1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mật Mã - Hắc Khiết Minh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5
      Beta : Quảng Hằng



      [​IMG]

      Đáng chết, theo phản ứng nóng bỏng như lửa ngay từ đầu của , hoàn toàn nghĩ tới có kinh nghiệm!

      “Bởi vì tôi muốn.” nhíu mi, có chút buồn rầu, “ rốt cuộc có muốn tiếp tục hay ?”

      ngẩn ngơ, chỉ ngây ngốc phản xạ :”Em sẽ đau.”

      “Theo tôi được biết, chỉ có lần đầu tiên.” trừng mắt nhìn : “Hơn nữa nếu còn kịp rồi, ngại thử làm cho tôi quên mất đau đớn.”

      Trời ạ, này ngay cả ở giường cũng đều muốn sai khiến. Cảnh Dã há hốc mồm, sau đó bật cười, cho đến khi đột nhiên vặn vẹo mông chút, hại thiếu chút nữa kìm nổi, “Ông trời, em đừng lộn xộn.”

      “Chỉ thử chút thôi.” thở hổn hển, nhìn , “Tôi cảm thấy hình như đau như vậy.”

      xong lại thử động thân mình chút. hít một hơi, khàn khàn rên rỉ tiếng, rốt cuộc nhịn được vùi sâu vào trong thân thể mềm mại ngọt ngào của .

      Đau đớn quả nhiên giảm bớt, thở dốc, phối hợp khom lưng nghênh về hướng .

      “Tiểu núi lửa, em khiến tôi muốn chết...” muốn ôn nhu với chút, muốn thả chậm tốc độ, nhưng lại tuyệt phối hợp.

      Hai chân thon dài của quấn quít lấy , ở dưới thân cuồng dã vặn vẹo lắc lư, thẳng đến khi mất khống chế, lần lại lần kịch liệt luật động. Tiến vào chỗ sâu trong u cốc của , cho đến khi lại thét chói tai ra tiếng, cho đến khi thế giới ở trước mắt bùng nổ thành vô số mảnh .

      Vô số những vì sao lóe sáng trong bầu trời đêm, giống như những tia sáng rực rỡ trong mắt lúc này.

      còn tưởng rằng chết...

      Ô Hiểu Dạ nằm ở giường, chậm rãi mở mắt ra, nhìn ánh trăng xa xa mông lung , nhịp tim của đập điên cuồng trong lồng ngực mới vừa rồi, rốt cục chậm rãi chậm lại

      “Em báu vật.”

      hôn , tiếng khàn khàn ở bên tai quanh quẩn, khiến ngực lại là run rẩy trận.

      vẫn ở người , còn tưởng rằng ngủ, nhưng lại có. nhìn hình ảnh hai người nằm ở giường cửa sổ thủy tinh, toàn thân trần trụi, cũng vậy.

      ngăm đen, cường tráng, rắn chắc, bao trùm , tràn ngập , trở thành một phần của , cái loại cảm giác bị nắm giữ này thực đáng sợ, nhưng chờ tiến vào trong thân thể , cái loại cảm giác hoàn toàn khống chế được này lại dọa đến .

      Giống như thân thể này phải của ...

      “Tôi thích vẻ mặt thế này của em.” cắn cắn vành tai của , từ trong cửa sổ thủy tinh đêm đen nhíu mày nhìn , “Em suy nghĩ gì?”

      khuya.” trận tê dại theo vành tai bắt đầu khuếch tán, nhắm mắt lại, nhịn xuống xúc động muốn chạm vào .

      cứng đờ, “Sau đó?”

      cần phải trở về.”

      “Cứt chó!” này thế nhưng phán bị knockout?

      Cảnh Dã thể tin được tuôn ra câu thô tục, lấy tay khởi động chính mình, tức giận chửi ầm lên: “ lần đầu tiên đều sẽ đau, nếu em trước cho tôi biết, tôi thô lỗ như vậy!”

      thình lình xảy ra cơn tức khiến hoảng sợ, kinh ngạc trợn mắt trừng mắt nhìn .

      “Mẹ nó, em đừng tỏ ra tất cả đều là tôi sai, tôi biết nên cùng xử nữ lên giường, tôi rồi em sẽ đau, tôi cũng có bắt buộc em! Nếu em nguyện ý phối hợp chút, đừng xoay đến xoay dưới thân tôi, tôi cũng thô bạo như vậy! Em, con mẹ nó, em cũng đau như vậy! Hơn nữa phải tôi nhắc nhở em, vừa mới chính em cũng hưởng thụ ngất trời, đừng cho tôi em từ đầu tới đuôi tuyệt cảm thấy…! Uy, con mẹ nó, , em cười cái gì?”

      giận trừng mắt nhìn dưới thân, bởi vì mới vừa rồi mặt còn chút thay đổi, thế nhưng khi mắng đến nửa, đột nhiên cười ra tiếng, nhưng lại càng cười càng lớn.

      “Tôi...” thử muốn , lại vẫn là ngừng cười được, chỉ có thể vừa cười vừa lắc đầu, cười đến nước mắt đều chảy ra.

      “Mẹ nó, em trúng tà à?” căm tức trừng mắt .

      Hiểu Dạ vẫn là vừa cười vừa lắc đầu, bị cười như vậy, cơn tức của cũng còn, có cách với , chỉ có thể trừng mắt nhìn cười kia.

      bật cười rất lâu, vất vả mới có biện pháp ngừng cười lau nước mắt nơi khóe mắt, mở miệng : “Thực xin lỗi, phải tôi cố ý...”

      mím môi híp mắt, vẻ mặt lão đại khó chịu, “Đó là như thế nào?”

      “Kỹ thuật của tốt lắm.” cười .

      ngẩn ngơ cả người.

      “Đúng là sẽ đau, nhưng sao.” vươn tay sờ mặt , “ đúng, cảm giác cùng cùng chỗ là đúng. có lỗi tôi vừa mới sai, chỉ sợ tôi lúc trước có kinh nghiệm cùng đàn ông với nhau, cho nên biết nên trước phải khen ngợi chút.”

      tức giận đến mặt đỏ lên,”Tôi cần…”

      “Suỵt, tôi còn chưa xong.” vươn tay ngăn chận môi , sau đó sờ mặt , hôn chút, mỉm cười trấn an tự tôn bị thương của : “Tôi có trách làm đau tôi, tôi biết lần đầu tiên vốn đau. thực ra, tuy rằng cái loại cảm giác khống chế được này có chút làm cho người ta sợ hãi, trừ chuyện đó ra, tôi rất thích.”

      thích…! trừng mắt nhìn, lại ngây dại.

      Hiểu Dạ cười khẽ, phát mình thực thích bộ dạng mờ mịt ngốc này của .

      “Vậy sao em đuổi tôi trở về?” hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại, hồ nghi mở miệng.

      “Tôi cần phải trở về, là vì Tiểu Lam.” mỉm cười, “Trễ như thế, nên để bé ở nhà mình.”

      trừng mắt nhìn , hơn nữa ngày mới lẩm bẩm : “Tiểu thư, chúng ta ở cùng khu nhà trọ, em cảm thấy tôi ngủ tầng năm cùng ngủ tầng bốn đối với tiểu quỷ có cái gì khác biệt sao?”

      “Có.” chọc chọc trong ngực , “Nếu là người giám hộ của Tiểu Lam thì có.”

      lại trừng mắt , cùng mắt to trừng đôi mắt , qua hồi lâu mới tâm cam lòng, tình muốn xoay người rời giường. mới thở ra một hơi, một giây sau lại bị bế bổng lên.

      làm gì thế?” thở ra tiếng, khẽ đẩy vai .

      “Tôi trở về.” bá đạo đem ôm vào phòng tắm, “Nhưng trước tiên em theo giúp tôi tắm rửa.”

      “Tôi cho rằng tình huống tại thích hợp cùng tắm rửa.” mặt đỏ bừng .

      “Vì sao?” nhíu mày hỏi thẳng.

      xấu hổ trừng mắt , sau lúc lâu mới có biện pháp mở miệng : “Sẽ đau.”

      sửng sốt chút, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười khàn khàn quanh quẩn ở trong phòng tắm, quẫn bách trừng mắt nhìn , đột nhiên biết cảm giác lúc trước, nhưng vẫn là nhịn được khẽ đập vai chút.

      “Tiểu thư, yên tâm, tôi biết em còn đau, tôi thực chỉ muốn tắm rửa.” cười ái muội nhấn mạnh, “Giúp, em, tắm, rửa.”

      “Tôi cần!” vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ, lại bởi vì toàn thân trần trụi bị ôm, dám tùy tiện giãy dụa loạn.

      “Yên tâm, đau.” vui vẻ cười ngừng, “Tôi thực ôn nhu.”

      đừng náo loạn…”

      buông , lấy tay thử độ ấm của nước, chưa kịp nghĩ xong, lại bị kéo vào dưới vòi hoa sen, dùng tay phải giữ hai tay của , đem vây ở trong thân hình kiện mỹ trần trụi của . Dòng nước lạnh như băng đổ xuống đầu , khỏi rùng mình cái.

      “Buông.” trừng mắt .

      “Em ngoan chút, đừng xoay đến xoay .” nhíu mày.

      “Nước rất lạnh.” lạnh đến phát run, bất giác buông tha cho giãy dụa.

      “Tôi biết.” vừa lòng nhìn chằm chằm bộ ngực sữa phấn nộn no đủ của , khỏi nhe răng cười, “Lập tức nóng ngay.”

      xong nắm xà phòng liền hướng người xoa, hít một ngụm khí lạnh, muốn lui lại có chỗ lui, đỏ ửng thẳng xuống ngực. Tốt lắm, cái này đừng là lạnh, chỉ kém chút thành hơi nước.

      Mặc kệ kháng nghị như thế nào, vẫn kiên trì giúp xoa xà phòng, động tác tuy rằng như cam đoan mềm , nhưng chờ khi nước chuyển thành ấm áp, nếu phải vẫn đỡ lấy , sớm hòa tan ở bên chân .

      chỉ ôn nhu giúp tắm giặt sạch còn gội đầu, sau mở nước ấm, làm cho căn bản vô lực phản kháng để cho hắn tắm, từ đầu tới đuôi, cũng làm đau , thậm chí thử khiêu khích .

      Người đàn ông này đem thành công chúa để hầu hạ, giúp lau khô thân mình, lau khô tóc dài, đem còn đầu óc choáng váng lại lần nữa ôm trở về giường, còn pha chén sữa nóng cho uống. tận mắt thấy uống xong, mới cúi đầu cho cái hôn.

      “Ngủ ngon.” mỉm cười, dùng đầu lưỡi liếm sữa còn sót lại miệng , mới vừa lòng xoay người rời .

      chỉ ngây ngốc trừng mắt nhìn bóng dáng , cho đến khi biến mất ở cửa phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cho đến khi nghe thấy dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng vang hoạt động, vẫn như cũ chỉ có thể sững sờ.

      Ngoài cửa sổ, trăng treo cao.

      Bóng dừa mờ mịt ở trong bóng đêm theo gió lay động. Ở đằng xa kia, từng ngọn sóng từng đợt mềm vuốt bờ biển.

      Sau lúc lâu, đỏ mặt dùng chăn kéo qua đầu, đem mặt chôn trong ổ chăn, tim đập nhanh nhanh, cả đầu đều là cái tên dưới lầu kia, gã sắc lang kia, người đàn ông kia...

      Ngày hôm sau, mới phát , đây là gặp chuyện may.

      Lần đầu tiên, ngủ sâu như thế, thả lỏng như thế, hơn nữa lại là đêm tràn đầy mộng đẹp.
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      Snow thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6
      Beta: Ha.chi




      [​IMG][​IMG]

      Lời đồn đãi năm đó từng có tiệm cơm cấp năm sao tới mảnh đất này bàn mua đất làm công việc, nhưng địa chủ cảm thấy đây là sản nghiệp tổ tiên để lại mà nguyện bán đất, cho nên liền cự tuyệt tiệm cơm kia.

      Vài năm sau, địa chủ ngoài ý muốn qua đời, hài cốt còn, ba nữ nhi của địa chủ linh đường tranh gia sản, vì có muốn bán đất hay mà vung tay, thậm chí náo lên tòa án, cuối cùng tòa án quyết định đem bình quân chia ra làm ba, mới giải quyết chuyện này.

      lâu, mảnh đất này liền chia ra ba gian quán ăn, có ai biết là bị ba chị em bán, còn là họ mở ra quán ăn của mình, chỉ hiểu ba gian quán ăn này buôn bán thủy chung tốt, nhiều lần đổi chủ.

      Người ở nơi này đều biết chuyện này, cho là tam nữ đại bất hiếu, ở linh đường liền tranh gia sản, làm tổn thương lòng của địa chủ, cho nên quán ăn nơi này mới thủy chung mở đứng lên, liền xưng ba quán ăn này là “Ba chị em bị nguyền rủa.”
      Last edited by a moderator: 15/3/15

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 6

      Beta: Ha.chi


      Trời mới biết ba gian quán ăn này căn bản là thế nào, mở thế nào, ai biết người đàn ông này chỗ nào chọn mở nhà ăn, lại cứ khăng khăng chọn trúng chỗ này…

      “Ôi mẹ nó! Chết tiệt, cậu giở trò quỷ gì?”

      Cửa vừa mở ra, hồi khói trắng xông tới mặt, sặc đến khiến suy nghĩ vừa đứt, nước mắt ròng ròng, lại thấy Cảnh Dã tức miệng mắng to vọt vào.

      “Uy…” sợ gặp chuyện may, vội xoay người lại cùng nói với Tiểu Lam: “Em ở lại chỗ này, chớ vào!”

      xong, lập tức che miệng nín thở theo, trong quán ăn tràn đầy khói trắng, may mắn khu dùng cơm xem ra còn .

      “Chết tiệt!” Cảnh Dã cực kỳ tức giận  hầm hừ.

      Hiểu Dạ nghe tiếng láchqua bàn ghế hướng phòng bếp , trong phòng bếp khói giăng đầy. Mới vừa vào cửa, nhìn thấy lò vọt ngất trời lửa lớn hừng hực, hỏa hoạn dẫn đến khói dầy đặc, khiến cái gì cũng nhìn thấy. lúc này, đôi tay to lớn giơ lên bình dập lửa từ khói trong dầy đặc xông ra, giây kế tiếp, bàn tay kéo chốt an toàn ra chen vào, cầm bình dập lửa liền đem lửa lớn hừng hực dập tắt.

      Phịch tiếng, cửa sau phòng bếp bị người ta đá văng, khói mù từ từ tản , chỉ thấy Cảnh Dã đứng ở đó có người vẫn giơ lên thứ giống món đồ chơi như là bình dập lửa, một vóc người cao lớn hơn hắn xuất hiện, hắn đứng bên cạnh quang quác quang quác gào rống!

      “Cái người ‘Chết tiệt’ này,cậu muốn phóng hỏa đốt nhà a! Con mẹ nó cậu nấu cái quỷ gì? Làm cho cả phòng đều là khói! Cậu nấu đồ mở máy hút khói sao?”

      Làm ơn, những thứ khói này phải máy hút khói hữu dụng thông thường có thể hút. Hiểu Dạ nhịn được lời đến khóe miệng, tiến lên giúp tay mở cửa sổ thông gió, nơi này kề biển gió lớn, cửa sổ vừa mở, chỉ chốc lát sau, khói trong phòng bếp liền bị thổi hết.

      Khói tản ra, mới nhìn người bị Cảnh Dã gọi là “Chết tiệt”  kia.

      Này vừa nhìn nhưng sợ hết hồn, người nọ thân hình khổng lồ, đầu cũng sắp đụng đến trần nhà rồi, cả người giống như ngọn núi. Cảnh Dã có hơn 1 mét 80 mấy, người đàn ông kia so với còn cao lớn hơn, hiển nhiên thân hình cao to coi như có cách hai mét là mấy. Mặc dù ở nước ngoài mấy năm, thường thấy người phương Tây cao lớn, nhưng là khi nhìn người này nhịn được lui bước.

      Bởi vì người nọ chỉ cao còn vô cùng cường tráng, từng cục bắp thịt của giống như tảng đá khi vai cõng cùng cánh tay đội lên. Thân hình kia chỉ sợ so với những người NBA và hiệp khách Eunir còn phải bất ngờ. lúc này mới phát , bình dập lửa tay căn bản phải món đồ chơi, cũng phải là đặc chế, mà là quá khổng lồ, nên bình dập lửa kia trong tay mới có thể giống như món đồ chơi bình thường.

      Mặc dù Cảnh Dã vừa tiến đến liền hướng về phía mắng thẳng, nhưng mặt như đá đục khắc thủy chung chút thay đổi, hơn nữa tiếng nào .

      Trong nháy mắt, có chút lo lắng Cảnh Dã đem Cự Nhân này chọc giận, thế nhưng Cự Nhân tựa hồ tuyệt để ý Cảnh Dã gào thét, chẳng qua là giống như con gấu phát sinh vật kỳ quái chạy vào địa bàn mình.

      “Chết tiệt, cậu nhìn ấy chằm chằm lâu nữa cũng tiếp cận được đâu, tôi cho cậu biết, ấy có chủ!” Đột nhiên phát Lão Đầu Trọc đặt tất cả lực chú ý lên người , Cảnh Dã duỗi tay ra liền đem Hiểu Dạ kéo đến ngực mình, nhướng mày giận trừng trừng nhìn đồng bọn thân thiết, lớn tiếng tuyên cáo chủ quyền của mình.

      Hiểu Dạ nghe được mặt đỏ lên, quay đầu lại trừng , thế nhưng lại quay mặt trở về cười tiếng.

      Đầu trọc Cự Nhân vừa nghe, đối với Cảnh Dã nâng lên lông mày.

      “Đúng, sai.” nhướng mày, mặt đắc ý.

      Lần này nhịn được cho cái khuỷu tay vào bụng.

      “A.” khẽ kêu, nhưng vẫn là để ý tới Hiểu Dạ kháng nghị, tự đại mà cười cười gật đầu, trả lời đồng đảng tiếng động dấu chấm hỏi.

      Giống như là xác định thân phận của , đầu trọc Cự Nhân để ý tới nữa, chẳng qua là để bình dập lửa xuống. Từ phía sau cửa lấy ra cây chổi, trầm mặc quét đồ bỏ . Bởi vì động tác của , Hiểu Dạ lúc này mới đột nhiên phát , tình huống trong phòng bếp quả giống như địa ngục nhân gian.

      trừng mắt nhìn, nhìn vòng quanh mọi nơi, chỉ thấy ở chân chỗ kệ bếp vương vãi toàn vụn rau, nồi chén bị ném ngổn ngang. bếp gas trừ bột màu trắng từ bình dập lửa, còn dính tương, phía cái nồi bị cháy đen, hơn nữa toát ra mùi vị kỳ quái cùng tàn khói, thậm chí nhìn ra bên trong ban đầu rốt cuộc có thứ gì. Về phần máy hút khói bị lửa lớn hừng hực đốt cháy kia, tập dầu plastic sớm bởi vì lửa cao đốt mất hết hơn phân nửa, cái bộ phận sắt thép khác cũng bị cháy đen xì.

      Cả gian phòng bếp, thứ duy nhất có thể nhìn là thứ sáng bóng chỉnh tề đặt thẳng hàng ở tường kia, dao sạch lóe sáng, mỗi cái được mài sắc bén đến tỏa sáng, sắp xếp chỉnh tề. Cũng vì vậy ở trong phòng bếp hỗn loạn dơ bẩn này, có vẻ vô cùng đặc biệt.

      “Có cần gọi cứu hỏa ?” Tiểu Lam từ ngoài cửa ghé đầu vào hô to.

      nghe vậy bật cười, tránh thoát bàn tay Cảnh Dã, muốn giúp tay quét dọn, mới xoay người lại hô: “ cần, vào .”

      Tiểu Lam vừa vào cửa liền tò mò hướng phòng bếp chạy tới, Cảnh Dã vừa giúp tay dọn dẹp, lại vẫn vừa hướng đầu trọc Cự Nhân kia lảm nhảm. Tiểu quỷ lại để ý tới , chẳng qua là quát to tiếng nhào tới người đầu trọc Cự Nhân, “Chú !”

      Khiến Hiểu Dạ kinh ngạc chính là, người giống như tòa núi cao kia, mặt mũi lạnh lùng đầu trọc Cự Nhân những ngại, lại còn tay bế lấy Tiểu Lam lên, để cho bé ngồi vào cái ghế bên , kéo kéo đuôi sam dài, khuôn mặt nguội lạnh còn khẽ nâng lên khóe miệng, hé ra một nụ cười khẽ.

      “Chú lại đem canh hải sản làm cháy khét rồi ah?” Tiểu Lam cười hỏi.

      Đầu trọc Cự Nhân khóe miệng tiếng động cười giương mở thêm một chút, thậm chí lộ ra hàm răng trắng noãn.

      Canh hải sản đặc? Nồi kia là canh hải sản?

      Ô Hiểu Dạ mở rộng con mắt, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ ra chuyện, ra là hai người người đàn ông này căn bản, hoàn toàn, chính xác, tuyệt đối… biết nấu cơm!

      Hiểu Dạ giương mắt mà nhìn nhìn bọn họ, lâu sau mới có biện pháp mở miệng.

      “Các muốn mở quán ăn?”

      “Ừ.”

      “Nhưng là các biết nấu?”

      “Sao lại như vậy.” Cảnh Dã mặt đỏ, hơi thở gấp, bắt đầu khoác lác vô sỉ.

      “Mới là lạ, bọn họ nấu đều ăn được.” Tiểu Lam nhịn được ở bên châm chọc.

      “OK, các nấu, nhưng nấu rất khủng khiếp.” Hiểu Dạ nhìn chằm chằm , nhịn được bật thốt lên: “Sau đó các còn mua ‘Ba chị em bị nguyền rủa’ này?”

      “Ba chị em bị nguyền rủa ?” Cảnh Dã nhướng mày.

      “Chính là chỗ này, ba gian quán ăn này!”

      “Đó, nơi này, Chết tiệt là mua lại sai.” tay chống eo, tay gãi gãi cằm.

      Hiểu Dạ nhìn hai người người đàn ông này, đầu đột nhiên đau đầu.

      Nếu như bọn họ là thuê  cũng có thể trả lại, nhưng theo như lời lúc trước, đầu trọc Cự Nhân kia căn bản là mua lại rồi, hơn nữa tài nấu nướng hai người đàn ông này căn bản là số , đúng là hoài nghi gian phòng “Bia nhà” này có thể ở nơi này chống đỡ bao lâu.

      “Tại sao nơi này được gọi là ‘Ba chị em bị nguyền rủa’ ?” Tiểu Lam tò mò hỏi.

      Dù sao cũng rồi, chỉ có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất khai báo lịch sử chỗ này.

      “Em là mỗi người đến đây mở tiệm đều mở nổi?” Cảnh Dã nhíu mày.

      “Truyền thuyết là như thế đó.”

      “Vậy tại sao còn ngừng có người tới nơi này mở tiệm?” Tiểu Lam hỏi.

      “Bởi vì khu vực nơi này cũng tệ lắm, những người kia tới đây mở tiệm đều là biết chuyện.” Hiểu Dạ hai tay ôm ngực thở dài : “Hơn nữa theo em được biết, vừa bắt đầu còn có người tin tà thuật. Nhưng hai mươi mấy năm sau, tiếng xấu lan xa, tại ngay cả người ngoại địa cũng dám tới đây mở tiệm. Nếu các cho là nơi này khu vực tốt như vậy, tại sao ba gian quán ăn này lại như đống phế tích? Nơi này lâu ai mở cửa hàng gì đó rồi.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6
      Beta: Ha.chi+yunafr
      , Cảnh Dã vẫn còn có phát giác, nhưng cẩn thận suy nghĩ chút hình như là như thế! Ban đầu Lão Đầu Trọc mua nơi này giá tiền xác thực có chút thấp thái quá, chẳng qua vốn tưởng rằng là bởi vì nơi này phải Đại Đô Thị, giá đất liền hơi thấp, nghĩ tới là bởi vì như vậy.

      nhe răng cười tiếng, “Hắc, đầu bóng lưỡng, như vậy, chúng ta mua nơi này đúng là kiếm được.”

      Hiểu Dạ nhất thời sững sờ, “ thế nào?”

      “Rất rẻ .” Cảnh Dã dương dương đắc ý hướng về phía bạn tốt hỏi: “ đầu bóng lưỡng, có đúng hay ?”

      Hiểu Dạ hơi bị bất ngờ, lại thấy vị tên là “ đầu bóng lưỡng ” đtrọc kia, cũng theo miệng liệt liệt, lộ ra nụ cười giống nhau to đắc ý. biết từ đâu lấy được túi rác màu đen đặc biệt lớn, dùng hiệu suất cực cao dọn dẹp phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền đem tất cả đốt trọi hủy hoại gì đó dọn dẹp còn.

      nháy mắt mấy cái, như có điều suy nghĩ nhìn bọn họ, “Cho nên các vẫn là có ý định phải ở chỗ này khai trương buôn bán?”

      “Dĩ nhiên.” Cảnh Dã mắt cũng chớp mà .

      “Dựa vào món canh hải sản cháy đen này sao?” muốn dội nước lạnh vào , nhưng vẫn là nhịn được.

      “Dĩ nhiên…” vừa vừa đến gần , đưa ra hai tay đem lấy ôm đến kệ bếp, cười đến có hảo ý, “ phải!”

      Người đàn ông này mặt cười mờ ám, nổi lên cảnh giới, cũng có đường có thể lui, chỉ có thể nhướng mày hỏi thăm: “ sao?”

      phải.” khẳng định gật đầu cái,  khuôn mặt tươi cười tiếp cận phải gần hơn, “ hiểu biết tài nấu nướng chúng tôi tệ thế nào, cho nên…”

      “Cho nên…?” nháy mắt mấy cái.

      Tiểu Lam nhảy xuống cái ghế, cười tiếp cận tới đây : “Cho nên mọi người chúng ta quyết định muốn giúp đỡ giảm bớt tỉ lệ thất nghiệp.”

      Hiểu Dạ xem chút Tiểu Lam, nhìn lại chút , đầu lập tức xoay kịp, hai giây sau mới tỉnh ngộ tới đây, “Các muốn mời đầu bếp sao?”

      “Đúng!” Đầu trọc Cự Nhân tới kia, như núi bình thường ngăn ở bên trái , thanh trầm thấp khiến sợ hết hồn, khỏi nhìn chằm chằm , ra là người này biết , từ lúc vừa vào cửa đến bây giờ, chưa qua chữ, còn tưởng rằng là câm đấy.

      xem trước mắt này hai lớn một , đột nhiên phát tựa hồ mình bất giác bị mấy người bọn bao vây xung quanh.

      “Chủ ý này tệ, các đăng báo tìm người rồi sao?”

      cần, chúng ta có người dự tuyển.” Cảnh Dã mặt cười càng lớn hơn.

      “Người nào?”

      “Em.”

      Đình… đình… đình…



      Đêm khuya buông xuống, ánh sao đầy trời.

      Mấy chiếc ca-nô dừng ở cảng khẩu, thuyền đèn dầu sáng trưng, cùng Mãn Thiên Tinh Quang chiếu rọi.

      được, được, được… được, … được…”

      chịu nổi ba người kia từ sáng đến tối ép buộc, Ô Hiểu Dạ ra quán ăn, xuyên qua đường lớn, bước lên thảm cỏ công viên, đường tới trong lương đình công viên ven biển, ngoài miệng từ ban ngày đến tối thủy chung vẫn là hai chữ kia… được!

      “Tại sao? Em lại muốn công việc, tại sao được?” Cảnh Dã bước nhanh đuổi theo, từ phía sau ôm lấy , đem cả cái đầu mặt dày mày dạn đặt tại vai mè nheo.

      “Chính là được!” nhìn cảng khẩu phía trước đèn đuốc sáng trưng, vẫn là câu kia.

      nên như vậy chứ sao.” bên tai lầu bầu, “Chẳng lẽ em nhẫn tâm khiến khách phải ăn những món Địa ngục của cái tên đầu bóng lưỡng kia nấu sao?”

      mím môi .

      “Đồ tốt muốn cùng bạn tốt chia sẻ, em nấu cho mình ăn, bằng nấu cho cùng Tiểu Lam ăn. Kia nếu nấu cho cùng Tiểu Lam ăn, dĩ nhiên thể bớt đầu bóng lưỡng, như là thêm đầu bóng lưỡng, người vui bằng mọi người vui, em tới chỗ bọn  làm đầu bếp, lại có thể kiếm tiền, có cái gì tốt, đúng ?” cầm lấy tay đưa tới khóe miệng hôn cái, vẻ mặt cợt nhả, quấn quít ôm chặt lấy tiếp, “Huống chi tài nấu nướng em tốt như vậy, loại kĩ năng tốt này, làm đầu bếp lãng phí.”

      Tài nấu nướng của chẳng qua là hơi ngon chút, nào có như ba hoa chích choè như vậy.

      hưu vượn.” khẽ gắt tiếng, lại rút tay trở về, chỉ phẫn nộ : “Là tài nấu nướng các quá tệ.”

      Nhận thấy được mềm lòng, Cảnh Dã ngừng cố gắng, xoay người đối mặt mình, ôm hông của , giả bộ đáng thương : “Đúng vậy , tài nấu nướng bọn tệ như vậy, em nhẫn tâm để cho bọn cứ ra quân chưa thắng trận chết như vậy sao?”

      Nhìn bộ dáng vô lại của , nhất thời nhịn được, khóe miệng khỏi khẽ nhếch.

      “Nhìn, em cười lên nhìn tốt, từ sáng tới buổi trưa mặt như mẹ kế, cơ thịt cũng sắp cứng thôi.” chống đỡ  trán của , cười sờ sờ mặt của .

      “Nhàm chán.” vuốt ve tay của , rốt cuộc cũng cách nào hướng về phía sưng mặt lên.

      bật cười, ôm vào trong ngực, cằm tựa lên đỉnh đầu của , “Đến đây , chúng ta cùng mở tiệm, nhất định chơi rất vui .”

      ở trong lòng hai mắt nhắm nghiền, trái tim có chút khẽ run, hít sâu cái, khàn giọng mở miệng, “ thể thực được.”

      “Em lo lắng cái tin đồn nguyền rủa đó? biết em là người mê tín như vậy.”

      phải.” căng thẳng, trở về ôm tay của , tự chủ níu chặt áo sơ mi lưng  .

      “Vậy vì cái gì?” dịu dàng hỏi khẽ.

      Bởi vì thể nào dừng lại ở nơi này quá lâu, bởi vì tùy thời ,… bởi vì sợ rằng giây kế tiếp nhất định phải vứt bỏ tất cả, xoay người chạy trốn...

      Trời ạ, nhưng làm sao có thể với ? Làm sao có thể cùng ? cũng rất muốn ở lại , ở lại sống cuộc sống bình thường, nhưng nếu là bị tìm được sao đây? Nếu là bởi vì ở chỗ này mà dính líu bọn làm sao đây?

      Ngực của ấm áp như thế, cứ thế làm cho lòng người an tâm, muốn buông tha chống cự, cứ như vậy thả lỏng. Nhưng là,… có thể ? có thể sao?

      Cảm giác được run rẩy, ánh mắt tối sầm lại, buộc chặt cánh tay, hôn đỉnh đầu của . ổn định nhịp tim, quy luật ở bên tai vang trở lại, giống như thúc giục ngủ bình thường.

      Bình tĩnh, bình tĩnh, bình        tĩnh…

      Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ…

      biết đây chỉ là ảo tưởng của , cho nên mới phải đem quan tâm của thành trấn an, nhưng coi như là giả cũng tốt, ảo tưởng cũng tốt. Cứ như vậy một lần thôi, chỉ cần cứ như vậy một lần thôi, để cho giả trang chính mình là người bình thường  thôi…

      Lại , chỉ là công việc mà thôi, cũng phải cho là cam kết gì, nếu như ngày kia nhất định rời , bọn họ nhiều lắm là lần nữa đăng báo tìm người…

      Huống chi, có lẽ lần này thành công trốn ra, hơn mấy tháng ai phát , phải sao?

      Hoặc giả bọn họ bỏ cuộc rồi rồi tại sao thể theo đuổi cuộc sống mình muốn?

      “Em. . . . . .”

      “Ừ?”

      “Em bảo đảm nhất định ăn ngon.”

      Cảnh Dã khẽ động tới khóe miệng, nhếch miệng cười tiếng, “ sao, tệ hơn nữa cũng so với cùng tên đầu bóng lưỡng này nấu ăn cũng tốt hơn nhiều.”

      Cũng đúng! buồn cười, lại khó nén lo lắng trong lòng.

      “Hắc, nhìn kìa.” chợt giọng gọi . mở mắt, chỉ thấy chỉ vào gốc cây dong cách đó xa.

      thảm cỏ.” giảm thấp thanh , giọng .

      “A.” nhìn thấy, khỏi thở ra.

      Ban đêm thảm cỏ lên, chút ánh sao hoàng lục sắc huỳnh quang bay múa, sau đó chỉ chốc lát sau, điểm huỳnh quang khác gia nhập. Sau đó lại điểm huỳnh quang, lát lên, lát sau lại xuyên qua ở giữa bụi cỏ.

      “Đom đóm?” hỏi khẽ.

      “Ừ.” gật đầu.

      là đẹp.” mê mẩn nhìn mấy ánh sáng huỳnh quang màu lục lóe lên kia, “Em từ rất lâu có thấy.”

      cho là em là người ở đây.”

      “Em rời khỏi hơn nhiều năm rồi.” nghe nhịp tim ổn định, nhìn những con đom đóm kia bay bay ngừng, giọng có chút khàn khàn, “Rất nhiều rất nhiều năm rồi…”

      có hỏi nhiều hơn nữa, chẳng qua là ôm hông của , theo nhìn chút ít ánh sáng le lói kia, cho đến sắc huỳnh quang màu lục kia bay xa, biến mất giữa bụi cỏ, mới nắm tay của , trở lại trong nhà.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7
      Edit : Quảng Hằng


      Bắt đầu từ ngày đó, hầu như mỗi ngày sống cùng bọn họ, lớn kia, chỉ dính sát lấy nhau 24/24.

      Buổi sáng, mình đến nhà ăn. Buổi tối, và Cảnh Dã, Tiểu Lam cùng nhau trở về. Tuy rằng Tiểu Lam biết và Cảnh Dã ở chung, nhưng hề có chút ý định phản đối, ngược lại càng quý quấn quýt lấy .

      Cảnh Dã từng muốn đến lầu dưới ở, cự tuyệt, cũng thêm, nhưng hàng đêm đều chạy đến ở cùng . Bởi vì còn dư gian phòng khác, cho nên có khi thậm chí ngay cả Tiểu Lam cũng lên ngủ ở nơi này.

      từng kháng nghị qua, lớn kia lại mắt điếc tai ngơ, vẫn như trước. Đến mấy ngày gần đây, bọn họ lại ăn ở nhà , ngủ ở nhà ,coi nhà như nhà mình. Đối với hai người này có biện pháp, cũng chỉ có thể để bọn họ tùy ý.

      Về phần Hải Dương, trải qua mấy ngày ở chung, phát tuy có cái đầu to, nhưng quá lỗ mãng, nhưng có điểm nào đó khá quỷ dị mà thôi.

      Nhưng mọi người có cổ quái, cho nên cũng để ý, cảm giác áp bách khi mới gặp , giống như vô hình mà biến mất.

      Hải Dương họ Đồ, ta ở tại quán ăn kia, ngay từ đầu khi biết, còn sửng sốt chút. Dù sao người này phải cao lớn bình thường, làm sao có thể ở trong quán ăn đó ?

      Sau đó mới hiểu được, dãy nhà ăn này bởi vì chỉ dùng gỗ thô tạo thành, cho nên tương đối vững chắc, mà mỗi gian có độ cao gần ba mét. Bên trong ngoài mấy cây cột trụ có thêm những gian nào khác, cũng trang trí rườm rà, cho nên toàn bộ gian rất rộng , Hải Dương ở bên trong sinh hoạt tự nhiên, chút trở ngại.

      Mấy căn phòng ở chổ này giống như được xây dựng dành riêng cho ta

      trở về, từ lúc biết Hải Dương đến bây giờ, đúng là thấy được ta qua mấy câu, nếu phải ta có cái đầu to bóng, Cảnh Dã vừa gặp ta là hô to ‘gã đầu trọc’ đúng là hoài nghi ta phải là dạng người có mộng ở bờ biển mở nhà ăn, người bạn thân mà Cảnh Dã thường hay nhắc đến.

      Nhìn người đàn ông cao to kia thoải mái tự nhiên khiêng bàn gỗ lớn dài ra ngoài cho Cảnh Dã tu sửa, khỏi lại liếc mắt về hướng bình hoa phòng bếp . Bình hoa này cách vài ngày đổi lần, Cảnh Dã có tâm tư này, đó là Hải Dương làm. Nhìn dáng vóc cao to của ta, rất khó tưởng tượng ta có tâm tư như vậy.

      Xem ra, đời này quả nhiên là loại người nào cũng có.

      Lại ngày trôi qua, công việc chuẩn bị cho “Quán bia Màu lam” cũng sắp hoàn thành. Trong phòng trang hoàng tất cả đều là do hai người đàn ông mình ôm lấy mọi việc, Hải Dương từ bờ biển đưa đến những mảnh gỗ bài trí ở trong cửa hàng, hơn nữa sửa sang lại phòng ốc sau nhà. Cảnh Dã đem những khối gỗ hỏng sơn phết thêm lần nữa, đồ dùng phòng bếp do phụ trách mua và bảo quản, sàn nhà ăn cùng bàn toàn bộ do Tiểu Lam cọ rửa.

      “ Chị Hiểu Dạ, chị thích đại tinh tinh kia sao!”

      cắt khoai tây, chuẩn bị nấu cơm Hiểu Dạ sửng sốt, giật mình đến mức thiếu chút nữa cắt vào ngón tay, ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Phong Thanh Lam biết khi nào bước đến bên cạnh bàn, chần chừ lúc lâu vẫn thể nào đáp được Cảnh Dã cùng Hải Dương đều ở ngoài phòng làm việc, trong phòng chỉ có các cách bàn gỗ trợn mắt nhìn nhau.

      “Sao? Chị thích chú ấy à?”

      “Khụ… Ừm.” Hiểu Dạ đằng hắng tiếng, có chút được tự nhiên hỏi: “ Sao em lại hỏi như vậy?”

      “Bởi vì chú ấy vừa hung hăng lại vừa thô lỗ, chuyện lại cực kì lớn tiếng.” Tiểu Lam chút cũng đều hiểu, trăm tư thể giải hỏi: “Vì sao chị thích ông ta nha?”

      Thích? đúng là nghĩ tới vấn đề này, nhưng thể bắt với bé này rằng thích thân thể của ta chứ ?

      Hiểu Dạ tự giác nhìn về phía Cảnh Dã ngoài cửa sổ làm thợ mộc, ta ở trần, vừa cùng Hải Dương chuyện, vừa sửa chữa bàn gỗ. Ngoài cửa sổ là khoảng mây trời xanh ngắt, ta làm việc bên dưới ánh mặt trời, chỉ chốc lát sau liền mồ hôi nóng đầy người, ta lại như quen với cái nóng đổ lửa như lửa địa ngục này

      Ánh mặt trời chiếu xuống mồ hôi người tỏa sáng lấp lánh, từng lớp da tấm lưng trần rắn rỏi kia như có sức sống riêng mỗi khi ta dùng sức. Hải Dương cầm ly bia cho , đón lấy, ngửa đầu uống ngụm, Hải Dương mở miệng biết cái gì, Cảnh Dã vừa nghe, ngửa đầu bật cười vui vẻ. Khuôn mặt tươi cười sáng sủa của tỏa sáng dưới ánh mặt trời, khiến tim đột nhiên đập nhanh hơn.

      Thích ?

      Có lẽ.

      “ Chị Hiểu Dạ?”

      “Hửm?” nghe tiếng nhìn lại, mới phát mình lại nhìn đến thất thần, mặt khỏi đỏ đỏ lên.

      “Như thế nào?” Tiểu Lam hai tay chống cằm, mở đôi mắt tròn to, bám riết tha tiếp tục truy vấn.

      “Chị...” cố nén xấu hổ, khụ tiếng rồi : “ ấy vẫn có ưu điểm riêng.”

      “Ưu điểm gì?” Tiểu Lam bĩu môi : “Đại tinh tinh đó khi còn trẻ đúng là có đẹp trai chút, nhưng giờ chú ấy ba mươi, vừa già lại vừa tự đại, làm gì có ưu điểm chứ?”

      “Thí dụ như đối với người khác rất tốt.” Hiểu Dạ nén cười, giúp Cảnh Dã, “Còn rất giữ lời hứa nữa.”

      “Sao chị biết chú ấy giữ lời hứa chứ?” Tiểu Lam lẩm bẩm.

      “Nếu ta phải người tốt, chỉ dựa vào tính tình vừa nóng nảy vừa ngang ngạnh của em, lại còn vừa đánh vừa đá ta, nếu là người khác biết đánh em mấy lần rồi, nhưng ta nhiều lắm là chỉ mắng em vài câu mà thôi.” lên chóp mũi của Tiểu Lam, cười : “Về phần giữ lời hứa, tuy rằng ta có hứa với mẹ em là chăm sóc cho em, nhưng việc này vốn là chết đối chứng, ta có thể đưa em đến nhi viện hoặc gởi gia đình khác nuôi. ta là người đàn ông, kết hôn lại có đứa , sao hiểu được cách nuôi nấng đứa trẻ như thế nào ? Nếu ta thực buông tay mặc kệ, cũng có ai trách ta, nhưng ta lại vẫn là mang em theo bên cạnh, phải sao?”

      như vậy, hình như cũng có chút đúng. Phong Thanh Lam nhíu mày, ngẫm nghĩ, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông cao to như khỉ đột ở bên ngoài, rồi lại nhìn Ô Hiểu Dạ trước mắt, lộ ra dáng vẻ như vừa  chợt hiểu, “Hóa ra chị thích chú ấy rồi, em còn nghĩ chú Cảnh đó là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga chứ.”

      Mặt đỏ lên, nhướng mày hỏi lại: “ ta là cóc, vậy em theo ta là gì đây? Ếch nhỏ? Hay là nòng nọc nhỉ?”

      đúng đâu, em cũng đâu phải chú ấy sinh.” Phong Thanh Lam nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, vênh váo tự đắc :

      “Chú ấy là cóc, nhưng mà mẹ em là thiên nga, cho nên em như thế nào cũng coi như là chú thiên nga , hiểu chưa?”

      Hiểu Dạ thấy bộ dáng đó của con bé, nhịn được bật cười

      “Này, em đó, mẹ em trước kia là đại mỹ nhân, mặc dù có con riêng, nhưng vẫn có rất nhiều người theo đuổi. Chỉ là mẹ muốn tái giá, cho nên mới mỗi lần đều lấy chú ấy làm tấm mộc.” đến chỗ này, có chút phẫn nộ ngồi xuống, lần nữa chống cằm, nhìn trần nhà : “Có lần, người đàn ông kia theo đuổi mẹ quá mức, vừa đúng lúc chú Cảnh trở về nghỉ ngơi, mẹ kêu chú ấy đến, vì lừa người đàn ông kia, còn hối lộ em gọi chú ấy là ba ba nữa.”

      Tiểu Lam xong bật cười, vừa cười vừa : “Ai biết chú Cảnh chỉ trở về mình, còn dẫn theo chú Hải Dương, hai người bọn họ vừa vào cửa, được mấy câu, tên kia liền sợ tới mức chạy trối chết.”

      Hiểu Dạ có thể tưởng tượng được bộ dáng cực kì hoảng sợ của người đàn ông kia vì muốn đuổi theo mỹ nữ khi nhìn thấy dã nhân Cảnh Dã cùng Hải Dương, bất giác cũng bật cười. Tiểu Lam cười khanh khách hồi, bao lâu tiếng cười dừng lại, biểu tình trở nên có chút đơn. Biết con bé lại nhớ tới người mẹ đã mất, Hiểu Dạ nắm bàn tay bé của nó, mở miệng dời lực chú ý của nó, “Trước kia Cảnh Dã cùng Hải Dương thường đến thăm em và mẹ sao?”

      Tiểu Lam lắc đầu, “Cũng ít lắm ạ, bọn  khi ở chơi được vài ngày, cũng có khi ở được lâu lâu tý.”

      Trở về? năm hai ngày? Hiểu Dạ hơi hơi sửng sốt, “Bọn họ làm nghề gì?”

      “Em cũng lắm, hình như là ở làm việc nước ngoài. Có thời gian em hy vọng mẹ gả cho chú Hải Dương, nhưng bọn họ cũng có ý đó, mà em còn giúp đỡ tạo điều kiện vài lần, kết quả mỗi lần cũng có chuyện gì cả.” bé bĩu môi lẩm bẩm.

      Quỷ linh tinh này. Hiểu Dạ nghe xong khỏi cười, vỗ vỗ đầu của bé, “Loại chuyện này miễn cưỡng được.”

      “Bây giờ em biết rồi.” Tiểu Lam nhăn mặt nhăn mũi, sau đó quay đầu nhìn , bỗng nhiên nhếch miệng cười, “Chẳng qua lần này giống, chị thích chú Cảnh, đúng ?”

      “Em đó, bé tinh quái,” Hiểu Dạ đỏ mặt, muốn trừng mắt liếc nhưng nhìn biểu tình vô tội đó của bé lại bật cười, chỉ có thể vừa buồn cười lại bất đắc dĩ : “Tiểu Lam, em đừng bậy, chị , loại chuyện như cảm tình này rất khó , thích nhất định thương, đương cũng nhất định kết hôn, ai cũng biết được ngày mai sẽ như thế nào, chỉ có thể để cho nó thuận theo tự nhiên, em hiểu ?”

      hiểu.” Tiểu Lam bĩu môi .

      Hiểu Dạ cười cười, ném khoai tây cho bé, “ hiểu cũng sao, chờ em khi hiểu. Sắp trưa rồi, giúp chị , thái mỏng ra, chị vào xem nước có .”

      “Trưa nay ăn gì thế ạ?” Tiểu Lam duỗi tay ra, gọn gàng đón lấy.

      “Gà xé với cơm.”

      Tiểu Lam hoan hô tiếng, đứng lên thăm dò cất cao giọng : “ Chị Hiểu Dạ, của em cho nhạt chút nha!”

      “Biết rồi.”

      Hiểu Dạ cũng quay đầu lại cười trả lời, khoát tay với bé, liền bước về phòng bếp, nhưng khi bước vào phòng bếp nụ cười mặt lại chậm rãi biến mất. vốn muốn hỏi nhiều ít chuyện về Cảnh Dã, lại làm cho Tiểu Lam chú ý quá nhiều.

      thân người đàn ông kia có nhiều vết sẹo to , vết thương mới cũ đều có, có lúc từng bật thốt lên hỏi, nhưng chỉ là thuận miệng là bị thương bởi công việc trước kia, nhưng loại công việc gì có thể tạo thành nhiều vết sẹo như vậy? vì những vế thương mà từng chịu cảm thấy đau lòng, cũng càng ngày càng muốn biết về chuyện của , nhưng dám hỏi nhiều, sợ sẽ hỏi lại quá khứ của .

      tự với chính mình rằng cần quan tâm , lại luôn thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.

      Thích ? Tim của run lên, hy vọng chỉ là thích tốt rồi. tại, đủ sức để rơi vào tình cảm sâu đậm…..

      vk đại ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :