1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 16: biển

      Edit: Quảng Hằng

      <img class="alignnone size-full wp-image-9668 aligncenter" title="9uqy" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/9uqy.jpg" alt="" width="350" height="500" />



      Ngải Đăng lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống , rất nhanh điện thoại liền thông, nghe được thanh điện thoại đầu bên kia phát ra, biểu tình của Ngải Đăng  trở nên vô cùng ôn nhu.

      "Tiêu Tiêu, chuẩn bị xong chưa"

      "Rồi, lập tức qua đón em"

      " Mặc nhiều chút"

      "Được, em treo máy trước " Nghe thấy thanh tút tút cắt điện thoại của đầu bên kia truyền đến, Ngải Đăng mới cúp điện thoại, bên miệng giơ lên chút tươi cười thể phát .

      Cúp điện thoại xong, Tiêu Tiêu suy nghĩ, cùng Ngải Đăng xem như sao? ! Mỗi ngày trước khi ngủ đều phải trò chuyện, mỗi ngày Ngải Đăng đều hẹn ăn cơm, mỗi lần nhắn tin trả lời ngay tức khắc, lại ngại phiền toái  nghe chuyện, lại kiên nhẫn  giải thích cho .

      Xem như , có lẽ là thế.

      Chọn chiếc váy ngắn đỏ rực rỡ mặc vào, nghĩ đến lời của Ngải Đăng vừa mới dặn nên mặc nhiều chút, nhiệt độ bên ngoài và bên trong chênh lệch quá lớn, lại khoác thêm chiếc áo khoác ngắn, trang điểm , lén lén lút lút xuống lầu, nghĩ tới lại vừa vặn bị bắt gặp.

      "Sắp ăn cơm rồi, em định đâu?" Loan Thần Thiên đứng ở bên cạnh thang lầu, nhìn em lén lén lút lút giống như ăn trộm.

      "Ha ha, Thần Thần, ở đây sao, giúp em với me tiếng, em ăn ở trong nhà."

      Loan Thần Thiên nheo mắt lại, bí hiểm nhìn  , mở miệng "Cùng ai?"

      " người bạn a!" Tiêu Tiêu đáp có lệ, hừ, em lớn như vậy rồi, mỗi lần ra ngoài còn phải báo cáo với trai.

      "Bạn nào vậy?"

      " hỏi nhiều như vậy làm chi"

      "Nam ?"

      "Thần Thần, chán ghét nga!"

      "Con trai của dì Lưu ư?" Lần trước dường như mẹ có muốn giới thiệu cho Tiêu Tiêu, người nọ biết, sinh hoạt cá nhân cực loạn.

      " phải, tuyệt đối phải" Tiêu Tiêu cam đoan khẳng định, nam nhân kia vừa thấy cũng phải là vật gì tốt, bị mẹ bắt buộc  ở nhà gặp qua lần.

      "Nha, vậy em ra ngoài , Ngải Đăng cũng sốt ruột chờ đó."

      "Vâng, em trước" được hai bước, Tiêu Tiêu đột nhiên kịp phản ứng

      "A! ! ! ! Làm sao biết?"

      Loan Thần Thiên cười lạnh tiếng, "Xe của ta đậu ở cửa, muốn biết cũng khó."

      Chiếc xe Maybach 62 của Ngải Đăng thuộc về số lượng có hạng toàn cầu, cho dù ở khu biệt thự cao cấp như của bọn họ cũng hiếm thấy.

      *******************

      Đỏ bừng cả khuôn mặt  lên xe, Ngải Đăng xoay người vươn tay giúp Tiêu Tiêu nịt dây an toàn vào.

      " đợi bao lâu?" Tiêu Tiêu suy nghĩ ánh mắt của Thần Thần  khỏi cũng quá sáng như tuyết , chẳng lẽ Ngải Đăng đến lâu rồi?

      " bao lâu"

      " bao lâu là bao lâu?"

      " biết, khoảng nửa giờ ." Vừa rồi, vừa cúp điện thoại xuống, liền lái xe tới.

      "A! Vậy mà còn gọi là bao lâu, tại sao gọi điện thoại cho em chứ" Làm hại cho là còn chưa tới, cọ xát  hơn nữa ngày.

      " có việc gì, vội" Kỳ hôm nay Ngải Đăng phải thoái thác  2 hội nghị, mới rút ra được cùng với  .

      "Ai. . . . . . Về sau đổi chiếc xe khác " Tiêu Tiêu giọng  lầm bầm lầu bầu .

      "Cái gì?" Ngải Đăng có chút nghe .

      "À, có việc gì, chúng ta thôi."

      ** * *

      *

      "An­gelia, bức tranh lần này xong chưa?" Tiểu Vũ bình thường cũng chủ động gọi điện thoại cho , trừ phi thúc giục bức tranh. Lúc ấy, cần dùng thế lực đứng phía sau bức trang 《 Đồng 》   cùng Tiểu Vũ ước định, mỗi nửa năm AG vẽ ra bức tác phẩm, lần này  kỳ hạn sắp đến rồi.

      "Gần đây mình có linh cảm" Gần đây, toàn bộ những suy nghĩ cùng linh cảm đều bị người nam nhân kia chiếm lấy , cũng chưa thời gian tĩnh hạ tâm lai để vẽ tranh.

      " có linh cảm? Làm sao có thể có linh cảm, mình biết đâu, cho cậu thêm thời gian là hai tuần lễ nữa, nếu cậu kết thúc thành, mình trở về giết cậu! ! !" Tiêu Tiêu thoáng lấy điện thoại ra, trốn tránh tiếng kêu gào bén nhọn  của bạn trong điện thoại.

      "Tiểu Vũ! ! Nếu cậu thục nữ chút, Khắc Tra nhà cậu cũng thèm cậu đâu nha."

      "Hừ, cậu hãy nghe cho kỹ, chỉ có mình mới thèm ấy! ! !"

      "Được, được, cậu đừng tức giận , mình cúp máy nha, ngủ ."

      "Ngủ! ! Cậu còn có tâm tình ngủ sao, mình bị người khác thúc giục đến phát điên đây."

      "Ai nha, mình biết rồi, mình vẽ nhanh mà!"

      vất vả mới thoát khỏi Tiểu Vũ, Tiêu Tiêu mới thở dài hơi, nằm lại giường chợp mắt, nghĩ đến di động lại vang lên, tùy tay tiếp .

      "Ai, tỷ tỷ à, mình van cậu đó, đừng thúc giục, mình lập tức thức dậy vẽ tranh ngay mà."

      ". . . . . ."

      Trong điện thoại là mảnh lặng im, Tiêu Tiêu thế này mới phát đúng, đây phải phong cách của Tiểu Vũ  .

      "Là ." bên trong truyền đến tiếng cười khẽ của Ngải Đăng.

      "A, ha ha" Tiêu Tiêu nhức đầu, có chút ngượng ngùng  xấu hổ cười.

      "Vẫn chưa ngủ sao?"

      ", nằm ở giường đây." Tiêu Tiêu trở mình, nghiêng thân mình vùi mặt vào trong gối.

      "Ừm."

      "Ngải Đăng, nhưng em có thể chuẩn bị ra ngoài lát" Ngẫm lại vẫn là cho biết tốt hơn, lần này có nên quá xa .

      Ngải Đăng nắm điện thoại, tay nắm chặt, có chút xác định ý tứ của Tiêu Tiêu, "Muốn đâu?"


      <img title="2008-maybach-62s-landaule-4-1_800x0w" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/2008-maybach-62s-landaule-4-1_800x0w.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      ']Xe maybach 62 của Ngải Đăng đấy ạ ^_______^
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9756" title="angel" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/angel.jpg" alt="" width="468" height="273" />


      Du thuyền của Ngải Đăng ~^0^~
      "Vẫn chưa biết, nhưng em định xa, định tản bộ thuận tiện tìm chút linh cảm." Tiêu Tiêu cũng biết bức tranh lần này nên vẽ chủ đề gì đây, vẽ tranh quan trọng nhất chính là tình cảm mãnh liệt.

      "Tản bộ sao? Gần đây, mới mua chiếc du thuyền, ra biển được ?" Vốn chuẩn bị mấy ngày nữa cho Tiêu Tiêu kinh hỉ, bất quá bây giờ nhắc tới liền thuận tiện , muốn trước khi quan hệ hai người ổn định buông tay cho rời .

      "Rời bến?" Tiêu Tiêu thích biển rộng, nhưng thường cũng chỉ là du ngoạn ở bờ biển.

      "Ừm, có thể câu cá biển, cảnh đêm cũng rất đẹp." ra ở Na Uy, Ngải Đăng cũng có du thuyền tư nhân, thường thường tự điều khiển du thuyền rời bến, thích hưởng thụ cảm giác yên tĩnh  mình.

      Tiêu Tiêu rất chờ mong chuyến lữ trình giống như thám hiểm này, cảnh đêm mới có thể cho mình linh cảm nhỉ.

      Tuy rằng trong lòng có chuẩn bị, nhưng vài ngày sau, nhìn thấy du thuyền của Ngải Đăng  vẫn chấn kinh như cũ.

      Cuối bờ cát dài màu trắng, bến cảng thiên nhiên tư nhân hình vòng cung, lúc này có chiếc du thuyền hai tầng màu trắng sữa neo nơi đó. thân thuyền màu lam viền bạc viết "My An­gel" .

      "Thích ?" Ngải Đăng thấy vẻ mặt giật mình  của Tiêu Tiêu, mỉm cười.

      "Chữ này là. . . . . ."

      "Tặng cho em " Ngải Đăng chủ động dắt tay của Tiêu Tiêu về hướng thuyền.

      Tiêu Tiêu còn đắm chìm giữa kinh ngạc, tặng cho ? My An­gel là thổ lộ với sao! Bàn tay bị bàn tay to nắm, ấm áp, cảm động là giả.

      "Tặng cho em cũng vô dụng, nhưng em điều khiển đâu." Tiêu Tiêu trêu ghẹo , người này đúng là danh tác.

      "Có ở đây, về sau muốn ra biển, cùng em"

      Lên boong thuyền Tiêu Tiêu mới phát , trang hoàng bên trong  so với bên ngoài càng làm cho người ta rung động, đây quả thực là cái biệt thự loại . Tầng chót là sân rộng lớn dùng để ngắm cảnh biển, ở giữ có thể nằm chiếc sô pha mềm mại xa hoa hưởng thụ gió mát thổi từ biển vào, còn có công dụng làm phòng làm việc thoải mái, tầng dưới chót là phòng Tổng Thống, thuyền còn có KTV, quầy bar, toilet, phòng bếp.

      "Chỉ hai người chúng ta sao?" tham quan đầy đủ chiếc du thuyền, Tiêu Tiêu mới phát dường như chỉ có 2 người bọn họ mà thôi.

      "Vâng" Tuy rằng,phía sau thuyền có hơn mười người bảo vệ lực lưỡng, những cũng vẫn cứ xem như chỉ hai người thôi.

      "Ai nấu cơm? Em biết nấu, đừng nấu nha."

      " nấu."

      Ngải Đăng trả lời lại tiếp tục làm cho cho Tiêu Tiêu kinh hoàng, kinh hách hôm nay phải chịu  cũng .

      " biết sao?"

      "Biết chút, trước kia rời bến đều là mình"

      Lôi kéo Tiêu Tiêu đến gian phòng của , đây là gian phòng ngủ màu hồng, có bồn rửa tay toàn bộ tự động hồng ngoại tuyến, phòng càng giống cái hộp dày đặc, hai bên giường chính là vách tường, đầu giường có đèn bàn di động, phòng mà ấm áp.

      " ngủ ở đâu?" Tiêu Tiêu rất hài lòng căn phòng này, cảm giác rất an toàn.

      "Ở cách vách."

      theo Ngải Đăng vào trong phòng điều khiển, đài điều khiển đầy những cái nút, nhìn Ngải Đăng thuần thục khống chế, Tiêu Tiêu rất bội phục.

      Trong chốc lát du thuyền ra khơi, tốc độ rất nhanh, nhưng trong thuyền cũng rất ổn, bọt nước tóe lên cũng lớn. Nhìn nam nhân chăm chú điều khiển trước mắt này, Tiêu Tiêu đột nhiên có xúc động muốn vẽ tranh mãnh liệt, lấy ra túi dụng cụ tùy thân, bày giá vẽ bắt đầu kí hoạ.

      Ngải Đăng liếc nhìn Tiêu Tiêu, ở vẽ tranh, ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại vùi đầu vào bôi bôi xóa xóa. Tiêu Tiêu biết vẽ tranh sao? Ngải Đăng có chút nghi hoặc, nhưng lên tiếng làm gián đoạn, vẫn duy trì vừa rồi  tư thế như cũ.

      Du thuyền chạy  hơn nửa canh giờ, đến vùng biển xanh ngắt màu bao quanh, Ngải Đăng nhấn vài nút bàn điều khiển. Đứng dậy đến bên cạnh Tiêu Tiêu, cúi đầu nhìn, lông mi xòe ra giống những cánh quạt, gương mặt thoàng phơn phớt hồng, đẹp! Khẽ đem ánh mắt dời lên bức tranh, đúng lúc Tiêu Tiêu cũng vừa vẽ xong, tiện tay kí tên AG tại góc.

      Ngải Đăng lặng người trong chốc lát, AG? Là tác giả của bức tranh 《 Đồng 》  . ra tất cả mọi chuyện y như dự đoán lúc ban đầu của , tốt, tốt, may mắn tất cả những trùng hợp này đều được phát muộn quá.

      Tiêu Tiêu đóng cây kẹp vẽ mới phát Ngải Đăng chạy tới  bên cạnh, ngẩng đầu nhìn nhếch miệng cười. Quay đầu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc bất quá cũng chỉ như thế thôi. Ma xui quỷ khiến, Ngải Đăng cúi đầu hôn lên đó, giống như sợ hù dọa đến Tiêu Tiêu, cũng xâm nhập, chỉ nhàng lướt bên môi . Nhìn dáng vẻ của Tiêu Tiêu dại ra, khoái trá  nở nụ cười.

      Bị hôn! Tiêu Tiêu ngây ngốc vuốt khóe môi, thẫn thờ nửa ngày, khuôn mặt nhắn đột nhiên chợt trở nên đỏ bừng , mê hoặc  Ngải Đăng lại cúi xuống  hôn thêm lần nữa, hai môi khẽ chạm vào nhau, Tiêu Tiêu chậm rãi  nhắm hai mắt lại, cảm nhận ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên, hai người đều thực mới lạ, chỉ là theo khát vọng của bản năng, xúc giác ấm áp  này.

      Ngải Đăng đưa tay đến sau lưng của Tiêu Tiêu, ôm chặt lấy . Vừa hôn xong, hai người đều hổn hển chút Tiêu Tiêu cầm lấy góc áo của Ngải Đăng, đầu vùi sâu vào trong lòng ngực của , đây chính là tâm động a.

      "Tiêu Tiêu, hãy để chăm sóc cho em." phải nghi vấn, do dự, chỉ có trần thuật  khẳng định.

      Cảm nhận được thân thể Tiêu Tiêu có chút cứng ngắc, Ngải Đăng càng thêm dùng sức  ôm chặt , sau lát, cảm giác Tiêu Tiêu có đáp lại, hai tay của cũng choàng lấy bờ vai của , Ngải Đăng hơi mỉm cười, cúi đầu hôn lên tóc của Tiêu Tiêu.

      Chờ hai người vất vả buông đối phương ra, mặt trời sắp rơi xuống mặt biển, Tiêu Tiêu nhìn ánh tịch dương ngoài cửa sổ, kinh hô tiếng, xông lên khoang thuyền.

      Tại sao lại có cảnh đẹp đến như thế, yên tĩnh như thế. Mặt biển này, cảnh chiều tà này, hoàn toàn là của mình. Mênh mông vô bờ, kéo dài, mãi cho đến tận cùng tiếp nối giữa trời vào biển tiếp. Mặt trời chậm rãi hạ xuống, vẻ đẹp biển cũng thay đổi, màu lam nhạt biến thành màu lam tím đậm, ngày cứ như vậy xong. Tiêu Tiêu nhìn đến mê mẩn, mãi đến khi đôi tay của Ngải Đăng từ phía sau ôm choàng lấy eo của, mới kịp phản ứng. Giao sức nặng thân thể chuyển dời đến người Ngải Đăng, tựa vào trong lòng ngực của cọ xát.
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      <img class="aligncenter size-full wp-image-9804" title="Ngai Dang" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/ngai-dang.jpg" alt="" width="590" height="472" />





      Chương 17. Đêm đẹp!

      Edt: Quảng Hằng

      " đẹp!" Tiêu Tiêu phát ra tiếng cảm thán, bất cứ từ ngữ nào cũng thể hình dung nổi nét đẹp mê hoặc rung động của Thiên nhiên mang đến như thế này.

      Ngải Đăng cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng noãn như ngọc của Tiêu Tiêu, gò má hơi hơi nổi lên đôi lúm đồng tiền, đỏ ửng khiến cho đôi má phấn e ấp giống như những đóa hoa quỳnh vừa mới nở, hai mắt to sang lấp lánh như những viên ngọc quý. tự kìm hãm được lâm vào trầm mê,

      "Ừm, rất đẹp" biết là đáp lại lời của Tiêu Tiêu..., hay ám chỉ điều gì.

      " lỗ" Bụng Tiêu Tiêu  đột nhiên truyền ra tiếng kêu lớn , ngượng ngùng  giật cánh tay của Ngải Đăng, "Em đói bụng"

      " thôi, chuẩn bị cho em ít thức ăn"

      Tại phòng bếp, nguyên liệu rất đầy đủ, mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy các loại đồ ăn rực rỡ muôn màu, Tiêu Tiêu tùy tiện lấy hộp chocolate, mở giấy đóng gói, đút viên vào miệng, ngồi xếp bằng chiếc ghế dựa nhìn Ngải Đăng bận rộn.

      "Muốn ăn cái gì?" Ngải Đăng vừa cầm chảo thêm lửa, vừa hỏi Tiêu Tiêu thong thả ngổi ở bên.

      "Em muốn ăn mỳ Ý, sandwich, bít tết , còn có thịt băm hương cá, cơm chiên Dương Châu, salad hoa quả. . . . . ." Tiêu Tiêu lập tức báo ra lô lốc những món thích ăn, tại đói bụng đến mức có thể ăn luôn cả con trâu ấy chứ.

      "Ha ha" Ngải Đăng bất đắc dĩ  lắc đầu cười cười

      "Nhưng làm được nhiều như vậy."

      "Vậy em muốn ăn mỳ Ý"

      "Được."

      Nhìn dĩa mỳ Ý thơm ngào ngạt mới ra lò, Tiêu Tiêu thèm ăn đến nước miếng chảy ròng, nhìn thèm, dùng dĩa ăn thử miếng thịt vụn phía , hương vị thực thuần hậu chính tông.

      "Ưm, ăn ngon nga, Ngải Đăng tài giỏi."

      Nghe được Tiêu Tiêu khen ngợi, khóe miệng Ngải Đăng khẽ nhếch, sờ sờ chú mèo con tham ăn của mình, đây là lần đầu tiên ra tay nấu nướng cho người, đặc biệt khi người mà mình thương lại thích thú với những món mình làm chuyện rất hạnh phúc. Thấy Tiêu Tiêu ăn cao hứng như vậy, Ngải Đăng cũng thèm ăn, là càng ngày càng chịu ảnh hưởng bởi rồi.

      Cơm nước xong Tiêu Tiêu cũng có chút mệt nhọc, nhưng ban đêm đẹp như vậy, nếu ngủ quả thực quá lãng phí, đến tầng cao nhất để ngắm cảnh, phía chiếc ghế dựa to. Thoát giầy leo lên, ngắm trăng biển cảm nhận tuyệt diệu gì sánh nổi, vô số những ánh sao chói mắt lấp lánh trải rộng bầu trời bao la rộng lớn lại làm cho người ta mơ màng, ánh trăng sang rực rỡ như cái móc bằng bạc lấp lánh treo lơ lửng nền trời đen thăm thẳm.

      Ban đêm  gió biển thổi có chút lạnh, Ngải Đăng cầm tấm chăn lông dê nhung đắp lên cho Tiêu Tiêu, bản thân cũng thuận thế nằm xuống ghế kéo Tiêu Tiêu vào trong lòng.

      "Nếu như có thể nằm như thế này mãi để ngắm mặt trời mọc và lặn mỗi ngày tuyệt.” Tiêu Tiêu vươn tay, giống như muốn chạm vào những ánh sao lấp lánh vậy.

      Ngải Đăng đem cằm khẽ cọ cọ lên đỉnh đầu của Tiêu Tiêu, khẽ kéo chăn lông đắp lại cho cẩn thận.

      "Ngải Đăng, cho em biết chút về cha và mẹ ." Tiêu Tiêu ngửa đầu nhìn , đôi mắt xanh ôn nhu của nhìn dịu dàng, vươn tay sờ lên ánh mắt của Ngải Đăng, giống như từng chạm qua đó quen thuộc đến hàng nghìn lần.

      Đem bàn tay bé của Tiêu Tiêu từ mặt gắt gao nắm vào tay của mình, suy nghĩ rồi chậm rãi mở miệng.

      Mặc dù về những người thân của mình, nhưng Ngải Đăng lại giống như trần thuật về người nào khác vậy, có kích động, có mất mát, thực bình tĩnh, suốt khoang thuyền chỉ nghe thấy giọng trong trẻo lạnh lùng của cùng với thanh của Tiêu Tiêu ngẫu nhiên hỏi đôi lời"Sau đó sao" .

      lâu nghe thấy Tiêu Tiêu đáp lại, Ngải Đăng cúi đầu, thấy nằm trong lòng ngủ say sưa, an tĩnh như vậy, thời gian giống như bị giam cầm tại giây phút này, ánh trăng khẽ soi sáng lên đôi má ngọc ngà của . Ngải Đăng cẩn thận vuốt ve gương mặt ngủ của . muốn bảo vệ , để cho vĩnh viễn có thể an tâm  nằm ở trong lòng ngực của mình ngủ say như vậy, khi mệt mỏi, những mỗi khi nghĩ đến tinh thần phấn chấn lên thấy , gần bên , trong lòng luôn luôn có cảm giác thoải mái tự nhiên, là Thiên Sứ của .

      Cúi người hôn trộm lên gương mặt của Thiên sứ ngủ say, ngọt như vậy, mềm mại như vậy, làm cho luyến tiếc buông ra. Bóng đêm dần dần dày đặc, gió dần dần lớn hơn, nắm chặt chăn lông choàng quanh Tiêu Tiêu, đứng dậy đem ôm trở về trong phòng.

      Ngải Đăng đem nhàng đặt lên giường, sửa lại dáng nằm thoải mái cho , cẩn thận đắp chăn lại cho ấm áp, thuận tay tắt chiếc đèn đầu giường, khẽ hôn trán của cái, đóng cửa lại ra ngoài.
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng

      Ngày hôm sau Tiêu Tiêu ngủ thẳng đến trưa mới thức giấc, có chút mơ hồ về nơi ở của chính mình, mình tại sao chạy đến chiếc giường này, thoải mái  duỗi lưng cái, rửa mặt chải đầu chút, lại thay đổi bộ y phục mở cửa ra ngoài. Ở trong khoang thuyền tìm nửa ngày phát bóng dáng của Ngải Đăng, trầm ngâm chút, lên boong thuyền, mới phát Ngải Đăng ngồi câu cá ở đuôi thuyền.

      Ngải Đăng quay đầu thấy Tiêu Tiêu rời giường, hướng vẫy tay mời qua.

      "Sớm như vậy rời giường sao?" Tiêu Tiêu ngồi ở ghế bên cạnh, tò mò sờ sờ cần câu, giống như khác với câu cá nước ngọt.

      "Ừm." Từ bên cạnh tiếp tục lấy ra cần câu chút  đưa cho Tiêu Tiêu, "Muốn thử chút hay ?"

      "Học khó lắm ?" Tiếp nhận cần câu, Tiêu Tiêu thích thú lay động cái, rất bội phục những người thích câu cá, rất có kiên nhẫn và nghị lực.

      "Nghiêm túc khó" Ngải Đăng từ bình lấy ra con tôm sống móc vào lưỡi câu, kéo Tiêu Tiêu đứng lên dạy cách ném phao.

      " Chân trái lui về phía sau nửa bước, vai trái nghiêng về sau, hai tay cầm cần câu, cần câu này cùng với mặt bằng chếch góc 45 độ" Vừa vừa làm tư thế cho Tiêu Tiêu, từ phía sau lưng ôm tay chỉnh lại cho đúng.

      "Ngón trỏ tay trái đặt ở đây, trọng tâm dồn vào chân phải, vung mạnh cần câu về phía trước, phao vượt qua đỉnh đầu, bắt đầu thả lỏng dây câu, khi rơi xuống nước, là được rồi, tự em thử xem."

      Tiêu Tiêu được chỉ dẫn của Ngải Đăng, hơi vụng về cần lấy phao, thử thêm vài lần rốt cuộc tìm được chút cảm giác.

      Sắp đến buổi trưa chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát rồi, Tiêu Tiêu uốn ở trong lòng Ngải Đăng cùng nhau ngồi ghế lái, thoát giầy, cởi bỏ tất chân đặt ở hàng rào, cảm giác lành lạnh thực thoải mái.

      "Ngoan, coi chừng bị lạnh" Đem bàn chân lạnh như băng  của Tiêu Tiêu kéo trong lòng, lại đem chăn lông phủ lên, nhiệt độ biển và đất liền chênh lệch rất lớn.

      Có chút nhàm chán  Tiêu Tiêu quay đầu vuốt vuốt cúc áo của Ngải Đăng, phát quần áo  mỗi cúc áo đều khắc lên  EM, tên viết tắt của . Bĩu môi, người này xa xỉ, thích mua quần áo nhưng bình thường mặc quần áo có quy tắc kĩ như người này.

      "Ngải Đăng. . . . . ." Tiêu Tiêu lôi kéo chéo áo của .

      "Hửm?" Ngải Đăng cúi đầu thuận tiện hôn lên môi , chạm tới thế giới của đều đảo điên . Nếu trước đây, tưởng tượng nổi mình trở thành người như thế này, nhưng là tại luôn muốn ôm mỗi giờ mỗi khắc.

      "Đem bộ y phục này tặng cho em " Tiêu Tiêu chỉ chỉ bộ y phục Ngải Đăng mặc người .

      "Cái này bẩn rồi, trở về cho em bộ mới." Tuy rằng biết Tiêu Tiêu muốn làm gì, nhưng chẳng qua muốn thỏa mãn cầu của vô điều kiện.

      " cần, em chỉ muốn cái này" Ôm chầm lấy eo của Ngải Đăng, nhéo nhéo, chút sẹo lồi, dáng người rất tốt.

      Cảm giác được động tác của Tiêu Tiêu, thân thể Ngải Đăng  cứng đờ, nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn ra phía ngoài, đáp"Trở về cho em."

      Du thuyền còn chưa đến cảng, từ xa xa Tiêu Tiêu nhìn thấy bên bờ xuất mấy người đàn ông mặc Âu phục đen. Có chút khẩn trương  nghiêng đầu sang chỗ khác, Ngải Đăng cười trấn an, " đừng sợ, người nhà."

      Chờ cập bờ dừng hẳn, nắm tay Tiêu Tiêu xuống thuyền, Phi Lực dẫn vài người đến đón chào, đến cách hai người xa vài bước cung kính cúi mình vái chào, Ngải Đăng hướng mấy người đó gật gật đầu, tiếp tục ôm Tiêu Tiêu lên phía trước.

      "Tổng tài, xe chuẩn bị tốt" Phi Lực đuổi kịp, ở bên cạnh giọng  xin chỉ thị.

      "Ừm, để xe lại, các về trước ."

      "Tổng tài, chuyện này. . . . . ." Phi Lực có chút khó khăn, lão bá tước thông báo, bên người tổng tài luôn luôn phải có bảo tiêu theo.

      Ngải Đăng dừng bước lại, thấy Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn về hướng , trầm ngâm lát, quay đầu nhìn Phi Lực "Các theo ở phía sau " .

      Nếu như là mình , Ngải Đăng tuyệt lo lắng, nhưng tại có thêm Tiêu Tiêu, phải cam đoan an toàn của .

      Tiêu Tiêu ngồi xe, quay đầu nhìn về những chiếc xe chạy bảo vệ xung quanh , nhìn Ngải Đăng thắt dây an toàn cho hỏi

      "Bọn họ lên xe sao?"

      "Bọn họ có xe, ở phía sau" ngẩng đầu, vỗ vỗ đầu của Tiêu Tiêu, bắt đầu nổ máy xe.

      Tiêu Tiêu nhìn bàn tay Ngải Đăng nắm tay lái, lần đầu tiên cảm thấy tay của nam nhân cũng có thể xinh đẹp như vậy, bàn tay rất lớn, ngón tay thon dài, móng tay đều gọn gàng chỉnh tề .

      "Nhìn cái gì?" Ngải Đăng chú ý tới Tiêu Tiêu luôn luôn liếc trộm chính mình, buồn cười  hỏi.

      "Tay đẹp nha, so với Thần Thần  còn đẹp hơn."

      Suy nghĩ của Ngải Đăng có khắc rời , năm đó cũng như vậy , "Bé ngoan, nam nhân bị hình dung xinh đẹp cũng phải là chuyện gì tốt."

      "Vốn là xinh đẹp thôi" Tiêu Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác bất mãn  than thở.

      "Về sau được so sánh với nam nhân khác ."

      "Thần Thần là trai em." Tiêu Tiêu nhíu mày giải thích.

      " trai cũng được" Ngải Đăng lại bắt đầu bá đạo, phải là duy nhất trong nội tâm của .

      "Được mà"
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 18: Ngải Đăng tới chơi

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9913" title="[wallcoo]_book_cover_man_b624" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/01/wallcoo_book_cover_man_b624.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      Trong chốc lát xe liền chạy đến nhà Tiêu Tiêu, nhưng Ngải Đăng lại để Tiêu Tiêu xuống xe.

      "Bé ngoan"

      Hai tay Ngải Đăng ôm lấy mặt Tiêu Tiêu, chậm rãi hôn lên đó, nụ hôn này khác hẳn lúc trước, nụ hôn này phá lệ triền miên. Ngải Đăng thử vươn đầu lưỡi liếm dọc theo chiếc cằm thon của , ôm lấy đầu hôn mê mải, Tiêu Tiêu nắm chặc quần áo của Ngải Đăng có chút khẩn trương.

      Hơn nữa ngày rốt cục buông Tiêu Tiêu ra, tựa vào cái trán của , dùng ngón cái tinh tế vuốt phẳng da thịt của , làm sao bây giờ, vẫn chưa rời , mà thấy bắt đầu nhớ .

      "Ngải Đăng" Tiêu Tiêu ghé vào vai Ngải Đăng, cọ cọ.

      " vào , nhìn em vào nhà, rồi ." Giúp Tiêu Tiêu sửa sang lại quần áo, mở cửa xuống xe trước, lại mở cửa xe bên kia cho Tiêu Tiêu.

      Nhìn Tiêu Tiêu vào nhà, Ngải Đăng mới hướng bụi cỏ động đậy bên cạnh khẽ liếc mắt, phất tay ra dấu, chiếc xe phía sau mở cửa ra tiến lên, Phi Lực đẩy cửa xe ra, chuẩn bị chuyện, nhưng bị Ngải Đăng ngăn cản, ý bảo trở về rồi hãy .

      ************

      "Tổng tài, bắt được 4 phóng viên chụp ảnh, giam lại." Phi Lực theo Ngải Đăng vào văn phòng, liền lập tức báo cáo .

      "Sao?" Vừa rồi ở xe, Ngải Đăng liền phát bụi cỏ có chút thích hợp.

      "Đúng vậy, đem toàn bộ máy chụp ảnh mang về, quên  ảnh chụp"

      "Vẫn còn đó chứ. " Ngải Đăng sờ sờ cằm, bí hiểm . Những ký giả kia đơn giản chính là chụp  và Tiêu Tiêu  thân mật. còn nên cảm tạ bọn họ, công bố quan hệ của mình và Tiêu Tiêu cũng tốt, như vậy những người muốn gây bất lợi cho Tiêu Tiêu dám chạm đến .

      Đợi khi Ngải Đăng hết bận đống công việc tích lũy ngày hôm qua trời tối rồi, lấy điện thoại di động ra, phía tin nhắn chưa đọc mở ra, là Tiêu Tiêu , Ngải Đăng tự chủ cong môi lên, nhấn nút gọi .

      "Bé ngoan" Ngải Đăng thực thích gọi Tiêu Tiêu như vậy, làm cho cảm thấy Tiêu Tiêu là duy nhất .

      "Hừm, thèm trả lời tin nhắn của em kìa." Tiêu Tiêu ở phòng vẽ tranh, chủ đề lần này là《 Hải Mạc 》.

      "Vừa rồi làm việc, phát , lần sau ." Ngải Đăng xoa xoa đôi mắt cay cay, có chút xin lỗi  .

      "Lúc về đến giờ luôn làm việc sao?" Tiêu Tiêu bắt đầu đau lòng, Ngải Đăng vì muốn ở bên cạnh khẳng định làm trễ nãi rất nhiều chính rồi.

      "Ừm. . . . . . Bé ngoan, ngày mai nếu báo viết cái gì, đừng sợ"

      "Được" Tiêu Tiêu tại hoàn toàn tín nhiệm Ngải Đăng.

      Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tiêu biết Ngải Đăng ám chỉ  cái gì, nhìn những bức ảnh chụp máy vi tính, mặc dù là người trải qua nhưng Tiêu Tiêu vẫn là đỏ mặt, mấy tấm hình này chụp cũng sắc nét quá rồi, hoàn toàn giống như là chụp ảnh.

      những bức ảnh là hình ảnh của boong khi xuống thuyền, Ngải Đăng nắm tay , còn nghiêm túc chú ý dưới chân của sợ ngã sấp xuống. Tiêu Tiêu nghĩ tới biểu tình của Ngải Đăng lúc ấy là bộ dạng này, cẩn thận, rất sâu sắc, tình cảm.

      Lại lật đến phía dưới, tim của Tiêu Tiêu  bắt đầu nhảy loạn bổ nhào, nam nhân trong xe cẩn thận  ôm đầu , bốn môi chạm vào nhau, hôn đến khó có thể chia cách. Còn có tấm chính là hai người tựa trán nhìn nhau, ánh mắt chăm chú như vậy, cảm giác tất cả mọi thứ chung quanh đều như tồn tại, chỉ còn lại có đối phương. Ảnh chụp tiêu đề là 《An­gelia cùng bạn trai thần bí cùng hưởng Chủ nhật ngọt ngào》, mà đoạn chú thích bên dưới, bạn trai thần bí của Tiêu Tiêu là tổng tài của tập đoàn Magnus công khai phát biểu tháng trước.

      đợi Tiêu Tiêu kịp trở về chỗ cũ, cửa phòng bị gõ vang mãnh liệt, Loan ba ba đứng ở ngoài cửa tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.

      "Loan Tiêu Tiêu, ra cho ba." Đây là lần đầu tiên, Loan ba ba mang cả tên họ ra gọi như thế, có thể thấy được ông tức giận.

      Tiêu Tiêu tắt máy vi tính, hít sâu hơi.

      Vừa mở cửa, Loan ba ba liền vọt vào, lỗ mãng vứt tờ báo trước mặt , Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn xuống đất, đó là những bức ảnh vừa mới thấy.

      Loan ba ba thấy Tiêu Tiêu thế nhưng tuyệt giật mình, khỏi nổi giận phừng phừng, ", con cùng ta rốt cuộc là sao lại thế này?"

      Tiêu Tiêu nhặt tờ báo lên, chậm rãi đến sô pha ngồi xuống, mới mở miệng

      "Chính là nhìn qua như vậy" .

      "Con. . . . . . Con. . . . . . Khốn kiếp! Dám lừa gạt con của ta! ! !" Loan ba ba tức giận đến mức lùa tất cả những thứ chai lọ linh tinh bào trang điểm của xuống đất"Các người quen biết nhau mới vài ngày, như vậy? !"

      "Ba cùng mẹ phải chỉ mới biết tháng kết hôn!" Đây chính là chuyện mà Loan ba ba bình thường cực kì cho rằng tự hào nhất, cứ mãi cần ông phải ra tay, mẹ ông.

      "Con. . . . . . Ba và ta có thể so sánh sao! ta phải thiệt tình đối với con, Tiêu Tiêu, con nghe lời ba , nhanh chóng cắt đứt quan hệ cùng ." Loan ba ba xem ra cứng rắn , sắp kích động.

      "Baby, ba nhìn người có thành kiến"

      "Ba có thành kiến? Lần trước ánh mắt của ta cứ mãi nhìn con chằm chằm, vừa thấy biết có ý đồ, mưu tính lâu "

      "Được rồi, ít vài câu , phía dưới khách tới rồi."  Hà Thanh Lăng xoa dịu Loan ba ba kích động, trong đầu còn muốn dưới lầu chính là nam nhân kia, tại sao lại quen thuộc đến như vậy.

      "Ai đến lúc này?" Loan ba ba có chút nghi hoặc, mới sáng sớm, bái phỏng cũng nên chọn canh giờ tốt a!
      PhongVy, Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :