1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mật Mã - Hắc Khiết Minh

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3
      Beta:vân

      [​IMG]

      “Em trốn tôi?”

      có.”

      “Em trốn tôi.”

      “Tôi có.”

      “Em chính là trốn tôi.” khuôn mặt tươi tắn cười hì hì nhấn mạnh.

      buồn bực, dừng lại giữa trung tâm mua sắm, quay đầu lại trừng . “Tôi với có chính là có! Phải vài lần nghe mới hiểu được hả?”

      “Nếu có, vậy em vì cái gì ngày hôm qua ở chợ vừa thấy tôi bỏ chạy?”

      “Tôi thấy .” mặt thanh tú ửng đỏ, lắc đầu, sau khi vội vàng bỏ lại câu phủ nhận này, tiếp tục đẩy xe hàng về phía trước.

      thấy được mới là lạ.

      chọn mi, buồn cười đuổi theo , bên thuận tay cầm lấy ít hộp đồ xe hàng của , bên thần sắc tự nhiên : “Phải ? Hôm trước ở nội thành, hôm kia ở chợ em cũng nhìn thấy tôi?”

      “Đúng .” mặt đỏ, hơi thở gấp : “Tôi thấy.”

      “Nguyên lai là như vậy.” gỉ bộ bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, đưa tay cầm chai nước tương lên nghiên cứu, miệng lại : “Em trốn tôi, vậy chúng ta khi nào tiếp tục?”

      “Tiếp tục?” đột nhiên dừng lại cước bộ, quay lại trừng lớn mắt, vẻ mặt hốt hoảng: “Tiếp tục cái gì?”.

      “Đương nhiên là chuyện bị bỏ dở ngày hôm đó.” nhe răng cười, đem chai nước tương bỏ vào trong xe hàng, mắt nhìn sau đó lại duỗi tay cầm lấy mấy bao xốp bên trong xe hàng của .

      “Buổi tối ngày hôm đó có chuyện gì bị bỏ dở!” bối rối đỏ mặt trách mắng, lại xoay người , thấy cầm bịch rong biển to bỏ vào, nhịn được bước nhanh hơn, nghĩ làm cho bỏ vào. “Uy! có xe hàng sao? cần đem đồ vật này nọ bỏ vào xe của tôi.”

      “Tôi sợ em lại trốn, chưa kịp lấy xe hàng, đừng nhen vậy chứ.” tay dài chân dài, vẫn là dễ dàng đem đồ vật này nọ bỏ vào trong xe hàng của , thông minh đem đề tài cũ lại tiếp tục, “Buổi tối ngày hôm đó đương nhiên có chuyện bị bỏ dở.”

      Trừng mắt nhìn trong xe ngày càng chất nhiều đồ vật linh tinh của , lửa giận ngày càng cháy lớn, cố bỏ qua , muốn cùng tiếp tục thảo luận cái đề tài kia, chỉ khép miệng lại, cố gắng đối với làm như thấy, bên tốc độ mua sắm nhanh hơn, hận thể ngay lập tức mua xong hàng hóa rồi rời .

      Ai biết tên kia cũng chịu buông tha cho, dường như chỉ muốn đẩy xe chạy , cả người thậm chí thở hổn hển. bộ dáng thoải mái tự tại, hơn nữa mở miệng ra là lại câu: “Oa, em mua hàng luôn luôn nhanh và chính xác như vậy sao?”

      Đừng để ý đến ! Đừng để ý đến ! Đừng để ý đến ! Đừng để ý đến !

      “Hắc, tôi cũng rất thích ăn nui, em tính nấu nó sao?”

      thiếu chút nữa đem mấy bao nui bỏ lại về giá, sau đó ở phần ngàn của giây quyết định nên vì dã nhân đáng giận này mà bỏ lại đồ ăn thích. Còn lại giấy vệ sinh, nước rửa chén, sốt cà chua, sữa đặc cùng thuốc sát trùng nữa.

      Đúng, thuốc sát trùng! Có lẽ có thể để cái tên siêu cấp lớn theo đuôi phía đằng sau kia thử nghiệm. Nghĩ đến đây, tâm tình ngay lập tức cải thiện rất nhiều, lập tức đem xe mua sắm quay góc chín mươi độ, hỏa tốc nhằm phía khu đồ dùng gia đình mà .

      “Em muốn mua dầu gội đầu sao? Tôi thích em dùng loại mùi này” Người nào đó chỉ vào nhãn hiệu dầu gội.

      mở miệng, quay đầu, cố gắng về phía trước.

      “Thân ái, em ít nhất cũng phỉa cho tôi biết, vì cái gì chúng ta thể tiếp tục?”

      “Bởi vì đó là sai lầm!” rốt cục nhịn được dừng lại đối rít gào.

      Trời ạ, tại sao chịu buông tha cho ?

      tức giận trừng mắt , quả thể tin được việc cũng trôi qua được tuần rồi, vậy mà người đàn ông này thế nhưng vẫn bám lấy khơi lại chuyện tình trong lúc nhất thời sai lầm.

      “Tôi nghĩ đó là sai lầm, tôi cũng cảm nhận được em cho đó là sai lầm, cảm giác hết sức chân .” lộ ra răng nanh trắng tinh, mặt tràn đầy tươi cười tới gần , “Tôi biết em cũng muốn, buổi tối ngày hôm đó nhiệt tình phản ứng của em đều có thể đem phát điện.”

      Ông trời! Nơi này là cửa hàng lớn nha! Dã nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? muốn làm cái radio microphone luôn sao?

      “Tôi biết phản ứng của tôi, cần phải ồn ào.” nháy mắt đỏ mặt, xấu hổ vội nhìn hai bên xem xét những người khác, lại nhất thời thể bắt bẻ được , bị làm cho liên tục lui về phía sau, thẳng cho đến khi lui tới giá hàng, còn chỗ để lùi, khỏi vội vã trừng mắt , “Ông trời, tôi thậm chí biết tên của .”

      “Cảnh Dã.” hai tay để ở giá hàng, đem vây lại, cúi đầu nhìn nở ra nụ cười vô lại, “Tôi gọi là Cảnh Dã. Được rồi, em tại biết.”

      Nhìn bộ dạng như muốn , “OK, tại còn vấn đề gì, chúng ta khi nào lên giường?” Nhìn bộ dạng dó, vừa xấu hổ, vừa muốn nhấc chân đá .

      “Ông trời, trong đầu của ngươi trừ bỏ ý niệm tình dục ngoài ra còn cái khác sao?”

      thoáng nhìn về phía trước, suy nghĩ hai giây, sau đó cúi đầu nhìn , khóe môi nhếch lên, ngắn gọn : “ tại có.”

      xong, cúi đầu hôn .

      quả thể tin được!

      Càng làm thể tin được chính là tại lúc này thế nhưng ý thức của lại ngăn cản, tế bào toàn thân của lại bắt đầu khoái hoạt, giống như những người nguyên thủy kích động vây quanh lửa trại vui vẻ khiêu vũ.

      Đáng giận! Thế này quá…

      “Nhìn xem, cảm giác luôn đúng.” rời khỏi môi của , để môi trán của khàn giọng cười.

      trừng mắt , nhưng chỉ có thể hai mắt mê man nhìn .

      Thấy vẻ mặt mờ mịt, khuôn mặt luôn luôn tái nhợt bây giờ lại đỏ ửng, nhịn được lại hôn trụ cánh môi non mềm của . Lần này dường như phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể dừng lại được, bất quá khi ngẩng đầu lại tiếp tục kề sát.

      “Hắc, thân ái, tôi rất muốn tiếp tục.” lộ ra tươi cười đắc ý, đem tay đặt cổ bỏ xuống, giọng nhắc nhở, “Bất quá nơi này được, tôi sợ sau khi em tỉnh lại … làm thịt tôi.”

      Thùng thình!...

      dùng sức đá cước xuống ống chân sau của , hàng xóm thân ái của nổi giận đùng đùng bỏ lại xe tạp hóa bước .

      Shit, cước này của đúng là mạnh.

      Nhìn thấy thân ảnh của xa, tuy rằng Cảnh Dã ôm chân đau đến nhe răng trợn mắt, bên lại bất nhã thô tục mắng, nhưng mặt cũng nhịn được ý cười.

      Đáng chết, càng ngày càng thích này.

      Khi mới biết , chỉ cảm thấy bộ dạng thanh tú, thân hình gầy gò giống như chỉ cần ngọn gió thổi bị bay . Nhưng biểu tình lạnh lùng cùng lời trào phúng của dường như lại khiến bụng đầy hỏa.

      Hắc, ai biết lầm lỡ, lại phát băng sơn ở bên cạnh này, bên dưới lại che dấu tòa hỏa sơn siêu lớn.

      cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có phản ứng nhiệt liệt như thế giống , chưa bao giờ nếm cảm giác thú vị như thế. Tuy rằng, từng hoài nghi có phải là do lâu lắm rồi mình chưa đụng đến , nhưng trải qua nụ hôn vừa nãy, làm cho xác trăm phần trăm buổi tối ngày hôm đó phải do ảo tưởng ra.

      Nghĩ đến đây Cảnh Dã nhếch miệng cười, tâm tình vui sướng, bên huýt sáo, bên đẩy xe hàng đến quầy tính tiền.

      Đình! Đình! Đình!

      Ối chao! Ối chao! Ối chao!

      Đáng giận, đáng giận, đáng giận, đáng giận,...

      Cầm dao phay, Ô Hiểu Dạ liều mạng ở thớt gỗ băm tỏi.

      Ối chao, ối chao, ối chao...

      Đánh chết, đáng chết, đáng chết...

      Băm tỏi xong, mảy may thương tiếc đem rau ra, đứng lên tiếp tục hung hăng băm chúng nó.

      Ối chao, ối chao, ối chao, ối chao...

      Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc,ngu ngốc...

      Thái xong rau củ, từ ngăn thấp nhất tủ lạnh lấy ra thức ăn Triều Tiên, sau khi thái xong rau, nhanh chóng trộn xong cà rốt, hẹ, nấm mèo cùng với thịt, rồi đưa chúng bỏ vào trong hai cái bát bên trong nồi inox, bỏ thêm dầu vừng, muối ăn, cùng tỏi giã vào quấy đều, phân ra mùi vị đồ ăn Triều Tiên và món thịt trộn rau hẹ.

      Đợi sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu món thịt trộn, bụng cơn tức mới tiêu hóa xong, hết giận, cũng lâm vào uể oải,

      Sao chuyện lại biến thành cái dạng này? dám tin cứ mỗi lần hôn , lại lâm vào tình trạng choáng váng.

      Đem bột mì vung lên bàn ăn sạch , lại đem da bánh sủi cảo ra, vạn phần vô lực ngồi ở bên ghế, có tâm tình tiếp tục đem bánh sủi cảo gói lại, chỉ có thể trừng mắt ngẩn người nhìn bàn nguyên liệu.

      Ok! thừa nhận tên kia dáng người rất tốt, bộ dạng tuy rằng phải rất suất, còn tính cách cũng được, nhưng là… nhưng là... lại, cũng mới biết được vài ngày a! tin chính mình thế nhưng lại quá nông cạn trông mặt mà bắt hình dong, cũng tin tưởng loại chuyện quỷ quái ‘nhất kiến chung tình’, trải qua tình huống trước mắt cùng có khả năng chuyện đương.

      uể oải đưa tay dừng lại bên mắt, rên rỉ ra tiếng, giây tiếp theo, cái ý niệm trong đầu đột nhiên lên.

      Ông trời!!! phải năm đó bị thực nghiệm có tác dụng phụ ?

      Ý niệm này trong đầu chợt lóe rồi biến mất, nó làm cho nghĩ ngợi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn bức tường, sắc mặt lập tức trắng xanh. thể nào? thảm như vậy ? mấy ngày qua cũng phải chưa từng thấy qua người đàn ông!

      Đúng vậy, đúng vậy… nhưng là người đàn ông lại hôn .

      Trời ạ, là chỉ có tên kia hôn mới khiến bị choáng váng, hay là tất cả người đàn ông đều vậy? Loại chuyện khủng bố này có thể làm cho sắc mặt trận đen trận trắng, chỉ cần nghĩ tới là đau đầu muốn chết.

      Nếu như vậy phải làm sao bây giờ? Phải làm như thế nào mới xác định được? Chẳng lẽ phải ra đường lớn tùy tiện túm lấy người đàn ông làm thí nghiệm hôn môi sao?

      Chuông cửa vang lên thanh dễ nghe, đột nhiên bừng tỉnh, xác định được dã nhân kia tuyệt đối hiểu thế nào là bấm chuông nên căn bản lo lắng mà ra mở cửa, nếu là tiếng chuông vang lên, người bên ngoài xác định phải .

      Tuy rằng biết người bên ngoài là ai, nhưng rất mừng vì có thể đem toàn bộ những ý niệm trong đầu làm đau đầu này đem đẩy sang bên, vội vàng đứng dậy mở cửa.

      “Hi”. Phong Thanh Lam mặc áo T-shirt cùng quần đùi đứng ở trước cửa nhìn , trong tay cầm theo túi hàng to, “Đại tinh tinh túi này là chị để quên ở trong chợ, chú muốn em mang lên cho chị.”

      Đại tinh tinh? Hiểu Dạ vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười, danh hiệu này rất hợp với .

      Nhìn thấy tay cầm túi hàng, chọn mi, tên này vẫn còn có lương tâm, lúc nãy tức giận bỏ , vốn nghĩ ngày mai lại quay lại mua lần nữa.

      “Cảm ơn, bao nhiêu tiền?” mở cửa ra, đưa tay tiếp nhận túi hàng, lấy ra ví da hỏi để trả tiền.

      cần, chú tính, dù sao cũng bao nhiêu tiền,” bé bĩu môi .

      Hiểu Dạ nghe vậy khỏi nhíu mi, biết tên kia cố ý, muốn mắc nợ tiền bạc với tên kia. nghĩ khó xử bé này, tiếp tục kiên trì, quyết định hôm nào đem tiền nhét vào trong phong bì, đút vào bên trong cửa nhà .

      “Cái kia… Chị có vấn đề gì có thể đến hỏi chị.” có chút chắc chắn mở miệng.

      Thấy bé thần sắc cứng ngắc được tự nhiên, Hiểu Dạ biết bé sợ mình cự tuyệt.

      “Vào .” cầm theo đồ đạc này nọ xoay người, “Chị làm bánh sủi cảo.”

      trở lại nhà ăn dẫn theo bé kia ngồi xuống.

      “Ngồi.” Hiểu Dạ nhìn hỏi: “Chị có thể gọi em là Tiểu Lam ?”

      “Ân.” bé ngồi xuống đối diện, tò mò nhìn nguyên liệu bàn ăn.

      “Làm sao vậy? Em còn đau sao?” Tính toán thời gian hẳn nguyệt của bé này hẳn hết rồi.

      Sợ xấu hổ, Hiểu Dạ bên vừa gói sủi cảo, vừa mở miệng hỏi như chuyện phiếm. bé lắc đầu, nhìn gói sủi cảo, sau lúc lâu, mới giọng :

      “Cái kia… Băng vệ sinh của em sớm dùng hết rồi, em vốn nghĩ chính mình tự mua, nhưng là em vừa mới chuyển đến, biết mua ở đâu, em sợ lần sau đủ, chị cũng thể… theo giúp em mua?”

      Hiểu Dạ trừng mắt nhìn, nghĩ tới chuyện này, cũng khó trách bé này tìm đến , mà phải trực tiếp với dã nhân kia.

      “Được, thành vấn đề.” mỉm cười, “Buổi chiều em có việc ? Nếu có việc gì, chúng ta đến nội thành , em có thể cần mua thêm thứ gì đó.”

      Tiểu Lam nghe vậy nhàng thở ra, ban đầu hai tay nắm chặt bây giờ cũng nới lỏng ra, bé quan sát bộ dáng tươi cười của trước mặt, tự giác lại rụt rè tươi cười, “Ách… Cảm ơn.”

      cần khách khí, có gì.” Hiểu Dạ đem năm cái bánh sủi cảo được gói sắp xếp lại trật tự. Nhìn bé, nghĩ nhiều, liền mở miệng hỏi: “Em ăn cơm chưa? Muốn hay cùng chị gói bánh sủi cảo?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, bị chính mình làm hoảng sợ, biết chính mình nên dây dưa nhiều với người khác. Nhưng quật cường lại yếu ớt này làm cho cảm thấy đau lòng, có biện pháp để mặc kệ.

      “Em… …”

      bé tuy rằng lắc đầu, nhưng trong mắt nén khỏi kinh hỉ cùng khát vọng làm cho lòng quyết định. Mặc dù tình sau này như thế nào, cho dù ngày mai phải rời , cũng muốn đối với bé này tốt chút. Huống chi, ở đây được vài tháng nhưng cũng chưa có tình gì xảy ra, có lẽ… Lúc này đây có thể yên ổn.

      Tuy rằng biết hy vọng kia là xa vời, nhưng vẫn nhịn được ở sâu trong nội tâm nhen nhóm ngọn lửa hy vọng .

      Nhìn bé, lộ ra mỉm cười, “ sao, chị dạy em, rất đơn giản, đến đây.”

      Sĩ đình sĩ.

      “Nơi này cách nội thành rất gần, theo đại lộ này qua cầu, sau đó là trung tâm chợ, về sau em có thể tự mình xe đạp đến.” Lái xe chở Phong Thanh Lam đến khu trung tâm chợ, Hiểu Dạ bên chỉ đường cho .

      “Em có xe đạp, em .”

      “Em xe đạp” Hiểu Dạ kinh ngạc nhìn cái.

      .” bé lắc đầu, “Em trước kia ở Đài Bắc, nơi ấy có dạy lái xe, mẹ em cũng yên tâm cho em ra ngoài học lái xe.”

      “Vậy em học như thế nào?”

      “Mẹ chở em, nếu mẹ rảnh, em liền tự mình bắt xe bus .”

      “Chúng ta nơi này có xe vận tải, xe bus cũng có rất ít chuyến, tuy rằng sau này trường học của em rất gần, bộ là có thể tới, nhưng nếu xe đạp muốn nơi khác rất tiện.” Hiểu Dạ suy nghĩ chút, “Như vậy , bây giờ em vẫn còn nghỉ hè, chúng ta lát nữa mua xe đạp, chị dạy em.”

      “Em người có nhiều tiền như vạy.”

      “Đừng lo lắng, chị có.”
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      vk đại caSnow thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3
      Beta:vân
      [​IMG]

      [​IMG][​IMG]Tiểu Lam sớm mang xe đạp đến chờ ở chỗ ấy, từ trong bao đem ra ba cái nồi kim loại cùng hoa quả và đồ ăn nước, sau khi hai người ăn xong mới tiếp tục dạy bé tập xe đạp. Nhưng cả buổi sáng, lòng vẫn yên, đầu óc toàn chứa đầy lời tự đại của dã nhân kia.

      Đông đình đình.

      Ánh sáng mặt trời rực rỡ, gió mùa hạ thổi qua, ngoài trời xanh lam mùa hạ, lại nghe thấy tiếng kinh hô liên tục.

      “Cẩn thận! Ổn định! Ổn định!”

      “A, a, a...”

      “Đúng, đừng sợ, chính là như vậy, cố lên, lại thêm đoạn năm mươi mét nữa.”

      “Oa a a a ...”

      Ô Hiểu Dạ dừng lại cước bộ, vừa phấn khởi lại kinh hoàng thở phì phò nhìn Tiểu Lam ngồi ổn định lái xe mà mồm vẫn oa oa kêu to, khỏi bật cười, hai tay đưa lên miệng kêu lớn: “Em lái được rồi.”

      Ai ngờ lại nghe bé hoảng hô; “Em biết dừng lại như thế nào?”

      “Phanh xe lại, chậm rãi phanh xe lại, hạ hai chân xuống.” nghe vậy thể cười, bên cười bên chạy tới hô, chỉ bé như thế nào dừng xe.

      Tiểu Lam hồi luống cuống tay chân, lái đoạn xiêu vẹo dài, cuối cùng cũng dừng lại ở ven đường. Hiểu Dạ chạy đến bên bé, thấy bé vẻ mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, nhịn được cười hỏi: “Hắc, em có khỏe ?”

      bé giống như xuất thần, đôi mắt mở to, nhìn đường phố đằng sau rồi lại nhìn Hiểu Dạ : “Em có thể lái xe được rồi sao?”

      “Đúng vậy.” Hiểu Dạ gật đầu.

      “Oa” bé nháy mắt mấy cái.

      “Đúng vậy.” Nhìn bộ dáng tán thưởng của bé, hé ra biểu tình sinh động khuôn mặt trái xoan, Hiểu Dạ nhịn được vừa cười vừa lên tiếng: “Luyện tập lại nhiều lần, em càng ngày lái tốt hơn.”

      vậy à?” bé mắt hạnh trợn tròn.

      “Đương nhiên là ! Em xem hôm nay cả ngày luyện tập em vẫn chưa từng té ngã, mới hôm trước đến hôm nay mới có mấy ngày khá lên rồi, phải sao?” Hiểu Dạ cười khẽ, “Đến đây, bây giờ em lái trở về, chị đứng đây đợi em, em sau khi dừng lại rồi lại quay trở về, chờ em vững vàng, chị lại dạy em quay xe.”

      “Ân” bé quay lại mỉm cười, gật gật đầu, sau đó hưng phấn đem xe đạp quay đầu, cầm lấy tay lái xe, chân phải để trở lại xe đạp. Tập lái xe được tới hai mét lại bắt đầu hô to gọi , Hiểu Dạ đứng ở bên xem liên tục cất tiếng cười, đến giữa trưa lái tốt hơn so với hai ngày trước nhiều lắm.

      bao lâu, Tiểu Lam học quay xe xong, tuy rằng vẫn còn chưa thành thạo, nhưng tập xe mấy lần như vậy nữa là có thể lái được, bé hưng phấn lái tới lái lui, tiếng cười cất lên ngừng. Hiểu Dạ sớm mệt ngồi nghỉ ở dưới tàng cây bên cạnh lối bộ ăn gì đó.

      Khi Cảnh Dã từ thư viện vừa ra vừa mở túi hàng , nhìn thấy cảnh tượng này. chọn mi, rốt cục hiểu ra mấy ngày nay tiểu nha đầu đều ở cùng này.

      Từ khi chuyển đến, chưa từng nhìn thấy kia cười, cả người tựa hồ luôn căng ra, khó được nhìn thấy thoải mái như thế nào, nhịn được để xe ở ven đường, xuống xe qua.

      xuống xe được chút, từ xa liền nhìn thấy , lúc trước chọn chỗ này dạy Tiểu Lam tập xe đạp, bởi vì chỗ này rất rộng, người xe lại cũng rất ít, nên chỉ cần có xe nào xuất , dù đậu xa đều có thể nhìn thấy, muốn né tránh cũng kịp. Liếc thấy , có chút hiểu mà kinh hoảng, trong nháy mắt nghĩ muốn nhảy dựng lên mà chạy trốn, nếu phải bình tĩnh có thể bỏ chạy .

      “Hi.” .

      “Hi.” Rất nhanh ngắm cái, duy trì trấn định ngồi tại chỗ, thầm cầu nguyện có thể dừng lại rồi sớm rời . Ai ngờ ngược lại lại ngồi xuống bên cạnh , hơn nữa nhìn thấy trong tay cầm sandwich, biết còn cố hỏi: “Đó là sandwich vị cá?”

      cầm bánh sandwich trong tay, lựa chọn trầm mặc, hy vọng có thể tự động rút lui.

      “Dường như ăn rất ngon.”

      vẫn như cũ trầm mặc , cũng rất khó để ý đến trong giọng của mong muốn.

      “Chính em làm sao?”

      Xem ra có khả năng buông tha , tuy rằng mang kính râm mà vẫn nhìn thấy ánh mắt . Nhưng người đàn ông mang kính râm này lại cố tình bày ra biểu tình bộ dạng “Tôi rất muốn”, nhìn trừng bánh sandwich trong tay, vật lộn ba giây, mới thập phần cam nguyện hỏi: “ dùng cơm trưa chưa?”

      “Còn chưa.”

      “Tôi nơi này còn chút, có muốn ăn ?” lễ nghĩa mở miệng .

      “Được a!” chút khách khí nhe răng cười.

      thầm thở dài, đưa cho phần bánh sandwich còn lại, lại chia cho ít nước hoa quả. Cảnh Dã mặc dù vui, nhưng vẫn hiểu được thể quá đáng được tấc lại muốn tiến thước, an phận ngồi ăn.

      phát Tiểu Lam nguyên bản có chút lo lắng, liên tiếp quay đầu lại nhìn hai người. Hiểu Dạ phất tay với con bé, lộ ra nụ cười, làm cho nó yên tâm, thấy hai người ở chung có việc gì, con bé lại quay đầu tiếp tục tập xe.

      Cảnh Dã nhìn tiểu nha đầu, tóc dài của con bé kẹp cái kẹp màu đen được kết lại thành bím tóc rất phức tạp.

      “Tóc của con bé là bện à?”

      “Ân.” liếc nhìn cái, “Tóc của con bé quá dài, cột lại để dễ tập xe.”

      nháy mắt mấy cái, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ồ.”

      Hiểu Dạ hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Lam tập xe chạy vòng, toàn thân lại chỉ cảnh giác đến người đàn ông ngồi bên cạnh. ăn bánh sandwich, hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào bé, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lại : “Tôi vẫn chưa cảm ơn em.”

      sửng sốt: “Cảm tạ cái gì?”

      “Giúp con bé thích ứng.”

      có gì.” nhún vai, lơ đễnh kéo khóe miệng, “ nhu thuận.”

      nhu thuận? Tiểu nha đầu kia nhu thuận, là tiểu quỷ có.

      làm cái mặt quỷ, rồi lại hỏi: “Xe đạp kia bao nhiêu tiền?”

      “Cùng với số linh kiện trước kia sửa chữa cộng thêm số hàng hóa mà mua sai biệt lắm.”

      Hắc, này là tính toán.

      Cảnh Dã kéo xả khóe miệng, trộm liếc ngồi bên cạnh cái. tóc đen dài đến bả vai buộc thành đuôi ngựa, người mặc quần Jean màu lam, mặc áo thể dục màu trắng. Thoạt nhìn cực kỳ thanh tú, nhất thời nhịn được lại : “Cái kia...”

      “Cái kia…?”

      “Em chẳng lẽ tò mò hai chúng ta ở cùng có cảm giác gì sao?”

      quay người xem thường, kỳ quái chính mình vừa rồi suy nghĩ như thế nào lại có cảm xúc đối với dã nhân này.

      “Tôi cũng rất tò mò.” đợi trả lời, cũng quay đầu nhìn , hai mắt nhìn chằm chằm tiểu quỷ tập xe, lẩm bẩm : “Tôi mỗi ngày đầu óc đều ảo tưởng được cùng em ở chỗ.”

      Ảo tưởng? Ảo tưởng cái gì? Ác, trời ạ, đáng giận, Ô Hiểu Dạ, đừng hỏi ảo tưởng cái gì? hút khí, tiếp tục bảo trì trầm mặc, thử để ý đến . Hơn nữa mình rất tốt, tuyệt đối thừa nhận muốn cùng .

      lại cắn miếng sandwich, nhai mấy cái, nuốt vào, sau đó chậm rãi : “Em có biết, chính là cái loại giao triền tứ chi, mồ hôi chảy ướt giường, quan hệ hòa hợp với nhau. Chính là loại ảo tưởng kích thích nóng bỏng, tuy rằng chưa từng làm qua, nhưng lại ảo tưởng được vượt trăm loại. Tôi và em ở giường, bàn, phòng bếp, thang lầu, trong bồn tắm lớn, trần như nhộng...”

      nháy mắt mấy cái, chính là nhúc nhích trừng mắt nhìn phía trước, nhưng cách nào ngăn lại bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng ngừng kinh hoàng.

      trở lại, nếu buổi tối ngày hôm đó có chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta nhất định tại vẫn còn quay cuồng ở giường.”

      đột nhiên sặc ho đứng lên, hảo tâm đưa tay vỗ lên lưng , lại vẫn quên truy vấn: “Thế nào? Em muốn hay suy nghĩ thử xem?”

      vất vả mới thở đều đặn, trừng hai mắt nhìn : “Suy nghĩ cái gì?”

      “Cùng tôi giường.” giống như con mèo ú lười biếng lộ ra nụ cười mỉm. thể tin được trừng mắt , rồi lại trừng tiếp.

      Nhìn đề nghị rất giống như đề nghị mời ăn cơm trưa, đầu lập tức xoay , qua lúc lâu sau, mới có thể phun ra câu: “ bị điên rồi sao?”

      “Đương nhiên có.” chọn mi, bàn tay to vẫn vỗ vỗ lưng , “ , chúng ta nam chưa cưới, nữ chưa gả, em ràng muốn tôi, tôi cũng muốn em muốn chết.”

      “Tôi nhớ thích loại hình như tôi.” vội vàng đánh gãy lời của , bảo trì trấn định.

      “Tôi cũng tôi thích em như thế này, tôi chỉ tôi thích có thịt hơn tí, bất quá phải em cũng nhìn ra được cách thức của tôi rất chuẩn xác sao? Sau khi trải qua kinh nghiệm, tôi phát .”

      “Phát đầu có vấn đề!” đùa cợt tiếp lời.

      “Đương nhiên phải.” chút để ý lời , nhếch miệng cười, “Tôi chỉ phát em có cảm giác, cho nên nếu như vậy, vì cái gì thể?”

      “Bởi vì tôi thích tình đêm.” có cách nào cùng lung tung, đứng lên, quyết định chạy lấy người.

      “Đừng giỡn, đêm như thế nào đủ?” chịu buông tha cho cũng đứng lên theo, hai tay để bên trong túi quần, vẻ mặt lại bộ dạng “Em đừng náo loạn.”

      hai mắt trừng to, vết đỏ ửng nổi lên gò má, tiếp theo dùng sức ngẩng đầu, nghĩ muốn đem hình ảnh dao động trong đầu đẩy .

      “Xem , em cũng hiểu được đủ .” khuôn mặt tươi cười hì hì .

      ... nhàm chán.”

      Người này rốt cuộc là kẻ điên trong bệnh viện tâm thần nhà ai xuất ra? hơi quá đáng.

      cầm túi lên chuẩn bị chạy, lại nghe tự đại : “Thừa nhận , ngày đó chúng ta lần đầu tiên cùng nhau, dáng người của tôi khiến em chuyển được mắt, nước miếng chảy ròng, đúng hay ?’

      “Mới... mới có.”

      có sao?” nhướng mày, tới gần từng bước.

      “Đúng!” có chút kinh hoảng lùi lại từng bước.

      ?” mày rậm nhướng lên, lại tới gần hai bước, mặt ngả ngớn tươi cười biết khi nào biến mất, chính là rất : “ chút cũng có? có ảo tưởng cởi hết quần áo của tôi, đem tôi đẩy lên giường, mặc sức mà làm nhục?”

      hai gò má phát sốt, á khẩu trả lời được trừng mắt nhìn , cách nào phủ nhận, nhưng cũng thể thừa nhận.

      “Em có nhưng tôi có.” Sau đó chậm rãi cúi đầu nhàng đụng vào môi của .

      hai tay vẫn đút trong túi quần, rất chậm rất chậm cúi đầu, để cho có cơ hội cự tuyệt, nhưng thể nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn gương mặt cách mặt ngày càng gần, cho đến khi môi đụng đến môi .

      hôn sâu , cũng đưa tay chạm mặt , chính là tự kiềm chế, gần như lễ phép chạm chút vào môi của , sau đó mới mở miệng lên tiếng: “Em suy nghĩ thử xem?”

      Khẽ hôn đến hai giây, so với hai lần trước càng làm cho ủ rũ, cơ hồ nhịn được rên rỉ ra tiếng.

      “Chỉ cần tiếng, tôi chính là của em.” xong, đối mỉm cười, liền xoay người rời .
      Last edited by a moderator: 15/3/15

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4
      Edit : Quảng Hằng

      [​IMG][​IMG]

      Ba ngày qua, kia tin tức, tuy rằng lo lắng muốn đến xem , và ba ngày là nhẫn nại lớn nhất cực hạn của . Bởi vì xuân sắc của ba ngày này ngừng đánh lén , hại chuyện gì cũng làm bất thành, nếu có biện pháp phá vỡ cục diện bế tắc này, chừng bởi vì tinh trùng hướng não mà chết.

      “Nhưng mà…”

      “Như thế nào?” đưa hai tay lên ôm ngực, trừng mắt, vẻ mặt ác bá.

      “Bằng con muốn chú cam đoan lại động tay động chân đối với .” Bé con ngửa đầu nghiêm chỉnh cảnh cáo.

      “Chú khi nào …”

      sửng sốt, nhớ tới lần, liền dừng lại, nhíu mày hỏi ngược lại: “Cho dù chú động tay động chân với , liên quan gì đến con?”

      “Bởi vì…” kiên nhẫn hai tay chống nạnh : “Nếu chú vẫn còn quấy nhiễu tình dục , đến lúc đó ngay cả con cũng chán ghét, dạy con tập xe!”

      Tiểu quỷ này!

      “Cái gì quấy nhiễu tình dục, nếu thích, để chú gần .” nhướng mày, dùng lỗ mũi hừ tiếng, tự đại : “Còn nữa, ai có người dạy con, chú dạy a.”

      “Con mới cần chú dạy!” Đứa bé tức giận dậm chân, “Dù sao chú cũng đừng đến quấy rầy !”

      “Sao con lại quản nhiều như vậy?” nhíu mày oán giận.

      “Quên , con nữa!” Thấy chịu cam đoan, nhóc để ý đến làm bộ trở về phòng.

      “Uy, uy… uy…” Cảnh Dã thấy thế, vội vàng :”Được rồi, được rồi, tiểu tổ tông của chú, chú cam đoan, chú cam đoan,… như vậy được chưa?”

      Bé con dừng lại quay đầu nghi ngờ nhìn , “Chú cam đoan?”

      “Đúng, chú cam đoan, chú thề, ok?” giơ lên tay phải, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      Tiểu Lam thấy thế, mới cam nguyện thong thả bước đến mang giày vào.

      Vài phút sau, khi bọn họ xuống lầu vào chỗ để xe đạp, lại nghe mở miệng hỏi: “Này?”

      “Gì nữa?” Tiểu Lam đề phòng quay đầu liếc cái.

      “Chú thích , đúng ?”

      sao?”

      “Con cũng vậy.”

      Tiểu Lam trừng lớn mắt, dừng bước, hoảng sợ nhìn cười hướng ngược thư viện, vội vàng nắm chặt xe đạp đuổi theo, lớn tiếng : “Chú cam đoan quấy rầy …”

      “Con yên tâm, bởi vì chú mà chán ghét con.” vẫy vẫy bàn tay to, sai nhóc:

      “Được rồi, đem xe đến đây!”

      “Chú chuyện giữ lời!” Tiểu Lam vừa lo lắng vừa tức giận .

      “Chú cũng đâu có quấy rầy , chỉ chú cam đoan, chú cam đoan… làm cho chán ghét con, vậy được rồi chứ?”

      Tiểu Lam thở phì phì trợn mắt cãi lại ,”Chú cũng phải , làm sao cam đoan được?”

      Cảnh Dã nhìn khuôn mặt nhắn của nhóc mấy ngày nay lên tàn nhang, khỏi xoa xoa cằm, sau đó đem mũ lưỡi trai đầu của mình tháo xuống đội lên đầu nhóc, nhe răng cười,”Chỉ cần thích chú, chán ghét con!”

      “Thích chú?” khuôn mặt nhắn của Tiểu Lam lên tia hoảng sợ,”Điều đó làm sao có thể!”

      “Uy, tiểu quỷ, con thực xem thường chú nha?” tặc lưỡi lắc đầu,”Chậc chậc chậc, như vậy là được đâu.”

      “Nhưng mà, nhưng mà...” Tiểu Lam lắp bắp.

      “Chú biết chú phải bạch mã vương tử, cho nên con phải giúp chú, có hiểu hay ?”

      lộ ra dáng vẻ đương nhiên, sau đó vỗ vỗ mũ lưỡi trai đầu bé,”Được rồi, bớt lung tung , thôi, mục tiêu ở phía trước, mau!”

      xong, tự đặt mục đích cho bản thân, xoay người liền về hướng thư viện.

      Phong Thanh Lam cứng họng nhìn dáng vẻ thoải mái ưu nhàn của , như đại tinh tinh xuất môn tìm bạn , chỉ cảm thấy bỗng nhiên mảnh mây đen đầu.

      Giúp chú ấy? Làm cho chị Hiểu Dạ thích đại tinh tinh này? Đừng đùa chứ, bé thấy dù bé có cố tận tình giúp đỡ chú cũng vô vọng !

      Xa xa thấy Tiểu Lam ở thư viện luyện tập xe đạp, mới từ nội thành mua ít đồ gia dụng trở về, Hiểu Dạ đem xe dừng ở ven đường, vừa muốn xuống xe liền thấy người đàn ông kia thế nhưng ở phía trước, hại vừa mở cửa xe lại co rụt lại, nhát gan ngồi ở bên trong xe trừng mắt nhìn tên kia.

      đứng ở mấy chục mét phía trước, hung ác hướng tới Tiểu Lam hô to gọi , rất giống như huấn luyện viên.

      “Thân thể đừng cứng ngắc như vậy!”

      “Tay thấp xuống! Thả lỏng!”

      “Đừng nhấn phanh! Dũng cảm đạp …”

      Dưới hô quát của , Tiểu Lam thể thoải mái, ngược lại càng cứng ngắc, sau đó bé hình như là bị chọc tức, tiếp theo giận dữ, chỉ thấy xe đạp đổi phương hướng, bắt đầu hướng tới vị đại tinh tinh bạo quân kia mà lao tới.

      “Uy, uy… uy…, sao con lại hướng tới đây ? Uy! Tiểu quỷ! Đừng giỡn nữa…”

      “A a a! Chú mau tránh ra! Đừng chặn đường…” Tiểu Lam lớn tiếng thét chói tai.

      Biết tình huống đúng, vội vàng nhảy sang bên, cũng biết là cố ý hay là trùng hợp. Phương hướng bé xông đến vẫn lao tới , hại đành bị tiểu quỷ đuổi chạy theo, chỉ thấy ở đằng kia lớn , người lái xe đạp, người liều mình chạy, cùng nhau ở đường hét hò ầm ĩ.

      “Tiểu quỷ, mau dừng lại …”

      “Làm sao ngừng ?”

      “Phanh, ấn phanh a…”

      “Oa… a a…a… phanh ở nơi nào a…”
      Last edited by a moderator: 15/3/15

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4
      Edit: Quảng Hằng


      Hiểu Dạ ở xe nhìn xem nhịn được bật cười, cũng biết Tiểu Lam là quên hay là cố ý, tóm lại cuối cùng nhóc lái xe đạp méo mó đuổi theo mấy chục mét mới bởi vì trọng tâm xong mà té ngã.

      Làm cho Hiểu Dạ kinh ngạc là, Cảnh Dã thế nhưng tại tình huống chỉ mành treo chuông kia, thân thủ hết sức gọn gàng nhảy đến xe đạp kéo Tiểu Lam, tuy rằng hai người vẫn là té ngã, nhưng lại thay bé làm đệm thịt.

      “Đều là tại chú!”

      Tiểu Lam từ người nhảy dựng lên, chỉ vào mắng nhiếc: “ có việc gì sao đến chặn đường!”

      “Cái gì đều là tại chú? Con… thối tiểu quỷ này! ràng là con tự mình biết chạy thôi…”

      “Cũng bởi con biết nên mới muốn luyện tập ! Còn nữa, con phải thổi tiểu quỷ chú là đại tinh tinh ngực to ngốc nghếch! Nếu phải chú luôn luôn ở bên cạnh hét hò ầm ĩ, con té ngã!”

      “Chú mà là ngực to ngốc nghếch? Con có biết dùng thành ngữ hay ? Sáu năm học của con bộ đầu để mông hả ? Ngực lớn ngốc nghếch là dùng chỉ mấy có đầu óc, biết chưa?” vừa nghe, mở to hai mắt, cũng nhảy dựng lên cùng Tiểu Lam cãi nhau.

      “ Chú vốn là ngực lớn ngốc nghếch, con dùng sai chỗ nào? Có ai quy định ngực lớn ngốc nghếch nhất định phải dùng ở người phụ nữ vậy? Giáo dục sao? Từ điển Quốc ngữ sao? Ai ? Ai? Ai? Chú chỉ cho con xem? Hừ!”

       Tiểu Lam hai tay chống eo lưng, ngẩng cằm, hất mặt lên trừng .

      Hiểu Dạ nghe xong lại phì cười thành tiếng, cười đến chảy ra nước mắt, lại quên địa phương lớn té ngã cách chỉ có mấy mét xa. Cửa kính xe của lại đóng, lúc này bật cười, ngược lại đem lực chú ý hấp dẫn hai người bọn họ lại đây, nhưng mãi cho đến khi Cảnh Dã cùng Tiểu Lam vào, vẫn cười đến dừng được.

      “ Chị Hiểu Dạ!” Tiểu Lam vừa thấy đến liền bỏ lại Cảnh Dã, vui vẻ chạy vội đến bên .

      có lỗi... Chị đến muộn... Phốc ha ha ha...” vất vả ngừng được tiếng cười, lại nhìn đến Cảnh Dã theo phía sau Tiểu Lam, nghĩ đến câu “Đại tinh tinh ngực to ngốc nghếch ” kia, nhịn được lại cười lớn tiếng.

      “Tiểu thư, cười đủ chưa?” tay gác ở đỉnh xe, híp mắt nhìn .

      “Khụ, ừm... Đủ rồi...” Cảm nhận được khó chịu, mím chặt môi, liều mạng nhịn cười, lại giấu được ý cười ở đáy mắt. Sợ xấu hổ thành giận, nhanh chóng mở cửa xuống xe, đem gói to linh tinh cho Tiểu Lam,

      ”Chị mua chút đồ cho em.”

      “Đây là cái gì?” Tiểu Lam tò mò nhận lấy, phát gói to có chút nặng.

      ít công cụ.”

      Hiểu Dạ mỉm cười,”Hai ngày trước em đến nhà của chị, chị thấy em hình như rất có hứng thú với các loại hoa cỏ, cho nên ban nãy khi siêu thị mua đồ, thuận tiện mua đó.”

      Tiểu Lam mở ra thấy bên trong gói to là cái xẻng , hai cái bồn hoa , còn có túi phân đạm dưỡng đất, cùng với hai bao mầm.

      “Mấy thứ này cho em hết hả?” bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hiểu Dạ.

      “Ừm, thưởng cho em, phần thưởng học được xe đạp.” Hiểu Dạ sờ sờ đầu bé, chỉ vào hai bao mầm : “Hai bao, bao là mê điệt hương, bao là huân y thảo, phía sau có hướng dẫn cách trồng, nếu em có gì hiểu, cứ đến hỏi chị.”

      Tiểu Lam nắm chặt gói to, sau lúc lâu mới có biện pháp ngẩng đầu, vẻ mặt đầy cảm động nhìn , tựa hồ biết nên cái gì, sau đó tiếp theo bé đột nhiên tiến lên ôm lấy .

      Hiểu Dạ hoảng sợ, tay chân có chút luống cuống, lại nghe thấy bé này giọng câu: “Cám ơn chị.”

      cảm xúc ấm áp dâng lên ngực, khiến hai mắt ẩm ướt, tay ở giữa trung rơi xuống người bé, nhàng ôm chút, ôn nhu : “Đừng khách sáo.”

      Tiểu Lam ngẩng đầu liếc mắt nhìn , lộ ra nụ cười e lệ, sau đó liền có chút xấu hổ xoay người chạy tới xe đạp của mình.

      bé  cảm thấy xấu hổ, nhưng lại càng thêm cảm động.

      “Cám ơn em.” Đứng ở bên Cảnh Dã nhìn , chân thành mở miệng lời cảm tạ. đằng hắng tiếng, được tự nhiên : “Từ sau khi Hải Đường qua đời, tôi cũng chưa từng thấy con nhóc  này cười tươi như thế.”

      “Hải Đường?” Hiểu Dạ ngẩn ra, quay đầu nhìn .

      “Mẹ của tiểu quỷ!” thở dài, hai tay ôm ngực tựa ở cửa xe , vẻ mặt hậm hực nhìn Phong Thanh Lam đằng xa:

      “Bộ dạng của con bé rất giống Hải Đường, như là cái khuôn mẫu ấn ra, ngay cả tính tình vừa xấu xa lại vừa cứng đầu cũng giống nhau như đúc.”

      “Mẹ bé... mất như thế nào?”

      “Tai nạn xe cộ.” mím chặt môi, trong nháy mắt, vẻ mặt của trở nên có chút lạnh lẽo cứng rắn.

      biết vì sao biểu tình cứng rắn lãnh đạm của khiến trong lòng khẽ động,. Nhớ tới từng qua cùng tên Hải Đường kia là thanh mai trúc mã từ cùng nhau lớn lên, nhịn được chạm vào tay , “ Xin lỗi .”

      “Tôi cũng vậy.” nhếch khóe miệng, tự giễu :”Tôi vẫn cứ cho là tôi sớm quên mất ấy, nhưng sau này mỗi ngày phải mang tiểu quỷ kia thắp nén hương cho ấy, con bé mỗi ngày đều nhìn bài vị của ấy mà oán giận ta thuyết giáo.”

      nhớ ấy?”

      “Ừ.” Vẻ mặt của mềm xuống, đột nhiên phát ra tiếng cười khàn khàn :

      “Nếu có người vào năm trước hỏi tôi câu hỏi này, đánh chết tôi cũng tin chính mình thế nhưng có ngày nhớ Hải Đường! Nhưng chết tiệt , tôi thực nhớ cái cách thao thao bất tuyệt của ấy.”

      “Giao tình các người tốt lắm.”

      “Tốt lắm.”

      Miệng bất giác khẽ nhếch, ” ấy luôn vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, ràng tuổi cũng đâu lớn hơn tôi, lại chẳng khác gì bà cụ non, mỗi lần vừa thấy tôi, ấy liền thao thao bất tuyệt, giống như vài câu, buổi tối ấy ngủ yên vậy.”

      Hiểu Dạ nhìn , biết vì sao đột nhiên lòng lại dâng trafp lên cơn xúc động, khiến bật thốt lên liền hỏi: “Vì sao lại phải cha của Tiểu Lam?”

      quay đầu, kinh ngạc bật cười, “Vì sao? Đương nhiên là vì người kết hôn cùng lên giường với ấy phải tôi rồi.”

      xong, liền hối hận, nhưng nghe trả lời như vậy, lại nhịn được : “Tôi cứ nghĩ thanh mai trúc mã đến cuối cùng đều ở bên nhau.”

      “Loại chuyện này thể trước được.” ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, nhíu mày suy nghĩ chút, lẩm bẩm, “Có lẽ bởi vì tôi vẫn luôn cảm thấy Hải Đường có vẻ giống chị em hoặc em. Lên giường cùng ấy? Oa dtrời đất ơi, chỉ nghĩ đến thôi mà cả người tôi đổ mồ hôi lạnh.”

      nghĩ tới như vậy, nhanh mồm nhanh miệng đúng là khiến ngây người ngẩn ngơ, ai ngờ lại đặt tay lên vai , lộ ra vẻ mặt dâm tặc tươi cười : “Tuy nhiên, nếu là cùng em, vậy khác!”

      giây, mong trời đánh xuống tia chớp, đánh gục tại chỗ!

      biết ? thực biết phá khí mà.” tức giận nhìn , “ thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài chuyện lên giường sao?”

      “Chuyện lên giường cũng đâu phải là tôi trước.” Vẻ mặt oan uổng, “Ít nhất hôm nay phải.”

      đỏ mặt lườm cái, “Tôi chỉ là hỏi vì sao Tiểu Lam phải là sinh?”

      “Bé cưng à, em cho rằng đứa được sinh ra như thế nào?” vẻ mặt ái muội, cười hỏi lại.

      sửng sốt, nhất thời bị hỏi á khẩu trả lời được, mặt càng đỏ hơn. thấy thế cười càng vui vẻ hơn, cho đến khi rốt cục nhịn được đập bả vai chút. lại vẫn ngừng cười, chọc thẹn quá thành giận, quay đầu muốn , vội vàng ôm thắt lưng , kéo trở về.

      “Ok! Ok, tôi cười nữa, em đừng , tôi có việc muốn nhờ em.”

      đem hai tay để trong ngực , mím môi trừng , sau lúc lâu mới mở miệng, “Chuyện gì?”

      “Tối hôm nay giúp em quan sát chút.” ra lý do tối hôm qua suy nghĩ cả đêm.

      “Quan sát?” ngây ngẩn cả người.

      “Tôi cùng người bạn định ở trong này mở nhà hàng, cho nên muốn tới mấy nhà hàng trong nội thành tìm hiểu thử, mình tôi đến nhà hàng ăn cơm kì lắm.”

      có thể cùng Tiểu Lam mà.” lạnh lùng .

      uống bia sao?”

      nhíu mày,”Tôi nhớ con bé đó mới mười hai tuổi.”

      tính uống bia?”

      phải, tôi… Tôi chỉ thế” giật giật khóe miệng, có chút khẩn trương : “Thế nào, theo giúp tôi ăn bữa cơm nhé? Tôi mời em, xem như báo đáp em mấy ngày nay giúp tôi chăm sóc tiểu quỷ kia.”

      nhìn , trầm mặc hồi lâu, thẳng đến khi trong lòng bàn tay đều ẩm ướt, mới nhìn thấy khẽ mở môi, “Mấy giờ?”

      thoải mái nhàng thở ra, nhe răng cười,”Bảy giờ.”

      Đó là hẹn hò. Mặc kệ dùng danh nghĩa gì, đó vẫn là hẹn hò. biết là có ý, muốn sau đó cùng lên giường.

      biết, nhưng vẫn là đáp ứng rồi, bởi vì đó là hẹn hò, bởi vì lâu cùng người khác hẹn hò, càng bởi vì cũng muốn lên giường cùng .

      Đúng, lên giường, làm tình, nóng bỏng kích thích, mồ hôi ướt đẫm cùng người đàn ông lên giường da thịt thân cận, đầu óc quay cuồng. dừng lại động tác chải đầu, trừng mắt nhìn chính mình trong gương.

      Ok! Có lẽ nên đó là làm tình. Mặc kệ như thế nào, sắp ba mươi. Đây là lần đầu tiên có cơ hội ở cùng người đàn ông, có lẽ là lần cuối cùng, muốn biết cảm giác khi được ở cùng người đàn ông là như thế nào.

      Chuông cửa vang lên, phục hồi tinh thần lại, rất nhanh cầm lấy cây trâm đem kẹp tóc dài lại, cầm ví rồi mở cửa. Cảnh Dã mặc áo sơ mi màu đen cùng quần Jean đứng ở ngoài cửa, mặt nở nụ cười, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm.

      “Hi.”

      “Hi.” nhìn chằm chằm làm cho có chút khẩn trương, chậm nửa nhịp mới phát vừa mới bấm chuông, chứ có giống lúc trước đập cửa của .

      “Em rất đẹp.”

      “Cám ơn.” hơi sửng sốt, đoán được khen ngợi , bên tai khỏi có chút nóng lên, cúi đầu lấy ra cái chìa khóa để khóa cửa, thở sâu trấn định xong mới xoay người đối mặt ,”Chúng ta đâu?”

      “Nội thành.”





    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 5
      Beta:Quảng Hằng


      Gió đêm mùa hạ từ từ thổi qua, mùi thịt nướng tràn ngập ở trong khí, khiến người ta thèm dãi.

      Ngồi ở ngọn đèn nhiều màu dưới tàng cây, Ô Hiểu Dạ nhìn người đối diện kia cơm rượu no say, người đàn ông vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn uống bia, khỏi mỉm cười.

      Vừa mới bắt đầu, nhìn kêu một bàn hải sản nướng cùng bia, từng hoài nghi nhiều đồ ăn như vậy phải làm sao ăn cho hết, ai biết đúng là chút khách khí đem một bàn đồ ăn ăn sạch .

      ăn nhìn rất ngon, nhưng rất giống quỷ đói chết ăn vừa vội lại mau, rất hiệu suất đối phó với bàn hải sản cùng đồ ăn. Chờ khi ăn xong, bàn còn chút cơm, trừ bỏ tương còn sót lại cũng thừa miếng thịt hoặc hải sản.

      ăn hết, cũng thực thích ăn.

      Nhìn biểu thoải mái tự nhiên như thế, lâu sau, cũng tự giác trầm tĩnh lại. Người phục vụ thu bàn ăn, đưa tới ̃a dưa hấu, có hứng thú với dưa hấu, cho nên đem cả ̃a lên trước mặt .

      “Sao bạn lại muốn mở nhà hàng?”

      Cảnh Dã nhìn , cười cười, “Cậu ấy giấc mộng lớn nhất đời mình, chính là có thể ở bờ biển mở nhà hàng, mỗi ngày ăn mỹ thực, uống rượu ngon, ngắm hoàng hôn, buổi tối còn có thể nghe tiếng sóng biển vỗ, xem sao ngắm trăng.”

      “Hoàng hôn??” nháy mắt mấy cái, kinh ngạc : “Nhưng nơi này là phía Đông .”

      biết.” tỏ ý xem thường.

      “Mặt trời là mọc từ phía đông.” nhắc nhở ,” Ý của là, ở nơi này, mặt trời từ phía này lên, mà phải hạ xuống.”

      cũng biết.” Vẻ mặt bất đắc dĩ.

      “Vậy...”

      “Cậy ấy ở mạng nhìn thấy ảnh chụp nơi này, là cái nhìn đầu tiên liền cảm thấy đường ven biển nơi này chính là nơi đã xuất hiện trong giấc mộng cậy ấy.” Cảnh Dã nhìn cười khổ, “Chờ khi phát ra, đầu bóng lưỡng ngu ngốc kia thông qua internet mua khu nhà gần bờ biển này.”

      “Mua qua mạng? ấy có tới xem nhà sao?” ngạc nhiên.

      có.” nhún nhún vai, “Bọn lúc trước có việc, chẳng qua tuy rằng khu nhà ở kia cần tu sửa lại, nhưng địa điểm cũng tệ lắm. Đầu tiên cậu ấy cho biết nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, trị an rất tốt, là nơi về hưu dưỡng lão. Cậu ấy thuyết phục cùng hợp tác với cậu ấy, cho nên liền mang theo tiểu quỷ kia đến đây.”

      “Về hưu?” nháy mắt mấy cái, toát mồ hôi : “ xem giống đến lúc về hưu.”

      tạm dừng chút, mới tự giễu mở miệng, “Chưa tới, chẳng qua muốn thay đổi hoàn cảnh công tác, nên đây cũng phải tốt.”

      mất tự nhiên tạm dừng làm cho bỗng nhiên tò mò với nghề nghiệp của lúc trước, lại sợ hỏi lại quá khứ mình, đành phải bắt buộc ngăn mình tò mò. Thế nhưng, lại khiến vừa lòng đẹp ý.

      “Em sao?” uống hớp lớn bia, nhíu mày hỏi.

      “Em cái gì?” cứng đờ, thói quen đề phòng dựng thẳng người lên.

      “Em cũng giống người đến tuổi về hưu.”

      “A, cái đó….” cúi đầu, biểu tình giả bộ như muốn :”Em vài năm trước Las Vegas, trúng giải thưởng lớn đủ nuôi em ăn uống cả đời, từ nay về sau sau em liền quyết định phải làm sâu gạ, sống cuộc sống buồn lo.”

      bật cười to thành tiếng, khiến người bên ngoài phải quay lại nhìn. cũng bật cười theo.

      vất vả mới ngừng cười, hướng người về phía , cố ý hạ giọng : “Cho nên em là tiểu triệu phú?”

      cũng nghiêng về phía trước, học theo hạ giọng, giọng : “Đúng vậy.”

      “Vậy em ngại bao nuôi chứ?” nhìn nháy mắt mấy cái.

      “Em muốn dùng thử trước.” cười ngọt ngào.

      Trời ạ, này chỉ thông minh, nóng bỏng, còn có hài hước. nghĩ tới trả lời như vậy, có chút kinh ngạc, sửng sốt giây, khóe miệng tươi cười càng nhiều.

      “Dùng thử? thành vấn đề.” khẽ vuốt cằm của , ở trước mặt mọi người hôn . May mắn ngăn giữa bọn họ còn bàn gỗ dày.

      là người ở chung rất tốt, nụ hôn của so với cảm giác nhớ còn tốt hơn. Vừa mới ở trong phòng ăn, nếu phải bởi vì ngồi, chân nhất định mềm nhũn. Liếc liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển xe cái, tim đập như nổi trống, mặt vẫn lộ vẻ cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

      Ngoài cửa sổ xe, cây dừa ở dưới ánh trăng đón gió lay động, mặt biển có mấy chiếc thuyền ca-nô lớn đậu ở đó.

      Trừ bỏ nhịp tim đập, nghe thấy bất kì thanh nào khác. Đèn đỏ, dừng xe đứng ở đường.

      còn muốn hỏi chuyện lúc trước chứ?” hề báo động trước, bật thốt lên ra những lời này, khiến chính cũng hoảng sợ.

      “Cái gì?” quay đầu lại.

      Tốt lắm, Ô Hiểu Dạ, lúc này còn đường lui nữa, nhanh chút tốc chiến tốc thắng . nắm chặt tay, nhìn thở sâu, trước khi mất hết dũng khí liền nhanh chóng mở miệng, “Đáp án của em là đồng ý.”

      Cảnh Dã ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn , đại khái ngây người ba giây.

      , đáp ứng cùng ra ngoài ăn cơm, cảm thấy ngàn hạnh vạn hạnh, căn bản nghĩ tới mở miệng câu kia, như vậy trong nháy mắt, cảm thấy chính mình nghe lầm, thẳng đến khi phát mặt tuy rằng chút thay đổi, nhưng mặt lại đỏ ửng đường từ tai đến cổ.

      Bá bá… “Đèn xanh.” .

      đột nhiên hoàn hồn, chân đạp chân ga, trong đầu vẫn là mảnh hổn loạn.

      Từ khu nhà hàng ban nãy đến khi về được nhà, dọc theo bờ biển tới, hoàn toàn là dựa vào phản ứng bản năng sống của từ trước tới nay, mới để cho chaỵ thẳng xuống vực của những vách núi đường , hoặc đâm đầu xuống biển.

      thực tế, phản ứng tốt đến mức làm cho hoàn toàn cần suy nghĩ cũng có thể lên đường bình an trở về nhà, bằng đúng là hoài nghi phải làm như thế nào để những cảnh xuân tươi đẹp sống động quyến rũ kia giờ phút này bùng nổ ở trong đầu .

      có gì để sao?” hề phản ứng làm cho nhịn được mở miệng. hề nhìn , liếc mắt cái cũng có, chỉ trừng mắt nhìn thẳng về phía trước. sợ chính mình nhịn được, đem xe đứng ở ven đường sau đó trực tiếp nhào vào như hổ đói.

      “Mình già rồi...” đem chân ga đạp đến cực hạn, đường bão táp.

      “Ở xe thoải mái...” cứng nhắc : “Nếu em có thể im lặng hai... À , phút thôi cũng được, tôi nghĩ hẳn là có thể bình an đem chúng ta về nhà.”

      gọn gàng dứt khoát khiến đỏ mặt, nhưng cũng nhàng thở ra, ít nhất người này phải thay đổi chủ ý. Tiếp theo vài giây sau, xe ngừng, lốp xe bởi vì dừng khẩn cấp mà phát ra thanh chói tai. Hai tay vẫn gác ở tay lái, sau đó quay đầu, hai mắt sáng ngời hữu thần nhìn , “ tại cho biết, vừa mới rồi nghe lầm sao?”

      tại hối hận còn kịp, nhìn , biết đây là cơ hội cuối cùng, cho xuống đài. Rất kỳ quái, người đàn ông này thế nhưng có thể khắc chế chính mình, cho cơ hội đổi ý, điên cuồng, còn tưởng rằng sẽ khiêng thẳng lên lầu.

      Đột nhiên, nhận ra, thô lỗ vô lễ kỳ cũng rất ôn nhu, loại ôn nhu độc đáo. tự giác, vươn tay, khẽ chạm vào khuôn mặt thô ráp của , giọng mở miệng.

      hề nghe lầm.”

      Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng.

      Sau khi nghe thấy câu kia, liền theo lên lầu vào thẳng phòng. Nhìn giường lớn cùng cửa sổ sát đất chìm trong bóng đêm, chỉ cảm thấy khẩn trương, biết nên cái gì, thân ảnh phản chiếu ở cửa sổ thủy tinh. Đôi mắt đen thâm thúy nhìn qua cửa sổ thủy tinh, trong đó là dục vọng thiêu đốt nóng cháy cuồng dã. Lòng của kinh hoàng, sau đó vươn tay, chạm vào thắt lưng của , khẽ run lên.

      “Đừng sợ, tôi bổ nhào vào lên người em...” tới gần , từ phía sau ôm thắt lưng , ở bên tai mỉm cười , “Sẽ .”

      “Tôi sợ...” Thân thể hắn nóng giống như ấm lò vây quanh , khiến cả người như nhũn ra, nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai người in cửa sổ thủy tinh, ngăm đen cao lớn, trắng nõn tiêm nhược, hai người cửa sổ hình thành đối lập mãnh liệt, giống ngày và đêm hai cái bất đồng.

      “Phải ?” nhíu mày, bàn tay to hướng về phía trước bao lại một bên ngực của . hít vào một hơi, theo phản xạ định lui về phía sau, lại thẳng tiến vào trong ngực .

      cười , tiếng cười chấn động từ lồng ngực rơi vào tay lưng . đỏ mặt, liếc cái, “Tôi chỉ là khẩn trương.”

      “Tôi biết, tim em đập rất nhanh.” khẽ vuốt gáy , trong thanh mang theo ý cười.

      “Uy…” có chút để ý, ở trong lòng xoay người, lại nhìn thấy mặt vẻ mặt chuyên chú lửa nóng buộc chặt, lại quên kháng nghị.

      “Tôi cũng vậy.” dùng ngón cái mơn trớn mặt , môi , dừng lại ở khóe miệng .

      “Cái gì?” mờ mịt hỏi.

      “Khẩn trương.” Giọng khàn khàn, cúi đầu cho cái hôn nóng bỏng.

      Như củi khô gặp lửa, châm ngòi tình dục mãnh liệt bị áp chế mấy ngày nay, rên rỉ tiếng, thể phản kháng, cơ bắp cứng như sắt thép ở tay phồng lên, ngực cứng rắn ma sát đè ép . này phản ứng nhanh chóng như lửa nóng, làm cho phát ra tiếng thô ách rên rỉ, đưa tay ôm lấy mông , đem hướng sát mình.

      “Tiểu núi lửa của ...”

      bị hôn đầu óc choáng váng, toàn thân cao thấp đều bởi vì mà rung động. biết khi nào cởi bỏ áo sơmi của , bàn tay nóng như lửa tiến vào trong Bra, âu yếm ngực của , dùng ngón cái chơi đùa vỗ về nhũ tiêm của . Cảm giác kia thật tốt cách chết tiệt, mà khi cúi đầu hôn trụ nút nơi đó, khiến thở gấp tiếng, khỏi cầm lấy tóc kêu lên.

      “Cảnh Dã...”

      Ông trời, mẫn cảm lại ngọt như thế, mỗi lần đụng chạm thân cận hôn đều khiến phản ứng kịch liệt, như là cho tới bây giờ chưa từng có người đàn ông khác hôn môi chạm qua thân thể mềm mại ngọt ngào trắng như tuyết này.

      Hình ảnh người đàn ông hôn mơ hồ lên ở trong đầu, kích thích dục vọng giữ lấy cùng tức giận. Đáng chết, tuy rằng biết lúc này thực vớ vẩn, nhưng vẫn thích có người từng hôn môi đụng chạm giống như như vậy.

      làm quên những người khác! Cảnh Dã đè nén xuống dục vọng của mình, quyết tâm làm cho đạt đến vui thích. mang theo nằm giường, hôn môi , tôn thờ thân thể , bàn tay to xoa bóp khiến ý loạn tình mê, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của , cởi bỏ Bra của , sau đó thâm nhập vào quần lót của , hướng tới nơi mềm mại nữ tính của .

      đột nhiên cầm tay , ngẩng đầu nhìn , trong mắt có kinh hoảng cùng khẩn trương.

      “Tiểu núi lửa...” dừng lại động tác, chính là ôn nhu hôn , “Đừng sợ...”

      giọng dụ dỗ , ở người ấn hạ vô số nụ hôn, làm cho lần nữa quên hết thảy. trầm tĩnh lại, vươn tay hướng tới nơi ấm áp ẩm ướt của , kinh hô ra tiếng. đem thanh kinh hô kia nhét vào trong miệng, ngón tay kiên định đùa giỡn âu yếm nơi mềm mại của .
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :