1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 12

      21. Chỉ còn hơn tuần nữa là đến ngày bay, mọi thủ tục hoàn tất. Đột nhiên buổi chiều, Thành Cận đến phòng ký túc của . cũng sắp rồi nên muốn ngồi với cậu ấy lúc. Thấy Linh vui hơn, Thành mới thú , bảo dạo mấy tháng trước nhìn thấy Linh sợ lắm. Linh chỉ cười mà đáp. Hai đứa ngồi ăn bánh trôi tàu với nhau, nghĩ ngợi mãi, Linh mới chuyện mình sắp du học. Chẳng ngờ, Thành Cận bị nghẹn luôn cả miếng bánh, Linh phải vỗ mãi miếng bánh mới trôi, sau rồi ho sù sụ. Xong, cậu ấy nhìn Linh, kinh ngạc.

      "Nếu tớ đến, cậu cũng định phải ?"

      Linh im lặng, mỉm cười. Thành đột nhiên nắm lấy cổ tay , bóp chặt.

      "Thằng Híp với bà kia chắc sắp chia tay rồi. Dạo trước thấy cãi nhau to lắm. Từ đợt Tết về, sau vụ Tràm ốm, thằng Phương như kiểu bị 'sang chấn tâm lý' ấy. Hình như nó hối hận rồi. Giờ nó chẳng chẳng rằng. Có hôm còn nốc rượu như nốc nước lã!"

      Linh cắn môi, nhìn Thành bình thản, "Cậu để ý đến cậu ấy hơn chút. Đừng để cậu ấy uống nhiều. Nhất là vụ thi cử, cả hai cậu đừng lơ là quá. Đến lúc nợ đống môn trả kịp đâu".

      Thành bật cười, "Cậu lại thành giáo Môi cuốn lô ngày xưa của bọn tớ rồi".

      Linh cũng cười, nhớ cái thời làm giáo cho hai chàng nghịch như giặc, nhớ cả cái ngày Thành Cận ngỗ nghịch, bị bạn bè khích tướng nhào tới sờ ngực , rồi sau đó đánh nhau với Phương Híp trận tơi bời. chìm trong những hồi ức xưa cũ, Linh chợt nghe Thành chửi bậy câu.

      "Mẹ cái thằng Híp. Ngày ấy nó bảo tớ được động vào cậu. Tớ tưởng nó quyết chấm cậu rồi tớ đành nhịn, nên mới đâm đầu vào mẹ Lê. Ai dè..."

      Linh bật cười, đấm vai Thành, khúc khích. biết Thành Cận đùa thế, chứ cậu ta bà chị kia chết bỏ. Lúc sau, Thành Cận lại ngập ngừng.

      "Cậu quyết đấy à?"

      "Ừ, nhưng đừng cho cậu ấy đấy."

      "Tớ , sau này nó đấm tớ vỡ mặt."

      "Yên tâm, cậu ấy đấm cậu đâu. Cậu ấy từng với tớ, cậu ấy muốn nhìn thấy tớ, muốn giữa bọn tớ chỉ là người dưng thôi. Người dưng du học liên quan gì."

      "Nó bị điên à?"

      Linh đáp. Nhớ lại buổi chiều đau lòng giảng đường ấy, Linh cảm giác như mắt mình vẫn cay nguyên như thế. Cố trấn tĩnh, ngước lên nhìn trời. Chợt lại nghe tiếng thở dài thườn thượt của Thành Cận.

      "Khổ thân cả ông Khánh nhà tớ. Thế là cũng tịt hy vọng rồi à? Ông ấy thích cậu mãi đấy!"

      Linh vò đầu Thành Cận, "Đồ dở hơi. Tớ chẳng thích làm chị dâu cậu tí nào".

      Thành Cận vẫn thở dài não nuột.

      "Ít ra cậu cũng nên với ông ấy tiếng, ông ấy giận đấy."

      "Ừ."

      "Thế tớ với thằng Híp nữa nhé. Ít ra để nó tiễn cậu."

      "! Cậu mà , tớ nhìn mặt cậu luôn."

      Thành Cận thừ ra, cuối cùng chép miệng, "Bốn năm. Hơn ngàn ngày đấy. Tớ rất nhớ cậu, Lô Lô".

      Linh nhận ra khóe mắt mình lại cay cay. dặn lòng đừng động tí là ỉ ôi, nhưng mà hai tiếng "Lô Lô" ấy khiến Linh rất nhớ, nhớ người mỗi khi trìu mến, mỗi khi nịnh nọt đều gọi , "Lô Lô, Lô Lô của tớ".

      Sau khi tiễn Thành về, Linh chậm chạp dưới sân ký túc. Buổi chiều nắng , vầng trăng non treo nơi góc trời. Linh lặng lẽ ngồi đó, thưởng thức buổi chiều cuối cùng này. Ngày mai về nhà, rồi từ nhà thẳng ra sân bay. Chẳng biết cuộc sống sắp tới của thế nào, chắc đơn lắm. Linh thở dài khe khẽ.

      Đột nhiên, có người đập mạnh vào vai . Linh quay lại thấy Thương, cả người hồng từ chân đến đầu, nhưng rất rực rỡ, đáng . nàng dứ dứ trước mặt Linh tờ báo.

      "Ê này, có bài đăng báo này. Khiếp, đọc mà tâm trạng quá mất."

      Linh lật ra, sững sờ. ngờ bài thơ viết hôm trước được in trong tập san của trường. Bài thơ mà đôi khi dám đọc lại, sợ rằng mình khóc.

      Như cách chúng ta thôi nhìn nhau trong những mùa dài

      im lặng tràn đầy vị kỷ

      Như cách chúng ta dùng thời gian cho những gì vô nghĩa lý

      Để mà quên nhau...

      ***

      Như cách chúng ta đẩy vòng tay ra xa cách nhau

      Những cái cười nhạt nhẽo

      có gì là trầm trọng đâu, con tim khô héo

      Chỉ đôi lần nhận thấy ta ít cười hơn...

      ***

      Như cách chúng ta thường lắng nghe những lời kể lể, mệt mỏi, buồn chán, ngán ngẩm của nhau

      Và trả lời bằng cái cau mày rất khẽ

      Như cách tát vào mặt nhau bởi những lời biết là đau hơn thế

      Ta vẫn cứ ngồi yên.

      ***

      Như cách ta chậm chạp chui vào trong chăn

      Đợi giấc mơ dài còn nơi chốn khác

      Ta ngồi xoa tay mình và ngậm ngùi, tự an ủi

      Ở nơi xa đó, chắc có người cũng lạnh lẽo những niềm vui.

      ***

      Như cách ta tự hiểu mình còn được lần nữa trong đời

      điều gì còn có thể cứu vãn

      Ta trân mắt nhìn những con người qua mình, thanh thản

      Dù sâu trong đáy mắt này, giông bão nổi lên.

      ***

      Như cách chúng ta kiếm tìm những khoảnh khắc bình yên

      Trốn vào nơi ồn ào và quên mình lặng lẽ

      Như cách ta nhìn mình rất khẽ

      Thấm từng giọt nước mắt rơi.

      ***

      Như cách chúng ta quên muốn đợi người

      Những buổi chiều dài

      Ngân ngấn vầng trăng non cuối dốc

      Để nhận thấy mình còn quyền được khóc

      Cho những xót xa...

      Linh cứ ngồi thừ ra đấy, nhìn những con chữ nhảy nhót trước mặt mình. Thương lay mạnh "Này, này, du học rồi tiền nhuận bút này để ta lãnh nhé...".

      Linh bật cười, gật đầu. chợt đứng lên, nhìn vầng trăng non trước mặt. Bỗng nhiên Linh nhớ những buổi chiều nhìn vầng trăng non dốc Cầu Cất, những buổi chiều còn hy vọng từ khi Linh và Phương xa lạ với nhau, những buổi chiều mà nỗi xót xa phủ ngập lòng .

      Ngay cả những tháng ngày như thế, cũng sắp xa rồi.

      Trước ngày , bố mẹ Linh làm mấy mâm cơm mời họ hàng, bạn bè thân thiết đến để thông báo, cũng tiện cho Linh chào tạm biệt luôn. Việc này cũng khiến láng giềng inh om. Tràm nghe tin vội sang, nhét vào túi chiếc khăn ấm, đôi ủng dày, bảo là, mùa đông ở đấy lạnh lắm. Rồi Tràm kéo Linh vào vai mình, ôm chặt.

      "Đến bao giờ được làm tiết canh với miến ngan cho con ăn nữa".

      Linh thấy tim mình như nghẹn lại, nhất là khi nghe thở dài.

      " cứ tưởng số mình có được đứa con dâu như con. Nhưng mà là vô phúc."

      Linh khịt khịt mũi, " đừng vậy".

      " con dâu con . Lúc nào con cũng là đứa mà thương nhất."

      Sợ mình lại khóc lóc sụt sùi, Linh đành lảng chuyện, bảo " giữ gìn sức khỏe, được để ngất nữa nhé. Phương nhất định ổn thôi".

      Tràm nghe vậy, chỉ cười buồn, đáp. Nhà đông khách, xe pháo chất đầy ngoài cửa, thỉnh thoảng Linh lại phải ra trông chừng. Ở con phố này, tháng rồi có mấy vụ mất cắp xe máy, mọi người dặn nhau phải cẩn trọng. Hồi nãy, Linh nhác thấy có người trùm mũ, lượn qua lượn lại bên ngoài cửa, nên chuyện với Tràm, thỉnh thoảng lại nghển cổ ngó ra. Bất chợt, thấy bóng đen kia lúi húi gì gần cửa, Linh vội vã chạy ra. vừa đến nơi bóng người đó rảo bước nhanh. Dù trùm mũ, nhưng dáng dấp ấy vẫn lẫn vào đâu được. Chứng kiến cậu ấy lớn lên, thay đổi theo từng ngày, chẳng thể nhầm lẫn. Linh đứng lặng nhìn theo, biết rằng, có thể còn rất rất lâu nữa, mình mới lại được nhìn thấy bóng dáng ấy, dù chỉ ở đằng sau lưng.

      Quay người trở vào, Linh chợt sững lại khi nhìn thấy túi đồ treo cửa sổ. chậm chạp gỡ xuống, mở ra, đột nhiên thấy tim mình lặng . Vẫn là những loại thuốc đau đầu, rối loạn tiêu hóa, dị ứng, thuốc đau bụng kinh, cả mấy hộp ô mai xếp ngay ngắn. Linh lặng lẽ ôm chiếc túi vào lòng, như ôm bao nỗi ngọt ngào và cay đắng.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 13

      22. Con đường ngoại ô Ohio vào mùa xuân. Từng vòm cây xanh mướt dịu mát khắp lối . Linh đạp xe tới trường, lòng da diết nhớ con đường Cầu Cất mùa này lại trổ lá bàng non. Tháng năm trôi vô tình. nàng Linh mới hôm nào còn chân ướt chân ráo sang Mỹ, ngày nào cũng khóc vì nhớ nhà, vì lạnh, vì đồ ăn thức uống, vì lạc đường lạc chợ, vì bị kỳ thị, ghét bỏ... vậy mà giờ có thể thoải mái, tự tin vứt đâu cũng sống được. chạy nước rút suốt năm qua để hoàn thành chương trình học của mình. Hôm nay đến trường nộp luận văn cho giáo sư. Nếu mọi việc hoàn thành như dự tính, kịp về ăn Tết ở nhà.

      Mỗi lần nghĩ đến hai chữ "về nhà", tim lại đập thình thịch. Bốn năm, cũng đủ xa, và đủ lâu rồi đó nhỉ???

      Chạy lên khoa gặp giáo sư, nghe ông góp ý thêm vài điểm cần chỉnh trang lại cho luận văn, tâm trạng Linh dần phấn khích vì về cơ bản, giáo sư đồng ý với các luận điểm của mình. ôm đống tài liệu mà giáo sư cho mượn thêm ra về. Vừa xuống sân trường, nhận được điện thoại của Thành Cận. Cậu ta giấu nổi tâm trạng, loạn xạ lên trong điện thoại.

      "Lô, cậu bảo xem. Tớ làm thế nào bây giờ! Lê có bầu rồi."

      Linh trợn mắt. Thành bị tăng ca hai năm, vẫn chưa ra trường, mà "bà chị" kia làm hai năm nay rồi. Giờ đùng cái có bầu, chẳng lẽ Thành lại làm "ông bố sinh viên"? Linh vừa buồn cười vừa chẳng hiểu đây là tin vui hay tin dữ, cuối cùng chép miệng.

      "Tớ nghĩ đây là tin mừng. Biết đâu đứa nhóc khiến cậu có động lực mà học hành tử tế hơn."

      "Lô, tớ xoắn hết cả lên rồi. Giờ tớ nên làm thế nào?"

      "Cậu hỏi Khánh ! ấy xử lý vụ này tốt hơn tớ."

      "Ờ, ờ... Tớ biết rồi. À mà này, hôm qua, Khánh vừa bán lại cái xưởng cho thằng Híp đấy."

      Linh kinh ngạc.

      "Cái thằng đến là tởm. Hồi trước nó đòi ông Khánh để lại xưởng cho nó. Ông Khánh bảo OK, nhưng là năm năm nữa. Thế mà năm năm sau đúng là nó chồng tiền lên luôn. Ông Khánh có giãy đằng giời."

      Linh nghe xong, bất giác môi nhướn lên nụ cười. nhớ Phương Híp từng ao ước có xưởng ấy thế nào. Cậu ấy mơ tưởng tự tay độ những con xe ra sao... lạ lùng, ngày ấy, dù phản đối, nhưng thâm tâm, Linh luôn cảm thấy rất khó tin để Phương có thể làm được. Vậy mà, cậu ấy làm được rồi.

      Mấy năm trôi qua, bao nhiêu đổi thay, bao nhiêu kiện. Dù cách nửa vòng trái đất, song Linh vẫn nghe tường tận đủ mọi chuyện qua cái miệng ba la bô lô của Thành, hay những câu chuyện cóp nhặt mà mẹ thường kể. Chuyện Tràm mở rộng nhà hàng thành chuỗi nhà hàng "Công chúa Vịt", chuyện Phương Híp chia tay chị Hằng kia, nhưng chị ta đồng ý, ngày ngày đến ăn vạ. Tràm tức lên chạy ra hẳn phường, đúng lúc người ta thu chương trình phát thanh trực tiếp mà tranh mic, cảnh cáo cái khủng bố con trai mình, khiến nó trở thành câu chuyện truyền kỳ của cả phường, thậm chí còn lên báo tỉnh hẳn hoi. Rồi chuyện Phương Híp bỗng chú tâm học hành, đạt thành tích cực kỳ xuất sắc, ngay giữa năm thứ ba được mời làm part time kiếm được khá tiền. Đến chuyện chị Hằng kia muốn quay lại với Khánh, nhưng thành, chẳng biết uất hận làm sao rưới xăng đốt xưởng của Khánh, may mà phát kịp nên bị công an hốt về đồn cho muỗi cắn hai đêm. Lại chuyện năm nay lũ về, Khánh, Thành Cận, và Phương Híp vẫn chạy qua nhà, kê đồ đạc giúp bố mẹ ... Rồi chuyện Khánh loằng ngoằng thế nào cuối cùng lại đâm ra thích Thương, bạn màu hồng cùng phòng với Linh ở ký túc ngày trước. Sau khi Khánh chiến đấu với mấy chàng râu ria xong, họ cũng chuẩn bị rục rịch đến bước cưới xin rồi.

      Nhưng, khi mà mọi kênh liên lạc được kết nối, duy nhất với Phương Híp, Linh vẫn sao bình thường lại được. nghe tin về Phương nhiều, song hai người hề có liên lạc trực tiếp nào với nhau. Tận đến khi sang Mỹ được hơn năm, đúng vào ngày sinh nhật , trong hòm thư lập từ ngày sang đây xuất thư mới. Trong thư chỉ viết:

      "Xin chào. Cậu có khỏe ? Hôm nay sinh nhật cậu, tớ muốn chúc mừng. Hy vọng là cậu vui.

      Tớ bây giờ tốt hơn nhiều."

      Lá thư khiến Linh phải mất ngày mới reply được. cũng chỉ viết vài chữ ngắn ngủn, "Ừ, cảm ơn. Tớ rất vui. Cậu cũng vậy, mỗi ngày tốt hơn nhé". Hòm thư của Phương giờ còn là cái địa chỉ ngốc nghếch ngày nào.

      Sau lần đó, thỉnh thoảng Phương Híp lại viết email cho . Cái nào cũng rất chừng mực, hỏi han tình hình học hành bên này thế nào, ăn ở ra sao. Linh cũng đáp lại với chừng mực như thế. Vào ngày Tết, cũng có lần cậu ấy gọi cuộc điện thoại chúc mừng, cả hai gì nhiều, thậm chí chỉ là đôi ba câu chuyện về những người khác. Nhưng Linh nhớ mãi, hôm ấy, cho đến tận khi nghe tiếng gác máy, tim vẫn đập thình thịch. Tiếng của cậu ấy, hơn nửa vòng trái đất, vẫn làm Linh ngẩn người.

      Cuộc gọi thứ hai là cuộc gọi bao giờ quên. Lúc đó, Linh sang Mỹ được hai năm, vào buổi chiều, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ Việt Nam. Ở đây buổi chiều, nghĩa là bên ấy là đêm, gần sáng rồi. Có người gọi điện cho . Vừa vừa khóc.

      "Lô Lô. Lô Lô của tớ! Mặc kệ cậu có coi tớ là người dưng, có thèm nhìn đến mặt tớ, cậu vẫn là Lô Lô của tớ. Lô Lô, hôm nay tớ kiếm được món tiền. Ngày xưa kiếm được tiền sửa xe từ xưởng của Khánh, tớ có thể đưa cậu ăn cháo cá. Giờ tớ kiếm được gấp trăm lần như thế, cậu ở đâu rồi??? Lô Lô, bao giờ cậu về? Lô Lô, tớ nhớ cậu.

      Lô Lô, rất nhớ em."

      Điện thoại của bị ngắt nửa chừng, do hết pin. cuống cuồng lên tìm cục xạc, đến khi tìm được, khởi động lại máy, chỉ thấy máy im lìm. gọi lại, chuông điện thoại reo mà chẳng thấy người nhấc máy.

      Sáng hôm sau, trong email của xuất lá thư mới. Trong đó chỉ có vẻn vẹn mười hai từ ngắn ngủi: "Hôm qua tớ say, biết mình gì. Đừng để ý".




      CHƯƠNG 14

      Sáng hôm sau, trong email của xuất lá thư mới. Trong đó chỉ có vẻn vẹn mười hai từ ngắn ngủi: "Hôm qua tớ say, biết mình gì. Đừng để ý".

      Linh hồi .

      Bỗng nhiên, lòng ngập tràn giận dỗi. Vậy thôi, thèm về là được chứ gì. Nhưng mà, cũng từ đó, Linh lại như được tiêm dopping, học hành rất chăm chỉ. Ở đây, có vài chàng tóc vàng, mắt to, xanh thắm tán tỉnh trêu chọc . Họ luôn có những cái cớ hợp lý, xem hòa nhạc, bóng rổ, bơi lội, nhảy nhót... nhưng Linh vẫn từ chối. Có lẽ vì những mái tóc vàng, những đôi mắt xanh có rực rỡ đến mấy, trong lòng , biết, trước giờ vẫn chỉ có gã đầu đinh, mắt híp, từng làm đau lòng đến nỗi muốn bỏ xứ mà .

      Ngày lấy vé máy bay về nước, Linh báo với ai, ngay cả bố mẹ. Tính vẫn chẳng thay đổi, khi chắc chắn điều gì trước. Ngay cả đến lúc chắc rồi, vẫn chẳng muốn báo, sợ bố mẹ sốt ruột. Cũng là vì có chút sờ sợ, rằng tin mình sắp về đến tai người nào đó, chẳng biết người ta nghĩ gì.

      Linh ngồi ở sân bay, kiên nhẫn chờ đợi. Giờ bay bị delay khá lâu, khiến nỗi nôn nao bấy lâu trong chợt dâng tràn khổ sở. Muốn mình đừng quá hồi hộp nữa, Linh lôi laptop, mở mấy email mà Phương gửi ra đọc, dù những mail đó ra thuộc lòng từ lâu. Từng câu từng chữ trong đó đều chỉn chu, khách sáo, chứ nhố nhăng và ngốc nghếch như những email ngày xưa hai đứa vẫn viết cho nhau.

      Bỗng nhiên, như có điều gì đó bật lên trong đầu, Linh đờ người thoáng rồi vội vã login vào địa chỉ hòm thư cũ mà Phương Híp lập cho mình hồi năm thứ nhất đại học. bao năm rồi, chưa từng mở nó ra.

      23. Khoảnh khắc giao diện hòm thư ra, tim Linh như thắt lại. Hòm thư đầy lên gần hai trăm email, chỉ từ địa chỉ duy nhất, có cái tên mà ngày xưa cật lực phản đối – cucphancualo.

      Tim đập thình thịch, tay Linh chặn ngực, tay kia kéo nhanh chuột xuống. Đó là thư ở thời điểm xa nhất. Khi ấy, được tháng.

      Lô à!

      Tớ vẫn nhớ ngày ở giảng đường của cậu, cậu rằng tớ đừng gọi cậu là Lô nữa, vì cậu còn là Lô của tớ và tớ chẳng phải là Híp của cậu. Mỗi lần nghĩ đến câu đó, tớ vẫn thấy đau. Nhưng mà, hình như tớ đáng phải thế. Có điều kệ cậu, ở nơi này, trong căn nhà bí mật này, tớ vẫn muốn gọi cậu là Lô Lô.

      Tớ đoán rằng cậu bao giờ mở email này ra nữa. Có lẽ vì biết thế nên tớ có can đảm để viết cho cậu. Tớ sợ nếu ra, tớ điên mất.

      Lô Lô, những ngày này với tớ kinh khủng quá. Mọi người cậu ở bên ấy ổn định rồi. Ổn tốt. Còn tớ ổn chút nào. Tớ chẳng biết với ai.

      email khác.

      Lô, tớ quyết tâm học lại, và học tốt. Cậu từng , tớ đừng phụ lòng cậu, đừng bao giờ bỏ học. Nếu cậu biết điều này, cậu có vui ? Có cười ?

      Những đứa con trong lớp cười với tớ rất nhiều. Nhưng có đôi môi nào đáng như cậu. Vì cậu chẳng bao giờ biết được điều này, cứ để tớ nhé. Tớ mơ mình được hôn cậu bao nhiêu lần...

      Choáng váng nhìn email, Linh cứ lặng ngắt như thế, rất lâu sau, mới bình tâm để mở tiếp lá thư của ngày khác.

      Lô à. Cuối tuần rồi Thành Cận với bà Lê nhà nó cãi nhau. Cãi nhau rất to, đứa nào cũng đập bàn đập ghế tuyên bố chia tay, thề nhìn mặt nhau nữa. Thế mà được ba ngày, chúng lao vào nhau khóc lóc, xin lỗi, làm hòa, rồi lại như nhau thắm thiết thêm đến trăm lần.

      Nhìn hai người đấy, tự dưng tớ nghĩ đến hai đứa mình. Bọn mình chẳng bao giờ cãi nhau to, chỉ duy nhất lần ở giảng đường ấy, và rồi sau đó xa nhau luôn. Tớ ước ao mình có cơ hội để xin lỗi cậu, làm hòa với cậu. Tớ muốn với cậu, rất nhiều điều khi cậu rồi tớ mới nhận ra.

      Nhưng mà, giờ đây, đến cả việc muốn nhắn tin cho cậu, tớ cũng dám. Gọi cho cậu, tớ cũng sợ. Điện thoại của cậu số dài dằng dặc thế, tớ bấm bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn dám gọi.

      Lô, cậu có nhớ tớ chút nào ?

      Linh vuốt mặt, ngăn những giọt nước mắt chực trào ra. kéo đến thư ở rất xa.

      Lô Lô! Cậu sang bên ấy năm rồi. Hôm qua đường Cầu Cất, thấy lá bàng xanh, tớ nhớ cậu quá. Nhớ ngày xưa của mình quá!

      Thấy bảo, cậu nhiều người theo đuổi lắm. Ừ, Lô Lô của tớ xinh đẹp đáng , lắm thằng thích là phải rồi.

      Nhưng mà, Lô Lô đừng thích ai cả. Được , xin cậu đấy!

      email khác.

      Linh à! Hôm nay tự dưng lại thích gọi tên Linh. Chẳng hiểu ra làm sao nữa. Hôm nay là ngày Valentine, ngày Tình đấy. Có ai tặng hoa hồng cho em ?

      cũng đừng nhận nhé!

      Ngày đó, ngốc. bảo muốn tặng em tình cảm thiết tha vô địch cả đời. ra, ý là, bọn mình là bạn đời, mãi mãi đổi. Nhưng hình như chẳng bao giờ em hiểu được cái gì ám chỉ cả. Hay là do ám chỉ chuẩn xác?

      Mà hôm nay tự dưng bị sao ấy, vẫn mua bông hồng.

      P/s: Từ nay xưng . Kệ, em đồng ý cũng mặc kệ. Em đọc có quyền nêu ý kiến.

      Linh ngây ngẩn nhìn email, nãy giờ, những lá thư liên tiếp khiến choáng váng. Hình như thời gian họ ở bên nhau, vì cùng ngốc nghếch, mà cả hai đều đọc nhầm "ám hiệu" của nhau, đều bỏ lỡ nhau trong thời gian đẹp nhất.

      Lô Lô à! Hôm nay được học bổng. Đến còn chẳng tin nổi là mình được học bổng cơ đấy. Mẹ nghe còn sốc, sặc nước chè tươi, nửa ngày mới hết ho. Sang nhà em, lấy trộm được tấm ảnh em gửi về, chắc mẹ em biết đâu. Nhìn ảnh em xinh quá. Trông vẫn ngốc như vậy. Nhét em vào túi áo, ăn cháo cá mình. Ước gì gửi được tô cho em.

      Linh ngẩn người, lại click đại vào email khác.

      Rốt cuộc hôm qua gọi cho em. chẳng biết vì sao mình lại gọi, có lẽ bởi hôm qua kiếm được khoản tiền lớn nhất từ trước tới giờ. Cũng có thể vì, cầm cả nắm tiền trong tay, chẳng biết với ai.

      Ngoài đường ai cũng có đôi. Đến vỉa hè cũng có hai con chó chạy với nhau. Còn mình đơn lẻ.

      Thằng Thành Cận là cái đồ sợ vợ. Nó mất mặt, chẳng đếm xỉa gì đến . uống rượu mình. Rồi gọi cho em. Chẳng hiểu sao nghe tiếng em vang lên thôi, lại khóc như thằng điên.

      Chắc điên .

      Linh đọc hết thư này tới thư khác. Những bức thư thành và nồng nàn đến mức Linh phải cắn chặt môi, để mình nức nở sân bay...

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15

      Linh đọc hết thư này tới thư khác. Những bức thư thành và nồng nàn đến mức Linh phải cắn chặt môi, để mình nức nở sân bay. định đóng laptop lại, Linh bỗng thấy lá thư đặc biệt dài.

      Lô Lô ngốc.

      Đêm qua uống rượu với Khánh đến tận khuya. Mừng vì vụ cháy ảnh hưởng đến xưởng của ấy. Rồi chuyện về em, và về Hằng. vốn muốn nhắc đến cái tên đấy lần nào trong ngôi nhà này của tụi mình, nhưng, thôi để lần lại nhé.

      chưa bao giờ hay có ý định nghiêm túc nào với chị ta cả. Làm sao được khi vẫn biết mình thích em cơ chứ. thích em như vậy, nhưng chẳng biết em có thích ? Nhiều lần để ý, nhưng em đối xử với và thằng Thành hệt như nhau. Khi trêu chọc gán ghép tụi mình với nhau, em cũng rất tự nhiên và chẳng thẹn thùng gì cả.

      Rồi sau đấy phát ra Khánh thích em. rất ngưỡng mộ ấy, thích cách sống của ấy, ấy phóng khoáng, làm ra tiền, cái gì cũng hay. ấy mà thích em, tán em, chắc chẳng có cửa rồi. Khi ấy tặng em quà, thấy em nâng niu gìn giữ. Khi bảo với em rằng Khánh thích em, em lại gắt lên, phủ nhận ngay lập tức. nhận ra em bối rối, mà em chẳng bao giờ bối rối như thế với .

      Lúc ấy, rất buồn và hoang mang. Đợt em thực tế, muốn mượn cho em chiếc máy ảnh, mà mượn mãi chẳng được. Trong khi Khánh bỏ tiền ra mua, nhờ Thành mang đến cho em. Lúc ấy rất tự ti, còn định đến tạm biệt em. Nhưng mà, em lâu thế, sợ nhớ em, nên vẫn phải tiễn em lát mới được.

      biết là sau chuyến ấy có nhiều thứ thay đổi đến thế.

      Về nghỉ hè, nghe chuyện Khánh muốn chuyển nhượng lại xưởng. Cái xưởng ấy là mơ ước của bấy lâu. thích có được nó quá, chỉ sợ Khánh chuyển cho người khác mất, nên mới với mẹ. Nhưng bố mẹ điên lên, mắng chẳng ra gì, học hành xong, đua đòi vớ vẩn. là lúc ấy định bỏ học, kết quả bết bát, ở trường cũng bị vụ kỷ luật do đấm nhau với mấy thằng mất dạy, nên càng chẳng muốn học tiếp làm gì. Vì thế, rất thích cái xưởng ấy, song khi với Khánh, ấy lại bảo, ấy OK chuyển nhượng cho , nhưng vào thời điểm năm năm sau, khi chín chắn hơn. Lúc ấy, nghĩ, hóa ra, Khánh cũng coi chẳng ra gì.

      Còn chuyện chị Hằng, dính đến chị ấy là vì thế này. Hôm đó chán vụ cái xưởng, chạy xe chơi thấy chị ấy bị đánh. Con mà bị người nhà đánh đuổi đáng thương. Hơn nữa, vẫn ấn tượng vì hồi trước, có lần ngồi quán net, quên tiền, chị ấy trả cho . Thấy chị ấy chảy máu, mới đưa chị ấy vào trạm y tế của phường. Chị ấy bảo có thể giúp chị ấy việc được ? gật. Chị ấy nhờ chở xuống Hải Phòng, chỉ về trong ngày thôi. Chị ấy muốn tìm tay bạn trai cũ, xem có trách nhiệm với mình , mà sao cứ im thít, gọi điện nghe. cũng chán, muốn về nhà, nên đồng ý.

      Nào ngờ, chuyến phải trong ngày như tưởng, vì xuống đó phải tìm nhà, phải hỏi thăm. Xong rồi chị ấy với thằng người lại đánh nhau nữa. Vết thương của chị ấy , cho nên phải ở lại đấy! Khi trở về nhà làng nước ầm lên là chị ấy, bị chị ấy bỏ bùa mê thuốc lú. Mẹ như bị làm sao ấy, khóc lóc loạn xạ khiến phát điên, gì cũng tin. Cuối cùng chán chẳng buồn giải thích.

      Lúc ấy, chỉ mong em về.

      Sau đó, chị Hằng tìm , bảo nhờ đúng lần này nữa, vì lỡ làm mang tiếng rồi nên nhờ nốt lần. Chị ấy bảo, chị ấy phát có thai, nên muốn giải quyết. Tất nhiên, đồng ý, tự dưng bị lôi vào cái chuyện thất đức ấy, chỉ muốn tránh cho nhanh. Nhưng đúng lúc ấy chị Hằng bị xỉu, chẳng chạy được. Thấy chị ấy van vỉ mãi, thể xử lý ở trong thành phố này, nên tặc lưỡi đồng ý, rồi đưa chị ấy xuống Hải Phòng. sợ nhỡ có chuyện, nên lúc vội vàng cầm tạm của mẹ ít tiền. đường , chị ấy xin lỗi , rồi hỏi chuyện đương của thế nào. qua tình hình của và em, còn hỏi chị ấy cương vị phụ nữ, chị ấy nghĩ em có thích ?

      Chị ấy nếu biết phải thử. Cứ dùng chuyện tin đồn của với chị ấy như phép thử. Nếu em thích , em vật vã, khóc lóc, bộc lộ ra ngay.

      Thế nhưng, khi em về, hỏi nếu chị Hằng như thiên hạ đồn em thấy thế nào. Em còn bình thản cần sắp xếp suy nghĩ trong đầu, rồi phân tích rất bình tĩnh, bảo rằng nếu chị ấy nhất định chị ấy có điểm đáng . Em chỉ muốn bỏ học. Cách phản ứng của em khiến thất vọng vô cùng, vì nó cho thấy, em chẳng thích chút nào. Điều khiến buồn hơn cả là chuyện cái xưởng, em và Khánh trả lời giống hệt nhau, cứ như bàn với nhau trước vậy. Lúc ấy nghĩ chắc em và ấy có gì với nhau, nên mới bàn nhau và cùng đối phó như thế.

      chán điên lên được, thấy chẳng ai hiểu mình. Còn chị ấy, bị mọi người dè bỉu, chịu nổi nên cũng hay ở cạnh, kệ mọi người muốn nghĩ gì nghĩ. Nhưng sau đó, mọi chuyện cứ dần quá tầm kiểm soát, đến cũng hiểu nổi. Vụ mẹ tưởng mang tiền cho chị ấy là đỉnh điểm. thấy, hóa ra, mẹ tin , em cũng chẳng tin . Tất cả đều về phe, quy kết cho và chị ấy...

      Lúc đó, hoàn toàn tuyệt vọng. còn mong chờ gì vào tình cảm của em nữa. Những khi ở cùng chị Hằng, chị ấy cũng thân mật với . là thằng con trai, chung, va chạm dễ bị khiêu khích, nhưng cũng dẫn đến chuyện gì quá xa cả. Lý do nghe cũng có vẻ trần trụi, vì chị ấy mới phá thai.

      Hết hè, muốn chấm dứt mối quan hệ với chị Hằng, vì nó khiến quá mệt mỏi. Mọi người mãi, đến mức chịu được nữa. Nhưng đúng hôm tìm chị ấy định , thấy chị ấy ngồi uống rượu. Chị ấy chửi loạn xạ, bảo các người là gì mà có quyền khinh bỉ tôi, tốt đẹp lắm sao, thanh cao lắm sao? Học giỏi tốt lắm à, chà đạp tôi như vậy đủ chưa.... hiểu gì cả, hỏi mãi chị ấy mới việc em nhờ Khánh tán chị ấy cho sáng mắt ra. Chị ấy bảo sáng giá quá, có người muốn sáng mắt thế cơ mà... Lời chị ấy lúc say, nên hoàn toàn tin, chẳng nghi ngờ gì cả. Nhất là cái câu chị ấy bảo, em sẵn sàng cao thượng hy sinh tình riêng với Khánh, để Khánh xả thân, làm cho sáng mắt ra, khiến thấy như cái tát vào mặt. Còn nữa, nghe , em bảo em làm tất cả bởi tình nghĩa với mẹ , chứ cũng chẳng coi là bạn. chơi với chị ấy cũng coi như hỏng luôn rồi... Nghe xong, chẳng còn nghĩ được gì nữa, chỉ muốn lao đến trường tìm em ngay...

      Và rồi bọn mình với nhau như thế ở cái hành lang giảng đường ấy. Bao lâu rồi, mà mỗi lần nhớ lại câu của em, "Đừng gọi tớ là Lô nữa. Tớ còn là Lô của cậu. Cậu cũng còn là Híp của tớ", vẫn đau tả được...

      Lúc ấy, mối quan hệ giữa với chị Hằng kia có chút khó hiểu, giống như quán tính khi người ta lao đầu xuống dốc vậy. Chị ấy lại là kiểu phụ nữ cần trách nhiệm, chẳng cần đạo đức, cho nên thực là ở cạnh chị ấy, cũng có tâm lý kệ xác, muốn ra sao ra. Nhưng mà, mối quan hệ của tụi mình rạn vỡ như thế càng lúc càng làm căng thẳng hơn. Hồi Tết ấy, về nhà, tụi mình gặp nhau ở chợ, em coi như nhìn thấy .

      Lúc đó, càng thấm thía rằng em thực coi thường . Em cũng chẳng còn thiết tha gì tình bạn của chúng ta. cũng giữ nữa.

      Hôm sau, lao đến nhà chị Hằng. Cả nhà chị ấy về quê. Chị ấy kể cho nghe chuyện trước đây ra chị ấy cũng quen biết Khánh, nhưng chưa từng thấy ấy si tình ai như với em. ấy đặt mua chiếc điện thoại đắt nhất để tặng em. Có lần thấy em dùng chiếc điện thoại ấy, thấy mình bị chọc cho đến điên lên. bảo chị ấy im miệng. Chị ấy im, vẫn em đáng ngưỡng mộ thế này thế nọ. bịt miệng chị ấy, rồi sau đấy... là chuyện như em thấy...

      Lô Lô, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, vẫn sao bình tĩnh được. nhớ đến ánh mắt chết lặng và ghê tởm em dành cho lúc đó. Ánh mắt đau đớn của em cứ mãi ám ảnh , làm thấy tủi hổ. Và khi ấy, chỉ ý thức được điều duy nhất, rằng bao giờ còn cơ hội nào nữa.

      Và sau đấy em . còn chẳng được tiễn em. được câu nào. Lúc ấy, thấy trống rỗng, nát bét cả. dứt khoát với chị Hằng, chị ấy chịu, dẫn đến vài chuyện lằng nhằng khác. Cho đến tận đêm nay, khi chị ấy đốt xưởng nhà Khánh, mới biết ra mọi chuyện...

      Khánh chuyện với , rất nhiều.

      Lô Lô! Đấy, chuyện là thế đấy. Có lần em từng , em muốn nghe mọi chuyện từ . Vậy hết lần, mặc dù, có thể em đọc được những dòng này.

      Mặc dù, sau những chuyện kia, em còn xem như xưa nữa.

      Nhưng, Lô Lô à, cả lời xin lỗi, em cũng cho , có phải là trừng phạt quá nặng rồi ?

      thích em như thế.

      em như thế.

      ...




      CHƯƠNG 16 - HẾT

      Nhưng, Lô Lô à, cả lời xin lỗi, em cũng cho , có phải là trừng phạt quá nặng rồi ?

      thích em như thế.

      em như thế.

      Bức thư dừng lại ở đó, phía sau là đoạn những kí tự loằng ngoằng rối nghĩa. Hơn bốn năm, những kiện tái , những đau khổ vẫn hệt như vậy, nhưng có cả những ngọt ngào mà chưa bao giờ biết tới. Nước mắt chảy mờ chiếc laptop , Linh cứ lẳng lặng khóc cho đến khi loa nhà ga thông báo tới lúc vào phòng chờ.

      Định reply cho Phương, nhưng ngẫm nghĩ, với hai trăm email ấy, reply thế nào cho đủ, thế nào cho hết?

      trở về chẳng phải là câu trả lời nhất rồi sao?

      ***

      24. Vẫn là mùa xuân, vẫn là thành phố xinh, vẫn con đường Cầu Cất quen thuộc. Bàng lại đến mùa trổ lá, xanh non cả quãng đường. Linh chầm chậm cho xe chạy xuống dốc. Khăn quàng cổ bay bay. Giờ đây còn đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao nữa, bởi nhận thấy, hóa ra, chỉ câu chuyện của riêng mình cũng đủ khiến rơi nhiều nước mắt0.

      Linh trở về tuần, làm quen lại với thành phố sinh ra , và nhận ra mình lại nơi này trong diện mạo mới mẻ của nó. Những con đường mới, những dãy phố mới. Cả trường cấp ba nơi học giờ cũng chuyển sang địa điểm mới, thênh thang. Quán sữa chua Hồng còn. Nhưng có bao điều vẫn hệt như xưa, vẫn thương và gắn bó như xưa. Ấy là ngôi nhà của dưới vòm cây hoa sữa, là nụ cười dịu dàng của mẹ, bờ vai vững chắc của bố, cái nhìn trìu mến của Tràm, vẻ rắn rỏi chín chắn của Khánh, đôi mắt kính cận giả tri thức của Thành...

      Và cả Phương Híp nữa. Vẫn là cậu ấy, dù cậu ấy chẳng còn như xưa. Phương Híp bây giờ là người nhìn thấy trở về quay hướng khác, người lẳng lặng ngồi góc mặc chào hỏi mọi người, nhưng hề chuyện với . xa cách của Phương làm bối rối. Chế độ kiểm tra email chắc cho Phương biết tất cả những lá thư kia được đọc. Linh cứ nghĩ, sau khi mọi chuyện ràng, mọi khúc mắc khi xưa được tháo gỡ, hai người lại vui vẻ ấm áp như trước. Nhưng mọi việc như vậy, và vì thế, Linh càng khó mở lời hơn.

      Có lẽ vì bốn năm trôi qua, khoảng thời gian xa cách thể xóa nhòa trong thoáng chốc. Phương giờ đây chín chắn, trầm tĩnh, phong thái mà Linh thấy giống hệt như Khánh ngày nào. Cậu ấy lặng lẽ chào đón , vồ vập, hồ hởi, mà có vẻ gì đó như im ắng chờ đợi.

      Vậy cũng chờ đợi. từng chờ đợi bốn năm đó thôi. Dài đằng đẵng thế mà rồi cũng qua. Giờ mới là mùa xuân, nghĩa là phía trước còn bao điều để chờ đón. Nghĩ đến đó, Linh hít căng lồng ngực, khẽ mỉm cười, rồi nhàng đạp tiếp.

      Bỗng nhiên, từ phía sau, chiếc xe đạp vụt lên, sải chân dài cuồng đạp mạnh mẽ. Vừa ngẩng lên, Linh thấy chiếc xe cuộc chặn ngang đầu xe mình. Tim Linh như ngừng lặng trong thoáng chốc.

      Người con trai mặc áo số Bảy như xưa, nhưng đôi mắt vẫn híp tịt như ngày đó, quay lại nhìn , nở nụ cười khó tả.

      "Xin chào, Môi cuốn lô..."

      THE END

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :