1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 95: Chiến hàng lớn

      Duy Nhược Hề tay có chút phát run, trong lòng hơi khẩn trương, dù sao tại chính là gặp đại boss của quân đội nha. Tuy rằng là gặp qua màn hình liên lạc nhưng mà vẫn có chút khẩn trương.

      Vào bên trong vòng qua vòng lại vài vòng đến mấy phút sau Duy Hạo mới đem Duy Nhược Hề đến trước căn phòng. “Chị, chị vào trong em vào được.”

      Tuy rằng Duy Hạo cũng muốn biết Hoa tướng quân tìm chị của mình có chuyện gì nhưng mà nếu có mệnh lệnh cậu được vào.

      Duy Nhược Hề chờ Duy Hạo xoay rồi mới gõ cửa phòng.

      “Mời vào!” bên trong cửa phòng vang lên giọng nam trung niên. Duy Nhược Hề nhàng mở cửa vào. Vào bên trong phòng liền thấy người đàn ông trung niên hơn 40 đứng thẳng tắp, người đó mím chặt đôi môi gương mặt nghiêm túc. Duy Nhược Hề nhìn người này nhớ ra là giống ai đó nhưng mà là ai nhớ .

      Khuôn mặt nghiêm túc quân trang chỉn chu quân hàm là ba sao, cái này Duy Nhược Hề từng biết qua chính là quân hàm đại biểu thượng tướng.

      Sau đó Duy Nhược Hề thấy vách tường có màn hình to là hình ảnh của người cũng trung niên khoản 50 tuổi. Người đàn ông trung niên này diện mạo lại rất khôi ngô. người mang theo cỗ khí thế cường hãn. Cái loại khí thế này vừa thấy làm cho người ta biết người nọ là từ chiến trường ra.

      Tuy rằng khí thế rất mạnh nhưng cũng làm cho Duy Nhược Hề có cảm giác áp bách. Người này đúng là tướng quân chỉ huy toàn bộ các quân khu, Hoa Hạo Thiên.

      “Xin chào thượng tướng, xin chào tướng quân.” Duy Nhược Hề phải là quân nhân đương nhiên chào theo kiểu quân đội chỉ là chào hỏi bình thường thôi. Kỳ trong nội tâm Duy Nhược Hề kích động thôi. cái thượng tướng cái tướng quân làm cho Duy Nhược Hề có chút run run. Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp được những người cao cấp như thế nha.

      Hiên Viên Đằng nhàng gật đầu với Duy Nhược Hề tỏ vẻ chào đón từ đầu đến cuối chút biểu tình nào, gương mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

      “Xin chào.” Hoa tướng quân lại chào hỏi Duy Nhược Hề còn cười với . Trong lòng của Hoa Hạo Thiên cũng có chút kinh ngạc, nghĩ đến Thường Trác có tinh thần lực cấp 25 lại còn trẻ tuổi như vậy chỉ mới khoản 20 .

      “Xin hỏi tướng quân ngài tìm tôi có chuyện gì?” Duy Nhược Hề cũng phải nghĩ đại boss là tìm cười và chuyện phiếm.

      “Là Thường Trác giới thiệu cho tôi. Cậu ta tinh thần lực của đạt cấp 25. Cho nên tôi muốn nhờ giúp chúng tôi chuyện.” Hoa Hạo Thiên cũng quanh co lòng vòng, trực tiếp thẳng nguyên nhân mời Duy Nhược Hề đến đây.

      “Gần đây Bắc Lâm Thành bị các sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu tập kích. Cho nên tôi muốn nhờ hỗ trợ điều tra chút tình huống bên trong Bắc Lâm Thành.”

      tại các sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu phi thường thông minh. Chúng nó tiến hành cuộc đánh quy mô thẳng vào Bắc Lâm Thành sau đó chuyện đầu tiên chúng làm chính là đem tất cả các phương tiện thông tin liên lạc của Bắc Lâm Thành phá hủy.

      tại người bên ngoài hề biết chút tình huống nào của bên trong. Chính vì vậy mới cần người có tinh thần lực cực cao tra xét xem tình huống của Bắc Lâm Thành.

      Duy Nhược Hề thoáng nghĩ liền đồng ý, dù sao nhận làm việc cho chính phủ. Đây coi như là nhiệm vụ đầu tiên mà chính phủ cầu .

      “Tốt lắm, có thể xuất phát cùng với quân khu 4 đến Bắc Lâm Thành.”

      “Vâng thưa tướng quân.” Duy Nhược Hề có chút kinh ngạc, quân nhân quân khu 4 cũng sao? Nếu như vậy em trai của Duy Hạo cũng cùng .

      Có thể có nguy hiểm gì hay ? Duy Nhược Hề có chút lo lắng.

      Hoa Hạo Thiên thấy Duy Nhược Hề đáp ứng rồi liền ngắt kết nối. Màn hình lại biến thành màu đen.

      “Duy tiểu thư, nếu ngày mai cùng Bắc Lâm Thành vậy tôi liền an bài cho gian phòng ngay tại quân doanh, thấy thế nào?” Hiên Viên Đằng cũng có chút kinh ngạc, nghĩ đến trước mắt lại có tinh thần lực cao đến vậy.

      Duy Nhược Hề cười cười mở miệng : “ Vâng, cám ơn thượng tướng.” Duy Nhược Hề theo Hiên Viên Đằng ra ngoài, dọc theo đường Duy Nhược Hề đều cúi đầu suy nghĩ.

      Duy Nhược Hề biết nhiệm vụ lần này của có vấn đề gì nguy hiểm chỉ là tra xét chút tình huống bên trong Bắc Lâm Thành mà thôi.

      Nhưng mà Duy Nhược Hề lo lắng cho Duy Hạo, ngày mai Duy Hạo cũng Bắc Lâm Thành đương nhiên cùng sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu đối mặt, Duy Nhược Hề chính là lo lắng cho an nguy của em trai.

      Chỉ lúc sau Hiên Viên Đằng mang theo Duy Nhược Hề vào gian phòng, “Duy tiểu thư, đây chính là phòng chuẩn bị cho , có người quấy rầy. Ngày mai tôi phái người đến gọi .”

      “Cám ơn thượng tướng.” Duy Nhược Hề gật đầu với Hiên Viên Đằng, “Đúng rồi thượng tướng, ngày mai toàn bộ người của quân khu 4 đều đến Bắc Lâm Thành sao?”

      “Đương nhiên phải, mỗi quân khu có khoản 100 ngàn quân chỉ cần phái nửa binh lực là được.”

      “Vâng, cám ơn thượng tướng.”

      Chờ Hiên Viên Đằng rồi, Duy Nhược Hề mới vào trong phòng, trong phòng bài trí phi thường đơn giản, chỉ có cái giường, cái bàn cùng cái ghế.

      Duy Nhược Hề trực tiếp Mặc quần áo nằm ở giường, vốn khách sạn bên kia cũng có cái gì cho nên cũng cần qua thu thập này nọ. Toàn bộ hành lý của đều ở bên trong gian.

      Nghĩ đến gian, Duy Nhược Hề liền đến khóa cửa sau đó tiến vào gian. Mỗi lần tâm tình phiền não hoặc tốt liền vào gian, vào bên trong có thể giúp bình tĩnh trở lại.

      Ngồi ở trong gian Duy Nhược Hề nhìn Minh Đại Vương cùng Đào Đào đấu võ mồm, đám sinh vật U Điềm Sinh Vật đều rất khoái hoạt làm việc của chúng, có đứa nấu này nọ, có đứa trồng đồ ăn, còn có mấy đứa đùa giỡn.

      Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương chúng nó thấy Duy Nhược Hề vào, vội vàng chạy tới trước mặt Duy Nhược Hề,“Duy Nhược Hề, tới rồi! Đào Đào khi dễ ta!”

      Minh Đại Vương gần đây nhất chính là thích cáo trạng,“Đào Đào cho ta ăn quả!”

      “Trái cây thân của chúng ta là cho ngươi ăn sao? Các ngươi đoàn đông như vậy làm sao mà đủ phân.” Thanh của Đào Đào từ bên kia truyền tới.

      “Xía, quỷ hẹp hòi ăn ăn, ta bắt con cua ăn!” Minh Đại Vương khinh bỉ nhìn Đào Đào, sau đó lắc mông đến hồ nước bắt con cua.

      Minh Đại Vương vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn trai mình.

      Duy Nhược Hề cứ như vậy ở trong gian lẳng lặng nhìn. Nhìn bọn nó khoái hoạt, nhìn chúng nó cãi nhau tâm tình Duy Nhược Hề bình tĩnh rất nhiều. Mỗi lần chuyện có liên quan đến người nhà Duy Nhược Hề liền dễ dàng khẩn trương, dễ dàng sợ hãi, dễ dàng loạn tưởng.

      Vừa rồi biết ngày mai Duy Hạo cũng có khả năng Bắc Lâm Thành, Duy Nhược Hề liền cảm thấy sợ hãi. Bởi vì chiến trường thời điểm nào cũng có thể tử vong.

      Tâm tình Duy Nhược Hề liền bình tĩnh ít. nghĩ nếu ngày mai Duy Hạo có trong danh sách Bắc Lâm Thành tiếp viện nhất định cũng phải cùng tiến vào. Nhưng mà chỉ điều nửa binh lực có lẽ Duy Hạo cũng có khả năng ở lại chừng. Duy Nhược Hề hy vọng.

      Nhìn nhìn trong gian, bây giờ biến thành gia viên của đám sinh vật đơn thuần kia. Rau dưa cùng gạo trong gian qua mấy ngày thu hoạch được chất đống ít.

      thể đám sinh vật này phi thường đáng và chăm chỉ. Mỗi ngày ngoại trừ việc trồng đồ ăn bọn chúng cũng biết làm thêm chuyện gì.

      Lần trước Duy Nhược Hề đem đống gạo cùng rau dưa chất chồng lâu đem hết đến Đa Cư Khách Sạn chúng cũng câu oán hận. Thậm chí còn cảm tạ Duy Nhược Hề có thể giúp chúng ăn no, có chỗ ở tốt, cần lo lắng con người đuổi giết.

      Ở trong gian ngây người giờ, Duy Nhược Hề liền ra ngoài nghỉ ngơi. Nằm ở giường miên man suy nghĩ lâu Duy Nhược Hề mới chịu ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau có người đến gõ cửa phòng Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề dùng vài phút rửa mặt chải đầu rồi cùng người kia ra bên ngoài.

      Nhìn thoáng qua người quân nhân ở bên ngoài chờ Duy Nhược Hề phát người thanh niên này có gương mặt giống như ánh mặt trời. ta đại khái chỉ khoản 30 tuổi. Quân hàm là hai gạch bốn sao, dĩ nhiên là đại tá. Duy Nhược Hề có chút ngạc nhiên, lại cho đại tá đến kêu rời giường sao!

      Chàng trai đó mỉm cười với Duy Nhược Hề lại mở miệng :” Tôi tên là Bác Viễn, là đại tá của Quân Khu 4. Hôm nay tôi là người dẫn tiểu thư Bắc Lâm Thành.”

      Duy Nhược Hề gật đầu mỉm cười với chàng trai này, “Cảm ơn.”

      Duy Nhược Hề bộ khoản 10 phút liền thấy cánh cửa lớn màu bạc. Bác Viễn ở vách tường ấn vài cái nút cánh cửa kia cũng nâng lên.

      Duy Nhược Hề ngây người nhìn phía sau cánh cửa, trong đầu chỉ còn duy nhất hình ảnh trước mắt, lớn. Trời ạ, trước kia TV từng thấy qua chiến hàng nhưng chưa được tận mắt nhìn thấy. Phía sau cánh cửa màu bạc ấy là hàng chỉnh tề 4 cái chiến hàng siêu cấp lớn, đại khái mỗi chiến hàng có thể chứa 30.000 người.

      Bốn cái chiến hàng rất lớn đặt bên trong vòng tường vô cùng cao có đỉnh. Duy Nhược Hề biết ở bên được lắp đặt thiết bị U4 phòng ngự, dùng tinh thần lực kiểm tra qua mới biết được.

      “Duy tiểu thư xin mời lên chiến hàng.” Bác Viễn đối với Duy Nhược Hề cười .

      “Vâng.” Duy Nhược Hề nghe được thanh của Bác Viễn mới hồi thần rồi bước lên chiến hàng.

      “Thượng tá xin cho hỏi, các chiến hàng này đều là phái tiếp viện sao?” Duy Nhược Hề vừa lên vừa quay lại hỏi thăm và đánh giá chung quanh chiến hàng.

      phải, chỉ điều có hai chiến hàng thôi. Mỗi chiến hàng chứa 25000 quân."

      Lần này tiếp viện Bắc Lâm Thành chỉ phái nửa binh lực của quân khu 4, nửa vẫn lưu lại đóng quân tại chỗ. Bác Viễn cười giải thích với Duy Nhược Hề.

      Hai cái chiến hàng có đại tá và thượng tá chỉ huy. Bác Viễn là đêm qua mới biết có người như Duy Nhược Hề cùng . biết là Hoa tướng quân tự mình thỉnh cầu Duy Nhược Hề đến hỗ trợ điều tra tình hình của Bắc Lâm Thành . Bác Viễn nghĩ đến người có tinh thần lực cao như thế lại là trẻ tuổi thế này.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96: Lo lắng
      Duy Nhược Hề theo Bác Viễn đến bên trong chiến hàng, bên trong đứng đầy người mặc quân trang. Bác Viễn tiếp tục dẫn Duy Nhược Hề tiếp vào bên trong, dẫn Duy Nhược Hề đến trước cửa căn phòng. “Trước tiên vào bên trong nghỉ ngơi . Chờ chiến hàng chính thức khởi động tôi cho người đến thông tri .”

      “Vâng cám ơn đại tá.”

      Bác Viễn thế này mới xoay người ra ngoài, Duy Nhược Hề biết Bác Viễn là muốn kiểm tra binh lính tập họp. Nhìn Bác Viễn xa Duy Nhược Hề mới đem tinh thần lực khuếch tán ra bên ngoài để xem xét hoàn cảnh.

      Duy Nhược Hề phát chiến hàng chia làm nhiều khu vực, có phòng điều khiển, nhà ăn, phòng nghỉ ngơi cùng phòng rèn luyện. Hoàn toàn là quân doanh thu .
      Duy Nhược Hề phát Bác Viễn ở bên ngoài cùng chuyện với đám binh lính, Duy Nhược Hề cũng nghe. chỉ là muốn tìm xem ở bên trong chiến hàng có bóng dáng của Duy Hạo hay .

      Cái chiến hàng này rất rộng lớn nhưng mỗi góc đều lục soát hết nhưng mà cũng có phát ra Duy Hạo. Sau đó Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài sang chiến hàng bên kia để kiểm tra.

      Chiến hàng bên kia có bố cục hoàn toàn giống bên này, lâu sau Duy Nhược Hề liền tìm được Duy Hạo trong đội ngũ.

      Duy Nhược Hề có chút nhụt chí đem Tinh thần lực của chính mình thu trở về, xem ra, Duy Hạo vẫn là bị phái tới. Duy Nhược Hề rầu rĩ ngồi ở trong phòng.

      Đại khái nửa giờ Bác Viễn liền trở lại đây.

      “Duy tiểu thư, tại có thể ra bên ngoài hoạt động, chiến hàng sắp bay lên. Đại khái 5 giờ sau là có thể tới Bắc Lâm Thành!”

      Duy Nhược Hề cùng Bác Viễn lời cám ơn liền ra ngoài, muốn bên ngoài nhìn xem cuộc sống của nhóm quân nhân chiến hàng. Duy Nhược Hề phát chiến hàng này có cả nam lẫn nữ, chẳng qua nữ binh tương đối ít.

      Nơi đây rất nhiều đều là tân binh, bọn họ đối với Duy Nhược Hề là mặc quân trang rất hiếu kì. Họ rất tò mò biết vì sao đại tá lại rất khách khí với này. Cuối cùng Bác Viễn cho mọi người biết là Duy Nhược Hề đến để làm nhiệm vụ bọn mới còn tò mò nữa.

      lâu sau có người thấy Bác Viễn rời khỏi Duy Nhược Hề mới tiến lại đây, “Xin chào, tôi là Diệp Huyên là tổ trưởng hậu cần chiến hàng này.”

      Người lại đây chào hỏi với Duy Nhược Hề là đáng , đầu tóc đen buộc thành cái đuôi ngựa. Đôi mắt tròn xoe cùng là da trắng nõn trong bộ quân trang lại cười khẽ làm cho người ta thấy ấy rất đáng .

      “Xin chào, tôi gọi là Duy Nhược Hề, đến đây để làm nhiệm vụ.” Duy Nhược Hề cũng mỉm cười chào hỏi với .

      “Làm nhiệm vụ a?” Diệp Huyên cau mày ra vẻ đáng và chớp chớp lông mi . “Mọi người chiến hàng này đối với rất tò mò. Mọi người chưa từng thấy thượng tá Bác ôn nhu với ai như vậy.”

      Ôn nhu? Duy Nhược Hề sửng sốt, nghĩ rằng Bác thượng tá là người có gương mặt như ánh mặt trời đối với ai cũng dịu dàng chứ.

      Diệp Huyên dường như biết suy nghĩ của Duy Nhược Hề tiếp tục mở miệng :” đừng xem Bác thượng tá có bộ dáng nhìn bình dị gần gũi kỳ Bác thượng tá rất là nghiêm khắc. Từ trước cho đến giờ chưa từng cười với chúng tôi lần nào.”

      “Đó là bởi vì tôi phải quân nhân, phải thủ hạ của ấy. Cho nên, ấy mới có thể mỉm cười với tôi !” Duy Nhược Hề cảm thấy khả năng này khá lớn.

      Diệp Huyên bĩu môi, đại khái là cùng ý nghĩ với Duy Nhược Hề.

      “Đúng rồi, Bác thượng tá là chỉ huy nơi này sao? Làm sao lại thấy thượng tướng của mọi người đâu hết, chẳng lẽ bình thường cần thượng tướng chỉ huy sao? Duy Nhược Hề lắm về phương diện này.

      Diệp Huyên che miệng mang vẻ mặt thể lời nào. “Trời ạ, nghĩ thế nào mà chỉ là nhiệm vụ tiếp viện đơn giản phải cần thượng tướng tự mình chỉ huy? Cái này có khả năng, chỉ cần có thượng tá chỉ huy là tốt rồi. Còn thượng tướng chúng tôi rất khó có dịp nhìn thấy.” hóa ra là như vậy, Duy Nhược Hề còn tưởng rằng thượng tướng tự mình chỉ huy chứ, xem ra hiểu biết của về phương diện này ít đến đáng thương.

      “Bình thường thượng tướng đều ở quân doanh làm tổng chỉ huy.” Diệp Huyên tiếp tục giải đáp nghi vấn của Duy Nhược Hề.

      “Đúng rồi, việc tiếp viện này là nhiệm vụ rất đơn giản sao? Hẳn là có thương vong ?” Duy Nhược Hề đối vấn đề này phi thường lo lắng. Tiểu Hạo cũng là lần đầu tiên tiếp viện thế này.

      “Đương nhiên đơn giản, chính là đám sinh vật của Mông Lãm Tinh cầu thôi, mà lại xuất động nhiều quân khu tiếp viện thế này. Nhiệm vụ lần này hẳn là khó.” Diệp Huyên kỳ cũng khẳng định lắm, bởi vì trước kia sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu căn bản hề dám chạy đến thành phòng thủ. Nhưng mà lần này chúng lại tiến công cách quy mô đến Bắc Lâm Thành. Hơn nữa thông tin liên lạc của toàn bộ Bắc Lâm Thành hoàn toàn bị phá hủy. ai biết được tình huống bên trong thế nào.
      Duy Nhược Hề tuy rằng nghe Diệp Huyên rất đơn giản nhưng mà trong lòng luôn có cảm giác ổn. rốt cuộc là nguyên nhân gì, cảm giác giống như là có chuyện gì đó sắp xảy ra chứ có đơn giản như lời Diệp Huyên .

      Trong lòng của Duy Nhược Hề lại càng thêm lo lắng cho Duy Hạo. Xem ra nếu có thể Duy Nhược Hề muốn theo vào Bắc Lâm Thành với Duy Hạo.

      “Đúng rồi, tới làm nhiệm vụ gì?” Diệp Huyên đối với Duy nhược Hề rất là hiếu kì, vừa rồi thượng tá chỉ là làm nhiệm vụ chứ là nhiệm vụ gì.

      “Cùng với nhiệm vụ của mọi người có quan hệ, tôi là thăm dò tình huống của Bắc Lâm Thành.” Duy Nhược Hề cũng có giấu diếm. Dù sao người khác cũng có khả năng hỏi thăm được.

      Diệp Huyên ngẩn người, thăm dò tình huống Bắc Lâm Thành? tại thông tin của Bắc Lâm Thành hoàn toàn bị hủy. Cho nên nếu muốn điều tra tình huống bên trong chỉ có thể dùng tinh thần lực. lẽ trước mắt này có tinh thần lực rất cao sao?

      “Tinh thần lực của rất cao sao?” Diệp Huyên vẻ mặt sùng bái nhìn Duy Nhược Hề. Chỉ có người có Tinh thần lực rất cao mới có khả năng bị phái tới làm nhiệm vụ này. Oa oa, vô cùng sùng bái những người có Tinh thần lực cao nha.

      “Cũng được” Duy Nhược Hề nhìn Diệp Huyên vẻ mặt hưng phấn, khụ, Tinh thần lực của cao ấy cao hứng cái gì a!

      “Oa, là lợi hại a!” Diệp Huyên vẻ mặt hưng phấn, nhưng là hồi sau lại suy sụp xuống,“Ai, Tinh thần lực của tôi mới tới cấp 5! Tiểu Hề? Tôi có thể gọi là Tiểu Hề sao?” Diệp Huyên có chút hưng phấn chà xát bàn tay.

      “Đương nhiên có thể!” đáng như vậy Duy Nhược Hề cũng phi thường thích.

      Diệp Huyên sáng lạn cười đối với Duy Nhược Hề, ánh mắt nhìn đến Bác Viễn về phía này mới vội vàng với Duy Nhược Hề:” Tiểu Hề, tôi trước đợi lát nữa chuyện sau.”

      “Được.”

      “Thế nào? Có quen ? hẳn là lần đầu tiên lên chiến hàng ?” Thượng tướng còn cho Bác Viễn phải cố gắng chiếu cố này, dù sao cũng là người chính phủ phái tới.

      “Tôi còn chuyện muốn hỏi thượng tá. Sau khi tra xong tình huống ở Bắc Lâm Thành rồi tôi có thể theo mọi người cùng tiến vào bên trong được ? Duy Nhược Hề lo lắng Duy Hạo, cho nên, muốn cùng nhau vào.

      Bác Viễn nghĩ nghĩ :“Chuyện này, tôi tự quyết được, chờ tôi xin chỉ thị của thượng tướng xong mới trả lời được.”
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 97: Chiến tranh

      Thượng tướng Hiên Viên Đằng cho Bác Viễn chờ Duy Nhược Hề điều tra xong tình Huống Bắc Lâm Thành nhất định phải đưa trở về. tại Duy Nhược Hề năn nỉ Bác Viễn cho cùng vào Bắc Lâm Thành . Việc này Bác Viễn nhất định phải hỏi qua thượng tướng mới được.

      “Vậy phiền toái đại tá, cảm ơn.” Duy Nhược Hề đối với Bác Viễn cười cười.

      Bác Viễn đối với Duy Nhược Hề gật đầu cái, sau đó phải rời chắc là xin ý kiến của thượng tướng di.

      Vài phút sau thấy Bác Viễn quay trở lại Duy Nhược Hề liền hỏi:” Thượng tá, thế nào? có thể ở lại sao?”

      Bác Viễn gật đầu :” Thượng tướng đồng ý.” Lúc Bác Viễn xin chỉ thị từ thượng tướng thượng tướng cũng trầm mặc hồi mới đồng ý.

      “Cám ơn!” Duy Nhược Hề đối với Bác Viễn lời cảm tạ. Cuối cùng có thể ở lại cùng chỗ với Tiểu Hạo như vậy còn lo lắng.

      Bác Viễn vừa rời khỏi Diệp Huyên liền chạy tới chuyện với Duy Nhược Hề liên tục mấy giờ, cứ như vậy chuyện với Diệp Huyên đến khi tới Bắc Lâm Thành.

      “Tiểu Hề, thế nào? Ở bên trong chiến hàng có thể tra đến tình huống bên trong ?” Bác Viễn có chút khẩn trương nhìn Duy Nhược Hề. Tuy rằng thượng tướng tinh thần lực của này cực kỳ cao nhưng mà thủy chung Bác Viễn vẫn thấy trước mắt này quá mức trẻ tuổi.

      Duy Nhược Hề đem Tinh thần lực khuếch tán ra bên ngoài, chậm rãi hướng đến bên trong của Bắc Lâm Thành. Dần dần tình huống bên trong ra trước mắt của .

      “Tình huống bên trong Bắc Lâm Thành vô cùng loạn, nơi nơi đều là dấu vết phá phách của đám sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu. Bên ngoài đường cái hề thấy được bóng dáng của người nào.” Duy Nhược Hề tiếp tục báo cáo tình huống bên trong cho Bác Viễn nghe.

      tiếp tục đem tinh thần lực di động tiếp. “ Toàn bộ người của Bắc Lâm Thành ở bên trong hầm trú , có thương vong gì quá lớn.” Hầm trú ở bốn thành phòng thủ cùng 4 khu của địa đầu đều có. Nó được tạo thành từ tình huống loạn lạc của thời đại này.

      Bên trong Bắc Lâm Thành có 4 hầm trú rất lớn. Loại hầm trú này hoàn toàn được dùng loại dung dịch hỗn hợp mà đúc thành, khả năng phòng thủ từ bên trong rất lớn. tại 4 hầm trú đều chật ních người.

      Bác Viễn đứng ở bên cực kỳ khẩn trương ,“ có thấy được đám sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu ở nơi nào ?”

      Duy Nhược Hề tiếp tục đem tinh thần lực khuếch đại cuối cùng thấy được đám sinh vật kia. Chúng nó có vài điểm giống với con người cũng có đầu cùng thân mình nhưng mà bọn chúng là bò mặt đất. Hơn nữa diện mạo cũng rất xấu xí.

      tại chúng nó tập trung đông đúc ở quân doanh của quân khu 9, đem quân khu 9 toàn bộ bao vây.

      “Tôi thấy chúng nó đem toàn bộ quân doanh quân khu 9 đến quân khu 12 bao vậy lại hết.” Duy Nhược Hề biết tình huống này là thế nào, càng biết tình huống này là nghiêm trọng hay nghiêm trọng.

      Bác Viễn nghe Duy Nhược Hề xong lại gắt gao nhíu mày. “Đem tình huống này thông báo đến chiến hàng bên kia.” Mệnh lệnh của Bác Viễn truyền xuống, trong đáy lòng lại cảm thấy chút gì đó ổn.

      “Duy tiểu thư, giúp tôi đem tình huống của các địa phương khác trong Bắc Lâm Thành cũng tra xét chút . Nhìn xem các sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu còn phân bổ ở các vị trí khác hay ?”

      “Được.”

      Duy Nhược Hề đem Tinh thần lực khuếch tán đến toàn bộ bên trong Bắc Lâm Thành, phát 4 quân doanh cùng 4 hầm phòng thủ là tập trung lượng lớn sinh vật Mông Lãnh tinh cầu còn những nơi khác phân bố ít hơn. đem hết thảy tình huống đều cho Bác Viễn nghe. Bác Viễn nghe xong càng ngày càng nhăn mặt dường như phiền toái.

      “Đại tá, lát nữa phải làm sao bây giờ?” Duy Nhược Hề lại thầm nghĩ muốn đến bên cạnh Duy Hạo.

      “Tôi cần phải hội đàm cùng mấy thành phòng thủ khác để thương lượng tình hình cụ thể.” Bác Viễn muốn thông tri tình huống này cho thượng tướng biết.

      Khoảng hơn nửa giờ sau Bác Viễn thông tri toàn bộ binh lính hạ chiến hàng. Bởi vì tại thể cho chiến hàng vào Bắc Lâm Thành để công kích đám sinh vật kia,chỉ còn cách trực tiếp đối mặt chiến tranh.

      Toàn bộ quân nhân theo Bác Viễn hạ chiến hàng, chỉ chừa lại nhân viên điều khiển và thông tin liên lạc là ở lại chiến hàng. Sau đó Bác Viễn cho sắp xếp trận hình chậm rãi tiến vào bên trong Bắc Lâm Thành.

      Bác Viễn cho Duy Nhược Hề cái vũ khí sát thương sau đó cho Duy Nhược Hề nghe loại này là năng lượng thương dùng loại thạch có năng lượng làm thành cùng với súng phóng xạ có chút giống nhau nhưng ác liệt như thế.

      Vũ khí thời này giống với ngàn năm trước cần bóp cò này nọ, vũ khí có cái nút, chỉ cần hướng đến địch nhân nhấn nút là được. Hơn nữa cũng thường xuyên nạp năng lượng. Loại này sử dụng thạch năng lượng nên rất bền.

      Bác Viễn chỉ Duy Nhược Hề cách sử dụng vũ khí xong cho Duy Nhược Hề theo sau . Kỳ Duy Nhược Hề muốn cùng bọn họ, chỉ muốn tìm Duy Hạo và cùng với em trai mình.

      Nhưng mà Duy Nhược Hề chỉ có thể chờ khi vào trong Bắc Lâm Thành mới tìm kiếm Duy Hạo bởi vì viện binh từ các hướng khác nhau tiến vào Bắc Lâm Thành.

      Duy Nhược Hề vừa theo Bác Viễn vừa đem tinh thần lực phóng ra bên ngoài tiếp tục quan sát tình huống bên trong Bắc Lâm Thành sau đó tiếp tục cho Bác Viễn vị trí của đám sinh vật. Bác Viễn từ trong lời của Duy Nhược Hề mới thông tri đến các đội tiếp viện khác.

      Sau khi vào Bắc Lâm Thành Duy Nhược Hề cho Bác Viễn biết là muốn tìm Duy Hạo. Bác Viễn suy nghĩ hồi mới đồng ý cho rời khỏi. Sau đó Bác Viễn lại thông tri cho lãnh đạo chi khác của quân khu 4 là Thượng tá Tấn Bằng rằng lúc nữa đến chi của bọn họ.

      Duy Nhược Hề thấy Bác Viễn đồng ý mới đem tinh thần lực tìm vị trí của Duy Hạo. bao lâu tìm được địa điểm Duy Hạo đứng. Duy Hạo theo nhánh bộ đội khác từ mé trái của Bắc Viễn tiến vào Bắc Lâm Thành cách chỗ của Duy Nhược Hề xa. Tìm được vị trí Duy Nhược Hề vội vàng chạy qua.

      Tuy rằng cảm thấy vị trí xa lắm nhưng mà Duy Nhược Hề phải chạy đến nửa giờ mới gặp được Duy Hạo. Bởi vì mỗi ngày vẫn chăm chỉ luyện tập bộ thể thuật cho nên chạy bộ nửa giờ cũng cảm thấy mệt.

      Thượng tá Tấn Bằng bởi vì nhận được thông tri của Bác Viễn nên biết trước mặt là người giúp bọn họ tra xét tình huống Bắc Lâm Thành bởi vậy cũng có ngăn cản Duy Nhược Hề tiến vào lực lượng quân đội của mình.

      đội quân có 20000 người còn lại chiến hàng, Duy Nhược Hề dò xét hồi liền đến được trước mặt Duy Hạo.

      Duy Hạo thấy được Duy Nhược Hề lắp bắp kinh hãi,“Chị, sao chị lại chạy đến đây? phải chị làm xong nhiệm vụ là có thể trở về sao? Chị còn ở lại làm gì? Chiến tranh rất là nguy hiểm, chị nhanh chạy về.” Duy Hạo có chút nóng giận, nghiêm túc nhìn chị cậu.

      “Chị trở về, đánh xong trận này mới trở về cùng với em.” Duy Nhược Hề nếu đến đây có khả năng trở về.

      Duy Hạo bất đắc dĩ nhìn chị của mình cái, “Vậy chị phải theo bên cạnh em cần nơi nơi chạy loạn.” Duy Hạo đương nhiên biết tính tình quật cường của Duy Nhược Hề cho nên chỉ có thể để cho Duy Nhược Hề theo bên cạnh cậu. Hơn nữa cậu biết Duy Nhược Hề là lo lắng cho cậu mới cùng theo.

      “Được.”

      Tuy rằng các quân nhân khác rất là ngạc nhiên biết tại sao lại đến quân phục. Nhưng mà thấy thượng tá của bọn họ cũng gì cho nên chỉ tò mò mà thôi.

      Duy Nhược Hề theo bên cạnh Duy Hạo lại dùng tinh thần lực xem xét tình huống xung quanh cấp cho Tấn Bằng nghe bởi vậy dọc theo đường các sinh vật của Mông Lãnh tinh cầu rất dễ dàng bị bọn họ tiêu diệt.

      Duy Nhược Hề cũng biết bọn họ ở vành đai ngoài mấy cái này chỉ là đánh lẻ, khi vào bên trong rồi mới có thể gọi là chiến tranh chân chính bởi vì sinh vật của Mông Lãnh tinh cầu đều tập trung tại trung tâm cùng vị trí chung quanh 4 quân khu.

      Rất nhanh mọi người đến gần vị trí trung tâm, Duy Nhược Hề thế này mới biết được thế nào gọi là chiến tranh. Tuy rằng các sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu có vũ khí gì chỉ có thể sử dụng tay và miệng của bọn chúng để công kích nhưng vẫn làm cho rất nhiều quân nhân mất mạng.

      Nơi nơi đều là thi thể của con người cùng đám sinh vật của Mông Lãnh tinh cầu. Lúc đầu Duy Nhược Hề cảm thấy khủng hoảng nhưng bây giờ chết lặng, chỉ có thể cầm vũ khí tay hướng tới đám sinh vật kia mà bắn phá.

      Bởi vì Duy Nhược Hề đem tinh thần lực bao bọc xung quanh cơ thể cho nên chút tổn thương nào. Hơn nữa tùy thời còn chú ý đến Duy Hạo, sợ Duy Hạo bị thương.

      Cuộc chiến giằng co suốt 4 giờ liền mới dần dần ngừng lại. Đám sinh vật của Mông Lãnh tinh cầu bị bức lui đến vị trí hẻo lánh của Bắc Lâm Thành, nhóm đông đảo bao quanh quân doanh của 4 khu cũng bị bức lui. Cuộc chiến mới tạm thời dừng lại được.

      Việc kế tiếp sau đó chính là dọn dẹp chiến trường, kiểm tra nhân số, chăm sóc những người bị thương, đóng quân tại chỗ và nghỉ ngơi. Duy Nhược Hề trải qua 4 giờ liên tục tập trung tinh thần ở mức độ cao cũng mỏi mệt chịu nổi. Bởi vì Duy Hạo còn phải dọn dẹp chiến trường cùng chăm sóc các chiến hữu bị thương cho nên Duy Nhược Hề chỉ có thể tìm vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Duy Nhược Hề nhìn đám thi thể cách đó xa cùng những binh lính bị thương đầu óc cảm thấy chết lặng. Bởi vì vừa rồi chỉ lo chiến đấu tại nhìn đến nhiều thi thể thế này Duy Nhược Hề mới thấy run lên, dạ dày bắt đầu cào xé, mấy thứ ăn vào ban sáng toàn bộ đều ói ra hết.

      Đây chính là chiến tranh, tàn khốc và lãnh huyết. Duy Nhược Hề nhìn những binh lính hy sinh trong lòng khổ sở thôi, còn có chiến tranh còn có tử vong.

      “Uống nước !” Thượng tá Tấn Bằng tới, đưa cho Duy Nhược Hề lọ nước.

      Duy Nhược Hề ngẩng đầu nhìn Tấn Bằng cái, lời cám ơn, liền trực tiếp tiếp nhận lấy bình nước Tấn Bằng đưa qua uống. Thượng tá Tấn Bằng này có tuổi sai biệt Bác Viễn là mấy cũng có chút khôi ngô, thoạt nhìn giống như võ tướng thành . “Chiến tranh chính là như vậy. Buổi sáng ăn gì đó ói ra hết rồi phải ?” Tấn Bằng rất là bội phục này. Lúc vừa ra chiến trường Tấn Bằng liền chú ý đến , thủ pháp sạch lưu loát hơn nữa còn khống chế tinh thần lực rất tốt, hoàn toàn bị chút thương tổn.

      Kỳ Tấn Bằng biết Duy Nhược Hề vẫn chết lặng thôi.

      “Như vậy là xong rồi sao?” Duy Nhược Hề cũng biết như vậy có tính là xong chưa bởi vì nhóm sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu cũng có hoàn toàn tiêu diệt hết.

      “Còn chưa có xong, trừ phi có thể đem nhóm sinh vật kia tiêu diệt hết hoặc bức chúng rời khỏi Bắc Lâm Thành như vậy mới có thể xem là chấm dứt trận chiến tranh này.” Tấn Bằng giải thích cho Duy Nhược Hề nghe, “ tại chỉ có thể xem như đoạt lại thế phòng thủ thôi. Có khả năng đánh thêm vài ngày nữa hoặc cứ như vậy tiếp tục giằng co với đám sinh vật kia mấy tháng cũng có khả năng.”

      Duy Nhược Hề nghe xong nhíu mày, hóa ra là như vậy. còn tưởng rằng trận chiến này như thế xong rồi.

      trước tiên ở bên này nghỉ ngơi chút , tôi phải qua bên kia hỗ trợ. cần lo lắng, tại bọn chúng bị buộc đến khu hẻo lánh hẳn là bao lâu nữa trận chiến này chấm dứt.”

      Tấn Bằng tại cũng hỗ trợ chiếu cố người bị thương, chiến tranh qua thường thường đều có rất nhiều thương binh chờ cứu trị cùng xử lý. Rồi cần phải kiểm kê quân số, dược vật phải điều động đến rồi còn phải chuẩn bị dịch dinh dưỡng cho mỗi người. Duy Nhược Hề chỉ nghỉ ngơi chút rồi cũng đứng dậy hỗ trợ những người bị thương.

      Chỉ cần bị sinh vật của Mông Lãnh tinh cầu cắn trúng điểm trí mạng tử vong. Chính là miệng vết thương có chút phiền phức, cần phải nhanh chóng xử lý mới tốt.

      Duy Nhược Hề nhìn những miệng vết thương vô cùng đáng sợ, nếu sử lý nhanh chóng rất dễ bị nhiễm trùng gây nguy hiểm đến tánh mạng nhưng những vết thường này trong lúc chiến tranh chính là phiền toái.

      Duy Nhược Hề kinh ngạc nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, mạnh mẽ nghĩ đến nguồn nước trong gian của mình. Nước trong gian so với mấy cái dung dịch này đó chắc là tốt hơn nhiều . Nghĩ như vậy Duy Nhược Hề liền vội vàng chạy tới bồn đựng nước. Nước này đều phải trải qua mấy lần tiêu độc mới sử dụng được.

      Thừa dịp có ai chú ý Duy Nhược Hề liền đem nước từ trong bồn đổi thành nước trong gian. Trong gian có 3 hồ nước. cái để nuôi cua, cái nuôi cá còn cái còn lại chính là dùng để uống.

      Sau khi đem nước đổi xong Duy Nhược Hề mới dám giúp đỡ những thương binh này rửa sạch vết thương bằng nước trước.

      “Nga, hình như miệng vết thương có đau, kỳ quái.” Duy Nhược Hề rửa sạch vết thương cho thương binh ta mở miệng. thế nào mà chỉ cần dùng nước rửa sạch vết thương vết thương còn thấy đau nữa.

      Duy Nhược Hề nghe xong chột dạ khụ hai tiếng, cũng dám trả lời.

      tại Duy Nhược Hề chỉ có thể dùng nước rửa sạch vết thương và phụ trách băng bó lại còn những công việc khác làm được.

      “Chị có mệt hay , muốn nghỉ ngơi chút ?” biết từ khi nào mà Duy Hạo đến bên cạnh Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề ngẩng đầu nhìn Duy Hạo cái, vốn lộ ra tươi cười lại giật mình, “Tiểu Hạo, cánh tay của em sao lại thế này?” Cánh tay áo của Duy Hạo bị rách lộ ra bên trong huyết nhục mơ hồ.

      Duy Hạo nhìn thoáng qua cánh tay của mình, “ có việc gì đâu chị, chỉ là vết thương thôi, tại cần phải chiếu cố rửa sạch vết thương của những người nghiêm trọng trước.”

      Duy Nhược Hề nghe Duy Hạo xong nhíu mày. “Như vậy sao được, lại đây. Chị giúp em rửa sạch chút, nếu bị nhiễm trùng phải làm sao?”

      Duy Hạo nghe xong mới ngoan ngoãn đem cánh tay ra để Duy Nhược Hề hỗ trỡ rửa sạch.

      “Chị, nước này?” Duy Hạo phát dùng nước rửa sạch vết thương thế nhưng lại bị đau.

      “Phải, là nước nhà chúng ta hay uống.” bởi vì bên cạnh có người cho nên Duy Nhược Hề dám là nước trong gian mà chỉ là nước trong nhà uống. Bởi vì nước trong nhà uống chính là nước trong gian. Duy Hạo gật gật đầu :“Khó trách, thế nào thần kỳ như vậy!”

      Duy Hạo lại giật giật cánh tay,“Chị, ngay cả dược cũng cần dùng tới! Chị xem vết thương hoàn toàn tốt hơn nhiều!”

      “Như vậy làm sao mà được, cần phải bôi dược thêm mới mau lành.” Duy Nhược Hề lại cầm lấy cánh tay Duy Hạo bôi lên đống thuốc sau đó tiếp tục băng bó xong mới thả Duy Hạo ra.

      Làm cho Duy Hạo xong Duy Nhược Hề lại tiếp tục hỗ trợ.

      Khoảng hai giờ sau mọi chuyện mới được ổn định chút, miệng vết thương của thương binh cũng đều được rửa sạch. Bây giờ mọi người yên lặng nghỉ ngơi.

      Duy Nhược Hề cũng cùng Duy Hạo tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

      “Chị, phải chị đồng ý cho em tham gia quân ngũ sao?” Trầm mặc hồi lâu Duy Hạo rốt cục mở miệng.

      Duy Nhược Hề cũng tiếp tục im lặng hồi mới vỗ vỗ bả vai Duy Hạo :” Trước kia chị đồng ý bởi vì tình hình tại rất loạn chị càng muốn em tòng quân. Bởi vì chị sợ….mất em.” Duy Nhược Hề cố gắng hít thở chút rồi mới mở miệng tiếp.

      “Nhưng mà trải qua trận chiến vừa rồi ý nghĩ của chị thay đổi rất nhiều.” Duy Nhược Hề phát suy nghĩ của thay đổi, nhìn những quân nhân này vì bảo hộ gia đình, bảo vệ người thân, bảo vệ địa cầu mà liều mạng chiến đấu làm cho Duy Nhược vô cùng cảm động, cũng hiểu ra suy nghĩ của mình trước kia là ích kỷ vô cùng. lúc trước chính là lo lắng cho Duy Hạo, biết em trai có hay bị thương, có hay vì chiến tranh mà mất .

      Nhưng mà tại nhìn nhiều quân nhân như vậy chiến đấu vì người khác Duy Nhược Hề mới biết được suy nghĩ của sai lầm rồi. cũng bắt đầu nguyện ý cho Duy Hạo tòng quân. “Chị tôn trọng lựa chọn của em.”

      “Chị, cảm ơn.” Duy Hạo dùng sức nắm chặt tay Duy Nhược Hề. Có chị tốt. Duy Hạo nhìn Duy Nhược Hề cười vui vẻ.

      “Thượng tá.” Tổ trưởng trị liệu của quân khu 4 là Kiện Minh nhìn Tấn Bằng nhắm mắt dưỡng thần thi hành cái quân lễ.

      Tấn Bằng mở hai mắt hỏi :” Chuyện gì?”

      “Thượng tá, tôi phát tượng kỳ quái.” Kiện Minh nhìn thượng tá Tấn Bằng vẻ mặt đầy hưng phấn. “Tôi phát thương binh của quân khu 4 miệng vết thương khôi phục rất nhanh.”

      “Miệng vết thương khôi phục rất nhanh ư?” Tấn Bằng kỳ quái hỏi lại bởi vì có chút ràng chuyện gì xảy ra.

      “Đúng vậy thượng tá, tôi vừa kiểm tra miệng vết thương của các thương binh phát miệng vết thương của các thương binh này bắt đầu khép lại.” Kiện Minh vẻ mặt hưng phấn, loại tình huống này đối với quân y mà là phi thường làm cho người ta hưng phấn. Bởi vì miệng vết thương do sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu gây ra là rất khó lành.

      Nhưng mà vừa rồi hỗ trợ thế nhưng phát miệng vết thương của thương binh đều khép lại, hỏi bọn họ miệng vết thương còn đau thế nhưng ai nấy đều trả lời, sau khi dùng nước rửa sạch miệng vết thương thế nhưng vết thương còn đau nữa. tại chút cũng thấy đau.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 98: Đánh lén

      “Ý của cậu là nó có quan hệ đến dược vật sao?” Tấn Bằng hỏi.

      “Đương nhiên phải, thưa thượng tá dược vật sử dụng vẫn là dược vật trước kia, mấu chốt chính là nước rửa vết thương. Các thương binh sau khi họ dùng nước rửa qua vết thương vết thương còn đau nữa. Cho nên khẳng định nguyên nhân nằm ở trong nước.”

      Kiện Minh lần này sử dụng dược cũng có thay đổi gì mà theo lời kể của các thương binh dám khẳng định chuyện này cùng nước rửa vết thương có liên hệ.

      Tấn Bằng vừa nghe Kiện Minh như vậy liền lập tức đứng dậy, theo Kiện Minh đến chổ để ít nước còn lại.

      “Đây là là ít nước còn lại?” Tấn Bằng chỉ ít nước bên trong bồn rồi hỏi Kiện Minh.

      “Đúng vậy thượng tá, chính là nước này, uống thử xem .” Buổi sáng Kiện Minh vừa biết được nguyên nhân là do nước liền chạy tới đây uống thử nước này. phát ra nước này so với nước uống bình thường của họ khác xa hoàn toàn. Nguồn nước này rất ngọt ngào và tinh khiết giống với nước qua nhiều lần tinh lọc thường mang theo cỗ mùi vị quái lạ. Cho nên Kiện Minh khẳng định tuyệt đối nguồn nước này phải là nước bọn họ hay uống.

      Tấn Bằng dùng cái chén múc ít nước lên uống thử sau đó, “Di?” Tấn Bằng kỳ quái rồi lại hơi uống hết chén nước. “Nước này hương vị rất ngọt lành? Tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy?”

      “Đúng vậy thượng tá, nước này rất ngọt và tinh khiết.”

      “Nước này từng có người động qua hay ?” Tấn Bằng hỏi, ít nhất là từ trước đến giờ chưa từng uống qua nguồn nước nào tinh thuần như thế này.

      “Thưa thượng tá, nước này nguyên bản là nguồn nước mà chúng ta mang theo. Nhưng mà so lại hoàn toàn giống.”

      Tấn Bằng có chút đau đầu bóp bóp cái trán, nước này rốt cuộc là do ai đổi? Dường như người này có ác ý. Bởi vì nước này mặc kệ là uống hay dùng để rửa vết thương đều so với nước mà bọn họ mang theo tốt hơn nhiều. Có thể từ trước đến giờ chưa từng gặp qua nguồn nước nào tốt như thế này.

      Tấn Bằng rất muốn biết ai là người thay đổi bồn nước này nhưng mà dám khẳng định người này ở trong bộ đội của chỉ là biết người đó là ai.

      “Thượng tá, tôi có thể đem nước này cầm nghiên cứu chút được ?” Nước này là quý giá đó, Kiện Minh khẳng định đem vào bộ phận nghiên cứu đám mất ăn mất ngủ vì nó.

      “Được.” Tấn Bằng nhìn vào bồn nước sau đó đồng ý. Còn Kiện Minh mang theo tất cả chút nước còn lại lâng lâng vui vẻ chạy đến phòng thí nghiệm để lại mình thượng tá Tấn Bằng suy nghĩ tìm cách mò ra người bí này.

      Bởi vì có cách nào nghĩ ra được cho nên Tấn Bằng liền đem chuyện này báo cho Bác Viễn nghe.

      “Đại tá!” Tấn Bằng đứng đối diện với màn hình thông tin thi hành cái quân lễ với Bác Viễn.

      “Có chuyện tình gì?” Bác Viễn tại hết sức đau đầu vì đám sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu thôi, tại binh lính của bọn họ cũng thương vong rất nhiều. Đến bây giờ còn tìm cách trị liệu và băng bó vết thương.

      Tấn Bằng liền đem chuyện vừa rồi Kiện Minh với từ đầu chí cuối cho Bác Viễn nghe. Bác Viễn bên nghe bên cau mày.

      “Khẳng định người nọ hẳn là có ác ý ?” Bác Viễn hỏi Tấn Bằng.

      có ác ý, tại miệng vết thương của các thương binh bắt đầu khép lại.”

      Bác Viễn trầm mặc lâu sau, trong lòng kinh hãi thôi, rốt cuộc là dạng nước gì lại có hiệu quả trị liệu kinh người đến thế. Bác Viễn nghĩ nghĩ sau đó mở miệng :“ Cậu thấy người hôm nay vừa đến chỗ cậu Duy Nhược Hề đó có khả năng là ấy ?” Dường như chỉ có là có chút khả nghi. Dù sao trước khi ấy tới chưa từng phát sinh chuyện này.

      Tấn Bằng nghĩ nghĩ :“Tôi cũng quá ràng!” Dù sao đối với chuyện nghi vấn này vẫn giỏi lắm. Ở chiến trường chém giết hành quân thế nào còn được chứ điều tra mấy chuyện này chịu.

      Bác Viễn nghe xong Tấn Bằng , lại nhíu nhíu mày, người này quả thực chính là chân chính vũ phu! Hoàn toàn biết dùng đầu óc,“Vậy cậu tiếp tục quan sát Duy Nhược Hề, nhưng mà phải nhớ kỹ, đừng cho ấy phát ra cậu quan sát ấy là được!” Bác Viễn quyết định vẫn là xin chút chỉ thị của thượng tướng tốt hơn. Dù sao, nếu có loại nước mà Tấn Bằng đối với quân đội là chuyện vô cùng tốt.

      “Vâng thưa đại tá.” xong Tấn Bằng liền ngắt kết nối thiết bị thông tin.

      Bác Viễn vừa ngắt kết nối với Tấn Bằng liền liên hệ với thượng tướng chuyện tình này cũng cho thượng tướng nghe nghi ngờ có liên quan đến Duy Nhược Hề.

      Thượng tướng nghe xong im lặng chút sau đó cho Bác Viễn nghe chỉ có thể quan sát chút thôi, cần quá mức chú ý cũng cần đến hỏi ấy cái gì. Ý tứ chính là xem như có chuyện gì phát sinh là được.

      Hiên Viên Đằng phải muốn biết nguyên nhân nhưng mà đến cả Hoa tướng quân cũng khách khí với này cho nên nếu Duy Nhược Hề kia có bí mật gì cũng đến lượt bọn họ nhúng tay vào điều tra.

      “Tiểu Hạo, em có đói bụng ?” Duy Nhược Hề ngồi dựa vào góc tường, cảm thấy bụng mình kêu lên.

      “Vừa rồi em mới uống dịch dinh dưỡng nên thấy đói bụng.” Duy Hạo uống dịch này hơn nửa năm nên quen.

      Duy Nhược Hề bĩu môi, ai, uống dịch dinh dưỡng đối với chút tác dụng cũng có, Duy Nhược Hề vẫn là muốn tiến vào gian ăn chút gì đó.

      Bởi vì mọi người bức lui đám sinh vật bao vây quân khu 9 đến quân khu 12 cho nên các quân khu này được giải thoát. Sau đó bọn họ lại hỗ trợ ngược lại bên này, giúp bọn họ đóng quân tại chỗ. Sau đó cùng với quân tiếp viện phái đến đóng quân ở những vùng chủ yếu như hầm trú cùng ít vị trí quan trọng.

      Ở tại chỗ nghỉ ngơi hai ngày nhóm sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu vẫn như trước chút động tĩnh nào. Duy Nhược Hề theo Duy Hạo ở lại đồn trú nghỉ ngơi hai ngày, mỗi ngày đều phải uống dịch dinh dưỡng. tại mỗi khi nghĩ đến trái cây cùng rau dưa trong gian Duy Nhược Hề liền chảy nước miếng ròng ròng.

      Mỗi ngày quân đội đều cử ra nhóm chung quanh phòng thủ vì sợ nhóm Mông Lãnh Tinh cầu đánh lén. Cho đến buổi tối ngày thứ 3 sau cuộc họp của các lãnh đạo mọi người đưa ra quyết định đánh lén nhóm sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu.

      Quân khu 9, quân khu 10, quân khu 11, quân khu 12 cùng nhóm quân tiếp viện đều phân công hiệu quả chuẩn bị đánh nhóm sinh vật này.

      Sau 3 ngày làm cho mọi người nghỉ ngơi đủ, hơn nữa chi bộ đội của Tấn Bằng khôi phục rất nhanh chóng. Bởi vì nguồn nước trong gian của Duy Nhược Hề cho nên chi bộ đội này của Tấn Bằng những thương binh bị sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu làm bị thương khôi phục rất tốt.

      Trong chi bộ đội của Tấn Bằng những thương binh bị nhóm sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu cào hoặc cắn khôi phục hoàn toàn vết sẹo. Còn những ai miệng vết thương kinh người chút khép lại. Tất cả mọi người đều khôi phục tốt có thể hoạt động tự nhiên.

      Lúc biết được tin tức này Tấn Bằng muốn tìm Duy Nhược Hề hỏi chút nước kia có phải là đổi hay nhưng mà đại tá dặn chỉ chú ý Duy Nhược Hề nên hỏi bất cứ cái gì. Chính vì vậy mà Tấn Bằng chỉ có thể chịu đựng hỏi Duy Nhược Hề về nguồn nước nhưng mà dọc theo đường cứ nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề dọc theo đường biết có người luôn nhìn chằm chằm làm cho cả người đều nổi lên da gà.

      Dọc theo đường mọi người dựa vào Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực của tra xét toàn bộ tình huống Bắc Lâm Thành, sau đó thượng tá Tấn Bằng thông tin lại cho các cấp cán bộ. Sỡ dĩ đề ra quyết định đánh lén như thế là bởi vì thượng tướng biết năng lực cao thâm của Duy Nhược Hề khi tra tình huống của Bắc Lâm Thành, có Duy Nhược Hề theo kiểm tra trước tình huống cho nên mọi người sợ đánh lén thất bại. Cũng chính vì thế mọi người trong cuộc họp mới đề ra quyết định tốc chiến tốc thắng lần này.

      Duy Nhược Hề cũng bởi vì được nghỉ ngơi ba ngày nên Tinh thần lực cũng sớm khôi phục lại, hơn nữa Duy Nhược Hề cảm giác được dường như Tinh thần lực của lại tiến bộ.

      Bởi vì vị trí Tinh thần lực khuếch tán lại lớn ít. Bởi vì là đánh lén cho nên tất cả chỉ có thể bộ, Duy Nhược Hề cùng chi bộ đội khoản hai tiếng đồng hồ mới có thể nhìn đến vị trí đóng quân của nhóm sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu.

      Bởi vì Duy Nhược Hề sớm đem tình hình phân bố của nhóm sinh vật kia báo cáo cho quân đội bởi vậy lần đánh lén này phi thường thuận lợi. Tuy rằng có người bị thương nhưng có nhiều như lần trước và chỉ chút vết thương .

      Duy Nhược Hề vẫn theo chiến đấu bên cạnh Duy Hạo, trải qua lần chiến đấu nên Duy Nhược Hề cũng còn sợ như lần trước. Lần này vũ khí mà lần trước Bác Viễn đưa cho cũng cần dùng đến, chỉ dùng tinh thần lực khống chế phi đao hạ sát những sinh vật kia. Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực khống chế mấy cái phi đao bay tới bay lui hồi làm cho đám lớn sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu ngã xuống.

      Tuy rằng tinh thần lực của Duy Nhược Hề rất cao nhưng là để tránh khỏi việc ngộ thương quân mình cho nên Duy Nhược Hề chỉ khống chế có 3 phi đao nhằm đảm bảo an toàn. Nhưng mà khi Duy Nhược Hề đem ba cái phi đao này bay tới bay lui vẫn làm cho rất nhiều người run sợ trong lòng. Sợ cẩn thận chút là đao liền bay đến bến người họ.

      Duy Nhược Hề thậm chí chỉ đứng yên chỗ, dùng tinh thần lực bao bọc lấy cơ thể và khống chế ba cây đao, động chút cũng thèm động.

      Trải qua hai giờ chiến đấu mấy sinh vật của Mông Lãnh tinh cầu gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, còn lại bộ phận cũng đầu hàng. Nhưng mà chờ cho bọn chúng đầu hàng xong quân nhân cũng diệt hết. Duy Nhược Hề nhìn thấy tình huống này cũng có cảm giác gì bởi vì dù sao bọn chúng cũng là những kẻ xâm chiếm cần đồng tình.

      Tuy rằng cũng đồng tình với bọn chúng nhưng mà cũng có hỗ trợ mấy đao khi chúng đầu hàng. Bởi vì cảm thấy vừa rồi chiến đấu có giống như bây giờ bên đơn phương giết hại.

      Sau đó mọi người nghe được thông báo chiến dịch hoàn toàn thắng lợi cũng có nhiều thương vong. Nếu có bất ngờ gì xảy ra ngày mai mọi người có thể trở về.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 99: Trợn tròn mắt!

      Duy Nhược Hề nghe đến cái tin tức này mới vui vẻ chút, rốt cục cần phải tiếp tục uống cái loại dịch dinh dưỡng vô vị kia nữa

      Những chuyện còn lại chỉ là dọn dẹp sạch chiến trường cùng trị liệu tốt những người bị thương. 2 giờ liên tục chiến đấu Duy Nhược Hề vẫn luôn bên cạnh Duy Hạo bởi vì vậy mà Duy Hạo chút bị thương cũng có hơn nữa Duy Nhược Hề còn phát ra thể thuật của Duy Hạo phi thường lợi hại. Bình thường những sinh vật kia căn bản đến được bên người của Duy Hạo. Duy Nhược Hề như thế mới phát Duy Hạo trưởng thành cần bà chị như cứ ở bên cạnh quản lý.

      Trận chiến này có nhiều người bị thương cho nên Duy Nhược Hề chỉ ngồi yên chỗ nghỉ ngơi cũng lên hỗ trợ. Hơn nữa lúc này chỉ có mấy vết thương mà thôi, Duy Nhược Hề sợ dẫn người chú ý nên cũng có tiến vào gian đổi lại nước rửa vết thương.

      Tấn Bằng bây giờ chú ý nhất cử nhất động của Duy Nhược Hề, muốn nhìn chút làm thế nào mà đem nước kia đổi hết. Nhưng mà nhìn cả ngày cũng chỉ thấy Duy Nhược Hề dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.


      Tấn Bằng có chút tin vẫn chạy tới bồn uống thử nước trong bồn nhưng mà phát nước này là nguồn nước được tiêu độc mấy lần vẫn như cũ phát ra cỗ mùi lạ khó chịu, căn bản phải nước lần trước có hương vị ngọt ngào trong lành.

      “Kỳ quái a, chẳng lẽ phải ấy đem nước đổi?” Tấn Bằng lầm bầm lầu bầu .

      Sau khi mọi người dọn dẹp xong chiến trường Duy Nhược Hề lại dùng tinh thần lực đem toàn bộ Bắc Lâm Thành tra xét lần nữa phát còn con sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu nào. Quân đội thấy như thế mới thông tri cho cư dân bên trong hầm trú có thể trở về nhà.

      Xử lý xong những người bị thương mọi người mới trở lại chiến hàng, kế tiếp lại qua 5 giờ bay mọi người chính thức về đến Nam Lâm Thành. Bởi vì sử dụng tinh thần lực quá nhiều cho nên Tấn Bằng bố trí cho Duy Nhược Hề phòng để nghỉ ngơi đợi cho tinh thần lực phục hồi trở lại.

      Khi đến Nam Lâm Thành vẫn là Duy Hạo đến gõ cửa đánh thức Duy Nhược Hề. Đại khái bởi vì lần này là công lao hỗ trợ của Duy Nhược Hề cho nên thượng tướng an bài đến ở phòng chiêu đãi của quân khu 4. Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý. Dù sao tại mới chỉ qua hơn 4 ngày, Duy Nhược Hề còn muốn ở trong này chơi thời gian rồi mới trở về.

      Đến cửa phòng Duy Nhược Hề liền vào còn Duy Hạo phải trở về để báo danh. Duy Nhược Hề bảo Duy Hạo sau khi báo danh trở lại đây.

      Chờ Duy Hạo xa Duy Nhược Hề vào phòng đóng cửa lại sau đó vọt vào gian hái quả đào gặm.

      “Ai, Đào Đào, tại ngày ăn quả thân của tụi em chị thoải mái. Mấy ngày nay thiếu chút nữa thèm chết chị. Chậc chậc ăn ngon .” Duy Nhược Hề vừa ăn vừa chép miệng.

      “Hừ, chị Tiểu Hề, mỗi khi chị vào chỉ tìm trái cây người tụi em.”

      “Đúng vậy chị Tiểu Hề, tụi em mặc kệ, chị kể chuyện xưa cho tụi em nghe .” Bình Bình cùng cũng phụ họa muốn Duy Nhược Hề kể chuyện xưa cho tụi nó nghe.

      Duy Nhược Hề bởi vì tâm tình tốt liền đồng ý kể chuyện xưa cho tụi nó nghe, lại đến bên hồ nước bắt cá bên trong làm cái canh cá, lại làm thêm phần cua hấp kế đó lại làm thêm vài món ăn nữa chuẩn bị chờ Duy Hạo lại đây cùng nhau ăn.

      còn thuận tiện hái ít trái cây thân ba cây ăn quả đợi khi ăn xong có hoa quả để tráng miệng.

      Duy Nhược Hề ngồi nướng cá Minh Đại Vương ở bên nuốc nước miếng lại lầm bầm, “ là thơm nga, hóa ra cá còn có thể làm theo cách này. Um nhất định phải nhớ kỹ. Duy Nhược Hề, tôi cũng muốn ăn giúp tôi làm con như vậy .” Minh Đại Vương lại năn nỉ Duy Nhược Hề nướng cho nó con cá.

      Duy Nhược Hề nướng 3 con cá khoản nửa cân con, tính cho Duy Hạo hai con còn chính mình con thèm nhìn vẻ mặt nuốc nước miếng cùng cầu của Minh Đại Vương.

      “Muốn ăn tự nướng .” Duy Nhược Hề trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Minh Đại Vương liền bưng đồ ăn cùng hoa quả ra ngoài phòng.

      Ba con cá nướng, nồi canh cá, lồng cua hấp còn có củ cải xào, xà lách trộn lại thêm cơm trắng nữa. Duy Nhược Hề chuyên tâm ngồi chờ Duy Hạo trở lại cùng ăn.

      lâu sau Duy Nhược Hề liền nghe được thanh của Duy Hạo ở bên ngoài kêu mở cửa. Thế là Duy Nhược Hề phi thường hưng phấn chạy tới mở cửa ra.

      Nhưng vừa mở cửa liền trợn tròn mắt ngoài cửa trừ bỏ Duy Hạo còn có thêm người con trai khác. người thanh niên nhìn rất thoải mái, Duy Nhược Hề biết nên hình dung người này như thế nào, chỉ cảm thấy cậu ta đứng cùng chỗ với Duy Hạo nhìn vô cùng thuận mắt và thoải mái. ta có đẹp mặt như Duy Hạo nhưng mà làm cho người ta khi nhìn vào có cảm giác thoải mái.

      đầu tóc đặc hữu của quân nhân, thân quân trang sạch vẻ mặt mỉm cười. Vóc dáng cao hơn mét tám khoản sàng sàng với Duy Hạo. Người này mỉm cười nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề phát ngốc.

      Nguyên nhân Duy Nhược Hề giật mình phải là người con trai này làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà bởi vì ngờ em trai lại dẫn lại đây người khác. tại bên trong còn bày la liệt đồ ăn cùng hoa quả.

      “Chị, đây là chiến hữu của em tên là Cẩn Du.” Duy Hạo ngờ chị cậu lại giật mình nhìn bọn họ như vậy.

      Duy Nhược Hề tại rối rắm biết có nên để cho bọn họ tiến vào hay . Nếu cho họ vào người này phát bàn đồ ăn ở kia.

      “Chị, chị làm sao lại đứng ngốc ra đó?” Duy Hạo quơ quơ tay trước mắt Duy Nhược Hề sau đó đặt tay lên vai , kéo ngược vào bên trong. Cẩn Du cũng cùng vào theo.
      Vào phòng Duy Hạo mới trợn tròn mắt. Cậu rốt cục biết vì sao chị cậu lại mang cái vẻ mặt ngốc nghếch nhìn chằm chằm cậu cùng Cẩn Du.

      Chính giữa phòng là cái bàn, bên bày thức ăn vừa nhìn là biết mỹ vị cùng sọt hoa quả đầy ắp.

      Duy Hạo cảm thấy nhức đầu, tại mới buổi sáng hơn 9h ai biết rằng chị cậu lại làm ra đống đồ ăn để sẵn kia chứ.

      Cái người kêu Cẩn Du dường như cũng choáng váng, ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn thức ăn dường như hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra bởi vì trong quân đội đương nhiên có mấy thứ này.
      Trong phòng cả ba người đều là vẻ mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cái bàn ăn kia.

      Cẩn Du há miệng thở dốc, chỉ chỉ cái bàn!

      Duy Nhược Hề vẻ mặt mờ mịt nhìn người con trai trước mắt này ta rốt cuộc muốn gì.

      “Chị, ấy , là hỏi bàn là chuyện gì xảy ra.” Duy Hạo thay chiến hữu của mình giải thích. Duy Hạo cũng biết phải giải thích như thế nào với chiến hữu của cậu là chuyện gì diễn ra. Bởi vì Duy Hạo ngờ rằng chị cậu lại bày bàn đồ ăn như vậy. Còn gian dị năng của chị làm sao mà cho người ngoài nghe được.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :