1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mặc Trạc - Bồ Đào Hảo Toan (182/255) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 65: Biến hóa.

      Duy Nhược Hề thông qua tinh thần lực nhìn chăm chú vào mảnh mênh mông rộng lớn có màu đen ở bên ngoài. Cái này là tình huống gì đây?

      nền đất đen nhìn vô cùng cứng rắn, mặt hề có cây cỏ nào sinh sống. Trong vòng bán kính mấy trăm thước chỉ có mình ngồi ngốc trong căn phòng. Xung quanh cũng vật kiến trúc nào.

      Vì sao lại như vậy chứ, ông trời ạ, ông đừng có đùa giỡn tôi, Duy Nhược Hề khó mà tin được hoàn cảnh của lúc này.

      Duy Nhược Hề vẫn tin, cứ tiếp tục làm cho tinh thần lực lan ra bên ngoài, càng ngày càng khuếch tán thêm, 1000 thước......1500 thước ...

      ....2000 thước........3000 thước...... dặm.......hai dặm.... ...

      Duy Nhược Hề cảm thấy tuyệt vọng, căn bản nhớ mình khuếch tán tinh thần lực ra bao xa bên ngoài mảnh đen mênh mông kia. Nhưng mà toàn bộ chỉ là mặt đất cứng rắn, thậm chí vật kiến trúc nho cũng thấy qua.

      Tại sao lại như vây, tại sao lại có thể....Duy Nhược Hề tuyệt vọng xụi lơ ngồi đất lạnh. Ông trời định đem nhốt chổ này cả đời sao? Duy Nhược Hề vốn tưởng Bạch Linh Nhi đem nhốt vào khu Bình Dân hoặc là Văn Minh khu, ngờ ả ta lại ngoan tuyệt thế này, đem bỏ nơi hoang vu xa xăm đến thế.

      Bởi vì chiến tranh cho nên dân số của nhân loại giảm kịch liệt, dẫn đến tình trạng có rất nhiều địa phương có người ở. tại địa cầu chia ra làm bốn phân khu. Chỗ Duy Nhược Hề vẫn ngây ngốc ở trước kia có tên làm Viêm Hoàng, ngoài ra còn ba khu khác là Hoa Hạ, Mĩ Sỉ, Tây Điến. Trừ bỏ bốn địa phương này ra tất cả các nơi còn lại đều là đất cứng hoang vu cùng biển.

      tại Duy Nhược Hề bị nhốt tại vùng hoang vu, những nơi như thế này thi căn bản có người đến.

      Duy Nhược Hề nằm sàn biết bao lâu mới mạnh mẽ tỉnh ngộ lại.

      được, thể như thế, ba mẹ cùng Tiểu Hạo còn chờ ở nhà, nhất định phải trở về, nhất định phải trở về, bằng bọn họ rất thương tâm. Duy Nhược Hề dùng tay áo lung tung lau nước mắt. Sau đó mạnh mẽ phóng xuất tinh thần lực ra ngoài, vẫn….vẫn cứ khuếch tán ra bên ngoài đến khi Duy Nhược Hề cảm thấy đau đầu mới dừng lại. biết tinh thần lực khuếch tán ra bao xa mà người Duy Nhược Hề cũng thấy, chỉ toàn là đất đen trơ trọi.

      Bởi vì đầu rất đau cho nên Duy Nhược Hề phải trở về gian, sợ làm lãng phí dưỡng khí ở bên ngoài.

      biết có phải do sử dụng tinh thần lực quá độ hay do vài ngày liên tục được nghỉ ngơi cho tốt mà Duy Nhược Hề vừa trở lại trong gian được bao lâu dựa vào người Đào Đào mà nặng nề ngủ.

      “Đào Đào, chị Tiểu Hề rốt cuộc là làm sao vậy?” chính là giọng của Bình Bình.

      “Mình cũng ràng, chắc là có chuyện gì đó khó giải quyết, chị Tiểu Hề lại muốn làm chúng ta lo lắng nên ở trước mặt chị Tiểu Hề chúng ta cần nhắc đến vấn đề khó khăn đó.”

      “Biết rồi.” Bình Bình cùng nhu thuận đáp.

      “Mẹ, đừng thương tâm.” Duy Hạo an ủi Tề Tiểu Mẫn ngồi khóc sô pha, “Chị nhất định có việc gì….”

      “Nhưng mà ba ngày rồi, ô ô….Tiểu Hề có thể đâu được nha?” Tề Tiểu Mẫn lại ôm cổ Duy Hạo tiếp tục khóc, “Ô ô…Tiểu Hề của mẹ…”

      Duy Hạo thể trả lời Duy mẹ, cậu chỉ biết trầm mặc, chị cậu mất liên lạc ba ngày rồi. Những nơi Duy Nhược Hề có thể cậu tìm hết cả rồi, thậm chí nhà bác của bọn họ cậu cũng nhưng mà cũng tìm ra được.

      Từ ngày đầu tiên Duy Nhược Hề mất tích bọn họ liền báo cho cảnh sát nhưng bọn họ chỉ hỏi ít vấn đề rồi khi tìm được thông báo về nhà, Duy ba mấy ngày nay cũng chạy biết bao nhiêu cục cảnh sát nhưng cũng có thêm tin tức gì, cứ mỗi lần như vậy đều nhận được câu là về nhà chờ. Nhưng mà cả nhà bọn họ làm sao ngồi yên mà chờ được, cũng ba ngày vẫn tìm được manh mối vì sao Duy Nhược Hề mất tích.

      “Két.” Tiếng cửa lớn mở ra, Duy ba từ bên ngoài về nhưng vẫn mang theo vẻ mặt trầm.

      “Lương Thành, thế nào? Có tìm được con ? Cảnh sát thế nào?” Duy mẹ lại vội vàng tiến đến bên cạnh Duy ba chờ đợi câu trả lời của ông.

      Duy ba thở dài hơi rồi lắc đâu, những nơi có thể bọn họ đều qua, đường phát tờ rơi, còn mạng khỏi phải , thông tin tìm kiếm cũng tràn ngập nhưng mà chút manh mối cũng tìm được.

      “Tại sao? Tại sao lại thế này?” Duy mẹ sắc mặt tái nhợt thào tự , “Ông trời! Tại sao lại đối xử với Tiểu Hề của tôi như vậy?”

      “Mẹ”

      “Tiểu Mẫn..”

      Cuối cùng Duy mẹ chịu nổi kích liền hôn mê bất tỉnh.

      Bạch Linh NhI hờ hững nhìn tờ thông báo tìm người đường cười lạnh liên tục. Hừ, quả nhiên có đoán sai, Duy Nhược Hề khẳng định còn ở trong cái phòng kia. đáng tiếc nha, các người thể nào tìm được nó đâu. tại a, khẳng định là chết ngạc bên trong căn phòng kia rồi. Viêm Bân chỉ có thể là của mình ả, ai cũng hừng tranh.

      Bạch Linh Nhi tao nhã xoay người đến Viêm gia.

      “Chết tiệt, vì cái gì lại tự nhiên thấy đâu?” Viêm Bân ngồi trong Viêm gia đối mặt với những thuộc hạ chờ nhận mệnh.

      “Dưỡng mấy người vô ích, chuyện nho như thế cũng làm xong, cút, cút hết cho tôi. ra ngoài tìm người, tìm được cũng đừng về đây nữa.”

      Viêm Bân phiền não vò rối mớ tóc đầu, ba ngày trước biết tin Duy Nhược Hề mất tích liền cho người tìm kiếm nhưng mà ba ngày trôi qua rồi, chút tin tức cũng tra ra được.

      Làm sao lại có khả năng này được, Viêm Bân dùng sức đánh vào đầu mình, dựa vào quan hệ rộng lớn của Viêm gia tra ra người mất tích khó nhưng tại sao lại tìm được Duy Nhược Hề. Đáy lòng của tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng. sờ sờ vị trí nơi trái tim, cảm thấy bên trong ấy vô cùng đau đớn.

      “Thích… ấy sao?” Viêm Bân vuốt ngực mình lại thào chỉ mình nghe.

      “Bân!” cửa phòng vang lên giọng ôn nhu cùng lo lắng.

      “Ai cho vào đây?” Viêm Bân lạnh lùng nhìn Bạch Linh Nhi đứng ở ngoài cửa lại tiếp, “ ra ngoài ngay!”

      “Bân, tại sao lại hung dữ với em như vậy?” Bạch Linh Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Viêm Bân, “ Bác mấy ngày nay có ăn uống gì hết nên em lo lắng cho .”

      Viêm Bân phiền chán liếc nhìn Bạch Linh Nhi cái lại nhớ đến Duy Nhược Hề mất tích nhưng nhìn thấy Bạch Linh Nhi ngồi đây Viêm Bân càng thấy này đáng ghét.

      “Chết tiệt, này rốt cuộc chạy đâu rồi.” Viêm Bân phiền não cứ ở trong phòng tới lui.

      Bạch Linh Nhi cuối đầu nhịn cười liên tục, hừ, muốn tìm Duy Nhược Hề sao?

      đáng tiếc, cả đời cũng tìm ra nó đâu.

      Bởi vì Viêm Bân tìm kiếm Duy Nhược Hề cho nên Bạch Linh Nhi đưa cho Đại Ba cùng Tiểu Ngũ thêm ít tiền để bọn chúng khu khác thời gian.

      Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng tỉnh lại, mờ mịt đánh giá xung quanh chút mới mạnh mẽ bừng tỉnh. lại nghĩ đến chuyện bị nhốt hoàn toàn trong gian.

      Tùy tiện ăn vài trái cây cho no bụng Duy Nhược Hề lại lắc mình rời khỏi gian tiếp vào cái phòng thép kia. Ngay cả đèn Duy Nhược Hề cũng thèm mở lên liền trực tiếp đem tinh thần lực phóng ra bên ngoài.

      Vẫn như trước là vùng đất hoang vu đen tối, Duy Nhược Hề vẫn tin, lại tiếp tục cho tinh thần lực tán ra xung quanh cứ tiếp tục như thế đến khi Duy Nhược Hề cảm thấy đầu bắt đầu đau mới dừng lại.

      Sau đó lại nhanh chóng trở về gian để tiết kiệm ít dưỡng khí bên ngoài. Vào trong gian Duy Nhược Hề từng ngụm từng ngụm hít thở, cơn đau đầu mới dần dần giảm bớt . Mỗi lần đem tinh thần lực toàn bộ phóng ra bên ngoài đầu rất đau, hẳn là do tinh thần lực đến điểm cực hạn .

      Mấy đứa Đào Đào muốn lại thôi, bọn chúng muốn biết ít tình huống của Duy Nhược Hề. Nhưng mà, lại uể oải phát , cho dù có hỏi bọn chúng cũng giúp được cái gì, chúng nó chỉ là mấy cái cây có tư tưởng thôi, chuyện gì cũng thể giúp.

      Duy Nhược Hề cảm thấy nghỉ ngơi đủ lại tiếp tục lắc mình ra bên ngoài,tiếp tục phóng thích tinh thần lực. tại Duy Nhược Hề quen với việc thu phóng tinh thần lực. Nhưng cuối cùng Duy Nhược Hề cũng biết tinh thần lực của có thể trải qua diện tích bao nhiêu, chỉ miết mỗi lần phóng thích tinh thần lực càng xa thêm chút, phạm vi được mở rộng thêm chút.

      Duy Nhược Hề lại lần nữa phóng thích tinh thần lực, tin tưởng rằng chỉ cần làm cho tinh thần lực đến được Viêm Hoàng có khả năng được cứu vớt.

      Trước đây bởi vì yếu đuối mà ngay cả phản kháng cũng có, nhưng kiếp này có gia đình có vướng bận cho nên Duy Nhược Hề tuyệt đối thể mất , nhất định cho phép.

      nhất định phải trở về nhất định phải bắt Bạch Linh Nhi phải trả giá. Trước đây Duy Nhược Hề cho rằng chỉ cần người nhà cùng chỗ sống cuộc sống bình yên là tốt rồi, cũng có dục vọng gì. Nhưng mà lại luôn có người tìm phiền toái , như vậy cũng cần trở nên cường đại, khi mình có đủ thế lực rồi những người đó mới dám trêu chọc nữa. Khi mạnh lên rồi mới có thể bảo vệ mình và gia đình. Khi đó mới có cuộc sống bình thản.

      Cho nên cần phải mạnh mẽ, phải cường đại, chẳng sợ gian nan nhất định phải làm được để cùng người nhà sống tốt. Duy Nhược Hề trong lòng thầm cảnh cáo chính mình, tuyệt đối được mềm lòng và yếu đuối giống trước kia.

      khi Mặc Trạc bị phát cường đại đì làm sao bảo vệ được người nhà, lúc đó chỉ có thể nhìn cả nhà bị diệt vong. Còn khi đủ cường đại và có thế lực toàn thế gới biết cũng sợ.

      Tâm tư Duy Nhược Hề chậm rãi phát sinh biến hóa, tại còn mờ mịt nữa, chỉ còn lại kiên định.

      Đầu còn đau như cũ Duy Nhược Hề lại lắc mình ra ngoài gian, tiếp tục tán tinh thần lực ra bên ngoài. Cứ tiếp tục như thế đau đầu quay trở lại gian, hết đau ra ngoài phóng tinh thần lực.

      “Đáng chết, đủ dưỡng khí.” Duy Nhược Hề thu hồi lại tinh thần lực. cảm thấy ngực rất nặng nề, hô hấp thông vội vàng lắc mình vào gian.

      Duy Nhược Hề ngồi ở dưới gốc cây đào, trong lúc vô ý thức nắm nó chặt. Bên ngoài tại còn dưỡng khí vậy khi vào phòng phóng tinh thần lực thể hô hấp. Cho nên tại cần tập ngừng thở khi phóng tinh thần lực. Nhưng mà Duy Nhược Hề ở trong gian làm thử chỉ có thể nhịn được 1 phút. Mà phút đó đâu có dễ dàng, phải nghẹn đến đỏ mặt tía tai mới làm được.

      Sau đó Duy Nhược Hề bắt đầu nín thở vào trong phòng phóng thích tinh thần lực ra ngoài. Vừa mới bắt đầu chỉ lo nín thở ngay cả phóng tinh thần lực cũng thể làm. Sau đó chậm rãi mới có thể vừa nín thở vừa phóng tinh thần lực, bên đem mười đời tổ tông của Bạch Linh Nhi thăm hỏi ân cần.

      Bởi vì nín thở được lâu lắm cho nên tinh thần lực còn có phóng xa phải dừng lại.

      năm sau!

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, Duy Nhược Hề vẫn cứ mỗi ngày luyện tập bỏ bữa nào.

      Duy Nhược Hề biết ngây người ở trong này bao nhiêu lâu. chỉ biết thời gian nín thở được càng ngày càng lâu, tinh thần lực cũng được phóng xa hơn. Nhưng mà cũng vẫn như trước kia chưa từng gặp qua người nào. Chỉ toàn là mênh mông đất đen ở bên ngoài. Duy Nhược Hề căn bản biết được nơi ở cách nhà mình bao xa, chỉ biết điều duy nhất là tinh thần lực của mỗi ngày càng tiến bộ, thời gian nín thở cũng càng ngày càng lợi hại hơn. Mỗi ngày Duy Nhược Hề đều giành khoản thời gian cho luyện nín thở cùng tập tinh thần lực. Sau đó tán gẫu với mấy cây ăn quả.

      Bởi vì người Duy Nhược Hề chỉ có bộ quần áo cho nên cái thảm lông trong gian cũng bị trưng dụng làm thành quần áo. Cái thảm tuy dài nhưng lớn lắm cho nên khi quấn lên người trông có vẻ hơi ngắn. Đại khái chỉ có thể che từ ngực đến phần bắp đùi. Nhưng mà ở trong gian có ai khác cho nên Duy Nhược Hề cũng sợ bị người khác nhìn đến.

      tại Duy Nhược Hề có biến hóa vô cùng lớn, biết có phải do mỗi ngày ở trong gian hay ăn gì đó bên trong mà làn da của Duy Nhược Hề trở nên sáng lạng có cảm giác như trong suốt nhìn như cánh của đóa phù dung nõn nà, trong như sương trắng như tuyết cũng quá. Bởi vì thức ăn của toàn là rau dưa trái cây trong gian nên toàn thân thể chút sẹo nào.

      Nguyên bản tóc của Duy Nhược Hề lúc đầu chỉ đến vai được mượt và đen cho lắm nhưng giờ đây óng ánh đen bóng như tơ. Còn dài hơn trước rất nhiều, nhìn vào trông giống như tơ lụa. Vì tóc hơi dài cho nên Duy Nhược Hề đem mớ tóc ấy buộc lên thế nhưng lại làm cho cả khuôn mặt của có nét quyến rũ. biết có phải vì trong lòng biến hóa hay mà nhìn Duy Nhược Hề bây giờ làm cho người ta cảm thấy thay đổi rất nhiều. Ánh mắt ngơ ngác trước đây bây giờ tràn đầy linh động làm cho người khác có cảm giác thanh nhã thoát tục.

      Đoán chừng nếu Duy Nhược Hề thấy được bộ dáng bây giờ của mình cũng dám tin.

      Lúc này Duy Nhược Hề nằm trong gian đùa với con cua, tại còn nôn nóng như trước kia, còn giành hết thời gian cho việc vào phòng nín thở và phóng tinh thần lực nữa. giành thời gian ở trong gian bắt cua tâm với cây ăn quả và ngủ nhiều.

      Dường như đùa con cua quá mức nhàm chán, Duy Nhược Hề thuận tay đem nó bỏ trở lại hồ nước. Bởi vì có lửa cho nên Duy Nhược Hề có ăn cua, cũng dám ăn sống cho nên cua trong gian càng ngày càng nhiều. Cuối cùng bọn chúng nhiều quá, hồ nước đủ chứa cho nên bò lên bờ. Duy Nhược Hề còn biện pháp nào khác chỉ còn cách đào thêm hồ nước ở bên cạnh, sau đó đem phần cua dời qua. Như thế bọn cua mới còn hoành hành khắp nơi.

      Kết quả biết vì nguyên nhân gì mà Mặc Trạc vốn chỉ có 3 mẫu đất lại tăng lên thành 10 mẫu.

      Bởi vì trong gian lúc trước có vài bụi hoa mẫu đơn nhưng tại phát triển thành mảnh lớn hoa mẫu đơn. Duy Nhược Hề chỉ dùng mẫu đất để trồng trọt đồ ăn cho nên những mảnh đất còn lại do thời gian dài quá có để ý đến mà mọc ra mảnh cỏ xanh. Duy Nhược Hề mỗi khi có việc gì làm lại lăn qua lăn lại đám cỏ đó. Bên trong đám cỏ xanh còn mọc thêm đủ loại hoa dại, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

      Cổ thụ gia gia lâu như vậy mà cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

      Ngẫu nhiên ngày nọ, Duy Nhược Hề phát giữa những cành lá rậm rạp của cây cổ thụ có cái tổ, bên trong cái tổ đó còn có quả trứng. Cái quả trứng ấy ước chừng cở nắm tay Duy Nhược Hề, hơn nữa quả trứng ấy lại có toàn màu đỏ. quả trứng còn có mấy hình hoa văn.

      Duy Nhược Hề cũng từng rối rắm biết vì sao trong gian lại có quả trứng kỳ lạ như thế. Cuối cùng lại nghĩ đến biện luận nổi tiếng ở kiếp trước mà biết, đó là quả trứng có trước hay con gà có trước. Cho nên thấy trong gian có quả trứng đành suy rằng trứng có trước, cuối cùng cũng còn rối rắm vấn đề này nữa.

      Duy Nhược Hề mỗi khi rãnh rỗi dùng hai tay bao quả trứng lại, hy vọng có thể dùng nhiệt độ của cơ thể mình mà ấp quả trứng kỳ lạ này.

      Giống như hôm nay, Duy Nhược Hề có việc gì làm lại ấp trứng, sau đó dựa vào gốc của Đào Đào.

      “Ba, Mẹ, Tiểu Hạo. Tiểu Hề rất nhớ mọi người, mọi người chắc cũng rất nhớ Tiểu Hề, mọi người có hay cho rằng con chết? Ba mẹ chắc rất thương tâm phải ? Con chính là đứa bất hiếu mà...” Duy Nhược Hề cuối đầu lầm bầm.

      “Bạch Linh Nhi....tôi vẫn nên cảm tạ , nếu phải bởi vì tôi vĩnh viễn đều sống yếu đuối, ngốc ngốc hề hề qua cả đời. Tôi bây giờ có nên cảm tạ đây.” Duy Nhược Hề cười khẽ ra tiếng, khi ngẩn đầu lên ánh mắt lưu chuyển ánh lên tia sắc bén.

      “Cũng nên ra ngoài nhìn xem chút, cũng chừng cần dùng tinh thần lực đến Viêm Hoàng mà cũng có thể gặp được người khác.” Duy Nhược Hề dứt lời xong lại lắc đầu tự giễu chính mình. “Cũng khờ, đến bây giờ vẫn còn ôm ảo tưởng này.”

      Duy Nhược Hề lắc mình rời khỏi gian tiến vào phòng, bên trong đèn bật lên Duy Nhược Hề cũng cần, trong phòng này chút dưỡng khí cũng có, lại tản ra mùi khó chịu do phòng óc bị phong kín thời gian dài.

      Duy Nhược Hề đem tình thần lực phóng ra bên ngoài, trong nháy mắt tinh thần lực đến nơi rất xa. Đây chính là kỹ năng mà Duy Nhược Hề vì đủ thời gian hít thở mà luyện thành.

      tiếp tục khuếch tán tinh thần lực ra xa thêm nữa.

      Di, kia.....kia là cái gì?


      Chương 66: Được cứu vớt.

      Lọt vào trong ánh mắt của Duy Nhược Hề là điểm trắng. đem tinh thần lực khuếch tán ra chút nữa. Đợi đến gần chỗ điểm trắng đấy Duy Nhược Hề mới phát đó là người, người mặc áo trắng.

      Duy Nhược Hề áp chế nội tâm kích động, tiếp tục nghẹn khí mà quan sát cái người mặc áo trắng xa xa kia, hình như là người đàn ông....Này, như thế nào lại là ta?

      Duy Nhược Hề quan sát người con trai thân áo trắng kia, kỳ lạ, ấy làm sao mà mặc toàn áo trắng lại còn chạy đến chỗ này. Trước kia từng thấy ta vài lần nhưng toàn bận đồ đen nha. Vâng, cái người toàn thân áo trắng kia chính là Mặc Diễm, là cái người cứu Duy Nhược Hề vài lần.

      Duy Nhược Hề cảm thất kỳ quá, vì sao mỗi lần gặp nạn đều gặp phải Mặc Diễm, dường như hai người bọn họ rất có duyên.

      Duy Nhược Hề bình phục lại tâm tình kích động, bình thường đều dùng tinh thần lực cùng bọn Đào Đào chuyện, tuy rằng dễ dàng nhưng đó là khoản cách gần cho nên Duy Nhược Hề cũng dám khẳng định khoản cách xa như vậy có thể thành công hay .

      Duy Nhược Hề đem lời muốn ra xuyên qua tinh thần lực truyền tống đến nơi của Mặc Diễm. “Cứu tôi.”

      Mặc Diễm đứng mảnh đất màu đen mình ra chung quanh, hôm nay chạy theo con quái vật đến nơi hoang vu này. đuổi theo nó liên tục vài giờ cho nên thể lực cũng cạn kiệt ít, giờ muốn chống đỡ nổi nữa. ngờ con quái vật kia lại lợi dụng lúc yếu nhanh chóng tăng tốc thoát khỏi tầm mắt của . Con quái vật kia toàn bộ đều mày đen, trùng lập màu sắc với nơi hoang vu thế này cho nên tìm hoài cũng thấy bóng dáng nó đâu. Mặc Diễm nhíu mày chuẩn bị xoay người rời .

      “Cứu tôi.” giọng ôn nhu mềm mại tiến vào lỗ tai Mặc Diễm, vốn muốn bước rồi nhưng lại ngừng lại. Mặc Diễm kinh ngạc quay đầu nhìn xung quanh. phát thanh này có chút quen thuộc, giống như từng nghe ở đâu rồi.

      Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực quan sát Mặc Diễm, phát ta sắp sau đó vội vàng nghĩ, “ Cứu tôi. Tôi là Duy Nhược Hề, ở địa khu Viêm Hoàng, Bắc phố, Văn Minh Khu, còn nhớ ?”

      Mặc Diễm rất kinh ngạc khi nghe được thanh kia. nhớ đó là Duy Nhược Hề, cái người mất tích năm kia. năm này mạng, đường nơi nơi đều thấy thông báo tìm Duy Nhược Hề. Nếu chỉ có như vậy cũng là chuyện bình thường nhưng chính là, Viêm đại thiếu gia cũng tìm kiếm Duy Nhược Hề, lúc đầu là bí mật tìm kiếm nhưng sau đó lại công khai tìm kiếm ở khắp nơi. Viêm Hoàng, Hoa Hạ, Mĩ Sĩ cùng Tây Điến. Mỗi nơi Viêm thiếu gia đều cho lượng người khổng lồ tìm kiếm, kết quả trải qua năm mà chút tin tức cũng có. Chuyện này dường như toàn bộ địa khu Viêm Hoàng đều biết.

      Vừa rồi nghe được thanh của Duy Nhược Hề, người có vài lần chi duyên với Mặc Diễm liền đem tinh thần lực phóng ra, phát trong phạm vị 500 km gần nhất chỉ có khối kiến trúc bằng kim loại, bên trong căn phòng đó hoàn toàn tối đen. ấy chính là ở bên trong đó sao?

      “Tôi ở hướng đông nam, nơi đó có căn phòng bằng kim loại, tôi ở ngay bên trong đó.”Bên tai của Mặc Diễm lại truyền đến giọng của Duy Nhược Hề.

      Mặc Diễm nghe được Duy Nhược Hề lại hướng căn phòng nhốt chạy .

      Duy Nhược Hề thấy Mặc Diễm muốn chạy đến hướng này liền nghĩ mình sắp được cứu rồi, sau đó vọt trở lại gian từng ngụm từng ngụm mà thở.

      Chờ cho hô hấp bình tĩnh trở lại Duy Nhược Hề liền tiến ra ngoài quan sát tình huống. Phát Mặc Diễm hướng bên này chạy qua mới an tâm. Sau đó bỗng nhiên suy nghĩ đến cái gì.

      “Cái phòng này cửa bị dung dịch hàn kín phong kín lại rồi. Nếu như tại có dụng cụ trước hết phải quay trở lại tìm cái .” Sau đó Duy Nhược Hề dừng lại chút rồi tiếp, “Mặc Diễm, cảm ơn .”

      Hoàn toàn phong kín? Mặc Diểm ngẩn ngơ cả người. dường như tin lắm, gian bị bịt kín đó sinh tồn bằng cách nào? Thời gian lại lâu đến như vậy, hơn năm rồi. Mặc Diễm nhớ tới hơn năm trước, cái nữ sinh ngốc kia, thể tưởng tượng nổi phải kiên trì trong hoàn cảnh như thế đến năm bằng cách nào?

      Thôi, vẫn là quay trở về tìm công cụ cái rồi lại đây. Mặc Diễm lại quay đầu hướng Viêm Hoàng vội vã trở về.

      Duy Nhược Hề thấy Mặc Diễm quay đầu trở lại mới thầm thở dài hơi, biết ta nghe được lời của nên lắc mình quay trở lại gian.

      Ở trong gian Duy Nhược Hề vui sướng lăn qua lộn lại cỏ, tốt quá, rốt cuộc có thể trở về cùng ba mẹ và Tiểu Hạo rồi. Mọi người ơi, con lập tức có thể trở về, chờ con nhé...

      Ba cái cây ăn quả thấy Duy Nhược Hề vui vẻ tâm tình cũng vui sướng theo, bắt đầu cùng Duy Nhược Hề cười cười .

      Đại khái đợi khoản 1 ngày, đến khi Duy Nhược Hề từ bên trong gian nghe được bên ngoài có tiếng động lớn mới hưng phấn lắc mình ra gian phòng kia.

      Mặc Diễm trở lại Văn Minh Khu liền lấy mũi khoan bằng kim cương, bởi vì dung dịch hàn kín ki, loại vô cùng cứng rắn chỉ có dùng mũi khoan kim cương này mới có thể mở ra được. Cho nên mới bị chậm trễ chút, chờ mở ra toa xe vào gian phòng Duy Nhược Hề bị nhốt ngày trời.

      Mặc Diễm nhìn dung dịch hàn kín cửa kia sinh ra ngụm lãnh khí. biết người nào lại có cừu oán với Duy Nhược Hề như thế, muốn bị ngạc thở mà chết như thế này.

      dám làm chậm trễ thời gian, Mặc Diễm vội vàng cầm khoan điện trong tay đường cắt xuống, vách tường so với dung dịch mềm hơn chút cũng dể mở ra hơn.

      Duy Nhược Hề nín thở nhìn vách tường bên cạnh từng chút được mở ra, cái cảm giác thấy lại được ánh mặt trời này làm cho Duy Nhược Hề kích động vô cùng.

      Ánh mặt trời chói chang làm mắt của Duy Nhược Hề vô cùng đau nhức, Duy Nhược Hề nhắm mắt lại để từ từ thích ứng với ánh sáng chói chang ở bên ngoài. Ở trong gian chỉ là mảnh mù sương, cho nên rất lâu rồi Duy Nhược Hề thấy mặt trời. Duy Nhược Hề thở dài hơi sau đó vẻ mặt thỏa mãn vì được tự do.

      Mặc Diễm giật mình vì người con trước mặt . gương mặt điển trai tràn đầy kinh ngạc nhưng mà vẻ mặt ấy chỉ lên trong nháy mắt sau đó liền khôi phục nét tuấn lãnh hàng ngày.

      trước mắt có đầu tóc dài đến mông, mềm mại sáng bóng, khuôn mặt trắng nõn, hai con mắt chớp động, ý cười trong suốt đón ánh mặt trời. người mặc kiện váy dường như được làm từ da lông màu đen có chút ngắn, dường như chỉ vừa vặn che khuất phía dưới cái mông chút. Tuy rằng người cao lắm nhưng toàn thân tỉ lệ rất tốt làm cho người ta đành lòng dời mắt.

      Đây là ngốc ngếch trước kia sao? Mặc dù bây giờ người còn chút bóng dáng trước kia, dường như thời gian năm làm cho giống như con bướm lột xác từ xấu xí trở nên vô cùng xinh đẹp.

      Duy Nhược Hề cảm giác được ánh mắt của Mặc Diễm dừng người chút. Sau đó Duy Nhược Hề mới nhìn lại chính mình, mới phát bận là tấm thảm lông đen, bộ quần áo kia được giặt, phơi thân của Đào Đào. Cho nên Duy Nhược Hề chỉ còn duy nhất bộ này.

      Duy Nhược Hề có chút xấu hổ dùng hai cánh tay tự ôm lấy thân mình, “Cám ơn .”

      Mặc Diễm nhìn nhìn Duy Nhược Hề, dường như cũng biết xấu hổ nên đem kiện áo khoát người cởi ra đưa cho .

      Nhìn thấy Mặc Diễm đưa áo khoát ra Duy Nhược Hề ngoan ngoãn nhận lấy rồi cùng tiếng tạ ơn. Cái áo khoát mặc người Mặc Diễm vốn chỉ dài đến đùi của nhưng khi mặc người Duy Nhược Hề giống như cái vái dài. Tay áo cũng quá dài, Duy Nhược Hề phải xăn lên vài nấc mới lộ cái tay ra được.

      thôi.” Mặc Diễm đến bên cạnh toa xe vả mở cửa ra, cho Duy Nhược Hề ngồi xuống ghế trước, động tác dư thừa cũng có. cũng hề hỏi nguyên nhân vì sao Duy Nhược Hề bị nhốt trong kia. Hoặc là căn phòng có dưỡng khí sống sót năm qua bằng cách nào? Mặc Diễm chút cũng có nhắc tới. Dường như chút hứng thú với chuyện này cũng có.

      Im lẵng như thế làm Duy Nhược Hề vô cùng cảm kích, vốn dĩ còn biết nên trả lời vấn đề này như thế nào cho tốt, tại nhìn thấy Mặc Diễm có hỏi han gì nhiều mới an tâm chút.

      Mặc Diễm thấy Duy Nhược Hề an ổn ngồi vào nghế rồi mới mở ra hệ thống trí năng và cho toa xe khởi động bay lên.

      nghỉ ngơi chút .” Mặc Diễm thấy Duy Nhược Hề có chút hưng phấn mong đợi về đến nhà cho nên , “Từ nơi này trở về phải mất hơn 8 tiếng lận.”

      8 tiếng? Dự theo tốc độ của toa xe này với thời gian 8 tiếng khoản cách từ nơi bị nhốt về đến nhà là hơn 5000km. ngờ Bạch Linh Nhi lại ngoan độc như vậy. Với khoản cách xa như vậy phỏng chừng Duy Nhược Hề luyện tập tinh thần lực mấy chục năm cũng có tới khoản cách xa như vậy.

      Duy Nhược Hề đánh cái rùng mình, thầm than may mắn, may mắn gặp phải Mặc Diễm. Duy Nhược Hề quay đầu nhìn Mặc Diễm ngồi bên cạnh cảm thấy vô cùng cảm kích.

      “Đúng rồi, tại là khi nào?” Duy Nhược Hề đột nhiên mở miệng hỏi, muốn biết rốt cục mình bị nhốt ở trong kia bao lâu. Mỗi ngày trong gian, khái niệm về thời gian cũng có.

      “Từ lúc mất tích đến giờ là khoản năm.” Thanh của Mặc Diễm vẫn giống như trước kia, lạnh băng thay đổi chút nào.

      năm sao? Duy Nhược Hề trầm mặc , biết người nhà tại như thế nào, chắc là rất lo lắng cho . Di, Duy Nhược Hề nhớ tới chuyện kỳ quái, Mặc Diễm làm sao biết mất tích?

      Trong lòng vừa nghĩ miệng đem lời muốn hỏi ra, “ làm sao mà biết tôi mất tích?” hẳn là chỉ có người nhà mới biết mất tích chứ, sao ngay cả Mặc Diễm cũng biết.

      Mặc Diễm khóe miệng có chút nhếch lên đáp. “ tại chắc toàn bộ địa khu Viêm Hoàng ai ai cũng biết tên cùng với diện mạo trước kia của .”

      Diện mạo trước kia? Duy Nhược Hề dùng tay sờ sờ mặt của mình. lẽ càng ngày càng xấu sao? Vì sao Mặc Diễm lại về diện mạo của ? Còn nữa, vì sao toàn bộ Viêm Hoàng ai cũng biết?

      “Viêm thiếu gia huy động rất nhiều toàn bộ địa cầu tìm muốn điên lên rồi.”

      Viêm thiếu gia? Viêm Bân sao. Lại là cái tên mà ghét nhất. Nếu phải vì ta bị đối xử như thế, bị Bạch Linh Nhi quăng đến nơi hoang vu này. Nếu có Mặc Trạc chắc giờ này thành đống xương trắng rồi. Duy Nhược Hề cảm thấy rất phẫn nộ. Chuyện trở về nhất định thể cho tên này biết được.

      Duy Nhược Hề suy nghĩ chút lại ngủ quên mất. Từ lúc biết mình có thể được cứu vẫn có nghỉ ngơi chút ào, tại tâm tình được buôn lỏng nên xe mơ màng ngủ mất.


      Chương 67: Duy Hạo tòng quân.

      Mặc Diễm thấy Duy Nhược Hề nhắm mắt lại ngủ mới bóp bóp cái trán của chút. Ngày hôm qua luôn chạy theo quái vật rồi lại vội vàng tìm cách cứu Duy Nhược Hề, tính ra cả ngày hôm qua đến giờ cũng có nghỉ ngơi chút nào. tại thấy Duy Nhược Hề ngủ mới tựa lưng vào ghế xe nghỉ ngơi chút, toa xe là do trí năng khống chế, tự chạy nên cũng cần lo lắng gì.

      Mặc Diễm ngủ khoản hai giờ tỉnh lại, “Tại sao lại ngủ say như vậy chứ?” giọng thầm đầy ảo não. Quay sang bên cạnh thấy Duy Nhược Hề cũng ngủ say, chắc là Duy Nhược Hề mơ thấy người nhà nên mặt lên nụ cười an tâm.

      Mặc Diễm vụng trộm nhìn kiểu tóc của Duy Nhược Hề làm cho gương mặt nhìn khá quyến rũ có chút cảm khái. này bị nhốt trong phòng kín năm vậy mà còn có thể sống ra. Mặc Diễm đối với thay đổi về ngoại hình cùng nguyên nhân vì sao sống sót, cũng rất tò mò nhưng mà chuyện người ta hỏi.

      Duy Nhược Hề cảm thấy giấc ngủ của rất thoải mái, mặc kệ trước kia có mệt mỏi hay trong lúc trạng thái bình thường cũng vậy, chưa bao giờ ngủ được an giấc. Nhưng tại rời khỏi được nên rất an tâm ngủ giấc này. Chờ đến khi Duy Nhược Hề tỉnh lại toa xe sắp đến Văn Minh Khu rồi.

      Cuối cùng cũng đến, cuối cùng có thể nhìn thấy ba mẹ cùng Tiểu Hạo rồi, Duy Nhược Hề cảm thấy khẩn trương đến phát run. Toa xe chỉ mất vài phút đến khu bình dân sau đó dừng ngay trước cửa nhà Duy Nhược Hề.

      “Đến.” Duy Nhược Hề nhìn Mặc Diễm rồi chân thành lời cảm ơn với , “Cảm ơn nhiều lắm, Mặc Diễm.”

      Mặc Diễm chỉ khẽ gật đầu rồi trực tiếp lên xe rời , Duy Nhược Hề nhìn toa xe xa rất cảm kích Mặc Diễm, cảm tạ cứu nhưng chuyện gì cũng hỏi.

      Duy Nhược Hề nhìn cánh cửa quen thuộc trước mắt, nội tâm kích động vô cùng, ấn lên chuông cửa.

      bao lâu cửa liền mở ra. “Ai a?” Thanh của Duy mẹ dường như già rất nhiều.

      “Mẹ.”

      Tề Tiểu Mẫn nghe được tiếng chuông cửa mở cửa phòng ra, năm này cửa nhà có rất ít người đến, hôm nay cũng biết là ai. Nhưng vừa mở cửa ra Tề Tiểu Mẫn cũng ngây ngẩn cả người vì tiếng mẹ kia.

      Người con trước mắt khoát cái áo khoát của nam, màu trắng, tóc đen nhánh xõa dài khỏi thắt lưng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp. Tuy thay đổi rất nhiều nhưng mà Tề Tiểu Mẫn vẫn nhận ra, đây là con của bà, mất tích năm nay.

      “Tiểu…..Tiểu Hề!” Tề Tiểu Mẫn nhìn con ở trước mắt, nước mắt nhịn được liền chảy ra. “Trời ơi! Tiểu Hề, là con sao? Mẹ nhớ con muốn chết, năm này con đâu? Cả nhà còn tưởng rằng…tưởng rằng…..ô ô….”

      Người khác đều khuyên bọn họ, rằng Duy Nhược Hề chết. Nhưng Tề Tiểu Mẫn vẫn tin tưởng, bà vẫn cứ cố chấp chờ Duy Nhược Hề trở về, vẫn mực tin rằng con trở về.

      Duy Nhược Hề cũng yên lặng chảy nước mắt, ôm cổ Tề Tiểu Mẫn , “Mẹ, con cũng rất nhớ người.”

      Duy Nhược Hề sợ bị người nhìn thấy liền lôi kéo Duy mẹ vào phòng.

      “Mẹ, con nhớ mọi người muốn chết.” Duy Nhược Hề lại ôm cánh tay Duy mẹ, “Ba với Tiểu Hạo đâu? Sao thấy?” Duy Nhược Hề ở trong nhà vòng nhưng thấy ba cùng Duy Hạo đâu.

      “Ba con làm rồi.” Duy mẹ do dự thoáng nhìn về phía Duy Nhược Hề rồi tiếp, “Còn Tiểu Hạo….nó…nó…” làm sao cho Tiểu Hề biết là Tiểu Hạo tòng quân đây, lúc trước Tiểu Hạo có dấu hiệu tòng quân là Tiểu Hề phản đối rồi.

      Duy Nhược Hề thấy Duy mẹ ấp a ấp úng bị dọa xanh mặt, sợ nhất là Tiểu Hạo xảy ra chuyện gì, “Mẹ, Tiểu Hạo rốt cuộc làm sao. Mẹ đừng làm con sợ nha.”

      Duy mẹ thấy Duy Nhược Hề mặt mày tái nhợt biết là Duy Nhược Hề hiểu lầm ý của bà mới vội vàng giải thích : “Tiểu Hạo có việc gì, con đừng sợ, nó chỉ là tòng quân thôi.”

      Duy Nhược Hề nghe Duy mẹ xong thở dài hơi, biết là Tiểu Hạo có việc gì chỉ tòng quân thôi nhưng mà Duy Nhược Hề vẫn có chút thoải mái. Bởi vì Duy Nhược Hề thấy Duy Hạo tham gia quân ngũ là rất nguy hiểm, có tính an toàn.

      Mẹ con hai người ngồi tâm , Duy mẹ hỏi Duy Nhược Hề năm này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Duy Nhược Hề sợ ba mẹ lo lắng cho nên liền tìm lý do, “Mẹ, con bị lão quái nhân bắt làm đồ đệ, ông ta muốn dạy con tu luyện tinh thần lực, con vốn định thông báo cho cả nhà biết. Nhưng mà ông ta cho, ông ấy khi nào luyện tập thành công mới cho con trở về. Hơn nữa ông ấy dẫn con đến nơi rất kỳ lạ, con biết được đường trở về. cho đến mấy ngày hôm trước, tinh thần lực của con đạt đến trình độ cầu, ông ấy mới cho con về.”

      Duy mẹ vốn tin nhưng mà nhìn thấy Duy Nhược Hề có thể dễ dàng dùng tinh thần lực làm cho toàn bộ dụng cụ trong nhà trôi lơ lửng, tuy là có hoài nghi nhưng cũng mở miệng hỏi tiếp.

      qua bao nhiêu lâu Duy ba cũng tan tầm trở về. Lần đầu tiên Duy ba nhìn thấy Duy Nhược Hề ông còn tưởng mình xuất ảo giác, cho đến khi Duy Nhược Hề kêu tiếng ba lúc này Duy Lương Thành mới tỉnh ngộ lại. Đây là sao? Con ông trở lại, con ông còn sống chứ có chết.

      Duy ba nhìn Duy Nhược Hề thay đổi rất nhiều vui sướng mà khóc, ông ôm Duy Nhược Hề khóc trận chết sống lại.

      Duy Nhược Hề phát Duy ba cùng Duy mẹ mới hơn 40 bởi vì mà trở nên già nua rất nhiều. Duy ba cùng Duy mẹ tóc có rất nhiều sợ bạc, mặt nếp nhăn xuất khá nhiều, nhìn hai người mà lòng Duy Nhược Hề chua sót. Thấy thế rất hận bản thân, càng thêm hận Bạch Linh Nhi. mất tích suốt năm ròng Duy ba cùng Duy mẹ cũng có ngày nào thương tâm, bọn họ vẫn hy vọng, buôn tha nghĩ rằng chết.

      Duy Nhược Hề nghĩ đến việc mình dối cha mẹ là bị ông lão dẫn liền cảm thấy tâm đau đớn. Ba mẹ vì mà biến thành bộ dáng thế này mà còn muốn gạt bọn họ, Duy Nhược Hề cảm thấy mình đáng chết. Nhưng mà Duy Nhược Hề dám đem cho bọn họ nghe. Chuyện lần này thể giải quyết mình, nếu ra ba mẹ càng thương tâm.

      Buổi tối lúc ăn cơm Duy Nhược Hề từ trong gian hái ít đồ ăn ra ngoài, lại bắt thêm 10 con cua cùng ít trái thân Đào Đào, Bình Bình cùng .

      Lúc ăn cơm mọi người lại chuyện Duy Hạo tòng quân.

      “Tiểu Hề, con trách Tiểu Hạo chứ, đây chính là lựa chọn của nó. Lúc ở nhà Tiểu Hạo luyện tập bộ quyền mà chú của con dạy cho nó, kết quả biết vì nguyên nhân gì mà thể thuật của nó đột phá cấp 10, đạt tiêu chuẩn như vậy nên Tiểu Hạo xin tòng quân. Hơn nữa thời gian con mất tích năm Duy Hạo trưởng thành lên rất nhiều, suy nghĩ cũng rất chính chắn cho nên ba mẹ mới đồng ý cho nó nhập ngũ.”
      Last edited: 24/5/15
      Kem ĐáTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Duy Nhược Hề phiền não.

      Duy Nhược Hề yên lặng ngồi nghe Duy ba kể chuyện Tiểu Hạo tòng quân, trong lòng có chút mất mát. Tuy rằng biết nơi Duy Hạo đến là nơi nguy hiểm nhưng Duy Nhược Hề phát thể ngăn cản nó cả đời. Tiểu Hạo trưởng thành, là cậu thanh niên 15 tuổi, có lý tưởng sống của riêng mình. Chấp nhận mong muốn của Tiểu Hạo, giúp đỡ nó tốt con đường chọn, đây mới là điều cần thiết.

      Suy nghĩ thông suốt Duy Nhược Hề còn băn khoăn nữa, suy nghĩ làm thế nào để nhắc nhở ba mẹ chú ý ả Bạch Linh Nhi kia. Duy Nhược Hề lựa chọn cho ba mẹ biết , bởi vì bọn họ đều là bình dân, có thể thuật cùng tinh thần lực giống như và Tiểu Hạo, có thể tự bảo vệ mình. Nếu Bạch Linh Nhi biết còn sống quay về nhất định tiếp tục tìm gây phiền toái. Duy Nhược Hề sợ nhất là liên lụy ba mẹ. Phải nhắc nhở ba mẹ chút sau đó từ từ giải quyết chuyện này.

      Duy Nhược Hề biết phải như thế nào cho ba mẹ biết Bạch tiểu thư bạch gia lòng dạ độc ác, “Ba, mẹ hai người còn nhớ chuyện trước kia con đến Viêm gia bị đánh ?”

      “Như thế nào?” Ba mẹ có chút kỳ quái hỏi Duy Nhược Hề sao tự dưng lại nhắc đến chuyện trước kia.

      Duy Nhược Hề thầm nghĩ rồi :” lần đó con bị đánh ra phải chuyện ngoài ý muốn.” dừng chút lại tiếp, “trước kia ở học viện con có người bạn là Bạch Linh Nhi, ấy chính là Bạch gia đại tiểu thư. ta thích Viêm Bân vì con cũng thích Viêm Bân nên vừa mắt ta. Hôm đó chính là ta lừa con đến Viêm gia, cuối cùng bị đánh trọng thương.” Duy Nhược ngắn gọn ra ngọn nguồn.

      Duy ba cùng Duy mẹ nhìn nhau cái, gương mặt của hai người trở nên tối hơn. Thế nhưng còn có chuyện như vậy, họ vẫn thắc mắc biết Duy Nhược Hề thế nào lại tự động chạy đến Viêm gia, hóa ra là bị Bạch Linh Nhi kia lừa. tại Viêm Bân lại công khai tìm kiếm Duy Nhược Hề khắp nơi chắc chắn ả ta lại ghi thù Duy Nhược Hề. Nếu ả biết Duy Nhược Hề trở lại Tiểu Hề nhất định gặp nguy hiểm.

      Duy ba cùng Duy mẹ vốn tâm tình tốt vì con trở lại bây giờ cũng còn, chỉ là tâm trạng lo lắng thấp thỏm thay cho con.

      “Tiểu Hề, năm nay con mất tích Viêm Bân cũng tìm kiếm con năm ròng cho nên…”Duy ba giữa chừng lại im lặng.

      Duy Nhược Hề nhíu đầu mày, vốn muốn cho ba mẹ biết để họ đề phòng Bạch Linh Nhi chút ngờ lại làm cho ba mẹ thêm lo lắng cho , ai, rốt cuộc là làm thế nào mới tốt đây?

      “Ba mẹ, chuyện con trở về tuyệt đối thể để cho Viêm Bân biết, nếu ta biết Bạch Linh Nhi nhất định tìm đến.” Tạm thời cứ như vậy , từ từ giải quyết.
      “Được, ba mẹ biết rồi.” Duy ba cùng Duy mẹ lo lắng .

      Duy Nhược Hề thở dài hơi, chuyện đó với chuyện Bạch Linh Nhi đem nhốt lại có gì khác nhau đâu. Cũng đều làm cho ba mẹ lo lắng hết.

      Cơm nước hàn huyên xong Duy Nhược Hề nghĩ đến chuyện trọng yếu, muốn có cuộc sống yên ổn cho người nhà nhất định phải có thế lực mà muốn có thế lực tại cần nhất chính là tiền. Nghĩ đến tiền Duy Nhược Hề nghĩ đến 50% cổ phần của ‘Đa Cư Quán’. Nhớ đến ‘Đa Cư Quán’ Duy Nhược Hề lại nhăn mặt.

      biến mất năm chắc chắn ‘Đa Cư Quán’ phải đóng cửa. Lúc trước cấp đồ ăn cho ‘Đa Cư Quán’ nhiều nhất chỉ có thể duy trì tháng mà thôi.

      “Ba mẹ, Lí Đa Hải ở ‘Đa Cư Quán’ mọi người có biết . tại ‘Đa Cư Quán’ thế nào rồi?”

      “Lí Đa Hải sao? Con mất tích tháng ‘Đa Cư Quán’ cũng đóng cửa. Cậu Đa Hải này rất tốt, biết con mất tích cũng giúp chúng ta tìm con thời gian lâu.” Duy ba than thở .

      ‘Đa Cư Quán’ đóng cửa, nơi duy nhất kiếm tiền còn. Nếu khai trương ‘Đa Cư Quán’ lần nữa khẳng định mọi người biết trở về. phiền toái nha.

      “Tiểu Hề, tại con thể tìm Lí Đa Hải được, Viêm Bân chắc biết đồ ăn ở ‘Đa Cư Quán’ là do con cung cấp rồi. Nếu khai trương lần nữa Viêm Bân biết con trở lại.” Viêm Bân đến Duy gia vài lần, đều hỏi chuyện Duy Nhược Hề trước khi mất tích vài ngày xảy ra chuyện gì, còn đề cập sâu xa đến chuyện đồ ăn ở ‘Đa Cư Quán’ có phải Tiểu Hề cung cấp hay ?

      Duy Nhược Hề trầm mặc, quả nhiên thể lại khai trương ‘Đa Cư Quán’ lần nữa.

      Duy ba nhìn Duy Nhược Hề cái rồi tiếp tục , “Nếu con buồn chán cứ ra ngoài chút, tại có người nhận ra con đâu…”

      Duy mẹ cũng nhìn lại Duy Nhược Hề cái, bà xem xét chút rồi cũng gật đầu.
      Cái gì? Duy Nhược Hề mê mang sờ sờ mặt mình, lẽ trở nên rất xấu xí sao? cảm thấy ánh mắt của Duy ba cùng Duy mẹ nhìn có chút quỷ dị.

      Sau khi chuyện xong Duy Nhược Hề trở lại phòng mình luyện tập tinh thần lực, chuyện trọng yếu tại vẫn là tập luyện. Mạnh lên rồi giải quyết mọi chuyện dễ dàng hơn.

      Duy Nhược Hề đem tinh thần lực phóng ra bên ngoài, toàn bộ phần bình dân khu lên ràng. Đúng là khu bình dân, vì đa số là người nghèo cho nên kiến trúc mặc dù cũng là kim loại tạo thành vừa nhìn là biết chất lượng với thiết kế bằng phần của Văn Minh khu. Khu bình dân đa số là tầng trệt hoặc cao lắm cũng chỉ có 20 tầng mà thôi, giống Văn Minh Khu bên kia cao đến tận trời, thấy đỉnh đâu cả.

      Khu bình dân đa số là những người thường, đối với thế giới này có cống hiến. Bây giờ là bữa tối, đa số mọi người dùng cơm. Duy Nhược Hề nhìn nhìn lại cả ngàn hộ, đều giống nhau, có nhà nào ăn đồ ăn là cơm cùng rau dưa mà toàn bộ đều dùng bánh dinh dưỡng. Nhưng nhìn họ vẫn là ăn uống rất vui vẻ và ngon miệng, chút oán giận nào.

      Dùng tinh thần lực nhìn cuộc sống bình thản của người khác Duy Nhược Hề hâm mộ thôi, nghĩ đến người mình đống phiền toái lớn Duy Nhược Hề cảm thấy đau đầu.

      Tiếp tục khuếch tán tinh thần lực ra xa hơn, Duy Nhược Hề chỉ có thể bao phủ phần Viêm Hoàng.

      tại địa cầu chi làm 4 phân khu quản lý mà tổng dân cư chỉ hơn 7 triệu, tính ra mỗi phân khu khoản 1 triệu tám trăm ngàn dân. Nhưng mà Viêm Hoàng lại chiếm diện tích lớn như vậy.

      Khi đầu có chút đau Duy Nhược Hề mới dừng lại. Mỗi lần tán tinh thần khoản cách càng ngày càng xa hơn, đấy chính là cách mà Duy Nhược Hề tập luyện. Làm cho tinh thần lực phóng thích ra đến khi đau đầu mới dừng lại.

      Nghỉ ngơi hồi lâu tinh thần lực của mới khôi phục lại. Sau đó Duy Nhược Hề đem bộ thể thuật mà Duy Kì dạy cho ra luyện. Lúc bị nhốt khi có thời gian cũng luyện tập bộ thể thuật này nhưng lúc đó là làm chút vận động. tại Duy Nhược Hề cảm thấy bộ thể thuật này đối với có chút ưu việt nên mới tập luyện. Duy Nhược Hề thấy tinh thần lực của siêu cường nhưng mà thân thể được tốt cho lắm, cho nên khi có chuyện xảy ra để ảnh hưởng đến tinh thần lực bây giờ rãnh rỗi cứ luyện tập thể thuật .

      Dùng tư thế hoàn toàn chính xác làm xong bộ thể thuật Duy Nhược Hề toàn thân mồ hôi.

      vào nhà tắm, ngẩn đầu nhìn lên gương Duy Nhược Hề liền ngây dại.

      Chương 69 : Nhiệm vụ cấp F, mỗi ngày cùng thảo nê mã thú.

      Trong gương là cao cao toàn thân được bọc bởi cái khăn tắm, có mái tóc dài đen bóng đến mông, màu đen đó được chiếu lên bởi ánh đèn nên nhìn bóng mượt vô cùng, rất động lòng người. Bàn tay đàng sờ khuôn mặt nhắn, cánh tay được khăn tắm bao lấy ra màu da trắng trong thuần khiết, bả vai mong manh gầy yếu thoạt nhìn kiều vô cùng.

      Duy Nhược Hề ngơ ngác sờ sờ mặt mình thào tự , “Người này là mình sao?” vốn dỉ gương mặt của phì nộn nhìn có chút trẻ con bây giờ gầy lại ít, mái tóc màu đen châu á đặc trưng nhìn quyến rũ thôi.

      Cái dạng này chỉ có tài năng như người nhà mới nhìn ra được. Nếu Bạch Linh Nhi thấy được hình dáng bây giờ biết là ta có định giết . Duy Nhược Hề mang theo vẻ tự giễu, thầm cảm thán, “Mình thế mà biến thành mỹ nữ, xem ra con chỉ cần trắng ra là có thể che được 3 điểm xấu cơ thể ah.”

      Duy Nhược Hề tắm rửa sạch xong mặc bộ quần áo mà tự nhận là hơi hở hang. cái áo tay màu đen bó sát người lộ ra vòng eo thon , hạ thân cái quần đùi cũng màu đen, cũng là đôi giày màu đen nốt. Áo chính là đồ cũ mới sửa lại, bởi vì trước đó hề có kiểu quần áo như vậy.

      Duy Nhược Hề lại vụng trộm cầm đồ trang điểm của mẹ lại. Duy Nhược Hề trước đây vẫn luôn để mặt mộc chưa lần nào trang điểm. Trong nhà chỉ có ít đồ trang điểm của mẹ mà thôi.

      Lông mày được Duy Nhược Hề tô đậm lên, kẻ thêm đường viền mi mắt, gắn thêm bộ lông mi là dài, đôi môi đỏ tươi ướt át. Duy Nhược Hề lại hung hăng đem đầu tóc màu đen đổi thành màu sáng. Làm xong tất cả Duy Nhược Hề nhìn nhìn, phỏng chừng Duy ba cùng Duy mẹ có đứng trước mặt bây giờ cũng nhìn ra đây chính là con của họ.

      Duy Nhược Hề đứng ở trước gương nhìn bóng dáng mà vừa hóa trang ra, vừa lòng gật đầu. Nếu vừa rồi Duy Nhược Hề còn nhìn ra được ít bóng dáng trước kia nhưng tại trang điểm rất đậm, tuyệt đối có người nhận ra được , bây giờ chẳng còn tí hình ảnh nào của trước kia cả. tại sau khi trang điểm nhìn thành thục hơn trước kia cả chục tuổi.

      Thừa dịp Duy ba cùng Duy mẹ chú ý, Duy Nhược Hề liền ra ngoài, chuẩn bị ‘Phàm Nghĩa Đường’.

      ‘Phàm Nghĩa Đường’ là sản nghiệp của trong bát đại gia tộc, Phàm gia. Phàm gia được xem như là tổ chức xã hội đen lớn nhất. cần kinh ngạc, là xã hội đen, vẫn rất giống với xã hội đen trước kia. Có chính phủ có xã hội đen tồn tại, hai thứ này cơ bản là đối lập nhau nhưng vẫn ỷ lại vào nhau, cùng tồn tại trong mối quan hệ như thế.

      ‘Phàm Nghĩa Đường’ tên cũng như ý nghĩa. Bởi vì tại địa cầu thường xuyên xuất quái vật cho nên Phàm gia lập ‘Phàm Nghĩa Đường’ này để người ủy thác nhiệm vụ. Tùy tiện người nào cũng có thể đến nhận nhiệm vụ, hoàn thành ủy thác xong nhận thù lao. Nhưng mà ‘Phàm Nghĩa Đường’ ở chính giữa nhận được phần tiền.

      Có nhiều người ủy thác cần ít não hạch của quái vật hoặc là thu thập linh dược, dược thảo này nọ.

      Do đất đai tại cứng như đá, cho nên thành phần bên trong cũng thay đổi. Bên trong đất có loại Lỏa thạch, lỏa thạch này so với kim cương và phỉ thúy còn muốn sặc sỡ hơn. Hơn nữa loại lỏa thạch này còn có thể làm thuốc, được xem như loại dược thạch rất quý báo. Nhưng mà lỏa thạch ở trong đất cũng rất hiếm có, chỉ ở nơi xa xôi hoang vu mới có khả năng tìm được.

      “Phàm Nghĩa Đường’ trừ bỏ giết người phóng hỏa các cầu minh bạch nào cũng nhận, chỉ cần có người ủy thác có người nhận nhiệm vụ.

      tại Duy Nhược Hề muốn ‘Phàm Nghĩa Đường’ tiếp nhiệm vụ, chỉ có thể ở nhà tu luyện tinh thần lực, còn chưa có kinh nghiệm thực chiến cho nên muốn tiếp vài nhiệm vụ tìm não hạch quái vật. Nếu kinh nghiệm thực chiến làm sao có thể báo thù, làm sao có thể bảo vệ cha mẹ bình an được.

      Cưỡi Sĩ Hậu (giao thông công cộng) vào Văn Minh Khu tìm ‘Phàm Nghĩa Đường’. Đến ‘Phàm Nghĩa Đường’ Duy Nhược Hề thấy tòa nhà này cao lắm chỉ có 88 tầng lầu.
      Nhìn cái bảng chữ to được tô nước sơn ánh kim ‘Phàm Nghĩa Đường’ cùng hai con sư tử đá hai bên Duy Nhược Hề cảm thấy cách trang trí này chẳng giống cái gì cả. nơi công nghệ và kiến trúc đại thế này mà để lên hai con sư tử đá chẳng giống ai. Mặc dù nhìn hai con sư tử đá này có niên đại rất lâu, hẳn là có giá trị.

      Duy Nhược Hề đứng ở cửa cảm thán chút rồi cũng tiến vào. Phàm Nghĩa Đường ở lầu là nơi tiếp khách, đại khái khoản 1000 mét vuông. Bên trong là mấy bồn đào tạo dịch bên trong nuôi ít cây xanh. Ngoài ra trong căn phòng rộng lớn này còn có dãy sô pha để cho khách nghỉ ngơi.

      Duy Nhược Hề có chút tò mò nhìn đông nhìn tây, dù sao là lần đầu tiên đến nơi này nên cũng tránh khỏi có chút tò mò. Duy Nhược Hề từ mạng mà biết có nơi như thế này nhưng mà hiểu vì sao mà thể ủy thác và nhận ủy thác mạng.

      đến chỗ nhân viên tiếp tân thứ mà Duy Nhược Hề thấy được làm cho đồng tử của co rút lại.

      Chết tiệt, như thế nào mà phải đụng đến bọn họ? đúng là oan gia ngõ hẹp. ngược về phía chính là kẻ hại năm phải ở trong gian, Bạch Linh Nhi cùng Viêm Bân.

      Duy Nhược Hề nắm tay lại thành quyền, có chút khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chạm mặt sau khi được cứu ra ngoài.

      Duy Nhược Hề cuối đầu lại nhìn thấy hai cái chân trắng nõn của mình lại mạnh mẽ ngẩn đầu lên, tại làm sao bọn họ còn nhận ra được. Toàn thân bây giờ thành thục hào phóng, hình ảnh xưa nào.

      Duy Nhược Hề lại tiến về phía trước, đối diện càng gần Bạch Linh Nhi. Đợi cho đến thời điểm ba người ở tư thế đối mặt nhau Duy Nhược Hề còn cho Viêm Bân cái mị nhãn. Làm xong toàn thân Duy Nhược Hề tự nổi lên tầng da gà.

      Viêm Bân cùng Bạch Linh Nhi sớm chú ý đến trang điểm đậm đến lòe loẹt đối diện. Cái đôi môi đỏ tươi đó làm cho Viêm Bân cùng Bạch Linh Nhi trận thoải mái, nhất là vào thời điểm ấy còn đá lông nheo với Viêm Bân.

      Viêm Bân có biểu gì, làm như nhìn thấy cái mị nhãn đó của Duy Nhược Hề. Còn Bạch Linh Nhi e dè nhìn Duy Nhược Hề, bên trong mắt ả còn lên tia khinh bỉ cùng cười nhạo.

      Duy Nhược Hề lẳng lặng chú ý biểu tình của hai người này chỉ biết rằng hai người kia tuyệt đối là khinh thường , Duy Nhược Hề có chút buồn cười, hai kẻ kia là xứng đôi.

      Duy Nhược Hề nhìn Bạch Linh Nhi cùng Viêm Bân lướt qua trong lòng cảm thấy cao hứng, bộ dáng của tại có ai nhận ra được.

      đến chỗ tiếp khách, Duy Nhược Hề nhìn màn hình lớn phía sau để đủ loại nhiệm vụ có chút hoa mắt. Duy Nhược Hề thế nhưng còn thấy phía cùng là tuyên bố tìm kiếm con hổ. Duy Nhược Hề thấy nhiệm vụ như thế nhếch miệng cười, người đề ra nhiệm vụ này là. tại địa cầu các động vật bậc cao hẳn là tuyệt chủng hết. Vậy mà vẫn hy vọng tìm kiếm con hổ, đúng là ý nghĩ kỳ lạ. Nhìn lại thời gian tuyên bố nhiệm vụ này có đến mười mấy năm.

      Duy Nhược Hề từ từ nhìn xuống phía dưới lại càng thêm cười đến vui vẻ, bởi vì nhìn thấy cầu tìm kiếm bí tịch võ công, thế nhưng ngay cả nhiệm vụ này cũng có người đề ra, nhìn lại thời gian cũng có hơn 2 năm rồi.

      Duy Nhược Hề lại tiếp tục nhìn màn hình ngắm ngắm, lại thấy ủy thác vừa được hủy bỏ, cái ủy thác đó có ảnh chụp to. Duy Nhược Hề nhìn thấy liền lập tức ngây dại, chỉ thấy cái ủy thác đó ghi là .....năm....tháng....ngày Hủy bỏ nhiệm vụ tìm kiếm Duy Nhược Hề, người ủy thác nhiệm vụ: Bân. Cái ảnh đó là hình chụp của lúc tóc vừa qua khỏi vai chút, khuôn mặt trẻ con phì nộn cùng ánh mắt ngơ ngác.

      Duy Nhược Hề đè ép trái tim gia tốc nhanh, may mắn là bộ dáng của thay đổi rất nhiều, may mắn trước khi ra ngoài hóa trang. nghĩ đến Viêm Bân lại ủy thác nhiệm vụ là tìm kiếm . đoán rằng Bạch Linh Nhi cùng Viêm Bân vừa rồi đến đây là hủy bỏ ủy thác này. Xem ra bọn họ nghĩ rằng chết.

      Duy Nhược Hề thế này mới cảm thấy an tâm chút, sau đó lại tiếp tục nhìn màn hình nửa ngày nhưng vẫn như cũ có rất nhiều loại nhiệm vụ mà chưa tìm ra được cái nào phù hợp với . Sau đó lưu ý đến các nhiệm vụ bình thường, Duy Nhược Hề cũng tuyển được hai cái nhiệm vụ cấp thấp F là tìm kiếm não hạch của ma thú. Còn cái còn lại tìm não hạch của Thảo Nê Mã Thú, loại quái thú giống như trứng chim, loại quái thú như ngựa.

      “Tôi muốn hai nhiệm vụ này, nhiệm vụ số 1988 và nhiệm vụ số 2435.” Duy Nhược Hề nhân viên tiếp tân hai cái nhiệm vụ kia.

      Nơi này các nhiệm vụ được chia theo cấp như sau: SSS, SS, S, A,B,C,D,E,F theo thứ tự là từ tối cao đến cấp thấp nhất.

      “Xin chào ngài, vui lòng cho xem giấy chứng minh thân phận, tôi đem nhiệm vụ ghi lại cho .” tiếp tân này rất lễ phép mỉm cười với Duy Nhược Hề.

      Chứng minh thân phận? Đó là cái gì vậy? “Rất xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này nhận nhiệm vụ cho nên ràng, biết chứng minh thân phận là thế nào?”

      tiếp tân lại mỉm cười mà : “Vậy xin mời ra tên của ngày, chúng tôi cung cấp chứng minh thân phận cho , sau đó có thể tiếp nhận nhiệm vụ.”

      Tên? Duy Nhược Hề ngẩn người, dám cho người khác cái tên của mình, “Cái kia, có bắt buộc là tên ?” Nếu tên lập tức rời khỏi ngay. Cùng lắm trực tiếp tìm quái vật mà thực hành kinh ngiệm.

      tiếp tân tiếp tục công thức hóa mà mỉm cười, “Đương nhiên cần, chỉ cần tùy tiện tìm cái tên là được, chỉ là hình thức đăng ký thôi.”

      Hóa ra là như vậy, Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ sau đó hướng về tiếp tân lộ ra ngụm răng nanh sáng choang : “Tên của tôi là Bảo Bối.” Bảo bối chính là tên trước kia của Duy Nhược Hề khi còn ở nhi viện. tại dùng lại cái tên đó vậy.

      tiếp tân khóe miệng rút rút mấy cái sau đó tiếp tục máy móc mỉm cười,” xác định là dùng cái tên Bảo Bối này sao? Tên này cùng buộc định.”

      “Xác định, là Bảo Bối.”

      tiếp tân lại tiếp tục cuối đầu gõ gõ, sau đó cầm cái gì đó chiếu lên mặt cái. Chỉ chút liền đưa cho cái thẻ kim loại “đây là chứng minh thân phận, mỗi lần tiếp nhận và giao nhiệm vụ có thể đưa ra chứng minh thân phận này là được.”

      Duy Nhược Hề tiếp nhận tấm thẻ tay tiếp tân, mặt tấm thẻ còn cái hình nho , chính là bộ dáng tại của . gương mặt trang điểm vô cùng đậm đến Duy Nhược Hề còn cảm thấy buồn cười. Còn có dãi số đại diện cho thân phận của 42068319 bên cạnh chính là tên Bảo Bối
      Kem Đá, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Vì sao hai ngươi lại theo ta tiến vào?

      tại bây giờ có thể nhận nhiệm vụ.” Nhân viên tiếp tân mỉm cười nhắc nhở trang điểm vô cùng đậm này.

      “Được.” Duy Nhược Hề đem tấm thẻ kim loại đưa cho nhân viên tiếp tân.

      “ Ghi vào hai nhiệm vụ tôi vừa chọn giúp nhé.”

      nhân viên tiếp tân đem tấm thẻ quẹt hai lần liền trả lại cho Duy Nhược Hề. “Nếu quý xác định là hai nhiệm vụ màn hình tấm thẻ vui lòng ấn vào.”

      Duy Nhược Hề phát màn hình tấm thẻ lên hai nhiệm vụ, đúng là hai nhiệm vụ vừa rồi mà chọn, Duy Nhược Hề vội vàng ấn vào màng hình.

      Sau đó nhân viên tiếp tân tiếp tục hướng dẫn, “Bởi vì quý là người mới cho nên tôi xin cùng ngài giảng giải chút, Phàm Nghĩa Đường có số quy định về hạng mục công việc.”

      “Thứ nhất: khi nhận ủy thác được rút lui, bởi vì ủy thác của Phàm Nghĩa Đường có thể lặp lặp lại.”

      “Thứ hai: hoàn thành ủy thác càng nhiều cấp bậc cũng cao lên theo. Thứ tự là từ cấp F đến cấp hội viên cao nhất là SSS.”

      “Thứ ba: Nếu nhận ủy thác mà thể hoàn thành trong thời gian quy định bị trừ điểm vào thẻ chứng minh thân phận. Giả sử nếu hai nhiệm vụ mà quý vừa nhận nếu bị thất bại bị trừ hai điểm vào số điểm của .”

      “Thứ tư: có thể dùng những điểm số này mua số vật phẩm ở Phàm Nghĩa Đường. Những vật phẩm này tìm được thị trường. Hoặc điểm số cũng có thể đổi thành tiền.

      “Thứ năm: Cấp thấp nhất khi hoàn thành ủy thác được 1 điểm, cấp E là 4 điểm, cấp D là 10 điểm, cấp C là 20 điểm, cấp B là 50 điểm,…..cấp S là 500 điểm, SS là 2000 điểm, SSS là 10000 điểm.”

      “Thứ sáu:…..”

      “Thứ bảy:….”

      Trừ bỏ 5 điều đầu tiên Duy Nhược Hề nghe được rất ràng còn các điều phía sau cảm thấy nghe cũng được mà nghe cũng sao. Phía sau chỉ là những chi tiết nhặt như nhắc nhở người nhận nhiệm vụ phải cẩn thận này nọ. Nếu trong quá trình nhận nhiệm vụ có xảy ra chuyện gì Phàm Nghĩa Đường hoàn toàn chịu trách nhiệm.

      Nhân viên tiếp tân tổng cộng 10 điều, câu sau cùng chính là “Hy vọng quý làm nhiệm vụ thuận lợi, hẹn gặp lại lần sau, xin cảm ơn ạ.”

      Duy Nhược Hề vui vẻ cầm thẻ chứng minh thân phận trở về nhà chuẩn bị ít thứ cần thiết.

      Về đến Duy gia dường như Duy ba cùng Duy mẹ vẫn biết Duy Nhược Hề ra khỏi cửa. Duy Nhược Hề vụng trộm chạy về phòng tìm con dao xếp , nghĩ nghĩ lại cầm thêm cái kéo cùng dây thừng, lại tìm thêm tấm bản đồ khu vực Viêm Hoàng. Cuối cùng biết nên lấy thêm thứ gì. Duy Nhược Hề lại vụng trộm chạy ra ngoài, trước khi ra cửa còn cẩn thận ngắm nhìn bên ngoài chút. Sợ bị người thấy. Hoàn hảo, thời đại này mọi người thích ra ngoài, cửa nhà lúc nào cũng đóng im ỉm. trừ bỏ khoản thời gian lúc ra ngoài làm và chiều trở về.

      Duy Nhược Hề nhận nhiệm vụ ủy thác là tìm kiếm não hạch của Đản Đản thú cùng Thảo Nê Mã thú. Hai loại thú này có địa cầu do sống sót từ trong cuộc chiến tranh của mấy trăm năm trước. Khi đó bên ngoài địa cầu còn chưa có lập vành đai quân đội bảo hộ. Bởi vậy các sinh vật từ tinh cầu khác tiến vào trái đất rất nhiều vào thời gian ấy.

      Người địa cầu lúc ấy rất mờ mịt, sau đó nhận ra mình bị xâm chiếm cho nên mới phản kháng lại. Chiến tranh mà, trận đó chết rất nhiều người mặc dù người địa cầu giành thắng lợi. Cũng vì cuộc chiến tranh quy mô kinh khủng đó mà trái đất bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Trong cuộc chiến đó đất đai tổn thương nhiều nhất, nguồn đất màu mỡ tơi xốp trở thành vô cùng cứng rắn biến chất. Tất cả các loại cây cỏ đều chết, rễ của chúng còn khả năng đâm vào cái khối đất còn cứng hơn đá đó được. Động vật cũng theo nguồn thực vật mà chết , địa cầu thể nào gây dựng lại được nguồn động thực vật phong phú trước đó.

      Sau khi chiến tranh kết thúc vẫn còn lượng sinh vật ngoài trái đất phân tán khắp địa cầu. Trong đó Đản Đản thú cùng Thảo Nê Mã thú là hai loài trong số các sinh vật đó. Cũng là hai loài yếu ớt nhất. Hai loại này thường trốn đến những khu hoang vu của trái đất. Con người thường xuyên tìm kiếm tiêu diệt bọn chúng để lấy não hạch bởi vì não hạch của chúng rất xinh đẹp giống như bảo thạch. Chính vì thế mà các thương nhân buôn bán châu báo đưa ra các cầu tìm kiếm não hạch hai loài này ở Phàm Nghĩa Đường.

      Duy Nhược Hề cưỡi Sỉ Hậu băng qua Văn Minh Khu, đoạn đường nữa là đến vùng hoang vu. dừng lại nhìn chung quanh, chỉ có vùng mênh mông đất đen.

      Duy Nhược Hề hơi luống cuống, Đản Đản thú cùng Thảo Nê Mã thú thường xuất ở vùng hoang vu nhưng cũng có địa điểm chính xác. Nhưng mà cứ thử tiến tới phía trước cái , chừng có thể gặp được hai sinh vật này.

      Duy Nhược Hề cầm cây đao tay, cây đao vô cùng sắt bén, còn những vật dụng khác cất vào trong gian rồi.

      Duy Nhược Hề vừa vừa chú ý tình huống chung quanh, tay cầm đao của có chút run run, tâm lý cũng hơi khẩn trương.

      được khoản 15 phút Duy Nhược Hề nhìn thấy phía trước xa lắm có tảng đá to, nằm bên cạnh là con quái vật màu trắng nhìn giống như con ngựa ghé đầu tảng đá.

      Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực dò xét qua, phát con quái vật kia chắc là Thảo Nê Mã thú, với độ lớn đó hẳn là con trưởng thành. Chẳng qua con mắt của nó gấp đôi con ngựa, giữa đỉnh đầu có cái sừng rất nhọn và cứng rắn. Toàn thân đều có màu trắng, người sợi lông nào cả.

      Duy Nhược Hề thu hồi tinh thần lực, cẩn thận về phía đó, nắm cây đao trong tay rất chặt, khi sắp tiến đến con Thảo Nê Mã thú dường như cảm giác được cái gì, nó ngẩn đầu lên nhìn về phía Duy Nhược Hề. Thấy kẻ đến là con người con Thảo Nê Mã thú kia mạnh mẽ đứng dậy. ánh mắt màu đỏ để lộ hung tàn cùng cừu hận.

      Duy Nhược Hề nhìn con quái vật kia toát ra hung tàn cùng cừu hận từ trong ánh mắt có chút sợ hãi nhưng nhiều hơn lại là khó hiểu. ràng là chúng nó xâm hại địa cầu tại sao trong mắt lại chứa đầy hận thù như vậy? Chắc là vì chúng nó bị bại ?

      Con quái vật thấy con người trước mắt nhìn chằm chằm vào nó liền cuối đầu để dựng thẳng cây sừng về phía trước, vọt lại về hướng Duy Nhược Hề đứng.

      Duy Nhược Hề thấy con quái vật vọt lại đây nghiên mình cái né qua, con quái vật thấy Duy Nhược Hề né quay đầu trở lại định tiếp tục húc . “Ngao” tiếng, con quái vật rống lên lại hướng về phía Duy Nhược Hề mệt mỏi.

      Duy Nhược Hề nắm chặt cây đao tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con quái vật, chuẩn bị thời điểm con quái vật tiến đến gần cho nó đao.

      “Nguy rồi.” Duy Nhược Hề trong lòng thầm kêu tiếng, phát thể nào cử động được. Chết tiệt, sao lại thế này?

      Con quái vật kia dường như biết được vẻ mặt kinh hoàng của Duy Nhược Hề là do nguyên nhân thể cử động được cho nên nó có hành động rất nhân tính hóa là đem miệng mở rộng hướng lên lộ ra nụ cười chế nhạo.

      Duy Nhược Hề thấy con quái vật kia cười biết chuyện thể cử động được cùng con quái vật này có liên quan. Chết tiệt, lúc lên mạng tra biết con Thảo Nê Mã thú là quái vật cấp thấp nhất, có năng lực gì đặc biệt, thế vì cái gì mà nó có thể đem cố định lại thế này?

      Kỳ chuyện này cũng là do Duy Nhược Hề sơ ý, trang về loài sinh vật này đoạn bỏ quên như sau: Cần chú ý rằng có loại quái vật nhìn rất giống Thảo Nê Mã thú nhưng mà chỉ số thông minh vô cùng cao. Loại quái vật này chỉ có điểm khác với Thảo Nê Mã thú là, Thảo Nê Mã thú cái đuôi dài dài mà Định Thân thú có cái đuôi kia.

      Hơn nữa loài Định Thân thú này lợi hại ở chỗ có năng lực khi ở gần con người có thể làm cho người đó toàn thân cứng ngắc thể cử động được. Thời gian là nửa tiếng, cho nên mọi người nhất định phải chú ý nhiều hơn, đem hai loại quái vật này phân định ràng.

      Mà con quái vật ở trước mắt của Duy Nhược Hề chính là cái loài có đuôi Định Thân Thú.

      Duy Nhược Hề nhìn con quái vật càng ngày càng tiến tới gần, bỗng nhiên nghĩ đến gian của mình vội vàng suy nghĩ trở về gian, ai biết, Duy Nhược Hề lại thất vọng phát thể tiến vào Mặc Trạc. Sau đó Duy Nhược Hề hoảng thần nhìn quái vật tiến đến, Duy Nhược Hề cắn răng cái, trong nháy mắt đem tinh thần lực bao bọc xung quanh người vòng, dùng tinh thần lực làm cái khiên để bảo vệ chính bản thân mình.

      Con quái vật kia thấy Duy Nhược Hề thể nhúc nhích nên môi mở miệng cười cười cứ lủi đầu về phía trước. Con quái vật ở trong lòng tưởng tượng đến cảnh đem người này húc cho vỡ bụng ra, sau đó là sung sướng.

      Kết quả lại nghe “Đông” tiếng, con quái vật giống như bị đụng mạnh vào thứ gì đó nhưng thấy được, bị bắn ngược trở về.

      Con Định Thân thú đó giống như rất tức giận, nó mạnh mẽ đứng lên “Ngao, ngao, ngao” kêu. Định Thân thú , những nhân loại trước kia bị nó húc vào đều huyết nhục mơ hồ mà chết , biết vì sao cái người trước mắt này lại chút ảnh hưởng gì, ngược lại còn làm cho nó bị bắn trở lại.

      Định Thân thú thấy người nọ chút tình cũng có, lại tiếp tục lao qua. Nhưng vẫn như cũ “Đông” tiếng đụng vào cái gì đó vô hình lại tiếp tục ngã nhào mặt đất.

      Con Định Thân Thú lại lần nữa đứng lên nó lắc lắc cái đầu, đại khái là đầu của chàng có điểm choáng váng, sau đó vẫn cứ nhe răng lao qua Duy Nhược Hề.

      Con Định Thân thú cứ thử như vậy liên tục vài lần, đến Duy Nhược Hề còn cảm thấy nó con quái thú có nghị lực.

      Nửa tiếng trôi qua Duy Nhược Hề mới cảm thấy có thể cử động trở lại mới vội vàng di động cơ thể vẻ mặt đề phòng nhìn con Định Thân thú vẻ mặt địch ý cũng nhìn cách đó xa. Con quái vật kia nhìn có điểm như muốn hôn mê vẫn đứng tại chỗ lắc lắc đầu.

      Duy Nhược Hề sờ sờ đao tay, tinh thần lực cũng bảo vệ toàn thân phòng ngừa con quái vật đột nhiên tiến lại phía này. Lúc vừa mới bắt đầu bị làm cho cứng ngắt cử động được Duy Nhược Hề mới dùng tinh thần lực bảo vệ toàn thân hy vọng nó có thể ngăn cản con thú kia lại, nghĩ đến tinh thần lực cũng có thể làm lá chắn bảo vệ. Duy Nhược Hề nhìn con dao tay tà tà cười. Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực điều khiển con dao tay hướng về phía con quái vật kia lao qua. Bởi vì sợ hãi lần nữa bị định trụ nên Duy Nhược Hề mới nghĩ đến việc lợi dụng tinh thần lực khống chế con dao kia để tiến công quái vật.

      Con quái vật thấy dao tay người nọ thế nhưng phi thẳng về hướng của nó trong ánh mắt toát ra cỗ sợ hãi. Duy Nhược Hề nhìn thấy trận đành lòng, lập tức muốn dừng lại nhưng lại nghĩ đến mấy con quái vật này giết hại đồng loại của cho nên vẫn tiếp tục dùng tinh thần lực khống chế dao bắn về con quái vật kia.

      biết có phải vì khi nãy bị đụng nhiều lần đến mức muốn hôn mê mà tại nó chỉ đáng thương hề hề nhìn con dao lao lại đây mà vẫn nhúc nhích.

      Dao “Phập” tiếng cắt qua làn da của con quái thú, nó kêu “ngao” tiếng, thanh rất thê thảm, trong ánh mắt kia cũng tràn ngập nỗi tuyệt vọng cùng hoài niệm. Duy Nhược Hề thậm chí phát trong ánh mắt của con quái thú sắp ngã xuống kia có chút nước mắt.

      Duy Nhược Hề khiếp sợ nhìn đôi mắt đầy nước mắt kia, lại nghe tiếng kêu thảm thiết của nó, người nó vết thương do con dao làm bắt đầu đổ máu, dòng máu đỏ tươi cuồn cuộn chảy ra.

      “Cũng là máu đỏ sao? Ngươi tại biết lưu luyến vì sao lúc trước lại giết hại đồng bào của tôi? Xâm chiếm địa cầu của chúng tôi.” Duy Nhược Hề thào tự .

      Con quái vật bị ngã cách đó ca nghe xong lời Duy Nhược Hề , nước mắt bỗng nhiên rớt xuống rất nhiều, sau đó nó lại lắc lắc đầu, dường như tán thành lời của Duy Nhược Hề.

      Duy Nhược Hề lẳng lặng nhìn máu con quái vật chậm rãi chảy ra, tiếng kêu của nó cũng càng ngày càng yếu , ánh mắt nó nhìn Duy Nhược Hề cũng ngày càng tan rã. Duy Nhược Hề nghĩ tới chút vết thương kia lại là trí mạng với con quái vật. Nhìn con quái vật có chút cam lòng nhắm mắt Duy Nhược Hề lại phát tâm tình của cũng bởi vì giết được con quái vật mà cao hứng, ngược lại cảm thấy mình tàn nhẫn.

      Duy Nhược Hề đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu, sau đó buồn bã đến đứng trước mặt con quái vật kia, cầm đao khoa tay múa chân đỉnh đầu con quái vật nửa ngày, nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên thấy Mặc Diễm đau bổ xuống liền lấy được não hạch của Mê Huyễn quái vật. Nhưng mà lần này đến lượt thể hạ đao được.

      Quên , trước tiên đem con quái vật này vào gian cái , Duy Nhược Hề vừa nghĩ liền bắt tay làm ngay. đặt tay lên con quái vật sau đó nghĩ đến Mặc Trạc liền cùng con quái vật kia vào gian. Duy Nhược Hề bởi vì nghĩ đến bên trong gian có quả trứng mới đoán sinh vật có thể vào gian. Nhưng mà con người thể vào. tại thấy con quái vật có thể tiến vào gian của mình càng thêm khẳng định.

      Chỉ là Duy Nhược Hề có phát con quái vật kia khi nàng sờ nó có điểm giật mình.

      “Ngao ô ô...ngao ô ô...” ở xa xa từng đợ tiếng rống tiến lại đây, Duy Nhược Hề vội vàng ngẩn đầu nhìn qua, biến sắc, phát đám quái vật chạy lại, đáng chết, làm sao lại có thể có nhiều quái vật như vậy? Xa xa chạy lại là đàn Thảo Nê Mã thú, lưng của chúng nó lại ngồi thứ, nhìn lớn hơn trái bóng rổ là bao nhiêu, lại nhìn như quả trứng trắng noãn mọc ra hai cái móng vuốt ngắn ngủn, phía dưới cũng là hai cái chân ngắn ngủn, hai ánh mắt tròn tròn cái mũi nho cùng cái miệng cũng nốt. Duy Nhược Hề thể thừa nhận Đản Đản thú này nhìn quá mức đáng .

      Duy Nhược Hề lo lắng biết có nên trốn vào gian hay vẫn cùng đàn quái vật này chiến đấu. Cuối cùng Duy Nhược Hề vẫn lựa chọn đối mặt, bởi vì cảm thấy thể cả đời cứ khi gặp nguy hiểm lại trốn vào gian được. Cho nên tại rèn luyện tốt lắm, cùng lắm khi đánh lại mới trốn vào gian.

      Duy Nhược Hề đem tinh thần lực trải rộng ra chung quanh, trong tay cầm đao bình tĩnh nhìn đám quái vật càng ngày càng gần.

      Đám quái vật kia khi cách Duy Nhược Hề 3 thước ngừng lại, mấy con Đản Đản thú ngồi lưng những con Thảo Nê Mã thú dùng sức kêu, còn hướng về phía Duy Nhược Hề “ngao ô ô” kêu. Mấy con Thảo Nê Mã thú cũng dùng sức “ngao ngao ngao”, nhưng mà bọn chúng thủy chung có tiến lên nửa bước.

      Duy Nhược Hề đầu đầy hắc tuyến nhìn đàn quái vật cứ dùng sức hướng về phía mà kêu, trong lòng nghĩ địch bất động ta bất động. Cũng vẫn có chủ động tiến lên.

      Sau đó Duy Nhược Hề phát trong đám có hai con Đản Đản thú có bộ dáng khá lớn hướng về phía đối phương lại “Ngao ô ô”

      Rốt cuộc là sao đây? Tư liệu ở mạng phải con quái vật này tuy các địa phương khác đánh lén nhân loại nhưng mà nếu đụng phải người lạc chúng nhất định xông lên sao? Cho nên tình huống trước mắt là như thế nào?

      Trong khi đó hai con Đản Đản thú kia lại chuyện.

      “Minh Đại Vương, người của nhân loại này có mùi của Định YY, ta còn nghe được mùi máu của Định YY, khẳng định nhân loại này là kẻ xấu xa đem Định YY giết. Chúng ta nhất định phải báo thù cho Định YY.”

      “Minh Tiểu Vương, ngươi biết cái gì? Tuy rằng người này có mùi máu của Định YY nhưng mà ta cảm giác được Định YY còn chưa có chết. Hơn nữa người của nhân loại này còn nghe được mùi của thực vật, rất thơm. Là thực vật rất ngon nha, phải là thực vật bình thường. Cho nên cho các ngươi xông lên.”

      “Nhưng mà Định YY là bằng hữu của chúng ta, ngươi xem , bên kia chính là máu của Định YY. Định thân bộ tộc chỉ cần bị vết thương cũng có khả năng sống sót. Ngươi thể chỉ vì ham muốn ăn uống mà quản sống chết của bạn bè được.”

      “Minh Tiểu Vương, ta là trai, ngươi phải nghe ta. Ta nếu Định YY chết chết, lẽ ngươi muốn được ăn ngon sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mỗi ngày ăn thứ đất đen kinh khủng kia nữa. Cho nên ta quyết định được xông lên.”

      “Minh Đại Vương, ngươi ngươi....., ta mặc kệ, ta nhất định phải báo thù cho Định YY, cho nên mọi người cùng ta xông lên.”Dứt lời, Đản Đản thú liền vụt qua chỗ Duy Nhược Hề.

      “Minh Tiểu Vương, nhà ngươi hổn đản.” con Đản Đản thú khác thấy em trai mình vọt qua sợ lại gây chuyện cũng vội vàng bay theo ra ngoài.

      Mà đám quái vật kia nhìn thấy lão đại lao cũng theo hướng Duy Nhược Hề tiến tới.
      Duy Nhược Hề trợn mắt nhìn đám kia đột nhiên hướng tới , lại có chút suy nghĩ thông, mới vừa nhìn thấy hai con Đản Đản thú gầm rú với nhau sao lại đột nhiên hướng về phía rồi, sau đó đám quái vật kia cũng vội vàng chạy theo.

      Bị đàn quái vật chém giết hay vào gian trốn đây? Duy Nhược Hề lựa chọn vế sau. Tuy rằng tinh thần lực tại của rất cao vừa rồi có thể ngăn được công kích của con quái vật kia nhưng nó chỉ có còn bây giờ phải có đoàn quái vật, biết có thể ngăn cản được hay ?

      Trong nháy mắt Duy Nhược Hề liền tiến vào bên trong Mặc Trạc, nhưng vừa tiến vào dường như có hai cái gì đó đụng vào thân thể của .

      Duy Nhược Hề vừa vào gian liền ngây người, sau đó nhìn hai con Đản Đản thú kia, hết chỗ rồi.

      Hai cái tên Đản Đản thú kia, vì sao hai ngươi lại theo ta tiến vào đây a! Làm sao các người lại vào được?
      Kem Đá, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Đản Đản thú ăn cà chua.

      Sau đó Duy Nhược Hề liền phát chuyện càng làm cho thể gì. Con quái vật giống ngựa kia lúc ở bên ngoài đổ máu sắp chết rồi thế mà giờ nó dùng hai con mắt siêu bự nhúc nhích nhìn chằm chằm .

      Duy Nhược Hề lập tức đem tinh thần lực bao xung quanh người của , vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm lại con quái vật. Cái đao cũng nắm chặt trong tay. Tư thế ngươi mà tiến lại ta cho ngươi đao.

      Con quái vật kia thấy Duy Nhược Hề cầm cái đao chỉ vào mình lại lộ ra cái vẻ mặt ủy khuất, Duy Nhược Hề nhìn thấy được sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi cái đao cầm tay.

      Duy Nhược Hề cảm thấy đầu óc của bây giờ hỗn độn, lại quay đầu nhìn hai con Đản Đản thú, do dự biết có nên bắt tay mần thịt luôn hai con này !!!
      Còn bọn Đào Đào, hôm nay bắt gặp Duy Nhược Hề vào trong gian thế mà thèm với bọn chúng tiếng cho nên mãnh liệt phe phẩy nhánh cây.

      “Đáng chết, rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải ở trong này đem mấy đứa chúng bây giải quyết hết sao?” Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm con quái vật trước mắt lại thào tự . tại có biện pháp nào khác, có khả năng ra ngoài, bên ngoài còn nguyên đám quái vật chờ .

      Con quái vật kia nghe Duy Nhược Hề như vậy dường như càng thêm ủy khuất.
      “Chị Tiểu Hề, cần giết chúng nó nha.” Đào Đào lung lay nhánh cây bỗng nhiên cất giọng .

      “Tại sao? Chúng nó là bọn quái vật xâm chiếm nhà của chị.” Duy Nhược Hề khó hiểu nhìn Đào Đào sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm con quái vật trước mắt.

      “Nhưng mà chị Tiểu Hề, em lại cảm thấy chúng nó căn bản có ác ý, chỉ là bọn chúng phải nhân loại thôi, nhưng em có thể cảm giác được chúng nó có thiện tâm, tuyệt đối giống như lời chị là quái vật xâm chiếm nhà của chị.” Đào Đào phản ánh.

      “Đúng vậy đấy chị Tiểu Hề, bọn em cũng có thể cảm giác được.” Bình Bình cùng cũng bắt đầu phụ họa theo.

      Duy Nhược Hề nghi hoặc nhìn ba cây ăn quả, ba đứa này có khả năng lừa , chẳng lẽ nghĩ sai rồi? Nhưng mà lịch sử cũng dối, mấy trăm năm trước từng có hồi chiến tranh khốc liệt, lẽ còn có vấn đề ở chỗ nào sao?

      “Chị Tiểu Hề, chị là chủ nhân của gian, nếu là các sinh vật ở trong gian này chị đều có thể cảm thụ được tâm của chúng nó, cảm xúc hỉ nộ ái ố của chúng.”

      Duy Nhược Hề ngẩn ra, nghĩ sai sao? Thử cảm thụ tâm của con quái vật trước mắt này, Duy Nhược Hề lại phát được nó bất an, nó sợ hãi, nó thương tâm, nó thiện lương cùng mâu thuẫn.

      Con Định Thân thú này chính là Định Y Y trong miệng hai con Đản Đản thú, lúc nhân loại trước mắt này đả thương nó, nó nghĩ rằng nó chết bởi vì bộ tộc của nó mặc dù có thể đem người khác trở nên bất động nhưng mà có cái nhược điểm trí mạng chính là chỉ cần vết thương nho cũng làm cho bọn chúng chảy hết máu mà chết.

      Nhưng mà khi nó nghĩ đến chuyện nó phải chết nhân loại này lại đưa nó đến nơi kỳ quái, khi đến nơi này vết thương của nó thế nhưng ngừng đổ máu, thể lực cũng bắt đầu hồi phục, hơn nữa nó còn nghe được mùi vị của thực vật. Càng làm cho nó kỳ quái hơn nữa chính là nơi đây có mùi của nhân loại, mùi vị này làm cho nó cảm thấy thân thiết vô cùng. Nhưng mà khi nó nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn đồng bào của nó chết trong tay nhân loại, nó lại cảm thấy mâu thuẫn, nó hiểu tại sao chính nó lại thích mùi của nhân loại này. Nhưng mà nó rất thích mùi của nhân loại này a.

      bao lâu nó lại phát nhân loại này quay trở lại thế nhưng Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương cũng trở vào được, hai đứa bọn họ giống như hôn mê, nó khẳng định Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương rất lo lắng cho nó cho nên theo vào, quả nhiên là bạn tốt.

      Sau đó nó lại tiếp tục phát nhân kia lại mang vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm nó, điều này làm cho Định Y Y rất là thương tâm.

      Tại sao lại có thể như vậy? sao lại có thể như thế, vì sao lại hoàn toàn cảm giác được nó hung tàn? Chẳng lẽ nghĩ sai rồi? Duy Nhược Hề ảo não bức tóc của mình.

      Sau đó Duy Nhược Hề phát con quái vật kia lại đến chỗ dùng đầu cọ cọ .
      Duy Nhược Hề ngây người, con quái vật này lấy lòng sao?

      Duy Nhược Hề rối rắm sờ sờ đầu con quái vật phát xúc cảm thoải mái rất ấm áp.
      Quên , nhìn thấy nó có ác ý coi như mình nuôi sủng vật là được.

      Giải quyết xong con, Duy Nhược Hề đến hai con Đản Đản thú ngất xỉu kia. Phát hai con này có phản ứng gì, dùng chân đá đá hai chúng nó chút, cũng có phản ứng. Sau đó lại ngồi xổm xuống lấy tay chọt chọt, cũng biết chỗ chọt là nơi nào.

      Minh Đại Vương, Minh Tiểu Vương: ai nha, ngủ là thoải mái, khí tốt, hương vĩ tuyệt vời, chính là có cái gì đó là sờ sờ chọt chọt vô mông nó, có chút đau.
      Định YY bắt gặp nhân loại kia thế nhưng dùng tay chọt mông của Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương bắt đầu Ngao ngao ngao kêu lên, hai cái vị này ngủ giống như chết nha.

      Qủa nhiên khi Định YY kêu hai tiếng với Minh Đại Vương và Minh Tiểu Vương hai tên kia liền tỉnh lại.

      Sau khi tỉnh lại Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương phản ứng giống nhau, Minh Đại Vương vẻ mặt kinh hỉ hướng bên vội vàng chạy qua còn Minh Tiểu Vương lại là vẻ mặt mê hoặc nhìn chằm chằm nhân loại trước mắt. Nó biết tại sao mình lại đột nhiên thích mùi của nhân loại này? Sau đó lại thấy được Định YY dịu ngoan ngồi bên cạnh.

      “Định YY, cậu có việc gì chứ?” Minh Tiểu Vương nhìn Duy Nhược Hề bên cạnh Định YY.

      Duy Nhược Hề nhìn thấy con Đản Đản thú hướng tới con thú bên cạnh kêu lên.
      “Ta sao, là ấy đem ta đến nơi này, ta phát ở trong này miệng viết thương của ta lại tự động khép lại nha.”

      Duy Nhược Hề lại nhìn thấy con quái bên cạnh hướng về con Đản Đản thú ngao ngao kêu lên.

      Duy Nhược Hề đầu đầy hắc tuyến, chẳng lẻ bọn chúng biết nhau, tại là chuyện?

      Duy Nhược Hề lại quay đầu nhìn con vừa tỉnh lại liền bỏ chạy, phát ở chỗ trồng rau tay ôm quả cà chua ăn thấy thương.

      Duy Nhược Hề hết chỗ , tình huống này là sao nha? Ai có thể cho biết?

      “Minh Đại Vương, ngươi có được đồng ý của người khác liền ăn đồ của người ta, ta thấy ngươi là là hổ thẹn, hừ.”Minh Tiểu Vương thấy Minh Đại Vương ôm thứ gì đó ăn ngon lành với vẻ mặt hèn mọn chạy qua hét lên. Sau đó nó lại thấy Minh Đại Vương ôm quả hồng hồng tản ra mùi thơm mê người khỏi nuốt ngụm nước bọt.

      là đói nha, Minh Tiểu Vường sờ sờ bụng mình, mỗi ngày đều phải ăn bùn đất là muốn ói nha. Ô ô…..

      Duy Nhược Hề lại thử tìm hiểu tâm tình chúng nó liền phát tâm tình con thú chạy lại chỗ trồng rau rất tốt, nó rất thích ăn, nó cảm thấy ăn rất ngon, còn con còn lại phát nó rất đói cũng thực muốn ăn. Mà con Thảo Nê Mã thú bên cạnh (Duy Nhược Hề đến bây giờ còn tưởng rằng nó là Thảo Nê Mã thú) cũng phát ra tâm tình rất muốn ăn.
      Kem Đá, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Thu đàn tiểu đệ

      Duy Nhược Hề quyết định gì chỉ nhìn ba con vật trước mắt, quyết định xem chút rồi mới xử lý ba đứa chúng nó sau, dù sao làm nhiệm vụ chứ cần não hạch của chúng. Hơn nữa trước kia tưởng mấy con quái vật này xâm hại địa cầu của .

      Minh Đại Vương bên ôm cà chua ăn ngon lành vui vẻ còn bên kêu Minh Tiểu Vương cùng Định YY lại ăn chung, “Nha, Minh Tiểu Vương, các ngươi các ngươi lại đây ăn rau quả này , ngon muốn chết, mấy thứ thực vật này vô cùng tuyệt vời, đến đây nào Định YY, ngươi đừng có để ý đến em trai của ta, nhanh nào, mấy cái này ngon lắm, hương vị rất tuyệt vời.” xong, Minh Đại Vương lại hái quả dưa leo cắn lên cái.

      Minh Tiểu Vương vẻ mặt tức giận nhìn Minh Đại Vương, nuốc nước miếng, sau đó nó lại quay đầu vụng trộm ngắm Duy Nhược Hề, còn Định YY dùng đầu cọ cọ lên tay của .

      Duy Nhược Hề phát con Đản Đản thú kia cứ nhìn trộm , thậm chí còn nghe được thanh nuốt nước miếng của nó, Duy Nhược Hề khẽ cười ra tiếng, sau đó đến chỗ trồng rau hái hai quả cà chua, quả đưa cho con Đản Đản thú trộm nhìn , quả đưa cho con Định Thân thú cứ cọ cọ .

      Minh Tiểu Vương nghi hoặc nhìn người nọ đưa cho nó quả đỏ đỏ, nó do dự nửa ngày rốt cục vẫn tiếp nhận quả trái cây đó, sau đó mãnh liệt cắn lên. Oa oa, mùi vị thơm nha.

      Định YY cũng dùng miệng trực tiếp nhận trái cây có màu đỏ đó, mỗi ngày nó phải ăn bùn đất rất là thống khổ nha. Nhưng mà chúng nó lại dám tùy tiện chạy đến chỗ nhân loại tìm đồ ăn, nếu bị nhân loại nhìn thấy bọn chúng bị giết.

      Duy Nhược Hề thấy bọn chúng ăn vui vẻ liền hái thêm vài trái cho chúng nó.

      Minh Đại Vương vẻ mặt thỏa mãn nằm cỏ, vuốt vuốt cái bụng tròn vo của nó, lại còn nấc cái vang dội nữa.

      Minh Tiểu Vương nhìn vẻ mặt hèn mọn của mình, bọn họ là huyết mạch của hoàng tộc, thế mà khi ăn lại ợ, là mất mặt bộ tộc mà.

      “Mấy đứa đều ăn no hết sao? “Duy Nhược Hề nhìn con Đản Đản thú mặt đất kia rồi lại nhìn hai con thú bên cạnh, “Các ngươi có thể hiểu lời của ta sao?”

      “Vậy các ngươi có muốn ở chỗ này ? ở đây mỗi ngày ăn được mấy thứ này,” Duy Nhược Hề dường như cảm thấy chúng nó cũng có ác ý gì chon nên quyết định lưu chúng nó ở trong gian, hỗ trợ trồng rau quả. Người máy trí năng tại có khả năng mua nổi, mỗi ngày cứ phải gieo trồng thu hoạch rất cực nha.

      Nếu có thể đem mấy con thú dễ thương này thu vào gian mỗi ngày vì việc gieo trồng mà phát sầu.

      Minh Đại Vương sau khi nghe được lời của người kia đôi mắt tròn xoe long lanh sáng, aha nếu như vậy rất hợp ý với chúng nó, tuy rằng biết đây là chỗ nào nhưng mà khẳng định có quan hệ với người kia, bởi vì nơi này có mùi của ây, làm cho nó nhịn được cảm thấy thân cận với . Lại còn mỗi ngày có thể ăn được thực vật ngon như vậy vô cùng hạnh phúc. Cho nên nó ngao ô ô đứng lên đến cọ cọ vào ống quần của Duy Nhược Hề tỏ vẻ đồng ý.

      Định YY cũng muốn rời khỏi nơi này, tại nó thấy Minh Đại Vương cũng đồng ý ở lại rất cao hứng.

      Chỉ còn Minh Tiểu Vương có chút do dự cùng mâu thuẫn, ấy là nhân loại làm sao nó có thể thích mùi hương của như thế? Làm sao có thể ở nơi thuộc về . Nhưng mà đồ ăn ở đây rất ngon, rất lâu rồi chúng được ăn ngon như vậy. Minh Tiểu Vương suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn khuất phục, quyết định ở lại chỗ này, dù sao chuyện trước kia cũng phải do này gây nên.

      Duy Nhược Hề nhìn thấy kết quả như thế rất cao hứng tuy rằng nhiệm vụ của thất bại nhưng mà cũng có quan hệ gì, Duy Nhược Hề cũng để ý chút tiền nhiệm vụ kia, tại có đến ba sức lao động miễn phí là tốt.

      “Ah nếu chúng ta quyết định như thế xin giới thiệu chút về đối phương, ta gọi là Duy Nhược Hề, ba cái cây ăn quả kia chính là Đào Đào,Bình Bình, còn gốc cây bên cạnh hồ nước , nga, dường như cổ thụ gia gia có tên, bất quá các ngươi vẫn có thể gọi là cổ thụ gia gia, tại ông ngủ say, chưa có tỉnh lại.”

      “Ta gọi là Minh Đại Vương, là hoàng tộc của Đản Đản thú, kia chính là em trai của ta, Minh Tiểu Vương, bên cạnh nữa chính là Định Thân thú tên là Định YY.”

      Minh Đại Vương, Minh Tiểu Vương, hai cái tên này là, sao có kẻ lại đặt tên như thế chứ!

      Còn nữa, bên cạnh phải là Thảo Nê Mã thú sao? Như thế nào lại biến thành Định Thân thú rồi? Duy Nhược Hề khó hiểu trong lòng nhưng cũng có hỏi ra.
      “Đây chính là Định Thân thú, phải Thảo Nê Mã thú, Thảo Nê Mã Thú có cái đuôi còn bộ tộc Định Thân có.” Chính là Minh Đại Vương giải đáp nghi vấn trong lòng Duy Nhược Hề, Minh Đại Vương phát nhân loại này nghĩ cái gì trong lòng thế nhưng nó cũng biết.

      “….” Duy Nhược Hề hết chỗ rồi.

      Di, làm sao mà nghe hiểu được lời của nó? Duy Nhược Hề lại lần nữa ngạc nhiên, có thể hiểu tiếng Ngao ô ô của nó sao, là do ở trong gian sao?

      “Duy Nhược Hề, vừa rồi còn đám bạn bè cùng tộc nhân của chúng ta ở bên ngoài, có thể cho chúng nó cũng tiến vào đây ?” Minh Đại Vương hỏi, ở trong mắt chúng nó khi kêu tên đầy đủ chính là loại tôn kính.

      Bên ngoài? Duy Nhược Hề có chút lo lắng, dù sao chúng nó cũng là quái vật, trước kia từng xâm chiếm địa cầu, tại ở trong này chỉ có 3 con nhưng bên ngoài kia là đoàn, Duy Nhược Hề cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

      “Trước kia tại sao các ngươi lại muốn xâm chiếm địa cầu của chúng tôi?”

      Duy Nhược Hề vừa dứt lời ba con thú đều tức giận, hai con Đản Đản thú nhảy đến trước mặt còn Định YY vẻ mặt ủy khuất cùng cừu hận.

      “Hừ hừ, chúng ta căn bản muốn xâm lược địa cầu, ràng là người địa cầu các ngươi động thủ trước.” Minh Đại Vương vẻ mặt giận dữ.

      Di, lẽ là có hiểu lầm gì sao? Duy Nhược Hề tiếp tục nghe bọn chúng trình bày.

      “Nơi chúng ta ở trước kia chính là U Điềm Tinh Cầu, tinh cầu của chúng ta trước đó cũng giống như trái đất có rất nhiều thực vật ăn ngon cùng cảnh quang núi sông xinh đẹp. Nhưng mà sao đó biết vì cái gì mà hoàn cảnh ngày càng kém, có biện pháp nào khác, bộ tộc của chúng ta phải tìm tinh cầu mới để ở.

      Sau đó bộ tộc của chúng ta khắp các tinh cầu tìm nơi ở thích hợp, lại vô tình phát địa cầu là nơi thích hợp nhất. khi đó người địa cầu đối với chúng ta rất khách khí, rất tốt cho nên chúng ta cứ nghĩ người địa cầu hiền lành, liền quyết định di chuyển đến trái đất ở. nghĩ đến khi chúng ta tiến đến địa cầu nhân loại các người liền đem chúng ta trở thành quái vật, sau đó sát hại rất nhiều đồng bào của chúng ta ô…ô. Đồng bào của chúng ta lại chỉ có thể chạy đến nơi hoang vu người núp, nhưng mà nhân loại các người cũng buôn tha cho chúng ta, mỗi ngày cứ tìm kiếm chúng ta để lấy não hạch.”

      Duy Nhược Hề há miệng to. Hoàn toàn nghĩ đến chuyện lại là như vậy, cảm giác được các sinh vật này rất đơn thuần. Đản Đản thú rất đáng , con người thấy được có thể đem chúng nó trở thành sủng vật, nhưng đột nhiên lại có số lượng lớn chạy đến địa cầu như vậy cho nên mới bị xem như quái vật xâm chiếm trái đất?

      Minh Đại Vương nước mắt lưng tròng tiếp tục :” tại, chúng ta muốn tìm nơi ở an toàn thôi, cho nên, Duy Nhược Hề có thể cho bạn bè của chúng ta vào đây ở được , chúng nó rất đáng thương, mỗi ngày chỉ có thể ăn bùn đất.”

      yên tâm, khi chúng nó đến đây tôi làm cho chúng nó ngoan ngoãn nghe lời, chuyện gì chúng nó cũng có thể làm được.” Minh Đại Vương thấy Duy Nhược Hề còn có chút u buồn vội vàng cam đoan.

      “Được, nơi này là gian của ta, nếu các ngươi nghe lời ta liền đem các ngươi trả về bên ngoài.” Dù sao có nhiều con thú làm tiểu đệ cũng tốt, dù sao bọn chúng cũng phải là quái vật, chỉ là sinh vật ở tinh cầu khác mà thôi.

      “Tốt tốt, vậy chúng ta đứng là chỗ nào a? Làm sao cho bọn kia vào đây được?”

      Duy Nhược Hề lôi kéo Minh Đại Vương nghĩ đến chuyện ra ngoài trong nháy mắt cùng Minh Đại Vương đứng ở bên ngoài rồi.

      Sau đó đám còn lại mắt to mắt nhìn qua đây, biết tại sao Duy Nhược Hề cùng Minh Đại Vương đột nhiên xuất .

      “Hi , mọi người có muốn cùng ta đến nơi rất tốt hay ?” Minh Đại Vương bộ tự nhận là rất tuấn tú nhìn đám sinh vật còn lại, thẳng chủ đề.

      Đám sinh vật lại bắt đầu ồn ào lên.

      “Minh Đại Vương, ngươi đâu vậy, hại chúng ta lo lắng muốn chết. Tại sao lại thấy Minh Tiểu Vương đâu hết?”

      “Đúng vậy, Minh Đại Vương, vừa rồi sao đột nhiên cậu biến mất?”

      “Minh Đại Vương, tại sao cậu cùng chỗ với nhân loại vậy? Nhân loại đều là người xấu, ngươi quên người nhà của chúng ta chết như thế nào sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy…” đám quái vật phụ họa.

      Duy Nhược Hề tại chỉ thấy đám sinh vật màu trắng ngao ngao kêu, ngay cả Minh Đại Vương cũng là ngao ngao ngao. Xem ra chỉ khi ở trong gian mới có thể nghe bọn chúng chuyện.

      “Trước kia cùng nhân loại chiến tranh có liên quan đến người này. Hơn nữa trong gian của ấy có thực vật ăn rất ngon. lẽ các ngươi muốn tiếp tục ở đây ngốc, mỗi ngày chỉ có thể ăn bùn đất sao?” Minh Đại Vương xem đám sinh vật trước mắt rồi chậm rãi .

      “Đương nhiên là muốn, hơn nữa ấy là nhân loại khác với chúng ta, làm sao có thể tin tưởng được?”

      ấy có thể cho chúng ta cuộc sống giống như trước đây. Có thể cho chúng ta cuộc sống cần lo lắng bị người khác giết hại, sợ bị chết đói, vì sao chúng ta lại muốn? chiến tranh trước đây liên quan đến ấy.”

      “Ngươi muốn chúng ta tin tưởng nhân loại bằng cách nào? Ai biết ấy bắt chúng ta đến chỗ ấy rồi giết chúng ta sao? Còn có, ngươi bảo ấy đem thực vật ra cho chúng ta xem chút như thế chúng ta mới tin tưởng được.”

      “Phải đó, làm cho ấy lấy ra chút thực vật cho chúng ta xem…”

      “Phải phải…” đám sinh vật khác cũng phụ họa theo.

      Minh Đại Vương trong lòng sỉ vả, hứ phải là muốn ăn chút sao.

      Sau đó Minh Đại Vương liền xoay người với Duy Nhược Hề:” đem thực vật lấy ra cho chúng nó xem chút, chúng nó tin.”

      Duy Nhược Hề nhìn đám quái vật trước mắt cứ ngao ngao ngao kêu, sau đó lại thấy Minh Đại Vương xoay người cũng ngao ngao với .

      “Các ngươi cái gì? ở bên ngoài ta nghe có hiểu?”

      Minh Đại Vương nhìn thấy Duy Nhược Hề bộ dáng hiểu gì hết vẽ cái viên tròn tròn cùng cái gì đó dài dài mà nó vừa ăn khi nãy.

      Duy Nhược Hề gặp hình ảnh Minh Đại Vương vẽ thử hỏi: “Ngươi muốn thực vật sao?”
      Ngao ô ô, Minh Đại Vương gật đầu nhìn Duy Nhược Hề.

      Sau đó Duy Nhược Hề liền vào gian đem đống lớn rau quả ra, sau đó đám sinh vật từng thứ ăn hết, mới đồng ý theo .

      Chương 73: Năng lực

      Đàn sinh vật này bên trong có Đản Đản thú, Định Thân thú cùng Thảo Nê Mã thú, chúng nó phần lớn là từ cuộc chiến tranh lần trước lưu lại đến giờ, cũng có chính mắt nhìn thấy cuộc chiến tranh khốc liệt kia. Còn nhóm U Điềm Sinh Vật thường sống lâu khoản 300 tuổi, có ít sống được đến 400. Những sinh vật này cơ bản khi chiến tranh xảy ra chỉ có hai mươi mấy tuổi tương đương với mấy đứa trẻ nhân loại 10 tuổi.

      tại chúng nhìn thấy nhân loại này dẫn chúng đến địa phương có nhiều thực vật tốt như vậy, thực vật là thứ rất hiếm khi có kẻ được ăn qua. cơ bản chúng chỉ nghe được các trưởng bối mình qua. tại nhìn thấy nhiều thực vật như vậy làm sao chúng còn quản được mệnh lệnh của Minh Đại Vương, đều tiến lên tranh giành. qua bao lâu Duy Nhược Hề phát vài mẫu thực vật vất vả lắm mới trồng được đều bị ăn hết sạch, ngay cả góc lẫn ngọn.

      Duy Nhược Hề nổi giận, ăn hết mà đến hạt giống cũng lưu lại cho . Duy Nhược Hề nhìn Minh Đại Vương bên cạnh giống như bị ngốc ra : “Minh Đại Vương, phải ngươi chúng nó nghe lời sao? Vậy tình huống này là thế nào?”

      “Này này….” Minh Đại Vương nhìn tình hình thể khống chế trước mắt được lời nào.

      Duy Nhược Hề tức nghẹn liếc nhìn Minh Đại Vương cái, lại quay đầu nhìn về đám sinh vật kia, bọn chúng giống gà nha, khả năng phá phách kinh khủng, lại trong trạng thái vô cùng hưng phấn nữa . Duy Nhược Hề hướng đến nhóm sinh vật mà rống to lên, “Toàn bộ yên tĩnh hết cho ta.”

      Đám sinh vật kia đều nghe biết tiếng người, vốn sinh vật của U Điềm tinh cầu có năng lực học tập cùng cường đại, mấy trăm năm qua chúng nó biết nghe hiểu tiếng người, chỉ vì cổ họng bọn chúng giống nhân loại mới tiếng người được thôi.

      Đám sinh vật kia nghe Duy Nhược Hề gầm rú liền lập tức dừng lại, sau đó bọn chúng nhìn qua đám thực vật mà chúng vừa tàn sát xấu hổ cúi đầu.

      “Các ngươi nếu muốn tiếp tục ở lại đây nhất định phải nghe theo Minh Đại Vương, Minh Tiểu Vương cùng Định YY.” Duy Nhược Hề lại tạm dừng chút, chậm rãi liếc mắt cái rồi tiếp tục :” Nếu nghe lời ta liền đem các ngươi trở lại bên ngoài.

      Các ngươi xem tại là như thế nào? Nhìn đến ăn uống lại điên cuồng như vậy. bây giờ thực vật đều bị các ngươi ăn sạch đến hạt giống cũng còn. Các ngươi về sau muốn ăn đất mà sống hả?” tại nếu cùng chúng nó chuyện ràng chúng biết phải làm thế nào.

      Đám sinh vật nghe Duy Nhược Hề mắng có chút ngượng ngùng.

      Duy Nhược Hề cảm thấy chúng nó dường như biết sai lầm rồi liền giảng giải về sau phải trồng trọt rau quả như thế nào, thu hoạch ra sao. Còn chỉ chúng nó phải sử dụng máy thu hoạch lúa thế nào đều ra lượt. Còn cho chúng nó biết muốn có nhiều thực vật phải lưu lại hạt giống. thể lần đều đem thực vật ăn hết sạch. Phải lưu lại ít để lấy hạt giống sau này mới có thể tiếp tục gieo trồng. Làm như thế về sau còn đói bụng nữa. Chúng nó học tập rất tốt, Duy Nhược Hề giảng giải chút biết sai ở chỗ nào cũng biết được sao này phải làm sao.

      Duy Nhược Hề đến bên cạnh cổ thụ gia gia lấy được hạt giống mà trước kia để lại, sau đó hướng dẫn chúng cách làm, làm sao phải phân loại ra khi gieo trồng, chúng nó học phi thường mau. Duy Nhược Hề làm mẫu bên còn nhóm sinh vật ở bên làm theo, bắt chước giống như đúc.

      Vừa mới bắt đầu bọn chúng còn chưa biết phân công ràng, nhưng chỉ hồi Duy Nhược Hề phát chúng nó phân công rất tốt. Thảo Nê Mã thú dùng chân đào hố, Đản Đản thú dùng móng vuốt gieo hạt, định thân thú phụ trách lắp hố.

      Cơ hồ đến nửa giờ chúng nó đem 5 mẫu ruộng đất làm xong toàn bộ mới ngừng lại.

      Duy Nhược Hề vừa lòng nhìn đám hạt giống gieo xong cười trộm trong lòng, đàn sinh vật này làm việc hiệu quả nha.

      Minh Đại Vương cũng rất hài lòng nhìn đám ruộng trước mắt, trong lòng miễn , vô cùng cao hứng. Về sau chúng nó có thể ở chỗ này an ổn còn được đầy bụng nữa.

      “Ai, chính là thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi, có não hạch của Đản Đản thú cùng Thảo Nê Mã thú làm sao bây giờ?” Duy Nhược Hề thào tự , trong lúc đó còn vô ý thức liếc nhìn cái đầu của Minh Đại Vương cái.

      Làm cho Minh Đại Vương sợ đến mức rùng mình, sau đó nó dùng cái mông chà chà lao lao hồi ra khối tảng đá đưa cho Duy Nhược Hề. Dù sao tảng đá này ở chỗ nó cũng dùng, nghe nhân loại rất thích thứ này nên đem cho Duy Nhược Hề.

      Đây là cái gì? Duy Nhược Hề tiếp nhận khối đá mà Minh Đại Vương đưa cho , biết nó từ đâu mà lấy ra được. cầm lấy tảng đá ngắm hồi, tảng đá có màu đem dường như rất cứng rắn, lẽ là lỏa thạch?

      “Đây là lỏa thạch?” Duy Nhược Hề hỏi.

      “Hình như vậy, nghe nhân loại rất thích thứ này cũng kêu như vậy đấy. Ta thấy nhân loại luôn tìm kiếm nó cho nên kêu Đản Đản tộc khi gặp nó thu vào hết.” Minh Đại Vương xong từ sau mông lấy ra cái lỏa thạch.

      “…” Duy Nhược Hề hết chỗ , khó trách lõa thạch càng ngày càng hiếm, càng ngày càng khó tìm nguyên lai là bị chúng nó lấy .

      thích? Ta kêu chúng nó toàn bộ lấy ra cho là được.”Minh Đại Vương phát Duy Nhược Hề tựa hồ rất thích những thứ này.

      “Này tất cả Đản Đản đều tập hợp đây.” Minh Đại Vương gầm rú với đám sinh vật thỏa mãn nằm phơi bụng cỏ kia.

      Nhóm Đản Đản vừa nghe tiếng của Minh Đại Vương toàn bộ liền chạy đến, thực chỉnh tề xếp thành đội ngũ.

      “Tốt lắm, tại đem toàn bộ các tảng đá màu đem mà trước kia các ngươi cất lấy ra hết cho Duy Nhược Hề.” Đám kia nghe xong lời của Minh Đại Vương đều bắt đầu ngoan ngoãn ở phía sau mông lấy ra, chỉ lúc mà bên cạnh lão đại Minh Đại Vương liền có đống lỏa thạch. Dù sao chúng nó lấy những thứ này cũng vô dụng, ích lợi nào. Thứ chúng nó vừa được ăn khi nãy mới tốt.

      Duy Nhược Hề cứ như vậy trợn mắt há hốc mồm nhìn đám Đản Đản thú từ cái vị trí kia lấy ra rất nhiều lỏa thạch. Này này chúng nó từ chỗ đó lấy ra, có thấy tụi nó đeo túi tiền nha, Duy Nhược Hề bị mê hoặc.

      “Các ngươi đều từ nơi này lấy ra sao?” Duy Nhược Hề chỉ con sờ sờ cái mông.
      “Bộ tộc Đản Đản của chúng ta từ khi sinh ra đều có năng lực này, từng Đản Đản đều có cái túi tiền tùy thân có thể chứa đựng rất nhiều thứ nga.”

      Minh Đại Vương còn chỉ cái mông của mình. Duy Nhược Hề tiến gần đến xem xét cái mông của Minh Đại Vương quả nhiên phát ra cái khe rất giống túi tiền.
      Duy Nhược Hề ngây người, trời ạ, chẳng phải trước mắt có rất nhiều sinh vật có gian riêng sao.

      Minh Đại Vương thấy được vẻ mặt giật mình của Duy Nhược Hề lại dạt dào đắc ý :” Những sinh vật ở U Điềm Tinh Cầu của chúng ta đều có năng lực nha. Bộ tộc Đản Đản túi tiền có thể chứa rất nhiều thứ. Bộ tộc Định Thân có thể đem người ta cố định lại, bất quá thời gian hơi ngắn, chỉ có nửa tiếng. Thảo Nê Mã tộc tốc độ phi thường mau.”

      Kem Đá, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :