1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MẬT ĐÀO TIỂU KIỀU THÊ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 6: Thượng Quan Dạ.

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Bóng đêm phủ xuống.

      Trong khách sạn năm sao, hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau. Nghỉ ngơi trong chốc lát, cánh tay nam nhân quấn lấy thân thể nữ nhân, hôn lên vành tai hỏi, “Bảo bối, còn cần nữa ?” Thanh của rất , mang theo vô số nhu tình dứt.

      Con ngươi màu lam lóe lên quang mang, nhìn làn da tinh xảo nhẵn mịn của nữ nhân trước mắt, đôi môi mỏng nhếch lên như giễu cợt mọi thứ.

      Nhìn , nữ nhân kia cảm thấy trận rung động, hờn dỗi , “Để cho nhân gia nghỉ ngơi chút, nhân gia mệt mỏi quá.”

      “Nghỉ ngơi? Vừa rồi biết ai còn ngừng vẫn còn muốn.” Thượng Quang Dạ cười xấu xa, có ý tốt thổi hơi nóng bên tai.

      “Nhân gia cho phép nữa.” Nữ nhân đè lên môi , nhãn thần kiều mị.

      Thượng Quang Dạ cười, sóng mắt lưu chuyển mang theo ma lực khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

      thở dài , “Thực muốn nữa sao? Vừa hay đây là lần cuối cùng. Thực là đáng tiếc, tôi vốn dĩ còn muốn lưu lại ký ức tốt đẹp giữa hai chúng ta.”

      lần cuối cùng? muốn bỏ rơi em sao?” Nữ nhân kia kinh ngạc mở to hai mắt, kéo cánh tay , dù thế nào cũng thể tiếp nhận đả kích lớn như vậy.

      “Chia tay? Đương nhiên phải.” Thượng Quang Dạ nhếch môi cười, tiếp tục , “Giữa chúng ta cùng lắm chỉ là quan hệ giường mà thôi căn bản tính là hẹn hò đương gì, làm sao có thể là chia tay chứ?”

      …Chúng ta mới ở cùng nhau tuần thôi. Em làm gì sai sao? Vì sao nhanh như vậy muốn vứt bỏ em?” Nữ nhân vội vàng hỏi.

      Cho tới nay chỉ có hướng nam nhân lời chia tay, chưa từng có người nào chủ động với hai chữ chia tay này chứ chỉ xem là bạn giường, đây quả thực là sỉ nhục nhất trong đời , làm cho thương tâm muốn chết.

      Nhưng cho dù là vậy cũng nguyện ý. Bất luận tại là người mẫu nam đệ nhất, vóc người tuyệt hảo, tướng mạo tuấn mỹ, lại có tài khiến cho nữ nhân vui vẻ, công phu giường đúng là hạng nhất khiến muốn ngừng mà ngừng được.

      Thế nhưng lại nhẫn tâm để lên thiên đường rồi thình lình đẩy xuống địa ngục.

      muốn gì em đều có thể làm cho , nhưng cầu xin đừng vứt bỏ em.”

      muốn đến tiền sao?” Thượng Quang Dạ hỏi rất ôn nhu nhưng ngữ khí lại lộ ra vẻ trào phúng, “ coi tôi là Ngưu Lang (trai bao) sao? Chỉ là cho rằng Trương thị nhiều tiền hơn Thượng Quan gia hay sao? Tiền dĩ nhiên là thứ tốt, nhưng tôi thiếu, tiền và đàn bà là thứ tôi hề thiếu.”

      “…” Nữ nhân kia nghe vậy trầm mặc, dưới tình huống cấp bách, quên mất gia tộc của tài lực hùng hậu cỡ nào. Thế nhưng thực muốn rời xa . Thượng Quan gia, bất luận là tài lực, thế lực đều là hạng nhất, quan trọng nhất là Thượng Quang Dạ rất có mị lực, mơ ước lớn nhất của từ trước tới nay chính là chinh phục được , vì thế nguyện ý dùng mọi thủ đoạn tiếc bất cứ giá nào.

      “Bộ dáng đáng thương này của khiến tôi động lòng.” Thượng Quang Dạ ra vẻ thương tiếc xoa xoa gương mặt của , bàn tay chậm rãi du động người , cho nụ hôn sâu.

      Nụ hôn này của rất ôn nhu, tràn đầy mến đối với nữ nhân trước mắt, làm cho nàng có cảm giác được quý trọng, được che chở, có nữ nhân nào có thể kháng cự nhu tình như vậy.

      Nhưng mà khi nữ nhân bắt đầu đáp lại, lại buông nàng ra, hôn lên trán nàng rằng, “Tôi tin vào ái tình, chỉ cần tình cảm mãnh liệt, thế nhưng nó đảm bảo chất lượng cực kỳ ngắn.”

      “Cho nên thừa dịp tại hai bên cảm thấy tốt đẹp nhất mà tách ra phải rất tốt sao? Chí ít sau này nhớ tới, là đoạn ký ức tốt đẹp, có phải ?” Giọng ôn nhu như vậy, khiến cho người khác có cách nào chống cự.

      Chương 7: lần cuối cùng.

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Ánh mắt có cỗ ma lực mê hoặc lòng người khiến cho nữ nhân kia tự chủ gật đầu, chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẹn ra lời cự tuyệt, “Dạ, em muốn cùng thêm lần cuối cùng.”

      như em mong muốn.” Thượng Quan Dạ hôn lên cần cổ non mịn, nhàng gặm cắn, mỗi chỗ qua đều để lại những dấu hôn mờ ám.

      Ngoại trừ ái tình, bất luận là tiền tài hay thân thể đều tiếc rẻ ban phát cho những nữ nhân từng là bạn giường của .

      Nhưng mà, lúc hai người chìm đắm trong biển tình, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

      “Dạ, cần quan tâm, chúng ta tiếp tục…”

      “Ngoan! nhanh trở lại thôi.” Thượng Quan Dạ hôn xuống môi , cầm lấy khăn tắm quấn ngang hông ra mở cửa. Cửa sổ vừa mở ra, vô số ánh đèn flash chớp động ngừng.

      “Yuen, xin hỏi người bạn giường mới hôm qua của là ai?”

      và tiểu thư Caro chia tay rồi sao?”

      ” Bên ngoài đồn đại gặp gỡ cùng lúc ba bốn nữ minh tinh, đây có phải là hay ?”

      Các phóng viên đưa ra câu hỏi liên tiếp như bắn pháo liên thanh, vừa hỏi vừa cố gắng chen lấn muốn vào trong phòng.

      “Rầm…” Thượng Quan Dạ đóng sầm cửa lại, trở vào phòng, hời hợt , “Bên ngoài có phóng viên, tôi phải . Johnny nhanh tới đây, cần lo lắng.”

      “Đợi chút…” Nữ nhân vội vàng chạy tới, đôi môi mang theo lửa nóng dán lên môi .

      Thượng Quan Dạ cũng thuận thế ôm ta, hôn sâu rồi mới buông ra. sải bước tới cửa sổ, quay đầu nhìn nàng cái, “Tôi nghĩ tới em, bảo bối.”

      xong, nhàng nhảy xuống, đeo kính đen, thản nhiên về phía trước. môi lộ ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu, mang theo tà khí khiến người khác hít thở thông.

      Các phóng viên nhanh chóng đuổi theo, Thượng Quan Dạ đành phải chơi trò chơi trốn tìm cùng với bọn họ. vào con hẻm , bước nhanh về phía trước, mà bên kia Hứa Đào Nhi cũng ra sức chạy tới.

      “Tiêu rồi! Chỉ còn lại mười lăm phút nữa, nếu đến kịp công việc này đành phải ngâm nước nóng.” Hứa Đào Nhi vội vội vàng vàng chạy tới, căn bản chú ý tới phía trước có người, cứ như vậy đụng phải người phía trước, làm rơi cả mắt kính.

      Bị đụng mạnh, Thượng Quan Dạ thuận tay ôm lấy eo , hai người cùng nhau té mặt đất, nam nữ dưới.

      “Đau quá…” Hứa Đào Nhi cảm thấy lục phủ ngũ tạng lẫn lộn, đẩy đẩy người phía , “ nặng quá, mời đứng dậy.”

      “Câm miệng. Tôi biết.” Thượng Quan Dạ nghiêng mặt nhìn lại phía sau, vừa đúng lúc va phải Hứa Đào Nhi, sau khi đo đất hai người cứ mắt to trừng mắt như vậy.

      Đôi mắt trong veo, đây là ý nghĩ đầu tiên lên trong đầu Thượng Quan Dạ.

      Lúc nhìn nữ nhân luôn có thói quen nhìn vào ánh mắt đầu tiên. Tuy rằng duyệt qua vô số nữ nhân nhưng các hoặc là kiều mị hoặc là dối trá hoặc tham lam, nhưng chưa từng có người nào có đôi mắt trong veo như vậy, phảng phất chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn đến tận cùng.

      thế giới này thực có nữ nhân thanh thuần như vậy sao? Tim của hiểu vì sao lại cảm thấy rung động.

      nhìn , Hứa Đào Nhi cũng ngây ngốc nhìn , bởi vì suy nghĩ vấn đề, rốt cuộc người đè lên người mình là đàn ông hay là phụ nữ?

      Nếu là phụ nữ làm sao lại nặng như vậy? Nếu là đàn ông, đời này làm sao lại có người có được làn da nhẵn nhụi trắng mịn hơn cả phụ nữ, ngũ quan lại có ba phần dã của nam nhân?

      Nhưng rất nhanh Hứa Đào Nhi có cảm giác kỳ dị, từ từ nhìn xuống ngực trái của mình thình lình phát bàn tay.

      Chương 8: Cái Tát.



      Edit:Tú Tú

      Beta: Nico


      Con ngươi Hứa Đào Nhi nhanh chóng phóng đại vô số lần, sợ đến ngây người trong chốc lát mới kịp phản ứng, lập tức kêu lên, “Tiên sinh, mời lấy bàn tay của xuống.”

      “Hửm?” Thượng Quan Dạ nhìn xuống, hóa ra lúc nãy ngã xuống cẩn thận đặt tay lên ngực .

      Mặc dù hơn những nữ nhân mà từng chung đụng, nhưng cảm giác giống nhau, khiến cho có cảm giác hưởng thụ.

      Thấy kinh hoảng như thế, vốn muốn bỏ tay ra nhưng đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như gọi là…Tiên sinh? nhận ra ? Làm sao có thể?

      là người mẫu nổi tiếng nhất nay, tới trung tâm thương mại tùy ý liếc nhìn thấy quảng cáo có mặt , sao lại có người nhận ra ? là vô lý.

      Trừ khi… ta chơi trò lạt mềm buộc chặt? ngờ có đôi mắt thanh thuần này lại có tâm cơ giống như đám nữ nhân kia, điều này làm cho có cảm giác bản thân bị lừa gạt, có ý nghĩ muốn trừng phạt .

      muốn tôi chủ động sao? Nữ nhân dối trá như vậy, ràng là muốn đến chết, còn giả bộ là trinh tiết liệt nữ. Chỉ cần muốn tôi cho , thế nào?” Thượng Quan Dạ .

      cho rằng làm như vậy chủ động, ai ngờ…

      “Buông ra, sắc lang…” Hứa Đào Nhi theo phản xạ hung hăng cho cái tát.

      “Bốp…” thanh ràng vang lên trong hẻm , khí trong nháy mắt như ngưng kết lại.

      Thượng Quan Dạ ngơ ngác, dường như thể tin được mình vừa bị nữ nhân cho ăn tát, nhưng ngay lập tức ánh mắt trở nên vô cùng phẫn nộ, sắc mặt thối đến cực điểm. nghiến răng nghiến lợi , “ dám đánh tôi?”

      chính là nữ nhân duy nhất dám đánh , nhớ kỹ .

      Hứa Đào Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú sưng đỏ bên má, lại nhìn xuống tay mình, nuốt ngụm nước bọt. Xong rồi ! Bộ dạng hung dữ, khéo giết , vẫn nhanh chạy trốn mới được.

      Hứa Đào Nhi cuống quýt đẩy ra, bò dậy, nhặt lên mắt kính muốn chạy trốn.

      “Đừng hòng chạy.” Thượng Quan Dạ mạnh mẽ lôi kéo ôm vào lòng, thấy đeo kính, lại cảm thấy bản thân hình như trúng tà, lại thấy như vậy thanh tú.

      Được vô số mỹ nữ vây quanh, lại bị xấu nữ cho ăn tát? Chuyện này thực loại vũ nhục lòng tự trọng.

      Thượng Quan Dạ giận dữ, muốn giáo huấn nàng trận, lại nghe thấy trận thanh ầm ĩ. xoay người ép sát vào tường, che miệng lại.

      “Ưm ưm…” Hứa Đào Nhi vùng vẫy, nhưng miệng bị che lại, căn bản ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin .

      “Câm miệng!” Thượng Quan Dạ tức giận gầm , bên mặt nóng rát khiến khó chịu vô cùng. Hết lần này đến lần khác đám phóng viên kia như hồn bất tán bám theo , khiến cảm thấy vô cùng phiền phức.

      nhìn thấy Yuen sao? Bên này cũng có?”

      ” Kỳ quái, vừa rồi ràng là thấy chạy qua bên này…”

      chỗ khác tìm thử xem.” Đám phóng viên tìm thấy người cần tìm, nhanh chóng rời khỏi.

      ………………….

      Lúc này Thượng Quan Dạ mới buông Hứa Đào Nhi ra, nhìn ánh mắt chán ghét của lườm . Ngược lại phun ra câu cảnh cáo, “Nếu còn dám xuất trước mặt tôi, tôi tuyệt đối bỏ qua cho , hiểu chưa?”

      “Ừm ừm ừm.” Hứa Đào Nhi lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nếu như vì công việc kia cũng hi vọng bao giờ xuất trước mặt .
      A fangthuyt thích bài này.

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 9: Viện Dưỡng Lão.

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      “Lão Nhân Hoan” là viện dưỡng lão lớn nhất thành phố A, ở nơi này mỗi người già đều có nhân viên chăm sóc. Mỗi ngày có tình nguyện viên tới thăm hỏi bọn họ, mà Hứa Đào Nhi chính là trong những tình nguyện viên kia.

      gian phòng tràn ngập ánh nắng, hoa sơn trà trắng nở rộ, có hai cụ già bắt côn trùng cho hoa sơn trà.

      “Xem , lại thêm con, thảo nào thời gian gần đây cây bạch trà này thường xuyên bị bệnh.” cụ già tóc trắng xóa ngẩng đầu lên, thần thái sáng láng .

      “Mắt của tôi nhìn , tìm nửa ngày cũng nhìn thấy.” cụ già khác cười . Tuy rằng ông gần bảy mươi nhưng nhìn nụ cười của ông thấyđược tuổi trẻ chắc chắn là nam nhân tuấn.

      “Ông nên nghỉ ngơi chút, tôi rửa tay, giúp ông pha trà.”

      “Cảm ơn!”

      “Thượng Quan gia gia, Hác nãi nãi, cháu tới rồi.” Hứa Đào Nhi lộ ra khuôn mặt tươi cười tới, “Cháu còn mang đồ ăn ngon tới cho hai người.”

      “Là Đào Đào sao, mau tới đây cho nãi nãi nhìn chút.” Hác Đình Phương vừa nhìn thấy Hứa Đào Nhi liền cười rạng rỡ, trong mắt đều là từ ái.

      Vào viện dưỡng lão bảy năm, vẫn là chiếu cố bà, bà tâm thích hài tử thiện lương này.

      “Hác nãi nãi.” Hứa Đào Nhi tựa vào lòng bà bắt đầu làm nũng, “Đào Đào rất nhớ người.”

      “Ta còn tưởng rằng cháu quên mất hai ông bà lão này rồi, tuần trước thấy cháu tới.” Thượng Quan Hạc trêu đùa .

      “Tuần trước bận thi, cháu xin lỗi.” Hứa Đào Nhi le lưỡi, “Thượng Quan gia gia chính là gia gia tốt nhất thế giới, nhất định trách cháu đúng ?”

      “Nha đầu này, hay ngọt, uổng công gia gia thương cháu như thế.” Thượng Quan Hạc bị nàng làm cho cười ha ha.

      “Đào Đào, cháu học năm thứ tư phải ? Nếu bài vở nhiều cần mỗi cuối tuần đều tới đây, việc học hành mới là quan trọng.”

      “Cháu biết, Hác nãi nãi. Thế nhưng Đào Đào thực rất nhớ người. Nếu như nhìn thấy hai người Đào Đào nhất định ăn ngon ngủ yên, mà ngay cả khí lực cầm bút cũng có.”

      vậy sao?” Hai cụ già trăm miệng lời hỏi.

      “Dạ! Dạ! Dạ! Đương nhiên đều là .” Hứa Đào Nhi chân thành gật đầu, “Hai người nhìn xem Đào Đào mang tới cái gì cho hai người này?”

      Thượng Quan Hạc hít hà, rất chắc chắn cười , “Đây chắc chắn là hạnh nhân.”

      “Oa! Thượng Quan gia gia ông là lợi hại, bọc kín như vậy mà vẫn có thể đoán được.” Hứa Đào Nhi vô cùng sùng bái nhìn ông, chỉ kém vỗ hai tay nữa thôi.

      “Đó là đương nhiên, đây chính là đồ ăn vặt Hác nãi nãi thích ăn nhất.” xong câu đó, khuôn mặt nhăn nheo của Thượng Quan Hạc lại ửng đỏ.

      Hác Đình Phương cũng cúi thấp đầu, nhất thời bầu khí trở nên có chút vi diệu.(=D]])

      Hứa Đào Nhi nhìn Thượng Quan Hạc lại nhìn Hác Đình Phương, che miệng cười trộm. ra cũng hi vọng hai người bọn họ ở cùng chỗ, chỉ là hai người đều siêu cấp xấu hổ cho nên thể làm gì hơn là chờ mong.

      Có điều tin rằng, tình lòng nhất định có kết quả hạnh phúc. Bất kể là bao nhiêu tuổi, bất kể là thân phận gì, cuối cùng người có tình được ở bên nhau.

      “Mặt của chúng ta hồng như vậy, tiểu nha đầu nhìn thấy nhất định chê cười.” Thượng Quan Hạc cười để che bối rối.

      “Ông già rồi mà đứng đắn, cái gì thế hả?” Hác Đình Phương càng đỏ mặt hơn, “Đào Đào, sau này tìm bạn trai cũng đừng tìm người như Thượng Quan gia gia của cháu.”

      Bạn trai? Hứa Đào Nhi khỏi nhớ tới chuyện đêm hôm đó, hơi cúi đầu, trong mắt lên đơn.

      Hác Đình Phương cho rằng xấu hổ, trêu ghẹo, “Cháu cũng hai mươi mốt tuổi rồi, cũng đến tuổi kết hôn, có cái gì mà xấu hổ thành như vậy. Người xứng đôi với Đào Đào chúng ta nhất định là nam hài tử tốt nhất đời.”

      Hác Đình Phương vỗ vỗ mu bàn tay , “Nếu cháu có thích nam hài tử nào, nhất định phải đưa tới cho ông bà xem chút đấy.”

      “Cái này giao cho tôi , tôi nhất định tìm cho Đào Đào trượng phu tốt nhất.” Thượng Quan Hạc tựa như đùa nhưng trong lòng lại tính toán kế hoạch.

      “Thượng Quan gia gia…” Hứa Đào Nhi bất đắc dĩ cười khổ. Trượng phu tốt nhất? Có lẽ đời này tìm được người như vậy. thích thiếu gia mười mấy năm, kết quả là coi nữ hầu có cũng được có cũng chẳng sao mà thôi.

      “Được! Được! Được! chuyện này nữa, ăn hạnh nhân, ăn hạnh nhân.” Thượng Quan Hạc bưng hộp đựng hạnh nhân tới trước mặt Hác Đình Phương, “Coi như là tôi bồi tội với bà được ?”

      Chương 10: Nam Nhân Thần Bí (1)


      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Cách viện dưỡng lão xa, đứa bé trai ngồi xổm giữa đường nhìn đàn kiến dọn nhà.

      Khi bé trai phát chiếc xe Bentley dài cách mình càng lúc càng gần, nó nghiêng đầu, đối với chiếc xe này sinh ra cảm giác vô cùng hứng thú. Xe tới càng gần, nụ cười mặt nó càng hài lòng.

      “Cẩn thận…” Hứa Đào Nhi thét chói tai nhắm mắt lại. Nửa ngày nghe thấy thanh kêu thảm thiết nào, len lén mở mắt.

      May quá, chiếc Bentley kia cách cậu bé trong gang tấc kịp dừng lại.

      “Phù…” Hứa Đào Nhi vỗ vỗ ngực, chạy nhanh tới bên cạnh cậu bé, vội vàng kiểm tra toàn thân cậu bé, “Tiểu bằng hữu, em sao chứ?”

      “Con sao, mẹ ạ.” Cậu bé nhếch môi cười với .

      “Mẹ, mẹ?” Hứa Đào Nhi lại nhìn trước nhìn sau lần, rồi lại sờ sờ trán cậu bé, “ bị thương, cũng phát sốt. Kỳ quái! Tiểu bằng hữu, gọi là chị phải mẹ, biết ? Còn có chơi giữa đường cái rất nguy hiểm, sau này đừng làm như vậy nữa.”

      “Dạ !” Cậu bé chân thành , “Con biết rồi, mẹ.”

      nam nhân gầy gò kỳ quái bước xuống xe, nhìn hai người chặn trước đầu xe, vênh váo , “Các người cản đường của Boss đấy, còn mau tránh ra. Còn có, làm mẹ kiểu gì vậy, để con của mình chơi giữa đường như vậy? chút luật giao thông cũng hiểu.”

      “Vị tiên sinh này, cậu bé này phải là…” Hứa Đào Nhi hướng giải thích, lại bị người kia cắt ngang.

      “Stop! Tôi biết nghĩ phải là con của đúng ? Loại người mồ côi cha mẹ như tôi gặp nhiều rồi, đừng nghĩ phủ nhận. nhìn , đứa bé này xấu xí như vậy, vừa nhìn biết là do sinh ra.”

      “Tiên sinh, nó phải là…”

      ngờ tuổi còn trẻ, bộ dạng lại bỏ ai nhặt như vậy, cư nhiên hành vi lại open* như thế. A! Tôi biết rồi, tôi biết rồi…”

      (* nguyên văn nó như vậy)

      Nam nhân gầy gò vươn ngón tay chỉ vào Hứa Đào Nhi, “ đây là làm bộ đẩy con ra giữa đường giả vờ bị đụng trúng hòng kiếm tiền của người khác chứ gì? ngờ đời này lại có người mẹ vô lương tâm như vậy, hài tử đáng thương…”

      “Tiên sinh ! Làm ơn nghe tôi được ?” Hứa Đào Nhi văng cả nước bọt, vẻ mặt nghiêm túc muốn làm sáng tỏ vấn đề , “Nó phải con của tôi.”

      “Hơn nữa chuyện này vốn là các người đúng. Bên này có khu dân cư, lúc tới vốn phải giảm tốc độ nhưng các ngươi lại chạy nhanh như vậy, rất dễ đụng phải người đường.”

      “Cái gì? , người mẹ độc thân lừa bịp này dám chỉ trích tôi?” Nam nhân gầy gò liếc cái, “Whatever, phải muốn tiền sao? , muốn bao nhiêu?”

      “Cầm tiền rồi mau mau tránh ra, nên làm lỡ thời gian của Boss. Thời gian của Boss vô cùng quý giá, lãng phí giây các người đền nổi đâu.”

      Hứa Đào Nhi vốn muốn cho qua, tuy rằng có tinh thần trọng nghĩa nhưng từ trước tới nay cũng phải nữ sinh dũng cảm, nhưng lời này của lại đụng chạm đến bóng ma trong lòng .

      “Tiên sinh, thời gian của Boos của quý giá lẽ nào sinh mệnh của tiểu hài tử sao? Theo ý của , bất cứ vật gì cũng có thể dùng tiền để định giá, đúng hơn là bất kỳ vật gì cũng quan trọng bằng tiền đúng ?”

      Hứa Đào Nhi như vậy ngược lại làm cho nam nhân gầy gò biết phản ứng thế nào, khí thế của hơi thu liễm chút, nhưng vẫn nhịn được.

      “Vậy , muốn làm thế nào? Là nó chặn đường của Boss, tôi tính toán so đo với nó may rồi.”

      “Tôi cần tiền của , chỉ cần Boss của chính miệng xin lỗi tiểu hài tử là được rồi.”

      Chương 11: Nam Nhân Thần Bí (2)

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Hứa Đào Nhi quyết định, quyết định dũng cảm lần, ôm cậu bé, vòng qua nam nhân gầy gò tới bên cạnh xe Bentley. “Tiên sinh! Mời ngài hạ kính xe xuống được ?” gõ gõ lên cửa kính ô tô, .

      “Này! làm gì vậy? có tư cách gì mà đòi chuyện với Boss của tôi.” Tuy rằng nam nhân gầy gò nhìn có vẻ yếu nhưng sức lực rất lớn, dùng sức chút đẩy Hứa Đào Nhi ra xa, đành phải buông cậu bé ra.

      Lúc này, cửa kính ghế sau xe Bentley hạ xuống khe , thế nhưng lại u tối nhìn được thấy gì. “Boss, ngài có gì phân phó?”

      Nam nhân gầy gò khom người cúi xuống, cúi đầu chuyện với người trong xe hồi. xong, liền ngẩng đầu lên khuôn mặt đầy vênh váo. “ nghìn đồng được rồi chứ.”
      Nam nhân gầy gò lấy ra xấp tiền, ném mặt đất, “Cho con trai của mua ít đồ chơi cũng tốt, giữ lại làm sinh hoạt phí cũng được, tốt nhất nên tiếp tục cản đường của Boss, Ok? Hôm nay các người cản đường chúng ta, coi như chúng ta xui xẻo so đo với . Lần sau còn dám lợi dụng trẻ để kiếm tiền, tôi nhất định bắt đem tới đồn cảnh sát.”

      Tiền vung vãi đầy đất khiến cho Hứa Đào Nhi cảm thấy vô cùng chướng mắt, bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết, đây chính là quan niệm của kẻ có tiền sao? Hít hơi sâu, ngồi xổm xuống lần lượt nhặt từng tờ tiền lên.

      “Ha! Còn phải lừa đảo, quả nhiên có tiền liền có công bằng.”

      Nam nhân gầy gò tự cho là đúng trào phúng. đạo thanh trầm thấp, tràn ngập từ tính, nhưng lại lạnh đến cực điểm từ trong xe truyền ra, “Dony, lên xe.”

      Nhìn xuyên qua cửa kính ô tô mơ hồ có thể nhìn thấy mặt nghiêng của nam nhân giống như tác phẩm nghệ thuật. “Đợi chút!” Hứa Đào Nhi tới bên cạnh xe, đem tiền nhét lại qua khe hở lúc trước, lại dùng sức đập lên cửa kính.

      Động tác của khiến cho nam nhân gầy gò thất kinh, há to mồm nửa ngày ra lời. “ đời này phải thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền, nhất là sinh mệnh. Mỗi người chỉ có sinh mệnh mà thôi, muốn nhiều hơn dùng tiền cũng thể mua được. Đừng tưởng rằng các người xe Bentley có người trăm phương ngàn kế muốn kiếm chác chút gì từ các người. Càng đừng tưởng rằng cứ có tiền là có thể giải quyết được tất cả.”

      “Còn có, đừng mù quáng cho rằng người khác là lừa đảo, mời tiên sinh nên học lấy lễ phép cơ bản. Tôi là người, muốn cùng chiếc Bentley vô tri chuyện.”

      xong, Hứa Đào Nhi rảo bước nhanh về phía trước. Tuy rằng biết vì chuyện ngày hôm nay có khi nào đem lại xui xẻo cho hay , nhưng nghĩ bản thân mình vừa rồi rất SOÁI (ngầu).

      Đây là việc làm dũng cảm thứ hai của , còn việc thứ nhất chính là đêm hôm đó ở khách sạn. Đối với loại người coi trọng tiền hơn tất cả, xem mạng người là gì, tuyệt thể tha thứ. “, , , nhanh quay lại đây cho tôi.”

      Nam nhân gầy gò xắn ống tay áo lên định đuổi theo cho Hứa Đào Nhi biết tay, chân lại bị ai đó ôm lấy. “Làm sao nhóc còn ở đây? Này! Này! Con của còn ở chỗ này mà… Buông ra! Nhanh theo mẹ của nhóc .”

      “Mẹ cần cục cưng nữa, ba ba ôm, ba ba ôm cục cưng…” Bất luận thế nào, cậu bé đều chịu bỏ tay ra, nam nhân gầy gò gấp đến độ chảy mồ hôi đầy đầu.

      Trong xe, bộ âu phục người nam nhân thần bí kia khẽ rung rung vài cái, lại nhìn xuống dưới chân nam nhân gầy gò, khuôn mặt lạnh lùng như băng hơi nhếch lên, khóe môi lại lộ ra vài phần hàn ý.
      A fangthuyt thích bài này.

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 12: Scandal tình ái.
      [​IMG]

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Công ty giải trí Hoàng Thần.

      Johnny gấp đến độ chạy vòng quanh, mà người khởi xướng là Thượng Quan Dạ lại hưng trí gọi điện thoại cùng vô số nữ nhân.

      “… dĩ nhiên là muốn em! Buổi tối? Ở đâu? Ha hả! Có phải muốn như lần trước hay …” tà khí vào di động vài câu, “ nghĩ tới bảo bối lại phóng khoáng như thế, đúng là chờ mong. Ừ! Được! Buổi tối gặp!”

      Johnny tới, đem tờ báo tay ném lên bàn trà, tức giận rống lên, “Đến nước nào rồi mà cậu còn có tâm tư tán tỉnh mấy nữ nhân kia?”

      “Cậu có bao nhiêu phụ nữ tôi quan tâm, nhưng sao cậu lại dây vào cái thứ rắc rối lớn như vậy? Cậu có biết báo chí viết gì về cậu hả? Chỉ thiếu trực tiếp viết cậu thành “Lợn giống” nữa thôi.”

      “Đệ nhất hoa tâm, phóng đãng, dạ hội của thiên kim tiểu thư tập đoàn nào đó, người mẫu Thượng Quan Dạ vấn đề sinh hoạt cá nhân biết tiết chế, cùng lúc có quan hệ với nhiều phụ nhân? Bọn họ phải sớm biết rồi sao? Còn có gì hay mà viết.” Thượng Quan Dạ thèm để ý ném lại tờ báo cho người kia.

      bội phục đám phóng viên kia, chỉ là chuyện nho mà họ có thể viết đến mấy trăm lần mà biết chán. Nhất là vừa đụng tới tin tức liên quan đến scandal tình ái là khứu giác của bọn họ còn linh mẫn hơn cả loài chó, lại bám dính như keo da trâu, gỡ thế nào cũng ra.

      “Thượng Quan Dạ, tổ tông của tôi. Tôi xin cậu bớt phóng túng lại chút có được ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cậu cũng bị những tin tức này bức chết.”

      “Làm sao? nghĩ tôi vì những tin tức này mà thất nghiệp?” Thượng Quan Dạ cho là đúng , miễn cưỡng dời mắt khỏi điện thoại.

      “Cậu chắc là biết thế nào là thất nghiệp, nhưng bát cơm của tôi khó giữ.” Johnny liếc mắt, “Cũng phải ai cũng giống như cậu có vẻ ngoài hớp hồn người khác, gia thế tốt, cho dù thất nghiệp cũng có thể vào công ty của nhà làm. Tôi đây chỉ là người dân bình thường hoàn toàn dựa vào đại thiếu gia cậu để duy trì kế sinh nhai.”

      được! Tôi phải làm chút việc gì đó để cải tạo hình tượng của cậu trong lòng người mến mộ.” Johnny tới lui vài vòng, hai mắt đột nhiên sáng lên, “Có rồi! Có điều phải cần phối hợp của đại thiếu gia cậu.”

      ……………….

      Bên trong quán nước giải khát, nam nữ thanh niên ra vào ngớt.

      “Cái gì? Nghỉ hè cậu liền ra ngoài ở?” Nữ sinh cao gầy mặc áo T-shir cùng quần jean, mắt mí, cặp con ngươi to tròn hỏi. Tóc cắt ngắn so với nam sinh còn muốn đẹp trai hơn.

      chính là bạn tốt nhất của Hứa Đào Nhi, Hạ Nhiên, cá tính mạnh mẽ tính tình nóng nảy.

      “Ừ! Hân Nhi và dì cũng muốn nhìn thấy mình, sở dĩ…” Hứa Đào Nhi xấu hổ cười cười.

      “Bọn họ muốn nhìn thấy cậu? Cậu cũng muốn nhìn thấy bọn họ cơ mà. Cậu là con thân sinh của bố cậu, mà hai người bọn họ vốn là người ngoài, muốn cũng phải là bọn họ mới đúng. Bình thường khi dễ cậu , bây giờ còn muốn đuổi cậu ? là quá đáng.”

      Hạ Nhiên càng càng tức, nắm chặt nắm đấm, muốn ngay lập tức tìm bọn họ gây phiền phức.

      thôi, người khác nghe thấy đấy.” Hứa Đào Nhi giữ chặt lấy tay , đưa tay làm động tác im lặng.

      ra cũng đến mức bết bát như vậy, mình ra ngoài tự lập chút cũng tốt. Hơn nữa mình còn có thể chuyên tâm thiết kế, luyện đàn, cần bận tâm nhiều như trước nữa.”

      cũng đúng, hai con tinh kia cứ nhắm mắt làm ngơ là được. Tiết kiệm được thời gian dọn dẹp nhà cửa, cậu còn có thể thiết kế thêm mấy bộ trang sức.” Hạ Nhiên thoáng bình tĩnh lại, nhưng vẫn lo lắng , “Nhưng cậu lấy tiền đâu mà thuê phòng, còn có cậu phải nữ hầu riêng của Dịch Tinh Thần sao?”

      “Hân Nhi giúp mình tìm công việc ở quán bar, tiền công hẳn là đủ tiền thuê phòng và năm học phí. Hơn nữa chừng quán bar còn có ký túc xá. Nếu vậy tiền thuê nhà cũng giảm xuống.”

      Chương 13:Hẹn hò với Thương Quan Dạ (1)

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico

      hay giả? ta giúp cậu tìm công việc gì?” Hạ Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn mở to hai mắt, trời đổ mưa máu sao?

      “Cái này mình cũng lắm, hình như là nhân viên vệ sinh…”

      “Nhân viên vệ sinh? Mình còn thắc mắc sao lại có lòng tốt giúp cậu tìm việc làm.” Hạ Nhiên kích động , “Tay cậu chỉ có thể dùng thiết kế trang sức và kéo đàn violon, sao có thể làm công việc của mấy bà nội trợ để kiếm sống?”

      Hạ Nhiên rất nghiêm trọng, thế nhưng Hứa Đào Nhi cũng quá để ý, “Chỉ là làm công việc quét dọn, chắc là khá nhàng. Hơn nữa dù sao đó cũng là công việc, chỉ cần là công việc phân biệt, cố gắng làm tốt là được rồi.”

      biết vì sao cậu lại lạc quan như vậy? Có điều sắp phải thực tập, cậu là sinh viên tài năng vừa học thiết kế trang sức vừa học nhạc, nhất định tìm được công việc tốt, chỉ cần sống lạc quan là tốt rồi.”

      Hạ Nhiên vừa vừa lấy di động ra, đột nhiên hú lên, “Trời ạ! Hẹn hò với Thượng Quan Dạ?” cả người đều nhảy dựng lên, dọa Hứa Đào Nhi trận.

      “Trời ạ! Hẹn hò cùng Thượng Quan Dạ? Có phải mình nằm mơ ?” Hạ Nhiên trợn trừng hai mắt, vội vàng túm lấy cánh tay Hứa Đào Nhi mà lắc, “Cậu nhanh nhéo mình cái, xem có phải mình nằm mơ hay ?”

      “Làm sao vậy? Ai là Thượng Quan Dạ? Cậu vì sao lại cùng hẹn hò?” Hứa Đào Nhi ngơ ngác hỏi.

      Thượng Quan Dạ? Tên này hình như rất quen thuộc, hẳn là từng nghe bạn học nữ cùng lớp đề cập qua.

      “Có cơ hội hẹn hò với Thượng Quan Dạ lại có thể giúp đỡ trẻ em nghèo. Oa! đúng là người tốt, là phù hợp với phong cách của , khiến người khác mê đắm.”

      Nhất thời trong mắt Hạ Nhiên xuất vô số trái tim hồng, cả người tựa như rơi vào cõi tiên.

      “Hẹn hò gì? Cậu hơn chút được ?”

      “Tin nhắn này , chỉ cần gửi dãy số, có cơ hội được hẹn hò cùng Thượng Quan Dạ. Mà hệ thống trừ cước phí 10 đồng, toàn bộ tiền cước phí này quyên góp cho trẻ em nghèo.”

      hay giả? phải công ty viễn thông làm thế để kiếm tiền đấy chứ?”

      “Ai biết được! Có điều nếu là vì Thượng Quan Dạ cho dù bị mắc lừa mình cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mình phải nhắn hai tin nhắn! được! Năm cái được rồi! Như vậy cơ hội lớn hơn chút.”

      “Năm cái? Đây phải là bị trừ mất 50 đồng sao? Bằng hai ngày tiền ăn đấy có biết ?” Tuy rằng phải tiền của mình thế nhưng vừa nghĩ tới Hứa Đào Nhi liền cảm thấy tiếc nuối.

      “Cơm! Cơm! Cơm! Cậu suốt ngày chỉ biết vài bữa cơm mà bôn ba! có ý nghĩa!” Hạ Nhiên trắng mắt liếc cái, “Tiết kiệm đúng là phẩm chất tốt đẹp, nhưng con người phải muốn truy cầu tốt đẹp hay sao? Thượng Quan Dạ chính là giấc mộng của mình, đáng giá! Năm mươi đồng đổi lấy cơ hội hẹn hò cùng Thượng Quan Dạ, nữ nhân toàn thế giới đều do dự mà đồng ý.”

      như vậy sao? Thế nhưng…Rốt cuộc Thượng Quan Dạ là ai vậy?”

      phải chứ? Tuy rằng cậu là “thiếu nữ đảo”, nhưng ít ra cũng biết Thượng Quan Dạ mới đúng. chính là nam model hot nhất nay, tùy tiện tới chỗ nào cũng có thể nhìn thấy quảng cáo của .”

      Hạ Nhiên móc ra quyển tạp chí từ trong balo, “Đây… Khuôn mặt vô cùng tà mị, vóc dáng mê người, đây chính là Thượng Quan Dạ, ở trang thứ 10 còn có tin tức về .”

      Đôi mắt lam câu hồn, nụ cười tà khí, vóc dáng thon dài… Nam nhân này khiến cho Hứa Đào Nhi có cảm giác quen thuộc. Hứa Đào Nhi nghiêng đầu lẩm bẩm , “Hình như mình gặp ở chỗ nào rồi phải, nhưng lại nhớ được là ở chỗ nào.”



      Chương 14: Hẹn hò cùng Thượng Quan Dạ (2)


      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Hạ Nhiên trợn trắng mắt lườm Hứa Đào Nhi cái, khinh bỉ , “ mấy lời vô ích này làm gì. phải mình quảng cáo của ở khắp mọi nơi đó sao? Thượng Quan Dạ đó nha, có nữ nhân nào “thèm thuồng” chứ.”

      “Chỉ cần nhìn khuôn mặt cùng dáng người của có nữ nhân nào chống cự được, chớ chi chính là nhị công tử của đệ nhất tập đoàn châu báu Miracle, nữ nhân sẵn sàng bò lên giường nhiều đếm xuể.”

      “Có điều cũng mắc bệnh chung của mấy công tử nhà giàu, đó chính là lăng nhăng, cơ bản là mỗi tuần tin tức liên quan đến scandal tình ái đều có , phải thiên kim tiểu thư cũng là nữ minh tinh, nữ model.”

      “Hơn nữa nghe , cơ bản cứ cách ba đến bốn ngày là đổi bạn lần, có lúc còn cùng lúc hẹn hò với mấy người phụ nhân.” Hạ Nhiên hoa chân múa tay, mặt tươi cười như hoa .

      “Càng khoa trương chính là, những nữ nhân kia sau khi bị bỏ rơi lại hề có lời oán hận, còn cảm ơn cho bọn họ đoạn hồi ức tốt đẹp, hy vọng có thể tiếp tục duyên phận kiếp trước. Cậu xem có phải rất có mị lực hay

      “Mị lực? Mình cảm thấy gọi là lăng nhăng giới hạn là đúng nhất.” Nghe xong lời Hạ Nhiên, Hứa Đào Nhi cảm thấy có chút tức giận bất bình, chút hảo cảm đối với Thượng Quan Dạ.

      hiểu, cùng lắm là lớn lên trông đẹp mã chút, gia thế hơn người chút, vì sao lại khiến cho nữ nhân điên cuồng như vậy? Lẽ nào thứ bọn họ coi trọng chính là vẻ ngoài và gia thế của ?

      Nhưng mà thực chính là như vậy, là mặt đen tối của xã hội. chỉ nghĩ như vậy, tại phổ biến việc hâm mộ thần tượng, người nào là xinh đẹp, vóc dáng nam nhân so với nữ nhân càng đẹp mắt hơn, nhưng cho dù thế nào nàng cũng thích.

      “Mới phải! Tuy rằng hơi lăng nhăng chút, nhưng cũng che giấu, hơn nữa còn rất thẳng thắn. So với mấy nam nhân vẻ ngoài đứng đắn nội tâm lại hèn mọn biết tốt hơn bao nhiêu lần. Hơn nữa, cậu xem còn giúp đỡ trẻ em nghèo đúng là người vô cùng tốt bụng.”

      “Nhưng mà, biết có thể cùng hẹn hò là dạng nữ nhân nào… Có tài năng mới lọt được vào mắt xanh của .”

      Hạ Nhiên buồn buồn thở dài hơi, cũng chỉ hi vọng chút, thế nhưng tình huống tại đúng là mơ mộng hão huyền. “Chỉ cần có thể cùng hẹn hò, dù chỉ là lần, mình tình nguyện trong vòng mười năm kết giao bạn trai.”

      nên nhụt chí, cậu phải vừa mới gửi năm tin nhắn đó sao? chừng cậu có thể hẹn hò cùng .”

      cũng đúng, có cơ hội chẳng phải còn có cậu đó sao?” Hạ Nhiên chớp chớp hai mắt, ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn , con mắt lóe lên tinh quang.

      “Mình?”

      “Đương nhiên, cậu chính là người chuyên nghiệp nhất, sau này nhất định có thể tiến vào đội ngũ nhân viên cao cấp của tập đoàn Miracle. Chờ Thượng Quan Dạ tiếp nhận chức vụ tổng tài, cậu mang mình vào phải sao?”

      “Miracle là nơi tinh hội tụ, sau khi mình tốt nghiệp có thể vào được hay vấn đề nan giải, chớ chi đến nhân viên cao cấp, cậu đối với mình cũng quá tin tưởng rồi.”

      “Mai sau cậu chính là ngôi sao thiết kế trang sức, mình tin tưởng cậu tin tưởng ai. Chi bằng mùa hè cậu thử ứng tuyển xem sao, làm nhân viên vệ sinh đúng là quá tài lớn dùng việc , là vô cùng lãng phí tài nguyên.”

      Hứa Đào Nhi nhún vai, “Mình cũng nghĩ như vậy, nhưng tập đoàn Miracle nhận sinh viên chưa tốt nghiệp.”

      “Là vậy sao? Mình lưu ý giúp cậu, nếu có ghế trống, lập tức gọi điện báo cho cậu. Mình tin rằng với tài năng của cậu cần chờ đến lúc tốt nghiệp cũng nhất định có thể thành công ứng tuyển.”
      thuyt thích bài này.

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 15: Thượng Quan Tứ.
      [​IMG]

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Khách sạn Phúc Hoa là khách sạn năm sao siêu cấp sang trọng ở thành phố A. Bên ngoài là kiến trúc vùng Địa Trung Hải, có 405 phòng được bày trí tinh xảo cho khách nghỉ ngơi. Mỗi phòng đều trang bị những trang thiết bị cao cấp nhất, dịch vụ tốt nhất, mang lại cho khách nhân hưởng thụ tốt nhất. Đương nhiên giá tiền cũng là đắt nhất.

      Bởi vì từ Hứa Đào Nhi lớn lên ở Dịch gia, cho nên cũng quá kinh ngạc trước xa hoa của khách sạn này. chỉ quan tâm đến việc làm tốt công việc của mình, là quét dọn phòng khách, chăm sóc cỏ ở sân golf.

      “Đào Nhi, quét dọn phòng tổng thống chưa?” Tả Ngải cùng tổ với Hứa Đào Nhi tiến đến trước mặt Hứa Đào Nhi, thần thần bí bí hỏi thăm, “Chúng ta đổi lại ca được ?”

      “Đổi ca? Vì sao?”

      biết vì sao? Nam khách gian phòng này có lai lịch lớn, hơn nữa còn nghe đẹp trai tả nổi, cho nên tôi muốn xem chút. Dù sao nam nhân có hứng thú đối với , chi bằng đem cơ hội này nhường lại cho tôi.”

      “Được!” Nhân viên ở đây cảm thấy hứng thú với khách nhân là chuyện Hứa Đào Nhi vô cùng quen thuộc, cho nên cảm thấy kì quái. đối với chuyện này chút hứng thú, hơn nữa tại còn muốn chăm sóc cỏ.

      sao? là vĩ đại.” Tả Ngải muốn tiếp nhận máy hút bụi trong tay Hứa Đào Nhi đột nhiên phía sau vang lên đạo thanh lạnh như băng.

      được phép đổi.” Tổ trưởng Mã Nguyệt Như tới, khiển trách, “Đến đây làm việc chỉ vì muốn câu rùa vàng sao? quên quy tắc phục vụ khách hàng qua, nếu xảy ra chuyện mờ ám với khách nhân lập tức khai trừ sao? Đào Nhi trước .”

      “Dạ!” Hứa Đào Nhi đồng tình liếc nhìn Tả Ngải cái, nhanh chóng rời .

      “Leng keng… Leng keng…” Cửa mở, Hứa Đào Nhi liền cảm thấy cỗ khí tức nam tính.

      “Xin chào, xin hỏi trong phòng có nhu cầu quét dọn phải ạ?” ngẩng đầu, trong chốc lát liền thất thần. Bởi vì nam nhân trước mặt, có loại khí thế vương giả thể coi thường.

      Đường cong gương mặt như đẽo gọt, ánh mắt sâu thẳm, tản ra lạnh lùng.

      Áo sơ mi cài cúc lộ ra lồng ngực gợi cảm, quần dài màu đen mặc người càng nổi bật thon dài, cao ngất, toát ra khí thế cao ngạo của đế vương khiến cho thoạt nhìn ở nơi mà người khác thể với tới.

      Khi cặp con ngươi lạnh lùng như băng vạn năm nhìn Hứa Đào Nhi, lòng của , hiểu vì sao lại run rẩy, chột dạ.

      “Vào !” Thượng Quan Tứ nhiều, xoay người vào phòng.

      Nằm chiếc giường lớn phong cách hoàng gia châu âu là nữ nhân xinh đẹp. ta lười biếng nhìn Hứa Đào Nhi, gắt giọng , “Tứ, sao sớm như vậy đến quét dọn rồi, nhân gia còn chưa ngủ dậy mà.”

      Thượng Quan Tứ cầm lấy khăn lông lớn lau khô tóc, trong mắt chút nhiệt độ.

      rất thích sạch , mỗi lần cùng nữ nhân hoan ái xong phải lập tức tắm, hơn nữa còn phải ngay lập tức dọn dẹp gian phòng, nếu cảm thấy rất khó chịu.

      Bên trong gian phòng ràng rất sạch , có cái gì phải quét dọn đâu? Hứa Đào Nhi hiểu, cũng dám hỏi, chỉ có thể cúi đầu mở máy hút bụi tiếp tục làm sạch tấm thảm sạch bong.

      “Thuốc!Uống! Thượng Quan Tứ đứng che khuất ánh sáng, thanh lạnh như băng làm cho người khác rùng mình. Trong hoàn cảnh tại lại khiến người ta nhịn được phát lạnh toàn thân.

      Nữ nhân kia biến sắc, lập tức làm nũng , “Nhân gia còn chưa rửa mặt, đợi lát nữa uống được ?” còn tưởng quên mất chuyện này, ngờ lại tàn nhẫn như vậy.

      “Muốn tôi đút cho , hay là tự mình làm?” Thanh Thượng Quan Tứ chút gợn sóng, nhưng lại chứa loại mùi vị nguy hiểm.

      “Em… Tứ, em có thể uống được ? Em cam đoan mang đến phiền phức cho . tại em ở thời kỳ an toàn, đấy.”

      Chương 16: tàn nhẫn.

      Edit: Tú Tú


      Beta: Nico

      “Nước!” Thượng Quan Tứ nghiên đầu nhìn Hứa Đào Nhi , hơi ngẩn người, sau đó nhanh chóng tắt máy hút bụi bưng tới ly nước.

      Nữ nhân này sinh bệnh sao? Vì sao ta chịu uống thuốc, nhưng lại muốn bắt ép ta? Hứa Đào Nhi giải thích được.

      chịu uống, tôi chỉ có thể tự mình đút cho .” Thượng Quan Tứ bước tới gần nữ nhân kia, con ngươi đen tối ngưng tụ hàn khí.

      ! Em uống… Em mang tới phiền phức cho , van mà!” Nữ nhân kia chẳng quan tâm đến việc thân thể còn trần truồng, muốn chạy xuống giường, lại bị Thượng Quan Tứ bắt được cổ tay, chỉ có thể lớn tiếng kêu lên đau đớn.

      “Tôi cho cơ hội mang thai.” Thanh băng lãnh chợt vang lên, nắm đầu ta, mạnh mẽ đem thuốc nhét vào trong miệng.

      Đến lúc này, Hứa Đào Nhi hiểu tất cả, cuống cuồng chạy tới kéo cánh tay , khuyên nhủ, “Tiên sinh! Ngài nên như vậy, thuốc tránh thai đối với thân thể bạn ngài gây ảnh hưởng tốt.”

      “Cút!” Thượng Quan Tứ muốn bỏ qua , nhưng Hứa Đào Nhi thế nào cũng chịu buông tay.

      Giằng co hồi, toàn bộ nước trong ly đổ hết lên người Thượng Quan Tứ, tròng mắt đen băng lãnh càng toát ra ánh sáng nguy hiểm.

      Tức , khí trong phòng dường như đông cứng lại, bầu khí lạnh lẽo đến cực điểm.

      Ánh mắt Thượng Quan Tứ trở nên sắc bén, toàn thân tản ra cỗ lệ khí.

      “Việc…việc này, phải… Tôi cố ý. Tôi giúp ngài lau khô.” Hứa Đào Nhi nhanh chóng cầm cái khăn tới, lại bị đẩy ra.

      cần!” Ánh mắt băng lãnh của Thượng Quan Tứ lại chiếu lên người nữ nhân kia, ta vô cùng sợ hãi, vội vàng đem thuốc nuốt xuống.

      “Tứ! Là em tốt ! Em nên dây dưa khiến tức giận, sau này nhất định em tái phạm.”

      có lần sau, tôi muốn gặp lại .” Chắc chắn ta nuốt xuống thuốc tránh thai, lúc này Thượng Quan Tứ mới buông ta ra, mở tủ lấy ra bộ quần áo mới.

      “Tứ, cầu xin đừng đối xử với em như vậy! Em biết chuyện vừa rồi là em tốt, em bảo đảm từ nay xảy ra chuyện này nữa.” Nữ nhân ngã xuống giường, khóc lóc cầu xin.

      Nhưng Thượng Quan Tứ cũng thèm liếc ta cái, chỉ , “Cho dù có chuyện vừa rồi, tôi cũng lên giường hai lần với cùng người đàn bà.”

      Người đàn ông này… Quả thực tàn nhẫn, quyết tuyệt giống như ma quỷ. Lần đầu tiên Hứa Đào Nhi gặp phải người đàn ông tàn nhẫn, đáng sợ như vậy.

      Nhưng đây là chuyện của bọn họ, cho dù có bất mãn nhiều hơn nữa cũng có tư cách cái gì, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ném tấm thẻ vàng rồi rời khỏi.

      …………………..

      Thượng Quan gia.

      Chùm đèn thủy tinh chiếu sáng xa hoa trong phòng, những bức tranh hoa lệ được treo đầy phòng, xung quanh là dụng cụ được làm bằng thủ công sang quý được đặt hàng từ Châu Âu, ghế salon làm bằng da của ý, có thể so với xa hoa trong lâu đài hoàng gia Châu Âu.

      Nhưng mà, giữa biệt thự mang phong cách hoàng gia Châu Âu lại có phòng ăn mang màu sắc cổ xưa thanh nhã. Nữ hầu chỉnh tề đứng hai bên, có người cầm khăn lại có người cầm chai rượu vang.

      Bên cạnh bàn ăn dài điêu khắc hoa lệ, là nam nhân có khí chất cao quý, cử chỉ ưu nhã. Ngọn đèn chiếu rọi ánh sáng khiến cho khuôn mặt của thêm vài phần mị hoặc, đôi mắt lam sắc lấp lánh.

      Cũng lâu sau, nam nhân toàn thân màu đen tới, cởi áo khoác ngoài đưa cho nữ hầu, rồi vén lên ống tay áo.

      “Hôm nay sao lại trở về? Bị nữ nhân đá?” Thượng Quan Tứ ngồi xuống bàn ăn, gương mặt vốn có biểu tình lại thoáng nhu hòa, còn mang theo ít trêu chọc, đắc ý.

      Chương 17: Thượng Quan Tiên.

      Edit: Tú Tú


      Beta: Nico


      “Xì… Em mà bị nữ nhân đá? Làm sao có thể?” Thượng Quan Dạ trợn trắng mắt , “Muốn làm cũng phải bổ sung thể lực chứ?”

      trắng ra khiến cho những nữ hầu bên cạnh nhịn được đỏ mặt, đầu cúi xuống thấp.

      Thượng Quan Tứ chỉ nhếch môi cười cười, sau đó hỏi, “Dì xuống dưới ăn sao?”

      Thượng Quan Dạ và Thượng Quan Tứ là em cùng cha khác mẹ, tuy rằng mẹ của Thượng Quan Dạ mới là chính thất nhưng bởi vì cha mẹ của Thượng Quan Tứ cho nên cùng bà bỏ trốn, mấy năm trước bất hạnh gặp phải tai nạn giao thông.

      Thượng Quan lão gia xuất phát từ hổ thẹn mà nhận Thượng Quan Tứ trở về, để tiếp quản Miracle, làm cho nhiều người bất mãn, thái độ đối với vô cùng ác liệt.

      phải biết tính mẹ em rồi sao? Có lần nào bà nguyện ý cùng ăn cơm cùng bàn? Vừa nghe trở về, bà liền bên tai em cằn nhằn lải nhải suốt mấy canh giờ, đến nỗi em cảm thấy phiền chết được. Có điều cũng đừng để ý, để em sai người hầu chuẩn bị vài món mang lên cho bà.”

      “Ừ! Tiên Nhi đâu? phải em ấy trở về sao?” Nhắc tới cái tên này, trong mắt Thượng Quan Tứ lóe lên ánh sáng ôn nhu mơ hồ khó phát .

      “Em còn thắc mắc vì sao hôm nay lại trở về, hóa ra là vì nha đầu kia, cả, bất công.” Thượng Quan Dạ giả vờ ghen tỵ làm cho Thượng Quan Tứ nhịn cười được.

      “Nha đầu kia mỗi ngày ngoại trừ ngủ là khiêu vũ, hôm nay nha đầu kia ngủ mười tiếng, xem kiếp trước có phải là con heo vừa lười vừa hay ?”

      “Thượng Quan Dạ, lại bậy bạ gì trước mặt cả phải ?” mỹ nữ mặc váy ngủ màu hồng nhạt, tóc dài tới eo, từ cầu thang xuống.

      Tròng mắt của màu lam, long lanh xinh đẹp như trẻ con mới sinh, lông mi dài cong cong, có hơi hơi giống với búp bê Barbie.

      Mắt lam như thủy tinh, nụ cười xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, tóc dài đen nhánh, dáng người cao gầy, nếu như sau lưng có thêm đôi cánh, ai hoài nghi mà cho rằng chính là thiên sứ thuần khiết.

      vừa xuất , trong đại sảnh dường như chìm vào mộng ảo, giống như công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích.

      “Thượng Quan Dạ, lại xấu em trước mặt cả đúng ?” Thượng Quan Tiên từ lầu xuống, cong lên khóe môi lời oán trách, “Em chỉ biết chính là người đáng ghét nhất.”

      “Nào có! Em vốn dĩ là heo lười siêu cấp ham ngủ. Còn có, vì sao em lại kêu cả tự nhiên như vậy, còn chưa bao giờ nghe thấy em gọi tiếng hai, tốt xấu gì cũng lớn hơn em hai tuổi đấy?”

      “Ai kêu suốt ngày bắt nạt em, em mới thèm gọi người bại hoại như hai.” Thượng Quan Tiên làm mặt quỷ với , nhìn về phía Thượng Quan Tứ, vẻ mặt lại tươi cười sáng lạn, “Chỉ có cả đối với em là tốt nhất! Tiên Nhi thích cả nhất.”

      “Tiên Nhi…” Thanh Thượng Quan Tứ khàn khàn chứa đầy nhu tình vô hạn, đứng dậy tới gần Thượng Quan Tiên, ôm vào trong lòng giọng hỏi, “Ngủ lâu như vậy, có mệt hay ?”

      Nụ cười ôn nhu của làm người khác dám tin tưởng, giống như có mị lực làm cho băng tan chảy.

      Nữ hầu xung quanh tự giác ngừng thở, tim đập gia tốc. Nhưng các biết chỉ có ở trước mặt Thượng Quan Tiên, đại thiếu gia mới nở nụ cười ôn nhu như thế.

      “Đương nhiên, lúc ngủ còn nằm mơ, cũng rất mệt mỏi. Có điều có cả ôm, cũng còn mệt mỏi.” Thượng Quan Tiên rất tự nhiên ôm chặt cổ , ràng là tạo thành thói quen thân thiết như vậy.

      “Ngủ cũng mệt? đây trước khi ngủ đều vận động, phải càng mệt sao?” Thượng Quan Dạ kháng nghị .
      thuyt thích bài này.

    5. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      Chương 18: Dục vọng độc chiếm.
      [​IMG]

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      “Dạ!” Thượng Quan Tứ lườm cái, ý bảo nên ở trước mặt Thượng Quan Tiên những chuyện này, ngữ khí mang theo cảnh cáo.

      lôi kéo Thượng Quan Tiên, người mà vô cùng thương ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Thích ăn món ăn nào? Liền để nhà bếp chuẩn bị.”

      cần! Em mệt quá, chút cảm giác thèm ăn cũng có. Gần đây chuẩn bị cho buổi diễn ba lê ở Venice, khiến cho hai đùi đều căng cứng.”

      Thấy đôi chân nhắn của bởi vì luyện tập mà đau nhức khiến cho Thượng Quan Tứ cảm thấy trận đau xót, có ý nghĩ muốn trách móc thầy dạy vũ đạo trận. Nhưng biết ba lê là niềm đam mê lớn nhất của Thượng Quan Tiên, cho nên cũng gì thêm, chỉ yên lặng bưng bát canh đặt trước mặt .

      có khẩu vị uống đỡ bát canh , cả đút cho em.” thổi nguội bát canh, lại đưa đến bên môi thử nhiệt độ rồi mới đút cho , “Ừm! Có thể uống rồi.”

      cả là thiên vị, em cũng muốn đút. Em cũng muốn đút.” Thượng Quan Dạ giống như đứa trẻ bất mãn dây dưa, trưng ra khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm như khổ qua.

      cả mới thèm đút cho , loại đãi ngộ này chỉ có mình em mới được hưởng thụ.” Thượng Quan Tiên dương dương đắc ý le lưỡi với Thượng Quan Dạ, nhưng khi thấy trong canh có màu xanh xanh, liền rụt cổ lại, “ cả! Tiên Nhi ghét nhất là hành lá, em uống.”

      Ánh mắt Thượng Quan Tứ nhanh chóng lạnh xuống, trầm giọng , “Các người làm cái gì, biết tiểu thư thích ăn hành sao?”

      Nữ hầu kinh hãi, nhanh tới giải thích, “Xin lỗi! Thiếu gia! Bởi vì tiểu thư ấy ăn cơm chiều, cho nên…”

      “Tiểu thư ăn cơm chiều các người liền để như vậy sao? Nếu thân thể của em ấy xảy ra vấn đề, các người có thể gánh được trách nhiệm này sao?” Nghĩ đến việc lúc ở nhà Tiên Nhi thường xuyên bỏ bữa cơm chiều, Thượng Quan Tứ vô cùng lo lắng, nhưng lại nỡ trách mắng .

      cả, đừng trách bọn họ, là do em tốt.” Thượng Quan Tiên khuyên nhủ, “Hơn nữa, em vốn dĩ thích uống canh xương, cho dù có hành lá cũng ăn. xem, chẳng phải bọn họ có chuẩn bị gà chưng hạt dẻ đó sao?”

      Thượng Quan Tiên duỗi tay ra, nhưng bất đắc dĩ vì bàn ăn quá dài, nữ hầu nhanh chóng bưng tới trước mặt .

      “Ngày mai, ta muốn nhìn thấy cái bàn ăn mới có kích thước ngắn hơn.” Thượng Quan Tứ xong câu đó, bầu khí có chút ngưng trọng.

      Thượng Quan Tiên nhận ra điểm này, kéo kéo tay Thượng Quan Tứ làm nũng, “Được rồi, cả hiểu Tiên Nhi nhất, nên truy cứu việc này nữa, được ? phải cả muốn đút cho em sao? được đổi ý nha.”

      “Tiên Nhi, sau này em nhất định phải ăn uống đúng giờ, đừng để cả phải lo lắng, được ?” Thượng Quan Tứ chọn lấy món ăn Thượng Quan Tiên thích nhất, từng miếng từng miếng đút cho ăn.

      cả, còn như vậy làm hư nó, em lo lắng sau này nó tìm được bạn trai.” Thượng Quan Dạ lắc đầu thở dài.

      Bạn trai? Hai chữ này giống như kim đâm vào tim Thượng Quan Tứ, đau nhức vô cùng. Vừa nghĩ đến cảnh Tiên Nhi ở trong lòng nam nhân khác, hận, hận thể lập tức đem nam nhân tưởng tượng kia giết chết.

      Thượng Quan Tiên vẫn còn nhai thức ăn phản bác, “Sau này em nhất định tìm bạn trai ôn nhu săn sóc em giống như cả. cả, xem có đúng hay ?”

      Trong lòng Thượng Quan Tứ rất khó chịu, nhưng thể gì, chỉ có thể cưng chiều vuốt mái tóc dài của , trong mắt tràn ngập thương.

      Tiên Nhi, đời này em chỉ có thể là của , quyết cho phép em ở bên cạnh người đàn ông khác.

      Thượng Quan Tứ thầm tuyên thệ trong lòng.

      Chương 19: Nguy Hiểm.

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      Bởi vì chuyện ngày hôm đó, Hứa Đào Nhi cho rằng bị đuổi việc, nhưng qua vài ngày lại có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc cũng yên lòng, dần dần cũng quên mất chuyện này.

      ‘Leng keng_ leng keng__’ “Chào ngài, tôi là nhân viên phục vụ.”

      “Làm gì?” nam nhân trung niên say khướt ra mở cửa phòng, dùng thanh lè nhè hỏi, miệng đầy mùi rượu.

      “Xin chào. Đây là rượu Brandy mà ngài muốn.” Hứa Đào Nhi bị hơi rượu phả vào mặt rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ tươi cười.

      “Rượu Brandy? Vào !” Nam nhân vào phòng, giống như bùn nhão ngã lên sopha.

      Hứa Đào Nhi vừa vào liền thấy vỏ chai rượu vương vãi đầy đất, vội vàng thu dọn, lại mở cửa sổ để thông khí.

      “Rượu! Mau mang rượu tới đây___” Nam nhân kia hét lên, “Nhanh lên chút, tôi muốn uống rượu.”

      “Tiên sinh, ngài say rồi, nếu còn uống nữa tổn hại đến thân thể, tôi đỡ ngài lên giường nghỉ ngơi.” Tay Hứa Đào Nhi còn chưa đụng tới bị đẩy ra.

      Nam nhân kia lướt qua , cầm lấy chai Brandy tu ừng ực, xong liền hét lên, “Vợ của tôi bỏ trốn theo người khác, tôi còn quan tâm cái thân xác này làm gì, uống chết phải càng tốt hay sao.”

      Hứa Đào Nhi đành lòng nhìn như vậy, muốn đoạt lấy chai rượu, nhưng nam nhân kia chịu buông tha, “Cút! chỉ là nhân viên vệ sinh, dựa vào cái gì mà quản chuyện của lão tử.”

      “Choang___” Sau hồi giành giật, chai rượu rơi mặt đất, nam nhân nhanh chóng cúi xuống, ngón tay bị rạch tạo thành vết thương.

      “Tiên sinh, tay của ngài bị thương rồi.” Hứa Đào Nhi nhanh chóng lấy khăn lông giúp đè lại vết thương. Nhưng đột nhiên nam nhân kia cầm ngược lại tay , ánh mắt mông lung , “ là mềm mại, biết thân thể của có mềm mại như vậy ?”

      Hứa Đào Nhi kinh hãi ngẩng đầu, còn chưa kịp rút tay ra, miệng đầy mùi rượu của đánh tới. liều mạng chống trả, “Tiên sinh! Xin ngài hãy buông….”

      “Lão tử muốn , chính là coi trọng , muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho .” Nam nhân thô bạo xé mở vạt áo của , nhanh chóng đè ngã trền sàn nhà.

      được! Bỏ tôi ra___” Hứa Đào Nhi dùng hết sức lực hất văng ra, kéo chặt quần áo nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa chạy được hai bước vấp phải chai rượu té ngã mặt đất, lần thứ hai bị nam nhân kia đè lên.

      Bàn tay to lớn thô bạo của bừa bãi vuốt ve khuôn mặt và cánh tay , trong miệng phát ra tiếng cười khinh miệt, “Các người gọi những cái này là phục vụ khách hàng, phải là bồi khách ngủ sao, lão tử có tiền.”

      tay đè Hứa Đào Nhi, tay kia cho vào túi quần móc ra xấp tiền, “Từng này đủ rồi chứ. Nếu phục vụ tôi tốt, tôi cho càng nhiều.”

      , đừng mà! Buông! Có ai cứu mạng, cứu mạng…” Hứa Đào Nhi điên cuồng chống cự, nhưng vẫn đấu lại khí lực của .

      “Xin ngài hãy buông ra….” Hứa Đào Nhi khóc nức nở, hai tròng mắt phủ kín tầng hơi nước.

      Đột nhiên, ngón tay chạm vào chai rượu mặt đất, kịp nghĩ nhiều, dùng sức nện thẳng vào đầu .

      “Bốp.” Chai rượu bể nát !

      “A!” Nam nhân kia kêu thảm tiếng, máu tươi tuôn ra, cái tát nặng nề giáng thẳng vào mặt Hứa Đào Nhi, đánh mạnh đến mức khiến đầu óc choáng váng. gầm lên giận dữ, trút hết giận dữ lên người .

      , đừng mà, cầu ngài bỏ tôi ra…” Hứa Đào Nhi bi phẫn kêu lên, thân thể thể động đậy, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

      Cứu mạng…Cứu mạng…Có ai có thể cứu

      Chương 20: Lại nhận thêm bạt tai.

      Edit: Tú Tú

      Beta: Nico


      giường lớn trang nhã theo phong cách Pháp, nam nhân vóc dáng tuyệt mỹ cúi đầu hôn nữ nhân dưới thân.

      “Ưm! Dạ!” Nữ nhân thúc giục.

      Thượng Quan Dạ đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn phía sau, “Em có nghe thấy có người kêu cứu mạng hay ?”

      Nữ nhân kia bất mãn bưng lấy mặt , “ cần quan tâm, chừng họ cũng giống như chúng ta, …”

      “Chúng ta thế nào?” Thượng Quan Dạ cười đầy tà khí, vừa vận sức thắt lưng lại nghe tiếng hét thảm thiết. do dự chút, liền đứng dậy mặc xong quần áo, “Tôi xem chút. Chờ tôi !”

      “Dạ, chúng ta tiếp tục , cứ như vậy ra ngoài lỡ như bị phóng viên bắt gặp tốt.”

      “Có thể có người cần giúp đỡ.” Thượng Quan Dạ hôn môi ta, “Chờ chút, tôi trở lại nhanh thôi.”

      ………………..

      Thượng Quan Dạ vừa đẩy cửa ra, liền thấy nam nhân trung niên say rượu đè lên người nữ nhân, tay còn ngừng xé áo của . tới vứt nam nhân kia qua bên lại đạp cho cước.

      Nam nhân kia lăn ra vài mét, đầu đụng vào cạnh bàn, hôn mê bất tỉnh.

      Hứa Đào Nhi bò dậy trốn vào trong góc, sống chết chịu mở mắt, trong miệng ngừng kêu lên, “Đừng đụng vào tôi… Đừng đụng vào tôi…”

      sao rồi!” Thượng Quan Dạ thấy tóc tai bù xù, áo lại bị xé cho te tua, liền cởi ra áo khoác của mình muốn choàng cho , kết quả khi vừa đụng vào người , lại nhận lấy bạt tai.

      “Đừng đụng vào tôi…” Hứa Đào Nhi còn biết mình thoát khỏi nguy hiểm, liều mạng dãy dụa, đánh Thượng Quan Dạ lúc nào hay.

      …” Thượng Quan Dạ còn chưa xong, ánh mắt càng thêm phẫn nộ, bởi vì nhận ra nữ nhân này là người lúc trước ở trong con hẻm kia cho bạt tai.

      dùng sức nắm cánh tay , thanh nguy hiểm rít qua kẽ răng, “Hóa ra là !”

      Hứa Đào Nhi mở hai mắt, con ngươi lập tức trừng lớn. là… Sắc lang kia? Tại sao lại ở chỗ này? nhìn sau lưng chỉ thấy nam nhân trung niên ngã mặt đất bất tỉnh nhân .

      cứu sao? Hứa Đào Nhi muốn cảm ơn, đột nhiên phát ánh mắt của có chút thích hợp, mà má trái của …Sưng đỏ mảng lớn. Lẽ nào vừa rồi hoảng loạn, đánh ?

      “Đây là lần thứ hai đánh tôi, xem tôi nên trừng phạt thế nào?” Ánh mắt Thượng Quan Dạ như muốn phun ra lửa, hai tay nắm chặt, chặt đến mức ngón tay trắng bệch.

      , , phải như vậy! Tôi cố ý, tôi cho là… là người kia. Xin lỗi! Với cả vừa rồi tôi rất sợ hãi, cái gì cũng biết…” Hứa Đào Nhi xong, nước mắt lập tức rơi xuống.

      …” Thượng Quan Dạ rất muốn tức giận, nhưng vừa nhìn bộ dạng thê thảm của như vậy, lời tới bên miệng liền nuốt trở về, thực đành lòng vừa trải qua chuyện này mà còn gây phiền phức cho .

      “Quên ! Tôi đưa về!” buông tay ra, đem áo khoác quàng lên người , che chở ôm ra ngoài.

      “Thế nhưng, vị tiên sinh kia vừa bị tôi dùng chai rượu đập vỡ đầu, cứ như vậy bỏ lại sao?” Hứa Đào Nhi có chút yên lòng.

      phải vì mới như vậy sao? còn muốn ở lại chăm sóc ?”

      phải!” Hứa Đào Nhi lập tức lắc đầu như trống bỏi.

      “Yên tâm, chết được, đợi lúc nữa với nhân viên phục vụ ở đây là được rồi. trước hết hãy quan tâm đến bản thân mình .” Thượng Quan Dạ liếc mắt nhìn cái, nha đầu này lo lắng cho người suýt nữa cưỡng bức mình, là ngu ngốc!

      Bọn họ vừa mới ra ngoài lâu, hành lang vang lên trận thanh hô to gọi , “Yuen ở chỗ này! Ở chỗ này!” đám phóng viên xông tới, vây quanh Thượng Quan Dạ và Hứa Đào Nhi chật kín như nêm cối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :