Quyển 2: Hiềm khích tiêu tan Chương 1: Sắp tới khai giảng, Bạch Lập Nhân đem theo hành lý đơn giản, ba mẹ đích thân đưa đến tận sân ga xe lửa. Bạch mẹ vẫn như cũ lo lắng lải nhải: “Lập Nhân, nhớ kỹ nhất định phải ăn no mặc ấm, có chuyện gì phải ngay cho mẹ biết!” “Được ạ.” gật đầu. “Đứa bé này, ràng sợ bẩn lại còn đánh cược cái gì, có máy bay ngồi kiên quyết ngồi xe lửa.” Bạch mẹ thở dài. Đứa con mình sinh sạch bao nhiêu, bà làm mẹ sao có thể biết. Đoán chừng thằng bé này dọc đường nhất định có biện pháp nào nghỉ ngơi tốt được. Ba dượng cũng căn dặn : “Lập Nhân, nên quá tiết kiệm, cần phải giữ ý, cần tiền cứ với ba.” cười , gật đầu lễ phép lại khách khí: “Ba, xin lỗi lãng phí vé máy bay và thời gian của ba.” “ có việc gì, có việc gì, dù sao cũng là vé máy bay giá rẻ chẳng có gì quý!” Ba dượng thà xoa tay, bị đứa con riêng này mực áy náy tỏ ra xấu hổ. Mặc dù vé giá rẻ của hãng hàng Xuân Thu bay Thượng Hại có 99 đồng nhưng ông phải mất rất nhiều sức lực mới xếp hàng mua được. Vậy mà nghĩ tới, tại sân bay Lập Nhân lại gặp phải ba ruột và bà mẹ kế hồ ly tinh cùng nhau đưa tiễn đứa con riêng của bà ta. Lúc đó bọn họ nhìn thấy Tiết Khiêm Quân trong gia cảnh tốt đẹp, từ thiếu niên gầy yếu lớn lên ôn hòa, khiêm tốn, lần này Tiết Khiêm Quân xuất ngoại để học nghiên cứu. Nhìn ba ruột cùng hồ ly tinh đối “con trai” hỏi han ân cần, nhìn nhà “quân địch” vì người được lợi, gà chó cũng hưởng lợi theo, Bạch Lập Nhân cứng người, mặt đầy buồn nôn quay người luôn. Bởi vì muốn cùng bọn họ đợi tại cùng sân bay, Bạch Lập Nhân thay đổi ý định, ngồi xe lửa. “Ba, con và mấy người bạn cùng nhau lập trình máy tính, tuy thu nhập hạn chế nhưng tiền học phí và sinh hoạt có vấn đề gì.” tươi cười nhàn nhạt gạt . là con riêng, biết xấu hổ cũng thể xòe tay hướng ba dượng đòi tiền. Thời điểm trung học bắt đầu vạch kế hoạch làm việc, dự định tới đại học làm, mà lúc học cấp ba, “theo đuổi” Liêu Diệu Diệu ngoài ý muốn nhận được tư cách cử học càng làm cho thuận lợi ít. Biết con riêng có lòng tự trọng mạnh mẽ, ba dượng cũng miễn cưỡng, đưa vé xe lửa cho : “Vé này cũng được, nhớ tự chăm sóc bản thân.” Bạch Lập Nhân tùy tiện nhìn lướt qua vé xe lửa, quả nhiên là toa giường nằm. Bởi vì sợ đông, sợ bẩn, chán ghét cùng người khác tiếp xúc thân thể, thời điểm ba dượng chủ động thay xếp hàng mua vé, dự đoán được. Thực ra cần, công nhân chỉ dựa vào sửa chữa xe đạp mà sống có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Cố nén chứng thích sạch , chủ động cầm bàn tay đen đen của ba dượng, các ngón tay tẩy thế nào cũng sạch: “Ba, mong ba chăm sóc tốt mẹ con.” Có lẽ là thực sợ, cho dù ba năm này, người đàn ông thà phúc hậu, giản dị này đối đãi với mẹ con bọn như thế nào, từng việc đều ghi trong mắt nhưng chung quy lại vẫn duy trì thái độ nghi ngờ. Dù sao nếu như phải muốn nuôi dưỡng , phải bởi vì đóng nổi học phí mà để con trai tạm nghỉ học ở nhà năm tự đọc sách người mẹ suốt đời kiên trinh bước nữa, hơn nữa lại còn cấp tốc gả cho người công nhân. “Con trai, con đừng lo lắng cho mẹ.” Mẹ dùng bàn tay mảnh khảnh ôm bờ vai , tiếng động nhàng cho mình rất tốt. Mẹ là người phụ nữ lương thiện vừa bé vừa yếu ớt, từng vì muốn bảo toàn gia đình hoàn chỉnh cho con cái mà ủy khuất đồng ý chồng có vợ bé. Thế nhưng thế giới này, người lui bước người khác tiến tấc. Mẹ nhu nhược và nhường nhịn đổi lấy được chút thương tiếc nào từ ba , trái lại ba càng thêm dung túng, hồ ly tinh càng ra sức làm mưa làm gió đầu mẹ, muốn nhổ cỏ tận gốc. Khi 12 tuổi, sạch như vậy, từng nhân nhượng ba mà chịu xăm hình cũng là vì mẹ. Thế nhưng nỗ lực của mẹ con đổi lấy bất cứ kết quả nào. Người kia , Chân Chân muốn chịu ủy khuất, xin lỗi. Cho nên lòng muốn ly hôn, nhiều lần bức bách trước mặt mẹ , thậm chí đồng ý biến thành hành hung. từng cho rằng, kiên quyết bỏ trốn theo mẹ làm cho người đàn ông kia vì coi trọng huyết thống có cơ hội thanh tỉnh. Thế nhưng mọi việc đều phải, ba ngày rơi vào tay “ nữ” dâm ác, tâm trí sớm mê loạn. Cám bã thực chỉ có thể là cám bã mà thôi, chỉ cần “ nữ” ở bên gối “thổi ”, cho dù con trai cũng phải của quý, nó muốn để nó , chúng ta có Khiêm Quân, hơn nữa ngày nào đó chúng ta cũng có kết tinh của tình , đến lúc đó có người kế thừa nghiệp. Chỉ câu đó, và mẹ rơi vào cảnh nghèo túng, ngói che đầu, thành tích luôn luôn xuất sắc vậy mà đọc nổi sách, em đáng của vì ngày đêm khóc kêu gọi tìm bọn họ mà gặp mưa phát sốt bị viêm màng não qua đời, những cái này ba đều phớt lờ coi thường. nhìn mẹ trải qua cuộc sống đau khổ cùng thống khổ, mới qua tuổi bốn mươi mà như bà lão tàn tạ, : “Mẹ bảo trọng, đừng làm cho con lo nghĩ mẹ.” mẹ . Tình trong mắt chỉ là phần rất của đời người, cho dù thích người đáng và hờn dỗi nhưng cũng thể vì San San mà rời khỏi mẹ . Bởi vì lo lắng. Cho dù thực quá thống khổ. Vẫy tay từ biệt mẹ và ba dượng, tìm số toa được ghi vé. Bước lên xe lửa, tìm được giường nằm của mình, Bạch Lập Nhân trước lấy chăn của mình trải ra giường sau lại lấy áo gối duy nhất xử lý tốt những vết bẩn do dùng chung tàu gối đầu. Giọng điệu thở dài, rửa tay xong trở về. Cái phòng đối diện lúc nãy có người giường giờ có người quấn quít lấy chăn, đưa lưng về phía , nằm ở bên trong. mở tạp chí ra muốn giết thời gian. "Ô ô ô…….." giống như con mèo phát , tiếng khóc kiềm nến ô ô, như có như bay vào lỗ tai . Chương 2: Ô ô ô. Bạch Lập Nhân cầm tạp chí, xoay lưng qua. Ô ô ô. chậm rãi lật xem tạp chí, tờ lại tờ. Ô ô ô. Ô ô ô. Rốt cuộc có xong hay a ! ! ! Đem cái chăn dính đầy vi khuẩn đá xa, cuộn áo khoác lên người, mang tai nghe điện thoại nghe nhạc. Ô ô ô ô ô ô. Ô ô ô ô ô ô. Ô ô ô ô ô ô. Người cùng phòng kia, vẫn khóc. Rất nhanh đến giờ cơm, mua cặp lồng tiện lợi, dùng nước sôi trần nóng đôi đũa duy nhất nóng lên, bắt đầu dùng cơm. Ô ô ô ô ô ô. Ô ô ô ô ô ô. Người đối diện vẫn che chăn, khóc thương tâm. Chuyện đó đả kích lớn như vậy sao? Nhìn vẫn sống tốt đó thôi. “Chàng trai, phải các cháu quen nhau sao?” ông chú giường hỏi . Bởi vì muốn ngừng khóc, con mắt hồng hồng giống tiểu bạch thỏ, vừa đứng dậy nhìn thấy giường đối diện lại bị kích thích đến phát khóc. “Là bạn học.” cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng cơm. “Vậy dù sao cậu cũng nên an ủi bé đó.” Ông giường đối diện bên thấy kỳ quái. “ quen.” Mí mắt cũng nâng lên, cầm đôi đũa lấy rau cần bên trong hộp thức ăn nhanh. ghét ăn rau cần, chẳng có vị gì, giống như ăn cỏ. Lúc đó bên đối diện khóc vài tiếng liền nghe ra thanh ……. duyên phận đáng chết này! đương nhiên biết vì sao khóc. Đỗ San San và Đan Thiếu cùng nhau nước ngoài. Hay cách khác, bạn và bạn trai ở cùng chỗ cùng nơi. Nửa tháng trước, Đỗ San San gọi điện thoại cho , cho cơ hội lựa chọn cuối cùng, thuận tiện thêm Đan Thiếu là lựa chọn sau. “Em đây là ý gì?” Lúc đó ngữ điệu u ám. “Em là, nếu như gật đầu đồng ý, em cùng Đan Thiếu cùng nhau nước ngoài, sau đó chúng em ở trọ cùng nơi.” Đỗ San San đem ý tứ thể ràng. San san từ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đương nhiên tính cố chấp cũng rất được nuông chiều. Ngày trước thế nào lại vô cùng nuông chiều cái tính thiên kim tiểu thư kia, trí nhớ từ khi quen biết cứ thế chồng chéo về. Năm ấy em mất, khắp nơi thế giới dường như đều đen tối, là San San giúp vượt qua suy sụp, đả kích lớn nhất, thống khổ nhiều nhất năm kia. cho rằng là đóa hoa Giải ngữ, loại hoa đẹp đẽ và thanh tịnh nhất trần gian. Vì vậy bọn họ bắt đầu gặp gỡ. “Em nên lợi dụng Đan Thiếu để làm thống khổ.” mặt chút thay đổi trả lời: “Trong thế giới của em, có phải người nào cũng phải chiều theo em mà sống? Nếu như vậy, cho Đỗ San San em biết, cho dù thống khổ, cũng giống như thằng ngốc nhận chi phối của em.” “Em hiểu gì! Thế nhưng nếu đồng ý, em vĩnh viễn liên lạc với , đánh mất em, đem em đẩy vào lòng người đàn ông khác.” Đỗ San San kêu to, nghĩ muốn kích động . Thế nhưng. “Tùy em.” ngắt điện thoại. Những đoạn ngắn trong trí nhớ về khiến con ngươi mắt như những ngôi sao lạnh hờ hững. Nếu như phải do Liêu Diệu Diệu “bênh vực kẻ yếu” cũng rơi xuống kết cục như vậy. Tốt, nếu như Đỗ San San nhất định phải lừa gạt tên đàn ông làm vật biểu diễn, có thể bắt cóc Đan Thiếu như vậy coi như thuận tiện xả ngụm tức. Muốn thất tình, mọi người cùng nhau chịu ! Dù sao chính là lòng dạ hẹp hòi, coi trọng việc trả thù. Ô ô ô ô ô ô. Ô ô ô ô ô ô. Ô ô ô ô ô ô. Buổi tối 6 giờ, Liêu Diệu Diệu vẫn khóc. nhìn xuống đồng hồ đeo tay. rất giỏi! Khóc đến gần 7 giờ. “ bạn, nếu là bạn học, cậu làm ơn an ủi ta !” Hai vị giường bị ầm ĩ đến sắp vỡ đầu. Thực ra, cũng sắp chịu nổi nữa! Tháo tai nghe điện thoại xuống, giọng rất vang: “Này, Liêu Diệu Diệu, cậu còn khóc nữa, tôi ném cậu ra ngoài!” Mau đến Thượng Hải, nên làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố. khóc cần coi đánh rắm sao! từng thề, vì người con trai đáng giá đó chỉ cho phép khổ sở ba ngày. Hôm nay là ngày cuối cùng. Ở nhà vì e ngại mẹ và A Vu, dám khóc nhiều, tại ở xe lửa cũng thể khóc sao? Vậy mua vé giường nằm làm gì chứ, chính là muốn khóc cho sảng khoái! Diệu Diệu trừng . Đều do Bạch Lập Nhân, bạn chạy tới quyến rũ bạn trai ! Nhưng là…. cũng là người bị hại. Diệu Diệu nghẹn ngào, biết, chuyện này nguyên do nơi nào, trắng ra chính là sai rồi. Đỗ San San là cố ý chọn Đan Thiếu chính là vì muốn khổ sở. “Đồ tiện lợi, đồ tiện lợi!” Tiếng xe đẩy rao hạng lại nổi lên. Bạch Lập Nhân giương tay, mua cho hai người. có thể nén giận như thế, làm ơn đừng khóc nữa! có thể để cho yên tĩnh chút? Mỗi người phần, cũng quản có ăn hay , đẩy lên trước mặt còn mình bắt đầu dùng cơm. Cùng học ba năm rưỡi, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Sờ sờ cái bụng, hình như thực có chút đói bụng, Diệu Diệu có loại cảm giác như trải qua mấy đời. Lại là rau cần!!! Bạch Lập Nhân mặt đầy chán ghét đem rau cần bỏ hết sang bên. Nhưng là lần này tương đối may mắn, bỏ hết rau cần xong phát hầu như chẳng còn cái gì. cúi đầu, bỏ ra đặc sản Ôn Châu mà mẹ đưa cho mang Thượng Hải – cá thu khô, gắp ra mấy khúc. Vị thức ăn thủy sản cá thu khô đặc biệt truyền đến mũi Diệu Diệu. ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lọ cá thu khô, cái dạ dày lại càng thêm đói bụng bắt đầu thầm gọi. rất thích ăn cái này nhưng mà lần nào mẹ rang cũng được như thế này, giống với lọ của Bạch Lập Nhân, ánh vàng rực rỡ, nhìn thôi thấy ngon. Bị thẳng thừng nhìn chằm chằm, Bạch Lập Nhân ăn mấy khúc thực được tự nhiên, tức giận chụp đôi đũa: “Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì!” Khi người thất tình rất cần thức ăn ngon an ủi, đặc biệt loại này nhất định phải dựa vào kỹ thuật chế biến đặc biệt, ra khỏi Ôn Châu muốn ăn cũng có, nhìn cũng thấy. “Mình muốn ăn cái này!” Diệu Diệu mặt dày. Trong lòng , liều mạng tự an ủi mình, bạn Bạch Lập Nhân bắt cóc bạn trai , giờ muốn ăn cái này, tuyệt quá đáng, tuyệt quá đáng. Bạch Lập Nhân trừng , ánh mắt gần như xem là bệnh tâm thần. Mặc kệ! Diệu Diệu cầm lấy đôi đũa lập tức "tấn công" vào cái lọ còn chưa kịp đậy nắp. khúc cá thu khô bị thành công gắp mất. Bạch Lập Nhân liền cầm đôi đũa đánh , hai người lạch cạch lộp bộp, chiếc đũa tại trung khoa tay múa chân vài cái, chỉ thấy nhanh nhẹn "vèo" tiếng, hơi gắp bỏ vào miệng mình. A a a a! Quá mặn. giương cả khuôn mặt diễm lệ, thống khổ xoay xoay thành đống. A / a / a / a! may! Quên mất cá thu khô thể nuốt ngụm. Thấy bộ dạng suy yếu của , chút bóng dáng hình tượng “tuyệt đẹp” thường ngày cũng có. Bạch Lập Nhân nén được phì cười, cư nhiên nở nụ cười.
Chương 3: Từ xe lửa bước xuống, Diệu Diệu đứng ở cửa ra vào chờ xe taxi. Dù sao cũng thất tình nên cần phải cẩn thận dè dặt nhân nhượng ai, kiêng nể ai. Con mắt Diệu Diệu sưng đỏ đáng sợ, nhưng được làm được, vừa đến Thượng Hải liền bao giờ vì ai rơi nước mắt nữa. Cách đó xa Bạch Lập Nhân cũng đợi xe taxi. Ngược lại, hành lý nhiều như Diệu Diệu chỉ là chịu nổi thân thể bị thịt dán sát xe bus. Bởi vì xe lửa vừa đến, chỗ nào cũng có người chờ xe, chỗ lại chỗ, thấy vậy Diệu Diệu chỉ có thể hướng tới chỗ Bạch Lập Nhân: “Bạn học Bạch, chúng ta cùng chung xe .” Cùng chung mục đích lại có thể tiết kiệm kinh tế vừa có thể giảm thiểu số lượng xe tăng lên trong khi thiếu xe, hơn nữa muốn thông qua tiền taxi có thể trả lại cho tiền hộp cơm tiện lợi tàu. “ cần.” Bạch Lập Nhân chỉ nhàn nhạt liếc cái, lạnh lùng quay đầu , tiếp tục chờ xe. thích cùng loại nữ sinh như tiếp xúc nhiều quá. Cho dù xe lửa từng cảm giác chớp mắt cái, thực ra Liêu Diệu Diệu là người rất dễ ở chung. Bị làm cho thực xấu hổ, Diệu Diệu có chút tức giận: "Bạn học Bạch, mình đề nghị cậu tốt nhất đọc cuốn sách!" lạnh nhạt nhìn . "Kiêu Hãnh và Định Kiến!" Diệu Diệu . A? thoáng cái khều khều lông mày. cần tình , nhất là đối với loại người có tiêu chuẩn “khuôn mặt họa thủy” như . Nhưng là Diệu Diệu lại : “Chúng ta còn trẻ, cần miễn cưỡng chính mình cùng người đáng ghét bắt tay thân thiện, tất cả mọi người vốn có chút bốc đồng! Nhưng là kiêu ngạo tự phụ có thể mang đến cho tuổi trẻ chúng ta cái gì? Ra ngoài xã hội, nếu như muốn có chỗ đứng, nếu như muốn thành công, kiêu ngạo tự phụ chỉ có thể trở thành chướng ngại vật, loại hậu quả xấu này, chúng ta có thể tiếp nhận nổi sao?” xong, Diệu Diệu nổi giận đùng đùng lôi kéo hành lý bỏ . mặt đầy chấn động nhìn Diệu Diệu, phảng phất khó có thể tin, loại lời này có thể từ trong miệng nữ sinh ngực to não kia ra. Bạch Lập Nhân ánh mắt trở nên phức tạp. sân bay, Tiết Khiêm Quân ôn nhuận hòa hiếu tạm biệt từng người, màn chói mắt như vậy lại trở lại trong đầu . Trước đây, người đàn bà kia mang theo đứa con của mình, trong miệng cần “nhân vật mục tiêu” phụ trách, trở thành “ phần” của người đàn ông có gia đình, sau đó bà ta cùng đứa trẻ của mình từng giọt từng giọt bắt đầu ăn mòn hạnh phúc gia đình “nhân vật mục tiêu”, khi địa vị của bà ta cùng người vợ chính thức ngang nhau, cuối cùng kích, mong được công nhận thân phận hợp pháp, chuẩn bị sinh cho người đàn ông kia , hai đứa trẻ. Ở giữa trường đấu, Tiết Khiêm Quân sắm vai gì? hết sức nhu thuận, hết sức nổi trội khiến ba liên tục ca ngợi tán thưởng , cảm thấy điều kiện như vậy có thể khẳng định chữa lành vết thương của mình. Mà Bạch Lập Nhân thua ở nơi nào? Thua ở từ quá ngạo mạn làm cho người khác thể thích được. Đúng lúc này, chiếc xe taxi đỗ trước mặt Liêu Diệu Diệu, mở cửa xe, Bạch Lập Nhân nhanh chân bước lên, vẻ mặt có chút ăn khớp: “Bạn học…. Vậy cùng nhau .” Diệu Diệu cảm thấy quả thực quái lạ. . . . Từ sau đó, kỳ học năm hai đại học, Bạch Lập Nhân “tính nết đại biến”, đột nhiên trở nên “sôi nổi”. tham gia rất nhiều đoàn thể xã hội, hay chui vào các buổi hội họp sinh viên, ngay cả các buổi thi đấu diễn thuyết, biện luận cũng có bỏ qua, trường học rất nhiều văn kiện hoạt động đều là đặt bút viết. Dần dần, giành được rất nhiều ca ngợi và khẳng định, bạn bè càng ngày càng nhiều, bình luận của các sinh viên đối với cũng từ “lạnh lùng” biến thành “rộng rãi”, từ “quỷ bực bội” thành dễ ở chung. Diệu Diệu mỗi khi nghe hồi lại bị lần lôi đến, trong mắt , cái tên gia hỏa kia có khả năng bị thất tình kích thích đến độ đó, giống như , toàn bộ học kỳ tinh thần cũng sống lại. Chỉ là cách thức biểu của tên gia hỏa kia giống người bình thường. Nhưng là chính là vì như vậy, khiến cho toàn bộ phòng ngủ các được lợi ít. Học kỳ ấy, Ninh Ninh đột nhiên phát mình gặp cơn lốc “tình đích thực” tập kích, từ sau khi người nào đó hùng cứu mỹ nhân, ta say mê đến hết thuốc chữa, si mê cực độ. Vì thế, còn nhân cách, mất mặt xấu hổ theo đuổi ngược lại, trong trường học khí thế hừng hực mãnh liệt thiêu đốt. Đổi lại nếu là trước kia, Bạch Lập Nhân nhất định cười nhạt, chỉ là tại Bạch Lập Nhân vẫn như cũ ‘kính nhi chi viễn’ nhưng giống như “hiền lành” cho ta: “Bạn học, ngại, xin đừng dựa gần như thế, mũi mình mẫn cảm.” Ý chỉ, nước hoa Ninh Ninh vị quá nồng. OK, vì “tình đích thực”, dùng nước hoa chỉ là chút hi sinh nho . Vì vậy Ninh Ninh ném tất cả các lọ nước hoa. Nhưng là mới được mấy ngày lại có vấn đề phát sinh. “Bạn học, cậu vài ngày chưa tắm à?” Bạch Lập Nhân cau mày lại câu làm cho Ninh Ninh được hỏi mặt mày biến sắc. Bắt đầu từ ngày đó, sau khi cơm tối, Diệu Diệu các xách thùng nước chuẩn bị vào phòng tắm, Ninh Ninh liền hoảng hốt ồn ào: “Các chị em, các chị em! Cùng nhau a!” Sau đó, chắc tại quen nhìn thấy Ninh Ninh như vậy, muốn tháo xuống vẻ ngoài giờ của ta, có bạn học quen biết tệ với Bạch Lập Nhân câu vào lỗ tai : “Ninh Ninh kia a, chưa bao giờ giặt nội y, nghe các nữ sinh , đều là Liêu Diệu Diệu chịu nổi giặt hộ.” Lúc đó Bạch Lập Nhân ăn, thiếu chút nữa bị sặc canh. Sau đó, mỗi lần gặp phải Diệu Diệu và Ninh Ninh, ánh mắt liền rất quái dị. Ninh Ninh biết từ ai biết được tin này, chịu nổi kích thích lớn này khóc rống hồi, rút kinh nghiệm xương máu. Vì vậy……… Ngày toàn bộ phòng ngủ trở nên sạch đẹp tới, từ đấy về sau cuộc sống bắt đầu trở nên tinh thần khoan khoái, tâm tình vui sướng. Hiểu Vũ và Hạ Thiên bắt đầu cảm thấy Bạch Lập Nhân dường như cũng phải người đáng ghét như vậy, đương nhiên bao gồm cả người bị đầu độc sâu vô cùng Ninh Ninh, Diệu Diệu cũng cảm thấy như vậy. Năm hai, Hiểu Vũ và Tiểu Vĩ kết giao. Tiểu Vĩ và Bạch Lập Nhân là bạn cùng phòng, vì vậy “hai nhà” thỉnh thoảng hoạt động cùng chỗ, quan hệ hai nhà dần dần sát vào, quan hệ Bạch Lập Nhân và Diệu Diệu cũng gần như hiềm khích tiêu tan. Chương 4: Ngày 13 tháng bảy lịch là sinh nhật Diệu Diệu. A Vu hết nhiệm vụ, thừa dịp mẹ Diệu Diệu để ý, chuồn ra ngoài, muốn tìm tỷ tỷ chơi. Tháng bảy hàng năm, khắp nơi mảng u ám, các nhóm tiểu quỷ cảm thấy rất thảnh thơi, vui sướng tháng. A Vu có lập tức tìm tỷ tỷ, trái lại tìm nơi chơi đùa, tới lui, có chút lạc đường tới công viên tình nhân. Chỉ thấy nhiều các cặp tình nhân sát lại chỗ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau cọ xát, A Vu ngồi chồm hổm trước mặt bọn họ hết tới lại , bất kể làm bao nhiêu cái mặt quỷ bọn họ hoàn toàn nhìn thấy. Đương nhiên, mẹ Diệu Diệu vì có thể thông linh mới có thể cảm giác được , mà tỷ tỷ có bí mật, đó chính là mắt trái của và người thường khác nhau, có thể thấy quỷ. A Vui nhảy tới nhảy lui, nhảy mệt mỏi, cũng trò chuyện. là linh thể đầu thai, mẹ Diệu Diệu Mao Sơn học thuật câu hồn đại pháp mới có thể làm cho hồn phách thành công bám vào vật thể, có thể sống sót thế gian. Chỉ là quá quạnh vì tìm được bạn chơi. Từ sau khi tỷ tỷ rời khỏi, cơ bản ngủ ngày ngủ đêm, chỉ khi mẹ Diệu Diệu cần tới mới có thể niệm phù chú đánh thức . A Vui rất thông minh, luôn luôn vâng dạ, tuyệt đối cò kè mặc cả, nhưng là chuyện mẹ Diệu Diệu đồng ý với lại chậm chạp làm được. Nhìn người người đều có bạn chơi, A Vui cảm thấy ai oán. cũng muốn nhanh chút tìm người vợ, người bạn. Đột nhiên A Vui cảm thấy từ trường quanh mình rất dị thường, liếc mắt nhìn qua, chỗ bên hồ gần trường học tản ra rất lớn khí màu đen. Có đồng loại ! Có đồng loại ! Cũng là hồn phách được đầu thai! A Vui hết sức hưng phấn, nhanh chân lẹ bước nhàng qua. Thế nhưng khi bay tới địa điểm đó, A Vui liền thất vọng rồi. Chỉ thấy bên hồ, người tuổi còn trẻ đứng đó, là , thoạt nhìn cùng độ tuổi với tỷ tỷ, so độ lớn với chút cũng “ xứng”. Chỉ là sườn mặt đó vô cùng mỹ lệ, A Vu chớp mắt, hi vọng ấy có thể co lại chút để cho mang về nhà. Cũng cảm giác được có “đồng loại”, quay đầu lại thấy ràng người đến. A Vu lui lui đầu, cố lấy dũng khí, muốn tiến lên bắt chuyện, nghĩ thuận tiện hỏi chút xem ấy có thể thu lại hay . Chợt thấy, con mắt mở ra lớn, đôi con mắt hẹp dài đột nhiên nứt toác ra, phân lòng trắng đen, trông như muốn rớt ra ngoài, môi đỏ tươi nứt đến vành tai, khuôn mặt trở nên dữ tợn vô cùng. A. “A, quỷ a!” A Vu bị hù chết, xoay người bỏ chạy. Là ác linh! Là oán hận chất chứa rất sâu, ác linh hung hãn! hít sâu hơi, A Vu càng chạy càng chậm, phía sau dường như có cỗ chất khí túm trở lại. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ ………" A Vu bắt đầu kêu thảm thiết. . . . A vu dường như khóc. Diệu Diệu sớm trải chăn ngủ, cảm thấy cả người nao nao. trận gió thổi qua, thổi trúng chiếc chuông gió bên giường rung lên thanh “linh linh”. Ninh Ninh xoa kem lên chân, xoa được bên còn quên đem chân mình giơ lên cao, cước đạp người Diệu Diệu, tùy ý sờ loạn bùa hộ mệnh người , tự mình thưởng thức cái chân xinh đẹp tựa như ánh trăng ôm gương tự chiếu. “Diệu Diệu, hôm nay có phải sinh nhật cậu a?” Hạ Thiên hỏi . “Ừ.” Diệu Diệu cả người tâm thần yên. “ ư! Mình gọi cho Hiểu Vũ, gọi cậu ấy sớm chút hẹn hò trở về, chúng ta mấy người mời khách, xem đâu tụ họp ăn uống!” Hạ Thiên liền hành động, lập tức cầm điện thoại gọi cho Hiểu Vũ. “Nếu muốn tụ họp ăn uống, đương nhiên càng nhiều người càng tốt, nhớ phải bảo toàn bộ bạn học cùng phòng Tiểu Vĩ cùng nhau a!” Ninh Ninh mắt sáng lên, bỏ qua bất cứ cơ hội, vội vàng từ bùa hộ mệnh thu chân lại, quên tăng thêm ‘toàn bộ bạn học cùng phòng’ này. Hạ Thiên mắt trợn trắng đảo lộn, bất quá coi hơn năm, Ninh Ninh “sạch ” phần , cũng thèm so đo với nàng hoa tâm vọng tưởng này. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . Có quỷ a, mau cứu mạng, A Vu sợ quỷ! A vu rất sợ quỷ!" Diệu Diệu vẫn loáng thoáng nghe được thanh khóc của A Vu. thậm chí có thể cảm nhận được toàn thân A Vu ẩm ướt bên hồ cạnh trường học, chậm chạp, có cái bóng đen gì đó rục rịch phía sau , nghĩ muốn đem ăn sạch . Đại quỷ ăn tiểu quỷ ! ! ! trận khẩn trương. vừa vào trường từng nghe câu chuyện được kể lại, trong hồ gần trường học có người chết. N năm trước, từng có đàn chị vì tình tự sát. Bởi vì tự sát mà chết, hồn phách tại cõi rất bị khinh bỉ, thường thường ở dưới đó vô cùng “thảm hại”, chỉ được đầu thai mà hơn nữa mỗi ngày bị người ta phỉ nhổ, đánh đập, loại hồn phách này thường thường oán hận chất chứa rất sâu. khi có cơ hội bỏ chạy, chạy trốn gặp chuyện may chút, ăn chút “đồ” cho hả phẫn nộ, cho đến khi lần nữa bị đầu trâu mặt ngựa bắt . tại…………. Cho nên, bình thường chưa bao giờ chạy loạn, bất kể phải chạy bao lâu, đều cố sức tránh cái vị trí bên hồ kia. “Diệu Diệu, cậu đâu, muốn tụ họp ăn uống ?” Hạ Thiên ở phía sau kêu to. Điện thoại thông rồi a. “Hiểu Vũ, hôm nay là sinh nhật Diệu Diệu, mặc kệ, cậu phải làm cho bọn Tiểu Vĩ cùng nhau đến!” Hai bên trái phải vẫn có người nháy mắt với , Hạ Thiên thể làm gì khác hơn đành : “Bất kể thế nào, cậu phải làm cho Đại Vĩ nghĩ ra biện pháp gì đó, đem Bạch Lập Nhân cùng , có người nghĩ muốn làm sói lang tấn công dê!” Diệu Diệu nhát gan, cũng giống như những nữ sinh bình thường khác vừa thấy quỷ chân nhuyễn. Khi A Vu vừa tới nhà , sợ gần như dám bước chân ra khỏi phòng bước, nhưng là qua nhiều năm như vậy, cũng giống như em trai của mình vậy. Diệu Diệu vừa vội vàng chạy hướng tới vị trí bên hồ, vừa đem theo chiếc bùa hộ mệnh treo ở bên giường chạy vội .
Chương 5: Bởi vì Diệu Diệu sinh vào tháng bảy lịch nên thân thể thuộc dạng cực kỳ hư, vốn dễ dàng trêu ghẹo đến “người khác”. Khi còn bé vẫn ngây ngốc vì sao vừa đến tháng bảy xung quanh có nhiều thứ gì đó phiêu loạn khắp nơi. Trưởng thành, mới bừng tỉnh ngộ ra, hóa ra mình có con mắt dương. Người thực biết gì mới là may mắn. chạy vội tới bên hồ, thực thấy A Vu hôn mê mặt đất. Phía sau A Vu có quỷ tà giương ra cái miệng lớn đầy bồn máu………….. Quả nhiên có ác linh! Quỷ cũng chia làm hai loại, loại chính là bay tới bay lui, lắc lư khắp nơi mà thôi, loại ….. ác đến muốn “ăn” người! ràng bây giờ gặp loại thứ hai, sợ nhất là loại này. "Thiên linh linh địa linh linh, về , dương về dương, quỷ thần ma mau lui tán!" Run run, Diệu Diệu mở ra bùa hộ mệnh, giương giọng hô to thần chú. Bên trong bùa hộ mệnh của , mẹ tăng thêm câu thần chú rất mạnh, bình thường ma quỷ quái vốn dám tới gần. thế nào, nhà làm nghề gì chứ, mưa dầm thấm đất, nghe nhiều cũng có mấy chiêu. Ở giữa trung, đạo tia sáng đánh tới cái ác linh miệng đầy bồn máu kia, làm cho hồn phách tà bị dọa sợ lui vài thước. Khuôn mặt diễm lệ của Diệu Diệu nhếch lên cười. Khách khách. Chuyện lạ phát sinh. Bùa trong tay giống như đèn điện bị chập mạch, đạo ánh sáng kia lúc sáng lúc tối. Sau đó tia sáng kia dần dần biến mất. Xung quanh khôi phục mảng tối đen, tháng bảy lịch, khí trời mùa hè nóng bức nhưng lúc này lạnh thấu xướng. Diệu Diệu cứng họng. Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy? Còn để cho người ta sống! Bùa chú lại có thể bị chập mạch?! “A Vu, nhanh chút tỉnh !” Diệu Diệu liều mạng đến bên A Vu lay động. Nhưng mà A Vu toàn thân đều là nước, lay thế nào cũng vẫn hôn mê. Khi hồn phách toàn thân đều là nước, đại diện cho, từ trường rất yếu, yếu đến mức nếu bảo vệ tốt biến mất. Nguyên là thân quỷ kia bị dọa đến bỗng nhiên đứng yên bất động bởi vì đạo ánh sáng kia biến mất mà hưng phấn bắt đầu bò lại. Chỉ thấy Diệu Diệu sốt ruột muốn A Vui tỉnh lại, tà dữ tợn kia từ miệng cổ họng phun ra cỗ khí mạnh mẽ tới. Đầu Diệu Diệu trận choáng váng. Có loại ảo giác bắt đầu xuất , phảng phất có vô số quỷ ảnh, hướng nhào tới, các tiếng the thé, tiếng cười hô hố của quỷ tới gần, thanh nhanh chóng như thổi móng vuốt sắc nhọn vào gương mặt . Da thịt xung quanh tản ra cỗ khí lạnh rùng mình. Thân thể phảng phất mất khống chế, Diệu Diệu ngã chỏng gọng mặt đất. Tay chân thể nhúc nhích được chút nào, ngực mỗi lần hô hấp lên xuống đều cảm thấy khó khăn. Chỉ thấy hồn phách ma tà nhàng lướt qua đây, môi đỏ tươi nứt đến tận mang tai mở ra rồi bất thình lình hút cái. Diệu Diệu cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, lục phủ ngũ tạng giống như bị người ta cắn nát. hồn kia ăn thấy có tư vị, sớm đem ba hồn bảy vía của Diệu Diệu nuốt vào bụng hai hồn phách. Người tính cách ngay thẳng thà, hồn phách cũng sạch , mùi vị tinh khiết làm cho hồn lưu luyến tới lui vì vậy ràng có lòng tham lam, đôi tay khô héo lôi kéo Diệu Diệu, đem tới nơi u thâm ám. Xung quanh đều là mùi máu tươi. Chỉ thấy thân thể A Vu chậm rãi biến mất. Tốt, rốt cuộc kéo dài thời gian thành công, mẹ cuối cùng phát thấy A Vu, bắt đầu làm phép gọi quỷ. Thế nhưng. Đường Hoàng Tuyền, đoạn dương, cầu Nại Hà, độ vong hồn…….. Đột nhiên, tiếng u ám rất rồi lại giọng hát mê hoặc lòng người chui vào lỗ tai Diệu Diệu khiến tâm hồn của dần dần sắp rời khỏi thân thể, rơi trầm luân, như sắp ngã vào thế giới khác……… Ai tới cứu , ai tới cứu ? ……… ... Chương 6: Bạch Lập Nhân từ thư viện ra. Vừa rồi nhận được điện thoại của bạn cùng phòng Tiểu Vĩ, nghe hôm nay là sinh nhật của Liêu Diệu Diệu, mọi người chuẩn bị tụ tập chút. Thành mà , cảm thấy rất nhàm chán, dù sao và Liêu Diệu Diệu quen cũng thân. Nhưng là gần đây có ý tưởng, cần Tiểu Vĩ “hỗ trợ”, cũng cần mấy bạn học nữ “hỗ trợ”, đặc biệt “nhìn trúng” Liêu Diệu Diệu. Ba mẹ Tiểu Vĩ đều là đại gia giới địa ốc, tiền nhiều đếm xuể chỉ biết tích trữ trong ngân hàng. Mà thể phủ nhận, bộ dạng Liêu Diệu Diệu là xinh đẹp mỹ miều, có thể dễ dàng làm đàn ông rục rịch ngóc đầu dậy nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thời gian còn kịp nữa rồi, bởi vì có việc cầu giúp đỡ, lại muốn lưu lại ấn tượng tốt với mọi người nên chuẩn bị chạy đường tắt tới chỗ mọi người hẹn, quán ven đường bên ngoài trường học. qua ven hồ. Đột nhiên cái mũi nhạy cảm của ngửi được cỗ mùi vị thối nát khiến người khác buồn nôn. nghi hoặc ngẩng đầu, lại phát bên hồ đen kịt có bóng dáng vàng nhạt nằm thẳng đờ ở đó. đến gần vừa nhìn thấy là Liêu Diệu Diệu bày ra tư thế hình chữ đại “thong dong” nằm ở ven hồ. Tắm trăng? Có bệnh à, cho rằng mình là công chúa sao! “Liêu Diệu Diệu, cậu quá đáng, đám người thay cậu tổ chức sinh nhật, cậu lại đem mình trốn ở nơi này!” Đùa giỡn à? Ngữ khí hết sức khách sáo. Rất kỳ quái, hơn năm, rất nỗ lực khắc chế bản thân nhưng là vẫn rất thích Liêu Diệu Diệu. Khả năng, thế giới này có loại người gọi là kẻ thù truyền kiếp. Cảnh vật chung quanh trống vắng yên tĩnh, thanh chuyện hoảng hốt thổi vào tai , đem sức mạnh vẫn túm Diệu Diệu ngừng kéo xuống ngạc nhiên mà dừng lại. Bỗng dung, mắt trái Diệu Diệu thấy toàn bộ bên hồ trở nên vàng rực. hồn kia muốn tiếp tục cắn nuốt hồn phách của bị nóng bỏng nhe răng trợn mắt. “Này, Liêu Diệu Diệu.” Bạch Lập Nhân tiến gần thêm bước nữa. Nhiệt độ bốn phía rất mạnh. Chịu nổi nhiệt độ này nữa, hồn kia bị nóng đến mức cả người bốc hơi nước, lập tức kêu thảm tiếng, bay nhanh lên mà chạy. Diệu Diệu thở phì phò, thái dương thấm ra những giọt mồ hôi. Quá tốt. Quá tốt. "Bạch. . ." dùng thanh rất , cảm kích kêu lên. thần kì! Bạch Lập Nhân rốt cuộc nhìn ra có chút bất thường, hướng đến gần chút: “Rốt cuộc là cậu ở đây tắm trăng? Hay thân thể tốt?” thân thể tốt báo tin cho bạn cùng phòng của tới đón. Nhất thời, bởi vì tới gần, Diệu Diệu cảm thấy hai hồn phách trong cơ thể bị mất giống như có ánh sáng ấm áp sáng lạn nhảy vào. thoải mái. Dương nam. Bề ngoài vừa lạnh nhạt vừa kiêu ngạo Bạch Lập Nhân lại có thể là dương nam, dương khí cực mạnh! ý thức xông vào trong não . Được cứu rồi ! Được cứu rồi ! “Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Tất cả mọi người chuẩn bị sinh nhật cho cậu!” Bạch Lập Nhân kiềm chế vui. cần buổi tiệc sinh nhật này, thừa dịp bầu khí tốt, “tự nhiên” lại “vui mừng” đưa ra “đề xuất” của bản thân. Cho nên, cho phát bệnh! Nếu như có thể, khiêng cũng phải khiêng sinh nhật. Sinh nhật? Ha ha, đoán chừng đây là sinh nhật vô cùng thê thảm của . mất hai hồn phách, đoán chừng dù hôm nay sống lại cũng khẳng định qua được Halloween năm nay. Trừ phi ……… "Bạch, Lập, Nhân. . . Cậu có, chuẩn bị, quà, cho mình sao?" Diệu Diệu vẫn nằm mặt đất, rất tốn sức hỏi với giọng đứt quãng. “Được, cậu muốn cái gì?” Còn có người da mặt dày như vậy sao? Bạch Lập Nhân hoàn toàn hết chỗ rồi, bất quá vẫn còn thông minh giả bộ kiên trì mạnh mẽ hỏi. Nếu dám muốn, chỉ cần quá đáng đưa cho . “Mình muốn, mình muốn……” Diệu Diệu gượng ép ngoắc ngoắc ngón tay. “Cậu muốn cái gì?” quá , Bạch Lập Nhân thể làm gì khác hơn là cúi người xuống. “Mình muốn mượn cậu hơi!” Mục tiêu tới gần, khao khát đối nhau khiến Diệu Diệu cưỡng chế đạo đức cứt chó và tâm tư nhục nhã, điệu bộ sét đánh kịp bưng tai, ôm lấy cổ . Bạch Lập Nhân kinh ngạc, có tính thích sạch , nhíu mày, muốn mạnh mẽ đẩy ra. Diệu Diệu tốc độ nhanh hơn, dùng hết tất cả sức lực còn sót lại, đè cái gáy lại, nhanh chóng đem hơi thở u ám của mình đặt môi mỏng của . A a a a a ! ( vì sao a a cũng thể cùng nhau a. . . . . ) rất nhanh dùng lưỡi quấy nhiễu khoang miệng , khiến chỉ có thể mở miệng, làm cho mình thuận lợi dùng lực lại dùng lực mạnh mẽ hút hơi thở của . thuộc về cực . Trong nhân gian, cực cực dương vốn là do trời đất tạo nên để hài hòa. Khí “hài hòa” từ miệng kia khiến toàn thân khôi phục ấm áp, ánh sáng lóng lánh lao vào bảo vệ ba hồn năm phách còn lại của , để quỷ khác dễ dàng phát , muốn bắt nạt “ hoàn chỉnh” giờ lại dễ dàng có được thứ đó người. Miệng hấp dương khí rất sâu, tràn đầy phế tạng, thậm chí bởi vì quá tham lam thiếu chút nữa nghẹn chết. Bạch Lập Nhân trừng mắt, môi truyền đến sức nặng cùng cảm xúc ướt át xác thực như vậy, chân đến khiến cỗ buồn nôn, khẩn cấp vội vàng tuôn ra trong lòng, mà Liêu Diệu Diệu này lại có thể giống như đỉa lao vào bám víu , dùng sức mạnh mẽ hôn , dùng lực thế nào bỏ cũng ra. Ngược lại đáng giận chính là, thậm chí có thể cảm giác được buồn nôn, khoang miệng đều là nước bọt của Liêu Diệu Diệu. Phẫn nộ, cầm bả vai , dùng vũ lực mạnh mẽ bỏ ra. “Ba” tiếng. Diệu Diệu mặt cười méo ra, lần nữa chấm đất, bên hông truyền đến trận đau nhức, “trộm hương” làm cho người bị “xâm phạm” tức giận quẳng ngã qua vai.
Chương 7: nuốt nước bọt của ! lần nghĩ lại lần buồn nôn, đánh răng ít nhất mười lần, ném ít nhất cũng năm bàn chải đánh răng, Bạch Lập Nhân bực bội gần như đêm ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, bạn cùng phòng quan hệ tệ với Tiểu Vĩ thấy ở toilet ngơ ngác nửa ngày, vẫn còn súc miệng, nhịn được trêu ghẹo: “Có muốn mua cho cậu nước súc miệng ?” sớm mua! Nhưng thực muốn lại trở thành đề tại cho các sinh viên tiêu khiển, dù sao hôm qua, thời điểm báo tin cho nhóm người kia tới đón Liêu Diệu Diệu, mọi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt mờ ám. Ngày hôm nay, hết lần này tới lần khác, trong lúc tự học, Liêu Diệu Diệu vẫn còn chủ động sát lại qua đây. “Cậu muốn làm gì?” Bạch Lập Nhân thầm tức giận, dựa vào hơn năm nay vất vả mới tạo dựng được hình tượng giờ muốn biểu thói ngạo mạn quá ràng. Các bạn học cười trộm, tự động nhường ra chỗ trống, Diệu Diệu cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng đến mức da mặt dày ngồi bên cạnh Bạch Lập Nhân. biết, các bạn học nghĩ cái gì, hôm qua Ninh Ninh vẫn bởi vì chuyện này thiếu chút nữa cùng đánh nhau, nhưng là hoàn toàn có lựa chọn. Hôm nay là mười bốn lịch, bên ngoài quỷ hồn càng ngày càng nhiều, cho dù có ngụm dương khí của Bạch Lập Nhân cũng chỉ có thể tạm thời bảo vệ hồn phách của mình, nhưng dám đảm bảo gặp phải lại các “thế lực ác”. Bây giờ khẳng định rất dễ bị quỷ quấy rầy. Cho nên thể làm gì khác hơn là rơi lệ tiếp nhận cổ vũ của nhóm bạn cùng phòng “cạnh tranh công bằng” với Ninh Ninh. “Cậu đừng có như nàng dâu , được ?” Diệu Diệu rầu rĩ trong lòng muốn ói máu. Nếu như phải là vì “ánh vàng rực rỡ” kia, mới cần phải trơ mặt biết xấu hổ dính tới. cũng rất tổn thất, có phải hay ! Nếu như ánh mắt có thể làm người ta đông lạnh, Diệu Diệu sớm bị đóng thành băng tuyết ngàn năm. “Được rồi, hôm qua là mình xin lỗi cậu, chiếm tiện nghi của cậu!” Diệu Diệu chân thành xin lỗi. Bốn phía tất cả mọi người kéo căng lỗ tai, Bạch Lập Nhân vẫn còn đọc sách, khuôn mặt có chút lạnh nhạt. Còn tức giận? Có lầm hay ! Cho dù thực cưỡng hôn nhưng là loại chuyện này phải con đều bị tổn thất nhiều hơn sao? “Đừng tức giận được ? Cũng phải nụ hôn đầu tiên của cậu, thứ lỗi cho mình, đừng tính toán!” Diệu Diệu dùng thanh các bạn học nghe được, ăn khép lép. Đại thiếu gia trân quý này, sau này, bọn cũng dám mạo phạm nữa. Bạch Lập Nhân nghiêm mặt lạnh lùng, lộ ra dáng điệu cứng ngắc quái dị. “Nghe cậu hi vọng mấy người Ninh Ninh chụp vài tấm hình làm sản phẩm tuyên truyền sách?” Diệu Diệu chủ động đưa ra việc này. “Ừ.” Bạch Lập Nhân đáp lấy lệ. “Cậu xem mình được ? Nếu được, mình cũng thay cậu làm công!” Diệu Diệu tự vỗ vỗ mình, chủ động xin giết giặc. Đáy mắt Bạch Lập Nhân chợt lóe lên ánh sáng. Từ đến lớn, Diệu Diệu chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, ngày cẩn thận "chiếm" , trả về gấp bội, lương tâm bất an. Để có thể làm cho mình ngủ được an ổn: “Mình cần trả thù lao, coi như là nghĩa vụ giúp đỡ, mình càng có cầu hẹn hò như là Ninh Ninh, mình chỉ đơn thuần giúp đỡ bạn bè!” Con mắt Bạch Lập Nhân cuối cùng chịu nhìn , giọng điệu trở nên rất khách sáo: “Chúng ta trưởng thành, tôi nghĩ cách muốn chuẩn bị nền móng sau này gây dựng nghiệp, tôi và Tiểu Vĩ trình bày thương hiệu mới, hình thức là gia công các nhãn hiệu, thành lập công ty , tôi phụ trách quản lý, sản xuất, mở rộng, tài chính, Tiểu Vĩ phụ trách marketing, tại chúng tôi làm trước mấy bản sổ tay tuyên truyền, nay chúng tôi cần bạn học có ít dung mạo trắng trẻo khỏe mạnh làm người mẫu.” “Chỉ cần quá hở hang, mình vấn đề gì!” Diệu Diệu tức giận mặc cả . như vậy, Bạch Lập Nhân khách sáo nữa, định bụng đem lợi dụng triệt để: “Sản phẩm đầu tiên của chúng tôi có hàng loạt, rất thích hợp với hình tượng của cậu, cần cậu giúp đỡ.” "Được a, thành vấn đề!" Diệu Diệu hơi đáp ứng. “Tốt lắm, hoan nghênh cậu gia nhập vào kế hoạch gây dựng nghiệp của tôi.” Chần chờ giây, Bạch Lập Nhân vươn tay hướng . Quá tốt! Mạng của được bảo vệ, trước khi hai hồn phách của quay về, rốt cuộc có lý do chính đáng theo đại thiếu gia trân quý này! kiên định cầm tay Bạch Lập Nhân. Về sau, mỗi khi Diệu Diệu nghĩ đến, cảm thấy mình lúc đó quả thực rất ngây thơ ngu ngốc. Tay và tay chỉ là đụng chạm hai giây mà thôi, Bạch Lập Nhân thu hồi tay lại, dùng vị trí góc độ nhìn thấy được, rút ra khăn tay lau khô các ngón tay bị chạm qua. Chương 8: Sáu năm này, đặc biệt sợ nhìn thấy quỷ, hơn nữa, quỷ cũng đặc biệt thích dây dưa . May là có hai loại vũ khí thần bí. Diệu Diệu kìm lòng nổi sờ sờ cái bùa hộ mệnh vẫn đeo cổ. “Chị Diệu Diệu, tập tranh chân dung của người này là chị à, chụp xinh đẹp!” Tiểu Ứng cầm mấy sách tranh tuyên truyền của công ty mấy năm trước gào to. Trước đây kiểu tóc của chị Diệu Diệu là kiểu mì sợi đơn thuần giống các sinh viên khác, bây giờ chị Diệu Diệu đem đầu nhuộm thành màu nâu, tóc quăn cuộn sóng, thoạt nhìn so với trước kia càng thêm bộ dạng dễ trêu chọc đào hoa. Diệu Diệu thở dài, cũng lật xem tập tranh còn lưu vết tích tuổi thanh xuân qua của mình. Hai năm cả lớn lẫn , mọi người làm gì cũng đều cùng chỗ, thế nhưng gần tới tốt nghiệp rất nhiều vấn đề thực tế phải lo lắng. Tiểu Vĩ và Hiểu Vũ phải chia tay. Hạ Thiên phải lo chạy tiền đồ. Ninh Ninh thể ở bên Bạch Lập Nhân, cho tới nay lúc gần lúc xa, dự định ở lại Thượng Hải. Chỉ còn lại . “Chị Diệu Diệu, rốt cuộc lúc đó chị chiếm tiện nghi gì của tổng giám đốc mà để cho tổng giám đốc lợi dụng chị thành như thế này?” Mới nửa ngày Tiểu Ứng đổi xưng hô từ thư ký Liêu biến thành chị Diệu Diệu khá là thân thiết. tới điểm ấy, cũng rất nghi ngờ. phải chỉ nuốt hơi thở của sao? Lúc đó cũng bị báo ứng tới rất buồn nôn vì cẩn thận nuốt nước bọt của , có thành ý xin lỗi như thế…… Nhiều khi, bọn họ nghi ngờ Bạch Lập Nhân vì cố năm đó cố ý chỉnh . “Chị Diệu Diệu, thực ra……” Tiểu Ứng do dự chút, vẫn còn cẩn thận thử: “Chị có từng nghĩ qua công ty khác làm việc ? Dù sao với năng lực của chị, em cảm thấy nên lưu lại chỗ a.” Hai năm trước thực rất gian khổ, có bất cứ công nhân nào, chỉ có và mấy bạn cùng phòng cùng Bạch Lập Nhân và Tiểu Vĩ. Mỗi lần tiếp nhận “nhiệm vụ”, giả làm thư ký, Ninh Ninh giả làm nhân viên tiêu thụ, Hiểu Vũ các mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, lại mời tới ít bạn học cùng nhau chơi chiến thuật biển người, như vậy lần lại lần vượt qua sóng gió. Năm thứ ba công ty, gần tới lễ tốt nghiệp mọi người mỗi người phương, cuối cùng xuất phát từ đủ loại yếu tố lo lắng, Bạch Lập Nhân và Tiểu Vĩ nhất trí quyết định chấm dứt văn phòng làm việc ở Thượng Hải dời về Ôn Châu, nơi có đất dụng võ. Lúc đó công ty có chút vốn hoạt động, vì vậy sau khi quay về Ôn Châu, bọn họ chính thức kết thúc nghiệp gia công nhãn hiệu bước vào chiến trường thực . Diệu Diệu muốn xa gia đình, ở lại Thượng Hải làm việc cho nên lập tức lại bị bọn họ lừa gạt công ty mới. Bởi vì càng tiếp xúc bọn họ phát có thể chịu khổ rất giỏi. Vì vậy những ngày nóng lực tháng bảy tháng tám, liên tục chạy giữa hai nơi thị trường và công ty, chạy cả ngày dưới nắng. Ngày đó công ty là gian phòng chung cư, vài tầng là phân xưởng sản xuất, tầng cao nhất là vị trí phòng làm việc của mọi người. Khi đó và Bạch Lập Nhân mồ hôi nhễ nhại, làm việc tại tầng cao nhất trong mùa hè nóng bức có điều hòa chỉ có vài cái quạt điện. Chuyện gì cũng sứt đầu mẻ trán, Tiểu Vĩ gặp nóng thấy bóng dáng đâu, Bạch Lập Nhân tính khí quá đáng, gần như toàn bộ đều là “ ” ôm tất cả công việc hành chính đến mức thoi thóp ngắc ngoải, vừa mới rảnh cái lại bị Bạch Lập Nhân đuổi tới phân xưởng nhìn chăm chăm vào dây chuyền sản xuất với công nhân. Năm thứ tư, tình hình công ty dần dần được cải thiện. Nhưng muốn ở lại làm cu li nữa. Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, cho dù là đại thiếu gia trân quý cũng hấp dẫn bước chân của , muốn ra thế giới bên ngoài xem lần, xông xáo lần. Liêu Diệu Diệu, an tâm ở lại, tôi và Tiểu Vĩ quyết định cho 3% cổ phần danh nghĩa. Năm thứ năm. Công ty ngừng lớn mạnh, con số mặt sổ sách càng làm càng xinh đẹp, nhưng lại được chia phân tiền hoa hồng nào. Bạch Lập Nhân , tất cả tiền vốn phải dùng vào nơi có thể phát huy hiệu quả tốt nhất, cho nên bọn họ di chuyển nhà xưởng, mở rộng doanh nghiệp. nhìn được tham vọng của bọn họ nhưng nhìn được tương lai mình, vì vậy Diệu Diệu lại giãy dụa suy nghĩ từ chức. Liêu Diệu Diệu, có phải vẫn thất bại trong các mối quan hệ, gặp được người đàn ông thích hợp? Lo lắng mình phải sống độc tới cuối đời lại ngói che đầu? vừa mới đệ đơn xin từ chức, Bạch Lập Nhân câu đầu tiên chọc tới lo lắng bấy lâu của . Vài năm lại đây, bất kể Diệu Diệu gặp gỡ bao nhiêu bạn trai cũng đều phải người tốt đẹp gì, chính là “tới cửa” cước đá trở lại. ở lại, ngộ nhỡ gả được, chờ già rồi, tôi mua cho cái nhà. Tuy rằng Bạch Lập Nhân là cái tên đáng ghét như vậy, chưa đợi đến lúc “già”, càng chưa mua cho nhà ở lớn bao nhiêu, thế nhưng quả thực rất thông minh vẽ ra miếng bánh lớn hướng về giá cả nhà ở Ôn Châu này, lại cố gắng để bị lừa, lần nữa ở lại. “Tôi tiếp tục ở lại chỗ này, cống hiến cho tổng giám đốc!” Nhịn xuống nội tâm muốn thổ huyết, thể nhiễu loạn lòng quân, Diệu Diệu cùng người mới thề thốt. Có lẽ vẻ mặt của quá giả, Tiểu Ứng cẩn thận xác nhận lần thứ hai: “Chị Diệu Diệu, chị thực phải vì thích tổng giám đốc mới ở lại chứ?” Lại hỏi như vậy! Diêu Diệu nghiêm mặt với người mới: “Tiểu Ứng, em nghe ……. quy định đầu tiên của công ty, chuyện đương trong văn phòng!” nghi ngờ, cái quy định này Bạch Lập Nhân đề ra căn bản chính là phòng bị . Dù sao có tích cưỡng hôn ghi lại tốt. Nhưng lòng của , là…….. “Dù đàn ông thế giới này chết sạch, chỉ còn lại mình Bạch Lập Nhân, Liêu Diệu Diệu ta tuyệt đối bao giờ ủy khuất mình!”
Chương 9: Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc. “Đây là văn kiện của cửa hàng thứ 103 xin gia nhập thương hiệu của chúng ta, đối phương mong chúng ta bớt lo lắng, đem toàn bộ đại lý Vũ Hán giao cho bọn họ.” Tiểu Vĩ đem tư liệu cho xem qua. Sáu năm trước, thời điểm công ty vừa mới thành lập, Tiểu Vĩ là đại cổ đông có quyền định đoạt, Bạch Lập Nhân vì thực lực tài chính đủ chỉ có phần cổ phần. Thế nhưng sau sáu năm phát triển, cổ phần Bạch Lập Nhân sắp ngang bằng với Tiểu Vĩ. “OK. Mình sắp xếp thời gian cùng Diệu Diệu bay qua đó, quan sát thị trường và đánh giá thực lực của đối phương.” hơi đáp ứng. Vài năm nay, cơ bản đều là và Diệu Diệu làm việc, ít khi làm phiền đến vị chủ tịch Tiểu Vĩ này. “Xem ra cậu càng ngày càng tín nhiệm Liêu Diệu Diệu, cùng ta càng ngày càng ăn nhịp!” Hiếm khi tóm được cơ hội, Tiểu Vĩ mỉm cười trêu ghẹo : “Lúc nào ‘tinh thần’ ăn nhịp? nam quả nữ cùng nhau, cơ hội tốt a……”. Liêu Diệu Diệu bây giờ so với trước kia càng thêm vẻ quyến rũ, tùy tùy tiện tiện ánh mắt liền so với mật đào càng mê người hơn, thân là đàn ông có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, Tiểu Vĩ cảm thấy có đôi khi ngay cả mình cũng nhịn được, đối với chuyện nam nữ thể tùy tiện châm lửa. “Chúng mình là cấp và cấp dưới, quan hệ chỉ là thuần túy công việc, đừng ‘lệch’ ra như thế.” Bạch Lập Nhân cầm ra PDA xem lịch làm việc, xác định ngày công tác. Thời điểm mới vừa làm việc cùng nhau, quả thực tương đối để ý tới hành động của Liêu Diệu Diệu bên cạnh , thấy thế nào cũng được tự nhiên, chung quy do cảm thấy bộ dạng “tục”, nhìn rất vừa mắt. Thế nhưng ở chung thời gian, trải qua quan sát dò xét, bắt đầu khẳng định, Liêu Diệu Diệu chính là người ngực to “não” nhưng ngược lại là người có thể giao phó các nhiệm vụ cơ mật. mở lịch làm việc của mấy ngày, toàn bộ đều kín hết. Buổi tối hôm nay ăn chiêu đãi với đại lý Bắc Kinh, buổi tối ngày mai hẹn với quan chức cục thuế vụ, buổi tối ngày kia hội doanh nhân mở tiệc quyên tiền từ thiện… ba ngày sau ….. có buổi hẹn gặp mặt. “Ba ngày sau, mình và Diệu Diệu bay Vũ Hán.” xác định hành trình. Người qua lại gặp gỡ, mối liên quan giữa quan hệ và lợi ích lúc nào cũng phải gắn bó hỗ trợ lẫn nhau, hành tẩu thương trường càng phải quan hệ tốt với quan chức mới có thể “trời yên biển lặng”. Về phần gặp mặt…… tin mình có thể có cách trấn an mẹ. Tiểu Vĩ cũng thấy lịch làm việc của , kinh ngạc hiếu kỳ: “Cậu và đối phương gặp mặt lần trước tan rồi à? Lần này lại là lý do gì?” “ ta nghi ngờ mình đồng tính luyến ái.” hí hoáy PDA, cũng ngẩng đầu lên. “Cậu lại làm gì khiến người ta tổn thương tự ái hả?” Tiểu Vĩ đỡ trán, cười to. “Tay là bộ phận rất bẩn của cơ thể người, có cần lúc nào cũng phải nắm ? Hôn môi rất mất vệ sinh, mình sao biết được có bị truyền bệnh cho hay ?” Những cái khác lại càng cần phải . “Mình bảo ta cung cấp báo cáo sức khỏe ta trở mặt.” Nếu như cưới vợ là quá trình sống chết con người cũng phải trải qua cầu này của quá mức ? Tiểu Vĩ cười đến khí huyết thông, càng cười càng xiêu vẹo: “Cậu kiểm đông kiểm tây, chọn chọn lựa lựa, cũng 27 tuổi rồi, còn như vậy nữa, mình thấy cậu cả đời phải làm kiếp xử nam vinh danh tổ tông! Bằng , cậu ban phát tấm lòng hảo tâm, theo thư ký Liêu !” Liêu Diệu Diệu thầm mến Bạch Lập Nhân, thậm chí phát triển đến mức ‘Bá vương ngạnh thượng cung’(tức QJ-cưỡng gian đó ^^) vươn ‘ma chưởng’ cưỡng hôn đối phương, sau bị quẳng ngã qua vai, chuyện này ở đại học mọi người đều biết. “Bệnh thần kinh.” Bạch Lập Nhân vui. Xử nam làm sao, mất mặt mất mặt, còn phải ngại sao? Vừa nghĩ đến cùng với cơ thể người xa lạ tiếp xúc thân mật, liền toàn thân lông dựng đứng. “Suy nghĩ chút, cậu vì công ty, hi sinh cái tôi tập thể được lợi.” Tiểu Vĩ che miệng cười trộm. Thực ra, ta cũng từng len lén “trêu chọc” Liêu Diệu Diệu nhưng Liêu Diệu Diệu lấy lý do bao giờ dính líu cùng bạn trai cũ của bạn cùng phòng, cự tuyệt . Nhưng cái này khẳng định là mượn cớ, trắng ra, Liêu Diệu Diệu đối với Bạch Lập Nhân chính là tuyệt đối chung tình. Điểm ấy, chắc chắn Bạch Lập Nhân cũng biết. “Cậu hãy nghe cho kỹ, cho dù thế giới này con đều chết sạch, Bạch Lập Nhân mình tuyệt đối bao giờ Liêu Diệu Diệu.” Bạch Lập Nhân đen mặt, nghiêm túc . Mấy năm nay, hiềm khích của với Liêu Diệu Diệu tiêu tan, cùng chỗ có thể được, thế nhưng chỉ là công việc, công việc! OK? “Nghe tối nay Liêu Diệu Diệu lại gặp mặt, cậu có cảm giác mất mát ?” Tiểu Vĩ tiếp tục trêu chọc . Nếu như Bạch Lập Nhân là chuyên gia bại trận trong tình trường Liêu Diệu Diệu cũng là nữ hoàng thất bại trong việc hẹn hò. Đều lần nào cũng hỏng, biết có phải hai người này cố ý ! ", chút, cũng, , có." Bạch Lập Nhân gằn từng chữ , lần nữa nhắc lại. …………………. Buổi tối hôm nay, Bạch Lập Nhân và đại lý bàn bạc cơm nước xong cũng gần mười giờ. Về đến nhà, phòng sạch ngăn nắp, nhiễm hạt bụi đến mức khiến người ta tinh thần khoan khoái. ràng có người rất cần mẫn, ra sức giúp thu dọn. sạch , rất hài lòng. vào phòng tắm, dội nước nóng thoải mái tắm, đầu tóc ẩm ướt, thư thái nằm giường, cầm quyển tạp chí nhàn nhã đọc. Loại tình huống như đêm nay, thường ngày đều là Diệu Diệu cùng tham dự, bởi vì đêm nay có việc chung thân đại cho nên Bạch Lập Nhân ngăn cản. Tiểu Vĩ vẫn , Diệu Diệu đối với có tình ý, thành mà , chẳng cảm thấy. “Bụp, bụp, bụp!” Tường phòng bị người đập thùng thùng. sao biết về nhà? Mà lại chuẩn giờ như thế? Đối với tiếng vang cố ý tạo ra bên sát vách, giả vờ nghe thấy. “Bụp, bụp, bụp!” “Bụp, bụp, bụp!” “Bụp, bụp, bụp!” Bên tường vẫn kiên nhẫn bền bỉ cùng so kiên trì tiếp tục gõ. chỉ có thể buông tạp chí, đứng dậy, ra khỏi phòng, ấn chuông cửa sát vách. Được rồi, dối, thực ra, có chút cảm giác được, Liêu Diệu Diệu có tình ý với . ta sao lại luôn chủ động, ra sức tạo nhiều cơ hội như vậy chứ?