1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mật Mã - Hắc Khiết Minh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11
      Edit: [ai edit bộ này liên lạc Kat, Kat thêm tên nha :)]
      Beta: Ha.chi, Kat


      Dụng cụ kia ở tại chỗ đó, trừng mắt nhìn nó, trí nhớ lại như thủy triều vọt tới. Trong lúc nhất thời, có chút kinh hoảng nhưng Cảnh Dã lập tức cầm tay .

      “Hiểu Dạ?”

      ... Em sao!” cầm tay , hấp thu sức mạnh của .

      “Em cần phải miễn cưỡng, chúng ta vẫn có thể làm theo kế hoạch.” trầm giọng mở miệng.

      lắc đầu, thở sâu, kiên định nhìn , “, em sao, đến đây , giúp em, mau lên để lãng phí thời gian.”

      phải thừa lúc nguồn điện chưa bật lại mà giải trừ cơ chế phòng vệ tự động của viện nghiên cứu và làm chủ các thiết bị theo dõi mới được. Thấy tâm ý quyết, hề nhiều lời, chỉ hỏi: “Làm như thế nào?”

      Hiểu Dạ buông tay ra, cố lấy dũng khí ngồi cái chỗ kia, đội “Thần hành giả”, sau đó nhìn : “Nơi này có nguồn điện dự phòng, máy tính vẫn là mở, chỉ cần di chuyển chuột, làm theo hướng dẫn ở phía là được.”

      Thấy chuẩn bị tốt, Cảnh Dã cứ như vậy nghe theo.

      Con chuột chỉ mới nhấp vào giai đoạn thứ nhất, mặt liền lập tức trắng xanh, hai tay nắm chặt chỗ để tay.

      Cảnh Dã thấy thế, muốn tắt cái máy móc chết tiệt này , nhưng vẫn cố nén lòng.

      Giây tiếp theo, ánh đèn bỗng sáng lên, cả gian phòng thí nghiệm sáng hẳn lên, lập tức cầm súng ra bảo vệ cửa, nhưng chuông bảo vệ lại chưa vang lên, hiển nhiên là tiến vào hệ thống máy chủ rồi.

      Cảnh Dã thở ra một hơi, buông ba lô xuống, động tác nhanh chóng đem thuốc nổ chuẩn bị tốt rồi đúng giờ đặt ở bốn phía trong phòng và đầu máy tính.

      màn hình, hoàn toàn nhận ra các con số chớp động nhanh chóng. quay đầu nhìn , lại thấy dưới ngọn đèn trắng, mặt trắng bệch, trán chảy ra mồ hôi lạnh, thống khổ cắn môi dưới.

      Đáng chết, còn cần bao lâu nữa?

      muốn cắn môi chính mình đến chảy máu luôn kìa! Cảnh Dã sắp nhịn được, gần như tắt cái đồ quỷ này nọ kia . Đúng vào lúc này, ngoài cửa có người phát có gì đó đúng, vội vàng chạy tới xem xét.

      Tới đúng lúc!

      Nghe thấy tiếng bước chân, Cảnh Dã nhanh tới cạnh cửa. Đối phương mới vào cửa, liền bắt được súng của đối phương muốn nhắm vào mình, quyền liền đánh qua!

      Đối phương đến người, đánh người, đến hai người, liền đánh hai người. Bốn tên bảo vệ được trang bị vũ khí cùng xông lên, đánh cho mỗi người quyền, đem tức giận đều trút lên người những người này. Ba đòn hai đánh của liền có thể đánh cho bọn họ ngã trái ngã phải, ngay cả đứng cũng đứng dậy được.

      Lại quay đầu lại, mở mắt, suy yếu đứng dậy, nâng tay muốn tắt “Thần hành giả”, lại thiếu chút nữa ngã xuống.

      liền tiến lên đỡ được . Hai tay mới chạm đến , Cảnh Dã liền phát toàn thân sớm đổ mồ hôi ẩm ướt, ngay cả môi cũng trở nên trắng bệch. suy yếu tới mức căn bản đứng cũng nổi. tay đỡ lấy ngang hông mà ôm lấy, quyết định mang ra ngoài trước rồi sau, lại nghe thấy mở miệng.

      “Em... đem toàn bộ cửa mở ra...” nắm lấy vạt áo , cố sức mở miệng cầu, “Có cái khác... Ở kế bên... Làm ơn...”

      thầm mắng câu, đem đặt lại ghế nằm cho tử tế.

      xử lý, em đừng lộn xộn.”

      xong cầm ba lô bước . hành lang, quả nhiên tất cả các cửa đều bị mở ra, đến phòng kế bên, đúng là nhìn thấy loại máy móc giống nhau như đúc. nhìn cái vật kia mà bực bội, muốn rời khỏi quá lâu. trực tiếp bắn vài phát súng vào mũ giáp cùng máy tính, xác định chúng nó thể dùng được nữa, mới đem thuốc nổ ném tới góc, lập tức xoay người trở lại bên cạnh . cần phải tự làm khó mình mà cài đặt thời gian, dù sao ở thuốc nổ kế bên có cùng đầu dẫn, bên này cũng nổ theo phản ứng dây chuyền, cài đặt chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

      Khi mới vừa ra khỏi cửa, liền thấy người cầm súng chạy vào phòng Hiểu Dạ. cần hai lời, đưa tay bắn ra phát, trực tiếp thưởng cho kẻ khốn kiếp kia viên đạn.

      Đeo ba lô ở lên người, tiến vào rồi bắn cho máy tính cùng mũ giáp kia vài phát, mới ôm chạy vội rời .

      cài đặt kíp nổ đúng vào năm phút đồng hồ sau. Căn cứ điều tra về con quỷ kia và những gì Hiểu Dạ nhớ , lầu có mười chín cái phòng giam, lầu hai năm cái. Bọn họ cho rằng những người đó hẳn là đều bị bỏ thuốc. Có điều là, nếu kế hoạch thuận lợi, Hải Dương cùng Tiểu Ảnh hẳn là có thể giải cứu mọi người ra ngoài đúng lúc …

      “Đợi chút... Phía trước quẹo phải... Đến phòng thông tin A24...” Thấy muốn xuống lầu, Hiểu Dạ vội vàng ngăn cản .

      “Vì sao?” ninh mi khó hiểu.

      “Người kia... Cái người sử dụng...” rùng mình mở miệng.

      “Bị nhốt tại nơi đó?”

      gật đầu.

      Ba năm trước đây từ máy tính phát được, ngoại trừ được ở bên ngoài, những người bị thí nghiệm đều bị nhốt tại tầng hầm ngầm thấy được mặt trời. Trước đó Cảnh Dã cùng Hải Dương và người đàn ông khác thương lượng qua, quyết định Hải Dương xuống cứu người, người đàn ông kia ra phía sau - chỗ ở của Mak để giải quyết .

      Lúc đầu vốn là như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đúng. Mới vừa rồi vào phòng kia, mới nhớ được là tuy rằng lúc trước cũng là bị nhốt ở tầng hầm ngầm, nhưng sau đó Mak vì để tiện sử dụng nên đem chuyển qua lầu hai. Thế nhưng phòng của vẫn như cũ có cửa sổ, vì thế cho nên lúc trước nhất thời quên chuyện này.

      Nếu phải đột nhiên nghĩ đến trong ác mộng của luôn có rải rác hình ảnh của đoạn thông đạo kia, chỉ sợ quên người khác. Chỉ cần nghĩ đến điều này, lập tức dùng “Thần hành giả” để kiểm tra, phát Mak quả nhiên đem người còn lại cũng nhốt tại nơi đó.

      Thấy Hiểu Dạ gật đầu, Cảnh Dã lập tức ôm hướng về phía phòng kia chạy tới.

      A21, A22, A23, A24…

      “A24! Đến!”

      Khu kiến trúc từ bên trái truyền đến tiếng nổ mạnh, đó là bố trí của lúc vừa lên lầu - ở bên trái thang lầu, dùng để điệu hổ ly sơn, thuốc nổ TNT giúp dẫn dắt chú ý của quân địch. Ở trong lúc có tiếng nổ mạnh, ôm Hiểu Dạ tiến vào phòng, trong phòng lại ngoài ý muốn xuất hiện hai người.

      Hai người, lớn , nam, nữ.

      Nam khoảng bốn mươi, tóc vàng, mắt xanh, tóc dài tới thắt lưng, hé ra khuôn mặt tuấn tú đến mức có thể so sánh với ngôi sao điện ảnh. Nữ là chừng năm, sáu tuổi, mi thanh mục tú, phấn điêu ngọc mài, cũng là tóc đen mắt đen, tuy rằng làn da tái nhợt, nhưng khuôn mặt này, thấy thế nào cũng giống người da vàng.

      Cảnh Dã liếc thấy kia, trong lòng hiểu sao lại nhảy dựng lên, nổi bật cảm giác quen thuộc.

      Người đàn ông da trắng ôm , đứng ở bên giường, gặp hai người xông tới, tương đối bình tĩnh, chỉ là có chút kinh ngạc nâng mày.

      “XU4781…”

      Bốn người mặt đối mặt, người đàn ông vừa thấy Hiểu Dạ, liền bật thốt hô lên dãy số này.

      “Đừng nhúc nhích!” Cảnh Dã như chớp dùng súng nhắm ngay người đàn ông.

      rất nhanh liền đoán ra được rằng người đàn ông này chính là đầu sỏ của tất cả tội ác, thế nhưng lại khó tránh khỏi lắp bắp kinh hãi, chỉ vì người sử dụng “Thần hành giả” kia sao lại trẻ tuổi như thế.

      Ông trời, người này quả nhiên là người điên, như thế mà lại lấy đứa nhỏ như vậy đến làm thí nghiệm!

      nghiêm mặt lạnh, cầm súng chĩa vào tên kia, cũng dám tùy tiện nổ sung. bé kia tay , thể lấy an toàn của bé đó để mạo hiểm.

      Nghe được Cảnh Dã quát lên, bây giờ người đàn ông này mới phát người ôm XU4781 chạy vào cầm trong tay khẩu súng.

      “Đây là làm cái gì?” thoải mái ôm bé kia, mặt chút thay đổi nhìn hai người.

      “Thả em xuống dưới...” Hiểu Dạ trừng mắt nhìn người đàn ông kia, giọng cầu Cảnh Dã.

      tranh cãi với , nhàng buông tay, để đứng vững, tay trái cầm súng, tay phải vẫn để ở lưng để giúp ổn định lại. Nhưng mà từ đầu tới cuối, súng của đều có di chuyển sang mục tiêu khác.

      “Mak, buông bé ra.” Hiểu Dạ thở gấp, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ như thiên sứ kia, thế mà lại tà ác chẳng khác gì ác ma, “Người ông muốn là tôi, phải bé đó, thả bé .”

      Cảnh Dã nghe vậy, bàn tay to đặt lưng căng thẳng, nhưng cái gì cũng chưa ra.

      “Phải ?” khóe miệng John Mak khẽ nhếch, cười cười, “ xác định?”

      “Ông biết chỉ có tôi là người sử dụng thích hợp nhất.” nghiêm mặt lạnh lung hỏi: “Chẳng lẽ ông sai rồi sao?”

      , đúng vậy.” còn mỉm cười, bàn tay to khẽ vuốt đầu tiểu nương tóc đen, với bé con: “ là người sử dụng thích hợp nhất.”

      Tình huống tránh khỏi việc trở nên kỳ lạ hơn, trong lời của là trả lời cho Hiểu Dạ, nhưng đôi mắt lại chỉ thủy chung nhìn nhắn trong lòng.

      “Vậy thả bé .” .

      Mak cũng để ý đến , chỉ là tiếp tục khẽ vuốt mái tóc dài của bé, kiêu ngạo vừa lòng nhìn bé kia, mỉm cười tán dương: “XU478l là người sử dụng hoàn mỹ nhất.”

      Ngọn đèn màu trắng làm cho người đàn ông và làn da của bé kia chút huyết sắc có vẻ càng thêm tái nhợt. Cảnh Dã trừng mắt nhìn cử chỉ thất thường điên rồ kia, bỗng cảm thấy một cảm giác quái dị. Giây tiếp theo, Hiểu Dạ hít một hơi, trừng mắt nhìn tiểu nương từ đầu tới cuối phát ra tiếng gì, bỗng nhiên che miệng, toàn thân kịch liệt run run đứng lên, “... có khả năng... có khả năng...”

      Thấy gần như muốn sụp đổ, thiếu chút nữa quỳ đến nôn khan. Cảnh Dã đỡ lấy , theo cái nhìn của thấy cái đồ kia, thấy lạnh cả người, trong nháy mắt thẳng lưng.

      Ông trời ơi, cổ tay bé kia có cái ký hiệu, đó là một mã số, mã số đó ràng ấn vào…

      XU4781

      Đáng chết, khó trách cảm thấy này nhìn quen mắt!

      có khả năng?” Mak cười khẽ ra tiếng, rốt cục đem tầm mắt kéo đến hai người xâm nhập, khinh miệt : “Với ta mà , ba chữ có khả năng này tồn tại.”

      “Ông sao có thể làm như vậy?” được Cảnh Dã đến đỡ lên, trừng mắt nhìn , run giọng mở miệng, “Làm sao có thể?”

      “Vì sao được?” Mak mỉm cười mà trả lời, thần sắc tự nhiên : “Ta vất vả mới tìm được người sử dụng hoàn mỹ nhất, nếu lỡ đâu mất , chẳng phải tất cả hóa thành hư ảo sao? Ta đương nhiên phải bảo đảm kết quả thí nghiệm của mình. May mắn là ta sớm có chuẩn bị. Nếu có như thế, khi mất tích, nghiên cứu của ta làm sao có thể tiếp tục? Tuy rằng ngay từ đầu việc phục chế lại thất bại vài lần, nhưng cái đó là do sai sót của nhân viên. Sau ba năm cho ra thành quả cực kỳ hoàn mỹ. XU4781 ở thời kì trẻ con thậm chí biểu rằng bé có khả năng thiên phú thật tuyệt vời. Ta vốn muốn cho trông thấy bé, ai biết được rời trước.”

      Trời ạ, vẫn nghĩ đến chính mình sớm thoát khỏi địa ngục, ai biết rằng căn bản hề có! Chạy trốn, tự do! Tất cả những thứ này chỉ là ảo giác của . Cho tới bây giờ chưa từng chân chính chạy thoát, chưa từng có!

      “Ông là quái vật! Quái vật…” Hiểu Dạ hận đỏ mắt, trong lúc nhất thời mất lý trí, phẫn nộ xông lên phía trước.

      việc xảy ra quá đột ngột, sức mạnh của khi vọt tới trước quá lớn, Cảnh Dã lại vẫn đề phòng kẻ điên bên kia, nhất thời bắt lấy kịp. sợ hãi cho , đành phải theo xông lên phía trước.

      Mak thấy thế liền lui lại, từ trong túi lấy ra cây gậy hướng đến người mà đánh.

      dòng điện đánh tới, Hiểu Dạ đau nên kêu ra tiếng, lại vẫn kiên cường xông đến. cực kỳ căm hận tên quái vật này, bàn tay hung hăng hướng đến mặt quái vật kia mà chộp tới, “Tôi giết ông! Đem bé trả lại cho tôi! Đưa tôi…”

      đoán được còn có thể đứng dậy được, mặt Mak bị tay phải của vừa vặn cào đến, nhất thời khuôn mặt tuấn mỹ đầm đìa máu tươi. đau đến mức ném bé ra, gắt gao che mặt, ngã lùi về sau, kêu thảm thiết ra tiếng!

      thiếu chút nữa ngã, Cảnh Dã đúng lúc vượt qua, tay ôm lấy bé.

      bé kia cũng nhúc nhích mà để cho ôm, hình như là đối với những việc quanh mình hoàn toàn có hứng thú, thậm chí ở mặt mình bị dính máu Mak, bé cũng lau .

      Tuy rằng cảm thấy bé có điểm kỳ quái, Cảnh Dã lại có nhiều thời gian hơn để chú ý. chỉ lo lắng Hiểu Dạ sẽ tới gần tên điên kia, ai ngờ vừa ngẩng đầu, liền thấy Mak lấy tay che máu loãng chảy ròng mặt. gần như đào ra toàn bộ mắt phải của ! phẫn hận đến cực điểm, giơ lên cây điện giật kia, cuồng nộ hướng đầu Hiểu Dạ kiệt lực ngã xuống đất mà vung mạnh.

      “Kẻ tiện nhân này …”

      Cảnh Dã biết tình huống ổn, nâng tay liền giơ ra bắn vào tên biến thái kia hai phát súng.

      Mak trúng đạn, cả người bị chấn động lui ngã về sau. ngẩng đầu nhìn về hướng Cảnh Dã, nhìn lại máu loãng từ hai cái lỗ ngực cuồn cuộn dứt chảy ra kia, vẻ mặt dám tin.

      Đồng thời ngay tại lúc đó, tiếng nổ mạnh lớn mang theo chấn động kịch liệt truyền đến. Lần này cũng phải là thuốc nổ để điệu hổ ly sơn, mà là cái đặt ra đúng giờ liên tiếp nổ mạnh.

      Bóng đèn ở trần nhà vỡ vụn, mặt tường bên phải thậm chí sụp xuống dưới. Cảnh Dã thấy thế, lập tức bỏ lại súng lục, tay ôm , tay kia ôm lấy Hiểu Dạ, lui về sau.

      Ngọn lửa theo mặt tường sụp xuống thoát ra. Mak quỳ mặt đất, ôm ngực, bộ mặt đầy máu cách biển lửa trừng mắt nhìn , bộ dạng chết cũng cam tâm, giống như ác quỷ đến từ Địa ngục.

      “XU4781... là của ta...”

      Nếu phải bởi vì súng của bị đè dưới khối đá xi-măng, rất là muốn cho tên điên này thêm viên đạn.

      ấy tên là Ô Hiểu Dạ, phải là XU4781! Còn có, ấy là vợ tôi, phải của ông, vĩnh viễn cũng phải…” Cảnh Dã nói xong, đem thuốc nổ trong ba lô ném xuống mặt đất gần sát tường, ngoài cười nhưng trong cười : “Đây là lễ vật cám ơn ông chiếu cố ấy năm năm, xuống địa ngục thôi, tên điên!”

      xong, lập tức ôm Hiểu Dạ cùng bé chạy như điên ra ngoài mà quay đầu lại nhìn.

      mới chạy bao lâu, tiếng nổ mạnh liền liên tiếp vang lên, chấn động kịch liệt làm rung chuyển kiến trúc nơi này. Nơi nơi đều có gạch đá rơi sập xuống, ngọn lửa nổi lên bốn phía, nháy mắt thổi quét qua hành lang dài. Những tiếng nổ mạnh cùng ngọn lửa lớn tựa như điên cuồng đuổi theo ở phía sau mông . vội vàng chạy trốn, chỉ thiếu chút khiêng hai người chạy đến cùng sáp nhập với bọn của Hải Dương thành đoàn.

      “Mẹ nó, ngươi đặt thuốc nổ như thế nào thế? phải đặt đúng năm phút đồng hồ sao? Bây giờ chỉ vừa mới qua ba phút ?” Cảnh Dã dẫn đầu hướng phía trước chạy, quên tức giận chửi ầm lên.

      phải là tôi muốn làm thế, là Tiểu Ảnh ngu ngốc kia cẩn thận ấn đến chốt mở thuốc nổ!” Hải Dương tới hai ba bước vượt qua bạn tốt, cũng vạn phần khó chịu rống trả lại.

      “Shit! biết sẽ làm hỏng chuyện!” Cảnh Dã tức giận đến vừa chạy vừa hỏi: “Dưới lầu còn có người sao?”

      có, đây là hai người cuối cùng…”

      còn chưa nói xong, phía sau liền truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, che lấp mọi thanh, hai người liền vọt tới ngoài cửa. Trong phút chốc, trận khí nóng rực như sóng từ phía sau đánh tới. Cảnh Dã cùng Hải Dương trao đổi ánh nhìn, cả hai liền nghiêng người té sấp về phía trước…

      Bọn họ mới ngã xuống, cỗ những ngọn lửa mãnh liệt ở đầu mọi người bắt đầu thiêu đốt, thổi quét tất cả trong trung, cho tới khi tìm thấy thứ gì khác để thiêu đốt nữa mới rụt trở về.

      Cảnh Dã thở hổn hển, nghiêng người, liền thấy đầu là Hải Dương người bám đầy bụi trừng mắt nhìn mà khó chịu.

      “Mới vừa rồi, vụ nổ mạnh kia là chuyện gì xảy ra?”

      “Ha ha...” Cảnh Dã cười gượng, “Tên biến thái kia quá hạ tiện, cho nên tôi đem chỗ thuốc nổ còn lại tặng cho .”

      Hải Dương còn kịp đáp lời, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng than có khâm phục xen lẫn sợ hãi.

      “Oa, là nguy hiểm , các là lợi hại a, vừa mới đây là chỉ mành treo chuông, thiếu chút nữa kịp nha!”

      Cảnh Dã cùng Hải Dương vừa ngẩng đầu, liền thấy vị tiểu bạch kiểm được việc thì ít, hỏng việc có thừa kia. Tiểu bạch kiểm trưng ra bộ dạng sùng bái vạn phần, còn biết sống chết : “Tôi vừa mới đem những người đó an bày cho tốt ở xe, vừa quay đầu lại liền thấy nổ mạnh, là hù chết tôi. Mới vừa rồi trong nháy mắt, tôi còn nghĩ chỉ có thể chờ thay các nhặt xác nha.”

      “Tôi nghĩ muốn đập .” Cảnh Dã tức giận .

      “Tôi cũng vậy.” Hải Dương ra tiếng phụ họa.

      “Cậu tới hay là tôi đến?” Cảnh Dã nhíu mày.

      “Mình tôi đến là tốt rồi.” Hải Dương đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn nhìn Tiểu Ảnh, xoa xoa tay.

      “Ha... Ha ha... Hải Dương đại ca... hay giỡn ?” Tiểu Ảnh biết tình huống đúng, vội vàng lui về phía sau, “Tôi vừa mới rồi, tôi phải cố ý ấn đâu... Tôi nghĩ đó là bộ đàm thôi... Ai mà biết đó là bộ hẹn giờ ... Nhìn rất giống thôi... đại nhân đại lượng... Ha... Ha ha...”

      Mắt thấy Hải Dương căn bản nghe , chỉ là hung dữ hướng phía từng bước tới gần, sợ tới mức chạy trối chết, xoay người liền bỏ chạy, miệng còn quang quác thẳng kêu: “Oa a, phải cố ý rồi, đừng đến đập tôi, giết người, cứu mạng a…”

      Nhìn Hải Dương đuổi giết Tiểu Ảnh, Cảnh Dã mừng rỡ cười ha ha, mà lưng lại truyền đến trận đau nhức. đau đến nghiến răng trợn mắt, giờ này mới phát trận nổ lớn vừa rồi làm bỏng lưng .

      bị thương?” Thấy trong tiếng cười ngắt quãng, gương mặt vặn vẹo, Hiểu Dạ ngồi dậy đến xem xét. Biết lưng mình bây giờ nhất định vô cùng thê thảm, Cảnh Dã dám cho xem, vội vàng nhịn đau nhảy dựng lên, “ có việc gì, có việc gì, em có sao ? Có khỏe ? Chúng ta ra xa chút trước , cẩn thận bị nổ trúng.”

      một bên đỡ bé con, một bên thúc giục về phía trước . Hiểu Dạ được giúp đứng lên rồi kéo được vài bước, vẫn lo lắng liên tiếp quay đầu hỏi: “ có việc gì?”

      có việc gì! sao!” nhe răng cười, gân xanh trán lại bởi vì đau đớn mà co rúm.

      “Vậy lại đây cho em xem thử chút.” nhíu mày, ở cỏ đứng lại.

      Đùa giỡn cái gì vậy, chuyển qua đây lại còn phải!

      tốt lắm, em đừng quan tâm.” Lưng bắt đầu truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, ́ gắng cười nắm tay bé nhét vào trong lòng , dời sự chú ý của : “Em kiểm tra trước xem có phải là hay ? Xem, bé giống như có gì đó đúng cho lắm.”

      Hiểu Dạ có chút kích động ôm lấy , trong lúc nhất thời biết nên làm sao bây giờ.

      khóc cũng cười, khuôn mặt từ đầu tới cuối đều có chút nào thay đổi, giống món đồ chơi trẻ con bình thường. bé chỉ là mở to đôi nhìn , nhúc nhích. Nếu phải còn có thể cảm giác được hô hấp cùng tim đập của bé này, khẳng định sẽ nghĩ rằng bé chính là món đồ chơi em bé.

      “Em...” bối rối ngẩng đầu muốn đem đứa giao cho Cảnh Dã, thấy lui lại vài bước. Bộ dáng như muốn rời , nhưng cả người vẫn là mặt hướng , mặt mặc dù mang theo vẻ tươi cười, thế mà lại cười đến thực mất tự nhiên.

      Nghi ngờ xoay mình, rất nhanh đến trước mặt , đem kia hướng đến trong lòng , “Giúp em ôm chút.”

      “Uy, em…” Cảnh Dã bị giật mình kịp rút tay về, mới ôm lấy bé. Hiểu Dạ đến gần sau lưng , vội vàng ôm bé rồi xoay người, chỉ thấy che miệng, trong mắt lóe lên ánh nước.

      “Đáng chết, em này sao lại ngoan cố như vậy ...” nhíu mày thầm, thào oán giận.

      “Thực xin lỗi...” Tuy rằng mới thoáng nhìn vài giây ngắn ngủn, nhưng đủ cho thấy lưng bị bỏng rất nặng, khỏi nghẹn ngào,”Đều là lỗi của em...”

      liên quan tới em! Em vừa rồi cũng nghe thấy là Tiểu Ảnh ngu ngốc kia ấn chốt mở trước thời gian. Có sai cũng là lỗi của được ? Em đừng khóc!” mắng đến nửa, vừa vặn Tiểu Ảnh bị Hải Dương đuổi giết chạy qua, giữ chặt tiểu bạch kiểm đem bé hướng trong lòng tiểu bạch kiểm, “Uy, giúp tôi ôm chút!”

      Tiểu Ảnh ngẩn ngơ, căn bản kịp phản kháng, lại dám dừng lại, đành phải dở khóc dở cười ôm bé kia tiếp tục chạy trối chết.

      Gánh nặng cầm trong tay đưa cho tiểu bạch kiểm, Cảnh Dã quay đầu tiếp tục đối mặt với Hiểu Dạ rồi khó chịu gầm rú: “Mẹ nó, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, cũng phải đứt tay đứt chân! Loại vết thương này là case ! Em có thời gian khóc, bằng lại đây hôn hai cái còn có vẻ thực tế hơn!”

      Hiểu Dạ nghe được há hốc mồm, trong lúc nhất thời quên khóc, chỉ có thể ngốc nghếch nhìn . Thấy này như thế mà lại chịu tự giác, Cảnh Dã gầm tiếng, tay ôm lấy tiến vào trong lòng, nâng khuôn mặt nhắn của lên rồi bá đạo hôn.

      Trời ơi... người đàn ông này... là cái sắc phôi (thai) trời sinh...

      vừa đau lòng vừa buồn cười mặc cho hôn, cho đến lúc vừa lòng dừng lại, mang nụ cười vướng lệ nhìn , khàn giọng mở miệng, “Hôn một chút, đau sao?”

      “Đúng.” Giọng thô lỗ trả lời chắc như cắt đinh chặt thiếc.

      Trời làm chứng, là như thế mà người đàn ông này…

      “Đứa ngốc...” Hiểu Dạ nghẹn ngào cười đến ra tiếng, giơ tay ôm mặt , lần nữa lại dâng lên đôi môi thơm.

      Như vậy mới đúng chứ! Cảnh Dã vui vẻ cười hôn , thẳng đến lúc ảnh hưởng lên tấm lưng bị bỏng, mới đau đến kêu rên tiếng, cam lòng nguyện ý ngẩng đầu lên.

      “Đau ?” cười hỏi.

      đau.” Da mặt dày vô đối chối.

      cố ý nhàng chạm vào lưng , nhíu mày nhìn , “Nha, hắc!”

      phải đau sao?” rưng rưng cười khẽ.

      chút.” lẩm bẩm thừa nhận.

      “Sắc quỷ.” mắng câu, ôm thắt lưng , vùi đầu ở trong lòng , nước mắt rốt cuộc nhịn được chảy xuống, vừa câu: “Em ...”

      Oanh!

      tiếng ầm vang nổ dẫn đến luồng khí xoáy tụ, che giấu mặt sau câu nói, lửa cháy hừng hực thiêu đốt viện nghiên cứu, ầm ầm sụp xuống, bụi nhất thời bay lên lên đầy trời.

      Đáng chết! cái gì cơ?

      “Cái gì?” Cảnh Dã cúi đầu, chỉ nhìn thấy đầu của , hoài nghi mình nghe lầm, mang ra xa, ở trong những tiếng nổ ầm ầm, hung dữ đe dọa : “Em vừa cái gì? lại lần nữa !”

      cười cười, há mồm , nhưng giọng lại vẫn bị che lấp ở trong tiếng sập đổ như cũ.

      “Đáng giận, lớn tiếng lên!” tức giận quát.

      Hiểu Dạ đưa tay ôm cổ , đưa tay kéo đầu xuống dưới, ghé vào lỗ tai cao giọng hô to.

      “Em, , …”

      Lần này nghe được, hơn nữa trăm phần trăm xác định là có nghe sai.

      Cảnh Dã phát ra tiếng rống thắng lợi, hoàn toàn quên vết thương lưng, bàn tay to ôm thắt lưng của , ôm xoay tròn đứng lên!

      “Vết thương của …” Hiểu Dạ lo lắng nhìn , vừa bực mình vừa buồn cười mắng: “Cảnh Dã, mau buông em xuống! ngu ngốc!”

      “Em !” nhếch miệng cười, đem ôm giơ cao lên, vui vẻ lớn tiếng lặp lại, “Em !”

      “Đúng đúng! Em , mau buông em xuống!” từ cao nhìn xuống , hai gò má hồng nóng lên.

      “Lặp lại lần nữa.” làm mặt dày cầu.

      thả em xuống dưới trước !” khẽ đánh lên bả vai .

      “Em lặp lại lần nữa trước .” sống chết lại quyết kiên trì muốn nghe.

      Người đàn ông ngoan cố này!

      Xem hưng phấn như vậy, trong lòng ấm áp, ôm gương mặt , cúi đầu hôn chút, ôn nhu : “Tôi, Ô Hiểu Dạ, nguyện gả làm vợ Cảnh Dã, kiếp này, kiếp sau, xa rời. Em . Cảnh Dã, nguyện ý lấy em ?”

      nguyện ý.” cảm động cười : “ trăm lần nguyện ý, ngàn lần nguyện ý, một vạn lần nguyện ý!”

      “Em .” gắt gao ôm lấy .

      em.” bằng lòng buông xuống, hai tay lại vẫn muốn rời khỏi người .

      Phía sau cách đó xa, ngọn lửa hừng hực dần dần chậm lại, bụi khói khắp trời dần yên chậm rãi lắng xuống, lộ ra mặt trăng.

      Hiểu Dạ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, âu yếm ôm lấy người đàn ông, vui vẻ bật cười.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11 (Hoàn)
      Edit: [Ai edit Kat để Kat thêm tên nha :)]
      Beta: Ha.chi, Kat


      Nhiều năm sau...

      Đầu Hạ.

      Mặt trời ở mặt biển màu lam rực rỡ lấp lánh lên, sau đó trong chớp mắt đường quanh co khúc khuỷu chiếu tới bờ, đường cái, cây dừa bên đường, tiếp theo là nhà ở cao thấp, cuối cùng vào ô cửa sổ, rọi tới giường lớn màu xanh táo, hòa vào cái người bị chăn bao vây lấy.

      Ánh nắng ấm áp đuổi đêm lạnh lẽo, cơn gió ấm áp thổi vào cửa sổ màu trắng mở rộng, trong cơn gió có pha lẫn chút hương bạc hà nhàn nhạt, huân y thảo, mê điệt hương, cùng với mùi vị của hoa hồng và biển cả.

      Ở giường có được ánh sáng chiếu rọi xuống, an tâm ngủ say.

      bàn tay to từ sau sờ soạng lại đây, đường từ dưới hướng lên đụng đến bộ ngực sữa mềm mại.

      rên rỉ tiếng, thế mà chỉ là xoay người tiếp tục ngủ tiếp. Chủ nhân bàn tay to nhăn lại mày rậm, cam lòng cắn cắn bả vai của , sau đó là cổ, lại đến vành tai non mềm.

      vẫn nhắm hai mắt, hơi thở dồn dập lên, nhưng vẫn như cũ tỉnh.

      Đáng giận, còn tỉnh, chịu nổi.

      Người đàn ông khẽ di chuyển thắt lưng của , tách chân của ra, tiến vào thân thể của .

      làm cái gì?” tỉnh lại, con ngươi sáng như sao mở hờ, thở gấp nhìn hỏi.

      “Làm tình.” Người đàn ông nhe răng cười, chậm rãi tăng tốc độ.nhanh hơn

      muốn mắng , lại có sức, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống mà rên rỉ. Trời ạ, sắp bị người đàn ông này biến thành dâm phụ!

      Mây mưa qua , trong tình trạng kiệt sức nằm ở giường, lại vẫn là cố dùng sức đánh quyền, vẻ mặt đỏ bừng sẳng giọng: “Sáng tinh mơ, có thể làm chút việc gì khác sao?”

      “Hắc, lão bà, chỉ là gọi em rời giường a, ai bảo em vẫn tỉnh.” Người đàn ông kêu oan, vẻ mặt vô tội lại cúi đầu trộm nụ hôn. “Hôm nay là ngày khai giảng, Tiểu Lam cùng Sơ Tĩnh đều đến trường học, nấu bữa sáng, đừng nằm nữa, mau đứng lên, mau!”

      vừa vừa vỗ mông một chút, tiếp theo lập tức cười lớn rời .

      “Em đâu có nằm ỳ giường, còn phải này sắc phôi!” xấu hổ nhảy dựng lên, muốn đánh , lại sớm cầm lấy quần bò chạy ra cửa .

      Đáng giận.

      Hiểu Dạ đỏ mặt, thầm mắng tiếng, mới bọc chăn xuống giường, vào trong phòng tắm để tắm.

      Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến giọng của người đàn ông cùng cười đùa. ăn mặc chỉnh tề, đến nhà ăn, chỉ thấy lớn ngồi ở bàn ăn, vừa ăn bữa sáng vừa bên líu ríu cùng Cảnh Dã chuyện.

      Ăn xong bữa sáng, giống như gà mái, vội vàng đưa một lớn hai nhỏ xuống lầu chờ xe, ba người kia ở xe vẫn tiếp tục chuyện. Bọn họ dừng xe lại ở ngoài cửa trường trung học, cho đứa lớn tiến vào, lại vội vàng đưa đứa đến trường tiểu học.

      vào đến trước cửa, vội vàng quay trở lại hô lên: “Mẹ, túi sách của con!”

      nghe tiếng kêu nên quay đầu xem xét, chỉ thấy cái túi xách phấn hồng đặt ở ghế. cầm túi sách xuống xe chạy tới, giúp bé đeo túi xách. bé kiễng mũi chân hôn chút, mới cười rồi chạy tiến vào trường.

      giật mình đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng đứa , vỗ về ngực, yết hầu bất giác co rút nhanh. Người đàn ông từ sau vây ôm lấy , ở bên tai giọng : “Hư, đừng khóc, ở trong này mà khóc thực mất mặt.”

      vỗ về bàn tay to của , khàn giọng hỏi: “ nghe được sao?”

      “Nghe được.” hôn đỉnh đầu , sau đó quay người lại, lau nước mắt của , khẽ vuốt cằm , cười : “Tốt lắm, hai đứa đều học, còn ba tiếng mới mở tiệm. Tiểu hỏa sơn, có rảnh cùng hẹn hò ?”

      “Hẹn hò? phải lên giường sao?” nín khóc mỉm cười, nhíu mày trêu chọc .

      “Nếu em muốn, cũng ngại vậy.” nâng lên khóe miệng, cười đến cực kỳ tà ác.

      cười ra tiếng, nhìn người đàn ông này, trong lòng tràn đầy vui sướng cùng hạnh phúc. nắm tay trở về xe, chỉ cảm thấy quanh mình tất cả mọi chuyện đều thật tốt đẹp.

      Trời xanh, biển xanh, mặt biển còn có ánh sáng mặt trời lúc vàng lúc bạc cùng lấp lánh, nhưng nóng nhất sáng nhất, là người đàn ông ở bên người này.

      Từ ngày nào đó bắt đầu gặp , tựa như mặt trời ấm áp nóng cháy, chiếu sáng sinh mệnh của , đuổi tất cả hắc ám, khiến cười vui, cho ấm áp...

      “Em có việc muốn cho .” đứng ở cửa xe, ngửa đầu nhìn .

      “Em ?” da mặt dày nhíu mày .

      nhịn được vừa cười vừa gật gật đầu, lại lắc đầu, kiễng mũi chân ghé vào lỗ tai câu . cả người ngây ngốc tại chỗ, chỉ là há miệng ra, trừng mắt nhìn , hơn nữa ngày mới được.

      “Em cái gì?”

      “Mang thai.”

      bỗng nhiên cảm thấy chân mềm lại, vội vàng đỡ cửa xe, nghiêm mặt hỏi lại: “Lặp lại lần nữa.”

      “Em mang thai rồi, con người khỏe mạnh kia.” cười nhìn , “Kìm chế chút, ở trong này mềm chân thực mất mặt.”

      “Em có khỏe ? Có đau ? Có thoải mái hay ? Có nghĩ muốn nôn hay ? Trời ạ, em nhanh chút ngồi xuống, tại sao em còn đứng? Mau vào trong xe , đừng phơi nắng! Đáng chết! Bác sĩ! Bác sĩ! mang em bệnh viện! Chúng ta lập tức bệnh viện kiểm tra! Thảm rồi, buổi sáng vì sao em nói sớm, nếu thô lỗ quá làm tổn thương đến đứa làm sao bây giờ? Đáng giận, , em cười cái gì mà cười! Uy, đừng cười…”

      Bị mạnh mẽ kéo vào trong xe, Hiểu Dạ quả thực tức cười. thấy lại hoảng hốt vội vàng lên xe, đạp chân ga liền hướng bệnh viện chạy như bão táp. Dọc theo đường vẫn như quỷ rống quỷ kêu, cười suốt quãng đường tới bệnh viện.

      Trời xanh, mây trắng, cây dừa, gió biển thổi qua, tiếng cười trong trẻo bay lên ở trong khí, lâu tiêu tan...



      ~~~



      Thế là hoàn rồi... Tạm biệt cặp Cảnh Dã và Hiểu Dạ thôi... :)
      vk đại ca thích bài này.

    3. Asa Pham

      Asa Pham New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      11
      bạn ơi cho mình hỏi bạn có thể làm ebook này được ? mình thích bản beta này lắm nên muốn lưu về xem.
      cảm ơn bạn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :