Chương 10: Chớp mắt qua hơn ba tháng. Cuộc sống ở đại học Diệu Diệu thích ứng rất tốt, và Đan Thiếu trải qua thời gian dây dưa sa vào tình nồng đậm cuồng nhiệt. Cuộc sống rất mĩ mãn, chỉ trừ chút… sáng sớm chủ nhật, phải giặt giũ những đồ dùng hàng ngày và quần áo thuộc về mình, năng lực nhẫn nại của Hiểu Vũ và Hạ Thiên so với kém hơn mà còn chịu đựng nổi nữa rồi! chậu nội y để ít nhất… hơn nửa tháng, nếu có chút ẩm mốc khu ký túc xá này sắp mắc bệnh hết rồi. nhìn được! Qua nửa giờ, giặt vài lần đem nội y, khăn mặt của Ninh Ninh tẩy sạch . Hiểu Vũ cùng Hạ Thiên mới từ căn tin ăn sáng trở về nhìn thấy màn này ở ký túc xá. “Diệu Diệu, cậu lại giặt giúp đống quần áo dơ bẩn kia à?” Hạ Thiên oang oang. Hiểu Vũ tiếp tục phụ họa: “Diệu Diệu, cậu đây là dung túng cậu ấy”. vừa xoa kem dưỡng da vừa bất đắc dĩ : “Làm gì còn biện pháp nào, chúng ta ‘đấu’ được cậu ấy chắc?” nghi ngờ nếu giặt chắc đống quần áo và đồ dùng hàng ngày để đó hơn nửa tháng chắc còn nguyên. Trời sắp vào đông, giặt quần áo rất lạnh a. “Vậy đổi lại, với Ninh Ninh từ tháng sau đến kỳ nguyệt thay nội y nữa, có khi sau này cứ mặc mãi cái quần lót cậu ấy chắc phải đổi đệm khác!” Hiểu Vũ cười . Phòng bọn họ có hai người “xinh đẹp” thế nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau. “ hiểu bạn trai của cậu ta ngửi thấy mùi khó chịu người cậu ấy nhỉ!” Hạ Thiên le lưỡi sau đó ôm Diệu Diệu làm nũng: “Bạn thân mến, ngày mai cậu cũng bắt đầu làm vợ mình rồi giúp mình giặt nội y !”. “Được a!” Diệu Diệu hơi đáp ứng. “ phải chứ, cậu cũng quá ‘hiền thê lương mẫu’ ?” Hạ Thiên quét mắt. Diệu Diệu cười dịu dàng: “Miễn là cậu có ý tốt mình cũng có vấn đề gì!” Hiểu ra lời của , Hạ Thiên cười to: “Cậu là đồ hiểm!”. Hai người cười đùa giỡn với nhau thành đống. Hiểu Vũ ở bên cạnh cười nhưng quên hỏi: “Diệu Diệu, có nên đem mấy cái “đồ trong” bẩn thỉu kia ra phơi nắng ở ngoài ban công nhỉ?” Treo ở trong phòng như vậy rất ảnh hưởng tới mỹ quan. Ngộ nhỡ có tên nam sinh nào xông tới, còn có thể làm người được sao? Hiểu Vũ chủ động động thủ. Thời điểm mới vừa trở thành bạn cùng phòng, Hiểu Vũ và Hạ Thiên cũng quá thích thế nhưng sau đó dần dần tiếp xúc các ba người bắt đầu thân thiết hơn. Diệu Diệu vội vàng ngăn lại: “Lần trước phải Ninh Ninh qua, mỗi lần đem ‘đồ trong’ ra phơi nắng đều bị mất vài thứ sao? Thôi bỏ , gặp phải loại người biến thái đó rất khó chịu!” Hiểu Vũ và Hạ Thiên liếc nhau sau đó đảo mắt, tất cả đồng thanh: " vậy cậu cũng tin à?" nghe cũng hiểu ngụ ý của họ: “Coi như vậy, loại chuyện này thà rằng tin là có còn hơn tin vào!” Cái “đồ trong” quan trọng như vậy mà bị người ta “sờ” thực rất buồn nôn. Ít nhất nếu đổi lại là , nghĩ đến có tên đàn ông nào đó vuốt ve “đồ trong” của , nhất định nôn ba ngày ba đêm. lúc Hiểu Vũ và Hạ Thiên muốn cái gì, Ninh Ninh khoái trá ngâm nga ca hát, đẩy cửa vào. “Nhà xí công cộng, cậu lại đâu quần nhau vậy?” Hạ Thiên chút khách khí còn mang theo chút khinh bỉ. Đêm qua Ninh Ninh lại thêm đêm về. "Hừ." Ninh Ninh vẫy vẫy đầu, để ý tới cậu ta, "Cứ kêu mình là nhà vệ sinh công cộng, so với mụ đàn ông như cậu cũng chẳng có ai muốn còn tốt chán!" "Ta mà thèm à, đồ con ghê tởm này…" Hạ Thiên vọt thân đứng lên. Mắt thấy sắp có chiến tranh nổ ra trong phòng, Diệu Diệu nhanh chân chen vào giữa các làm trung gian: “Dừng! Dừng! Dừng!” “Cậu phải là nhà vệ sinh công cộng, vẫn là xử nữ. Hạ Thiên xin lỗi !” chủ trì ‘công đạo’, trợn mắt dối: “Hạ Thiên phải là mụ đàn ông, cậu ấy cũng phải có ai muốn, bạn học Trần rất tích cực theo đuổi cậu ấy. Ninh Ninh cậu cũng phải xin lỗi ! Chúng ta là nhà hòa thuận đừng có cãi nhau, được ?” Hạ Thiên bộ dáng thà chết chịu xin lỗi, có điều cũng lại ầm ĩ nữa. “Hừ.” Ninh Ninh cũng vậy. Nhưng ngược lại Ninh Ninh nhìn thấy “đồ trong” được giặt giũ trong phòng, lại vui vẻ thân thiết kéo tay , điệu bộ thần bí giọng thầm với : “Diệu Diệu, người ta trải qua tối hôm qua còn là xử nữ nữa rồi!” Khóe môi Diệu Diệu giật giật, làm ra vẻ chăm chú nghe nhưng chút hứng thú cũng có. Hiểu Vũ và Hạ Thiên kéo dài cái lỗ tai. "Đêm qua, cái kia người ta cùng Bạch Lập Nhân ở tại khách sạn!" Ninh Ninh giống như xấu hổ . “Chứng hoang tưởng của cậu mới phát tác à?” Hạ Thiên khách khí lạnh lùng tới. “Cậu có ý gì?” Ninh Ninh nổi giận, thanh cũng giương cao. “Cậu cậu và Bạch Lập Nhân qua lại, sao bọn mình ở lớp thấy căn bản người ta để ý tới cậu?” Hạ Thiên chỉ ra chứng cớ. “Đó là do và bạn còn chưa lời chia tay, sợ bị bạn phát !” Ninh Ninh hùng hồn. “Làm tiểu tam, cậu vẫn còn lý !” Hạ Thiên cười nhạo cậu ta. Diệu Diệu do dự: “Ninh Ninh, đêm qua, các người thực … cái kia?” Nếu là , cảm thấy đáng thương cho Đỗ San San, nhìn có vẻ đạo mạo nghiêm trang nhưng thực là tên đàn ông bì ổi. Nghe vậy, Ninh Ninh oang oang kêu to: “Diệu Diệu, ngay cả cậu cũng nghi ngờ mình!” A, cũng phải nghi ngờ, chỉ là… “Mình có bằng chứng, vai trái Bạch Lập Nhân có hình vẽ Thanh Long to như bàn tay. Đêm qua cởi hết, ta nhìn thấy a!” Ninh Ninh buột miệng ra. Lúc này, lông mày Diệu Diệu giật giật liên tục. vai trái có hình vẽ Thanh Long to bằng bàn tay ư? Hình xăm? Xăm hình vẽ biểu rằng rất mạnh? Trời ạ, thế nào mà lại có loại đàn ông bì ổi thế kỷ như vậy? “Cậu… xuy… xuy… xuy” Hạ Thiên cho là đúng. “Hừ, mụ đàn ông, tớ mới cần cậu tin tưởng!” Ninh Ninh ngáp cái: “ cãi nhau với các cậu nữa, đêm qua bị Bạch Lập Nhân lăn qua lăn lại N lần, mệt chết mình!” Ninh Ninh nằm giường, môi khêu gợi khẽ lẩm bẩm: “Đáng ghét, như vậy, chút cũng quan tâm người ta vẫn còn là xử nữ…” Nghe vậy, Diệu Diệu phen buồn nôn. Chương 11: Mỗi ngày sau bữa cơm tối chính là thời gian đương của Diệu Diệu. cùng Đan Thiếu tay trong tay dạo bước trong khuôn viên trường. “Người như Ninh Ninh cần lý lẽ, trực tiếp ném chậu quần áo của ta xuống là được rồi!” Bởi vì bạn bị người ta “khi dễ”, Đan Thiếu càng nghĩ càng khó chịu. “Em ném chậu quần áo của ấy rất dễ, thế nhưng từ nay về sau ký túc xá vĩnh viễn có ngày bình yên nữa!” Diệu Diệu thở dài. Đều do Hạ Thiên tốt, khi Đan Thiếu đến phòng gặp , Hạ Thiên liền bô bô lung tung trận. nghe cảm thấy có chút mắc cỡ. “Em còn chưa từng giặt quần áo giúp !” Đan Thiếu bất mãn lẩm bẩm. “Làm gì a, em mới thèm giặt hộ ! Em cũng phải vợ !” bụm miệng cười. “Này, này, này! xác định người đó là em! Có được hay ?” Đan Thiếu cũng ồn ào. rất dễ cảm động, tại người này tùy tùy tiện tiện cầu làm cảm thấy vừa cảm động vừa rối trí. “Đừng nghĩ gạt được em giặt quần áo giúp !” Thế nhưng khẽ cười chạy . “Vợ à, thay em giặt được rồi!” Đan Thiếu đuổi theo chạy tới bắt . Con trai ở tuổi này luôn luôn dễ dàng hứa hẹn mà con ở tuổi này cũng hề biết con trai hứa hẹn thực ra đáng xu. Đây chính là tuổi trẻ. Hai người tại sân thể dục của trường vui đùa ầm ĩ, ngay khi Đan Thiếu nắm tay , Diệu Diệu dừng bước, ánh mắt bình tĩnh hướng về bóng người trước sân tập, hai người đó nhìn có vẻ quen thuộc. Nhìn cánh môi đào xinh đẹp của bạn , cổ họng Đan Thiếu sôi trào trận. “Diệu Diệu, nghĩ muốn, muốn… hôn em… !” Khắc chế được nội tâm dục vọng, nhắm mắt lại, môi chậm rãi đè tới. ra bị bạn cùng phòng cười trêu, Diệu Diệu xác định quan hệ đương được hơn bốn tháng, trong mắt các bạn cùng lứa tuổi khác, sớm có thể “dâng” nhưng bọn họ lại có thể vẫn duy trì ở mức độ nắm tay thuần khiết. Có lẽ khá lắm, thỉnh thoảng mới hôn lên má, Diệu Diệu xấu hổ đỏ bừng mặt. Ngay cả cũng bất ngờ, Diệu Diệu cư nhiên rất bảo thủ. “ xem, Bạch Lập Nhân và Đỗ San San!” kích động chỉ chỉ bạn trai nhìn hai cái bóng đen phía trước. Đan Thiếu mở mắt, động tác “hôn” dang dở, cả người cứng nhắc. “A.” Thấy vẻ mặt bạn trai bất thường, Diệu Diệu xấu hổ: “Xin lỗi…Em quên mất từng thích Đỗ San San”. Chuyện cũ năm xưa lại bị đề cập. Sắc mặt Đan Thiếu thoải mái, nhưng lại : “ tại trong lòng toàn bộ chỉ có em, Liêu Diệu Diệu!” chỉ thích , vẫn rất muốn nhanh chút “có được” . Cái giọng điệu này dường như chỉ hận được phát thề. Bởi vì bày tỏ của bạn trai, bên tai Diệu Diệu phiếm hồng. Nhưng chưa kịp xấu hổ, đột nhiện nghĩ tới chuyện quan trọng, tức giận chỉ vào vị trí phía trước: “Làm sao lại có loại đàn ông đê tiện như thế, bắt cá hai tay mà lại ra vẻ quang minh chính đại”. Bạch Lập Nhân vòng tay vai bạn , hai người ngắm trăng chơi hoa. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, Đỗ San San chắc phải lòng say mê bỏ qua bài vở cố ý chạy từ Ôn Châu tới chỗ bạn trai cùng nhau ăn tết. Vì thế Diệu Diệu muốn hộc máu. Đồ ngụy quân tử! " được, em muốn cho Ninh Ninh biết, thể bị loại con trai này lừa gạt!" Bỏ quên bạn trai, Diệu Diệu hướng ký túc xá chạy . Loại người lừa dối cặn bã này thể nhởn nhơ “sống tạm bợ” vậy được. “Này, Diệu Diệu, chúng ta bây giờ còn hẹn hò…” Đan Thiếu đuổi theo vài bước, vì bạn sơ sài làm cho ảo não tột cùng. … Ninh Ninh nghe xong lời , quả nhiên sắc mặt biến đổi lớn. “Chúng ta cùng ràng, rốt cuộc chọn cậu hay chọn Đỗ San San!” Diệu Diệu bực bội muốn đập bàn. Hai người có loại quan hệ kia, thể chịu đựng được bạn cùng phòng bị người khác khi dễ! “Diệu Diệu, bỏ , mình tin xử lý tốt” Ninh Ninh bóp trán, bộ rất tín nhiệm nhưng lại ủy khuất đến mức muốn rơi nước mắt. Nếu như là “người bình thường” nhất định nhúng tay nhưng là Diệu Diệu a, gì thế giới này siêu thống hận bằng việc bị đàn ông lừa dối. “ được, đàn ông thể ‘nuông chiều’, bọn họ nghĩ cậu nhu nhược, dễ khi dễ!” đem Ninh Ninh kéo ra bên ngoài: “Hơn nữa nếu cậu mang thai phải làm sao? Bạch Lập Nhân thể có trách nhiệm!” Hiểu Vũ và Hạ Thiên cũng ngăn Diệu Diệu lại, các ở bên xem náo nhiệt. Ninh Ninh cúi đầu lúng túng: “Chúng ta… lôi kéo vậy có đáng …” Hạ Thiên nhịn được chua xót câu: “Đúng vậy, may là tìm được biện pháp, như cậu , Bạch Lập Nhân phải bị cậu hại sống dở chết dở sao?” “Cậu, mụ đàn ông này…” Mắt thấy hai người sắp sửa ầm ĩ, Diệu Diệu kịp thời chen vào: “Ngừng!” xác nhận lần thứ hai: “Ninh Ninh, cậu đừng dọa mình, cậu và Bạch Lập Nhân thực phát sinh quan hệ?” “Đúng, từng làm mình” Ninh Ninh cố gắng ưỡn ngực mực chắc chắn. “Tốt lắm, mình tin cậu! Chúng ta khiến chọn lựa ngay trước mặt, thể để tiểu nhân được lợi!” có khả năng tin tưởng bạn mình, tinh thần trọng nghĩa đẹp đẽ bùng phát. “A, Diệu Diệu...” “Hèn nhát.” Bả vai Ninh Ninh bị kéo ra ngoài. Hiểu Vũ và Hạ Thiên cũng đuổi theo chờ xem náo nhiệt.
Chương 12: "Lập Nhân, đêm nay em nghỉ tại khách sạn." Đỗ San San ám chỉ với . “Được, chút nữa đưa em về khách sạn.” Tính cách rất kiêu ngạo nhưng hiếm thấy được đối với vĩnh viễn tràn đầy nhẫn nại. Nếu phải vì thích cũng ở đây mà gặp gỡ. “Thực ra…” Khuôn mặt nhắn thuần khiết của Đỗ San San đỏ bừng. chăm chú lắng nghe. “Thực ra… Đêm nay em muốn đem chính mình cho …” Đỗ San San ấp a ấp úng. có chút ngoài ý muốn. Biểu của bạn như vậy, làm đàn ông có khả năng thờ ơ, chỉ là… nhíu mày: “Bỏ , khách sạn bẩn như vậy, quá buồn nôn.” Quá buồn nôn? Sắc mặt Đỗ San San cũng thay đổi. “Em biết có chứng ưa sạch , chỉ cần nghe đến nơi ấy cả người được tự nhiên.” thẳng thắn. Sắc mặt Đỗ San San dịu chút: “Lẽ nào… chưa từng… ham muốn?” dè dặt dò xét. Bạch Lập Nhân lớn lên rất tuấn, tại hai người là xa, rằng hoàn toàn yên tâm đó là gạt người. “ đương nhiên có, nhưng dục vọng phải là tất cả.” cười : “Hơn nữa chúng ta còn , loại chuyện này nên vội.” Dù máu nóng sôi sục nhưng vẫn chiến thắng được chứng ưa sạch . như vậy , Đỗ San San thể cứ mặt dày "mời" thêm nữa. “Em và ba ba quyết định du học tại Ô-xtrây-li-a theo kế hoạch trước đây, vậy còn ?” Đây là mục đích tới đây. “Em là tốt rồi, muốn tiêu phí thời gian vào du học.” kiên trì lại lần nữa. “Lập Nhân, em thể có !” Viền mắt Đỗ San San hồng lên, ôm lấy bạn trai, mong có thể mềm lòng. “San San, tình phải là tất cả, chúng ta phải đối mặt với thực tế.” rất kiên định. “Thực tế cái gì, phải là tiền sao?” Đỗ San San thẳng thắn. bất ngờ chút nhưng cũng thừa nhận: “Đúng vậy, chi phí du học năm tốn tới ba bốn mươi vạn, mẹ chỉ mở gian sửa chữa xe bé, có cách nào đáp ứng điều kiện này.” Đỗ San San cố chấp: “! ràng có điều kiện! Chỉ cần mở miệng, ba tự …” “Đỗ San San, được nhắc đến người kia!” Giọng điệu cứng đờ. Đỗ San San muốn hết những lời trong cổ họng nhưng lại chỉ có thể nuốt vào, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nếu tìm người kia nữa, em tìm ba lấy tiền được rồi, chỉ cần em câu ba khẳng định thành vấn đề!” Du học trở về chẳng khác nào khoác lên người tầng hào quang, lại muốn cùng bạn trai xa. Lấy tiền của ba ba, cho rằng đây là biện pháp tốt nhất. “San San, như vậy cũng được.” có kiêu ngạo của , tiêu tiền của bạn , càng có khả năng. Bầu khí xung quanh hai người có chút vui. “Đồ đàn ông bắt cá hai tay, Bạch Lập Nhân!” Đột nhiên sét đánh giữa trưa. chau mày thấy đối thủ mất còn của mình Liêu Diệu Diệu túm bạn cùng phòng có mùi nước hoa có thể độc chết lượng lớn muỗi dĩm, hùng hổ mà đến. “ , cậu chọn ai?” Diệu Diệu khí thế bừng bừng. Cái gì mà chọn ai? “Cậu vẫn còn giả bộ à? Cậu cho rằng người con cởi bỏ quần áo trong lòng cũng cởi bỏ sao? Cậu cùng Ninh Ninh làm chuyện kia, sao lại có thể ở đây cùng bạn cũ tình chàng ý thiếp, cậu sợ lật thuyền trong mương sao?” Chuyện kia? Là sao? Sắc mặt trầm xuống. “Diệu Diệu, có ý gì?” Đỗ San San hỏi. “Ninh Ninh, dũng cảm lên!” Diệu Diệu xoay người cổ vũ bạn cùng phòng. Nếu như vậy… Ninh Ninh bất chấp cố gắng ưỡn ngực: “Đúng vậy, Bạch Lập Nhân, cậu chọn ai? Chọn mình hay là em ngực phẳng này?” em ngực phẳng? Đỗ San San tức giận muốn ngất luôn, lạnh lùng châm biếm: “Này, vị này, khả năng chưa tình huống, Lập Nhân chán ghét nhất là cái loại con ngực to não bé!” Bởi vì câu “ em ngực phẳng” động đến nỗi đau, tính tình tiểu thư Đỗ San San phát tác ra liền mắng chửi luôn cả Diệu Diệu. “Vậy ư, lời của đàn ông mà cũng tin sao.” Ninh Ninh cho là đúng: “Vậy ta chưa bao giờ ỉa đánh rắm cũng tin sao? Tôi cho biết, đàn ông thích phụ nữ có bộ ngực lớn cũng giống như chó thích ăn cứt, tám trăm năm sau cũng thay đổi!” xong vẫn quên kiêu hãnh vào bộ ngực 34D của mình. Chiến tranh giữa phụ nữ liền khởi phát. “Liêu Diệu Diệu, cậu có ý gì?” Sắc mặt tái xanh. nghe hiểu chút. đây là đến quấy rối? Đến xấu ? “Đúng vậy, có phải là vẫn vụng trộm thầm mến Lập Nhân của tôi, cố ý mang bia đỡ đạn ra đây phá hư tình cảm của chúng tôi?” Đỗ San San vòng tay trước ngực cười nhạt. ? thầm mến Bạch Lập Nhân? Diệu Diệu gần như muốn hộc máu mà chết. “Bạch Lập Nhân, vai trái cậu có phải có hình xăm Thanh Long?” vạch trần . Đồ đàn ông bì ổi lại còn dám kiêu ngạo? Bạch Lập Nhân trong nháy mắt hóa đá. Đỗ San San cũng duy trì được vẻ bình tĩnh nữa: “Làm sao biết? Bạch Lập Nhân chưa bao giờ cởi quần áo trước mặt người ngoài!” “ em ngực phẳng, vậy mới , ta coi tôi là “người ngoài” a! ở trước mặt tôi cởi, thế nào? Thế nào?!” Tức Ninh Ninh kiêu ngạo cười. Cả khuôn mặt Đỗ San San đều trắng bệch, quay sang: “Bạch Lập Nhân, giải thích ràng cho em!” hồi phục tinh thần, ánh mắt dừng lại, chậm rãi hỏi: “Em tin cái này?” “Chúng ta từ lớn lên cùng nhau, em thể biết năm 12 tuổi bị ba mang vẽ lên người! Thế nhưng những người con khác làm sao có thể nhìn thấy hình xăm, trừ khi…” ta cũng ra lời nữa, chỉ là ánh mắt bắt đầu thay đổi: “Trách được, vừa rồi cần hóa ra là có người cho ăn no” Càng nghe sắc mặt càng trầm xuống. “ giải thích ! chọn em hay chọn ta!” Nhưng lời này giờ lại đổi lại là ta hỏi, Đỗ San San mất lý trí, sống chết kéo tay áo buông. quay người . "Bạch Lập Nhân!" Đỗ San San thét chói tai, kêu gọi : "Bây giờ em cho hai con đường, , lập tức tạm nghỉ học, chúng ta cùng nhau xuất ngoại, em coi như chưa từng có bắt cá hai tay! Hai, chúng ta chia tay!" Bước chân thoáng dừng lại, thần sắc hờ hững nghiêm túc: “Tùy em!” chịu uy hiếp. “… Đỗ San San em thích , còn đầy đàn ông mong muốn xuất ngoại cùng em!” Đỗ San San xong cũng tức giận xoay người bỏ chạy. hóa đá ở nơi đó rất lâu. Diệu Diệu gần như choáng váng đến gần . “Này… cậu vẫn ổn chứ?” Chung quy vẫn cảm thấy dường như nơi nào đó là lạ, chẳng lẽ là sai. Bạch Lập Nhân lạnh lùng nhìn về phía : “ phải báo thù sao, còn dùng cách trả thù đê tiện như thế?” Này này này! thế này quá nghiêm trọng ? Diệu Diệu muốn cái gì, lần thứ hai lạnh lùng cắt đứt: “Xem , đối với loại người phẩm hạnh như tôi chẳng bao giờ mong chờ điều gì tốt đẹp” xong, khinh thường cất bước . Bọn họ kết thành thù lớn! Hả? Hả? Hả Giờ người nhân phẩm tốt thế nào lại thành ? "Được rồi được rồi, giải tán giải tán!" Hạ Thiên vỗ vỗ tay. "A, a, a, chúng ta về nhà thôi!" Ninh Ninh cũng xấu hổ kéo Diệu Diệu . Diệu Diệu ngây ngốc hỏi: "Ninh Ninh, còn chưa , chọn cậu hay chọn Đỗ San San!" Tình huống này cảm thấy phức tạp thế nào ấy, khó tháo gỡ như vậy sao? "Diệu Diệu, cậu vẫn nhận ra à, Ninh Ninh chỉ là tự mình mê muội ảo tưởng đó?" Hiểu Vũ tức giận. “Đúng vậy!” Hạ Thiên cũng tức giận theo: “Này hố xí công cộng hôm nay cậu vẫn chưa uống thuốc à?” là mắc chứng hoang tưởng + thần kinh. “Trở về uống, trở về uống!” Ninh Ninh tự biết mình đuối lý, xấu hổ nhưng vẫn mặt dày: “Ai nha, mặc kệ ! Bạch Lập Nhân kiêu ngạo như thế, bình thường vẫn rất khinh thường vóc dáng Diệu Diệu của chúng ta, hôm nay ta ‘chưa uống thuốc’ cũng coi như vừa vặn thay Diệu Diệu báo thù!” Hả? Hả? Hả? Vì sao nghe chút cũng hiểu lời của mấy bạn cùng phòng?
Chương 13: Liên tục vài ngày Đan Thiếu cũng tìm , gọi điện thoại di động cho cũng ấp a ấp úng , chỉ là có chút việc bận. Mỗi người đều có khoảng gian riêng cho mình, Diệu Diệu cũng phải loại nữ sinh quấn quýt si mê cho nên đầu năm mới có nhiều ngày nghỉ và bạn cùng phòng ở chung chỗ. Các ở phòng ngủ chơi đánh bài, bốn người vừa vặn có thể đánh song khấu. Song khấu là trò chơi phổ biến ở Chiết Giang, do người Ôn Châu thích chơi bài nên phát minh ra do vậy nó càng đặc biệt thịnh hành ở Ôn Châu. Trò này luật chơi rất đơn giản do hai thẻ bài Poker tạo thành, hai người đối diện trước mặt thành đội, đầu tiên chia hết bài, người chơi bắt đầu đưa bài ra, trong tay càng nhiều bom càng chiếm ưu thế, nếu như có được song vương và song hậu trực tiếp thắng luôn. Bởi vì Hạ Thiên muốn cùng Ninh Ninh thành đội vì vậy Diệu Diệu và Ninh Ninh thành “hi sinh”, nhưng mà các phối hợp được tốt, liên tục ăn ý. Ngược lại, đội Hiểu Vũ và Hạ Thiên phối hợp hỗ trợ nhau đều cầm hết các lá bài trong tay. “Nha, lại thắng!” Hiểu Vũ và Hạ Thiên hưng phấn. “Đều do Diệu Diệu liên lụy! ràng các lá bài là như vậy, do kĩ năng chơi bài của Diệu Diệu quá kém!” Ninh Ninh oán giận. “Sao cậu ngực to ngốc nghếch làm liên lụy Diệu Diệu?” Hạ Thiên đồng ý. “Hừ, bản thân chỉ toàn vẻ nam tính, ít đố kị chúng ta ! phải chỉ có mình tớ có ngực, tớ và Diệu Diệu chỉ có ngực to mà còn có cái đầu của mỹ nữ” Ninh Ninh mặt dày ra vẻ thương xót, lại dựa vào Diệu Diệu hướng Hạ Thiên thị uy. Vẻ mặt Hạ Thiên bộ muốn nôn: “ cậu thôi được rồi làm gì phải lôi kéo cả Diệu Diệu vào” Hai người gần như lại muốn đứng lên ầm ĩ. Đúng lúc điện thoại di động của Ninh Ninh vang lên, giọng của lập tức đổi thành nũng nịu lẳng lơ: “A, cậu ấy…” Ba người các lộ ra vẻ mặt chịu nổi nữa. Ninh Ninh bỏ điện thoại ra: “Bạn trai tớ hẹn ra ngoài chơi, bye bye mấy cậu a!” Kiêu ngạo như chinh khổng tước. "Bạn trai? Bạch Lập Nhân?" Hạ Thiên cười như cười. “Cắt, mới thèm cãi lý cùng loại con trai keo kiệt như cậu” Ninh Ninh chút cũng kiêng kị, ngay trước mặt các thay áo ngủ, lộ ra hai vú kiêu hãnh. “Này, này, này, ta sắp mù rồi” Hiểu Vũ tương đối bảo thủ, cái loại “kích thích” này chịu nổi. “Hừ, hừ, khuôn ngực mở rộng ra ngoài cũng chẳng có gì hơn người!” Hạ Thiên cười nhạt. “Hừ!” Ninh Ninh mặc áo đầm ra cửa. “Diệu Diệu, cậu phát ngốc cái gì đó?” Hạ Thiên đẩy . phục hồi lại tinh thần: “Mình chỉ nghĩ, cậu ấy thực phải cùng Bạch Lập Nhân hẹn hò” Diệu Diệu đến bây giờ vẫn tiếp thu được, chính mình oan uổng “người tốt”. “Ngày đó đều phải do cậu ta bức tới? Cậu ta và Ngô Đại Vĩ gian lận!” Ngô Đại Vĩ là bạn cùng phòng với Bạch Lập Nhân. cũng giống như Ninh Ninh vừa rồi, cùng phòng ngủ khó tránh khỏi nhiều khi thay quần áo bị bạn cùng phòng nhìn thấy thân thể. Như vậy cũng có thể giải thích tại sao Ninh Ninh biết được chuyện riêng tư đó của Bạch Lập Nhân. “Các cậu , mình có nên xin lỗi Bạch Lập Nhân ?” Diệu Diệu mặt đầy đấu tranh. “Cậu ngốc à? Người ta có lý với cậu ? Cậu thấy mấy ngày nay thái độ của đối với cậu thế nào à? Quả là lỗ mũi sắp chổng lên trời rồi!” Hạ Thiên gõ đầu . Nhưng chính là rất yên tâm. Tục ngữ rất đúng, thà hủy mười tòa miếu chứ hủy cuộc hôn nhân. “Mình nhất định bị báo ứng!” ôm đầu phiền não. thực tế, bị báo ứng vài ngày rồi, nhiều ngày nay lương tâm bất an thoải mái. “Nhiều khi người với người cần có duyên phận, trong chuyện này, Bạch Lập Nhân và bạn tình cảm thiếu kiên định, cậu nên tự trách!” Ngay cả Hiểu Vũ cũng như vậy. “Đúng vậy, cậu có nhiều thời gian thế mua thức ăn khuya cho bọn mình !” Hạ Thiên chỉ biết ăn. Có điều câu mà khiến dạ dày ba người gào khóc kêu gọi. Hai vẻ mặt tràn ngập chờ mong cùng hướng nhìn . Dưới loại tình huống này, dường như hoàn toàn có bất cứ quyền phủ quyết nào: “Được rồi”. Bởi vì khá gần, thay quần áo rồi ra ngoài. Hạ Thiên và Hiểu Vũ thích ăn KFC, gần trường học chỉ có quán. đường trở về, vì cầm đồ ăn của cả nhà, đường tắt, tạt qua ngõ . Chỉ là Diệu Diệu nhanh chóng nghĩ tới, gần đây nghe bên trong con hẻm này có mấy người hỗn độn thường lui tới, Diệu Diệu vội vã định bụng thay đổi tuyến đường. Đột nhiên trước mặt có người vẻ mặt hoảng hốt từ trong ngõ chạy ra. Pepsi cầm trong tay bị đụng vào rơi xuống mặt đất. “Cứu mạng…” bên trong ngõ truyền ra tiếng người kêu cứu nhưng lập tức bị bịt miệng im lặng. ngơ ngác dừng lại. Vừa rồi đụng vào người là Ngô Đại Vĩ. Rất thích hợp. Diệu Diệu nhanh chóng đem mình trốn , cẩn thận thăm dò. Loại chuyện này, quá hăng hái để bản thân bị lộ nguy hại đến tính mạng. Phương pháp tốt nhất là chạy , nhưng là Diệu Diệu rất lo lắng. “Nhóc con, nghe rất thích lừa gạt đàn ông giường, lại càng thích cướp đoạt bạn trai người khác? Chúng ta nhiều người như vậy, tùy chọn lựa, thế nào? muốn chúng ta ai lên trước?” đám hỗn độn đem người con vây ở chính giữa, bị bọn họ che miệng, khóc cầu xin tha thứ nhưng đám hỗn độn kia thả ấy, mực người ta sờ loạn, chơi đùa dâm ô. Thậm chí áo bị cởi lộ ra mảng lớn da thịt trắng ngà lọt vào tầm mắt. Tim Diệu Diệu đập nhanh hồi trong lồng ngực. Bởi vì người kia là Ninh Ninh. Diệu Diệu xiết chặt lon coca trong tay, nhưng biết cho dù bây giờ vọt vào cũng giúp được gì. …hai…ba…bốn năm, tổng cộng có năm tên đàn ông. len lén chạy ra đầu ngõ cuống quít sờ tìm tiền trong túi mình. Do là khi ra ngoài mang theo điện thoại. đường có mấy người, vừa vặn có bóng người lạnh lùng vượt qua, vội vàng nắm ống tay áo đối phương: “Bạn học, bạn học! Van cầu cậu, làm ơn, làm ơn, nhanh chút báo cảnh sát giúp mình!” Cái bóng lưng kia, mặt chút thay đổi quay người. Nhìn đối phương, lòng rét lạnh. Bạch Lập Nhân! Chương 14: Mấy ngày nay tâm tình Bạch Lập Nhân rất tốt. và San San từ nhận thức, gần như nhìn thấy đối phương lớn lên nhưng lại nghĩ tới, người khác mở miệng tùy tiện câu bôi nhọ cư nhiên định tội cho . muốn giải thích, tuyệt muốn nghĩ, tùy muốn nghĩ thế nào nghĩ. Hơn nữa, rất thích câu kia của San San: Lập Nhân ghét nhất là loại đàn bà ngực to não ngắn. Cái này cơ hồ giẫm lên chỗ đau của , khiến tức giận. rất chú trọng những việc riêng tư, San San là trong những số cực kì ít biết được tình trạng gia đình , nếu hiểu ghét nhất cái gì, loại con nào vĩnh viễn chạm vào sao vẫn mang theo loại ánh mắt hoài nghi đó? Chẳng lẽ thoạt nhìn và người cha thân sinh giống nhau, cùng dạng dễ dàng để tinh trùng lên não? muốn mua mấy lon bia uống mong làm dịu tâm tình nào ngờ đường bước tới cửa hàng tiện lợi bị người ta vội vàng nắm ống tay áo. “Bạn học, bạn học! Van cầu cậu, làm ơn, làm ơn, nhanh chút báo cảnh sát giúp mình!” ngoái đầu nhìn lại. “Tên bắt cá hai hay…” nuốt ngụm khí lớn Liêu Diệu Diệu kinh hô. Bạch Lập Nhân thối lui bước để chạm vào tay . Diệu Diệu lập tức phục hồi lại tinh thần vội vàng đổi giọng cầu xin: “Bạn học Bạch, cầu xin cậu cho mượn điện thoại chút, sắp có án mạng!” tại ân ân oán oán cái gì biến sang bên! Thấy giữa trán ra cỗ lo lắng, cũng muốn giễu cợt, Bạch Lập Nhân đưa ra điện thoại di động. Diệu Diệu lập tức ấn 110 báo cảnh sát, địa điểm và việc. Bạch Lập Nhân càng nghe lông mày càng nhíu sâu lại. Bên phía cảnh sát báo lại cho lập tức phái người đến trường nhưng cần khoảng mười phút. “Làm sao được? Làm sao được! Mười phút có thể làm cho những kẻ kia làm được rất nhiều chuyện!” Diệu Diệu trả lại điện thoại cho , gấp đến độ như là kiến bò chảo nóng. được! Bất cứ giá nào! lần nữa Diệu Diệu hướng vị trí ngõ chạy vào. “A Vu, A Vu, xuất mau lên! Nếu như tỷ tỷ bị người ta khi dễ ngươi giả quỷ hù dọa bọn chúng!” bên chạy bên khẩn cấp gọi. May mắn tại là ban đêm trời tối như mực. Mà A Vu chỉ bảo vệ chủ nhân chăm sóc , tuy phải là chủ nhân của A Vu nhưng tốt xấu gì cũng có chút giao tình. “Dù sao ta vốn là quỷ!” A Vu thân ở cửa ngõ, vui . Được cứu rồi! Diệu Diệu mở to lá gan, hướng về ngõ bất thình lình hô to tiếng: “Cảnh sát tới!” Bên trong ngõ , người toàn thân bị cởi hết cất tiếng khóc càng dữ dội hơn, giữa lúc tiến hành phạm tội, tên côn đồ chuẩn bị tuột quần “làm việc” vội vàng kéo quần lên. “Đùa à, ai báo cảnh sát?” Thà tin là có còn hơn . hồi tiếng bước chân lập tức chạy đến. “A Vu, nếu ngươi ở người tỷ tỷ ! Biến tỷ tỷ thành Lý Tiểu Long đánh chết bọn họ!” bắt đầu vội vàng tháo gỡ bùa hộ mệnh, dùng lực quá mạnh gần như là đem xé xuống. sợ chết, rất sợ chết! “ thành vấn đề!” A Vu chuẩn bị lướt qua. A a a a a, nóng nóng nóng nóng nóng! A Vu gần như bị văng ra dán vách tường đối diện. Bạch Lập Nhân vừa lấy khăn tay lau điện thoại mới bị người khác mượn dùng vừa tới: “Chuyện gì?” Nếu như có thể cũng muốn quản nhiều việc như vậy nhưng nghe được tình có vẻ rất nghiêm trọng. cần Liêu Diệu Diệu nhiều lời, chỉ cần liếc mắt cũng có thấy tình trạng bên trong con hẻm. “Thằng nhãi, là mày báo cảnh sát? Lại đây, muốn chết?” tên côn đồ vung nắm đấm qua. Diệu Diệu trong lòng run rẩy: “Bạch Lập Nhân, cẩn thận!” Thảm rồi, có người sắp bị đánh thành đầu heo! “A Vu, A Vu!” vội vàng gọi. Nhưng là “thần hộ mệnh” của bị chấn ở góc tường, mồ hôi như mưa. Ô ô ô ô ô! Nóng nóng nóng nóng nóng! Thực là ánh sáng lóng lánh, nóng như thiêu như đốt, như trâu sợ trăng sáng! “A Vu!” kì quái… “Vù” tiếng, A Vu chịu được nhiệt độ này nữa nhanh chóng thoát khỏi trường. Xong đời! biết khi cảnh sát tới Bạch Lập Nhân có thể bị đánh chết rồi ? Đằng sau trận kêu rên. Đáng tiếc a! che mặt, vì quốc gia vừa mất tài mà hết sức thương xót. “Còn thất thần cái gì?” thanh rất vui, lạnh nhạt như nước nhắc nhở : “Đến đem bạn học cậu mặc quần áo vào!” Rất ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố. Hả? ngơ ngác xoay người, chỉ thấy đống lăn lộn, tiếng kêu rên phát ra lại là của năm tên côn đồn. Oạch? Bạch Lập Nhân lấy khăn tay tự lau xoa chính nắm tay mình, chán ghét đến độ như mới huých phải con gián. Oạch? Lẽ nào cũng nuôi dưỡng tiểu quỷ? kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy qua, cấp tốc nhặt quần áo lên che đậy người Ninh Ninh. “Diệu Diệu, ô….” Nguy hiểm được giải trừ, Ninh Ninh ôm khóc phá lên: “Tên nhóc Ngô Đại Vĩ kia vậy mà cư nhiên bỏ mình lại đây chạy…” đối với ánh mắt , sức quyến rũ của là rất đả kích a! “Ô! Mình cầu xin bọn chúng nếu muốn cưỡng dâm nhớ phải đeo bao cao su vậy mà bọn chúng phớt lờ mình!...” khóc càng lợi hại hơn. May là chưa bị, còn trẻ, muốn mắc bệnh lậu mà chết lúc trai tráng. Bởi khác với bạn cùng phòng, mặt mũi Diệu Diệu méo mó trông mất cân đối: “Mình đỡ cậu trở về!” chống đỡ Ninh Ninh. Nhưng chân Ninh Ninh mềm nhũn, hai người ngã xuống đất, chật vật thành đống. “A…” thắt lưng của ! Diệu Diệu vỗ vỗ thắt lưng, đau gần như kêu nổi. Mà cái người ngồi người thản nhiên ra vẻ đáng thướng hướng đằng cửa ngõ vươn tay ai oán: “Bạch soái ca, Bạch đại hiệp, làm ơn có lòng tốt đỡ tội nghiệp này chút” vừa nhìn ràng, gần như là quyền quật đổ đối phương, thân thủ Bạch Lập Nhân vừa nhanh lại lợi hại, rất đẹp trai! Đỡ các chút? Bạch Lập Nhân cơ hồ như là cười khẩy từ trong lỗ mũi. “Hừ.” lưu loát quay người biến .
Chương 15: Mai danh tích thời gian Đan Thiếu chủ động hẹn . Diệu Diệu chăm chú ôn tập, bởi vì Đan Thiếu có chuyện rất quan trọng liền buông sách đến nơi học. Địa điểm Đan Thiếu hẹn là góc tương đối hẻo lánh trong trường – công viên tình nhân. Khung cảnh bên trong công viên tình nhân lúc buổi tối nguyên là, có rất nhiều tốp năm tốp ba học sinh tại đây chuyện phiếm, ôm, thậm chí là hôn môi. Sinh hoạt ở đại học rất nhàn nhã khác hoàn toàn với sinh hoạt ở phổ thông. đương lúc học phổ thông gọi là sớm nhưng đại học hoàn toàn khác, nhiều lúc các giáo viên còn cổ vũ học sinh tạo mối quan hệ đương có ích giữa thể xác và tinh thần. Nhưng là bây giờ sắp đến gần cuộc thi cuối kỳ, cho dù Ninh Ninh là loại người tâm buông thả như tiểu mèo hoang cũng phải ngoan ngoãn thu hồi tâm lại. Đan Thiếu đến từ sớm, xung quanh có người, bọn họ ngồi xuống dưới gốc cây đại thụ. “Có chuyện gì?” ôn nhu hỏi. Mấy ngày trước hẹn Đan Thiếu mấy lần đều bị ấp a ấp úng lấy lý do bận rộn từ chối. Thần sắc hơi quê, cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Ninh Ninh vỗ ngực khẳng định Đan Thiếu nhất định là bắt cá hai tay nhưng lại muốn nghĩ xấu xa như thế. “Diệu Diệu, …” Đan Thiếu mặt đầy giẫy dụa, muốn nhưng lại được. “ muốn thẳng cái gì, liền !” Diệu Diệu hít sâu . chuẩn bị tốt tình huống xấu nhất. “Diệu Diệu……” Đan Thiếu tập trung suy nghĩ nhìn , đột nhiên thân thể dùng sức ôm lấy : “Diệu Diệu… em!” Diệu Diệu ngây ngẩn cả người, nghĩ tới mình đợi nghe được lại là câu bày tỏ này. còn tưởng rằng……. “… có ý gì?” Lúc trước Diệu Diệu cho rằng và Đan Thiếu chia tay nên tự mình chuẩn bị rất nhiều kiến thức tâm lý, cho mình quá suy sụp, cho mình quá đau khổ. “Diệu Diệu, mấy ngày này mới phát thực rất em!” Đan Thiếu mặt đầy thống khổ. A! sửng sốt. "Diệu Diệu, Diệu Diệu………" Đan Thiếu vẫn kêu tên của . mờ mịt nhìn . “Diệu Diệu, chúng ta xa rời nhau, cả đời vĩnh viễn nhau cùng nhau chỗ, được ?” Đan Thiếu lo lắng nắm tay hỏi. Đây là thề non hẹn biển a! Cho nên do dự, từ chối? Chuyện tình biến đổi như thế vô cùng đơn giản, kết cục viên mãn? như vậy, Diệu Diệu quyết định chuyện gì trước kia cũng chưa có phát sinh. “Được!” Nụ hoa bên môi nở ra. “Diệu Diệu…..” Đan Thiếu chống trán , lần thứ hai nồng nàn kêu tên . Vẻ tươi cười của như tháo gỡ gánh nặng. "Diệu Diệu, muốn hôn em…….." ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng, bên môi có cảm giác ướt át. Diệu Diệu phen khẩn trương, dù sao đây cũng là nụ hôn đầu tiên của . thở mạnh cũng dám, hổn hển nhấp ngụm khí. Môi Đan Thiếu vẫn trằn trọc thâm tình bên môi , Diệu Diệu cả người cương cứng giống như hòn đá. Đan Thiếu muốn cạy mở môi nhưng tay chân lúng túng bởi vì khẩn trương trái lại môi mím càng chặt. Mà nhiệt tình hừng hực thiêu đốt càng thêm đánh thẳng về phía trước, chỗ này được chuyển đổi mặt trận. Chiếc gáy trắng của Diệu Diệu hạ xuống chuỗi vết hôn: “Thiếu, đừng như vậy!” Bởi vì ngượng ngùng, Diệu Diệu trốn tránh chung quanh khống chế được. “Diệu Diệu… Chúng ta, chúng ta cái kia được ?” Đan Thiếu mặt đầy dục vọng hỏi. Dù sao mọi nơi đều có người, tìm địa phương bí mật chút có người phát . Bằng nếu như xấu hổ bọn họ liền thuê phòng. Dù sao bạn bè trong trường đều như vậy. “ nên!” Diệu Diệu rất sợ, lắp: “… trước 20 tuổi…. , được…” Trong tư tưởng Diệu Diệu, đủ 20 tuổi mới chân chính là người trưởng thành. “Diệu Diệu, cầu xin em, cho ! thực rất muốn!” Đan Thiếu nhào vào người , mặt khống chế được. " được, thực được!" Diệu Diệu hoang mang rối loạn giương mắt. nên, loại địa phương này, làm sao có thể? “Em cho , chịu trách nhiệm với em, tốt nghiệp đại học chúng ta liền kết hôn, như vậy còn được sao?” Đan Thiếu nôn nóng, nghĩ muốn kéo quần áo , hai tay phủ người vô cùng thử thách sức chịu đựng của đàn ông. Diệu Diệu vội vàng đẩy ra, mực lắc đầu kiên định: “ được!” Phải đợi đến khi 20 tuổi! Hai mắt vừa hoảng loạn vừa kiên quyết, dường như có loại năng lực rất mạnh. Bị nhìn chằm chằm như vậy Đan Thiếu chợt cảm thấy như mình bị người trước mặt hất cho chậu nước siêu lạnh chứ phải nước lạnh bình thường. Thân thể bị dục vọng kích động chậm rãi lui bước thẳng đến hoàn toàn mềm nhũn còn lực công kích. “ đều có thể hi sinh cho em nhiều như vậy, chỉ có cầu ấy, em cũng làm được ư?” Cuối cùng trái tim băng giá chất vấn: “Lẽ nào em chút cũng ?” “Đàn ông các vì sao nhất định phải như vậy?” Diệu Diệu cảm thấy rất khổ sở. Tình dục đại diện cho tất cả sao? thể tự đem mình qua loa giao cho đại biểu rằng sao? “Chúng ta hai bên bình tĩnh chút , em trước.” Diệu Diệu quyết định cho thời gian, chậm rãi suy nghĩ ràng, tin tưởng Đan Thiếu khiến thất vọng. Bình tĩnh. Hóa ra là bình tĩnh, phải là thỏa hiệp hay là . “Được, chúng ta bình tĩnh chút.” Đan Thiếu tê dại chết lặng như khúc gỗ gật đầu. Trái tim có chút băng giá. Diệu Diệu chịu nổi xoay người bỏ chạy, ngay khi chạy ra khỏi công viên tình nhân đụng vào người. “Bạn học, nhìn đường chút.” Đối phương vui. "Xin lỗi, xin lỗi!" vội vàng áy náy , thế nhưng nghĩ tới, vừa nâng mắt lên lại là Bạch Lập Nhân. Thực là oan gia ngõ hẹp a. vẫn nghĩ nên cúi đầu Bạch Lập Nhân vừa keo kiệt vừa dối trá, dù sao bị oan uổng cùng là do sai. Thế nhưng………. Bọn họ chạm phải ở vị trí gần như thế này, Bạch Lập Nhân vừa nhìn thấy được cổ đống vết hôn. Liêu Diệu Diệu lúc này quần áo có chút chỉnh tề, hơn nữa thần sắc bối rối, rất khó để người ta liên tưởng đến…….. “Cậu quá buồn nôn!” Bạch Lập Nhân tức giận khinh bỉ. Quá bẩn! Quá bẩn! Ký túc xá tất cả mọi người ôn tập, khó tránh khỏi có chút ầm ĩ, nguyên là muốn tới vườn trường, khung cảnh hẻo lánh có cây có cỏ, lúc này hẳn là có ai, rất thích hợp ôn tập. Thế nhưng nghĩ tới, nơi công cộng lại có thể………. Quá buồn nôn! Bạch Lập Nhân nghĩ đến, trận buồn nôn, buồn nôn đến gần như nôn . Diệu Diệu bụng vui: “ phải việc của cậu!” Nguyên là muốn xin lỗi lại hóa thành hư , ngay lập tức nuốt hết vào bụng. “Theo tôi nơi xử phạt!” Bạch Lập Nhân kéo lấy tay . Dám ở nơi công cộng ngang nhiên tằng tịu với nhau, phải trả giá lớn. “Cậu tìm chết ” tức giận ngút trời thừa dịp chưa sẵn sàng giẫm cước đau đớn. “A.” Bạch Lập Nhân giơ chân đau nhức kêu. Diệu Diệu tâm tình nhất thời trở nên vui vẻ, ngâm nga ca hát, thoải mái vẫy đầu bước . Chương 16: và Đan Thiếu ngoài dự đoán chiến tranh lạnh. Gặp phải ở căn-tin, Đan Thiếu giả bộ lạnh nhạt nhận ra , sau khi kết thúc cuộc thi cuối kỳ cũng mình về Ôn Châu trước. Đêm giao thừa, mọi nhà quây quần ăn bữa cơm đoàn viên. Mà nhà cũng ngoại lệ. bàn thức ăn, hai người, ba đôi đũa, ba chiếc bát. Ăn xong cơm tất niên mà chẳng cảm giác được mùi vị, vừa trở về phòng, Diệu Diệu rốt cuộc nhịn được khát vọng trong lòng, buông tự ái, chủ động bấm số của Đan Thiếu. “Xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được…” Đầu dây điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc thuật lại. phải chiến tranh lạnh chứ? gửi tin nhắn, đợi mãi thấy trả lời. “Có chuyện gì? Buổi tối có khẩu vị?” Mẹ gõ cửa phòng, dứt khoát hỏi . và Đan Thiếu lúc đó cùng nhau ngồi xe lửa Thượng Hải, mẹ chỉ biết có bạn trai, lúc đó còn hỏi mẹ cảm thấy Đan Thiếu như thế nào. Mẹ chỉ câu khó hiểu: “Người này phải kiểu mẫu, theo báo về, nếu dính lấy con có thể được chút ‘vận may’.” hiểu ngụ ý của mẹ, thực ra nếu thực có số giúp chồng, có thể giúp bạn trai mình cảm thấy rất vui. Chỉ là, tại. “Mẹ, vì sao mẹ lại có thể yên tâm như vậy khi con quen bạn trai?” Bởi vì bạn trai cầu hoan được mà trở mặt khiến cho sinh ra bao khốn khổ. Lẽ nào đây thực là phiền não lớn? thực sai rồi sao? Vấn đề này hỏi qua ba người. Ninh Ninh , cậu khẳng định sai rồi, cậu để cho bạn trai mò mẫm nhưng cho ăn, cái này phải loại tra tấn sao? Ninh Ninh còn , cậu muốn làm xử nữ đến bao giờ, đến khi về già rồi chết sao? Làm ơn, như thế mới đáng thương! Đàn ông làm chuyện đó với phụ nữ có thể coi là đàn bà sao? Trong lòng chịu được tự thanh minh chút, muốn làm xử nữ đến già rồi đến chết, thế nhưng… ít nhất… phải để chuẩn bị tâm lý . Hiểu Vũ , loại chuyện này có đúng cũng có sai, đàn ông dễ bị kích thích, có lẽ tương đối “thống khổ”, nhưng là vì sao cảm nhận được bất an của cậu, sợ hãi của cậu? Loại chuyện này, tình cảm đủ lớn tự nhiên phát sinh, cớ gì phải ép buộc như thế? vô cùng tán thành lời của Hiểu Vũ. Hạ Thiên cần phải , vừa nghe xong khinh bỉ mắng, Diệu Diệu sao cậu hỏi vặn lại , nếu như cậu như vì sao còn phải bức cậu? Mẹ nghe xong những lời này của , nở nụ cười: “Diệu Diệu, Bạch Hổ khắc phu, con nghe qua chưa?” nghe mẹ như vậy, tức khắc khoanh tay trước bộ ngực no đủ của mình: “Mẹ, con cũng phải Bạch Hổ…” Địa phương kia của có lông mao nhưng phải rất tươi tốt mà dục vọng của thực tuyệt mạnh mẽ a. Mẹ biết hiểu lầm, giải thích cho : “Mẹ đương nhiên biết con mình phải Bạch Hổ, ý của mẹ là, Bạch Hổ chỉ có gặp phải Thanh Long mới có thể đạt được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, còn những người ngoài khác cùng lắm chỉ là khách qua đường.” Thành mà , hiểu cái loại thuyết pháp quỷ dị này. “Diệu Diệu, từ lúc con sinh ra đến lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp, nhưng tính cách lại ngốc nghếch ngớ ngẩn. Mẹ lo lắng con bị người khác khi dễ, bỏ thêm người con ‘khóa thiên’, còn chìa khóa ở nơi nào chỉ có người chân chính thích con mới chậm rãi tìm được!” Mẹ đắc ý cười: “Cho nên cho dù con quen nhiều hay ít bạn trai, mẹ đều rất an tâm!” Tốt nhất đừng lấy chồng, hai người mẹ con các vẫn bầu bạn. Quỷ dị! Quỷ dị! nghe hoàn toàn hiểu mẹ cái gì. Từ sau khi mẹ thành bà đồng, thực càng ngày càng kinh khủng, tuyệt phải người bình thường. ……
Chương 17: Suốt từ đầu tết, liên tục gọi điện thoại, gửi tin nhắn nhưng vẫn bặt vô tín. Cứ như vậy, qua nửa tháng vẫn như cũ tin nhắn, cuộc điện thoại nào hồi . Lại đến ngày nên mua vé xe lửa trở về trường học, rốt cuộc Diệu Diệu kiên nhẫn được nữa, lấy địa chỉ nhà Đan Thiếu từ bạn học hồi phổ thông. Ôn Châu, thành phố rất phồn hoa, nơi nơi đều là nhà cao tầng thế nhưng nơi ở của Đan Thiếu lại như vậy. Nhà của ở bên trong nội thành cũ, nằm giấu phía sau những nhà cao tầng, gian nhà đơn sơ cũ kĩ. Nắm địa chỉ, Diệu Diệu gõ cửa ngôi nhà trong đó. Ở Ôn Châu, nhà ở cũ kĩ kì quái, tuy thành phố cải cách phá bỏ nơi cũ và dời nơi khác nhưng vẫn thể phổ cập đến khắp nơi. Mà vị trí nhà Đan Thiếu thuộc loại rất khó có thể phổ cập đến. bà lão ra mở cửa, dung mạo có vẻ tương tự, mơ hồ có thể thấy được khi còn trẻ rất xinh đẹp, đây hẳn là bà nội của Đan Thiếu. nhìn qua cánh cửa bà nội vừa mở, liếc mắt cái hiểu được ngay hoàn cảnh nhà này. Nhà mái bằng tầng, diện tích khoảng bốn năm mươi mét vuông nhưng ở… ít nhất… ba người. Mà phòng của Đan Thiếu ở trong sân là cái lều được dựng lên cách tùy tiện, đông lạnh mà mùa hè nóng. “Bà nội, cho hỏi Đan Thiếu có nhà ạ?” lễ phép hỏi, che giấu ngoài ý muốn. biết gia cảnh Đan Thiếu tốt nhưng nghĩ tới mộc mạc đến như vậy, dù sao người chính gốc Ôn Châu mà có điều kiện như vậy chiếm rất ít. Nhưng mà cảm thấy chuyện này có vấn đề gì. “Đan Thiếu nhà chúng ta hả? Thằng bé nước ngoài rồi!” Ngoài ý muốn, bà nội Đan Thiếu rất tự hào cho . Mấy ngày này, Đan gia gặp người nào cũng chuyện này, rất tự hào. Ra nước ngoài? Diệu Diệu sợ hãi. Sao có thể như thế!!! “Đan Thiếu nhà chúng ta quen bạn có tiền, là con của tổng giám đôc tập đoàn công ty lớn a! tại con tổng giám đốc muốn ra nước ngoài du học nên cầu xin Đan Thiếu nhà chúng ta cùng!” Bà nội dĩ nhiên khoác. Tại Ôn Châu, những gia đình có tiền, sinh tới con nhất định phải đủ xinh đẹp, con trai cũng như vậy. Nếu gia cảnh bản thân có của cải dựa vào kẻ có tiền để kết hôn, cải thiện chất lượng cuộc sống. Người Ôn Châu rất thực tế, có mấy người cảm thấy cái này có gì tốt, trái lại càng làm rạng rỡ tổ tông. Diệu Diệu vẻ mặt trống rỗng. Bạn ? mới là bạn a! “Cháu , cháu là ai?” Bà nội nhận thấy bất thường hỏi. “Bà, gạt người sao…. Bà nội…….” tiếp thu được, có lẽ bà nội nhiều tuổi có chứng hoang tưởng. “Bà nội, cầu xin người cho con biết, ấy rốt cuộc đâu? Con muốn chuyện cùng ấy, muốn cãi nhau!” Diệu Diệu nóng nảy. Bà nội khôn khéo bỗng nhiên cảnh giác đứng lên: “Cháu là ai? Cùng Đan Thiếu nhà ta có quan hệ gì?” “Bà nội, cháu là bạn ấy.” cho biết thân phận sau đó thành : “Nếu như ấy xuất ngoại, ấy làm sao có thể cho cháu biết được chứ?” tin, tháng trước còn , Diệu Diệu em. Nghe vậy bà nội né sang bên làm bước vào: “Ta mặc kệ cháu từng là ai, dù sao Đan Thiếu nhà ta cùng bạn xuất ngoại rồi, cháu có phá hoại cũng được gì!” Bà nội làm cho thấy gian phòng ở trong sân đơn sơ đến cực điểm, bên trong phòng trống trơn, ràng chủ nhân của nó rời khỏi vài ngày. “Đan Thiếu từ Thượng Hải trở về tới vài ngày thu thập hành lý cùng gia đình tạm biệt rồi.” Bà nội cho , cũng nhịn được khoe khoang: “Cháu tin có thể hỏi hàng xóm, ngày đó thằng bé rất nở mày nở mặt, chính chiếc Daewoo đón nó ra sân bay.” “Gạt người…….” Viền mắt của đỏ lên. tin mối tình đầu của mình mong manh như vậy, mong manh đến nỗi người lưu lại câu nào . “Ta quản các cháu từng như thế nào, chỉ mong cháu nên phá hư! Đan Thiếu nhà ta nếu ra ngoài, tiếp tục ở lại chỗ này, nó căn bản có lối thoát.” Bà nội . “Làm sao có lối thoát? Chúng cháu là sinh viên của trường đại học nổi tiếng a!” Du học thực tốt như vậy sao? hiểu được, thực hiểu được! Bà nội quắc mắt: “ tại sinh viên đại học nổi tiếng có thể so với mấy người có tiền? Tốt nghiệp còn phải xin việc, làm tháng cầm hai nghìn tiền lương? Thế nhưng Đan Thiếu nhà chúng ta sau khi du học trở về trực tiếp vào làm việc trong tập đoàn lớn còn có khả năng làm con rể của công ty tập đoàn!” 18 tuổi lần đầu tiên Diệu Diệu nếm trải tư vị đau lòng. “Bà nội, người đem số điện thoại ở nước ngoài của ấy cho cháu có được ?” muốn cùng chuyện, ít nhất nếu muốn chia tay, phải nên câu tạm biệt sao? Vì sao câu tạm biệt cũng có? Mặt bà nội Đan Thiếu tràn đầy cảnh giác : “Mời nên quấn quít lấy Đan Thiếu nhà chúng ta!” “Khi Đan Thiếu hứa hẹn, sau khi trở về nhất định mua cho bà nội căn nhà đẹp! Bà nội ta có khát vọng gì nhiều, chỉ muốn trước khi chết có thể ở trong cao ốc!” Bà nội chế giễu: “Những cái này, vị tiểu thư như cháu có thể cho ta sao?” thể cho. phòng ở tầm trăm mét vuông ở Ôn Châu này ít nhất cũng phải hai ba trăm vạn. Trước khi , như vậy, nghĩ như vậy, ước mơ như vậy? Trái tim Diệu Diệu có thứ gì đó lặng lẽ vỡ vụn. 18 tuổi cảm nhận được tình người ấm lạnh mà thực tế rất tàn khôc.