      Đều chọn lựa được thứ mình vừa lòng mọi người liền tính tiền rời khỏi. Ông lão bởi vì họ là những người trẻ mà thích những thứ này liền giảm giá còn nhắn nhủ Duy Nhược Hề lần sau có rảnh đến đây chơi.

      Ba người lại tiếp tục dạo ở vùng phụ cận hồi lâu mới trở lại quân doanh của quân khu 4.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: Cẩn Du

      Duy Nhược Hề ở lại Nam Lâm Thành thêm tuần, mỗi ngày sau khi rời giường chính là hai giờ tu luyện sau đó vào trong gian làm bữa sáng cho ba người. Sáng nào cũng vậy Duy Hạo cùng Cẩn Du đến chỗ ăn sáng, sau đó Cẩn Du vẫn cứ kiên trì ngày ba bữa cùng Duy Hạo chạy đến ăn chực.

      Duy Nhược Hề bởi vì Cẩn Du là chiến hữu của Duy Hạo lại là người chuyện được cho nên liền cam chịu hành vi mỗi ngày đến ăn ké của Cẩn Du. Mỗi ngày ba bữa cứ đúng giờ là hai người kia lại xuất .

      Lúc ăn cơm ba người cũng chuyện gì nhiều mà cơ bản cũng có chuyện gì để ngoài việc Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề tán nhảm chút. Cẩn Du chỉ có thể ngồi nghe rồi lại khoa tay múa chân cho Duy Hạo dịch lại.

      Cẩn Du cũng chưa từng hỏi qua đồ ăn của Duy Nhược Hề cho bọn họ ăn mỗi ngày là từ đâu mà có, tại sao hương vị lại so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Mỗi lần đến đều chỉ yên lặng ăn cơm sau đó lại chăm chỉ ăn hoa quả mà để sẵn. Thời điểm Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo chuyện ngẫu nhiên làm ra vài động tác rồi bắt Duy Hạo dịch lại. Mấy ngày liên tục Duy Nhược Hề quen với việc tồn tại của Cẩn Du.

      Đối với người kêu Cẩn Du này Duy Nhược Hề cũng chỉ biết chính là chiến hữu của Duy Hạo ngoài ra cũng biết gì thêm.

      ở lại Nam Lâm Thành chơi tuần Duy Nhược Hề định chuẩn bị trở về nhà. Hôm nay Duy Hạo cùng Cẩn Du đều đến đưa tiễn Duy Nhược Hề.

      Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề ở phía trước còn Cẩn Du gì giống như lúc chơi vẫn theo sau hai người bọn họ. Mỗi khi Cẩn Du muốn cái gì phải bước lên phía trước diễn tả cho Duy Hạo nghe. Đối với Duy Nhược Hề tồn tại của Cẩn Du là rất mong manh thường xuyên quên ở phía sau mình còn theo người.

      đến phi thuyền Duy Hạo liền bắt đầu dặn dò dong dài. “Chị trở về nhớ nhắn với ba mẹ là nhớ hai người họ nha. là đợi kỳ nghỉ phép em trở về thăm họ.”

      “Sau khi chị trở về phải cận thận ả Bạch Linh Nhi kia nha.” Duy Hạo lo lắng nhất chính là chuyện này. Cậu sợ Bạch Linh Nhi xuống tay với Duy Nhược Hề.

      “Yên tâm, tại ả biết chị trở về cũng dám làm gì đâu. Chị đề phòng mà.” Duy Nhược Hề an ủi Duy Hạo muốn cậu quá lo lắng cho mình.


      “Vậy tốt. Em nhất định làm ra thành tích trong quân đội.” Duy Hạo ôm cổ chị mình. “Chờ em trở về.”

      “Duy Nhược Hề cảm thấy trong lòng chua chát, biết Duy Hạo tòng quân phần cũng bởi vì . Bởi vì Duy Hạo cũng biết cần phải có quyền thế mới có khả năng bảo hộ cùng người nhà.

      “Duy Nhược Hề vỗ vai Duy Hạo, “Được, chị tin tưởng Tiểu Hạo, biết em có khả năng làm ra thành tích.”

      Cẩn Du hai tay cắm trong túi quần dựa vào cây cột nhìn Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo bên kia.

      Cẩn Duy thản nhiên nhìn chiến Hữu của mình cùng Duy Nhược Hề trong lòng tia hâm mộ. Được người nhà quan tâm hẳn là cảm giác rất phi thường . biết khi nào mình cũng có thể có thân tình như thế.

      Lúc Cẩn Du vừa sinh ra liền bị người nhà bỏ quên. Cẩn gia chính là gia tộc định cư ở Hoa Hạ, cũng phải là đại gia tộc gì. Ở nhà Cẩn Du đứng thứ 2, trước người tên là Cẩn Trà.

      Từ lúc Cẩn Du biết mình là người dư thừa ở trong nhà, từ biết ba mẹ thích , trong mắt ba mẹ chỉ có trai. Bởi vì gia quy của Cẩn gia chính là chỉ có con trai trưởng mới kế thừa hết thảy của gia đình.

      Lúc Cẩn Duy có thể chuyện nhưng mà khi ba tuổi vì sao ba mẹ chỉ thích mỗi trai mà thích cho nên mở miệng mắng trai. Sau đó ba mẹ biết đánh cho trận rồi cho biết là ở trong nhà trai chính là người quan trọng. Còn Cẩn Du là người căn bản nên sinh ra.

      Khi đó Cẩn Du căn bản hiểu ba mẹ thế là có ý gì nhưng lại nhớ rất ánh mắt hung tợn của ba mẹ khi đó. Sau đó ba mẹ lại thường xuyên đánh , mắng . Kế đó cả hạ nhân trong nhà cũng thèm để ý đến , mỗi ngày đều trừng mắt nhìn .

      Từ đó về sau Cẩn Du rất ít chuyện rồi sau này lại câu cũng . Sau đó người nhà cứ nghĩ là người câm điếc Cẩn Du cũng cam chịu. Cứ thế về sau câu cũng .

      Người nhà thấy được nhưng mà để cho xem bệnh chút nào chỉ đưa đến trung tâm dành cho người khuyết tật. Đợi khi học xong đưa vào trong quân đội.

      Vào trong quân đội Duy Hạo đối với chuyện gì cũng thờ ơ, cũng thèm mở miệng đối với ai. Tuy rằng phải là người câm điếc nhưng mà mọi người vẫn nghĩ là như vậy.

      Tuy rằng thể thuật cùng tinh thần lực của khá cao nhưng mà đối với chuyện gì cũng thờ ơ cho nên hai năm vẫn cứ lăn lộn ở chức sĩ quan. Hai năm qua lần trở lại nhà hơn nữa người nhà cũng chưa từng đến xem lần nào.

      Sau khi Duy Hạo đến cùng ký túc xá với liền vui vẻ chào hỏi nhưng mà chỉ ngẩn đầu nhìn Duy Hạo cái. Kế đó suốt 10 ngày liên tục Duy Hạo chưa từng qua câu với . Nhưng mà sau 10 ngày đó Duy Hạo lại mỗi ngày vẫn cứ cố chấp chào hỏi , cứ thế hai người chậm rãi quen biết nhau. Duy Hạo chính thức trở thành người bạn tốt duy nhất đầu tiên của trong cuộc đời này.

      Hơn nữa năm Duy Hạo cùng quan hệ phi thường tốt nhưng mà vẫn cứ như cũ trước sau chưa từng mở miệng câu. Chỉ là mỗi ngày lấy tay diễn tả với Duy Hạo. Duy Hạo cũng chậm rãi học được ngôn ngữ của người câm điếc sau đó biến thành người phiên dịch cho .

      Cho đến buổi tối của mấy ngày hôm trước Duy Hạo cho biết chị cậu ấy đến đây. nhìn thần sắc vui vẻ của Duy Hạo cho nên rất muốn biết người chị này của Duy Hạo nhưng mà mới hôm sau lại được phái Bắc Lâm Thành làm nhiệm vụ.

      Ở Bắc Lâm Thành chú ý đến người con mặc quân trang luôn theo bộ đội kia. Sau đó ở chiến trường phát này có thể dùng tinh thần lực khống chế lần ba cái phi đao. Chính vì thế mà đối với này rất hứng thú cuối cùng lại biết được người này chính là chị của Duy Hạo chính vì thế mà muốn gần gũi với . ngờ khi tiếp cận lại thưởng thức được các hương vị tốt.

      Đối với người thường xuyên chạy đến nhà hàng để ăn uống này nọ đối với mùi hương của đồ ăn tuyệt đối xa lạ. phát ra mùi hương của hoa quả, mùi của rau dưa mới mẻ còn có mùi hương nghe có vẻ ăn rất ngon.

      Ngay cả Cẩn Du cũng biết vì sao cái mũi mình đột nhiên lại linh như vậy có thể từ người ấy lại có thể nghe được mùi hương làm cho vô cùng thích đến vậy.

      Chờ chiến tranh kết thúc khi về đến Nam Lâm Thành khi mới vừa qua buổi sáng Cẩn Du được Duy Hạo dẫn gặp chị của cậu ấy, nghĩ đến khi vào phòng liền thất thần vì đống đồ ăn bàn cùng với hoa quả. Ngay lúc đó Cẩn Du nhìn thấy được biểu tình của hai chị em họ rất muốn cười.

      Miệng của Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề lúc đó có thể nuốc được cái trứng vịt. Sau đó vẫn là Duy Hạo tiếp đón , cũng có khách khí trực tiếp ngồi xuống ăn.

      Đồ ăn kia hương vị thực sai làm cho cảm thấy nghiện, so ra với đồ ăn trong dĩ vãng mà từng ăn hoàn toàn giống. Sau khi ăn xong còn có hoa quả để ăn. Trái cây kia hương vị cũng vô cùng tốt cho nên Cẩn Du liền quyết định trước khi Duy Nhược Hề rời khỏi phải mỗi ngày chạy đến ăn ké.

      Sau khi ăn xong Duy Nhược Hề thế nhưng còn hỏi sợ bị kiểm tra độc tố sao? chỉ cười cười làm vài động tác rồi nhờ Duy Hạo phiên dịch giúp.

      Chỉ là thanh độc thôi mà, có cái gì phải sợ. Cái loại đau đớn đó đối với đáng kể chút nào, từ thường chịu những cơn đánh chửi từ gia đình. Cho nên tại vì vậy mà cảm thấy đau chút nào. Cảm giác đau lòng mới là khó chịu nhất.

      Mấy ngày kế tiếp ngày ba bữa đều ăn ở chỗ Duy Nhược Hề. Ăn đồ ăn của xong cảm thấy về sau thể ăn vô đồ ăn ở nơi khác. Còn về chuyện Duy Nhược Hề lấy đồ ăn ở đâu ra, vì sao hương vị lại tốt như vậy muốn hỏi.

      Cuối cùng hôm nay Duy Nhược Hề phải rời khỏi mới phát trong lòng có cảm giác tha. Đại khái bởi vì đành lòng chia tay với mỹ vị nhưng mà Cẩn Du là muốn chia tay Duy Nhược Hề.

      tại nhìn thấy Duy Hạo ôm Duy Nhược Hề Cẩn Du cảm thấy hâm mộ thôi.

      Cẩn Du nhìn hai người cứ lưu luyến rời qua há miệng thở dốc nhưng mà vẫn thủy chung có phát ra thanh nào. Cuối cùng chỉ là khoa tay múa chân với Duy Nhược Hề hồi.

      Duy Nhược Hề cũng hẹn gặp lại với . Trải qua vài ngày ở chung Duy Nhược Hề đối với vài động tác cơ bản có biết chút ít.

      “Chị, tạm biệt.”

      “Duy Hạo, Cẩn Du tạm biệt.”

      Duy Nhược Hề trải qua vài giờ xóc nảy cuối cùng về đến địa cầu. Về đến nhà thấy Duy ba cùng Duy mẹ Duy Nhược Hề biết hai người kia nhất định ở trong phòng thí nghiệm nên Duy Nhược Hề cũng định quấy rầy.


      “Duy tiểu thư xin chào.” Về đến nhà Duy Nhị cùng Duy Tam liền chào đón trở lại.

      Duy Nhược Hề cười với hai người máy trí não làm bảo tiêu này. Cả hai nhìn rất giống người bình thường từ làn da hình dáng đến cả độ ấm. giống từ cách cười đến cả giọng . Duy Nhược Hề từ lúc đầu đến giờ vẫn đem bọn họ thành người máy mà đối đãi cho nên vẫn cứ chào hỏi bọn họ như người bình thường.

      “Duy tiểu thư xin chào.” Từ bên trong ra chính là quản gia Duy Đại. Duy Nhược Hề nhìn qua Duy Đại mở miệng kinh ngạc hỏi:” Lúc này phải ở Đa Cư Khách Sạn sao mà lại ở đây?”

      Duy Đại đối với câu hỏi của Duy Nhược Hề cười :” tại việc kinh doanh của Đa Cư Khách Sạn hoàn toàn vào quỹ đạo chỉ cần nhìn xem qua là được.”

      Duy Nhược Hề xấu hổ, đối với phương diện này ngay cả người máy cũng bằng.

      “ Lão gia cùng phu nhân ở trong phòng thí nghiệm, tiểu thư có muốn gọi họ ra ?”

      cần.” đến giờ ăn Duy ba cùng Duy mẹ nhất định ra.

      Đem cơm chiều chuẩn bị sẵng sàng Duy Nhược Hề đợi ba mẹ ra để cùng ăn. Vừa đúng giờ hai người kia liền xuất .

      “Nha, Tiểu Hề trở lại.” Duy mẹ cùng Duy ba vừa ra ngoài liền thấy Duy Nhược Hề ngồi sô pha.

      “Hắc hắc, ba mẹ con nhớ hai người muốn chết.”Duy Nhược Hề qua ôm cánh tay của Duy ba cùng Duy mẹ.

      Duy ba cũng vui mừng khi Duy Nhược Hề trở lại. “Ở bên kia thế nào? Chơi vui ?”

      “Dạ vui. Tiểu Hạo nhà mình thành thục ít đâu.” Duy Nhược Hề cảm thán. Em trai của trưởng thành biết mang phần trọng trách trong nhà. “ Tiểu Hạo khi nghỉ phép trở lại nhìn chúng ta. Ba mẹ cần lo cho Tiểu Hạo.”

      Duy Nhược Hề cũng tính đem chuyện cùng Duy Hạo kề vai chiến đấu cho ba mẹ nghe dù sao hai người bình an trở lại. Hơn nữa đối với cuộc chiến tranh kia lúc bắt đầu có chút sợ hãi nhưng đến cuối cùng căn bản thấy nguy hiểm gì. Đối với thể thuật của Tiểu Hạo cần phải lo lắng chuyện gì.

      Kỳ Duy Nhược Hề biết rằng cuộc chiến lần này mà tham gia là cuộc chiến đơn giản nhất. Bởi vì chiến đấu bình thường đều là thao tác chiến hàng, thuộc loại chiến tranh ở cự ly xa cần phải đối mặt chiến đấu.

      Loại chiến tranh mà thao tác chiến hàng là vô cùng nguy hiểm bởi vì chỉ cần chút cẩn thận toàn bộ người chiến hàng đều hy sinh. Khi đó thể thuật cùng tinh thần lực có cao đến đâu cũng có tác dụng gì.

      “Đúng vậy Tiểu Hạo thành thục ít, sau khi con mất tích Tiểu Hạo liền thay đổi. Mỗi ngày đều liều mạng luyện tập thể thuật. Cũng trong thời gian đó Tiểu Hạo thành thục lên rất nhiều.” Duy ba cũng cảm thán, nghĩ đến thời gian đó Tiểu Hạo làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

      Duy Nhược Hề trầm mặc . Ở trong lòng của biết khi đó người nhà có bao nhiêu thống khổ. Tất cả những điều này đều do tính ghen tỵ của Bạch Linh Nhi tạo ra.

      “Tiểu Hề mới vừa về đến nhà đừng có nhắc lại chuyện trước kia nữa, nhanh vào ăn cơm thôi.” Duy mẹ thấy Duy Nhược Hề cúi mắt liền mở miệng , “ Đến đây nào, nhìn xem Tiểu Hề làm rất nhiều món ngon nha. Nhanh vào ăn thôi.”

      “Được, ăn cơm thôi.” Duy ba cũng kéo ghế ngồi xuống.

      Rau dưa toàn bộ đều là trong gian lấy ra còn có phần cá chưng. tại trong gian mấy con cá cũng đều lớn hết có thể ăn. Duy Nhược Hề chuẩn bị ngày mai đem rau dưa tồn trong gian đưa đến Đa Cư Khách Sạn. Ngoài ra còn định bắt ít cá qua.

      Ăn xong cơm chiều Duy Nhược Hề tâm cùng Duy ba và Duy mẹ lúc lâu mới chịu ngủ.

      Sáng sớm sau khi tu luyện xong Duy Nhược Hề liền đến Đa Cư Khách Sạn. Lí Đa Hải cũng có ở đó, tại Đa Cư Khách Sạn có ông chủ thường trực canh giữ, Lí Đa Hải chỉ lâu lâu mới ghé qua nhìn chút.

      Duy Nhược Hề cũng có liên lạc với Lí Đa Hải, trực tiếp đến phòng giữ tươi đem rau dưa trong gian toàn bộ bỏ ra. Dù sao ở trong phòng giữ tươi này sợ rau dưa biến chất. Duy Nhược Hề ở trong gian bắt được rất nhiều cá đem ra, bởi vì sợ nước bên ngoài bị ô nhiễm cho nên Duy Nhược Hề cũng bỏ ra ít nước để nuôi cá.

      Duy Nhược Hề nằm ở trong phòng khách quý nghĩ biết có nên tìm Thường Trác hay báo nhiệm vụ hoàn thành. Nghĩ đến nếu đến văn phòng người khác chắc cũng cho Duy Nhược Hề vào cho nên quyết định gọi cho Thường Trác. Máy thông tin chính là trước khi Nam Lâm Thành mua sau đó cho vào danh sách tên của quản gia, Thường Trác và Lí Đa Hải.

      Liên hệ vừa thông Thường Trác lên màn hình với gương mặt có chút tiều tụy.

      “Chú Thường con trở lại.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn Thường Trác màn hình.

      “Tiểu Hề về rồi sao. Chuyện nhiệm vụ chú biết. Con đến văn phòng của chú chuyến rồi chuyện sau.” Giọng của Thường Trác cũng mang theo tia mỏi mệt.

      Duy Nhược Hề đáp ứng tiếng liền ngắt liên lạc. Thường Trác thoạt nhìn rất mệt mỏi đại khái là có chuyện phiền lòng . Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.

      Ra khỏi khách sạn trực tiếp lên toa xe của mình đến văn phòng mà Thường Trác công tác. Duy Nhược Hề bước vào đại sảnh thấy bên trong trang hoàng rất đơn giản. bước đến chỗ nhân viên tiếp tân, “ Xin chào, tôi cần gặp Thường bí thư.” Duy Nhược Hề ý cười trong suốt nhìn nhân viên lễ tân.

      nhân viên ngẩn đầu nhìn Duy Nhược Hề cái mặt ra nụ cười chuyên nghiệp. “Xin chào, xin hỏi có giấy hẹn của Thường bí thư ?”

      Giấy hẹn? đó là cái gì? Duy Nhược Hề ngẩn người dường như Thường Trác cũng cho gặp ông cần phải có giấy hẹn này nọ nha. “Tôi có cái giấy đó nhưng mà Thường bí thư bảo tôi đến đây. Nếu hỏi Thường bí thư tiếng giúp tôi .”

      “Thực xin lỗi nếu có giấy hẹn tôi thể để cho gặp Thường bí thư được.” nhân viên lễ tân xin lỗi nhìn Duy Nhược Hề cười cười.

      Là như vậy sao? Duy Nhược Hề bĩu môi, chú Thường này biết đến đây sao còn thông báo cho văn phòng bên dưới chứ.

      Duy Nhược Hề phải trực tiếp liên lạc với Thường Trác, “Chú Thường, con ở phía dưới văn phòng. nhân viên lễ tân cần phải có giấy hẹn mới được lên.”

      Màn hình lên hình ảnh Thường Trác vỗ đầu của ông rồi ông mở miệng :” Con xem chú hồ đồ, mấy ngày nay phải xử lý quá nhiều chuyện làm cho chú sắp hôn mê. Ha ha Tiểu Hề đợi chút để chú thông tri cho bọn họ để con lên.” Dứt lời ông liền ngắt kết nối.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 102: Té xỉu

      nhân viên tiếp tân trợn mắt nhìn Duy Nhược Hề, ấy ngờ trẻ truổi trước mắt lại gọi Thường bí thư là chú Thường. lẽ ấy quen biết với Thường bí thư sao?

      nhân viên tiếp tân còn sững sờ kết nối của vang lên làm nhân viên giật mình sau đó thanh tỉnh lại nhận kết nối từ văn phòng bên , “Thường bí thư, xin chào.”

      “Um.” Màn hình lên là gương mặt của Thường Trác, “Để cho Duy tiểu thư lên, về sau nếu ấy có đến tìm tôi cứ để ấy lên bất kể lúc nào, cần phải có giấy hẹn.”

      “Vâng, thưa Thường bí thư.” nhân viên vui vẻ tươi cười trả lời, trong lòng lại tò mò biết Duy tiểu thư này rốt cuộc là nhân vật thế nào.

      Ngắt kết nối nhân viên lễ tân mới nhìn về phía Duy Nhược Hề mở miệng :” Duy tiểu thư, Thường bí thư mời lên.”

      “Tốt, cảm ơn.”

      nhân viên tiếp tân lại ân cần đưa Duy Nhược Hề đến thang máy chuyên dụng của Thường bí thư, “Duy tiểu thư, Thường bí thư ở lầu 8, xin mời tiểu thư lên.”

      “Được.”

      Duy Nhược Hề vào thang máy lên lầu 8, lên đến lầu 8 đó chỉ có căn phòng rộng lớn duy nhất cho nên Duy Nhược Hề cần lo lắng việc tìm phòng nữa, Duy Nhược Hề tiến lên gõ cửa.

      “Mời vào.” Trong phòng truyền ra giọng của Thường Trác.

      Duy Nhược Hề đẩy cửa ra, cửa có khóa, bên trong phòng là gian phi thường lớn. Đối diện với cửa có cái bàn to chính là bàn công tác của Thường Trác. Hai bên Thường Trác chất đầy văn kiện còn ông lướt bút cuối đầu ký văn bản.

      Trong căn phòng lớn ấy thế nhưng còn có vài cái phòng nữa chắc là nơi nghỉ ngơi của Thường Trác. Bên trong văn phòng trang trí rất đơn giản làm cho cái văn phòng to trở nên trống trải. Phía sau cái bàn của Thường Trác có cửa sổ sát đất to, ánh sáng bên ngoài thẳng tắp chiếu vào.

      “Tiểu Hề tới rồi? mau ngồi con.” Thương Trác đứng dậy chỉ vào cái ghế cho Duy Nhược Hề ngồi.

      “Chú Thường, chú tìm con có chuyện gì a?” Duy Nhược Hề ngồi xuống rồi mở miệng hỏi.

      Thường Trác rót cho Duy Nhược Hề ly nước rồi mở miệng :” Chuyện nhiệm vụ của con chú nghe Hiên Viên thượng tướng nhắc đến, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc. Lần này con giúp chú ân tình lớn.”

      Thường Trác ha ha cười tiếp tục :” Mấy ngày nay người của Dị biết con tồn tại mỗi ngày đều năn nỉ chú mang con tới cho họ nhìn cái.”

      “Biết con?” Duy Nhược Hề ngạc nhiên. “Bọn họ làm sao mà biết được con?”

      “ Mấy ngày hôm trước từng phái người của Dị đến Bắc Lâm Thành làm cái nhiệm vụ kia nhưng mà tinh thần lực của người cao nhất trong Dị vẫn đủ. Cuối cùng chú giới thiệu con cho Hoa tướng quân chính vì vậy Hoa tướng quân mới tìm được con rồi giao nhiệm vụ cho con. Kế đó chú cho Dị biết có người đem nhiệm vụ ở Bắc Lâm Thành hoàn thành. Bọn họ như vậy mới hỏi là ai nên chú liền đến con.” Thường Trác lại dừng chút rồi tiếp tục :” Tiểu Hề trách chú ?”

      Duy Nhược Hề cười cười : “Đương nhiên cháu làm sao mà trách chú Thường chứ.” Dù sao sớm hay muộn người của Dị cũng biết đến .

      “Con ngồi đây chờ chú chút để chú ký xong đống văn kiện này rồi chúng ta .” Thường Trác dứt lời liền trở lại bàn công tác tiếp tục công việc dang dở.

      Duy Nhược Hề cũng quấy rầy Thường Trác, đến bên cạnh cửa sổ sát đất nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Bởi vì ở lầu 8 cho nên nhìn cũng được xa lắm. Xung quanh đều là những tòa cao ốc hơn trăm tầng Duy Nhược Hề chỉ có thể nhìn xuống ngay dưới lầu mình đứng. Phía dưới mọi người đều là vội vàng qua lại.

      Bên ngoài ánh nắng có chút chói mắt, trước kia lúc bắt đầu có tinh thần lực cảm thấy thế giới này vô cùng ồn ào sau này mới biết khống chế được khả năng của mình. tại có khả năng chế tốt tinh thần lực cho nên cần bên tai lúc nào cũng nghe được tiếng ồn ào rì rầm.

      Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm người tới người lui bên dưới đường, nhớ đến thế giới này được hai năm. Hai năm xảy ra rất nhiều chuyện làm cho suy nghĩ của cũng thay đổi rất nhiều.

      Rốt cuộc khi nào mới có khả năng cùng người nhà sống cuộc sống điền viên. Duy Nhược Hề tự nhiễu lắc đầu, thế nhưng đến giờ vẫn muốn có cuộc sống điền viên, làm sao mà có khả năng. tại đất đai đều cứng đờ thể gieo trồng được làm sao mà tìm được cuộc sống điền viên?

      Duy Nhược Hề đứng ở cửa sổ sát đất hoảng hốt nhìn ra những tòa cao ốc kim loại ở bên ngoài, trong đầu từng đợt cuồn cuộn lại đau đớn những ký ức tràn về từng chuyện ở nhi viện lên.

      thấy được bộ dáng của viện trưởng bắt ngủ. Nhìn thấy viện trưởng đem đồ ăn ngon cho các . Thấy được hình ảnh viện trưởng tươi cười.

      Thấy được hình ảnh Tiểu Lục Tử liên kết với người bên ngoài muốn đoạt lấy vòng tay của . Thấy được cả người đều toàn là máu.

      Sau đó là hình ảnh của thế giới này, từng chuyện từng chuyện xảy ra. Duy ba cùng Duy mẹ đối xử rất tốt với còn Duy Hạo luôn bảo hộ .

      Thấy được bộ dáng châm chọc của Viêm Bân, thấy được sắc mặt dối trá ghê tởm của Bạch Linh Nhi.

      thấy được hình ảnh Mặc Diễm hôn lên trán mình, cứ như thế đám hình ảnh chợt lóe qua đầu .

      Duy Nhược Hề cảm giác đầu óc đau đớn vô cùng, muốn mở miệng chuyện lại phát ngay cả thanh cũng phát ra được. Sao lại thế này? Rốt cuộc tại sao lại thế này?

      Duy Nhược Hề cảm thấy cả người đều run lên, toàn thân thể hoàn toàn chịu khống chế của . Trong đầu toàn bộ là hình ảnh trước kia.

      Duy Nhược Hề muốn há mồm kêu chú Thường nhưng lại phát đầu óc thể chi phối được. hoàn toàn có cảm giác thân thể tồn tại. thử đem tinh thần lực phóng ra nhưng đầu óc lại càng thêm đau đớn.

      Duy Nhược Hề kiên trì được, trước mắt trở nên tối đen hoàn toàn hôn mê còn biết gì nữa.

      Thường Trác đau đầu vì đống văn kiện lại đột nhiên nghe được phía sau ‘Đông’ tiếng giống như vật gì rớt.

      Thường Trác quay đầu lại thế nhưng phát Duy Nhược Hề té xỉu mặt đất.

      “Tiểu Hề! Tiểu Hề!” Thường Trác bị dọa lập tức chạy lại bế Duy Nhược Hề đặt sô pha lại phát cả người Duy Nhược Hề nóng bỏng vô cùng. “Tiểu Hề! chết tiệt, sao lại thế này…..” Thường Trác bị dọa đến sắc mặt trắng bệt.

      Lúc này ở trong gian cũng lộn xộn thành mảnh, mấy sinh vật của U Điềm Tinh cầu đột nhiên dự cảm có cái gì đó đáng sợ làm cho tất cả bọn chúng đều phủ phục mặt đất cả người phát run lên.

      Ba cái cây ăn quả cũng dùng sức loạng choạng quơ nhánh cây.

      “Đào Đào, đột nhiên mình có cảm giác khó chịu, tại sao lại thế này?” Thanh của Bình Bình run run vang lên.

      “Mình cũng vậy, là khó chịu.”

      “Mình cũng giống như thế, biết chuyện gì phát sinh?” Ba cây ăn quả đều cảm giác cỗ khí thế đáng sợ bay tán loạn trong gian.


      Chương 103: chẩn đoán của Đường Đào

      Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng cảm giác có người bên tai luôn gọi , Duy Nhược Hề còn cảm thấy đầu càng thêm đau. “

      Tiểu Hề là bị sao thế này?” Thường Trác ở bên cạnh tới lui yên, ông lại gọi xuống phía dưới, “Bác sĩ Đường còn chưa đến đây sao?”

      “Thường bí thư, bác sĩ còn chưa đến đây, để tôi liên hệ thúc giục ông ấy.” nhân viên bên dưới biết lầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì bởi vì khi nãy đột nhiên nhận được lời cầu của Thường bí thư nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ đến ngay lập tức.

      “Đáng chết! tại sao đến giờ còn chưa đến, nhanh gọi điện giục ông ấy giúp tôi, nghe .”

      “Vâng, thưa Thường bí thư.”

      Đại khái đợi thêm vài phút nữa cuối cùng Đường Đào cũng đến. Đường Đào cùng Thường bí thư chính là bạn tốt cũng là bác sĩ có địa vị cùng kinh nghiệm rất cao.

      Đường gia chính là thầy thuốc thế gia, ba của Đường Đào, ông nội, ông cố …đều là bác sĩ. Đường Đào cũng ngoại lệ vẫn kế thừa chức nghiệp của gia tộc.

      Đường Đào là người đàn ông trung niên khoản 40 tuổi, diện mạo rất bình thường. Nếu đem ông bỏ lẫn vào đám người hề gây chú ý. Nhưng mà y thuật của ông phi thường tốt, ông chỉ khoản 40 tuổi thôi nhưng y thuật vượt qua ba cùng ông nội. Sau đó ông được chính phủ tuyển dụng trở thành bác sĩ chuyên khám chữa bệnh cho những nhân vật vô cùng quan trọng của địa cầu.

      “Đường Đào, cậu đến rồi sao, nhanh lại đây xem bé này làm sao vậy?” Thường Trác vừa thấy Đường Đào xuất liền lập tức đem ông kéo đến chỗ Duy Nhược Hề. “Vừa rồi bé rất tốt nhưng biết tại sao đột nhiên lại ngất xỉu.”

      Thường Trác vẻ mặt lo lắng nhìn Duy Nhược Hề nằm bất động sô pha.

      Đường Đào nhìn Duy Nhược Hề cái gì thêm chỉ là cầm tay của lên rồi kiểm tra mạch đập. Y thuật của Đường gia bắt nguồn từ rất xa xưa hoàn toàn khác với y thuật đại. Cái này được gọi là Cổ y thuật từ mấy ngàn năm trước , chính là Y Học Cổ Truyền.

      Đường Đào kiểm tra xong mạch đập của Duy Nhược Hề cau mày mở miệng :” Mạch có chút hỗn loạn nhưng mà có trở ngại gì. Nghỉ ngơi chút là được rồi.”

      Thường Trác ngẩn người lại tiếp tục hỏi:” Vậy sao con bé lại té xỉu?”

      “Nguyên nhân phải là do thân thể, mà nguyên nhân là vì tinh thần lực. Tinh thần lực của ấy tại vô cùng hỗn loạn, có thể là vì đột nhiên nhớ đến chuyện gì làm cho suy nghĩ rơi vào tâm ma. cách khác chính vì ấy quá mức vui mừng hoặc bi thương mới làm cho ấy lâm vào khốn cảnh này.”

      “Tại sao có thể như vậy?” Thường Trác thào tự . “Vậy khi nào con bé có thể tỉnh lại? Có nguy cơ bị thương tổn chỗ nào ?”

      Đường Đào nghĩ nghĩ rồi mở miệng :” Lúc nào cũng có thể tỉnh lại. Vấn đề ở đây là sau khi tỉnh lại Tinh Thần Lực của ấy có thể tiến bộ lên rất nhiều hoặc liền……”

      “Liền cái gì?” Thường Trác lo lắng hỏi.

      biến thành phế nhân, trở thành người có tinh thần lực, ngay cả người thường cũng bằng. Người thường ít nhất còn có chút tinh thần lực nhưng mà nếu này bị mất tinh thần lực chính là mất toàn bộ, chút tinh thần lực cũng còn. Hơn nữa nếu tinh thần lực mất đầu óc ấy ở trong trạng thái phi thường đau đớn.”

      “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Thường Trác mạnh mẽ gián quyền vào tường.

      “Này, cậu làm cái gì?” Đường Đào nhíu mày bắt lấy tay Thường Trác phát tay bắt đầu chảy máu.

      “Cậu là…” Đường Đào răn dạy Thường Trác sau đó lấy công cụ ra hỗ băng bó và bôi thuốc lên tay Thường Trác. “ này rốt cuộc là người nào mà làm cho cậu phải thương tâm khổ sở như vậy?”

      “Con bé là Duy Nhược Hề.” Thường Trác giống như cảm thấy bàn tay đau đớn thản nhiên .

      “Duy Nhược Hề?” Đường Đào cũng ngẩn người, “ Chính là mà cậu có tinh thần lực đạt đến cấp 25?”

      “Phải.” Thường Trác bất đắc dĩ thở dài hơi, bỗng nhiên ông lại nhớ đến cái gì mở miệng :” Khi con bé tỉnh lại khả năng tinh thần lực tăng cao thêm là bao nhiêu?”

      “Tinh thần lực càng thấp sau khi tỉnh lại khả năng Tinh Thần Lực cao lên lại càng lớn. Còn bé này Tinh Thần Lực cao như vậy khả năng sao khi tỉnh lại mức độ Tinh Thần Lực gia tăng rất thấp.”

      Nghe Đường Đào xong vốn dĩ Thường Trác còn mang theo tia hy vọng cũng ảm đạm biến mất, “Khả năng rất thấp sao? Tại sao lại thành thế này? Sao lại phát sinh loại chuyện này chứ?”

      Chậm rãi nhắm mắt lại Thường Trác mệt mỏi dựa vào sô pha, ngay từ lần gặp đầu tiên ông rất thích bé này. Mặc dù tinh thần lực của rất cao nhưng kiêu căng, nóng nảy. Đối với người lớn rất là cung kính.

      Tuy rằng lúc đầu ông cũng có tâm hoài nghi với Duy Nhược Hề bởi vì đột nhiên thăng cấp tinh thần lực cách kỳ lạ, rồi chuyện rau dưa rồi thời gian mất tích năm bỗng nhiên trở lại. Mọi chuyện xảy ra chung quanh Duy Nhược Hề đều mang theo sắc thái thần bí cũng làm cho Thường Trác đối với Duy Nhược Hề mang theo tia phòng bị.

      Nhưng mà sau khi tiếp xúc Thường Trác lại phát ông rất thích bé này và rất xem trọng kẻ hậu bối này. Sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tại Bắc Lâm THành ông càng thêm thưởng thức . Nguyên bản chờ bé trở lại dẫn gặp Dị ngờ lại xảy ra loại tình này, hơn nữa còn phát sinh trong văn phòng của ông. Ông biết nên cho ba mẹ của thế nào. Chính vì vậy mà cho đến bây giờ ông vẫn chưa gọi cho ba mẹ của Duy Nhược Hề.

      “Cậu đừng quá lo lắng, có lẽ cũng giống như chúng ta tưởng tượng.” Đường Đào an ủi bạn thân của ông, lúc ông biết nằm ở kia chính là Duy Nhược Hề biết khi tinh thần lực của ấy mất đả kích to lớn, mất mác nghiêm trọng đối với Thường Trác và chính phủ. Với cấp độ tinh thần lực của ấy là có ý nghĩa cùng tác dụng to lớn của chính phủ.

      Thường Trác lắc lắc đầu :” Cậu đừng an ủi mình, khả năng bị mất tinh thần lực hẳn là rất nhiều ? Ngay cả cơ hội hội phục chắc đến 1% phải ?”

      Đường Đào cũng gì chỉ nhìn bạn thân cái. Xác thực 1% cơ hội hồi phục cũng là nhiều, những người có tinh thần vượt qua cấp 10 khi xuất loại tình huống này cơ bản sau khi tỉnh lại tinh thần lực hoàn toàn biến mất. Hơn nữa này Tinh Thần Lực đạt đến cấp 25 khả năng tinh thần lực khôi phục là có.”

      Duy Nhược Hề trong lúc mơ mơ màng màng luôn nghe được người chuyện, dường như còn có thể nghe được thanh của ba cây ăn quả cùng mấy sinh vật bên trong gian. Hình như cũng thấy được bóng dáng nho hồng hồng ở trong gian xì xì bay tới bay lui.

      “Ngô.” Duy Nhược Hề rên rỉ ra tiếng, “Đau đầu quá…..”

      “Tỉnh, tỉnh rồi.” Thường Trác nghe được thanh của Duy Nhược Hề mạnh mẽ đứng dậy chạy đến chỗ nằm.

      Đường Đào cũng mang theo vẻ mặt lo lắng qua.

      Duy Nhược Hề vừa mở mắt liền thấy có hai người trung niên hơn 40 tuổi vẻ mặt lo lắng nhìn . người là Duy Nhược Hề biết đó chính là Thường Trác còn người còn lại quen.

      “Chú Thường, phát sinh chuyện gì?” Duy Nhược Hề nằm ở sô pha còn xoa xoa hai bên thái dương vì đầu có chút đau. nhớ vừa rồi đứng ở cửa sổ ngắm phong cảnh sau đó đột nhiên cảm thấy đầu đau rồi những hình ảnh trong ký ức cứ về liên tục kế đó liền hôn mê.

      “Tiểu Hề, con tỉnh? Có muốn uống nước hay ? Cảm giác thế nào?”Thường Trác xong chạy rót cho Duy Nhược Hề cốc nước.

      “Chú Thường cần đâu, con khát. Đúng rồi chú ấy là ai?” Duy Nhược Hề nhìn về phía Đường Đào rồi hỏi Thường Trác.

      “Đây là chú Đường Đào, là bạn tốt của chú cũng là người vừa rồi giúp con chẩn trị, chú ấy chính là bác sĩ, con có thể gọi chú ấy là chú Đường.”

      “Xin chào chú Đường.” Duy Nhược Hề tươi cười chào hỏi Đường Đào, “ Chắc con có việc gì phải ?” Ngay cả Duy Nhược Hề cũng hiểu được tại sao lại đột nhiên ngất xỉu.

      “Thân thể của con có trở ngại gì. Đúng rồi lúc đó con là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì nên mới ngất xỉu phải ?” Đường Đào hỏi.

      Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ rồi mở miệng :” Hình như là đột nhiên nghĩ đến chuyện tình gì nhưng sau đó đầu óc trống rỗng và bắt đầu đau đớn, rất nhiều hình ảnh trước kia đột nhiên xuất lại.” Duy Nhược Hề nhớ lúc ấy chính là vì nghĩ tới cuộc sống mà ao ước sau đó trong đầu là mảnh các kiện. Cuối cùng thân thể có cảm giác gì và mất ý thức.

      Duy Nhược Hề nhớ lúc hy vọng đến cuộc sống sau này tinh thần lực tựa hồ có chút phấn khởi.

      “Bởi vì tinh thần lực của con rất cao cho nên con nhất định phải khống chế được tinh thần lực của mình, thể làm cho cảm xúc của con quá thương tâm hoặc quá hưng phấn. Những cảm xúc đó rất dễ dàng làm cho tinh thần lực của con khống chế được, điều đó làm nguy hại đến chính con.”

      Duy Nhược Hề cười :” Cám ơn chú, chú Đường, con biết rồi về sau con chú ý.”

      Đường Đào và Thường Trác lại đột nhiên cuối thấp đầu dường như có việc gì đó khó .

      “Chú Đường, chú Thường, hai người làm sao vậy?” Duy Nhược Hề nghi hoặc nhìn hai ông chú bất an.

      “Tiểu Hề, đầu của con tại còn đau ? Đường Đào đột nhiên mở miệng hỏi. Thường Trác nghe được câu hỏi của Đường Đào cũng ngẩn đầu lên nhìn Duy Nhược Hề.

      “Đầu con còn đau như lúc nãy, tại tốt hơn nhiều.”

      Thường Trác cùng Đường Đào nghe được Duy Nhược Hề như vậy cả hai đều mang vẻ mặt hy vọng nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề.

      “Chú Thường, chú Đường, hai người làm sao lại nhìn con như vậy?” Duy Nhược Hề thấy hai người họ nhìn chăm chăm có chút được tự nhiên sờ sờ mặt của mình.

      “Tiểu Hề, đầu của con đau sao?” Thường Trác lại hỏi Duy Nhược Hề lần nữa.

      “Vâng, tốt hơn rất nhiều, tại còn đau nữa, hoàn toàn có việc gì.” Duy Nhược Hề sợ bọn họ tin liền từ sô pha đứng dậy sau đó quay tại chỗ hai vòng. Duy Nhược Hề cũng biết tại sao vừa rồi rất đau nhưng bây giờ còn đau nữa. Nghĩ đến Đường Đào cảm xúc của được quá phấn khởi hoặc quá bi thương làm nguy hiểm đến chính mình, nhưng mà tại tỉnh lại chắc là tốt rồi.

      “Tiểu Hề, con kiểm tra xe tinh thần lực tại thế nào.” Thường Trác có chút cẩn thận giống như sợ cái gì.

      Duy Nhược Hề cười cười, chuyện này còn phải rất đơn giản sao? Sau đó khống chế tinh thần lực định đem cái bàn công tác của Thường Trác kéo lại đây. Nhưng là tươi cười mặt Duy Nhược Hề đột nhiên mất .

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 104: Tinh thần lực biến mất

      Sao lại thế này? Tại sao lại sử dụng tinh thần lực được? Duy Nhược Hề hoảng hốt, lại cố gắng tĩnh tâm, nhất định phải làm được. Duy Nhược trong lòng thầm khuyên bảo chính mình sau đó thử sử dụng tinh thần lực khống chế vật gì đó bàn lại phát vẫn cứ như cũ, khống chế được bất cứ cái gì.

      Duy Nhược Hề cảm thấy đầu óc trống rỗng mờ mịt biết phải làm sao. Tại sao khống chế được vật gì cả? vì sao tinh thần lực của đột nhiên biến mất?

      “Tại sao mà tinh thần lực của con đột nhiên biến mất?” Duy Nhược Hề biết phải làm sao quay đầu nhìn về phía Thường Trác cùng Đường Đào trong nội tâm mảnh mờ mịt cùng hỗn loạn.

      Duy Nhược Hề dám tưởng tượng khi tinh thần lực của biến mất có kết cục gì. Nếu tinh thần lực đột nhiên biến mất như vậy hết thảy trở về vị trí ban đầu. mất sức đối kháng với Bạch gia. Bạch Linh Nhi tại chắc biết trở lại. Duy Nhược Hề căn bản dám tưởng tượng khi tinh thần lực của biến mất có tình huống gì xảy ra.

      Thường Trác cùng Đường Đào trầm mặc dám nhìn thẳng Duy Nhược Hề.

      “Sao…sao lại thế này hai người mau cho con biết a.” Trong thanh của Duy Nhược Hề mang theo chút run run.

      “Tiểu Hề, trước hết đừng có gấp.” Vẫn là Đường Đào mở miệng, “Tuy rằng tại tinh thần lực của con biến mất. Nhưng mà có nghĩa là vĩnh viễn mất . Bởi vì con có dấu hiệu giống những người bị mất tinh thần lực, đầu của con bị đau. Cho nên rất có khả năng tinh thần lực chỉ tạm thời mất . Con trăm ngàn lần được gấp, cố gắng nghỉ ngơi vài ngày cho tốt rồi xem xét lại.”

      Duy Nhược Hề ra sức nắm tay thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng mà lại hề có cảm giác đau đớn. Trong đầu lúc này chỉ còn lại sợ hãi.

      Đường Đào im lặng vỗ vỗ vai của Duy Nhược Hề.

      Còn Duy Nhược Hề cuối đầu trầm mặc chuyện. đương nhiên biết Đường Đào chỉ là an ủi thôi. Duy Nhược Hề vì sao tinh thần lực của mình đột nhiên biến mất. Tại sao chỉ cảm thấy đau đầu chút mà mất tinh thần lực? Bình thường khi tinh thần lực tiêu hao quá độ chỉ cảm thấy mệt mỏi chút thôi, tinh thần lực cũng có mất .

      Duy Nhược Hề biết là nhất định có vấn đề gì xảy ra nhưng mà tại biết cái vấn đề đó là gì.

      “Tiểu Hề con ngồi xuống nghỉ ngơi thêm chút chú cùng Thường Trác quấy rầy con.” Đường Đào nhìn tâm thần hoảng hốt của Duy Nhược Hề liền mở miệng .

      Duy Nhược Hề chỉ là cuối đầu hoàn toàn có nghe thấy Đường Đào cái gì.

      “Tiểu Hề, nghỉ ngơi chút con.” Thường Trác đứng dậy vỗ vỗ Duy Nhược Hề sau đó đỡ Duy Nhược Hề nằm nghỉ sô pha.

      Duy Nhược Hề thầm thở dài hơi rồi nhắm hai mắt lại lời nào.

      Thường Trác cũng thở dài cùng với Đường Đào quay lại phòng khách chỉ để lại Duy Nhược Hề mình yên lặng nghỉ ngơi.

      Vào đến phòng khách Đường Đào cùng Thường Trác nhìn nhau rồi Đường Đào lại mở miệng:” Cậu tính thế nào? Nếu tinh thần lực của con bé biến mất cậu tính xử lý làm sao?” Đường Đào đương nhiên biết chính phủ có khả năng cần phế nhân.

      Thường Trác thở dài hơi nhíu mày :” Mình còn chưa có nghĩ ra biết phải xử lý như thế nào.” Thường Trác cảm thấy đau đầu biết tại sao lại sinh ra tình này.

      “Có lẽ tinh thần lực của con bé chỉ tạm thời biến mất thôi, mình định chờ thêm thời gian nữa rồi mới quyết định xử lý thế nào.” Thường Trác bổ xung thêm.

      Đường Đào gật gật đầu, tại chỉ có thể quyết định như vậy.

      Duy Nhược Hề nằm ở sô pha trong đầu lại suy nghĩ đến hậu quả khi tinh thần lực của biến mất qua hồi lâu mới mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.

      Trong mộng dường như thấy được tình cảnh ở bên trong gian. con chim hồng hồng nho bay tới bay lui trong gian. Ngẫu nhiên nó còn khi dễ bọn Minh Đại Vương chút. Bọn Minh Đại Vương cũng chỉ đáng thương hề hề nhìn bóng dáng màu đỏ kia hoàn toàn có phản kháng gì.

      Con chim kia là thế nào vậy? Duy Nhược Hề cảm thấy ở trong mộng nhìn cho lắm. Cứ thế mơ màng ngủ vài giờ Duy Nhược Hề bị khát mà tỉnh lại.

      “Nước…..”

      “Tiểu Hề, con tỉnh? Để chú rót cho con ly nước, từ từ a.” Duy Nhược Hề vừa tỉnh liền thấy Thường Trác rót nước cho . Chậm rãi ngồi dậy Duy Nhược Hề thấy Đường Đào vẫn ngồi cạnh chỗ .

      “Chú Đường.” Duy Nhược Hề mỏi mệt vẫn cố gắng tươi cười với Đường Đào.

      Đường Đào cũng chào hỏi Duy Nhược Hề cái xong lại tiếp tục suy nghĩ vì sau trường hợp tinh thần lực bị mất của Duy Nhược Hề giống với tình huống của người khác.

      “Tiểu Hề, đây nước đây uống con.” Thường Trác bưng lại ly nước đưa cho Duy Nhược Hề tựa vào sô pha.

      “Cám ơn chú Thường.” Duy Nhược Hề tiếp nhận ly nước lời cám ơn với Thường Trác sau đó hé miệng ra uống hết ly nước.

      “Phốc…”Duy Nhược Hề phun hết nước trong miệng ra sau đó chăm chăm nhìn vào khoản phía trước. xuất ảo giác sao? Đây rốt cuộc là cái gì?

      “Tiểu Hề làm sao vậy? Nước nóng lắm sao? Thường Trác lo lắng nhìn Duy Nhược Hề phun ra ngụm nước. ràng là ông làm cho nước nguội rồi nha. Đường Đào cũng nhìn Duy Nhược Hề ngốc ra.

      “Tiểu Hề, làm sao vậy?” Thường Trác lại đưa tay quơ quơ trước mặt Duy Nhược Hề, Duy Nhược Hề vẫn như trước có phản ứng gì chỉ là ngốc ngốc nhìn về phía trước.

      Vì cái gì mà trong gian lại xuất loại tình huống này? Duy Nhược Hề trợn tròn mắt. Vừa rồi thấy rất ràng tình huống trong gian, thấy đám tiểu đệ trong gian ra sức chạy tán loạn khắp nơi. Ba cái cây ăn quả cũng dùng sức phe phẩy nhánh cây nhìn ông lão râu trắng bóng. còn thấy con chim màu đỏ ở trong gian bay tới bay lui đuổi theo đám U Điềm sinh vật.

      Duy Nhược Hề nhìn hề chớp mắt ngay cả Thường Trác cùng Đường Đào kêu cũng nghe hấy, chỉ là ngốc ra nhìn nhất cử nhất động bên trong gian.

      “Con bé làm sao vậy? Thường Trác có chút lo lắng nhìn Duy Nhược Hề rồi quay đầu hỏi Đường Đào.

      Đường Đào lắc lắc đầu tỏ vẻ ông cũng biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      tại cẩn phải vào trong gian xem chút mới được, Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ sau đó nhấc đầu lên liền thấy Thường Trác cùng Đường Đào vẻ mặt quan tâm nhìn .

      “Khụ.” Duy Nhược Hề mất tự nhiên ho khan tiếng liền mở miệng :” Chú Thường, chú Đường con sao, tại con muốn toilet chút.” xong Duy Nhược Hề liền đứng dậy rời khỏi sô pha.

      “Nga, toilet ở bên kia.” Thường Trác chỉ chỉ cánh cửa bên cạnh văn phòng.

      “Cảm ơn chú Thường.” Duy Nhược Hề có chút chột dạ nhìn qua Thường Trác sau đó bước nhanh vào trong toilet.

      Thường Trác cùng Đường Đào ở phía sau kỳ quái nhìn bóng lưng của Duy Nhược Hề. Vẫn nguyên nhân vì sao mà Duy Nhược Hề lại khác thường như vậy.

      Duy Nhược Hề vào trong toilet liền đem cửa phòng khóa lại sau đó lắc mình tiến vào gian.

      Chương 105: Thần thú?

      Tiến vào trong gian Duy Nhược Hề liền trợn tròn mắt, trong gian loạn thành đống hơn nữa bên trong gian thế nhưng mở rộng rất nhiều. nhìn qua cái thế nhưng nhìn đến biên, cũng chưa biết trong gian rốt cuộc rộng ra bao nhiêu. Nhìn sơ qua phỏng chừng khoản 100 mẫu .

      Đản Đản thú cùng Thảo Nê Mã Thú ở trong gian bôn ba chạy khắp nơi, đầu của Minh Đại Vương còn bay theo con chim màu đỏ rực. Nhưng mà con chim này nhìn giống với mấy con chim bình thường. Mấy con chim mà kiếp trước từng biết có nhìn đẹp như vậy.

      Con chim lượn ở đầu Minh Đại Vương nhìn rất xinh đẹp nhưng mà tại sao cái đầu nhìn tựa tựa con gà? Bộ lông cũng có chút dài màu sắc cũng rất xinh đẹp. Lông đỉnh đầu ánh lên ngũ sắc, con chim này đại khái cũng chỉ cở hai bàn tay của Duy Nhược Hề.

      Nhưng mà có điều lạ lùng là khi nhìn nó làm cho người ta cảm giác được cỗ khí thế vô cùng mãnh liệt và nóng rực. Ngay lúc mới tiến vào gian Duy Nhược Hề cũng có ít cảm giác thoải mái.

      Con chim này rốt cuộc là chim gì nha?

      Ngoài ra bên cạnh hồ nước còn ngồi ông lão râu tóc trắng bóng, ông lão này là ai? Duy Nhược Hề tròn mắt nhìn.

      Mấy đám rau dưa ở trong gian cũng trở thành mảnh lộn xộn giống như bị giẫm qua còn mấy cái phòng ở được làm từ lỏa thạch của bọn U Điềm sinh vật cũng toàn bộ bị phá hủy. Lỏa thạch bị phân tán khắp nơi. Duy Nhược Hề trợn mắt nhìn hết thảy gian đầu óc dường như ngắn lại, cái này rốt cuộc là tình huống gì nha?

      “Chị Tiểu Hề…..ô ô….” Ba cây ăn quả thấy Duy Nhược Hề vào liền khóc nức nở cầu cứu.

      “Ô ô…Duy Nhược Hề, cứu mạng a….” Minh Đại Vương lệ rơi đầy mặt vội vàng chạy đến chỗ của Duy Nhược Hề. Con chim bay ở đầu của Minh Đại Vương còn dùng mỏ mổ lên đầu nó cái. đầu của Minh Đại Vương nổi lên mấy cục sưng, Duy Nhược Hề nhìn lại đám sinh vật kia đứa nào cũng bị cục như vậy. Duy Nhược Hề hoàn toàn ngây dại, tình huống này là sao nữa nha.

      Con chim màu đỏ vừa thấy Duy Nhược Hề đến đây vô cùng hưng phấn bay vụt qua khỏi Minh Đại Vương sau đó dụi đầu vào lòng Duy Nhược Hề.

      “Má~ ~” Con chim màu đỏ đột nhiên cất lên giọng , thanh ngọt ngào thanh mát như giọng của trẻ con.

      Trong miệng con chim phát ra tiếng hoàn toàn làm cho Duy Nhược Hề đứng hình, ngơ ngác nhìn con chim ra sức chui vào lòng .

      Con chim này kêu cái gì nha? Kêu bằng má? Chim mẹ? Duy Nhược Hề cảm giác hoàn bị đảo lộn.

      “Ngươi…ngươi kêu ta bằng cái gì?” Duy Nhược Hề run run cúi đầu xuống hỏi con chim .

      “Má~ ~” Chim dường như cảm thấy hiểu vì sao má nó lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy. “Má~ ~ má ~ ~!”

      Duy Nhược Hề cảm thấy muốn hộc máu.

      “Ta phải mẹ ngươi a.” Duy Nhược Hề cảm thấy con chim cứ hiểu lầm là mẹ nó cho nên muốn giải thích hoàn toàn quên việc vì sao con chim này có thể .

      “Má ~ chính là má nha.” Con chim xong mổ lên cánh tay Duy Nhược Hề cái làm cánh tay bị chảy máu. Sau đó con chim đến ngay miệng vết thương, ngờ nó lại uống hết máu từ cánh tay Duy Nhược Hề chảy ra.

      Duy Nhược Hề bị đau a lên tiếng, sau đó dùng tay che lại miệng vết thương, “Ngươi làm cái gì? Vì sao lại mổ ta?”

      “Đúng là mùi của má ~ nha.” Chim dùng đầu cọ cọ ở trong lòng của Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề vung tay đem con chim ném ra ngoài nhưng mà con chim lắc lư rồi bay trở về đầu Duy Nhược Hề lại tiếp tục cọ cọ đầu . Duy Nhược Hề đầu đầy hắc tuyến nhìn con chim toàn thân màu đỏ kia rồi đến trước mặt Minh Đại Vương mở miệng :”

      Minh Đại Vương bảo mấy tên kia dọn dẹp lại gian chút .” Trong gian bây giờ rất hỗn loạn. Minh Đại Vương hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề với con chim đầu của . Con chim nhìn ngược lại Minh Đại Vương làm cho Minh Đại Vương giật mình cái nhanh chân chạy ra xa, “Tôi bảo bọn nó sửa soạn lại gian cho tốt.”

      Duy Nhược Hề đến chỗ ông lão đầu bạc cẩn thận nhìn chằm chằm ông lão rồi nhìn lại bên hồ nước chút phát thấy cây cổ thụ đâu nên Duy Nhược Hề nghi hoặc mở miệng, “ Cổ thụ gia gia?”

      Ông lão cười cười vừa lòng gật đầu, “Xem ra Tiểu Hề có quên cổ thụ gia gia này nha.”

      “Ô ô cổ thụ gia gia là người sao? Con nhớ người muốn chết.” Duy Nhược Hề mạnh mẽ bổ nhào vào lòng cổ thụ gia gia. đỉnh đầu của con chim kia bởi vì đứng thẳng được liền rớt vào lòng của Duy Nhược Hề.

      “Cổ thụ gia gia cũng nhớ con.” Cổ thụ gia gia vỗ vỗ đầu của Duy Nhược Hề.

      “Cổ thụ gia gia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ở trong này a?” Duy Nhược Hề ngẩn đầu nhìn cổ thụ gia gia, “ Còn nữa, cổ thụ gia gia làm sao mà ông có thể biến thành người được?” Duy Nhược Hề tò mò.

      Cổ thụ gia gia cười cười :” Từ trước kia ta có thể biến hình chỉ là chưa từng biến hình trước mặt con mà thôi. Sau đó bởi vì trái cây thân ta mà ta ngủ say thời gian cho nên con đương nhiên biết.”

      “Cổ thụ gia gia, gian như này là thế nào? Tại sao có thể mở rộng ra? Còn nữa..” Duy Nhược Hề xem xét con chim làm nũng ở trong lòng mình rồi tiếp tục hỏi:” Vì sao trong gian này lại có con chim và vì sao nó lại gọi con là má?”

      Cổ thụ gia gia cười cười, “ Vốn gian bên trong vòng tay này vô cùng lớn.” Cổ thụ gia gia nhìn nhìn bốn hướng lại tiếp tục :” gian khi đó lớn hơn thế này gấp ngàn lần, còn tại gian lớn hơn là do năng lực của con càng ngày càng mạnh gian cũng theo đó mà mở rộng ra.”

      Duy Nhược Hề nghe cổ thụ gia gia xong ánh mắt đột nhiên ảm đạm xuống, “ Cổ thụ gia gia tại tinh thần lực của con toàn bộ mất hết, căn bản có thực lực gì tại sao gian lại lớn hơn so với trước kia ít?” Duy Nhược Hề mạnh mẽ nghĩ đến việc tinh thần lực của còn vô cùng buồn bã.

      Cổ thụ gia gia nhìn Duy Nhược Hề cái, “Ai tinh thần lực của con biến mất. Toàn bậy, tinh thần lực của con chỉ bị tiêu hao sạch thôi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục lại.”

      Duy Nhược Hề nghe được cổ thụ gia gia lập tức ngẩn đầu lên lập tức khôi phục tươi cười, “ vậy chăng? Tinh thần lực của con có bị mất phải cổ thụ gia gia? Chỉ là tạm thời tiêu tan thôi phải ?”

      Duy Nhược Hề cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn nhiều, khi nãy ở trong văn phòng sợ hãi, vô cùng sợ khi tinh thần lực của mình tiêu mất.

      “Đương nhiên là , tinh thần lực của con toàn bộ đều cung cấp cho con Phượng hoàng này.” Cổ thụ gia gia chỉ chỉ con chim trong lòng của Duy Nhược Hề.

      Phượng hoàng? phải chim sao? Duy Nhược Hề giật mình nhìn chằm chằm con chim cọ ở trong lòng . Đây là Phượng Hoàng sao? Chim phượng hoàng trong truyền thuyết? Thần thú thời viễn cổ? Duy Nhược Hề biết mình có nghe nhầm .

      Cổ thụ gia gia cười :” Đây là con có nghe lầm đâu. Con phượng hoàng này chính là cái trứng ở thân ta lúc trước, trước kia chắc là con từng máu mình lên quả trứng phải ?”

      Duy Nhược Hề ngẩn người sau đó gật gật đầu, lúc ấy lấy máu mình lên quả trứng kia nhưng mà hình như quả trứng đâu có hấp thu máu của đâu. Duy Nhược Hề vẫn chuyện gì xảy ra.

      “Ai bảo là quả trứng cần phải hấp thu mới được? bừa. Căn bản cần phải như vậy chỉ cần chút máu của con dính vào là được. Qủa trứng này chính là con phượng hoàng, sủng vật của chủ nhân cũ sinh hạ. Bởi vì chủ nhân cũ bị chết nên Hỏa Phượng Hoàng cũng theo chủ nhân. Nó dùng toàn bộ lực lượng đem quả trứng này phong ấn, trừ phi người có thể trở thành chủ nhân của vòng tay này dùng máu cởi bỏ phong và dùng tinh thần lực cởi bỏ ấn quả trứng nở ra.”

      Duy Nhược Hề nghe cổ thụ gia gia kể xong khỏi há hốc mồm, chuyện này cũng quá thần kỳ .

      Cổ thụ gia gia lại tiếp tục :” Nếu trở thành chủ nhân của vòng tay này mà chỉ cởi bỏ phong cho quả trứng mà giải được ấn cũng thể. Bởi vì tinh thần lực của con lúc đó dao động mãnh liệt mới làm cho ấn phượng hoàng được giải. Khi phong ấn được cởi bỏ nó liền đem toàn bộ tinh thần lực của con hấp thu sạch . Cái này chính là nguyên nhân vì sao tinh thần lực của con thấy và cũng là nguyên nhân vì sao nó xem con là mẹ.” Cổ thụ gia gia , trong thanh mang theo chút ý cười.

      Duy Nhược Hề nghe cổ thụ gia gia xong hoàn toàn có phản ứng gì, cảm thấy đầu óc của mình có đủ dùng.

      Cổ thụ gia gia cũng có quấy rầy Duy Nhược Hề để yên cho từ từ đem việc này tiếp thu.

      Duy Nhược Hề ngây ngốc hồi lâu mới đột nhiên mở miệng, “Cổ thụ gia gia trước kia gian cũng có lớn nhưng diện tích có lập tức tăng lên gấp 10 lần như thế này.” Duy Nhược Hề cảm thấy tinh thần lực của có tăng lên nha.

      “Đương nhiên là vì con Hỏa Phượng Hoàng trong lòng của con. Nó vốn là thần thú vừa sinh ra có thần lực, phàm là sinh vật bên trong gian của con tăng trưởng tu vi đều có thể làm cho gian lớn hơn.

      Duy Nhược Hề nhíu nhíu đầu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm con chim ngủ trong lòng , nó là thần thú sao? Duy Nhược Hề nhếch miệng cười cười ràng là con chim thích khi dễ người khác.

      Cổ thụ gia gia buồn cười nhìn Duy Nhược Hề, “Nó tuyệt đối phải là con chim nha, nó chính là thần thú lưu lại từ thời viễn cổ, khi nó vừa sinh ra có thể ngụm tiêu diệt con. Còn khi nó trưởng thành cần phải là có bao nhiêu uy lực. Có sủng vật lợi hại như vậy còn vừa lòng nha?”

      Duy Nhược Hề thiếu chút nữa sặc nước miếng, con chim này có thể lợi hại như vậy sao? đúng là nhìn ra. Bất quá về sau có con sủng vật lợi hại như vậy Bạch gia chỉ như xem như cái móng tay. Nghĩ nghĩ Duy Nhược Hề bắt đầu cười ngây ngô.

      “Đúng rồi, cổ thụ gia gia.” Duy Nhược Hề nghĩ tới cái gì đột nhiên mở miệng hỏi, “Vì sao ba cây ăn quả lại có thể có tư duy còn có thể chuyện được?”

      Đây là việc Duy Nhược Hề cảm thấy vô cùng thắc mắc, ràng mới trồng vào gian có bao lâu ba cây ăn quả lại đột nhiên có tư duy.

      Cổ thụ gia gia nghĩ nghĩ rồi :” Có phải con thường xuyên ngủ dưới tàng cây?”

      Duy Nhược Hề gật đầu xác định là thường ngủ dưới tàng cây của bọn nó, bởi vì khi ba cây ăn quả khi nở hoa làm cho Duy Nhược Hề cảm thấy rất thoải mái.

      “Như vậy đúng rồi, vốn dĩ bên trong gian có rất nhiều linh khí hơn nữa khi con ngủ dưới tàn cây đem tinh thần lực cấp cho chúng nó vì vậy rất nhanh chúng nó cũng có tư duy của chính mình.”

      Nguyên bản là như thế sao? Duy Nhược Hề vuốt vuốt con phượng hoàng ở trong lòng lại thầm nghĩ. Nếu như vậy về sau khi ngủ dưới tàng cây chúng nó rất nhanh có thể biến hình.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 106: Chính mình ra!

      “Nếu con trồng cây ở trong gian sau đó đem tinh thần lực của mình cấp cho chúng nó, hơn nữa ở trong gian dầy đặc linh khí chúng nó rất nhanh có tư duy.

      Nhưng mà chỉ có thể chuyện cùng có tư duy thôi. Nếu chúng muốn biến hình cần phải dựa vào khả năng tu luyện của bọn chúng, bọn chúng phải tự cố gắng hấp thu linh khí và tu luyện mới có thể.

      “Vì sao mấy cái rau dưa lại có tư duy?” Duy Nhược Hề tò mò hỏi.

      “Mấy cái rau dưa này chỉ cần ngày liền chín, chưa kịp hấp thu linh khí cùng tinh thần lực của con liền bị hái cho nên có tư duy. Tiểu Hề, lẽ con hy vọng mấy cái rau dưa đó cũng có tư duy sao?”

      Duy Nhược Hề nghĩ đến hình ảnh rau dưa có thể ….sau đó mạnh mẽ lắc đầu, “Tuyệt đối cần.” Nếu rau dưa có tư duy làm sao dám ăn a.

      Lại ở trong gian hàn huyên với cổ thụ gia gia hồi Duy Nhược Hề mới nhớ đến mình còn ở trong văn phòng của Thường Trác nên mới nhanh chóng chạy ra bên ngoài rồi mở cửa toilet ra.

      Thường Trác cùng Đường Đào thân thiết nhìn Duy Nhược Hề, vào toilet khoản nửa tiếng đem bọn họ dọa nhưng mà hai người cũng dám đến gõ cửa, đại khái vì xấu hổ . tại Duy Nhược Hề ra khiến hai người thở phào nhõm.

      “Tiểu Hề, con sao chứ?”

      Duy Nhược Hề cười cười, tại rất cao hứng giống với bộ dáng của người bị mất tinh thần lực chút nào, “ Chú Thường, con sao, cần phải lo lắng. Vừa rồi trong toilet con phát tinh thần lực của mình khôi phục chút.” Duy Nhược Hề dối mặt hề đỏ.

      Thường Trác ngẩn người xong mạnh mẽ đứng dậy chạy lại chỗ , ánh mắt vốn dĩ tối cũng sáng lên, “ ?”

      Ngay cả Đường Đào cũng ngẩn người.

      “Đương nhiên là , con tin chắc vài ngày nữa tinh thần lực của con khôi phục lại. Đến lúc đó con tìm đến chú Đường nhờ chú dẫn con đến Dị tổ gặp thành viên của Dị nhé.” Lúc ở trong gian tinh thần lực của Duy Nhược Hề quả có khôi phục chút nhưng mà vẫn chưa đủ để khống chế vật thể. Hẳn là qua vài ngày hồi phục hoàn toàn .

      Thường Trác hưng phấn chà xát hay tay, “Vậy tốt rồi, quả tốt quá.” Chỉ cần tinh thần lực của Duy Nhược Hề mất quá tốt.

      “Chú Thường, chú Đường, vậy con về trước nhé. Chờ khi tinh thần lực khôi phục lại con trở lại đây.” Duy Nhược Hề ý cười trong suốt nhìn Thường Trác và Đường Đào.

      “Được, tạm biệt Tiểu Hề.”

      “Tạm biệt.”

      Thường Trác cùng Đường Đào tiễn chân Duy Nhược Hề xuống lầu nhân viên tiếp tân nhìn thấy hai người họ đích thân đưa tiễn Duy Nhược Hề kinh ngạc trợn tròn mắt. Duy Nhược Hề leo lên toa xe trở về nhà.

      Về đến nhà đương nhiên thấy bóng dáng của ba mẹ ở bên ngoài, Duy Nhược Hề cũng muốn quấy rầy bọn họ. Hôm nay Duy Đại đến Đa Cư Khách sạn còn Duy Nhị cùng Duy Tam canh gác ngay bên ngoài phòng thí nghiệm. Kỳ Duy Nhược Hề phải quá lo lắng cho an nguy của ba mẹ vì họ ở khu này rất an toàn, chỉ là Duy Nhược Hề muốn thấy hai người nhìn như ôn thần đứng gác ở cổng nhà cho nên cho bọn họ gác ở cửa phòng thí nghiệm.

      Phòng thí nghiệm nằm lầu 2, Duy Nhị cùng Duy Tam đương nhiên cũng ở đó cho nên ở dưới này chỉ còn mình Duy Nhược Hề.

      Đem bàn cũng ghế ra ngoài sân nằm phơi nắng, lần này bởi vì tinh thần lực bị phượng hoàng hấp thu sạch cho nên Duy Nhược Hề mới có thời gian nhàn nhã thế này.

      “Nga, là thoải mái, lâu lắm rồi có thanh nhàn được như vầy.” Cả người Duy Nhược Hề cuộn sô pha bị ánh dương sưởi ấm cho nên có chút buồn ngủ.

      Ngủ chút rất tốt nha, ánh mặt trời dịu như vậy mà ngủ là đáng tiếc, Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ, đầu từ từ nghiên sang bên rồi hoàn toàn dựa vào sô pha mà ngủ ngon lành.

      Duy Nhược Hề hề hay biết khi ngủ bóng dáng nho màu đỏ đột nhiên xuất . Sau đó cái bóng dáng nho đó đột nhiên hưng phấn bay lên cọ cọ đầu vào ngực của Duy Nhược Hề.

      “Ngô…” Duy Nhược Hề xoa xoa trước ngực trong lúc mơ màng cảm giác giống như bị cái gì cọ đến.

      “Mẹ ~ mẹ ~….” Duy Nhược Hề trong lúc ngủ luôn mơ màng nghe được có cái gì cứ huyên náo ở bên tai.

      là ồn.” Duy Nhược Hề quơ tay ‘ba’ tiếng đem cái gì đó cứ ồn ào bên tai đập cái.

      Cái bóng dáng màu đỏ lập tức bị Duy Nhược Hề đập rớt sau đó rất nhanh liền bay lên rồi lại tiếp tục bên tai Duy Nhược Hề nãi thanh nãi khí kêu, “Mẹ ~ mẹ ~”

      Duy Nhược Hề bị ồn ào ngủ được nên mới cau mày mở mắt ra nhìn chút xem là cái gì cứ ồn ào ở bên tai gọi tới gọi lui.

      Duy Nhược Hề mở mắt hết sức giật mình, nó…nó như thế nào lại ra? Cái bóng dáng đo đỏ kia chính là con Hỏa Phượng Hoàng ở trong gian của . Con phượng hoàng thấy Duy Nhược Hề rốt cục tỉnh lập tức cọ qua, “Mẹ ~ mẹ ~ đói bụng!”

      Đói bụng? Duy Nhược Hề ngẩn ngơ, đói bụng tìm làm cái gì? có sữa cho nó uống nha.

      “Ngươi làm sao mà ra được? đói bụng trở lại gian tìm cái gì mà ăn .” Trong gian hoa quả cùng rau dưa nhiều như vậy chẳng lẽ đủ cho nó ăn sao?

      “Mẹ ~ đói bụng.” con Hỏa Phượng Hoàng tiếp tục hai mắt lưng tròng nhìn Duy Nhược Hề giống như nghe hiểu Duy Nhược Hề gì.

      Duy Nhược Hề bất đắc dĩ nhìn con chim sau đó trực tiếp mang theo nó vào trong gian.

      vào trong gian liền thấy cổ thụ gia gia biến thành thân cây mọc bên hồ nước. Mấy thứ lộn xộn trong gian được đám U Điềm sinh vật dọn dẹp sạch . Hai cái đống lỏa thạch lớn cũng thấy chắc là nhóm Đản Đản thú đem bỏ vào túi tiền gian của bọn chúng .

      Đất đai bên trong được nhóm U Điềm sinh vật trồng lại rau dưa, tại bắt đầu nảy mầm tạo thành vùng xanh tươi.

      Cổ thụ gia gia thấy Duy Nhược Hề vào biến thành hình dáng ông lão râu bạc.

      “Cổ thụ gia gia con chim này làm thế nào lại đột nhiên ra? Tại sao nó có thể tự ra ngoài được?” Duy Nhược Hề biết nguyên nhân.

      Cổ thụ gia gia ha ha cười :” Nó là thần thú hơn nữa bởi vì con là người cởi bỏ phong ấn cho nó, nó lại hấp thu tinh thần lực của con nhiều như vậy đương nhiên có thể tùy ý ra vào gian.”

      Duy Nhược Hề sửng sốt, nghĩ đến là nguyên nhân này, vậy về sau nó có thể tùy ý ra ngoài? Nếu nó đột nhiên xuất ở bên ngoài đem người khác dọa làm sao bây giờ?

      “Điểm ấy con cần lo lắng, nó chính là mỗi ngày muốn cùng chỗ với con thôi, tùy ý ra vào gian. Con chỉ cần mỗi ngày mang theo nó là được.” Cổ thụ gia gia tiếp tục giảng giải cho Duy Nhược Hề nghe.

      Chương 107: Tinh thần lực khôi phục

      Mỗi ngày để nó ở bên ngoài? Duy Nhược Hề ngẩn người, như vậy cũng có thể, mỗi ngày cho nó theo , nếu người khác nhìn thấy được chắc cũng nghĩ nó là con chim làm từ máy móc thôi tuy rằng bộ dáng có hơi quái dị chút.

      Duy Nhược Hề quyết định mỗi ngày bắt nó đem theo bên người tốt rồi. Nếu để nó ở lại trong gian có nguy cơ nó quậy banh cái gian của lắm. “Đúng rồi, cổ thụ gia gia nó nó đói làm sao bậy giờ?”

      Duy Nhược Hề biết con chim này ăn thứ gì. Mới vừa rồi đem trái cây người Đào Đào cho nó ăn mà nó chỉ nhìn cái sau đó quay đầu , ý tứ là ăn.

      “Nó là ăn năng lượng bên trong vòng tay, tinh thần lực của con hoặc là ít thạch nó năng lượng cũng được. Thức ăn của nó chính là những thứ đó.” Tinh thần lực?

      Tinh thần lực của đều bị nó hấp hết rồi làm gì còn tinh thần lực cho nó ăn. Thạch năng lượng? biết năng lượng bên trong lỏa thạch có được ?

      Duy Nhược Hề gọi Minh Đại Vương sau đó nhờ nó lấy ra viên lỏa thạch. Minh Đại Vương vì bị Hỏa Phượng Hoàng dùng hai mắt như hạt đậu nhìn chăm chú ngoan ngoãn từ phía sau mông lấy ra viên lỏa thạch đưa cho Duy Nhược Hề sau đó lại lắc mông chạy xa.

      Duy Nhược Hề cầm viên lỏa thạch đặt trước mặt hỏa phượng hoàng, con phượng hoàng nhìn chằm chằm viên lỏa thạch sau đó…..há miệng phun ngụm lửa tới viên lỏa thạch, trong nháy mắt viên lỏa thạch biết mất trước mặt Duy Nhược Hề lưu lại chút dấu vết.

      Duy Nhược Hề trợn to mắt mà nhìn, con chim như vậy làm sao có thể phun lửa nha. Vậy mà tia lửa đó còn có uy lực rất lớn ….

      “Ha ha con cũng đừng có kinh ngạc. Đây là Hỏa Phượng Hoàng cho nên biết phun lửa cũng có gì kỳ quái. Đừng là chỉ có tảng đá, cho dù là người sống chỉ cần nó phun ra lửa người đó liền tiêu tan còn chừa lại dấu vết nào.” Cổ thụ gia gia cười giải thích với Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề nghe cổ thụ gia gia xong ngây ngốc ra gian chuẩn bị tìm ít tảng đá có năng lượng cho nó ăn.

      con chim liền có thể lợi hại như vậy! Đây là toàn bộ suy nghĩ trong đầu của Duy Nhược Hề lúc này.

      Tìm đủ thứ này nọ mà con phượng hoàng vẫn để ý đến. Thạch năng lượng, thạch năng lượng, rốt cuộc ở đâu có thạch năng lượng a. Duy Nhược Hề rối rắm nằm ở sô pha suy nghĩ còn con chim kia an ổn nằm ngủ trong lòng của .

      Duy Nhược Hề lại lắc mình vào gian hỏi xin bọn Minh Đại Vương mấy viên lỏa thạch nữa rồi lại trở ra ngoài nhìn nghiên cứu mấy viên lỏa thạch kia. nhìn kỹ càng viên lỏa thạch, bên trong phát ra tia sáng ngũ sắc.

      “Trời ạ, khó trách nhiều người thích nó như vậy!” Duy Nhược Hề nhìn chăm chú vào viên lỏa thạch, bên trong tâm viên lỏa thạch chính là bảo thạch, Duy Nhược Hềtrong lòng tán thưởng, cái này so với kim cương, phỉ thúy gì đó còn xinh đẹp hơn. ràng là tảng đá trong suốt lại có thể tản mát ra ánh sáng xinh đẹp như thế.

      Duy Nhược Hề cầm viên lỏa thạch trong tay đột nhiên cảm giác được con phượng hoàng giật giật, sau đó nó liền ngụm nuốt luôn viên lỏa thạch trong tay .

      Nga, Duy Nhược Hề ngẩn người, sau đó lại nghĩ cái này vốn là chuẩn bị cấp nó ăn mà. Con phượng hoàng nuốt xong viên lỏa thạch sau đó còn bẹp miệng cái rồi đáng thương hề hề nhìn Duy Nhược Hề “Mẹ ~ chưa ăn no!”

      “Về sau cần kêu ta là mẹ biết ?” Duy Nhược Hề nghiêm túc nhìn chằm chằm con phượng hoàng sau đó lại tiếp tục :” Ta tên gọi là Duy Nhược Hề, ngươi có thể kêu ta là Duy Nhược Hề, Nhược Hề hoặc Tiểu Hề cũng được hay là ngươi gọi ta là chị cũng được, chỉ là được kêu bằng mẹ biết ? Hơn nữa khi có người khác được mở miệng chuyện biết ?”

      Tuy rằng thế giới tại cũng có mấy con chim bằng máy móc có trí năng cũng mở miệng chuyện nhưng mà Duy Nhược Hề vẫn sợ trong lúc để lộ ra chút vấn đề gì đó cho nên mới ngăn cấm nó ở bên ngoài chuyện.

      “Vâng, con ở trước mặt người khác chuyện!” con Hỏa Phượng Hoàng bình tĩnh nhìn Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề cũng kinh ngạc phát là vừa rồi nó có mở miệng chuyện.

      Vì sao có thể nghe nó được? Chẳng lẽ bởi vì nó là thần thú?

      cần gọi ta là mẹ.” lấy lại tinh thần Duy Nhược Hề mới nhớ vừa rồi nó vẫn gọi là mẹ.

      Con chim kia ra vẻ đáng thương nhìn Duy Nhược Hề cũng chuyện. Duy Nhược Hề cau mày rồi lại tiếp tục :” Nếu như vậy quên , ta họ Duy vậy ngươi cũng theo ta mang họ Duy . Um…vậy lêu là Duy..Duy Bảo Bảo . Duy Bảo Bảo, rất tốt. Sau này ngươi và ta đều họ Duy, kêu ta bằng chị, được kêu bằng mẹ biết ?” Bị con chim kêu bằng mẹ là có chút kỳ quái.

      Con chim , , tại là Duy Bảo Bảo hai mắt sáng trưng nhìn Duy Nhược Hề, “ Ta gọi là Duy Bảo Bảo, cùng họ với mẹ. Ta gọi là Duy Bảo Bảo cùng họ với mẹ.”

      Duy Nhược Hề đầy hắc tuyến nhìn Duy Bảo Bảo, xem ra bắt nó sửa miệng có chút khó khăn.

      “Mẹ, còn muốn ăn!” thanh nãi thanh nãi khí lại truyền tới.

      Duy Nhược Hề bất đắc dĩ giúp Duy Bảo Bảo phá mở viên lỏa thạch sau đó lấy bảo thạch bên trong cấp nó ăn. Duy Bảo Bảo ăn hết bốn viên rồi vỗ bụng no rồi.

      Lúc Duy ba cùng Duy mẹ ra thấy vai của Duy Nhược Hề có con chim rất kỳ quái liền hỏi Duy Nhược Hề là con chim này từ đâu mà đến.

      Duy Nhược Hề là con chim từ bên trong gian đến. Duy mẹ thế nhưng hưng phấn hỏi:” Trong gian nở ra sau? Cái kia số lượng có nhiều hay ? Buổi tối chúng ta nướng chim ăn .”

      Bởi vì Duy Nhược Hề qua cho Duy Bảo Bảo nghe rằng đây đều là người nhà của cho nên tuyệt đối thể thương tổn họ. Cho nên khi Hỏa Phượng Hòang nghe người phụ nữ trước mặt vẻ mặt hưng phấn muốn ăn thịt của nó ánh mắt chỉ có chút khách sáo nhìn Duy mẹ mà thôi.

      “Mẹ, trong gian chỉ có con chim này, con đem nó làm sủng vật! cho nên mẹ cần đánh chủ ý đến nó.” Duy Nhược Hề sợ Duy mẹ đem Duy Bảo Bảo nướng ăn chỉ là sợ Duy Bảo Bảo ngược lại đem họ làm bị thương.

      đùa, con chim kỳ quái như vậy mẹ mới thèm ăn.”

      Kỳ quái sao? Duy Nhược Hề nhìn Duy Bảo Bảo vai cái, ngàn năm sau hẳn là có người biết đến thần thú trong truyền thuyết có hỏa phượng hoàng . Chắc vì vậy mà Duy mẹ mới cảm cảm thấy Duy Bảo Bảo kỳ quái.”

      “Ai nha, sắp chết đói rồi. Tiểu Hề nhanh nấu cơm.” Duy mẹ đặt mông ngồi ở cái sô pha Duy Nhược Hề vừa ngồi, “Phơi nắng là thoải mái nha!”

      Duy ba cũng học Duy mẹ kéo trong nhà ra thêm cái ghế cùng ngồi phơi nắng với Duy mẹ.

      Mấy ngày nay Duy Nhược Hề vẫn ra khỏi cửa, mỗi ngày ở nhà nghỉ ngơi chờ tinh thần lực khôi phục. Duy Nhược Hề mỗi ngày vẫn cùng Duy Nhược Hề chỗ có ở trong gian.

      Sức ăn của Duy Bảo Bảo ngày so với ngày càng lớn làm cho Duy Nhược Hề mở rộng tầm mắt. Lỏa thạch trong gian căn bản đều để dành cho nó ăn.

      Duy Nhược Hề ngồi sô pha, mấy ngày nay có việc gì làm biết có nên đem chút hoa cỏ trong gian ra ngoài trồng ? Nhưng mà nếu như vậy cũng phải đem ít đất trong gian ra rồi hủy cái mặt sân.

      Ai, công trình lớn nha, Duy Nhược Hề lại sợ nếu người khác biết sân nhà thế nhưng có thể trồng này nọ được tốt lắm. Mặc dù bình thường có người nào đến nhà .

      Duy Nhược Hề cuối cùng cũng phủ định ý nghĩ này, nơi này cũng phải là nhà , chừng đến lúc nào đó còn tinh thần lực quốc gia thu hồi lại căn nhà này .

      Cứ như vậy Duy Nhược Hề có việc gì nằm ở trong sân phơi nắng, hoặc là tiến trong gian tán gẫu cùng cổ thụ gia gia. Duy Nhược Hề từng hỏi qua cổ thụ gia gia có muốn ra ngoài hay . Cổ thụ gia gia ông muốn ra ngoài chút nào. Duy Nhược Hề cũng có biện pháp chỉ tùy ý cổ thụ gia gia mà thôi.

      Ở bên trong gian Minh Đại Vương vừa thấy Duy Bảo Bảo vào liền bị dọa. Đặc biệt là từ lần tận mắt nhìn thấy Duy Bảo Bảo có thể phun ra lửa trong nháy mắt biến tản đá thành tro tàng. Từ lần đó trở bọn Minh Đại Vương càng thêm dám đến gần Duy Bảo Bảo. Mỗi lần Duy Nhược Hề cùng Duy Bảo Bảo tiến vào gian bọn chúng liền trốn rất xa.

      Ở nhà nghỉ ngơi 10 ngày, Duy Nhược Hề mới cảm thấy tinh thần lực hoàn toàn khôi phục. Bởi vì sợ Duy Bảo Bảo lại tiếp tục hấp thu hết tinh thần lực của cho nên Duy Nhược Hề cảnh cáo Duy Bảo Bảo. Kêu nó cần tái diễn hấp thu tinh thần lực của . Duy Bảo Bảo mỗi ngày có lỏa thạch ăn cho nên cần ăn tinh thần lực của .

      Tinh thần lực của Duy Nhược Hề căn bản đủ nhét kẻ răng của nó. Tinh thần lực vừa khôi phục lại sáng hôm sau Duy Nhược Hề liền rời giường chuẩn bị cùng Duy Đại đến Đa Cư Khách Sạn xem xét tình hình chút rồi sau đó tìm Thường Trác.

      Leo lên toa xe cùng Duy Đại đến khách sạn, bước xuống xe phía sau còn theo tên Duy Bảo Bảo. Bởi vì niên đại này có rất nhiều thú cưng bằng máy móc trí năng, chỉ là Duy Bảo Bảo có chút bất đồng cùng những sủng vật khác mà thôi.

      Duy Nhược Hề cảnh cáo Duy Bảo Bảo rất nhiều lần, bảo nó cần mở miệng chuyện khi ở trước mặt người khác. Duy Bảo Bảo cũng thực nghe lời, dọc theo đường đông nhìn tây nhìn cũng câu.

      Khi đến Khách Sạn Duy Nhược Hề phát buôn bán vô cùng tốt, mới sáng sớm mà người chật ních, những phòng Vip cũng đầy người ngoài ra ở bên ngoài còn có rất nhiều người xếp hàng chờ ăn sáng.

      Chương 108: Đâm xem

      Duy Nhược Hề lại vào phòng giữ tươi tiếp tục đem rau dưa cùng gạo lấy ra. tại trong gian mở rộng ít, diện tích trồng đồ ăn cũng lớn thêm, đám sinh vật kia rất chiếu cố mấy cây trồng.

      Ở Đa Cư Khách sạn ngây người khoản chừng giờ, Duy Nhược Hề để Duy Đại ở lại sau đó mình mang theo Duy Bảo Bảo rời .

      Duy Nhược Hề ngồi bên trong toa xe còn Duy Bảo Bảo đậu vai . Ở trung toa xe tự động vận hành theo quỷ đạo sẵn có,nó thực hành rất tốt các quy tắc giao thông, bình thường rất hiếm khi có trường hợp ngoài ý muốn xảy ra.

      Tuy rằng ở niên đại này toa xe là tự vận hành tự động tuân theo luật giao thông nhưng có số trường hợp người dùng xe muốn điều khiển mà khi vận hành tuân thủ luật giao thông quy tắc xử phạt vô cùng nghiêm trọng. Nhưng mà chỉ là phạt tiền mà thôi cũng có ảnh hưởng lắm.

      Những toa xe đều là trí năng khống chế còn điều khiển chỉ là toa xe vâng lời mệnh lệnh như tăng tốc, vượt qua toa xe khác hoặc vượt đèn đỏ toa xe trí năng vẫn ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh.

      Bởi vậy cũng có phát sinh nhiều trường hợp vượt đèn đỏ nhưng bởi vì toa xe cũng có trí năng cho nên nó cũng tự động biết khống chế, tránh né những toa xe khác. Chính vì vậy mà những trường hợp phát sinh tai nạn cực kỳ hiếm thấy.

      Duy Nhược Hề đối với mấy cái xe này hoàn toàn biết gì cả, trừ bỏ mỗi tháng đem cho Duy ba cùng Duy mẹ kiểm tra. Còn ngoại trừ việc leo lên xe và địa điểm đến cũng biết gì thêm bởi vì toa xe đều là trí năng khống chế, cần phải lo lắng gì .

      Duy Nhược Hề cho tới bây giờ vẫn biết tại sao những chuyện hay ho cứ dính lấy . người vô cùng tuân thủ quy tắc giao thông lại thêm thời đại này chuyện xảy ra tay nạn giao thông là cực kỳ hiếm có. Thế vậy mà có thể gặp được.

      Duy Nhược Hề nhìn hướng bên trái đột nhiên toát ra toa xe xa hoa. Cái toa xe này biết, là phiên bản toa xe số lượng hạn chế toàn cầu. Kệ là tài liệu chế tạo hay là trí năng khống chế đều vô cùng cao cấp. Chính vì vậy mà toa xe này vô cùng quý giá, thậm chí có tiền cũng chưa chắc mua được.

      Loại toa xe này so với toa xe bình thường mà Duy Nhược Hề , mặc kệ là tốc độ hay khả năng phòng ngự đều vượt gấp 10 lần. Bởi vậy nếu chiếc xe đó cùng chiếc xe bình thường đụng nhau toa xe bình thường nhất định bị thương nghiêm trọng.

      Duy Nhược Hề tự nhiên cũng biết điểm này, sau đó mạnh mẽ đem tinh thần lực muốn khôi phục hoàn toàn bao bọc toàn thân thể và bọc lấy cả chiếc xe trước khi toa xe phiên bản số lượng có hạn kia đụng vào mé trái của .

      Mặc dù sử dụng tinh thần lực trải rộng xung quanh nhưng mà với lực lớn như vậy vẫn đem toa xe của Duy Nhược Hề văng ra xa. Ngay cả Duy Nhược Hề cũng bị đánh bật ra văng đến cửa xe.

      “Xe gặp va chạm, cần phải hạ xuống! xe gặp va chạm cần phải hạ xuống!” trí năng bên trong toa xe phát ra cảnh báo. Sau đó toa xe từ từ hạ xuống mặt đất.

      Duy Nhược Hề gặp trở ngại gì chỉ là đầu óc có chút choáng váng. Duy Nhược Hề nghĩ đến đem tinh thần lực bao bọc cả chiếc xe vậy mà chiếc xe vẫn bị vỡ thành như vậy, cửa xe bên trái bị vỡ mảnh to.

      Kỳ Duy Nhược Hề cũng biết mình rất may mắn. Bởi vì trước kia Duy Hạo từng qua cho Duy Nhược Hề biết, tại thế giới rất ít khi xảy ra tại nạn. Nhưng khi tai nạn xảy ra tỷ lệ tử vong rất cao. Nếu là người bình thường khác dùng chiếc xe của Duy Nhược Hề khẳng định vừa nãy khi đụng với toa xe phiên bản có hạn kia nhất định người đó chết.

      Còn tại nhờ có tinh thần lực của Duy Nhược Hề mà toa xe chỉ bị vỡ chút mà Duy Nhược Hề chỉ có choáng đầu thôi. Hệ thống trí năng bên trong xe vẫn còn rất tốt, xem ra đây rất là may mắn.

      Duy Nhược Hề xoa xoa hai bên thái dương rồi nhìn lên toa xe từ từ xuống kia. Duy Bảo Bảo cũng theo sau Duy Nhược Hề bay ra khỏi toa xe.

      “Xe bị va chạm, cần hạ xuống! xe bị va chạm cần hạ xuống!” toa xe số lượng có hạn kia cũng truyền ra thanh trí năng cảnh báo.

      “Chết tiệt.” Bạch Linh Nhi ôm đầu bị vỡ, máu theo kẻ hở ngón tay chảy ra, “ Lam Á Nam, ngươi cmn có bệnh à?”

      Bạch Linh Nhi ngẩn đầu nhìn thoáng qua Lam Á Nam ngồi bên cạnh, chút hóa trang dịu dàng bình thường hoàn toàn bị đánh vỡ.

      kêu la cái gì, bảo đừng có theo tôi rồi!” trán Lam Á Nam cũng sưng lên cục to đùng.

      Lam Á Nam xoa xoa cái trán của mình, mặt là tràn đầy kiên nhẫn. Mái tóc màu vàng lần trước gặp Duy Nhược Hề bây giờ đổi thành màu rượu đỏ.

      “Tôi hợp tác với Viêm gia rồi. nên thay Viêm Bân mà đàm phán chuyện hợp tác với tôi, cũng nên leo lên xe của tôi. Bạch Linh Nhi, đủ chưa, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.”

      Viêm gia muốn cùng Lam gia hợp tác mở sơn trang nghỉ dưỡng nhưng bởi vì Lam Á Nam thích Viêm Bân cho nên với ông nội từ chối bọn họ. Đương nhiên ông nội của Lam Á Nam có khả năng vì cháu cầu hủy liền hủy. Nhưng mà Lam Á Nam lại cho ông nội rằng phải buông tha dự án này mà biết có người còn thích hợp hơn, tuyệt đối tốt hơn nhiều so với Viêm gia.

      Ông nội của Lam Á Nam cũng biết tính tình của cháu mình, biết cháu lừa ông bởi vậy đáp ứng giao toàn quyền cho Lam Á Nam xử lý.

      Kết quả Bạch Linh Nhi khi biết Lam Á Nam cự tuyệt cùng hợp tác với người ả thích liền cố ý chạy đến tìm Lam Á Nam định thay Viêm Bân bàn chuyện hợp tác, còn mặt dày leo lên xe của Lam Á Nam.

      Lam Á Nam vốn rất ghét Bạch Linh Nhi, đương nhiên chịu để ý đến Bạch Linh Nhi nhưng mà Bạch Linh Nhi leo lên được toa xe của Lam Á Nam rồi có đuổi cũng chịu xuống.

      Chính vì vậy mà Lam Á Nam đường bão táp, kêu xe với tốc độ cao nhất, dọc theo đường căn bản quan tâm gì đến quy tắc giao thông chỉ biết tiến về phía trước. Bạch Linh Nhi ở trong xe liên tục la hét, Lam Á Nam cũng mặc kệ Bạch Linh Nhi.

      “Lam Á Nam, cái người điên này! rốt cuộc có nguyện ý cùng Viêm gia hợp tác mở trang viên an dưỡng hay ?” Bạch Linh Nhi dẹp bỏ ngụy trang, thanh đề cao ít, nét mặt hung tợn nhìn soái nữ.

      Lam Á Nam quay đầu nhìn Bạch Linh Nhi cái mở miệng châm chọc:” có biết hay , lúc trước ở Viêm học viện tôi liền nhìn vừa mắt. Mỗi lần nhìn thấy tôi chỉ muốn tẩn cho trận. Cho nên, tại nhân lúc tôi còn chưa phát giận chạy nhanh chỗ khác cho khuất mắt tôi. Đừng có chết ở xe của tôi.”

      “Lam Á Nam, biết suy nghĩ, tôi hảo ý chuyện hợp tác với mong muốn cùng Lam gia chia sẻ lợi ích, vậy mà cứ khư khư cố chấp.” Bởi vì đầu của Bạch Linh Nhi bị thương nên máu chảy đầy ra mặt tại nhìn càng dữ tợn và chật vật. thân quần áo trắng cũng hoàn toàn thay đổi hình dạng.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :