1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10603" title="a94" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/a94.jpg" alt="" width="563" height="600" />


      Ngải Đăng ôm Tiêu Tiêu, nhìn Bố Trí trong ngực , im lặng lát, sau đó đối với Hương trưởng chậm rãi "Để cho nó theo chúng tôi , vài ngày nữa trả lại.”

      Hương trưởng dám phản đối, hơn nữa Bố Trí được vị quý nhân  này ưu ái coi như là vận mệnh của nó vậy, có lẽ là cha mẹ của nó ở trời phù hộ nó, vội cúi người lời cảm tạ  theo mọi người lui xuống.

      Tiêu Tiêu nhìn mọi người ra ngoài, vui vẻ trong mắt ra. mặt đầy vẻ vui mừng, điểm điểm lên cái mũi của Bố Trí, khoái trá  " Bố Trí cần sợ hãi, chị bảo vệ em."

      Đôi mắt Bố Trí  hơi đỏ lên, yếu ớt hét lên" Trán Cát" . Tiếng gọi này làm cho Ngải Đăng hơi hơi híp híp hai mắt, rất thích!

      "Để cho Ba Căn dẫn nó ra ngoài "

      " cần, em muốn tự mình chăm sóc nó." Ba Căn mình cũng vẫn còn con nít, sao có thể chăm sóc tốt cho Bố Trí được chứ, hơn nữa cũng có chút luyến tiếc tiểu bảo bối ngoan ngoãn  này.

      "Tiêu Tiêu!" Thanh của Ngải Đăng trung chứa tức giận, còn có chút nghiêm khắc lạnh lùng.

      Tiêu Tiêu khẽ cắn môi đỏ mọng, đành phải y theo ý của Ngải Đăng, nhưng cũng bảo Ba Căn tìm đến bảo mẫu có kinh nghiệm hỗ trợ chiếu cố Bố Trí.

      Sau khi an bày thỏa đáng cho Bố Trí, là đêm khuya rồi, Tiêu Tiêu cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo ngủ bằng tơ tằm chui vào chăn, lát sau, như là nhớ tới cái gì, lại vén chăn lên hỏi Ngải Đăng ở bên cạnh  " ngủ ở đâu?"

      Ngải Đăng nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu trong mắt lên tia sáng kỳ dị  "Em ?"

      "Ách. . . . . ." Liếc nhìn chung quanh, giống như chỉ có cái giường này, chẳng lẽ muốn ngủ cùng nhau sao? ! Vụng trộm nhìn Ngải Đăng vài lần, cắn cắn môi, mông dịch sang bên cạnh " lại đây , buổi tối nhiệt độ khí thấp ."

      Ngải Đăng tuyệt khách khí, cởi quần áo trong, trần truồng thân liền chui vào nằm.

      "A, cởi quần áo làm gì." Tiêu Tiêu xấu hổ che khuất ánh mắt, ngượng ngùng .

      "Ngủ cởi quần áo sao?" Ngải Đăng cố ý hỏi lại câu, cứ thế nằm trong chăn, còn thuận tay đem Tiêu Tiêu kéo vào trong lòng.

      "Đừng nhúc nhích" vỗ vỗ mông của Tiêu Tiêu, bảo nghiêm túc chút, Tiêu Tiêu đỏ bừng cả khuôn mặt  cử động cũng dám.

      "Tắt. . . . . . Tắt đèn" Nửa ngày sau, truyền đến thanh sợ hãi của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng đưa tay tắt đèn ở đầu giường. Trong phòng nháy mắt tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Giường rất , căn bản có khả năng nhúc nhích, Tiêu Tiêu cảm thấy thân thể có điểm cứng ngắc, khó chịu  vặn vẹo uốn éo, lại nghe Ngải Đăng gầm tiếng.

      "Làm sao vậy?" Tiêu Tiêu hơi hơi ngẩng đầu khẩn trương hỏi, sợ mình làm đau .

      Ngải Đăng vẫn khống chế bản thân, cố gắng thèm nghĩ đên dáng người mê hoặc quyến rũ trong lòng mình, nhưng khi Tiêu Tiêu ngẩng đầu, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua mành cửa chiếu rọi vào, chiếu lên gương mặt mông lung mà mê người của , từng trận mùi thơm đánh úp lại, Ngải Đăng xoay người cái đem Tiêu Tiêu áp đến dưới thân.

      Thân thể mềm mại, đầu ngón tay thô ráp, đôi môi mềm mại ấm áp, gợi lên Tiêu Tiêu  từng trận sợ run. Bất giác, nụ hôn tinh tế kia rơi xuống gáy, hai bàn tay tự do dao động thăm dò.

      "A. . . . . . Ngải Đăng. . . . . . Ưm. . . . . ." Động tác của tuy rằng mềm , nhưng Tiêu Tiêu bị  kích thích hơn so với tưởng tượng ban đầu, đột nhiên cảm giác tê dại lan truyền khắp toàn thân, kinh hô tiếng, đôi tay theo bản năng ôm lấy đầu cúi xuống trước ngực của .

      Lần lượt thay đổi  nhàng chậm chạp  □, có...chút kỹ xảo nào  , chỉ bằng bản năng của cơ thể, liếm mút lần lại lần dần dần xuống dưới, hai bàn tay tự do lòn đến sau lưng , đem thân thể mềm mại hơi hơi nâng lên, khiến cho bộ ngực càng thêm gần sát hai má.

      "Ngải. . . . . . Đăng. . . . . . A. . . . . . chút" Hỗn tạp  chút  đau đớn, đợt tình triều khó lên lời khiến cho đầu mê mang, hơi nóng dần dần dâng tràn, sức lực cũng mất dần , chỉ có thể mặc cho bằng Ngải Đăng bài bố.

      Ngải Đăng bị khoái cảm da thịt chạm nhau làm mê hoặc đầu óc, dục hỏa càng lúc càng tăng vọt, thân thể mềm mại mẫn cảm, lửa nóng đôi môi thành tra tấn khó có thể chịu được, thở dài hơi dài, đem Tiêu Tiêu ôm trở về trước ngực.

      "Ai, Tiêu Tiêu, chúng ta trở về kết hôn "

       
      Hotaru_yuki thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] Edit: Tiểu Tiểu


      #ff9900; font-family: Arial; font-size: x-large;']Beta: Hàn Lạc + Quảng Hằng + Khuyên

      font-family: Arial; font-size: x-large;']


      font-family: Arial; font-size: x-large;']Chương 24. Tôi là Trán Cát?
      font-family: Arial; font-size: x-large;']


      font-family: Arial; font-size: x-large;']Sáng ngày thứ hai, Tiêu Tiêu bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. giật giật cánh tay mới phát thân thể toàn bộ bị Ngải Đăng ôm trong ngực. Dưới chăn có chút cảm giác đúng, hơi hơi xốc góc chăn lên mới phát mình dĩ nhiên trần trụi, đáng thương chỉ mỗi quần lót còn sót lại người.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"A!!" Tiêu Tiêu hét lên tiếng, vội vàng chui ngay vào trong chăn, đổi lại là Ngải Đăng bật cười, kéo Tiêu Tiêu ra, dùng chăn bao lấy, chỉ lộ mỗi cái đầu .

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Chào buổi sáng, Bé ngoan!"

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Lưu manh!" Tiêu Tiêu lên án , cả nửa ngày cũng nghĩ ra lúc nào bị lột sạch hết quần áo, hai người trần truồng ngủ suốt đêm, cái gì trong sạch cũng bị mất!

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Em là người của , tại sao thể nhìn."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']". . . . . . … ai là của ?!"

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Em ngày hôm qua đồng ý gả cho ."

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Khi nào . . . . . ." Tiêu Tiêu cố suy nghĩ cùng tưởng tượng, hình như muốn kết hôn, nhưng hứa rồi sao? Hình như có.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Đêm qua." Ngải Đăng mực chắc chắn là đáp ứng rồi, nhìn bộ dạng mơ hồ, vẻ mặt trấn định ngồi xuống mặc quần áo.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Vẫn chú ý đến động tĩnh trong phòng, quản gia nghe được tiếng bên trong mới dám gõ cửa, thử hỏi: "Tiên sinh, tiểu thư dậy chưa?"

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Qua hồi lâu, mới nghe được bên trong trầm thấp "Ừ" tiếng.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Tiêu Tiêu ôm chặt chăn, ngẩng đầu nhìn người ngồi cạnh bàn, mặt đỏ lên "Quần áo của em". Ngải Đăng cầm lấy quần áo vứt lộn xộn cùng nội y đưa cho Tiêu Tiêu, thuận tiện sửa sang lại mái tóc dài lộn xộn của .

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Chờ Tiêu Tiêu rửa mặt chải đầu xong ra khỏi cửa giờ sau, liếc mắt thấy được Dạ Bố Trí ở cửa viện, ngồi xổm bên.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Dạ Bố Trí" Tiêu Tiêu thoát ra khỏi tay Ngải Đăng, bước nhanh tiến đến, ôm lấy cậu bé.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Dạ Bố Trí tại sao ngồi ở đây, sao vào?" Tiểu tử kia hôm nay mặc bộ quần áo sạch , còn đội chiếc mũ đính trân bảo, khuôn mặt nhắn lẳng lặng.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] " cho vào, sợ phá hư." Dạ Bố Trí nhướng mày lên, vẻ mặt ủy khuất nhìn đến cửa, buổi sáng bé font-family: Arial; font-size: x-large;'] tìm đến font-family: Arial; font-size: x-large;'] Trán Cát, nhưng bọn họ cho bé vào, bé còn muốn vụng trộm tiến vào như lần trước, nhưng ngay cả chỗ đó cũng đều bị đóng cửa.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Như vậy phải , chị bảo các ấy, về sau Dạ Bố Trí muốn đến khi nào cũng được. " Tiêu Tiêu cam đoan với cậu bé.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Xuống dưới!" Phía sau truyền đến giọng nghiêm khắc của Ngải Đăng, sợ tới mức khiến Dạ Bố Trí sửng sốt, lập tức vươn tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Tiêu.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']" Tại sao lại hung dữ như vậy? muốn dọa người chạy mất sao?" Tiêu Tiêu trách cứ , thuận tiện vỗ vỗ lưng Dạ Bố Trí trấn an.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Tây Đinh tách họ ra, nếu tại ngay cả cũng ra ngoài." Vệ sĩ đứng ở phía sau nghe xong lời của Ngải Đăng, lập tức vươn tay đón đứa . Tiêu Tiêu vừa thấy Ngải Đăng mất hứng, đành phải trước tiên đưa Dạ Bố Trí cho Tây Đinh bế, quyết định tìm thời gian thích hợp chuyện với Ngải Đăng, đối đãi với đứa này đừng nghiêm khắc như vậy.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Ngày hôm qua cũng kịp xem kỹ thành biên thuỳ này. Hôm nay có thời gian đường mới cảm nhận được nó có chỗ đặc biệt. Có lẽ đây đúng là nơi có gian khoáng đãng, xinh đẹp nhã nhặn, mới làm nơi này được thiên nhiên ưu đãi, tập trung phần lớn tài nguyên quý giá cho con người. Mà thành trì "giàu có"  như thế lại dường như chỉ được che đậy mỏng manh, trong thành thị hề cảm thấy thấy xôn xao ầm ĩ,  kiến trúc giống như phim hoạt hoạ xếp gỗ, làm cho cho ngươi ta cảm giác rất giống như trong thế giới cổ tích. Trong thành có thể thấy được cả trai lẫn mặc trang phục dân tộc, thuần lương chất phác mà chân thành tha thiết.  Khói bếp font-family: Arial; font-size: x-large;']lượn lờ font-family: Arial; font-size: x-large;'], khí tươi mát, bọn họ đều sinh hoạt theo phong tục tập quán địa phương của mình.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Thành an bình đột nhiên xuất đoàn xe ngựa xa hoa rất hòa hợp, khiến cho rất nhiều người chú ý, Tiêu Tiêu ngồi trong xe tò mò nhìn ra từ cửa kính xe về phía Mông Cổ ở bên đường, mặc áo dài cao cổ rộng thùng thình, áo choàng tơ lụa, nhan sắc thực xinh đẹp, ven cổ tay áo là đường viền hoa trang nhã, đầu đội mũ da mài tuyết trắng. Tiêu Tiêu đặc biệt thích giày của các , vô cùng đặc sắc.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Chính vì hâm mộ, trước mắt phát ra bộ áo dài Mông Cổ mới tinh: "A, đẹp", áo choàng này so với vừa rồi nhìn qua lại càng xinh đẹp sang trọng, cổ tay áo khảm viền vàng, đai lưng giống như bức tranh thêu chỉ bạc, mũ còn có gắn mã não lục sắc.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] 

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Đợi lát nữa thay " Trước khi đến, Ngải Đăng có bảo người chuẩn bị sẵn, đều là từ thủ công tinh tế làm ra, sợ Tiêu Tiêu mặc lên người thoải mái nên bên trong còn tăng tăng thêm lớp lụa mềm.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] 

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Làm cho em sao? Ha ha, em rất thích" Tiêu Tiêu cười híp mắt nhìn Ngải Đăng, chồm lên hôn má cái.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] 

      font-family: Arial; font-size: x-large;']"Trán Cát" Ngồi ở phía sau Dạ Bố Trí lớn tiếng kêu lên, để ý vệ sĩ ôm mình, muốn tiến tới trước.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] 

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Ngải Đăng nghe đứa còn luôn đổi tên gọi của , bất mãn liếc mắt nhìn nó, Tây Đinh lập tức ra sức giữ Dạ Bố Trí ngồi yên tại chổ, cho cậu bé tiếp tục lộn xộn.

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Mục đích lần này là thảo nguyên lớn Hô Luân Bối Nhĩ, Tiêu Tiêu cảm thấy xe chạy lâu vẫn chưa đến, vừa mới bắt đầu còn rất hứng thú quan sát bên đường, sau đó đường lại càng ngày lúc càng hoang vắng, ngoài thảo nguyên vẫn là thảo nguyên, đành nhàm chán tựa vào vai Ngải Đăng chợp mắt. Dạ Bố Trí rốt cuộc vẫn còn , chơi xong lập tức nằm ở trong lòng Tây Đinh ngủ, làm hại Tiêu Tiêu nghĩ nó có thể trong chốc lát làm toáng lên.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] 

      font-family: Arial; font-size: x-large;']Hô Luân Bối Nhĩ bởi vì nằm  bên cạnh Hồ Vu Luân và hồ Belle nên được gọi là trong nhưng thảo nguyên lớn nhất, mà Tiêu Tiêu lần đầu tiên nghe đến tên này, hay là bởi vì trong những bộ phim về thời nhà Thanh, hoàng hậu của thời đó đến từ bộ tộc này, font-family: Arial; font-size: x-large;']thảo nguyên font-family: Arial; font-size: x-large;']Khoa Nhĩ Thấm cùng thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ. Nơi này là bắt nguồn của Mông Cổ, sản xuất ra nhiều món đặc sản đạc biệt của vùng


      font-family: Arial; font-size: x-large;']Hô Luân Bối Nhĩ là thảo nguyên rộng lớn diện tích tới sáu mươi ba ngàn dặm, mênh mông bát ngát, gió , bầy cừu trắng như những đám mây bay bay lượn, làm nên cảnh đẹp ở giữa, đây là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Tiêu với thảo nguyên.

      font-family: Arial; font-size: x-large;'] 

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit:  Tiểu Tiểu


      Beta: Hàn Lạc + Khuyên

      Chương 24.2: Tôi là Trán Cát?


      <img class="alignnone size-full wp-image-10775" title="4dc5c687_5ff05706_31007" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/4dc5c687_5ff05706_31007.jpg" alt="" width="525" height="768" />


      Tiêu Tiêu thay trang phục dân tộc, biến thành Mông Cổ, có vài phần khí thế tiểu thư quý tộc Mãn Châu. thảo nguyên khá cao, nhưng cũng quá ghồ ghề, rất mềm mại. Mùa này cũng phải là mùa du lịch thịnh vượng, nên thảo nguyên  du khách cũng nhiều, tùy ý có thể thấy được trẻ con Mông Cổ chăn trâu, dê , sâu thảo nguyên trải rộng là những ngôi nhà lớn thưa thớt nhau, thoạt nhìn cảm thấy rất nguyên thủy cũng làm cho lòng người vui vẻ khoáng đạt.

      "Ngải Đăng, chúng ta buổi tối ở chỗ nào?" Tiêu Tiêu tay nắm Dạ Bố Trí, tay ôm cánh tay Ngải Đăng  bước chậm ở thảo nguyên. xinh đẹp, người đàn ông tuấn dị tộc, còn có đứa đáng   hình thành bức tranh gia đình xinh đẹp thảm cỏ xanh.

      "Tiêu Tiêu thích đóng quân dã ngoại sao?"

      "Đóng quân dã ngoại? Vâng, vâng, thích!" Rất muốn thể nghiệm chút loại cuộc sống nguyên thủy của người dân nơi này, trời làm chăn, đất làm giường lãng mạn!

      " Trán Cát, Trán Cát,, ngựa" Dạ Bố Trí hâm mộ nhìn  phía trước có đứa trẻ Mông Cổ cưỡi ở mình con ngựa , đứa  Mông Cổ khi 6 tuổi đều được có con ngựa của mình, mà Dạ Bố Trí cũng ở tuổi này, thấy tất nhiên hứng thú.

      "Dạ Bố Trí thích cưỡi ngựa sao?" Tiêu Tiêu ngồi xổm người xuống, giúp Dạ Bố Trí sửa sang lại mũ, Dạ Bố Trí rất biết điều, dọc theo đường cũng kêu mệt, đói bụng cũng náo loạn, cho bé ăn ăn, cho chịu đựng, còn như vậy nhưng hiểu được sắc mặt của người lớn bên cạnh.

      Dạ Bố Trí hơi sợ hãi nhìn Ngải Đăng cái, nuốt ngụm nước bọt, yếu ớt gật gật đầu với Tiêu Tiêu, Trán Cát đối với bé tốt lắm, hung dữ với bé.

      "Ha ha, tỷ tỷ mua con tặng cho em nha?"

      "Vâng" Dạ Bố Trí  ánh mắt trở nên sáng ngời, nhưng lát sau lại ảm đạm xịu xuống, cúi thấp đầu giọng "Em cần" .

      "Mua cho nhóc" Lần này lên tiếng lại là Ngải Đăng, Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn , Ngải Đăng khi nào trở nên rộng lượng như vậy rồi? !

      Ngải Đăng nhận thấy được ánh mắt Tiêu Tiêu, cảm thấy mất tự nhiên, cũng phải vì lấy lòng đứa này, chỉ là ánh mắt khát vọng của Dạ Bố Trí làm cho nghĩ tới thơ ấu của mình, có lẽ đáp ứng Dạ Bố Trí theo Tiêu Tiêu có phần nguyên nhân là bởi vì đứa này rất giống , đều có tuổi thơ bất hạnh, có lẽ, nó so với còn bất hạnh hơn.

      "Ha ha, Dạ Bố Trí, còn mau tiếng cảm ơn !" Tiêu Tiêu rất vui vẻ khi thấy Ngải Đăng  thay đổi, mặc kệ nguyên nhân vì cái gì, quan trọng là bắt đầu trở nên rộng lượng hơn rồi, phải sao!

      Dạ Bố Trí ngẩng đầu, vụng trộm nhìn người đàn ông trước mặt vài lần, có phần được tự nhiên "Cảm ơn chú" .

      "Ừm" Ngải Đăng làm bộ như thèm để ý  đáp tiếng, kéo Tiêu Tiêu đến phía những người dân chăn nuôi kia.
      Hotaru_yuki thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit:Tiểu Tiểu


      Beta: Hàn Lạc + Quảng Hằng + Khuyên

      Chương 25.1:  Con trai tộc trưởng  . . .



      Dạ Bố Trí rốt cục có được con ngựa cho riêng mình, là con ngựa mới ra sinh màu đen, Ngải Đăng giúp Tiêu Tiêu tìm con ngựa mẹ màu trắng có vẻ hiền lành, chọn ngựa rất có chủ ý, ngựa của Ngải Đăng đầu cao hơn ngang hùng tuấn, đầu và lỗ tai , phản ứng linh hoạt. Mũi lớn tức phổi lớn, ngựa lớn lượng hô hấp tất cũng lớn, có lợi cho việc chạy xa. Đôi mắt lớn tức trái tim lớn, ngựa có trái tim lớn ắt dũng mãnh dễ chấn kinh; Trước mắt thịt đầy đặn, là dấu hiệu tính tình hung ác, dễ dàng cắn người, mà bốn vó giống như cọc gỗ vững vàng rắn chắc.

      Mà con Tiêu Tiêu chọn này, vừa thấy chính là con ngựa tính tình dịu ngoan, lông bờm dày đậm mềm mại mà chỉnh tề, mõm sắc hồng mà và trơn bóng, giống như chú bạch mã ra từ trong truyện cổ tích.

      Cơm trưa bố trí ở giữa nhà tộc trưởng, ở tại nhà tộc trưởng tụ tập phân biệt chính giữa, còn bảo lưu lại truyền thống của chế độ phong kiến. Tôn giả ở giữa, trưởng giả ở bên phải, con được lên trước, chỉ có thể ở phía sau đàn ông hầu hạ, để hoan nghênh khách quý đường xa đến mà hôm nay bữa tiệc đặc biệt chuẩn bị toàn bộ thịt cá cùng đem ra. Hồ Vù Luân rất nhiều cá chép, cá trích, cá trắng, hồng vi ngư, chất thịt béo tốt, còn chứa nhiều chất anbumin, muối vô cơ, đường, mỡ cùng các loại vitamin.

      Tộc trưởng giới thiệu cho bọn họ về Hồ Vù Luân có rất nhiều cá tươi và tôm, từ cá có thể chế biến ra 120 loại, cho nên xưng là "Tiệc lý ngư" . Cá chẳng những dinh dưỡng phong phú, hơn nữa hương vị tươi mới, ăn nhiều lần cũng hề chán.

      Tiêu Tiêu theo Ngải Đăng ngồi ở bàn, hoàn toàn có tị hiềm, dù sao muốn giống với con dâu bị khinh bỉ phải ngồi ở phía sau đàn ông, nhất định muốn, Ngải Đăng cũng đồng ý. Tộc trưởng thức thời cũng gì, những người khác thấy tộc trưởng gì, cũng dám đứng ra lên tiếng.

      Mọi người cũng phải là cùng ngồi trong cùng bàn ăn lớn, trước mặt mỗi người đều có bàn gổ lim , mỗi thứ đồ ăn đều giành cho người, mỗi thứ được phân ra ít.

      Toàn bộ bữa tiệc cá có 24 món đồ ăn, Tiêu Tiêu thích nhất trong đó là cá dấm đường cuốn và bánh, mà ăn cùng pho mát mới chỉ nếm thử miếng thấy đầy dư vị, pho mát Mông Cổ cũng phải loại bình thường có thể có, có vẻ cứng, ngậm trong miệng đầy hương vị tê ẩm. Ngải Đăng cũng ăn gì, đều ở bên cạnh giúp Tiêu Tiêu lấy đĩa rau, tại dùng đũa rồi, hơn nữa cách sử dụng dường như rất quen thuộc thoải mái. Những người đàn ông Mông Cổ đều rất cường tráng, lúc ăn cơm phải có rượu, lúc chuyện giọng cũng rất lớn.

      Tuy rằng hôm nay yến hội chuẩn bị cho Ngải Đăng, nhưng lời của cũng nhiều, chỉ cùng tộc trưởng uống ly sau đó còn chú ý đến xung quanh trong bữa tiệc. Mông Cổ đại hán nhìn thấy khách quý có phần lãnh đạm cũng để ý, cứ thế vung tay uống rượu, uống lát còn hát ca cùng nâng cốc chúc mừng.

      “Kim Bôi bạc rót đầy rượu, hai tay nâng chén.

       

      Cơm rang thịt trà sữa, hôm nay ăn uống đủ.

       

      Bằng hữu bằng hữu mời nếm thử, rượu này thuần chính, rượu này thơm ngon.

       

      Cho chúng tôi ý hợp tâm đầu, hữu tình lâu dài, tại đây thảo nguyên dồi dào xuân thu.

       

      Kim Bôi ly rót đầy rượu tinh khiết và thơm hương, cùng nhau nâng chén, cùng nhau say.

       

      Các bằng hữu đoàn tụ tận tình cạn chén, cùng nhau nâng chén, cùng nhau say




      Yến tiệc phong phú nướng toàn bộ dê ngon, cùng nhau nâng chén, cùng nhau say




      Người thân đoàn tụ đường tận tình cạn chén, cùng nhau nâng chén, cùng nhau say




      Tiếng đàn du dương tiếng ca thanh thúy, cùng nhau nâng chén, cùng nhau say




      Khách quý đoàn tụ đường tận tình cạn chén, cùng nhau nâng chén, cùng nhau say…”




      Tiêu Tiêu nghe được bài ca vô cùng đặc sắc của Mông Cổ, quay đầu lại thấy Ngải Đăng  nhìn chằm chằm vào , đối với mọi người trong sân tiệc chút cũng chú ý.

      " ăn ?" Tiêu Tiêu kẹp lên khối cá tấm đút cho , Ngải Đăng cũng thuận theo há mồm, trước mặt mọi người hề kiêng dè.

      "Ăn ngon chứ?" Tiêu Tiêu cầm lấy khăn tay lau tàn nước khóe miệng Ngải Đăng, càng cùng Ngải Đăng ở chung càng nhận ra người rất ưa sạch , chịu được chút vết bẩn.

      "Ừm" cảm giác được bên miệng có cảm xúc mềm , ánh mắt Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu càng dịu dàng.

      Lúc này rèm cửa đột nhiên bị lực lớn nhấc lên, mọi người đều bị hấp dẫn chú ý tới.

      "Ba" tiếng, từ ngoài vào là người đàn ông trẻ tuổi mặc y phục cưỡi ngựa của Mông Cổ, có thể là bởi vì vừa xuống ngựa, tay còn nắm roi ngựa, mới vừa vào cửa kêu to với tộc trưởng tiếng.

      "Trác Lực Cách, nhìn thấy có khách sao!" Nhìn ra được tộc trưởng rất thiên vị đứa con trai này, trong lời ngoài sáng là trách cứ, nhưng là ai cũng nghe được cưng chiều, "Còn qua đây chào hỏi, vị này là Ngải Đăng tiên sinh".

      Trác Lực Cách bị nhắc nhở tới phía Ngải Đăng, chân phải hướng trước thân nửa bước, đầu gối phải gập xuống, người hơi khuynh lại, đồng thời tay phải tự nhiên đặt ở đầu gối phải, tay trái đặt ở tay phải "A Mộc mạnh khỏe, Ngải Đăng tiên sinh".

      Ngải Đăng chỉ đơn giản gật đầu, Trác Lực Cách cũng để ý đến lãnh đạm của , đứng lên chuẩn bị ngồi vào vị trí bên phải tộc trưởng, ngẩng đầu lập tức ngây ngẩn cả người, thẳng tắp nhìn Tiêu Tiêu bên cạnh Ngải Đăng. Vẫn là tộc trưởng phát con trai khác thường trước , ngoắc tay kêu

      "Thất thần làm gì, còn lại đây ngồi".

       
      Hotaru_yuki thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ']Edit: Tiểu Tiểu


      ']Beta: Hàn Lạc +  Khuyên

      Chương 25.2: Con trai tộc trưởng  . . .

      Trác Lực Cách lúc này mới kịp phản ứng, xoay người cúi thấp ho tiếng che dấu thất thố của mình, nhưng khóe mắt vẫn nhịn được liếc về phía Tiêu Tiêu. Như vậy trong nháy mắt nghĩ thấy được Dédé mã thảo nguyên, nữ thần mà nhiều thế hệ Mông Cổ thờ phụng. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại búi lên nhìn rất đẹp, vài sợi buông xõa xuống tự nhiên mang vài phần phiêu dật, áo khoác màu đỏ vẫn kéo dài tới chân yểu điệu, thướt tha.

      Có lẽ là ánh mắt của ta quá mức nóng bỏng, Tiêu Tiêu quay sang bắt gặp cái nhìn chăm chú của ta, hơi sững sờ sau đó khách khí tươi cười. Nụ cười này lại càng làm cho Trác Lực Cách mất hồn vía, mắt đẹp nhìn quanh sảnh tiệc tràn đầy mỹ lệ.

      Cảm giác được tay của Ngải Đăng ôm thắt lưng đột nhiên chặt hơn, Tiêu Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy vẻ mặt phật ý của Ngải Đăng , bĩu môi, hẹp hòi, nhìn người đàn ông khác chút cũng được!

      Trác Lực Cách cảm giác được người đàn ông kia có nhiều địch ý, vì thế chút khách khí nhìn nơi khác. Người đàn ông này cùng nữ thần đó là người sao? Nhìn bộ dạng họ rất thân mật.

      "Cha, những vị khách đường xa mới đến, vừa đúng lúc năm nay có Mục đại hội!" Trác Lực Cách làm bộ như vô ý ra những lời rất đúng lòng Tộc Trưởng.

      "À, xem ra chúng tôi quên, Ngải Đăng tiên sinh, ngài khẳng định chưa từng tham gia Na Đạt Mộ đại hội chứ, đây chính là lễ hội Mông Cổ của chúng tôi" Tộc trưởng ở trong lòng có chút tính toán, Ngải Đăng tiên sinh này là lãnh đạo lớn, là quí nhân mà nếu như có thể thiết đãi tốt, năm nay cuộc tuyển cử của mình hẳn là thành vấn đề.

      "Đúng vậy, đúng vậy, tiên sinh hãy lưu lại " Những người đàn ông chung quanh đều phụ họa

      Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu, muốn nghe suy nghĩ của chút.

      "Dự lễ hội là chậm trễ công việc của sao?" Tiêu Tiêu hỏi, vốn vì dẫn chơi mà chiếm rất nhiều thời gian của .

      " có việc gì" Ngải Đăng khẳng định đáp, Tiêu Tiêu lúc này mới yên tâm, luôn luôn tin tưởng thực lực Ngải Đăng, nếu có việc gì, mọi việc đều có thể làm được, hơn nữa còn biết mỗi đêm Ngải Đăng hay mất tích là do giành chút thời gian tham gia hội nghị.

      * * * *

      Đại hội Na Đạt Mộ trước kia gọi là "Tế gò đống" Mông Cổ, là phong tục giao lưu sinh hoạt của dân tộc Mông Cổ từ rất lâu đời, sáng tạo và lưu truyền về sau các thể loại thi đấu thể thao rất độc đáo, vui chơi giải trí và thể dục đều có xếp hạng mục.

      Tộc trưởng an bài nơi ở cho Tiêu Tiêu và Ngải Đăng ngay bên phải lều lớn, đủ thể tôn trọng Ngải Đăng. Vốn dĩ cũng chuẩn bị cho Tiêu Tiêu cái lều trại riêng, nhưng bị Ngải Đăng ngăn lại, vì thế Tiêu Tiêu quang minh chính đại ở chổ cùng Ngải Đăng.

      Tiêu Tiêu nắm tay Dạ Bố Trí bước chậm dạo thảo nguyên, có thể bởi vì có liên quan đến đại hội Na Đạt Mộ nên tất cả mọi người đắm chìm trong khí vui chơi, đằng trước từng lều bạt đều được trang trí màu sắc rực rỡ, trong hội trường còn đốt vài khí cầu.

      " ra Dạ Bố Trí tới nơi này sao?" Tiêu Tiêu cúi đầu tò mò hỏi, đánh giá chung quanh tiểu tử.

      “Chưa từng tới." Dạ Bố Trí hôm nay rất vui vẻ, có thể cùng Trán Cát mình du ngoạn, chú mặt đen kia có ở đây, mấy ngày nay là những ngày bé nhớ mãi, bởi vì Trán Cát rất thương bé, cho bé nhiều thức ăn mà bé chưa từng được ăn, lại mua cho bé con ngựa .

      "Ha ha, Dạ Bố Trí cần phải ăn nhiều chút để lớn lên cường tráng, như vậy về sau là có thể làm dũng sĩ " Tiêu Tiêu cảm thấy bé trai Mông Cổ đều rất khỏe mạnh, nhiều đứa trẻ ở đây tuy cùng tuổi với đứa này nhưng lại cao lớn hơn rất nhiều.

      "Vâng, Dạ Bố Trí làm dũng sĩ bảo vệ Trán Cát" Dạ Bố Trí vỗ lên bộ ngực kiên định .

      "Ha ha, Dạ Bố Trí ngoan lắm"

      "Cậu bé gọi là Trán Cát?" Bên cạnh truyền tới giọng tràn ngập kinh ngạc, Tiêu Tiêu quay đầu lại, dĩ nhiên là người ngày đó gặp ở yến hội, Trác Lực Cách.

      Tiêu Tiêu biết nên giải thích thế nào, trong lúc nhất thời khí có chút xấu hổ, Trác Lực Cách đợi lúc lâu cũng thấy Tiêu Tiêu đáp lại, nhanh chóng lại hỏi lần " kết hôn sao?"

      Tiêu Tiêu nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu trước vẻ mặt sốt ruột của , mở miệng trả lời " có".

      "Vậy cậu bé?" Trác Lực Cách hơi mê hoặc, nhưng nhìn biểu tình khó xử của Tiêu Tiêu, lại tự cho là  đúng, nên đành cười cười "Xin lỗi, là tôi đường đột rồi, tôi mang hai người dạo được ?".

      Nhìn ra được Trác Lực Cách hình như rất thân thiện, thảo nguyên bận rộn mọi người thấy đều dừng lại chào hỏi, Trác Lực Cách cũng rất lễ phép đáp lại.

      "Những người nơi đây đều quen biết sao?" Tiêu Tiêu rất thích cuộc sống quần cư thuần phác này, tất cả mọi người đều khăng khít với nhau.

      "Đều biết, chúng tôi coi nhau như người thân"

      " thích" Tiêu Tiêu hâm mộ nhìn Trác Lực Cách, ở thảo nguyên lớn con người luôn luôn có loại tình cảm thắm thiết.

      "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của , tôi gọi là Trác Lực Cách, còn ?"

      "Loan Tiêu Tiêu, tôi biết tên của , ngày đó tộc trưởng có qua"

      "Tôi có thể gọi là Dédé mã ?" Trác Lực Cách vẫn muốn lấy phương thức của mình xưng hô đối với , xứng với tên này.

      "Dédé mã? Có ý gì sao?"

      "Trán Cát, em biết, Dédé mã ở thảo nguyên gọi là thần hộ mệnh" Dạ Bố Trí giải thích với Tiêu Tiêu, rốt cục cũng có lúc mở miệng.

      "Đúng, cho tôi cảm giác tựa như nữ thần" Trác Lực Cách chăm chú nhìn Tiêu Tiêu, cho dù còn có đứa bé, cũng để ý, hiểu được cảm giác của mình chính là muốn bảo vệ .

      Tiêu Tiêu cảm thấy hơi bất mãn khi thẳng ra, cũng trả lời, nắm tay Dạ Bố Trí tiếp tục lên phía trước.
      Bưởi!!!Hotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :