1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 80: Chuyển đến Mặc gia

      Cái gì? Duy ba cùng Duy mẹ cũng ngây ngẩn cả người, chiếc đũa tay cũng lạch cạch tiếng rơi xuống.

      Nửa năm trước ở hoang vu khu cứu Nhược Hề sao? Trong tai Duy ba cùng Duy mẹ chỉ còn lại những lời này của Mặc Diễm.

      “Duy Nhược Hề” Duy mẹ mạnh mẽ đứng lên,“Rốt cuộc sao lại thế này?”

      Duy Nhược Hề rụt lui cổ, xong rồi, mẹ sinh khí, ngay cả tên đầy đủ đều kêu!

      Duy ba cũng sắc mặt xanh mét ngồi ở chỗ kia. Chỉ có Mặc Diễm tựa hồ phát dường như sai chỗ nào đó!! Cũng bắt đầu trầm mặt lạikhông chuyện nữa.

      “Duy Nhược Hề, mau!” Duy mẹ cũng quản Mặc Diễm ở đây, trực tiếp phát ra tính tình. cái vỗ mạnh đập ở bàn cơm.

      Nửa năm trước Tiểu Hề cho bọn họ là bị cái lão nhân bắt tu luyện . Kết quả, tại nghe Mặc Diễm nửa năm trước nhưng là cậu ta đem Duy Nhược Hề cứu ra.

      “Ba, mẹ, con sai lầm rồi” Duy Nhược Hề cúi đầu giả dạng đáng thương, mẹ mà nóng giận là khủng khiếp a!“Thực xin lỗi, ba, mẹ, con chỉ là muốn để cho hai người lo lắng thôi.”

      Duy mẹ vừa thấy Duy Nhược Hề đáng thương thế này, cơn giận cũng bị tan phân nửa, nếu là Mặc Diễm cứu Tiểu Hề khẳng định Tiểu Hề gặp phải chuyện gì vô cùng nguy hiểm, năm kia biết con bé phải sống sót bằng cách nào. Bây giờ phải bắt con bé ràng mọi chuyện ra.

      Duy mẹ lại ngồi trở lại vị trí, “Vậy con , năm kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

      Duy Nhược Hề thở dài hơi, ai, dù sao cho ba mẹ cũng có điểm tốt, ít nhất họ càng thêm đề phòng Bạch Linh Nhi. Hơn nữa khẳng định biết địa cầu này bằng ba mẹ.

      “Nửa năm trước con bị người ta phục thuốc mê.” Duy Nhược Hề nhăn mặt nhíu mày hồi tưởng chuyện cũ cũng có kiên dè Mặc Diễm. Đối với Duy Nhược Hề Mặc Diễm chính là ân nhân cứu mạng, hơn nữa Mặc Diễm cũng biết thực lực của .

      Còn chuyện quan trọng nữa là có chán ghét Mặc Diễm, thậm chí vượt qua tình cảm bình thường.

      “Đến khi con tỉnh lại phát mình ở trong gian phòng tối đen. Sau nghe được tiếng động ở bên ngoài, bởi vì có gian dị năng cho nên con trốn vào trong gian.” Duy Nhược Hề đến đây liền nhìn Mặc Diễm cái. T

      rừ bỏ người nhà, Mặc Diễm là người ngoài đầu tiên biết gian dị năng. vốn định gạt Mặc Diễm, hơn nữa Mặc Diễm thiếu cái ân tình. Nếu đến thời điểm nguy hiểm có thể nhờ Mặc gia chiêu cố giúp ba mẹ . Bởi vì hôm nay ở Phàm Nghĩa Đường Duy Nhược Hề phát Viêm Bân có chút cố kỵ đối với Mặc gia, mặc dù Mặc gia phải là đại gia tộc gì.

      Duy Nhược Hề thấy Mặc Diễm cũng có biểu tình gì mới tiếp tục chuyện:” Con vào gian liền phát người đem con nhốt vào đó chính là Bạch Linh Nhi.

      Bạch Linh Nhi phát con có ở trong phòng liền sai người đem dung dịch hàn kín phong tỏa hoàn toàn cái phòng đó. Sau đó con ở trong gian ngây người năm luôn luôn cố gắng tu luyện tinh thần lực. Sau đó con dùng tinh thần lực liên hệ được với Mặc Diễm nhờ ấy cứu con ra.” Duy Nhược Hề đơn giản chuyện xảy ra lần nữa.

      Chỉ đơn giản thế thôi nhưng cũng làm người nghe há hốc mồm, Duy ba cùng Duy mẹ nghe xong hai người đều trở nên thất thần, dường như mất hết sức lực. Họ biết con mình làm sao có thể vượt qua năm kia. Chỉ có Mặc Diễm lẳng lặng ngồi phía sau dường như còn mang vẻ mặt bình tĩnh.

      đáng giận, Bạch Linh Nhi này đáng giận mà. Ả ta ác độc, chút nhân tính nào…………..” Duy mẹ bắt đầu chửi loạn lên, bà chưa từng gặp qua ai ác độc như thế.

      Còn Duy ba trong lúc kiểm soát được bẻ gãy mất đôi đũa.

      Chỉ có Mặc Diễm còn mang vẻ mặt bình tĩnh nhưng ai biết nội tâm của cũng kinh hoảng thôi. từ từ tiêu hóa lời vừa rồi của Duy Nhược Hề, nghĩ đến nguyên nhân là như vậy. Khó trách hôm nay lúc ở Phàm Nghĩa Đường khi đến Bạch Linh Nhi Duy Nhược Hề khẩn trương đến vậy.

      Còn chuyện nữa, Duy Nhược Hề đến gian dị năng, Mặc Diễm chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, dù sao chuyện nghe được hôm nay là kinh người.

      “Ba, mẹ xin lỗi, lẽ ra con nên gạt hai người, là do con suy nghĩ đơn giản.” Duy Nhược Hề hướng đến DUy ba cùng Duy mẹ mà lời xin lỗi. Là do lúc đầu suy nghĩ quá đơn giản chỉ muốn ba mẹ lo lắng mà nghĩ đến nếu có chuyện gì sơ sẩy làm cho Bạch Linh Nhi thừa cơ hội xúc phạm đến ba mẹ , Duy Nhược Hề dám tưởng tượng nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra thể tha thứ cho chính mình.

      tại ba mẹ biết càng thêm đề phòng Bạch Linh Nhi.

      “Tiểu Hề, thể trách con, chỉ tại Bạch Linh Nhi………..” Duy mẹ tiếp tục hết giận lại mắng trận nữa.

      “Tiểu Hề, Bạch Linh Nhi vì sao lại đối xử với con như vậy? Duy ba bình tĩnh hơn chút phân tích nguyên nhân. “ lẽ là vì Viêm Bân sao?”

      “Dạ phải, mấy ngày trước khi bị bắt Viêm Bân có đến tìm con, chắc là Bạch Linh Nhi biết được nghĩ con và Viêm Bân có chuyện gì nên mới ra tay như vậy.” Lần trước cho ba mẹ nghe chuyện bị đánh ở Viêm gia cho nên ba mẹ mới khẳng định chuyện này có liên quan đến Viêm Bân. “

      Vậy Nhược Hề có tính toán gì ?” trầm mặc nửa ngày cuối cùng Mặc Diễm cũng mở miệng, câu hỏi vô vấn đề chính, sau này cần phải xử lý như thế nào cho tốt.

      Duy Nhược Hề cuối đầu suy nghĩ chút rồi :” tại chỉ có ba mẹ cùng biêt tôi về nhà cho nên trước khi tôi có đầy đủ thực lực tuyệt đối thể cho người khác biết tôi trở lại.”

      “Cho dù em có đủ thực lực thế nào? Em có thể mỗi ngày theo bác trai cùng bác để bảo hộ bọn họ được ?” Mặc Diễm lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng hàng ngày. câu liền vạch ra vấn đề khó khăn.

      Duy Nhược Hề lại suy nghĩ, đúng vậy, cho dù thực lực của có lớn thế nào cũng có khả năng mỗi ngày phải theo Duy ba cùng Duy mẹ. Trừ phi có thế lực cùng thực lực, nhưng mà chuyện này dễ hơn làm.

      “Nếu tôi muốn có thế lực của chính mình……"

      Duy Nhược Hề còn chưa xong liền bị Mặc Diễm cắt ngang, “Có chính thế lực của em sao? Em có biết thế lực là cái gì ? Em có biết để có thế lực như giờ bát đại gia tộc phải trải qua mấy trăm năm ? Trừ phi trong bát đại gia tộc kia cùng liên kết với em chống lại Bạch gia, hoặc em cũng có thế lực giống như vậy, tương đương với họ. Muốn có được thế lực cường đại như vậy thể hai năm là có được, cái đó phải từ từ tích lũy nên.”

      Duy Nhược Hề nghe xong uể oải thôi, đúng vậy, muốn có được thế lực để chống lại Bạch gia dễ hơn làm, vậy mà còn cho là rất đơn giản.

      Mặc Diễm phen bừng tỉnh Duy Nhược Hề,” vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?” cũng chỉ là mới 20 tuổi mà thôi.

      “Hay là mọi người đến nhà con ở .” Mặc Diễm đề nghị.

      Duy Nhược Hề:“......” D

      uy mẹ: “Được.”

      Duy ba: “ được.”

      Mặc Diễm cười cười :” Bác trai, bác , Nhược Hề vừa lo lắng cho hai người vừa lo lắng sợ người khác biết trở về mà ấy còn phải tu luyện nữa. Cho nên mọi người đến Mặc gia ở , như vậy cũng giảm phần lo lắng của Tiểu Hề. Mặc gia tuy phải là đại gia tộc gì nhưng mà Bát đại gia tộc đối với Mặc gia cũng có chút kiên dè.

      Cho dù lúc đó bị Bạch Linh Nhi biết ta cũng dám vọt vào Mặc gia. Chờ đến khi Duy Nhược Hề có đủ thực lực chân chính, hoặc có thể tiêu diệt được Bạch gia mọi người mới được an toàn. Cho nên tạm thời mọi người đến Mặc gia .”

      Mặc Diễm mời mọi người đến Bạch gia là tâm. Dù sao Duy Nhược Hề cũng là ân nhân cứu mạng ba , hơn nữa đối với Duy Nhược Hề rất hứng thú. tò mò biết người con này làm cho người ta còn ngạc nhiên thế nào nữa.

      Duy mẹ rất vui vẻ đồng ý đến Mặc gia, dù sao bà cũng thích cậu Mặc Diễm này. Chỉ có Duy ba dường như đồng ý lắm nhưng khi nghe Mặc Diễm xong cũng đáp ứng đến Mặc gia.

      Nếu Duy ba cùng Duy mẹ đều đáp ứng rồi Duy Nhược Hề chỉ có thể theo mọi người.

      Bốn người lại tiếp tục ăn cơm và chuyện phiếm, kết quả làm cho Duy mẹ càng thêm thích Mặc Diễm, cũng càng hy vọng có thể trở thành con rể của bà. Đối với trưởng bối cung kính còn đối với Tiểu Hề cũng trân trọng.

      Ăn xong cơm chiều Duy mẹ muốn Mặc Diễm ở lại qua đêm, Mặc Diễm cũng vui vẻ đồng ý ở lại.

      Duy Nhược Hề lại gì, cảm thấy lạnh như băng hôm nay khác thường. chỉ cả ngày đều nở nụ cười mà còn dám đáp ứng ở nhà ngủ lại. biết phải làm sao mà.

      “Nhược Hề, buổi tối hôm nay ở lại đây, ngày mai chúng ta cùng nhau đến Mặc gia nhé.” Gương mặt tuấn mỹ của Mặc Diễm tràn đầy ý cười.

      Cái kẻ phúc hắc này, ràng có quan hệ gì với mà còn gọi thân thiết như vậy. Còn khi có ai banh cái mặt ra cho xem.

      Bởi vì Duy Hạo tòng quân cho nên buổi tối Mặc Diễm ngủ ở phòng Duy Hạo.

      Buổi tối bốn người cũng chuyện rất lâu rồi mới ngủ, Duy ba cũng bắt đầu chấp nhận Mặc Diễm. Ông nhận thức đây là con rể của ông,bởi vì Duy ba phát người thanh niên này kiêu nóng nảy, có chuyện gì cũng bình tĩnh phân tích vấn đề hơn nữa đối với con ông cũng tệ lắm.

      Duy Nhược Hề nằm ở giường, lăn qua lộn lại ngủ được. Trong đầu luôn xuất hình ảnh Mặc Diễm tươi cười mà tại người con trai này ngủ trong nhà làm cho cách nào ngủ được.

      Hưu, Duy Nhược Hề trực tiếp tiến vào Mặc Trạc, ở bên trong gian bình phục lại cảm xúc của chính mình, cần trằn trọc nữa.

      Vào gian, đám tiểu đệ chạy đến chỗ của Duy Nhược Hề, tại chúng nó đối với chút phòng bị cũng có thậm chí còn phi thường thích nữa, bởi vì chúng nó thấy Duy Nhược Hề cùng nhân loại lúc trước mà thấy hoàn toàn giống nhau. Duy Nhược Hề chỉ cho chúng nó ăn, chỗ ở. Hơn nữa còn đáp ứng chúng nó nếu gặp các bộ tộc của U Điềm Tinh Cầu cho bọn họ cũng vào ở trong này, nơi giống như thiên đường này.

      Qủa nhiên là đám đơn thuần.
      Kem Đá, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 81: Mặc gia

      Trong gian ba cái cây ăn quả trái chín rất nhiều, mấy sinh vật của U Điềm có ăn hoa quả vì chúng quá nhiều mà trong gian chỉ có ba cái cây, thể nào phân chia được cho nên mỗi ngày Duy Nhược Hề vẫn vào hái trái cây ra ngoài ăn.

      Tính thời gian cũng hơn năm rưỡi rồi mà cổ thụ gia gia vẫn có tỉnh lại, cái khối tròn tròn mà Duy Nhược Hề xác định là quả trứng kia vẫn có động tĩnh gì, Duy Nhược Hề có đôi khi nghĩ nó là quả trứng chết nhưng mà lâu lâu vẫn nghe được động tĩnh nhoi ở bên trong khẳng định quả trứng này vẫn còn sống.

      Duy Nhược Hề cẩn thận nhìn chằm chằm quả trứng trong tay, định thử nhiễu vài giọt máu lên xem thế nào. Nghe những quả trứng kỳ quái cần phải có máu chủ nhân để nở ra. Giống như Mặc Trạc của vậy, lúc trước bởi vì dính máu của Mặc Trạc mới mở ra và đem đến nơi này. Tuy rằng Mặc Trạc phải quả trứng nhưng mà đạo lý cũng giống nhau.

      Duy Nhược Hề vươn ngón trỏ, dùng răng nanh cắn xuống, kết quả, có cắn rách thịt được.

      Vẫn cắn tiếp, cũng có rách.

      Tiếp tục cắn, vẫn là có, chút máu nào nhưng mà làm cho Duy Nhược Hề đau đến mức khóe mắt ẩm ướt.

      Quả nhiên TV là thứ lừa gạt người, hồi xưa khi xem TV thấy diễn viên cứ nhàng cắn cái là máu chảy ra, thử rồi mới biết, hoàn toàn vô nghĩ, có chút máu nào mà làm cho đau dễ sợ.

      Cuối cùng Duy Nhược Hề ra ngoài tìm cây kim, nhàng châm cái, máu liền chảy ra, thử hai giọt máu lên quả trứng. Giọt máu theo quả trứng bóng loáng chạy xuống có bị thẩm thấu vào.

      “Làm sao vậy? Vẫn có hấp thu ư?” Duy Nhược Hề than thở xem ra là được rồi. Quả trứng này biết khi nào mới nở được đây.

      Duy Nhược Hề lại đem quả trứng thả lại thân cổ thụ gia gia. ở lại trong gian cùng đám U Điềm Sinh Vật với ba cây ăn quả hàn huyên nửa ngày mới chịu ra ngoài ngủ.

      Duy Nhược Hề nằm ở giường nghỉ đến Mặc Diễm nằm trong phòng Duy Hạo thế là bất tri bất giác dùng tinh thần lực phóng ra nhìn cái. phát Mặc Diễm ngủ, trong phòng đèn được tắt chỉ có ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Ánh sáng mông lung rọi gương mặt của Mặc Diễm tạo ra loại cảm giác rất , Duy Nhược Hề kinh ngạc nhìn ánh trăng quay xung quanh Mặc Diễm, ngay cả hô hấp cũng bất tri bất giác xuống sợ quấy rầy hình ảnh đẹp như vậy. Cảnh tượng ấy làm cho Mặc Diễm tuấn mỹ giống như ảo ảnh chút nào.

      Duy Nhược Hề cứ mở to hai mắt nhìn lại phát dưới ánh trăng khóe miệng Mặc Diễm thế nhưng nhếch lên, bị dọa run người vội vàng thu hồi tinh thần lực.

      Xong rồi, xong rồi, Mặc Diễm phát lén nhìn chứ? Duy Nhược Hề lại nằm ở giường suy đoán. Sau đó vẫn lăn qua lộn lại hề ngủ được, đến mãi gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được chút.

      Kết quả ngủ mới được hai tiếng lại bị mẹ kêu dậy, bảo chuẩn bị ít này nọ Mặc gia.

      Duy Nhược Hề khóc ra nước mắt, quả nhiên nên lén nhìn mỹ nam ngủ.

      Cả nhà chỉ lấy ít quần áo linh tinh cũng mang theo thứ gì. Mặc Diễm sớm liên hệ với ba mẹ chuẩn bị đón tiếp.

      Mặc gia nằm ở phía nam của Văn Minh Khu, nơi này nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách. Phòng ốc ở Mặc gia có kiến trúc giống như biệt thự trang viên của ngàn năm trước nhưng mà cao đến tám tầng. Kiến trúc giống nhưng chẳng qua toàn bộ được làm bằng kim loại. Mặc gia chi làm ba khu phòng, ở chính giữa sân có dùng đào tạo dich nuôi ít hoa cỏ cây cối, còn trang trí vài cái bộ bàn đá.

      Duy Nhược Hề phi thường thích loại phòng ở kiểu này, rất giống trang viên của 1000 năm trước, nếu mặt sân được trồng thảm cỏ càng thêm hoàn mỹ.

      Khi đến Mặc gia cha mẹ của Mặc Diễm là Mặc Tứ cùng Du Tú Ảnh đứng ở cửa chờ bọn họ rồi.

      Mặc Tứ là ông chú rất đẹp trai, có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ giống Mặc Diễm, còn diện mạo của Du Tú Ảnh có xuất chúng như chồng và con trai. Thoạt nhìn chỉ có thể hình dung là đáng , nhưng bà ràng là hơn 40 tuổi rồi nhưng lại nhìn như mới hơn 20 thôi, khác nào đáng cả. Khuôn mặt tròn đầy cùng mái tóc xoăn dài xinh đẹp nhìn đáng cực kỳ.

      Mặc Tứ cùng Du Tú Ảnh rất nhiệt tình đón tiếp cả nhà Duy Nhược Hề chỉ là Duy Nhược Hề phát khi ánh mắt của Du Tú Ảnh lướt qua người nóng rực vô cùng. Mặc Tứ là người có tính cách sáng sửa chỉ vì đủ lỏa thạch chữa trị kinh mạch nên thoạt nhìn có chút tái nhợt. Mặc Tứ rất nhanh cùng Duy ba và Duy mẹ tâm thân thiết, hận biết nhau sớm hơn. Còn Du Tú Ảnh luôn theo sau Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm. Ánh mắt bà nhìn Duy Nhược Hề giống như nhìn món đồ chơi làm cho Duy Nhược Hề ngồi chỗ động cũng dám động.

      “Duy Nhược Hề, gọi con là Tiểu Hề được ?” Du Tú Ảnh vẻ mặt nhiệt tình nhìn Duy Nhược Hề. Ai nha, con trai của bà rốt cuộc cũng dẫn bạn về, cái tên mặt lạnh kia hơn 20 năm cũng có lấy người bạn làm hại bà còn tưởng con trai bà là đồng tính chứ. tại thấy Mặc Diễm dẫn theo về nhà Du Tú Ảnh rất là cao hứng.

      Tuy rằng khi Mặc Diễm liên lạc về nhà cùng này cũng có quan hệ gì, chỉ là bọn họ ở Mặc gia thời gian thôi. Nhưng mà Du Tú Ảnh nhận định mà Mặc Diễm dẫn về chính là con dâu của bà.

      “Dạ được, dì cứ gọi con như vậy, sao cả.” Duy Nhược Hề mỉm cười nhìn Du Tú Ảnh, cảm thấy ánh mắt của Du Tú Ảnh nhìn rất quỷ dị làm đứng ngồi yên.

      “Nga ha ha!” Du Tú Ảnh lấy tay che lại miệng nở nụ cười.“con là bạn của Mặc Diễm phải ?” bà càng nhìn càng thích này nha, người xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Duy Nhược Hề hôm nay có hóa trang, bởi vì Mặc Diễm trực tiếp lái xe đến ngay cửa cho nên sợ người khác nhìn thấy vì vậy cũng có đánh phấn thoa son gì cả.

      “......” Duy Nhược Hề hết chỗ rồi, như thế nào mà liền biến thành bạn của Mặc Diễm rồi? ràng bọn họ quan hệ gì cũng có mà. có bao lâu mà Duy Nhược Hề hiểu tính cách cha mẹ của Mặc Diễm. Mặc ba hào sảng, Mặc mẹ tinh quái. Duy Nhược Hề hiểu vì sao hai tính cách này lại sinh ra Mặc Diễm lạnh lùng lại phúc hắc kia.

      biết là cố ý hay vô tình mà Duy ba Duy mẹ cùng Mặc ba, Mặc mẹ ngồi ở bên còn Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm bị cho ngồi bên. Trong phòng có vài người hầu là người máy trí năng. Người máy quản gia ở Mặc gia là có hệ thống trí năng cao nhất, hơn nữa nhìn vô cùng giống người bình thường từ động tác đến ngôn ngữ.

      tại phía trước dẫn đường chính là quản gia của Mặc gia kêu Giáp Nhất.

      “Duy Tiểu thư, đến phòng. Ngài nhìn xem có vừa lòng ?”

      Duy Nhược Hề nhìn người máy giáp nhất này đúng là phải cao cấp bình thường. Nếu ai với đây chính là người máy trí năng chắc chắn nhận ra.

      “Cám ơn, tôi rất hài lòng.”

      Giáp Nhất mỉm cười :“ Nếu như vậy tôi xin phép rời , ngài có cầu gì cứ liên hệ với tôi. Xin phép ạ.”

      là thần kỳ!
      Kem Đá, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 82: Ân oán

      “Diễm, ngày hôm qua con liên hệ với ba tìm đủ lỏa thạch là sao?” ở trong thư phòng Mặc Tứ mang vẻ mặt kích động nhìn con trai Mặc Diễm của mình. Tối hôm qua Mặc Diễm gọi cho ông hôm nay dẫn vài người đến ở Mặc gia trong thời gian hơn nữa cậu tìm đủ lỏa thạch cho ông, làm hại Mặc Tứ cả đêm thể ngủ. Có thể đem bộ thể thuật kia tu luyện viên mãn chính là giấc mộng cả đời của Mặc Tứ.

      “Dạ, có đến mấy ngàn viên lỏa thạch.” Mặc Diễm xong liền lấy toàn bộ lỏa thạch từ trong nhẫn gian ra bên ngoài.

      Toàn bộ thư phòng liền chật chội vì đống lỏa thạch kia.

      “Này......” Mặc Tứ kinh ngạc nhìn số lượng khổng lồ lỏa thạch , giống như giấc mơ thực. Mặc Tứ từ rất lâu trước kia chết tâm về việc hoàn thành viên mãn bộ thể thuật, thậm chí ông còn nghĩ rằng mình có thể chết, ngờ khi ông hoàn toàn buông tha con trai ông có thể đem nhiều lỏa thạch như thế trở về. Nhìn hai đống lỏa thạch khổng lồ kia Mặc Tứ dường như thể tin đây là .

      Bởi vì tại lỏa thạch càng ngày càng ít, giá cả cũng ngày càng sang quý hơn. Ngoài ra bát đại gia tộc có khả năng cho Mặc gia có cơ hội thu mua lỏa thạch. Dù sao tồn tại của Mặc gia đối với bát đại gia tộc chính là uy hiếp rất lớn. Bát đại gia tộc cho lượng lớn lỏa thạch như thế xuất thị trường. Cho nên Mặc Tứ rất tò mò biết con trai ông tìm được đống lỏa thạch này từ đâu? “Diễm, con tìm ra lượng lớn lỏa thạch này từ nơi nào?” Mấy ngàn lỏa thạch phải là số lượng . Hai đống này nếu tính ra là khoản vài tỷ tinh cầu, Mặc Diễm có khả năng có đủ tiền để mua về, mà Mặc Diễm cũng có lấy tiền của gia tộc ra. Chính vì vậy Mặc Tứ càng thêm tò mò lỏa thạch này từ đâu mà đến.

      “Ba, lỏa thạch này chính là người bạn tặng cho con. Nhưng mà người đó muốn tiết lộ danh tính ra bên ngoài, cho nên con thể cho ba biết người đó là ai?” Mặc Diễm muốn đem chuyện của Duy Nhược Hề ra vì chưa có đồng ý của , mặc dù người nghe là người nhà của .

      Mặc Tứ rất hiểu cá tính của con trai mình, ông biết Mặc Diễm ra cho dù ông có hỏi thêm, chỉ biết đó là bạn của con trai ông. Ông biết người bạn của con trai mình thần thông quảng đại đến cỡ nào mà có thể đưa con mình số lượng lỏa thạch nhiều như vậy. Trừ bỏ bát đại gia tộc biết là ai lại có tài lực kinh người đến vậy. Bát đại gia tộc có khả năng đưa nhiều lỏa thạch như thế cho ông được.

      “Được, vậy con thay ba cám ơn người bạn kia của con nhé.” Mặc Tứ cũng cưỡng cầu. khi con trai ông muốn thể ép buộc được.

      Mặc Tứ cũng là thiệt tình cảm tạ người bạn kia của Mặc Diễm, có bao nhiêu đó lỏa thạch hết thảy khó khăn của Mặc gia được giải quyết dễ dàng. Chính là nếu Mặc Tứ biết bao nhiêu đó lỏa thạch chính là ở nhà của ông cấp biết có cảm tưởng thế nào.

      Thư phòng Viêm gia.

      “Bân nhi, tình huống thu mua lỏa thạch tại của Mặc gia thế nào?” trong thư phòng của Viêm gia Viêm Kình Thương hỏi con trai mình.

      “Hai tháng gần đây Mặc gia mua chỉ được mấy cái lỏa thạch, chỉ cần Mặc gia đến chỗ nào thu mua con cho người đến chỗ đó ngăn cản. Phỏng chừng mua tới 10 khối.” Viêm Bân nhìn cha của mình biết vì sao mà cha của lại e ngại Mặc gia nho như thế. Từ lúc Mặc gia bắt đầu thu mua lỏa thạch cha của bảo cho người cản trở.

      Viêm Kình Thương là người có gương mặt rất nghiêm túc có nét nào giống với Viêm Bân, nhưng mà Viêm Kình Thương đối với con trai mình rất hiền lành, ý cười liên tục.

      “Được, như vậy rất tốt, ba muốn Mặc Tứ có cơ hội xoay người.” Viêm Kình Thương cười nhìn Viêm Bân tiếp tục :” Con chắc rất ngạc nhiên biết tại sao mà vì Mặc gia có danh tiếng gì mà ba phải thận trọng?”

      “Đúng vậy, ba. Con biết vì sao Mặc gia nho như vậy mà lại làm cho ba khẩn trương đến thế.”

      Viêm Kình Thương đứng dậy đến cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn ra các kiến trúc xa xa kia giống như hồi tưởng cái gì.

      “Mặc gia xác thực có thế lực gì nhưng mà Mặc gia có đủ thực lực.” Viêm Kình Thương gõ gõ lên cửa sổ kính dường như có nguyện ý nhớ đến chuyện trước kia.

      “30 năm trước có đến cửu đại gia tộc, gia tộc còn lại chính là Lâm gia. Nhưng mà chỉ trong đêm toàn bộ Lâm gia hoàn toàn diệt vong, tổng cộng 386 nhân khẩu đều chết. ai còn sống sót.” Nghĩ đến chuyện cũ Viêm Kình Thương có chút rét mà run, kiện kia ngay cả lãnh đạo địa cầu cũng tiếng nào.

      Viêm Bân nghe xong biết gì, cửu đại gia tộc sao? Trước kia từng nghe có đến 9 gia tộc nhưng vì nguyên nhân gì mà chỉ trong 1 đêm toàn bộ gia tộc bị diệt vong?

      “Chuyện 30 năm trước con còn chưa sinh ra nên biết. Khi đó Mặc Tứ mới 16 tuổi, Mặc Tứ còn có người chị tên là Mặc Tĩnh Vũ. Mặc qua có quyển thể thuật phi thường lợi hại, khi đó Mặc Tứ mới luyện đến bậc 5 vô cùng lợi hại rồi. Chính vì thế mà bộ thể thuật này mới bị 9 đại gia tộc biết. nghĩ đến Lâm gia lại động lòng tham.”

      Viêm Kình Thương đến đây dừng chút, khi đó ra 9 đại gia tộc đều có lòng muốn được bộ thể thuật kia, chẳng qua Lâm gia ra tay trước mà thôi. Viêm Kình Thương thở dài hơi lại tiếp tục :” Lâm gia vì muốn bộ thể thuật kia mà giết cha mẹ Mặc Tứ sau đó lại đem chị của Mặc Tứ là Mặc Tĩnh Vũ cưỡng gian đến chết. Nhưng mà vẫn tìm được quyển bí tịch kia. Ngày hôm sau toàn bộ Lâm gia tất cả 386 nhân khẩu mặc kệ là người già hay trẻ toàn bộ bị giết chết, sót người.”

      “Là Mặc Tứ giết sao?” Viêm Bân kinh ngạc thôi, cho tới bây giờ vẫn biết có chuyện như vậy. Muốn trách chỉ trách Lâm gia quá mức tham lam tàn bạo.

      “Là Mặc Tứ giết nhưng chính phủ có chứng cớ và cũng có chút kiên kỵ Mặc Tứ cho nên mở con mắt nhắm con mắt quên chuyện đó .” Đối với chính phủ mà lưu lại cao thủ như thế đối với lưu lại đại gia tộc có ý nghĩa hơn.

      “Nhưng mà ba à chuyện này có quan hệ gì với chúng ta vì sao chúng ta phải cản trở Mặc gia thu mua lỏa thạch.” Việc này Viêm Bân vẫn như cũ , hơn nữa, Viêm Bân cũng cho rằng là Lâm gia sai, muốn cướp đoạt của người khác mới bị giết.

      “Bộ thể thuật kia cần lỏa thạch mới có thể tu luyện viên mãn, nếu có năng lượng cùng dược lực của lỏa thạch Mặc Tứ chỉ có kết cục chết do kinh mạch toàn bộ đứt hết. Nếu chết khi tu luyện hoàn thành bộ thể thuật kia ai biết có giận chó đánh mèo hại đến đầu chúng ta .” Viêm Bân trầm mặc . cảm thấy chính cha mình làm như vậy tựa hồ là đúng.

      Viêm Kình Thương xoay người nhìn về phía Viêm Bân,ông biết con trai mình đồng ý với ông, “Bân nhi, con cảm thấy ta làm vậy là sai sao?”

      Viêm Bân trầm mặc, Viêm Kình Thương tiếp tục :“Bân Nhi, chúng ta phải sống vì gia tộc. Bất cứ ai trong bát đại gia tộc cũng muốn Mặc Tứ đem bộ thể thuật kia luyện thành. khi luyện thành vô cùng cường đại.Vạn nhất có ý đồ gì với trong bát đại gia tộc bát đại gia tộc hợp lực lại cũng tiêu diệt được ta, mà lúc đó chúng ta chỉ có thể chờ bị người đánh. Cho nên bát đại gia tộc mới cản trở luyện thành bộ thể thuật kia.”

      Viêm Bân nghe xong cho là đúng, ràng là lỗi của Lâm gia liên quan gì đến gia tộc của .

      “Đúng rồi, Bân nhi, ta nghe mẹ của con con tìm cái Duy Nhược Hề gì đó hơn năm?” Viêm Kình Thường nghe bà xã Trầm Uyển Tâm là con trai thích kia. Nhưng mà chỉ là bình thường.

      “Dạ phải, năm rưỡi trước kia biết tại sao mà ấy đột nhiên mất tích.” Viêm Bân nghĩ đến Duy Nhược Hề cảm thấy đáng chết, Duy Nhược Hề thích 7 năm mà thèm nhìn cái, giờ rồi lại phát mình thích .

      cần tìm nữa, nếu năm rưỡi mà tìm ra khẳng định là ấy chết, tại địa cầu có rất nhiều quái vật chạy loạn. kia chắc vào miệng con quái nào rồi.” Viêm Kình Thương nhìn con trai mình cái.

      “Cho dù kia có việc gì con cũng có khả năng cùng ấy chỗ. Bạch gia đại tiểu thư cũng rất được, con tìm thời gian thích hợp đính hôn .” Bát đại gia tộc muốn thế lực càng ngày càng lớn biện pháp tốt nhất là liên hôn với các gia tộc có thế lực cùng thực lực. Cho nên Viêm Kình Thương tuyệt đối cho phép con trai mình cưới người bình thường.

      Nếu Viêm Kình Thương biết được thực lực cùng bí mật của Duy Nhược Hề khẳng định vì ý nghĩ của mình mà hối hận muốn chết.

      Viêm Bân lạnh lùng nhìn cha của mình cái, vẻ mặt ôn nhuận có chút biểu tình, “Ba, con tuyệt đối cùng Bạch gia liên hôn, cùng Bạch Linh Nhi kia chỗ. Con thích Duy Nhược Hề, cho nên nếu ba có ý định muốn con vì gia tộc mà đám cưới quên ý định đó .”

      Viêm Kình Thương nhìn con trai có chút ngoài ý muốn, đại khái đây là lần đầu tiên con trai phản bác ý kiến của ông . nghĩ đến tên Duy Nhược Hề kia lại có sức ảnh hưởng kinh người như vậy tới con trai ông.

      “Mặc kệ con có đồng ý hay với thân phận của con có khả năng cưới người phụ nữ bình thường. Ba khuyên con sớm chặt đứt ý niệm trong đầu .”

      “Con tuyệt đối buông tha.” Viêm Bân lại lạnh băng nhìn cha , trong ánh mắt chứa đầy bất mãn cùng quật cường. “ Ba, nếu ấy có tinh thần lực cao hơn cấp 20 ba có chấp nhận ấy hay ?”

      Viêm Kình Thương sửng sốt,“ tinh thần lực cao hơn cấp 20 sao?” có chút thể tin được, nếu có người có tinh thần lực vượt cấp 20 sớm bị chính phủ dùng số tiền cực lớn thu nhận, căn bản để cho bát đại gia tộc có cơ hội.

      “Ba, nếu đó là chuyện ba có đồng ý hay ?” Viêm Bân vẫn cố chấp hỏi.

      “Đương nhiên nguyện ý!” Viêm Kình Thương hồi đáp. Tương đương với thế lực thực lực cũng vô cùng trọng yếu. Nếu kia có tinh thần lực cao hơn cấp 20 làm con dâu Viêm gia cũng có vấn đề gì. Với tinh thần lực cao như thế với Viêm gia có giúp ích rất nhiều.

      “Tinh thần lực ấy vượt cấp 20 sao?” Viêm Bân gật gật đầu, tin tưởng máy móc tính sai .

      Viêm Kình Thương nhìn bên ngoài cửa sổ, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
      Kem Đálinhdiep17 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 83: dạo phố

      Duy Nhược Hề vươn vai, là thoải mái. vào ở Mặc gia tính ra hơn tháng rồi, mỗi ngày đều tu luyện, trừ bỏ tu luyện làm cái gì cả.

      Trong khoảng thời gian này hề gặp qua Mặc Diễm cùng cha là Mặc Tứ. Duy ba Duy mẹ cũng làm chỉ suốt ngày ngốc ở Mặc gia. Bởi vì Duy ba cùng Duy mẹ rất thích máy móc cho nên hai người họ ở Mặc gia luôn nghiên cứu mấy thứ này.

      tháng này thứ mà Duy Nhược Hề thấy nhiều nhất chình là quản gia Giáp Nhất cùng mẹ của Mặc Diễm, Du Tú Ảnh. cơ bản mỗi ngày Du Tú Ảnh đều đúng giờ xuất trong phòng của Duy Nhược Hề.

      Mỗi ngày Duy Nhược Hề thức dậy lúc 5 giờ sáng, đến 8 giờ tu luyện xong, sau đó cùng mọi người ăn sắng. Nhưng mà lúc ăn cơm chỉ có 4 người thôi là Duy ba, Duy mẹ, Duy Nhược Hề cùng Du Tú Ảnh. Cả tháng này rất ít thấy Mặc ba cùng Mặc Diễm nghe Mặc mẹ rằng Mặc Diễm giúp Mặc ba chữa trị kinh mạch.

      Ăn xong bữa sáng Duy ba cùng Duy mẹ lại vào phòn làm việc, họ dự định thiết kế loại máy móc mới. Mặc mẹ tìm Duy Nhược Hề chuyện, bất kể chuyện nhặt nhãnh gì. Sau đó chính là ăn cơm trưa. Còn buổi chiều Duy Nhược Hề tiếp tục tu luyện. Mỗi ngày cứ thế lập lập lại.

      Duy Nhược Hề duỗi người, cuộc sống như vậy cũng rất tốt, nhưng mà có khả năng sống cả đời dưới bảo vệ của Mặc gia. Cho nên cần phải nhanh nhanh cường đại, phải siêng năng luyện tập. Tranh thủ thời gian để sớm có khả năng bảo hộ gia đình.

      Duy Nhược Hề nhìn nhìn thời gian, sắp đến 8 giờ, thời gian tu luyện kết thúc đứng dậy vào phòng tắm, xong mặc bộ quần áo đơn giản ra ngoài ăn sáng.

      bộ quần áo thể thao màu trắng cùng với tóc đen mềm mại, bởi vì vừa được tắm rửa cho nên làn nhìn phấn hồng mềm mịn. Làm cho Duy Nhược Hề sáng ngời trước mắt người khác.

      Vừa đến nhà ăn liền phát cái người cả tháng nay thấy mặt mũi ở đâu, Mặc Diễm. Ngoài ra còn phát thêm người nữa chính là Mặc ba cũng đồng thời xuất .

      “Chú, dì, ba,mẹ, Mặc Diễm chào buổi sáng.” Duy Nhược Hề mỉm cười cùng chào hỏi với mọi người.

      “Ha ha, Tiểu Hề, cần khách khí như vậy với Mặc Diễm.” Duy ba, Duy mẹ cùng Mặc ba, Mặc mẹ đều cười vui vẻ.

      “......” Duy Nhược Hề đầu hắc tuyến còn Mặc Diễm lại hé ra khuôn mặt lạnh thường ngày.

      “Tứ, kinh mạch của chữa trị tốt rồi sao?” Mặc mẹ truy hỏi, cả tháng nay Mặc Diễm luôn bên cạnh chữa trị kinh mạch cho Mặc Tứ để người khác tiến vào. “Phải, hoàn toàn tốt lên rồi.” Mặc Tứ vui vẻ tươi cười, vài thập niên nay rồi cuối cùng tâm nguyện của ông cũng hoàn thành. “Vài ngày nữa là có thể bắt đầu tu luyện được rồi.”

      Tâm tình của Mặc Tứ trong khoản thời gian này rất tốt, bộ thể thuật mà ông tu luyện nhiều năm cuối cùng có thể hoàn thành. Hơn nữa con trai ông cũng đem bạn về nhà, ông cần lo lắng nữa.

      là vì Mặc Diễm quá mức tuấn Mỹ hơn nữa từ đến lớn chưa từng quen và dẫn ai về nhà cho nên Mặc ba cùng Mặc mẹ mới có ý nghĩ như thế.

      “Ai, là rất cảm tạ người bạn kia của Mặc Diễm.” Mặc Tứ than thở câu hoàn toàn biết rằng người cần cảm tạ ngồi đối diện với ông mà ông nhận định là con dâu.

      Duy Nhược Hề vội vàng ăn cơm cũng có nghe đến, chuyện này chỉ có Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề biết, Duy ba cùng Duy mẹ đều có phát phòng tảng đá kia.

      “Diễm, cần phải thay ba mẹ cám ơn người bạn kia của con cho tốt nhé.” Mặc mẹ quay đầu cười Mặc Diễm.

      “Dạ, con biết.” Mặc Diễm ngẩn đầu nhìn Duy Nhược Hề cái còn Duy Nhược Hề chỉ lo cuối đầu ăn này nọ.

      “A, đúng rồi Tiểu Hề, để chúc mừng chú của con rốt cục lành bệnh chiều nay chúng ta dạo phố .” Mặc mẹ hưng phấn nhìn Duy Nhược Hề.

      “......” Duy Nhược Hề đầu hắc tuyến, Chú Mặc tốt lên cùng chuyện dạo phố có cái gì liên hệ? đúng là lấy cớ mà.

      “Nếu mọi người cùng !” Mặc mẹ vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía mọi người.

      “Khụ, lát nữa chúng ta còn hạng mục cần phải nghiên cứu, hai người chúng tôi được.” Duy ba cùng Duy mẹ từ chối, bọn họ cũng có hứng thú dạo phố. tại Duy ba cùng Duy mẹ thoạt nhìn trẻ tuổi hơn trước chút do nửa năm này đều ăn thức ăn ở trong gian. Nước uống cũng từ gian lấy ra. Duy ba cùng Duy mẹ tóc biến đen trở lại, nếp nhăn cũng giảm rất nhiều thoạt nhìn chỉ giống như vừa 40.

      “Cái kia, lát nữa cũng còn phải chữa trị chút nữa, cũng được.” Mặc Tứ mỗi khi nghe đến bà xã của mình muốn dạo phố sợ hãi. Mỗi khi dạo phố bà ngừng càng quét, tới lui khắp nơi mà hề biết mệt.

      “Mẹ, con cũng phải chữa trị cùng với ba cho nên cùng mẹ với Nhược Hề được.” Mặc Diễm quá năng lực dạo phố của mẹ mình cho nên giao bà cho Duy Nhược Hề tốt rồi.

      Mặc mẹ bĩu môi ,” ai chịu cả vậy Duy Nhược Hề con với là được rồi.”

      “......”, Duy Nhược Hề khóc ra nước mắt, khi nào muốn nha.

      “Vẫn là Tiểu Hề tốt nhất. Mặc Diễm à con chỉ có điểm tốt duy nhất là tìm con dâu đáng như thế này cho mẹ thôi.” Mặc mẹ hai tay chống má vẻ mặt vui mừng nhìn Duy Nhược Hề. Bà thích con dâu này nha, vẻ mặt của khi buồn bực rất là đáng .

      Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề đồng thời trầm mặc , bọn họ cũng sớm giải thích qua là bọn họ kỳ có quan hệ gì nhưng mà cha mẹ hai bên hề tin. Còn hưng trí ngồi với nhau thương lượng khi nào kết hôn, du lịch ở đâu, thời gian nào sinh đứa tốt nhất….ngay cả tương lai của đứa thế nào cũng đều vạch định ràng.

      Cuối cùng Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm cũng thèm nữa cam chịu nhận định của bọn họ.

      Ăn xong bữa sáng, Mặc Diễm cùng Mặc ba biết vọt đến chỗ nào còn Duy ba cùng Duy mẹ chui vào phòng nghiên cứu máy móc.

      Còn Duy Nhược Hề bị Mặc mẹ kéo vào phòng bắt đầu làm đẹp.

      “Phụ nữ muốn xinh đẹp phải nhờ quần áo.” Mặc mẹ lôi đống quần áo của bà từ trong tủ ra, mỗi kiện đều ướm thử lên người của Duy Nhược Hề. “Hơn nữa Tiểu Hề của chúng ta xinh đẹp như vậy, làn da tốt như vậy. Con mà mặc thêm bộ đồ đẹp vô nữa khẳng định làm cho tên Mặc Diễm kia chết mê chết mệt nga, ha ha.”

      “......” Duy Nhược Hề phát mỗi lần cùng Mặc mẹ chuyện có lời nào để .

      Mặc mẹ loay hoay nửa ngày mới chọn được cái váy liền cho Duy Nhược Hề mặc vào. chiếc váy màu trắng có tay, thân váy xòe dài qua khỏi mông chút.

      là đáng nha!” thay đổi bộ quần áo Duy Nhược Hề trở nên sáng ngời, thanh thuần ở trước mắt Mặc mẹ. Mái tóc mềm mượt đen dài cùng đôi giày cao gót làm cho Duy Nhược Hề lộ ra vẻ quyến rũ thản nhiên.

      Duy Nhược Hề có chút được tự nhiên, luôn đưa tay kéo kéo vạt váy. “Dì ơi, cái này có ngắn quá hay ?” giày dường như cũng rất cao.

      ngắn, tuyệt đối ngắn chút nào, chân của con vừa thon vừa thẳng, mặc cái váy này vào rất hợp.” Mặc mẹ phi thường vừa lòng, quả nhiên con dâu bà là bé đáng xinh đẹp nha. Có Duy Nhược Hề làm cho nguyện vọng có con đáng xinh đẹp của bà trở thành thực.
      Kem Đálinhdiep17 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 84: Gặp gỡ người đáng ghét

      Do cầu mãnh liệt của Mặc mẹ mà Duy Nhược Hề thể mặc cái váy này ra cửa.

      Duy Nhược Hề còn do dự biết có nên hóa trang trước khi ra ngoài hay bởi vì sợ bị người khác phát . Kết quả trong lúc còn suy nghĩ bị Mặc mẹ lôi kéo ra ngoài.

      Mặc mẹ dẫn theo Duy Nhược Hề đến khu buôn bán của Văn Minh Khu. Phụ nữ thích nhất chính là trang phục, giày dép cùng đồ trang điểm linh tinh. Mặc mẹ cũng ngoại lệ. Bà trước tiên dẫn Duy Nhược Hề đến khu bán quần áo.

      Tốc độ mua quần áo của Mặc mẹ làm cho Duy Nhược Hề theo kịp. Chỉ cần nó mặc ở người của Mặc mẹ mặc kệ là đáng hay thành thục, chỉ cần vừa người bà đều mua.

      Còn Duy Nhược Hề bà chỉ cho thử những bộ quần áo đáng , bà bảo trẻ phải mặc những thứ đáng mới tốt. Chỉ có phụ nữ qua 30 tuổi mới mặc những bộ đồ nhìn thành thục.

      Duy Nhược Hề đại khái cũng thử vài bộ quần áo, Mặc mẹ thấy bận cái gì vào đều mua hết.

      dạo phố đối với phụ nữ tính là vấn đề gì, thiên tính của nữ nhân chính là thích dạo phố, Duy Nhược Hề cũng ngoại lệ. cả buổi sáng Duy Nhược Hề cũng vui vẻ. Chỉ là chân mang giày cao gót cho nên có chút đau.

      theo phía sau Mặc mẹ và Duy Nhược hề chính là người nam khoản chừng 30 tuổi, khuôn mặt luôn tươi cười, vâng đó là quản gia người máy trí năng Giáp Nhất, Mặc mẹ ở nhà cũng có việc gì cho nên dẫn theo để hỗ trợ xách linh tinh này nọ, Mặc mẹ còn dù sao cũng thấy mệt.

      Quả đúng vậy theo sau Mặc mẹ và Duy Nhược Hề, Giáp Nhất luôn tươi cười bởi vì là người máy. bao giờ thấy mệt.

      “Tiểu Hề, bây giờ chúng ta đến tiệm giày .” Mặc mẹ vẫn nhiệt tình như cũ, nhìn ra chút nào bị tiêu hao năng lực. Mặc mẹ cảm thấy rất khó khăn mới dạo phố lần cho nên phải bù mới được. “Tiểu Hề thôi, thôi.” Mặc mẹ tiếp tục làm nũng với Duy Nhược Hề.

      Được rồi, Duy Nhược Hề đầu hàng. Ánh mắt của Mặc mẹ nhìn rất vô tội và đáng thương nha. Ai, ràng là người hơn 40 tuổi tại sao lại giống như đứa vậy.

      Vì thế Mặc mẹ, Duy Nhược Hề cùng Giáp Nhất theo ở phía sau ba người cùng nhau thẳng tiến tiệm giày. Phong cách của Mặc mẹ vẫn giống như cũ, bất kể đáng , cao thấp, đế xuồng gì đó, miễn vừa chân là bà lấy.

      Vì bị Mặc mẹ mãnh liệt cầu nên Duy Nhược Hề cũng tuyển được mấy đôi, đều là giày đế bằng, sợ nhất là mang giày cao gót.

      Mua nhiều đến mức Giáp Nhất cầm còn thấy đâu, kết quả Duy Nhược Hề phải hỗ trợ giúp mang đống túi. cố gắng về phía trước tìm chỗ ngồi nghỉ. Mang giày gót từ sáng đến giờ chân của Duy Nhược Hề vừa rát vừa đau. Còn Mặc mẹ vẫn như cũ vô cùng hứng thú và vui vẻ.

      “Đông.” Bởi vì cúi đầu Duy Nhược Hề mạnh mẽ đụng vào người, toàn bộ mấy thứ này nọ cầm tay cũng đều rơi hết.

      “A, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Duy Nhược Hề vội vàng ngẩng đầu xin lỗi với người ta. Nhưng mà vừa ngẩn đầu lên Duy Nhược Hề liền ngây người.

      Quả là oan gia ngõ hẹp a! Người đứng trước mắt chính là Viêm đại thiếu gia, Viêm Bân.

      Viêm Bân mặc bộ lễ phục màu đen, đầu tóc cũng màu đen nốt. Duy Nhược Hề thể thừa nhận người này có cái túi da tốt, hoàn toàn có gương mặt của thiên sứ. Viêm Bân so với Mặc Diễm chính là hai loại hình trái ngược nhau.

      Thời điểm Mặc Diễm cười chính là bộ dạng lạnh như băng. Còn Viêm Bân này mặc dù thân đen, cho dù mặt có ý cười nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy thực ôn nhu.

      Viêm Bân kinh ngạc nhìn người con quyến rũ trước mắt, tóc dài màu đen, bởi vì là gốc người châu á cho nên đôi mắt cũng đen láy, làn da trắng nõn. mặc váy rất đáng . Bởi vì cẩn thận đụng vào liền tập tức lời xin lỗi.

      Chính là, vì sao giọng này lại quen thuộc đến vậy? Thậm chí diện mạo cùng tìm kiếm hơn năm qua cũng có phần giống, chẳng qua là so với của xinh đẹp hơn rất nhiều. Tuyệt phải là người trong ấn tượng của .

      Duy Nhược Hề thấy là Viêm Bân vội vàng xoay người muốn . Hy vọng Viêm Bân nhận ra , Duy Nhược Hề trong lòng thầm cầu nguyện. Vốn hôm nay ra cửa mà có hóa trang, cứ nghĩ là chắc gặp ai với nguyên do nữa là thay đổi rất nhiều. ngờ vận số của xấu, ngờ cứ như thế mà đụng phải Viêm Bân.

      Viêm Hoàng ràng rất lớn, làm sao vừa ra khỏi cửa liền đụng phải người nên gặp thế này.

      Viêm Bân kinh ngạc nhìn người con trước mắt lại phát này xoay người chuẩn bị . vội vàng giữ lại. “ gì ơi, xin chờ chút.”

      là giống người tìm kiếm năm rưỡi nay, Viêm Bân cảm thấy tim run lên.

      Duy Nhược Hề vốn định xoay người bước lại phát mình đột nhiên bị người kéo lại. “ gì ơi, xin chờ chút.” Từ phía sau truyền đến giọng nam có chút run run.

      Nhà ngươi mới là gì, cả nhà ngươi đều là gì. Duy Nhược Hề trong lòng oán thầm. Duy Nhược Hề mặt chút thay đổi xoay người, kỳ nội tâm của cũng lo lắng vô cùng, chết tiệt, nhận ra ?

      “Duy Nhược Hề?” Viêm Bân thử hỏi, dám khẳng định người con trước mắt này có phải Duy Nhược Hề hay , chẳng qua là thanh rất giống.

      à, nhận sai người rồi.” Nhược Hề mở miệng, thanh rất thản nhiên. rút cánh tay bị Viêm Bân nắm, thừa nhận là được rồi.

      Viêm Bân nhíu nhíu mày, ngờ thanh hoàn toàn giống như đúc, ngay cả diện mạo cũng có chút giống nhau.

      “Tôi tìm em năm rưỡi rồi Tiểu Hề, tôi rất nhớ em.” Viêm Bân nhìn người con trước mắt, cơ bản khẳng định chính là Duy Nhược Hề.

      “Tôi rồi, nhận sai người.” Duy Nhược Hề trong thanh mang theo nhè tức giận, người này lại làm sao phiền như thế, mỗi lần đụng tới có chuyện gì tốt.

      Duy Nhược Hề quản , xoay người bước , ai biết tại nếu , đợi lát nữa Bạch Linh Nhi kia đến lại xảy ra chuyện.

      “Tiểu Hề!” Viêm Bân lại duỗi tay kéo lại, “ biết em làTiểu Hề. năm rưỡi nay em đâu. rất nhớ và lo lắng…”

      Viêm Bân xoay người Duy Nhược Hề lại, trong lòng vừa tức giận vừa hối hận. Nếu có phát sinh chuyện kia tốt, nếu Duy Nhược Hề bị đánh ở Viêm gia tốt. Viêm Bân tại biết, mất cái gì đó tìm lại được là chuyện có bao nhiêu khó khăn.

      Duy Nhược Hề lạnh lùng nhìn Viêm Bân trước mắt, trong lòng hận thể cho trận, nếu phải bởi vì làm sao mà đến nước này. Cả hai lần đều suýt chết bởi Bạch Linh Nhi.

      Nếu phải người trước mắt này cùng người nhà vui vẻ qua ngày cần phải đến sống nhờ nhà người khác.

      Viêm Bân nhìn dung nhan gần trong gang tấc, trong lòng vô cùng kích động, thân thủ kéo Duy Nhược Hề ôm ở trong lòng.

      Duy Nhược Hề thấy Viêm Bân còn muốn ôm lập tức thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ đem đẩy ra lại lạnh lùng châm chọc, “Tôi nhận sai người. làm như vậy biết thẹn sao?”

      Viêm Bân giận mà lại cười. Mở miệng :” giọng của em tuyệt đối quên, cũng nhầm với người khác. Tiểu Hề, em trở lại vì sao lại cho biết?”

      Nếu ấy bình an trở lại vì sao lại tránh như thế.

      Duy Nhược Hề nắm chặt tay thành quyền, sợ mình khống chế được lại cho trận. Cái người này rất tự đại nha.

      “Tiểu Hề, con làm sao mà đứng cùng chỗ với người này.” Mặc mẹ dường như cũng phát ra tình huống ở bên này, bà đem đống giỏ xách quăng cho Giáp Nhất, bảo cầm trở về trước.

      Mặc mẹ tiến lại đây liền phát Viêm đại thiếu gia mỉm cười nhìn Duy Nhược Hề còn Duy Nhược Hề tức giận nhìn lại Viêm Bân.

      Mặc mẹ kỳ cũng biết Viêm Bân này tìm Duy Nhược Hề hơn năm nay. Bởi vì lúc ấy Viêm gia dùng lực lượng lớn tìm tung tích của của , chính vì thế mà toàn bộ khu Viêm Hoàng ai biết . Mặc dù sao đó bà mới biết người mà con trai bà dẫn về là ai nhưng vì rất thích Duy Nhược Hề nên bà cũng hỏi nguyên nhân.

      tại lại phát ra tình huống thế này Mặc mẹ dường như phát con dâu mình và tên Viêm Bân kia có quan hệ thế nào.

      Viêm Bân nhìn chằm chằm vào Duy Nhược Hề, bây giờ xem , xem còn xạo nữa được .

      Duy Nhược Hề theo bản năng cắn cắn chặt môi, lại ngẩng đầu nhìn Viêm Bân, lạnh lùng :“Viêm thiếu gia, tôi chỉ là người bình thường, phiền thiếu gia cứ quấn quít lấy tôi. Tôi hy vọng từ nay về sau chúng ta cần gặp mặt nữa.” Vừa dứt lời Duy Nhược Hề liền lôi kéo Mặc mẹ mơ hồ chạy lấy người.

      Mặc mẹ vẻ mặt hồ đồ hoàn toàn hiểu tình huống trước mắt nhìn Duy Nhược Hề, “Tiểu Hề, tại sao lại thế này vậy con?”

      “Dì à, có việc gì đâu, chúng ta trở về , dù sao tại cũng chiều rồi, chúng ta về nhà thôi.”

      Viêm Bân nhìn thấy Duy Nhược Hề bỏ lại lắc mình chắn trước mặt . “Duy Nhược Hề, em bảo được gặp em nữa, chấp nhận. quyết định theo đuổi em. Em chỉ có thể làm con dâu của Viêm gia.”

      Duy Nhược Hề cùng Mặc mẹ đều là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn cái người tự đại trước mắt này.

      Duy Nhược Hề cảm thấy thể gì được, Viêm thiếu gia này bớt tự đa tình , nghĩ khắp thiên hạ ai cũng thích hay sao ý. “Tiểu Hề là vợ Mặc Diễm là con dâu của Mặc gia chúng ta. Cái đứa này biết có bệnh gì hay ? Chắn đường của con dâu ta làm cái gì.” Mặc mẹ nhíu mày nhìn Viêm Bân, người này đáng ghét.

      Viêm Bân nghe Mặc mẹ xong sắc mặt lạnh lùng, khí thế toàn thân bắn ra bên ngoài.” Bà cái gì? Ai là vợ của Mặc Diễm?”

      Người đàn bà chết tiệt này lại Duy Nhược Hề là vợ của Mặc Diễm. Bà nhìn chỉ hơn 20, nghĩ đến Mặc Diễm lại có bà mẹ như thế.

      “Viêm Bân, muốn làm cái gì?” Duy Nhược Hề mạnh mẽ đem Mặc mẹ bảo hộ ở phía sau, sợ cái tên này xúc phạm đến bà.
      Kem Đá, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :