1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mắt Xanh mê hoặc chương 11.1
      Edit: Quảng Hằng

      Chương 11.Vị ngọt của điệu Waltz

      Ban đêm.

      Ngoài cửa sổ đầy trời những ánh sao sáng, mà trong phòng mảnh tối đen.

      Tiêu Tiêu ôm chân ngồi ở góc sáng sủa trong phòng, mặt gắt gao chôn ở giữa hai chân.

      biết mình làm sao vậy, chỉ là rất khó chịu, đầu đau quá, giống như sắp nổ tung ra.

      Rất nhiều người ở bên tai mình chuyện, nhưng lại nghe bọn họ cái gì.

      Đừng nữa! !

      Đừng nữa! !

      Tránh ra, đều tránh ra! ! !

      thích nghe, tôi thích nghe! ! ! !

      Tiêu Tiêu bị bệnh, sốt cao ngừng, lại giống như trở về với trạng thái 15 năm trước. Ngày hôm sau khi Hà Thanh Lăng phát con nằm ở sàn nhà lạnh như băng hôn mê bất tỉnh thất kinh đem con đưa đến bệnh viện.

      Mà lúc này Tập 1- quảng cáo "Màu Xanh Của Biển" được truyền thông cả nước phát đồng bộ vào Giờ Vàng. Người xem đều bị vẻ đẹp đơn thuần chút nào làm ra vẻ của chinh phục, cái tên Angelia cũng càng ngày càng được nhiều người biết đến, giá trị của bản thân càng lúc càng được nâng cao, trở thanh người nổi danh mới trong làng quảng cáo.

      Dãy sản phẩm Blue thử nghiệm mới vừa tung ra thị trường bị tranh mua còn.

      Quảng cáo thu hoạch thành công lớn là ngoài dự đoán của tất cả mọi người, chỉ nhờ tập quảng cáo đó, Angelia bỗng chốc thuộc vào hàng ngũ diễn viên có giá trị cao nhất, phạm vi của đoạn quảng cáo càng được vang xa thương nhân cùng đạo diễn bắt đầu mời mọc bằng những hợp đồng béo bở.

      Mặc cho bên ngoài muốn nghiêng trời lệch đất, nhưng nơi này vẫn thực im lặng, Tiêu Tiêu ngồi ê cả mông giường bệnh, đọc “Huyền Phù trung” của Trương Tiểu Nhàn. Tiêu Tiêu thích nhất câu ở trong đó: "Tại sao lại phải thống khổ để quên người như vậy, thời gian tự nhiên làm cho bạn quên người nên nhớ, chúng ta mất nhiều năm tháng như vậy để làm gì?”

      Ngải Đăng đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh, nghe bên trong ngẫu nhiên phát ra tiếng đọc sách, tâm cũng trở nên yên tĩnh xuống.

      cho cảm giác rất giống bé con trước đây, có phải bởi vì dáng vẻ của như thế này, nên càng chú ý đến nhiều hơn, mới có thể vừa nghe thấy tin hôn mê nằm viện, lập tức chạy nhanh đến. tại cũng có chút hiểu mình, ra phải bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng, như với rất khác biệt.

      Trầm lặng nửa ngày, rốt cục giống như bình thường, lặng lẽ rời .

      Vào buổi tối, Loan Thần Thiên tới đón Tiêu Tiêu xuất viện, nhưng ngờ trong hành lang thế nhưng chật ních đám phóng viên, vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu ra đều điên cuồng cầm phone xông tới, ánh đèn chớp nhá mãnh liệt làm cho Tiêu Tiêu thích ứng đưa tay che khuất mặt.

      "Angelia, xin hỏi có đồng ý vai diễn mới của đạo diễn Tạ Hải Lý ?"

      "Angelia, tôi là phóng viên của giải trí Đô thị, xin hỏi cùng vị bên cạnh nhau sao?

      "Angelia, xin hỏi. . . . . ."

      "Angelia. . . . . ."

      Loan Thần Thiên đem Tiêu Tiêu gắt gao che vào trong ngực, lấy tay ngăn trở vô số ánh chớp nhá của máy ảnh, dưới trợ giúp của các nhân viên, vất vả mới ra từ cửa sau, bỏ các phóng viên lại, lên xe, Tiêu Tiêu còn biết làm sao nắm chặt lấy áo của Loan Thần Thiên.

      "Đừng sợ, Tiêu Tiêu, có việc gì " .Sờ sờ mái tóc rối bời của , trấn an .

      "Thần Thần tại sao có thể có nhiều phóng viên như vậy?" Tiêu Tiêu căn bản là biết mình có nhiều lực ảnh hưởng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời đêm mờ mịt ngoài cửa sổ xe, trong tâm thoáng chùn bước, đây mới là mình muốn sao?

      "Tiêu Tiêu, bất kể như thế nào, đều đứng ở bên cạnh em, còn có cha mẹ cũng thế!" Hiếm khi Loan Thần Thiên có thể ra những lời đầy cảm tính như vậy.

      "Em sao, chỉ là bất ngờ quá khó tiếp nhận thôi, ha ha, chuyển biến này có chút quá nhanh, em bây giờ cũng có đám chó săn đuổi theo a.” Lời có chút tự giễu, Thần Thần chỉ cười cười.

      "Em nghĩ về sau làm sao bây giờ, tiến vào giới giải trí ư?"

      Tiêu Tiêu nhàng lắc lắc đầu

      " , dù sao em cũng am hiểu diễn trò."

      Quảng cáo "Màu Xanh Của Biển" là vì thích hợp với mình, được mọi người khuyến khích nên mình mới phải nhận, tổng kết mà , đoạn quảng cáo này gần như biểu là chính , mà cũng thích hợp đắp nặn thành nhân vật khác, nghề nghiệp diễn viên này đối với , quá mức xa lạ.

      "Ừm, như vậy cũng tốt, vậy trong khoảng thời gian này em nên ít ra ngoài, ở nhà nhiều với mẹ , chuyện khác để sắp xếp cho."

      " cần, em muốn hoàn thành tập cuối cùng của Blue.” Chuyện gì cũng làm đến nơi đến chốn luôn luôn là nguyên tắc của .
      Last edited by a moderator: 11/9/14
      hAnhnAhHotaru_yuki thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11.2
      ** * *Edit: Quảng Hằng


      Ngày hôm sau, rất nhiều truyền thông đều đăng những bức ảnh chụp của ngày hôm qua ở bệnh viện, mặt Loan Thần Thiên lạnh lùng nghiêm túc tay che chở Tiêu Tiêu, tay ngăn phóng viên sắp chạm vào .

      Loan ba ba tức giận những tờ báo sang bên, nhìn , viết cái quỷ gì thế này?

      Thiếu Đông của công ty Thần Điền dũng làm hộ hoa sứ giả 》?

      Angelia bị bệnh cấp tính nhập viện, tuấn nam thần bí bảo vệ?

      Có phải Angelia sắp gả vào nhà giàu có hay 》?

      Tức giận đến cơm cũng ăn vô rồi, những ký giả này làm ăn cái gì biết, viết con bảo bối của ông như vậy, gả vào nhà giàu có? Hừ! , con của ông tại cũng thuộc hàng giàu có, vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được, hai em mà bị viết thành như thế này, nhất định, nhất định ông phải gọi cho luật sư của mình, đem tất cả những tờ báo viết bậy bạ này kiện lên tòa án.

      Lúc này, Ngải Đăng ở trong phòng làm việc cũng biết được tin tức này, thầm buồn bực vì mình để lại vài bảo vệ cho .

      "Tổng tài, thấy có cần tìm người ra mặt áp chế việc này hay ?" Phi Lực đề nghị, dù sao Angelia coi như là nghệ sĩ của công ty, vừa mới bắt đầu nổi danh gặp những tin đồn bất lợi, chuyện này ảnh hưởng tốt đến những hoạt động của sau này.

      "Phát ra bao nhiêu?"

      "Đại khái phát ra có hơn vạn phần."

      " Mua hết toàn bộ " Ngải Đăng suy nghĩ chút, "Phái vài người đến bên cạnh bảo vệ cho Angelia, đừng để cho ấy biết."

      Về chuyện xấu của Angelia kì lạ là chỉ đăng ngày, ngày hôm sau tất cả những tin tức tất cả các tòa soạn chỉ tập trung về chuyện của đại đạo diễn Hollywood Keira · Kerr đến thành phố A.

      Keira · Kerr, là kỳ tài nổi tiếng của điện ảnh ở Hollywood, trong lĩnh vực kinh doanh cùng nghệ thuật thành thạo, đem kinh doanh cùng nghệ thuật kết hợp đến mức chặt chẽ gì sánh kịp.

      Ông ta đạo diễn cho vài bộ phim điện ảnh chất lượng cao mất tính giải trí đồng thời có nhiều mặt nghệ thuật cực cao. Mà lần này tập đoàn Magnus có thể mời ông đến chỉ đạo cho đoạn quảng cáo lần này, chỉ tốn kém rất nhiều tiền bạc đồng thời cũng thiếu những mối liên kết khổng lồ.

      Tập thứ ba, cũng là bộ phận quan trọng nhất trong đoạn quảng cáo Màu Xanh Của Biển. Vai nam chính cùng nữ nhân vật chính rốt cục gặp lại nhau trong điệu nhảy của buổi vũ hội, trong sàn nhảy chỉ có bọn họ khiêu vũ, lấy khiêu vũ làm đính ước.

      Vì để chuẩn bị tốt đoạn quay này, tập đoàn mời riêng cho Tiêu Tiêu nhà huấn luyện vũ đạo chuyên nghiệp, dạy Tiêu Tiêu nhảy điệu Waltz.

      Waltz, bắt nguồn từ từ “walzen” trong tiếng Đức cổ, nghĩa là “uốn”, “xoay” hoặc “lướt ”, là điệu nhảy trong khiêu vũ cổ điển và folk dance (nhảy dân gian), theo nhịp 3/4. Tiêu Tiêu cảm thấy những hình ảnh này thực nghiêm túc, hoàn toàn năm được những thành phần cơ bản của điệu Waltz.

      Tiêu Tiêu từng học qua điệu nhảy dân tộc thời gian, cho nên đối với cũng thể xem là quá khó khăn, chẳng qua ý tứ bên trong này dường như hơi khó nắm bắt chút, ba bước nhảy của điệu Waltz, những điệu nhảy cơ bản như thế này lại phải thực cách chậm rãi, mỗi chi tiết điều phải cẩn thận. Mà Tiêu Tiêu luôn khó có thể phối hợp ba bước ở giữa tốc độ và tiết tấu, chuyển động bước chân cũng được lả lướt và đủ tinh xảo lắm.

      Nghiêm chỉnh suốt những buổi tối, Tiêu Tiêu đều ở lại mình trong phòng vũ đạo, ngừng luyện tập trước gương, phòng vũ đạo là do tập đoàn Magnus an bài , xem cách bài trí là mới được xây dựng lâu, nội thất được thiết kế bên trong thực đẹp đẽ và sang trọng, ngay cả thích chưng diện như Tiêu Tiêu cũng cảm thấy quá xa xỉ.

      Hôm nay vừa khiêu vũ xong, cả người đều là mồ hôi ẩm ướt, nhưng có động tác vẫn đúng lắm, Tiêu Tiêu chuẩn bị mở nhạc lại nhảy lại lần nữa.

      Trước —— Sau —— Lướt —— Chuyển —— Sau ——

      Nhưng vẫn chưa kịp lui về phía sau, bàn tay của Tiêu Tiêu bị ai đó đột nhiên nắm chặt, bàn tay ấm áp vững chãi mang theo xoay tròn suốt vòng, tay kia đặt ở phần eo của , có chút nóng lên.

      Ngải Đăng mặc bộ y phục màu trắng bạc, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết sang trọng. Mang theo Tiêu Tiêu, mỗi bước đều rất nhàng linh hoạt, vừa mới bắt đầu Tiêu Tiêu còn có chút ngượng ngùng, toàn thân cứng ngắc, bước chân lả lướt lắm, nhưng sau đó dần dần được những bước nhảy uyển chuyển của Ngải Đăng cuốn hút, dần dần cảm nhận được nét duyên dáng của Waltz. Nghiêng, lung lay, quay người cùng xoay tròn, hai người đều phối hợp ăn ý như thế có vẻ trang trọng thanh lịch, đầy tráng lệ.

      khúc chấm dứt, hơi thở Tiêu Tiêu hơi hổn hển, nhiệt tình trong khiêu vũ như của Ngải Đăng vẫn chưa từng thấy qua.

      " ra cũng biết nhảy điệu Waltz?" Tiêu Tiêu có chút tò mò, nghĩ người lạnh lùng giống như , có lẽ thích hợp với những điệu nhảy nhiệt tình như thế này.

      Đôi mắt của Ngải Đăng khẽ nhúc nhích, gật gật đầu tỏ vẻ trả lời. quả biết nhảy điệu Waltz, làm người nối nghiệp đủ tư cách, những điều này là trong những điều bắt buộc cơ bản nhất, gần như tất cả những bước nhảy khác cũng điều biết được đôi phần.

      Vừa rồi ngang qua phòng tập vũ đạo, nhìn thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, thể tự chủ tiêu sái tiến vào, luyện những bước nhảy, nhưng có động tác luyện lâu cũng đúng, làm cho nhịn được tiến lên .

      Tiêu Tiêu nhìn Ngải Đăng lẳng lặng đứng yên ở đó lời nào, nhất thời cũng biết nên đánh vỡ khí xấu hổ này như thế nào.

      "Cám ơn " Tiêu Tiêu thản nhiên cười, nhàng .

      ". . . . . . Tiếp tục cố gắng ." Lại liếc mắt nhìn lần nữa, Ngải Đăng xoay người ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 10/9/14
      cupid_aint_a_lie, PhongVyHotaru_yuki thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12: Thân mật cứu được màn


      Đại sảnh khách sạn hoàng cung của Hoắc Phu Bảo hoa lệ tràn ngập hoa tươi trải dài, những chùm đèn thủy tinh trong suốt lấp lánh chiếu sáng rực rỡ cao làm cho trong đại sảnh tràn ngập những ánh sáng đầy màu sắc, xa hoa cao quý mà tao nhã, giống như lạc vào thế giới thần tiên.

      Hào khúc vang lên, vũ hội bắt đầu. Cùng với điệu nhảy mở màn sôi động, thanh niên nam nữ, cùng bạn nhảy cùng nhau nhảy vào vũ hội mở màn khiêu vũ. Các nhảy trẻ tuổi mặc những bộ quần áo bằng lụa mỏng, và các thanh niên trẻ lại mặc áo khoác trắng với chiếc nơ xinh xắn cổ áo.

      Tập thứ ba Màu Xanh Của Biển chụp ảnh bên trong, ánh sáng đèn rực rỡ từ bốn phía trong đại sảnh trải rộng, đạo diễn Keira · Kerr ngồi trước đài quan sát đoạn quay của buổi vũ hội này

      Tiêu Tiêu mặc váy dài cổ điển của Trung Quốc, cổ tay có thêu hình đóa hoa sen màu lam nhạt, vạt áo màu xanh nước biển bó sát thân mình thon thả làm nổi bật những đường cong quyến rũ, trước ngực là mảnh lụa choàng ngang ngực, thân mình nhàng chuyển động váy dài tản ra, hợp với hình dạng khuôn mặt tuyệt mỹ, cái mũi cao thon thả, mày liễu cong cong, đôi môi hồng chúm chím làm cho người ta dám nhìn thẳng. Mái tóc đen dày mềm mại dùng những sợi ruy băng tím trắng xen lẫn vào nhau tạo nên kiểu tóc hơi có chút phức tạp.

      Vẫn chưa đến thời gian của Tiêu Tiêu xuất , chỗ hơn người của vị đạo diễn tài hoa này chính là ta dựa vào kịch bản sẵn có theo mô tuýp quen thuộc, mà là ta dựa vào cảm hứng ngay lúc đó, và tùy theo hoàn cảnh tại, còn việc biểu diễn như thế nào phải dựa vào chính bản thân diễn viên.

      Diễn cùng Tiêu Tiêu là nam minh tinh thần tượng Thôi Kiến Hạo, mặt mày tuấn lãng, gương mặt sáng rỡ như ánh mặt trời của cậu bé, mặt luôn mang theo ý cười ấm áp, trước vài ngày của đoạn quảng cáo này, hai người từng diễn tập qua mấy lần, tuy rằng Tiêu Tiêu làm lỗi rất nhiều, nhưng chưa từng trách , còn tỉ mỉ chỉ dẫn từng chi tiết , ngại phiền toái giúp luyện tập.

      "Angelia, thả lỏng chút, em hôm nay xinh đẹp" Thôi Kiến Hạo tới, cho Tiêu Tiêu cái ôm có ý cổ vũ.

      "Cám ơn" Má lúm đồng tiền hằn lên nụ cười yếu ớt, biết tại sao, khi khiêu vũ cùng , lại khác rất xa khi khiêu vũ cùng với Ngải Đăng, thể tìm thấy cảm giác hòa hợp ăn ý như với ấy.

      Sắp lên sàn rồi, Tiêu Tiêu hít hơi sâu, giảm bớt vẻ cứng ngắc mặt.

      "Action!"

      Những người nhảy sàn nhảy dần dần tản ra, Thôi Kiến Hạo mang mặt vẻ ái mộ chậm rãi về hướng .

      Đứng lại ở trước mặt , xoay người vươn tay mời.

      "Tiểu thư mỹ lệ, tôi có thể mời nhảy điệu ?"

      Tiêu Tiêu có hơi do dự lát, vừa mới chuẩn bị vươn tay…

      "No, no, no"

      Đạo diễn vỗ bàn cái, đối với phiên dịch vài câu, phiên dịch hướng giữa sân chạy tới.

      "Angelia tiểu thư, đạo diễn , vẻ mặt của đúng, nên là biểu tình thoáng thẹn thùng và chờ mong, của đối với người tình."

      Tiêu Tiêu nhìn về phía Thôi Kiến Hạo, nhìn mang theo nụ cười an ủi, thực thân thiết, nhưng. . . . . . Tiêu Tiêu cụp mắt xuống, ái mộ sao?

      Nhìn bàn tay lại được đưa đến Tiêu Tiêu rất muốn biểu ra vẻ thích thú như thế, nhưng thể, thực miễn cưỡng, nghĩ vẻ mặt của giờ chắc rất khó xem.

      Lặp lại, rồi lặp lại đến lần thứ ba, rốt cục đạo diễn cũng bình tĩnh nổi, lớn tiếng gào thét với người phiên dịch, đây là diễn viên gì, tìm Phi Lực .

      Rất nhanh Phi Lực chạy tới, cùng Keira · Kerr chuyện với nhau lát, liền bước sang bên gọi điện thoại.

      Tiêu Tiêu ôm song chưởng đứng dựa vào cột, cũng gì, lẳng lặng nhìn tất cả, Thôi Kiến Hạo đâu mất, trong sàn nhảy mọi người tụm năm tụ ba đứng thành đoàn, ngẫu nhiên chỉ trỏ về hướng .

      lát sau, dưới bảo vệ nghiêm ngặt chặt chẽ của đám bảo vệ, Ngải Đăng đến đây. Cùng Tiêu Tiêu đối diện lát, Ngải Đăng phất tay ra hiệu cho đạo diễn Keira · Kerr.

      Tiêu Tiêu nhìn Ngải Đăng về hướng , từng bước , càng ngày càng gần

      Nam nhân đứng lại, vươn tay, trong lòng bàn tay hướng về phía trước, hơi hơi xoay người.

      Đôi mắt màu lam cách lại gần như vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy ảnh ngược trong đôi mắt trong suốt của , Tiêu Tiêu theo bản năng liền nâng tay đáp lại .

      Vũ khúc vang lên, thế giới của lại chỉ còn lại ánh màu lam đầy mị hoặc này.

      Thân thể tự chủ được theo Ngải Đăng xoay tròn, vũ động. Những bước hơi vụng về của Tiêu Tiêu đều được bước nhảy hoàn mỹ của Ngải Đăng che dấu .

      Bốn mắt nhìn nhau, càng nhảy càng có cảm giác.

      Chân Tiêu Tiêu vừa trợt, dẫm lên váy của mình, mắt thấy ngã sấp xuống .
      Last edited by a moderator: 10/9/14
      Hotaru_yuki thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng
      Báo cáo với các nàng nhé, truyện này ta chưa đọc nhưng nghe nó So sweet lắm, và đây!!!! Đến chương 13 bắt đầu ngọt ngào và từ chương 14 trở thi.... Ôi thôi, chịu ko nổi nha!!!! ~^O^~

      Lúc này bàn tay to vừa đưa đến, ôm lấy eo chặc, nương theo lực đạo mạnh mẽ của cánh tay , thân mình Tiêu Tiêu vọt tới trước, dính sát vào trước ngực của Ngải Đăng.

      "A"

      thích ứng khoảng cách thân mật như thế, Tiêu Tiêu thấp giọng hô . Mãi đến buổi tối khi về đến nhà, hai má của Tiêu Tiêu vẫn đỏ ửng như cũ, tim lại đập loạn nhịp trong lòng ngực, màn vừa rồi kia vẫn ngừng tái diễn ở trong đầu.

      "Tiêu Tiêu. . . . . . Tiêu Tiêu?"

      Hà Thanh Lăng bưng chén canh gà mở cửa phòng Tiêu Tiêu ra, gọi mấy tiếng, con cũng chưa phản ứng.

      "Vâng? Mẹ, sao mẹ lại tới đây."

      Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần lại, cười ôn nhu.

      "Thấy con hai ngày nay, tinh thần được tốt lắm, mẹ tự tay hầm chén canh gà cho con nè, nếm thử !"

      Cầm chén đưa cho Tiêu Tiêu, thuận tiện lấy quần áo bẩn giường của . Tiêu Tiêu cầm thìa uống ngụm,

      "Ưm, thơm quá à, cám ơn mẹ!"

      "Nha đầu ngốc, uống nhanh , gần đây con gầy ít."

      " tại là những cảnh cuối gấp rút mà, đúng rồi, Thần Thần đâu?"

      Tiêu Tiêu xoay người lại thấy trai mình, bình thường, giờ này Thần Thần về rồi.

      " của con vừa gọi điện thoại về, có việc trở về ăn cơm."

      "A, chẳng lẽ Thần Thần có hẹn sao?"

      Lập tức, ánh mắt Tiêu Tiêu liền phát sáng lên, ra rất muốn có chị dâu, nhưng chẳng qua Thần Thần lại luôn luôn hờ hững hề để ý đến bất kỳ ai. "

      A, của con nếu có thể hẹn với ai tốt rồi, con biết đâu, tháng trước, con trai của dì Vương hàng xóm mừng mới sinh được đứa bé trai mập mạp. Mà thằng bé ấy lại hơn con hai tuổi ấy, hâm mộ chết được."

      Nhắc tới vấn đề tình cảm của Loan Thần Thiên, Hà Thanh Lăng cứ mãi thở dài, bà phải là có cố gắng, liên tiếp giới thiệu mười mấy bé con nhà thế gia cho nó, nhưng ai có thể lọt vào mắt của nó được.

      Nếu phải con do chính bà sinh ra, bà hiểu tường tận chính bà cũng giống bên ngoài cho là đồng tính luyến ái rồi, đây là bà tạo cái nghiệt gì a!

      "Mẹ, mẹ đừng tức giận , là Thần Thần vẫn chưa gặp được trong mộng của ấy thôi" .Tiêu Tiêu thấy mẹ lại bắt đầu than thở rồi, đành phải mở miệng khuyên nhủ.

      "Hừ, nếu đợi đến khi nó gặp được, tôi và cha vào quan tài rồi!"

      "Mẹ! Mẹ vậy con đồng ý nha, mẹ cùng Baby nhất định sống lâu trăm tuổi ."

      Tiêu Tiêu nằm ngã vào trong lòng ôm thắt lưng của mẹ làm nũng giống như trước kia.

      "Còn sống lâu trăm tuổi sao! Ai lại có sinh lão bệnh tử, Ai !, vẫn là Tiêu Tiêu của mẹ ngoan, mẹ cũng chỉ có bảo bối đáng nhất là con thôi.”

      "Hì hì, mẹ cũng là bảo bối của Tiêu Tiêu."

      "Nha đầu ngốc, Tiêu Tiêu của mẹ xinh đẹp như vậy, biết về sau là nhà ai có phúc đây."

      Níu lấy mũi thon của Tiêu Tiêu, Hà Thanh Lăng khẽ than thở. Mẹ vừa như thế, trong đầu Tiêu Tiêu thế nhưng lại ra bóng dáng của Ngải Đăng, sợ tới mức rùng mình cái, nhanh chóng cười xấu hổ :

      "Mẹ, gì thế, con mới lấy chồng đâu, con vĩnh viễn ở cùng mẹ và Baby thôi."

      "Được rồi, nếu đúng là như vậy, mẹ và cha con mới sốt ruột đó, thôi, con cũng mệt mỏi rồi, tắm rửa ngủ . Đúng rồi, Tiêu Tiêu, đoạn quảng cáo của con chụp xong chưa?”

      "Dạ, xong, chỉ thêm vài tấm ảnh tạo hình để làm tuyên truyền nữa là được rồi."

      Sau khi kết thúc buổi quay, Ngải Đăng cùng đạo diễn rời , thậm chí thêm với lời nào, điều này làm cho Tiêu Tiêu có chút mất mát.

      "À, dường như gần đây, Tivi thường hay chiếu về đoạn quảng cáo đó lắm. Hôm trước mẹ spa, dì Lưu của con còn , dịp nào đó giới thiệu con trai bà ấy cho con biết mặt, cứ khen con ăn ảnh, xinh đẹp mãi."

      "Mẹ, đừng giới thiệu lung tung nha!"

      "Cái gì mà lung tung chứ, đó là con trai của dì Lưu nha, mẹ thấy thằng bé cũng khá lắm, tuấn tú lịch , hơn nữa mới từ nước ngoài trở về chuẩn bị tiếp nhận công ty ba của nó,mấy người trẻ tuổi các con tiếp xúc nhiều chút cũng là chuyện tốt. . .

      "Mẹ! sau con để ý tới mẹ nữa! !"

      Tiêu Tiêu có chút tức giận chu miệng lên.

      "Được, được, mẹ , mẹ đây, con ngủ sớm chút ."

      Báo cáo với các nàng nhé, truyện này ta chưa đọc nhưng nghe nó So sweet lắm, và đây!!!!

      Đến chương 13 bắt đầu ngọt ngào và từ chương 14 trở ....
      Last edited by a moderator: 10/9/14
      Hotaru_yuki thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13: Đó là hiểu lầm

      Edit: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-9501" title="2012-" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/12/2012.jpg" width="590" height="389" />





      Ngải Đăng xem lại đoạn quảng cáo "Màu Xanh Của Biển" phát ti vi, có chút thất thần.



      Hôm đó, tại sao mình lại đến đó nhỉ? Bởi vì nhận được điện thoại của Phi Lực sợ chịu ủy khuất sao? Khi đến đấy, thấy đứng ở trong góc khóc, làm khó, an tĩnh đối mặt người khác chỉ trích như vậy, tựa như bản thân mình trước đây, chỉ có thể chịu nhận thể phản kháng. Đột nhiên bản thân lại nảy sinh cảm giác thương tiếc, nên mới bước lên nắm lấy tay .



      Qua nhiều năm như vậy, cho tới nay  chính là trở nên mạnh mẻ hơn, mục tiêu trở nên cường đại đến mức ai có thể phá hư khát vọng của . tại làm được, cho nên trở lại, tuy nhiên đối với nội tâm mình sinh ra hoài nghi, bắt đầu dao động, vì sao nhìn thấy giống như Tiêu Tiêu, trái tim của lại đập lạc nhịp, chẳng lẽ hình ảnh chôn sâu tận đáy tâm hồn phải là ấy, mà chỉ là bóng ma ám ảnh của quá khứ thôi sao?



      thể phủ nhận, thực làm cho để ý, cũng tin tưởng nhất kiến chung tình, nhưng quả dừng lại vì , chẳng lẽ nên lựa chọn sao? Sau đó quên bé luôn luôn ăn sâu vào tâm trí bao nhiêu năm nay? Quên mất tiểu công chúa mà mình đồng ý làm hoàng tử sao?



      "Tổng tài, tiểu thư An­gelia đến."



      Ngải Đăng ngẩng lên , thấy theo phía sau Phi Lực chậm rãi đẩy cửa tiến vào, khác hẳn với vẻ sặc sỡ lóa mắt ngày đó, hôm nay ăn mặc phá lệ tùy tính, quần Jean áo thun thực bình thường, tóc dài được tết lại nằm vắt vẻo vai.



      Ngải Đăng chỉ chỉ chiếc ghế đối diện bàn công tác bảo ngồi xuống, bên cạnh  Phi Lực lui ra ngoài, còn nhàng đóng cửa lại.



      " tìm tôi?" Sáng nay, Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Phi Lực, mời tới công ty chuyến.



      Ngải Đăng gật gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển tạp chí thời trang đưa cho  .



      Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn bìa mặt, là ấn phẩm thời trang mới nhất của DiNa, liếc mắt nghi ngờ nhìn Ngải Đăng.



      "Có thích ?"



      "Hả? Cái gì?"



      "Chọn bộ , ngày kia là Lễ Chúc Mừng, chúng ta phải dự buổi tiệc" .Ngải Đăng rất hiếm khi câu đầy đủ như thế, cũng làm cho Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc.



      "À"  .Tùy tiện lật lật vài trang, đều là tác phẩm của danh gia, xa xỉ.



      " cảm thấy bộ nào đẹp nhất?" Nếu tham dự cùng , hay là nghe   đề nghị tốt hơn.



      Ngải Đăng đứng dậy đến bên cạnh Tiêu Tiêu, cúi người chút do dự  chỉ chỉ. Theo ngón tay của nhìn thấy, là bộ lễ phục truyền thống của Trung Quốc, có điểm tương tự với sườn xám của Trung Quốc, chỉ là ở chỗ cổ áo có thêm chút chi tiết thịnh hành nhất ở Châu Âu năm nay.



      "Ừm, rất đẹp, chọn bộ này " Tiêu Tiêu ngẩng đầu, hai người cách gần, sợi tóc đỉnh đầu cọ vào cằm của Ngải Đăng.



      "Hôm đó. . . . . . Cám ơn " Khẽ nhích ra chút khoảng cách, Tiêu Tiêu khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trán, giống như vô tình .



      " ăn cơm trưa chưa?" Ngải Đăng cũng trả lời , ngược lại mạc danh kỳ diệu hỏi.



      " có a". Sáng nay vừa thức dây, nhận được điện thoại, làm sao có thời giờ.



      " cùng "



      Tiêu Tiêu kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngải Đăng, đây là hẹn ăn cơm sao? Miễn cưỡng cười, lúm đồng tiền lún xuống.



      "Được"

      Trung tâm kiến trúc Hoàng Ngọc là nơi tập trung những mỹ quan độc đáo, đồng thời cũng là nơi tập trung những món ẩm thực cao cấp nhất, thực hành chế độ khách quý VIP, chỉ có những phú hào, triệu phú mới có tư cách tiến vào.



      Tiêu Tiêu ở phía sau Ngải Đăng, theo lối vào dành riêng cho khách quý, bước vào gian phòng thượng hạng đặc biệt. Trước kia cùng Baby tới lần, nhưng là chỉ cho phép dùng cơm trong gian phòng bình thường, nghĩ tới Ngải Đăng là người mới đến từ nước ngoài cũng có thể nằm trong giới hạn khách quý đặc biệt.



      "Xin hỏi thức ăn vẫn giống như lần trước sao?" Phục vụ sinh cúi người cung kính  hỏi.



      "Muốn ăn cái gì?" Ngải Đăng quay đầu nhìn về Tiêu Tiêu phía sau.



      "Tùy ý , sao cũng được."



      "Vậy giống lần trước , lấy thêm chén ô mai rượu đến" .Ngải Đăng phân phó .



      Tiêu Tiêu cảm thấy nhìn Ngải Đăng ăn cơm là loại hưởng thụ, có rất ít nam nhân lúc ăn cơm lại nghiêm túc đến như vậy, câu. Có thể là ánh mắt Tiêu Tiêu kéo dài quá mức, Ngải Đăng dừng tay cắt thịt, ngẩng đầu.



      "Có cái gì đúng sao?"



      ". . . . . . có, tiếng Trung của thực tiêu chuẩn." Tiêu Tiêu phục hồi tinh thần lại, cười xin lỗi.



      Ngải Đăng gật đầu cái, để đao xuống, lấy khăn lau miệng, nhìn đồ ngọt bàn hề động  khẽ nhíu mày.



      " ăn sao?"



      "Tôi thích loại đồ ngọt này, rất ngán"



      " thích ăn cái gì?" Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu, cho tới bây giờ đều là ăn ít như vậy sao?



      "Bánh mì nướng bơ " Tiêu Tiêu tùy ý , Lưu mụ mụ làm thơm phức lại trong vắt , thích ăn nhất.



      Ngải Đăng nháy mắt hoảng hốt, tại sao nghe qua quen như vậy.



      "Mắt xanh, mặt trời nắng đến tận mông rồi, mẹ Lưu làm bánh mì nướng bơ ăn ngon nha"



      Trong đầu những lời này chợt lóe lên, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Tiêu cúi đầu đấu tranh  cùng miếng bít tết



      ". . . . . ."



      "Cái gì?" Khóe miệng hơi hơi mỉm cười, ôn nhu hỏi.



      "Biết Nam Sơn danh uyển ?" Ngải Đăng hơi khẩn trương  nhìn thẳng vào người trước mắt.



      "Nam Sơn danh uyển?". Tiêu Tiêu nghiêng đầu lập lại lần, "À, biết a, hình như là khu biệt thự cổ."



      "Vâng". Ngải Đăng rũ rèm mắt xuống, che lại vẻ thất vọng trong mắt. Nếu chính là bé ngày xưa ấy, sao lại nhận ra mình?



      "Ngải Đăng, đoạn quảng cáo thứ ba nếu bị truyền ra ngoài, đối với có ảnh hưởng gì ?" Tiêu Tiêu nghĩ làm gì có vị tổng tài nào tự mình biểu diễn, biết có cần quay lại đoạn đó hay .



      " có việc gì" .Kỳ , sau khi biên tập cắt nối bản cũ gần như chỉ có lưng của , chủ yếu là làm nổi bật An­gelia. Nếu cho phép công bố, ai cũng biết đó chính là .



      "Vậy là tốt rồi, hại tôi lo lắng mấy hôm nay."



      "Đừng lo lắng"

      cupid_aint_a_lieHotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :