1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô - Nguyễn Thu Thủy

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5

      12. Cuối cùng cuộc đời sinh viên mơ ước cũng thành thực. Cả hội lần nữa khăn gói quả mướp lên Hà Nội, vẫn con Zeep màu xanh biển quen thuộc của Khánh. Phương ở luôn nhà Thành Cận, hai người học cùng trường nên khá là tiện. Còn Linh vào kí túc xá. Cuối tuần, hoặc hai bạn phi xuống, hoặc đến chơi với hai người ở khu Quan Nhân.

      Những ngày đầu, Linh nhớ nhà sao chịu nổi, tối đến đều quay vào giường nằm khóc. May là 7 bạn cùng phòng rất dễ thương, khoảng 1 tuần sau thành mối quan hệ chị em thắm thiết. Trong phòng, Linh đặc biệt thích Thương, ở Lào Cai, tóc dài, mắt bồ câu và nụ cười móm duyên duyên, thích màu hồng cuồng nhiệt. Cả cái giường của Thương đều hồng choe hồng choét. nàng còn nằng nặc đòi "xin" con lợn mà Khánh mua tặng để đủ bộ sưu tập, nhưng vì quà tặng nên Linh cho, chỉ thỏa hiệp là hai đứa dùng chung vậy.

      Lại đến con lợn hồng này, Linh rất thích nó, vì nó đáng và nhìn rất là ngốc. Ngày trước, Phương cứ thắc mắc hỏi con lợn này ở đâu ra, đến lúc Linh bảo Khánh tặng đấy cậu ta thừ người, cuối cùng buông câu.

      " ấy thích cậu".

      Tất nhiên là Linh gắt lên, phủ nhận ngay. Nhưng đôi lúc cũng vẩn vơ hoang mang, chẳng biết thế nào. Khánh trầm tĩnh, chín chắn, thực hiểu nhiều, nhưng với cả ba đứa , đều có vẻ đàn rất tin cậy. Thỉnh thoảng xoa đầu hoặc bật cười với , hỏi han rất quan tâm nhưng ngẫm nghĩ mãi, Linh vẫn cho rằng đó phải là cử chỉ dành cho người mình thích, nó giống với em hơn. Nghĩ đến đây, Linh yên tâm hẳn. thích rắc rối. thích thứ tình cảm như bây giờ của tất cả bọn họ.

      Phương Híp và Thành Cận trở thành khách thường xuyên ở phòng , thỉnh thoảng có thêm Khánh, khiến cho đám bạn ghen tị với ngớt là vì sao có tận những 3 chàng sáng láng vây quanh, còn tra khảo đến cùng là rốt cục thích người nào. Nhưng Linh kiên trì khai. Có lần, nửa đêm, cả hội cùng nhau chơi Bói chén, kinh khủng nhất là, khi hỏi tên chồng tương lai của Linh là ai, thần chén chạy vòng vèo hồi ra kết quả là chữ Phương, khiến cho cả phòng rú lên, hò hét ầm ĩ, bảo Linh còn chối nữa ! Hả???? Hả??? Linh bị bóp cổ, bị lắc chút nữa rụng cả răng. Khi trèo lên giường nhắm mắt lại vẫn thể nào ngủ được. Đầu óc cứ vẩn vơ, sao thần chén lại chạy ra đúng chữ Phương nhỉ???? Chẳng lẽ đấy là... Ý trời ???

      Giữa đêm tối mà Linh cứ sợ cả thiên hạ biết là mình đỏ mặt.

      Mấy lần sau, khi Phương và Thành đến, cả phòng cười rần lên, trêu chọc ầm ĩ, khiến Linh ngượng sao tả được, đâm ra mất tự nhiên cả với Phương Híp. Trong khi cậu ta có vẻ rất tí tởn, dò hỏi ra nhẽ vụ bói chén đó, xong còn chém câu làm Linh nín cả thở. Bảo ừ, Tớ với Linh lấy nhau, sau này đẻ ra thằng con trai môi cuốn lô, đứa con mắt híp tìn tịt. Thế là Linh lao vào đá cho cậu ta trận, vừa ngượng, vừa rất tức. Gì chứ, ít ra cũng là con môi cuốn lô, con trai mắt híp chứ, con mà mắt híp tìn tịt ra cái gì...

      Năm đó, đúng khi Yahoo Mesenger tràn lan vào mọi ngõ ngách, bọn sinh viên đứa nào cũng hí hửng kéo nhau ra quán nét lập tài khoản. Linh cũng được Thương rủ rê, nhưng chưa kịp nghe tin Khánh mua cho Thành chiếc máy tính, còn lắp mạng rất oách. Thế là buổi cuối tuần, Linh lóc cóc phi xe xuống, chiêm ngưỡng em máy tính mới, to và đen sì như chiếc ti vi. Phương Híp cho Linh chơi Lines chán bảo đây này, tớ lập cho cậu tài khoản cực kì hay ho. Linh bảo là cái gì, Phương Híp bảo: Email cucvangcuahip, pass là Phuonghipdeptrai. Linh hét lên, sao lại là cục vàng, nghe cúc vàng còn được. Phương Híp bảo, ý nghĩ sâu xa của nó là, cậu là cục vàng của tớ. Thành Cận nghe thế cười hô hố, bảo lúc đầu tớ đọc nhầm thành "cứt vàng" cơ, ông Khánh đoán là "cực vàng à"???? Linh nghe thế càng cáu điên, nhưng Phương Híp là đấy là tâm huyết cả buổi mới nghĩ ra, đừng hòng được đổi. Nhất định phải dùng. Sau đấy, hỏi tài khoản Phương Híp là gì, Thành Cận trêu chọc, để tương ứng, nick của thằng Híp là cucphancualo, pass là Moicuonlo. Linh hét ầm ĩ, là tởm, siêu tởm, vô cùng tởm. Dẹp, dẹp ngay lập tức.

      Thế nhưng mặc kệ, cậu ta cứ vênh mặt lên bảo, mỗi tuần tớ viết cho cậu bức thư, chỉ có vào cái email í thôi. Linh mà check nghỉ đọc. Trước kiên định đáng ghét đó, Linh phản đối bao nhiêu cũng tác dụng, cuối cùng đành phải dùng cái nick kinh dị đó, nhưng chỉ để giao du với đối tượng duy nhất là Phương Híp mà thôi.

      Tất nhiên, sau đấy, đúng là Phương Híp thực chiến dịch tuần , nhưng trong đó bao giờ có tẹo lãng mạn nào. Nội dung chính luôn đại loại theo kiểu "Lô Lô, tớ kể cho cậu nghe 1 bí mật. Hôm nọ mình ăn cháo cá xong, răng cậu dính rau suốt buổi chiều, nhưng tớ thèm hô hô". Hoặc là "Này, cậu đừng có mà coi thường vẻ đẹp trai của tớ, cậu có biết tớ vào quán nét mà còn được con trả tiền cho , bà xinh lung linh ngay cuối phố nhà cậu đấy???" Rồi là "Lô này, hôm qua, mẹ tớ thổ lộ muốn xây dựng chuỗi cửa hàng Công chúa Vịt, tớ chết mất. Bà cụ mơ ước là to." Hay là "Này, sao với lũ con trai cậu ngoác mồm ra cười như với tớ, cậu ỏn ẻn vậy để làm gì..." Thường là mỗi lần đọc mail như vậy, Linh tức đến nỗi chẳng thèm trả lời luôn, nhưng nếu tuần nào đó, có thư đến, Linh lại âu lo thấp thỏm chẳng hiểu là cậu ta quên hay gặp chuyện gì, lại lóp ngóp chạy ra bốt gọi điện thăm hỏi tình hình cậu ta thế nào.

      Có lẽ đó là lí do mà có 1 lần, có 1 email gửi đến, viết là: "Tớ nghĩ mãi mà biết viết gì. Thôi thư đến đây thôi nhé. Tại hẹn 1 tuần lá, khổ lắm cơ"

      Đọc xong Linh chán muốn gì luôn!

      13. Năm đầu tiên đại học, là năm toàn học những môn đại cương, cũng là những môn rất dễ làm các sinh viên nản lòng vì nó có vẻ chẳng... liên quan gì cả. Nhất là với những chàng bên khối tự nhiên dễ dẫn đến cảm giác chán và muốn bỏ học nhiều, Phương Híp và Thành Cận là trong số đó. Nhưng giờ đây, Linh còn gần 2 người như trước, lại học trong lớp Chất lượng Cao của trường, ngày ngày quay cuồng bài vở, nên chẳng thể sát sao với hai chàng như trước. Cho đến lúc biết kết quả kì , nghe tin Phương bị cấm thi 2 môn, trượt 3 môn hoảng hồn. Thành Cận khá hơn tí, nhưng nhìn chung cũng vô cùng đì đẹt. Linh dám hó hé cho Tràm và Khánh biết, chỉ cật lực chạy ra, bắt hai người ôn thi lại cho tử tế, có điều kết quả vẫn mấy khả quan, vì vẫn còn có môn còn nợ. Nhưng nhìn vẻ hơn nhơn của Phương Híp, có vẻ như cậu ta chẳng lo lắng gì cả, có lần còn thở than.

      " , tớ thấy học Đại học đúng là vô tích , chẳng được cái lạng hào hứng nào. Biết thế chẳng bỏ sức mà ôn!" khiến Linh tức lồi con mắt.

      Vào cuối năm thứ nhất, kiện rất to nổ ra, đó là Thành Cận có người . người của Thành Cận là Lê, sinh viên năm ba. Hai người quen nhau qua chat chit, đến lúc gặp Thành mới biết Lê hơn tuổi, định cụp đuôi mất. Chẳng hiểu thế nào "bà chị" lại nhìn cậu ta vừa mắt và chủ động tán tỉnh. Thành Cận sướng quá, tự dưng được cưa nên đổ cái rầm luôn. Hai người ngay lập tức bỏ qua giai đoạn tìm hiểu thăm dò mà bước thẳng sang thời kì thân mật, ôm hôn thắm thiết khiến cho dân tình đều choáng váng. Choáng nhất là hôm Khánh lên, nghe tin, chỉ đúng câu, cứ thoải mái, đừng để bà chị kia có bầu là được. Mặt Thành đỏ lên như đít khỉ, còn Linh nhìn lên bóng đèn, vờ như chưa nghe thấy gì.

      Lên đại học, chuyện tình , sex xiếc được đám con lôi ra bàn tán cởi mở hơn rất nhiều, dè dặt hay ngố tàu như hồi cấp 3. Thậm chí trong phòng kí túc của Linh còn thường xuyên mở ra những buổi "training" cấp tốc về tâm sinh lí của bọn con trai, vô cùng hào hứng. Linh nhớ có lần Chi, nàng bốc lửa nhất phòng còn tuyên bố, những thằng con trai 20 tuổi mà chưa biết "chuyện í" nhất định có vấn đề. Bọn nó tìm mọi cách để biết, tìm mọi cách để giải quyết cho nên í, chẳng nên tin thằng nào cả...

      Câu tuyên bố của Chi làm Linh lại nhớ về kiện chiếc bao cao su ngày đó. Đầu óc cuối cùng lại miên man câu hỏi, chẳng hiểu sau lần đó, Phương cùng Thành Cận còn rủ nhau "mở mang đầu óc" nữa hay ?

      Chẳng lẽ con trai là thế? Tên nào cũng thế? bao giờ có ngoại lệ???

      Sinh nhật đầu tiên của Linh ở đại học đúng vào khi cuối năm thứ nhất dần khép lại. Hôm ấy, Khánh phi xe lên, mang theo vô vàn hoa quả bánh trái của mẹ Linh và Tràm gửi. Căn phòng kí túc của chật ních bạn bè, các giường cũng kín đặc cả chỗ. Tối hôm ấy, còn có chàng răng khểnh trong lớp vốn có chút để ý đến Linh, vác đàn đến gẩy tưng tưng bản "Lời của gió" khiến cho khí vô cùng ầm ĩ. lúc chàng mắt lim dim hát "Cơn gió nào bay ngang cuộc đời" Phương nhảy vào, giọng phô bè bè, nối luôn câu " với các em rằng lẻ loi" khiến cho căn phòng ồ lên cười như chợ vỡ. chàng kia tẽn tò, gãi đầu gãi tai, tặng Linh bông hồng xong chạy thẳng.

      Linh lườm Phương cái, đồ chuyên gia thọc gậy bánh xe, nhưng cậu ta cười híp chặt cả mắt, hô hào mọi người nhanh nhanh mà đánh chén ăn nhậu , mai chẳng có mà ăn đâu, ăn bù lỗ cho tiền quà chứ khiến cả đám lại cười rần rần lên lần nữa.

      Khuya khuya hôm đó, Khánh chở Linh, Thành, Phương hát karaoke rồi ra chợ hoa đêm chơi. Ở Hà Nội năm, nhưng đó là lần đầu tiên họ chợ hoa đêm. Linh khắp chợ, nhìn nhìn ngó ngó, thích mê tơi, nhưng mua ít hoa nào. Thành mua bó hoa tướng cho người , mặt hớn hở ra chừng vừa lòng lắm. Linh đấm vai Phương.

      "Cậu còn ngây ra đấy! mua hoa tặng tớ ngay!"

      Tính ra trước đến giờ, Phương chưa từng tặng cho Linh thứ gì. Mọi quà cáp của họ trước nay đều giải quyết bằng các món ăn. Phương híp nhìn quanh, bảo hoa hoét gì, được hai hôm hỏng, ruồi bâu kiến đậu, phí cả .

      Khi mà Linh còn bĩu môi ấm ức, Phương quàng qua vai rất thân mật "Tớ tặng cậu cả tình bạn thiết tha vô địch, có giá trị bảo hành suốt đời, cậu còn mong gì nữa"

      Linh nhìn lên, thấy Phương tít mắt cười. Đôi mắt ấy trong sáng , chứa đựng tình bạn , và lần đầu tiên, Linh ngây ngẩn nghĩ rằng, có lẽ tất cả cảm xúc mà Phương dành cho mình, cũng chỉ thế thôi!!!!

      Ý nghĩ ấy khiến ngay cả bó baby trắng tinh, dịu dàng be bé mà Khánh tặng cho , cũng khiến vui được lên. Khánh xoa đầu hỏi , sao thế thích à! Linh lắc đầu, bảo thích chứ ạ! Tại em nghĩ, cứ mỗi năm sinh nhật lần thế này, chẳng mấy mà em già...

      Đến hôm sau, trước khi Khánh trở về, bảo khẽ với Linh, định sang lại xưởng sửa xe cũ, có lẽ lên Hà Nội làm ăn. Rồi bảo Linh nghĩ gì về chuyện đó. Linh cười vui vẻ "Hơi tiếc cái xưởng của , nhưng mà lên đây cũng tốt, để mà điều trị hai chàng rách giời kia. Có họ mới có kỉ luật lại được", Khánh chỉ cười cười đáp, lúc sau, nhìn Linh chậm rãi. "Hôm nay ngày em bước sang tuổi 19 ngày. muốn điều này, luôn mong sau này mỗi ngày sinh nhật, và sau ngày sinh nhật đều được ở bên em. Được nhìn thấy em. phải già , mà là trưởng thành hơn". dừng lại, nhìn vẻ bàng hoàng của , nhấn giọng "Trưởng thành để có thể đón nhận cảm tình nghiêm túc".

      Đó là lần đầu tiên, Linh ý thức được rằng Khánh thực có "ý đó" với mình. Nhìn chiếc zeep màu xanh khuất dần con phố buổi sáng, Linh bỗng thấy rối bời. Người thích cho tình bạn cả đời. Còn người mong tình bạn cả đời lại thích ...

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 6

      14. Rất may, trong những ngày rối rắm đó, Linh được biết, lớp chuyến học tập, thực tế ở miền Trung hai mươi ngày trước khi vào hè chính thức. Chế độ này chỉ dành cho những sinh viên ở lớp chất lượng cao với đãi ngộ riêng biệt cho khóa đầu tiên. , Thương, và mấy bạn cùng phòng phấn chấn chuẩn bị đồ để lên đường, háo hức trước chuyến xa và dài ngày nhất trong đời. Biết tin, Khánh nhờ Thành mang cho chiếc máy ảnh kĩ thuật số khiến Linh vô cùng cảm động. ngại ngùng, nên cũng chỉ nhờ Thành chuyển lời cảm ơn hộ mà thôi. Là chàng láu táu, nhưng Thành cũng nhận ra hình như giữa Khánh và Linh có vấn đề, đôi mắt dưới cặp kính cận trợn lên đầy thắc mắc.

      "Sao gọi điện cho ấy! Tự dưng khách sáo thế?"

      Linh lắc lắc đầu, " tiện cậu về, tớ nhờ thôi, tiết kiệm là quốc sách mà! Cậu với Phương ở nhà dành thời gian ôn thi lại mấy môn kia nhé. Học lại khổ lắm đấy, còn mất tiền, mất thời giờ nữa".

      Thành nghe càm ràm mấy câu, sợ bị giáo huấn cho bài dằng dặc nữa, bèn lấy cớ người đợi, rồi nhảy lên xe chạy vù mất. Linh lại phải ra bốt điện thoại, gọi cho Phương, dặn dò chặp chuyện Phương nhớ mà ôn tập mấy môn vẫn còn nợ. Cậu ta giọng vẫn phớ la phớ lớ, "Yên tâm, đâu có đó, thịt chó có mắm tôm. Cứ cho vui vẻ nhé".

      Linh có chút thất vọng vì Phương có vẻ gì như muốn đến tạm biệt mình. Chiều hôm đó, khi ôm ba lô chuẩn bị lên xe, đột nhiên thấy Phương phóng xe đến, người đẫm mồ hôi, nhìn cười toe cười toét.

      "May quá, cứ tưởng là kịp!"

      Rồi cậu ta giơ ra cho Linh cái túi, đủ loại thuốc dị ứng, đau đầu, rối loạn tiêu hóa, còn cả đau bụng kinh nữa. Nhìn đống thuốc trong tay, cảm giác ngọt ngào lại kéo về, Linh định cảm ơn cậu ta lại chìa ra hộp ô mai tướng.

      "Còn cái này ngậm cho đỡ viêm họng... Kìa, cái miệng lại tớn lên rồi, Lô ơi là Lô, có dúm thế này mà xúc động thế hỏng hẳn."

      Linh đá cậu ta cái, nghe đám bạn xe la ó, rầm rầm trêu chọc. Phương Híp còn rất tự nhiên, vẫy tay chào với đám bạn của Linh, rồi giục lên xe. Linh vẫy tay với Phương, chào lưu luyến.

      Đến tận khi bóng Phương chỉ còn là chấm mờ đường, Linh vẫn cứ nhìn mãi, rồi lại ôm đống thuốc men và hộp ô mai vào lòng. hề biết, chuyến hơn hai mươi ngày xa cách đó đẩy Phương và xa nhau mãi mãi, bao giờ còn được như trước đây nữa.

      Đoàn của Linh vào đến Quảng Ngãi trở ra. Ngày nào cũng tham quan, thảo luận, chất vấn, và có cả mớ sách vở tư liệu để nghiên cứu. Cho nên, chuyến ban đầu tưởng có màu sắc du lịch thực trở thành kỳ thực tế theo đúng nghĩa của nó. Đám sinh viên hoạt động cả ngày, mệt phờ, cứ lên xe là ngủ. Vào những phút rảnh rỗi hiếm hoi, Linh mới ra bốt gọi điện thoại về nhà, cũng chỉ vội vội vàng vàng vì sau đó lại phải chạy theo đoàn, sợ lỡ mất cả lịch trình.

      Chuyến kéo dài hơn dự kiến gần tuần, vì có đôi chút phát sinh trong quá trình di chuyển, và bởi đoàn dừng lại ở Huế để tham gia hội thảo mang tính chất chuyên môn. Linh chỉ gọi điện về nhà thông báo để bố mẹ yên tâm, cũng chẳng gọi cho ai. Thấy qua điện thoại, giọng mẹ như thể ngập ngừng muốn điều gì, nhưng khi hỏi có chuyện gì , mẹ lại bảo thôi cứ vui vẻ , về đến nhà mẹ kể cho. Bản tính vô tư nên Linh chẳng mảy may để ý.

      về đến Hà Nội vào lúc rất khuya, mấy đứa gọi mãi ban quản lý ký túc mới mở cửa, trình bày hồi mới được vào. Cả lũ quăng đồ, tắm táp xong, trèo lên giường, ngủ thẳng cẳng. Sáng hôm sau, Linh thu dọn đồ rồi ra khỏi ký túc, định xe bus ra ga tàu. hơi bất ngờ khi thấy chiếc xe màu xanh quen thuộc, giống hệt như của Khánh đậu gần ngay cổng. lại gần, nhìn kỹ biển số, thấy đúng là xe của Khánh. Linh nhìn quanh, thấy Khánh ngồi ở quán trà đá gần đó. Thấy , vẫy tay, rút tiền ra trả rồi lập tức đứng lên.

      Linh vốn vẫn còn chút ngượng ngùng với , nhưng Khánh lại tỏ ra rất thoải mái.

      " nào. Lên chở về."

      Thấy vẫn ngơ ngơ, bật cười.

      "Vì chở hàng lên đây. Nghe mẹ em em về hôm nay nên tiện đường thôi. Em ăn gì chưa?"

      "Em ăn mỳ tôm rồi."

      Linh ôm ba lô ngồi lên xe. Khánh cho xe di chuyển. Linh liếc trộm mấy lần, ngần ngừ mãi. Đến khi xe chạy ra ngoại thành, Linh mới quyết định thôi quách cho xong.

      " Khánh ơi!"

      Khánh quay sang , khuôn mặt chờ đợi. Linh nuốt khan, khó khăn.

      "Chuyện hôm trước... Em, em quý . Rất quý trọng . Như người cả vậy!!! Nhưng mà... nhưng mà... chắc em ... gì đó được đâu."

      Vẻ như Khánh đoán được Linh vậy, vẫn bình thản lái xe, mắt nhìn phía trước. Lúc sau, thấy Linh ngồi vặn vẹo khổ sở, mới sực nhớ, với tay ra xoa đầu .

      "Ừ, biết rồi. Có mệt , em ngủ giấc ."

      Linh lắc đầu, xong được điều bấy lâu muốn , thở phào nhõm, lập tức thấy vui vẻ tự nhiên hơn hẳn.

      "Thành Cận với cái đồ Híp kia về lâu chưa hả ?"

      Khuôn mặt Khánh có chút biến đổi, trầm ngâm.

      "Em là tụi nó về cả...".

      Linh hơi ngơ ngác trước thái độ của Khánh, nhưng chưa kịp gì, Khánh lên tiếng.

      "Linh, em biết Hằng ở cuối phố nhà em ?"

      Linh nhíu mày cố nhớ. Khánh ngắc ngứ.

      "Hơn em hai tuổi, học Dân lập X. Năm rồi... bị đuổi học ấy."

      Linh ớ người ra, kinh ngạc khi bỗng nhiên Khánh nhắc đến Hằng, người mà mấy tháng gần đây, cả thành phố xôn xao lên, chỗ nào cũng túm năm tụm ba thào về câu chuyện đó. Linh biết về chị ta nhiều, ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp và vài điều tiếng được hay cho lắm, vì thấy bảo từ hồi cấp ba chị đó đương khá linh tinh. Vài lần còn khiến cho bọn con trai đánh nhau toạc đầu chảy máu.

      Nhưng chấn động nhất phải kể đến chuyện, ba tháng trước, chị ta bị đuổi học vì nguyên nhân vô cùng mất mặt. Thấy bảo chị ta có quan hệ đương với chàng nào đó trong trường, lôi về ký túc. Đám bạn vì muốn ở đó làm kỳ đà cản mũi, nên rủ nhau ăn chè. Thế nhưng đến tận khuya, cửa phòng vẫn thấy mở. Sợ xảy ra chuyện gì, họ bèn gọi bảo vệ, phá khóa mà vào, cuối cùng choáng váng khi thấy chiếc giường, hai người trần trụi quấn lấy nhau, song, chỉ giây sau, mọi người phát ra chàng sinh viên kia ngất lịm, cố sức hà hơi thổi ngạt. Thấy người vào, hét lên bảo gọi cấp cứu. Nghe , khi hét lên như vậy, cả hai người này vẫn chưa "rời" được nhau ra...

      Sau đó, chuyện này bị làm inh om lên, ban kỷ luật của trường vào cuộc, cả hai người đều bị đuổi học. báo cũng đưa tin, khiến nó trở thành câu chuyện truyền tai ầm ĩ. Nghe xong chuyện, thấy người ta cứ thà thào cái gì mà "thượng mã phong", Linh mới kéo tay Phương Híp hỏi đó là cái gì. Phương Híp gãi đầu gãi tai hồi rồi bảo, về mà hỏi mẹ cậu ấy. Thấy vẫn cứ đờ ra, cậu ta lại chép miệng.

      "Thế nào trước khi lấy chồng cậu cũng được đào tạo, yên tâm".

      xong, cậu ta phủi mông thẳng.

      Linh nhớ, đợt ấy cuối tuần về nhà, còn chứng kiến chuyện những người tò mò tọc mạch phải đến tận nhà để xem mặt "cái con ấy là con nào", rồi dè bỉu chê bai thứ con chẳng ra gì. Linh thân thiết hay quý mến gì chị ấy, nhưng nghĩ người con mà bị mọi người kỳ thị như vậy cũng tội nghiệp. Phương Híp bảo, "Mấy cái bà lắm chuyện. Thử con trai các bà mà là kia, có biết ơn người ta đến chết ? Chị ta mà chỉ lo sĩ diện cá nhân, đạp ra phát là cái kia chết luôn rồi...".

      Đó là chuyện của mấy tháng trước, nên bỗng dưng Khánh hỏi Linh có nhớ người đó , có chút ngỡ ngàng. Khánh chưa bao giờ là người đàn ông nhiều chuyện, và chắc chắn là bao giờ đem những chuyện ngồi lê đôi mách ra bàn tán với . linh cảm gì đó chợt đến khiến lòng Linh mơ hồ bất an, hỏi khẽ.

      "Em có biết, nhưng lắm. Sao lại nhắc đến chị ấy ạ?"

      Khánh nắm chặt vô lăng, trả lời. Xe cứ chạy mãi, đến khi thấy đầm sen bên đường, chợt tấp xe vào. nhìn Linh, mà nhìn đăm đăm vào hồ sen trước mặt, chậm rãi.

      "Bởi vì, Phương cái đó."

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7

      15. Linh vẫn nhớ, quãng đường về nhà hôm ấy đột nhiên trở nên xa dằng dặc. Những câu chuyện rời rạc trôi qua tai , nhàng mà như sấm sét. Đến tận khi chiếc xe Jeep phóng xuống dốc Cầu Cất, Linh vẫn mong tất cả những chuyện Khánh kể chỉ như giấc mơ. Nhưng lúc xe dừng trước nhà, vừa ôm ba lô xuống, Linh nhìn thấy Tràm ngồi nhặt rau trước cửa cùng mẹ , gương mặt hằn lên vẻ khắc khổ, ngón tay cầm cọng rau mãi mà chẳng thể nào vặt nổi, Linh biết, việc đó chẳng thể là giấc mơ như lời cầu khấn của .

      Thấy Linh, mắt Tràm sáng lên mừng rỡ.

      "Rốt cuộc con cũng về rồi. mong con mãi!"

      Đợi Linh cất đồ đạc rửa mặt mũi xong, Tràm vẻ như còn kiên nhẫn nổi, vội kéo Linh vào phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, Linh thấy mắt Tràm đỏ lên.

      "Linh ơi, việc này chỉ con mới giúp được . Chỉ có con mới giúp được thằng Phương thôi. Nó u mê lú lẫn hết cả rồi."

      Linh nắm lấy tay Tràm như trấn an, nhưng vẻ như cơn bức xúc ập đến, lộn xộn hết cả, song đại thể vẫn giống như nội dung Khánh . Là chuyện lần qua nhà chị Hằng, thấy chị ta bị người nhà đánh, Phương nhảy vào can ngăn. Chị này máu chảy dầm dề, Phương lôi chị ta sơ cứu. Chẳng biết cứu chữa ở đâu mà mất ba ngày giời Phương thèm về. Nhà cái chị Hằng kia đến nhà Tràm đòi người, bảo con trai Tràm lừa con họ đâu. Tràm điên lên bảo con mình trai tráng ngời ngời, tự dưng bị đứa con ra gì lừa gạt dụ dỗ có! Vừa cãi vừa lo. Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng Phương và chị ta cũng trở về, nhưng sau đó dính chặt lấy nhau... Tràm sợ cái "con hồ ly" đó làm hỏng Phương mất, sợ Phương sa đọa, tương lai nát bét vì ta...

      Nghe những lời liên miên của Tràm, lòng Linh thêm lần khổ sở, tựa như từng phần trong trái tim cứ dần chết điếng . cắn chặt môi, nghe tiếng Tràm nài nỉ.

      "Linh, trước giờ thằng Híp đều nghe con. Con có gần tháng mà nó hỏng luôn rồi. Con chuyện với nó, khuyên nó giùm với."

      Linh cố lắm mới nở được nụ cười.

      "Vâng, để con thử chuyện với Híp xem."

      "Con thuyết phục nó . lo lắm. chỉ có mình nó. Mấy hôm nhờ em thằng Khánh khuyên nhủ rồi mà chẳng ăn thua."

      Linh gật đầu.

      "Giờ Híp có nhà ?"

      Tràm đờ ra, " biết nữa. Sợ là lại dắt díu con kia đâu mất rồi". Dứt lời, Tràm chảy nước mắt.

      "Bao nhiêu năm nay nó vẫn thích con cơ mà. Sao đùng cái tự dưng lại đâm ra đổ đốn thế này cơ chứ. Bố nó chỉ muốn vác gậy đuổi đánh nó luôn cho rồi."

      ***

      Hai hôm sau, Linh vẫn gặp được Phương. Tràm dạo này cậu ta toàn thế, mất mặt, cũng chẳng thèm về. Buổi chiều, Linh buồn bã đạp xe quanh thành phố, muốn tìm kiếm xem Phương ở đâu, nhưng chạy hết sân bóng, quán net, hay hàng bi a quen thuộc, cũng thấy bóng dáng Phương đâu. Cuối cùng Linh tới xưởng sửa xe của Khánh, nhưng xưởng cũng đóng cửa. dựng xe, ngồi mình rầu rĩ. Lúc sau, Khánh phi xe về, thấy Linh vội vàng nhảy xuống.

      "Sao em ngồi đây? Sao gọi ?"

      Linh lắc đầu, đứng dậy, phủi mông.

      "Em tìm Phương mà thấy. À, Khánh ơi, Thành Cận đâu rồi?"

      Khánh loay hoay mở xưởng, đáp lời .

      " vừa đưa nó ra 559 bắt xe. Chiều nay phải thi lại rồi!"

      Linh nghe vậy mặt tái mét. Phương Híp và Thành Cận có mấy môn thi lại giống nhau, nếu Phương vẫn còn vật vờ ở đây, vậy việc thi cử thế nào? Thấy vẻ lo lắng của , Khánh bảo ngồi đợi chút, rồi cầm di động, bấm số hỏi han ai đó.

      Khánh mua di động thời gian lâu lâu rồi. Hồi mới mua, ghi số cho Linh, bảo có việc gì nhớ gọi . Nhưng trước giờ, Linh cũng chưa từng có dịp. Quay ra nhìn, thấy Khánh lại lại ngoài sân, , Linh nghe ra gì, nhưng vẻ mặt nghiêm lại khó chịu. lúc sau, vào, với Linh, buồn phiền.

      "Phương ở Hải Phòng!"

      "Sao cậu ấy lại ở Hải Phòng ạ?"

      Im lặng lúc, Khánh đáp: "Nó với Hằng".

      đoán trước, nhưng trong lòng Linh vẫn dấy lên nỗi thất vọng mênh mông. ngồi lặng giây lát, rồi nhìn Khánh khó xử.

      " gọi Phương cho em với. Em muốn chuyện với cậu ấy!"

      Khánh thở dài, khẽ: "Vừa nãy cũng thử bảo Phương rồi, nhưng mà...".

      "Em chỉ muốn chuyện thôi."

      Linh lặp lại lần nữa. Khánh suy nghĩ, thở hắt ra rồi lại bấm máy gọi. khẽ vào điện thoại.

      "Bảo với Phương, Linh cần chuyện với nó."

      Mặt cau lại, khi đầu dây bên kia luyên thuyên cái gì đó. khô khốc.

      "Chuyển máy ."

      Lúc sau, Khánh đưa máy cho Linh. Cầm điện thoại áp vào tai, thở sâu, cố gắng bình thường.

      "Híp. Là tớ! Tớ mang quà về cho cậu đây, sao thèm đến mà khuân quà về hả???"

      Đầu dây bên kia, có tiếng trả lời, mãi sau, tiếng Phương Híp mới vang lên.

      "Cậu chưa được nhét đầy lỗ tai chuyện của tớ à? Vẫn còn muốn chuyện với cái thằng bỏ như tớ sao?"

      "Cậu chẳng tình bạn của tụi mình có giá trị bảo hành suốt đời mà. Híp, bắt xe về Hà Nội , giờ vẫn kịp để chiều nay thi đấy!"

      Đầu dây bên kia lại là im lặng, im lặng rất lâu, đến nỗi Linh tưởng chừng như Phương bao giờ lên tiếng nữa. Cuối cùng, Phương cũng .

      "Tớ thi nữa. Linh, tớ quyết định bỏ học rồi. Mai tớ về, gặp cậu sau. Thế nhé."

      Phương cúp máy. Linh vẫn đứng im ở khoảng sân đờ đẫn. thử gọi lại lần nữa, số điện thoại đó tắt máy. Ở bên cạnh, Khánh vẻ khó xử, muốn gì đó, nhưng lại thôi.

      Hai ngày sau, lúc Linh và mẹ ở nhà Tràm an ủi động viên ấy, Phương về. Vừa thấy dáng cậu con trai bước vào nhà, Tràm bật cả dậy. Linh mải nhìn vẻ khác lạ của Phương, chưa kịp phản ứng, Tràm lao ra tát Phương cái, khiến mặt cậu ta quay hẳn sang bên.

      "Mày luôn ! Mày còn dám về à?"

      Tràm tức vì cái tội trước khi , Phương còn mở tủ, lấy của mớ tiền, quẳng lại tờ giấy với dòng chữ liến láu "Con mượn tạm rồi trả". Tràm nghĩ đến việc thằng con chưa bao giờ trộm tiền, giờ bỗng khuân đống của nả cho "" sao chịu được. Thấy Phương ôm má, rằng, Tràm tức điên lên định lao vào đánh tiếp. Linh vội vàng bảo mẹ giữ ấy lại, còn lôi Phương Híp ra góc.

      tháng gặp, trông Phương khác hẳn. Tóc cắt ngắn, mặt lún phún những cọng râu mờ. Đôi mắt híp tịt thường ngày thâm quầng và mệt mỏi. Hai đứa ngồi phệt xuống bậc thềm, lúc lâu vẫn chẳng với nhau câu gì. Đột nhiên, Linh nhìn sang bên má vẫn đỏ bừng của Phương, chạm .

      "Có đau lắm ?"

      Phương hơi né , nghiêng đầu ra chỗ khác.

      " cái tát ăn thua gì."

      Tay chơ vơ giữa trung, rồi từ từ rụt lại. Chẳng hiểu sao, giờ này, nghe giọng bất cần của Phương, Linh thấy mũi mình cứ cay cay xon xót. Từ trước tới nay, thỉnh thoảng Tràm vẫn hay quát tháo Phương, nhưng ra tay tát cái Linh chưa thấy bao giờ.

      Linh biết gì cả. Những lời khuyên mà Tràm muốn với Phương, sao thốt lên được, cuối cùng đành ngập ngừng.

      "Cậu có muốn kể gì cho tớ ?"

      Phương quay lại nhìn Linh. Ánh mắt chạm nhau, Linh bỗng thấy bối rối.

      "Dù thế nào, tớ vẫn muốn biết mọi thứ, từ cậu?"

      Phương đột nhiên bật cười mỉa mai.

      "Cậu bình tĩnh đấy. Giá cậu giãy lên đành đạch, khóc lóc túm tay tớ, bảo tớ đừng có mà dính tới chị ấy, dính đến chị ấy tớ tàn đời, có khi tớ lại vui hơn."

      Linh nhăn mặt, "Cậu sao thế!?".

      Phương im lặng, nụ cười môi biến mất đột ngột như khi nó đến. Hồi lâu, cậu ta mới quay sang nhìn Linh chăm chú.

      "Ừ, thế cậu nghĩ sao, nếu tớ chị ấy?"

      Linh đờ ra, cái nhìn của Phương thẳng thắn và chờ đợi, nhưng trái tim lại thấy như bị bóp mạnh cái, đến mức chừng như khó thở. lặng lẽ nhìn lên trời, ngăn dòng nước mắt.

      "Cậu sao thế?", đến lượt Phương Híp hỏi.

      Linh cố đáp cách bình tĩnh: "Ừ, tớ sắp xếp suy nghĩ của mình chút".

      Lúc sau, trấn áp được phần nào cảm xúc của bản thân, nhìn Phương, chân thành.

      "Tớ tin có nhiều phù hợp với cậu hơn chị Hằng, tớ xứng hơn, mà là phù hợp hơn. Nhưng, nếu cậu chị ấy, cương quyết cho bằng được, tớ cũng tin rằng, chị ấy có những điểm đáng để cậu ."

      Phương cứ nhìn đăm đăm, nhìn đến mức nước mắt chảy xuống. Linh mỉm cười nhìn cậu, che giấu được đau lòng.

      "Cậu có thể chị ấy, hay ai khác, sao cả! Nhưng đừng bỏ học. Đừng phụ lòng mẹ cậu. Cũng đừng phụ lòng tớ."

      Tối đó, Linh khóc rất lâu. Những giọt nước mắt khi ai nhìn thấy. cảm thấy đôi chút có lỗi với Tràm, vì khuyên Phương từ bỏ "con hồ ly" ấy, cũng chẳng cho Phương hiểu "ra ngô ra khoai" được mọi . Lúc nghe Linh Phương đừng bỏ học, cậu ta xỏ túi quần, đứng dậy, đáp hững hờ.

      "Cậu về nhà . Tớ phải có việc rồi."

      Chắc sợ Tràm túm tóc giật lại nên Phương lỉnh ngay. Nhìn theo bóng lưng của Phương, lần đầu tiên, Linh nhận thấy, hóa ra, cũng có lúc, thấy Phương xa lạ như thế.

      Lúc chở mẹ về, Linh nghe tiếng mẹ vang lên sau lưng.

      "Cái thằng Híp. Nó làm mẹ thất vọng quá."

      Khi nằm úp xuống gối, nước mắt vẫn chảy ra ngừng, Linh lúc này mới thấy, chỉ thất vọng, mà còn có cả đau lòng. Đau vô cùng tận!

      16. Sau khi thi lại, Thành Cận trở lại kỳ nghỉ hè. Nhìn thấy Linh, cậu chàng nghĩ ngợi gì đó, rồi thở dài, ôm Linh cái, vỗ vai .

      "Đừng buồn. Thằng Híp nó tẩu hỏa nhập ma mấy hôm thôi, rồi lại đâu vào đó ấy mà. Còn cái mẹ kia, chắc vài hôm là lộ bản mặt ra thôi."

      Linh biết mọi thứ có thể "đâu vào đó" như lời Thành , chỉ biết mấy hôm nay, vẫn nhìn thấy Phương Híp phóng con Cup, chở chị đó vù vù phố. Chị ta ngồi đằng sau, ôm eo Phương Híp chặt cứng, cười đến là vui vẻ, bất chấp những ánh mắt khinh miệt và lời bàn tán bỗ bã chĩa về phía mình. Có hôm, Tràm còn sang nhà , vừa tức vừa uất, bảo.

      "Có hàng xóm sang thẳng với là, sao biết dạy con, để nó dính vào con ca ve, biết bệnh tật thế nào. Cái con người như rắn trườn đấy, đàn ông dính vào dễ chết như chơi".

      Linh lặng , nhìn Tràm ngồi phệt xuống giữa nhà, chán đến mức còn thiết tha để ý đến bộ dạng mình nữa. Cuối cùng, như mọi bận, lại cầu cứu Linh.

      "Lô, con giúp , lôi cổ thằng Phương về. Hay mấy đứa con lên Hà Nội luôn ! Lên đấy để tách con bé kia ra."

      Linh cười gượng gạo, "Khó lắm ạ. Nếu cậu ấy , ở Hà Nội hay ở nhà cũng có khác gì nhau đâu".

      Tràm chợt thừ ra nhìn Linh.

      "Linh, chẳng lẽ lại bỏ hết của nả để lấy lại cái xưởng của thằng Khánh cho nó? Nếu đồng ý nó có dứt cái con kia ?"

      Chuyện này Linh cũng nghe Khánh qua. Khánh , từ đợt định chuyển nhượng cái xưởng, Phương rất có hứng, cứ nằng nặc muốn chuyển lại cho mình. Nhưng tất nhiên là cả Khánh lẫn Tràm đều đồng ý, vì Phương còn học. Nếu lấy xưởng về, chắc chắn Phương bỏ học để cả ngày cắm mặt vào xưởng. Hơn nữa, tiền đầu tư vào xưởng phải ít, Tràm móc đâu ra được. Song khi nghe Tràm và Khánh phân tích, Phương vẫn chẳng nghe, chỉ ấm ức cái nỗi là ai tin mình hết. Ngay cả hôm qua thôi, Phương bảo với Linh, cậu ta mong muốn có cái xưởng đó, mong muốn từ rất lâu rồi, bảo Linh có ủng hộ Phương , Linh gật đầu, khiến mắt Phương sáng lên, nhưng khi thêm "Nhưng phải năm năm nữa" Phương cười cay đắng, "Cậu y hệt ta", rồi quay người thẳng.

      Mọi chuyện cứ rối bời lên, chẳng đâu vào đâu cả. Giấc mộng trở thành chủ xưởng bị mọi người phản đối khiến Phương hầu như muốn chuyện với ai, càng dính chặt vào Hằng hơn. Mỗi lần về, Phương đều bị Tràm hết van xin lại đến chì chiết, nên cậu ta càng ít về nhà hơn. Có những hôm Phương đâu đó với Hằng đến ba bốn ngày. Tràm gần như bạc cả tóc.

      Đó là mùa hè mệt mỏi và đau khổ. Gần cuối hè, sát ngày trở lại trường, trời càng nóng nực, oi nồng. Phương và chị Hằng kia trở thành câu chuyện ngồi lê đôi mách khắp con phố, nhưng hai nhân vật chính mặc kệ, còn gia đình hai bên coi nhau như kẻ thù, thỉnh thoảng lại xảy ra những va chạm căng thẳng. Linh thầm mong ngày nhập trường mau mau chóng chóng đến. Có những hôm, ngồi ở xưởng của Khánh với Thành Cận cả buổi mà chẳng được gì. Khánh từ đợt từ chối, Phương cũng giận , chẳng buồn tới nơi này nữa.

      buổi trưa, Linh ngồi hoàn thành nốt tiểu luận đợt thực tế, mẹ Linh hốt hoảng kéo , bảo phải lôi Tràm về ngay. Linh hớt hải chạy theo mẹ, mỗi chân dép, đến nơi thấy trước cửa nhà chị Hằng kia, mọi người túm năm tụm ba đông xúm xít. Tràm lao vào muốn túm lấy Hằng, nhưng bị chị này đẩy ra. Tràm vẻ như máu bốc lên đầu, gào lên. Qua mấy câu hét đến lạc cả giọng của Tràm, Linh biết được rằng, Tràm điên lên vì trong nhà mất gần hết cả đống tiền trong tủ, số tiền hàng mà phải thanh toán. Lại vừa thấy Phương về nhà rồi chạy mất, tưởng Phương mang đến đây nên Tràm tới để tìm con và đòi tiền!

      Nhìn Tràm tóc xổ ra, mặt đỏ lên, điên loạn như còn sức lực, Linh cố gắng kéo chặt tay ấy, nhưng Tràm vẫn vùng ra, lao đến đập cho Hằng mấy cái. Chị này bị đánh cũng điên lên, gào thét.

      "Bằng chứng đâu, tôi cầm đồng nào, bà mà dạy con bà..."

      Hai người điên tiết, cứ lao vào nhau, khiến mẹ con Linh cũng bất lực. Đúng khi hai người lanh tanh bành, xước xát, Phương lao tới, che chắn cho chị Hằng. Cậu ta trợn mắt nhìn mẹ, gằn giọng.

      "Mẹ thôi ! Mẹ về ngay cho con..."

      Rồi cậu ta quay phắt sang Linh, mắt vằn lên dữ tợn.

      "Còn cậu nữa, cậu lôi mẹ tớ đến đây làm gì?"

      Linh chết sững, biết gì, nghe "Bốp" tiếng.

      Tát Phương xong, Tràm nhìn con đến thất thần.

      "Mày phải là con tao."

      rồi, Tràm lảo đảo bước về. Linh và mẹ vội vã chạy theo, sợ ấy mất bình tĩnh. Nhưng ngay khi an ủi Tràm, trong Linh vẫn ánh mắt phẫn nộ của Phương lúc nhìn mình. Ánh mắt khiến đau đớn đến tận tâm can.

      ***

      việc đó cuối cùng lại là hiểu lầm. phải do Phương trộm tiền , mà bởi người đưa hàng tới nhà, bí tiền nên cần thanh toán và ứng trước, bố Phương ở nhà tiện đó mở tủ lấy để trả luôn, lại quên với Tràm. việc khi sáng tỏ tưởng rằng khiến mọi người nhõm hơn, nhưng kỳ thực là ngược lại. Nó trở thành hố sâu ngăn cách giữa Phương với Tràm, giữa Phương và Linh. Vài lần, nhìn vẻ tiều tụy của Tràm, Linh muốn chuyện với Phương, nhưng cậu ta khăng khăng từ chối. Có khi cương quyết bám theo Phương, song khi thấy cậu dừng lại ở nhà chị Hằng có cách nào bám tiếp, lẳng lặng ra về.

      Cả những nỗ lực của Khánh và Thành Cận cũng thành công.

      Mùa hè năm ấy khép lại trong muôn nỗi ngổn ngang. Thành Cận lên Hà Nội trước với người , Phương chỉ cậu tự sau, cần Linh quan tâm. Khi đến xưởng của Khánh tạm biệt để lên trường, Khánh cũng ở đó, chỉ có vài thợ sửa cắm cúi làm. Linh nhờ họ nhắn lời chào rồi chậm chạp về.

      Buồn buồn, Linh ra bờ hồ Bạch Đằng, ngồi uống nước dừa, thứ nước mà ngày trước Phương Híp hay đùa là "nước mắt quê hương", vừa ngồi vừa suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. miên man trong dòng suy tưởng, Linh bỗng thấy chiếc xe Jeep màu xanh vụt qua. Thời này, xe Jeep rất ít, cực kỳ hiếm, cho nên chỉ lướt qua Linh biết đó là xe của Khánh. Trong xe, Linh thoáng thấy bóng dáng , tóc rất dài, bay bay theo gió, quay sang với Khánh điều gì đó, thậm chí còn cười vui vẻ.

      Chiều hôm ấy, bố Linh chở ra ga tàu Hà Nội. Đến tận khi tàu chuyển bánh, tiếng đường ray sắt cũ kỹ rít lên từng hồi, trong đầu Linh chợt như có điều gì mơ hồ bấy lâu được bừng tỉnh. Nhưng Linh ngẫm nghĩ, cũng có thể đó chỉ là suy đoán của riêng ...

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 8

      17. Đầu năm thứ hai, khoa Linh xôn xao vì tin lan truyền trong toàn khóa. Ban đầu nó chỉ mang tính chất vỉa hè, cả lũ nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng nó được thực hóa bằng văn bản, đóng dấu đỏ chót của trường và khoa, cộng thêm lời tuyên bố của thầy chủ nhiệm, khiến cả đám sinh viên như được tiêm cả đống dopping. Đó là, cuối học kỳ này, hai sinh viên đạt điểm cao nhất khóa được hai suất học bổng toàn phần du học Mỹ.

      Buổi tối, phòng ký túc của Linh xôn xao hết cả, tụi nó list ra danh sách khoảng năm ứng cử viên của suất học bổng, trong đó có Linh. Cuối năm thứ nhất, Linh đứng thứ ba. Nhưng trong tình hình này, khi mà mọi người ai cũng muốn cán đích trong cuộc đua nước rút, cơ hội của Linh cũng phải nhiều.

      Linh thích du học. Có thể tháng sang Mỹ làm thích phát điên, nhưng bốn, năm năm ở đó câu trả lời của . sợ môi trường xa lạ, đơn, sợ cái cảm giác xa biền biệt với bố mẹ, bạn bè thân thiết, và xa Phương Híp nữa. Bản thân Linh ý thức được năng lực của mình, tin rằng nhất định phải sang Mỹ tương lai mới sáng sủa. Nhưng mặc dù vậy, hai suất học bổng đó cũng vẫn là đích đến trong lĩnh vực mà Linh tương đối háo thắng. muốn là trong hai người đứng đầu, song hẳn là trong hai người du học. Đặc biệt là trong thời gian này, cần mục tiêu để tới. muốn thời gian của mình chỉ dành để buồn bã cho mất mát tình bạn, tình thân mà từng trân quý!

      Phương Híp trở lên Hà Nội học, phải tự nguyện mà do bố cậu ấy xách cổ lôi . Nghe , trước khi , cậu ấy và chị Hằng kia còn gây vài bận ỏm tỏi khác nữa cho cả hai gia đình, khiến Tràm gọi điện cho sụt sùi bảo chỉ mong nó luôn cho khuất mắt. Từ khi Phương Híp lên, cậu ấy cũng chẳng tìm . Trong email quen thuộc "cucvangcuahip" cũng thấy có thư báo. Vài lần Linh gửi thư hỏi thăm tình hình, dặn dò vụ học hành, nhưng hề có phản hồi. Thành Cận có đôi lần chạy vù đến, như sợ buồn lòng, nên hỏi vơ vơ vẩn vẩn rồi lại phi về, chứ chẳng lên phòng như trước. Thỉnh thoảng mấy háo sắc trong phòng vẫn hỏi han Linh vì sao bộ ba đẹp trai chói lóa dạo này ít xuất thế, Linh chỉ gượng cười. Chỉ Thương, nàng màu hồng cuồng nhiệt có vẻ nhận ra khác lạ của Linh, bảo từ khi hè lên, Linh rất khác. Lúc nào nhìn cũng như sắp héo đến nơi. Linh nghĩ trong lòng, phải sắp héo, mà là héo quắt queo mất rồi.

      Dù vậy, Linh vẫn thể từ bỏ thói quen theo dõi cuộc sống của Phương Híp. Ít nhất, việc cậu ấy vẫn tới trường còn làm có chút yên tâm. Có lần, Linh gọi điện đến nhà cho Thành Cận, hỏi han xem tình hình hai người thế nào, vô cùng bất ngờ khi người nhấc máy.

      Ban đầu, Linh tưởng đó là Lê, người của Thành Cận, nhưng lúc sau biết phải. Đó chính là Hằng, Linh thể phủ nhận ghét bỏ bản năng của mình dành cho ta. Linh ú ớ muốn gặp Thành Cận, rồi lặng nghe chị ta cười cợt, bảo "Giọng dễ thương quá, thảo nào bao chết". Ít lâu sau Phương Híp nghe máy.

      Nghe tiếng Phương "Alo", Linh im bặt. Phương Híp như cũng nhận ra người gọi là Linh, cũng im lặng theo. lúc sau, hai đứa cùng đồng thanh hỏi: "Cậu thế nào???".

      Câu hỏi rất đỗi quan tâm, nhưng cuối cùng lại mang bao khách sáo. Họ chưa từng phải hỏi nhau thế nào, vì cuộc sống của họ trước nay luôn liên quan và nhìn nhau. Còn bây giờ...

      Hai người với nhau vài câu rời rạc, rồi Linh cúp máy. Từ đó, cũng ít gọi cho Thành Cận hơn, trừ khi chàng gọi đến phòng . Ấm áp nhất với Linh lúc này là quan tâm của Khánh. Có những ngày, phóng con xe Jeep từ nhà lên Hà Nội, mang cho cặp lồng cháo cá vẫn còn nóng hổi mua ở Nguyễn Trãi, bảo ăn ngay kẻo nguội. Hay có những hôm, hai em ngồi cà phê quán Huy, quán Khánh thường ngồi. Mặc quán ồn ã, hai em vẫn ngồi im lặng, chẳng điều gì, nhưng cũng thấy dễ chịu, như được chia sẻ rất nhiều trong im lặng ấy.

      Khánh hề nhắc lại chuyện "tình cảm nghiêm túc" từng với Linh, cách cư xử đàn đó làm Linh vô cùng quý trọng. Ngay cả những việc làm với Phương Híp, chuyện về cái xưởng, Linh cũng thầm cảm ơn , bởi cách làm, cho dù vì thẳng thắn ấy của mà Phương Híp cũng xa nốt.

      Uống cà phê xong, hai em định đứng dậy về, đột nhiên, Linh mỉm cười bảo rằng hôm nay để trả tiền, vì vừa nhận được học bổng.

      Mắt Khánh lấp lánh.

      "Học bổng nhiều ????"

      "Dạ, in ít thôi, nhưng cũng đủ mời bữa."

      Khánh vẻ như suy ngẫm, "Nếu như nhiều nhiều chút, bán cho em cái này!".

      Lúc ấy, Khánh chìa ra chiếc điện thoại xinh xắn, bảo Linh nên có cái để dùng. tặng, mà bán lại. Đây là chiếc điện thoại bạn buôn về, được lấy giá gốc. Nhìn qua Linh cũng biết điện thoại này rẻ, nhưng Khánh , có thể cho trả góp bằng tiền học bổng. Linh ngần ngừ, cuối cùng chấp nhận. rất vui sướng với "tài sản" mới này.

      Theo thói quen, có điện thoại mới, Linh lập tức gọi ngay về nhà báo, sau đó muốn gọi cho Phương Híp để khoe. Nhưng vừa nghĩ đến đây, lại thấy buồn hẳn. Hai người đâu còn như trước để mà khoe khoang nữa.

      Trong lần về nhà vào dịp cuối tuần, Linh lại nghe thêm vài tin mấy hay, chẳng biết xác thực thế nào, nhưng toàn những tin khiến nản lòng. Có người Phương Híp đưa chị Hằng kia xuống Hải Phòng phá thai, lại có chuyện cậu ta đánh nhau với người cũ của chị kia đến mức bị hốt về đồn, rồi còn chuyện Phương và chị ta đánh bài, đêm mất cả đống tiền... Tràm ngồi với Linh thất thần, kể lể.

      "Hỏi nó cứ bảo, con mẹ cũng tin, mẹ cứ hỏi làm gì. Nhưng người ta đồn ầm lên thế, có lửa làm sao có khói".

      Linh hỏi , vậy Phương Híp có lấy tiền ở nhà Tràm lắc đầu. Như nghĩ ngợi điều gì, Tràm nắm chặt tay Linh, ngập ngừng.

      "Có việc này... loạn quá, biết sao với thằng Phương. Nó nghe nữa. Hôm vừa rồi, thấy có người bảo cái con bé kia phải chỉ với mình thằng Phương, mà còn linh tinh với nhiều người lắm. Nhưng có thằng Phương cũng chẳng nghe... nghĩ, hay là, có khi mình phải cho thằng Phương thấy tận mắt..."

      Linh ngẩn ra.

      "Thấy tận mắt là sao ạ?".

      chuyện xong với Tràm, Linh bỗng thấy nặng nề kinh khủng. Tràm bản tính của Hằng lẳng lơ, vậy nhờ Khánh hoặc Thành tán tỉnh vài bữa, đến lúc chị ta liêu xiêu rồi cũng mặt nhau cả. Người khác sao, song nếu là chính Khánh hay Thành, những người thân thiết, Phương bị đả kích mạnh hơn, cũng quyết liệt từ bỏ hơn...

      Mặc dù rất hiểu và thông cảm với tâm trạng của Tràm, nhưng Linh vẫn cảm thấy việc này ổn, minh bạch. chỉ , mình suy nghĩ rồi về.

      Vừa về đến nhà, Linh thấy Tràm gọi điện cho mẹ . Mẹ thở dài, chuyển máy cho , bảo " ấy muốn với con cái gì đây này". Linh cầm điện thoại, lắng nghe. Đầu dây bên kia, Tràm rất khó khăn.

      "Linh, muốn làm khó con đâu. Nếu có cách khác, chẳng bao giờ muốn như thế. Nhưng giống như tuyệt vọng rồi vậy, cảm thấy, nếu làm việc gì đó, chỉ nay mai thôi, nó dắt con bé ấy về, đòi cưới con bé đấy mất. chỉ là người mẹ thôi... chỉ..."

      Tràm nghẹn giọng, được nữa. Linh biết, ấy lại khóc rồi. nặng nề càng đè nén nơi lồng ngực, Linh nín lặng hồi lâu rồi bảo Tràm đừng nghĩ ngợi nhiều, thử xem...



      CHƯƠNG 9

      18. thế nhưng biết thử thế nào? Khi chậm chạp đạp xe ra xưởng của Khánh, Linh vẫn khỏi băn khoăn. Thành Cận có người , và láu táu của cậu ấy có lẽ chẳng thể nào lãnh được trọng trách như thế cả. Chưa kể, Lê, người Thành còn là khá ghen tuông. Còn Khánh... Thậm chí nghĩ đến việc với chuyện đó cũng khiến cảm thấy mình là người chẳng ra gì rồi.

      Xưởng sửa xe dần ra trước mắt. Khánh ngồi xổm, rửa tay ở vòi nước. Thấy Linh dừng xe, nheo mắt nhìn.

      "Em chưa lên Hà Nội à?"

      "Chiều mai em học, nên chắc sáng mai em lên vẫn kịp ạ."

      Dựng xe bên vỉa hè xong, Linh ngó vào xưởng. Hôm nay chỉ có cậu thợ trẻ học việc. Còn Khánh lau tay đợi sẵn.

      "Có muốn ăn gì ? Chè trăm năm nhé!"

      Linh lắc đầu. Khánh kéo chiếc ghế ngoài hiên cho ngồi, rồi cũng ngồi xuống, nhìn dò hỏi.

      "Muốn gì với à?"

      Khánh luôn tinh tế và thấu hiểu như vậy. Ngón tay Linh bấm chặt vào lòng bàn tay đến phát đau lần thứ tám mới quyết tâm vào đề trực diện. kể lại cho Khánh nghe chuyện Tràm với mình hôm nay. Vẻ mặt Khánh mỗi lúc tối dần.

      "Ý em là, tán tỉnh Hằng. Để Hằng đổ, rồi cho Phương thấy Hằng là kẻ chẳng ra gì?"

      Linh im bặt, chỉ biết gật đầu.

      "Linh, vì sao? Vì sao em cầu chuyện này?"

      Linh cắm mặt xuống đất, chẳng dám ngẩng đầu lên. nghe thấy tiếng Khánh vang đầu mình.

      "Linh, vì sao em bất công với như vậy?"

      Nghe câu hỏi của Khánh, đột nhiên Linh thấy hối hận. Đúng là chẳng có tư cách gì để nhờ vả Khánh kiểu ấy. Cuối cùng, lắp bắp.

      "Thôi, coi như em chưa gì."

      Khánh kéo tay Linh lúc lật bật đứng dậy, dáng điệu như muốn bỏ trốn. Khi ánh mắt bắt gặp mắt , Linh nhận ra, nỗi thất vọng thẫm lại trong đó.

      "Em ngồi lại ."

      Linh đờ ra, lúc sau mới lóng ngóng ngồi xuống, chỉ cảm giác rằng mình làm việc vô nghĩa và ngốc nghếch. nhìn Linh, thở dài.

      " quý thằng Híp. Nó cũng như Thành, em trai vậy. Cho nên, cũng muốn giúp nó. Nhưng, và Híp đều là đàn ông con trai, mà tâm lý của đàn ông thằng nào lại muốn thằng khác mở mắt cho mình cả. Hãy để cậu ấy tự mở mắt ra."

      "Vâng", Linh đáp lí nhí.

      " , tin chuyện thằng Híp với Hằng là lâu dài, cho nên em cũng chẳng phải quá lo. Con trai thời kỳ này bao giờ cũng có hormone nổi loạn, qua rồi ổn. Hơn nữa, cũng chưa chắc chuyện hai người đó giống như cách mọi người nhìn vào đâu."

      Linh vẫn cúi mặt, dám ngẩng lên. Đến khi thấy Khánh gì nữa, mới ngẩng đầu. Vào khoảnh khắc bất ngờ, Linh đột nhiên bật ra.

      " Khánh, trước đây và chị Hằng ấy từng nhau đúng ?"

      Khánh kinh ngạc nhìn Linh, vẻ kinh ngạc của xác nhận nghi hoặc trong lòng .

      "Sao em biết?"

      "Em đoán. Vì lần đầu với em chuyện Phương chị đó, em thấy có chút khác lạ. Lần trước, khi em bảo muốn chuyện với Phương, gọi cho chị ấy. lần khác em thấy chị ấy xe của !"

      Khánh lẳng lặng nhìn .

      "Gọi là nhau đúng, à, nhưng cũng chẳng sai. Có điều, khi lên Hà Nội học, Hằng vẫn học cấp ba. Xa nhau quá cũng thôi luôn. Cũng có gì đặc biệt. Những mối quan hệ như vậy, thực ra, cũng trải qua ít! Nhưng muốn làm điều này, phải vì mối quan hệ với Hằng mà từ chối giúp việc này. Căn bản, nghĩ nó ấu trĩ và chẳng giải quyết được gì cả. Phương phải nghe những tai tiếng từ Hằng, song nó vẫn dấn thân vào. Đấy là lựa chọn của nó."

      Linh im lặng, khẽ gật đầu.

      "Vâng, em biết rồi. Em về đây!"

      được vài bước, sực nhớ ra điều gì, Linh quay phắt lại.

      "Cho em hỏi thêm câu nhé."

      "Ừ."

      "Khi cắt đứt mối quan hệ với chị ấy, có thấy khó khăn ?"

      Khánh nhìn thẳng .

      "Ý em muốn biết là nếu như Phương bỏ Hằng liệu có dễ dàng chứ gì?"

      Linh ngượng nghịu gật đầu, và thấy Khánh cười như thất vọng.

      "Cái đó biết. Với mỗi người, việc ấy lại khác nhau."

      Vừa đạp xe xuống dốc Cầu Cất vừa nghĩ ngợi mông lung, Linh chợt thấy từ phía sau chiếc xe cuộc phóng vù lên. Tim Linh thót cái, tưởng như ngày nào xa xưa, có cậu bé mặc áo số Bảy với dòng chữ David Phương Híp vừa vượt qua mình. Nhưng mau chóng nhận ra mình nhầm lẫn. Linh nhìn con dốc, lá bàng đầu thu bắt đầu thẫm đỏ, phía cuối đường, mảnh trăng non vừa nhú, độc hệt như Linh, lẻ bóng trong buổi chiều. thấy mình buồn thê thiết.

      Sáng sớm hôm sau, Linh lên Hà Nội. Bất ngờ là lại ngồi cùng Hằng trong toa tàu. Đầu tuần tàu khá thưa vắng. Linh nhận ra thỉnh thoảng Hằng vẫn nhìn về phía mình, ánh mắt trêu cợt. Linh lờ như thấy, nhưng cuối cùng, khi Hằng thản nhiên chuyển đến ngồi đối diện Linh, nhìn như khiêu khích, Linh hỏi thẳng.

      "Có chuyện gì vậy chị?"

      Hằng bật cười, "Chị vẫn tò mò về em. Tò mò vô cùng".

      Linh thản nhiên, "Về cái gì cơ ạ?".

      "Về chuyện em câu trai rất giỏi, nhưng ai cũng nghĩ em là thiên thần."

      Linh cau mày, chưa kịp , Hằng cười khẽ, "Nhưng em ạ, ở đời tham thâm, nếu em muốn bắt cá hai tay cứ việc, có điều, cá em bắt được cứ để chị xử lý giùm cho".

      Nghe tiếng cười cợt của ta, Linh ôm ba lô thẳng sang khoang khác. Chỉ thấy lòng mình càng lúc càng xót, càng uất. như thế, lại khiến Phương Híp lòng dạ, quay lưng với cả gia đình để lao đầu vào sao???

      Nhưng sốc nhất chính là, Hằng đuổi theo đến tận khoang khác, gí sát mặt vào , cười khẽ.

      "Chị nghe , em nhờ Khánh cưa đổ chị để Phương sáng mắt ra à? Cảm ơn em quá mất. Chị cũng chỉ mong có thế thôi đấy..."

      Nhìn chị ta nguẩy người bước , Linh chết lặng. nghĩ Khánh lại chuyện đó với người con này.

      Nhưng trừ ra, còn ai nữa chứ???

      Linh ôm chặt ba lô vào lòng, tràn ngập hoang mang, nghi ngờ lẫn thất vọng. Tiếng tàu rít mạnh khiến đầu Linh nhức buốt. Lật lật chiếc điện thoại xinh xắn trong tay, những muốn lập tức gọi điện hỏi Khánh xem thế nào, nhưng rồi, rốt cuộc, Linh vẫn sao gọi nổi. Dù thế nào nữa, nghĩ chắc tình cả thôi.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 10

      19. Bất ngờ, ngày hôm sau, giảng đường, Linh được báo là có người muốn gặp. vừa xin phép thầy chủ nhiệm khó tính để ra, nhận thấy dáng dấp quen thuộc, cậu con trai cao lớn chống tay ở góc hành lang. Góc nghiêng khuôn mặt của cậu ấy trầm tư, đau khổ.

      Nỗi bất an bỗng dưng lại ập đến. Có lẽ vì rất lâu rồi, Phương còn tìm , mà nay lại tìm cách bất thình lình thế này, cho nên, Linh linh cảm nhất định phải có chuyện gì đó. Bước đến phía sau Phương Híp, cố gắng lấy vẻ mặt tươi tỉnh, như thể họ chưa từng có chuyện gì.

      "Đồ Híp này, sao tự dưng cậu lại tới đây?"

      Phương Híp quay lại, khuôn mặt mệt mỏi và già nua, nhìn xa lạ.

      " là cậu biết vì sao à?"

      Linh ngớ người nhìn cậu bạn, ngẩn ra. Phương Híp cách mệt mỏi.

      "Chuyện của tớ với chị Hằng giống như mọi người tưởng tượng. Mẹ tớ làm loạn đủ rồi, chẳng lẽ giờ đến lượt cậu nữa à???"

      Linh chết lặng, nhìn Phương, hỏi mà nghe giọng mình lạc cả .

      "Tớ làm gì?"

      Phương nhìn trân trối, "Cậu còn là Lô của tớ nữa... Tớ thất vọng quá. Đến cả cậu cũng thế".

      Phương định quay , Linh vội túm tay cậu lại. Người run lên bần bật.

      "Cậu được . Cậu cho xem, tớ làm cậu thất vọng thế nào?"

      Nhìn dáng vẻ của Linh, Phương hơi khựng lại.

      "Cậu thực nghĩ tớ ngu dốt và mù quáng đúng , nên cậu mới nhờ Khánh tán chị Hằng??? Cậu nghĩ làm thế tớ sáng mắt ra à??? Việc ấy, là cậu coi thường tớ, hay coi thường chị Hằng... Nhưng bất kể ra sao, dù thực tâm cậu có coi thường người ta nữa, dù cậu có nghĩ cậu thanh cao thế nào nữa, cậu cũng đừng miệt thị người ta... Cậu có quyền gì mà miệt thị người ta... , tớ còn muốn nhìn thấy cậu."

      Từng câu, từng lời như từng nhát rìu bổ thẳng vào tim Linh. đứng đó, rụng rời, bải hoải. Cuối cùng cắn chặt môi, lấy hết sức lực gật đầu.

      "Tớ hiểu rồi. Cậu về ."

      "Lô..."

      "Đừng gọi tớ như thế nữa. Vì tớ còn là Lô của cậu. Cậu cũng còn là Híp của tớ."

      Phương Híp trừng trừng nhìn , lặng lẽ gật đầu.

      "Được! Người dưng nước lã là được chứ gì. Tớ đây, cần phải đuổi."

      rồi, Phương phóng vụt . Sải chân dài chẳng mấy chốc mất hút giữa hành lang. Linh đứng đờ đẫn ở đó, rồi bất thần ngồi thụp xuống đất, cả người run rẩy, nước mắt còn kìm giữ được nữa.

      Buổi chiều hôm đó, Linh đột nhiên quyết định, trong hai người giành học bổng của khoa. du học, rời xa nơi này, rời xa tất cả những chuyện kia, rời xa người mới sáng đây thôi, với rằng, cậu ta còn muốn nhìn thấy nữa.

      Những ngày sau đó, Linh cắm mặt vào học hành, để mình có phút giây nhàn rỗi nào. khóa điện thoại, chỉ thỉnh thoảng gọi về cho bố mẹ rồi tắt máy. tuyệt nhiên mở tài khoản YM mà Phương lập cho mình nữa. Khánh vài lần đến phòng, nhưng Linh đều gặp. Chỉ đôi lần, gặp Thành Cận dưới cổng ký túc, nhưng cũng chỉ vội vội vàng vàng, khiến cậu ta lần nào cũng chỉ lặp lặp lại "Cậu sao thế?", "Cậu sao thế?", rồi là "Các cậu làm sao thế?". Cuối cùng, cậu ta chán chẳng thèm đến nữa. Linh cũng mấy bận tâm, ngày ngày học, hết giờ học lại ôm sách tới thư viện, ngồi đến khi đầu óc mờ mịt, đầu choáng mắt hoa, về đến phòng chỉ kịp đánh răng xong là ngủ mê mệt. Đám bạn cùng phòng vẫn rú lên "Mày học để chết hả?", Linh chỉ gật đầu "Chết sớm đầu thai sớm", rồi lại cắm mặt vào chồng sách khiến cả đám kia lè lưỡi chịu thua. Cũng may đến giờ ăn cơm vẫn có người rủ , nên Linh đến nỗi bỏ bữa.

      Cứ như thế, cứ như thế mà ba tháng qua. Thi xong môn cuối cùng, Linh ôm cặp đứng trước chiếc gương của phòng, thấy mình như người khác vậy. Gầy rộc, hốc hác và ngáo ngơ. Lúc này, mới nhận ra, hóa ra, sắp Tết rồi. Sắp về nhà rồi.

      Lúc này với Linh, về nhà cũng là nỗi sợ. Nhưng có cách nào khác, vẫn phải về.

      Mẹ cứ xót xa vì tội sao gầy thành ra thế này, suốt ngày chỉ bắt ăn với ngủ, thấy cầm sách còn giằng lấy ném . Có lần Tràm qua, nhưng nhìn thấy ấy, Linh lại chạy trốn, tìm cách chui vào phòng. Hình như Tràm cũng cảm nhận được thái độ của , nên chẳng hỏi han gì nữa. buổi tối, Khánh và Thành qua nhà, ngẫm nghĩ thế nào, Linh vào mượn mẹ ít tiền. bỏ vào phong bì rồi gửi cho Khánh, bảo trả nốt số tiền điện thoại lần trước vẫn thiếu. Khánh cầm phong bì, vẻ mặt tối lại, dường như phải kiềm chế rất lớn. Đến lúc thấy Linh vẻ như muốn tiếp chuyện, mắt cứ ngó cái tivi, hỏi thẳng.

      "Linh, thái độ của em là sao vậy? , hay Thành có lỗi gì với em?"

      Linh quay ra, bình thản, "Em sao! Tại tivi có chương trình hay mà... Em...".

      Nhưng Khánh bật dậy, đặt phong bì xuống bàn rồi thẳng, mặc cho Thành lớ ngớ đuổi theo. Khánh phóng vù mất, chỉ còn lại Thành Cận gãi đầu khổ sở.

      "Tớ chẳng hiểu gì cả. Mọi người làm ơn cho tớ nghe có chuyện gì ."

      Nhìn vẻ mặt Thành Cận, Linh thấy lòng đột nhiên dịu lại. Trong tất cả những chuyện này, cậu ấy là người vô can. Linh ngước lên nhìn bạn, lời thà nhất.

      "Cậu biết ! Đến chính tớ còn chẳng hiểu xảy ra chuyện gì..."

      Hôm sau, Linh chở mẹ chợ sắm đồ Tết. trông xe cho mẹ mua hàng, bỗng giáp mặt Phương Híp, cậu ta vừa dừng xe ngay gần đó. Nhưng đúng như "cam kết" ngày ấy ở giảng đường, hai người lơ biệt nhau luôn. Mua đồ xong, Phương nhảy lên xe phóng thẳng. Cái cảm giác như vĩnh viễn bao giờ còn chuyện với nhau nữa khiến khó thở, đến mức phải cắn chặt môi, chỉ sợ bật khóc giữa đường.

      Lúc chở mẹ về, mẹ bảo với Linh, "Con định tránh mặt Tràm với thằng Phương luôn đấy à! Có thế nào cũng phải chuyện cho ràng. Nhất là với Tràm, ấy thương con như vậy, đừng làm ấy buồn!".

      Linh "vâng" khẽ tiếng. Lần đầu tiên trong mấy tháng, đột nhiên mong muốn mãnh liệt có lần " chuyện ràng" cho ra ngô ra khoai, thậm chí là ba mặt lời với Phương Híp và cả chị Hằng kia, nếu cần cả Khánh. Cảm giác uất uất của người bị đổ oan khiến còn muốn duy trì cái tinh thần mặc kệ, muốn người ta nghĩ sao nghĩ nữa...



      CHƯƠNG 11

      20. Nhưng, Linh chưa kịp thực ý nghĩ đó, việc đột nhiên diễn ra, khiến Linh vô cùng hối hận về thái độ của mình với Tràm. Chiều hôm đó, Linh lau dọn bát đĩa, có điện thoại của bố Phương. Chú ấy gọi đến, nhờ Linh tìm Phương về ngay, bởi lúc bán hàng Tràm đột nhiên ngất xỉu, giờ đưa cấp cứu, chưa tình hình thế nào. Nghe điện thoại của bố Phương xong, Linh rối bời, vội vã dắt xe . Chẳng còn nhớ gì đến giận hờn trước đó, gọi cho Khánh, nhờ hai em tìm Phương. Còn , theo suy đoán bản năng, tự mình đạp xe mạch đến nhà chị Hằng.

      Lúc đạp xe lòng đầy quyết tâm, nhưng khi đứng trước nhà chị ta, Linh lại thấy căng thẳng. Cánh cửa nhà khép hờ. Bên trong, tiếng nhạc nện ầm ầm, rầm rộ. Linh gõ hồi vẫn chẳng thấy ai ra, đoán tiếng nhạc lớn quá nên người trong nhà nghe thấy được. Tần ngần lúc, rồi quả quyết vào, cố gắng bước chậm. Cả phòng khách có ai. bàn là cốc cà phê uống dở. Linh cất tiếng gọi lần nữa, song vẫn thấy lời đáp.

      Định quay ra, nhưng nhớ lại giọng gấp gáp và sợ hãi của bố Phương lúc gọi điện, Linh quả quyết tiến vào lần nữa. Linh vừa bước vào phòng trong vừa cất tiếng.

      "Có ai ở nhà ạ?"

      Câu hỏi cất lên lần thứ hai, Linh chết lặng. Căn phòng phía trong với chiếc giường lớn kê sát cầu thang, vương vãi đầy quần áo. Nhưng phải ở giường, mà ngay dưới nền đất, có hai người quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ xen giữa tiếng nhạc hỗn loạn. Họ ngừng vật lộn nền đất, hổn hển cắn xé nhau như những con thú dữ.

      Linh bước giật lùi từng bước. Lúc định quay người, hai người kia lộn thêm vòng, đúng lúc ánh mắt Phương mở ra, bắt gặp ánh mắt Linh khi đó.

      Có thể nó là giây, cũng có thể là cả thế kỷ. Rồi Linh quay người, chạy như điên loạn ngoài đường, quên mất chiếc xe đạp vẫn nằm chỏng chơ ở đó. chạy đến mức hai mắt rát bỏng, đến mức bàn chân lảo đảo như sắp ngã đến nơi. Chạy đến khi sức cùng lực kiệt, nhận ra mình đứng dưới gốc cây hoa sữa quen thuộc ở nhà. Linh vội túm lấy nó, như túm cái phao, rồi gục vào đó.

      Nôn thốc nôn tháo.

      Khi dạ dày dốc cạn mọi thứ, tâm hồn tan hoang thành từng mảnh, Linh mới nhớ, chưa báo cho Phương biết chuyện Tràm bị ngất. lảo đảo đứng dậy, đấu tranh giữa việc có nên quay lại hay . Vừa nghĩ tới đó, cơn buồn nôn lại ập đến, khiến nôn đến tận mật xanh mật vàng. Khi ngẩng đầu lên, trời đất bỗng quay cuồng, chỉ kịp loáng thoáng nghe thấy tiếng Thành Cận bên tai.

      "Lô, tớ vẫn tìm thấy... Lô, Lô! Cậu sao thế hả? Khánh ơi!"

      Tận đến khi tỉnh dậy, Linh mới biết mình ngất . Khánh và Thành là người đưa vào nhà. Chiếc xe đạp của cũng được dựng ngay ngắn trong nhà. Nghe mẹ , ở bên nhà, Phương trở về, Tràm cũng tỉnh, bác sỹ bảo ấy ngất vì thời gian suy nhược quá lâu. Bác sỹ truyền cho chai nước và dặn người nhà đừng làm căng thẳng. Nhưng từ lúc tỉnh dậy, Tràm như bị trầm cảm, chẳng với ai bất cứ lời nào, càng nhìn đến mặt Phương.

      Tết năm đó, cũng giống như mùa hè năm đó, ảm đạm và thê lương. Ngước nhìn bầu trời đêm Giao thừa, điều mong duy nhất là thời gian năm qua chưa bao giờ có . Nhưng, biết điều đó là viển vông, nên mong cho mình vững vàng, an ổn, mong mọi điều may mắn đến với những người thương của mình. Lặng lẽ thả ngọn đèn trời, Linh đột nhiên cảm giác, đèn trời nếu chỉ có mình cũng vô cùng lẻ.

      Song, trong cái Tết ảm đạm đó, niềm vui đến. Vào ngày mùng Bốn, nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, báo là người đứng đầu toàn khóa về số điểm, cộng thêm bản nghiên cứu khoa học của được đánh giá rất cao, nên là người đầu tiên được khoa quyết về học bổng. Thầy nhắc chuẩn bị lo các giấy tờ thủ tục, đồng thời ra Tết vẫn phải tiến hành vài cuộc phỏng vấn thi tuyển nữa.

      Nghe xong cuộc điện thoại, Linh bỗng thấy mình như được giải thoát.

      Linh lên trường sớm hơn mọi năm, cũng với ai. Đến Hà Nội, ngẫm ngợi mãi, lấy máy gọi cho Tràm, chúc Tết và động viên ấy. Tràm bảo, "Ừ, đừng lo cho . biết con buồn nhiều. Năm mới vui hơn nhé". Linh có cảm giác, năm mới hình như Tràm cũng cố vui vẻ hơn, nhưng cũng khách sáo với nhiều hơn. Linh cúp máy mà thấy lòng như lãng đãng điều gì .

      Vài hôm sau, đám bạn cùng phòng cũng lục tục lên cả. Nghe tin Linh giành suất học bổng, bọn nó chí chóe hết cả, bắt đưa khao. đành móc hầu bao đãi cả hội bữa ốc luộc. ăn, Khánh nhắn tin trách lên trường mà báo gì với . Nghĩ ngợi đôi chút, Linh quyết định nhắn lại. Thời gian sau, cũng vài lần Khánh gọi nữa nhưng nghe máy. Đợt ấy Linh cũng bận tối mắt, phải luyện thêm tiếng để chuẩn bị cho đợt phỏng vấn, rồi hàng loạt những thủ tục giấy tờ linh tinh khác. Rất may, việc phỏng vấn sau đó diễn ra thuận lợi, cùng với bảng thành tích tốt, Linh gặp trở ngại gì. Cầm được tờ quyết định chính thức, Linh mới gọi điện về cho bố, nhờ lo những vấn đề giấy tờ còn lại.

      Đến lúc này, bố mẹ Linh mới bàng hoàng với quyết định du học của . Hai người chỉ có mình là con , họ nỡ xa con từ bé đến lớn chỉ biết học, chứ chưa mấy khi ra đời cọ xát. Nhưng dường như cũng hiểu phần nào lý do lựa chọn của , lại nhìn vẻ quyết liệt của , nên bố Linh chỉ xoa đầu con, "Vậy phải chuẩn bị tâm lý để sống cho tốt". Bố Linh cũng từng Đức mấy năm, ông hiểu nỗi đơn và những khó khăn nơi đất khách quê người. Còn mẹ Linh gì, cứ im lặng. Linh phải ôm mẹ suốt cả buổi chiều, mẹ mới dịu . Chuyện này, Linh vẫn nhờ bố mẹ giữ kín, muốn rộng ra, muốn có người biết rằng biến mất trong mấy năm nữa. Cứ để biến mất cách lặng lẽ, cũng được. Đến lúc rồi, cậu ấy biết cũng chẳng sao...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :