1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10005" title="72442_167665089926579_167363063290115_503801_6172276_n" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/72442_167665089926579_167363063290115_503801_6172276_n.jpg" width="490" height="367" />


      " biết, người ngoại quốc a, em còn ngạc nhiên các người tại sao biết  nhau. . . . . ."

      Loan ba ba cùng Tiêu Tiêu liếc nhau, cũng biết là ai. Loan ba ba loạng choạng thân hình mập mạp xuống dưới, Tiêu Tiêu vừa thấy điệu bộ này của Baby, vội nhảy xuống sô pha, cũng nhanh chóng xuống dưới.

      Ngải Đăng ngồi ở sô pha phòng khách  nhìn bức tranh đối diện tường, Phi Lực mang theo lễ vật thành   đứng ở phía sau Ngải Đăng.

      "Ngải Đăng, cậu còn dám tới! !" Loan ba ba vừa xuống hướng vừa rống to.

      "Ba , đừng mà! !" Thanh tức giận của Tiêu Tiêu theo ở phía sau.

      Ngải Đăng nhíu mày nhìn cha và con từ thang lầu xuống, bước đến nghênh đón ôm lấy Tiêu Tiêu "Tại sao mang giầy xuống đây?" Sàn nhà Loan gia là đá cẩm thạch, hàn khí lạnh như băng dễ dàng bị cảm lạnh.

      Loan ba ba vừa thấy người này hoàn toàn xem ông giống như tồn tại vậy, trước mặt của ông mà còn dám ôm ấp con của ông.

      "Hai người các ngươi! ! Tức chết tôi rồi, còn thể thống gì nữa!"

      Ngải Đăng đến bên cạnh sô pha, đem Tiêu Tiêu buông xuống mới quay đầu, cúi người chính thức chào Loan ba ba: “Bác trai” . Trước khi đến Ngải Đăng điều tra, tại Trung Quốc tới cửa gặp cha mẹ đối phương nên gọi là bác trai, bác .

      "Ách. . . . . ." Chưa từng thấy Ngải Đăng đối với người nào tôn kính quá như vậy, Loan ba ba lập tức kịp phản ứng, ông luôn luôn ăn mềm ăn cứng , Ngải Đăng dùng chiêu như thế, ông thực thể mở miệng mắng nổi.

      "Cậu tới làm gì?" Loan ba ba cũng ngồi xuống, uống hớp trà, được tự nhien hỏi.

      "Thỉnh cầu bác trai chấp thuận cho con cùng Tiêu Tiêu lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết kết giao" Ngải Đăng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Loan Đức Hồng, chân thành .

      "Cậu kết giao liền kết giao? chút thành ý đều có, bảo tôi làm sao đem Tiêu Tiêu giao cho cậu?" Loan Đức Hồng nhìn nam nhân thành khẩn trước mặt, có tia dao động, thương trường  ai biết gia tộc Magnus, cũng là bởi vì rất nổi danh, Loan Đức Hồng mới có nhiều băn khoăn, mặc dù nhà mình cũng giàu có nhưng nếu so sánh cùng với Magnus gia tộc, mình coi như bình dân, Tiêu Tiêu gả vào đó hạnh phúc sao?

      Ngải Đăng đưa mắt nhìn Phi Lực, Phi Lực lập tức hai tay đưa lên phần văn kiện, Ngải Đăng tiếp nhận tự mình đưa cho Loan Đức Hồng.

      "Đây là cổ phần công ty dưới tên của con chuyển đến danh nghĩa Tiêu Tiêu " Có được 20% của cổ phần là có thể khống chế
      gia tộc Magnus, 5% này   làm cho Tiêu Tiêu trở thành triệu phú thế giới.

      Loan ba ba kinh ngạc tiếp nhận thư trao quyền, phía có chữ kí tự tay Ngải Đăng viết, ông cũng phải thuộc dạng người thấy tiền là sáng mắt. Nhưng nếu người nam nhân nguyện ý vì con của ông chia xẻ thành công của , trong khi Tiêu Tiêu vẫn chưa gả cho ta, đủ thấy phần tình cảm này sâu đến mức độ nào.

      Bản thân ông nghĩ đến hạnh phúc của Tiêu Tiêu nên trải sẵn đường cho , cho dù ông có chuyện gì ngoài ý muốn, Tiêu Tiêu tại có thể dựa vào số tiền kia mà ổn định cuộc sống thoải mái đến cuối đời.

      "Ngải Đăng, em cần" Vẫn mở miệng Tiêu Tiêu kiên định , là người này chứ phải gia tộc của , số tiền này cũng thể bảo đảm cái gì.

      Ngải Đăng trở lại bên cạnh Tiêu Tiêu, kéo tay đặt lên ngực, Tiêu Tiêu nhàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy.

      " muốn thứ tốt nhất cho em." Ngải Đăng thân mật, chân đáng tin.

      Trước mắt Tiêu Tiêu  giống như có tầng sương mờ bịt kín, hốc mắt nháy mắt liền đỏ, nhu nhu giọng kêu lên"Ngải Đăng"

      Đứng ở trong thang lầu Hà Thanh Lăng nghe thấy con mình khẽ gọi tên , chấn động cả người, bất chợt nhớ lại cậu bé con mười lăm năm trước làm cho con mình gián tiếp mất trí nhớ chính là ta! ! ! ta thế nhưng tiếp tục trở lại, tiếp tục làm con của bà chịu khổ.  Hà Thanh Lăng nghĩ vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, được, bà phải ngăn cản Tiêu Tiêu đến gần ta.

      "Nhà chúng tôi chào đón cậu, , ra ngoài cho tôi!" Loan Đức Hồng thực giật mình, nghĩ tới người vợ từ trước đến nay luôn luôn dịu dàng của mình lại có phản ứng lớn như thế, nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy thân thể bà run run.

      "Thanh Lăng, làm sao vậy?" Tuy rằng ông cũng rất giận, nhưng phản ứng của vợ ông cũng bình thường .

      "Bảo cậu ấy , bảo cậu ấy nhanh ! !"  Hà Thanh Lăng nắm cánh tay của chồng chặt, ngừng  lặp lại.

      Ngải Đăng rũ mắt xuống, thấy suy nghĩ cái gì, nhưng đôi tay ôm Tiêu Tiêu vẫn buông ra.

      "Mẹ!" Tiêu Tiêu che chở cho Ngải Đăng, biết tình tại sao có thể biến thành như vậy, chưa từng gặp qua mẹ kích động như vậy.

      Trong đại sảnh, khí trở nên rất quái dị, mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng cửa mở.

      Loan Thần Thiên trở về lấy văn kiện , vừa mở cửa liền phát vài người trong đại sảnh giằng co, sửng sốt chút, thấy đôi mắt khẩn cầu xin giúp đỡ của em nhìn mình, nhíu mày, sau đó làm như thấy, trực tiếp lên 2 lâu. Tiêu Tiêu luôn chớp mắt ra hiệu với trai, nhưng Thần Thần chút ý định muốn hỗ trợ cũng có.

      Loan Thần Thiên lấy đồ xong xuống, phát mọi người vẫn đứng bất động, thở dài, thực có cách với em , khẽ khụ hai tiếng, "Ngải Đăng tổng tài đến nhà chúng tôi có chuyện gì sao?"

      Ngải Đăng liếc mắt nhìn , lại khôi phục biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, gật gật đầu.
      Hotaru_yuki thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Miêu Tả đích thực sinh động

      Edit: Quảng Hằng


      "Mẹ, cha , Ngải Đăng tổng tài là khách, tại sao tiếp đón người ta như vậy." Ngừng chút, rồi hướng Chị Lưu đứng ở cửa phòng bếp "Đem trà Bích Loa Xuân con mang về hôm trước pha bình nhé Dì.”

      " cần Bích Loa Xuân, mẹ Lưu pha vài tách cà phê " Tiêu Tiêu tiếp lời của Loan Thần Thiên, Ngải Đăng khẳng định uống quen lá trà.

      "À, đúng, vẫn là Tiêu Tiêu lo lắng chu đáo."

      Nghe xong lời của con mình, Loan Đức Hồng cũng hiểu được như vậy rất lễ phép rồi,

      "Tất cả mọi người ngồi , chúng ta đem việc này hảo hảo chút, Thanh Lăng, em cũng đừng gấp."

      "Ngải Đăng, cậu muốn sống cùng Tiêu Tiêu, cha mẹ cậu có biết ?"

      "Mẹ của con qua đời rất sớm, cha con . . . . . Ông ấy quan trọng, chuyện của con, tự con có thể quyết định." Mặc kệ người nọ có đồng ý hay cũng ảnh hưởng đến cảm tình của và Tiêu Tiêu, dù sao tại tự thân người kia muốn khó bảo toàn.

      "Ý của cậu là cha của cậu vẫn chưa biết việc này?" Loan Đức Hồng cảm thấy hôm nay nhất định phải hỏi cho ràng, hôn nhân chỉ là chuyện của hai người , nếu thể được chúc phúc của người lớn, làm sao đến hạnh phúc.

      "Con cho ông ấy biết " Tuy rằng cảm thấy cha thể phá hư đến mình và Tiêu Tiêu, nhưng nhất định phải chuẩn bị chu đáo.

      " được, tôi đồng ý." Hà Thanh Lăng ngồi ở bên cạnh càng nghe càng nóng vội, nhìn thấy dáng vẻ của chồng bà dường như rất hài lòng với Ngải Đăng.

      "Mẹ! Vì sao!" Tiêu Tiêu xem hiểu mẹ hôm nay làm sao vậy, bình thường mẹ hiểu mình nhất, lần này tại sao lại để ý đến cảm nhận của mình.

      "Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Ai, dù sao được! !" Mọi người vẫn gạt Tiêu Tiêu, giấu diếm lâu như vậy, Hà Thanh Lăng biết nên hay .

      Ngải Đăng nhìn bộ dạng sốt ruột muốn lại dám của Hà Thanh Lăng, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Tiêu Tiêu nhớ chuyện năm đó là vì có tình sao?

      " Chuyện năm đó phát sinh lần nữa. " Giọng của Ngải Đăng thản nhiên, lời ra lại làm cho tất cả mọi người kinh hoàng.

      "Chuyện gì?" Tiêu Tiêu nhìn Ngải Đăng ngơ ngác hỏi, tại sao nghe hiểu bọn họ cái gì.

      "Tiêu Tiêu, bao giờ bỏ em lại lần nữa" Sờ sờ khuôn mặt nhắn mơ hồ của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng khẳng định .

      "Lần nữa?" Tiêu Tiêu lầm bầm lập lại lần, cảm thấy trong đầu giống như có đồ vật gì đó miêu tả sinh động.

      Loan ba ba nghe lời của Ngải Đăng..., lại đột nhiên nhớ đến phản ứng vừa rồi của vợ mình, cùng Loan Thần Thiên liếc nhau, hiểu .

      "Đau quá. . . . . . Đau quá. . . . . ." Tiêu Tiêu ôm đầu, cảm giác đầu mình như có thiên quân vạn mã phi nước đại. Hà Thanh Lăng vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu như vậy, nhanh chóng bảo Loan Thần Thiên ôm Tiêu Tiêu lên giường nằm xuống. Ngải Đăng làm sao có thể lại để nam nhân động thủ, tự mình vươn tay ôm lấy Tiêu Tiêu lên lầu, Hà Thanh Lăng tại cũng cần biết nhiều như vậy, theo sau, gấp rút chỉ phòng của Tiêu Tiêu cho Ngải Đăng.

      "Bé ngoan, tốt chút nào ?" Ngải Đăng ngồi ở bên giường nắm tay Tiêu Tiêu, cảm giác hô hấp có chút hổn hển.

      "Ngực rất khó chịu, thở được. . . . . . đừng " Tiêu Tiêu cảm giác tim đập nhanh đến mức sắp vọt ra ngoài, rất thoải mái, đem mặt dính sát vào trong lòng bàn tay của Ngải Đăng, thở từng ngụm, từng ngụm.

      "Ừm, " Ngải Đăng chẳng quan tâm còn có người ở bên cạnh, cúi người hôn lên đôi môi trắng bệch của Tiêu Tiêu chút. Hà Thanh Lăng nhìn hai người thân mật coi ai ra gì như vậy, có chút ngượng ngùng, ngoảnh mặt sang bên.

      Qua rất lâu, Tiêu Tiêu mới chậm rãi ngủ, nhưng bàn tay của vẫn cầm lấy Ngải Đăng buông, Ngải Đăng vẫn duy trì tư thế để cho Tiêu Tiêu nằm thoải mái .

      Loan ba ba gọi Hà Thanh Lăng ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

      " à, cậu ta chính là người làm hại Tiêu Tiêu của chúng ta sốt cao thể để cho bọn họ tiếp xúc" Hà Thanh Lăng vừa ra khỏi cửa phòng, liền vội vàng với chồng.

      " biết, nhưng Thanh Lăng à , em nhìn ra cậu ta tình thương Tiêu Tiêu của chúng ta ư, ban đầu cũng muốn, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cảm thấy nếu chúng ta càng phản đối, có thể càng kích động Tiêu Tiêu ỷ lại vào cậu ta." Vừa rồi Tiêu Tiêu vẫn luôn nắm lấy tay của Ngải Đăng, chút cũng nghĩ tới người cha như ông, làm cho trong lòng Loan Đức Hồng rất cân bằng, ai, con trưởng thành a!

      "Vậy làm sao bây giờ, để mặc cho bọn họ như vậy, sau đó chờ ta tiếp tục tổn thương Tiêu Tiêu lần nữa sao? Năm đó, những tên bảo vệ hung thần ác sát ấy, em thể nào quên được, gia đình có thân phận như vậy hoàn toàn thể mang hạnh phúc đến cho Tiêu Tiêu." Hà Thanh Lăng thầm nghĩ con bình an lớn lên, sau đó tìm nam nhân môn đương hộ đối, lại thương là đủ rồi.

      "Trước cứ như vậy , quan sát kỹ hẵng ." Bọn chúng bây giờ đứng giữa tình cuồng nhiệt, ai phản đối hiệu quả cũng lớn, ngược lại dễ dàng khiến cho tâm lý con mình sinh ra ý nghĩ chống đối lại, hay là trước tỉnh táo lại, để cho hai đứa nó tự mình tìm hiểu lẫn nhau, nếu thích hợp vậy ông cũng thể gì hơn, nếu thích hợp, hai người tự nhiên chia tay, nếu Tiêu Tiêu bị thương tổn. . . . . . Ai, vậy cũng chỉ có thể xem như chút vấp ngã đường mà ai cũng phải trải qua thôi, như thế đứa trẻ học cách đứng vững ở lần sau.

      ** * *
      Last edited by a moderator: 10/9/14
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10138" title="[wallcoo]_book_cover_man_b636" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/wallcoo_book_cover_man_b636.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Tiêu Tiêu ràng cảm giác được gần đây mẹ tuy rằng vẫn là thích Ngải Đăng, nhưng phản ứng lớn như lần đầu tiên nữa. Đứng lên xoa xoa bả vai, ở văn phòng ngồi nửa ngày, mệt mỏi xương sống thắt lưng đau.

      "Tổng giám, kế hoạch được chuẩn bị xong , ngài nhanh đến xem sao?" Từ sau khi Loan Đức Hồng công bố báo là con của ông, những người trong công tỷ điều đối với rất cẩn thận , càng có lời đồn theo dự liệu, Tiêu Tiêu làm sao biết, đây là kết quả sau khi Loan Thần Thiên nghiêm khắc cảnh cáo.

      "Ừm, thôi, phó tổng đâu?" Sửa sang lại quần áo, Tiêu Tiêu ra cửa, ở công ty luôn luôn thực thân ái hòa nhã, cũng bởi vì mình là con của Baby mà cảm thấy kiêu ngạo.

      "Phó tổng ở phòng họp, hôm nay có hội nghị khẩn cấp, đại khái ở nửa giờ sau chấm dứt." Loan Thần Thiên sợ Tiêu Tiêu đối với nghiệp vụ công ty quen thuộc, phái thư ký  chuyên môn cho .

      "Nha" Tiêu Tiêu gật gật đầu, Thần Thần luôn luôn loay hoay bận rộn thấy đến bóng dáng. Trong hành lang, công nhân lui tới rất nhiều, nhìn thấy Tiêu Tiêu qua đều cung kính gật đầu gửi lời thăm hỏi, Tiêu Tiêu cũng khách khí mỉm cười đáp lại, nhiệt tình quá, mà cũng lộ vẻ thất lễ.

      Chờ sau khi sửa bản thảo hoàn tất, sắp đến buổi trưa, Tiêu Tiêu nhìn di động, có hai cuộc gọi nhỡ, bởi vì ở trong phòng thiết kế cho chuyển thành chế độ im lặng, chuẩn bị gọi lại  cho Ngải Đăng, di động lại vang lên.

      "Bé ngoan, ăn cơm trưa chưa?" Trong điện thoại truyền đến thanh ôn nhu của Ngải Đăng.

      "Vẫn chưa, vừa hết bận, cũng chưa có thời gian ăn đây." Tiêu Tiêu khoái trá cười, trong thanh mang theo chút ý làm nũng.

      "Ừm, cho người đưa cơm trưa đến cho em ngay. " Ngải Đăng khi đến Trung Quốc, tất cả chuyện ẩm thực bắt đầu cuộc sống hàng ngày đều có chuyên gia hầu hạ, mỗi ngày đến giờ cơm có đầu bếp đưa đến những mỹ thực nấu nướng rất cầu kỳ, sau khi Tiêu Tiêu ăn qua lần, cứ mãi gọi biết hưởng thụ, vì thế sau đó Ngải Đăng bảo đầu bếp chuẩn bị 2 phân, nếu Tiêu Tiêu ở bên cạnh , bảo người mang sang.

      "Tốt, vậy cũng phải nhanh lên chút, em sắp chết đói rồi."

      Để điện thoại xuống, Tiêu Tiêu tiếp tục công việc, đó là chuẩn bị thế hệ sau của Blue, lực ảnh hưởng kim ngạch tiêu thụ của Thần Điền cùng giới doanh nghiệp tăng lên nhiều, cái này cũng khiến cho Tiêu Tiêu càng bận rộn, mỗi sáng sớm bị mẹ kéo dậy, vẫn còn mơ hồ bị nhét vào trong xe theo Loan Thần Thiên cùng đến công ty.

      Tiêu Tiêu nghĩ tới hôm nay là Ngải Đăng tự mình đưa cơm trưa đến, lúc mở cửa nhìn thấy là cùng Phi Lực ở ngoài cửa, ngốc hề hề  sửng sốt nửa ngày mới  cao hứng  kịp phản ứng.

      "Tại sao rảnh đến đây vậy?" Tiêu Tiêu ôm cánh tay của Ngải Đăng, mặt hưng phấn khống chế nổi.

      "Sang đây gặp em." Khẽ cọ vào mũi của Tiêu Tiêu, kéo ngồi vào sô pha, Phi Lực đưa cặp lồng cơm lên liền lập tức thức thời tiêu sái  ra ngoài.

      Tiêu Tiêu động thủ mở cặp lồng cơm  ra, cặp lồng cơm rất lớn là đặc chế , có 4 tầng, thức ăn mỗi tầng cũng giống nhau, bốc hơi nóng, vừa thấy biết mới vừa nấu xong .

      "Thơm quá a!" Mãnh liệt hít hơi nóng thơm ngát, chỉ ngửi thôi thấy thèm rồi.

      "Ừm" Đem thìa đưa cho Tiêu Tiêu, bảo ăn nhanh, mới vừa rồi còn kêu đói.

      " ăn chưa?" Tiêu Tiêu tiếp nhận thìa, quay đầu hỏi Ngải Đăng.

      "Ăn rồi, ngoan, em ăn nhanh ." Càng đem hộp thức ăn nhích đến gần Tiêu Tiêu, còn săn sóc rót cho chén nước.

      Hai người ngọt ngào mật mật  ăn xong cơm trưa, rốt cục có thể ở cùng chỗ im lặng. Tiêu Tiêu tựa vào người Ngải Đăng liên miên cằn nhằn oán giận hành vi bóc lột chất tư bản chủ nghĩa của Loan Thần Thiên.

      " đáng sợ, mỗi ngày đúng 7 giờ mẹ đều gọi em rời giường, nhưng công việc của em ràng có thể mang về nhà làm. . . . . ." Tiêu Tiêu là sinh vật có thời gian rời giường bình thường khoảng 9 giờ, cho nên mỗi ngày sáng sớm thức dậy đều trở thành đại cực hình với Baby thương đặc biệt cho phép có thể tới trễ giờ, nhưng Thần Thần lại đồng ý, nếu muốn bị người xem , nhất định phải đối xử bình đẳng cùng công nhân bình thường.

      " biết , mỗi sáng sớm em đều bị ngủ gục, , lần trước lúc họp cũng ngủ, còn bị Thần Thần mắng trận. . . . . ."

      Ngải Đăng cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu trong lòng, nghiêm túc nghe xong, lúc này  Tiêu Tiêu mê người, có bất kỳ phòng bị gì, , hề giữ lại bất cứ gì làm cho cảm giác của tốt.

      Tiêu Tiêu cầm lấy bàn tay của thưởng thức, thỉnh thoảng lăn qua lộn lại, bàn tay của Ngải Đăng rất lớn, Tiêu Tiêu đem tay mình đặt lên so sánh thử, thấy có thể gần như lớn gấp đôi so với tay mình.

      "Tiêu Tiêu"

      "Vâng?" Tiếp tục quan sát ngón tay của Ngải Đăng, Tiêu Tiêu tùy ý  đáp tiếng.

      "Đến công ty của làm , buổi sáng em muốn đến bất cứ giờ nào cũng được" Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu thành , của cần vất vả như vậy, chỉ cần hảo hảo  ở bên cạnh là được rồi.

      "Ách. . . . . . Vẫn là cần, em muốn bị Thần Thần mắng." Tiêu Tiêu bất ngờ lời của Ngải Đăng..., bất quá cũng chỉ là oán giận nho chút thôi, hoàn toàn có ý tứ bãi công.

      " đến với ấy." Ngải Đăng rất hiểu, Loan Thần Thiên phải rất thương Tiêu Tiêu sao, tại sao còn có thể thường mắng chứ. Bất quá Ngải Đăng biết là, đây chỉ là Tiêu Tiêu giận quá nên cường đại câu chuyện lên thôi, Loan Thần Thiên mới mở miệng mắng chửi người, chỉ biết dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người khác.
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20.Người nam nhân này có chút ngang ngược

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-10223" title="1123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/02/1123.jpg" alt="" width="481" height="680" />


      " cần, cần" Tiêu Tiêu nhanh nhẹn xua tay, Ngải Đăng cũng tránh khỏi tưởng , nếu như bị Loan Thần Thiên biết cùng Ngải Đăng xấu về , vậy nguy rồi.

      " cần sao?" Ngải Đăng có chút rối rắm nhìn  , chẳng lẽ bị Loan Thần Thiên uy hiếp mới cho ra mặt sao? quyết định tốt nhất phải gặp mặt Loan Thần Thiên chuyện lần mới được, Tiêu Tiêu là của , cho dù Loan Thần Thiên có là trai chăng nữa cũng thể miễn cưỡng .

      Vì thế xế chiều hôm đó, Loan Thần Thiên liền ngoài ý muốn  nhận được Ngải Đăng tự mình gọi điện thoại tới.

      "Xin chào, Ngải Đăng tổng tài." Nghe được thanh của Ngải Đăng, Loan Thần Thiên nhíu mày, ta luôn luôn phái trợ lý liên hệ cùng mình, chẳng lẽ hôm nay có chuyện gì quan trọng đến mức cần tự tay ta nhúng vào mới được hay sao?

      " luôn bảo Tiêu Tiêu mỗi ngày rời giường vào lúc 7 giờ sáng sao?" Trong giọng Ngải Đăng mang theo bất mãn cùng nồng đậm  chất vấn.

      "Ách. . . . . ." xảy ra chuyện gì? Làm cho biết mở miệng trả lời ta như thế nào.

      "Tiêu Tiêu thích dậy sớm như thế, về sau hãy để ấy ngủ đến khi nào ấy thích nhé. " nghe được Loan Thần Thiên  trả lời, Ngải Đăng dừng chút tiếp tục .

      Loan Thần Thiên thế này mới kịp phản ứng, nhất định là con bé con kia ở trước mặt Ngải Đăng gì đó, chậm rãi nheo hai mắt lại, nhất định phải hảo hảo thu thập nha đầu kia chút rồi, dám ở trước mặt người bên ngoài oán giận trai của mình.

      "Ngải Đăng tổng tài. . . . . ."

      "Gọi tôi Ngải Đăng là được rồi" Dù sao ấy cũng là trai của Tiêu Tiêu, ai cả đường , Ngải Đăng đối với ta cũng tệ lắm.

      "Ừm, Ngải Đăng, chuyện cậu hình như là chuyện nhà của chúng tôi nhỉ?”

      Ngải Đăng sửng sốt, nghĩ tới Loan Thần Thiên lại như vậy, bởi vì trong mắt , Tiêu Tiêu là người thân nhất của , mà câu kia rang tách biệt và Tiêu Tiêu, làm cảm thấy được vui.

      "Tiêu Tiêu là của tôi!" Ngải Đăng đúng lý hợp tình cường điệu, Tiêu Tiêu bây giờ là bạn của , tương lai là vợ của , tương lai của tương lại nữa lại là mẹ của những đứa con .

      "Ngải Đăng, Tiêu Tiêu phải thuộc về mình cậu, con bé còn có ba mẹ, còn có trai là tôi." Loan Thần Thiên đột nhiên có chút buồn cười, nghĩ tới đường đường là Ngải Đăng nổi tiếng lạnh lùng nhất trong giới doanh nghiệp cũng ra những lời đầy tính trẻ con như vậy.

      Ngải Đăng mím miệng chặt , thể phủ nhận lời của Loan Thần Thiên là , nhưng này làm cho người ta chán ghét, hi vọng và Tiêu Tiêu đều là duy nhất của nhau, nhưng Tiêu Tiêu còn có những người thương và tôn trọng, như vậy nên suy tính như thế nào đây!

      "Nếu các người thương ấy, hay là đem ấy đến cho tôi chăm sóc." Ngải Đăng cảm thấy người chính là phải chìu theo mọi ý muốn của , suy nghĩ cho vô điều kiện.

      "Chúng tôi thương con bé? Lời này từ đâu vậy, chẳng lẽ bảo con bé làm đúng giờ chính là thương nó sao?" Loan Thần Thiên có chút tức giận, cảm giác giống như chuyện với người lý lẽ vậy.

      "Đúng vậy." :))

      Ngải Đăng trả lời, nhưng lại là “Đúng vậy”, câu trả lời này làm cho Loan Thần Thiên thiếu chút nữa quăng luôn chiếc điện thoại, người này, người này quả thực có cách nào khác để khai thông. ra, còn cảm thấy cha thường hay cưng chiều Tiêu Tiêu có chút quá đáng, nghĩ tới bây giờ xuất thêm người cưng chìu con bé còn quá đáng hơn.

      "Cậu. . . . . . Ai, Ngải Đăng à, cậu thể nuông chiều Tiêu Tiêu như thế được." Loan Thần Thiên bất đắc dĩ sờ sờ cái trán, ta nên nghĩ cho Tiêu Tiêu chút được , nếu chỉ biết đứng bên bao bọc nuông chìu và ủng hộ vô bờ bến như thế, làm cho giống như bong hoa trong nhà kính thể ra được bên ngoài cứ bị vây hãm trong ỷ lại người khác.

      "Vì sao thể?" Ngải Đăng cảm thấy Loan Thần Thiên này rất kỳ quái, nghe thấy trong lời của ta ràng là quan tâm Tiêu Tiêu, nhưng hành vi lại luôn làm cho Tiêu Tiêu mất hứng.

      Loan Thần Thiên hận thể phun búng máu ra , đây là cực phẩm mà cha mẹ nào nuôi ra thế, để cho gương mặt của ta trở nên cứng ngắc bao nhiêu năm qua ai có cách nào công kích nổi.

      "Ngải Đăng, nếu bây giờ cậu nuông chiều con bé thái quá như thế, vậy về sau nếu như cậu thể bảo hộ nó được nữa sao?" Liên quan đến hạnh phúc cùng tương lai của em mình, Loan Thần Thiên vẫn đè nén, nhẫn nhịn tinh tế  phân tích cho ta.

      " bao giờ có ngày nào đó" chút suy nghĩ Ngải Đăng trả lời khẳng định, vĩnh viễn rời khỏi Tiêu Tiêu .

      " đời này thứ vạn nhất có nhiều lắm, ai cũng thể cam đoan giây sau có thể bình an hay ." Loan Thần Thiên tại tin tưởng kinh nghiệm về phương diện cảm tình của Ngải Đăng rất ít, gần như có, đơn thuần đến mức như thế.

      Nghe xong lời của Loan Thần Thiên..., Ngải Đăng cau mày suy tư lát, sau đó mở miệng

      "Hôm nay  chuyện được để cho Tiêu Tiêu biết, lại càng cho phép làm cho Tiêu Tiêu mất hứng, nếu . . . . . . Tôi sợ chịu nổi đâu" .

      Cúp điện thoại, Ngải Đăng vẫn còn đắm chìm trong lời của  Loan Thần Thiên vừa rồi, rối rắm phải bởi vì câu nên nuông chiều Tiêu Tiêu theo lời của Loan Thần Thiên, mà là Loan Thần Thiên nếu có ngày mất, Tiêu Tiêu còn có thể có cuộc sống  vô ưu vô lự  sao?

      Xem ra là nên hảo hảo lo lắng chút về vấn đề an toàn của Tiêu Tiêu rồi, phải phái bảo tiêu bảo hộ toàn bộ mọi góc độ 24/24 cho mới được. (Sax, bó tay trai nì, tưởng đâu nghĩ gì cho mình @@!)


      À chương sau sơn móng tay nhé!
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ** * *

      Edit: Quảng Hằng


      Tầng cao nhất của khu cao ốc tập đoàn Magnus là nơi ở của Ngải Đăng, gần 300 m2 gian đều trải tầng thảm lông dê nhung dày, cởi bỏ tất, chân trần đó giống như dẫm lên những đám mây xốp mềm bồng bềnh êm dịu, đây là Ngải Đăng riêng biệt chuẩn bị vì Tiêu Tiêu, bởi vì Tiêu Tiêu thích cởi chân trần mặt đất, cái này cũng làm cho mỗi tháng khi đến kinh nguyệt đều đau bụng, khí lạnh nhập từ lòng bàn chân lên người. Ngải Đăng sau khi lần chứng kiến Tiêu Tiêu  đau bụng khi đến thời kì, bắt đầu chú ý đến việc bảo dưỡng thân thể của Tiêu Tiêu cũng rất thích đứng ở tầng cao nhất, chẳng những có thể thoải mái lăn lộn mặt đất, hơn nữa có thể quan sát toàn cảnh thành thị, vừa xem mọi núi .

      "Ngải Đăng, màu này đẹp ?" Tiêu Tiêu vươn những chiếc móng tay sơn đỏ như lửa, nhìn Ngải Đăng làm viếc gần đó hỏi.

      Ngải Đăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, gật gật đầu tỏ vẻ thích thú mặt, mỗi lần Tiêu Tiêu đến đây, đều mang tất cả công việc lên tầng cao nhất để xử lí, như vậy có thể bên cùng bên công tác, hai việc đều làm trễ nãi.

      "Đó là màu này đẹp, hay màu trước đẹp?" Tiêu Tiêu thực thích sơn móng tay, thậm chí có sở thích sưu tập, bởi vì nghĩ móng tay chính là gương mạt thứ hai của con , cho nên Tiêu Tiêu rất trân trọng.

      "Trước " Kỳ Ngải Đăng cảm thấy màu nào cũng đẹp, nhưng nếu rang Tiêu Tiêu thuận theo, buông tha.

      "À, kỳ em cũng cảm thấy mà hồng nhạt kia đẹp hơn.” Tiêu Tiêu rửa sạch màu đỏ thẫm móng, sau đó sơn màu hồng nhạt lên, ừm, vẫn là màu này đẹp nhất, ánh mắt Ngải Đăng  sai.

      "Ngải Đăng" Thoa xong móng tay của mình, Tiêu Tiêu cảm thấy nhàm chán muốn tìm chút chuyện làm.

      "Hửm?"

      " có từng sơn móng tay chưa?"

      " có" Nam nhân bình thường hẳn là đều có chứ.

      " có muốn thử xem hay ?" Mắt Tiêu Tiêu lóe sáng những ánh lấp lánh như sao nhìn chằm chằm Ngải Đăng, tay rất đẹp, nếu có thể sơn lên những cái móng đó càng đẹp.

      Ngải Đăng ngẩng đầu, biểu tình có chút khó chịu, run run môi dưới, "Bé ngoan, vẫn là cần" , sợ bản thân sinh ra chứng sợ hãi màu sắc.

      "Đến đây, đến đây, kỹ thuật sơn móng tay của em rất tốt" Tiêu Tiêu nắm lên đống chai lọ chạy về phía Ngải Đăng.

      "Bé ngoan, đừng. . . . . ." Vẻ mặt của Ngải Đăng đáng giống như đứa bé bị chèn ép, nhìn ánh mắt sang rỡ của Tiêu Tiêu cầm lấy ngón tay của , Ngải Đăng có chút sợ hãi, lát nữa còn có buổi hội nghị, nếu Tiêu Tiêu cho rửa, nên làm sao bây giờ.

      "Ngải Đăng, có được hay vậy, Ngải Đăng. . . . . ." Tiêu Tiêu ôm đùi Ngải Đăng  bắt đầu làm nũng, thanh nũng nịu là quỷ gặp quỷ sầu. Rốt cục, Ngải Đăng chịu được nét nũng nịu cầu xin của mỹ nhân, đành đồng ý.

      Vì thế, bi kịch.

      Tay trái của Ngải Đăng bị nhuộm thành chùm màu sắc rực rỡ, , Tiêu Tiêu cảm thấy ngón tay màu chưa ghiền, còn bôi mỗi móng hai màu, đó là mẫu thịnh hành nhất của năm nay vừa hồng thêm xanh.

      "Bé ngoan à, có thể, thoa được ?" Tuy rằng như vậy, nhưng Ngải Đăng vẫn vươn tay cho Tiêu Tiêu chà đạp, tay kia còn giúp cầm chai nước sơn, nối giáo cho giặc a!

      "Chờ chút, vẫn chưa xong đâu." Ngồi mặt đất, đầu tựa vào đùi của Ngải Đăng, mạnh mẽ thổi phù phù vào những móng tay còn ướt.

      "Bé ngoan à, rửa cho , như vậy tốt." Ngải Đăng nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa đến giờ, thư ký  tới nhắc vào họp .

      "Rửa làm gì, nhìn đẹp như thế mà, ha ha" Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng kinh ngạc của Ngải Đăng, cười đến ngã trái ngã phải.

      "Bé ngoan!" Ngải Đăng đem Tiêu Tiêu ôm đến đùi, có chút bất đắc dĩ  điểm điểm lên trán của .

      "Được rồi, em rửa cho , nhưng là lưu cái được ?" Tiêu Tiêu vươn đầu ngón tay đáng thương  nhìn Ngải Đăng, nếu tẩy sạch phải uổng công sao!

      ". . . . . ." Thấy vẻ mặt như thế, Ngải Đăng còn có thể được sao? !

      Vì thế, trong phòng họp ngày đó, các quản lí cấp cao của công ty đều nhìn thấy vẻ kì lạ của tổng tài mình, luôn vặn vẹo ngón tay, đều đoán chẳng lẽ tay tổng tài bị thương ư, nghiêm trọng đến mức phải dung bông băng bọc lại? ! :))
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :