1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: gian trang viên

      Duy Nhược Hề nghe đến liền ngây người. Chẳng phải nhặt được đám bảo bối sao.

      Nhìn mấy con Đản Đản thú lao lao cái mông lại nhìn đống lỏa thạch chất như núi bên cạnh,miệng Duy Nhược Hề thiếu chút nữa đến mang tai.

      Duy Nhược Hề nhìn Minh Đại Vương lộ ra nụ cười giống như hồ ly :” Minh Đại Vương, ở địa cầu còn nhóm đồng bào nào của ngươi ?”

      “Đương nhiên là có.” Minh Đại Vương thân hình nho phía trước tại địa cầu có rất nhiều sinh vật của U Điềm Tinh cầu, nhưng mà cũng chỗ, đều phân tán khắp nơi.”

      “Những U Điềm sinh vật khác có nghe lời của ngươi hay ?” Duy Nhược Hề chỉ nghe thấy đám sinh vật đều nghe lời của Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương nhưng nguyên nhân.

      “Đương nhiên là nghe lời ta , ta cùng Minh Tiểu Vương đều là hoàng tộc của U Điềm tinh cầu, đương nhiên các sinh vật còn lại đều nghe lời chúng ta.” Lời này của Minh Đại Vương tuyệt đối giả, lúc ấy toàn bộ U Điềm tinh cầu đều chuyển đến địa cầu, đương nhiên cả huyết mạch của hoàng tộc. Tuy rằng cuối cùng con người lại xem chúng trở thành quái vật mà giết, nhưng mà vẫn như cũ, huyết mạch vẫn được lưu truyền xuống dưới, bao gồm cha mẹ của Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương. Toàn bộ sinh vật của U Điềm tinh cầu phải nghe lời của hoàng tộc, vì bọn họ được xem như sở hữu của hoàng tộc.

      Duy Nhược Hề nghe xong thầm cười trộm, về sau nếu đụng phải các sinh vật này có thể kêu Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương giúp thu phục bọn chúng. Nhưng mà lại sợ nếu thêm vài sinh vật nữa gian của có hơi . Duy Nhược Hề lo lắng nhìn chung quanh chút lại giật mình phát , gian của thế nhưng mở rộng ra gấp đôi rồi, diện tích bây giờ là khoản 20 mẫu nha.

      Tại sao lại có thể mở rộng được? Duy Nhược Hề kỳ quái, nhớ lần trước diện tích được mở rộng là khi bị nhốt trong phòng kín, sau đó tinh thần lực tăng lên nên diện tích mới được mở rộng. Còn tại lẽ là do có nhiều sinh vật tiến vào gian sao? Phải chờ cổ thụ gia gia tỉnh rồi hỏi cho ràng mới được.

      Duy Nhược Hề nhìn lại nhóm Đản Đản thú, thiếu chút nữa làm bị sặc nước miếng chết, nhìn xem, bọn chúng lại lấy ra đống lão thạch nữa, “Đủ, đủ rồi, đừng lấy ra nữa. Các ngươi dừng lại , đợi khi nào ta cần hãy lấy ra nhé.” Duy Nhược Hề muốn toàn bộ gian trở thành chỗ đựng lỏa thạch nha.

      A, tuy rằng có não hạch nhưng mà lấy viên lỏa thạch trở về tiếp nhận nhiệm vụ cũng được nha, tại lỏa thạch ít đến đáng thương, ngay cả nhiệm vụ tìm lỏa thạch cũng là nhiệm vụ cấp cao.

      Duy Nhược Hề để cho Minh Đại Vương, Minh Tiểu Vương cùng Định YY quản lý trong gian, hướng dẫn bọn nó vài câu liền ra ngoài. Phát sắc trời còn sớm nữa, cần phải nhanh về nhà thôi.

      Ngồi lên toa xe về đến Văn Minh Khu Duy Nhược Hề liền vội vả đến Phàm Nghĩa Đường nhận nhiệm vụ tìm lõa thạch, sau đó lại trước mắt nhân viên tiếp tân há hốc mồm lấy ra cái lỏa thạch.

      “Xin chào quý , xin cho chúng tôi số tài khoản, chúng tôi đem tiền chuyển đến tài khoản của quý ạ.” nhân viên tiếp tân chức nghiệp hóa mỉm cười, nghĩ trước mắt này gặp vận may, trùng hợp nhặt được viên lõa thạch.

      Số tài khoản? Duy Nhược Hề kêu tiếng nguy rồi trong lòng, số tài khoản thể thân phận thực của , Duy Nhược Hề muốn đọc ra. “ Nhất định phải có số tài khoản mới được sao?”

      nhân viên tiếp tân lại nhìn Duy Nhược Hề liếc mắt cái mỉm cười :” Đương nhiên cũng có thể cần, quý có thể nhận tiền mặt, hoặc đem tiền mặt chuyển hóa thành điểm tiếp tục tích lũy chứng minh thân phận của ngài.”

      “Vậy đem toàn bộ chuyển hết thành tiền mặt giúp tôi nhé.” Duy Nhược Hề lấy ra chứng minh thân phận. Tuy khi đổi thành tiền mặt bị khấu trừ ít tiền phí nhưng mà rất tốt, để lộ ra thân phận của .

      Nhân viên tiếp tân nghi hoặc chút nhưng cũng gì thêm, ta nhận lấy chứng minh thân phận của Duy Nhược Hề rồi tiếp tục công việc. Trừ trước đến giờ có rất ít người nhận trực tiếp bằng tiền mặt bởi vì khấu trừ phí thủ tục.

      Khi Duy Nhược Hề về đến nhà là buổi tối, vụng trộm đem cửa mở ra, rất sợ bị ba mẹ phát nha. Kết quả, vừa vào phòng lại đụng vào người.

      Duy mẹ nghe được tiếng mở cửa liền ra xem chút, vừa nhìn đến người tới là tóc sáng quăn, toàn thân quần áo màu đen cứ lén lút ở cửa sau đó xoay người còn đụng vào bà.

      là ai? Duy mẹ nhìn trang điểm đậm trước mắt mà hỏi.

      Duy Nhược Hề ở trong lòng cười trộm, quả nhiên ngay cả mẹ cũng nhận ra được , “Mẹ, con là Tiểu Hề nha, con ra ngoài sợ bị người ta nhận ra cho nên hóa trang chút.”

      Cái này gọi là hóa trang chút sao? Duy mẹ ràng là làm cho bà nhận ra luôn.

      “Tiểu Mẫn, ai nha Tiểu Hề về chưa em? Cái đứa này biết chạy đâu, cũng sợ bị người khác phát…..” Duy ba từ phòng bếp ra chưa xong nhìn thấy người con trang điểm rất đậm, “Này này… là ai a?”

      “Ba, con là Tiểu Hề nha.” Duy Nhược Hề bổ nhào vào người ba mình, oa haha, quả nhiên ngay cả lão ba đều nhận ra nha.

      “Tiểu Hề, con làm sao lại biến thành bộ dáng như thế này?” Duy ba đồng ý, con ông khi trang điểm còn đẹp hơn nhiều a.

      “Ba, con ra ngoài cho nên cần phải hóa trang, quả nhiên ba nhận ra được.” Duy Nhược Hề làm nũng, hé ra khuôn mặt bởi vì hóa trang mà trở nên thành thục quyến rũ.
      Duy ba nghe xong cũng cái gì chỉ là bắt DuyNhược Hề rửa mặt sạch sau đó ăn cơm.

      Cơm chiều chính là rau dưa mà Duy Nhược Hề lấy ra từ trước đó. Vừa ăn cơm Duy Nhược Hề vừa suy nghĩ, nếu sau này mọi người biết trở về Bạch Linh Nhi khiến vào chỗ chết, khi đó cần chống lại cả Bạch gia. Cho nên, tại làm chuyện gì cũng cần phải cẩn thận, nhất định thể lộ chuyện trở về.

      Duy Nhược Hề quyết định phải luyện tập bộ thể thuật Duy Kì dạy tốt, hôm nay thời điểm đánh nhau với Định YY Duy Nhược Hề cảm thấy bản thân linh hoạt hơn trước nhiều. Xem ra là do công lao của bộ thể thuật kia. Cho nên Duy Nhược Hề quyết định phải luyện tập tốt. muốn về sau tinh thần lực vô địch còn cơ thể lại chậm chạp yếu kém.

      Hôm nay thu đám sinh vật tiểu đệ, Duy Nhược Hề cũng dám cho bọn chúng chạy lung tung ra ngoài chỉ cho chúng ở trong gian hỗ trợ gieo trồng này nọ thôi.

      Ăn cơm xong trở lại phòng Duy Nhược Hề liệt kê lại toàn bộ kế hoạch, hạng mục luyện tập mỗi ngày. Còn khi luyện tập thể thuật nhất định phải ở trong gian, bởi vì cổ thụ gia gia từng linh khí trong gian rất tốt cho cơ thể, đối với việc luyện tập giúp ích rất nhiều.

      Trong khoản thời gian này Duy Nhược Hề luôn dựa theo cầu của mình mà nỗ lực, buổi sáng khi thức dậy ở trong phòng tu luyện tinh thần lực, đem tinh thần lực phát tán ra bên ngoài, còn thuận tiện quan sát tình huống của các hộ gia đình.

      Khi tinh thần lực đạt gần đến cực điểm thu hồi sau đó vào trong gian luyện tập thể thuật, bộ thể thuật Duy Nhược Hề làm vô cùng thuần thục, ngay lúc đầu khi tập luyện cần đến mấy giờ nhưng giờ đây chỉ cần 1 giờ là có thể hoàn thành, Duy Nhược Hề cũng cảm thấy cơ thể mình ngày càng tốt hơn, thân thể ngày càng linh hoạt.

      Ở trong gian Minh Đại Vương, Minh Tiểu Vương cùng Định YY quản lý vô cùng tốt, 20 mẫu gian của Duy Nhược Hề chúng nó lấy ra trồng đồ cùng lúa đến 10 mẫu, tại trong gian gạo với rau dưa chất thành đống, Duy Nhược Hề chỉ dạy cho chúng nó sử dụng máy thu gặt trí năng có lần mà chúng sử dụng rất thành thục.
      Hạt giống cũng được lưu trữ lại rất tốt cần phải mua, hoàn toàn tự cấp tự túc.

      Mỗi khi Duy Nhược Hề tiến vào gian luyện tập thể thuật bọn chúng cũng có quấy rầy chỉ biết lẳng lặng đứng ở xa nhìn, sợ làm ồn ảnh hưởng đến .

      Các sinh vật ở U Điềm tinh cầu rất thông minh, Duy Nhược Hề phát gian của mình sắp trở thành tiểu trang viên, các sinh vật này lợi dụng bùn đất cùng lỏa thạch tạo ra gian phòng ở nho . Duy Nhược Hề thấy trong gian có trời mưa cho nên căn bản cần làm phòng ốc này nọ.

      Kết quả, Minh Đại Vương mấy câu liền làm sụp đổ ý kiến của Duy Nhược Hề, “Từ trước đến giờ chúng ta đều có nơi cố định để ở, bọn ta trước kia mỗi ngày ở khu hoang vu dầm mưa dãi nắng, ngươi thõa mãn ít nguyện vọng này của ta .”

      Duy Nhược Hề nghe xong cũng mềm lòng, chúng nó cũng đáng thương, mỗi ngày ăn đủ no, ở chỗ tốt còn bị con người tìm giết để lấy não hạch. Cho nên cũng ngầm đồng ý cho chúng làm.

      Sau khi bọn chúng làm xong, nhìn vào trong gian rất thư thái. Duy Nhược Hề nhìn loạt phòng óc được sắp xếp chỉnh tề, những mảnh rau dưa xanh rờn cùng ruộng lúa vàng óng cứ như bức tranh trang viên đơn giản làm Duy Nhược Hề sống lại những cảm giác trước kia.

      Duy Nhược Hề hầu như cần lo lắng vấn đề gì trong gian nữa, ở nhà ngây người khoản nửa năm toàn bộ thể thuật làm rất thành thục. Cho nên Duy Nhược Hề hay tìm mấy con sinh vật bên trong gian đánh nhau chút nhưng bọn chúng đứa nào cũng nương tay làm cho dở khóc dở cười, càng biết được bọn chúng vô cùng đơn thuần cùng thiện lương.

      Chính vì bọn chúng như vậy mà Duy Nhược Hề cũng có kinh nghiệm thực chiến chân chính. Bộ thể thuật của đến giờ rất tốt đoán chừng nếu có quái vật gì xuất cũng ứng phó được.

      Sáng sớm thức dậy Duy Nhược Hề rời giường đem tinh thần lực cùng thể thuật luyện tập xong mới hóa trang ra ngoài chuẩn bị đến Phàm Nghĩa Đường tiếp nhận nhiệm vụ.

      Duy Nhược Hề quyết định nhận nhiệm vụ là Mê Huyễn quái vật. Con quái vật này phải là sinh vật của U Điềm Tinh cầu mà từ Tinh cầu Tinh Tế vụng trộm tiến vào, nó giết hại rất nhiều người. Trước đây ở Bắc phố Duy Nhược Hề chính là gặp con quái vật này. Khi ấy nếu có Mặc Diễm ra tay giúp đỡ sớm chết.

      Chương 75: Mê Huyễn quái vật

      Duy Nhược Hề nhìn nhìn người phụ nữ trang điểm đậm trong gương, cái áo trắng rộng thùng thình cái quần bó màu đen thoải mái, cùng đôi thể thao màu đen, lát nữa làm nhiệm vụ phải mặc sao cho thoải mái chút mới được.

      “A, phải gương mặt của mình nhìn thực tự nhiên.” Duy Nhược Hề sờ sờ gương mặt, nhàng thở chút. Nhưng mà làm như vậy mới hiệu quả được.

      Ra cửa Duy Nhược Hề liền trực tiếp Phàm Nghĩa Đường nhận nhiệm vụ là tìm não hạch của Mê Huyễn quái vật. nhớ lần đầu tiên gặp con quái vật này còn chưa biết dùng tinh thần lực mà còn bị nó mê hoặc nữa chứ.

      Hai lần kia găp chúng đều là Mặc Diễm cứu , khi đó chắc là cái người lạnh như băng kia làm nhiệm vụ tìm não hạch của Mê Huyễn quái vật. Duy Nhược Hề cũng nhớ hình ảnh Mặc Diễm đao lấy ra não hạch rất là lưu loát.

      Vào thời điểm đó Duy Nhược Hề còn biết Mặc Diễm vì cái gì mà phải lấy não hạch của quái vật, nghĩ đến mình khi đó Duy Nhược Hề cũng cảm thấy buồn cười. là rất ngốc, đoán chừng Mặc Diễm rất là chán ghét .

      Nếu bây giờ Mặc Diễm nhìn thấy biết có nhận ra hay ? Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.

      Ở Phàm Nghĩa Đường tiếp nhận nhiệm vụ xong Duy Nhược Hề liền trực tiếp Văn Minh Khu bắc phố. tại cũng dám đem lượng lớn lỏa thạch ra đổi tiền vì sợ gây chú ý mặc dù trong gian có rất nhiều lõa thạch.

      Bắc phố vẫn giống như trước kia rất hoang vắng và trống trải, chỉ có các tòa kiến trúc cao cao còn lại bóng dáng cũng nhìn thấy. Lần này trở lại Duy Nhược Hề có sợ hãi giống như hai lần trước nghĩ rằng tinh thần lực cùng thể thuật của mình có thể là đối phó được vài đứa bọn chúng .

      Duy Nhược Hề bước vào bên trong bắc phố, bởi vì tinh thần lực tăng lên cho nên cũng xuất ảo ảnh giống lúc trước là nhìn thấy ngã ba đường. chậm rãi bước về phía trước, đem tinh thần lực bao phủ lên bắc phố, phát toàn bộ bắc phố chỉ có khoản 10 con Mê Huyễn quái vật.

      phát ra tòa kiến trúc gần nhất bên cạnh có con Mê Huyễn quái vật chăm chú nhìn . Duy Nhược Hề kéo khóe miệng nhếch lên, bắt nhà ngươi khai đao trước tiên.

      Xoay người hướng tòa kiến trúc bên cạnh đến, Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực dò xét thấy con quái vật khi nhìn tiến vào rất hưng phấn, đại khái là vui vẻ vì thấy con mồi đây.

      Con quái vật ở lầu 3 Duy Nhược Hề liền trực tiếp bước lên lầu 3, Duy Nhược Hề thông qua tinh thần lực nhìn con quái vật, nó thế nhưng khi thấy tiến lên lầu 3 tựa hồ là mở miệng cười.

      Bước đến lầu 3 thấy con quái vật ở giữa phòng chờ , chắc là muốn xuất ra Mê Huyễn thuật dụ giỗ , miệng con quái vật còn phát ra tiếng khóc ô ô của trẻ con.

      Duy Nhược Hề cười lạnh tiếng, bây giờ còn muốn sử dụng Mê ảo thuật với ta ư?

      Trước kia là do sợ hãi Duy Nhược Hề cũng dám cẩn thận nhìn con quái vật này, tại nhìn lại cẩn thận đánh giá phát con quái vật này xấu xí vô cùng. Toàn thân nó được bao phủ bởi màu lam, đầu rất lớn nhưng thân mình lại ngắn vô cùng, ánh mắt ti hí xấu xí miệng lại rộng lớn, bên trong miệng lộ ra vài chiếc răng nanh vàng khè. người tản ra mùi xác thối nồng nặc, khi nghe đến làm người ta muốn nôn.

      Duy Nhược Hề tìm hiểu kỹ con quái vật này ở mạng. Mê Huyễn quái vật này là từ tinh cầu Tinh Tế chạy đến nơi đây. tại địa cầu có rất nhiều cư dân của Tinh Tế trốn đến, ra thể gọi chúng là quái vật chỉ có thể là sinh vật từ tinh cầu khác.

      Nhưng mà loại Mê Huyễn quái này thích uống máu người cùng ăn thịt thối. Và chúng sợ náo nhiệt chính vì nguyên nhân đó mà tụi nó vẫn cứ ở Bắc phố dám ra ngoài.

      Duy Nhược Hề thấy con quái vật này muốn mê hoặc chính mình liền trực tiếp khống chế con dao bay qua chỗ con quái vật kia, đây là chiêu thức mà Duy Nhược Hề thuần thục nhất, mỗi ngày ở trong gian luyện tập với đám tiểu đệ kia đến tại ứng dụng rất tự nhiên.

      Mê Huyễn quái vật thấy Duy Nhược Hề có bị nó khống chế liền lộ ra nghi hoặc, sau đó thấy cây đao hướng tới nó cũng biết lắc mình tránh né.

      Duy Nhược Hề thấy nó biết tránh cũng chỉ cười thầm, ngươi cho là ngươi tránh có vấn đề gì sao?

      Con quái vật kia bị con dao rượt đuổi tựa hồ thẹn quá thành giận lại quay lại bay về phía Duy Nhược Hề, Duy Nhược Hề dưới chân nhàng di động tránh né con quái vật kia.
      Con quái vật kia thấy Duy Nhược Hề tránh né liền há cái mồm đỏ ao to cắn về phía . Nhưng vừa cách Duy Nhược Hề thước đột nhiên nó ngừng lại ngã ra phía sau, sau lưng con quái vật cấm cây đao của Duy Nhược Hề.

      “A, xem ra bộ thể thuật mà chú Duy Kì chỉ hữu dụng, lúc tránh né quái vật hoàn toàn theo bản năng dùng thể thuật xử lý.” Duy Nhược Hề qua con quái vật rút đao ra lầm bầm lầu bầu .

      Duy Nhược Hề ngồi xổm xuống cầm đầu của con quái vật khoa tay múa chân hồi nhưng vẫn như cũ biết xuống tay như thế nào để lấy não hạch.

      “Nha, nhớ là Mặc Diễm lúc ấy ngay tại vị trí này xuống tay phải, ừm hình như thế, ai, dám mổ não của nó mà.” Duy Nhược Hề dùng dao chỉ vào giữa đầu của Mê Huyễn quái vật, xoay qua xoay lại vài phút sau đó Duy Nhược Hề nhắm mắt định đao bổ xuống.

      “Xích” dòng máy của Mê Huyễn quái vừa vặn phun hết lên mặt của Duy Nhược Hề.
      “Biết ngay là như thế này mà, tức chết.” Duy Nhược Hề căm giận lấy tay vuốt hết máu mặt. Khi đó thấy Mặc Diễm ràng đao xuống ngay cả máu cũng thấy giọt liền có thể đem não hạch lấy ra.

      “Tháp, tháp, tháp” thanh làm bừng tỉnh Duy Nhược Hề còn nhìn chằm chằm con Mê Huyễn quái vật.

      Tiếng động này là thế nào? Dường như là từ dưới lầu truyền lên, Duy nhược Hề nhíu mày biết dưới kia là ai? Đem tinh thần lực phóng ra Duy Nhược Hề kinh ngạc phát ra đó chính là Mặc Diễm.

      Duy Nhược Hề ngây ngẩn cả người, vừa rồi còn nghĩ đến Mặc Diễm biết ta nhìn thấy có nhận ra kết quả bây giờ ta thế nhưng xuất .

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần làm Duy Nhược Hề vốn bình tĩnh lại đột nhiên tim đập loạn cả lên, lần trước thấy Viêm Bân với Bạch Linh Nhi cũng có loạn như vậy.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? ấy lên đây ngay, Duy Nhược Hề vẫn ngồi xổm nơi đó biết làm thế nào. Tiếng bước chân muốn lên tới lầu 3.

      Mặc Diễm là nghe được mùi máu tươi nên mới tiến vào, dường như là truyền từ lầu 3 cho nên Mặc Diễm trực tiếp lên lầu ba.

      Vừa lên đến nơi Mặc Diễm liền thất thần, đập vào mắt là tóc xoăn dài ngồi bên thi thể của con Mê Huyễn quái vật, dường như đầu của con quái vật vừa bị cắm đao, hẳn là muốn lấy não hạch đây nhưng mà lại xuống tay nhằm vị trí, lại vừa vặn cắm lên ngay mạch máu chủ của não. Cho nên tại Mặc Diễm được thấy rất nhiều máu.

      ấy cúi đầu cho nên tóc che khuất bên mặt, Mặc Diễm cũng biết bộ dáng của này như thế nào.
      Kem Đá, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 76: Mặc Diễm vs Viêm Bân

      Duy Nhược Hề biết Mặc Diễm nhìn nhưng dám ngẩn đầu lên. sợ Mặc Diễm nhận ra mình càng sợ Mặc Diễm thấy được bộ dáng của lúc này. “ làm nhiệm vụ?” Mặc Diễm mở miệng.

      Duy Nhược Hề gật đầu, !

      Mặc Diễm nhíu mày đến trước mặt , muốn nhìn chút vì cái gì mà này cứ cuối đầu ngẩn.

      Nhưng mà đập vào mắt là khuôn mặt trang điểm nồng đậm, đôi môi ướt át đỏ tươi hoàn toàn nhìn ra được tướng mạo sẵn có, nhưng mà cảm giác lại giống như rất quen thuộc.

      “Con quái vật này là giết?” Mặc Diễm với thanh lạnh băng vẫn tiếp tục mở miệng. Duy Nhược Hề như trước gật đầu !

      Chết tiệt, làm cái gì mà hỏi nhiều thế, còn chịu , bình thường cũng có thấy ta xen vào việc của người khác a. Duy Nhược Hề căn bản có dám mở miệng chuyện, biết với khả năng của Mặc Diễm chỉ cần mở miệng ta biết là ai.

      Mặc Diễm thấy chỉ là gật đầu lời nào cũng ngồi xuống tiếp nhận con dao trong tay sau đó dao xuống, cắm ở đầu con quái vật. Cổ tay ấn thêm cái nữa liền lấy ra được khối não hạch màu lam.

      “Vừa rồi cắm con dao sai vị trí rồi, vết cắm khi nãy là ngay mạch máu não của nó, phải hướng lên và lệch về bên trái chút nữa, như thế rất dễ dàng lấy ra .” Dứt lời Mặc Diễm lại cằm con dao trả lại trong tay Duy Nhược Hề. Trong giọng chút ôn nhu ngay cả cũng nhận ra.

      Duy Nhược Hề gì tiếp nhận dao , sau đó cảm thấy rối rắm, ta như thế nào lại đối xử tốt như thế với người con xa lạ nha? Giọng cũng có điểm ôn nhu tuyệt giống khi đối xử với , lúc chuyện với là cái giọng lạnh băng kia. lẽ chán ghét như vậy sao?

      Mặc Diễm cũng biết vì cái gìlại giúp quen biết này, chỉ có cảm giác người con này rất quen thuộc, rất giống với người con biến hóa vô cùng lớn mà nửa năm nay chưa gặp lại, Duy Nhược Hề. Nhưng mà ấy chắc trang điểm thành thế này ? Mặc Diễm dám khẳng định.

      được?” Mặc Diễm tiếp tục hỏi.

      Duy Nhược Hề lắc đầu, ý tứ chính là có thể nhưng muốn .

      “Lần đầu tiên làm nhiệm vụ?” Tiếp tục hỏi.

      Duy Nhược Hề gật đầu! Như thế nào còn a, bình thường cũng gặp ngươi này nhảm nhiều như vậy, rốt cuộc là làm sao? Chẳng lẽ ta thích mấy trang điểm đậm như vầy? Duy Nhược Hề trong lòng suy đoán lung tung.

      sợ quái vật ghê tởm như vậy sao?” Mặc Diễm liền đứng chuyện phiếm với , vẫn hỏi mấy chủ đề có chất dinh dưỡng gì. Duy Nhược Hề vẫn gật đầu rồi lắc đầu.

      “Duy Nhược Hề!!”

      “Hả?” Duy Nhược Hề nghe được tên của chính mình theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi. Duy Nhược Hề quả thực hận thể tự cắn đứt lưỡi của mình, tại sao lại phạm sai lầm cơ bản giống như Đào Đào thế này? Duy Nhược Hề ảo não cào cào tóc.

      “A!” Mặc Diễm cười khẽ ra tiếng, quả nhiên là .

      Duy Nhược Hề mạnh mẽ trừng mắt cái người nhìn mà cười kia, trong nháy mắt lại bị nụ cười của mê hoặc, nụ cười của giống như mặt trời làm băng tan rã, làm cho người ta cảm thấy thế giới này tốt đẹp. cười sáng lạn như vậy nhìn chói mắt.

      Duy Nhược Hề cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, chỉ biết lẳng lặng nhìn cười mà quên hết thảy. Duy Nhược Hề chưa từng gặp qua ai có nụ cười sạch thuần túy đến vậy.

      Mỉm cười thực khuynh thành.

      Duy Nhược Hề tìm tìm ra được từ nào khác hình dung tươi cười, tuy rằng nụ cười hề giống của con chút nào.

      Mặc Diễm cũng ý thực được nụ cười của có sức cuốn hút như thế nào, thấy Duy Nhược Hề đứng đó ngốc ra Mặc Diễm trong nháy mắt khôi phục gương mặt lạnh băng hàng ngày.

      Duy Nhược Hề kinh ngạc nhìn cái người trước mắt trong nháy mắt thay đổi, khi cười có thể làm cho người ta ấm áp còn cười khuôn mặt lạnh băng cảm thấy lạnh thấu xương.

      Nhìn cái người lạnh lùng đứng trước mắt Duy Nhược Hề dụi dụi mắt, vừa rồi nhìn thấy nụ cười kia biết có phải là ảo giác hay . Nhưng ràng lưu lại trong lòng chân thực.

      thôi!” Mặc Diễm nhìn Duy Nhược Hề còn sững sờ mở miệng .

      “Cái gì?” Duy Nhược Hề giật mình,“ nơi nào?”

      phải có nhiệm vụ sao? Chúng ta cùng nhau!”

      “Tốt” Duy Nhược Hề thực nhu thuận mà đáp, trong thanh dường như nghe chút dấu hiệu lấy lại tinh thần.

      phía sau Mặc Diễm Duy Nhược Hề chỉ có thể chạy bước , bước của Mặc Diễm gần bằng hai bước của .

      “Đúng rồi, làm sao mà nhận ra được tôi là Duy Nhược Hề?” Duy Nhược Hề theo phía sau Mặc Diễm vừa chạy vừa hỏi. Duy Nhược Hề rất kinh ngạc khi nhận ra , hóa trang như thế này ba mẹ còn nhìn ra lại bị nhìn thấy.

      “Tóc cùng da của .” Thanh của Mặc Diễm ý cười truyền đến tai Duy Nhược Hề, tóc của tuy bị cuốn lên nhưng vẫn như cũ rất mềm mại và đen bóng. Còn có làn da trong suốt sáng bóng. Địa cầu tại ô nhiễm nghiêm trọng như vậy có được làn da như đúng là hiếm thấy. Nửa năm trước khi cứu ra ấn tượng còn lại vẫn rất sâu sắc. Biến hóa của rất lớn nhất là làn da và mái tóc, tốt đến mức có thể làm cho rất nhiều phụ nữ ghen tị.

      “Vậy sao?” giọng của Duy Nhược Hề mang theo chút thản nhiên mất mát. Chính là vì hai loại này mới nhận ra được sao? Duy Nhược Hề ngẩn đầu nhìn người con trai trước mắt, lại muốn được nhìn thấy cười lần nữa.

      Còn lại chín con Mê Huyễn quái vật cũng rất nhanh bị Duy Nhược Hề và Mặc Diễm giải quyết sạch . Mặc Diễm nghĩ đến Duy Nhược Hề lại có thể tiến bộ nhanh đến thế. phát tinh thần lực của rất thuần thục hơn nữa hẳn là vượt qua cấp 25 rồi. 9 con Mê Huyễn quái vật còn lại mình giải quyết 4 con.

      Mặc Diễm cũng bắt đầu tò mò, biết cái gì làm cho trong thời gian ngắn lại thay đổi đến vậy. Nếu Duy Nhược Hề trước kia làm cho cảm thấy hơi phiền chút nhưng tại giống như vậy nha.

      Lưu loát đem não hạch của con Mê Huyễn quái vật cuối cùng lấy ra Duy Nhược Hề thuận tay đem nó bỏ vào cái túi đeo sau lưng. Sau con đầu tiên bốn con còn lại đều do tự tay lấy não hạch ra ngoài. Bởi vì có Mặc Diễm ở bên cạnh chỉ bảo cho nên Duy Nhược Hề mới bắt đầu hơi khó khăn nhưng bây giờ thành thục rồi.

      còn nhiệm vụ nào khác ? Nếu có, chúng ta cùng nhau trở về giao nhiệm vụ .” Duy Nhược Hề quay đầu nhìn về phía Mặc Diễm trưng cầu ý kiến của .

      “Được, thôi.” Dù sao chính là nhàm chán mới tiếp ủy thác. Ít nhất đối với tên kêu Duy Nhược Hề trước mắt này bắt đầu cảm thấy hứng thú.

      Hai người cùng nhau trở lại Phàm Nghĩa Đường đem nhiệm vụ giao, Duy Nhược Hề hôm nay cũng có nhận thêm ủy thác nào, tính ngày mai mới trở lại. cần kinh nghiệm thực chiến nhưng phải tìm hiểu kỹ các con quái vật trước .

      nhân viên lễ tân rất lễ phép tiếp đãi bọn họ, bởi vì nhiệm vụ này cũng nhiều tiền lắm nên trực tiếp nhận tiền mặt. Chỉ là thời điểm tiếp tân tiếp đãi Mặc Diễm bỗng đỏ mặt thanh mâ cũng chút.

      Ai, bộ mặt lạnh lùng như thế cũng có người thích. Nếu người khác nhìn thấy tươi cười chắc trong nháy mắt liền ta quá. Duy Nhược Hề ở trong lòng hơi hơi thở dài. Mỗi khi nghĩ đến nụ cười của Duy Nhược Hề liền lâm vào hoảng hốt.

      thôi.”Thanh của Mặc Diễm vang lên bên tai làm bừng tỉnh Duy Nhược Hề còn đứng tại chỗ mơ về mỹ nam cười.

      “Chúng ta về thôi. Cám ơn hôm nay chỉ tôi cách lấy não hạch.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn Mặc Diễm lời cảm tạ.

      !” Mặc Diễm thản nhiên nhìn Duy Nhược Hề cái, sau đó quay đầu cảm thán, trang điểm đậm thế này là rất chói mắt. Mặc Diễm nghĩ đến thời khắc nửa năm trước cứu ra từ khu hoang vu, khắc kia rất kinh diễm.

      Vẫn như trước Duy Nhược Hề ngoan ngoãn theo phía sau Mặc Diễm. Sau đó ngẩn đầu nhìn về phía cửa lại làm kinh sợ trận, tại sao lại là nữa? Đột nhiên phát người làm cho Duy Nhược Hề phi thường thoải mái.

      Tại sao lại cứ đụng phải ta? hồn bất tán, Duy Nhược Hề dưới đáy lòng oán thầm.

      Cửa vào của Phàm Nghĩa Đường người tiến vào,chính là cái người mà Duy Nhược Hề chán ghét, Viêm Bân.

      Bên cạnh cũng có Bạch Linh Nhi theo nhưng vẫn như trước làm cho cảm thấy thoải mái. Duy Nhược Hề bước nhanh về phía trước vài bước, cùng Mặc Diễm song song tới.

      Mặc Diễm chính là thản nhiên nhìn Duy Nhược Hề đến bên cạnh .

      Sau đó cước bộ của phải dừng lại bởi có người ngăn trước mặt . Viêm đại thiếu gia.

      “Mặc Diễm, ngờ cậu còn có thời gian hẹn hò nơi nơi?” Viêm Bân khóe miệng giơ lên nhìn Mặc Diễm.

      Duy Nhược Hề từ lúc Viêm Bân đứng trước mặt bọn họ khẩn trương ôm lấy cánh tay Mặc Diễm, Mặc Diễm tuy có chần chờ chút nhưng cũng có đẩy Duy Nhược Hề ra.

      Mới vừa lúc đầu khi Viêm Bân đứng ở trước mặt , Duy Nhược Hề còn lo sợ Viêm Bân nhận ra nhưng tại thấy Viêm Bân khi đối mặt với có cảm xúc gì Duy Nhược Hề lúc này mới an tâm.

      chỉ có chút kỳ quái là biết tai sao Viêm Bân lại biết Mặc Diễm.

      “Bạch gia đại tiểu thư cùng cậu sao?” Mặc Diễm để ý mà hỏi lại. “Cứ lo Bạch tiểu thư của cậu , chuyện của tôi cần phiền đến cậu.”

      Mặc Diễm nhíu nhíu mày phát khi nhắc đến Bạch Linh Nhi Duy Nhược Hề dường như nắm cánh tay chặt hơn.

      Viêm Bân hừ lạnh tiếng lại đột nhiên thấy người con trang điểm đậm ôm lấy cánh tay của Mặc Diễm cười nhạo :” nghĩ tới cậu lại có khẩu vị nặng như vậy, khó có được nha.”

      Viêm Bân ra lại hoàn toàn phát chính là người mà bao lâu nay tìm kiếm.

      Khó em ngươi, Duy Nhược Hề trong lòng mở miệng mắng. Tên Viêm Bân này đúng là ăn no rửng mỡ thích chặn đường người khác.

      Mặc Diễm cũng chú ý Viêm Bân có phát ra Duy Nhược Hề ở bên cạnh kéo khóe miệng cười :” Tôi thích kiểu người nào cần Viêm thiếu gia lo lắng.” Sau đó Mặc Diễm cầm tay Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề bỗng nhiên liền ngu như vậy để mặc nắm tay, cảm thấy tay của Mặc Diễm ấm áp có lạnh băng như cái mặt của .

      “Phải ?” Viêm Bân bởi vì Mặc Diễm thích dạng con như vậy nên có vẻ cao hứng, “Đúng rồi cho tôi gởi lời hỏi thăm đến ba của cậu, nghe bác trai bị bệnh cần phải dùng lượng lỏa thạch rất lớn để chữa khỏi ? là đáng tiếc, tai lỏa thạch càng ngày càng ít.”

      Mặc Diễm nghe Viêm Bân xong gương mặt trong nháy mắt trở nên rét lạnh “ Bệnh của ba tôi nhọc Viêm thiếu gia lo lắng. Cậu cứ thong thả tự nhiên, tôi trước.”

      Sau đó Mặc Diễm nắm tay Duy Nhược Hề bước ra ngoài.

      Viêm Bân đứng tại chỗ hừ lạnh tiếng sau đó quay đầu nhìn hai người họ, nhìn bóng dáng sau lưng của kia Viêm Bân bỗng nhiên có chút giật mình sau đó quay đầu vào Phàm Nghĩa Đường.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 77: Lỏa thạch

      biết ta sao?” ra khỏi Phàm Nghĩa Đường Duy Nhược Hề mở miệng hỏi. Dường như hai người chỉ biết nhau mà còn có chút ‘giao tình’.

      Mặc Diễm vẫn nắm tay Duy Nhược Hề nhanh về phía trước, “Phải, từng có ít giao tế. Cậu ta biết trở lại sao?” Xem tình hình vừa rồi chắc chắn Viêm Bân biết Duy Nhược Hề trở lại.

      “Phải, trừ bỏ người thân của tôi cũng chỉ có mình biết tôi về nhà.” Duy Nhược Hề bị Mặc Diễm cầm tay lôi , muốn rút tay ra nhưng được. “ nhớ giúp tôi giữ bí mật nhé, bây giờ thể để cho bọn họ biết tôi trở về.”

      Mặc Diễm trầm mặc, tỏ vẻ đồng ý. Mặc Diễm cảm giác được Duy Nhược Hề muốn rút tay ra nhưng ra sức dùng lực giữ lại. cảm thấy dường như khi cầm tay tâm tình phiền não cũng trở nên yên tĩnh trở lại.

      Duy Nhược Hề cũng trầm mặc, cảm thấy tâm tình của Mặc Diễm tốt biết có phải vì lời vừa rồi của Viêm Bân ? Chắc là bởi bệnh tình của cha . Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.

      Vừa rồi nghe Viêm Bân nhắc đến bệnh của ba Mặc Diễm cần lượng lớn lỏa thạch? Được rồi, trong gian của lượng lỏa thạch do đám kia cung cấp nhưng mà làm cách nào cho Mặc Diễm biết có nhiều lỏa thạch như thế? Nếu ta hỏi đến phải trả lời như thế nào? Duy Nhược Hề rối rắm.

      Mặc Diễm cứu 3 lần, cung cấp lỏa thạch cho là điều tất nhiên nhưng mà cung cấp bằng cách nào? Mặc Diễm hẳn là có giao ủy thác ở Phàm Nghĩa Đường, hay là tới đó nhận nhiệm vụ? Nhưng lúc giao ra nhiều như thế gây chú ý.

      lẽ trực tiếp đưa cho ? Nhưng mà hỏi đến làm sao giờ? Duy Nhược Hề vừa theo sau Mặc Diễm vừa suy nghĩ.

      Quên , trực tiếp đưa cho Mặc Diễm là được “Mặc Diễm, khi nãy nghe Viêm Bân cha của bị bệnh là bệnh thế nào?” nếu hỏi cứ ngậm miệng là được, dù sao an toàn hơn những người khác.

      Duy Nhược Hề cảm giác được tay của cũng bị Mặc Diễm nắm chặt, “Phải, cha của tôi vì tu luyện quá sức giờ cần phải dùng lượng lớn lỏa thạch để chữa trị thân thể.” Mặc Diễm chau mày, những năm gần đây biết vì nguyên nhân gì mà lỏa thạch càng ngày càng ít, việc tu luyện thể thuật của ba rất cần số lượng lớn lỏa thạch để bảo tồn năng lượng cùng duy trì kinh mạch. Nhưng vài năm nay mặc dù ở Phàm Nghĩa Đường đưa ra ủy thác nhưng mà số lượng lỏa thạch ít đến đáng thương.

      tại nếu kịp thời tìm lỏa thạch để chữa trị kinh mạch cho ba của Mặc Diễm những công lực của ông bị mất mà toàn bộ kinh mạch cũng đều bị đứt nguy cơ cận kề cái chết rất cao.

      Mấy năm gần đây Mặc Diễm cũng luôn vì chuyện lỏa thạch mà bôn va nhưng mà cũng có thu hoạch gì. Hơn nữa ở Phàm Nghĩa Đường ủy thác nhiệm vụ Viêm gia cũng nhất nhất cản trở. Nếu Mặc Diễm bỏ ra 100 vạn tinh cầu mua viên lỏa thạch Viêm gia bỏ ta 200 vạn tinh cầu.

      Bởi vì bát đại gia tộc tuyệt đối muốn cho ba của khá lên. Tay của Mặc Diễm nắm lại thành quyền.

      “Tôi có rất nhiều lỏa thạch, muốn lấy ?” thanh ôn nhu vang lên phía sau Mặc Diễm.

      Cái gì? Mặc Diễm đột nhiên dừng bước, Duy Nhược Hề tắc bởi vì quán tính mà đập đầu vào lưng .

      “Ngô, đau.” Duy Nhược Hề xoa xoa cái mũi bị đau, người này luôn lời nào mà tự dưng dừng lại nha.

      “Cám ơn, tôi rất muốn mua, có mấy khối?” Mặc Diễm xoay người nhìn Duy Nhược Hề xoa xoa cái mũi, biết Duy Nhược Hề có bao nhiêu lỏa thạch chắc chỉ là có hai khối thôi. Tuy rằng ít nhưng có còn hơn , dù sao cũng qua được tháng. Bởi vì bị Viêm gia ngăn trở cho nên viên lỏa thạch cũng có thu được.

      Ai nha, bị coi thường a, Duy Nhược Hề bĩu môi với Mặc Diễm chút.

      tính mua bao nhiêu viên?” Duy Nhược Hề cười khẽ ra tiếng, sau đó thấy Mặc Diễm nghiêm trang trả lời. “150 vạn tinh cầu viên.”

      “So với thị trường cao hơn 50 vạn, rất tốt nha.” Nhược Hề tiếp tục đùa giỡn với Mặc Diễm, “ cần bao nhiêu khối?”

      “Càng nhiều càng tốt,” Mặc Diễm biết nếu muốn cha khỏe lại rồi đem bộ thể thuật kia luyện thành nhất cần đến ngàn lỏa thạch. Nghĩ đến đây ánh mắt của khỏi tối . Mấy ngàn khối có khả năng tìm được. Chỉ cần có thể trong năm này tìm được 100 khối là có thể đem kinh mạch của ba trị cho hoàn hảo như vậy sợ kinh mạch toàn bộ bị đứt đoạn mà chết .

      Còn về chuyện đem bộ thể kia luyện cho hoàn thành địa cầu tìm được mấy ngàn viên lỏa thạch là cả vấn đề.

      Cho nên Mặc Diễm dám hy vọng xa vời chuyện cha có thể luyện thành bộ thể thuật đó. Chỉ cần giữ được mạng sống mà thôi.

      “Nếu năm có thể tìm được 100 lỏa thạch mệnh của cha tôi có thể cứu. Còn nếu muốn cho công lực của ông viên mãn cần đến mấy ngàn, tôi cơ bản dám tưởng tượng.”Mặc Diễm cười khổ.

      Mới mấy ngàn thôi sao? ở trong gian mấy đứa ở U Điềm tinh cầu dùng đến mấy vạn khối làm nhà . Bọn Minh Đại Vương người bọn chúng còn có thiệt nhiều thiệt nhiều tản đá nha. Duy Nhược Hề cúi đầu nghĩ.

      Còn Mặc Diễm khi nhìn thấy biểu tình này của nghĩ chắc chỉ mấy khối mà thương tâm nên mở miệng an ủi:” có việc gì, trong năm này tìm được 100 lỏa thạch cha tôi sao, cần lo lắng.”

      Duy Nhược Hề mờ mịt ngẩng đầu lên, ta chỉ suy nghĩ thôi có lo lắng nha. “Cha của biết địa cầu càng ngày càng ít lỏa thạch vì sao lại muốn tu luyện bộ thể thuật kia?” Duy Nhược Hề khó hiểu hỏi.

      “Thời điểm cha tôi bắt đầu tu luyện bộ thể thuật kia địa cầu còn rất nhiều lỏa thạch nhưng mà biết vì cái gì mà lỏa thạch càng ngày càng ít.”giọng của Mặc Diễm lộ ra nồng đậm lo lắng.

      “Nếu có người lấy ra đủ mấy ngàn viên lỏa thạch mua được sao?” viên lỏa thạch là 150 vạn tinh cầu, 10 viên là 1500 vạn, 100 viên là 1 triệu năm trăm, 1000 viên là 15 triệu, mấy ngàn viên ....ôi trời, bao nhiêu tiền là tiền nha. Ôi cái này tuyệt đối là giá trời.

      Nghĩ đến đống lỏa thạch trong gian Duy Nhược Hề liền kích động, nguyên lai sắp trở thành tỷ phú nha.

      Đương nhiên, Duy Nhược Hề cũng muốn Mặc Diễm đưa tiền cho dù sao ấy cũng cứu đến ba lần, là ân nhân cứu mạng của nha. Chẳng qua thấy ta sầu mi khổ nhãn nên trêu chọc chút thôi, ngoài cái bộ dáng lạnh lùng hàng ngày ra rất khó thấy những cảm xúc khác của .

      Mặc Diễm cắn răng, nếu có mấy ngàn khỏa lỏa thạch bất cứ giá nào cũng muốn nhưng mà tính ra là mất đến vài tỷ. Mặc gia cũng phải là đại gia tộc gì cần đến vài tỷ cũng hơi khó khăn. Ngân hàng cũng là sản nghiệp của Viêm gia nên có khả năng vay được.
      linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 78: Nếu gả cho tôi .

      Duy Nhược Hề nhìnMặc Diễm cắn răng nghi hoặc, là khó khăn mới thấy được những cảm xúc khác mặt nha.

      thôi.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn mỹ nam Mặc Diễm, ,“Lỏa thạch tôi để ở nhà, theo tôi về nhà lấy .”

      Mấy ngàn lỏa thạch đối với Duy Nhược Hề cũng tính là cái gì nhưng đối với Mặc Diễm mà nó là thứ bảo bối vô cùng quan trọng để cứu mạng cho .

      Duy Nhược Hề tính trở về nhà rồi vụng trộm đem lỏa thạch từ trong gian dời đến phòng của , sau đó bảo Mặc Diễm lấy là được. Nếu Mặc Diễm hỏi đến cứ giả câm giả điếc là được.

      Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm trực tiếp lên toa xe về đến Duy gia, giờ này chắc Duy ba cùng Duy mẹ còn làm chưa về. Cho nên Duy Nhược Hề mới kiêng kị dẫn Mặc Diễm về nhà. Nếu Duy ba cùngDuy mẹ ở nhà chắc cũng dám như vậy.

      Mặc Diễm theo Duy Nhược Hề cùng nhau đến Duy gia, Duy Nhược Hề lặng lẽ đem tay rút ra, bị bàn tay ấm áp như thế cầm sợ trái tim mình chịu nổi.

      Mặc Diễm ngồi sô pha phòng khách của Duy gia nhìn chung quanh vô cùng đơn giản nhưng mang lại cảm giác rất ấm áp.

      Duy Nhược Hề vào phòng mình sau đó đem cửa khóa lại rồi trực tiếp lắc mình vào gian. viên lỏa thạch sai biệt lắm khoản hai nắm tay, tính ra mấy ngàn lỏa thạch chất đầy phòng của Duy Nhược Hề rồi.

      Nhìn đống lỏa thạch to đùng Duy Nhược Hề thở dài, chuyện gì cũng phải che giấu là khó chịu, chờ đủ cường đại rồi cần phải lúc nào cũng đề phòng và lo sợ thế này. Mặc Diễm ngồi ở sô pha chờDuy Nhược Hề ra, vào phòng hơn 10 phút rồi sao còn chưa ra? Lấy lỏa thạch cũng cần nhiều thời gian như vậy .

      Duy Nhược Hề đem mấy tản đá dọn đẹp chút, chúng nó tràn ra làm cho thể mở cửa được. Nếu Mặc Diễm thấy cảnh này tin tùy tiện để đống lỏa thạch ở trong phòng. Ai, biết thế nào?

      “ Lỏa thạch ở trong phòng vào lấy…….xì,” Duy Nhược Hề ra khỏi phòng thấy Mặc Diễm ngồi cái ghế sô pha đơn nhắn đáng xinh đẹp chỉ vừa vặn cho ngồi Duy Nhược Hề cười ra tiếng. Mặc Diễm cao hơn cả cái đầu ngồi thứ đáng như vậy làm cho nhìn thấy mắc cười.

      thôi, vào thôi.” Mặc Diễm dường như cũng thấy ngồi cái ghế này có gì đáng cười chỉ bình tĩnh đứng dậy kéo Duy Nhược Hề vào phòng.

      Mặc Diễm có chút kỳ quái biết vì sao Duy Nhược Hề trực tiếp đem ra mà phải bắt tự lấy.

      Nhưng mà thời điểm khi bước vào cửa phòng của Duy Nhược Hề Mặc Diễm lại thất thần, là nhìn lầm rồi sao? Bên trong phòng là đống đá màu đen đen chính là lỏa thạch, Mặc Diễm cảm thấy thể tin được lại dụi dụi mắt.

      Duy Nhược Hề ở bên cạnh nhìn Mặc Diễm dụi mắt thấy thêm được vẻ mặt giật mình cùng thể tin của . Oa haha lại có thêm những vẻ mặt này, để nhìn hết các vẻ mặt của là chuyện khó khăn nha.

      “Làm sao có thể?” Mặc Diễm nhìn về phía Duy Nhược Hề. Dường như có chút thể tin, tiến về phía trước từng bước cầm lên khối lỏa thạch nhìn kỹ,đúng là lỏa thạch.

      Trong gian phòng này chất đầy lỏa thạch, ít nhất là mấy ngàn khối.

      “Cám ơn .” Mặc Diễm đứng lên lại nhìn về phía Duy Nhược Hề khóe miệng giơ lên lộ ra bộ mặt tươi cười rực rỡ. Nhiều lỏa thạch như vậy chỉ có thể chữa trị tốt kinh mạch của cha mà còn có thể giúp cha luyện hoàn thành bộ thể thuật kia.

      Duy Nhược Hề lại giống như choáng váng khi nhìn thấy Mặc Diễm cười.

      Mặc Diễm thấy chỉ đứng ngây ngốc ở đó đột nhiên cuối đầu hôn lên cái trán của Duy Nhược Hề, “Nhược Hề, cảm ơn.”

      “Lách cách.” Cửa phòng khách đột nhiên mở ra. Duy ba cùng Duy mẹ liền phát ngay đối diện với phòng khách có cậu thanh niên tuấn mỹ hôn con của ông bà.

      Duy Nhược Hề nghe được tiếng mở cửa máy móc quay đầu lại thấy ba mẹ mở to mắt nhìn và Mặc Diễm.

      “Ba...... Mẹ......,” Duy Nhược Hề đầu óc trống rỗng hoàn toàn biết chuyện gì chỉ nhớ Mặc Diễm trong nháy mắt hôn lên trán của .

      “Dạ xin chào bác trai bác .” Mặc Diễm bình tĩnh xoay người nhìn Duy ba cùng Duy mẹ mở miệng mỉm cười , hoàn toàn là bộ dáng thành thục chút giật mình.

      “Chào cháu…” Duy ba cùng Duy mẹ cũng đáp lời, chỉ thấy cậu con trái trước mắt cười quá mức rạng rỡ, hai người hoàn toàn yên lặng nhìn cười.

      “Ba, mẹ sau hai người về sớm vậy?” Duy Nhược Hề rốt cuộc tỉnh đến đem cửa chính đóng lại xong lại chạy qua kéo kéo tay ba mẹ còn sững sờ.

      Mặc Diễm chỉ mỉm cười lời nào.

      “Nga, ba mẹ có việc gì nên tan tầm sớm,” Duy ba cùng Duy mẹ cũng tỉnh táo lại nhìn cậu con trai còn đứng ngay cửa phòng của Duy Nhược Hề, “ Tiểu Hề, cậu này là ai vậy?”

      “Ah, ấy là bạn của con lại đây lấy vài thứ.” Duy Nhược Hề nhớ lại hình ảnh vừa rồi lại lập tức đỏ mặt.

      Đoán rằng ba mẹ tin lời của . “Lấy đồ?” Duy mẹ nghi vấn, bà tin tưởng chút nào, lấy đồ đâu cần phải hôn.

      “Bạn của Tiểu Hề, con lại đây ngồi chơi , chúng ta nấu cơm bọn con cứ tiếp tục . Chúng ta thấy gì hết.” Duy mẹ dứt lời liền lôi kéo Duy ba vào phòng bếp hoàn toàn cho Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề phản bác nửa lời. Cái từ ‘Bạn’ kia dường như còn đặc biệt nhấn mạnh.

      Duy Nhược Hề lại tiếp tục đỏ mặt, mẹ mình là hay tưởng tượng chẳng qua Mặc Diễm hưng phấn và cảm kích thôi. Cũng có cái gì nha.

      “Nếu ở lại ăn cơm chiều , thuận tiện tìm cái gì đó đem mấy tảng đá về.” Duy Nhược Hề trưng cầuý kiến của Mặc Diễm.

      “Được.” vẫn là thanh lạnh băng hàng ngày. Duy Nhược Hề cũng biết rốt cuộc là nguyện ý hay là bất đắc dĩ.

      Mặc Diễm nhìn nhìn vẻ mặt trang điểm vô cùng đậm của Duy Nhược Hề đột nhiên mở miệng :” tẩy trang , để gương mặt như vậy ảnh hưởng đến thèm ăn.” thích hóa trang thành như vậy.

      “......” Duy Nhược Hề ngoan ngoãn xoay người rửa mặt.

      Mặc Diễm thấy Duy Nhược Hề nghe lời rửa mặt mới giơ khóe miệng lên tiếng động nở nụ cười, nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc của khi hôn .

      Nhìn phòng chứa đầy lỏa thạch Mặc Diễm có loại cảm giác nên lời, kỳ diệu.

      Lúc đầu nghĩ Duy Nhược Hề có mấy khối lỏa thạch nghĩ đến kết quả lại là thế này, ngoài suy đoán của mọi người.

      Lúc đầu cứu còn giờ đây nhờ mới cứu được ba , cái này có phải được gọi là duyên phận hay ?

      Mặc Diễm ngồi xổm xuống, từng khối lỏa thạch chạy vào trong chiếc nhẫn gian của . Tuy cũng tò mò biết vì sao mà Duy Nhược Hề có được nhiều lỏa thạch thế này nhưng mở miệng hỏi trừ khi chính cho nghe, ai cũng có bí mật của riêng mình.

      Duy Nhược Hề rửa mặt gội đầu xong trả về hình dáng cũ bận bộ đồ đơn giản ra ngoài. ra ngoài liền thấy phòng lỏa thạch tại con khối nào.

      “Này…?” sao lại thế này a. Mặc Diễm giơ tay lên chỉ cho Duy Nhược Hề chiếc nhẫn gian của , “ Đây là nhẫn gian, tuy rằng được lớn lắm nhưng mà cất được đống lỏa thạch này cũng có vấn đề gì.”

      Vật gian sao? Duy Nhược Hề ngạc nhiên thôi, mặc dù có Mặc Trạc. Mặc Trạc là thần khí do thần chế tạo ra còn chiếc nhẫn gian này lại do con người làm ra. Đó là chuyện thần kỳ.

      Duy Nhược Hề sợ hãi than “rất thần kỳ nha, mua ở nơi nào?” Hẳn là thực quý .

      “Người khác đưa!,” Mặc Diễm thản nhiên nhìn Duy Nhược Hề cái rồi lại ra ngoài, “Toàn thế giới chỉ có 10 cái đạo cụ gian, cái này có được là cha của tôi cứu người chế tạo ra vật này. Cho nên người nọ tặng cho cha của tôi, cha tôi lại chuyển lại cho tôi. Nếu thích chờ tôi đem lỏa thạch trở về xong đưa lại cho .”

      Duy Nhược Hề thè lưỡi quá ra vật trân quý như vậy nha. còn tưởng rằng có thể dùng tiền mua được. Tẩy lớp trang điểm xong Duy Nhược Hề thoạt nhìn rất thoải mái toàn bộ làn da trắng trong thuần khiết lộ ra bên ngoài, mái tóc đen dài cũng xõa lưng.

      “Tôi lấy thứ này cũng có chỗ dùng.” Dù sao có Mặc Trạc.

      “Đúng rồi, tiền lỏa thạch tôi còn bị thiếu phần nên phần đó tôi trả cho sau được ?” Mấy ngàn lỏa thạch ít nhất cũng phải 10 triệu tinh cầu, Mặc gia lấy ra kịp số tiền này.

      cứu tôi ba lần rồi, nếu tôi sớm chết cho nên mấy khối đá kia tặng cho , chúng nó ở chỗ tôi cũng có việc gì dùng. xem có đủ hay , nếu đủ tôi đưa thêm. Đương nhiên nếu cảm thấy ngại hãy đáp ứng tôi điều kiện .” Bởi vì sợ Mặc Diễm chối từ việc chịu lấy tiền cho nên Duy Nhược Hề đưa ra cái điều kiện.

      “Được.” Mặc Diễm lưu loát trả lời hoàn toàn có nửa điểm muốn chối từ.“Điều kiện gì?”

      Nga, khó khăn, điều kiện gì nhỉ. “ Nếu gả cho tôi .” Duy Nhược Hề rất hay giỡn, chuyện này tuyệt đối là giỡn.

      “Được.” Vẫn như cũ Mặc Diễm lưu loát trả lời có nửa điểm do dự.

      “…..”Duy Nhược Hề choáng váng, chỉ là giỡn thôi nha, Mặc mỹ nam cần tưởng ,.

      “Khụ, cái kia. Tôi hay giỡn chờ khi nào tôi nghĩ ra điều kiện gì với sau.” dám nghĩ đến Mặc Diễm thế nhưng đồng ý.
      Kem Đálinhdiep17 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 79: Xong rồi, bị lộ rồi!

      “Lương Thành, thử xem Tiểu Hề cùng cậu thanh niên kia có quan hệ gì a?” Duy mẹ ở phòng bếp vừa vội vàng làm đồ ăn vừa hỏi Duy ba. D

      uy ba mang vẻ mặt khó chịu, “Ngay cả hôn cũng hôn rồi em xem có quan hệ gì?” Hừ, cũng dám chạy đến nhà mình hôn trộm bảo bối của nhà mình nữa chứ.

      Duy mẹ vẻ mặt rất vui mừng, “ Khẳng định là bạn trai của Tiểu Hề, Tiểu Hề cho cậu ta biết nó trở lại.” Duy Nhược Hề vẫn cũng chịu để cho người khác biết mình trở lại vậy mà tại có thể đem cậu thanh niên kia về nhà khẳng định đó là bạn trai của Tiểu Hề.

      “Cậu kia lớn lên tốt nha, nhìn còn đẹp hơn cả Viêm Bân. Mỗi lần nhìn thấy Viêm Bân là tôi liền thấy ghét.” Duy mẹ mỗi khi nghĩ đến Viêm Bân đối xử thế nào với Tiểu Hề lại bực lên chịu tha thứ Viêm Bân.

      Hừ, Duy ba hừ lạnh tiếng, đẹp thể làm cơm ăn, con mình sắp bị đoạt rồi nên Duy ba hoàn toàn mang vẻ mặt vui.

      “Ai nha, hừ cái gì? Chẳng lẽ hài lòng về con rể? Người tốt như vậy mà hài lòng cái gì?” Duy mẹ nắm lỗ tai Duy ba phen. Bà cảm thấy rất vừa lòng con rể, con bà ánh mắt sai.

      “Đau, đau bà xã à chút thôi, tôi sai lầm rồi. tôi vừa lòng mà vừa lòng tuyệt đối vừa lòng.” Duy ba vừa che chở lỗ tai vừa kêu rên, quả nhiên thể khiêu chiến với quyền uy của bà xã. Tuyệt đối được phản kháng.

      Kỳ Duy ba cũng phải là hài lòng với Mặc Diễm mà chỉ thấy Mặc Diễm quá đẹp mắt, nhất là khi cậu ta tươi cười thiếu chút nữa làm cho ông cũng bị mê hoặc, người này rất nghiệt nha.

      “Này còn được.” Duy mẹ thu hồi cái tay của mình. “Nhanh chân nhanh tay lên chút nào. ra ngoài bảo Tiểu Hề vào gian bắt ít cua đem ra. Lần đầu tiên con rể tới nhà cần phải chiêu đãi tốt nha.”

      Duy ba cứ như vậy mà bị dâm uy của Duy mẹ khuất phục chạy ra ngoài bảo Duy Nhược Hề bắt cua.

      Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm ngồi bên trong phòng khách cũng biết về cái gì nên mở TV lên xem. Mở lên đúng ngay chương trình khoa học về cách hôn và vấn đề sinh sản.

      Duy Nhược Hề khó khăn lắm mới khôi phục lại sắc mặt trong nháy mắt biến đỏ trở lại. Bình thường đều là tin tức khoa học máy móc này nọ sau hôm nay lại đến vấn đề này. Duy Nhược Hề dưới đáy lòng thầm xấu hổ.

      Còn Mặc Diễm chút xấu hổ cẩn thận nhìn màn hình TV chút ảnh hưởng cũng có.

      Mặc Diễm chăm chú xem như vậy có nên đổi kênh a, Duy Nhược Hề cứ như vậy tự nhiên, trong lòng kêu rên thôi.

      “Tiểu Hề, con lại đây ba nhờ chút.” thanh của Duy ba vang lên từ cửa phòng bếp giải cứu Duy Nhược Hề biết phải làm sao.

      “Dạ, con tới liền.” Duy Nhược Hề quay sang với Mặc Diễm, “tôi phụ ba mẹ nấu cơm ngồi ở đây xem TV chút, đợi lát nữa là có cơm ăn rồi.” Sau đó đợi Mặc Diễm trả lời Duy Nhược Hề liền nhanh chóng trốn đến phòng bếp.

      “Ba gọi con có chuyện gì?” lão ba là tốt mới vừa cứu thoát phen. Lạnh băng kia có lực sát thương lớn, Duy Nhược Hề sợ mình ở nơi đó lát nữa bị đông thành khối băng mất.

      “Mẹ con bảo vào gian bắt ít cua ra.” Duy ba vẻ mặt mất hứng ô ô nhìn con sắp bị người khác bắt .

      Tuy rằng Duy mẹ hiểu lầm Mặc Diễm chính là bạn trai của Duy Nhược Hề nhưng mà mẫu hậu ra lệnh thể làm, Duy Nhược Hề ngoan ngoãn vào gian bắt cua. tại trong gian con cua nhiều vô kể a.

      Sau khi lấy cua ra Duy Nhược Hề vẫn dám đối mặt với lạnh băng kia nên cũng vào phòng bếp hổ trợ, kết quả thiếu chút nữa bị Duy mẹ tra tấn lấy khẩu cung mà chết. “Tiểu Hề, tụi con làm sao mà quen nhau được?”

      “Tiểu Hề, cậu ấy tên là gì? tại chúng ta ngay cả tên cậu ta còn biết nữa.”

      “Tiểu Hề, nhà bạn con ở đâu? Con có tới chơi lần nào chưa? Có gặp người nhà cậu ta bao giờ ?” “

      Tiểu Hề, cậu ta……”

      “Tiểu Hề, cậu ta……”

      Duy Nhược Hề hoàn toàn bị Duy mẹ làm cho muốn hôn mê, căn bản cũng nhớ mình rốt cuộc làm sao mà trả lời được đống vấn đề này.

      Cơm tối cuối cùng cũng được làm xong, Duy Nhược Hề trốn thoát khỏi phòng bếp, đem đồ ăn dọn lên bàn. Duy mẹ làm đến tám món ăn và phần canh.

      Duy mẹ vô cùng nhiệt tình tiếp đón Mặc Diễm, Mặc Diễm lúc nào cũng cười tủm tỉm còn cảm tạ Duy mẹ nhiều.

      Duy Nhược Hề trong lòng thầm khinh bỉ Mặc Diễm, hừ, đối với người nhà của phóng điện còn đối với trưng ra bộ mặt lạnh như băng.

      “A, con ngồi đây với Tiểu Hề này, cứ tự nhiên giống như ở nhà con vậy đừng có khách sáo nhé.” Duy mẹ đem Mặc Diễm đến ngồi bên cạnh Duy Nhược Hề, mẹ vợ nhìn con rễ càng nhìn càng vừa lòng nha.

      “Dạ, cảm ơn bác .” Mặc Diễm lại mỉm cười làm cho mọi người thêm trận hoảng hốt.

      Um, ăn ngon, Mặc Diễm động tác ưu nhã bàn ăn, hương vị thực phải mỹ vị bình thường, xem ra còn rất nhiều chuyện biết về Duy Nhược Hề, Mặc Diễm vừa ăn vừa suy nghĩ.

      cảm thấy cảm giác với Duy Nhược Hề rất thần kỳ, lúc đầu làm cho người ta hơi phiền chút, nhưng bây giờ lại làm cho người ta ngừng kinh hỉ, làm nhịn được muốn tiếp cận , giải đáp .

      Ân ân, về sau có nên thường xuyên đến ăn chực cơm ? Mặc Diễm trong lòng thầm nghĩ.

      “Con tên là Mặc Diễm đúng ? Tiểu Hề nhà bác chịu kể chuyện của nó cho ai nghe cả.” Duy mẹ lại bắt đầu hỏi ron hỏi ren Mặc Diễm.

      “Đúng vậy, con tên là Mặc Diễm, chuyện này thể trách Tiểu Hề được, lẽ ra con phải đến gặp mặt bác trai bác sớm hơn, đều là lỗi của con hết.” giọng của Mặc Diễm lúc này ấm áp như ngọc còn vẻ lạnh như băng thường ngày.

      “Phụt,” Duy Nhược Hề đem canh trong miệng phun ra hết, vì sao lời của ta nghe ái muội như vậy chứ? Giống như hai người bọn họ có quan hệ gì.

      “Nhược Hề, có việc gì chứ?” Mặc Diễm quay đầu ôn nhu nhìn Duy Nhược Hề, lại dùng tay nhàng vỗ vỗ vào lưng Duy Nhược Hề, mặt lại lộ ra nét lo lắng.

      “......” Duy Nhược Hề choáng váng, hoàn toàn biết tại là tình huống gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn vẻ mặt ôn nhu của Mặc Diễm, giống như ở trong mộng.

      Duy mẹ nhìn thấy hai người ân ái như vậy ở bên cạnh trộm cười, còn Duy ba hé ra cái mặt than.

      “Ăn cơm, ăn cơm,...” Duy mẹ bảo mọi người cứ tiếp tục ăn cơm lại thấy ông xã mình hé ra khuôn mặt than lợi dụng ở dưới bàn ai nhìn thấy đạp ông xã cái. Duy ba bị đau hận hận nhìn Duy mẹ.

      Sau đó Duy mẹ thừa lúc ăn cơm hỏi chuyện nhà của Mặc Diễm, nhà ở đâu? Trong nhà có ai? Ba mẹ tên gọi là gì? làm nghề gì?....chỉ còn thiếu đem tổ tông 18 đời của Mặc Diễm ra hỏi.

      Mặc Diễm vẫn lắng nghe và nhất nhất trả lời, mặt vẫn nụ cười, thanh ôn nhuận cùng với hình ảnh hàng ngày khác xa ngàn dặm.

      Duy Nhược hề nhìn thấy như thế ngẩn người cảm thấy đầu óc hỗn độn.

      “Ha ha, Mặc Diễm, con khi nào thích Tiểu Hề nhà bác vậy?” Duy mẹ vẫn tiếp tục hỏi càng hỏi càng vui vẻ, tại hỏi đên vấn đề cá nhân của hai người.

      Mặc Diễm tiếp tục mỉm cười,“Trước kia chúng con từng có vài lần chi duyên, nửa năm trước con ở khu hoang vu cứu Tiểu Hề ra ngoài, lúc đó con rất kinh ngạc. Tiểu Hề khi đó biến hóa rất lớn…..”

      Khi đó cứu Nhược Hề ra ngoài vô cùng kinh ngạc. hoàn toàn khác hẳn trước kia, kể từ đó Mặc Diễm cảm thấy hứng thú và tò mò với .

      Nửa năm trước ở khu hoang vu cứu Nhược Hề ra, nửa năm trước ở khu hoang vu cứu Nhược Hề ra!

      Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đầu giống như bị ai đó đánh trở nên thanh tỉnh lại.

      Trong đầu chỉ còn lại có Duy nhất ý niệm: Xong rồi, bị lộ rồi!
      Kem Đá, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :