1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mật phi ở Thanh triều - A Li Tiểu Phi (16.1/209)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6: Hành cung thị tẩm

      ngày này là ngày ba tháng tư năm Khang Hi hai mươi tám, bắt đầu từ hôm nay, nàng bao giờ....thuộc về nơi sống mười mấy năm qua.

      Vương Mật Hành ngồi trong kiệu, trong lòng ra cảm giác gì, với thực tế này, nếu cách nào thay đổi, vậy thử tiếp nhận .

      biết bao lâu, cuối cùng kiệu cũng dừng lại, vừa bước ra khỏi kiệu, Vương Mật Hành thấy thiếu niên quý khí mười phần bước lên đón, ngay sau đó nghe cung kính : "Vương nương, đến hành cung, hoàng a mã phân phó nhi thần phải chiếu cố tốt cho Vương nương, Vương nương ngại có thể dùng ngọ thiện trước."

      Vương Mật Hành bị hai chữ "nhi thần" của làm giật mình , khóe miệng nàng vừa kéo, trong lòng lệ rơi đầy mặt. Được rồi, thân là nữ nhân Khang Hi, cũng cần phải có tính tự giác .

      Bất quá, nàng tất nhiên hiểu , mặc dù vị hoàng tử trước mặt nàng ăn cung kính, tự xưng là nhi thần, nhưng bản thân có bao nhiêu cân lượng, nàng vẫn tự mình biết .

      Nàng khẽ mỉm cười, cảm kích gật đầu: "Làm phiền." khoảng thời gian dài như vậy, đúng là nàng có chút đói bụng.

      Sau đó, Vương Mật Hành được dẫn đến gian thiên điện nghỉ ngơi, bọn họ rất nhanh mang điểm tâm lên.

      "Vương nương, đây là Tây Hồ thố ngư, du muộn xuân duẩn, long tỉnh hà nhân, sư tử đầu, chử kiền ti. (*)" Cung nữ vừa để từng hộp thức ăn xuống, bên cạnh liền có người nhìn, giới thiệu.

      (*) Lần lượt là : "Dấm cá Tây Hồ, măng mùa xuân hầm mỡ, đầu sư tử, tôm rồng bóc vỏ, tằm khô nấu". Hai món cuối Nuy dịch sát nghĩa, biết có đúng @@ !

      ít nhiều, vừa lúc năm món, Vương Mật Hành nhìn bàn thức ăn theo khẩu vị Giang Nam, còn màn vừa mới ở cửa cung kia, trong lòng cảm khái nho .

      Làm hoàng tử khổ, mà hoàng tử trưởng thành càng khổ hơn, ngay cả tiểu lão bà hoàng đế coi trọng cũng phải phục vụ cẩn thận.

      Dù sao cũng là phụng mệnh hoàng đế, dù chi tiết cũng rất quan trọng.

      Bất quá nàng rất ràng, đây chẳng qua là nhất thời thôi, nếu tân sủng, ra giống như cơn gió lốc, lúc mới bắt đầu động tĩnh rất lớn, đến cuối cùng cái gì cũng lưu lại. Edit by NuyHam

      Trong lòng Vương Mật Hành kêu rên cái, ài, tân sủng gì gì đó đối với nàng tốt chút nào, đáng tiếc là nàng lại có nửa phần lực phản kháng để tìm con đường sống.

      Nhìn đĩa thức ăn tinh xảo trước mắt, Vương Mật Hành cũng cần đũa lên, bắt đầu dùng bữa, ăn , trong phòng ngủ cũng , ở chỗ này có ai chuyện với nàng, ăn được chút, nàng dùng xong.

      Sau khi ăn uống no say, Vương Mật Hành lập tức suy nghĩ về vấn đề, chỗ này là hành cung của Khang Hi, nàng lại là nữ nhân Khang Hi, biết lúc nào bị 'ăn' đây?

      Kiếp trước nàng nghe được Khang Hi rất mạnh về phương diện đó. Nếu , tại sao tại vị sáu mươi mốt năm lại sinh ra ba mươi lăm hoàng tử và hai mươi công chúa? Vô luận giải thích như thế nào, cũng thể thay đổi con ngựa đực rất mạnh.

      Lúc này, trong lòng Vương Mật Hành vừa sợ vừa khẩn trương, lý trí cho nàng biết chết sớm siêu sinh sớm, trốn được mùng tránh khỏi mười lăm, nhưng thủy chung trong lòng thể thuyết phục mình bình thản chấp nhận.

      buổi chiều, lòng nàng nhảy loạn ngừng, sắc trời càng tối, tâm càng thấp thỏm, càng bất an.

      yên lòng dùng xong buổi tối, bọn họ liền giơ bình phong lên, hầu hạ Vương Mật Hành rửa mặt thay quần áo. Mặc dù các nàng gì, nhưng những ánh mắt kia hoặc hâm mộ, hoặc ghen tỵ, thần sắc ấy ràng nhắc nhở nàng chuyện gì sắp xảy ra.

      Vương Mật Hành đem thân thể mình chìm trong thùng nước, hơi nước bốc hơi bay quanh quẩn bên người, nàng nhắm mắt lại, lần nữa tự : Nếu tránh thoát, chấp nhận sớm chút, nàng lại thể vì người nào thủ thân như ngọc, đối phương lại là hoàng đế Khang Hi đại danh đỉnh đỉnh, lại nàng cũng mất mát gì.

      Nàng hít hơi sâu, muốn từ từ tiêu trừ khẩn trương trong lòng.

      Tắm rửa xong, sớm có cung nữ đứng đợi đưa tẩm y (*y phục thị tẩm) lên, vải mềm mại trơn trợt, vạt sau còn thêu vào bông hoa , thấy y phục, Vương Mật Hành thầm thở phào nhõm, thậm chí có chút may mắn lần đầu mình thị tẩm là ở hành cung Khang Hi.

      Mặc dù Vương Mật Hành cũng có hiểu biết gì nhiều về triều Thanh, nhưng cũng biết phi tử triều Thanh thị tẩm đều có thái giám chuyên quản phụ trách đem phi tử cởi sạch đồ đến tẩm cung hoàng đế, lúc này phi tử cần chui vào chăn từ dưới chân hoàng đế lên, sau để hoàng đế thị tẩm, thị tẩm xong được thái giám gói kỹ lưỡng gánh trở về chỗ ở.

      Loại chuyện như vậy đối với cổ nhân mà đối là bình thường, nhưng Vương Mật Hành thấy, đó là căn bản đem tôn nghiêm nữ nhân giẫm đạp dưới chân. Được rồi, hoặc giả là trong mắt hoàng đế, nữ nhân căn bản có tôn nghiêm, chỉ cần có thể ấm giường là tốt rồi.

      Cho nên, thay vì đợi vào trong cung bị Khang Hi lật bài mà khuất nhục đóng gói thân thể, bằng lần đầu tiên ở chỗ này kết thúc .

      Mặc dù bản chất có gì khác nhau, nhưng so ra vẫn làm người ta thích ứng.

      Lúc xế chiều, truyền chỉ là buổi tối hoàng đế đến.

      Vậy có nghĩa là, tối thiểu, nàng cần phải lột đồ bị thái giám mang vào, như vậy làm nàng cảm thấy hèn mọn tới cực điểm.

      Mặc dù sớm chuẩn bị trong lòng, khắc cửa mở ra, Vương Mật Hành phát nàng khẩn trương đến ra lời.

      "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Sau khắc, Vương Mật Hành quỳ đất, quy củ làm đại lễ, tầm mắt có thể nhìn được là đôi giày màu vàng thêu phi long, chúng đâm vào ánh mắt nàng.

      "Đứng lên ." Khang Hi phất tay, cười : "Mật Nhi cần hành đại lễ."

      Vương Mật Hành nghe vậy, đứng lên, tay chân luống cuống nhìn nam nhân trước mặt.

      Nhìn ra nàng khẩn trương, mắt Khang Hi lóe lên, nở nụ cười, sau đó mặt có chút đùa vui, hỏi: "Trẫm đáng sợ vậy sao?"

      "Dân nữ thất lễ, xin hoàng thượng thứ tội." Vương Mật Hành căng thẳng, lại hốt hoảng quỳ xuống.

      Nàng bi ai phát , kể từ khi gặp Khang Hi, số lần quỳ gối so với mười mấy năm sống lại còn nhiều hơn, càng làm cho nàng buồn bực chính là, nàng quỳ dưới chân như vậy, lại có chút cảm giác khuất nhục nào, đại khái chính là nô tính trong truyền thuyết từ từ nuôi thành.

      Hoặc có thể giải thích, ở trước mặt quyền uy tuyệt đối, những thứ kia giống như mức nước chênh lệch với sông so với biển chẳng có giá trị nhắc đến.

      Lúc này Khang Hi đến, tay đưa đến trước mặt, dịu dàng : "Xin tội gì? Bất quá trẫm chỉ thuận miệng thôi."

      Vương Mật Hành ngẩng đầu lên, nhìn thấy tia vui vẻ trong ánh mắt , cuối cùng cũng đưa tay đặt vào tay . Edit by NuyHam

      Được rồi, ra nàng cũng phải cố ý xin tội, chỉ bất quá biết nên bắt đầu từ đâu.

      Giống như bây giờ, Khang Hi đem nàng kéo lên, chuyện về sau liền thuận lý thành chương.

      Vương Mật Hành biết Khang Hi làm như thế nào mà sủng hạnh vài nữ nhân mà mặt đổi, dù sao nàng cũng là được.

      Giờ phúc này, tay Vương Mật Hành run run cởi đai lưng vàng người Khang Hi xuống, trong lòng ngừng ói vào máng heo, thân là cao thủ tình trường, sao ngay cả phong độ tối thiểu của thân sĩ Khang Hi cũng có? thế nào, cũng để cho tiểu nữ ngây ngô nàng làm những chuyện như vậy, quỷ chọc ta mà!

      Cũng may, bên trong nàng là linh hồn mấy trăm năm sau, chuyện cởi quần áo này, mặc dù chất phác nếm thử, cũng ổn thỏa . Về phần tại sao lại khẩn trương như vậy, tự nhiên là có lý do của nàng.

      Nàng tin, thân nam nhân thường dính hồng phấn, càng muốn thấy mặt xấu hổ của tiểu nữ. Cái loại đó ở đầu đêm có thể an tĩnh thong dong, vô cùng trấn định, nhưng sau đó ép đối phương đến mức thể chịu nổi. (*Đoạn này Nuy ed theo tình huống, chỉ bám sát khoảng 70% ý chính, chỉ vì có vài chỗ Nuy biết ed sao, mong các bạn thông cảm!)

      Dĩ nhiên, nếu như có phân vị cao mà được sủng ái nàng cũng lạ, phản đối, nhưng mấu chốt, nàng có mệnh tốt như thế!

      Theo tổ chế Đại Thanh, Hán nữ được vào cung, nhưng đời phải chỉ cần câu thôi sao? Càng cấm kỵ, càng muốn làm. Cho nên càng về sau, trong hậu cung cũng có Hán nữ, chẳng qua, phong hào của các nàng đều cao, thể nào phong phi, nhiều lắm chỉ có thể làm quý nhân gì gì đó.

      Nghĩ tới những thứ này, Vương Mật Hành nghĩ nếu chiếm được sủng ái của Khang Hi, mình nhất định đủ chết. Nếu là vậy, ta còn giả bộ trầm tĩnh khéo léo sao?

      Chẳng qua, kỹ thuật diễn của Vương Mật Hành có giỏi như vậy, đỏ mặt cái gì, đối với nàng bây giờ quá khó khăn.

      Sau khi cân nhắc, thể làm gì hơn là cúi đầu, làm ra bộ dạng tay chân luống cuống. Ài, tiểu lão bà cũng dễ làm, tiểu lão bà hoàng đế càng dễ làm á. Edit by NuyHam

      Nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhân khẩn trương bất an trước mặt, khóe miệng Khang Hi càng vui vẻ sâu hơn.

      "Mật Nhi, cọ xát tiếp nữa, tối nay cũng cần ngủ ." Khang Hi cầm tay nàng, tay rút thắc lưng ra.

      vịn bả vai của nàng, dịu dàng : "Mau thu xếp chút."

      Nghe lời này, trong đầu Vương Mật Hành chỉ có nai chạy nhanh.

      Vương Mật Hành được ôm vào ngực, loại hơi thở của nam nhân xông vào mũi, người mang theo mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, ngửi thấy hơi thở này, nàng khẩn trương, mặt nàng, gò má tự chủ nóng lên, tim nhảy thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

      Khang Hi nhìn Vương Mật Hành trong lòng mình, cười : "Thế nào? Hôm đó ở đường, trẫm thấy nàng ngược lại rất lớn mật mà."

      Ý tứ Khang Hi, Vương Mật Hành khỏi thầm trong lòng, nàng đó, ngươi còn chưa kịp đưa ra ma trảo của mình nha? Điều này còn giống nhau sao?

      Vô luận Vương Mật Hành rối rắm như thế nào, nên tới hay là muốn tới, khắc bị áp người, Vương Mật Hành gắt hao nhắm mắt lại, trong lòng ngừng thôi miên mình, tính toán chút, phải chỉ là lăn lộn giường sao? Cùng ai lăn lộn cũng phải là mấy động tác này à?

      thể , mặc dù sống hai đời, Vương Mật Hành ở phương diện này giống như là tờ giấy trắng, quá trình tưởng tượng trong lòng cũng thực căn bản cùng cấp bậc. Hơn nữa, nàng chưa trải đời, đem này đối với nàng cũng là hành hạ .

      khắc tiến vào kia, đau đớn kịch liệt làm cho thân thể nàng nhịn được run rẩy, nàng cắn chặt môi, nước mắt từ từ chảy xuống.

      Cuối cùng Vương Mật Hành cũng biết được, cảm giác nam nhân và nữ nhân cùng làm chuyện này giống nhau, nàng cơ hồ đau chết rồi, mà nam nhân người lại càng hăng hái, lần lại lần cùng nàng hoan hảo, Vương Mật Hành khóc ra nước mắt, hận thể cước đem đá xuống giường. Chỉ tiếc, dù bây giờ nàng có lá gan đó, cũng có khí lực mà đá.

      Mấu chốt là, nàng chán sống mới dám nhổ lông cọp trước mặt nó?

      đêm này, Vương Mật Hành chén đủ!!!

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      tội nghiệp chị thân thể mới bao lớn mà bị nuốt gọn rùi

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Truyền thuyết Mật phi

      Vương Mật Hành bị Khang Hi hung hăng bóc lột suốt buổi tối, nhưng trời còn chưa sáng nàng tỉnh. Vừa tỉnh chẳng sao cả, chỉ kém chút nữa là hồn nàng bay rồi.

      Nàng phát mình giống như bạch tuột quấn quanh người Khang Hi, nàng luôn biết dáng ngủ của mình tốt, nhưng ngờ tới, có ngày, bên gối nàng đột nhiên xuất người như Khang Hi được hay !

      Khóe miệng Vương Mật Hành rút rút, muốn từng chút từng chút dời khỏi người Khang Hi, mới vừa cử động, đau nhức giữa hai chân làm nàng nhịn được hít hơi lạnh. Nàng sợ động tác của mình quá lớn đánh thức Khang Hi, cuối cùng chỉ có thể giống như ốc sên nhúc nhích, nhàng dời đến mép giường.

      Trong lúc bất chợt, thân thể Khang Hi động, giống như sắp tỉnh lại, tâm Vương Mật Hành liền treo lên, theo bản năng nhắm mắt lại, lúc lâu sau, thấy đối phương vẫn nhúc nhích nữa, nàng mới cẩn thận mở mắt.

      biết giằng co bao lâu, dù sao khi nàng cách Khang Hi khoảng an toàn, sắc trời cũng sáng lên.

      Sống mười mấy năm, nàng chưa bao giờ thức dậy sớm như vậy, Vương Mật Hành có dự cảm xấu, từ ngày trở thành tiểu lão bà Khang Hi, sau này nhất định rất cực khổ.

      phải là nàng đoán mò, lúc này chỉ mới là ngày đầu tiên, nàng cảm thấy được mình bị người đàn ông này ép lăn lộn mất cả nửa cái mạng rồi. màn tối hôm qua, bất chợt , nàng nhớ càng về sau nàng khóc lóc cầu xin, nhưng cũng thể làm cho bỏ qua.

      Nếu như phải trời sinh bá đạo, người đàn ông như vậy chính là đem nữ nhân để trong mắt. Đối với hai loại này, Vương Mật Hành có khuynh hướng người sau hơn.

      Nhưng vô luận loại nào, đối với nàng chính là phải bắt đầu tốt.

      Vương Mật Hành nhắm mắt lại, nhưng có chút buồn ngủ nào, ngựa đực đều giống bức tường, tảng đá. Đều từ xưa tâm kết là khó tháo nhất, nàng biết mình như thế nào, lẽ là già mồm cãi lão? Cuối cùng cũng bị nam nhân quen thích mạnh mẽ đoạt mình mà sinh ra cảm giác mất mác.

      phải nàng là tâm thủy tinh (*), đối với nữ nhân mà , tối hôm qua tất cả cũng tính là đêm hài hòa.

      (*)tâm thủy tinh: nghĩa là trái tim như thủy tinh, dễ vỡ nát.

      Vương Mật Hành vừa nghĩ đến, liền nghe thấy tiếng những bước chân , ngay sau đó, giọng cực kỳ chói tai từ ngoài màn che vang vào.

      "Hoàng thượng, hoàng thượng nên tỉnh ạ."

      Người nằm bên cạnh khẽ động, Vương Mật Hành lập tức nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng biết phải đối mặt với nam nhân cướp trinh tiết của mình như thế nào. Nàng cũng thể xem như có chuyện gì xảy ra, càng thể đem mọi ủy khuất trong lòng phát tiết ra ngoài.

      Sau khi gặp Khang Hi, nàng phát mình ngày càng nhát gan, sợ cái này cái kia, ra nàng chỉ sợ chết, sợ đau, lại sợ bởi vì vô ý chọc giận nam nhân này mà để bản thân lâm vào tình cảm nguy hiểm. Edit by NuyHam

      giây kế tiếp, nàng cảm giác được có bàn tay vuốt ve mặt mình, Vương Mật Hành cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó mùi hương quen thuộc xông vào mũi, lòng của nàng nhảy bùm bùm, ngay cả hô hấp cũng khó khăn mấy phần, nàng biết muốn làm gì, cũng may cuối cùng chỉ nhàng véo gò má nàng, sau đó buông tay.

      Những động tác liên tiếp của Khang Hi làm Vương Mật Hành sinh ra cảm giác quỷ dị nên lời, khí quá bình thường. Phải biết rằng, trải qua việc đích thân nghiệm chứng tối qua, nàng sớm phát người đàn ông này phải là người thương hoa tiếc ngọc .

      Nếu vậy, chuyện bây giờ là sao? Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng nàng cảm giác được ánh mắt của vừa dịu dàng vừa nghiêm túc. (@Nuy: Có PN riêng về việc tại sao Khang Hi lại như thế, chắc các bạn đợi hơi lâu để đọc được PN này nhỉ, hơn 200ch lận ak @@)

      Vương Mật Hành cũng dám mình có sức quyến rũ lớn đến nỗi trong chỉ đêm thị tẩm làm cho thương tiếc và đành lòng, phải nàng coi mình, chuyện về nam nhân cặn bã này cũng phải chuyên ngành của nàng, huống chi, nam nhân cặn bã này lại là con ngựa đực siêu lớn.

      "Hoàng thượng, lưu hay lưu?" Bên này Vương Mật Hành còn miên mang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến giọng .

      Vương Mật Hành ngốc, tự nhiên cũng nghe ra đó là ý gì, vội vàng vểnh tai lên, nghe câu trả lời.

      "Lưu!" Tựa hồ Khang Hi ngay cả suy nghĩ cũng có, liền làm ra quyết định, sau đó, Vương Mật Hành giống như thấy tầm mắt liếc về phía này, lại thêm: "Sai người hầu hạ tốt Mật quý nhân."

      Khang Hi phất tay áo có thêu vân vụ rời , nhưng Vương Mật Hành lại nằm giường mà trợn to hai mắt, đơn giản là thể tin điều mình nghe .

      Mật quý nhân? ra là vậy, nàng chính là Hán phi sủng ái nhất của Khang Hi trong lịch sử.

      Vương mật Hành lập tức mừng rỡ dứt, theo nàng biết, kết cục Mật phi nương nương này trong lịch sử vẫn rất tốt, chỉ sống lâu, ngay cả tiểu Tứ vô tình cũng tăng thêm phong hào cho nàng. (*tiểu Tứ: Ung Chính đế Dận Chân)

      Bất quá sau khắc, nàng cao hứng nổi, bởi vì đột nhiên nàng nhớ đến chuyện, Mật phi này còn là mẹ đẻ của tiểu nhi tử Khang Hi cưng chiều nhất - Thập bát a ca, Khang Hi phế thái tử lần thứ nhất, cũng bởi vì đường tuần du, Thập bát a ca Dận Giới vừa tròn bảy tuổi lâm bệnh nặng, Khang Hi đế hết sức lo lắng, mà hoàng thái tử lại thờ ơ.

      Mấu chốt nhất là, Thập bát a ca cuối cùng vẫn chết non.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Mật Hành liền có chút khẩn trương và bất an, nàng thể tưởng tượng được nếu mình có con trai lại giữ được, phải làm sao đây?

      Vương Mật Hành hít hơi sâu, cố gắng để cho mình trấn định lại: " sao, tại mình còn chưa chính thức tiến cung, nghĩ những thứ này vẫn còn quá sớm. thể, nàng còn có gian, bên trong có rất nhiều linh đan diệu dược, cuối cùng cũng có cách giải quyết thôi."


      Nghĩ đến gian chính mình, Vương Mật Hành lập tức kéo tay áo lên, giơ cổ tay đặt ngang tầm mắt, lúc lâu sau, cánh tay xuất cái vòng ngọc trong suốt, cả người nàng tựa hồ bị ánh sáng màu lục từ vòng ngọc bao quanh, thời gian đến vài chung, hết thảy đều trở về bình thường, mà sắc mặt nàng vốn tái nhợt trở nên hồng nhuận lại. Edit by NuyHam

      Vương Mật Hành có ngu xuẩn, tự nhiên có khả năng vào gian bí tắm rửa. Thứ nhất là sợ bị người phát , thứ hai là Khang Hi cũng có ban cho thuốc trị thương, vạn nhất buổi tối Khang Hi còn muộn triệu nàng thị tẩm, nàng cũng có lý do gì giải thích cho việc biến mất của những vết bầm tím người.

      Người khác biết, nhưng Khang Hi nhất định biết để lại bao nhiêu dấu vết người nàng.

      Cho nên, chuyện nàng có thể làm là hấp thu linh khí của vòng ngọc trong thời gian ngắn nhất, làm cho bản thân cần phải quá chật vật.

      Dù sao, mới mưa móc xong cũng thể giống như bị ép đêm được, Khang Hi có thể quan tâm, nhưng nàng thể quan tâm ánh mắt người xung quanh.

      “Quý nhân tỉnh?” Giọng nữ tử trẻ tuổi truyền qua màn che.

      “Ừ.” Vương Mật Hành lên tiếng, nàng kia liền xốc màn che lên, cước bộ nàng rất , cơ hồ có chút tiếng động nào.

      “Ngươi tên là gì?” Vương Mật Hành nhìn người trước mặt, mở miệng hỏi.

      “Hồi bẩm quý nhân, nô tì tên Thu Nhị, là Lý tổng quản phái đến hầu hạ quý nhân.” Nàng quỳ mặt đất, cung kính trả lời.

      “Đứng lên .” Vương Mật Hành nhìn nữ tử quỳ gối trước mặt mình, trong đầu cũng cảm thấy quá khó chịu. Dù sao, đây là triều đại hoàng quyền cao nhất, chuyện này cũng bình thường. Cũng giống như câu đời sau, cá lớn nuốt cá , cá nuốt tôm con vậy, càng ở tầng chót, càng có tôn nghiêm.

      Cho nên, vì để cho mình sống lâu, nàng phải toàn tâm toàn ý lấy lòng Khang Hi.

      Sau khi tắm rửa xong, sớm có người đưa lên tấm vải mềm mại, Thu Nhị bước lên nhận lấy, muốn đem cơ thể nàng lau khô, Vương Mật Hành cự tuyệt, nàng chịu được người khác đụng chạm thân thể mình, mặc dù đó là nữ nhân. (*ý chị là thích người phục vụ mình lau người tắm rửa ^^)

      Thấy được xấu hổ của nàng, Thu Nhị lại cầm lấy tấm vải khác, nhàng cẩn thận lau tóc nàng.

      Sau khi làm xong, cuối cùng người cũng nhàng khoan khoái, tâm tình Vương Mật Hành cũng tốt lên rất nhiều.

      Thay bộ quần áo tốt, Thu Nhị giúp nàng trang điểm, cẩn thận hóa trang cho nàng. Vương Mật Hành nhìn nữ nhân sắc mặt hồng nhuận trong gương, lòng có chút hốt hoảng, đóa kiều hoa tốt như vậy lại bị Khang Hi ngắt , ài!

      Dùng đồ ăn sáng bao lâu, thái giám truyền chỉ tới, là Khang Hi truyền qua. Edit by NuyHam

      Vương Mật Hành theo phía sau thái giám, qua hành lang dài, cuối cùng cũng biết, hành cung này rất lớn, chỗ nàng ở lại hẻo lánh, ít nhất, cách chỗ Khang Hi ở xa vạn dặm nha.

      Được rồi, có chút khoa trương , nhưng là, thực tế cũng khác bao nhiêu, Vương Mật Hành có thể đoán được, khi đến hoàng cung, khoảng cách này có thể gấp đôi .

      qua hành lang dài, Vương Mật Hành mới thấy Khang Hi ngồi trong đình hồ, thích ý uống trà, mà đứng bên cạnh , ai khác, chính là người nàng gặp vài lần – Trần Đình Kính.

      Vương Mật Hành đến, phúc thân với Khang Hi.

      “Đứng lên , cần nhiều lễ như vậy.” Giọng Khang Hi hiếm khi mang theo chút ôn hoàn, xem ra tâm tình hẳn là sai.

      Vương Mật Hành phát nàng chút cũng đoán ra tâm tư Khang Hi, chẳng lẽ gọi nàng bộ xa tới, chỉ để nàng và cùng uống trà, chơi cờ.

      Trong lòng Vương Mật Hành thầm mắng tiếng, còn phải cố tình là ra bộ dạng nhu thuận dịu ngoan, nàng cảm thấy có lẽ Khang Hi chán ghét nhìn mấy nữ nhân Mãn Thanh trong cung rồi, ngược lại lại hứng thú với nữ tử xinh đẹp nhu nhược Giang Nam.

      Nhưng mà nàng chút cũng thấy cái loại thể chất nhu nhược người mình nha.

      Ở phương diện kì nghệ Vương Mật Hành vẫn có thiên phú, chính là người lười bỏ thời gian nghiên cứu, cho nên luôn chơi thua lão ba mình.

      tại chơi với Khang Hi, tất nhiên là lập tức bại trận.

      “Đình Kính, ngươi xem này ván cờ này như thế nào?” Những lời Khang Hi trắng ra này, rơi vài tai Vương Mật Hành lại là ý vị thâm trường.

      Vương Mật Hành ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt ý cười của Trần Đình Kính, sau đó nghe ông ta : “Nếu quý nhân có thể được hoàng thượng chỉ điểm, kỳ nghệ nhất định tiến xa.”

      Trần Đình Kính còn thêm:“Vi thần cảm thấy, chơi cờ thắng ở dụng tâm mà có tâm.”

      Vương Mật Hành cuối cùng cũng hiểu được muốn gì, nhưng trời đất chứng giám, nàng hề có dụng cái gì tâm á!

      Khóe miệng Vương Mật Hành rút rút, chợt nghe Khang Hi chậm rì rì : “Trong thư phòng trẫm có quyển sách dạy đánh cờ Tinh Hữu Thư, Mật Nhi ngại có thể chép lại mười lần.”

      Nghe được Khang Hi xong, trong lòng Vương Mật Hành đều chất đầy oán niệm! Đáng tiếc địa vị hai người dưới, bằng nàng sớm tát bay xa. Edit by NuyHam

      “Dạ.” Vương Mật Hành rất ủy khuất, nhưng chỉ có thể giọng đáp.

      Khang Hi nhìn bộ dáng của nàng, giống như rất vừa lòng, vì thế liền sai người cho nàng ly trà.

      Vương Mật Hành ngửi được mùi vị trà Đông Hải quen thuộc, trong lòng có chút nghĩ vẩn vơ, kiếp trước nàng cũng thường xuyên cùng lão gia tử nhà mình uống trà hảo hạng, ai có thể nghĩ được đến nơi này, vì bồi ngủ mà mới được dùng?

      Kỳ , cái gì mà cống trà, đối với nàng cũng phải của hiếm lạ gì.

      Đột nhiên Khang Hi nhìn nàng, : “Ngày mai khởi giá hồi cung, đêm nay nàng nghỉ ngơi ở tẩm cung của trẫm. Có trẫm bồi nàng, nàng cũng có thể an tâm hồi cung.”

      An tâm hay an tâm, ngươi bồi ta giúp ta an tâm được hả! Vương Mật Hành nghĩ rằng…..
      song ngư, Huỳnh Thượng Hỷ, Dion2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 8: Tác dụng của tiểu lão bà


      Bởi vì câu của Khang Hi, sau khi Vương Mật Hành trở về phòng phải lần nữa chải đầu tắm rửa, phen hành hạ kết thúc đèn cũng đốt lên. Kỳ nàng luôn rối rắm với thói quen tắm rửa của cổ nhân, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quy kết là do nàng gặp phải hoàng đế, nếu , nàng điên mới hành hạ chính mình.

      Vương Mật Hành nhìn dung mạo xinh đẹp, da thịt trắng noãn trong gương, khóe miệng gợi lên nụ cười hút hồn.

      Kỳ , ở cùng chỗ với Khang Hi, ngoại trừ có chút khẩn trương, đến cùng cũng có vài phần cao hứng. Dù sao, cơ hội gặp mặt khi tiến cung thiếu lại thiếu hơn, nếu như có khoảng thời gian để trao đổi tình cảm, làm cho Khang Hi nhanh chóng quên nữ nhân là nàng, ngày sau tiến cung, những ngày trong trong cũng quá khó khăn .

      Về phần nàng lo lắng tình mỗ ta (*ý Khang Hi), phải luôn có câu danh ngôn sao? Trước lạ sau quen, coi như nàng lấy lòng Khang Hi cũng phải trả đại giới .

      Ai, quả nhiên hoàng gia là nơi tôi luyện bản thân tốt nhất mà.

      Từ trong phòng ra, Vương Mật Hành hít sâu hơi, đêm nay sợ là trận ác chiến cần đánh đây. Nếu có thể, nàng nhất định phải ăn uống no say, đáng tiếc tất cả ý nghĩ đều làm được!

      Cũng biết Khang Hi có phải hay đem nàng khẳng định là ‘tân sủng’, dù sao đêm nay đối với nàng là ân điển lớn, chính là bồi Khang Hi dùng bữa tối. Edit by NuyHam

      có ý chỉ hoàng đế, bao gồm cả Hoàng hậu, bất luận kẻ nào cũng thể cùng hoàng đế dùng cơm. Bất quá nếu gặp lúc tâm tình hoàng đế tốt, hoặc lúc hoàng đế muốn bồi dưỡng tình cảm với phi tử, được ban ân điển cùng nhau ăn cơm, cũng có loại hoàng ân cùng tắm, nhưng đó là thiên đại ân sủng nha.

      Bất quá, nàng dùng ngón chân cũng biết bữa tối này chính là bữa ăn thảm thiết đấy, loại chuyện bồi ăn này, giải thích cụ thể chính là ăn cơm cẩn thận, huống chi, vị đại boss này lại là hoàng đế, cho nên càng phải cẩn thận hơn.

      Lúc Vương Mật Hành đến, bữa tối chuẩn bị khá tốt rồi, Khang Hi thay thân thường phục ngồi trước bàn, nhìn bộ dạng giống như đợi mấy ngày, thấy cảnh này, trong lòng Vương Mật Hành có chút yên.

      ràng nàng rất sớm, lúc này lại giống như nàng đến trễ vậy, CMN nàng có cần xui xẻo vậy ? Đây là Khang Hi kiếm chuyện ?

      Lòng Vương Mật Hành rối rắm: Khang Hi muốn gì, tình huống này, phải muốn nàng thỉnh tội chứ?

      “Nô tì đến chậm, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.” Cái ý niệm này xoay xung quanh đầu nàng vòng, Vương Mật Hành lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

      Kỳ , loại chuyện quỳ xuống như thế này làm nhiều lần cũng còn áp lực. thế nào, lễ nhiều bị trách, nàng cũng muốn Khang Hi nàng là nữ nhân hiểu lễ nghi. Edit by NuyHam

      Phải biết rằng, kẻ làm hoàng đế đều là người lạnh nhạt, lúc được để ý, ngươi làm cái gì đều được, còn khi thèm để ý nữa, ngươi làm cái gì cũng sai. Huống hồ, Khang Hi là người tâm độc xà cỡ nào nha, mẹ đẻ Bát a ca là Lương tần cả đời hầu hạ , cuối cùng đổi lấy năm chữ “tiện phụ Tân giả khố”, lạnh nhạt nàng mấy năm, bỏ qua thân tài năng Bát a ca sao?

      Tuy rằng Vương Mật Hành biết lúc này Khang Hi vì chuyện nàng tới trễ mà trách phạt, ai kêu chuẩn bị sớm làm gì. Nhưng ai biết biết được lúc nào đó đầu óc hỏng kéo tội danh đủ cấp bậc lễ nghĩa lên đầu nàng?

      Ha ha...... Nàng cảm thấy chính mình vẫn nên đem cái khả năng này bóp chết từ trong trứng mới yên tâm.

      cần câu thúc như vậy, trẫm nhớ lần đầu tiên gặp nàng, nàng còn trừng mắt liếc trẫm mà, có thể thấy được gan Mật Nhi phải bình thường.” Tất nhiên tâm tình Khang Hi khá tốt, cười trêu ghẹo, thậm chí còn tự mình nâng nàng dậy.

      Nghe Khang Hi trêu ghẹo mình, Vương Mật Hành tất nhiên vụng về giả bộ làm đầu gỗ tình thú, lập tức nửa nửa giả : “Lúc trước nô tỳ vô tình mạo phạm hoàng thượng, cũng may hoàng thượng lại với phụ thân nô tỳ, bằng nô tỳ nhất định bị phụ thân dụng gia pháp đến thảm.”

      Lúc nàng đến đây, nét mặt bất giác lộ ra vẻ sinh động hoạt bát, nhiều hơn vài phần linh khí, giống như lần đầu tiên gặp nàng.

      Khang Hi nhìn nàng cái, cười :“Ồ, phải ? Trẫm lại nghe người ta con duy nhất của Vương Quốc Chính rất được sủng ái đấy!”

      “Đó là ngày thường nô tì làm sai chút lỗi , bằng sớm thảm rồi.” Vương Mật Hành cảm thấy, Khang Hi vậy mà lại biết mấy chuyện bát quái này à?

      nghĩ, nghe Khang Hi tiếp tục hỏi: “Vậy nếu Mật Nhi phạm lỗi, trẫm phải xử trí thế nào đây?”

      Lời này của Khang Hi…làm cho nàng vô cùng rối rắm. Edit by Nuyham

      Kỳ , nhiều như vậy, chính là muốn hỏi câu này ?

      Nhưng là, xử phạt cái gì, cũng phải nàng định đoạt nha! thế nào, Khang Hi có gì lại hỏi vấn đề ràng như thế, giống như chắc chắn nàng phạm lỗi .

      “Ách...... Nô tì cảm thấy, nếu nô tì phạm sai lầm gì cũng phải lỗi rất lớn, lúc đó, hoàng thượng có thể chiếu theo cung quy xử phạt nô tỳ.” Vương Mật Hành nghĩ nghĩ, hơn nửa ngày mới nghẹn ra câu như vậy.

      Vấn đề này cũng phức tạp, chính là làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, giống như là người lớn, còn nàng là đứa trẻ , hai người ước định coi nên trừng phạt thế nào khi phạm lỗi.

      Này....... Cái gì là cái gì? Vương Mật Hành có chút bất đắc dĩ hồi đáp.

      Nhìn bộ dạng co quắp của Vương Mật Hành, Khang Hi bật cười: “Những lời này của Mật Nhi trẫm nhớ kỹ, đến đây, lại đây dùng bữa .” Khang Hi động thân kéo nàng đến chỗ ngồi, sau đó, đem đôi đũa ngọc đưa vào tay nàng.

      Thân mật như vậy, xém chút nữa hù chết Vương Mật Hành, loại chuyện này nếu như lúc Khang Hi mới vừa chấp chính, Vương Mật Hành cảm thấy cũng có gì khác lạ, nhưng đừng quên, Khang Hi bây giờ, có phong phạm nam nhân trung niên với thân phận đế vương cao quý.

      ở nàng trước mặt là đầy uy nghiêm và tôn quý, mặc dù có ôn hòa nhưng ít nhiều cũng mang theo chút xa cách, cái này chắc là tâm tính bản năng của đế vương.

      Vì thế, loạt động tác của Khang Hi, làm cho Vương Mật Hành trải qua phen kinh hách.

      Bất quá sau đó, Vương Mật Hành mới biết được, bữa tối của hoàng đế cao sang thế nào?

      Vương Mật Hành nhìn thái giám thị thiện (*hầu hạ dùng bữa) dùng cây châm xem có độc , sau đó, thử ăn miếng , xác định có độc, mới ý bảo Khang Hi có thể dùng.

      Được rồi, lúc này đây, Vương Mật Hành cuối cùng cũng tin lời đồn là có . Vô luận đồ ăn thế nào, hoàng đế thể ăn ba muỗng, mặc dù đồ ăn ngon thế nào. Edit by Nuyham

      Nghe đây là gia quy lão tổ tông truyền xuống, gọi là “Dùng bữa quá ba thìa.”

      Trong lòng Vương Mật Hành giọng cảm khái: Nguyên lai, làm hoàng đế cũng khổ đấy! Trách được sao tính tình hoàng đế đều trầm bất định. Nếu có người cho nàng biết, về sau có ai hỏi ngươi thích ăn gì, ngươi thích ăn gì ăn, nhưng lại được ăn quá ba muỗng, nàng chết nghẹn liền!

      Tuy rằng nàng rất đói bụng, nhưng gặp cách ăn như vậy, Vương Mật Hành khẳng định có khẩu vị.

      “Trẫm nghe Mật Nhi rất thích đọc sách, biết ngày thường đọc cái gì?” Khang Hi mỉm cười .

      Ngẫm lại những sách mình từng coi, Vương Mật Hành dám ra sao? Nữ tử cổ đại chỉ có thể đọc [Nữ thư], [Nội huấn], và những bộ sách linh tinh [Liệt nữ truyền], nàng sợ nếu cho Khang Hi biết, làm cho sai người kéo nàng xuống chém.

      “Mật Nhi đọc cái đó à, vậy có biết bốn chữ ‘phạm tội khi quân’ viết thế nào ?” Tầm mắt Khang Hi dừng lại mặt Vương Mật Hành, trong lòng Vương Mật Hành lộp bộp cái, xong rồi!

      Quả nhiên boss Khang Hi phải dễ lừa gạt nha, nhưng mà đây ràng là đáp án hoàn mỹ mà.

      Vương Mật Hành xác định được đáp án Khang Hi muốn nghe, bất quá thấy ánh mắt thâm thúy của , cũng biết được phần chân tướng .

      “Hoàng thượng thứ tội, nô tì phải là cố ý lừa gạt, những loại sách nô tỳ đọc đều là chút truyện ký dã sử, sợ ra làm bẩn tai hoàng thượng.”

      “Câu này coi như , nếu như nàng đọc [Nữ giới], cũng phải cả ngày gây .” Nghe nàng trả lời, Khang Hi những có tức giận, ngược lại lại phát ra tiếng cười.

      Vẻ mặt Vương Mật Hành đau khổ, yếu ớt hỏi ngược lại: “Hoàng thượng có thể chút khi nào nô tỳ gây ?” Nhìn bộ dạng Khang Hi, trong đầu Vương Mật Hành thầm mắng tiếng,có phải lấy nàng làm trò cười hả?

      Nếu Vương Mật Hành đoán đúng, nàng cũng thể phá nhã hứng của Khang Hi, chỉ có như vậy, còn phải giả bộ nhu nhược để tăng lạc thú cho Khang Hi.

      Được rồi, tác dụng của tiểu lão bà hoàng đế chính là lúc hưng trí bắt lấy trêu ghẹo, sau khi suy nghĩ kỹ, Vương Mật Hành đành thở dài trong lòng, an ủi chính mình, cũng may, nàng còn có tác dụng chọc cười đấy?

      Nhìn nam nhân trước mặt đầy ý cười, Vương Mật Hành thấy, con đường lấy lòng Khang Hi của mình bước được bước .
      song ngư, Huỳnh Thượng Hỷ, Dion2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9: Lừa và phản lừa

      Hôm nay, đội ngũ trùng trùng điệp điệp lên đường hồi kinh, Vương Mật Hành ngồi trong kiệu, lúc sau, bên ngoài truyền đến trận hô vang "Vạn tuế", nàng len lén vén góc màn lên, nhìn mảng lớn đầu người bên ngoài, trong đầu liền kinh hoàng.

      Cái loại khí thế uy nghiêm độc quyền của hoàng gia, mặc dù chỉ cách khung cửa xe, cũng có thể xâm nhập vào tận xương tủy nàng, chưa từng có khắc nào Vương Mật Hành cảm thấy Khang Hi khoác long bào lại chói sáng và uy nghiêm trang trọng như vậy.

      trách được nam nhân đối với quyền lực lại luôn chấp nhất, bởi vì người có quyền lực, thường là người tạo ra quy tắc, cái loại cảm giác cầm nắm quyền sinh sát người khác trong tay này, nàng tin tưởng chỉ cầm qua lần, cách nào buông tay.

      Dọc theo đường , Khang Hi giống như là quên nàng, có triệu kiến qua. Mặc dù Vương Mật Hành muốn lộ mặt nhiều lần trước Khang Hi, để tránh qua vài ngày lại quên nàng. Nhưng mà nàng chỉ là quý nhân nho , thân phận cao, mặc dù có chơi trò may rủi qua, cũng chưa chắc có thể gặp . Huống chi, tính tình của nàng tự nàng biết , nếu người ta muốn nhìn thấy, nàng mặt dày đến gặp, kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy, sợ là mấy đời cũng đổi được. Edit by NuyHam

      Nghĩ đến tình cảnh bản thân, Vương Mật Hành lệ rơi trong lòng, biết là xá nhân phẩm (?), còn chưa tiến cung, trước mắt thấy thất sủng rồi! Nàng ngồi đối diện xa giá hoàng thượng Khang Hi vô cùng bất mãn, người này cũng lý á, ràng là ăn sạch , rồi phủi mông cái !

      Lại , trừ lần đầu tiên đó, Vương Mật Hành đúng là chẳng quan tâm bị ăn bao nhiêu lần, mấu chốt nhất, loại chuyện qua sông rút cầu này làm ngày nào nàng cũng rất khó chịu có được ?

      Thất sủng có chút thông báo trước, Vương Mật Hành lần nữa kết luận, nàng có thể tưởng tượng được, có cây cổ thụ Khang Hi này chống lưng, để giúp nàng chống lại những ánh mắt ghen tỵ oán hận trong cung, vô cùng thê thảm nỡ nhìn ?

      Rối rắm hơn nửa đêm, nàng từ từ thông suốt ít truyện., chung quy rầu rỉ, cũng có rối rắm .

      ****

      Mùa hè gió thổi nhàng lên tường xanh ngói biếc Tử Cấm Thành, Vương Mật Hành ngồi trong kiệu, nhìn tường thành nguy nga của Hoàng thành, trong đầu có loại kìm nén lên lời.

      Đây phải là lần đầu tiên nàng tới Tử Cấm Thành, đời sau nàng đến đây mấy lần rồi, nhưng chỉ có duy nhất lần này nàng cảm thấy Hoàng thành này lại bức người như vậy. Đại khái, chính là mùi vị độc nhất của Tử Cấm Thành.

      Kiếp trước, dù nghĩ như thế nào nàng cũng nghĩ được mình lại có thể trở thành thành viên trong tập đoàn phi tần của Tử Cấm Thành, khi đó nàng chỉ thuần túy là du ngoạn và thưởng thức, mặc dù biết nơi này chôn rất nhiều mạng người, bất quá là cảm giác chung tình trừu tượng, thiên tổng (*) đưa tới cửa. Mà bây giờ, cái toà Tử Cấm Thành sợ là vây khốn nàng đến suốt cả đời.

      (*)thiên tổng: ý chỉ là ông trời là đại boss.

      Cuộc sống nhân sinh chính là kỳ diệu như thế đó, lượn qua hai đời, nàng lại trở thành tiểu lão bà Khang Hi, hơn nữa tiểu lão bà này, theo nàng nghĩ là có được sủng ái bao nhiêu thất sủng báo trước rồi. Edit by NuyHam

      Cỗ kiệu đưa nàng từ Thần Võ Môn phía bắc vào Tử Cấm Thành, biết có phải đây chính là loại bi ai ? Phi tần vào cung cực kỳ phải chú ý, trừ lúc đại hôn hoàng đế dẫn tân nương từ Đại Thanh Môn vào, bất kể phi tần nào tiến cung, cũng chỉ giống như nàng cửa sau Thần Võ Môn của Tử Cấm Thành.

      Bất quá, Vương Mật Hành lập tức bình tĩnh lại, nàng nhớ đến kiếp trước khi tham quan cố cung, hướng dẫn viên du lịch cũng , có thể Đại Thanh Môn cũng chỉ có mình hoàng đế, ngoại trừ lúc đại hôn hoàng đế, hoàng hậu có thể được đưa vào từ Đại Thanh Môn ra, cùng với những đích phúc tấn của hoàng tử lên ngôi vua được sắc phong làm hoàng hậu cũng có thể lần qua Đại Thanh Môn, tất cả còn lại thể . Cũng bởi vì như vậy, vương triều Đại Thanh kéo dài hơn hai trăm năm cũng chỉ có năm vị nữ tử vào cung từ Đại Thanh Môn. (@Đoạn này lòng vòng quá, Nuy ed nó cả buổi á, đại khái chỉ có bốn người có địa vị lần lượt là hoàng đế, hoàng hậu, tân hoàng và tân hậu mới được qua Đại Thanh Môn, đại khái là như vậy đấy. Hết >,<)

      như vậy, Vương Mật Hành nàng còn khó chịu sao?

      Cỗ kiệu qua hành lang khúc chiết quanh co và hẹp, lúc này, nàng phân đâu là đông, đâu là tây. Khi ngươi đặt mình trong Tử Cấm Thành, Hoàng thành làm ngươi có cảm giác mình , đến mức giống như bỏ muối vào biển, thảy hòn đá vào cũng dậy nổi sóng.

      Cuối cùng, Vương Mật Hành được hai thái giám dẫn vào gian phòng, thái giám dẫn đầu thả bọc quần áo xuống, quỳ mặt đất : "Quý nhân, đây chính là chỗ ngài ở sau này, nếu còn chuyện gì, nô tài liền cáo từ."

      Vương Mật Hành gật đầu, hai người liền cáo từ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại mình nàng.

      Cung Kỳ Tường này có chủ vị, nàng ở đâu cũng bị ánh mắt của người khác làm bó tay bó chân, mặc dù chỗ này hơi cách xa chỗ ở Khang Hi chút, nàng cũng chấp nhận. ra, đối với Vương Mật Hành, chuyện tốt nhất là có cái gian bí bên người, về phần có được sủng ái hay , để sau này lại .

      Vương Mật Hành nhìn ngắm xung quanh, trong phòng cũng rộng lắm nhưng lại sạch chỉnh tề, phía bắc có kê cái giường dựa sát vào tường, phía cái bàn , trung gian là lối hẹp , bên cửa sổ có cái bàn tròn và hai cái ghế, tổng thể mà , nàng rất hài lòng. Edit by NuyHam

      Vương Mật Hành đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, cơn gió lạnh thổi vào, làm cho đầu nàng thanh tỉnh ít. Sau đó, nàng mở cái bọc quần áo mẫu thân đưa, bên trong có cái gì nàng sớm xem qua, có hai tờ ngân phiếu hai ngàn lượng, chút bạc vụn, Vương Mật Hành có thể nghĩ, nếu như có thể, mẫu thân mình nhất định đem hết gia sản cho nàng. Chỉ tiếc, nàng chỉ là quý nhân nho , đồ có thể mang vào ít lại càng ít.

      ra, đối với Vương Mật Hành, có nhà mẹ làm chỗ dựa, càng nhiều tiền càng tốt, nhưng nàng cũng hiểu, ở trong cung, tiền nhiều cũng thể duy trì lâu, ra ngoài bạc tiêu như nước chảy có chừng mực, hai ngàn lượng này nếu nàng xài tiết kiệm cũng sống qua mấy năm.

      Tóm lại câu, nàng có chỗ dựa, hai có bạc, tốt nhất là phải ôm chặt bắp đùi lão Khang Hi.

      Nhưng nàng muốn ôm bắp đùi, lão Khang người ta còn chưa hài lòng nha!

      Vương Mật Hành cuốn lọn tóc mình, mang theo vô cùng cảm thán và oán niệm trong lòng, đem bộ lễ phục màu đỏ còn nằm trong bọc quần áo để vào đáy rương, cần suy nghĩ, muốn mặc bộ lễ phục này cũng phải chờ nàng đầu thai lại lần nữa.

      Làm xong mọi chuyện, nàng có chút khát, bèn cầm bình trà lên rót vào ly, rồi bưng lên uống hớp.

      Được rồi, đúng là lạnh đấy, nàng nhìn lá trà trong ly, nhận ra là lá trà chất lượng kém, Vương Mật Hành cười khổ, kiếp trước có coi ít kịch cung đấu, nhưng có cần phải hạ mã uy với người mới đến hay !

      Trong phòng sạch chỉnh tề, vừa nhìn là biết vừa mới thu thập xong, nếu là như vậy, làm sao lại quên chuẩn bị bình trà nóng? Huống hồ, nàng là mới đến đây , hai khắc, mà nửa bóng người cũng có, bình thường mà, giống như chuyện dân quốc về tiểu thư Lê nhị gia điêu ngoa (?).

      phải là nàng có lòng tin đối với mấy cung nữ kia, người trong ngoài Tử Cẩm Thành này, nàng sớm kiến thức qua.

      Tình huống tại, giải thích duy nhất, chính là có người cấp chỉ thị xuống, để cho các nàng chậm trễ Mật quý nhân mới được hoàng thượng tấn phong.

      Vương Mật Hành hơi hiểu được chân tướng, nàng vô cùng buồn bực, khỏi nhớ đến Bích Dao ở phủ nhà Tô Châu, cuối cùng nàng nhìn ly trà rỗng tuếch, lại cầm bình trà tới rót thêm ly.

      Những thứ chi tiêu ăn mặc này, từ trước tới nay nàng chưa từng nghĩ qua, bởi vì nàng vốn phải lớn lên trong cảnh sống an nhàn, mặc dù từ khi đến chỗ này, cuộc sống trong phủ rất hoàn mỹ, nhưng cũng có nghĩa, có những thứ đó, nàng thể sống tốt.

      Theo nàng nghĩ, những thế đó phải là nhu phẩm cần thiết, dĩ nhiên, nếu như có thể sống khá hơn chút, nàng cũng ngốc mở miệng cự tuyệt.

      lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhè , Vương Mật Hành xoay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ mặc trang phục cung nữ vào, trong tay cầm cái khay để bộ cung trang. Edit by NuyHam

      "Nô tỳ thỉnh an quý nhân, nô tỳ được phủ Nội vụ phái tới đưa quần áo phân phối đến cho quý nhân." Cung nữ kia hành lễ cái, rồi đem khay để lên bàn.

      Vương Mật Hành nhấp nhấp miệng, dịu dàng cười tiếng, biểu lộ gì.

      "Quý nhân...." Cung nữ kia chần chờ, mở miệng .

      "Còn chuyện gì?" Khóe miệng Vương Mật Hành ngoéo cái, mờ mịt hỏi.

      Cung nữ kia sửng sốt, lại : "Nếu quý nhân ngại, có thể để nô tỳ giúp quý nhân thay quần áo, như thế nào?"

      thể , trực giác Vương Mật Hành còn rất nhạy bén, cái gì? Hạ mã uy trong truyền thuyết tới rồi nha.

      ra, chuyện thay quần áo này đối với Vương Mật Hành cũng có áp lực đấy. Đừng đổi cung trang, nàng mà thay quần cụt ngay trước mặt người khác cũng thể có áp lực. Được rồi, nàng thừa nhận, chuyện tình kia cũng tới rồi.

      Vương Mật Hành suy nghĩ, cầm ly trà lên miệng nhấp cái: "Để đồ lại rồi ra ngoài ."

      "Hình như quý nhân cao hứng?" Trong mắt cung nữu kia đầy quan tâm, Vương Mật Hành nhịn được cười lên.

      "Nhất định nương nhìn nhầm rồi, hoàng thượng ân điển cho người ngu dốt như ta vào Tử Cấm Thành, đây là phúc khí tu luyện mấy đời, chẳng lẽ còn vui?" Trong mắt Vương Mật Hành lộ ra vẻ kinh ngạc, giọng giống như thấy ai lời đại nghịch bất đạo vậy.

      "Đều nhận được mưa móc đều là ân huệ của vua, nếu vào cung, dĩ nhiên hoàng thượng cái gì chính là cái đó. Hơn nữa thân là nữ tử, từ học [Nữ giới], [Nữ huấn], nên an phận thủ thường, khoan dung độ lượng, đây mới là chuẩn tắc nên có của nữ tử, ngươi có đúng hay ?"

      "A, quý nhân rất đúng." Ánh mắt cung nữ kia lộ ra chút hỗn độn, ràng đề tài đàm luận phảo là cái này có được hay ?

      "Làm phiền ngươi chuyến này, ta có chút mệt, ngươi lui xuống ."

      "Dạ." Cung nữ kia thuận miệng đáp, chờ lúc phản ứng lại, thấy nữ tử ngồi trước bàn bưng ly, nhàng mím môi, hiển nhiên là muốn tiễn khách.

      Sau khi cung nữ kia rời , Vương Mật Hành mới để ly trà xuống, dựa vào, CMN, người cho rằng có thể qua mặt bản nương ta sao? cho ngươi biết, từ đến lớn bản nương học cách đối phó với các hạng người giống ngươi rồi!









    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :