1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mắt đào hoa - Tiểu Hồng Hạnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24:

      Edit: Witch _ Fair Play Team

      Nhà tù Khang Sơn ngoại thành Đế Đô, chủ nhật hàng tuần mới được thăm hỏi phạm nhân, đến gần kỳ nghỉ cuối năm, Trình Ý Ý càng thêm vất vả mới có được quyền thăm hỏi.

      Bởi vì thường ngày có người ra ngoại thành, tuyết lớn nên Cố Tây Trạch trực tiếp lái xe đưa .

      Bên ngoài nhà tù là mấy gốc cây già khô, chiếc lá cũng còn. Cành cây trơ trọc đọng đầy tuyết, giương nanh múa vuốt chỉ lên trời, làm người ta cảm thấy hơi cụt hứng.

      - Muốn vào cùng ? - Cố Tây Trạch dừng xe, nghiêng đầu hỏi .

      Trình Ý Ý lắc đầu:

      - Em mình cũng được.

      ôm theo vài cuốn sách cùng quần áo mùa đông mở cửa xe bước ra.

      Cảm giác lạnh thấu xương trong nháy mắt truyền đến.

      Từ lúc rời khỏi Đế Đô, nhiều năm rồi Trình Ý Ý mới lần nữa bước đến nơi này.

      Lúc cha vừa mới vào tù, học trung học. Dựa pháp luật Trình Uyên và có quan hệ thân thích, Trình Ý Ý lại là vị thành niên, có ai giúp , mỗi lần đều phải trăm cay nghìn đắng mới có được cơ hội gặp mặt.

      Về sau số lần càng nhiều, Trình Uyên cũng muốn thấy nữa.

      Đại khái ông cảm thấy, Trình Ý Ý nghĩ cách đến gặp mình làm chậm trễ việc học của . Hon nữa là, trong cuộc sống của nếu như có người cha như ông trôi chảy hơn nhiều.

      Trước lúc Trình Ý Ý rời khỏi Đế Đô, mấy lần liên tiếp cầu xin gặp mặt đều bị cự tuyệt. Chẳng ai ngờ rằng, lúc có cơ hội gặp lãi cũng là nhiều năm sau.

      Cho đến bây giờ Nghê Thiên vẫn luôn bội bạc, ích kỷ, chỉ có lúc Trình Uyên đến bà ta mới thay đổi ân cần hỏi thăm .

      Nghê Thiến lớn lên xinh đẹp, nhưng trong lòng bà ta cũng hiểu , bản thân có thể luôn theo bên cạnh Trình Uyên cũng là vì muốn chịu thua kém, sinh ra Trình Ý Ý là phiếu cơm dài hạn cho bà ta.

      Đối với lớp người, cha có lẽ phải là cán bộ tốt, phải người chồng tốt, cuối cùng bị phán tội chung thân ở tù. Ông ấy quả gieo gió gặt bão, bị phạt đúng tội. Thế nhưng đối với Trình Ý Ý, Trình Uyên là người duy nhất cho tình thương của người cha.

      Nhớ đến những lúc phí đủ công sức muốn cứu Trình Uyên ra, Trình Ý Ý cảm thấy mình ngây thơ, nực cười đến cỡ nào, nhưng lại giải thích được mình khi đó. Bởi vì dù cho Trình Uyên có tội, nhưng khi đó ông ấy là chỗ dựa duy nhất đời này của .

      Trình Ý Ý qua vài cửa đăng ký, sau khi dò xét kiểm tra đồ vật mang theo, nhất trí cho gửi rồi cuối cùng mới được người giám ngục dẫn vào phòng gặp.

      Gian phòng gặp mặt cách cánh cửa thủy tinh, Trình Ý Ý chờ lúc lâu cánh cửa đối diện mới mở ra.

      Trọn vẹn năm năm, ngoại trừ thư từ từng có hai tâm hình, đây là lần đầu tiên Trình Ý Ý nhìn thấy cha mình.

      Ngũ quan ông trầm tĩnh, mái tóc được cắt ngắn, ngay cả như vậy cũng thấy được tóc bạc phủ màu. Lần trước đến, hai bên tóc mai mới chỉ điểm hoa râm thôi.

      Cách lớp thủy tinh, ông nhìn Trình Ý Ý vài giây đồng hồ, hóc mắt ướt áp kịp thời chớp mở, để nhìn thấy. Qua thêm lúc lâu, phía bên kia điện thoại mới khó khăn phun ra mấy chữ:

      - Ý Ý, lớn rồi.

      Lúc ông bị bỏ tù, con mới đứng đến ngang ngực, tại cao gần bằng ông, mà ông cũng tuổi già sức yếu, lưng còng xuống rồi.

      - Con mang đến cho bố mấy quyển sách, còn có áo ấm - Trình Ý Ý cố gắng kéo cong miệng, muốn thay đổi bầu khí - Đồ ăn con được mang từ bên ngoài đến, chỉ có thể tùy tiện mua ít trong cửa tiệm...

      - Đừng phiền toái như vậy, Ý Ý - Trình Uyên lắc đầu - tại, bố cần những thứ này, trong này có cả.

      Mắt của ông sớm thấy chữ sách, tuổi lớn, thính giác, thị giác đều sớm thoái hóa, sớm còn khát vọng ăn uống rồi. Chỉ là ông đành lòng bác bỏ ý tốt của con .

      Ông hỏi làm gì, dặn dò từng câu, lại nhắc đến Trình Nhàn.

      Ông và mẹ Trình Nhàn vốn có tình cảm, thế nhưng với đứa con này ông vẫn rất lo lắng, thương.

      - tại chị rất tốt, còn tự mua được xe và nhà. Hai người trước thương lượng muốn cùng con đến thăm bố. Nhưng cuối năm bận việc, công ty có nhiều chuyện rút được thời gian...

      Trình Ý Ý dường như nghĩ đến điều gì đó, muốn nhưng lại thôi.

      Trình Uyên liếc mắt nhận ra:

      - Sao thế?

      - Bố - Trình Ý Ý dừng chút, gục đầu, giọng dần - Con và Cố Tây Trạch lại ở chung chỗ.

      - Cái gì? - Chuyện này ràng vượt khỏi dự liệu của ông, sửng sốt cả buổi rồi mới hoàn hồn lại, giọng mệt mỏi đến cực điểm - Ý Ý, con còn nữa.

      Trước đó, lần đầu tiên Trình Ý Ý ở cùng chỗ với Cố Tây Trạch, lúc đến nhà giam thăm ông, bình thản thẳng ra.

      Trình Uyên tự nhiên hiểu , suy nghĩ của Trình Ý Ý là quá viễn vong, muốn cứu ông ra là việc thể.

      Từ đó về sau, ông gặp Trình Ý Ý nữa.

      Ông muốn thấy con vì mình mà bị hủy cả đời.

      Trước lúc Trình Uyên chưa vào ngục, hàng năm được gặp Cố Tây Trạch, lời cử chỉ, tướng mạo phong độ đúng là người trẻ tuổi ưu tú hiếm thấy. Thế nhưng ông hiểu quy tắc của vòng luẩn quẩn này. Cố Tây Trạch là con trai trưởng của Cố gia, là người thừa kế được coi trọng nhất, dù cho người trẻ tuổi kia con ông, Cố gia cũng sao cho phép rước con của phạm nhân vào cửa chứ, đó trở thành vết nhơ cả đời này của .

      Cuối cùng Trình Ý Ý thương tích đầy mình.

      Cuộc đời ông trải qua quá nhiều lên xuống, nhìn vinh hoa phú quý phai nhạt, ông chỉ hy vọng con mình có thể bình thản an khang mà sống trọn đời, đây là ông trời bao dung với ông rồi.

      - Con nghĩ thông suốt sao? - Ông thở dài hơi, dáng vẻ già nua ra - Cố gia phải là gia đình bình thường, có lẽ con phí cả thanh xuân cuối cùng chỉ như giỏ trúc múc nước mà thôi.

      - Đổi lại là gia đình bình thường, con là đứa trẻ thông minh, nhất định sống vô cùng tốt...

      - Bố...

      Trình Ý Ý cắt đứt lời ông, ngẩng đầu, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nhìn ông lâu.

      - Con từng do dự rất lâu, cũng bối rối lâu. - nắm chặt ống nghe trong tay - Thế nhưng về sau con phát , thế giới này chỉ gặp được người như ấy, mới có thể bảo vệ con, bao dung cho con.

      - Bố biết đến bây giờ con là người cẩn thận, phòng bị cẩn thận, cũng để con nhìn được người khác... Dù cho gả cho người khác con có thể sống rất khá, nhưng cũng vui vẻ như tại...

      - Bố - Giọng điệu của Trình Ý Ý trở nên nghiêm túc, ánh mắt chân thành tha thiết, chứa kỳ vọng khẩn thiết.

      Cũng có lẽ tự tin như vậy, chỉ là hy vọng mình kiên trì quyết tâm như vậy đạt được.

      - Con nghĩ ấy cố gắng lần.

      Trình Uyên trầm mặc hồi lâu, đáy lòng cũng có vạn biến hóa.

      Nội tâm Trình Ý Ý chìm xuống.

      Cuối cùng ông cũng đành lòng, muốn mở miệng, giám ngục lại mở cửa ra, loảng xoảng gõ vài cái:

      - Giờ thăm hết.

      Ông bị bị giám ngục cao to vạm vỡ kia đỡ dậy.

      Điện thoại bị tắt.

      - Bố.

      Hốc mắt Trình Ý Ý chua xót, cha quá năm mươi tuổi, ngày qua ngày lại phung phí thời gian ở nơi tối tăm thấy ánh mặt trời này.

      Dù cho lý trí biết đó là trừng phạt dành cho ông ấy, nhưng bọn họ vẫn mãi là huyết mạch tương liên, về mặt tình cảm, có cách nào cảm thán thay ông.

      Trình Uyên nghe thấy giọng con , nhưng lại thấy được bi thiết trong ánh mắt , rất ràng. Ông dùng sức đứng lại, nghiêng đầu đối diện với , từng chữ :

      - Bố mong con có thể sống vui vẻ hơn...

      Lúc này dù cho nghe được, nhưng Trình Ý Ý cũng nhìn được khẩu miệng ông rất ràng.

      ***

      Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, khắp phố lớn ngõ ở Đế Đô đều treo đèn hoa đỏ mừng năm mới.

      Chương trình "Nhân tài trời sinh" đến hôm đó cũng được lên hình, Trình Ý Ý xêm ti vi, vừa vặn chuyển đế kênh này.

      Tiết mục chiếu đoạn tự giới thiệu.

      Trình Ý Ý cẩn thận đánh giá bản thân, cảm giác mình rất soái, lại ném điều khiển từ xa chạy vào trong thư phòng.

      Cố Tây Trạch thành công lấy được phiếu bầu cao nhất của chủ tịch hội động quản trị trong nhiệm kỳ mới, thay thế cho cha . tốn ít cuộc giao tiếp, trước hai ngày cuối năm, buộc phải làm xong công tá tay mới có thể đảm bảo bản thân có thể yên tĩnh trải qua tết lịch.

      Lúc Trình Ý Ý mở cửa vào, vẫn còn vùi đầu chăm chú nhìn vào bản tài liệu.

      rón ra rón rén vào cửa, vốn định hù dọa , ai ngờ còn chưa đến mở miệng trước.

      - Em xem TV?

      Cửa phòng trải thảm vậy nên để gây ra tiếng động vào cửa, đến cả dép lê cũng mặc.

      Sau lưng có mắt sao?

      Trình Ý Ý mất hứng thu tay:

      - Xem rất tốt.

      Cố Tây Trạch bật cười.

      biết Trình Ý Ý vì sao mất hứng, trước giờ chơi trò hù người này chưa bao giờ thắng, ngược lại còn nhiều lần bị giật mình.

      Có đôi khi cảm thấy mình đủ lẳng lặng gây ra tiếng động, nhưng hết thảy ddeuf bị phát .

      Có lẽ hiêu được, lúc đương người ta có cảm giác, cảm thấy người mình ở ngay sau lưng mình.

      Đa số lúc quay đầu lại chỉ nhìn thấy hư .

      Nhưng đôi khi dù quay người, cũng biết đến gần mình.

      Trình Ý Ý giúp rót chén được, kéo ghế băng ngồi đối diện bàn đọc sách của , ánh mắt sáng lên, thần thái sáng láng nhìn :

      - Chương trình của em phát sóng rồi.

      có muốn xem ? Nửa câu sau là dùng ánh mắt để .

      Khóe môi Cố Tây Trạch nhịn được mà cong lên... Mời mọc mạnh mẽ nhưu thế này cự tuyệt được rồi.

      ...

      Trước lúc chương trình phát sóng, Trình Ý Ý đồng ý với tổ sản xuất là thông báo lên Weibo.

      Lúc chương trình phát sống, Trình Ý Ý đợi đến lúc tiền lương chương trình trả, thế nhưng trước đó lại bị chú ý bởi tin tức nhắc nhở ở weibo. Điện thoại mấy trăm inbox làm cho đứng máy, cũng tranh thủ thời gian tắt thông báo của weibo.

      Cố Tây Trạch nghiêm túc xem chương trình, Trình Ý Ý hài lòng nằm đùi cùng xem.

      Lúc này đây, chắc chắn có người nhắc lại chuyện xấu trước kia của với Cố Tây Trạch rồi.

      Dù cho truyền thông chính thức có xóa nhanh nữa cũng nhanh hơn hàng trăm nghìn bạn dùng mạng.

      Rốt cuộc đoạn video Trình Ý Ý ở trước cửa nhà hàng lần nữa được tung lên mạng.

      Cả đêm, thấy người hâm mộ của Tống An chưa kịp tập kết lên án, có vài phần kỳ quái, dứt khoát mở ra trang chủ của Tống An An.

      Nhưng nhìn qua lại ngây ngẩn cả người.

      Trình Ý Ý chần chờ vài giây, ngửa đầu gọi :

      - Tây Trạch.

      - Gì?

      Chương trình chiếu đến lúc Trình Ý Ý nhắm mắt suy nghĩ, bầu khí ở khán đài đều ngưng tụ. Cố Tây Trạch nhìn chằm chằm vào TV, hề cúi đầu.

      - mạng Tống An An bị phong sát mấy bộ phim điện ảnh mới rồi hả?

      - Ừ.

      - Vì sao chứ?

      Trình Ý Ý khó hiểu.

      Lần trước xem bình luận châm chọc Tống An An trình độ văn kém, phải tức giấn ao?

      Nhìn thấy Trình Ý Ý rốt cuộc bắt đầu sửa đáp án, ánh mắt rũ xuống, sắp sửa trả lời.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25:

      Edit: TC _ Fair Play Team
      Biên: Witch _ Fair Play Team

      - Vì sao cho em?

      xem tivi nữa, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào , trong ánh mắt ấy có nghiêm túc, phảng phất giống như vì sao trong biển rộng, vừa bao dung lại sáng ngời, dường như muốn nhấn chìm người ta trong đó.

      Đầu của Trình Ý Ý lẳng lặng gối lên đùi , bị nhìn đến như vậy, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt ấy như muốn hút vào, quả cách nào chống cự được.


      - biết rồi ?

      Trình Ý Ý mở đôi mắt biết lỗi, lật người vùi đầu vào hông của , giọng có chút buồn bực.


      - Ừ.
      Tống An An đến phòng bệnh ra oai, dư luận mạng, thậm chí người hâm mộ còn gây khó xử. Trình Ý Ý phải người lương thiện, cũng phải ai cũng có thể khi dễ, kế hoạch của hết thảy đều tốt đẹp, chỉ là theo thói quen vẫn che giấu Cố Tây Trạch những chuyện này.


      - Tuy em có thể với , tự mình giải quyết mọi chuyện rất khá.


      cúi đầu, chạm khẽ vào mặt , đùa nghịch mớ tóc xõa bên tai.


      Sau đó từng lời từng chữ cho biết.


      - Nhưng mà Ý Ý, chuyện đó đối với công bằng.

      Bọn họ cách nhau cực gần, gần đến nỗi có thể nhìn lông mi của , gần đến nỗi có thể cảm nhận được dao động tiếng của .

      - Chúng ta là .


      Giọng kia từng chữ ràng, trầm thấp giống như đàn vi-ô-lông xướng , réo rắt bên tai như là giấc mơ cực kỳ mỹ diệu, cuối câu ôn nhu tựa kẹo đường đặt giữa môi, cả thể xác và tinh thần đều bắt đầu ngọt ngào.


      - Em bị ủy khuất, khiến cũng đau lòng.


      Đột nhiên Trình Ý Ý cảm thấy đời này ôn nhu cũng là thứ có thể giết người, giống như giây phút này, cảm giác mình có thể tan chảy trong ánh mắt chân thành tha thiết của .


      Trong tivi là tiếng khán giả hoan hô khiêu chiến thành công, nhiệt liệt kích động.


      Trình Ý Ý cảm thấy giờ phút này, tất cả thanh đều cách mình rất xa.

      giấu nhẹm nội tâm cảm động, vươn tay kéo cổ xuống, tới gần gương mặt của rồi hỏi.

      - ta ta vào thư phòng của , còn xem qua thư mục ảnh của , em rất tức giận, có tức giận ?

      - Ừ, tức giận.

      Cố Tây Trạch gật đầu, nhíu mày chặt:

      - với ta quen, nên có khả năng có chuyện ta vào thư phòng của được.

      Lúc này Trình Ý Ý mới cười rộ lên, hài lòng hôn lên gương mặt của .

      Ấn đường Cố Tây Trạch vẫn chưa giãn ra, còn hỏi ngược lại:

      - ta như vậy ? Từ khi nào ?

      Trình Ý Ý lập tức hiểu ra biết chuyện này, bĩu môi rồi hết chuyện Tống An An ra:

      - Lúc em nằm viện ta đến, nhiều điều với em, còn gọi là Tây Trạch.

      Có lẽ Tống An An có suy tính ?


      Cố Tây Trạch lắc đầu, vậy mà đánh giá thấp ta. này là người của công chúng, hành bừa bãi như vậy, sớm muộn gì cũng vấp phải lựu đạn. gắng đè nén lại, muốn đề cập đến nữa chỉ hỏi thêm:

      - ta còn làm gì ?

      Lúc này Trình Ý Ý lắc đầu

      - .

      Việc dẫn dắt dư luận, kích động người hâm mộ như vậy, mặc dù có nghi ngờ, nhưng vẫn có chứng cứ.

      Cố Tây Trạch đè nén tâm tình trong lòng xuống, vuốt mái tóc dài của , giọng ấm áp dặn dò:

      - Cứ cho biết, xử lý tốt mọi chuyện.

      Ánh mắt nghiêm túc nhìn vào Trình Ý Ý, mãi đến khi gật đầu.

      Môi của mới nhàng cong lên.

      Bình thường Cố Tây Trạch ít khi cười, ngũ quan của vẫn tuấn mỹ, nhưng khi cười rồi, giống như băng tuyết tan ra, vô cùng dịu dàng, cho rằng như vậy mất uy nghiêm. Nhưng giờ phút này, thần sắc của bình lặng, vẻ mặt điềm tĩnh thả lỏng, khóe môi nhếch lên mê hoặc lòng người.

      ***

      Ngày hai mưới chín tháng chạp.
      Sáng sớm Trình Ý Ý lúc vừa dậy vừa vặn nhận được thông báo chương trình chuyển tiền lương vào thể, nghiêm túc nhìn theo mấy con số, khi đếm đến con số thứ sáu lúc này mới hài lòng cất điện thoại.

      đứng lên mặc quần áo, đầu ngón tay chạm vào cái gối còn hơi ấm bên cạnh. Có lẽ Cố Tây Trạch thức dậy từ sớm, vốn luôn siêng năng, lúc này có lẽ sớm đến công ty.

      Tắm nước nóng, tránh chạm vào miệng vết thương, hất mái tóc uốn sóng ra sau vai, Trình Ý Ý mới rời khỏi phòng ngủ.

      Vừa xuống lầu, Trình Ý Ý liền giật mình, biết Trương Nghi đến từ lúc nào lau dọn trong phòng, vừa thấy liền cười lên tiếng.

      Trình Ý Ý chính là từ phòng ngủ Cố Tây Trạch ra.

      Dù là da mặt dày nhưng chính lúc này cũng cảm thấy có vài phần thẹn thùng

      - Dì Trương, dì tới rồi.

      Trương Nghi gật đầu cười

      - Dì thường đến đây, ngày thường cậu chủ cũng thích người khác tới ở cho lắm, đêm qua đặc biệt gọi điện cho dì, con bị thương ở đầu, người thuận tiện lắm.

      - Dì ở khu nhà cũ khá rảnh rỗi, nên đến đây nấu chút cơm, trong lúc đợi cũng có thể ăn.

      Trương Nghi qua, đặt đồ lau nhà xuống, vào phòng bếp gọi Trình Ý Ý:

      - Bữa sáng còn nóng, muốn ăn chút ?

      Trình Ý Ý đáp lời, đúng lúc tiến vào phòng bếp, ánh mắt nhìn thấy bên cửa sổ sân thượng phòng khách có hàng bóng đèn .

      Ban ngày trời sáng tỏ.

      - Dì Trương, sao tắt đèn ở đây ?

      kỳ quái nhìn thêm vài lần, bước chân tự chủ được mà bước tới.

      - Ài, cần tắt.

      Trương Nghi cầm lấy cái thìa, từ phòng bếp vội vàng ra

      Trình Ý Ý kéo lấy bức màn vật che chắn khỏi tầm nhìn, toàn bộ giàn hoa ban công lập tức ra trước mắt.

      Mấy hàng chậu hoa, lớn cao thấp đủ cả, cấy ghép từ những gốc cây mà ra, cành lá trắng ngọc vô cùng đáng , sinh trường rất tốt.

      hàng bóng đèn được lắp ráp tường, ánh đèn vừa vặn rọi vào thân cây.

      Trương Nghi chạy tới trước mặt, giải thích với :

      - Bóng đèn này cần tắt, mùa đông mây dày, ánh sáng bên cửa sổ đủ lớn, mà bồn hoa này thích nhất là phơi nắng, có năm mùa đông hơn nửa tháng, vài chậu bị chết héo, về sau cậu chủ mới cho người đến lắp thêm bóng đèn.

      - ấy luôn chăm sóc những bồn hoa này sao?

      - Ừ.

      Trương Nghi gật đầu:

      - Những thứ này là bảo bối của cậu chủ, đều là cậu ấy tự mình dành thời gian chăm sóc đấy, dì nhớ được ít năm trước có nhiều chậu như vậy, mà tại mọc đầy sân thượng rồi.

      Trương Nghi cẩn thận đưa tay sờ lên phiến lá trắng lớn nhất ở chính giữa, cười rộ lên:

      - Chưa , mấy chiếc lá này còn rất biết làm người ta thương đấy.

      - Đây là hoa sen trắng.

      Trình Ý Ý giọng với dì Trương, tâm tình có chút hoài niệm, nhàng buông lỏng tay ra, thả bức màn xuống.

      Chậu cây mà Trương Nghi chạm vào, chính là chậu cây mua năm đó.

      biết lúc nào, phòng ngủ Sùng Văn thịnh hành việc trồng cây, tiện thể cũng vào trong tiệm hoa ôm mấy chậu xinh đẹp trở về phòng ngủ để trồng.

      Tuy rằng Trình Ý Ý ưa thích, nhưng đủ kiên nhẫn, thời gian lâu sau, những thứ yếu ớt, bé này liên tục già , phiến lá khô héo. Qua nửa học kỳ, chỉ còn chậu hoa sen trắng.

      Có lần chọc giận Cố Tây Trạch, nhanh trí chạy về phòng ngủ, dù sao nuôi cũng sống, liền cầm chậu sen trắng cuối cùng tới cửa tìm nhận lỗi.

      Hoa sen trắng rốt cuộc thành công tiến vào sân thượng nhà Cố Tây Trạch, cũng hợp lẽ ở lại ăn cơm. Trình Ý Ý nhớ ngày đó cơm tối có gà non xào gừng, mùi thơm tựa hồ còn lưu lại ở môi.

      Đồ đạc của , Cố Tây Trạch đều giữ gìn, bảo quản rất tốt.

      Trình Ý Ý sờ lên cổ tay trống rỗng, vẻ mặt ảm đạm.
      ...

      Dùng qua bữa sáng, Trình Ý Ý lại nhận được điện thoại của Uyển, hẹn siêu thị mua đồ tết.

      Bạn cùng phòng thời đại học của Trình Ý Ý đến từ Trường Giang, sau khi tốt nghiệp, chỉ có mình Uyển ở lại Đế Đô, tuy rằng Trình Ý Ý mua đồ tết, nhưng Uyển thường hẹn gặp . Trong nhà cũng có việc gì để làm, chút do dự liền nhận lời.

      Trong kế hoạch của Trình Ý Ý, vốn lẽ kỷ niệm ngày thành lập trường hoàn tất quay về thành phố G, nhưng nghĩ tới ở lại đây cho tới năm mới.

      Quần áo trong hành lí đều mặc hết, dứt khoát lụi lọi quần áo thời đại học.

      Mái tóc gọn gàng tết thấp ở phía sau che khuất miệng vết thương. Mang chiếc áo khoác lông màu thẫm đặc biệt giống áo jacket của quân đội, cùng chiếc quần jean đen bó sát buộc trong giày, nhìn qua gương, Trình Ý Ý hài lòng ra cửa.

      Mặc dù là mẫu thời thượng của năm năm trước nhưng mốt luôn thay đổi, Trình Ý Ý có ánh mắt tốt, phối lại cũng quá lỗi thời.

      Hẹn gặp ở trung tâm mua sắm, Trình Ý Ý bộ cũng có thể đến.

      Tại cửa hàng trà sữa xếp hàng mua ly sữa nóng, Trình Ý Ý phát hôm nay tỉ lệ người quay đầu nhìn ràng rất nhiều.

      Sau lưng mấy bé nữ sinh xếp hàng ngẩng đầu quan sát , mặt xì xào bàn tán.

      Sớm biết như vậy hôm nay ra ngoài có lẽ phải hóa trang... Trình Ý Ý vô thức sờ lên mặt.

      Như thường ngày có nhiều người dám quang minh chính đại chỉ dám nhìn lén mà thôi.

      dứt khoát nhếch khóe môi cười với mấy bé nữ sinh, bị bắt gặp nhìn trộm, đám nữ sinh chạm vào ánh mắt của nhanh chóng dời tầm mắt hoặc cúi đầu.

      Trình Ý Ý ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhấp hớp sữa bò nóng, trong người có thêm vài phần ấm áp, chống cằm, cảm giác mình cảm giác mình hẳn đánh giá thấp lượt xem của " trời sinh nhân tài. "

      Sau đó ít phút Uyển cũng đến.

      Trình Ý Ý đưa sữa bò nóng cho ấy, Uyển nhận lấy sữa, mỉm cười tháo bao tay, đầu tiên là giơ thẳng ngón cái lên.

      - Ý Ý, nhiều năm như vậy rồi, tôi đúng là phục nhất đầu óc của cậu.

      Trình Ý Ý bật cười

      - Cậu cũng xem " Nhân tài trời sinh" ?
      - sao, lúc trước tôi xem cái này, tối hôm qua thấy mạng đưa tin, khoe khoang ba hoa chích choè. Tôi nhìn qua, ồ, người ở trang nhất rất giống Ý Ý chúng ta.

      Uyển hăng hái tới.

      - Tôi lại nhớ đến năm đó câu chuyện chói lọi của cậu... Lần đó, thầy giáo chỉ đích danh cậu lên làm mẫu công việc thí nghiệm.

      Uyển qua, hưng phấn mà vỗ xuống bàn.

      - Tôi nhớ được cậu ngủ từ lâu, trình tự thí nghiệm cũng là tôi mở bài giảng ra cho cậu nhìn qua.

      - Cậu thẫn người suốt cả nửa canh giờ nhưng mặt đỏ tim đập nhanh... Quá thần thánh rồi.

      Uyển đến miệng khô, uống hết hơi sữa bò.

      - Nhưng mà cũng phải lại, thế nào cậu đột nhiên nghĩ tới tham gia chương trình này, lúc trước cậu...

      Lúc trước Trình Ý Ý muốn phô ra danh tiếng này. Đến chủ trì tiệc tối cũng chỉ vì...

      Uyển nghĩ vậy, liền ngừng , khóe môi nhịn được nhếch lên:

      - Các cậu lần nữa ở cùng chỗ ư ?

      Trình Ý Ý mỉm cười ngầm thừa nhận.

      Uyển kích động vỗ bàn cái.

      - Tôi mà !

      Cái vỗ bàn lần này, mọi ánh mắt gần đó đều bị thu hút.

      Uyển có chút xấu hổ, giảm giọng xuống, tiếp tục :

      - Ý Ý, danh tiếng Tống An An lần này sớm giảm xuống rồi, cậu ngàn vạn lần đừng tin chuyện ta lăng xê, tôi nhìn là biết ta chú ý tới học trưởng, nhưng học trưởng căn bản vẫn để ý qua ta.

      Trình Ý Ý nhẫn nại cười đồng tình:

      - Ừ, tôi nghe lời cậu.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26.1

      Edit: Witch _ Fair Play Team

      Trong siêu thị lớn dạo cả buổi, Uyển đứng xếp hàng tính tiền, Trình Ý Ý mua gì đành phải ôm tay đứng chờ ấy ở trước cửa.

      Đến gần kỳ nghỉ cuối năm, lượt người đến siêu thị đông kinh khủng. Trình Ý Ý vừa đứng ở cổng mấy phút lại chạm mặt mấy học trò ở quán trà sữa.

      Lần này bọn họ trông thấy Trình Ý Ý, hai mắt sáng lên, nhưng xô xô đẩy đẩy cũng dám tiến lên.

      Động tác quá ràng, Trình Ý Ý muốn giả bộ phát cũng được, đành dứt khoát cười rộ lên thoải mái vẫy tay với bọn họ:

      - Hi!

      Đôi mắt đào hoa cong lên, ngũ quan kinh diễm xinh tươi, khóe môi cong lực tương tác mười phần. Trong nháy mắt này Dương Khánh Viện cảm thấy mình bị hút hồn rồi.

      Các minh tinh TV tuy rằng xinh đẹp, thế nhưng TV lại thiếu mất vài cảm giác chân so với trực diện nhìn thấy. Giờ phút này nhóc cảm thấy mình hoàn toàn bị kinh diễm này làm cho rung động rồi.

      Vì sao lúc trước nữ thần mang áo jacket quân trang lại cảm thấy nàng rất cao lãnh đây?

      ràng nhìn người vô cùng ôn nhu, tùy ý mỉm cười làm cho người khác như cảm thấy được tắm gió xuân vậy.

      - Hi!

      Dương Khánh Viện sững sờ đưa tay ra bắt chuyện, đảo mắt lại thấy mình như vậy hình như có chút ngốc, bèn ngượng ngùng buông tay xuống.

      xem rất nhiều kỳ "Nhân tài trời sinh", thế nhưng đây là lần đầu tiên thích tuyển thủ nhất. Bởi vì lúc Trình Ý Ý khiêu chiến tư thái rất tự tin, lại cường đại đúng là dáng vẻ muốn trở thành trong mơ.

      nhóc biết phải hình dung nội tâm kích động của mình như thế nào, tóm lại khắc Trình Ý Ý thành công, cái quang vinh và tự hào khi đó làm nhịn được mà nhảy dựng lên hoan hô trước TV.

      Chương trình vừa kết thúc nhóc thể chờ đợi nữa mà lên mạng tìm kiếm thông tin về Trình Ý Ý.

      Tư liệu mạng của đủ tường tận, chỉ có đơn giản về cuộc đời, bằng cấp và những giải thưởng đạt được.

      Trong tư liệu trừ ít ảnh chụp mơ hồ ra phần lớn đều là thông tin về buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường Sùng Văn, lúc ấy có video quay lại Trình Ý Ý làm MC cho hoạt động vui chơi giải trí.

      Kiến thức của Dương Khánh Viện lại được bổ sung thêm lần, cảm thấy nội tâm mình càng sùng bái và kính ngưỡng hơn.

      So với đám minh tinh màn ảnh, Trình Ý Ý hoàn toàn là nữ thần.

      Đầu tiên, mỹ mạo hề thua kèm, từ đến lớn đều rất kinh diễm, làm MC vô cùng tự tin, tài nghệ đạt điểm tối đa. Điều này cũng cần nữa, rất thông minh! Tốt nghiệp đại học chính quy, lại có bằng thạc sĩ chuyên môn, bây giờ lại trợ giảng ở đại học G, là tiến sĩ ở Trung Khoa viện.

      Lý lịch cơ hồ khiến mọi người phải quỳ gối.

      Thừa dịp mọi người chưa biết nhiều về Trình Ý Ý, Dương Khánh Viện vì mà tranh thủ thời gian kêu gọi thành lập fanclub.

      Kích động hơn nửa đêm, sáng sớm, Dương Khánh Viện nửa mê nửa tỉnh bị bạn học kéo dạo phố, nhóc vốn muốn thế nhưng vận mệnh xui khiến lại để bé gặp được nữ thần.

      Lúc trước ở quán trà sữa bỏ lỡ cơ hội.

      Cuối cùng Dương Khánh Viện do dự giây, cũng biết lấy dũng khí từ đâu, rốt cuộc sải chân bước đến bên cạnh Trình Ý Ý.

      - Chị ký tên cho em được ? - nhóc mở miệng, khuôn mặt đỏ như cà chua, thế nhưng vẫn kiên trì bổ sung - Em vừa xem chương trình "Nhân tài trời sinh", em rất thích chị, Ý Ý.

      Vì khẩn trương mà gương mặt của nổi lên màu đỏ.

      Trình Ý Ý cảm thấy nhóc đáng , nhìn thoáng qua thấy Uyển vẫn còn xếp hàng tính tiền, cũng thể đến ngay được liền cười, cúi đầu ấm giọng trả lời nhóc:

      - Chữ ký của chị đáng tiền, hôm nay chị cũng mang theo bút.

      Vóc dáng cao, chỉ đứng vừa đến cằm Trình Ý Ý, nghe vậy khá thất vọng:

      - Vậy ạ...

      - Thế nhưng nếu em đồng ý chúng ta có thể chụp ảnh chung.

      Trình Ý Ý dí dỏm nháy mắt mấy cái với nhóc.

      - vậy ạ? - lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc , giấu được kinh hỉ - Bạn của em có thể chụp cùng ạ?

      Thời điểm này, nhóc cũng quên bạn bè mình.

      Trình Ý Ý gật đầu, liền hưng phấn vẫy tay gọi mấy người ở phía a.

      Cuối cùng Trình Ý Ý bị túm lại ở giữa đám học trò , lần đầu tiên đường được người ta xin chụp ảnh chung.

      Trình Ý Ý nếu muốn gần gũi với người bên cạnh ai có thể cự tuyệt. Những học sinh này khả năng phòng thủ thấp, chỉ dăm ba câu đám học sinh líu ríu chuyện với , tinh thần hưng phấn lại kích động.

      Trình Ý Ý vẫn kiên nhẫn giữ giọng ấm áp.

      Mãi đến khi Uyển thanh toán xong mới vẫy tay tạm biệt mấy bạn .

      Đám nữ sinh đàn phải lưu luyến nhìn Trình Ý Ý xa.

      ---

      Hàng hóa được nhân viên đưa từ trong ra đến cửa, từ siêu thị bước ra, Uyển hai tay trống khong, lại lôi kéo Trình Ý Ý xuống khu trang sức ở tầng trệt.

      Mẹ chồng của Uyển tệ, ấy muốn mua ít trang sức tặng cho bà ấy.

      Ở khu trang sức tầng trệt người vắng hơn rất nhiều, ít nhất cũng cần chen lấn nhau rồi. Trình Ý Ý và Uyển vừa chuyện vừa xuống thang cuốn. Vừa được vài bước cước bộ của bỗng chậm rãi dừng lại, cuối cùng đứng lại hẳn.

      - Sao vậy?

      Uyển khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Trình Ý Ý dừng lại ở bên quầy đồng hồ.

      Dưới ánh đèn tủ kính, chiếc đồng hồ đơn giản màu đen, thiết kế tinh xảo, xinh đẹp.

      Đó là sản phẩm của năm mới.

      Kiểu dáng số chi tiết hơi khác với chiếc mà Trình Ý Ý từng mua. Tuy nhiên giá tiền của mẫu này lại giống như chiếc đồng hồ năm đó.

      Cách lớp tủ kính, Trình Ý Ý chậm rãi bước đến gần. Đầu ngón tay sờ lên tủ thủy tinh lạnh biết, biểu cảm xa xôi hoài niệm.

      - Tiểu thư, muốn nhìn kỹ chút ? Tôi giúp lấy ra nhé? - Người bán hàng cười cười đón tiếp - Đây là dòng sản phẩm chính mới nhất của năm nay...

      Trình Ý Ý gật đầu, đón lấy chiếc đồng hồ mà người bán hàng đưa.

      Lúc này Cố Tây Trạch lại gọi điện thoại đến.

      - ở đâu? đến đón em nhé?

      Giọng nhàng từ trong loa vang lên bên tai, trầm thấp lại dễ nghe, giống như hấp dẫn của trọng lực.

      Uyển loáng thoáng nghe thấy giọng , hưng phấn mà dùng khẩu hình miệng hỏi , học trưởng sao?

      - Ừ. - Trình Ý Ý mỉm cười gật đầu, địa chỉ nhà hàng lúc này mới dập điện thoại.

      Điện thoại vừa dứt, Uyển cười :

      - Học trưởng muốn đến đónc ậu sao?

      Trình Ý Ý gật đầu.

      - tốt - Uyển nhàng nắm hai tay, ánh mắt lóe sáng - Cậu biết , Ý Ý, lúc các cậu chia tay mình cảm thấy thể tin vào tình nữa.

      - Cũng may quanh quẩn lại nhiều năm như vậy các cậu lại ở chung chỗ... - Uyển mở lớn hai mắt, màn hơi nước ngăn trở đôi mắt - Tôi cao hứng thay hai người.

      Người mang thai thường hay đa sầu đa cảm, Trình Ý Ý phần bụng dưới nhô cao của Uyển, trong lòng có chút suy đoán.

      Lúc trước Uyển là người cuối cùng ở trong phòng ký túc tìm được bạn trai, thế nhưng trong mấy người ấy lại là người tu được thành quả sớm nhất.

      Trình Ý Ý nhàng an ủi ấy mấy câu, trong lòng cũng vô cùng xúc động.

      Lái cúi đầu, lấy chiếc đồng hồ ở trong hộp ra, vững vàng đặt trong lòng bàn tay.

      Mặt đồng hồ giống như thạch đá màu đen chiếu sáng rạng rỡ, quả nhiên rất giống.

      Đầu ngón tay nhàng vuốt phẳng nó, cuối cùng trả lại cho người bán hàng.

      - Phiền gói lại giúp tôi.

      ....

      Dương Khánh Viện tuyệt đối nghĩ đến, mới vừa rồi mình nỡ rời , lại cùng bạn học dạo vòng trong siêu thị ra gần bãi đổ xe lại gặp được Trình Ý Ý.

      Dáng người hết sức cao gầy, khí chất cũng vô cùng xuất chúng, dù cho chỉ thấy bóng lưng từ phía xa Dương Khánh Viện liếc mắt qua cái cũng nhận ra ngay.

      là đúng dịp!

      Nội tâm Dương Khánh Viện kích động nên lời rồi, chậm chạp muốn tiến lên thăm hỏi ngờ vừa chạy được mấy bước chiếc xe đen đỗ lại trước mặt Trình Ý Ý.

      Kiểu dáng của chiếc xe cùng màu sơn đủ biết là rất xa xỉ.

      Trong nháy mắt cửa xe mở ra bạn học ở sau lưng chọc chọc vào lưng nhóc, kinh nghi :

      - Người lái xe là Cố Tây Trạch?

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26.2

      Edit: Witch _ Fair Play Team

      Nam thần quốc dân Cố Tây Trạch.

      Khuôn mặt kia, ngũ quan đó...

      Dương Khánh Viện bị cận hiển nhiên thấy rất ràng.

      Ngồi ở vị trí lái xe, người đàn ông thắt dây an toàn cho , thậm chí bàn tay còn vuốt ve mái tóc , hôn hít lên trán ấy.

      nhóc sửng sốt đến nửa ngày sau mới kịp phản ứng, thốt lên đầy mừng rỡ:

      - mạng sai, nữ thần của tôi quả nhiên lợi hại.

      Đêm qua còn xem bài viết của người da đen, còn lôi đủ loại chứng cứ, Trình Ý Ý là người thứ ba, trực tiếp làm mối tình của Tống An An phải chia tay.

      Nữ thần ưu tú như vậy cần gì phải làm người thứ ba?

      Nếu như Tống An An là bạn của Cố Tây Trạch vậy làm sao còn bị truyền thông Cố gia phong sát? Gần đây từ ngành điện ảnh ùn ùn kéo đến những tin thảm hại của ta.

      Lúc ấy Dương Khánh Viện rất tức giận, muốn kéo ống tay áo lên để bình luận, thế nhưng lại bị bình luận hot làm cho cứng đờ.

      Bình luận hot lấy giọng điệu của bạn học Sùng Vân để trả lời chủ topic, nội dung trả lời đến nay vẫn còn nhớ kỹ.

      - Trình Ý Ý thể nào là bên thứ ba.

      - Tôi là sinh viên khóa 8 Sùng Văn đấy, cho chủ toppic biết tin. Nam thần của các người chính là bị Trình Ý Ý mối tình đầu đá đấy. Tôi đoán chừng vết thương lòng nhiều năm vẫn chưa lành đâu. Chuyện về bạn cũ Trình Ý Ý vẫn còn khắc sâu...

      - Hai năm qua người giống Tống An An ít, nhưng có điều tôi rất hoài nghi, Tống An An càng ngày càng chỉnh bản thân thành Trình Ý Ý. Từ lúc ra mắt đến nay, khuôn mặt ta ngày càng giống Trình Ý Ý rồi.

      Nếu có ý so sánh, chủ topic như đầm rồng hang hổ cần phải , người đàn ông Cố Tây Trạch sao có thể bị vứt ?

      Bình luận đáng tin như vậy, bình luận hot như thế còn phải nhận lại tầng tấng lớp lớp mấy trăm lời trào phúng.

      nhóc lúc ấy cũng thể nào tin, thế nhưng hành động giơ tay nhấc chân đều ôn nhu, còn cả hôn môn... màn kia mồn trước mắt, quả làm cho nội tâm muốn bùng nổ.

      mạng lan truyền người có dính dáng đến tin đồn bạn Cố Tây Trạch là đống. Thế nhưng đại bộ phận các và các bạn còn chưa thấy tấm hình nào. Duy chỉ có Tống An An, mấy năm trước cũng có vài tấm ảnh ăn chung cơm.

      Vị bạn học Sùng Văn kia bình luận hề sai, nhưng quái dị chính các lại thể tin được.

      Dương Khánh Viện cong khóe môi, quay đầu lại thấy người bạn của mình đứng bên cạnh giơ điện thoại lên, đèn flash chớp sáng hai cái.

      - Cậu chụp cái gì vậy? - Dương Khánh Viện chụp lấy di động của ấy - Cậu up lên mạng chứ?

      học trò kia trừng mắt, cũng giật lại điện thoại trong tay Dương Khánh Viện, chỉ vui :

      - Cậu khẩn trương như vậy làm gì? Up lên sao?

      Dương Khánh Viện hơi nheo nheo mắt:

      - mạng hùng bàn phím nhiều như vậy, tôi phải bảo vệ nữ thần của tôi.

      - Tốt tốt tốt...

      Nữ sinh kia càng tức giận trừng lớn mắt hơn.

      Lúc này Dương Khánh Viện mới buông lỏng tay ra.

      Tuyết đọng lại đường được quét dọn sạch , xe chạy rất vững vàng.


      Trình Ý Ý lẳng lặng nhìn chiếc đồng hồ tình nhân trong túi.

      Kỳ có chút do dự bất an, rốt cuộc là có nên đưa ra hay ? Bởi vì kiểu dáng cũng giống nữa, phải là hai cái năm đó.

      Trong xe bật nhạc êm dịu, hơi ấm ngăn cách khí lạnh bên ngoài.

      Trình Ý Ý lặng lẽ quay đầu, coi chừng Tây Trạch cầm tay lái.

      Tay của trắng nõn thon dài. Quả có thể xem là tác phẩm nghệ thuật, nhung chiếc đồng hồ cổ tay lại ăn khớp.

      Có lẽ nó quá cũ rồi, chủ nhân dù có tỉ mỉ bảo quản nữa cũng bù được ăn mòn của thời gian.

      - Nhìn cái gì?

      Trình Ý Ý vội thu lại ánh mắt:

      - .

      Cố Tây Trạch nghiêng đầu liếc cái, lại nhắc sang chuyện khác.

      - Giao thừa phải về khu nhà cũ.

      Ngày mai là giao thừa rồi, Trình Ý Ý lúc này mới tỉnh ngộ.

      - Ơ, .

      Giọng điệu của Trình Ý Ý bình thản, giả bộ điềm nhiên như có việc gì, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

      - Ý của là, em cùng trở về.

      Cố Tây Trạch trở nên trịnh trọng, xe đến dưới lầu. bẻ tay lái, chậm rãi tiến vào tầng hầm ga ra khu chung cư.

      Cùng nhau trở về...

      Trình Ý Ý nghe mấy từ này, hiểu vì sao toàn thân lại thấy mềm nhũn.

      Quay về khu nhà cũ, gặp người nhà Cố Tây Trạch.

      hoảng hốt, dám.

      - Bất ngờ như vậy, em còn chưa chuẩn bị...

      cố gắng tạo bộ dáng tươi cười, ý muốn thay đổi suy nghĩ của Cố Tây Trạch.

      Ngay lúc Trình Ý Ý bắt đầu hốt hoảng, rốt cuộc cũng khẽ thở dài hơi, chậm rãi mở miệng:

      - Ý Ý, chúng ta quen bao nhiêu năm rồi.

      Trong bóng tối, Trình Ý Ý chỉ có thể thấy hình dáng , nhưng cách nào nhìn ánh mắt .

      Chỉ là từ giọng điệu của có thể phán đoán được ra vài phần tâm tình.

      biết đáp án, nhưng trong lòng vẫn như bị trói chặt, từ ngày ở sân thượng giúp đỡ , cho đến bây giờ...

      - Mười năm, còn dư ra trăm hai mươi ngày.

      giọng trả lời .

      - Em sợ cái gì?

      nắm chặt tay .

      Dù cho nhìn nhưng biết nhìn mình.

      Hơi ấm từ lòng bàn tay quấn lấy tay , làm cũng nắm chặt lại.

      Hiển nhiên là sợ, sợ rất rất sợ.

      dù cho mình có cố gắng thể tốt thế nào cũng bị người nhà coi thường, hoặc là thích. sợ đến cuối cùng thể quang minh chính đại đứng cạnh .

      kinh nghiệm sống chưa nhiều mới có thể sợ, nhưng phải.

      Lúc với cha mình muốn thử lần, kỳ trong lòng hẳn là bất an.

      còn bé, Cố gia là gia tộc thế nào, có bao nhiêu mối phức tạp khó gỡ, lại bao nhiêu quy của nghiêm khắc, đều hiểu .

      Trình Ý Ý nhớ mãi lúc cha mình vừa vào tù vài năm.

      Thủ tục thăm tù rườm rà, pháp luật Trình Ý Ý phải là con của Trình Uyên. lại là vị thành niên, giúp đỡ của Trình gia, căn bản nắm được cơ hội thăm hỏi. Cuối cùng là Cố Tây Trạch thay tìm chú mình giải quyết vấn đề.

      Ngày đó Trình Ý Ý từ trường học trở về, lần đầu tiên mẹ Trình ở trong phòng khách đợi .

      Bà ấy nghiêm mặt đánh giá Trình Ý Ý lâu, cuối cùng mỗi từ chữ cho biết:

      - Cố gia phải là nơi con có thể trêu chọc. Nếu muốn ở lại đây, con hãy yên phận chút cho tôi, đừng gây phiền toái.

      Gây phiền toái...

      Ba chữ kia ý vị thâm trường. Đại khái là có người của Cố gia đến gây phiền toái cho mẹ Trình.

      Bởi vì gây phiền toái cho Cố Tây Trạch.

      là do ai bày mưu tính kế, cũng là người thân nào của Cố Tây Trạch giật dây. Nhưng có việc lại rất .

      Vào Cố gia, những việc cản trở chỉ có từng này.

      - lần nữa cho con chút thời gian, con...

      Trình Ý Ý cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh run, trái tim thình thịch đập loạn.

      Cố Tây Trạch phát ra.

      khẽ thở dài hơi:

      - Ý Ý, bất kể việc gì, người ở cùng chỗ với em là , em chỉ cần nhớ kỹ điểm này.

      - Cố gia cũng phải đầm rồng hang hổ gì, nó đáng sợ như em nghĩ.

      Trình Ý Ý lên tiếng, rốt cuộc cũng miễn cưỡng.

      Tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.

      Trong ga ra tầng ngầm phát lên tiếng bật đèn.

      Trình Ý Ý bối rối cũng mở cửa xe giọng gọi :

      - Tây Trạch.

      Cố Tây Trạch dừng lại.

      - giận em sao?

      Ngón tay Trình Ý Ý xiết chặt cửa xe.

      Rốt cuộc cũng quay người, bất đắc dĩ thở dài tiếng, gọi :

      - Đến đây.

      Trình Ý Ý đóng cửa xe, chần chờ đến cạnh .

      - Đưa tay cho .

      Trình Ý Ý giật giật, miễn cưỡng đưa tay cho .

      giây sau Cố Tây Trạch lấy ra thứ, lại tiếp thứ đặt vào lòng bàn tay .

      - Thẻ ATM.

      - Chìa khóa nhà, khóa xe.

      - Trái tim .

      - Tất cả đều cho em. giận em.

      Dưới ánh đèn mờ mờ ở ga ra tầng ngầm, đôi mắt chứa ngàn vạn tâm tình, giọng cũng dồn dập hơn bình thường.

      - Ý Ý - Cố Tây Trạch nhìn , khẽ lắc đầu - chỉ giận vì em chịu tin tưởng .

      Trình Ý Ý cảm thấy ánh mắt kia thiêu đốt khó làm người khác nhìn thẳng vào được, chỉ có thể cúi đầu:

      - Em...

      - Giao thừa ở lại căn hộ.

      Cố Tây Trạch cắt đứt lời .

      - Nhưng Ý Ý, em thể vĩnh viễn chuẩn bị được - Cố Tây Trạch ra vẻ mệt mỏi - Trừ phi cho đến bây giờ em chưa từng nghĩ đến tương lai của chúng ta.

      - Em biết - Trình Ý Ý giọng trả lời , vùi đầu vào ngực - đừng giận nữa.

      Cố Tây Trạch lại thở dài, qua hồi lâu mới đưa tay vuốt tóc .

      ...

      nhiều năm Trình Ý Ý đón tết lịch. Lúc du học ở trong siêu thị mua hột sủi cảo đông lạnh ăn liền. Làm hai món đồ ăn xem như là bữa cơm tất niên xa xỉ rồi.

      Cố Tây Trạch về khu nhà cũ đón giao thừa. Trường Nghi liền gói sủi cảo đưa đến. Trình Ý Ý chỉ cần đun nước sôi cho vào nồi là được.

      Căn hộ của Cố Tây Trạch ở tầng cao. Từ cửa sổ nhìn xuống thấy được phố lên đèn. Chợt luồng sáng đột ngột phóc lên cao. Trong đêm tói, pháo hoa liên tiếp bắn ra, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng pháo nổ đứt quảng.

      Hơi nóng trong phòng bếp làm cửa kính đọng lại đám sương.

      khí của năm mới.

      biết vì sao giờ phút này Trình Ý Ý lại cảm thấy lòng mình yên ổn cực kỳ.

      Cái cảm giác ấm áp, trong veo này chậm rãi hòa quyện với máu của , từ từ lan đến tứ chi, lại quay ngược về tim. Thoải mái đến mức làm người ta cảm thấy toàn thân tê dại.

      chờ nước sôi thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Cố Tây Trạch làm cá.

      Mười ngón tay xinh đẹp thon dài. Người ngoài quen nhìn bộ dạng cầm bứt của , tuyệt đối nghĩ được lúc trong bếp xách đao lên lại linh hoạt đến thế.

      Từng miếng thịt cá lưu thoát thái mỏng, sắp xếp vào trong mâm.

      - Nhìn đẹp mắt, đáng tiếc chỉ có mình em tham ăn. - Trình ý Ý đưa tay sờ qua miếng thịt cá long lanh kia, khóe môi cong lên để lộ hàm răng trắng đều - làm đầu bếp đáng tiếc đấy.

      Cố Tây Trạch lại đưa tay vào bồn nước rửa tay sạch , nâng người lên nhắc thở:

      - Nước sôi rồi.

      Trình Ý Ý quay người nhìn, quả nhiên nước sôi.

      tranh thủ xắn tay áo thả từng cái từng viên sủi cảo cho vào nồi.

      Nước sôi trào, Trình Ý Ý làm vội sủi cảo nhiều làm nước văng tung tóe.

      - Tay chân vụng về.

      Cố Tây Trạch giấu được vui vẻ, đưa tay nhận lấy cái khay.

      Trình Ý Ý tránh sang nhường chỗ cho , bất mãn đứng bên:

      - Em mua sủi cảo đông lạnh ăn liền toàn dùng nước lạnh nấu, cũng bị văng nước.

      Trình Ý Ý câu này nụ cười chậm rãi thu lại.

      - Hằng năm đều ăn sủi cảo đông lạnh ăn liền sao?

      - Gì cơ?

      Giọng của quá Trình Ý Ý nghe nên ngẩng đầu nhìn .

      Cố Tây Trạch cũng hỏi nữa.

      Hiển nhiên là thế, biết .

      có người thân để dựa giẫm, đối với người khác luôn nặng tâm đề phòng.

      hiểu tính cách của , cũng như hiểu chính mình vậy. hầu như có thể tưởng tượng được năm năm qua Trình Ý Ý vượt qua như thế nào.

      Nội tâm độc lạnh lẽo, cuộc sống bận rộn lại chết lặng.

      Cũng như .

      Nghĩ đến chuyện này, lòng liền cảm thấy có chút thở nổi.

      ...

      bàn đặt sẵn hai dĩa rau xà lách, Trình Ý Ý nấu xong sủi cảo lại từng chút gắp ra sắp xếp.

      - Cuối cùng tính là em làm phải ?

      Trình Ý Ý quay đầu nhìn lại, đôi mắt lóe lên tinh ranh, cười rộ lên. Đôi mắt cong cong, tinh xảo lại xinh đẹp, cả người đáng vô cùng.

      đợi trả lời điện thoại vang lên.

      Trình Ý Ý rảnh tay nên để giúp mình bắt điện thoại.

      Ai ngờ Cố Tây Trạch vừa lấy điện thoại từ túi áo khoác ra liếc mắt nhìn sang ngón tay vẽ đường trực tiếp cúp máy.

      - Ai thế?

      - Côn Nam.

      - Sao bắt máy? - Trình Ý Ý nhìn .

      - Lỡ tay.

      Vừa vặn lúc này điện thoại bàn lại vang lên, Trình Ý Ý buông đũa muốn nhận điện thoại.

      Lúc này Cố Tây Trạch lại bắt máy, kề lên bên tai:

      - Chuyện gì?

      Quả nhiên, lúc giọng Cố Tây Trạch vang lên bên tai, trong nháy mắt cảm thấy, cậu ta gọi đến là kiếm tai vạ cho .

      - đưa cho Ý Ý nghe.

      Cố Tây Trạch nghiêng đầu nhìn sang, lại đến cửa sổ:

      - ấy nấu cơm rảnh tay. Có việc gì tôi giúp cậu chuyển lời.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hihi truyện hay qá cơ :)) thanks editor

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :