1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5: Nếu lại gặp

      Edit: Quảng hằng


      Na Uy, cầng cao nhất của gia tộc tập đoàn Magnus.

      Nhà thiết kế nổi tiếng thế giới thiết kế nên phòng làm việc với bàn làm việc màu đen, mặt được lát bằng đá cẩm thạch, bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen bao phủ người nam nhân ghé vào bàn làm việc, coi như ngủ.

      "Mắt xanh, em mang về nhà được ? Mẹ Lưu biết làm rất nhiều món ăn ngon cho chúng ta ăn, em và cùng về nhà ăn cơm nhé”. Bọn họ là quen biết như vậy đấy sao?

      "Mắt xanh, về sau chúng ta vào trong tòa lâu đài này ở có được ? là Hoàng Tử còn em là công chúa đúng hay "

      Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng người nam nhân khẽ nhếch lên thành nụ cười, ngón tay đặt bàn hơi hơi động , tựa hồ muốn sờ vào khuôn mặt của người trong mộng.

      "Em mới phải con chuột đâu, em là tiểu công chúa, đúng hay , Mắt Xanh?"

      "Ngải Đăng, muốn rời sao?" Khẽ nhíu mày, thích ngữ khí như vậy  .

      "Đừng , Ngải Đăng"

      "Đừng mà, Ngải Đăng, Ngải Đăng"

      "Mắt xanh, Ngải Đăng, Mắt xanh, Ngải Đăng. . . . . ."

      Nam nhân  biểu tình thống khổ , hai tay càng ngừng giãy dụa, rất muốn giãy thoát khỏi cảnh trong mơ, nhưng cảnh tượng ở trong mưa chạy theo xe càng ngừng thoáng , thoáng .

      "Đừng mà, Tiêu Tiêu"

      Rốt cục tiếng rên rỉ bé yếu ớt như muỗi ngâm truyền đến từ đôi môi mỏng mím chặt, giống như thống khổ giống như muốn giải thoát.

      "Đinh. . . . . . Đinh. . . . . ."

      Điện thoại bàn làm việc đột nhiên vang lên, phá vỡ phòng yên tĩnh, cũng phá vỡ ác mộng triền miên của Ngải Đăng mười năm qua, dần dần , ánh sáng trắng trong đầu  dần dần biến mất, đau như bị kim châm đau từng chút từng chút rời . Nam nhân đột nhiên ngồi xuống, thở từng ngụm từng ngụm, trán tất cả đều là mồ hôi tinh tế, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh, hàng mày kiếm cao vút gần chạm vào thái dương.

      dòng máu lai nên càng gia tăng nét thần bí của Đông Phương, làn da màu đồng, ngũ quan với những đường nét tinh tế ràng mà thâm thúy, giống như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp, đôi mắt sâu trầm lạnh như băng mang theo  thống khổ cùng yếu ớt. Phục hồi tinh thần lại, điện thoại còn vang lên ngừng.

      Tiếp nhận điện thoại, vẻ yếu ớt trong mắt hoàn toàn biến mất thấy gì nữa, giống như chưa bao giờ tồn tại qua, chỉ còn lại lãnh đạm và vô tình.

      "Quấy rầy, tổng tài, 5 phút đồng hồ sau, ngài có hội nghị phải ra khỏi nước"

      Truyền đến thanh của thư ký  vô cùng cẩn thận.

      "Ừ"

      Cúp điện thoại, xoay tròn ghế dựa ngồi, hờ hững nhìn những dòng xe cộ chạy ngược xuôi bên dưới. Mười lăm năm trước, người mà xưng là cha của , người cho cuộc sống,  thừa nhận , miễn cưỡng  ban cho danh hiệu cao quý của dòng họ —- Magnus này. Dòng họ Magnus, hoàng thất nước Na Uy, và người cha tự cho là bá tước cao quý sau khi ở với chính thất nhiều năm có con, đành phải tiếp quay trở về để kế thưa gia nghiệp, nhưng bao gồm thừa nhận người mẹ qua đời  của .

      Trí nhớ về mẹ  đối với Ngải Đăng mà , là chuyện thực xa xôi rồi, trừ bỏ cái Ngọc bội của mẫu thân cái gì cũng còn lưu lại. dùng bảy năm  thời gian mới được câu khen ngợi của cha, và dung dùng  tám năm  thời gian mới có thể thành lập được thẩm quyền riêng tư chống cọi lại với thế lực của cha , trở thành đại cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Thời gian mười lăm năm , thực dài lâu, thực dày vò, chống đỡ của chỉ là niềm tin nho , có thể tự do. Có thể làm được mọi chuyện, có thể tìm thân ảnh ở trong lòng suốt mười lăm năm qua kia.

      Nhưng bây giờ, có năng lực này, nhưng khiếp sợ, bé con kia còn nhớ hay ? Mười lăm năm trước vào đêm mưa năm đó, là thống khổ vĩnh viễn cũng có cách nào quên được, nghĩ tới, liền   đau đớn. ngừng chạy theo xe, khóc to, bất lực như vậy, làm đau lòng người như vậy. bị người giam cầm , chỉ có thể dán vào cửa sổ bằng thủy tinh gắt gao  nhìn chằm chằm vào thân ảnh bé dần dần , dần dần biến mất thấy gì nữa. còn nhớ Mắt xanh ?

      Ngải Đăng ngồi ở trong phòng hội nghị nghe bọn thuộc hạ nhiệt liệt thảo luận kế hoạch đầu tư  mới của tập đoàn đối với thành phố A của Trung Quốc, các cổ đông nhất trí cho rằng Trung Quốc là khu kinh doanh đầy tiềm năng mới mẻ, hơn nữa thời cơ chín muồi. Khi phương án trình đến tay , nhìn thấy bìa Dự án có hai chữ “Trung Quốc" liền mất tâm hồn, là nơi mà sinh sống mười năm, mỗi đêm hồn đều chỉ mơ quay về cố thổ.

      " cơ bản, lấy chu kì xoay tròn của sản phẩm lý luận, có thể giải thích diễn biến công cuộc kinh doanh thế giới, đặc biệt muốn kéo dài sống cho sản phẩm của doanh nghiệp, ta phải dựa vào những tiêu chuẩn đầu tiên của thị trường và nguyên tắc cơ bản từ trước đến nay của công ty."

      Bên trong phòng họp tối đen ngoài các nhân vật chủ chốt của công ty và Tổng tài ra, ánh sang duy nhất bên trong phát ra từ những cái Laptop, bên trong màn hình là đối tác đầu tư phương án PPT.

      "Tại Trung Quốc, những ngành sản xuất hay thiết kế, các nhà máy quốc nội, hay các siêu thị trung tâm mua sắm lớn cũng chỉ biết thông qua đơn đặt hàng các công ty đa quốc gia, tiến hành thiết kế, sản xuất sau đó giao hàng, hình thức kinh doanh có vẻ đơn giản, cái này cần tổng tài quyết định, tổng tài Ngài đúng . . . . . . Tổng tài, tổng tài?"

      Gọi mấy tiếng, Ngải Đăng mới hồi phục tinh thần lại, giương mắt liếc người trợ lý bên cạnh cái, môi hơi mím lại lộ ra vẻ hài lòng, hai tay giao nhau đặt trước ngực, đánh giá đám thuộc hạ đợi chờ quyết định của .

      "Hừ, các phân tích thấu đáo triệt để như vậy rồi, còn cần tôi ra quyết định gì?"

      Vẻ mặt của có chút bí hiểm, đôi mắt màu lam thâm thúy giống như che dấu cả đại dương cơ trí, làm cho người ta thể đoán trước được, những người bị nhìn lướt qua đều có chút yên , hoảng sợ đột nhiên cúi mặt .

      "Tổng tài, vậy ngài xem phương án lần này do ai chấp hành vậy?" Bên cạnh  trợ lý cẩn thận  mở miệng xin chỉ thị, đối với nam nhân mới lên nhậm chức được tháng, ta vẫn chưa nắm được tính tình của người này.

      "Tôi"

      "A"

      Trợ lý sờ cái trán chút, giọng run rẩy tiếp,

      "Chuyện này hình như được tốt lắm, nếu ngài rời khỏi Na Uy, cổ phiếu công ty dễ dàng tuột xuống. . . . . ."

      "Cứ định như vậy "

      "Dạ, dạ, tôi hiểu được, tôi mau chóng an bài tốt hành trình của tổng tài ngài  !"

      Quyết đoán mạnh, mỗi câu trả lời đều luôn làm cho ta dọa ra thân mồ hôi lạnh. Kỳ mấy chủ quản cao cấp có mặt ở đây, đều so với vị tổng tài trẻ  tuổi đương nhiệm này lớn hơn  mấy chục tuổi, tư cách ở tập đoàn này đương nhiên cũng tốt hơn vài phần, bọn họ từ lúc ban đầu ra ngoài xã hội rồi vào tập đoàn, tuyệt đại bộ phận đều là nguyên lão của công ty.

      Nhưng khi đối mặt với vị tổng tài mới nhậm chức  này, bọn họ quả nhiên cảm thấy thực uất ức  chưa từng được lời thứ hai, chỉ tiếp xúc với đôi mắt sắc bén của , cảm thấy chân mềm nhũn, thế nào còn dám phản bác lời của . . . . . . Mà chứng người có năng lực lãnh đạo, trước khi đảm nhận chức Tổng giam đốc của cha , ghi lại ít thành tích tốt tuyệt đối,  làm cho tập đoàn vận chuyển buôn bán đột nhiên tăng mạnh.
      Hotaru_yukingangong thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      Chương 6

      Edit: quảng hằng

      Beta: lạc lạc


      Công ty Thần Điền thuộc thành phố Trung Quốc A

      "Này, chị có nghe gì chưa, nhà thiết kế mới của công ty chúng ta là tình nhân của phó Tổng đó.”

      Giờ nghỉ trưa, mấy viên chức chen chúc tại phòng giải khát xì xào bàn tán.

      "Thiệt hay giả, chị nghe ai ?"

      Phó tổng tài là người đàn ông độc thân hoàng kim mà mọi người tha thiết ước mơ  a, nếu thực có tình nhân, thực là làm tổn thương biết bao trái tim của mọi người.

      " , ngày hôm qua, tiểu Trần ở phòng kế hoạch  thấy phó tổng cùng tuổi còn trẻ cùng nhau ăn cơm, nhìn thấy vài lần, và báo sáng nay đưa tin, đó chính là nhà thiết kế mới của công ty đó.”

      Ai, mình là hy vọng, phó tổng bình thường nghiêm túc dọa người, tại có bạn , mọi người lại dám tiếp cận.

      "Cùng nhau ăn cơm cho là bạn ?"

      Có khi chỉ là người quen biết, cũng có thể cùng nhau ăn cơm chung! Trong lòng lại dâng lên  chút hi vọng.

      "Người khác cùng nhau ăn cơm có thể tính, nhưng phó tổng của chúng ta có khi nào chịu ăn cơm chung với ai ? Đừng đó là ?”

      "Thế cũng đúng, ai, lát tôi làm như có việc đến phòng thiết kế, thuận tiện nhìn xem dáng vẻ của ấy ra sao?”

      Lúc này nhà thiết kế trẻ tuổi trong miệng mọi người đàm luận an ổn  ngồi ở ghế phó tổng  . . . . . . Chơi game! Nửa nằm dài bàn làm việc, mặc áo khoác Âu phục màu trắng tinh khiết, kiểu dáng mốt nhất nay.

      Bên trong là chiếc áo lông cổ cao màu hồng phấn, hòa hợp với chiếc quần tây bó sát người màu lam nhạt, làm tôn thêm nét đẹp của đôi chân thon dài. gương mặt tản mát ra vẻ mị hoặc quyến rũ mê người, nhưng đôi mắt trong suốt ngây thơ to tròn tinh nghịch như trẻ con, hàng lông mi dài cong vút làm tô điểm thêm nét đẹp ngây thơ của đôi mắt . Mái tóc đen dài xõa tung như thác nước đôi vai gầy, được cuốn lại thành bím đẩy sang bên, lộ ra cái trán trơn bóng.

      Khi chơi đến chỗ cao hứng, hai phiến môi hồng mỏng mảnh cười, ánh mắt to tròn  cười, đôi má phấn có hai lúm đồng tiền lúm vào sâu hun hút cũng cười, kết hợp hoàn mỹ của thiên sứ cùng ma quỷ.

      Cửa ban công "Ầm"  mở chút, người thanh niên bước vào làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, toàn thân vận bộ y phục màu đen cũng thể che hết tư thế oai hùng hơn người của , trời sinh khí thế vương giả quân lâm thiên hạ.

      "Hi, Darling, đến rồi!"

      Thấy người thanh niên tiến vào, vẫn lười biếng  ngồi ở vị trí, chút ý tứ rời .

      Gắt gao cau mày lại, "Loan Tiêu Tiêu, dáng vẻ của em như thế là sao?"

      "Thần Thần đáng , xin gọi em là An­gelia"

      “Đừng làm như thế với , quay về phòng làm việc của em .” Nới lỏng chiếc caravat, đem từ ghế kéo xuống.

      "Ghế của dựa vào thoải mái nha, ghế dựa em mua từ nước Pháp dự định vào buổi trưa nay mới đưa đến đây"

      Tiện tay sắp sắp lại mấy phần văn kiện bàn làm việc cách vô thức.

      "Triển lãm tranh của em làm thế nào?"

      Có rất ít người biết thân phận khác của An­gelia ngoài là nhà thiết kế sản phẩm quốc nội IT ngàn vàng khó cầu, vẫn là hoạ sĩ —AG thần bí mà giới truyền thông mấy năm gần đây luôn tìm kiếm.
      PhongVy, Hotaru_yukingangong thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mắt Xanh mê hoặc chương 7.1
      Edit: Quảng Hằng

      Hai năm trước, AG trong buổi triễn lãm tranh trong phòng tranh ở Paris vẫn chưa có tiếng tăm gì, ở giữa trưng bày bốn tác phẩm của mình và bức tranh mới sang tác gần nhất tên là : “ Đồng ” . Toàn bộ bức tranh chỉ miêu tả đôi mắt, đôi mắt u buồn màu xanh thẳm thâm thúy sâu hút như đại dương.
      Khi mọi người đứng trước bức họa này, cảm giác đầu tiên là rung động, màu xanh tinh khiết, hề lẫn chút tạp chất, đây là đôi mắt vô cùng đặc biết. Có người đoán chủ nhân của đôi mắt này chính là AG, mà cũng có vài người cho rằng đôi mắt này thể cho phần tình cảm mà AG đổ vào đó, có lẽ là người của AG.
      Nhưng là vừa mới thành danh AG cũng hề xuất trước mặt công chúng, mà ông chủ của phòng tranh này cũng kiên trì chịu lộ ra bất kỳ tin tức gì của AG, thậm chí có người vì thích bức họa đưa ra giá trời 6000 vạn, cũng chỉ thu được AG ba chữ: Hàng bán.
      Vì thế AG trở thành nhân vật thần bí được giới truyền thông quan tâm, luôn luôn truy tìm, và căn phòng triển lãm ở Pari cũng trở nên nổi tiếng từ đó.
      " còn dám , đều tại cùng Baby sao, nên thúc giục em trở về, đành phải chấm dứt sớm về trước ngày, tổn thất của em rất nhiều tiền a."
      Nhớ tới lúc ấy Baby vô cùng lo lắng khi bảo quay về thành phố A, vẫn còn rất giận, bởi vì Baby dối rằng mẹ bệnh, nên chưa kịp đợi triễn lãm hoàn tất nhanh chóng quay về, dĩ nhiên là chuẩn bị thiết kế cho sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường sáu tháng cuối năm, tức chết người được, chừng kim ngạch tiêu thụ của sản phẩm này còn quan trọng hơn buổi triển lãm tranh của .
      Nếu phải đêm qua Baby với lời xin lỗi. "Tiêu Tiêu, con cũng biết là công ty của ba ba cần con mà, và chủ đề sản phẩm lần này là Hải Chi Lam, là màu xanh mà con am hiểu nhất. Toàn Trung Quốc tìm ra người thích hợp hơn so với con."
      cam đoan lập tức đặt vé máy bay quay về nước Pháp.
      "A, đúng rồi, trai ơi, hì hì" Loan Thần Thiên vừa nghe thấy thanh ngoan ngoãn của Tiêu Tiêu liền cảm thấy có chuyện tốt, cau mày nhìn Tiêu Tiêu ôm cánh tay .
      " à, cũng biết mà, em lâu ra ngoài vẽ vật thực, gần đây đều có linh cảm . . . . . ."
      "Em lại còn muốn ra ngoài? Lần này được, em phải là bé nữa, thể tùy hứng như vậy."
      Loan Tiêu Tiêu thường cách khoảng thời gian chạy đến các nơi thế giới, thích màu xanh, , phải đối với màu xanh chấp nhất đến mức biến thái, trước kia là Malaysia để vẽ cảnh biển. Còn gần đây đến đại thảo nguyên Châu Phi để vẽ bầu trời xanh. . . . . Dù sao càng lúc càng xa, lần này chừng muốn ra ngoài hành tinh.
      "Thần Thần, rất đáng rồi, hay tin tưởng em. Em cam đoan thiết kế sản phẩm lần này tốt. đồng ý mà, trai tốt bụng của em! !" Ôm cánh tay Loan Thần Thiên làm nũng, cho tới bây giờ đều là chỉ cần thu phục trai thôi, ba ba cũng đồng ý.
      "Em lần này cần đâu?" Loan Thần Thiên suy nghĩ đánh mất ý nghĩ của như thế nào, mỗi lần rời khỏi nhà người trong nhà đều vì lo lắng đề phòng .
      "Na Uy"
      Nhớ tới địa phương kia, Loan Tiêu Tiêu hưng phấn .
      "Na Uy? Na Uy cũng có phong cảnh màu xanh."
      " lung tung, Cực Quang là ở Na Uy phải sao, em nằm mơ cũng muốn xem, sau đó dùng cọ để vẽ lại màu xanh đẹp như thánh nữ kia."
      "Chờ em mang bản thiết kế sản phẩm mới đến cho , chúng ta thương lượng lại việc này, nếu bàn nữa."
      Loan Thần Thiên lấy tay Tiêu Tiêu, bắt đầu công tác, tối hôm nay còn phải dự buổi chiêu đãi của tập đoàn Magnus.
      "Đừng mà, Thần Thần, . . . . . ."
      "Trở về công tác!" Thanh uy nghiêm làm cho Loan Tiêu Tiêu bất mãn mím mím môi ra ngoài cửa.
      "Chờ chút" thể nghi ngờ thanh này so với bất cứ gì đều êm tai hơn.
      " đồng ý?" Tiêu Tiêu lập tức xoay người, sắc mặt tràn đầy vui mừng.
      "Buổi tối có yến hội, em cùng với ." Giọng đầy mệnh lệnh, hề cho phép có thương lượng.
      "Em , buổi tối em bận rồi"
      Nhụt chí lắc đầu, lại muốn tham gia cái gọi là tiệc rượu của giới thượng lưu này, nhàm chán lại ghê tởm.
      "Nếu như muốn cho sáng tỏ thân phận, cứ việc ." Cũng ngẩng đầu lên tiếp tục công việc, lúc trước Tiêu Tiêu đáp ứng tới công ty, điều kiện trong đó chính là thể tuyên bố là con của chủ tịch .
      "Thần Thần, càng ngày càng hiểm rồi, hừ"
      Tức giận mặt đỏ lên, phẫn nộ lao ra khỏi cửa.
      Last edited by a moderator: 23/10/14
      Hotaru_yuki thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mắt Xanh Mê Hoặc – Chương 7

      Trong đại sảnh màu vàng rực rỡ tân khách tập hợp, ăn uống linh đình, y phục trang sức vô cùng lộng lẫy. Những khách tham dự buổi dạ tiệc này đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh, hôm tay tập hợp lại đây ngoài nguyên nhân nào khác là chúc mừng cho tập đoàn Magnus bơm tiền vào thành phố A, cấp cho nền kinh tế thương giới bị đình trệ này mang đến tin vui vô cùng to lớn.
      Tiêu Tiêu kéo tay Loan Thần Thiên vào đại sảnh, lập tức đưa tới vô số ánh mắt tò mò, ai cũng biết Thiếu Đông của tập đoàn Thần Điền luôn giữ mình trong sạch, gần nữ sắc, đây là lần đầu tiên mang theo bạn đến tham dự.
      Loan Tiêu Tiêu hôm nay mặc lễ phục màu xanh ngọc, váy dạ hội thướt tha kéo dài mặt đất, chói lọi rực rỡ, thân váy xẻ cao, tao nhã lộ ra đôi chân dài trơn trắng ngọc ngà. Chất liệu sử dụng bằng lụa vô cùng mềm mại và bóng loáng, tôn lên những đường cong mê người, tóc búi cao, lộ ra cái cổ trắng noãn bóng loáng thon dài, xương quai xanh xinh đẹp như như , đôi mắt to xinh đẹp với nét trang điểm nhàng, hàng mi cong vút với vẻ trong sáng và thánh khiết, hết sức loá mắt.
      Lập tức liền có người bước đến chào đón hàn huyên ân cần thăm hỏi, Tiêu Tiêu vẫn duy trì nụ cười mỉm bên miệng điềm tĩnh .
      " lâu gặp, Loan tổng"
      "Xin chào, Tần tổng"
      "Vị này là?" Tò mò nhìn Loan Tiêu Tiêu, này nhìn gần càng đẹp hơn, mặt gần như nhìn thấy lỗ chân lông, trơn bóng tỳ vết.
      "Là nhà thiết kế mới của công ty chúng tôi An­gelia"
      Trước mặt người ngoài, luôn luôn xưng hô Tiêu Tiêu như vậy.
      Tần tổng có chút giật mình, ra đây là An­gelia nổi danh lừng lẫy, nghĩ tới còn trẻ như vậy, còn có tư sắc như thế.
      "Tần tổng, rất hân hạnh được biết ông" Khẽ nhếch môi thành nụ cười , càng thêm xinh đẹp.
      chuẩn bị tiếp tục chuyện với nhau, ngoài cửa lại truyền đến từng trận tiếng huyên náo, lực chú ý các tân khách lại chuyển hướng .
      Người nọ trong đám đông chậm rãi tới.
      Khí chất ung dung lạnh lùng, hòa hợp với nét kiêu kì thản nhiên của quý tộc, lễ phục cung đình châu u màu đỏ, áo sơ mi bên trong trắng tựa tuyết, chỗ cổ áo giắt chiếc khăn lụa màu bạc, cổ tay áo có đính những hạt nút bằng vàng lóng lánh, ngũ quan hòa hợp với nét lai của phương Đông, nghiêm cẩn mà cao quý.
      Ánh mắt mọi người đều dừng người nam nhân này.
      khí giống như bị ngừng lại.
      có tranh cãi ầm ĩ, yên lặng chỉ còn lại có tiếng hít thở.
      Đàn Cello tiếp tục kéo, mọi nguời mới hồi phục tinh thần lại, các tân khách bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng chuyện rất , ánh mắt lại theo bước chân của nam nhân này.
      Loan Tiêu Tiêu trầm mặc xuống.
      biết tại sao có cảm giác là lạ , nhưng lại hiểu vì sao, người nam nhân này đúng là tuấn tú, đặc biệt ánh mắt của , trùng hợp cách kì lạ với đôi mắt mà thường thấy trong giấc mơ. Từ lúc năm tuổi đến giờ vẫn luôn nhìn thấy cùng giấc mộng, trong mộng tràn ngập tầng tầng sương trắng, chỉ có thể mơ hồ thấy ánh mắt của người, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào , nhìn chằm chằm , đợi còn muốn đến gần nhìn xem, sương mù lập tức tan , bên trong bóng người.
      Nhận thấy được luồng ánh mắt nóng bỏng, Ngải Đăng quay đầu.
      rất đẹp, cũng có lẽ là bé, ánh mắt nhìn giống với những khác, tham lam cùng a dua, nhưng thêm phần tán thưởng cùng nghi hoặc.
      Nhưng tại sao lại là nghi hoặc chứ?
      Yến hội tiến hành được nửa, Ngải Đăng liền tìm cớ tránh , nhân vật chính rồi, đương nhiên lát sau, mọi người cũng chầm chậm tan.
      Ngải Đăng cảm giác mình có chút kỳ quái, thể bình tĩnh được, luôn luôn bất tri bất giác nhớ tới vừa rồi, ngầm bực mình giật cổ áo, tháo vài cúc áo cổ ra, lộ ra khuôn ngực rắn chắc rót chén rượu brandy, uống hơi cạn sạch. dập ngọn lửa vô danh kia giống như dự tính, ngược lại càng lúc càng cháy mãnh liệt.
      Phiền chán đè xuống, nhấn nút gọi. lát sau, tiếng đập cửa vang lên.
      "Vào ."
      "Tổng tài, ngài tìm tôi?"
      "Giúp tôi điều tra mặc váy dài màu xanh ngọc, đầu đội vương miện ngọc trai trong yến hội hôm nay" .Giống như vô tình, thần sắc thản nhiên, chậm rãi .
      Phi Lực hơi có chút kinh ngạc, ? nghe lầm chứ, tổng tài thế nhưng lại chú ý đến ?
      "Dạ, nếu như có chuyện gì khác, tôi xin lui xuống."
      "Đợi chút"
      Phi Lực xoay người, nhìn về phía nam nhân ngồi ở sô pha , cho dù sợi tóc có chút hỗn độn, nhưng hoàn toàn ảnh hưởng đến nét cao quý giống như thiên thần của .
      "Bảo điều tra bức họa kia, có kết quả chưa?"
      Trong hành trình lần này, Ngải Đăng trong lúc vô ý phát bức ảnh chụp, ảnh chụp đó là bức họa 《 Đồng 》của hoạ sĩ thần bí thành danh. Ánh mắt trong bức họa kia làm cho cảm thấy quen thuộc, nhưng thấy chữ kí là AG, lại nửa điểm ấn tượng cũng có.
      "Tổng tài, căn cứ chỉ thị của ngài, chúng tôi tìm được phòng tranh từng triển lãm bức họa kia, nhưng ông chú của phòng tranh ấy bức họa kia bị nguyên tác giả thu hồi."
      "Tác giả bức tranh ấy là ai?"
      "Ông chủ của phòng tranh ấy cự tuyệt về tin tức của tác giả, phía sau người nọ có thế lực rất lớn, liên quan đến nghị viên quốc hội, chúng tôi tiện nhúng tay vào. Nhưng có chuyên gia phân tích dựa vào thủ pháp cùng màu sắc khẳng định rằng tác giả bức họa này là nữ."
      "Ừm, xuống ."
      Ngay cả Phi Lực cũng đều tra được sao? Bức họa này thực làm cho có chút hứng thú.
      là em sao?
      PhongVy, Hotaru_yukingangong thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mắt Xanh mê hoặc chương 8.1
      Edit: Quảng Hằng

      Chương 8.Triền miên cảnh trong mơ

      "Tiêu Tiêu, làm sao vậy, từ lúc lên xe đến giờ vẫn tiếng nào?" Từ khi lên xe, Tiêu Tiêu luôn u sầu, rất phù hợp với tính tình huyên náo của . " sao đâu, chỉ là cảm thấy ánh mắt vị tổng tài kia rất quen thuộc." Tiêu Tiêu ghé vào cửa kính xe, ngón tay vô ý thức vẽ bức tranh cửa kính. Loan Thần Thiên nắm tay lái chặt, mím môi có chút mất tự nhiên, hi vọng phải Tiêu Tiêu nhớ ra cái gì đó. Mười lăm năm trước sau đêm mưa đêm đó, mọi người liền ngầm đồng ý với nhau rốt cuộc đề cập đến người kia. Sốt cao hai ngày hai đêm làm cho mẹ vô cùng lo lắng sốt ruột, may mắn Tiêu Tiêu tỉnh lại, càng may mắn hơn là, có trí nhớ về người nọ. Nhưng mỗi khi mưa ban đêm, toàn thân Tiêu Tiêu đều run run kêu đau đầu, mẹ sợ Tiêu Tiêu lại bị kích thích, nên chuyển nhà đến nơi đây, chẳng qua, đây rốt cuộc là hạnh hay là bất hạnh đây?

      Hai năm trước, người trong nhà nhìn thấy Tiêu Tiêu vẽ bức họa đó, sợ ngây người, đây, đây phải là đôi mắt của người đó sao? Tiêu Tiêu phải quên rồi sao? Thử mới phát Tiêu Tiêu cũng nhớ được gì, chỉ là trong tiềm thức luôn luôn tồn tại đôi mắt xanh này, thể tiêu tan, giống như phần thân thể hòa lẫn vào trong cuộc sống. "Tiêu Tiêu, đừng suy nghĩ nhiều, người ngoại quốc rất nhiều người có ánh mắt đều là màu xanh ." "Có lẽ thế" Về nhà, Tiêu Tiêu đến phòng vẽ tranh, nếu có người tiến vào, nhất định cho rằng đến vương quốc toàn màu xanh, căn phòng 80 thước vuông toàn bộ đều là tranh vẽ chất dày đặc, nằm ngăn nắp tấm thảm da dê Ba Tư, vách tường đều toàn bộ được sơn màu xanh, chàm, xanh lam, xanh tím, xanh lá cây, xanh ngọc, xanh thẳm, xanh sẫm, xanh Khổng Tước, xanh da trời, xanh đậm, xanh nhạt, xanh ngọc thạch….

      Màu xanh được phối hợp cách chặt chẽ, tuyệt đối có chút nào nhìn rối mắt. Trong phòng tranh, bày biện 2,3 cái giá vẽ, giá thứ nhất đó là bức tranh tên “Đồng” mà mọi người tìm kiếm, giống như mọi người ở khắp nơi suy đoán nó nằm trong tủ bảo hiểm bảo vệ nghiêm ngặt, mà là nằm giá vẻ trong phòng tranh toàn màu ‘Xanh’ càng gia tăng thêm nét thần bí. Loan Tiêu Tiêu mặc chiếc váy trắng thoải mái, mái tóc dài được xỏa tung bờ vai mềm, vài sợi tóc nghịch ngợm vương trán, vài sợi đùa nghịch cũng với ngọn gió đêm., đứng trước bức tranh “Đồng” nhìn chăm chú. Mày hơi cau, hơi khuôn mặt u sầu, ngón tay Tiêu Tiêu va chạm vào hình ảnh, ánh mắt bắt đầu mê mang, giống như lại nhìn thấy lớp sương mù kia, đậm, dày đặc đến mức nhìn thấy gì, ngoài nó. "Mi rốt cuộc là ai?"

      Mang theo cảm giác vô lực sâu, Tiêu Tiêu thào . Trầm mặc lát, muốn tiếp tục đắm chìm ở trong khí làm người ta hít thở thông này , tiện tay tắt đèn, bước nhanh ra khỏi phòng vẽ tranh. "Tiểu Vũ" Tiêu Tiêu ngồi chiếc xích đu ở hoa viên, ngẩng đầu nhìn những vì sao sáng bầu trời, có vài ngôi sao với ánh sang yếu ớt mỏng manh, trong thanh mang theo tia yếu ớt thể phát . "Angelia, rốt cục cậu cũng nhớ đến tớ? Trở về cũng thèm gọi cú điện thoại, ai biết cậu còn sống hay " Trong điện thoại truyền đến giọng nữ lanh lảnh. "Ha ha, tớ bận việc mà" Thái độ của bé mềm mại lấy lòng, mang theo chút ỷ lại. "Hừ, đợi cậu rảnh rỗi, vậy người địa cầu đều chết hết rồi." "Tiểu Vũ, cậu cứ muốn gặp Thượng Đế như vậy sao? Cứ mãi nhắc đến chữ chết, lẽ tình nhân nghị viên của cậu vẫn thõa mãn cậu sao? Ha ha ha ha" kiêu ngạo cười to, khóe mắt lúc này mới thực có ý cười chân chính. "A a a, cậu xấu xa, tớ muốn giết cậu, thay trời hành đạo"

      Đầu bên kia điện thoại quả nhiên truyền đến thanh hổn hển, sau đó chính là tiếng vang bùm bùm của đồ vật rơi ngã . "Uy uy , Tiểu Vũ, lực phá hoại của cậu lại tăng mạnh rồi." tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu. "Cậu chờ đó, tớ tìm được người có thể thu thập cậu ." Kích động hét lên, từ nơi xa truyền đến tiếng rít gào the thé. Để điện thoại xuống, ý cười bên miệng còn chưa tiêu tán, vốn chuẩn bị cùng Tiểu Vũ tiếp tục gây cãi, bất quá bây giờ tồi rồi, tâm tình tốt. Cùng Tiểu Vũ quen biết đó là câu chuyện thực ngẫu nhiên, lúc ấy rời khỏi nhà vẽ phong cảnh, mang theo túi hành lí và dụng cụ vẽ tranh đến nước Pháp, chưa quen cuộc sống nơi đây. tìm khách sạn để nghỉ chân, sau đó lang thang khắp nơi trong thành phố. Thông thường khi ngồi xuống để vẽ tranh thường mất cả ngày quên mất mọi người, quên mất thời gian. Có ngày sau khi hoàn thành xong bức tranh, chuẩn bị trở về, mới phát túi xách có toàn bộ giấy tờ tùy thân cùng tiền đều thấy. dám gọi điện thoại cho trai , ba ba cùng mẹ của , bọn họ nếu biết mình chật vật như vậy, khẳng định về sau bao giờ cho phép ra khỏi cửa nữa, đành phải tìm phòng tranh để bán bức tranh của mình.
      Last edited by a moderator: 11/9/14
      Hotaru_yuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :