1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẫu đơn chân quốc sắc - Nhu Nạo Khinh Mạn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18:

      Khi đó bởi vì việc này phát sinh vào mấy ngày trước tiệc mừng thọ của La phu nhân, vì lẽ tiệc mừng thọ bị hoãn lại, hơn nửa năm sau cây lương thực mới có thu hoạch, cuộc sống của mọi người dễ chịu chút, vừa vặn lại là đại thọ sáu mươi tuổi của La lão gia, vì lẽ đó lúc này mới cử hành tiệc mừng thọ. Khi đó bởi vì trong nhà quá túng thiếu, vì lẽ đó quà mừng thọ chỉ là bức bình phong nàng tự tay thêu, làm cho sắc mặt La Nam lúc đó cực kì khó coi .

      Nghĩ tới đây, Thẩm Mẫu Đơn nhịn được nhíu mày lại, bây giờ chỉ cách tiệc mừng thọ La thái thái còn nửa tháng, lúc trước nạn châu chấu cuối cùng là ngày đó phát sinh? Nàng nhớ tới ngày đó giữa trung đều bị rất nhiều con châu chấu che kín lại, chi chít, che kín bầu trời, trong nháy mắt tất cả cây nông nghiệp, toàn bộ cây cối đều bị con châu chấu bò đầy, truyền đến tiếng gặm nhấm, khiến cho người ta tê cả da đầu.

      Nạn châu chấu tại như vậy niên đại này là thiên tai thông thường , mấy năm có địa phương xảy ra nạn châu chấu, thu hoạch được hạt nào, mảnh thê lương.

      Chỉ là ngày nào xảy ra? Thẩm Mẫu Đơn nắm chặt nắm đấm, biết bây giờ phải là lúc nghĩ cái này, bất kể như thế nào phải nghĩ ra biện pháp. Sau nạn châu chấu Thẩm gia cũng trôi qua rất là khổ cực, cho dù có tiền bạc cũng mua được lương thực, vì lẽ đó tại trước hết muốn làm là tích trữ nhiều lương thực, mặt khác cũng phải báo cho Trì đại ca, để Trì đại ca báo cho Yến vương, nếu như có thể sớm đưa ra quyết sách, bách tính gặp tai họa cũng đỡ hơn rất nhiều, chỉ là nên làm thế nào để cho Trì đại ca?

      Nhìn tiểu thư sắc mặt từ trắng bệch chuyển thành tái nhợt, lại chuyển thành lo lắng, Tư Cúc có chút , trừng mắt nhìn, "Tiểu thư, người sao vậy?"

      Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm thấy đầu căng đau, lắc lắc đầu, "Ta sao, Tư Cúc ngươi ra ngoài trước ."

      Tư Cúc sau khi rời khỏi đây, Thẩm Mẫu Đơn nhìn chằm chằm túi bàn trở nên trầm tư, qua nửa khắc, nàng đứng dậy, trở lại trước hòm, do dự, cuối cùng rốt cục vẫn là mở ra, đem hộp gấm ddiêu khắc tinh xảo bên trong lấy ra. Nhìn hộp gấm trong tay, nàng nửa phần do dự, thay đổi thân y phục nam nhân, đội duy mũ, trở lại bên cạnh bàn, nhấc lên túi bàn, ôm chặt hộp gấm ra cửa.

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn hiệu cầm đồ trước mắt, vuốt ve hộp gấm, sải bước vào, đem hộp gấm trong lòng đặt ở kệ dài, trầm giọng : "Đồ vật bên trong, ta muốn cầm chết."

      Cầm chết, chính là thể chuộc đồ lại. Nếu như là muốn cầm sống, chỉ là giá cả cầm sống giảm nửa so với cầm chết, hơn nữa kỳ hạn cầm sống càng lâu, giá lại càng thấp, nàng tại cần gấp nhiều bạc, căn bản có khả năng cầm sống. Hơn nữa coi như cầm sống, sau hơn nửa năm nàng cũng thể kiếm được bạc đem vật này chuộc về.

      Quản gia hiệu cầm đồ thờ ơ mở ra hộp gấm, nhìn thấy chân trâu bên trong to bằng nắm đấm trẻ con tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, lóng lánh cả người chợt run lên cái, thân thể cũng đứng thẳng lên, kích động nhìn Thẩm Mẫu Đơn chút, cẩn thận từng li từng tí đem viên trân trâu lớn nhất bên trong lấy ra, cẩn thận quan sát.

      Nhìn ước chừng nửa khắc đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu lên, kích động : "Đúng là muốn cầm chết? Khách nhân có thể suy nghĩ kĩ lại." Trân châu cực phẩm như vậy có người cam lòng cầm , vẫn là cầm chết.

      Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu, "Cầm chết, tất cả trân châu bên trong toàn bộ cầm hết , tốc độ nhanh lên chút."

      Quản gia có chút khó khăn, "Cái này, còn phải mời chưởng quỹ lại đây chuyến, có thể lỡ ít thời gian."

      "Làm phiền xin mau lên chút."

      Quản ra rất nhanh mời chưởng quỹ lại đây, chưởng quỹ nhìn trân châu cực phẩm cũng rất là kinh ngạc, đây là cực phẩm khó gặp, loại địa phương này cho tới bây giờ chưa từng có trân châu như vậy, người trước mắt này rốt cuộc là ai? Nhìn trang phục tựa hồ cũng phải là quý nhân. . . . . . Thời khắc này, chưởng quỹ trong lòng nổi lên lòng tham, tiền tài động lòng người, đối mặt cực phẩm trân châu như vậy, đại đa số lòng người nổi lên lòng tham.

      Thẩm Mẫu Đơn tự nhiên cũng biết cái này, nàng mở miệng : "Đây là trì Đà chủ lái thuyền lâm sông Hoài để cho ta tới cầm cố đó, phiền chưởng quỹ kính xin mau lên." Dứt lời, lấy ra tấm lệnh bài màu xanh mấy ngày trước đây Trì Ninh Bái cho, mặt có khắc chữ Trì. Đây là cái ngày đó Trì Ninh Bái cho nàng dùng để phòng thân, là ở lâm sông Hoài đụng chuyện gì chỉ cần lấy ra lệnh bài này, người bình thường là gây phiền toái cho nàng.

      Chưởng quỹ sững sờ, cuối cùng lòng sợ hãi chiến thắng lòng tham của mình, để quản gia định giá trị, lại lấy ngân phiếu đưa cho Thẩm Mẫu Đơn. Thẩm Mẫu Đơn đem tầm ngân phiếu hai trăm lạng đặt ở trong bọc quần áo lúc này mới tới Trì gia. Trì gia bây giờ chỉ có mình Trì Ninh Bái, phụ mẫu đều sớm mất, những năm này cũng vẫn sống nhờ thuỷ vận, thê thiếp cũng có.

      Rất nhanh có người dẫn Thẩm Mẫu Đơn tới chỗ Trì Ninh Bái, Thẩm Mẫu Đơn chờ người hầu Trì Ninh Bái lui xuống, lúc này mới tháo duy mũ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Trì Ninh Bái. Trì Ninh Bái mang theo nụ cười, nhìn thấy Mẫu Đơn nghiêm túc như vậy khỏi cau mày : "Mẫu Đơn, muội sao vậy? Có người khi dễ muội?"

      Thẩm Mẫu Đơn lắc lắc đầu, cầm túi trong tay để lên bàn, sau đó mở
      ra , lộ ra bên trong tờ ngân phiếu đến. Trì Ninh Bái kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, đây là?"

      Thẩm Mẫu Đơn thần sắc nghiêm túc nhìn Trì Ninh Bái, "Trì đại ca, muội tại có chuyện muốn thương lượng cùng huynh. Trì đại ca, muội trước đây xem qua quyển du ký, mặt từng ghi lại câu như thế này, hạn hán cùng châu chấu, nạn châu chấu thường làm làm bạn với hạn mà đến, mấy quận huyện cạnh lâm sông Hoài nửa năm qua sông ngòi ao hồ khô cạn , hơn nữa nghe bên trong rất nhiều ruộng sinh châu chấu.

      Trì đại ca, muội sợ mấy ngày nữa này châu chấu ngày càng nhiều, biến thành nạn châu chấu. Trì đại ca, những này ngân phiếu huynh cầm, toàn bộ mua lương thực, muội sợ nếu xảy ra nạn châu chấu, đến lúc đó giá lương thực tăng cao, chúng ta tại tốt nhất có thể làm là trữ lương thực. Mặt khác. . . . . ." Thẩm Mẫu Đơn nhìn Trì Ninh Bái càng ngày càng nghiêm túc, tiếp tục : "Chuyện này tốt nhất nên báo cho Yến vương, nếu là sớm phòng ngừa, có thể cứu ít người."

      Trì Ninh Bái há miệng, rồi lại biết mình nên cái gì,vốn cảm thấy việc này thể tưởng tượng nổi, có thể từ trong miệng Mẫu Đơn ra liền tin, tin tưởng có nạn châu chấu phát sinh. Cẩn thận ngẫm lại, trước đây có nạn châu chấu phát sinh địa phương xác thực theo hạn hán, chẳng lẽ lần này cũng bởi vì hạn hán mà phát triển thành nạn châu chấu sao?

      suy tư hồi lâu, mới : "Ta đem chuyện này báo cho Yến vương , nếu tin làm sao bây giờ?"

      Thẩm Mẫu Đơn trầm mặc chốc lát, "Nếu là tin, chúng ta cũng có cách nào, bây giờ có thể làm chỉ có những thứ này."

      Trì Ninh Bái gật gật đầu, vừa nhìn về phía ngân phiếu bàn, "Mẫu Đơn, những ngân phiếu này?"

      Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới đem chuyện sáng sớm gặp Yến vương ra, Trì Ninh Bái cười khổ, "Mẫu Đơn, xin lỗi, nếu phải lâm vào bước đường cùng huynh cũng làm như thế."

      "Trì đại ca, muội đây phải có chuyện gì sao, hơn nữa Yến vương còn đem trân châu trả lại cho muội, bằng cũng thể có nhiều bạc như vậy rồi. Trì đại ca những ngân phiếu này toàn bộ mua lương thực, càng nhanh càng tốt. Mua lương thực toàn bộ đặt ở nơi này, muội có cách nào trữ lương rồi." Thẩm gia tự nhiên là thể nào, mua cửa hàng mặc dù có cái sân sau, nhưng sau đó tai nạn phát sinh, lòng người khó lường, ai biết có người cướp lương thực hay , đặt ở nơi này thể tốt hơn nữa.

      Thẩm Mẫu Đơn rồi, Trì Ninh Bái đem toàn bộ bạc mình mấy năm qua lấy ra, những năm này cũng kiếm lời ít bạc, có điều phần lớn là cho các em dưới tay, đối với người của mình luôn hào phóng, còn dư lại đều là ít cửa hàng, ruộng đất, bất động sản có thể sử dụng bạc cũng bất quá chỉ có hơn hai vạn hai. Sau khi lập tức để thủ hạ bắt đầu chia nhau mua lương thực,
      còn mình tới gặp Yến vương.

      Ngày hôm sau Thẩm Mẫu Đơn liền biết Trì Ninh Bái đem việc này cáo tri Yến vương, nhớ tới Yến vương kia, Thẩm Mẫu Đơn trong lòng có chút thấp thỏm, hỏi Trì Ninh Bái, "Trì đại ca, Yến Vương Khả cái gì?"

      Trì Ninh Bái vẻ mặt rất là phức tạp, nhìn Thẩm Mẫu Đơn chút, "Yến Vương tin, để cho Vân Hạc xử lý."

      Thẩm Mẫu Đơn thở phào nhõm, coi như sớm mấy ngày đó cũng là mới có lợi
      , chí ít cửa hàng lương thực chung quanh quận huyện đều có thể khống chế được giá cả, chờ tai nạn phát sinh lại điều động tới ít lương thực từ những nơi khác lại đây, kiên trì nửa năm hẳn là có vấn đề .

      Nhìn Mẫu Đơn thở phào nhõm , Trì Ninh Bái nhớ tới hôm qua Yến vương hỏi , Yến vương liền biết đây là Mẫu Đơn cho biết, nhớ tới Yến vương cười khẽ, Trì Ninh Bái liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo , cũng biết đem việc này cho Yến vương là đúng hay còn là sai, như có nạn châu chấu phát sinh, đến chẳng phải Mẫu Đơn lại thêm cái tội trạng?

      Trì Ninh Bái nghĩ lung tung, bên tai lại truyền tới tiếng Mẫu Đơn, "Trì đại ca, lương thực mua thế nào rồi? thu xếp được vị trí chưa?"

      Trì Ninh Bái ngẩng đầu, "Vì đưa tới kinh hoảng, để các em phân
      công nhau mua, làm rất bí , để cho người chú ý . Sân sau nhà huynh có mấy kho hàng lớn, có thể đem lương thực đặt ở đó, Mẫu Đơn cũng
      cần lo lắng. Đúng rồi, sau đó cần phải cho người đưa chút lương thực qua chỗ muội chứ?"

      Thẩm Mẫu Đơn lắc đầu, " cần, nếu muội cần báo cho Trì đại ca."

      Mấy ngày kế tiếp Thẩm Mẫu Đơn cũng có xuất ở cửa, cửa hàng quần áo cũng tạm thời đóng cửa, phải sợ rất nhiều châu chấu bay tới phá huỷ những kia vải vóc, chỉ là trước tiên tạm thời đem cửa hàng quần áo đóng lại, để thợ may cùng Tú Nương về nghỉ thời gian, cho tới Mã chưởng quỹ
      vẫn vẫn là ở lại trong sương phòng hậu viện cửa hàng quần áo .

      Như vậy lại qua gần như mười ngày, ngày hôm đó sáng sớm Thẩm Mẫu
      Đơn còn chưa tỉnh lại, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Tư Cúc thất kinh, "Tiểu thư, tiểu thư, tốt rồi !"

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19:


      Thẩm Mẫu Đơn ngay lập tức tỉnh lại, vươn mình từ giường ngồi dậy, quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ, giữa trung đen nghịt mảnh, lít nha lít nhít, vang lên ong ong. Da đầu của nàng hơi tê tê, muốn xuống giường đem cửa sổ đóng, ngoài cửa Tư Cúc đẩy cửa vào, chạy như bay đến phía trước cửa sổ đem cho nên cửa sổ toàn bộ đóng lại, mới trắng bệch nghiêm mặt tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, "Tiểu thư, bùng lên nạn châu chấu, bên ngoài bay tới rất nhiều châu chấu, nên làm gì a."

      Thẩm Mẫu Đơn mặc quần áo rời giường, lấy ở gầm giường ra đôi giày vải đế mềm chạy vội tới trước cửa sổ, từ trong khe hở của cửa sổ mơ hồ có thể nghe thấy con châu chấu bên ngoài lít nha lít nhít, khiến người ta nhịn được tê cả da đầu, cả người run rẩy. Thẩm Mẫu Đơn quay đầu lại hỏi : " với A Hoán chưa? Bảo đệ ấy tạm thời đừng ra khỏi phòng?"

      Tư Cúc hoảng loạn gật đầu, "Lục nhi qua chỗ thiếu gia bên kia, lão gia ở trong phòng đợi."

      Thẩm Mẫu Đơn gật đầu, trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, trầm mặc , sau lát rót ly trà bàn nguội uống hơi cạn sạch.

      Tới gần bờ sông lâm sông Hoài, cũng coi như là non xanh nước biếc, tuy có châu chấu phát sinh, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như năm nay. Thời gian nạn châu chấu xảy ra, thu được hạt nào, người có lương thực, súc vật thức ăn, gỗ đêm thành cỏ rác, chồng bán thê, loạn lạc, cốt nhục chia lìa, nước mắt chảy thành sông. Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới hồi tưởng lại nạn châu chấu thê thảm lâm sông Hoài. Tư Cúc cũng chưa từng gặp nạn châu chấu nghiêm trọng như vậy, đứng phía trước cửa sổ ngốc rất lâu, lúc này mới tới bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn ngồi xuống, gương mặt hoảng sợ luống cuống, "Tiểu thư, giờ nên như thế nào ? Bên ngoài. . . . . . Bên ngoài những con châu chấu kia có thể nên làm gì?"

      Thẩm Mẫu Đơn trầm mặc , suốt cả ngày hai người cũng ra ngoài, khi đói bụng ăn ít bánh ngọt, thời điểm khát liền uống ít nước trà lạnh. Mãi đến tận khi sắc trời tối lại, Thẩm Mẫu Đơn mới từ trong khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài, châu chấu bay trung vãn rất nhiều, đất phủ kín từng tầng từng tầng con châu chấu, cây cối, hoa cỏ, bệ đá tất cả đều là châu chấu, khiến người ta nhịn được tê cả da đầu.

      Nhìn tình huống bên ngoài, Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng đội cái mũ mở cửa phòng ra, Tư Cúc cẩn thận từng li từng tí theo phía sau nàng, hai người đầu tiên là tới gian phòng Thẩm Hoán, mở cửa phòng, Thẩm Hoán cùng Lục nhi sững sờ ngẩn ra ngồi ở trước bàn, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn lại đây, Thẩm Hoán k, vội vàng dặn dò Lục nhi, "Lục nhi, tỷ tỷ tới, đem đèn đốt lên."

      "Đừng!" Thẩm Mẫu Đơn ngăn lại, tới chỗ Thẩm Hoán vỗ vai của , " được đốt đèn, con châu chấu nhìn thấy ánh sáng chen chúc nhau mà tới ."

      "Tỷ tỷ rất đúng, ngàn vạn lần thể đốt đèn, nếu toàn bộ châu chấu bay vào." Ngoài cửa vang lên tiếng Thẩm Thiên Nguyên.

      Thẩm Mẫu Đơn cùng Thẩm Hoán quay đầu lại kêu tiếng cha, Thẩm Thiên Nguyên tới cạnh hai người thở dài, ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống lúc này mới : "Nạn châu chấu đến chỉ sợ năm nay thu hoạch được hạt nào, nhà bếp còn sót lại tý hạt đậu cùng kê, sau đó ta ra ngoài mua chút lương thực, chỉ sợlương này đều có giá trời rồi."

      Thẩm Mẫu Đơn trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng : "Cha, cần mua lương , trước con cứu đứa bé kia, người kia chỉ có cho con ngân phiếu năm trăm lạng ,cho hộp trân châu cho con, con đem toàn bộ trân châu đổi thành ngân phiếu, mua lương, bây giờ lương toàn bộ đặt ở nơi Trì đại ca, nếu cần Trì đại ca cho người đưa lương tới." Tư Cúc cùng Lục nhi đều là nhi, đối với nàng cùng A Hoán trung thành tuyệt đối, việc này cho bọn họ biết cũng sao .

      Thẩm Thiên Nguyên ngây người, qua nửa ngày mới tỉnh táo lại, vội la lên: "Ngươi đứa này, chuyện lớn như vậy làm sao thương lượng với cha, các con. . . . . . Các con sao sớm biết mà mua lại nhiều lương như vậy? Làm sao biết nạn châu chấu đến?"

      Thẩm Mẫu Đơn chỉ đem việc này toàn bộ đẩy đầu Trì Ninh Bái, cho đại ca biết có thể có nạn châu chấu phát sinh, muốn nàng phòng khi chưa xảy ra. Thẩm Thiên Nguyên ngồi ở trước bàn, trầm mặc lát, cũng cái gì nữa. Thẩm Mẫu Đơn lại dặn Tư Cúc cùng Lục nhi nên lung tung bên ngoài, hai người vội vã gật đầu. lâu lắm, lại nhìn thấy bóng người Vũ ma ma ít thấy mặt giờ lại đến kêu, là lão phu nhân bảo tất cả mọi người sang, có việc muốn .

      Mấy người tam phòng Thẩm gia theo Vũ ma ma về sân lão phu nhân, dọc theo đường châu chấu ngừng mà đập vào người bọn họ, Vũ ma ma rít gào liên tục, mấy người còn lại trầm mặc . tới trong sân lão phu nhân lão phu nhân lần này lần đầu tiên có làm khó dễ tam phòng, chỉ là vẻ mặt tiều tụy cho mọi người rất sớm ngày mai mua lương, lại : "Ngày mai giá lương khẳng định tăng vọt, nếu thực mua được lương, ngày mai mọi người liền đem những kia con châu chấu bên ngoài hong khô làm lương . . . . . ." Nhìn phòng lớn cũng chi thứ hai có mấy tiểu thư thiếu gia cau mày dáng vẻ, lão thái thái lạnh lùng : "Ngày xưa gặp thiên tai vỏ cây đều phải gặm, bây giờ còn có châu chấu mà ăn, là rất tốt bất quá, nhưng lại qua mấy tháng, con châu chấu có ăn, lương thực có ăn, ta xem các ngươi phải sống làm sao!"

      Mấy tiểu thư thiếu gia lập tức trợn mắt miệng run, lão thái thái kiên nhẫn phất phất tay, "Đều nhanh về ."

      Sáng sớm ngày thứ hai, phòng lớn chi thứ hai người liền cửa hàng lương thực, nhưng nghĩ mười mấy cửa hàng lương thực lâm sông Hoài toàn bộ đóng cửa, Thẩm Mẫu Đơn sau khi biết tin này cũng biết chuyện ra sao, nàng cùng Trì Ninh Bái mua hết mấy vạn hai lương thực, Yến vương kia tự nhiên mua lại ít lương thực ở lâm sông Hoài , chỉ sợ lâm sông Hoài tất cả cửa hàng lương thực bên trong chẳng còn dư lại bao nhiêu lương thực, vì lẽ đó lúc này mới chịu bán.

      Người lâm sông Hoài đều hoảng hốt ngớt, trong nhà mặc dù cũng còn có thừa lương, nhưng căn bản được bao lâu, nguyên bản đều muốn thừa dịp tại tai nạn vừa mới bắt đầu giá lương còn chưa cao còn mua ít lương thực, nhưng nghĩ bên ngoài căn bản có lương thực bán. Mọi người bất đắc dĩ, trong lòng vừa sợ lại sợ, rồi lại có biện pháp khác, chỉ có thể đem bắt con châu chấu hong khô làm bị lương.

      Người nhà họ Thẩm tự nhiên cũng bận rộn bắt con châu chấu, nhưng nghĩ lúc xế chiều có người bái phỏng, là đến tìm Thẩm Mẫu Đơn, Lục nhi đưa người vào, Thẩm Mẫu Đơn nhìn thấy là thanh niên mặc cẩm bào, nam tử trắng nõn nhìn Thẩm Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, : "Trầm tiểu thư, chủ nhân nhà ta xin tiểu thư đến phủ chuyến."

      Thẩm Mẫu Đơn run lên, nghi hoặc nhìn thanh niên, "Chủ nhân nhà ngươi là?"

      Nam tử nghe vậy nở nụ cười, "Tặng châu cho người."

      Thẩm Mẫu Đơn sắc mặt đại biến, con châu chấu nắm trong tay suýt chút nữa bắt được, qua lâu mới tỉnh táo lại, hướng về phía nam tử kia cung kính khom người, "Công tử kính xin chờ chốc lát, cho tiểu nữ rửa mặt rồi theo công tử đến phủ." Con châu chấu cầm hơn nửa ngày, người có mùi, tự nhiên thể như vậy gặp người kia, muốn lại mạo phạm chi tội.

      Để Tư Cúc mang tới nước vào phòng rửa mặt, Thẩm Mẫu Đơn ngâm mình ở trong thùng nước tắm trong lòng rất lo âu, thấp thỏm, Yến Vương Vi sao lại muốn tìm nàng? Hẳn là muốn nàng đem trân châu cầm chết cho biết? Lần này gọi nàng cố ý là vì đắc tội ?

      Vẫn còn dám để cho Yến vương chờ lâu, nàng rất nhanh rửa mặt xong, theo thanh niên kia tới nhà Yến vương.

      Thanh niên đưa Thẩm Mẫu Đơn tiến vào phòng liền lui xuống, Thẩm Mẫu Đơn cũng dám nhìn loạn, khuỵu gối quỳ xuống, "Dân nữ gặp Điện hạ."

      "Đứng lên ." Bên tai truyền đến tiếng Yến vương hơi mệt mỏi, còn lạnh lẽo như trước.

      Thẩm Mẫu Đơn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lại, vẫn là thư phòng lần trước kia, chỉ là lần này mặc thân cẩm bào màu đen, ngồi ở trước án khi liếc nhìn sách gì đó, Vân Hạc ngày thường thường theo sau cũng ở, chắc là xử lý nạn châu chấu.

      Vệ Lang Yến ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn bóng dáng trước mắt : "Nạn châu chấu xảy ra lần này, ngươi có đề nghị gì?" Nạn châu chấu xảy ra ở mấy quận huyện là đất phong của , đêm qua nhìn cả đêm sách, dự định từ trong sách vở tìm ra đối sách khắc phục nạn châu chấu, chỉ là biện pháp đối với phương diện ở thời đại này còn quá ít, tìm đêm cũng nghĩ ra, biết coi như diệt sạch châu chấu, nhưng còn có trứng, trị ngọn trị được gốc. Nếu này tiểu thư Thẩm gia có thể đoán trước nạn châu chấu, chắc cũng có đối sách, liền mời người đem nàng đến đây.

      Thẩm Mẫu Đơn nghĩ tới hỏi cái này, trong lòng thở phào nhõm, lại chợt nhớ tới hỏi như vậy, chẳng phải là sớm biết nạn châu chấu là do nàng báo cho Trì Ninh Bái , trong lòng liền lại có chút thấp thỏm. Ngẩng đầu nhìn trước mắt, trong lòng nàng do dự, biết phải là lúc nghĩ những thứ này, suy nghĩ chốc lát, mở miệng : "Dân nữ từ ít du ký biết được ít biện pháp phòng chống nạn châu chấu. Đầu tiên là giết chết con châu chấu châu chấu con, sau khi xong tiêu diệt trứng châu chấu. Giết chết con châu chấu con, mở kênh rạch vùi giết, đánh châu chấu, dùng lửa dụ giết, diệt trứng vào mùa đông thời gian chưa qua mưa tuyết, đào đất đào hầm, tìm kiếm trứng châu chấu, dùng đồ vật cứng rắn đâm thủng trứng dùng nước muối hoặc chua giấm chua tưới bên trứng châu chấu, trứng đều có thể tận tuyệt. Chờ đợi được thời gian mùa xuân , đào đất lần, kiểm tra còn có để sót trứng châu chấu hay . . . . . ."

      Những cái này đều là đời trước nàng trải qua này mấy trăm năm học được, bây giờ xem ra, có thể dùng tới, là quá tốt.

      Vệ Lang Yến nhìn nàng, trong lòng có chút cảm giác kỳ dị, trước đó vài ngày cho nàng biết, chuyện nàng làm đủ để Thẩm gia vì đó chôn cùng, nàng sợ hãi, nhát gan như vậy , bất quá là nữ tử bình thường. Vì sao lại có thể dự đoán nạn châu chấu đến, thậm chí biết đối sách phòng chống nạn châu chấu ít người biết , nàng đúng là từ gây du ký biết được sao?

      Thẩm Mẫu Đơn dứt lời, ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Yến vương , phát chính diện nhìn nàng, trong lòng khỏi run run cái, lại nghĩ tới chuyện nàng cầm chết trân châu.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20:

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn chằm chằm nam tử trước mắt vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, rất ưa nhìn, so với Trì đại ca còn râu quai nón tuấn càng hấp dẫn người chú ý, sống mũi cao, môi hơi mỏng, làm cho người ta sinh ra loại cảm giác lạnh lẽo, chí ít mấy lần gặp mặt, ngoại trừ Tử Bảo An, người này chưa bao giờ từng có vẻ mặt thân thiện, hòa hoãn đối với bất kỳ người nào. Giờ khắc này bị nhìn như vậy , trong lòng nàng khỏi có chút bồn chồn, cho dù mình từng thấy thế giới nam nữ bình đẳng, tâm tình cũng xảy ra biến hóa rất lớn, nhưng, người này làm cho người ta nảy sinh cảm giác quá mức lạnh lẽo, thậm chí có chút. . . . . . Nguy hiểm? Nàng thực muốn nhìn thấy nam nhân này.

      Thẩm Mẫu Đơn sửng sốt chút, chẳng biết vì sao cảm thấy người đàn ông này nguy hiểm. Dường như bây giờ phải là thời điểm nghĩ đến chuyện này, nàng khép mi mắt, trong lòng nghĩ người đàn ông này có biết nàng đem toàn bộ trân châu cầm , còn có nghĩ ra cái gì, tiếng Vệ Lang Yến lại vang lên, "Ngươi những biện pháp này, giết chết con châu chấu, mở kênh rạch vùi lấp giết, dùng lửa dụ giết châu chấu nên làm gì để thực ? Có thể viết xuống cụ thể từng bước ?"

      Thẩm Mẫu Đơn sững sờ, nhanh chóng tỉnh táo lại, gật gật đầu, "Khởi bẩm Điện hạ, dân nữ đồng ý."

      Vệ Lang Yến cần phải nhiều lời nữa, kêu người chuẩn bị giấy bút, đứng dậy rời , đứng ở bên, bóng dáng cao lớn che khuất Thẩm Mẫu Đơn, chỉ chỉ chỗ ngồi vừa nãy "Trực tiếp đến đây ngồi viết ."

      Thẩm Mẫu Đơn chỉ hơi chần chừ lúc liền đứng dậy tới án thư, ngồi ở chỗ ngồi vừa nãy của Vệ Lang Yến, chấp bút lông lên đặt ở nghiên mực, mực tàu ngấm vào ngòi bút, chờ mực nước chưa xuống, lúc này mới hạ bút viết.

      Bút tích của nàng đoan chính, thận trọng, mang theo nét tú lệ đặc trưng của nữ tử, Vệ Lang Yến đứng ở bên nhìn, bị phân tán ít.

      Thẩm Mẫu Đơn đem từng biện pháp bắt giết con châu chấu viết xuống, lại hồi tưởng phương pháp diệt trứng châu chấu, ngoại trừ lấy nước hoặc lấy lửa thiêu. Ngoại trừ biện pháp phòng chống vụn vặt ở tại , Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ chút lại viết xuống mấy biện pháp phòng chống khác, tỷ như phát động bách tính toàn thành trị tận gốc châu chấu sinh sôi, cũng chính là địa phương con châu chấu dễ dàng sinh sôi giết chết trứng, còn có biện pháp phòng chóng trong nông nghiệp, ruộng cạn đổi thành ruộng được tưới nước, khởi công xây dựng thuỷ lợi, trồng trọt nhưng cây hoa màu con châu chấu thích ăn, khai khẩn đất hoang, tiến hành cày bừa vụ xuân thay cho cày bừa vụ thu.

      Phương pháp phòng trừ bằng sinh vật, ở những nơi con châu chấu dễ dàng sinh sôi nuôi gà vịt số lớn lượng lớn từng bước ăn con châu chấu. Kỳ thực ngoại trừ mới bắt đầu tới biện pháp phòng chống, biện pháp phòng chống nông nghiệp cùng phương pháp phòng trừ bằng sinh vật, tại xem khả năng rất là khó khăn. Nhưng, sau khi Yến vương cầm quyền, chắc có thể thực những biện pháp này , nếu là có thể đem những biện pháp này hoàn thiện hóa, như vậy nạn châu chấu trong thiên hạ có cải thiện, với dân cũng là chuyện may lớn.

      Nàng cũng chính bởi vì biết sau đó vị tân hoàng này cần chính dân lúc này mới cố gắng đem những biện pháp trong ký ức toàn bộ viết xuống, nếu đều biết nạn châu chấu là nàng dự đoán, cũng biện pháp phòng chống, nhất định phải giấu diếm rồi.

      Thẩm Mẫu Đơn rất nỗ lực hồi tưởng, viết phi thường cẩn thận, mỗi điều nên làm gì đều tỉ mỉ viết xuống, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua hơn canh giờ , đợi thả xuống bút lông bút là lúc, cánh tay đều có chút đau mỏi, nàng nhịn được xoa xoa, lại chợt nhớ tới bên cạnh còn có người, vội vàng thu tay về, quay đầu , nhìn thấy Vệ Lang Yến đứng ở bên cạnh nàng, hiển nhiên là nhìn hồi lâu. Thẩm Mẫu Đơn vội vàng đứng dậy trở lại trước án thư, lại phải lạy trái, Vệ Lang Yến mới : "Miễn, đều viết xong?"

      Thẩm Mẫu Đơn gật đầu, " Điện hạ, viết xong." Có phải là nên đưa nàng về?

      nghĩ ngợi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Vệ Lang Yến : "Vào ."

      Cửa phòng được đẩy ra, thanh niên tướng mạo trắng nõn nhanh chân vào, nhìn Vệ Lang Yến cung kính khom người, mỉm cười : "Điện hạ, nên dùng bữa tối."

      Vệ Lang Yến ừ tiếng, trở lại bên án thư ngồi xuống, cẩn thận liếc nhìn Thẩm Mẫu Đơn viết xuống những biện pháp kia . Thanh niên kia nhìn Yến Vương, lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn chút, muốn lên tiếng hỏi Thẩm gia tiểu thư này nên làm sao, Vệ Lang Yến : "Thẩm gia tiểu thư ở lại dùng thiện."

      Thẩm Mẫu Đơn choáng váng.

      Thanh niên kia đáp tiếng liền lui xuống, lâu lắm có hai nha hoàn mặc y phục màu xanh lục bưng hai cái bàn ăn vào, chiếc đặt ở trước mặt Thẩm Mẫu Đơn , chiếc đặt ở trước mặt Vệ Lang Yến, cung kính lui xuống.

      Thẩm Mẫu Đơn cúi đầu nhìn bàn ăn bày mấy đĩa thức ăn cùng bánh ngọt, đậu phụ, nấm xào tiên, thịt hươu phiến, chua gà tơ tia canh, cơm tẻ, đậu đỏ cao, hạt sen cao. do dự, tiếng của Vệ Lang Yến lại vang lên, "Sớm chút dùng xong thiện ta cho Hoằng Văn đưa ngươi trở về."

      Thẩm Mẫu Đơn đáp tiếng cũng lại cưỡng ép , bưng lên đũa bạc nhai kỹ nuốt chậm đem chén cơm ăn sạch, mấy đĩa thức ăn cũng toàn bộ cũng ăn sạch , lại uống bát chua Gà tia canh. Ăn canh, cái bụng no rồi, bánh ngọt cũng có động tới.

      Mới vừa đem đũa bạc thả xuống, Vệ Lang Yến ngồi đối diện cũng buông đũa bạc xuống, mở miệng : "Chuyện hôm nay còn cần cảm ơn Trầm tiểu thư. . . . . . Hoằng Văn, vào !"

      Thanh niên kia vào, khom người với Vệ Lang Yến, trong tay còn nâng hộp gấm, nhìn thấy hộp gấm kia, Thẩm Mẫu Đơn liền giật mình, ánh mắt tìm đến Yến vương ngồi trở lại trước án thư. Sắc trời tối, bóng nam nhân kia bao phủ ở u khắp chốn bên trong, Thẩm Mẫu Đơn nhìn vẻ mặt , nàng cảm thấy khí quanh thân phảng phất bị ngưng đọng lại, lành lạnh, nhịn được rùng mình cái, trong lòng hoảng loạn.

      Hộp gấm này là hộp gấm lúc trước đựng chân châu kia, bây giờ dĩ nhiên lại nhớ tới người đàn ông này trong tay, Thẩm Mẫu Đơn biết nên dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình vào giờ khắc này, trong lòng chỉ còn lại kinh hãi, nàng biết chờ đợi nàng là cái gì.

      U ám, trong phòng trầm tĩnh, lại có tiếng lành lạnh vang lên, "Hoằng Văn, đưa Thẩm gia tiểu thư về."

      Thẩm Mẫu Đơn ngây người, cứ tính như thế? Tâm tình trong lòng treo lên cao rốt cục cũng rơi xuống, nàng thở phào nhõm, đứng dậy, cúi đầu phúc phúc thân thể với Vệ Lang Yến, "Tạ điện hạ, dân nữ cáo từ." Liền bản thân nàng đều có chú ý tới, thanh nàng mơ hồ dẫn theo mấy phần nhàng cùng thể chờ đợi được nữa.

      Mãi đến tận khi ngồi xe ngựa Thẩm Mẫu Đơn mới thở phào nhõm, chỉ là nhìn qua xe ngựa thấy tình huống bên ngoài lúc tâm tình trong lòng vẫn đau, sắc trời mặc dù tối sầm, nhưng đường phố vẫn còn nhiều bách tính bắt châu chấu, ven đường hoa cỏ cây cối cùng đất còn từng tầng từng tầng châu chấu. Đáy lòng nàng thở dài, biết chuyện diệt châu chấu phải nhanh chút mới được, phải đợi được những con châu chấu này ăn hết nơi này còn có thể tiếp tục bay nơi khác.

      Hạ màn xe xuống, Thẩm Mẫu Đơn thở dài, nam nhân ngồi đối diện tên là Trần Hoằng Văn đột nhiên nhìn nàng nở nụ cười, đưa tay đem hộp gấm vừa nãy nâng ở trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn "Tiểu thư, đây là chủ nhân tạ lễ."

      Thẩm Mẫu Đơn sửng sốt chút, tiếp nhận hộp gấm Trần Hoằng Văn đưa tới, do dự lúc liền mở ra, bên trong quả nhiên đúng như nàng dự liệu, vẫn là mấy viên trân châu, to bằng nắm đấm trẻ con tản ra ánh sáng lộng lẫy, còn có mấy viên to bằng ngón cái nằm rải rác ở bên. Trân châu này dĩ nhiên lại trở về trong tay nàng, Thẩm Mẫu Đơn lúc này quả có chút dở khóc dở cười.

      Trần Hoằng văn nhìn trân châu bên trong hộp gấm, cười : "Tiểu thư, chủ nhân tuy là đem vật này làm tạ lễ tặng cho tiểu thư, nhưng vẫn hi vọng tiểu thư có thể cất mới phải, nên tùy ý dùng nó."

      Thẩm Mẫu Đơn sắc mặt hơi đỏ chút, khẽ gật đầu, "Tiểu nữ biết." Trân châu này qua mấy lần đều trở về trong tay nàng, nàng tự nhiên cũng còn muốn đem nó dùng làm lợi ích trao đổi.

      Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Thẩm gia, chờ Thẩm Mẫu Đơn xuống xe, Trần Hoằng Văn mới câu cáo từ liền rời .

      Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng sau liền đem trân châu khóa ở đáy hòm, nghĩ ngày sau hẳn là cũng cần đến nó, liền cẩn thận cất .

      Ngày hôm sau huyện lệnh lâm sông Hoài liền ban bố mệnh lệnh, để mấy ngày nay mọi ngươig dành thời gian bắt châu chấu làm lương thực, sau ba ngày bắt đầu bắt giết châu chấu. Ba ngày này tất cả mọi người lâm sông Hoài bắt đầu bắt giữ châu chấu làm lương thực, mấy ngày nay mười mấy cửa hàng lương thực lâm sông Hoài vẫn có mở cửa, điều này cũng làm cho mọi người càng kể ngày đêm bắt châu chấu làm lương thực.

      Thờ gian ba ngày rất nhanh đến, huyện lệnh lâm sông Hoài bắt đầu kiểm kê nhân số bắt đầu bắt châu chấu rồi. Lúc trước mấy biện pháp Thẩm Mẫu Đơn viết giờ đều được vận dụng, mỗi nhà lưu lại người bắt giữ trong thành, châu chấu ngoài thành mở kênh rạch vùi lấp giết và biện pháp dùng lửa dụ giết.

      chỉ có huyện lâm sông Hoài làm vậy, mấy quận huyện khác đụng phải nạn châu chấu cũng đều dùng cách làm như thế, nạn châu chấu quy mô lớn như vậy đều bị bắt giết hầu như hơn tháng, hơn tháng sau trong thành mảnh tàn tạ, ngọn cỏ, trong thành ít phòng ốc đều bị phá hoại.

      Nạn châu chấu tuy rằng được giải quyết, nhưng tai nạn lớn hơn luôn tới vào phút chót, bởi vì nạn châu chấu, mấy quận huyện phụ cận vào mùa thu thu hoạch được hạt nào, đồ ăn thiếu thốn dẫn đến nạn đói, nạn đói nếu phát sinh, thây chất đầy đồng, ôn dịch giáng xuống, vì lẽ đó tại quan trọng nhất chính là lương thực.

      Hơn tháng nay Thẩm Mẫu Đơn chỗ Trì Ninh Bái lấy ít lương thực làm lương thực cho nhà họ Thẩm, lão thái thái biết được cũng gọi Thẩm Mẫu Đơn qua hỏi, Thẩm Mẫu Đơn chỉ là Thẩm Thiên Nguyên làm quen Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái trước đây mua ít lương thực, vì lẽ đó lúc này mới chịu đem lương thực bán cho bọn họ. Lão thái thái ngược lại cũng gì, chỉ nhìn Thẩm Mẫu Đơn có chút phức tạp.

      Thẩm gia dựa vào lương thực chở về từ chỗ Trì Ninh Bái cùng châu chấu khô ngược lại cũng bị đói, tháng này mọi người trong nhà cũng còn có chút lương thực dư cùng châu chấu vì lẽ đó cũng chịu đói, qua tháng nữa chỉ sợ xong. Mùa thu có bất kỳ thu hoạch gì, hơn nữa thời đại này có cây nông nghiệp thích hợp trồng vào mùa thu, chỉ có rau cải trắng cùng củ cải thời điểm mùa thu có thể gieo, chúng nó có thể chống lại hàn lạnh tiếp tục sinh trưởng, có thể dùng ăn cũng đến mùa đông, trong mấy tháng mọi người phải chịu đựng được như thế nào?

      Thẩm Mẫu Đơn đứng trước cửa sổ kinh ngạc nhìn cành cây trong viện xơ xác, nghĩ Yến vương an bài về chuyện lương thực chưa, ngoài cửa Tư Cúc thở hồng hộc chạy vào báo"Tiểu thư, xong rồi, người Miêu gia đến, ngăn cho lão gia vào cửa!"
      Last edited: 24/8/16
      Winter thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21:


      Miêu gia? Thẩm Mẫu Đơn run lên, nhớ tới Miêu gia trong miệng Tư Cúc rốt cuộc là ai? Tư Cúc đẩy cửa phòng ra vào, trong miệng la hét, "Tiểu thư, nên làm sao bây giờ, bọn họ đúng biết xấu hổ, ban đầu ở cửa nhà chúng ta khóc lóc om sòm cướp đồ cưới của phu nhân trở về, lão gia có lòng tốt, chịu nổi người vợ chết ở Thẩm gia bị mất tiếng xấu đem đồ cưới trả lại cho họ, bây giờ nạn châu chấu đến, còn đồ ăn lại chạy lên cửa nhà chúng ta náo loạn."

      Nghe Tư Cúc vừa như thế, Thẩm Mẫu Đơn rốt cục tỉnh ngộ, Miêu gia là nhà ông bà ngoại, mẫu thân nàng là thứ nữ Miêu gia, lúc trước gả cho phụ thân là lúc bởi vì ông ngoại vẫn còn, vì lẽ đó Miêu lão thái gia cam lòng vẫn phải chuẩn bị phần đồ cưới cho mẫu thân nàng, sau đó ông ngoại mất, mẫu thân mất, Miêu lão thái liền mang con dâu tới cửa khóc lóc muốn bọn họ đem đồ cưới mẫu thân trả lại. Phụ thân tính tình ôn hòa, chịu nổi lão thái thái ở trước cửa nhà họ náo, cuối cùng vẫn là đem đồ cưới trả lại cho Miêu lão thái.

      Miêu gia là Thương gia, có điều phải là Đại Thương hộ lớn gì, trong nhà cũng chỉ có mấy gian cửa hàng cùng ít điền sản, Miêu lão thái cùng con dâu đều là phụ nhân chợ búa, quy củ tự nhiên thể là, đúng vậy ở thứ nữ qua đời sau, có con trai có con còn chạy đem đồ cưới thứ nữ trở về. Bởi vì chuyện này, Miêu gia bị người nhạo báng nhiều năm, trong cửa hàng chuyện làm ăn cũng bị ảnh hưởng. Có điều Thẩm Mẫu Đơn nhớ đời trước này Miêu gia sau khi lấy đồ cưới mẫu thân cũng có xuất trước mặt người nhà họ Thẩm, đời này có hơi giống với lúc trước.

      Tư Cúc còn giận dữ qua, Thẩm Mẫu Đơn đến ngoài cửa, "Ta nhìn cái xem, xem là vì sao bọn họ tới cửa náo động ?"

      Tư Cúc vội vàng theo phía sau, " giống nghe được cái gì lương thực. . . . . ."

      tới cửa lớn Thẩm gia Thẩm Mẫu Đơn liền nhìn thấy phụ thân nổi giận đùng đùng cái gì, bên cạnh lão thái thái lôi kéo ống tay áo phụ thân khóc khóc ồn ào, bên cạnh còn có phụ nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi, cũng khóc sướt mướt . Người nhà họ Thẩm cũng đều ra, Thẩm lão thái thái ở, Thẩm lão thái gia phỏng chừng sợ mất mặt nên cũng có ở đây, ngoài cửa còn có số người chỉ chỉ chỏ chỏ .

      Thẩm Mẫu Đơn cau mày, theo Tư Cúc bước nhanh tới, nghe thấy này Miêu lão thái bắt ống tay áo Thẩm Thiên Nguyên khóc khóc ồn ào : "Thiên Nguyên a, lão bà ta dầu gì cũng là mẹ vợ, con có thể thương Lão Bà Tử đáng thương ta đây, con liền cho chút lương thực cho bà lão này ."

      Thẩm Thiên Nguyên dám mạnh mẽ đem ống tay áo dứt ra, chỉ mặt đỏ lên cả giận : "Miêu lão thái, người nên càn quấy."

      Thẩm lão thái thái ở bên tức giận, dùng sức chà chà trong gậy, chỉ vào Miêu lão thái quá mắng: "Lão thái thái nhà ngươi nên đến đây quấy nhiễu, lúc trước Thanh Thu bỏ mình, ngươi mang theo con dâu ngươi đến trước cửa nhà chúng ta khóc lóc om sòm muốn đồ cưới của Thanh Thu, lão Tam nhà ta tính tình hiền lành, chịu nổi lão thái thái ngươi mặt dày ám cửa nhà ta, để ý, đem đồ cưới Thanh Thu trả lại cho ngươi, bây giờ lão thái thái ngươi sao còn thấy ngại chạy đến trước cửa nhà ta hồ đồ? Còn đòi lương thực? Ngươi con mắt nào thấy đến Thẩm gia chúng ta thừa lương thực, bây giờ chúng ta tự lo xong rồi."

      Nhìn Thẩm lão thái thái tức giận sắc mặt trắng bệch, đại phu nhâ Lã thị, Nhị phu nhân Du thị vội tiến lên đỡ lấy bà, "Nương, nên tức giận, vì những người biết xấu hổ này hại đến thân thể đáng." Dứt lời, đại phu nhân Lã thị nhìn lão thái thái còn lôi kéo Thẩm Thiên Nguyên khóc lóc : "Miêu lão thái, lúc trước ngươi từ Thẩm gia thu đồ cưới của Thanh Thu về cũng , từ nay về sau có bất cứ quan hệ gì với Thẩm gia chúng ta, giờ như vậy lại là làm sao?"

      Miêu lão thái gì, chỉ lo lôi kéo ống tay áo Thẩm Thiên Nguyên, con dâu Tăng thị bên khóc ròng : "Bất kể thế nào, Thanh Thu nhà chúng ta cũng gả tới Thẩm gia các người, bất kể như thế nào, chúng ta đều là thông gia, bây giờ thông gia gặp nạn, các ngươi sao lại khoanh tay đứng nhìn? Con trai của tà nhìn thấy các ngươi từ chỗ Trì Đà chủ mua được ít lương thực. Thông gia, bây giờ chúng ta cũng là còn biện pháp nào, trong nhà
      nhiều người, nếu mấy ngày lương thực ăn, cũng phải xin các ngươi, chỉ cầu các ngươi bán ít lương cho chúng ta?"

      Toàn gia Thẩm gia tức giận sắc mặt trắng bệch, xưa nay cũng gặp ngườikhông biết xấu hổ như vậy, Thẩm Mẫu Đơn cũng nở nụ cười,người này cũng là vô liêm sỉ . Đời trước bởi vì có kết bạnTrì Ninh Bái, vì lẽ đó Thẩm gia khi gặp nạn châu chấu cũng trôi qua rất là gian khổ, sau đó Thẩm gia xuống dốc,này Miêu gia đương nhiên lui tới với người nhà họ Thẩm. Chỉ là sống lại lần, lần này vận mệnh Thẩm gia tự nhiên cùng giống dĩ vãng, người nhà họ Miêu liền vội vàng đến khóc lóc om sòm chơi xấu rồi.

      Thẩm Mẫu Đơn tiến lên bước, đưa tay đỡ lấy Miêu lão thái, Miêu lão thái khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, bây giờ đột nhiên bị người đỡ lên, sửng sốt chút, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn, nước mắt lại rơi xuống, "Mẫu Đơn, ta là bà ngoại a, Mẫu Đơn a, năm đó mẹ con lưulại đồ cưới cũng phải bà ngoại muốn lấy , mà. . . . . . Mà là. . .. . ." Miêu lão thái hai mắt đẫm lệ nhìn thấy Thẩm lão thái thái đối diện, lập tức tiếp khóc ròng : "Mà là bà ngoại sợ có người muốn tham đồ cưới của mẹ con lúc này mới đem đồ cưới mang về, bà ngoại đây đều là có lòng tốt a."

      Thẩm lão thái thái tức giận cả người run rẩy, gậy dùng sức gõ gõ đất, chỉ vào Miêu lão thái quá cả giận : "Ngươi chuyện này. . . . . . Ngươi chuyện này. . . . . ."

      Thẩm Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, tay dùng sức đem giụt tay Miêu lão thái ra khỏi ống tay áo củaThẩm Thiên Nguyên, nghẹ giọng hỏi: "Bà ngoại,
      bây giờ ta cùng A Hoán cũng lớn rồi, ta cũng định việc hôn nhân, đồ cưới mẫu thân có thể trả lại cho ta cùng A Hoán rồi hả ?"

      Đồ cưới của nữ tử xuất giá vốn là để cho nhi nữ , nếu bị nhà chồng hoặc lànhà mẹ đẻ chiếm cho người trơ trẽn . Nữ tử xuất giá nếu là có nhi nữ, đồ cưới mới có thể để người nhà mẹ đẻ thu hồi .

      Miêu lão thái sắc mặt trắng nhợt, ấp úng ra lời, bên kia Tăng thị đột nhiên vọt tới, kéo lấy Thẩm Mẫu Đơn, khóc thê thảm, "Mẫu Đơn a, phải bà ngoại con muốn đem đồ cưới mẹ con trả lại cho con, chỉ là. . . . . . Trước đó vài ngày chuyện làm ăn trong nhà đều bị thua lỗ, vạn bất đắc dĩ đem đồ cưới mẹ con cầm dùng. . . . . ." Ăn vào khẩu bạc muốn các nàng phun ra, cửa!

      Thẩm Mẫu Đơn cười : "Đây chính là bà ngoại cùng mợ tới giúp ta cùng A Hoán bảo quản mẹ ta đồ cưới?"

      Ngoài cửa Thẩm gia tụ tập ít người, Thẩm gia ở tại tám dặm ngõhẻm, ở tại tám dặm ngõ hẻm người đại đa số là gia thế tệ, chíít thiếu ăn uống, nhưng giờ nạn châu chấu lương thực dư trong nhà chỉ có thể kiên trì hai tháng, bởi vậyhiện tại cũng đều rỗi rãnh đến tham gia trò vui, đại đasố đối với Thẩm gia chuyện tình vẫn là biết được chút, coi nhưlúc trước Miêu lão thái tới cửa khóc lóc om sòm lăn lộn phải gả trang vẻmặt đó trôi qua mười mười hai năm, nhưng vẫn hay là có người nhớ tớirồi.

      "Đây là Thẩm gia ba phòng nhà ông bà ngoại chứ? Làm sao như vậy dáng vẻ?Có con trai có con người còn muốn đem đồ cưới về? Này lão thái cùng phụ nhân này làm sao làm ra mất mặt như vậy chuyện nhi?Bây giờ vẫn còn có mặt chạy tới khóc than cần lương thực?"

      "Các ngươi mới chuyển tới tám dặm ngõ hẻm được mấy năm, biếtchuyện năm đó, chà chà, năm đó lão thái thái này đúng là biếtxấu hổ, con vừa mới chết được mấy ngày, ngay lập tức tới cửa đòi đồ cưới nữ nhi, đưa ở ngoài cửachơi xấu, Thẩm Tam lão gia là người hiền lành, chịu nổi bà ta, cuối cùng đem đồ cưới toàn bộ cho lão thái thái này."

      Tiếng thảo luận ngoài cửa có ảnh hưởng chút nào đến Miêu lão tháicùng Tăng thị, hai người vẫn khóc sướt mướt , kể trong nhàkhông có lương, đói bụng mấy ngày, hi vọng Thẩm gia có thể bán cho cácnàng ít lương thực. Tình cờ gặp người như vậy, Thẩm lão thái thái sứcchiến đấu quả thực trị : xứng đáng nhấc lên , liền đại thái tháiLã thị, Nhị thái thái Du thị đều tức giận đỏ mặt tía tai . Đoạn này thờigian may mà có thể từ trì Đà chủ mua chút lương thực những ngàytháng này mới tốt chút, người nhà họ Thẩm đương nhiên thừa nhận, dù sao tại như vậy tai năm, lòng người khó lường, ai biết những người này làm ra chuyện g.

      Nhìn trước mắt hai phụ nhân da mặt có thể so với tường thành , Thẩm MẫuĐơn vừa tức vừa buồn cười, hiểu mẫu thân ôn nhu hiền lành cómột chủ mẫu như vậy. Nàng buông tay Miêu lão thái , cúi đầu hướng vềphía Miêu lão thái cùng Tăng thị, trầm giọng : "Bà ngoại, mợ, đồ cưới mẫu thân toàn bộ bị các ngươi lấy , ta cùng A Hoán trách các ngươi, chỉ là cuộc sống của mọi người cũng quá tốt , Thẩm gia cũng là dựa vào ít lương thực dư cùng mấy con châu chấu khô lúc này mới vượt qua được mấy ngày này, chuyện bà ngoại chỗ Trì Đà chủ mua lương là tuyệt đối là hề có, nếu tin, bà ngoại cùng mợ đều có thể tìm Trì Đà chủ để hỏi ràng, xem trì Đà chủ trả lời như thế nào?"

      "Đúng rồi. . . . . ." Thẩm Mẫu Đơn tiếng xoay cái, cười : "Bàngoại, mợ, Miêu gia phải có cửa hàng lương thực sao? biết bây giờ có thể hay bán ít lương thực cho Thẩm gia chúng ta? Nhà chúng ta lương vại thấy để rồi."

      Miêu lão thái ấp úng ra lời, Miêu gia xác thực có cửa hàng lương thực, có điều trước nạn châu chấu có người mua rất nhiều lương thực, tất cả lương trong cửa hàng đều bán ra ngoài, chút còn lại cũng có. Sở dĩ tìm đến Thẩm gia cầu xin mua lương thực, là bởi vì nghe con trai Thẩm Thiên Nguyên nhận quen biết Trì Đà chủ, người trước kia mua lương đều là người của Trì Đà chủ, các nàng mới chạy tới muốn dùng giá gốc mua ít lương thực của Thẩm gia, nhưng nghĩ người nhà họ Thẩm dĩ nhiên thừa nhận.

      Ngoài cửa tiếng bàn luận càng lúc càng lớn, " biết xấu hổ, trong nhà có cửa hàng lương thực trả lại đến xin lương thực, đây là người Miêu gia ư? Sau này tình cờ gặp cửa hàng Miêu gia cần phải đường vòng rồi."

      " phải là, còn biết Thẩm gia có lương thực bỏ chạy tới cửa tới đây giống như náo, còn cút nhanh lên, cút liền báo quan các ngươi quấy nhiễu dân. . .
      . . ."

      Miêu lão thái quá cùng Tăng thị vốn là da mặt dày người, làm sao vìvậy nguyên nhân này liền rời , Tăng thị lại kéo lấy ống tay áo Thẩm Mẫu Đơnbắt đầu khóc lên, "Mẫu Đơn a, cháu có thể thương chúng ta, chúng ta có lương thực, mấy ngày khôngăn mới đến tìm các ngươi , đem lương thực bán cho chúng ta ít , các ngươi yên tâm, ta. . . . . . Chúng ta dựa theo giá gốcmua cho các ngươi. . . . . ." Nghĩ đến còn phải dùng tiền bạc mới có thể cho mua lương thực, trong lòng Tăng thị máu.

      " là người vô liêm sỉ a. . . . . ." Ngoài cửa cũng bắt đầu cắn răng nghiến lợi,

      Thẩm lão thái thái tức giận đến mức sắp ngất xỉu, Thẩm Mẫu Đơn quay đầu để hai bá mẫu dắt lão thái thái về phòng trước, nơi này để nàng giải quyết. Lã thị cùng Du thị nhìn lão thái thái tức giậnkhônMiêu lão thái gì, chỉ lo lôi kéo ống tay áo Thẩm Thiên Nguyên, con dâu Tăng thị bên khóc ròng : "Bất kể thế nào, Thanh Thu nhà chúng ta cũng gả tới Thẩm gia các người, bất kể như thế nào, chúng ta đều là thông gia, bây giờ thông gia gặp nạn, các ngươi sao lại khoanh tay đứng nhìn? Con trai của tà nhìn thấy các ngươi từ chỗ Trì Đà chủ mua được ít lương thực. Thông gia, bây giờ chúng ta cũng là còn biện pháp nào, trong nhànhiều người, nếu mấy ngày lương thực ăn, cũng phải xin các ngươi, chỉ cầu các ngươi bán ít lương cho chúng ta?"

      Toàn gia Thẩm gia tức giận sắc mặt trắng bệch, xưa nay cũng gặp ngườikhông biết xấu hổ như vậy, Thẩm Mẫu Đơn cũng nở nụ cười,người này cũng là vô liêm sỉ . Đời trước bởi vì có kết bạnTrì Ninh Bái, vì lẽ đó Thẩm gia khi gặp nạn châu chấu cũng trôi qua rất là gian khổ, sau đó Thẩm gia xuống dốc,này Miêu gia đương nhiên lui tới với người nhà họ Thẩm. Chỉ là sống lại lần, lần này vận mệnh Thẩm gia tự nhiên cùng giống dĩ vãng, người nhà họ Miêu liền vội vàng đến khóc lóc om sòm chơi xấu rồi.

      Thẩm Mẫu Đơn tiến lên bước, đưa tay đỡ lấy Miêu lão thái, Miêu lãothái khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, bây giờ đột nhiên bị người đỡ lên, sửng sốt chút, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn, nướcmắtlại rơi xuống, "Mẫu Đơn, ta là bà ngoại a, Mẫu Đơn a, năm đó mẹ con lưulại đồ cưới cũng phải bà ngoại muốn lấy , mà. . . . . . Mà là. . .. . ." Miêu lão thái hai mắt đẫm lệ nhìn thấy Thẩm lão thái thái đối diện, lập tức tiếp khóc ròng : "Mà là bà ngoại sợ có người muốn tham đồ cưới của mẹ con lúc này mới đem đồ cưới mangvề, bà ngoại đây đều là có lòng tốt a."

      Thẩm lão thái thái tức giận cả người run rẩy, gậy dùng sức gõ gõ đất,chỉ vào Miêu lão thái quá cả giận : "Ngươi chuyện này. . . . . . Ngươichuyện này. . . . . ."

      Thẩm Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, tay dùng sức đem giụt tay Miêu lão thái ra khỏi ống tay áo củaThẩm Thiên Nguyên, nghẹ giọng hỏi: "Bà ngoại,bây giờ ta cùng A Hoán cũng lớn rồi, ta cũng định việc hôn nhân, đồ cưới mẫu thân có thể trả lại cho ta cùng A Hoán rồi hả?"

      Đồ cưới của nữ tử xuất giá vốn là để cho nhi nữ , nếu bị nhà chồng hoặc lànhà mẹ đẻ chiếm cho người trơ trẽn . Nữ tử xuất giá nếu là khôngcó nhi nữ, đồ cưới mới có thể để người nhà mẹ đẻ thu hồi .

      Miêu lão thái sắc mặt trắng nhợt, ấp úng ra lời, bên kia Tăng thị đột nhiên vọt tới, kéo lấy Thẩm Mẫu Đơn, khóc thê thảm, "Mẫu Đơn a, phải bà ngoại con muốn đem đồ cưới mẹ con trả lại cho con, chỉ là. . . . . . Trước đó vài ngày chuyện
      làm ăn trong nhà đều bị thua lỗ, vạn bất đắc dĩ đem đồ cưới mẹ con cầm dùng.. . . . ." Ăn vào khẩu bạc muốn các nàng phun ra, cửa!

      Thẩm Mẫu Đơn cười : "Đây chính là bà ngoại cùng mợ tới giúp ta cùngA Hoán bảo quản mẹ ta đồ cưới?"

      Ngoài cửa Thẩm gia tụ tập ít người, Thẩm gia ở tại tám dặm ngõhẻm, ở tại tám dặm ngõ hẻm người đại đa số là gia thế tệ, chíít thiếu ăn uống, nhưng giờ nạn châu chấu lương thực dư trong nhà chỉ có thể kiên trì hai tháng, bởi vậy tại cũngđều rỗi rãnh đến tham gia trò vui, đại đasố đối với Thẩm gia chuyện tình vẫn là biết được chút, coi nhưlúc trước Miêu lão thái tới cửa khóc lóc om sòm lăn lộn phải gả trang vẻmặt đó trôi qua mười mười hai năm, nhưng vẫn hay là có người nhớ tớirồi.

      "Đây là Thẩm gia ba phòng nhà ông bà ngoại chứ? Làm sao như vậy dáng vẻ?Có con trai có con người còn muốn đem đồ cưới về? Này lãothái cùng phụ nhân này làm sao làm ra mất mặt như vậy chuyện nhi?Bây giờ vẫn còn có mặt chạy tới khóc than cần lương thực?"

      "Các ngươi mới chuyển tới tám dặm ngõ hẻm được mấy năm, biếtchuyện năm đó, chà chà, năm đó lão thái thái này đúng là biếtxấu hổ, con vừa mới chết được mấy ngày, ngay lập tức tới cửa đòi đồ cưới nữ nhi, đưa ở ngoài cửa chơi xấu, Thẩm Tam lão gia là người hiền lành, chịu nổi bà ta, cuối cùng đem đồ cưới toàn bộ cho lão thái thái này."

      Tiếng thảo luận ngoài cửa có ảnh hưởng chút nào đến Miêu lão tháicùng Tăng thị, hai người vẫn khóc sướt mướt , kể trong nhà có lương, đói bụng mấy ngày, hi vọng Thẩm gia có thể bán cho cácnàng ít lương thực. Tình cờ gặp người như vậy, Thẩm lão thái thái sứcchiến đấu quả thực trị : xứng đáng nhấc lên , liền đại thái tháiLã thị, Nhị thái thái Du thị đều tức giận đỏ mặt tía tai . Đoạn này thờigian may mà có thể từ trì Đà chủ mua chút lương thực những ngàytháng này mới tốt chút, người nhà họ Thẩm đương nhiên thừa nhận, dù sao tại như vậy tai năm, lòng người khó lường, aibiết những người này làm ra chuyện g.

      Nhìn trước mắt hai phụ nhân da mặt có thể so với tường thành , Thẩm MẫuĐơn vừa tức vừa buồn cười, hiểu mẫu thân ôn nhu hiền lành cómột chủ mẫu như vậy. Nàng buông tay Miêu lão thái , cúi đầu hướng vềphía Miêu lão thái cùng Tăng thị, trầm giọng : "Bà ngoại, mợ, đồ cưới mẫu thân toàn bộ bị các ngươi lấy , ta cùng A Hoán trách các ngươi, chỉ là cuộc sống của mọi người cũng quá tốt , Thẩm gia cũng là dựa vào ít lương thực dư cùng mấy con châu chấu khô lúc này mới vượt qua được mấy ngày này, chuyện bà ngoại chỗ Trì Đà chủ mua lương là tuyệt đối là hề có, nếu tin, bà ngoại cùng mợ đều có thể tìm Trì Đà chủ để hỏi ràng, xem trì Đà chủ trả lời như thế nào?"

      "Đúng rồi. . . . . ." Thẩm Mẫu Đơn tiếng xoay cái, cười : "Bàngoại, mợ, Miêu gia phải có cửa hàng lương thực sao? biết bây giờ có thể hay bán ít lương thực cho Thẩm gia chúng ta? Nhà chúng ta lương vại thấy để rồi."

      Miêu lão thái ấp úng ra lời, Miêu gia xác thực có cửa hàng lương thực, có điều trước nạn châu chấu có người mua rất nhiều lương thực, tất cả lương trong cửa hàng đều bán ra ngoài, chút còn lại cũng có. Sở dĩ tìm đến Thẩm gia cầu xin mua lương thực, là bởi vì nghe con trai Thẩm Thiên Nguyên nhận quen biết Trì Đà chủ, người trước kia mua lương đều là người của Trì Đà chủ, các nàngmới chạy tới muốn dùng giá gốc mua ít lương thực của Thẩm gia, nhưng nghĩ người nhà họ Thẩm dĩ nhiên thừa nhận.

      Ngoài cửa tiếng bàn luận càng lúc càng lớn, " biết xấu hổ, trong nhà có cửa hàng lương thực trả lại đến xin lương thực, đây là người Miêu gia ư? Sau này tình cờ gặp cửa hàng Miêu gia cần phải đường vòng rồi."

      " phải là, còn biết Thẩm gia có lương thực bỏ chạy tới cửa tới đây giống như náo, còn cút nhanh lên, cút liền báo quan các ngươi quấy nhiễu dân. . .. . ."

      Miêu lão thái quá cùng Tăng thị vốn là da mặt dày người, làm sao vìvậy nguyên nhân này liền rời , Tăng thị lại kéo lấy ống tay áo Thẩm Mẫu Đơnbắt đầu khóc lên, "Mẫu Đơn a, cháu có thể thương chúngta, chúng ta có lương thực, mấy ngày ăn mới đến tìm các ngươi , đem lương thực bán cho chúng ta ít , cácngươi yên tâm, ta. . . . . . Chúng ta dựa theo giá gốc mua cho các ngươi. . . . . ." Nghĩ đến còn phải dùng tiền bạc mới có thể cho mualương thực, trong lòng Tăng thị máu.

      " là người vô liêm sỉ a. . . . . ." Ngoài cửa cũng bắt đầu cắn răng nghiến lợi,

      Thẩm lão thái thái tức giận đến mức sắp ngất xỉu, Thẩm Mẫu Đơn quay đầu để hai bá mẫu dắt lão thái thái về phòng trước, nơi này để nàng giải quyết.

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn lão thái thái trở về phòng, để phụ thân tức giận trở về phòng, Thẩm Thiên Nguyên sợ con chịu thiệt, tự nhiên tại chỗ này nơi đó cũng chịu . Thẩm Mẫu Đơn bất đắc dĩ, lại quay đầu đối phó hai người vô lại trước mắt, nàng còn chưa , Miêu lão thái bên kia ưỡn ngực nghiêm mặt : "Mẫu Đơn a, nếu để chúng ta nhìn kho gạo nhà các người, nếu có lương thực, chúng ta là được rồi."

      Thẩm Mẫu Đơn nguyên bản chính là vì A Hoán cần danh tiếng, mới ứng phó hai người kia, để cho người ta ném bọn họ ra khỏi cửa, bây giờ vẫn còn có mặt mở miệng muốn xem kho gạo, Thẩm Mẫu Đơn cảm giác mình thực là xem thường da mặt hai người này. Trầm mặt, định bảo người ta ném các nàng ra, bỗng nhiên mấy quan sai nhanh chân tiến vào cửa lớn Thẩm gia, mấy quan sai nhìn vòng, cuối cùng nhìn Miêu lão thái cùng Tăng thị, "Chính là các ngươi có người cáo trạng các ngươi quấy nhiễu dân, mau theo chúng ta chuyến!"

      Miêu lão thái cùng Tăng thị lập tức trợn tròn mắt, nghĩ tới quan sai đến, các nàng tất nhiên là muốn, bắt đầu khóc rống khóc lóc om sòm, quan sai cũng để ý các nàng làm sao, tiến lên bắt hai người rời , đoàn người lập tức nhường con đường, vỗ tay kêu sướng.
      Last edited: 22/8/16
      Winter thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22

      Đám người chung quanh còn nghị luận, nhìn hai người bị bắt nhịn được vỗ tay, "Người như thế nên bị bắt đánh bằng roi, cũng biết xấu hổ chút, biết người nào hảo tâm đu báo quan, hôm nay quan sai động tác cũng rất nhanh, bình thường báo quan đến nửa ngày mới tới."

      Thẩm Mẫu Đơn cũng có chút kinh ngạc, đám người chung quanh tuy muốn báo quan, nhưng cũng thể nhanh như vậy, dựa vào thời gian quan sai đến , chí ít nửa canh giờ trước có người báo. Có điều. . . . . . Nhìn hai người bị bắt trong lòng Thẩm Mẫu Đơn vui mừng ít, kéo bắt giam mấy ngày hai người này khẳng định thành hơn nhiều.

      Người bị bắt rồi, người xem náo nhiệt cũng hết hứng, đều tản hết, Thẩm Mẫu Đơn bảo Lục nhi đóng cửa lớn, theo Thẩm Thiên Nguyên cùng Tư Cúc đồng trở vào trong sân, Thẩm Thiên Nguyên hơi lo lắng cho lão thái thái, với Thẩm Mẫu Đơn ý định đến thăm lão thái thái, Thẩm Mẫu Đơn mình cũng muốn theo. Bất kể như thế nào, tại thời đại coi trọng chữ hiếu này, lão thái thái thích người tam phòng bọn họ, lúc này cũng phải qua thăm chút .

      Lão thái thái uống an thần trà nghỉ, Thẩm Thiên Nguyên cùng Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới trở về phòng.

      ~~

      Lúc này trong ngõ hẻm tám dặm bên phải đại môn Thẩm gia có chiếc xe ngựa dừng lại, mành xe ngựa xốc lên lộ ra khuôn mặt tươi cười trắng nõn, người kia cười híp mắt nhìn quan sai áp chể hai phụ nhân cách đó xa rời , liếc mắt chỉ người mặc quần áo quan sai bên cạnh vẫy vẫy tay, người kia tiến lên bước, cung kính : "Trần đại nhân, còn có gì sai bảo?"

      Thanh niên kia cười híp mắt : "Quấy nhiễu dân bị xử phạt như thế nào?"

      Quan sai : "Bình thường chỉ bị bắt giam vài ngày."

      Thanh niên kia ồ lên tiếng, cười híp mắt nhìn quan sai "Vậy phải phạt quá rồi."

      Quan sai vội : "Trần đại nhân yên tâm, tiểu nhân biết nên làm như thế nào."

      Thanh niên kia lúc này mới hài lòng đóng mành lại, xe ngựa cộc cộc chạy khỏi hẻm , vị quan sai kia lúc này khẽ lau mồ hôi trán, quay đầu nhìn tòa nhà Thẩm gia chút, thầm : "Trần đại nhân làm sao lại quản chuyện bé như vậy? Cùng Thẩm gia này có quan hệ gì? là khó hiểu. . . . . ." xong cũng rời khỏi ngõ .

      Quan sai rất nhanh trở về nha môn, đem việc này bẩm lên với Huyện lệnh, Huyện lệnh trầm tư, "Thẩm gia? Là nhà khiến sử Thẩm Hồng ? biết Trần đại nhân cùng Thẩm gia này đến cùng có quan hệ gì? Lại vì tình nhỉ bé này mà tự mình ? mời khiến sử đến hỏi chút là biết."

      Quan sai vội vàng : "Huyện lệnh đại nhân làm như vậy là được Trần đại nhân , việc này thể cho ai biết, còn nhất định thể để cho Thẩm khiến sử biết "

      "Như vậy liền quên thôi, nếu Trần đại nhân có lòng tốt khai báo, ngươi cũng phải "đối xử" tốt với hai phụ nhân kia."

      Miêu lão thái cùng Tăng thị nghĩ tới bọn họ xin lương thực, lại bị quan sai bắt lại, vấn đề ở chỗ hai người họ xin lương thực có sai, hai người kêu to oan uổng, những quan sai cũng để ý tới. tới lúc sau Huyện lệnh đại nhân liền đến, hỏi hai người họ vài câu có quấy nhiễu dân hay , có lừa bịp hay , hai người lắc đầu xua tay thừa nhận, Huyện lệnh đại nhân ra lệnh đánh 20 đại bản, xem này hai phụ nhân chua ngoa đanh đá này có thừa nhận hay . 20 đại bản còn chưa có đánh đủ, hai người liền kêu to thừa nhận, Huyện lệnh ra lệnh giải vào đại lao, chờ xử lý!

      ~~

      Từ sau chuyện Miêu lão thái thái phát sinh, Thẩm Mẫu Đơn thừa dịp ban đêm nhắn Trì Ninh Bái đưa lương thực nửa năm lại đây, ngày ngày chuyển tới chuyển lui bị người bắt gặp sợ có chuyện tốt. tới mấy ngày cửa hàng quần áo của Thẩm Mẫu Đơn cũng mở cửa trở lại, tuy giờ là nạn châu chấu hoành hành, nhưng vẫn ít các phu nhân, tiểu thư thế gia ra ngoài mua chút son phấn bột nước xiêm y đồ trang sức, quần áo trong cửa hàng của nàng bất luận là hình thức hay kiểu dáng đều rất tinh xảo, mỹ lệ chỉ sợ hấp dẫn ít phu nhân, tiểu thư thế gia. Vì vậy mở cửa trong dịp này cũng kiếm chút.

      Qua tháng trong nhà tồn lương thấy đáy , khí trời cũng nóng bức, buổi tối còn có chút lạnh, thời gian này trong thành cùng lâm sông Hoài đều là mảnh thê lương, Thẩm Mẫu Đơn cũng hiểu Yến Vương nghĩ thế nào, nếu là bỏ mặc quan tâm, chỉ sợ lâm sông Hoài hỗn loạn, phát sinh chuyện tranh mua lương thực, hơn nữa đầu đường có thể nhìn thấy ít hài tử lão nhân tha hương ăn xin.

      Lại qua mấy ngày, Yến Vương vẫn có bất kỳ động tĩnh gì, Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới tìm Trì Ninh Bái, hỏi còn thừa lại bao nhiêu lương thực, lúc trước dùng hơn hai vạn lượng bạc mua ít lương thực, Thẩm gia căn bản ăn hết bao nhiêu, Thẩm Mẫu Đơn ở lại hàn huyên với Trì Ninh Bái vài câu mới trở về, lúc trở về nhìn thấy hải tử ven đường gầy yếu ăn xin trong lòng nàng cũng dễ chịu, buổi tối suy nghĩ đêm nàng rốt cục cũng nghĩ ra biện pháp.

      Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mẫu Đơn mặc nam trang đội duy mũ lấy ra mấy chục lượng bạc lợi nhuận của của hàng quần áo tháng này, lại mượn Trì Ninh Bái trăm lạng bạc. dạo mấy cái chợ huyện Lâm sông Hoài vòng , nhìn thấy gian cửa hàng muốn chuyển nhượng, hỏi giá cả so với trước nạn châu chấu rẻ rất nhiều, chào giá 150 lạng, Thẩm Mẫu Đơn lại ép giá ít, cuối cùng cửa hàng lấy giá 120 lạng bán cho nàng. Mấy ngày sau khế ước mua bán của hàng cũng chuyển nhượng xong, Thẩm Mẫu Đơn nhờ người ta làm giúp tấm biển của hàng lương thực Thẩm gia, sau đó lại nhờ Trì Ninh Bái đưa ít lương thực lại đây.

      Ý nghĩ mở cửa hàng lương thực đến tháng, nàng dự định lấy giá gốc bán ra lương thực, như vậy chỉ có thể giải tỏa vấn nạn thiếu lương thực của lâm sông Hoài nay, mà còn có thể lấy danh tiếng tốt cho của hàng lương thực Thẩm gia.

      Cửa hàng lương thực Thẩm gia rất nhanh nổi tiếng ở lâm sông Hoài, mọi người đều biết lâm sông Hoài huyện có cửa hàng lương thực, chỉ cần ra giá̉ là có thể mua lương thực , có điều nhà nhà đều chỉ được dựa theo nhân khẩu để mua lương, mua lương cần mang tới hộ tịch, dựa số nhân khẩu hộ tịch để mua lương, chủ yếu là sợ có người giàu có mua hết lương thực.

      Trì Ninh Bái sau khi biết được việc này cảm khái : "Mẫu Đơn, tâm địa muội là tốt, muội yên tâm, chỗ lương thực này sau khi bán xong ở chỗ huynh còn chút, sau khi hồi ít vốn chúng ta lại những chỗ khác thu mua lương thực, dựa theo giá gốc bán ra là được."

      Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy tâm địa mình tốt, nguyên nhân làm như thế là bởi vì nàng có chút thương hại, thế nhưng chủ yếu nhất vẫn là vì tương lai của mình.

      Trần Hoằng Văn sau khi biết được việc này, cười híp mắt bẩm báo với Yến Vương, lại : "Điện hạ, tứ tiểu thư Thẩm gia thực là tốt bụng, trước kia thuộc hạ còn thắc mắc vì sao nàng trữ nhiều lương như vậy, bây giờ nhìn lại là lòng mang người trong thiên hạ* thực là hiếm thấy."

      Vệ Lang Yến mặt hề có cảm xúc đáp lại lát sau lại hỏi: "Chuyện bên đó Vân Hạc thu xếp như thế nào rồi?"

      Trần Hoằng Văn cười : "Điện hạ yên tâm, chuyện bên đó Vân Hạc xử lý thỏa đáng, bây giờ đem rất nhiều lương vận về tai khu, lương ước chừng sau nửa tháng liền có thể đến lâm sông Hoài. Điện hạ, đến còn cần cảm ơn Thẩm gia tiểu thư mới phải, nếu phải Thẩm gia tiểu thư sớm thông báo nạn châu chấu, chỉ sợ sau khi nhiều đến đâu mua hàng lương thực giá cả lương thực̉ tăng cao ngừng, cuối cùng là khống chế được."

      Vẻ mặt Vệ Lang Yến hơi phân tán chút, có điều vẫn như trước thêm cái gì.

      ~~

      Thẩm Mẫu Đơn biết cửa hàng Thẩm gia vừa mở, Thẩm lão thái thái nhất định phái người tìm người tam phòng bọn họ qua hỏi, nàng cũng có ý định gạt người. Thẩm Thiên Nguyên biết chuyện này cũng thêm cái gì, hiển nhiên vẫn là chống đỡ chuyện này. Đúng như dự đoán, tới hai ngày Thẩm lão thái thái liền cho người gọi tam phòng bọn họ đến hỏi.
      dhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :