1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mắt Xanh Mê Hoặc

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      42.Chuyện xưa như mây khói . . .

      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: B. Cat & Quảng Hằng


      "Nhị Nhị đâu? Nhị Nhị bây giờ ở đâu?"   Sắc mặt Hà Thanh Lăng gần như trắng bệch hỏi, vợ của ông ta phải Nhị Nhị, vậy Nhị Nhị đâu?!  Ngải Đăng là con lai, mà cũng nghe mẹ của Tiêu Tiêu  là người Trung Quốc, chẳng lẽ Ngải Đăng là con của Nhị Nhị ? Như vậy Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu, chính là. . . em họ? Nghĩ  như vậy, Hà Thanh Lăng vốn đứng vững thiếu chút nữa té ngồi mặt đất, mọi chuyện làm sao có thể biến thành như vậy!

      "Bà. . ." bá tước Ôn Kerr bước đến muốn đỡ Hà Thanh Lăng lên, lại bị Loan Đức Hồng chụp tay lại.

      "Thanh Lăng, Thanh Lăng, em làm sao vậy?" Loan ba ba hỏi vài người làm mới biết được  Hà Thanh Lăng mang theo Dạ Bố Trí tới chỗ này, liền đuổi đến đây, từ xa nhìn thấy lão bà của mình ngồi dưới đất, mà bá tước Ôn Kerr vươn tay ra.

      "Đứa , hu hu, Tiêu Tiêu của chúng ta, Tiêu Tiêu " Nhào vào trong lòng của chồng, ma ma khống chế nổi bản thân nữa, khóc lớn lên. Vì đáng thương kia chính là con của mình, bà dự đoán đến con của mình mình khi biết tin tức này đau khổ biết bao nhiêu .

      "Đừng khóc, đừng khóc, có ở đây, Tiêu Tiêu tốt lắm , có việc gì, vừa nhìn thấy nó mà, cháu nội của chúng ta cũng tốt lắm"

      "Cháu nội ! Đúng, được, bây  giờ hãy bảo với Tiêu Tiêu bỏ đứa , thể sinh nó ra" Hà Thanh Lăng đứng lên giằng khỏi tay Loan ba ba xông ra ngoài.

      Những lời này làm cho Loan ba ba sợ hãi, muốn phá bỏ đứa , cái này thể được, ông vẫn chờ cục cưng bảo bối của  Tiêu Tiêu  kêu hai tiếng  ’ông ơi’, "Thanh Lăng, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Em đừng kích động mà! Từ từ "

      "Ô ô, Tiêu Tiêu đáng thương của em , nó họ của mình . . ."

      " họ?" bá tước Kerr Ôn vẫn trợn mắt há hốc mồm   rốt cục cũng bắt được từ mấu chốt , chẳng lẽ ấy nghĩ đến Ngải Đăng là con của Nhị Nhị ? có khả năng a .

      "Bà. . . Bà, phải. . . Ngải Đăng phải là con của Nhị Nhị  " bá tước Ôn Kerr nhanh chóng mở miệng giải thích.

      Những lời này thành công làm ngừng lại tiếng khóc của Hà Thanh Lăng, nhưng chỉ là tạm dừng lát , bà lại bộc phát ra tiếng tru kinh thiên động địa hơn "Ông cần an ủi tôi, con tôi số khổ  mà!"

      Bá tước Ôn Kerr đầu đầy hắc tuyến, khí lạnh chợt chạy dọc xuống " phải mà"

      " ?" Loan ba ba lúc này cũng tựa hồ như thấu hiểu cái gì rồi, giúp Hà Thanh Lăng khóc đến thở ra hơi hỏi.

      " "  Xác định cùng với khẳng định.

      "Phù. . ." Chuyện này  làm bà yên tâm lại, may quá, may quá nếu Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu đều bị điên mất. Bất quá bà nghĩ  cho dù là có quan hệ máu mủ, Ngải Đăng cũng băn khoăn về đạo đức luân lý .

      "Vậy Nhị Nhị đâu rồi, ông đem Nhị Nhị đâu vậy?" Phục hồi tinh thần lại, tại trong đầu bà lại xuất  nghi vấn.

      "Nhị Nhị . . . xin lỗi. . . Đều là lỗi của tôi, tại tôi hết!"

      Lúc trước chính ông mang Hà Nhị , nhưng khi xúc động qua ông lại do dự, ở Na Uy ông có vị hôn thê, áp lực gia tộc khiến cho ông khiếp đảm, nếu muốn có được tình nhất định phải mất địa vị lẫn tình thân. . .Lựa chọn tàn khốc này xảy ra trước mặt ông, nhưng nghĩ đến người xinh đẹp, ông vẫn quyết định cố gắng lần, đem Nhị Nhị an bài tại nơi bí mật ở Na Uy , mình ông về nhà cùng cha đàm phán, kết quả cũng có thể đoán được, ông thất bại.

      Cha ông uy hiếp muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng như hủy bỏ quyền thừa kế tạm thời của ông và ông thỏa hiệp . Cha ông hứa hẹn chỉ cần ông cưới tiểu thư của gia tộc Katerine , ở bên ngoài ông muốn nuôi bao nhiêu tình nhân cũng ai hỏi đến, cho nên ông cho là ông vẫn có thể cùng Nhị Nhị ở cùng chỗ , nhưng làm cho ông hề ngờ tới là Nhị Nhị của ông lúc nào cũng nhu nhược lại phản ứng kịch liệt như vậy, thậm chí cũng cho ông có cơ hội giải thích liền mất tích, ông tốn kém rất nhiều nhân lực tìm, nhưng thu hoạch được gì, nhiều năm như vậy, ông vẫn bao giờ buông xuôi hy vọng…Về phần sinh ra Ngải Đăng, là việc ngoài ý muốn. Bởi vì khổ sở khi tìm được tung tích người trong lòng, ông khoảng thời gian dài mượn rượu giải sầu, trong lần say rượu mất hết lý trí có đứa con này, điều này cũng làm cho ông tỉnh táo lại. Trốn tránh cách ngu ngốc phải là hành vi của nam nhân nên có, ông đem Ngải Đăng về Trung quốc nuôi dưỡng, cho nó tiếp xúc văn hóa Trung Quốc, đợi cho đến khi thực lực của mình có thể khống chế gia tộc lúc đó mới đem Ngải Đăng  mới 10 tuổi trở về, nhưng cha con xa cách gần ấy năm khiến cho ông phải dùng rất nhiều lòng tin vẫn thể phá bỏ gút mắc trong lòng con.

      Hà Thanh Lăng nghe được em họ mình về sau lại chịu nhiều chuyện thương tâm, cũng nghĩ tới tình biến thành như vậy, nhưng bà cùng bá tước Ôn Kerr đều giống nhau, tin tưởng vững chắc rằng Hà Nhị vẫn còn sống, nhất định   ngày nào đó trở lại bên cạnh bọn họ .

      Buổi tối, bà ngay cả cơm cũng chưa ăn, liền trở về  phòng. Loan ba bà cũng vào cùng, còn lại bá tước Ôn Kerr cũng còn khẩu vị. Vì thế nên cuối cùng bàn cơm chỉ còn lại có hai người là Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu  .

      Ngải Đăng chút cũng bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, sau khi ngồi xuống rất nhanh liền bắt đầu đốc thúc Tiêu Tiêu cùng ăn.

      " xem, nếu họ của em, vậy cục cưng có bị biến dạng ?" Tiêu Tiêu bới ra   bát  cơm, nghiêng đầu tò mò hỏi, là lần đầu tiên biết mình có dì út.

      Ngải Đăng nghe được vấn đề của Tiêu Tiêu, khóe mắt giật giật chút, làm gì có người mẹ nào lại rủa chính cục cưng của mình như vậy a.

      "Ngoan ngoãn ăn cơm, đừng suy nghĩ lung tung"

      "Người ta tò mò mà, kỳ em cũng đói bụng" Tiêu Tiêu chọc chọc đũa vào chén cơm đầy, thích ăn cơm Tây, cho nên trong nhà mời đầu bếp Trung Quốc về nấu.

      " được, ăn thêm hai mươi miếng nữa"

      "Mười miếng "

      "Mười lăm, thể ít hơn nữa " Ngải Đăng cảm thấy giống như là nuôi con , so với những đứa có thể làm nũng còn cũng giống y như vậy.

      "Tốt thôi"

      Vừa cơm nước xong xuôi là trong nhà có khách mời mà đến, Bruce lo lắng chạy vọt vào nhà bếp lôi kéo Ngải Đăng hỏi có gặp Adele , Ngải Đăng bỏ tay ra tiếp tục lau miệng cho Tiêu Tiêu.

      " thấy Adele, mẹ tôi sắp phát điên rồi" Bruce chán nản đảo tới đảo lui, em là người chưa từng  ra ngoài mình bao giờ, tất cả mọi người biết nên làm sao cho tốt bây giờ .

      "Adele chưa từng gây ra chuyện gì, trước tiên đừng nóng vội" Tiêu Tiêu  bảo người giúp việc nữ  đem cho Bruce ly nước, nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch so với  hình tượng thường ngày hề giống nhau.

      "Con bé đâu chứ, giữa trưa gọi nó xuống dưới ăn cơm liền phát   thấy người, tìm khắp nơi rồi , cũng báo cảnh sát luôn"

      "Trong phòng ấy có thiếu vật gì ?" Tiêu Tiêu tiếp tục giúp phân tích.

      “Túi mà con bé thường xuyên đem theo cũng thấy, còn cả Tony nữa” chút dự báo trước khi em biến mất cũng có, làm cho người ta trở tay kịp.

      " ấy có từng qua là muốn chỗ nào ?" Tư duy của Adele   vô cùng đơn giản, hẳn là suy nghĩ cái gì đều biểu ra ngoài.

      "Hình như có, đúng rồi, chính là gần đây nhất la hét muốn tới chỗ các người, cho nên tôi mới lại đây"

      "A. . ."

      "Cha cậu gần đây nhất có kẻ thù nào ?" Vẫn im lặng chuyện nãy giờ, cuối cùng Ngải Đăng mở miệng.

      "Cậu muốn ám chỉ Adele là bị người ta bắt à?" Biểu tình của Bruce lập tức liền nghiêm túc lên, trong đầu ngừng nghĩ ra những người khả nghi.

      " ngoại trừ khả năng này" Thấy loại chuyện hắc ám này Ngải Đăng luôn lo lắng vô cùng nhiều.

      "Tôi trước, nếu có tin tức về Adele  lập tức gọi điện thoại cho tôi" Như  bình thường, Bruce lại vội vàng rời .

      "Adele có thể bị gì ?" Tiêu Tiêu dựa vào vai Ngải Đăng , tâm tình cũng rất xấu, mặc dù là "Tình địch" của , nhưng cũng hi vọng đơn thuần kia bị thương tổn.

      " có chuyện gì đâu, bé ngoan ăn no chưa?" Theo thói quen Ngải Đăng sờ sờ bụng Tiêu Tiêu , bây giờ là giai đoạn đầu mang thai, bụng vẫn chưa ra .

      "Ừm, ăn no rồi, đợi lát nữa kêu người làm đem bữa ăn khuya cho ba mẹ , hai người đều ăn cơm, buổi tối nhất định đói "

      "Ừ"

      đợi Bruce nghĩ ra những người khả nghi, mọi người biết Adele ở đâu rồi. Nguyên nhân là do cú điện thoại của Loan Thần Thiên  vào sáng nay. Sáng ngày thứ hai Tiêu Tiêu vừa tỉnh ngủ liền nhận được  điện thoại của hai, chất vấn là có phải đem số điện thoại của cho con ngựa cái tây ngu ngốc kia . ra Adele lên máy bay Trung Quốc , biết Loan Thần Thiên ở Trung Quốc nhưng biết Trung Quốc lớn như vậy, phân ra nhiều thành phố như vậy  , biết máy bay hạ cánh ở thành phố nào, nên gọi điện thoại cho Loan Thần Thiên đón nhưng lại ra mình ở chỗ nào.

      Biết được như thế, Bruce liền nhàng thở ra, về chuyện tại sao em lại chạy Trung Quốc, tất cả mọi người đều nghĩ  nhiều lắm, chỉ có sắc mặt Tiêu Tiêu là có chút kỳ quái, chẳng lẽ Adele ngược lại Thần Thần rồi? ! !

      "Dì à, bà nội có thể có em " Dạ Bố Trí dựa vào bên người Tiêu Tiêu, tò mò vươn tay muốn sờ bụng Tiêu Tiêu , nhưng lại sợ làm bị thương em bên trong.

      "Ha ha, Dạ Bố Trí thích em sao?" Tiêu Tiêu sờ sờ mái tóc quăn của Dạ Bố Trí, điểm này nó rất giống Ngải Đăng , tóc đều quăn tự nhiên.

      "Thích em ạ" Mắt Dạ Bố Trí   lóe sáng ánh sao,  dẫn em chơi, cho bất luận kẻ nào khi dễ em .

      "Nếu như là em trai sao?" Tiêu Tiêu ra vẻ gây khó dễ cho Dạ Bố Trí.

      "Ách. . ."  Giống như ngờ còn có tình huống này, Dạ Bố Trí lập tức ngây ngẩn cả người, "  có em trai sao?"

      "Có lẽ vậy"

      "Em trai cũng tốt, con cũng bảo vệ em trai luôn" Dạ Bố Trí vỗ vỗ bộ ngực của mình, cam đoan .

      "Dạ Bố Trí ngoan, hôm nay cần cùng Nhã Cách   học cưỡi ngựa sao?" Ngải Đăng để phân tán chú ý của Dạ Bố Trí, giúp bé tìm người huấn luyện cưỡi ngựa, mỗi ngày đều đến dạy Dạ Bố Trí cưỡi ngựa.

      "Đợi lát nữa mới " vừa rồi dượng Ngải Đăng ra ngoài bé đến chỗ dì, chờ dượng trở về, bé mới muốn học.

      Dạ Bố Trí , Ngải Đăng liền từ ngoài cửa đến, hướng thằng nhóc kia phất phất tay, Dạ Bố Trí lập tức thức thời  ra ngoài.

      "Mẹ có khỏe ?" Tiêu Tiêu lôi kéo tay Ngải Đăng lại gần.

      "Ừm, tốt hơn nhiều, vừa rồi đem cơm lên cũng ăn, ba ba cũng ở bên trong , đừng lo lắng quá."

      "Lần đầu tiên em thấy mẹ thương tâm như vậy, Ngải Đăng, xem dì Nhị Nhị  còn sống ?" Tiêu Tiêu ngồi đùi Ngải Đăng , chơi đùa các ngón tay của .

      " biết, có lẽ còn."

      "Kỳ cha cũng rất đáng thương"  Nửa đời sau đều sống trong nỗi nhớ mong, rối rắm mấy chục năm cũng được người tha thứ.

      ". . . . . ." Ngải Đăng gục đầu xuống, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh của mẹ mình, buồn bực vui, hiểu được đâu.



    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      43.Con trai hay con ? . . .


      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: B. Cat & Quảng Hằng


      <img class="aligncenter size-full wp-image-33516" alt="10" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/12/10.jpg" height="194" width="259" />

      Lúc mang thai được hai tháng, Tiêu Tiêu cùng Ngải Đăng chính thức cử hành hôn lễ. Khi hôn lễ chấm dứt ngày hôm sau Tiểu Vũ bị người đàn ông nhà mang về nước Pháp. Tiêu Tiêu vốn định ngăn cản, nhưng vì câu của nam nhân kia nên thấy do dự, Khắc Tra mình thích nào khác, chỉ có Tiểu Vũ thôi. Nhìn biểu tình thành mặt Khắc Tra, Tiêu Tiêu liền thỏa hiệp, nhưng còn thêm 1 câu, chỉ cần lần nữa làm cho Tiểu Vũ chịu tia ủy khuất, đem Tiểu Vũ giấu , làm cho tìm cả đời cũng thấy.

      Khi mang thai được 3 tháng, bụng Tiêu Tiêu vẫn chưa lên ràng, tình trạng nôn nghén tốt hơn nhiều. Trong nhà có chuyên gia dinh dưỡng chuyên đưa ra thực đơn,  ngày 6 bữa, bỗng nhiên khó khăn ít. Lúc vừa mới bắt đầu Tiêu Tiêu có thói quen ăn nhiều như vậy, nhưng sau vài tuần kiên trì chỉ cần ăn ít chút cũng cảm thấy đói.

      Bác sĩ đề nghị Tiêu Tiêu nên bơi lội mỗi ngày nửa giờ. Lúc bơi lội đối với phụ nữ mang thai có rất nhiều lợi ích, có thể điều hoà thần kinh, xúc tiến cho máu tuần hoàn, thuận lợi cho sinh nở, giảm bớt tình trạng khẩn trương dễ gây xúc động.

      Tiêu Tiêu vốn biết bơi, nhưng Ngải Đăng yên tâm để mình ở trong bể bơi, cũng yên tâm vì sợ người khác nhìn. Cho nên mỗi ngày khi Tiêu Tiêu bơi lội, đều canh giữ ở ngay bên cạnh. Mặc bikini có gò bụng nhô cao, Tiêu Tiêu đáng như con chim cánh cụt. Mặc dù trong thời gian mang thai, nhưng Tiêu Tiêu vẫn thích chưng diện, bikini đều mua loại đại nhất, mỗi ngày đều mặc cái mới.

      "Có cảm thấy hôm nay cục cưng trưởng thành hơn hay ?" Tiêu Tiêu sờ sờ cái bụng, giống như chọn dưa hấu còn dùng tay vỗ vỗ.

      ". . . . . ." Mỗi ngày trước khi bơi lội, Tiêu Tiêu đều hỏi như vậy, nhưng nhìn thấy điểm khác nhau.

      "Em bơi lội trong nước, cục cưng ở trong bụng em cũng bơi lội"

      "Ừm, em chậm chút, để ôm em xuống" Nhớ lần đầu tiên mang Tiêu Tiêu bơi, như vậy mà lại muốn học theo cách vận động viên nhảy xuống nước, làm Ngải Đăng sợ tới mức mặt đen sì .

      tại bể bơi biến thành hồ chuyên dụng cho Tiêu Tiêu. Vì muốn bảo đảm về vệ sinh cũng như an toàn, mỗi ngày đều phải thay nước và tiêu độc, xung quanh bể bơi toàn bộ đều trải thảm chống trơn, bên cạnh hồ còn bày biện đủ các loại thức ăn vặt cùng đồ uống để Tiêu Tiêu muốn ăn lúc nào cũng được.

      "Bé ngoan, có lạnh hay ?" Trong hồ bơi, nước vẫn duy trì nhiệt độ ấm áp bình thường, điều hòa ở đây cũng mở ở mức vừa phải, nhưng Ngải Đăng vẫn thấy  yên lòng.

      " lạnh, ở trong nước thoải mái hơn, mỗi ngày đều phải nâng cao bụng mệt mỏi quá " Tiêu Tiêu hai tay vòng quanh Ngải Đăng, đầu dán vào lồng ngực , Ngải Đăng mang theo bắt đầu chậm rãi qua lại ở trong nước.

      "Rất công bằng mà, em tại mập muốn chết luôn, vậy mà dáng người vẫn tốt như vậy" Tiêu Tiêu hâm mộ lẫn ghen tị nắn bóp cơ bụng của Ngải Đăng. Nếu đàn ông có thể mang thai tốt rồi, cái chuyện phá hư dáng người này liền chuyển giao cho .

      "Bảo bối, dáng người của em bây giờ vẫn rất đẹp mà” Mắt Ngải Đăng lên ý xấu, sờ ngực Tiêu Tiêu. Kkhông biết có phải là do nguyên nhân có cục cưng hay , ngực Tiêu Tiêu cũng trưởng thành theo bụng. Bác sĩ mấy tháng đầu thể ở chung phòng, điều này làm cho Ngải Đăng nhịn rất khó chịu .

      "Đồ lưu manh, tiếp chiêu!" Tiêu Tiêu phản ứng cái  Cửu Bạch Cốt Trảo của mình tập kích sinh mạng của Ngải Đăng .

      "Ưm. . ." Theo động tác của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng gầm tiếng. Nhiều tháng nay bị cấm dục làm cho chỗ sống còn của mẫn cảm đến cực điểm, tùy tiện đụng vào kéo xuống trong lòng của mình như có lửa bốc ra, huống chi là loại nghênh ngang khiêu khích này.

      Cảm giác trong tay mình cái gì đó chậm rãi phồng to, Tiêu Tiêu vuốt vài cái, tiếp tục vỗ về chơi đùa. Kỳ biết gần đây Ngải Đăng vẫn chịu đựng vất vả, mỗi đêm chỉ cần hơi cử động , toàn thân Ngải Đăng liền căng thẳng.

      "Đừng, bé ngoan, em chịu được đâu" Ngải Đăng thống khổ ngăn cản tay của Tiêu Tiêu, tuy rằng rất muốn, nhưng thể.

      " cần sao?" Tiêu Tiêu cười tà , lè lưỡi liếm chút lên da thịt Ngải Đăng, hôn lên hai điểm đỏ trước ngực , cố ý mút thỏa thích.

      "Ưm. . . Đừng, bé ngoan" Lý trí Ngải Đăng bị đứt đoạn , chút lý trí liều mạng cuối cùng liền thoát ra.

      "Ông xã, cho bà xã giúp " Tiêu Tiêu điềm đạm ngửa đầu đáng nhìn Ngải Đăng, cái miệng bởi vì nước bọt mà trở nên ướt át.

      " được, thân thể em chịu nổi đâu"

      "Dùng tay được sao" Tiêu Tiêu ngồi lên thân thể Ngải Đăng, làm cho ôm mình đùi.

      Ngải Đăng ôm Tiêu Tiêu nằm chết dí ghế đặt cạnh bể bơi, Tiêu Tiêu khẩn cấp kéo quần bơi của Ngải Đăng xuống. Nơi đó cứng rắn  muốn đỏ lên rồi, bên lấy tay xoa nắn, bên hôn lên bụng  Ngải Đăng , Tiêu Tiêu cũng biết sử dụng kỹ xảo, chỉ có thể ngây ngô  dựa vào cảm giác để khiêu khích .

      Di chuyển chút xuống phía dưới, miệng Tiêu Tiêu  muốn tới gần tiểu huynh đệ của Ngải Đăng. Ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng Ngải Đăng híp mắt hưởng thụ, Tiêu Tiêu như được ủng hộ, ngậm “cự long” vào miệng. Ngải Đăng như bị kích thích, cả người run lên, tay dùng lực hơi mạnh vuốt đầu Tiêu Tiêu .

      "Bảo bối, bẩn" tuy rằng mất hồn, nhưng Ngải Đăng vẫn phải đứng dậy , mong Tiêu Tiêu nhả ra, luyến tiếc khi Tiêu Tiêu vì như vậy.

      Đầu Tiêu Tiêu bị Ngải Đăng kéo, khi sắp bị kéo hẳn ra Tiêu Tiêu đóng chặt miệng ở đầu “cự long” dùng sức hút hạ xuống, lần này làm cho Ngải Đăng hoàn toàn hỏng mất, phát ra tiếng ngâm, vốn muốn kéo Tiêu Tiêu ra nhưng tay cũng buông lỏng, dục vọng khó nhịn mà giật mình.

      "Ông xã. . . Thoải mái sao?" Tiêu Tiêu há miệng ra, đầu hơi hơi ngẩng lên, bên miệng còn dính lại dải dài màu bạc mỏng, đối với Ngải Đăng vô ý thức liếm liếm môi chút.

      "Bảo bối" Ngải Đăng chịu nổi đôi gò má hồng lên quyến rũ của Tiêu Tiêu, nên lại hung hăng hôn .

      Chờ hai người khó khăn tách nhau ra cự vật trong tay Tiêu Tiêu ngày càng lớn dần, đỉnh tiết ra chút dịch nhờn. Tiêu Tiêu dang chân ra ngồi đùi Ngải Đăng, vén tóc của mình lên, tiếp tục gục xuống hôn vật đáng đó, nước bọt trong nháy mắt thấm ướt vật cứng, Tiêu Tiêu giống như liếm láp cây kẹo que, ngừng phát ra tiếng nước "chụt chụt".

      Cảm giác hô hấp của Ngải Đăng càng ngày càng hổn hển, miệng bị đỉnh chặt cứng gần như thể thở được , hai bên có chút đau đau, bên mút thỏa thích còn bên chăm sóc đến hai viên tròn vo bên dưới, thực mềm mại nhàng và thoải mái, Tiêu Tiêu khiến cho  bất diệc nhạc hồ.(rất vui hay là mải mê quên cả trời đất)

      "Ưm. . . Bảo bối" rốt cục Ngải Đăng cũng bị ngừng kiên trì liếm láp của Tiêu Tiêu mà lên đỉnh vu phong, giống với lên cao trào như ngày thường, lần này phá lệ trở nên dũng mãnh hơn, thậm chí kịp chờ miệng Tiêu Tiêu bứt ra, tinh dịch liền phóng ra ngoài.

      "Khụ. . . Khụ" Tiêu Tiêu chút cũng chuẩn bị, vừa rồi đẩy vật kia lấp đầy cổ họng của mình đến tận sâu bên trong, đột nhiên tiết ra như vậy , bị nghẹn đến ho khan, miệng tràn đầy mùi nam tính của .

      "Bé ngoan" Ngải Đăng kịp hưởng thụ tư vị sau khi hoan ái, quần cũng chưa kịp kéo lên, vội vàng đem Tiêu Tiêu ôm vào  lòng,  lau miệng cho .

      " là khó ăn " Tiêu Tiêu le lưỡi, ra tinh dịch là mang hương vị này a, dinh dính,  nên lời nó có cảm giác gì. Ngải Đăng cầm lấy ly nước đưa cho súc miệng. Nhìn bộ dáng Tiêu Tiêu nhíu mày, Ngải Đăng có chút tự trách.

      "Thoải mái hay ?" Vừa mới chậm quá mức , Tiêu Tiêu lại ngồi bụng Ngải Đăng tò mò truy vấn.

      "Ừm" Ngải Đăng ôm Tiêu Tiêu giống như ôm trẻ con ,đưa đầu tựa vào ngực mình, vừa rồi loại cảm giác đó đủ bù đắp cho mấy tháng vừa rồi chịu nhẫn nhịn nhiều như vậy,   làm cho cảm nhận được tình tràn đầy của Tiêu Tiêu.

      "Là thoải mái hay vậy?" Níu lấy Ngải Đăng, Tiêu Tiêu quyết định truy hỏi kỹ càng việc, chỉ có hấp thụ kinh nghiệm giáo huấn về sau kỹ thuật mới có thể càng ngày càng tốt chứ sao.

      ". . . . . ." Xem ra có bà xã ngây thơ cũng có chút phiền não, chuyện này làm sao mà mở miệng được, ho khan hai tiếng, Ngải Đăng như trước nhìn Tiêu Tiêu vẫn tràn ngập ham muốn học hỏi, nghiêng đầu, ánh mắt được tự nhiên.

      " , " Tiêu Tiêu vươn tay vòng qua đầu Ngải Đăng, bắt buộc phải đối diện với mình.

      "Bé ngoan thích loại nào?" Ngải Đăng quyết định chọn phương thức bảo thủ nhất trả lời .

      Nhắc tới việc này, Tiêu Tiêu liền biến thành mặt ăn khổ qua, kỳ cũng rất muốn a, nhưng Ngải Đăng chắc chắn đồng ý , mình mình muốn có ích gì đâu, cũng thể tự hành động.

      "Làm sao vậy?" Ngải Đăng phát ra cảm xúc Tiêu Tiêu có chút tốt.

      "Bác sĩ còn bao lâu nữa mới có thể  ?" Tiêu Tiêu chạm vào môi Ngải Đăng, lấy đầu lưỡi miêu tả ở phía .

      "1 tháng"

      "A! Còn lâu như vậy a!" Tiêu Tiêu lập tức muốn nhảy dựng lên, đây phải là trong vòng 1 tháng thể dùng tiểu huynh đệ trao đổi với sao.

      "Nhịn được đâu" Tiêu Tiêu mím miệng, vẻ mặt cầu xin, 2 tháng có làm chuyện đó nha.

      " sao" Ngải Đăng còn chưa kịp phản ứng, cứ nghĩ đến Tiêu Tiêu tại vì mà suy nghĩ, nhưng ngay lập tức bị  câu tiếp theo của Tiêu Tiêu làm cho kinh hoảng.

      "Nhưng mà em muốn a!" Tiêu Tiêu nâng mông lên, ở tiểu huynh đệ của Ngải Đăng  nặng nề cọ xát hai cái, muốn a, rất muốn a! Chờ cục cưng sinh ra, Ngải Đăng nhất định phải hảo hảo bồi thường cho mình.

      ". . . . . ." Ngải Đăng khép ánh mắt lại, là cưới phải kẻ dở hơi a, nhưng phải là như vậy sao, có cái gì cái đó, đối với chút giấu diếm.

      Những ngày sau đó, mỗi khi đến thời gian ngủ, Tiêu Tiêu giống bạch tuộc gắt gao  quấn người Ngải Đăng. Ngẫu nhiên còn lấy cái mông của ở nơi nào đó cọ a cọ a, miệng còn tự động phát ra thanh làm người ta mặt đỏ thân run, làm cho Ngải đăng dục hỏa ngút trời bỏ qua.

      Thời gian bốn tháng rưỡi thoắt cái tới, Tiêu Tiêu phải siêu ba chiều, vốn là mời nam giáo sư có kinh nghiệm dày dặn, bất quá Ngải Đăng vừa nhìn thấy mặt liền đen mặt lại, sao có thể để  nam nhân sờ loạn bụng Tiêu Tiêu được! Người nam nhân này già đến nỗi có thể làm cha của Tiêu Tiêu mà vẫn thể cho, vì thế ra lệnh tiếng thay đổi thành nữ bác sĩ.

      Tiêu Tiêu nằm giường nhìn màn hình trước mặt , bác sĩ   bên dùng dụng cụ trượt bụng , bên giải thích hình ảnh màn hình cho Tiêu Tiêu cùng Ngải Đăng.

      "Chỗ này là đầu, còn chỗ này chính là tay" Bác sĩ kiên nhẫn . Trước khi đến đây, chợt nghe đôi vợ chồng trẻ trước mặt có lai lịch , cũng dám qua loa dù chỉ chút, phá lệ mà kiểm tra cẩn thận.

      "A, tay của cục cưng sờ bụng em kìa" đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu nhìn thấy cục cưng của mình, hơi chút, nhưng mà thân thể ngũ quan đều phát dục tốt lắm, có thể thấy ràng cục cưng  duỗi người.

      "Ha ha, phu nhân người xem cái này"

      "Đây là cái gì?"

      "Ha ha, là tiểu JJ, chúc mừng phu nhân và tiên sinh, là con trai"

      Nhìn đứa con trưởng thành khỏe mạnh ở trong bụng Tiêu Tiêu , Ngải Đăng cảm thấy cảm động, cái loại hạnh phúc huyết mạch tương liên  này, vật thể giữ còn có người, Ngải Đăng cũng có chút kích động hôn Tiêu Tiêu, tất cả những điều tốt đẹp này đều là bởi vì có .

      Biết trong bụng cục cưng là con trai, mụ mụ cùng Tiêu Tiêu bắt đầu vì  đứa sắp sinh ra mà chuẩn bị. Phòng cục cưng sắp xếp ở bên cạnh phòng ngủ của Ngải Đăng và Tiêu Tiêu. Vốn Tiêu Tiêu muốn đem toàn bộ phòng đều trải mền mềm mại, nhưng Ngải Đăng cảm thấy con trai thể nuông chiều, cho nên phòng cũng có thay đổi gì lớn, chỉ hơn là có cái giường trẻ con, rèm cửa sổ của phòng đổi thành loại nguyên luyện đặc chế dùng để chống tia tử ngoại, mỗi ngày đều tiêu độc trừ vi khuẩn.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      44. bình an sinh con . . .

      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: B. Cat và Quảng Hằng

      tại Tiêu Tiêu thích nhất là chuyện với  cục cưng trong bụng , ngẫu nhiên em bé trong bụng còn có thể đáp lại . Cảm giác này lần đầu có được sau mấy tháng mang thai , Tiêu Tiêu hưng phấn  ngừng, lôi kéo cánh tay Ngải Đăng đặt lên bụng cùng nhau cảm thụ, nhưng  cục cưng  cho ba ba chút mặt mũi nào, chỉ cần Ngải Đăng đặt tay lên, cục cưng động đậy.

      " xem , cục cưng thích " Tiêu Tiêu nhìn Ngải Đăng đưa ra kết luận, cục cưng bài xích cũng phải thôi, mỗi lần để cho Ngải Đăng cùng cục cưng trao đổi, đều đứng đứng xoay xoay mãi cũng được câu.

      "Hừ" Ngải Đăng hừ lạnh tiếng, rất khinh thường hành vi lấy lòng của đứa con này.

      "Cùng cục cưng vài lời nha, nếu cục cưng sinh ra cũng nhận thức đâu."

      "Nó dám!"

      "Vậy có chút hi vọng nào rồi, mẹ cục cưng ở trong bụng cũng có trí nhớ, biết ai thân thiết với nó"

      " cái gì?" Ngải Đăng nhíu mày, chuyện với cái bụng, thực rất kì quái mà.

      " hãy ba là ba của con, con ở trong bụng mẹ phải ngoan, như thế nha, quá ngu ngốc!" Tiêu Tiêu có chút buồn cười đề nghị , Ngải Đăng với lời buồn nôn luôn hết, đối với cục cưng vốn từ liền nghèo hẳn .

      "Ta là ba của con, con ở trong bụng bé cưng phải nghe ta " Ngải Đăng khô cằn lặp lại lần lời Tiêu Tiêu lời mà ..., thấy thếTiêu Tiêu sửng sốt chút, này có bộ dáng làm ba ba chút nào, giống như là mệnh lệnh. Bất quá lần này cục cưng ở trong bụng lại phản ứng, chân đá xuống, như là khinh thường phản đối.

      Tiêu Tiêu mãi phản ứng, còn đắm chìm ở trong khiếp sợ, chỉ chốc lát sau phát ra tiếng cười to, nào có ai tự nhiên thành như vậy .

      Ngải Đăng nghe Tiêu Tiêu cười , chính mình cũng đỏ mặt, chuyện này quả thực so với đàm phán đầu tư còn khó hơn, ôm chầm Tiêu Tiêu giúp thuận khí, thuận tiện còn trừng mắt nhìn vài lần vào đứa con mà chưa gặp mặt.

      Tiêu Tiêu mang thai được 6 tháng, bụng dần dần phồng lên, nhưng kèm theo là chứng tiền sản u buồn, dù sao tuổi trẻ có kinh nghiệm, tâm lý Tiêu Tiêu sinh ra cảm giác sợ hãi, bắt đầu nằm mơ, trong mơ thấy mình nằm ở gian kín mít, bụng rất đau, quặn đau, muốn gọi Ngải Đăng nhưng   phát ra được chút thanh nào, có thể cảm nhận được bên ngoài có người, nhưng có người nào đến được bên , phía dưới của bắt đầu chảy máu, càng ngày càng chậm rãi đau. . . . . .

      Mỗi lần tỉnh lại, Tiêu Tiêu đều khóc lớn lúc, sợ  mình chết, rốt cuộc cũng đến được với Ngải Đăng, cũng sợ đứa xảy ra chuyện, ôm Ngải Đăng, chút cũng chịu buông ra, vốn nôn nghén nhưng vấn đề ăn uống bình thường cũng bắt đầu xảy ra vấn đề , Tiêu Tiêu bắt đầu mắc bệnh kén ăn, chịu ăn cái gì hết, điều này làm cho cả nhà đều buồn rầu, đặc biệt là Ngải Đăng, căn bản là dám chợp mắt, cả đêm nhìn  Tiêu Tiêu, chỉ cần thấy ngủ mà an ổn liền đánh thức dậy, ngừng an ủi .

      Ngải Đăng mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất cho Tiêu Tiêu, nhưng  Tiêu Tiêu hoàn toàn   phối hợp, vừa thấy được bác sĩ liền sợ hãi, tránh vào trong lòng Ngải Đăng. Loại tình huống này diễn ra càng ngày càng càng ác liệt hơn. Sau đó, Bác sĩ chẩn đoán nếu áp dụng biện pháp giảm bớt loại triệu chứng u buồn này, làm đầu óc cùng nội tạng Tiêu Tiêu ở tình trạng mất cân đối, do đó làm cho chức năng hệ thống tuần hoàn hỗn loạn, như vậy cuống rốn đứt ra, thậm chí nghiêm trọng hơn là thai nhi có thể chết non .

      Cùng Bác sĩ thảo luận việc này, lúc này Ngải Đăng cõng Tiêu Tiêu , nhưng cũng cho biết. Tiêu Tiêu ăn cơm, Ngải Đăng tựa hồ như dỗ dành đứa bé, kiên nhẫn dụ dỗ , từng miếng từng miếng , để tâm trạng lo âu biểu lên mặt. Bác sĩ cho Tiêu Tiêu thuốc chống chứng u buồn, nhưng Tiêu Tiêu chịu uống, sợ những viên thuốc này có tác dụng phụ gây ảnh hưởng đến cục cưng, sợ có thể mất cục cưng, thậm chí cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều người muốn hại cục cưng của .

      Vài ngày sau, Ngải Đăng quyết định mang Tiêu Tiêu ra ngoài, nếu bắt Tiêu Tiêu ở... trong phòng này, chỉ sợ bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Bọn họ đến biên giới Na Uy  ở trấn Will, có bảo vệ cũng có người thân theo, chỉ có hai người bọn họ.

      Ngải Đăng mua căn nhà gỗ dọc ven biển có  2 tầng, phòng ở rất , nhưng bên trong trang trí vô cùng ấm áp, lầu  là phòng khách cùng phòng bếp, lầu 2 là giường lớn hình tròn cùng phòng tắm. Tiêu Tiêu tựa như con chim tung bay, dọc đường thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ. Nơi này và thủ đô giống nhau, có thành phố lớn cũng với nhịp điệu khẩn trương của cuộc sống, người dân ở trấn  bình thường đều dựa vào việc ra khơi bắt cá mà sống hoặc là mua bán trao đổi chút ít.

      Mỗi ngày sáng sớm, trước tiên Ngải Đăng làm bữa sáng, sau đó  đánh thức Tiêu Tiêu. Sau khi ăn xong, hai người cùng nắm nắm tay bãi biển tản bộ, bơi lội, hoặc là mang theo thể nghiệm cuộc sống cây nhà lá vườn, rồi siêu thị mua thức ăn. Hai người tựa như đôi vợ chồng bình dân chân chính , hết thảy đều bình dị thoải mái, tất nhiên Ngải Đăng cũng cấp cho Tiêu Tiêu ít nhiệm vụ, cho vào vườn hoa Mân Côi tưới nước, sau khi cơm nước xong dọn dẹp bàn. Cuộc sống phong phú, Tiêu Tiêu tươi cười cũng nhiều hơn, buổi tối còn thấy những giấc mộng kỳ quái nữa.

      Có đôi lúc Ngải Đăng cũng theo thôn dân ra khơi bắt cá,  Ngải Đăng đem Tiêu Tiêu ủy thác cho người hàng xóm là bác Tô, đó là cụ già mập mạp, luôn mặc trang phục dân tộc Na Uy cùng cái tạp dề bằng vải bông, bác Tô cùng chồng hai người ở thị trấn này, con cái đều công tác ở thành thị rất xa, chỉ có ngày nghỉ mới có thể trở về.

      Cho nên vừa thấy được Tiêu Tiêu  mang bầu, bác Tô rất đặc biệt nhiệt tình. Bình thường chồng mình ra biển, người còn lại cũng tịch mịch, do vậy vừa nghĩ có người ở cùng , cao hứng còn kịp!

      Bác  Tô thấy hai đứa trẻ này nhất định là mới kết hôn, sức kết dính  ngay cả bà lớn tuổi như vậy nhìn còn đỏ mặt, chưa bao giờ gặp qua người chồng thương vợ như vậy. đến chồng của bà, qua hơn nửa đời người rồi mà thấy ông quá lời tâm tình, như Ngải Đăng cùng Tiêu Tiêu mỗi lần đến nhà họ đều quyến luyến rời, hai người vừa ôm lại vừa hôn, giống như sắp còn gặp lại nữa.

      Mỗi lần Ngải Đăng tới đón , Tiêu Tiêu chạy nhanh như bay , tốc độ kia căn bản là giống như phụ nữ mang thai. Nếu phải vướng cái bụng, bà thấy Tiêu Tiêu muốn nhảy lên người Ngải Đăng.

      " Hôm nay chậm 10 phút đó” Tiêu Tiêu ôm thắt lưng Ngải Đăng làm nũng, mặc người là váy dài màu hồng nhạt tuyết, từ phía sau nhìn lại căn bản nhìn ra là phụ nữ có thai, buổi trưa bác Tô mang đến cho hai ổ bánh mì kẹp bơ cùng với hoa tươi mới hái ban sáng.

      "Ừm, hôm nay câu được cá lớn, nên làm trễ nải chút thời gian" Ngải Đăng ôm lấy tiến lên cám ơn bác Tô giúp chăm sóc Tiêu Tiêu.

      "Cảm ơn gì chứ, bác có ai trò chuyện cùng, ước gì Tiêu Tiêu đến đây nhiều chút, đúng rồi, bác hầm bong bóng cá, các cháu mang về , Tiêu Tiêu cần phải bồi bổ"

      ** * *

      Mang thai nhanh chóng đến tháng thứ 10, Tiêu Tiêu rốt cục bị bá tước Ôn Kerr phái người đến đón về, thể để cháu nội ngoan quý giá của ông sanh ở nơi mà y học phát triển này.

      Đến tháng thứ 9, Ngải Đăng bắt đầu khẩn trương cao độ , sợ ngày nào đó Tiêu Tiêu đau bụng sinh, mỗi ngày ra ngoài cũng dám xa, bất quá hoàn hảo là, cục cưng thực nghe lời, ở trong bụng mẹ đúng mười tháng mới ra.

      Tiêu Tiêu giữa trưa ăn cơm xong mới bắt đầu thấy đau, vừa mới run rẩy  trận,  còn để ý,  gần đây luôn đôi lúc như vậy, nhưng sau đó, tần suất đau đớn càng ngày càng cao, Tiêu Tiêu mới mở miệng cho Ngải Đăng, hình như là sắp sinh.

      Người trong nhà hành động rất nhanh, đem Tiêu Tiêu đưa bệnh viện Tảo An Lập, dọc  đường còn có các y tá theo, chỉ mười mấy phút đồng hồ xe chạy đến bệnh viện, Tiêu Tiêu lúc này vẫn có thể vào phòng sinh.

      Trong phòng sinh có bàn mổ, chỉ có cái hồ nước cỡ vừa, đây là kiểu mới nhất trong kỹ thuật sinh nở trong nước, tên như ý nghĩa, là sinh con trong nước. Như vậy có thể giảm bớt nhiều đau đớn trong sinh nở, Tiêu Tiêu rất nhanh được bác sĩ dìu vào trong nước ấm, dựa lưng vào Ngải Đăng để cởi quần, chỉ mặc áo ngực

      Do nước ối trong tử cung của người mẹ và nước trong hồ đều cùng loại, nên cục cưng rời khỏi cơ thể mẹ vẫn có thể thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài. Lúc mới sinh cục cưng bản năng ngừng thở, bị sặc nước, mà dùng nước ấm trong việc sinh nở làm cho sản phụ cảm thấy trấn tĩnh, thúc đẩy cho hai cơ bắp thả lỏng, cổ tử cung cũng mở rộng. Do lực nổi của nước cũng trợ giúp cho cơ thể thấy tự nhiên, dễ dàng cho việc xoay người cũng nghỉ ngơi.

      Tiêu Tiêu sinh rất thuận lợi, cửa mình vừa mở hết cỡ, cục cưng liền nhanh ra, lượng máu chảy cũng nhiều, điều này làm cho Ngải Đăng rất vui mừng, vốn sợ hãi đến mức tận cùng nhưng tâm lập tức đè xuống, đón lấy cục cưng được rửa sạch , nháy mắt cảm giác như được làm ông bố kiêu ngạo.

      Cục cưng mới ra ngoài nước chỉ khóc hai tiếng rồi thực im lặng ngủ trong lòng ba ba, ánh mắt   có mở, cái miệng ngẫu nhiên mấp máy vài cái, khiến cho người được thăng chức làm mẹ như Tiêu Tiêu ngạc nhiên thôi, ngồi giường đùa với con suốt.

      Ông bà ngoại ở ngoài cửa cùng ông nội thấy sốt ruột, vừa rồi ràng nghe được tiếng đứa  khóc, sao bây giờ mãi rồi mà còn đem con ôm ra đưa cho bọn họ nhìn xem, Hà Thanh Lăng gấp đến mức tới lui ở ngoài cửa, ngừng đem lỗ tai áp lên cửa nghe ngóng.

      "Bà tới đây ngồi lát , đứa nhất định có chuyện gì đâu" Bá tước Ôn Kerr mở miệng khuyên nhủ, nhưng lại nắm chặt hai tay ở sau lưng tiết lộ ra rằng ông cũng có cảm xúc khẩn trương.

      "Ai, tôi vừa rồi nên theo vào trong, có tôi ở bên, cũng khiến cho Tiêu Tiêu thêm can đảm"  Hà Thanh Lăng có chút lo lắng, Tiêu Tiêu còn như vậy, biết được rằng khi sinh đẻ rất đau a.

      "Em đừng lo lắng quá, có Ngải Đăng ở bên trong, chúng ta chỉ cần  chờ ôm cháu thôi, ha ha" Loan ba nghĩ tới cháu ngoại, cười lên ha hả, thời gian trôi qua là nhanh, mình cũng làm ông ngoại rồi, nhớ ngày nào đó Tiêu Tiêu mới được sinh ra, mặt mũi đáng vô cùng nhưng lại nhăn nhó, giống như chú khỉ con làm cho người ta đau lòng , vậy  mà chỉ chớp mắt cái, con bảo bối của mình cũng làm mẫu thân rồi.

      Đợi thêm lúc, Tiêu Tiêu mới được Ngải Đăng ôm từ bên trong ra, y phục người thay đổi, thần sắc vững vàng, tinh thần cũng tồi lắm, xem ra có chịu nhiều đau đớn, Hà Thanh Lăng lúc này mới yên lòng lại, lập tức tiếp nhận cháu cưng trong tay hộ lý..

      "Ôi, các người đến xem cháu tôi này, là xinh đẹp, trắng trắng hồng hồng, trong trắng lộ hồng , chút cũng giống cục cưng mới ra sinh" Loan ba ba cũng dám giúp đỡ, sợ làm đau đứa , thấy cục cưng hai má hồng nhuận, mặt cũng chút ngạc nhiên  .

      "Ha ha, cục cưng của chúng ta sinh đủ tháng, đương nhiên là dễ nhìn, bé rất ngoan nha, như vậy liền hiểu được nỗi đau của mẹ, để cho Tiêu Tiêu chịu khổ sở nhiều lắm.” . Hà Thanh Lăng nhìn thấy cục cưng nhịn được thương, đứa bé xinh đẹp như vậy là cháu ngoại của bà a, tốt!

      Bá tước Ôn Kerr cũng lộ ra vẻ tươi cười hiếm khi mới có, cám ơn đối với Tiêu Tiêu, cám ơn vì gia tộc mà sinh cháu đích tôn.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


       Edit: Tiểu Phúc

      Beta: B.Cat và Quảng Hằng


      phải kết thúc

      Đầy tháng của cục cưng là thời điểm tốt để đặt tên, tên tiếng của bé là Ian ,tên tiếng Trung văn là Bảo Loan Kim. Lúc Tiêu Tiêu nghe tên Baby được tuyên bố thiếu chút nữa  ngất , tên này. . . . . . rất. . . . . . rất 囧 a, biết ông thích cháu nội, nhưng cũng thể trắng ra như vậy a, bình thường gọi cũng quen miệng, Tiêu Tiêu liền lấy nhũ danh cho Ian là Đa Ngôn, Đa Ngôn (Đa Ngôn), dễ nghe lại dễ nhớ.

      Đa Ngôn Đa Ngôn trợn tròn mắt, Tiêu Tiêu mới phát ánh mắt của con là màu lam, điều này làm cho thực ngạc nhiên, theo lý thuyết mà hiển nhiên là di truyền, đúng ánh mắt cục cưng được di truyền chủ yếu từ cha mẹ. Chuyện này kể cho Ngải Đăng nghe xong mới biết được, ra trong gia tộc Magnus có truyền thuyết, nghe mấy trăm năm trước có Nhậm gia chủ cưới Nữ Vu, vì cam đoan gia tộc huyết thống  thuần khiết, Nữ Vu làm phép cho tất cả đứa con của gia tộc trưởng đều có được con ngươi màu lam, như vậy gia tộc Magnus đời sau chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhận ra được, tuy truyền thuyết thể chắc chắn xảy ra, nhưng tượng độc đáo này lại tồn tại.

      Có lẽ là do tác dụng dưỡng thai , Đa Ngôn Đa Ngôn so với các bé cùng tuổi trưởng thành sớm chút, giống các đứa rời được mẹ mình, Đa Ngôn Đa Ngôn vừa ra đời liền ngủ mình, Tiêu Tiêu đành lòng, vừa mới bắt đầu cả đêm đều đến nhìn vài lần, sợ cục cưng đá mền, bất quá vài ngày sau Tiêu Tiêu phát , Đa Ngôn Đa Ngôn  đứa bé làm cho người ta ít lo lắng, bao tã nước tiểu ẩm ướt có thể ngủ yên cả đêm.

      Đa Ngôn Đa Ngôn sức ăn rất lớn, sữa của Tiêu Tiêu  căn bản đủ, vì thế mới mấy tháng mà bắt đầu cho bé ăn phụ thêm thức ăn, hơn nữa tâm tư Ngải Đăng luon nghĩ là con mình chiếm lợi ích của mình, mỗi lần Đa Ngôn Đa Ngôn bú sữa đều mút vô cùng lớn tiếng, giống như thị uy với Ngải Đăng, tay kia vẫn còn đặt ở bên ngực kia của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng sửa vài lần, nhưng mỗi lần tay của Đa Ngôn Đa Ngôn bị lấy ra, bé ăn nữa, ngẩng đầu vô tội  nhìn ba ba, cũng khóc làm khó, chỉ là nháy mắt nhìn ba ba, Ngải Đăng nhìn thấy lòng mềm nhũn nên buông tay bé ra, Đa Ngôn Đa Ngôn mới tiếp tục bú.

      Đa Ngôn Đa Ngôn được 7 tháng tuổi là lúc mở miệng kêu mẹ, điều này làm cho Tiêu Tiêu thấy rất đắc ý, cục cưng của mình thực là thông minh a. cảm thấy đứa thời kì này nên nuôi dưỡng tự do như người trưởng thành, cho nên hạn chế hành động nào của Đa Ngôn Đa Ngôn. Câu Tiêu Tiêu thường xuyên nhất, chính là "Đa Ngôn Đa Ngôn, thử xem xem, sờ sờ xem." luôn cổ vũ cục cưng, chỉ cần  nguy hiểm tính mạng cũng ngăn cản Đa Ngôn Đa Ngôn dùng tay bé của mình để nhận thức thế giới.

      Sau khi sinh con, tất cả tâm tư của Tiêu Tiêu  đều đặt lên người Đa Ngôn Đa Ngôn, thể tránh khỏi Ngải Đăng thấy khó chịu, rất quen khi thấy Tiêu Tiêu coi là trung tâm cuộc sống, mỗi ngày Tiêu Tiêu nhắm mắt mở mắt đều còn làm nũng với nữa, mà là mang dép lê vào xem con, điều này làm cho loại cảm giác mất mát, hơn nữa sau khi sinh cục cưng, Ngải Đăng bắt đầu vùi đầu vào công việc và bận rộn công tác, sớm về trễ, cùng Tiêu Tiêu trao đổi càng ngày càng ít.

      Lo lắng của Ngải Đăng cũng làm cho Tiêu Tiêu hiểu, tựa như đối với việc làm mẹ này là việc tự nhiên quan trọng nhất, đứa con sinh ra cũng làm cho Tiêu Tiêu trưởng thành, cảm giác mình càng ngày càng hiểu được nhiều thứ. Rốt cuộc chuyện này duy trì hơn tháng, Ngải Đăng cũng nổi giận, tối hôm đó công tác cả ngày, mệt mỏi về nhà, đợi mãi thấy Tiêu Tiêu nhiệt tình ôm mình, tìm mãi mới thấy ở phòng bếp nấu cháo cho con, Ngải Đăng xanh mặt nhìn Tiêu Tiêu cẩn thận điều chỉnh  khẩu vị và độ ấm, thậm chí  chú ý đến, loại ôn nhu cùng chuyên chú  này lại còn thuộc về , Ngải Đăng mãnh liệt cảm giác thấy có nguy cơ.

      Tiêu Tiêu nấu cháo cà rốt cho con để ăn bù, do mình thể cho con bú đầy đủ nên thấy áy náy, Tiêu Tiêu mỗi ngày đều nấu qua rất nhiều loại thức ăn phụ cho Đa Ngôn Đa Ngôn. chuẩn bị lấy thìa thử xem độ ấm, bị người từ phía sau bế thốc lên, Tiêu Tiêu hét lên tiếng, cầm lấy cánh tay ở bên hông , phát ra là Ngải Đăng mới trầm tĩnh lại.

      Tiêu Tiêu bị Ngải Đăng đường khiêng thẳng trở về phòng, chút cũng để ý đến tay đánh cùng giãy dụa. Bị người ta vác vai có chút khổ sở, đầu hướng xuống đất bị xóc thiếu chút nữa là ói ra. Tiêu Tiêu bị ném lên giường, mặc dù   giường có tấm chăn dầy nhưng cũng rất đau a, nhưng bị người đối đãi tốt như vậy, ngẩng đầu chuẩn bị tức giận, Tiêu Tiêu bị sắc mặt của Ngải Đăng dọa cho chết khiếp.

      chưa từng thấy qua Ngải Đăng tức giận đối với , hôm qua mình chỉ để ý cười nhạo Ngài Đăng chút, còn hôm này làm sao vậy, Tiêu Tiêu thấy cứng miệng, có chút sợ hãi, nghĩ nửa ngày hình như có chỗ nào chọc tới a? !

      ". . . . . . Làm sao vậy?" Tiêu Tiêu run sợ  trong lòng mở miệng hỏi, len lén quan sát khoảng cách từ giường đến cánh cửa, đây là con đường chạy trốn duy nhất.

      Ngải Đăng lời nào, trong lòng chính là giận , bộ dáng rất tức giận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ thành sư tử.

      "Em có làm chuyện gì xấu mà." Tiêu Tiêu nắm chặt quần áo, sợ hãi giải thích, hồi tưởng chút việc làm hôm nay, giống như ra vẻ có.

      Ngải Đăng trừng mắt nhìn trong chốc lát, đột nhiên có chút nhụt chí, căn bản hiểu tức cái gì, nhưng trong lòng mình có  luồng lửa nóng cháy hừng hực, muốn áp thế nào cũng áp nổi..

      "A. . . . . . làm gì, đừng cởi quần áo a" Tiêu Tiêu nhanh chóng ngồi thụp xuống, muốn ngăn cản động tác của Ngải Đăng,bây giờ còn chưa tới buổi tối mà , làm sao lại đem mình cởi sạch thế kia.

      Ngải Đăng cởi hết chỉ còn quần lót, sau đó bắt đầu cởi quần áo của Tiêu Tiêu  .

      "Đừng mà, đừng mà, Đa Ngôn Đa Ngôn vẫn chờ ăn cơm"

      Những lời này hoàn toàn chọc giận Ngải Đăng, tay càng dùng sức, cổ tay Tiêu Tiêu lập tức lên mảnh đỏ ửng, nhìn Ngải Đăng khống chế được, nước mắt liền ở trong hốc mắt dâng lên.

      "Đừng nhắc tên đó nữa!" Ngải Đăng ngăn chặn Tiêu Tiêu, hôn lung tung  lên cổ .

      "Nhắc ai?" Tiêu Tiêu kịp phản ứng, chẳng lẽ  Đa Ngôn Đa Ngôn? Cảm giác khẩu khí của như  về ‘gian phu’ của .

      " được, được, em là của " Ngải Đăng đợi Tiêu Tiêu chuẩn bị tốt, lập tức liền đẩy vào, Tiêu Tiêu kêu lên tiếng, phía dưới trơn nên có chút đau.

      Điên cuồng đến nửa đêm, Ngải Đăng rốt cục thỏa mãn, nhưng vẫn chịu buông ra, cố chấp  đem Tiêu Tiêu ôm vào trong ngực, môi còn ngừng  hôn lên trán của .

      "Bảo bối" Ngải Đăng ôm chặt người  trong lòng, rốt cuộc cũng có  cảm giác an toàn.

      " hôm nay bị làm sao vậy?" Nhìn thời gian còn sớm, mẹ cùng nhóm người làm thấy mình hẳn chăm sóc Đa Ngôn Đa Ngôn giùm  , cũng thấy sốt ruột ngay, đứa tính sau, trước hết phải xử lý chuyện tự nhiên này .

      " có gì" Ngải Đăng dúi đầu vào trước ngực Tiêu Tiêu, mùi hương sữa phả vào mặt, Ngải Đăng tò mò học theo bộ dáng bú sữa, sữa thản nhiên mang ít vị ngọt.

      "Ai. . . . . . chút, đau" so với con có chút cảm giác bất đồng, môi Ngải Đăng mời gọi làm cảm thấy ngứa, hơn nữa răng  đụng vào đầu ngực, cấn  có chút đau.

      Ngải Đăng lần lượt mút sữa hai bên xong rồi mới dừng lại, nhưng đầu vẫn chôn ở bộ ngực lưu luyến ngẩng lên, Tiêu Tiêu vuốt ve  tóc Ngải Đăng, cảm nhận được quyến luyến của , thân thể chậm rãi cũng trầm tĩnh lại, nghĩ biết nguyên nhân khác thường của Ngải Đăng, tính trẻ con của ông xã làm  cảm thấy ấm áp.

      "Ông xã, thực xin lỗi" Tiêu Tiêu hôn lên trán của Ngải Đăng, nhàng .

      "Ừm" Thanh Ngải Đăng rất , giống như trong lồng ngực phát ra, rất .

      "Đa Ngôn Đa Ngôn cũng là con của mà,  thể ghen tị với con" Tiêu Tiêu nâng mặt lên nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Ngải Đăng.

      "Em là của " Ngải Đăng mím môi phản bác, có chút hối hận khi sinh ra tiểu tử thúi kia .

      "Đúng vậy, em là của , nhưng em cũng là mẹ của Đa Ngôn Đa Ngôn " Tiêu Tiêu nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt , là thế giới rộng lớn có chuyện gì là có a, có ai từng thấy qua cha tranh tình cảm của con chưa .

      "Em thương nó còn hơn " Ngải Đăng đầu tiếp tục cọ cọ ở ngực Tiêu Tiêu, than thở rất ràng .

      "Ha ha, chẳng lẽ Đa Ngôn Đa Ngôn sao?" Khóe mắt Tiêu Tiêu tràn đày ý cười , nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường, ôm đầu Ngải Đăng.

      ". . . . . . " qua hơn nửa ngày, Ngải Đăng mới vô lực thừa nhận, cũng rất con.

      "Ngải Đăng, em  Đa Ngôn Đa Ngôn so với giống nhau, có biết , Đa Ngôn Đa Ngôn về sau có vợ chăm sóc nó cả đời, mà em cả đời đều theo "

      Thế giới này chính là như vậy, luôn luôn chỉ có hai người là thích hợp nhất . Lãng mạn là gì? Là tặng hoa? dạo trong mưa? Hay đứng lặng trước lầu ? Nếu hai người thương lẫn nhau, chuyện gì cũng cần làm, chỉ im lặng thôi cũng có cảm giác lãng mạn .

      liền cho biết, việc tốt đẹp như vậy  nên trốn tránh.

      Đó là chuyện cổ tích, chuyện cổ tích có kết thúc.

      Lời cuối truyện

      Sở dĩ có cái tên này vì tác giả bảo là còn vài phiên ngoại nữa, mình cũng nhờ Ngọc Quỳnh tìm giúp nhưng thực ra những phiên ngoại đó ko viết về cặp đôi ày nên mình ko ed tiếp nữa. Thế là hoàn rồi đó các bạn, câu chuyện tình quá mức ngọt ngào, ko có sóng gió cũng có cảnh ngược đến tối trời tối đất.ĐÂY chỉ là viên kẹo ngọt ngào dành cho những ai dấn thân vào cuộc sống có khoảng thời gian lãng mạn. Theo ý mình, nó là câu chuyện ko thực đầy màu hồng nên kén người đọc. Nhưng vs mình có đôi khi, sau lớp bụi mờ của cuộc sống đến đây để ngửi chút ngọt ngào của lãng mạn cũng là điều nên có để đầu óc thanh than hơn.

      Cuộc sống thực vốn có quá nhiều trần trụi, nên khi bạn đến đây hãy để văn chương làm đẹp cho cuộc đời của bạn để giúp bạn tự tin hơn chút trong cuộc đời của mình.Và chúc cho những ai, luôn giữ tình mình luôn tươi đẹp. Những ai chưa và sắp hãy tìm cho mình được màu hồng trong dời.

      Thân!!!

      Quảng Hằng

      P/S: Bộ này làm ebook nhé, nhưng mình ko giữ bản word, nên mình nhờ Khuyên gõ lại những bản làm pic, nên các bạn đừng hối.

      Nhắc lại lần nữa, truyện nhà mình đều làm ebook, nhưng khi nào mình chưa hứa, vì ai cũng muốn cầm tay quyển ebook ko lỗi đúng ko, bản wp mình có đôi khi chưa được chỉnh sửa cẩn thận, nên mình chỉnh sửa xong rồi đăng.

    5. lhngan0401

      lhngan0401 Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      37
      Bạn ơi... Có chương lỗi rồi... Chương 8 nhé, mình vẫn đọc nên chắc còn lỗi ...
      Cám ơn bạn nhé
      eloite thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :