1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mắt đào hoa - Tiểu Hồng Hạnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27:

      Edit: Witch _ Fair Play Team

      - Tôi muốn tự với ấy - Côn Nam hầm hừ.

      - Được, tôi giúp cậu chuyển lời.

      giây sau, Cố Tây Trạch dập máy.

      Lại bị tắt.

      Côn Nam nhìn giao diện cuộc gọi kết thúc bực bội ném điện thoại lên giường, trở mình nhắm mắt lại.

      Trình Ý Ý, đồ quỷ sứ đáng ghét, sao lại để người khác nhận điện thoại của cậu ta chứ.

      Nhưng còn cách nào đây?

      Năm ấy cũng như vậy. hề cố kỵ mà để lại cho cậu bóng lưng thân mật khăng khích với người khác. Từng bước từng bước xa cậu dần.

      Vùi đầu sâu vào giữa gối.

      Cảm giác cách nào thở được vô cùng bất lực, cậu cảm thấy mình tựa như lại thêm lần ấm ức.

      ...

      Bày đũa sạch, lúc chuẩn bị ăn cơm, Cố Tây Trạch lại nhận được cuộc gọi từ người nhà. ra hiệu bảo Ý Ý ăn trước, ra ngoài nghe.

      Trình Ý Ý nâng đũa lên lại đặt xuống.

      Cố Tây Trạch cũng tránh . mơ hồ có thể nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia truyền đến. Là giọng nữ vừa bình tĩnh lại vừa ôn hòa. Hơn phân nửa là mẹ ấm giọng dặn dò điều gì đó.

      Cố Tây Trạch đứng bên cửa sổ, tay cầm điện thoại, phía sau là pháo hoa nở rộ trong bóng đêm.

      khó được khi mang áo rộng thùng thình thả lỏng thoải mái như thế. Dáng người cao ngất, kết hợp với bộ áo quần kia càng thêm hoàn mỹ. Mái tóc xõa rơi lả tả trán. Nét mặt ôn hòa, ánh mắt chứa vui vẻ.

      biết bên kia từng tiếng vâng.

      Giao thừa là thời gian đoàn viên, Cố Tây Trạch lại ở lại với trong căn hộ.

      Trình Ý Ý rủ mắt, đột nhiên khó mà yên tâm được.

      Chắc chắn cha mẹ Cố Tây Trạch thể phát . Cũng như biết về bọn họ vậy, bọn họ biết về tồn tại của .

      Trong nhận thức của Trình Ý Ý, cho đến bây giờ vốn hiểu nhiều về khái niệm gia đình. Bởi vì chưa từng cảm nhận được ấm và an toàn mà gia đình mang lại. Ở phương diện này, Cố ây Trạch hạnh phúc hơn nhiều.

      từng thấy cha mẹ Cố Tây Trạch, cũng thấy trong thư mục ảnh của .

      Ở tấm hình kia, khí chất của mẹ rất dịu dàng, cười rộ lên ôn nhu lại dễ gần. Cha cao lớn, thâm trầm, tay quàng lên vai Cố Tây Trạch. Dù chỉ là tấm hình toát lên cảm giác ăn ý thận mật người nào cảm nhận được.

      Khác với gia đình trời vực.

      Tốt đẹp xa xôi dám đưa tay chạm đến. thể khẳng định họ có thể bình yên tiếp mình. Cũng dám đánh vỡ cân bằng này mà dò xét. Nếu chuẩn bị an toàn, cách nào dám tiếp nhận hậu quả đâu.

      Dù sao xuất thân như vậy, là người bình thường họ cũng đủ lên án rồi. Huống chi là gia tộc xa hoa. xuất của có lẽ trở thành vết dơ thể nào tẩy sạch trong cuộc đời hoàn mỹ của Cố Tây Trạch.

      Chương trình cuối năm bắt đầu.

      Trình Ý Ý ngẩng đầu nhìn Cố Tây Trạch đứng bên cửa sổ rốt cuộc cũng tắt điện thoại về phía .

      Trình Ý Ý bắt đầu xới cơm.

      - Chờ chút, Ý Ý.

      Cố Tây Trạch đón lấy cái bát trong tay .

      - Bố mẹ muốn đến đay ăn cơm với chúng ta.

      Nhất thời Trình Ý Ý kịp phản ứng, sững sờ trong chốc lát lại kinh ngạc hỏi:

      - Bây giờ?

      - Ừ, bây giờ.

      Trình Ý Ý cảm thấy mình có chút đứng ngồi yên rồi. Gẩy cho mái tóc dắt bên tai rủ xuống, sau đó nhanh chóng sửa sang lại quần áo. Giọng đè nén được lo sợ:

      - Sao bây giờ mới ? Em chưa chuẩn bị...

      Cố Tây Trạch nén được vui vẻ:

      - Sao lại chuẩn bị, phải chúng ta làm cả bàn thức ăn sao?

      - Được rồi. Em thèm nghe nữa, hiểu.

      Trình Ý Ý đứng dậy. Từ túi áo khoác lấy ra dây buộc tóc lưu lát buộc tóc lại sau gáy, ra khỏi phòng bếp.

      - đâu?

      - Thay quần áo!

      Giọng của mang theo chút phiền muộn, oán hận .

      Bị giận, Cố Tây Trạch lại hề giận, khóe môi rốt cuộc lại vui vẻ cong lên.

      Trình Ý Ý quay lại phòng ngủ, luống cuống tay chân.

      Trong căn hộ này bình thường chỉ có hai người bọn họ. Trong phòng lại có hơi ấm, tự nhiên ăn mang rộng thùng thình thoải mái dễ chịu hơn ít. Giờ phút này mang chiếc váy len mỏng cổ chữ V, cúi người để lộ ra hơn phân nửa da thịt trước ngực. Làm sao có thể ăn mang như thế gặp cha mẹ đây.

      thay chiếc áo long xanh biển đoan trang nhu thuận, mang cái quần jean, buộc đai lưng, Cố Tây Trạch bước vào.

      - cần chuẩn bị gì đâu - nhặt lên quần áo Trình Ý Ý thay ra vứt thảm, treo lên giá - Em rất tốt, bọn họ muốn gặp em.

      đưa tay đến trước mặt , ánh mắt chăm chú lại thà:

      - Em hãy tin , Ý Ý.

      - Ừ.

      Trong lúc ánh mắt giao nhau, Trình Ý Ý gần như bị mê hoặc. Nắm chặt lấy tay , dường như nhận được lời khẳng định.

      ...

      Xe cha mẹ Cố Tây Trạch đến dưới lầu.

      ở phòng bếp hâm nóng đồ ăn, Trình Ý Ý đến cửa thang máy đón người.

      Rất ít khi trong đời Trình Ý Ý khẩn trương như vậy. Năm ba câu thể đơn giản lấy được thiện cảm của người khác. Nhưng người làm cho lo sợ muốn quan tâm rất ít.

      Trình Ý Ý mở cửa, hít hà hai hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, đợi thang máy "ting" tiếng.

      Trong đầu lên trăm ngàn suy nghĩ. Chỉ hai phút trôi qua lại cảm thấy dài như thế kỷ. Mãi đến khi cửa thang máy từ từ mở ra, mới như phản xạ có điều kiện đưa tay lên tươi cười.

      Tuy con tim vẫn đánh trong, thế nhưng nét mặt trấn định lại.

      - Bác trai, bác , lần đầu gặp mặt.

      Sau khi hai vợ chồng hoàn toàn xuất trước mặt , mới cúi thấp người khẽ mỉm cười, chào hỏi:

      - Cháu là Trình Ý Ý.

      Nụ cười của mang theo hơi ấm hòa tan băng tuyết, lực tương tác mười phần. Khóe mắt đuôi mày thanh thuần hấp dẫn vô cùng, ngũ quan tinh xảo làm người ta nghẹt thở.

      Lần đầu tiên gặp mặt, mẹ Cố đột nhiên hiểu được vì sao con trai mình lại thích .

      Khí chất và phong thái, ảnh chụp sợ rằng chỉ thể được phần mười. Chỉ khi chính thức nhìn thấy, mới có thể trực quan cảm nhận rung động trước sức quyến rũ kia.

      Mẹ Cố khẽ gật đầu:

      - Ừ, bác có nghe Cố Tây Trạch nhắc đến cháu.

      Giọng bà ấy ôn hòa, Trình Ý Ý nghe ra điều gì cả. đứng thẳng dậy, lại thấy cha Cố Tây Trạch đánh giá .

      Tâm tình bất định đến lúc này mới yên ổn hơn.

      - Tây Trạch làm đồ ăn trong bếp, cháu...

      Trình ý Ý chuyện, ánh mắt liếc qua lại thấy mẹ Cố vấp cái.

      - Cẩn thân dưới chân, có bậc thang.

      Trong hành lang ánh đèn mờ mờ, mắt nhìn . vội vàng đưa tay ra đỡ, còn chưa kịp đụng đến tay bà mẹ Cố được người khác vững vàng đỡ lấy.

      - Sao cẩn thận như thế?

      Cha Cố Tây Trạch đỡ vợ mình, khẽ chau mày.

      Trình Ý Ý thấy mặt ông, lúc này mới phát , Cố Tây Trạch lớn lên giống cha. Mũi cao thẳng, ánh mắt thâm sâu, mi mắt uốn nếp rất sâu, nhìn rất đẹp, bộ dạng nhíu mày cũng rất giống.

      - Là cháu sơ sót, quên mở đèn sáng hơn chút - Trình Ý Ý vội vàng giải thích - Bậc thang này quá thấp, cháu cũng bị vấp nhiều lần.

      Mẹ Cố rút tay khỏi tay cha Cố, nhìn cười cười:

      - Tây Trạch có với bác về chương trình của cháu. Hai ngày trước bác có xem chương trình "nhân tài trời sinh", nghĩ chương trình kia cũng khá được đấy.

      Trình Ý Ý ngờ tới Cố Tây Trạch lại còn những chuyện nà với mẹ Cố. Nghĩ đến biểu hiên của mình đấu trường, lập tức xấu hổ, nét vui vẻ vẫn đổi:

      - Cháu làm quá chậm...

      Bốn tiếng thu hình, dù bị cắt bỏ hơn phan nửa, phát ra thời gian làm bài của cũng gần nữa giờ.

      - cần khiêm tốn. Cháu rất giỏi. Lúc bác còn học giải sổ độc cũng nhanh như thế - Mẹ Cố chuyện với , Trình ý Ý tiện tay mở khóa bước vào căn hộ.

      Cha mẹ Cố Tây Trạch giống như lần đầu tiên đến nơi ở mà con mình sống riêng vậy. Người nhiều hơn căn hộ như bé lại chút.

      Để ý thấy trong căn hộ được dọn sạch ấm áp hơn chút. Hai người đều cực kỳ về tính khí con mình, hiển nhiên có thể suy đoán được, những gối ôm sặc sỡ màu sắc sa lon, bồn hoa ở trân thượng, và chiếc thảm màu xanh trăng phong cách châu âu là do người nào bài trí.

      Kỳ mẹ Cố sớm biết Trình Ý Ý, từ khi con trai bà vẫn học cấp ba.

      Khi ấy bà họp phụ huynh cho Cố Tây Trạch. Chủ nhiệm lớp giữ bà lại, cẩn thận từng li từng tí mơ hồ nhắc nhở bà chuyện Cố Tây Trạch đương sớm. Chủ nhiệm lo lắng việc này ảnh hưởng đến kỳ thi đại học sắp tới.

      Bà nhớ lúc ấy mình chỉ nở nụ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy thể nào tin hổi. Nhất là sau khi biết được đối tượng đương của con mình lại là học sinh cấp hai.

      Chuyện này cuối cùng bà cũng nhắc đến với Cố Tây Trạch. Bà hiểu con trai mình là người thế nào. Lý trí, tỉnh táo, làm việc vô cùng trật tự và có kế hoạch. xác định mục tiêu vì bất kỳ ngăn trở nào mà nhất định phải làm đến cùng hoàn mỹ.

      Cũng giống như cha .

      Muốn bà tin vì sớm mà ảnh hướng đến thành tích của điều này mới là điều thể.

      Trình Ý Ý và bọn họ cùng ngồi trong phòng khách. Trong bếp thức ăn hâm nóng gần xong, Cố Tây Trạch biết Trình Ý Ý được tự nhiên nên để bưng chút thức ăn. Còn mình ngồi ở bàn cơm chuyện với cha mẹ.

      - Tây Trạch, con lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên mẹ biết con nấu ăn được đấy.

      Mẹ Cố gặp thử miếng, nềm vùi vị.

      - Nếu phải mẹ muốn qua đây, sợ là còn được ăn - Cố Mẫu xong lại nhìn Trình Ý Ý - Ý Ý, đến đây cùng ăn .

      Đây là lần đầu tiên mẹ Cố gọi , thân thiết. Trình Ý Ý có chút thụ sủng nhược kinh.

      Đặt chén dĩa cuối cùng xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh Cố Tây Trạch.

      Nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng mẹ Cố thầm cảm khái.

      Bất tri bất giác mười năm rồi đấy.

      Lúc ấy bà nhúng tay vào đoạn tình cảm non nớt ấy, thế nhưng lại thể ngờ sau khi Tây Trạch tốt nghiệp đại học hai người chia tay.

      Lúc đầu khi Trình Ý Ý mới bỏ , tuy rằng Cố Tây Trạch biểu ra ngoài thế nhưng người làm mẹ, sao bà nhìn ra nội tâm và tinh thần con mình sa sút chứ.

      Tuy đau lòng nhưng bà lại cảm thấy may mắn. Chia tay cũng tốt, đương có thể đến cùng được bao nhiêu? Huống chi, thân phận của Trình Ý Ý có lẽ mang đến cho cuộc sống Tây Trạch ít trở ngại.

      Ngay lúc đó bà thể nghĩ đến, mười năm rồi, hai người còn có thể ngay ngắn như vậy ngồi trước mặt bà.

      - Hôm nay là hai bác được dính ánh sáng của cháu - Mẹ Cố đưa ly trong tay lên chạm với Trình Ý Ý cái - Sinh thời còn chưa được ăn đồ con mình làm.

      Trình Ý Ý cảm thấy hơi xấu hổ. Cũng may Cố Tây Trạch nhanh chóng giải vây cho , gắp ít thức ăn vào chén mẹ Cố, giọng :

      - Bố, thức ăn con làm ăn ngon sao?
      B.Cat, Learthy Phantomhive, Chris3 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28:

      Edit: Witch _ Fair Play Team

      Trình Ý Ý còn chưa bao giờ trải nghiệm qua đêm 30 như vậy. Cả gia đình quây quần ăn cơm, thoải mái trò chuyện. Trong phòng khách vang lên thanh khách chúc tết cuối năm. Từ phía xa xa bên cửa khổ, giây sau cùng pháo hoa rộn ràng nở rộ.

      cảm thấy có chút hoảng hốt, chân thực.

      Hết thảy tựa như mộng tưởng mà năm nào cũng tưởng tượng ra.

      Ăn cơm xong, Trình Ý Ý chủ động vào phòng bếp rửa chén.

      Tuy thể nấu ăn nhưng mình sống nhiều năm những kỹ năng sinh hoạt khác tự nhiên phải biết. Ví dụ như rửa chén, lúc du học từng xin làm rửa chén cho nhà hàng. Chủ nhật thường làm từ tám tiếng đồng hổ trở lên, lương cao hơn các công việc khác nhiều. Chỉ là lúc tan làm cởi bao tay ra tay đều là mồ hôi, lòng bàn tay nổi lên bong bóng, trong trời mùa đông càng thêm đau nhức. Thắt lưng cứng đờ đứng thẳng nổi.

      Nhưng còn cách nào khác.

      Nhà nước cử học sinh du học chỉ miễn học phí và nhà ở, còn có thể được trợ cấp sinh hoạt, nhưng vẫn đủ. Dụng cụ nghiên cứu, sách, tư liệu... Tất cẩ đều cần dùng đến tiền.

      Trí nhớ của Trình Ý Ý tốt, cũng muốn quay về đoạn thời gian gian nan này, như vậy làm thấy tâm tình sa sút.

      Rửa chén bằng nước ấm, Trình Ý Ý vừa chuẩn bị đeo bao tay lên Cố Tây Trạch bước vào phòng bếp.

      - Để .

      tự nhiên cứ vậy cởi bao tay trong tay Trình Ý Ý ra.

      Nước ấm rửa chén thổi lên tầng sương mù mờ mịt, bọt nước tinh khiết theo mực nước chậm rãi dâng lên.

      Trình Ý Ý rồi, trong thời gian dài phòng bếp còn chưa nổi lửa, nếu phải Trương Nghi đến quét dọn chỉ sợ rằng nơi này đầy bịu.

      Mà giờ, rốt cuộc nó lại lần nữa tràn đầy hơi ấm.

      Trình Ý Ý đứng nhìn từ phía sau, :

      - phải chuyện với bố mẹ sao?

      - Cũng có nhiều chuyện để như vậy - Cố Tây Trạch lưu loát kéo ống tay áo, bắt đầu rửa chén.

      Trình Ý Ý vẫn yên lòng, đẩy đẩy :

      - Để em rửa , nấu cơm rồi còn để rửa chén trong lòng hai bác lưu lại ấn tượng xấu về em.

      Cố Tây Trạch đột nhiên cười rộ lên, giọng cũng mang theo mấy phần tươi tỉnh:

      - Đừng lo, ở nhà mẹ cũng rửa chén.

      ...

      Cố Tây Trạch bước vào phòng bếp, mẹ Cố cũng xem TV nữa, dò xét nhìn xung quanh, quay đầu khẽ:

      - Tôi con tôi sao đêm nay vừa ngồi hai phút yên rồi, hóa ra là giúp người ta rửa chén.

      qua, giọng của bà lại khỏi sầu lo:

      - Cảm giác như con trai chúng ta giúp nuôi lớn con nhà người ta vậy.

      Cha Cố vỗ lên cánh tay bà:

      - Sớm muộn gì cũng có ngày này.

      Mẹ Cố liếc mắt với , nghĩ tính lại chút, cuối cùng thở dài hơi:

      - Tôi nhớ lúc con trai còn bé, nhóm nhóc xinh đẹp luôn theo sau nó, chút nó cũng chịu để ý đến. Có lần còn dọa các bé kia khóc, còn cho người ta làm phiền nó.

      - Khi đó tôi tưởng tượng nổi ngày con trai biết đương.

      - Bây giờ tôi biết.

      - Lúc nó biết thích người, biết làm cơm, rửa chén, lại thích cười...

      Đột nhiên hốc mắt mẹ Cố có chút chua xót.

      - Nó rất ít khi tỏ ra thích như vậy, dù có buồn chán thế nhưng sau cùng vẫn thích như vậy... Làm cho người ta muốn mắng nó hai câu cũng đành lòng.

      Bà quay người lặng lẽ lau nước mắt, hạ quyết tâm, dặn dò cha Cố:

      - Bằng chúng ta cứ tùy ý chúng nó . Tôi thấy kia cũng rất nghe lời, thông minh lại xinh đẹp...

      Cha Cố cũng khẽ thở dài hơi, trầm mặc vài giây.

      Cố gia cường thịnh cần dùng hôn nhân của Cố Tây Trạch mượn thế lực bên ngoài để củng cố. Xem như Trình Ý Ý xuất thân nghèo rớt mùng tơi bọn cũng do dự như thế. Nhưng Trình Ý Ý phải.

      Tây Trạch là người thừa kế ưu tú nhất Cố gia. Nếu như cưới con của tù nhân, người vợ phải con trong giá thú hiển nhiên bị gia tộc chỉ trích. Có lẽ về sau còn rất nhiều người chế nhạo và lên án.

      Ông hiểu con mình, những điều này Tây Trạch đều khôn quan tâm. Nhưng ông lại dám khẳng định, Trình Ý Ý có thể tiếp nhận để ở chung chỗ với con trai ông hay .

      Vợ nắm lấy tấy ông, lần nữa lên tiếng, giọng khuyên:

      - Để chúng nó thử xem , nhé?

      Bà chuyên chú nhìn ông, giọng mang theo van nài:

      - Tương lai là chúng nó chọn, tôi muốn cả đời này con trai phải mang theo tiếc nuối và buồn bực...

      Giống như ít năm trước đây.

      Cuối cùng cha Cố cũng chịu thỏa hiệp.

      Tây Trạch người đàn ông. có phong cách làm việc và mánh khóe riêng của mình. So với bạn bè cùng trang lứa ưu tú hơn nhiều, cũng vô cùng độc lậ. quyết định cần phải làm gì, ngay cả cha mẹ hay gia tộc cũng ai có thể xen vào. Đây cũng là điều khiến ông yên tâm giao quyền khống chế Cố gia vào tay .

      Bọn họ cách nào làm trái quyết định của , cũng cần phải tạo chướng ngại ngăn trở.

      ...

      Đêm khuya, Trình Ý Ý và Cố Tây Trạch cùng chỗ tiễn cha Cố mẹ Cố đến ga ra tầng ngầm.

      Lái xe Cố gia sớm ngồi xe đợi.

      Hơi ấm trong phòng biến mất, ở ga ra tầng hầm hơi lạnh, nên dù cho thân khoác chiếc áo lông dày Trình Ý Ý vẫn thấy lạnh đến run rẩy.

      chịu lạnh, nghiêm túc hành lễ đứng phía sau thùng xe lời tạm biệt cha mẹ Cố.

      Cửa sổ xe chậm rãi dừng lại, mẹ Cố đột nhiên vẫy tay với , cười nhàng:

      - Ý Ý đến đây chút.

      Trình Ý Ý do dự chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Cố Tây Trạch ở bên cạnh gật đầu với mình, cười rộ lên bước đến bên cạnh mẹ Cố, khom người nghiêm túc đợi bà ấy chuyện.

      Mẹ Cố nhàng nắm tay .

      Tay của bà rất ấm, mùa hè tay Trình Ý Ý cũng ấm đến vậy. Mặc dù có tuổi thế nhưng ngũ quan bà ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp, cái dung nhan kia trải qua lắng đọng năm tháng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cao quý ưu nhã.

      giọng ghé vào tai Trình Ý Ý chuyện.

      Trình Ý Ý đứng thẳng người, mẹ Cố mới cười vẫy tay với .

      - Đừng tiễn nữa, về .

      Xe chạy khỏi bãi đỗ, biến mất khỏi ga ra tầng ngầm.

      bàn tay Trình Ý Ý dường như còn lưu lại độ ấm tay mẹ Cố, từng chút từng chút lan tỏa khắp cơ thể.

      Quả ... Hoàn toàn khác với mẹ .

      Trình Ý Ý quay người lại, thân hình Cố Tây Trạch cao ngất, đứng yên tại chỗ, ôn nhu nhìn .

      Đột nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay, vội bước vào bước đến trước mặt , vùi mặt sâu vào áo khoác Cố Tây Trạch.

      - Sao thế?

      Cố Tây Trạch vuốt tóc , nhàng hỏi.

      - Người nhà của - Trình Ý Ý dừng lại chút, cảm thấy hốc mắt ẩm ướt - Bọn họ giống trong tưởng tượng của em, rất giống.

      - giống ở đâu?

      - Bọn họ tốt quá.

      Giọng của Trình Ý Ý có chút nghẹn ngào, vòng tay càng siết chặt hơn rồi.

      Tốt đến mức thể tin đây phải là giấc mộng.

      giống như bị vùi sâu trong đầm lầy đầy bùn thời gian dài đột nhiên có người được người khác đưa cánh tay ra kéo lên bờ vậy. Sau đó khắp cơ thể là ánh mắt trời bao bọc.

      Tốt đến mức khong muốn tỉnh lại.

      Cố Tây Trạch mẹ mình những gì, chỉ là nhìn bộ dạng của Trình Ý Ý có thể đoán được là câu gì đó rất ấm lòng.

      hỏi, vỗ vào lưng , khuyên nhủ:

      - Ở đây lạnh, lên nhà trước .

      Trình Ý Ý gật đầu đồng ý.

      Hai người dắt tay bước vào thang máy.

      - Tây Trạch.

      Trình Ý Ý đột nhiên ngẩng đầu gọi .

      - hâm mộ vì có bố mẹ như vậy.

      Giọng Trình Ý Ý rất , nhưng rồi lại khó nén hâm mộ.

      - Cũng là của em.

      Cố Tây Trạch cúi đầu nhìn , bàn tay càng siết chặt.

      chứ?

      Lần đầu tiên Trình Ý Ý có dũng khí nghĩ như vậy.

      Bởi vì vừa rồi mẹ Cố Tây Trạch với , bà luôn nóng nhìn người con xinh đẹp.

      ...

      Mỗi ngày dạo chơi trong căn hộ của Cố Tây Trạch, tết lịch của Trình Ý Ý sắp kết thúc. Tiêu Khánh nhiều lần gọi điện cho thảo luận về tiến độ thí nghiệm, sư huynh bắt đầu làm.

      Nửa tháng ngắn ngủi trở lại Đế Đô. Cơ hồ đây là thời gian thoải mái nhất trong suốt những năm qua của . Nếu như có thể, Trình Ý Ý muốn cứ đắm chìm trong ấm áp tại, suy nghĩ cũng băn khoăn điều gì.

      Nhưng mà thể như vậy được.

      Nếu như lúc này quay về thành phố G, học tiến sĩ , về nước lâu như vậy mọi tâm huyết hoàn toàn là nước đổ lá môn. có lỗi với sư huynh, cũng xin lỗi giáo sư, và sau cùng là tự xin lỗi bản thân mình.

      Càng xin lỗi tiền lương ít ỏi của mình, trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm cũng chỉ kiếm được hơn nghìn đồng.

      Dã tâm của cho phép như vậy.

      Lần cuối cùng Tiêu Khánh gọi điện thoại đến ngoài thảo luận ta còn nhắc đến hai ngày qua giáo sư Phùng luôn hỏi thăm .

      Trình Ý Ý lần nghỉ này có vẻ hơi dài.

      Tắt điện thoại, rốt cuộc Trình Ý Ý bắt đầu lén lút dọn hành lý. Nhưng lại biết làm thế nào nhắc đến chuyện này với Cố Tây Trạch.

      tức giận phải ?

      Vừa mới gặp nhau lại phải trải qua thời gian chia xa.

      Trình Ý Ý thở dài hơi, lại tưới nước cho mấy chậu bông ở ban công.

      Bật TV ở phòng khách, đúng kênh giải trí, Trình Ý Ý tập trung tưới nước, mãi đến khi TV nhắc đến Tống An An.

      Trình Ý Ý nghiêng đầu nhìn ti vi, hình như rất lâu rồi TV nhìn thấy Tống An An.

      ta ngồi thảm màu đỏ, mang bộ váy tiên nữ màu trắng hở ngực. So với lần trước đến bệnh viện ốm hơn chút, có chút mùi vị mảnh khảnh yếu ớt.

      Cũng có thể hiểu được, theo truyền thông đưa tin trong thời gian này ta bị giới điện ảnh phong sát. Phòng bán vé bại bại, sau đó các tác phẩm gia đoạn chế tác cũng đình trệ tiến độ tất cả, còn có chụp hình quảng cáo... Bây giờ thu nhập Tống An An ít đến thê thảm.

      Phong quang của Tống An An còn nữa.

      người thiếu ánh sáng hấp dẫn, còn tác phẩm, lại bị mọi người bỏ đá xuống giếng, tiền đồ thảm đạm.

      Trình Ý Ý hiểu trong lòng có cảm giác gì, chỉ là cầm điều khiển muốn chuyển kênh. Chì là màn ảnh lại phóng đến gần, gương mặt Tống An An lộ rã màn hình TV.

      Động tác Trình Ý Ý dừng lại.

      Nhưng màn ảnh lướt qua rồi biến mất. Trình Ý Ý theo bản năng nhớ kỹ hình ảnh kia.

      đúng!

      Tại sao lại cảm thấy Tống An An giống với lần trước đến bệnh viện? thay đổi này cực kỳ , đổi lại là người khác thể phát , nhưng Trình Ý Ý lại có khả năng quan sát và trí nhớ tốt hơn người thường.

      Huống hồ, biết vì sao mỗi cái giơ tay nhấc chân của Tống An An đều làm cảm thấy tự nhiên.

      thảm đỏ, Tống An An bước rất nhanh, nhiếp ảnh gia rốt cuộc cũng chưa cho ta và màn ảnh. Trình Ý Ý cau mày cẩn thận nhớ lại, cảm thấy Tống An An thay đổi lông mày. Đuôi mắt tựa hồ cao hơn chút, sóng mũi cũng cao hơn.

      Hình như... Càng giống hơn rồi.
      B.Cat, mylien1961, Chris2 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay qá... thanks editor

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29:

      Edit: Witch _ Fair Play Team

      Là ảo giác của sao?

      Trình Ý Ý nhíu mày, muốn lấy bụng ta so bụng người. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống An An, liền thấy toàn thân được thoải mái. Bây giờ nghĩ lại chút, cái cảm giác này hoàn toàn giống như soi gương.

      Tống An An nghiêng đầu, đưa tay, mỉm cười thậm chí ngữ điệu đều mang dáng dấp của .

      Đó hiển nhiên phải ảo giác.

      thế giới này hai con người máu mủ ruột rà, dù tướng mạo giống như mỗi cái giơ tay nhấc chân đều giống được sao?

      lắc đầu, lần nữa nhớ lại hôm Tống An An đến bệnh viện, thậm chí còn lên mạng tìm hình ảnh mới nhất của Tống An An, trong lòng càng thêm phần khẳng định.

      Tống An An có tướng mạo giống đến ba bốn phần. điều chỉnh gương mặt hầu như thể tìm ra. Thế nhưng theo ngày tháng, hiệu quả thay đổi cách vô tri vô giác, từng chút làm khán giả nghĩ rằng là do ta thay đổi cách trang điểm mà hề hoài nghi.

      Đoàn đội của ta thậm chí còn dùng mánh lới để tuyên ti vi vì ta là người đẹp tự nhiên. Có thể thấy vị bác sĩ mà Tống An An mới y thuật rất tinh xảo.

      Nếu phải Trình Ý Ý có khả năng quan sát và trí nhớ kinh người chỉ sợ rằng cũng giống như những người khác, cho rằng Tống An An vốn là như vậy.

      Nhưng Tống An An điên rồi sao?

      Trình Ý Ý cảm thấy hành vi này quả điên cuồng lại buồn cười.

      hiểu tại sao lại có người ngừng giày vò gương mặt mình, thậm chí còn bắt chước dáng điệu của người ta, cố biến mình thành người ấy. Chẳng lẽ ta cho rằng làm như vậy có thể thay đổi được điều gì?

      Trình Ý Ý tắt TV, có chút khó chịu.

      Có lẽ Tống An An thay đổi được gì, nhưng xác nàng ta thành công trở nên giống .

      Vừa hay lúc này điện thoại bàn trà lại rung lên. Là dãy số của Côn Nam, Trình Ý Ý nhớ đêm giao thừa cậu ta có gọi điện thoại cho mình.

      Sau khi bắt máy, phía đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh.

      Trình Ý Ý gọi vài tiếng cũng ai trả lời. Lúc này mới hơn bảy giờ, lúc cho rằng là trong lúc mơ mơ màng màng Côn nam vô tình nhấn nhầm nút, rốt cuộc trong điện thoại cũng vang lên tiếng tở dốc khe khẽ.

      - Ý Ý - Giọng Côn Nam có chút ách, nhàng gọi tên .

      - Sao vậy? - Trình Ý Ý trả lời.

      cảm thấy giọng của Côn Nam có chút bất thường. Tính tình cậu ta như tiểu bá vương, thường ngày chuyện luôn là làm bộ làm tịch, kích thích người khác mười phân. Bây giờ lại dùng giọng điệu nhàng như vậy chuyện có chút quen.

      Bên kia lại trầm mặc hồi lâu.

      Trình Ý Ý sợ cậu ta có chuyện gì nên dám tắt máy, ấm giọng dò hỏi:

      - Sao cậu gọi điện cho tôi, có gì muốn sao? Nhưng sao ?

      Côn Nam nhắm mắt lại, tựa hồ hạ quyết tâm:

      - Tôi muốn gặp cậu. mất quá nhiều thời gian của cậu đâu, chỉ lát thôi... - Cậu ta dừng lại chút, hơi nóng nảy - Ở quán cà phê gần trường trung học.

      Đó là nơi Trình Ý Ý thường đến làm bài tập thời trung học.

      đồng ý sau đó tắt máy.

      Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, giao diện di động lại tự động khóa, ánh sáng duy nhất trong căn phòng cũng nhạt dần.

      Côn Nam trầm mặc hồi đột nhiên tức giận ném mạnh điện thoại lên mặt tường.

      Trong nhay mắt điện thoại kia chia năm xẻ bay bật khắp mỗi ngóc nghếch trong gian phòng.

      Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ lửa giận hầu như muốn thiêu cháy hết toàn bộ thế giới của câu tạ.

      Giọng nhàng ấm áp của Trình Ý Ý càng đẩy chán ghét với bản thân lên đến cực hạn. Phẫn nộ như thạch nham ngọn núi lửa phun trào, trong mắt cậu ta cách nào ngăn cản được căm hận và chán ghét.

      ta nhìn chăm chú vào góc tối giường kia, gân xanh nổi đày trán.

      - muốn gì?

      Giọng của cậu khàn khàn, phun ra từng chữ, hai hàm rằng gần như nghiến ken két.

      Rèm che ánh sáng trong khách sạn rất tốt, mặc dù thấy tức giận gương mặt câu ta cũng có thể cảm nhận được chán ghét đến mức muốn xé xác từ người đối diện.

      cảm nhận được chất lỏng lạnh buốt mặt chát chảy đến bên khóa môi. Là linh kiện điện thoại vừa rồi làm rách da đấy. kìm được mà lùi vào sát trong giường, xiết chặt tấm chăn, làm như vậy mới có được dũng khí chuyện.

      - biết tôi muốn gì mà, cả hai cùng có lợi. Chỉ cần chịu giúp tôi cũng có được thứ muốn.

      ta cố hết sức đè xuống run rẩy trong giọng , theo kế hoạch hết những lời này ra.

      Côn Nam phải là thiếu gia bá đạo ăn chơi ngang ngược lòng dạ như trong truyền thuyết, cũng dễ dàng khống chế như trong tưởng tượng của ta, là đánh giá thấp cậu.

      Ở thời điểm này, thậm chí cậu ta còn tỉnh táo gọi điện cho Trình Ý Ý.

      Nghe xong câu này, đột nhiên Côn Nam cười lạnh hai tiếng, cậu ta bước hai bước, kéo lên bức màn trong khách sạn.

      Ánh sáng chói chang từ bên ngoài len lỏi vào từng chỗ hẻo lánh trong gian phòng. Thân thể Tống An An trong nháy mắt bại lộ trong khí.

      - Là điều gì làm cho rằng có thể chi phối ảo giác của tôi?

      Côn Nam giọng hỏi ta, ánh mắt cậu tràn đầy cao ngạo, dường như đánh giá thứ vô cùng ti tiện dơ bẩn thế giới này vậy.

      - Phòng trọ ô uế, cảm thấy lúc này tôi cho nhân viên phục vụ đến quét dọn thế nào đây?

      Đuôi lông mày nhếch lên, giọng cậu mang bao nhiêu đùa cợt, giọng kia nhàng cực kỳ, lại làm cho người nghe dựng đứng lông tơ.

      Giờ phút này trong mắt cậu hoàn toàn nhìn ra tức giận.

      Xấu hổ, quẫn bách.

      Lần đầu tiên trong đời Tống An An sâu sắc cảm nhận được hai từ này, ta cố nén xúc động muốn kéo chăn che lại thân thể, cố giả vờ bình tĩnh phun ra ba chữ:

      - .

      Kỳ trong lòng chắc chắn.

      Côn Nam là phú nhị đại gia quần gấm áo lụa chơi nữ minh tinh, xem như bị truyền thông đưa ra ánh sáng cũng chỉ như chọc cậu ta thêm ngứa, căn bản có tổn hại gì.

      Ngược lại, là đỡ Côn Nam vào khách sạn, là ở lại xấu hổ mà muốn ngã vào vòng tay phú hào, truyền thông như thế. Tiền đồ và nghiệp của trong khoảnh khắc này bị hủy hoại trong chốc lát.

      Điều duy nhất có thể đặt được đó là Côn Nam Trình Ý Ý, cậu muốn để người kia biết được.

      ta khẽ liếm dòng máu chảy đến bên khóe miệng:

      - Có đồng minh tốt sao? Mục đích của chúng ta giống nhau, chẳng lẽ thể hợp tác?

      - Xem ra còn chưa tôi là hạng người gì.

      Côn Nam lạnh lùng cười, giọng lãnh lại trào phúng:

      - có tư cách làm đồng mình của tôi, cũng gây nhầm người rồi. Ở Đế Đô, bóp chết cũng dễ dàng như tôi giết con kiến vậy.

      Ánh mắt cậu hung ác nham hiểm, làm người đối diện sợ hãi đến run rẩy.

      Mang theo áo khoắc bước ra ngoài, hâu như chưa từng do dự về lời của ta.

      Đầu óc Tống An An trống rỗng, tình huống trước mắt này hoàn toàn thoát xa với tưởng tượng của .

      , nên như vậy.

      Sợ hãi lan khắp cả cơ thể, trong đầu giờ chỉ còn suy nghĩ đó là thể để Côn Nam rời như vậy được. Cuộc sống của xem như xong rồi.

      bối rối đứng dậy nắm lấy góc áo cậu:

      - Tôi giúp ! Tôi cần gì cả! Tôi giúp có được Trình Ý Ý.

      Côn Nam dừng chân quay đầu lại.

      Ánh mắt cậu rơi mặt Tống An An, đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn ngắm gương mặt này.

      Hơi cúi người từng chữ phả vào bên tai ta, thân mật như thầm với tình nhân vậy:

      - cho biết, sống đến giờ ngủ với là chuyện làm tôi chán ghét nhất.

      - Gương mặt giả tạo đến buồn nôn.

      Cậu vỗ hai cái lên mặt Tống An An:

      - Đừng cố ý giở chiêu trò gì, chọc giận đến cực hạn của tôi chịu nổi đâu.

      Dứt lời, cậu ta hất tay Tống An An ra, phủi phủi góc áo, dường như nơi đó bị vấy bẩn vậy. Cuối cùn cũng quay đầu mà biến mất khỏi tầm mắt của Tống An An.

      Cửa phòng trọ vang lên tiếng khó giòn vang.

      Tống An An thất hồn lạc phách ngã quỵ mặt đất.

      biết bước này mình có nhầm hay , nhưng biết cho đến bây giờ thể nào quay đầu được nữa.

      muốn làm người thất bại.

      ...

      Tết lịch ở Đế Đô, lượng xe giảm mạnh, đường phố bình thường chật ních nay rộng rãi hơn nhiều.

      Côn Nam đạ chân ga, dường như làm như vậy mới có thể giải phóng được áp lực và buồn bực trong đáy lòng. Cậu cảm thấy buồn nôn lại hối hận, thậm chí còn muốn tắm sạch mới gặp Ý Ý.

      Có lẽ lúc ở trong quán bar, khi người bạn kia dẫn Tống An An đến cậu nên lập tức rời . Có lẽ khi đó cậu nên đưa lại ly rượu kia cho người bạn kia, để người ta hoàn thành tính toán.

      Trình Ý Ý đúng, bên cạnh cậu ta đều là đám bạn bè còn bằng chó.

      Thế nhưng, sau khi say ý thức hỗn loạn, trong nháy mắt hoa mắt chóng mặt, cậu cho rằng là nằm trong ngực mình.

      Cuối cùng tay cậu cũng chạm đến người mà chưa bao giờ có được.

      Từ lúc mười mấy tuổi đến tại luôn cách cậu rất gần.

      Gần đến mức cậu có thể nhìn từng sợi lông tơ gương mặt trắng nõn mềm mại của . Chỉ cần cậu nghiêng đầu là có thể hôn lên mi mắt ngủ say của .

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phủ lên gò má , hương thơm của người thiếu nữ theo gió thổi vào tận xoang mũi cậu.

      Tính tình cậu tốt, bá dạo. Duy chỉ có Trình Ý Ý là cậu tự nguyên dâng hết những thứ tốt đẹp nhất. Chưa bao giờ cam lòng nổi giận với , cũng chưa từng câu nặng lời.

      Đơn giản vì họ ưu tú hơn, vậy nên lúc ấy cướp Trình Ý Ý mất, cậu nhẫn nuốt hết toàn bộ đau đớn và khó chịu vào bụng.

      Cậu ghét ràng. Lúc thích người liền hận thể cho người ấy hết tất cả, chỉ cảm thấy ấy xứng đáng với những thứ tốt hơn thế.

      Vậy nên khi Trình Ý Ý rời , cậu ta mới oán hận người họ mình từng tôn sùng tuyệt đối.

      Dựa vào cái gì chứ?

      Đó là thích sao, Trình Ý Ý mà cậu bảo vệ vì Cố Tây Trạch mà rời khỏi thành phố này, ta dựa vào cái gì mà cướp sau đó lại vứt bỏ như đôi giày cũ?

      Cũng mặc kệ cậu những lời khó nghe thế nào, khi Trình Ý Ý lần nữa quay về thành phố này, người chọn vẫn là Cố Tây Trạch.

      Giống như lúc trước, ràng chỉ trong nháy mắt, ấy ở gần cậu như vậy mà giây sau ấy ngàng càng xa.

      Côn Nam chậm rãi đỗ xe, nhưng hề bước xuống.

      Cách tấm cửa sổ, Trình Ý Ý ngồi đó sát cửa sổ quán cà phê.

      Đó là vị trí thích nhất lúc còn học.

      chóng cằm đọc cuốn tạp chí do quán cà phê chuẩn bị. Mái tóc uốn sóng mềm mại thả sau vai, gương mặt bên lặng yên lại bình tĩnh, ly cà phê trong tay tỏa hơi trắng mịt mờ.

      Đó có lẽ là quyển tạp chí thời trang, trong ly cà phê kia thực chất là sữa bò nóng.

      thích phối hợp như thế.

      Đột nhiên Côn Nam cảm thấy tự ti.

      Nội tâm lại càng thêm tự chán ghét, gần như muốn cắn nuốt hết cả thân thể cậu.
      B.Cat, Tuyết Liên, Chris2 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :