1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 21.Tiếp xúc thân mật

      Edit: Quảng Hằng


      vất vả nhịn đến khi hội nghị chấm dứt, Ngải Đăng chạy nhanh về tầng cao nhất. Tiêu Tiêu ngồi xếp bằng ở giường xem tivi, nhìn thấy Ngải Đăng tiến vào, mút mút chocolate ngón tay, cười hì hì nhìn ngón tay bị băng bó của Ngải Đăng.

      " xấu lắm, lấy thứ này che lại, tính!" Đứng ở bên giường, còn nhún nhảy vài cái, Tiêu Tiêu lớn tiếng lên án.

      Ngải Đăng đến trước giường, Tiêu Tiêu đứng ở giường vừa vặn cùng chiều cao của sai biệt lắm, ôm eo của , sợ vô tâm té xuống.

      "Đói bụng chưa?"

      "Hừm, chuyển hướng đề tài!" Tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, ra vẻ tức giận .

      "Đừng nóng giận, . . . . . . Ngại mà." Ngải Đăng xong đỏ mặt, làm cho Tiêu Tiêu cười ha ha, gọi thẳng là đáng . Ôm đầu Ngải Đăng, hung hăng hôn vài ngụm, Tiêu Tiêu cảm thấy có thể khai quật ra tế bào bẽn lẽn thẹn thùng của Ngải Đăng dễ dàng.

      Tiêu Tiêu chủ động hiến hôn cũng làm cho Ngải Đăng hài lòng, tinh tế liếm dọc theo cánh môi có vị chocolate, vươn đầu lưỡi tách hàm răng của ra, tiến quân thần tốc, tìm được đầu lưỡi né tránh của Tiêu Tiêu, ôn nhu quấn quýt mút lấy, gắn bó giao triền, môi lưỡi giao nhau, hai người đều đắm chìm ở bên trong nụ hôn nồng nhiệt, trong đầu mảnh hỗn loạn.

      Cánh tay của Ngải Đăng ôm bên hông Tiêu Tiêu sử dụng lực chút, làm cho hai người dính sát vào nhau, Tiêu Tiêu cảm giác nếu phải nhờ cánh tay chống đỡ bên hông mình, mình nhất định trợt xuống, cả người mềm nhũn  dùng được sức lực, chỉ có thể theo Ngải Đăng trầm luân.

      "Bé ngoan" nhàng đụng vào cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của Tiêu Tiêu, mở miệng thanh có chút khàn khàn.

      "Vâng?" Bị hôn đến mơ hồ người nào ý thức liếm liếm môi, có chút thoải mái.

      "Buổi tối muốn ăn cái gì?" Ngải Đăng cố gắng đè nén ý niệm hôn lên đôi môi mọng kia lần nữa trong đầu, sửa sang mái tóc có chút rối bời của Tiêu Tiêu hỏi.

      "Tự chúng ta làm " Tiêu Tiêu mấy ngày nay mua mấy quyển thực đơn tự học, tuy rằng thành quả lớn lắm.

      "Được, bảo Phi Lực chuẩn bị, muốn ăn gì nào?"

      "Ngải Đăng, tự chúng ta đến siêu thị mua , khẳng định chưa từng đến đó nhỉ?" Tiêu Tiêu đề nghị , chỉ có tự thể nghiệm mới có lạc thú, kỳ hâm mộ đôi vợ chồng son có thể đến siêu thị để mua sắm.

      Vì thế, mười mấy phút đồng hồ sau, hai người ở trong trung tâm siêu thị lớn, Ngải Đăng tay phụ giúp đẩy xe hàng, tay nắm lấy tay của Tiêu Tiêu. Tuy rằng hai người đều mang theo kính râm, nhưng khí chất bất phàm vẫn luôn được rất nhiều người chú ý.

      "Mua thứ này được ?" Hoàn toàn để ý đến ánh mắt người khác, Tiêu Tiêu hưng phấn chọn những thứ tối nay muốn ăn.

      "Được" Ánh mắt Ngải Đăng vẫn dõi theo Tiêu Tiêu, thường thường khi vừa đặt câu hỏi đáp ngay.

      Chờ hai người mua xong, khi tính tiền Tiêu Tiêu mới phát mình mua khá nhiều đồ, có lẽ chỉ hai người bọn họ ăn hết, nên định mang trả lại số thứ, bị Ngải Đăng ngăn trở. gọi điện thoại, lập tức từ góc siêu thị có gã mặc thường phục xuất , cung kính gật đầu chào bọn họ, sau đó mang mọi thứ khỏi.

      " là lợi hại, bọn họ vẫn luôn theo à?"

      "Ừm" Ngải Đăng tại rất chú ý về vấn đề an toàn của Tiêu Tiêu, hơn nữa đám người theo bọn họ  cũng chỉ có .

      Buổi tối, Tiêu Tiêu cho Ngải Đăng hỗ trợ, mình ở phòng bếp bận việc nửa ngày, rốt cục làm ra được vài thứ có hình dạng giống như thức ăn.

      " nếm thử xem?" Tiêu Tiêu tắt đèn nhà ăn, chỉ thắp lên hai ngọn nến, ghé vào Ngải Đăng bên cạnh ánh mắt hề chớp nhìn ăn thử.

      Ngải Đăng thấy bộ dạng Tiêu Tiêu khẩn trương chờ kết quả đột nhiên rất muốn hôn , sau đó cũng làm như vậy.

      "Ngô. . . . . . . . . . . . Làm sao" phải hỏi ăn được ư, tại sao kích động thành dạng này.

      "Bé ngoan. . . . . . cao hứng" Cao hứng Tiêu Tiêu để ý như vậy, làm cho cảm thấy ấm áp.

      biết có phải là khí rất tốt hay , nụ hôn này có chút thay đổi hương vị, Ngải Đăng có chút vội vàng  ôm chặc  Tiêu Tiêu, bàn tay to bắt đầu tự do lang thang ở người , hô hấp của hai người cũng bắt đầu trở nên dồn dập, khí chung quanh bị lây nhiễm chút mờ ám. Chậm rãi hôn, Ngải Đăng càng ngày càng cảm thấy thể đủ, tay dần dần trượt đến dưới lưng của Tiêu Tiêu, chạm đến áo cùng váy ngắn, toàn thân tràn đầy dục vọng làm cho ngón tay Ngải Đăng nhịn được trượt vào bên trong.

      "Ừm. . . . . . Ưm. . . . . ." Toàn thân Tiêu Tiêu trở thành màu hồng nhạt từ đầu đến chân, có chút khó chịu vặn vẹo uốn éo thân thể, miệng tiết lộ ra rên rỉ đứt quãng.

      tra tấn ngọt ngào này làm cho Ngải Đăng càng cảm thấy khó chịu, tất cả nhiệt lực giống như đều tập trung vào chỗ, kêu gào muốn được giải thoát.

      Ngải Đăng lần đầu tiên thể suy nghĩ thông suốt nổi nữa, thân thể non mịn mềm mại như tơ lụa như mời gọi làm dục vọng bên trong dâng trào. Hôn dần dần xuống phía dưới, hôn lên cổ Tiêu Tiêu, lực đạo hơi nặng, liếm cắn, lưu lại vết đỏ ửng kéo dài từ cổ xuống ngực.

      Tiêu Tiêu bị ép tới có chút thở nổi, Ngải Đăng hơi hơi nâng thân thể lên nhìn Tiêu Tiêu bì đè sát lên sô pha, có chút tức giận xúc động của mình, ngồi xuống sửa sang quần áo cho Tiêu Tiêu, đem ôm vào trong lòng, hít hơi   sâu. lâu bên trong chỉ nghe thấy thanh hổn hển của Ngải Đăng, Tiêu Tiêu mềm mại uốn trong lòng Ngải Đăng, còn có chút mơ màng.

      Đột nhiên tiếng chuông vang lên, cắt đứt khí mờ ám bên trong.
      cupid_aint_a_lie, Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10401" title="1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/1.jpeg" alt="" width="500" height="331" />



      <img class="alignnone size-full wp-image-10402" title="3" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/3.jpeg" alt="" width="500" height="329" />

      Tiêu Tiêu sờ túi, là di động của mình, tránh khỏi tay của Ngải Đăng, mở ra thấy, hỏng rồi, quên thời gian về nhà.

      "Alo , Thần Thần, em lập tức trở về ngay." Tiêu Tiêu cẩn thận  giải thích, sợ chọc trai mình tức giận .

      "Em ở đâu?" Loan Thần Thiên nhìn sang cha chú ý chặt chẽ bên cạnh, ngữ khí bình tĩnh  hỏi.

      "Ách. . . . . . Em trở về lập tức!" Buổi sáng tùy tiện tìm lý do cùng xin phép Thần Thần, chạy đến tìm Ngải Đăng, nếu tại bị Thần Thần biết mình dối nguy mất.

      Ngải Đăng thấy Tiêu Tiêu bộ dạng sốt ruột  giải thích cùng Loan Thần Thiên, nhíu nhíu mày, vươn tay cầm lấy điện thoại của Tiêu Tiêu, lạnh lùng mở miệng"Tôi đưa ấy trở về." Sau đó liền dập máy.

      "A a. . . . . . Tại sao lại tắt máy." Tiêu Tiêu đoạt lấy di động, nhìn dập máy thực, có chút kích động, xong đời, trở về chắc chắn bị ánh mắt của Thần Thần  giết chết mất.

      " đưa em trở về" Ngải Đăng kéo Tiêu Tiêu qua tiếp tục ôm vào trong ngực, hy vọng thấy buồn bực hay lo lắng như thế này.

      " đưa em cũng vô dụng a, ở nhà biết em ở bên . " Tiêu Tiêu có chút nhụt chí, chẳng lẽ đêm nay quay về, ở chỗ của Ngải Đăng tránh né cả đêm? Vẫn là quên , chết như vậy còn thảm hại hơn.

      "Đừng sợ, có ở đây"

      Cuối cùng, Ngải Đăng vẫn đem Tiêu Tiêu đưa vào nhà, cùng Loan Thần Thiên khách khí phen mới . Vừa đem Ngải Đăng tống ra khỏi cửa, muốn trộm chuồn êm quay về phòng ngủ, Tiêu Tiêu bị Loan Thần Thiên gọi lại.

      "Muốn đâu?" Loan Thần Thiên nghiêng chân ngồi ở sô pha, nghiêm khắc  nhìn Tiêu Tiêu chằm chằm.

      "Ách. . . . . . Ha ha, hai!"

      "Em lại đây ngồi xuống."

      " hai à, hôm nay em mệt mỏi quá rồi, đúng rồi, cha  mẹ đâu?" Từ đến lớn sợ nhất  vẫn là Thần Thần, bởi vì cha  mẹ cũng rầy la , chỉ có trai rất nghiêm khắc  phê bình , tại đành phải chuyển cha  mẹ ra làm cứu tinh .

      "Hừ, ngủ rồi, đừng hy vọng xuống đây để cứu em."

      " à, em đâu phải có ý đó." Tiêu Tiêu ôm lấy khuôn mặt tươi cười to.

      "Suốt ngày hôm nay ở cùng với Ngải Đăng?"

      "Vâng" Tiêu Tiêu thấy làm nũng vô dụng, đành phải cúi đầu thành   trả lời.

      Loan Thần Thiên nhìn Tiêu Tiêu chằm chằm chuyện, làm cho Tiêu Tiêu run sợ trận.

      "Em xác định ở cùng chỗ với ta sao?" Lời xoay chuyển, Loan Thần Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.

      "Vâng, em thích ấy."

      Loan Thần Thiên nghe thấy Tiêu Tiêu  thổ lộ, cả người chấn động, em trưởng thành, còn là bé con trước đây làm nũng kéo áo đòi vuốt ve nữa.

      “Tắm rửa rồi ngủ sớm , Dì Lưu có chừa canh cho em trong bếp đó.” Loan Thần Thiên xong liền đứng dậy lên lầu .

      Tiêu Tiêu có chút khó hiểu, đây là ý gì, đề ra nghi vấn với nữa? Cũng còn phê bình , chẳng lẽ chấp nhận Ngải Đăng? !

      Bĩu môi trở lại phòng cỡi quần áo ra phòng tắm tắm bồn, đứng ở trước gương nhìn đám dấu hôn cổ, nhớ tới đoạn kiều diễm buổi tối hôm nay, có chút thẹn thùng. cảm thấy Ngải Đăng dục vọng mãnh liệt, nhưng lại có thể khắc chế bản thân, nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Tiêu vừa ngọt ngào lại cảm động. Là ai qua, nếu nam nhân có thể trong cơn bùng nổ của dục vọng vẫn quan tâm đến bạn, người đó mới lòng bạn.

      ** * *

      Từ sau đoạn quảng cáo Blue, Tiêu Tiêu đêm nổi tiếng. Thông thường , theo mọi người dự đoán, nếu ai đó gặp được cơ hội nwh thế này mượn cơ hội này để bước lên mây. Nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người, công ty quảng cáo Magnus thành lập vì đúng như với tuyên bố, hề kí kết hợp đồng với bất cứ minh tinh nào hay nhận đầu tư quảng cáo hoặc quay chụp điện ảnh nào khác. Chỉ duy nhất về lần quảng cáo đình đám cho Angelina, sau đó im hơi lặng tiếng. Mà Angelina trở thành trong trắng thanh cao duy nhất, được mọi người mến lại biến mất hề xuất trước giới truyền thông thêm lần nào nữa, tự mình lưu lại ấn tượng mạnh với mọi người sau đó biến mất.

      Chờ Ngải Đăng hết bận những bước đầu hạng mục đầu tư tại Trung Quốc  đến mùa thu, mùa thu ở thành phố  A là đẹp nhất , vẻ đẹp lạ thường của thành thị tản ra hơi thở mê người  khắp nơi, làm người ta lâm vào khuynh đảo. Những lá Phong rơi đầy đường đó là nét đặc sắc của thành phố A, những tán lá đỏ tươi như trang điểm thêm cho rực rỡ của mùa thu, chính là phong cảnh đẹp nhất, xanh đỏ vàng hòa lẫn vào nhau, đỏ rực rỡ, vàng mát dịu, xanh nhu hòa, Tiêu Tiêu luôn có thích đặc biệt với lá Phong, hàng năm đều dành những lá đẹp nhất để làm thí nghiệm.

      Ngải Đăng hứa với Tiêu Tiêu, chờ đến khi rảnh rỗi mang đến Mông Cổ du lịch, hưởng thụ thế giới của hai người. Tiêu Tiêu vẫn luôn luôn có hứng thú với các bộ tộc Ôn khắc tác Luân cùng với thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ (Hulun Buir), mang theo vẻ thần bí của bộ tộc khác hòa quyện với thân fbis của thiên nhiên làm muốn ngừng mà ngừng được.


      Khi tới thành phố A Nhĩ Sơn là cuối mùa thu rồi, theo bọn họ ngoài ba người bảo vệ lực lưỡng còn có người dân tộc dẫn đường. Ba Căn đến 20 tuổi, rất đen mặc áo dài viền nơi tay áo, khi đến đón máy bay thấy Tiêu Tiêu tựa vào bên người Ngải Đăng còn tự nhiên đỏ mặt, Tiêu Tiêu thực thích người hướng dẫn du lịch này, có được hơi thở tinh thuần của tiểu dân bản xứ sinh trưởng ở địa phương, còn muốn thêm vài câu với Ba Căn bị sắc mặt u ám đen sạm của Ngải Đăng làm ngưng bặt.
      Hotaru_yuki thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 22: Cùng tắm Ôn Tuyền

      Edit: Quảng Hằng


      A Nhĩ Sơn là tòa thành thị vây quanh trong thảo nguyên, sườn đông là đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ xinh đẹp. A Nhĩ Sơn phải là tên của núi, mà là “Nước Thánh” trong tiếng Mông Cổ, từ Nước Thánh này ý chỉ về suối nước khoáng nổi tiếng của nơi này. Ngải Đăng vừa đặt chân lên khách sạn du lịch của bản xứ, Hương trưởng tự mình tiếp đãi bọn , còn riêng biệt chuẩn bị cho phòng thông với suối nước khoáng độc lập.

      Khách sạn Ôn Tuyền là kết hợp hài hòa đặc sắc giữa vùng sông nước Giang Nam cùng nhà bạt (của dân tộc Mông Cổ) , chiếc cầu bắc ngang qua dòng suối nước nóng lộ thiên bốc hơi nước nghi ngút, ở bên cạnh ao các thực vật  trang điểm cho dòng suối trở nên vô cùng quyến rũ. Và phía sau chiếc cầu căn nhà theo kiểu kiến trúc giống như nhà bạt Mông Cổ, dung lều bạt và dây thừng kết nối lại nhưng rất kiên cố chắc chắn. Chẳng qua, nơi đây là khu du lịch lớn đại nên bên trong xây thêm bê tong chắc chắn và cũng rất thoáng mát.

      " ra nơi này cũng có thảm lót sàn bằng lông thú nữa kìa.” Lôi tay Ngải Đăng kéo vào nhà bạt liền phát bên trong trải những tấm thảm dày, vật dụng bên trong đều là làm bằng gỗ, bốn phía treo những khung ảnh cùng những tấm áp phích bằng hoa.

      "Đây là phong cách riêng của Mông Cổ chúng tôi" Ba Căn nhiệt tình giải thích với Tiêu Tiêu, lớn như vậy lần đầu tiên nhìn thấy xinh đẹp như vậy, giống như những diễn viên nữ truyền hình vậy, nhưng người đàn ông ngoại quốc bên cạnh nhìn hung dữ làm ta cũng dám nhiều .

      "Phải ? Ngải Đăng, lúc chúng ta về mang theo tấm thảm được ?" Tiêu Tiêu rất thích hoa văn thêu những tấm thảm, mang phong cách đặc thù của dân tộc.

      Ngải Đăng gật gật đầu, xoay người vung tay lên với Ba Căn, ý bảo ta có thể ra ngoài. Chờ sau khi Ba Căn rời khỏi đó, Tiêu Tiêu mới cởi vớ ra, chân trần những tấm thảm, hiếu kì đánh giá chung quanh.

      "Nơi này lại có giường, chúng ta phải ngủ đất vậy" Tiêu Tiêu quỳ mặt đất vươn tay giũ giũ những tấm chăn lông dùng để ngủ.

      "Em quen sao?" Ngải Đăng ngồi vào bên cạnh Tiêu Tiêu, cùng nhau giúp trải giường chiếu, nếu Tiêu Tiêu thích, bảo bọn họ đổi chỗ khác.

      " có, loại thể nghiệm này tồi nha!"

      Trải giường xong, Tiêu Tiêu liền chuẩn bị ra bên ngoài ngâm suối nước nóng, nhưng nếu ngâm nước suối phải thay áo tắm, Tiêu Tiêu chỉ mang theo 2 bộ bikini, đối với Ngải Đăng, có chút ngượng ngùng, cọ xát  nửa ngày biết nên làm sao bây giờ.

      " phải muốn ngâm Ôn Tuyền sao?" Nhìn Tiêu Tiêu nửa ngày vẫn chưa thay quần áo, Ngải Đăng nghi ngờ hỏi.

      "Em. . . . . ."

      "Nga, có việc gì, bảo bọn họ ra bên ngoài trông chừng dùm rồi, có ai đến đâu." Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng chút cũng kịp phản ứng nguyên nhân là bởi vì , còn tưởng rằng Tiêu Tiêu là sợ có người thấy.

      "Ách. . . . . . phải chuyện đó. . . . . . xoay lưng lại, sao em có thể thay quần áo được!”

      "Sao? À." Ngải Đăng lúc này mới kịp phản ứng, có chút chậm chạp xoay lưng lại.

      Phía sau truyền đến tiếng quần áo rơi sột xoạt đất, Ngải Đăng nhếch miệng, cổ họng giật giật, cảm giác cả người có chút khô nóng.

      "Được rồi. . . . . . có thể quay lại "

      Ngải Đăng xoay người, thấy người Tiêu Tiêu  còn khoác thêm lớp khăn tắm, nhưng cho dù là như vậy, cũng thể che hết bóng dáng xinh đẹp bên dưới cùng hai chân thon dài. Bên trong lò sưởi cháy đượm, Tiêu Tiêu dưới ánh nhìn cháy bỏng của Ngải Đăng có chút mất tự nhiên ngoảnh sang bên, làn da lồ lộ trong khí có chút thoáng lạnh.

      "Em ngâm Ôn Tuyền đây." Vì đánh vỡ cục diện xấu hổ  này, Tiêu Tiêu bước nhanh ra khỏi nhà bạt.

      chân đưa vào trong ôn tuyền, lập tức cảm giác được thoải mái khắp toàn thân, cái loại ấm áp từ thấp tới cao này, trải rộng toàn thân. Lại bước thêm chân nữa, dọc theo bậc thang chậm rãi đến gần trong suối nước, bị nước suối bao vây, da thịt bắt đầu hồng, Tiêu Tiêu thoải mái  thở dài. Ở thảo nguyên Mông Cổ, truyền lưu bài dân ca xuất rất lâu rồi:

      Hung ác nhất là roi da Vương gia,

      Thê thảm nhất là nô lệ  hai mắt đẫm lệ,

      May mắn nhất là Mai hoa lộc  hai chân,

      Thần kỳ nhất là trong suối bảo vật trong núi A Nhĩ.

      Mà nghe Ba Căn , bốn câu dân ca này được bắt nguồn từ truyền thuyết đẹp: Đời nhà Thanh, Vương gia Mông Cổ ra lệnh cho nô lệ ra ngoài săn thú, nô lệ bắn trúng con Mai hoa lộc, vốn nghĩ đến có thể thoải mái bắt nó, nhưng nghĩ tới Mai hoa lộc trúng tên bị thương lại ngã xuống dòng suối sâu nhất trong rừng rậm ở núi Đại Hưng An, chỉ bơi vòng, Mai hoa lộc bơi đến bờ bên kia, vết thương bị trúng tên bỗng nhiên bình phục, chạy trốn mất dạng. Vương gia cứng rắn là nô lệ để cho Mai hoa lộc trúng tên chạy thóat, nên đánh gãy hai chân của nô lệ, ném vào thảo nguyên cho sói ăn. Nô lệ khóc than rên rỉ, bò cát, mãi đến khi tìm được dòng suối đó. dùng nước suối rửa miệng vết thương, uống nước đỡ đói. Vài ngày sau, chỗ xương gãy bỗng dưng lành lại, thân thể cũng trở nên cường tráng hơn. mừng rỡ như điên, hát ra mấy câu dân ca đó. Mai hoa lộc cùng nô lệ đều được dòng suối thần trong núi A Nhĩ cứu. Mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng Tiêu Tiêu cảm thấy Ôn Tuyền nơi này  quả thực đặc biệt.

      Bước chân trần nham thạch thiên nhiên, những nham thạch sáng bóng mịn nhẵn hề gây đau chân, cảm giác tuyệt, nhìn bọt nước lướt qua làn da mịn màng. Nơi này ồn ào huyên náo của thành thị, khí bị ô nhiễm, nhắm mắt lại, hít hơi sâu cảm giác tim phổi đều sống lại . Chung quanh rất yên tĩnh, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.

      Đột nhiên thắt lưng bị vật gì đó choàng qua, Tiêu Tiêu nhanh chóng mở mắt ra, theo bản năng  hét lên tiếng.
      Hotaru_yuki thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10503" title="012_6146" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/012_6146.jpg" alt="" width="590" height="392" />


      "Đừng sợ, là " Ngải Đăng biết khi nào cũng ngâm mình trong ôn tuyền, nhìn Tiêu Tiêu bị dọa sợ quá mức, cười an ủi.

      " xấu quá , cố ý làm em sợ" Tiêu Tiêu đến bây giờ trong lòng cũng còn sợ hãi, còn tưởng rằng là rắn nước chứ.

      "Ha ha" Ngải Đăng ôm Tiêu Tiêu, trong cổ họng phát ra trận trận rung động.

      "Trứng thối!" Giống như làm nũng khẽ đấm vào trong ngực Ngải Đăng, thế này mới phát trần truồng thân , lộ ra cơ bụng rắn chắc, chỉ mặc chiếc quần bơi, hai người da thịt dán sát vào nhau, có chút được tự nhiên  đỏ mặt.

      Tiêu Tiêu vụng trộm lôi kéo khăn tắm đắp lên người, nhưng chiếc khăn tắm ướt đẫm cũng dính sát vào người , ảo não đưa mắt nhìn Ngải Đăng

      "A. . . . . . được nhìn" Giơ tay lên che ánh mắt Ngải Đăng lại, lại khiến cho khăn tắm càng trợt xuống .

      "Ha ha" Ngải Đăng nhìn bộ dạng Tiêu Tiêu chật vật, rốt cục khoái trá  cười ra tiếng. Tiêu Tiêu nóng lòng giãy ra khỏi vòng tay của Ngải Đăng, nghĩ tới lòng bàn chân vừa trợt thiếu chút nữa ngã vào trong nước. Ngải Đăng đem vớt ra từ trong nước, ôm vài bước để cho dựa vào thành suối, lại vươn tay lau lớp nước ướt sũng mặt của Tiêu Tiêu.

      "Có lạnh hay ?" Bàn tay to choàng qua bả vai để trần của Tiêu Tiêu, nhích về phía trước thêm chút, đem thân thể hai người dán sát vào nhau càng thêm chặt chẽ.

      Tiêu Tiêu lắc đầu, chậm rãi đứng vững, dựa lưng vào tảng đá. Hiếu kì đưa tay xoa lớp lông ngực màu vàng ngực của Ngải Đăng, mỗi cọng đều quăn xoắn , thực đáng , bên kéo kéo, bên ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Ngải Đăng, phát khóe mắt có chút run rẩy.

      "Hi hi, vui ." Tiêu Tiêu vô hại cười ngọt ngào , xong giật cọng xuống dưới. Ngải Đăng cảm giác có chút đau, nhưng vẫn hề ngăn cản động tác của Tiêu Tiêu, hai tay ôm lấy eo thon của , lặng yên cúi đầu nhìn chơi đùa.

      Rốt cục, Ngải Đăng nhịn được, cúi người hôn , cảm nhận được da thịt kề sát bên nhau làm cho người ta trầm luân, bốn cánh môi chạm vào nhau, từ nụ hôn đơn thuần nhàng biến thành nụ hôn sâu, nước suối dễ chịu khiến cho khí càng thêm đặc hơn, đòi hỏi giống như  nhấm nháp, mút lấy đầu lưỡi của nhau, hấp thu ngọt ngào của tình nhân quấn quýt.

      Hai tay vươn lên ôm chặt khiến cho hai người chặt chẽ khăng khít, hôn sâu vừa ngừng, nhưng môi lưỡi vẫn chưa rời nhau, đôi môi khát khao di chuyển xuống chiếc cổ trắng noãn của Tiêu Tiêu, tham lam mút mạnh, làm cho Tiêu Tiêu khẽ rên , Ngải Đăng cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng  chấn động, phản ứng mẫn cảm  như thế càng thêm tăng dục hỏa nóng bỏng trong lòng của , khỏi tăng thêm liếm thử  độ mạnh yếu.

      Ngước mắt nhìn phía Tiêu Tiêu mềm nhũn trong cánh tay của mình, vươn tay kéo chiếc khăn tắm ra, da thịt non mịn làm cho Ngải Đăng luyến tiếc dời mắt, nhìn cánh môi Tiêu Tiêu  bị mình chà đạp  càng thêm đỏ tươi, đôi mắt đẹp to cũng bị lây vài phần sương mù, thèm muốn trong lòng càng sâu.

      Đầu ngón tay khẽ lướt qua, vén mái tóc lòa xòa trán của Tiêu Tiêu, đem môi hôn lên trán, sau đó là lông mày, mắt, mũi gò má. . . . . . Cực kỳ ôn nhu thâm tình, mang theo chút  đoạt lấy, giống như tôn thờ thần thánh. Đôi tay của Tiêu Tiêu vòng qua ôm lấy cổ của , thân thể cứng ngắc buổi ban đầu trở nên thả lỏng hơn. Hôn cuồng nhiệt, tay của Ngải Đăng chậm rãi tiesn đến nơi mềm mại của , quá mạnh mẽ, chỉ chậm chạp lướt lên phần da thịt trơn bóng bị nước thấm ướt, đem Tiêu Tiêu hơi hơi  nhích lên, cúi đầu cách bikini hôn lên bầu ngực tròn trịa của .

      "Ưm. . . . . . Đừng mà. . . . . ." Tiêu Tiêu có chút sợ hãi đẩy đầu của Ngải Đăng ra, xa lạ tình dục từng trận đánh úp lại, làm cho có chút biết làm sao. Ngải Đăng nâng lên ánh mắt có chút đỏ lên, sửng sốt chút, cuối cùng ngừng động tác, muốn giữ lấy Tiêu Tiêu khi vẫn chưa được chuẩn bị tốt, gắt gao đem ôm chặt vào lòng, mặt Ngải Đăng dán tại cổ Tiêu Tiêu, chờ đợi cho dục hỏa hừng hực ttrong lòng qua.

      lâu sau, Tiêu Tiêu cảm thấy phần da thịt lộ ra khỏi mặt nước có chút lạnh cả người, hắt hơi cái, Ngải Đăng mới kịp phản ứng, nhặt khăn tắm lên bao trùm , ôm lấy về hướng nhà bạt.

      Trở lại trong phòng, mới rốt cục ấm áp được chút, nhàng đặt Tiêu Tiêu lên tấm thảm long dày ấm áp, cấm lấy chiếc khăn cạnh bên tinh tế lau thân thể của , sau dó đắp kín lại.

      " muốn đâu?" Nhìn Ngải Đăng mặc quần áo muốn ra ngoài, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên hỏi.

      " ra ngoài sắp xếp chút, trở lại ngay, em ngoan ngoãn ngủ ." Ngải Đăng bước đến, ngồi xổm người xuống đem cánh tay Tiêu Tiêu lộ ở bên ngoài bỏ vào trong chăn, dịch dịch góc chăn. Tiêu Tiêu gật gật đầu, hôm nay ban ngày đều ngây ngốc phi cơ, hơn nữa chuyện vừa rồi, cũng thực chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng  ngủ say.

      Tiêu Tiêu ở trong mộng cảm giác mặt ngứa ngứa, trở mình dúi đầu vào gối, nhưng vẫn thoát bàn tay tàn sát bừa bãi ở đầu.

      "Ngải Đăng, em. . . . . . Buồn ngủ." Thanh từ gối đứt quãng  truyền đến.

      "A. . . . . . Két. . . . . . Nga nha"

      Tiêu Tiêu nghe bên cạnh phát ra thanh , chợt thanh tỉnh, đây phải thanh của Ngải Đăng, vậy là ai?
      Hotaru_yuki thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 23.Chú bé đáng kia

       Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10530" title="97" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/97.jpg" alt="" width="590" height="441" />


      Tiêu Tiêu sợ tới mức cử động cũng dám, ra cảnh tượng xem phim kinh dị toàn bộ từ trong đầu chui ra, chẳng lẽ là động vật hoặc là mãng xà từ núi chạy xuống  ? Nơm nớp lo sợ  đợi nửa ngày phát ‘gì đó’ bên cạnh có động tĩnh, Tiêu Tiêu thế này mới cẩn thận  ngửa mặt lên nhìn về phía bên giường.

      Dĩ nhiên là đứa bé mặt trang phục Mông Cổ, khoảng hơn bốn tuổi, mở to đôi mắt tròn xoe, thấy Tiêu Tiêu nhìn nó, còn khanh khách  vỗ tay cười ngừng. là chú bé đáng ! Tiêu Tiêu lập tức ngồi dậy, vươn tay ôm nó đến bên cạnh giường, xoa xoa gương mặt nhắn của thằng bé, mặt chú bé có chút thô ráp, Tiêu Tiêu đau lòng lấy Vitamin E của mình ra xoa cho nó.

      "Tiểu bảo bối, tên gọi là gì?"

      "Dạ. . . . . . Bố Trí, Bố Trí" Chú bé nũng nịu ,thấy mặt mình được xoa cái gì đó thơm ngát, cao hứng  nhào tới"Bá" hôn ngụm lên má Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu bỗng dưng cảm thấy cậu bé chạm đến nơi mềm mại nhất của trái tim mình, bất chợt dậy lên tình cảm thương . Nhìn thấy chiếc áo mà Bố Trí mặc rất cũ kỷ hơn nữa vô cùng bẩn , đưa tay cởi chiếc áo của cậu ra thay áo khoác của mình, quần áo rất lớn mặc ở người đứa thực buồn cười.

      Ngải Đăng vạch rèm cửa tiến vào, nhìn thấy tiểu quỷ ghé vào người Tiêu Tiêu làm ầm ĩ, sắc mặt trầm xuống, lên bế xốc thằng bé lên.

      "A, Ngải Đăng, mau thả Bố Trí xuống." Tiêu Tiêu vươn tay đem Bố Trí bị xốc lên cứu xuống, ôm vào trong ngực, cẩn thận nhìn xem thằng bé có bị thương .

      "Ra ngoài" Ngải Đăng thấy Tiêu Tiêu lo lắng tiểu tử này như thế, trong cơn tức giận rất muốn đem thằng bé ném ra ngoài.

      “Đừng mà, đừng mà, đừng như thế, làm đau nó đó.” Tiêu Tiêu ôm Bố Trí né tránh bàn tay của Ngải Đăng, Bố Trí uốn tại trong lòng Tiêu Tiêu thơm ngào ngạt chút cũng nhận thấy được nguy hiểm, còn tưởng rằng cùng nó chơi trò chơi, vui vẻ nhếch miệng cười với Ngải Đăng, lộ ra hai chiếc răng cửa xinh xắn.

      "Ở đâu ra?" Ngải Đăng ngừng tay, nhíu mày  nhìn Bố Trí, bên ngoài vẫn có người canh gác, đứa này vào đây bằng cách nào? Hơn nữa nhìn giống như rất thân thiết với bảo bối của .

      "Em cũng biết, vừa tỉnh dậy thấy nó ngồi bên cạnh em rồi, có phải hay , Bố Trí!" Tiêu Tiêu điểm điểm vào cái miệng của thằng bé.

      Bố Trí nghe thấy Tiêu Tiêu hỏi nó, vui vẻ gật đầu, chỉ vào Tiêu Tiêu " Trán Cát, Thơm, Thơm!"

      "Ha ha, Bố Trí gọi chị là gì thế!" Tiêu Tiêu sờ sờ cái đầu của Bố Trí, khoẻ mạnh kháu khỉnh đích thực rất ngoan.

      Ngải Đăng trầm mặc nhìn hai người chơi đùa, sau đó câu tiêu sái ra ngoài, lát sau, cùng vào với Ngải Đăng là hai người mặc trang phục địa phương, thấy Bố Trí trong lòng Tiêu Tiêu, giống như  bị kinh hách thẳng hướng Ngải Đăng cúi người chào xin lỗi.

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi trông kĩ thằng bé, để cho nó quấy rầy đến các ngài.” Người là Hương Trưởng của địa phương, đưa mắt liếc sang Mông Cổ đứng bên cạnh, ý bảo nên nhanh chóng mang đứa bé rời .

      Bố Trí thấy kia muốn ôm mình , theo bản năng nắm chặt lấy quần áo của Tiêu Tiêu hai chân vòng quanh lưng Tiêu Tiêu, chịu buông tay. kia cũng dung sức kéo Bố Trí, làm cho Tiêu Tiêu cảm thấy đau.

      "Cút ngay" Ngải Đăng vung tay đẩy tay kia ra, bước đến nhìn dấu đỏ ửng cánh tay của Tiêu Tiêu. Nhưng Tiêu Tiêu chẳng quan tâm tay của mình, vội vàng cúi đầu xem Bố Trí, chỉ thấy gương mặt nhắn của nó toàn là nước mắt, cái miệng cũng gắt gao  mím môi, vẻ mặt  ủy khuất.

      "Ngải Đăng, Bố Trí thích bọn họ" Tiêu Tiêu tựa vào trong lòng Ngải Đăng, đau lòng nhìn Bố Trí rơi lệ, lại ngẩng đầu hỏi vừa rồi  " là mẹ của Bố Trí  sao?"

      Mông Cổ nghe thấy khách quý tiểu thư hỏi như thế, sâu hành lễ, sau đó dùng tiếng phổ thông thuần thục " Thưa tiểu thư..., tôi phải là Trán Cát của Bố Trí."

      " Trán Cát?" Tiêu Tiêu có chút nghi hoặc, vừa rồi Bố Trí chỉ dùng cái từ này gọi mà.

      "Đó là mẹ theo tiếng Mông Cổ.” kia giải thích.

      “Vậy mẹ của Bố Trí đâu? Tại sao lại đến đây?” Tiêu Tiêu có chút tức giận, con của mình thấy, chẳng lẽ làm mẹ cũng sốt ruột sao? Bố Trí còn như vậy, lại để mặc thằng bé chạy loạn khắp nơi, vạn nhất bị người xấu bắt được làm sao bây giờ!

      "Này. . . . . . Này. . . . . ." xèo xèo ô ô nửa ngày, cầu cứu  nhìn về phía Hương trưởng.

      Tộc trưởng hắng giọng ho hai tiếng trả lời " Bố Trí đứa này là nhi, vẫn giao cho trong tộc  a Ni Á thay phiên trông giữ, chúng tôi mang thằng bé về trông giữ kĩ.”

      nhi sao? Tiêu Tiêu nhìn đôi mắt tròn xoe như chú nai con của Bố Trí, bên trong tràn ngập khẩn cầu cùng khát vọng,chỉ còn như thế cảm thấy được diện của mình là được hoan nghênh bị đối xử thô bạo cũng có khóc.

      "Để cho nó theo em vài ngày được ?" Tiêu Tiêu lôi kéo tay Ngải Đăng, làm nũng .
      Hotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :