1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13: Đó là hiểu lầm

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9505" title="ChucMungNamMoi_2012_hoamai" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/chucmungnammoi_2012_hoamai.gif" width="400" height="400" />

      Chỉ cách hai ngày, bộ lễ phục cầu kỳ được hoàn thành nằm tay của Tiêu Tiêu, làn vải lụa mềm mượt đỏ thẩm quyến rũ và hoa lệ xuất chúng, vạt áo dùng những sợi tơ màu bạc trang trí theo đường viền, cổ áo dung những hạt cườm tinh xảo kết quanh phối hợp hoàn hảo, mặc ở Tiêu Tiêu người, cực kỳ hoàn mỹ bó sát lấy thân thể thướt tha của .





      "Ha ha, bảo bối Tiêu Tiêu của ba xinh đẹp!" Loan ba ba mặc bộ trang phục dạ tiệc màu xanh đậm, cùng bộ lễ phục của Tiêu Tiêu phối hợp hoàn mỹ.





      "Baby, hôm nay ba cũng đẹp trai a, Thần Thần đâu?" Còn khoảng 1 tiếng nữa xuất phát, nhưng tại vẫn thấy bóng dáng của .


      "À, ba dặn con số việc, ba với con" Lễ Chúc Mừng hôm nay có rất nhiều truyền thông đều phải trình diện, nghe tổng tài Magnus  cũng tham dự, tổng công ty Thần Điền thể chỉ phái phó tổng , chỉ có tự thân ông phải xuất trước công chúng thôi.





      "Baby, con muốn a, như vậy con bại lộ." Tiêu Tiêu cũng muốn cố gắng của mình đều bị câu ‘đời thứ hai’ này làm vỡ tan, như vậy mặc kệ thành tựu của có cao bao nhiêu, điều đầu tiên người khác chú ý  vĩnh viễn là gia thế của nhà mà thôi.


      "Tiêu Tiêu bảo bối, con ghét cha  sao?" Loan ba ba quyệt miệng, đáng thương nhìn  con .





      "Baby!" Chịu nổi hành vi đùa giỡn như thế này của Baby, Tiêu Tiêu bất đắc dĩ  lắc đầu về hướng phòng, lại có cảm giác trước ngực bộ lễ phục này, có chút đơn điệu, giống như khiếm khuyết gì đó.


      Lôi từ trong hộp trang sức của mình ra, lấy từng món trang sức ra thử vào, nhưng dường như có cái nào hợp với rực rỡ của bộ lễ phục này. Vậy phải làm sao bây giờ, Tiêu Tiêu luôn luôn là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, hay là tìm mẹ mượn vậy. Trang sức của mẹ đều thuộc dạng cổ xưa quý hiếm, khẳng định thích hợp.





      Tiêu Tiêu liếc thấy mảnh ngọc bội Phỉ Thúy màu xanh biếc trong hòm sắt của mẹ, vòng trang sức có vô số những viên đá tròn lấp lánh cẩn xung quanh, đặc biệt, điểm đỏ nổi bật giữa miêng phỉ thúy rất hợp với bộ lễ phục của , Tiêu Tiêu mang theo ngọc bội đứng ở trước gương vòng vo vài vòng, rốt cục hài lòng.





      "Mau nhìn, là An­gelia cùng tổng tài Thần Điền, tin tức chấn động a!"





      "Xin hỏi, hai người hôm nay cùng nhau đến đây, cũng có nghĩ là Tổng Tài thừa nhận An­gelia là con dâu tương lai của ông?”





      "Tôi là phóng viên của Nhạc Thiên, xin hỏi An­gelia tiểu thư cùng Loan Thần Thiên có phải nhau hay ?”





      "Có đồn đãi tiểu thư An­gelia ở trường quay biểu tốt, bị đạo diễn mắng, xin hỏi có ?"





      Tiêu Tiêu nhíu mày  nhìn loạt phóng viên vây quanh, quả thực Hồn Bất Tán. Quay đầu nhìn cha mình, tức giận đến gần như hồ đồ, lông mi nhếch lên.





      "Thực xin lỗi, đây là việc tư của riêng tôi, thể trả lời." Tiêu Tiêu nắm chặt kéo tay Baby , trong trẻo nhưng lạnh lùng .





      May mắn lúc này nhân viên bảo vệ chạy đến, Tiêu Tiêu lôi kéo Baby về hướng phòng nghỉ.





      "Baby, đừng nóng giận , ba cũng biết những ký giả này luôn. . . . . ."





      "Quả thực hồ đồ! Ngày mai ba nhất định phải bảo Thần Thiên đính hôn, cứ độc thân mãi như vậy, lại phiền phức tới Tiêu Tiêu bảo bối của ba!"





      "A?" Mắt Tiêu Tiêu choáng váng, nghĩ tới Baby như vậy.





      "Đừng a, để Thần Thần tự tìm theo ý của ấy, ba đừng buộc nha" Thần Thần thích nhất có người thúc giục , cũng hy vọng khiến cho gia đình chiến tranh.








      "Còn có, tên phóng viên đạo diễn mắng con là sao?" Con ông từ sau khi về nhà đến nay chưa hề đề cập đến chuyện ở trường quay, tại bị phóng viên nhắc tới, Loan Đức Hồng lập tức khẩn trương lên.





      " có chuyện đó, Baby cũng phải biết, các phóng viên thích nhất viết những loại chuyện như thế này."





      "Ừm, vậy là tốt rồi, có cái gì ủy khuất đều phải ra biết , bảo bối của ba cũng thể chịu khi dễ." Vỗ vỗ đầu của Tiêu Tiêu, ông mang đầy vẻ đau lòng.





      "Ha ha, biết rồi, con bị ai khi dễ đâu!" Tiêu Tiêu nhào vào trong lòng Baby làm nũng.





      "Phanh" tiếng, cửa phòng nghỉ  bị cước đá văng ra, mặt Ngải Đăng như phủ băng tiêu sái  tiến vào, vừa rồi ở ngoài cửa nghe được An­gelia làm nũng cùng nam nhân khác, cả người dâng tràn cơn tức, lạnh lùng nhìn An­gelia ngồi trong lòng  Loan Đức Hồng.





      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 14: ra là em

      magenta; Edit: Quảng Hằng




      Tiêu Tiêu ghé vào đầu gối của Baby, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mắt Ngải Đăng lộ sát khí  nhìn chằm chằm, có chút nghi hoặc, ai chọc sao?



      Loan Đức Hồng nhìn nam nhân kiêu ngạo  trước mặt này, mặt nhăn mày nhíu, "Cậu là?"



      Ngải Đăng thế này mới quay đầu nhìn về phía "Gian phu"  bên cạnh, cả người chấn động, là ông ấy, là người đàn ông năm đó, là cha của bé ấy!



      " ấy là Ngải Đăng , tổng tài tập đoàn  Magnus " khí trong phòng  rất quái dị, Tiêu Tiêu ở bên cạnh bổ sung.



      "Ngải Đăng?" Loan Đức Hồng lầm bầm niệm hai tiếng, tên có chút quen thuộc, nhưng kịp nghĩ nhiều, lập tức lôi kéo Tiêu Tiêu đứng lên nghênh đón vấn an.



      Lúc này  Ngải Đăng đối với niềm nở ân cần của Loan Đức Hồng có tai như điếc, thẳng tắp nhìn ngọc bội trước ngực của Tiêu Tiêu, cả người ngây dại. làm sao có thể quên chiếc ngọc bội này , là tự tay đeo vào cổ của bé ấy, là ngọc bội từng mang theo suốt 10 năm  .





      ra là thế, ra là thế! !



      Khó trách lúc ấy khi nhìn Loan Thần Thiên luôn luôn có cảm giác rất quyen thuộc, còn tưởng rằng là cảm xúc thân thương của quê hương lấn át . ra Loan Thần Thiên là trai của An­gelia, Loan Đức Hồng là cha của , mà bé ngày xưa, là Tiêu Tiêu!



      Ánh mắt Ngải Đăng trong phút chốc trở nên nhu hòa, mang theo ý cười  nhìn Tiêu Tiêu, ra cảm thấy thân thiết đối với , luôn có hảo cảm với chính là Tiêu Tiêu, An­gelia chính là Tiêu Tiêu, tin tức này làm cho Ngải Đăng mừng như điên.



      ". . . . . . sao chứ?" Biểu tình của Tiêu Tiêu có chút rối rắm, hôm nay làm sao vậy? Trong chốc lát tức giận, trong chốc lát biểu tình lại mộng ảo như vậy.



      "Tiêu Tiêu" Thanh của Ngải Đăng có chút run run, cái tên này chôn ở đáy lòng, rốt cục có thể gọi ra .



      Tiêu Tiêu sửng sốt, ra Ngải Đăng tức giận là chuyện này, nhìn trong phòng đều là người nhà, Tiêu Tiêu khẽ cười tiếng, mở miệng



      " ra biết, tôi phải cố ý gạt ."



      "Tiêu Tiêu" Ngải Đăng lại gọi tiếng, tràn ngập nhớ nhung khắc cốt  ghi tâm.



      "Ách. . . . . . Vâng, tôi đây!" Có chút , Ngải Đăng làm sao vậy.



      "Em. . . . . ." Ngải Đăng nhìn Loan Đức Hồng đứng ở bên  lại ngậm miệng lại.



      Loan Đức Hồng nghe thấy Ngải Đăng lẩm bẩm tên con mình với tình cảm sâu sắc như vậy, khẽ nhướng mày, hai người này chẳng lẽ. . . . . .



      Tiêu Tiêu cảm giác cả người đúng, Ngải Đăng hôm nay rất kỳ quái, như thế nào đây, hay dùng đôi mắt xanh u buồn sâu thẳm của nhìn chằm chằm, làm cho cả người run lên, hai má nóng bỏng.



      Lại bưng lên ly nước đá chuẩn bị uống hơi cạn sạch, lại bị bàn tay to ngăn cản.



      "Em uống 4 ly nước đá". Ngải Đăng cầm ly sữa đổi cái ly trong tay , "Cẩn thận dạ dày thoải mái."



      Tiêu Tiêu chưa từng nghe qua lời quan tâm của Ngải Đăng với như vậy, tay run lên, cái ly thiếu chút nữa rơi xuống.



      "Ngải Đăng. . . . . . . . . . . . Làm sao vậy? Là lạ "



      Ngải Đăng kỳ vừa rồi cũng có chút hiểu, Tiêu Tiêu giống như có chút biết . Cũng đúng, năm đó mới 5 tuổi, qua lâu như vậy, có nhớ, ra bức họa kia phải Tiêu Tiêu vẽ.



      Nếu vậy, hãy để bọn họ làm quen lại lần nữa!



      Ngải Đăng đưa tay đến trước ngực Tiêu Tiêu  . . . . . . Nắm lấy miếng ngọc bội, qua lâu như vậy vẫn tinh thuần giống như lúc trước, hé miệng cười.



      Éc. . . . . . Đây là cái tình huống gì! Tiêu Tiêu ngay cả thở  cũng dám thở, hai má hồng lên cùng lễ phục người chói mắt giống nhau.



      "Xin hãy lấy ." Ngải Đăng nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Tiêu, nghiêm túc .



      Tiêu Tiêu còn kịp phản ứng bị thanh của ồn ào đại sảnh bên phải hấp dẫn, là thanh của Baby.



      "Biến, các người cút cho tôi!" Loan Đức Hồng lúc này tức giận đến run cả người, vừa rồi thế nhưng có phóng viên hỏi Tiêu Tiêu có thể biểu diễn quảng cáo Blue có phải bởi vì có riêng tư gì đó với Loan Thần Thiên hay ! Đứa con đáng của mình, lại bị cánh phóng viên này thành dơ bẩn như thế!



      " Thư kí Ngô, đến đây, mời bọn họ ra ngoài" Loan Đức Hồng tức giận đến hô to.



      Tiêu Tiêu lo lắng  bước nhanh về hướng cha mình, giọng  hỏi

      "Baby, ba làm sao vậy?"



      Ngải Đăng theo phía sau Tiêu Tiêu ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám ăn ngu ngốc ăn lung tung, phất phất tay, lập tức xuất đám bảo vệ mặc áo đen lực lưỡng đến chống chọi đuổi phóng viên ra ngoài.



      "Đợi chút" Loan Đức Hồng mở miệng gọi lại những người bị đám bảo vệ dùng lực đẩy ra.



      Loan Đức Hồng đến trước mặt đám phóng viên, quét vòng đám người có chút hoảng sợ  trước mặt "Các người nghe cho tôi, An­gelia là con thân sinh của tôi, là em của tên khốn Loan Thần Thiên kia, nếu tôi lại nghe được từ trong miệng của các người bất cứ tin tức gì làm thương tổn con của tôi..., tôi nhất định buông tha cho các người!"

      magenta;


      magenta;


      magenta;
      PhongVyHotaru_yuki thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14: ra là em
      Edit: Quảng Hằng

      Ngày hôm sau, tất cả các mặt báo đều thông minh nhắc lại sóng gió trong buổi lễ chúc mừng tối hôm qua, chỉ là bài diễn văn khái quát khen ngợi thành công của nữ diễn viên mới Angelia chính là thiên kim nhà giàu, cha của chính là Loan Đức Hồng chủ tịch công ty Thần Điền.



      "A. . . . . . A. . . . . ." lầu lại truyền tới trận tiếng gào thét tê tâm liệt phế, sợ tới mức tay của Loan ba ba run lên, bánh mì rơi vào trong cà phê.



      "Mẹ của bọn à, em thử có muốn lên đó xem thử hay ?" Từ lúc bắt đầu rời giường sáng hôm nay, thanh này xuất 3 lần, gõ cửa định hỏi con chút lại bị tiếng hét làm chạy xuống .



      "Thần Thiên, lên nhìn em của con chút ." Hà Thanh Lăng đem cái nhiệm vụ gian khổ này giao cho con trai mình, bà muốn bị tiếng hét kia làm điếc tai.



      Loan Thần Thiên ngẩng đầu lên khỏi mặt báo, thản nhiên đưa mắt nhìn, mở miệng "Đừng để ý tới nó" .



      "Xú tiểu tử, dám đối với với em con như vậy! ! !" Loan ba ba vung tay vỗ mạnh vào lưng Loan Thần Thiên, lại đem bàn tay của mình đau đến chết khiếp.



      "Đứa bất hiếu này! ! ! Ôi, đau chết mất. . . . . ."



      Giờ phút này lầu, Tiêu Tiêu giường lăn qua lộn lại, đêm ngủ khiến cho mặt treo 2 quầng mắt thâm to.



      "Nhất định là ảo giác của mình, ảo giác! ! ! Ngải Đăng làm sao có thể thổ lộ với mình a! ! ! ! !"



      Sau khi kết thúc Lễ Chúc Mừng đêm qua, Ngải Đăng giữ chặt , tiếp tục lặp lại lời đó lần nữa

      "Sống cùng với " , sợ tới mức Tiêu Tiêu chạy trối chết, hiểu, vì sao chỉ qua mới vài ngày, chuyển biến của Ngải Đăng lại lớn như vậy.



      "Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu. . . . . ." Ngoài cửa truyền đến thanh của mẹ.



      "Con sao, mẹ!" Đem đầu chôn chặt vào chăn, Tiêu Tiêu trăm mối vẫn có cách giải.



      , "Tiêu Tiêu. . . . . . Con. . . . . . ra đây." Thanh của mẹ có chút trù trừ, làm cho Tiêu Tiêu dò dẫm uể oải chui từ trong chăn, xuống giường bước ra mở cửa.



      "Mẹ, chuyện gì?" Lười biếng đưa tay cào vào mái tóc hỗn độn.



      Vẻ mặt của Hà Thanh Lăng cũng tốt, há miệng thở dốc.

      "Tiêu Tiêu, con đến phòng làm việc , ba tìm con.”



      Mở cửa phòng làm việc ra, mới phát Thần Thiên cũng có mặt tại đó, áp khí bên trong rất thấp, rèm cửa sổ cũng đóng lại toàn bộ, Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn Thần Thần.





      "Tiêu Tiêu, con lại đây." Loan ba ba thuận tay đem Laptop bàn xoay vòng, màn hình xoay về hướng .



      Tiêu Tiêu lên phía trước vừa thấy, nheo mắt lại, người trong hình có chút quen thuộc, còn chân chính làm cho khiếp sợ đó chính là tiêu đều của bức ảnh《Angelia leo lên dựa vào quy tắc ngầm? 》, Mày nhăn lại, bức ảnh này, tại sao lại trở thành như vậy?

      Trong tấm ảnh Tiêu Tiêu ngồi dưới ánh mặt trời, còn bàn tay của người đàn ông bên cạnh giống như sờ ở phía sau lưng của , chỉ có Tiêu Tiêu biết giây sau, lập tức đứng dậy, là lão già Tổng tài Ngô Đắc Thanh của tập đoàn truyền thông Thiên Tinh, vào hôm quay đoạn đầu tiên của tập quảng cáo!



      "Tiêu Tiêu, trước tiên con đừng nóng vội." Loan ba ba nhìn thấy sắc mặt Tiêu Tiêu thay đổi, an ủi, "Ba biết, mọi chuyện giống như những thứ bậy bạ iết này, chẳng qua, ba chỉ muốn biết chuyện xảy ra trong lúc đó chút.”



      Nghe tới Ngô Đắc Thanh dám có những ý muốn xấu xa với Tiêu Tiêu, Loan ba ba "Bát" tiếng hung hăng vỗ lên mặt bàn, trong mắt Loan Thần Thiên cũng lên những ánh sáng sắc bén, Tiêu Tiêu cho tới bây giờ đều được người nhà bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, chưa từng nghĩ tới những chuyện xấu xa như thế cũng để cho gặp phải.



      "Tiêu Tiêu, sao lúc ấy em với ?"



      "Em nghĩ, tự em có thể xử lí được, những bức ảnh này là ai chụp ?"



      Loan Thần Thiên nới lỏng chiếc caravat, có chút phiền chán .

      " biết, phái người ở là bộ phận kỹ thuật điều tra, nhưng tin tức này bị mấy trang web khác đăng lại rồi, chỉ sợ. . . . . ."



      tiếng chuông vang lên, cắt đứt của lời Loan Thần Thiên.



      "Xin chào, tôi là Loan Thần Thiên. . . . . . Vâng. . . . . . làm phiền , thay tôi cám ơn tổng tài Ngải Đăng!"



      Tiêu Tiêu vừa nghe thấy hai chữ " Ngải Đăng" liền ngẩng đầu, vảnh tai lên, chỉ thấy Thần Thần để điện thoại xuống, vẻ mặt trở nên nhỏm hẳn.



      "Tiêu Tiêu, về sau phải chú ý hơn, em xem như trở thành người của công chúng" Loan Thần Thiên dừng chút, thấy cha và em đều nhìn mình, thoải mái cười, mở miệng , "Là trợ lý tổng tài của Ngải Đăng gọi điện thoại tới, chuyện này bọn họ có cách giải quyết, bảo chúng ta cần lo lắng."



      "Vậy là tốt rồi, Thần Thiên, ngày mai con mang theo em đến đó để cảm ơn người ta tiếng nhé." Loan ba ba cũng thở dài nhõm hơi, sang hôm nay, khi ông vừa thấy tin tức này phản ứng đầu tiên chính là có người muốn hãm hại Tiêu Tiêu nhà ông, nhưng chuyện này lại liên quan quá lớn, trong lúc nhất thời cũng thể áp chế được, nghĩ tới có thể xử lý xong xuôi nhanh như vậy.



      Loan Thần Thiên thực tin tưởng năng lực cùng uy tín của Ngải Đăng, cho nên khi Phi Lực những chuyện này hãy để bên ta toàn quyền xử lý ông đáp ứng, nhưng nghĩ tới, phương thức giải quyết của Ngải Đăng chính là. . . . . .

      He he, là gì cơ nhỉ?
      Last edited by a moderator: 10/9/14
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Em là người phụ nữ của tôi

      Xế chiều hôm đó Ngải Đăng thông qua luật sư phát biểu thanh minh, nội dung đại khái chính là, An­gelia là bạn chính thức của , công ty giải trí dưới tay gia tộc tập đoàn Magnus này chỉ thành lập riêng cho Tiêu Tiêu, cho nên tồn tại quy tắc ngầm để leo lên như vừa , cũng thỉnh về sau những truyền thông khi muốn phát ra tin tức xấu gì nên tìm hiểu lại kĩ.
      Thanh minh vừa ra, chỉ giới truyền thông chấn kinh, ngay cả Tiêu Tiêu cũng sợ tới mức ra lời. Bạn chính thức? Đây là. . . . . . đùa sao khi nào là bạn của . Hơn nữa cái gì gọi là thành lập vì mình ? Hồng nhan họa thủy bất quá cũng chỉ thế thôi. Vì thế Tiêu Tiêu nhận lấy những câu hỏi nghiêm khắc của cả nhà, tất cả đều là do chuyện đương của Tiêu Tiêu lớn như thế mà báo cáo lại, nên mới hại bọn họ chút cũng có chuẩn bị.
      thư kí trưởng Lý Na nhìn bé đứng ở trước mặt này, mái tóc đen nhánh rối tung vai, chiếc váy Bô – Hê- Miêng làm tôn thêm dáng vẻ cao gầy và xinh đẹp của , đôi mắt to long lanh ánh nước, chiếc miệng nhắn mọng nước, làm chon gay cả phụ nữ cũng muốn nhúng chàm, khó trách ngay cả vị Tổng Tài lạnh lùng giống người sống kia cũng động tâm.
      " ngại quá, tiểu thư An­gelia, tổng tài họp ở bên trong, hay bước đến phòng nghỉ đợi chút được ?" Tổng tài kiêng kị nhất chính là công và tư chẳng phân biệt được, tuy trước mắt này là bạn của tổng tài, nhưng có lẽ cũng ngoại lệ chứ? !
      " sao" Tùy tiện tìm cái sofa ngồi xuống, lấy điện thoại ra tìm số điện thoại mà trai vừa mới cho , nhắn cho Ngải Đăng tin. “Khi nào họp xong?”
      Qua 5 phút, nhìn màn hình, nhận được tin nhắn, chẳng lẽ bề bộn nhiều việc? Nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm vài chữ “Tôi là Loan Tiêu Tiêu" .
      Lần này vẫn chưa đến 1 phút, điện thoại liền vang lên.
      "Tiêu Tiêu?" Bên trong điện thoại truyền đến thanh có chút kinh hỉ của Ngải Đăng.
      "Vâng" Tiêu Tiêu đáp tiếng, có chút tức giận, ràng còn có thời gian gọi điện thoại, lại bảo thư ký gạt người họp.
      "Tiêu Tiêu, em đợi chút" Sau đó chỉ nghe thấy Ngải Đăng với người bên ngoài điện thoại. “Đến đây xong, các ra ngoài trước."
      Lời của Ngải Đăng vừa xong, cửa ban công mở ra, mấy người đàn ông chân mang giày Tây ra, thấy Tiêu Tiêu ngồi cạnh bên đều đồng loạt lộ ra biểu tình: ra là thế.
      "Tiêu Tiêu, còn nghe ?" Thanh trong điện thoại lại truyền tới.
      "Vâng"
      "Có chuyện gì sao?"
      "Tôi ở ngoài cửa"
      Đây là lần thứ hai Tiêu Tiêu bước vào phòng làm việc của Ngải Đăng, nhưng tâm tình lần này lại giống với lúc trước, là từ khi nào bắt đầu thay đổi thế?
      "Uống chút gì ?" Ngải Đăng ngồi xuống chiếc sô pha lớn bên cạnh của Tiêu Tiêu, mặc dù ở trong gian tư nhân, nhưng Ngải Đăng vẫn mặc u phục cẩn thận tỉ mỉ .
      "Cà phê, tôi muốn uống loại được pha chế" Tiêu Tiêu cũng muốn uông loại cà phê hòa tan, loại đó thơm bằng cà phê mới pha.
      Ngải Đăng chần chờ chút rồi "Thường uống cà phê tốt" , tự chủ trương rót ly nước trái cây cho Tiêu Tiêu.
      ". . . . . . Vậy còn hỏi tôi làm gì." Tiếp nhận ly nước trái cây, giọng oán giận.
      "Đúng rồi, thanh minh của như thế là có ý gì?" Tiêu Tiêu rốt cục nghĩ đến mục đích lần này tới, ngày hôm qua bị Baby và mẹ thầm oán vừa thông suốt, kỳ cũng rất ủy khuất .
      PhongVy, Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mắt Xanh mê hoặc chương 15

      Ngải Đăng ngẩng đầu, đôi mắt màu lam ôn nhu nhìn ánh mắt vào của Tiêu Tiêu , môi mỏng khẽ mở
      "Ý ngay tại chữ " .
      Nghe thấy trả lời như vậy, Tiêu Tiêu hơi hơi cau mày
      "Tôi phải bạn của " .
      Ngải Đăng nhìn chăm chú hồi lâu, mới dùng ngữ khí kiên định
      " là "
      ". . . . . . Ba tôi bảo tôi đến cám ơn " Tiêu Tiêu chuyển hướng đề tài, tuy rằng rất thích biểu tình tự tin của như vậy, nhưng thể phủ nhận, trong nội tâm có chút vui sướng.
      " cần, chuyện nên làm." Nếu chọn , như vậy đương nhiên phải bảo vệ cho .
      " Tập đoàn giải trí của công ty các mở vì tôi sao?" Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ tới, dường như trong đoạn thanh minh ấy còn có chuyện này. Khó trách ngoài quảng cáo của , lại nhìn thấy Ngải Đăng đầu tư vào cái gì khác.
      "Ừm"
      "Át xì. . . . . . ." Bên trong hơi lạnh, Tiêu Tiêu hắt hơi cái, ngượng ngùng xoa xoa cái mũi. giây sau, cũng cảm giác bộ y phục choàng qua vai mình.
      "Mặc vào" Cảm giác được Tiêu Tiêu kháng cự, Ngải Đăng kiên trì bảo mặc vào.
      "Tôi lạnh. . . . . ."
      "Mặc vào" Tiếp tục lặp lại lần nữa, chút ý nhượng bộ.
      ". . . . . ." là bá đạo, người đàn ông chủ nghĩa!
      "Em chờ lát, xem bưu kiện, sao đó chúng ta ăn cơm."
      "Vâng." Tiêu Tiêu đáp ứng xong, mới phát , tại sao lại phải nghe ! ! ! Hừ, bị lừa!
      Nghe thấy câu trả lời của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng vừa lòng đứng lên, thuận tiện sờ sờ vào đầu Tiêu Tiêu .
      Tiêu Tiêu cảm thấy kỳ ở cùng với Ngải Đăng cảm giác rất tốt, ít nhất tựa như như bây giờ, ngồi ở sô pha lên mạng, Ngải Đăng ở trước bàn làm việc xem văn kiện. người khoác y phục của , có mùi hương nam tính rất đặc biệt, mang theo nhiều hương rất thơm, nhưng giống hương vị nước hoa.
      "Ngải Đăng"
      "Hửm?" Nghe thấy Tiêu Tiêu đặt câu hỏi, ngẩng đầu lên.
      " người xài loại nước hoa gì?" Lại tiến đến chiếc áo khoác của ngửi ngửi, mùi vị kia nước hoa rất thích hợp nam nhân .
      " cần nước hoa"
      "Gạt người, quần áo của đều là hương thơm, chẳng lẽ là mùi của phụ nữ sao?" Ngay cả Tiêu Tiêu cũng phát trong giọng mình mang theo chút ghen tuông.
      Cảm thấy Tiêu Tiêu để ý, Ngải Đăng hé miệng cười
      "Có thể là khi rửa tay lưu lại, nếu em thích, ngày mai đổi loại khác."
      "Đừng, phải thích"
      "À, thích là tốt rồi" Ngải Đăng tiếp tục vùi đầu vào công việc, thấy được vẻ mặt muốn phát điên của Tiêu Tiêu, lời này tại sao lại nghe ra mờ ám như vậy.
      Từ hôm đó, quan hệ của Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu đột nhiên thân thiện, mỗi ngày trước khi ngủ Ngải Đăng đều đúng giờ gọi điện thoại cho .
      Sau khi quen biết với , Tiêu Tiêu mới biết được ra mẹ của Ngải Đăng là người Trung Quốc, mà luôn luôn sống tại Na Uy. Như vậy chủ đề của hai người lại thêm cái, Tiêu Tiêu đối với Na Uy gần như tò mò cuồng nhiệt, vì thế Ngải Đăng thành bách khoa toàn thư tốt nhất của .
      "Na Uy bây giờ còn có hải tặc Viking ? Nghe bọn họ khác với hải tặc khác, thích thành lập lãnh địa ở các địa phương."
      "Đó là chuyện lâu rồi, tựa như thời cổ đại của Trung Quốc có hoàng đế vậy."
      "Em nghe thu nhập của người Na Uy rất cao nhưng cũng thích những mặt hàng xa xỉ. hề có nhãn hàng thời trang nổi tiếng nào, nhưng thích du lịch, thích tìm đến thiên nhiên để hưởng thụ cuộc sống phải ?" Người chất phác như ở Na Uy làm cho Tiêu Tiêu rất là thích.
      Tổng hợp đánh giá lại các quốc gia thế giới, quốc gia có hạnh phúc lũy thừa cao nhất, là Na Uy liên tục xếp thứ nhất 4 năm liền. Người Na Uy thà rằng ở khí tươi mát cùng phong cảnh xinh đẹp mua ngôi biệt thự xa hoa để hưởng thụ đến cuối đời, hoặc là chu du thế giới, sải những bước lữ hành các quốc gia khác, cũng chịu vì hư danh bỏ số tiền lớn để sử dụng những mặt hang cao cấp xa xỉ.
      "Tiêu Tiêu, em nên ngủ ." Nhìn thấy Tiêu Tiêu thích Na Uy như vậy, Ngải Đăng thực vui sướng, đây là tượng trưng cho thích mình. ~^O^~
      "Được mà, câu hỏi cuối cùng. . . . . ."
      "Ừm."
      " từng xem qua Cực Quang chưa?"
      "Xem qua"
      " có thể nhìn thấy Cực Quang?"
      " dẫn em "
      ** * *
      "Tổng tài, người bắt được" Phi Lực khom người ở bên tai Ngải Đăng giọng .
      "Mang đến đây" Cẩn thận nghe phát trong giọng vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng của mang theo vẻ khát máu tàn nhẫn.
      Bất quá trong chốc lát, người đàn ông vô cùng bẩn thỉu bị đá vào, bởi vì tay chân bị trói nắm giữ cân bằng tốt, lập tức té mặt đất lăn 2 vòng. Người đàn ông đầu tóc rối bời, quần áo khắp nơi là tro bụi cùng vấy mỡ, chỉ có ít nếp nhăn che kín nơi khóe mắt hình tam giác có thể nhìn ra người này là tổng tài Ngô Đắc Thanh của truyền thông Thiên Tinh trước kia. Lúc này, ông ta sớm mất vẻ kiêu ngạo cùng quý khí, cái miệng nhét đầy vải rách, dùng lực phát ra tiếng rên rỉ
      "Ô ô" .
      " điều tra xong chưa?" Ngải Đăng nhìn người nọ ngoài dự tính, đối với muốn người tổn thương Tiêu Tiêu, tuyệt đối nương tay.
      "Dạ, điều tra xong, ảnh chụp là ông ta có được của phóng viên thực tập chụp tại trường quay, vốn định dùng cái này uy hiếp An­gelia tiểu thư thần phục với ông ta, nhưng tại, ông ta tìm được món hời béo bổ hơn là đem ảnh bán cho tòa soạn báo Hồng Lợi, thù lao là 2 vạn."
      Ngải Đăng nhìn nam nhân trước mắt lay lắt thở dốc, mới vài ngày trước đây, người từng tại thành phố A này lấy thúng úp voi trở nên nghèo túng giống như già 10 tuổi.
      Lúc ấy, Ngải Đăng tuy rằng lợi dụng lỗ hổng thiếu thốn, nợ nần ngập đầu của ông ta mà thu mua đến giá thấp nhất, nhưng vẫn muốn để cho ông ta con đường sống, nghĩ đến ông ta lại dám đem chủ ý bẩn thỉu của ông ta đánh vào người của Tiêu Tiêu. Nhìn thấy trong bức ảnh kia, biết giống như với những gì nó thể , chỉ là về góc độ mà thôi, nhưng vẫn hận thể chặt bàn tay định đặt lưng của Tiêu Tiêu, và bây giờ cũng sắp làm như vậy .
      "Ném ra ngoài, đem hai tay đều chém" Ngải Đăng lạnh lẽo mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, giống như bàn luận khí trời hôm nay rất tốt vậy.
      Người đàn ông nằm la lết mặt đất nghe được câu này, toàn thân bắt đầu giãy dụa kịch liệt, mặt trở nên trắng bệch, ông ta biết người nam nhân này được làm được , ta là ma quỷ, là ma quỷ. Ông hối hận, tại sao lại bán những bức ảnh này, ông cam lòng, cam lòng a! Ghìm chặt hai tay, dây thừng bởi vì giãy dụa mà đâm vào làn da sâu, máu thịt mơ hồ.
      Người đàn ông bị lôi ra ngoài, thậm chí chưa kịp mở miệng van xin cho bản thân được câu, bên trong lại khôi phục dĩ vãng yên tĩnh.
      Hotaru_yukiKim Linh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :